Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 280: Chương 280



Hơn nữa càng bất lực hơn chính là, khi bọn họ tiến vào quái đàm còn bị người trẻ tuổi bài xích. Nhìn thấy tuổi tác của bà ấy, mọi người đều theo bản năng nghĩ rằng bà ấy sẽ là gánh nặng kéo chân sau của mọi người, tất nhiên sẽ không muốn giao lưu với bà ấy.

"Nói cho cháu biết một bí mật." Bà Hoa mỉm cười, khi bà ấy cười các nếp nhăn trên mặt liền dãn ra, lộ ra vài phần vẻ tuyệt thế phong hoa thời trẻ, không chỉ giá trị nhan sắc cao, mà khí chất cũng rất cao.

"Bà có khả năng miễn dịch những mặt trái mà ô nhiễm mang đến."

Tô Dung: ?!

Xét thấy vẫn còn có những người khác ở đây, cho dù Tô Dung rất kinh ngạc cũng không thể kêu lớn tiếng, chỉ có thể nhỏ giọng truy vấn: "Có loại năng lực này thật sao?"

Cô không hỏi đối phương có phải đang nói sự thật hay không, vậy đơn giản chính là không có đầu óc.

Nhưng năng lực này thật sự mạnh, nên cô không thể không nghi ngờ đối phương cũng có công cụ gian lận giống như cô.

Bà Hoa thong dong gật đầu: "Đây là khen thưởng bà nhận được trong lần đầu tiên tham gia quái đàm và thuận lợi thông quan."

Mọi người đều biết sau khi thông quan quái đàm sẽ nhận được khen thưởng, đây điều là những phần thưởng cơ sở, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có những phần thưởng đặc biệt. Dù sao cho tới bây giờ Tô Dung chưa từng nhận được phần thưởng đặc biệt, ngay cả trong diễn đàn cũng chỉ có ghi chép về bốn loại.

Hiện tại, cô lại biết được một phần thưởng đặc biệt khác—— miễn dịch.

Cho dù nghĩ như thế nào, phần thưởng này thật sự quá gian lận! Nếu ở quái đàm trước cô có năng lực này, chắc chắn có thể nhận ra bọn họ đã bị ô nhiễm, Tiếu Khả Ái cũng sẽ không chết.

Tất nhiên Tô Dung không thể tự trách mình vì một quá khứ đã qua, cô chỉ có thể hâm mộ năng lực này mà thôi.

Thật ra mà nói, nếu so sánh thì Công cụ nhắc nhở ô nhiễm của cô chỉ có hơn chứ không kém khả năng miễn dịch ô nhiễm của bà ấy.

Chẳng trách bà Hoa chỉ được cộng điểm sau khi nghe điện thoại, nhưng lại không hề có cảm giác không thoải mái giống với những người khác. Thì ra là vì được miễn dịch.

Không đúng! Tô Dung đột nhiên cảm thấy năng lực này có chút cực đoan.

Miễn dịch với những tác động tiêu cực của ô nhiễm, cũng giống như con người không có cảm giác đau đớn. Cho dù không cảm nhận được nỗi đau cũng sẽ khiến con người thoải mái hơn, nhưng việc đó cũng không đồng nghĩa vết thương không tồn tại.

Cảm giác đau chính là do cơ thể người cảnh báo đến đại não, nơi nào bị đau đớn thì nơi đó có vấn đề, cần trị liệu. Mất đi cảm giác đau cũng đồng nghĩa với việc mất đi sự cảnh báo, nếu gặp phải bệnh viêm dạ dày cấp tính gì đó, rất có thể bởi vì không cảm nhận được đau đớn nên kéo dài không đến bệnh viện, cuối cùng thậm chí dẫn đến việc tử vong.

Trong lúc đó, mất đi cảm giác đau không phải là may mắn, ngược lại là một loại bất hạnh.

Miễn dịch tác động tiêu cực của ô nhiễm cũng giống như thế.

Cho dù phần lớn thời gian sự miễn dịch ô nhiễm khiến mọi người có thể sáng suốt trong quái đàm này hơn, trong khi tất cả mọi người đều bị ô nhiễm thì chỉ có bản thân tỉnh tảo.

Nhưng cũng bởi vì không cảm nhận được những tác động tiêu cực đó, nên người đó hoàn toàn không thể suy đoán bản thân đã bị ô nhiễm hay chưa, cũng không thể nào tự mình biết được những tác động của nguồn ô nhiễm.

Tuy rằng không có cảnh báo, nhưng ô nhiễm lại thật sự tồn tại. Ở trong quái đàm nhiều người, còn có thể dựa vào sức quan sát ưu tú để quan sát các điều tra viên khác rồi suy đoán tình huống của bản thân.

Nhưng nếu là quái đàm một người thì sao?

Trong quái đàm một người, bị ô nhiễm nhưng lại không có tổ nhóm khác để bà ấy quan sát.

Hơn nữa cho dù ở trong quái đàm nhiều người, nếu phức tạp hơn một chút, cũng cần sức quan sát rất mạnh mới có thể so sánh xem bản thân có bị ô nhiễm hay không.

Cho nên thật ra năng lực này cũng không tốt như suy nghĩ ban đầu của Tô Dung, phúc họa xen lẫn vào nhau, thậm chí một khi gặp phải tình huống đặc biệt, có khi sẽ phải c.h.ế.t không thể nghi ngờ.

Nghĩ đến đây, ánh mắt cô mang theo sự đồng tình: "Năng lực này có thể tắt hoặc loại bỏ không?"

Nghe được lời này, trên mặt bà Hoa lộ ra nụ cười chân thành. Nếu là người bình thường nghe được năng lực của bà ấy, tuyệt đối sẽ hâm mộ bà ấy, thậm chí còn sinh ra tâm lý ghen ghét.

Nhưng Tô Dung lại không như vậy, cô có thể xuyên qua lớp vỏ bọc đường ngọt ngào bên ngoài để nhìn thấu quả đắng bên trong, điều này khiến bà Hoa nhận ra bản thân không nhìn lầm người.

"Không có cách nào, năng lực này không thể tắt hoặc loại bỏ." Bà ấy lắc đầu, nhưng ngay sau đó lại hờ hững nói: "Tuy nhiên cũng không sao cả, từ sau khi tiến vào quái đàm quy tắc đầu tiên, yêu cầu chính của bà là được sống hạnh phúc mỗi ngày."

Nói xong bà Hoa lại nở nụ cười, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng không khiến bà có vẻ già nua mệt mỏi, ngược lại càng khiến bà trở nên điềm tĩnh thong dong hơn: "Bây giờ bà đang đi du lịch vòng quanh thế giới, nếu lần này chúng ta có thể trở lại hiện thực, cháu có thể đến tìm bà, chúng ta cùng nhau đi du lịch."

Đối mặt với một bà lão nghĩ thông suốt như thế, Tô Dung không khỏi dâng lên cảm xúc ngưỡng mộ. Ở kiếp trước, cô cũng có suy nghĩ sẽ cùng luật sư du lịch vòng quanh thế giới. Hai người bọn họ tốt nghiệp nhiều năm như vậy, đã sớm kiếm đủ tiền rồi. Trên đường du lịch ngoại trừ việc có thể ngắm phong cảnh, còn có thể chứng kiến cuộc sống của con người trên thế giới, đây cũng là sự rèn luyện đối với bản thân bọn họ.

Nhưng thành phố H vẫn luôn kéo chân cô, khiến cô không thể nào yên tâm rời đi. Nơi này luôn có tội ác, mỗi ngày mỗi phút mỗi giây, sao cô có thể trực tiếp rời đi?
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 281: Chương 281



Hiện tại đến một thế giới khác, tất cả số tiền cô tiết kiệm ban đầu đã tan thành mây khói, còn vướng vào mớ rắc rối của quái đàm quy tắc. Vốn dĩ cô cho rằng, nếu một ngày nào đó mình có thể hoàn toàn giải quyết "Nó", khi đó có lẽ cô có thể tự do đi du lịch vòng quanh thế giới.

Nhưng bà Hoa nói cho cô biết cô không cần phải như vậy.

Cho dù bị quái đàm quy tắc liên lụy, cũng hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc cô muốn đi du lịch. Chỉ cần trong lòng bình yên, thì khi nào mới có thể đi?

Cô gái trẻ tuổi trước mắt có đôi mắt sáng lấp lánh, cho dù thoạt nhìn nhan sắc rất bình thường, nhưng chỉ cần tầm mắt dừng lại trên đôi mắt vô cùng có thần thái kia, thì không ai có thể nói dối lương tâm rằng đây là một cô gái không quyến rũ. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, những lời này không phải giả, chỉ cần nhìn đôi mắt này, là có thể mơ hồ nhìn thấy thế giới nội tâm mênh m.ô.n.g cuồn cuộn của đối phương.

Nhìn dáng vẻ của cô, bà Hoa không nhịn được nhớ lại thời tuổi trẻ của mình. Khi còn trẻ không phải bà ấy cũng như vậy sao?

Trong lúc nhất thời hai người đều lâm vào yên lặng.

Một lát sau Tô Dung mới lên tiếng hỏi: "Chuyện quan trọng như thế này, sao bà lại nói với cháu?"

Tuy rằng năng lực này không thể bị cướp đi, nhưng lại luôn có người muốn nghiên cứu. Nếu sau khi trở lại thế giới hiện thực, cô nói năng lực của bà Hoa ra ngoài, nói không chừng sẽ tạo thành sự uy h.i.ế.p cho sự an toàn và tự do của bà ấy.

"Bởi vì bà biết cháu sẽ không nói ra ngoài" Bà Hoa vui tươi hớn hở nói, nụ cười nhìn rất hiền lành: "Bà thấy cháu cũng có bí mật gì đấy."

Thấy mầm biết cây. Từ lúc bắt đầu gặp mặt, Tô Dung vẫn duy trì sự lễ phép, cũng không hề tỏ vẻ bất mãn vì bị bắt tổ đội cùng với một bà lão như bà ấy. Sau này dù hành động gì cũng thương lượng với và ấy, vô cùng tôn trọng bà ấy.

Đây chính là nguyên nhân bà Hoa đồng ý lộ ra thực lực của mình ra.

"Vậy cháu cũng có một bí mật muốn nói cho bà biết." Có qua có lại, Tô Dung chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Cháu còn có một cái tên, là ‘Cà Phê’."

Nghe vậy, bà Hoa hiếm khi lộ ra biểu cảm kinh ngạc. Tất nhiên bà ấy biết cái tên "Cà Phê" này, hoặc nói là như sấm bên tai cũng không hề quá đáng.

Điều tra viên đột nhiên nổi tiếng vào nửa năm trước, chỉ dùng thời gian nửa năm ngắn ngủi đã tiêu diệt sáu nguồn ô nhiễm, khiến cả thế giới đều biết.

Không ngờ lại là cô gái trẻ tuổi trước mặt này.

Bà ấy nói trẻ tuổi tất nhiên không phải vì khuôn mặt trẻ tuổi hiện tại của Tô Dung, dù sao bà Hoa cũng biết đến việc sau khi tiêu diệt nguồn ô nhiễm tiến vào quái đàm sẽ được thay đổi khuôn mặt. Gương mặt cũng không đại diện cho tuổi tác thật của Tô Dung.

Nhưng bà ấy lại biết Tô Dung còn rất trẻ tuổi, đây là do trạng thái của đối phương nói cho bà biết, chứ không phải là gương mặt kia.

Hai người nhìn nhau cười, không ai nói thêm gì nữa.

Sau khi trao đổi xong cũng là lúc tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ, Tô Dung cúi đầu xem phần tài liệu kia.

"Công ty đồ hộp thịt tươi nhỏ", đúng như tên gọi của nó, trước mắt đang sản xuất các loại thịt hộp. Thịt heo, thịt bò, thịt dê, trong đó lại chia thành thịt đùi đóng hộp, thịt bụng đóng hộp và não đóng hộp. Bên trong được viết rất chi tiết, có liên quan đến nơi sản xuất các loại thịt này như nông trại, nông trường, đạt tiêu chuẩn an toàn chất lượng như thế nào.

Nếu chỉ như vậy thì thật sự không có vấn đề gì, nhưng cũng không thể chứng minh được điều gì. Cho dù đồ hộp thật sự sử dụng thịt dê, cũng có không khả năng không viết trong đây đúng không?

Tô Dung nhún vai, đặt xấp tài liệu qua một bên, tiếp tục nhận điện thoại.

Điều khiến người ta vui mừng chính là, sau khi đạt được 100 điểm, khách hàng ở đầu dây bên kia cũng không còn cố ý làm khó xử người khác nữa, tất cả đều là những lời khen ngợi trong như lúc đầu.

Lúc này Tô Dung mới nhận ta, chất lượng khách hàng cũng có liên quan đến điểm số, hơn nữa 100 điểm chính là ranh giới phân chia.

Nếu dưới 100 điểm thì đều gặp phải khách hàng khó tính, 100 điểm trở lên thì đều gặp được khách hàng dễ nói chuyện.

Chắc chắn những điều tra viên trên 100 điểm đều đã phát hiện ra suy luật này, thế nhưng lại không có ai nói ra.

Nghĩ đến đây, cô suy tư nhìn về phía cô gái váy vàng cách đó không xa. Lúc trước cô còn cảm thấy đối phương là một người không biết giữ miệng, hiện tại xem ra chỉ sợ không phải là như thế.

Có một số việc có thể biểu hiện thông qua diễn kịch, nhưng rất khó để diễn kịch liên tục.

Cô lắc đầu tiếp tục nhận điện thoại. Thời gian rảnh rỗi sẽ trò chuyện với bà Hoa. Hiện tại buổi trưa vì muốn lấy được tin tức, nên cô đều ăn cơm với Phùng Ngọc Linh. Còn bà Hoa thì ăn cơm với những người dọn dẹp vệ sinh.

"Những nhân viên đó thoạt nhìn rất bình thường, tính cách cũng không tệ." Bà Hoa nói với Tô Dung, những người này giống với Phùng Ngọc Linh, đều rất dễ trả lời. Bọn họ thường tụ tập ở nhà ăn, cùng nhau ăn cơm. Có một số người kén ăn còn chia thức ăn cho người khác.

Thỉnh thoảng Phùng Ngọc Linh cũng sẽ làm như vậy, nhưng thường là vì cô ấy muốn ăn món khác nhưng lại không mang đủ tiền, nên trao đổi với Tô Dung, sau đó chia ra ăn với nhau.

Đều là lễ phép cơ bản của bạn ăn cùng.

Sau khi phục vụ xong mười khách hàng mục tiêu, Tô Dung và bà Hoa ăn ý dừng lại.

Kết thúc một ngày, toàn bộ điều tra viên đều đạt 100 điểm trở lên. Trong đó người có điểm cao nhất chính là người đàn ông đeo kính với 187 điểm, thấp nhất là người đàn ông mặc áo sơ mi, mới chỉ có 110 điểm. Tô Dung được 115 điểm. Mũ đỏ có điểm số cao nhất ngày hôm qua nhưng vì hôm nay lúc đầu đã lãng phí nhiều thời gian, cho nên điểm chỉ nằm trong top 3.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 282: Chương 282



Cái c.h.ế.t của Lý Chí vào ngày hôm qua đều khiến mọi người có suy đoán, điểm cao nhất hoặc thấp nhất có lẽ đều không phải người sẽ chết, rốt cuộc Lý Chí cũng không nằm trong hai nhóm người kia. Cho nên hôm nay mới có người không hề kiêng kỵ cố gắng kiếm điểm, theo bọn họ thấy, trong giai đoạn cuối có lẽ sẽ có hoạt động trừ điểm nào đó, giai đoạn đầu cứ cố gắng tích điểm, như vậy mới có thể dễ dàng vượt qua bài kiểm tra ở giai đoạn sau.

Tô Dung chú ý thấy sắc mặt người đàn ông đeo kính hồng nhuận khác thường, dù sao trò chuyện với khách hàng sẽ mang đến cảm giác không tốt, lúc trước sắc mặt bọn họ đều trắng bệt giống như nhau, sao anh ta lại đột nhiên có thể khắc phục khó khăn?

Chẳng lẽ là có đạo cụ trong người?

------------------

Mắt thấy còn khoảng mười phút nữa sẽ đến thời gian tan làm, một người đàn ông mặc áo thun đen có chữ cái in hoa chủ động đứng lên nói: "Như vậy hôm nay chắc chắn mọi người sẽ đến ký túc xá của Lý Chí nhìn thử có phải không?" Anh ta ngồi bên cạnh tổ của váy vàng, bởi vì cách khá xa, cho nên đến tận bây giờ vẫn chưa nói chuyện với mấy người Tô Dung lần nào.

Bởi vì Lý Chí là người đầu tiên c.h.ế.t trong quái đàm này, muốn biết anh ta c.h.ế.t như thế nào, tất nhiên phải đến ký túc xá của anh ta xem thử, nói không chừng sẽ có manh mối gì đó.

Thấy mọi người đều gật đầu, áo thun đen tiếp tục nói: "Nhưng nếu chúng ta cùng nhau đi đến ký túc xá của anh ta, như vậy có khả năng sẽ trực tiếp vi phạm quy tắc thứ mười một của thực tập sinh, dù sao từ ‘giao lưu’ này cũng có rất nhiều hàm nghĩa, có thể trao đổi ánh mắt cũng là giao lưu."

Những lời này làm Tô Dung nhớ đến quái đàm xe buýt lần trước, ở nơi đó cô cũng gặp quái đàm chơi chữ như thế này. Cho nên đối với sự cẩn thận của áo thun đen, cô rất tán thành.

"Vậy anh nói xem nên làm cái gì?" Mũ đỏ gọn gàng dứt khoát hỏi, ngăn chặn việc đối phương tiếp tục vòng vo.

Áo thun đen bất đắc dĩ cười nói: "Tôi đề nghị chúng ta chỉ phái hai người đi, hai người này lưng tựa lưng, như vậy sẽ không có khả năng giao lưu gì đó."

Sau đó anh ta lại bổ sung thêm: "Tất nhiên, phải lựa chọn hai người cho thật tốt. Đầu tiên là phải khác tổ, tiếp theo phải là người thành thật."

Khi nói đến lời này, ánh mắt anh ta quét qua toàn văn phòng, có không ít người lộ ra biểu cảm chột dạ

Tuy nhiên áo thun đen cũng không muốn đắc tội mọi người, chủ động tự bôi đen mình: "Như vậy chắc chắn tôi là người đầu tiên không tham gia lựa chọn."

Mọi người lập tức lộ ra nụ cười, bầu không khí trong bộ phận chăm sóc khách hàng cũng thoải mái hơn.

Nhưng sau khi cười xong mọi người vẫn phải đối mặt với vấn đề này, nên chọn ai đến ký túc xá của Lý Chí. Việc này liên quan đến sự an toàn mạng sống của mọi người, chắc chắn phải thận trọng, thận trọng và thận trọng.

"Tôi muốn đi." Mũ đỏ là người mở miệng đầu tiên, lý do của cô ta vô cùng đầy đủ: "Người c.h.ế.t chính là đồng nghiệp của tôi, tất nhiên tôi phải chiếm một vị trí."

Thật sự là như thế, mũ đỏ là người có tư cách đi nhất trong số bọn họ, cho nên những người khác chỉ có thể cố gắng nắm lấy vị trí còn lại.

Muốn người khác thừa nhận mình là một người thành thật thật sự rất khó, bởi vì mọi người đều là kẻ tám lượng người nửa cân.

Tuy nhiên lại có hai người được công nhận là không quá thông minh, một là Tô Dung, người còn lại chính là cô gái váy vàng.

Thật ra vốn dĩ nên có tóc rẽ ngôi, nhưng sau khi Tô Dung nói ra chuyện bọn họ đã giấu giếm, mọi người đều nhất trí cho rằng lời nói dối này là do tóc rẽ ngôi nghĩ ra. Lòng dạ của đối phương chắc chắn chỉ nhiều chứ không ít, lỡ như anh ta lại vì một nguyên nhân nào đó mà lừa gạt mọi người thì sao? Tất nhiên không thể nào chọn anh ta được.

Tô Dung được mọi người công nhận là một kẻ ngốc, còn người đề cử váy vàng là người đàn ông mặc áo sơ mi, đồng đội của cô ta. Đối phương nói có sách mách có chứng chỉ ra ưu thế cạnh tranh của cô ta so với Tô Dung: "Ngày hôm qua Hoa Hoa người ta đã đi mạo hiểm một lần rồi, hôm nay các người còn không biết xấu hổ mà để cô ấy đi sao? Tất nhiên là phải đổi một người mới! Tôi cảm thấy đồng đội của tôi rất thích hợp."

Lúc này nếu Tô Dung lên tiếng phản đối rằng "Hôm nay tôi cũng muốn đi" hoặc là "Tôi không ngại" gì đó, đều có chút khác với thiết lập nhân vật được xây dựng, như vậy cũng sẽ đúng ý đối phương.

Anh ta nói câu kia chính là muốn lấp kín con đường của Tô Dung, bảo đảm đồng đội của mình có thể trở thành người đi đến ký túc xá của Lý Chí. Giữa đồng đội với nhau có lợi ích liên quan, chỉ có váy vàng đi, anh ta mới tin tưởng đối phương sẽ không giấu giếm mình điều gì.

Thật ra người sáng suốt đều nhìn ra anh ta muốn đẩy váy vàng ra để kiếm lợi cho mình, nhưng lời anh ta nói cũng là sự thật, trong lúc nhất thời mọi người không biết nên phản bác như thế nào. So với những người khác, thật ra váy vàng thoạt nhìn còn đáng tin hơn Tô Dung một chút. Nhưng nếu có thể chọn một người, Tô Dung hàm hậu chính là người được chọn đầu tiên.

Mắt thấy không ai nói chuyện, bà Hoa nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Nếu lập đội để thăm dò, vậy chẳng phải một người khác trong đội phải tự mình chọn đồng đội sao?"

Nói xong bà ấy nhìn về phía mũ đỏ: "Cháu cảm thấy thế nào?"

Tất nhiên mũ đỏ vô cùng vui vẻ tiếp nhận quyền lợi này: "Tôi muốn chọn Hoa Hoa, tuy nhiên Hoa Hoa cũng có thể từ chối."

Tất nhiên không có lý nào Tô Dung lại từ chối cô ta, cô tặng cho bà Hoa một ánh mắt cảm kích, sau đó lắc đầu: "Được rồi, tôi cũng muốn xem thử có thể dựa vào bản thân mình để tìm ra nguyên nhân cái c.h.ế.t của Lý Chí hay không!"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 283: Chương 283



Sau khi tan làm và nhận tiền xong, hai người cùng nhau đến ký túc xá của Lý Chí. Vì tránh việc ánh mắt có thể chạm nhau, nên hai người đều không nhìn đối phương, nhanh chóng đi vào ký túc xá của Lý Chí.

Đây là một căn phòng đơn tiêu chuẩn, không có gì khác với ký túc xá của hai người bọn họ. Giường đệm có chút rối loạn, chăn bị xốc lên. Có lẽ trước khi chết, người c.h.ế.t đã nằm trên chiếc giường này, sau đó vì một nguyên nhân nào đó mà rời giường.

Hai người tinh mắt nhanh chóng phát hiện ra hai manh mối.

Một là microphone của chiếc điện thoại để bàn rớt sang một bên, rõ ràng là bị người nhấc lên, sau đó vì nguyên nhân gì đó chưa kịp cúp máy đã vội vàng rời đi.

Cái thứ hai chính là thịt hộp còn lại bị ném trên đất, phía trên có nhãn hiệu "Công ty đồ hộp thịt tươi nhỏ". Tô Dung ngồi xổm xuống quan sát đồ hộp đó, bởi vì đã bị mở ra, thật ra cũng không cần bọn họ tốn nhiều sức.

Thịt hộp trong đồ hộp này đầy tơ máu, bên trong còn có m.á.u loãng. Nửa sống nửa chín thoạt nhìn rất m.á.u me, bởi vì đã bị đổ cả đêm nên dẫn đến ruồi bọ, phía trên còn có mấy con giòi bò tới bò lui, thật sự nhìn thấy rất kinh tởm. Đến gần một chút lập tức có thể ngửi thấy một mùi tanh dày đặc khiến người ta buồn nôn. Nhưng dù vậy, thịt trong hộp kia đã bị ăn một nửa.

Nhìn thấy những lỗ hổng đó, Tô Dung lập tức ngẩng đầu lên tìm tòi. Cô nhanh chóng nhìn thấy một cái muỗng nằm trong góc trên mặt đất. Trên muỗng có dính chút thịt vụn, có lẽ nó được dùng để ăn đồ trong hộp.

Nếu cô nhớ không lầm, hôm qua khi c.h.ế.t Lý Chí có 99 điểm. Dựa theo quy tắc, 99 điểm không thể ăn đồ hộp. Cho nên nguyên nhân anh ta c.h.ế.t là vì ăn đồ hộp sao?

Tuy nhiên, thật sự có một người bình thường ăn loại đồ ăn ghê tởm này sao? Tô Dung không tin Lý Chí sẽ ăn đồ hộp vẫn còn máu, chỉ có thể là do ở giữa đã có vấn đề gì đó.

Tô Dung đứng lên, ngồi trên giường cúi đầu tự hỏi. Vấn đề mà cô chú ý là: Ngày hôm qua ở chỗ này đã xảy ra việc gì? Lý Chí ăn đồ hộp trước khi nhận điện thoại, hay nhận điện thoại sau đó mới ăn đồ hộp?

Vấn đề là cả hai khả năng đều rất có lý, nếu Lý Chí nhận điện thoại trước, vậy nguyên nhân chính là: Dù sao nếu người nghe điện thoại không bị ô nhiễm nghiêm trọng, thì sao anh ta có thể ăn những đồ hộp vừa nhìn là có vấn đề như vậy chứ? Hơn nữa còn được quy tắc nhắc đến.

Lời này rất có lý, nhưng cũng tương tự như vậy, nếu không phải bị đồ hộp làm ô nhiễm vô cùng nghiêm trọng, sao anh ta lại nhận điện thoại chứ?

Thử nghĩ một chút, trong ký túc xá không có một bóng người, khi vừa mới định nghỉ ngơi, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, hơn nữa còn giống như đúc điện thoại khi đang làm việc. Người có một chút đầu óc chắc chắn sẽ không nhận điện thoại đó đúng không?

Vì thế dù Lý Chí ăn đồ hộp trước sau đó nhận điện thoại cũng rất có lý.

Tô Dung nhìn xung quanh căn phòng một lần nữa, trong não cô bắt đầu tưởng tượng những tình huống có thể xảy ra trong lúc ấy. Cô nhanh chóng nghĩ đến một việc, buổi tối Lý Chí đột nhiên xuống giường, chắc chắn không thể nào là do đói bụng nên muốn mở đồ hộp đúng không?

Xem xét tình huống ở trên giường, chắc chắn sau khi xuống giường thì Lý Chí không trở về nữa. Như vậy rõ ràng anh ta đã c.h.ế.t trong khoảng thời gian sau khi xuống giường.

Giống như những gì Tô Dung nói, hơn nửa đêm chắc chắn anh ta không thể nào xuống giường khui đồ hộp ăn được. Khả năng cao là điện thoại đột nhiên vang lên, Lý Chí xuống giường, không biết xuất phát từ suy nghĩ gì lại nhận điện thoại, bị sa thải.

Nhưng điều này cũng không thể chứng minh anh ta ăn đồ hộp trước, hay là sau đó mới ăn.

Trước mắt không đủ chứng cứ để chứng minh việc sau khi anh ta xuống giường mới mở đồ hộp ra ăn, rất có thể khi ở trên giường anh ta đã ăn đồ hộp rồi, cũng có thể là sau khi nhận điện thoại mới ăn, cho nên Tô Dung không thể suy đoán lung tung.

Tuy nhiên nếu là vế trước, như vậy có thể xác nhận ăn đồ hộp sẽ không chết, có lẽ nó có tác dụng gia tăng ô nhiễm linh tinh gì đó, nguyên nhân chính của cái c.h.ế.t có lẽ là tăng ca.

Còn nếu là vế sau, như vậy cũng có thể xác định, nhất định là tên khốn ở đầu kia điện thoại mê hoặc anh ta ăn đồ hộp. Nếu không điện thoại sẽ không ở trong trạng thái chưa tắt máy đã bị treo, Lý Chí lại lập tức mở đồ hộp ra ăn. Còn nguyên nhân dẫn đến cái c.h.ế.t chính là đồ hộp.

Sau khi xác định trình tự đại khái, như vậy tiếp theo cần phải giải quyết ba vấn đề —— ai gọi điện thoại cho Lý Chí, vì sao Lý Chí lại nhận điện thoại, thời gian ăn đồ hộp là lúc nào.

Nhìn thấy mũ đỏ vẫn còn đang tìm kiếm manh mối ở phía sau, Tô Dung không nhịn được im lặng thở dài một tiếng. Nếu hai người có thể giao lưu, có lẽ còn có thể tìm được những manh mối khác. Dù sao nếu tư duy được va chạm chắc chắn sẽ có những đóa hoa lửa ra đời.

Nhưng đáng tiếc quy tắc cấm bọn họ trao đổi với nhau, cho nên hai người chỉ có thể im lặng không nói gì, ngay cả ánh mắt cũng không dám chạm vào nhau.

Cẩn thận quan sát căn phòng một lần nữa, sau khi xác định không có thứ gì khác, Tô Dung chuẩn bị rời đi. Tuy nhiên trước khi rời đi, cần phải xử lý vấn đề sở hữu đồ hộp này.

Tất nhiên cô muốn lấy, dù sao đây cũng là vật chứng quan trọng. Nhưng rõ ràng mũ đỏ cũng muốn lấy, hơn nữa cô ta càng có lý do hợp lý hơn Tô Dung, dù sao đây cũng là di vật của đồng đội cô ta.

Trong lúc Tô Dung nhìn chăm chú vào đồ hộp trên mặt đất, mũ đỏ lập tức nhặt đồ hộp lên, vì tránh giao lưu, cũng không nói chuyện với Tô Dung mà trực tiếp rời khỏi phòng.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 284: Chương 284



Lắc đầu, Tô Dung cũng rời đi theo. Ăn xong cơm chiều, trở lại ký túc xá của chính mình, cô nằm trên giường cân nhắc nên giải quyết ba vấn đề trên như thế nào. Có lẽ điện thoại trong ký túc xá cũng thuộc phạm vi quản lý của bộ phận hành chính, cho nên nếu đi tìm bộ phận hành chính, nói không chừng có thể biết được rốt cuộc ai đã gọi điện thoại cho Lý Chí.

Giải quyết vấn đề này trước, mới có thể giải quyết hai vấn đề phía sau, dù sao thông tin bọn họ biết được thật sự quá ít.

Không đúng, vẫn còn có một điểm đáng ngờ —— rốt cuộc là ai đã đưa đồ hộp đó cho Lý Chí?

Trước mắt phải chờ đến ngày mai đi hỏi mũ đỏ, cô ta là đồng đội của Lý Chí, nếu Lý Chí nhận được đồ hộp trong lúc làm việc, mũ đỏ không thể không biết.

Nhưng Tô Dung lại cảm thấy Lý Chí không nhận được đồ hộp trong thời gian đi làm, bởi vì dựa vào biểu hiện ngày hôm nay của mũ đỏ, cô ta thật sự không biết chuyện đồ hộp này. Nếu không khi ở công ty chỉ sợ cô ta đã đưa ra kết luận "Có thể Lý Chí c.h.ế.t vì ăn đồ hộp".

Ngày mai là thứ tư, cách thời gian kết toán vào thứ sáu không lâu lắm, nhưng những manh mối cần để giải quyết vấn đề lại thiếu rất nhiều. Tô Dung dùng cánh tay che trước mắt, thở dài một tiếng.

Gánh thì nặng mà đường thì xa!

Ngày hôm sau đi làm, cùng thời gian, lại mất đi hai người.

Lần này người bị thiếu chính là người đàn ông đeo kính và đồng đội của anh ta.

Có kinh nghiệm của ngày hôm qua, lần này không cần đoán mọi người cũng biết có lẽ hai người này đã lành ít dữ nhiều giống như Lý Chí.

Lại có người tử vong ở ngoài công ty, chẳng lẽ nguy hiểm của quái đàm lần này không có mặt ở công ty, mà là ở bên ngoài công ty?

Đã đến giờ đi làm, quản lý lại chờ trước quầy lễ tân một lần nữa, tuyên bố cái c.h.ế.t của hai người mắt kính giống như dự đoán của mọi người.

Đến tận bây giờ, mười bốn điều tra viên chỉ còn lại mười một người.

Quái đàm này có thời gian tổng cộng 5 ngày, mới hai ngày đã c.h.ế.t ba người, thật ra thoạt nhìn vẫn còn rất ôn hòa.

Nhưng trên thực tế cho đến tận bây giờ, ngoại trừ Tô Dung có trò chuyện với những người bên ngoài, những người khác vẫn chưa biết manh mối về quy tắc thông quan đó là sai lầm. Nếu bọn họ vẫn tiếp tục duy trì trạng thái hiện tại, chỉ sợ cũng chỉ có thể thuận lợi sống qua ngày thứ năm, rồi sẽ vui quá hóa buồn, bị sa thải cùng nhau.

Nhiều người thì sức lực cũng lớn hơn, Tô Dung muốn tìm thời gian nhắc nhở mọi người quy tắc đó là sai.

Ngày hôm qua đã có đến hai người chết, hiện tại bộ phận chăm sóc khách hàng vô cùng yên tĩnh. Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều muốn có một người đứng ra duy trì đại cuộc.

Cuối cùng vẫn là tóc rẽ ngôi đứng dậy: "Ngày hôm qua sau khi mọi người rời khỏi công ty có tiếp xúc với bọn họ không? Hai người bọn họ là đồng đội, nói không chừng sẽ đi cùng nhau, mọi người có ai nhìn thấy không?"

Mọi người không hẹn mà cùng lắc đầu, Tô Dung nhớ rõ ngày hôm qua ngoại trừ cô và mũ đỏ có nhiệm vụ trong người nên ra ngoài cùng nhau, những người còn lại đều vì tránh giao lưu vi phạm quy tắc, nên vừa ra khỏi công ty đã đường ai nấy đi.

Trừ phi hai người nhóm đeo kính chờ sau khi mọi người đều đi hết mới tụ tập lại với nhau, nếu không thì có lẽ bọn họ không ở cùng nhau.

"Vậy… Hôm nay đổi hai người khác đi đến ký túc xá của bọn họ à?" Tóc rẽ ngôi hỏi với vẻ không chắc chắn, sau đó dường như nhớ lại điều gì đó, nhìn về phía Tô Dung và mũ đỏ:"Hôm qua các người đến phòng Lý Chí có phát hiện ra điều gì không?"

Mũ đỏ gật gật đầu, nói với mọi người những thứ đã phát hiện ngày hôm qua: "Phòng của Lý Chí có một lon đồ hộp ăn dở và điện thoại để bàn chưa được tắt, tôi có mang lon đồ hộp đó đến đây, mọi người nhìn thử xem."

Nói xong, cô ta lấy lon đồ hộp từ trong túi xách ra. Đồ hộp được cô ta ngụy trang thành một chiếc hộp, được giữ gìn rất tốt.

"Đồ hộp này……" Trong nháy mắt khi nhìn thấy đồ hộp, mọi người lập tức lộ ra biểu cảm ghét bỏ, thịt trong đó còn tơ m.á.u và đã có giòi, mùi hôi thối ập vào mặt.

Mũ đỏ lên tiếng giải thích: "Hôm qua khi tôi và Hoa Hoa nhìn thấy chính là như vậy, nhưng khi đó nó đã được Lý Chi khui ra gần cả ngày, tôi nghi ngờ lúc đầu khi Lý Chi ăn thì nó hoàn toàn không… Ghê tởm như vậy."

"Nhưng cho dù là như vậy, thì thịt này cũng không thể thay đổi vì thời gian dài đúng không? Sao anh ta có thể ăn thịt sống như vậy chứ? Thật sự không phải bị ô nhiễm sao?"

Trong lúc bọn họ đang thảo luận vô cùng kịch liệt, bà Hoa đột nhiên nhỏ giọng nói bên tai Tô Dung: "Thịt trong đồ hộp này không có vấn đề gì cả."

Vừa nghe thấy lời này, Tô Dung lập tức trừng lớn đôi mắt: "Không có vấn đề? Ý của bà là, không phải do nó?"

Bà Hoa gật đầu: "Thoạt nhìn còn rất ngon miệng, nếu không phải nghe mọi người nói, bà còn tưởng rằng Lý Chí thấy thịt trong đồ hộp này quá ngon nên mới bị nó mê hoặc đấy."

Biết bà Hoa có khả năng miễn dịch trước những ảnh hưởng tiêu cực của ô nhiễm, cho nên những gì bà ấy nhìn thấy chắc chắn là sự thật. Nói cách khác, có khả năng đồ hộp thật sự không có vấn đề gì, ít nhất bề ngoài là như vậy.

Sau đó cô lại nhìn thoáng qua đồ hộp khiến người ta ghét bỏ, cô suy tư nói: "Có lẽ thật sự như vậy?"

"Cái gì?" Bà Hoa nghe không hiểu.

Tô Dung giải thích: "Có lẽ thật sự giống như những lời bà vừa nói, Lý Chí thật sự vì đồ hộp quá ngon nên mới không nhịn được ăn luôn?"

Thật ra cũng rất có khả năng, nhưng bà Hoa nhanh chóng nghĩ đến một chỗ không thích hợp: "Nếu trong mắt cậu ta thật sự ngon như vậy, vậy tại sao cậu ta không ăn hết?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 285: Chương 285



Đây thật sự là một vấn đề, Tô Dung nhấn huyệt Thái Dương, nghĩ ra một cách: "Cho dù như thế nào, hôm nay cháu cũng phải để bản thân bị báo cáo một lần, xem điểm có bị trừ xuống dưới 100 không, nếu không có vấn đề gì, thì kéo đến 99 điểm xem thử."

Đây chính là cách tốt nhất hiện tại, bà Hoa không có ý kiến gì.

Lúc này những người khác cũng đã từ bỏ việc tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân cái c.h.ế.t của Lý Chí, dù sao chỉ có một người, không thể tìm ra quy luật. Còn không bằng hôm nay sau khi tan làm lại đến chỗ của những người c.h.ế.t khác xem thử, nhìn xem có điểm gì giống nhau hay không. Bởi vậy bọn họ lựa chọn hôm nay ai sẽ đi đến phòng của hai người đã chết.

Người đầu tiên bị loại trừ chính là Tô Dung và mũ đỏ, dù sao hai người họ đã đi rồi. Vì công bằng, đồng đội của cô, cũng chính là bà Hoa cũng bị loại ra ngoài.

Khi bọn họ bắt đầu cãi cọ, mấy người Tô Dung bình tĩnh bắt đầu công việc. Nhận được điện thoại, đặt sang một bên, chờ điện thoại bị tắt, cô bị khiếu nại và bị trừ 50 điểm.

Hôm qua cô có 115 điểm, hôm nay sau khi bị trừ xong thì còn lại 65 điểm.

Cô mang theo 65 điểm nhìn đồ hộp kia, quả nhiên giống với những gì bà Hoa nói, thoạt nhìn mùi vị cũng không tệ lắm, thịt nhiều hơn nữa còn rất rắn chắc, rõ ràng dùng rất nhiều nguyên liệu.

Nhưng nhìn thấy sự thay đổi này, Tô Dung lại nhíu mày. Nếu chỉ là như vậy, cũng không đến mức khiến Lý Chí đánh mất lý trí dù vi phạm quy tắc cũng nhất định phải ăn đồ hộp này chứ?

Suy nghĩ một chút, Tô Dung gọn gàng dứt khoát nói: "Cháu muốn kiếm đủ 99 điểm rồi nhìn thử một lần nữa."

Tất nhiên không phải cuối cùng khi hoàn thành nhiệm vụ đạt 99 điểm, mà là trước đó. Như vậy chỉ cần đạt 99 điểm sau đó nghiệm chứng dáng vẻ của đồ hộp, cô liền có thể hoàn thành nhiệm vụ vượt qua 100 điểm.

Dựa theo suy đoán của hai người bọn họ, khi đạt được 99 điểm chắc chắn sẽ nhìn thấy đồ hộp vô cùng mê người. Nhưng cho dù mê người, nhưng có người ở bên cạnh trông chứng, sẽ không khiến cô ăn nhầm đồ hộp.

Bà Hoa cũng không có ý kiến gì với việc này, bà ấy không thể nhìn thấy sự thay đổi của đồ hộp, nếu muốn nghiệm chứng thì chỉ có thể dựa vào Tô Dung.

Bởi vì bị khiếu nại, nên tiếp theo Tô Dung liên tiếp nhận điện thoại, những người khác thấy vậy đều vô cùng kinh ngạc.

Váy vàng đã thành công tranh thủ được một vị trí thăm dò, trong lúc rảnh rỗi, khó hiểu hỏi cô: "Hoa Hoa, cô bị khiếu nại sao?"

Tô Dung gật đầu, nhưng cũng không giải thích gì thêm. Tuy rằng hiện tại cô đang giả vờ là người ngu ngốc, nhưng cũng không cần phải lúc nào cũng không biết lựa lời mà nói. Tuy nhiên nếu đối phương đủ thông minh, cô cũng không phải hoàn toàn không để lộ chút gì. Tóm lại bây giờ không hề xung đột gì với việc bọn họ thông quan.

Có người thông minh ánh mắt sáng ngời, lập tức hiểu được suy nghĩ của cô. Rõ ràng váy vàng chính là người thông minh nhất, cô ta đột nhiên lên tiếng hỏi Tô Dung: "Bây giờ cô đang xem thử đồ hộp có thay đổi gì so với lúc trước không đúng không?"

Quả nhiên lúc trước cô gái này đã giả ngu, trong lòng Tô Dung âm thầm xác định tính cách của váy vàng, gật đầu: "Bây giờ thoạt nhìn đồ hộp không có vấn đề gì cả, có thể ăn được."

Lời vừa nói ra, những người khác cũng không rảnh cãi cọ nữa, lập tức vây lại đây, tóc rẽ ngôi kinh ngạc hỏi: "Thật vậy sao? Khi điểm dưới 100 sẽ biến thành như vậy à?!"

Tô Dung nhún vai: "Anh thử xem chẳng phải sẽ biết sao?"

Lời này cũng không thành vấn đề, điểm của đa số mọi người ở đây đều chưa vượt quá 150, chỉ cần bị khiếu nại một lần là có thể nghiệm chứng.

Nghĩ đến đây, rất nhiều người để quay trở lại vị trí bắt đầu làm việc. Mọi người đều muốn tận mắt chứng kiến sự thay đổi này, điều này rất có lợi cho sự suy đoán của bản thân.

Tô Dung và bà Hoa liếc mắt nhìn nhau, hai người tiếp tục làm việc. Cô muốn kéo điểm của mình lên 99, tất nhiên phải càng nhanh càng tốt.

Một buổi sáng qua đi, cô đã được 95 điểm, còn lon đồ hộp kia thật sự càng nhìn càng ngon miệng, gần như đã đạt đến trình độ chỉ cần nhìn một cái cũng ch** n**c miếng. Tô Dung từng được cộng điểm tinh thần, nên cũng không nhào lên. Nhưng cô đoán nếu ngay cả cô cũng có suy nghĩ này, chỉ sợ khi những người khác nhìn vào đồ hộp, có lẽ sẽ không thể khống chế được bản thân mình.

Còn nếu thật sự đạt được 99 điểm, có lẽ ngay cả cô cũng không khống chế được bản thân.

"Như vậy xem ra, thật sự bởi vì có 99 điểm nên Lý Chí không thể khống chế bản thân mà ăn lon đồ hộp này." Kết hợp với sự trải nghiệm của bản thân, Tô Dung đưa ra phán đoán: "Nhưng có phải vì anh ta ăn đồ hộp nên mới c.h.ế.t hay không?"

Chuyện này chắc chắn không thể tự mình nghiệm chứng, dù sao nếu không cẩn thận thật sự sẽ mất mạng.

Bà Hoa lên tiếng nhắc nhở: "Có lẽ cháu có thể suy xét đến tác dụng của cuộc điện thoại kia."

Tô Dung gật đầu: "Cháu biết, cháu sẽ đến bộ phận hành chính hỏi thử xem có thể biết được vị trí cuộc gọi được không. Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, nếu đã đối mặt với đồ hộp ngon miệng như thế, vì sao Lý Chí chỉ ăn đến một nửa liền dừng lại chứ?"

Điều này chỉ có hai khả năng có thể xảy ra, một là anh ta vừa ăn được nửa lon thì đã chết. Hai là có thể anh ta chỉ mới ăn được một nửa đã phải nhận điện thoại.

"Cuộc điện thoại đó có thể kéo cậu ta ra khỏi lon đồ hộp ngon lành sao?" Bà Hoa hỏi: "Hơn nữa không phải cháu đã nói cậu ta định xuống giường làm gì đó sao. Cũng không có khả năng xuống giường mở đồ hộp đúng không? Cho nên chắc chắn là cậu ta nhận điện thoại trước, sau đó ăn đồ hộp, ăn được một nửa thì chết"

Nếu nói như vậy, suy nghĩ của Tô Dung trở nên thông suốt hơn. Đúng vậy, nếu là tình huống "Ăn đồ hộp trước sau đó điện thoại vang lên", vậy không thể nào giải thích rõ hành vi xuống giường của anh ta.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 286: Chương 286



Cho nên chỉ có thể là tình huống thứ hai, sau khi nghe được âm thanh điện thoại nên anh ta mới xuống giường, sau đó vì một nguyên nhân gì đó mà nhận điện thoại, bị điện thoại mê hoặc mở đồ hộp ra ăn, cuối cùng vì không đủ điểm sử dụng đồ hộp nên tử vong.

Những việc đã xảy ra ngày hôm qua lập tức trở nên rõ ràng.

Tô Dung giơ ngón tay cái lên: "Như vậy hiện tại chỉ cần nghiệm chứng vì sao anh ta lại nhận cuộc điện thoại kia, cùng với việc rốt cuộc trong cuộc gọi đó đã nói gì."

Vấn đề đầu tiên thực sự rất khó nghiệm chứng, chỉ có thể tự mình trải nghiệm.

Chỉ có thể chờ đến 99 điểm rồi lại nói.

Cuối cùng cũng đã tìm ra nguyên nhân cái c.h.ế.t của Lý Chí, còn hai người mới c.h.ế.t thì lại không có cách nào trực tiếp đến hiện trường tử vong.

Suy nghĩ một chút, Tô Dung định nhắc nhở bà Hoa về vấn đề thông quan quái đàm này.

Đối phương đã biết cô chính là "Cà Phê", tất nhiên Tô Dung cũng không cần giấu dốt. Tuy rằng vẫn cần phải giấu giếm việc liên quan đến Công cụ nhắc nhở ô nhiễm nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến việc cô muốn nhắc nhở.

"Điều thứ hai trong quy tắc của thực tập sinh, chính là phương pháp thông quan quái đàm quy tắc này, bà Hoa, bà cảm thấy thế nào?" Cô hỏi gọn gàng dứt khoát, trong lòng đã suy nghĩ kỹ nếu bà Hoa cảm thấy không có vấn đề gì, bản thân nên nói như thế nào. Tuy nhiên với sự hiểu biết của Tô Dung với bà Hoa, hơn phân nửa đối phương đã nhìn ra manh mối.

Quả nhiên, dù sao cũng là người có thể đi vào quái đàm khó khăn, bà Hoa thật sự đã phát hiện ra quy tắc này có vấn đề: "Quy tắc này chắc chắn đã bị "Nó" ô nhiễm, chỉ cần vượt qua 100 điểm là được? Phương pháp thông quan đơn giản và tỷ lệ tử vong thấp như vậy, cũng không có khả năng cho chúng ta thông quan đúng không?"

--------------------

Thật sự chính là như vậy, đây cũng chính là cách Tô Dung dùng để khuyên bảo. Hiện tại đã là ngày thứ ba, chỉ cần dùng tư duy logic thông thường cũng có thể đoán ra quy tắc thông quan đó là sai.

Ngoại trừ những gì bà Hoa nói, cô còn suy nghĩ lại những gì đã xảy ra trong hai ngày nay, rõ ràng thái độ của khách hàng chính là muốn thêm điểm cho bọn họ. Dù sao chỉ cần hơn 100 điểm là có thể thông quan, theo lý thuyết có lẽ bọn họ phải cố gắng không bị trừ điểm, chứ không phải cố gắng kiếm thêm điểm như thế này. Nhưng hiện tại lại được cộng điểm rất dễ dàng, còn dưới 100 điểm sẽ bị khách hàng làm khó dễ, cho dù là ai cũng sẽ cố gắng đạt 100 điểm trở lên.

Nghĩ như vậy, rất khó không nhận ra quy tắc đó có vấn đề.

Thấy không cần khuyên bà ấy, Tô Dung vô cùng vừa lòng, gật đầu, sau đó lại nói tiếp những suy nghĩ của mình: "Tiếp theo cháu định đi tìm manh mối về tiêu chuẩn khi kết thúc kỳ thực tập, xem thử rốt cuộc cần bao nhiêu điểm mới có thể rời đi."

"Bà cũng sẽ đi hỏi thử một chút." Bà Hoa gật đầu, lại nhắc nhở: "Tuy nhiên bà cảm thấy con đường để vượt qua kỳ thực tập này không chỉ là đạt đủ điểm, có lẽ có thể tìm hiểu những cách khác xem sao."

Tô Dung cũng nghĩ đến điều này, cô đứng lên: "Đi thôi, đi ăn cơm trưa."

Còn có cách nào tìm kiếm linh cảm tốt hơn khi trò chuyện trong bàn ăn cơm với những người dân địa phương ở đây chứ? Điều kiện cũng đã bày ra trước mắt, nếu không cố gắng tận dụng, thì thật sự là thất sách của cô.

Khi ăn cơm trưa, hai người như cũ đường ai nấy đi. Tô Dung vốn định đi tìm Phùng Ngọc Linh, đột nhiên cô bị váy vàng gọi lại.

Trên mặt đối phương hiện lên nụ cười ngại ngùng, giống như cô em gái nhà bên không hiểu sự đời: "Hoa Hoa, chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm không?"

"Xin lỗi, tôi có hẹn với người khác rồi." Tô Dung từ chối không hề do dự, không biết đối phương làm bộ làm tịch trước mặt một "Kẻ ngốc" như cô làm gì. Dù sao cô cũng sẽ không thay đổi quyết định vì bất cứ điều gì mà đối phương muốn thể hiện.

Không ngờ cô lại trực tiếp từ chối như vậy, nụ cười trên mặt váy vàng cứng lại, cô ta cân nhắc xem phương pháp nào có thể đạt được mục tiêu nhanh hơn, đi thẳng vào vấn đề nói: "Chúng ta có thể trao đổi tin tức một chút không? Tôi nghĩ có một số thứ cô không biết."

Nghe vậy, Tô Dung đứng yên tại chỗ: "Vậy cô nói trước đi."

Thấy dáng vẻ không hề lưu tình này của cô, váy vàng cắn chặt răng, nhưng cũng yên tâm hơn không ít. Dù sao nếu cô không quanh co lòng vòng, thì chứng minh cô cũng không quá sáng suốt, như vậy cho dù cô ta nói trước, cũng không sợ Tô Dung lật lọng.

Nghĩ đến đây, cô ta cũng không tranh luật, gật gật đầu: "Hôm qua khi tan làm thật ra tôi chú ý thấy hai người kia có chút khác thường."

Lời vừa nói ra, Tô Dung lập tức nâng cao tinh thần. Cô hiểu rõ "Hai người kia" trong miệng váy vàng chính là hai người đã c.h.ế.t ngày hôm qua, vì thế ánh mắt cô hơi sáng lên: "Có gì khác thường?"

Lúc này váy vàng lập tức thể hiện sự khéo léo của mình, sau khi tung ra mồi câu gợi nên sự hứng thú của Tô Dung thì cô ta không nói tiếp nữa mà hỏi ngược lại: "Tôi đã đưa ra thành ý rồi, hiện tại cô nói xem cô đã phát hiện manh mối gì ở bên kia."

"Vậy tôi chỉ có thể nói như cô thôi." Tô Dung chớp chớp mắt, lại lễ phép hỏi một câu, "Có thể chứ?"

Khóe miệng váy vàng co rút, đối mặt với câu hỏi chân thành như thế chẳng lẽ cô ta có thể nói "Không" sao? "…… Được rồi, cô nói đi."

"Chúng ta đại khái đã đoán được một số nguyên nhân tử vong của Lý Chí."

Nghe vậy, váy vàng kinh ngạc trừng lớn đôi mắt: "Vừa rồi cô cũng che giấu những người khác sao?"

Nếu đúng là như vậy, vậy cô ta phải nghi ngờ có phải Tô Dung cũng đang giả vờ không thông minh giống cô ta hay không, nếu không sao lại lừa gạt người khác lần nữa.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 287: Chương 287



Cho dù lần này là chủ ý của mũ đỏ thì cũng không thể đánh tan sự nghi ngờ của cô ta, dù sao cũng đã bị lừa một lần và chấp nhận, nếu có lần thứ hai thì thật sự quá vi diệu.

Tô Dung lắc đầu: "Không phải, vừa rồi tôi và bà Hoa vừa mới điều tra ra."

Những lời cô nói chính là sự thật, về nguyên nhân tử vong thật sự của Lý Chí đa phần đều là do cô và bà Hoa cùng nhau suy luận. Chẳng qua khả năng suy luận của cô chiếm phần lớn, còn trong lòng váy vàng, chắc chắn sẽ cho rằng ý của Tô Dung là do bà Hoa suy luận phần lớn.

Sắc mặt cô ta bình tĩnh lại, nghĩ đến tầm quan trọng tin tức mà Tô Dung đã phát hiện, trong lòng vui vẻ. Cô ta đã biết bà Hoa lớn tuổi như vậy có thể vào quái đàm khó khăn thì chắc chắn không đơn giản, hiện tại xem ra quả nhiên là thứ

"Vậy để tôi nói trước." Vì đề phòng Tô Dung đột nhiên hối hận, cô ta vội vàng nói: "Ngày hôm qua sau khi tan làm, sắc mặt hai người đó hồng hào rất quái lạ, hơn nữa còn nở nụ cười rất quỷ dị, tôi nghi ngờ hai người bọn họ đã bị ô nhiễm vô cùng nghiêm trọng."

Nếu thật sự giống như lời váy vàng nói, vậy có lẽ hai người kia đã bị ô nhiễm rất nghiêm trọng. Bởi vì ngày hôm qua cô sốt ruột cùng mũ đỏ đi đến ký túc xá của Lý Chí, cho nên Tô Dung không cẩn thận quan sát tình hình của những người khác. Cô suy nghĩ một chút: "Tiếp theo thì sao? Bọn họ đường ai nấy đi à?"

"Đúng vậy, nhưng trước khi đi, người đàn ông đeo kính kia phát hiện tôi đang nhìn anh ta, còn liếc mắt nhìn tôi một cái. Ánh mắt đó…… Hít! Giống như đang cười mỉm mai vậy, rất quỷ dị, cô hiểu không?"

Tất nhiên Tô Dung hiểu, cô đã chứng kiến quá nhiều trường hợp như vậy rồi.

Nhưng vì sao trước khi đi người đàn ông đeo kính lại liếc váy vàng như vậy, rốt cuộc chỉ là cảnh cáo đối phương vì quan sát mình, hay là điềm báo tử vong nào đó?

Không phải do cô nghĩ nhiều, chủ yếu là người bị ô nhiễm có ý thức rất hỗn loạn, sao lại chú ý đến ánh mắt của người khác chứ? Theo Tô Dung thấy, cái liếc mắt đó chỉ sợ có ẩn ý trong đó.

Không đợi cô suy nghĩ nhiều, váy vàng không kìm lòng nổi nói: "Tới lượt cô, bà Hoa phát hiện ra cái gì?"

Tô Dung nói cho váy vàng biết những suy đoán của cô và bà Hoa về những việc đã xảy ra ngày hôm qua: "Có lẽ Lý Chí đã nghe chuông điện thoại trước, sau đó xuống giường nhận điện thoại, cuối cùng ăn đồ hộp rồi tử vong. Anh ta vẫn chưa ăn đồ hộp xong, điều này chứng minh người không đủ điểm sử dụng đồ hộp khi ăn vào sẽ chết."

Sau khi kể lại toàn bộ những suy luận của mình, cô còn thuật tiện tổng kết lại: "Cho nên hiện tại cần phải nghiệm chứng điểm đáng nghi là ai đã gọi điện, bên trong đã nói gì, và vì sao Lý Chí lại nhận điện thoại."

Nghe một hồi lâu, váy vàng thấy thế là đủ rồi, nói bằng giọng điệu chua lòm: "Bà Hoa thật lợi hại, cô thật may mắn khi có một đồng đội như vậy."

Tô Dung biết có thể cô ta đã hiểu lầm điều gì đó, nhưng cô cũng không giải thích, chỉ đồng ý gật gật đầu: "Đúng vậy, tôi hiếm khi được may mắn."

Thấy cô chân thành như vậy, ngược lại váy vàng có chút ngượng ngùng vì bắt nạt người thành thật: "Cô cũng rất lợi hại…… Có thể ghi nhớ tường tận quá trình suy luận như thế."

Tô Dung chỉ cười không nói.

Nhận được thứ mình muốn, váy vàng cũng không dây dưa với cô nữa. Tự mình suy nghĩ cái gì đó, thuận miệng tạm biệt Tô Dung, xoay người rời đi.

Chờ cô ta đi rồi, Tô Dung nhanh chóng bước về phía cửa nhà ăn. Phùng Ngọc Linh vẫn còn ở đó đợi cô, từ rất xa đã thấy được cô ấy đang cau mày, mãi cho đến khi cô đến gần, mới thả lỏng.

Không đợi cô ấy dò hỏi, Tô Dung chủ động lên tiếng giải thích: "Vừa rồi khi tan làm, có một đồng nghiệp lôi kéo tôi nói một chút chuyện liên quan đến công việc, chậm trễ chút thời gian. Xin lỗi đã khiến cậu đợi lâu."

Thái độ của cô tốt như vậy, Phùng Ngọc Linh cũng không tức giận, lắc đầu: "Không có việc gì, mọi người là thực tập sinh nên bận rộn một chút cũng bình thường"

Vừa nói hai người cùng nhau đi lấy cơm, hiện tại đã là 11 giờ rưỡi, còn phải nghỉ trưa, nên họ phải ăn nhanh một chút.

Khi ngồi xuống bàn ăn, Phùng Ngọc Linh lấy ra một lon đồ hộp bên trên có chữ "Thịt tươi nhỏ " ra: "Đây này, đồ hộp của công ty chúng ta. Đây là loại não có vị mặn của tôi, thật ra tôi cảm thấy ăn cay là ngon nhất, nhưng hôm qua tôi lại quên hỏi cậu có ăn cay được không, nên liền tặng cái này."

Nhận được thứ quan trọng, Tô Dung vội vàng nói lời cảm ơn: "Cảm ơn cảm ơn! Cậu giúp tôi một việc lớn rồi đấy, cái này bao nhiêu tiền? Tôi trả tiền cho cậu."

"Không cần, nếu cậu có thể thông qua kỳ thực tập, tiếp tục làm bạn ăn cơm với tôi, đó chính là sự báo đáp lớn nhất đối với tôi." Phùng Ngọc Linh cười trả lời.

Nghe thấy cô ấy nhắc đến đề tài này, trong lòng Tô Dung vừa động, tự nhiên kể khổ: "Haizz, nói thật tôi thật sự không biết mình có thể thông qua kỳ thực tập này không. Thực tập sinh của công ty chúng ta có tiêu chuẩn gì hay không? Việc chấm điểm cho chúng tôi cũng quá chung chung rồi."

Không ngờ Phùng Ngọc Linh không muốn mất đi một người bạn cùng ăn cơm nên rất tận tâm giúp đỡ cô: "Các cậu là phục vụ khách hàng, tôi nhớ hình như không thể bị khiếu nại quá nhiều lần. Điều này cũng giống như bộ phận tiêu thụ kế bên, nếu bị khiếu nại quá nhiều lần sẽ bị trừ thành tích, nghiêm trọng hơn thì sẽ bị sa thải."

Nghe vậy, Tô Dung đột nhiên sửng sốt. Đúng vậy, lúc trước cô luôn suy nghĩ từ góc độ của quái đàm quy tắc, lại chưa từng đứng trên góc độ của một công ty bình thường khi tuyển nhân viên để suy xét.

Một công ty bình thường, muốn gì ở một thực tập sinh?
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 288: Chương 288



Chắc chắn là làm việc chăm chỉ, khách hàng vừa lòng, tốt nhất là hiểu đạo lý đối nhân xử thế một chút.

Tuy nhiên trong quy tắc đã nói không được tăng ca, vậy thật sự không cần quá chăm chỉ.

Vậy sự hài lòng của khách hàng được thể hiện như thế nào? Tất nhiên là số lần bị khiếu nại nhỏ.

Nhận ra điều này, trong lòng Tô Dung tức khắc căng thẳng. Phải biết rằng cô đã bị khiếu nại hai lần, trong bộ phận chăm sóc khách hàng còn có người bị khiếu nại ba lần, bốn lần. Rốt cuộc mấy lần là giới hạn? Một lần, hai lần, ba lần, hay là năm lần?

Đầu óc cô nhanh chóng suy nghĩ, Tô Dung dùng giọng điệu cực nhanh hỏi: "Ngọc Linh, cậu còn nhớ rõ quy tắc của bộ phận tiêu thụ không? Bị khiếu nại mấy lần thì bị trừ thành tích? Mấy lần thì bị sa thải?"

"Để tôi nhớ lại đã…" Phùng Ngọc Linh đang vùi đầu ăn cơm ngẩng đầu pên, nhíu mày suy tư trong chốc lát, sau đó trả lời: "Ba lần sẽ bị trừ thành tích, năm lần bị sa thải, tôi nhớ rõ là như vậy, có lẽ sẽ không sai đâu."

Tô Dung làm động tác OK: "Tôi biết rồi."

Nếu đúng là như vậy, dưới tình huống không thể đoán được rốt cuộc là ba lần hay năm lần thì họ có khả năng vi phạm quy tắc, bọn họ cần phải duy trì số lần bị khiếu nại trong phạm vi dưới ba lần.

Cũng may bây giờ biết vẫn còn sớm, Tô Dung chỉ mới bị khiếu nại hai lần mà thôi, vẫn còn kịp thời ngăn chặn tổn thất. Nhưng không biết những người đã bị khiếu nại ba đến bốn lần có được thông quan hay không.

Cho dù như thế nào khi trở về Tô Dung cũng sẽ nhắc nhở những người khác một lần, nếu ba lần là giới hạn không bị loại trừ trực tiếp, vậy lần nhắc nhở này của cô vẫn sẽ cứu được vài mạng người. Cô không thể nghĩ ra lý do để bản thân giấu giếm chuyện này. Tuy nhiên vẫn phải cẩn thận suy xét, có một số việc cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Cơm nước xong, Tô Dung nhanh chóng cầm theo đồ hộp chạy trở về. Buổi sáng, sau khi bọn họ nói ra chuyện sau khi điểm thấp hơn 100 sẽ thấy được sự thay đổi của đồ hộp, có mấy người đã lập tức khiến mình bị khiếu nại.

Nóng vội ăn không hết đậu hủ nóng, trong số những người này có không ít người chỉ sợ không thể thông quan.

Nhưng còn có không ít người không làm như vậy, có rất nhiều người tin tưởng lời Tô Dung nói, cũng không muốn bị khách hàng tra tấn triền miên, cho nên định trễ một chút mới khiến mình bị khiếu nại.

Cho nên nếu cô trở về sớm một chút, tranh thủ chặn trước những người này, nói việc có thể khiếu nại bị hạn chế số lần cho bọn họ.

Có thể sẽ cứu vớt được một vài người.

Khi trở lại bộ phận chăm sóc khách hàng đã là 12 giờ rưỡi, bà Hoa cũng đã trở lại. Người già ăn uống ít, bà ấy luôn trở về nhanh hơn. Thấy Tô Dung vậy mà cũng trở về sớm như vậy, hơn nữa vẻ mặt còn có chút nôn nóng, bà ấy nhận ra có chút không đúng: "Làm sao vậy? Cháu phát hiện ra điều gì sao?"

Tô Dung dùng sức gật gật đầu, nói hết tất cả những gì Phùng Ngọc Linh nói với cô cho đối phương nghe, sau đó thở dài: "Cháu cảm thấy chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút, sau khi kéo điểm lên trên 100, không thể tiếp tục dùng cách bị khiếu nại để giảm xuống nữa. Phải sử dụng phương pháp khác."

Trong quy tắc ngoại trừ việc khiếu nại sẽ bị trừ điểm, còn có điều thứ tư trong quy tắc —— Trong thời gian đi làm, thực tập sinh không được rời khỏi vị trí làm việc quá mười phút, nếu không sẽ bị trừ điểm thực tập.

Nói thật thì hành động như vậy cũng không tốt lắm, nhưng cũng còn chưa đến mức bị sa thải, cho nên vẫn có thể thử một lần.

Bà Hoa gật đầu, chủ động ôm việc này lên người mình: "Vậy chờ lát nữa khi bắt đầu làm việc bà sẽ rời khỏi bộ phận chăm sóc khách hàng một khoảng thời gian, xem thử sẽ bị trừ bao nhiêu điểm."

Ở trong quái đàm này, bà Hoa luôn cảm thấy mình không có tác dụng quá lớn. Mắt thấy lúc này có thể hoàn thành một nhiệm vụ, tất nhiên cũng muốn tranh thủ một chút.

Tuy rằng tuổi tác của bà ấy lớn, nhưng người già tâm không già, cũng không muốn kém cỏi so với những người trẻ tuổi.

Nếu bà ấy đã chủ động yêu cầu, tất nhiên Tô Dung cũng không có ý kiến gì.

Rất nhanh đã đến buổi chiều, tất cả mọi người đều trở về bộ phận chăm sóc khách hàng, ngoại trừ đồng đội của tóc rẽ ngôi. Chờ hơi lâu một chút, rốt cuộc tóc rẽ ngôi cũng đứng ngồi không yên: "Bình thường đồng đội của tôi rất đúng giờ, không thể đến giờ này còn chưa trở về được, tôi nghi ngờ có khả năng cô ấy đã xảy ra chuyện ở bên ngoài."

Nói xong anh ta lại lên tiếng nhờ vả: "Có thể nhờ mọi người giúp đỡ cùng tôi đi tìm không? Nếu không qua mười phút tôi cảm thấy sẽ không tìm được đầy đủ."

Cũng không phải vì tình nghĩa đồng đội gì, chủ yếu là nếu đồng đội của mình còn sống thì không sao, nếu cô ta đã xảy ra chuyện thì chỉ có thể đơn độc một mình như mũ đỏ.

Mũ đỏ rất có chủ kiến, tóc rẽ ngôi biết rõ bản thân cũng là một người cường thế, nếu bọn họ trở thành đồng đội, nói không chừng sẽ tạo thành hiệu quả trái ngược 1+1<2 .

Nhưng không có ai để ý đến anh ta, vì đồng đội của người khác lại đi ra ngoài lãng phí thời gian, mọi người đều không có sự rảnh rỗi thế này. Phải biết rằng một ngày chỉ có thể rời khỏi văn phòng mười phút, lúc không cần thiết thì không ai đi ra ngoài.

Đạo đức đơn thuần không thể đả động mọi người, thấy không có ai đứng ra, tóc rẽ ngôi lại tiếp tục lấy lợi ích ra khuyên bọn họ: "Nếu cô ấy thật sự xảy ra chuyện, vậy cô ấy chính là người c.h.ế.t đầu tiên trong công ty, tôi nghĩ chắc chắn sẽ có sự khác biệt so với ba người đã c.h.ế.t trước đó."

Lời này vừa ra, vốn dĩ ban đầu mọi người rất thờ ơ nhưng lúc này đều ngẩng đầu lên
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 289: Chương 289



Bọn họ cũng biết, những gì tóc rẽ ngôi nói là sự thật. Nếu đồng đội của anh ta thật sự đã chết, vậy thì chính là người đầu tiên c.h.ế.t trong công ty. Ở ngoài công ty bọn họ không thể giao lưu với nhau, nhưng ở trong công ty lại có thể không cần kiêng nể gì thảo luận nguyên nhân cái c.h.ế.t với nhau.

Tuy nhiên c.h.ế.t ở công ty chưa chắc đã đặc biệt, có khả năng chỉ là do cô ta không may mắn. Mọi người không nói gì, muốn đối phương đưa ra càng nhiều lợi ích. Nếu tóc rẽ ngôi đồng ý tốn một chút tiền tệ quái đàm để thuê bọn họ, thật ra bọn họ cũng không ngại giúp anh ta chuyện này.

"Quan trọng nhất chính là…" Tóc rẽ ngôi thả ra đại chiêu: "Không lẽ các người không muốn xem thử có thể tìm thấy t.h.i t.h.ể hay không sao? Nếu tiếp tục chậm trễ, lỡ như công ty dọn t.h.i t.h.ể đi mất, vậy chỉ có thể c.h.ế.t vô đối chứng."

"Xoạt xoạt xoạt!"

Mọi người không hẹn mà cùng đứng lên.

Đúng vậy! Thi thể, sao bọn họ lại không nghĩ đến chứ? Đây có thể là thời gian gần nhất khi bọn họ tiếp xúc với người chết, nếu tốc độ nhanh hơn, nói không chừng thật sự có thể tìm được thi thể.

Cho dù không tìm thấy thi thể, cũng có thể chứng minh một số việc khác.

Thấy cuối cùng bản thân cũng đã khiến mọi người tích cực hơn, trong mắt tóc rẽ ngôi hiện lên vẻ đắc ý. Anh ta chỉ nói đồng đội đã chết, nếu giúp đỡ thì sẽ có lợi ích. Nhưng lại không nói nếu đồng đội chưa c.h.ế.t thì phải làm sao. Dù sao đây cũng là do mọi người tự hỗ trợ tìm kiếm, anh ta cũng sẽ không bồi thường cho bọn họ.

Vì tìm kiếm thi thể, thời gian gấp gáp. Tóc rẽ ngôi nhanh chóng sắp xếp mọi người lại một lần nữa, sau đó lại sắp xếp địa điểm thăm dò, hơn nữa còn rất phúc hậu để lại chỗ nguy hiểm nhất chính là tầng hai để bản thân tự thăm dò, váy vàng xung phong nhận việc đi cùng anh ta.

Sở dĩ phân chia đồng đội lại một lần nữa là vì phòng ngừa việc có đồng đội tìm thấy t.h.i t.h.ể nhưng lại che giấu không báo, tự mình nghiên cứu.

Đồng đội mới của Tô Dung là áo lông xám, nơi bọn họ được chia đến là bộ phận hành chính. Đối với việc này Tô Dung cũng rất vừa lòng, tại bộ phận hành chính nói không chứng có thể tìm ra manh mối cuộc gọi mê hoặc Lý Chí, cho dù không tìm được t.h.i t.h.ể người c.h.ế.t cũng không bị lỗ.

Thời gian làm việc, bên ngoài hành lang không có người đi lại. Tất cả nhân viên đều đang làm việc ở vị trí của mình, rất yên tĩnh.

Mọi người không làm kinh động bọn họ, từng người đi đến địa điểm đã hẹn trước. Bà Hoa và mũ đỏ đến WC, áo thun đen và đồng đội của áo lông xám đến bộ phận tiêu thụ, áo sơ mi và đồng đội của áo thun đen đến bộ phận nghiên cứu và phát minh sản phẩm.

Phùng Ngọc Linh ở bộ phận hành chính, hơn nữa vị trí còn ở phía sau. Nghe thấy phía sau truyền đến tiếng động, vừa quay đầu liền nhìn thấy Tô Dung và áo lông xám tiến vào từ khe cửa. Cô ấy trừng lớn đôi mắt, nhích lại gần, nhỏ giọng hỏi: "Sao cậu lại đến đây? Có chuyện gì sao?"

Vốn dĩ thấy có dân địa phương ở đây, áo lông xám có chút căng thẳng, cơ bắp ở chân phát lực, chuẩn bị chạy trốn mọi lúc. Nghe thấy lời Phùng Ngọc Linh nói, ánh mắt nhìn về phía Tô Dung chứa đầy sự kinh ngạc, tuy rằng không nói gì, nhưng ánh mắt lại biểu lộ suy nghĩ vô cùng chói lọi —— "Cô còn quen biết người dân ở đây sao?"

"Tôi có một người bạn ở bộ phận chăm sóc khách hàng không trở về, là một cô gái, đại khái khoảng 1 mét 5, tóc ngắn, trên đầu còn có một cái kẹp tóc, cậu có gặp cô ấy không?" Tô Dung gọn gàng dứt khoát hỏi.

Việc này cũng không cần giấu giếm, dù sao cũng không phải bọn họ g.i.ế.c người. Cho dù Phùng Ngọc Linh thật sự nhìn thấy t.h.i t.h.ể cũng không có vấn đề gì.

Nhưng Phùng Ngọc Linh chỉ lắc đầu: "Tôi chưa từng gặp người này, sau khi chúng ta ăn cơm xong thì tôi trực tiếp trở về đây. Tôi đi giúp cậu hỏi mấy người phía trước xem có ai từng gặp cô ấy không."

"Cảm ơn, làm phiền cậu rồi." Tô Dung lập tức nói lời cảm ơn. Đã có người đồng ý hỗ trợ, vậy cứ nằm chờ thôi.

Chờ cô ấy đi rồi, áo lông xám lập tức hỏi: "Sao cô lại quen biết cô ta?"

"Anh không kết bạn sao?" Tô Dung dùng biểu cảm vô tội hỏi lại một câu, sau đó liền không quan tâm đến áo lông xám nữa, tiến lên đi tìm Phùng Ngọc Linh. Cô không có nghĩa vụ phải giải thích với đối phương, đặc biệt là loại người miệng lưỡi chất vấn như vậy, Tô Dung nói cho anh ta biết mới là gặp quỷ đấy.

Áo lông xám bị nghẹn một câu sửng sờ tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết Tô Dung thật lòng nói chuyện với anh ta, hay là đang cố ý dỗi anh ta.

Lúc đó Phùng Ngọc Linh cũng đã hỏi xong, tiếc nuối lắc đầu với Tô Dung: "Không ai gặp qua người mà cậu nói, tôi nghĩ có lẽ cô ấy không đến bộ phận hành chính."

Nghe vậy, áo lông xám lập tức thất vọng "Chậc" một tiếng, quay đầu liền đi.

Trong lòng Tô Dung cười lạnh một tiếng, trên mặt nở nụ cười có lỗi với Phùng Ngọc Linh, sau đó hỏi: "Đúng rồi Ngọc Linh, chỗ mọi người có ghi chép danh sách cuộc gọi của nhân viên trong ký túc xá không?"

"Có, danh sách số điện thoại ở ký túc xá các cậu, bọn tôi đều có ghi chép." Phùng Ngọc Linh gật đầu: "Cậu hỏi cái này để làm gì?"

Tô Dung lấy ra lý do đã sớm nghĩ xong: "Hôm trước có một đồng nghiệp ở bộ phận chúng tôi vừa bị sa thải, anh ấy có để lại một số thứ ở bộ phận chăm sóc khách hàng. Nhưng chúng tôi lại không có cách liên lạc với anh ấy, công ty cũng không cho chúng tôi địa chỉ. Chúng tôi chỉ có thể kiểm tra người gọi cho anh ấy vào ngày hôm qua, xem thử có thể liên lạc với anh ấy không."

Câu trả lời này nằm trong suy đoán của Phùng Ngọc Linh, cô ấy bất đắc dĩ gật đầu: "Đúng vậy, cũng không biết công ty làm sao nữa, chưa bao giờ để lộ bất cứ tài liệu nào liên quan đến nhân viên. Nhưng mà ở một mức độ nào đó, đây cũng xem như là để đảm bảo an toàn."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back