Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 270: Chương 270



Tóc rẽ ngôi: "???"

Đột nhiên bị đồng đội ngốc đ.â.m sau lưng, thật sự khiến người ta choáng váng: "Không phải, cô…"

Nhìn vẻ mặt đầy căm phẫn của Tô Dung, nhưng rõ ràng biểu cảm như vậy không hề đúng một chút nào, anh ta tức giận đến mức bật cười: "Vậy cô nói xem tôi uy h.i.ế.p quản lý cái gì?"

Những lời này đánh trúng vào Tô Dung, cô lộ ra vẻ mặt bối rối, suy nghĩ trong chốc lát, sau đó quay đầu ngây thơ hỏi quản lý: "Đúng vậy quản lý, anh ta uy h.i.ế.p ngài chuyện gì? Ngài nói ra đi, chúng ta cùng nhau phê bình anh ta!"

Sao quản lý có thể nói thẳng tóc rẽ ngôi uy h.i.ế.p cô ta chuyện gì, dù sao bản thân cô ta cũng không hề chiếm lý. Lúc này cả cô ta và tóc rẽ ngôi đều cảm nhận được sự rắc rối của đồng đội heo.

Nhưng Tô Dung lại đứng về phía cô ta, cô ta cũng không thể chỉ trích cô. Sau khi nghẹn một lúc lâu, cô ta tức giận nói: "Tôi nói là được đúng không?"

Lúc này tóc rẽ ngôi cũng có chút ngốc, anh ta không biết rốt cuộc tình huống hiện tại của Tô Dung là như thế nào. Là một tên ngốc đầu óc không tốt nhưng rất may mắn, hay là một ảnh hậu đa mưu túc trí thích diễn xuất.

Tuy nhiên cho dù như thế nào, không cần trả giá nhưng vẫn đạt được mục đích khiến anh ta rất hài lòng. Thành thành thật thật chờ quản lý nói ra phương án.

Quản lý hừ một tiếng, sau đó mỉm cười không có ý tốt: "Thật ra phương pháp này rất đơn giản, chỉ cần các người bị khiếu nại, tiếp theo sẽ có rất nhiều khách hàng gọi cho các người."

Nghe vậy, hai người Tô Dung đều trừng lớn mắt.

Sau khi bị khiếu nại sẽ nhận được rất nhiều cuộc điện thoại? Sao nghe thế nào cũng thấy là giả vậy? Rất giống quản lý cố ý nói năng bậy bạ để trả thù họ.

Nhưng hai người cũng biết lời này của quản lý chắc chắn không phải nói dối, bởi vì cô ta cũng không muốn mới ngày đầu tiên bọn họ đã bị diệt toàn đội, cho nên nhất định cô ta sẽ nói thật.

Nhưng bị khiếu nại đồng nghĩa với việc bị trừ điểm, sau khi bị trừ điểm mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, dù nhìn thế nào cũng có cảm giác rất kỳ quái. Nếu có thêm điểm đồng nghĩa với ô nhiễm, vậy trừ điểm sẽ là gì?

"Được rồi, phương pháp tôi cũng đã nói rồi, hai người nhanh chóng trở về đi." Sau khi thưởng thức biểu cảm hoài nghi của hai người trong chốc lát, quản lý mới vẫy vẫy tay, đuổi bọn họ đi.

Trước khi rời đi, Tô Dung còn kịp thời hỏi quản lý về vấn đề mà bọn họ đã thảo luận ở bộ phận chăm sóc khách hàng: "Đúng rồi quản lý, nếu tôi nhận điện thoại của người khác, thì thành tích sẽ tính cho ai?"

"Ai nhận thì tính cho người đó, ai ghi chép thì tính cho người đó." Quản lý nhìn bọn họ đầy ẩn ý:"Cho nên nếu các người muốn hoàn thành nhiệm vụ, nhưng lại không muốn bị khiếu nại, thật ra vẫn còn một phương pháp khác."

—— đó chính là cướp đoạt điện thoại của người khác.

Rời khỏi phòng quản lý, tóc rẽ ngôi gãi gãi mái tóc chỉnh tề được xịt keo cứng ngắc của mình, hỏi Tô Dung:: "Cô thấy thế nào? Phương pháp đó đấy. Ý tôi là cách bị khiếu nại."

"Cứ dựa theo ý của quản lý đi." Tô Dung bày ra vẻ mặt vô tội.

"……Được rồi, tôi hỏi cô làm gì chứ?" Tóc rẽ ngôi lộ ra biểu cảm bất lực và ghét bỏ: "Trở về đi, xem thử những người khác nghĩ như thế nào. Dù sao nhiệm vụ của chúng ta cũng đã hoàn thành, muốn trách cũng không trách đến trên người chúng ta."

Nghe vậy, Tô Dung nhún vai, đi theo anh ta cùng nhau trở về. Trên thực tế câu hỏi vừa rồi cô cũng không hề giả ngu, mà là trả lời nghiêm túc.

Quản lý chỉ đưa ra một phương pháp này, bọn họ lại không nghĩ ra cách khác, cũng không muốn cạnh tranh ác liệt với nhau, tất nhiên chỉ có thể làm theo ý cô ta. Dựa theo lời cô ta nói sẽ bị trừ điểm, nhưng nếu không làm theo, sẽ trực tiếp bị sa thải.

Tuy rằng cô có chút nghi ngờ kết quả cuối cùng của việc bị sa thải không phải là cái chết, nhưng ít nhất với tình hình trước mắt, bị sa thải sẽ cực kỳ nguy hiểm. So với việc bị sa thải, còn không bằng bị trừ điểm.

Hơn nữa nói thật Tô Dung cũng muốn nhìn thử xem một lần bị khiếu nại sẽ bị trừ bao nhiêu điểm, nếu không quá nhiều, có lẽ đây là một phương pháp lấy điểm không tệ.

Khi đi xuống cầu thang, tóc rẽ ngôi không nhịn được hỏi: "Vậy cách khác mà cô ta nói thì sao? Cô nghĩ như thế nào?"

Lần này anh ta đang hỏi về cách cướp đoạt điện thoại của người khác.

Dường như sợ Tô Dung ngây ngốc không hiểu anh ta đang nói gì, tóc rẽ ngôi còn cẩn thận giải thích: "Cô phải biết, nếu nói chuyện này ra, sẽ có người không muốn bị khiếu nại, ác ý cướp điện thoại của người khác. Bên phía tôi còn tốt, nhưng bên phía cô lại chỉ có một cô gái và một bà lão, nếu muốn tranh giành với người khác không phải sẽ rất khó khăn sao?"

Tuy rằng ngoài miệng nói như thế, nhưng thật ra anh ta vẫn luôn suy nghĩ cho chính mình. Tóc rẽ ngôi suy nghĩ rất rõ ràng, anh ta biết những người khác coi thường anh ta. Bọn họ cảm thấy anh ta nhỏ yếu, vậy rất có thể bọn họ sẽ lấy anh ta ra khai đao. Cho dù tóc rẽ ngôi không nghĩ rằng thực lực bản thân yếu kém, nhưng nếu bị vây công cho dù là ai cũng rất khó bảo vệ bản thân đúng không?

Nghe câu nói này, Tô Dung trầm mặc một giây. Cô hiểu rõ việc có thể cướp đoạt của người khác để hoàn thành nhiệm vụ không thể giấu những người khác được. Dù sao nếu bọn họ muốn nhận được sự bồi thường, phải nói chuyện "Ai nhận, ai ghi chép tính cho người đó" ra.

Nhưng nói chuyện này ra, những người khác cũng không phải kẻ ngốc, chắc chắn sẽ nghĩ ngay đến phương pháp cướp đoạt của người khác để hoàn thành nhiệm vụ.

Đến lúc đó nếu bọn họ không muốn bị khiếu nại, nhất định sẽ làm như vậy.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 271: Chương 271



Suy nghĩ một chút, cô trả lời: "Vậy chúng ta đổi cách bồi thường khác đi?"

Tóc rẽ ngôi lập tức hiểu ý của cô, Tô Dung muốn giấu bọn họ chuyện "Ai nhận tính cho người đó", nói dối cho những người khác biết không thể làm như vậy, như vậy cũng có thể ngăn chặn ngọn nguồn g.i.ế.c hại lẫn nhau.

Đương nhiên nếu trong tương lai cách làm này bị phát hiện, chẳng qua bọn họ cũng chỉ vì sự an toàn của mọi người, không hề chột dạ

Suy nghĩ của Tô Dung không giống anh ta, cô rất tin tưởng giá trị vũ lực của mình, dù sao cũng đã được tăng thêm ba bốn lần sức mạnh và hai ba lần tốc độ, nhiều hơn những người khác rất nhiều.

Nhưng vừa rồi cô tính thử một chút, tổng cộng bọn họ được chia ba cuộc điện thoại, hơn nữa lúc trước nhận được ba cuộc vậy tổng cộng là sáu cuộc điện thoại. Như vậy vẫn còn thiếu bốn, cho nên dù như thế nào cũng phải bị khiếu nại mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Như vậy xem ra, những lợi ích ban đầu bọn họ yêu cầu thật sự không có tác dụng gì, còn không bằng nhân việc này để đổi lấy một bồi thường khác, còn có thể phòng ngừa cuộc chiến đẫm m.á.u trong bộ phận chăm sóc khách hàng, vì sao lại không làm?

Hai người đều mang tâm tư riêng bốn mắt nhìn nhau, tóc rẽ ngôi cũng gật đầu đồng ý: "Tôi nghĩ không sao đâu, đến lúc đó chúng ta đừng lỡ miệng nói ra. Chúng ta cứ xem như quản lý không nói cho chúng ta biết là được, ngay cả đồng đội trong tổ của cô cũng không được nói ra."

Tô Dung ngoan ngoãn gật đầu, hỏi lại một lần nữa: "Vây bây giờ chúng ta muốn bọn họ bồi thường thứ gì?"

Trước mắt phải bàn bạc chuyện này cho tốt, nếu không đến lúc đó bất đồng ý kiến thì rất rắc rối.

Hiếm khi tóc rẽ ngôi đưa ra một ý kiến đáng tin: "Không phải kết thúc mỗi ngày chúng ta đều nhận được tiền lương sao? Trực tiếp đòi tiền là được rồi!"

Hai mắt Tô Dung sáng ngời: "Anh thật thông minh, tôi chưa từng nghĩ đến vấn đề này!"

"Tuy nhiên lấy bao nhiêu cũng là một vấn đề." Tóc rẽ ngôi cũng không bị lời khen của Tô Dung làm choáng váng, hoặc nên nói nhận được lời khen ngốc nghếch của cô, người khác đều không để trong lòng: "Dù sao chúng ta cũng không biết mức lương một ngày là bao nhiêu, muốn nhiều hay muốn ít đều không thích hợp."

"Vậy cứ đưa ra tỉ lệ phần trăm đi." Tô Dung đột nhiên đưa ra ý kiến.

Nghe được đáp án của Tô Dung, tóc rẽ ngôi hưng phấn vỗ tay một cái, chuẩn bị lặp lại thủ đoạn cũ của mình: "Có thể dùng tỉ lệ phần trăm, như vậy chắc chắn sẽ không có vấn đề gì! Mỗi người 10%, sau đó cứ cò kè mặc cả với họ là được."

Nói xong anh ta đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nghi ngờ nhìn Tô Dung từ trên xuống dưới: "Cô nhóc như cô thông minh hay ngu ngốc vậy hả?"

"Đương nhiên là thông minh!" Tô Dung trả lời không chút do dự, nực cười, ai lại thừa nhận bản thân là kẻ ngốc chứ?

Cô trả lời như vậy ngược lại khiến tóc rẽ ngôi yên tâm không ít, anh ta cười nhạo một tiếng: "Được rồi, cô thông minh nhất được chưa?"

Khi trở lại bộ phận chăm sóc khách hàng, những người khác đang chán c.h.ế.t ngồi tại chỗ, chơi đùa cây bút, nói chuyện với nhau, rất có cảm giác đây là thời gian giải lao.

Nhìn thấy hai người hoàn hảo không tổn hao trở về, lập tức trông mong nhìn chằm chằm bọn họ. Dù sao bọn họ còn thiếu rất nhiều mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại chỉ có thể chờ hai người này cứu mạng.

Biết thời gian không đợi người, tóc rẽ ngôi cũng không trì hoãn, nhanh chóng nói ra phương án mà quản lý đã đưa ra cho mọi người nghe.

"Sao có thể?" Áo lông xám lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Chúng ta phải làm trái quy tắc mới có thể hoàn thành nhiệm vụ sao?"

"Sự thật chính là như vậy." Tóc rẽ ngôi nhún nhún vai, anh ta đã kinh ngạc một lần rồi, hiện tại cũng bình tĩnh hơn nhiều: "Tôi cảm thấy có lẽ cô ta đang chơi chữ với chúng ta, chỉ xem các người có phát hiện hay không, dù sao tôi cũng không phát hiện ra."

Trong khi anh ta nói chuyện, Tô Dung đã trở lại chỗ ngồi của mình. Bà Hoa lấy cắp mắt kính viễn thị trong túi áo ra, đeo vào trên mắt: "Hoa Hoa à, có thể kể lại cuộc nói chuyện của hai người và quản lý cho bà nghe không?"

Nhận ra bà Hoa không tin tưởng nội dung mà bọn họ truyền đạt khi trở về, đương nhiên đây cũng không phải lỗi của đối phương, dù sao chuyện này nghe thật sự rất vô lý, muốn xác nhận lại một lần cũng là bình thường. Đây cũng chính là nguyên nhân Tô Dung và tóc rẽ ngôi quyết định tự mình đi gặp quản lý, chính vì sợ trong quá trình những người khác truyền lời sẽ xuất hiện sự khác biệt.

Về bản chất, bọn họ đều là loại người chỉ tin tưởng bản thân.

Cho nên Tô Dung cũng không hề sinh ra tâm lý phản nghịch gì, thành thành thật thật kể lại một lần. Tuy rằng trong lòng cô đã có suy đoán về những gì quản lý nói, nhưng lỡ như cô đoán sai thì sao? Cho nên để bà Hoa tự suy nghĩ lại một lần nữa cùng không thành vấn đề, nếu đối phương có thể phát hiện ra những chỗ cô không phát hiện thì lại càng tốt.

Nghe xong những lời Tô Dung kể lại, bà Hoa im lặng trong chốc lát, dường như đang suy nghĩ.

"Đúng rồi, vậy bồi thường lúc nãy đã nói…" Cô gái mặc váy vàng bên cạnh nhỏ giọng hỏi.

Người đàn ông mặc áo sơ mi đối diện lập tức trừng mắt liếc cô ta một cái, trách cô ta lắm miệng. Lúc này còn nói bồi thường cái gì chứ? Không chừng không nhắc đến hai người bọn họ quên luôn thì sao?

Những người khác cũng bất mãn liếc cô ta, tất cả mọi người đều muốn lừa gạt cho qua, ai biết lại bị kẻ l* m*ng này vạch trần chứ. Người này lúc trước vô thanh vô thức, còn tưởng rằng chó không sủa sẽ cắn người, ai ngờ lại là một kẻ ngốc.

Tuy nhiên cô gái váy vàng cũng không nghĩ mình sai, trên thực tế cô ta đã cố ý nói ra. Cho dù cô ta không nhắc nhở, hai người kia cũng sẽ không quên. Phải biết rằng, bọn họ vẫn còn đồng đội, không có khả năng cả bốn người (là tổ Tô Dung và tóc rẽ ngôi, 2 người 1 tổ) đều quên mất việc bảo vệ lợi ích của mình đúng không?
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 272: Chương 272



Nếu đối phương không quên, vậy không bằng cô ta chủ động nói ra, còn có thể bảo vệ được danh tiếng tốt cho mình.

Váy vàng dám khẳng định, hiện tại sau khi cô ta nói ra, nếu sau này còn có sự hợp tác giữa hai nhóm, đừng thấy những người này bây giờ tỏ vẻ bất mãn với cô ta, đến lúc đó chắc chắn sẽ tranh nhau lựa chọn cô ta.

Cho dù bọn họ cảm thấy cô ta không quá thông minh cũng không sao cả, rõ ràng trong quái đàm này các điều tra viên có mối quan hệ cạnh tranh với nhau, bằng không sẽ không chia ra hai người một tổ. Có cạnh tranh chắc chắn có hợp tác, nếu cô ta không duy trì được thiết lập nhân vật thành thật của mình, chỉ sợ sẽ không có ai dám hợp tác với cô ta.

Dù sao trong việc hợp tác một người chân thật hàm hậu luôn được hoan nghênh hơn người gian xảo tính toán, ít nhất không cần lo lắng bị đ.â.m sau lưng, việc này đối với các điều tra viên mười phần cảnh giác là vô cùng quan trọng.

Cô gái váy vàng nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi không quá thông minh ngồi đối diện, khẽ thở dài một hơi, quả nhiên việc này chỉ có thể dựa vào chỉ mình

"Về chuyện này, chúng tôi đã hỏi quản lý." Vẻ mặt của tóc rẽ ngôi vô cùng tự nhiên nói với mọi người: "Cô ta nói là không thể, chỉ khi dùng microphone của chính mình mới được tính. Cho nên các người đổi một cách bồi thường khác cho chúng tôi đi."

Tuy rằng nói có hơi trễ, nhưng anh ta cũng không sợ mọi người đổi ý không bồi thường cho mình. Dù sao hiện tại bọn họ cũng không muốn xé rách da mặt, nếu hiện tại những người khác dám lật lọng, thì còn ai dám mạo hiểm, nói tin tức ra cho mọi người biết chứ?

"Vậy các người muốn như thế nào?" Người hỏi là mũ đỏ.

Tóc rẽ ngôi nói ra phương án bọn họ đã bàn bạc trước cho mọi người nghe: "Mỗi người các người đưa cho chúng tôi 10% số lương tiền được tính khi hết ngày làm việc."

10% rõ ràng là một ý tưởng lạ, người đàn ông đeo kính cười nói: "Có phải đầu óc của anh không được tốt đúng không? Lúc trước muốn mỗi người chúng ta đưa cho các người một cuộc điện thoại, bây giờ lại muốn mỗi người 10%, buổi tối về nằm mơ đi, ban ngày đừng làm trò cười cho thiên hạ."

Phương pháp không hề tinh vi nhưng lại dùng rất hiệu quả. Tuy rằng mọi người đều biết anh ta cố ý chọc giận mọi người, nhưng nên c.h.é.m thì vẫn cứ chém.

Kết quả cuối cùng là một người giao cho hai người bọn họ tổng cộng 5%.

Trong khi bọn họ đang cò kè mặc cả, cuối cùng bà Hoa cũng tự suy nghĩ ra kết quả. Nếu Tô Dung thật sự không nói sai hoặc nói dối, bị khiếu nại để đổi lấy nhiều cuộc điện thoại chính là phương pháp duy nhất để hoàn thành nhiệm vụ.

Liếc mắt nhìn Tô Dung một cái, bà Hoa gật đầu. Tô Dung lập tức hiểu ý của bà ấy, khi cuộc gọi tiếp theo đến, trực tiếp nhận, sau đó đặt microphone ra xa, không nghe đối phương nói chuyện.

Những người khác khẩn trương nhìn về phía bên này, chờ đợi kết quả cuộc gọi điện thoại của Tô Dung. Bọn họ đều nhận ra, hai người Tô Dung chuẩn bị bị khiếu nại.

Chờ đến khi điện thoại truyền đến âm thanh tắt máy "Tít Tít Tít" , Tô Dung mới nhìn thẻ nhân viên của mình. Phía trên thẻ vẫn là 107, 7 điểm được cộng vào chính là cuộc điện thoại đầu tiên được 5 điểm, hai cuộc điện thoại sau đó được cộng thêm mỗi cuộc một điểm.

Nói cách khác cuộc gọi này không tăng trị số điểm cho cô. Cho nên nguyên nhân điểm tăng lên là do nghe điện thoại chứ không phải nhận điện thoại.

Nhưng không đến một giây sau, trị số trên thẻ nhân viên đột nhiên thay đổi lớn trước mắt mọi người, từ 107 trực tiếp biến thành 57.

Một lần giảm 50 điểm!

"Hít!" Tất cả mọi người đều không nhịn được hít sâu một hơi, bọn họ đều hiểu rõ 50 điểm này bị trừ do bị khiếu nại, chỉ bị khiếu nại một lần nhưng trừ đến 50 điểm, thật sự vượt quá sự suy đoán lúc trước của họ. Phải biết rằng một lần nhận điện thoại chỉ được có 5 điểm!

Sắc mặt mọi người đều trả nên không tốt, nếu bị khiếu nại một lần bị khấu trừ 10-29 điểm thì thật sự không thành vấn đề, nhưng một lần trừ đến 50 điểm thì thật sự quá nhiều. Phải biết rằng số điểm ban đầu tổng cộng chỉ có 100, nếu bị khiếu nại hai lần không phải sẽ bị sa thải trực tiếp sao?

Cho dù lúc trước bọn họ nhận điện thoại nên có thêm vài điểm, cũng chỉ có thể bị khiếu nại hai lần, đến lần thứ ba vẫn sẽ chết. Đây vẫn là tính dựa trên cơ sở bọn họ không bị trừ điểm trên những nguyên nhân khác.

Cái giá phải trả quá lớn khiến trong lúc nhất thời mọi người đều không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Tuy nhiên hai người Tô Dung cũng đã nhận điện thoại xong rồi, tất nhiên cũng không cần rối rắm như bọn họ. Có thể bởi vì đã giải quyết được vấn đề lớn nhất ngày hôm nay, nên hiện tại tinh thần và thể xác của cô đều rất thoải mái.

Quản lý nói đúng, sau khi bị khiếu nại, không quá năm phút, chuông điện thoại lại vang lên một lần nữa.

Tô Dung nhận điện thoại, lần này phải nghe cho tốt, cô chuẩn bị "Ừ ừ à à" có lệ cho qua như lúc chưa bị khiếu nại. Đã nếm thử cái giá lớn phải trả khi bị khiếu nại, cô cũng không muốn tìm đường c.h.ế.t nữa.

Nhận điện thoại, câu đầu tiên chính là: "Công ty đồ hộp thịt tươi nhỏ đúng không? Tôi cảm thấy thịt hộp của các người có vấn đề"

"Vâng vâng, ngài nói… Hả?" Tô Dung đột nhiên phản ứng lại nghi hoặc một chút, sau đó mới vội vàng nghiêm mặt nói: "Ngài cảm thấy chỗ nào có vấn đề?"

Trong lúc hỏi trong lòng cô không khỏi dâng lên sự nghi ngờ, ba cuộc gọi lúc trước, khách hàng đều vô cùng hài lòng với đồ hộp của "Công ty đồ hộp thịt tươi nhỏ", sao người này lại đột nhiên có ý kiến?

Thật ra trong bốn người có một người có ý kiến với sản phẩm thì cũng rất bình thường, nhưng vấn đề thời gian quá trùng hợp, đúng lúc cô vừa mới bị trừ điểm do bị khiếu nại.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 273: Chương 273



Trước khi bị khiếu nại đều là khen ngợi, sau khi bị khiếu nại không những tần suất phản hồi khách hàng cao hơn, hơn nữa còn nhận được đánh giá tiêu cực đầu tiên.

Cô không thể không nghĩ rằng, đây chính là vấn đề do khiếu nại mang đến sao?

"Thịt đùi trong đồ hộp của các người quá ít, quan trọng nhất chính là, chỉ có thịt đùi mới có mùi vị đậm đà màu mỡ, các người bỏ nhiều thịt cẳng chân vào trong làm gì chứ?"

Thịt đùi có mùi vị đậm đà màu mỡ hơn cẳng chân, là thịt người sao?

"Thật xin lỗi vì đã khiến ngài không hài lòng, lần sau chúng tôi sẽ cho nhiều thịt đùi hơn" Tô Dung ôn tồn trả lời: "Ngài còn ý kiến gì khác không?"

"…… Không có." Bên kia nhanh chóng cắt đứt điện thoại.

Tô Dung nhìn thẻ nhân viên của mình, từ 57 biến thành 62, được cộng thêm 5 điểm.

Dù sao khi đối phương đưa ra ý kiến, cô cũng không thể nghe tai này vào tai kia giống như khi nhận được lời khen, phải tiến hành trả lời một cách nghiêm túc. Sau khi nghiêm túc lắng nghe đối phương, điểm cũng từ +1 biến thành +5.

Tuy nhiên dù có như thế nào, với số điểm 62 hiện tại của cô, chắc chắn được cộng thêm sẽ tốt hơn bị trừ, cho nên dù chỉ được +5 điểm, Tô Dung cũng không hề hoảng hốt, thành thành thật thật chờ cuộc gọi tiếp theo.

Lúc này các tổ khác xung quanh cũng bắt đầu sốt ruột, điện thoại của bọn họ vẫn là tần suất nửa tiếng một lần, thật sự nếu không đưa ra quyết định, chỉ sợ sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ.

Cắn chặt răng, cho dù biết rõ bị khiếu nại sẽ bị trừ 50 điểm, nhưng mọi người vẫn lựa chọn trò chuyện có lệ trong điện thoại để khách hàng khiếu nại chính mình.

Dù sao ngoại trừ tóc rẽ ngôi, những người khác đều không biết vẫn còn một cách khác không cần bị khiếu nại nhưng vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ. Còn tóc rẽ ngôi chắc chắn sẽ không nói sự thật này ra ngoài, nếu không anh ta chính là người đầu tiên tốn công vô ích.

Vì được khiếu nại thêm phần, nên mọi người đều bắt đầu sôi nổi nhận điện thoại.

Tô Dung nhân lúc không có điện thoại gọi đến nên ngồi nghe thử, quả nhiên những khách hàng bọn họ gặp được đều là "Vấn đề của khách hàng", bọn họ toàn đưa ra những vấn đề cổ quái kỳ lạ để làm khó bộ phận chăm sóc khách hàng.

Xem ra thái độ của khách hàng có liên quan đến việc khiếu nại, hoặc là có liên quan đến điểm số? Tô Dung im lặng suy nghĩ, sau đó lại nhận những cuộc điện thoại mới.

Mãi cho đến cuộc gọi thứ mười trong ngày hôm nay, khách hàng cuối cùng ở đầu dây bên kia hỏi một câu: "Cô đã ăn đồ hộp của công ty các người chưa?"

Tô Dung không biết lúc này có nên nói dối là "Ăn rồi" hay không, rốt cuộc nhân viên của một công ty lại không sử dụng sản phẩm của công ty mình, không khỏi khiến người ta không có lòng tin với sản phẩm.

Nhưng suy nghĩ một chút, Tô Dung vẫn trả lời đúng sự thật: "Chưa từng ăn, hôm nay tôi mới đến thành phố này, cũng là ngày đầu tiên tôi nhận chức tại "Công ty đồ hộp thịt tươi nhỏ", cho nên tôi vẫn chưa được ăn đồ hộp của công ty."

Bên kia trầm mặc hai giây, sau đó lại dùng một loại giọng điệu vô cùng hưng phấn khuyên bảo Tô Dung: "Vậy cô mau ăn thử đi, vô cùng vô cùng ngon! Tôi tin rằng cô chắc chắn sẽ rất thích!"

Câu nói cuối cùng của hắn rõ ràng có ẩn ý, khiến người ta không khỏi liên tưởng đến rất nhiều thứ. Tại sao người này lại thấy vui vẻ khi muốn cô ăn đồ hộp, hơn nữa còn có cảm giác hưng phấn?

Tô Dung khó có thể không nghĩ đến việc có thịt người trong đồ hộp, đối phương đang vô cùng hưng phấn với kh*** c*m ăn thịt người đầy cấm kỵ.

Tên gọi tắt là b**n th**.

Nếu gặp trong hiện thực cô sẽ trực tiếp báo cảnh sát, nhưng hiện tại người là d.a.o thớt tôi là cá thịt, cô chỉ có thể ôn tồn trả lời: "Hiện tại tôi không đủ điểm để ăn đồ hộp, đợi đến khi tôi có đủ điểm đã."

"Như vậy à…" Rõ ràng tên khốn bên kia có chút thất vọng, không hề nhiều lời, nhanh nhẹn cắt đứt điện thoại.

Tô Dung xoa xoa giữa mày, nhận liên tiếp sáu cuộc điện thoại, cô cảm thấy trạng thái tinh thần hiện tại của mình vô cùng không tốt, trong đầu đều là thịt người

Sau ngày chật vật giãy giụa này, điểm số đã đạt 87, cũng không phải là quá thấp, có lẽ ngày mai sẽ trở về 100.

Thấy thời gian vẫn còn thừa hai mươi phút, điện thoại lại vang lên. Tô Dung nhìn về phía bà Hoa: "Chúng ta còn nhận tiếp không?"

Hai người đã hoàn thành nhiệm vụ, theo lý thuyết thì không cần tiếp tục nhận điện thoại. Nhưng nếu tiếp tục nhận điện thoại sẽ có nhiều điểm hơn, trước mắt xem ra điểm thấp rất có thể sẽ gặp nguy hiểm, cho nên cô mới hỏi một câu như vậy.

Bà Hoa không phụ sự kỳ vọng của cô từ chối vô cùng quyết đoán.

Bà Hoa lắc đầu: "Thôi bỏ đi, bà cũng có chút mệt mỏi."

Nhìn sắc mặt hồng nhuận của đối phương, khóe miệng Tô Dung giật giật. Cô không hề nhìn thấy một chút sự mệt mỏi nào từ đối phương, bà lão có thể đi vào quái đàm khó khăn, quả nhiên rất có bản lĩnh.

Nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Trên thực tế Tô Dung cũng không muốn tiếp tục nhận điện thoại, theo cô thấy khách hàng ở đầu dây bên kia đều không có ý tốt, hơn nữa người ăn đồ hộp ở công ty này thì có ai là người tốt chứ?

Việc công ty không cho tăng ca cũng phản ánh việc tăng ca sẽ mang đến những ảnh hướng không tốt, vậy nếu khối lượng công việc vượt qua mười cuộc điện thoại, có được tính là tăng ca không?

Tô Dung tự cảm giác hôm nay bản thân đã mạo hiểm quá nhiều, nên không muốn tiếp tục nhúng chân vào nữa. Tuy nhiên cô vẫn tôn trọng ý kiến của đồng đội, nếu bà Hoa muốn tiếp tục nhận điện thoại, đưa ra một lý do hợp lý không phải cô không thể chấp nhận được.

Bất quá cũng may đối phương hoàn toàn không có lòng tham, hai người cùng nhau ngồi trên ghế nhìn những người khác bận rộn khí thế ngất trời.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 274: Chương 274



Rất nhanh sau đó tổ thứ hai cũng hoàn thành nhiệm vụ, chính là tổ của mũ đỏ. Cô ta và đồng đội cũng hạ quyết tâm rất nhanh, cho nên chính là tổ thứ hai hoàn thành nhiệm vụ.

Tuy nhiên khác với hai người Tô Dung, bọn họ quyết định tiếp tục nhận điện thoại sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ. Dù sao nếu điểm số không vượt quá 100 thì rất làm cho người ta lo lắng, lỡ như không đạt 100 điểm sẽ xảy ra chuyện gì đó thì sao? Dù sao cô ta cũng không dám đánh cuộc. Đương nhiên quan trọng hơn là, mũ đỏ cũng thèm muốn số điểm đó, cô ta hy vọng có thể kiếm thêm một số điểm nữa, để tránh việc nếu tiếp tục bị khiếu nại cũng không quá lo lắng.

Sau khi vượt qua số lượng mười cuộc điện thoại, mỗi lần đều có thể nhận được thêm mười điểm, điều này khiến bọn họ vô cùng vui vẻ đồng thời cũng có cảm giác bất an.

Rất nhanh sau đó đã đến 4 giờ 55 phút, chỉ còn năm phút nữa sẽ tan làm. Bọn họ đều biết năm giờ chiều phải rời đi, mà bọn họ cũng có thể rời khỏi vị trí công việc trong mười phút.

Lúc này tất cả mọi người đã đứng dậy chuẩn bị rời đi. Bọn họ đều lựa chọn bị khiếu nại để hoàn thành nhiệm vụ, hôm nay cũng không có điều tra viên bị sa thải do không thể hoàn thành nhiệm vụ.

Rất thú vị, kết thúc một ngày nhưng không có điều tra viên nào tử vong. Phải biết rằng tổng cộng bọn họ có đến mười bốn người, theo lý thuyết ít nhất phải có một bia đỡ đạn c.h.ế.t trong ngày đầu tiên. Tuy rằng quái đàm dài khoảng năm ngày, nhưng tỉ lệ tử vong như vậy vẫn có chút thấp.

Rốt cuộc thì khi nào nguy hiểm mới bùng nổ?

"Mọi người đến báo điểm của mình đi." Người đàn ông đeo kính đẩy kính lên: "Cá nhân tôi cho rằng như vậy sẽ có lợi cho việc phân tích, đương nhiên nếu các người không muốn nói cũng không sao cả. Tôi nói trước, hiện tại tôi có 91 điểm."

Sau khi nhận hai cuộc điện thoại đầu tiên, đa số mọi người đều nhận ra nếu không nghiêm túc lắng nghe thì sẽ bị trừ bớt điểm, bọn họ cũng có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác không khỏe sau khi nghe những khách hàng đó nói.

Cho nên tất cả đều giống Tô Dung, toàn máy móc phụ họa cho qua chuyện.

Sau khi nhóm người báo điểm xong, người có điểm thấp nhất là Tô Dung. Nhiều nhất chính là mũ đỏ, khoảng 110 điểm.

Điều đáng nhắc đến chính là, khi so sánh giữa nhân viên ghi chép và chăm sóc khách hàng, rõ ràng điểm có nhân viên ghi chép cao hơn. Bởi vì chỉ cần nhân viên ghi chép viết nội dung cuộc trò chuyện lên giấy, cho dù có nghe hay không nghe giống với chăm sóc khách hàng, đều được cộng thêm 5 điểm.

Ban đầu mọi người còn tưởng rằng chăm sóc khách hàng sẽ khó khăn hơn, nhưng hiện tại xem ra nhân viên ghi chép càng khó khăn hơn.

Đương nhiên nếu cẩn thận tính toán lại, ai cũng có những khó khăn riêng, dù sao chăm sóc khách hàng phải đối mặt với việc khách hàng làm khó, cũng hoàn toàn không dễ dàng.

Nửa cân với tám lạng.

Đi đến trước quầy lễ tân, mấy người bọn họ cùng giao thẻ nhân viên cho người phụ nữ ở đó. Đối phương quẹt thẻ nhân viên của họ, sau đó phát tiền cho mọi người, mỗi người được 40 tệ quái đàm.

Số lượng mày thật sự khiến mọi người kinh sợ, đây chính là 40 tệ quái đàm đấy!

Phải biết rằng, Vi sinh tiền của Tô Dung một tháng mới có thể sinh ra 100 tệ quái đàm, mà bây giờ ở đây một ngày đã nhận được 40, như vậy chẳng phải sau khi kết thúc năm ngày ở đây, có thể trực tiếp kiếm được 200 sao.

Điều này không khỏi khiến Tô Dung nhớ đến quái đàm vườn bách thảo Màu Đỏ, nơi đó cũng đưa tiền cho bọn họ, sau đó cũng tiện tay khiến bọn họ chết, như vậy tiền có thể trực tiếp trở về trên tay chủ cũ.

Cảm giác giống nhau này thật sự rất kỳ diệu, quái đàm này chắc chắn bọn họ không thể sống sót qua kỳ thực tập sao?

Rũ mắt xuống, Tô Dung nhận lấy phần tiền thuộc về mình, nhìn về phía những người khác: "Bồi thường lúc trước đã bàn bạc…"

Bọn họ đã bàn bạc mỗi người sẽ đưa ra 5%, nói cách khác mỗi người phải đưa cho bọn họ 2 tệ quái đàm, mười người chính là 20 tệ quái đàm.

Số lượng này thật sự không nhiều lắm, mọi người sảng khoái đưa tiền, Tô Dung và tóc rẽ ngôi mỗi người nhận được 10 tệ quái đàm. Số tiền này không cần chia cho đồng đội, dù sao cũng là hai người bọn họ mạo hiểm đi lên tầng hai.

Một ngày kiếm lời được 50 tệ quái đàm, Tô Dung vô cùng vừa lòng. Cô hy vọng bản thân có thể thuận lợi rời khỏi quái đàm này, cầm số tiền bản thân kiếm được trong quái đàm, cùng với số tiền cô có được lúc trước, tổng cộng 500 tệ quái đàm, cô sẽ trở thành một tiểu phú bà vui vẻ.

Ra khỏi công ty, mọi người lập tức đường ai nấy đi. Quy tắc 11 đã nói chính xác: Sau khi tan làm không được liên lạc với những thực tập sinh khác, buổi tối trước 11 giờ phải trở lại ký túc xá của nhân viên.

Cho dù có người nghi ngờ quy tắc này, cũng sẽ không làm trái trắng trợn táo bạo như vậy. Nơi như công ty rất dễ dàng xuất hiệu tiểu nhân, lỡ như có đồng nghiệp nhìn thấy bọn họ làm trái quy tắc, sau đó đi khiếu nại thì thật sự rất thảm. Quỷ cũng không biết công ty này sẽ xử phạt như thế nào.

Còn Tô Dung lại không hề lo lắng, có Công cụ nhắc nhở ô nhiễm , cô xác định rõ quy tắc này hoàn toàn chính xác, sau khi tan làm lại trò chuyện cùng những điều tra viên khác có thể sẽ xảy ra chuyện.

Tuy rằng quy tắc là chính xác, nhưng quy tắc tiếp theo Ở bên ngoài công ty, không được nói đến những nội dung có liên quan đến công ty. lại là sai, nói cách khác ở bên ngoài công ty có thể thảo luận với những người không phải là nhân viên những việc liên quan đến công ty. Vừa lúc sắp đến lúc ăn cơm chiều, Tô Dung định tùy tiện đi đến một nhà hàng ít người để hỏi thăm tin tức.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 275: Chương 275



Mọi người đều biết, quán ăn chính là nơi để thám thính tin tức tốt nhất, cho dù là cổ đại hiện đại hay trong ngoài nước đều như thế.

Tô Dung gọi một bát hoành thánh chay, trong thời gian chờ thức ăn nhàm chán cô trò chuyện linh tinh cùng với bà chủ. 5 giờ rưỡi đã ăn cơm dù sao cũng có chút sớm, nhà hàng nhỏ này không có ai khác, tất nhiên bà chủ cũng không ngại nói chuyện với cô một lát.

Vấn đề mà những cô gái trẻ thường gặp phải đều là tình yêu, hôn nhân và công việc, Tô Dung tùy tiện nói hai ba câu về gia đình, sau đó liền chuyển chủ đề lên công việc.

"…… ‘Công ty đồ hộp thịt tươi nhỏ ’ sao? Đó chính là công ty hàng đầu trong thành phố của chúng ta, cô gái nhỏ thật có bản lĩnh." Bà chủ khen ngợi

Tô Dung tỏ vẻ ngượng ngùng cười nói: "Cũng là do em có vận may tốt, may mắn thông qua phỏng vấn. Nhưng hiện tại vẫn còn đang trong kỳ thực tập, cũng không chắc chắn có thể ở lại công ty."

Bà chủ không quá hiểu biết về những chức vụ trong "Công ty đồ hộp thịt tươi nhỏ", chỉ có thể cố hết sức cổ vũ đối phương.

Tuy nhiên Tô Dung cũng không dừng lại ở đề tài này, uyển chuyển nhẹ nhàng chuyển đề tài: "Em làm ở bộ phận chăm sóc khách hàng trong công ty, có lẽ chị gái cũng thường xuyên ăn đồ hộp của công ty chúng em đúng không? Có từng gọi điện thoại đến bộ phận chăm sóc khách hàng không ạ?"

Lúc trước cô đã có suy đoán, có lẽ những người ở thành phố này đều không biết đến sự tồn tại của bộ phận chăm sóc khách hàng, dù sao những khách hàng mà bọn họ phải đối mặt cũng hoàn toàn không giống người bình thường.

Ai ngờ thế nhưng bà chủ lại ngượng ngùng gật đầu: "Em đừng nói, thật ra chị đúng là đã từng gọi điện cho bộ phận chăm sóc khách hàng của ‘Công ty đồ hộp thịt tươi nhỏ’."

Tình huống ngoài ý muốn khiến Tô Dung kinh ngạc chớp mắt một cái, vội vàng hỏi: "Là do có ý kiến gì với sản phẩm của công ty sao?"

Bản thân cô chính là người chăm sóc khách hàng, hỏi vấn đề này cũng không đột ngột.

Bà chủ lắc đầu: "Không có, chị gọi điện thoại để khen ngợi mọi người. Phải biết rằng chị thích nhất là đồ hộp của công ty này, cho nên chị liền gọi điện thoại khen ngợi một phen. Bây giờ nghĩ lại không ngờ lại gia tăng lượng công việc cho mọi người? Thật xin lỗi."

"Không, hoàn toàn không có." Tô Dung vội vàng nói: "Trên thực tế mỗi ngày chúng em đều có số lượng công việc mục tiêu, nếu không đạt được chỉ tiêu sẽ rất phiền phức. Hơn nữa ai lại không thích nghe được khen ngợi, nghe được có khách hàng khen ngợi sản phẩm của công ty, những người chăm sóc khách hàng như bọn em thật sự rất vui."

"Thật vậy sao?" Nghe vậy, trên mặt bà chủ cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, đặt bát hoành thánh chay trước mặt Tô Dung: "Vậy chị yên tâm rồi."

Khi ăn hoành thánh cũng không tiện nói chuyện, Tô Dung cũng không có thói quen tốt đẹp như lúc ăn lúc ngủ thì không được nói chuyện, nhưng với loại thức ăn có canh như thế này lại vừa ăn vừa nói thì thật sự rất bất lịch sự.

Cho nên cô đã suy nghĩ trong khoảng thời gian này.

Đừng thấy vừa rồi bà chủ giống như không nói ra thứ gì, nhưng thật ra lại lộ ra rất nhiều tin tức.

Nếu bộ phận chăm sóc khách hàng thật sự tồn tại, vậy thật sự sẽ có dân địa phương trong thành phố gọi điện thoại cho bọn họ, vậy suy đoán những khách hàng mà bọn họ đối diện đều là quỷ lúc trước của cô có thể đã sai, ít nhất không phải tất cả đều là quỷ.

Dù sao công ty chỉ có một bộ phận chăm sóc khách hàng, điện thoại của dân địa phương trong thành phố chắc chắn cũng do những thực tập sinh như bọn họ nhận.

Nhưng mỗi một người, không đúng, mỗi một khách hàng đều mang đến cho Tô Dung cảm giác bị ô nhiễm, cho dù là khen ngợi hay góp ý. Đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc trước cô lại cho rằng tất cả khách hàng đều là quỷ quái.

Nhưng hiện tại phán đoán này đã bị phủ định, vậy tại sao cô luôn có cảm giác bị ô nhiễm?

Rõ ràng bây giờ khi trò chuyện với bà chủ cô không hề có cảm giác không thoải mái.

Chẳng lẽ là do chiếc điện thoại bàn đó?

Nếu thật sự là như vậy, Tô Dung không thể không nghi ngờ điện thoại bàn đó chính là nguồn ô nhiễm của quái đàm này. Tuy rằng cô biết có khả năng sẽ không đơn giản như vậy.

Tóm lại bọn họ cần phải phân biệt thân phận của khách hàng gọi điện thoại đến bộ phận chăm sóc khách hàng, không loại trừ khả năng hiện tại dân địa phương là người thường, chờ đến khi vừa gọi điện thoại lại đột nhiên thay đổi.

Nhưng không có cách nào để nghiệm chứng, bọn họ không có di động, không thể gọi điện thoại cho bộ phận chăm sóc khách hàng. Nếu yêu cầu quản lý gọi điện thoại, cũng không thể quan sát phản ứng của cô ta. Dù sao nếu rời khỏi trong giờ làm việc, tuy rằng quy tắc không ghi chép, nhưng chỉ sợ lễ tân sẽ không cho phép.

Đột nhiên, hai mắt Tô Dung sáng ngời, cô đã nghĩ ra một cách. Không thể quan sát người ngoài công ty, nhưng người trong công ty thì có thể quan sát đúng không? Bọn họ không có di động, không đồng nghĩa với việc những dân địa phương ở đây cũng không có.

Tuy rằng nếu để người trong công ty thực hiện thí nghiệm này thì có thể dẫn đến các biến số ngẫu nhiên, dù sao trong công ty và ngoài công ty đều có sự khác biệt nhất định.

Nhưng đây chính là cách tốt nhất hiện tại cô có thể nghĩ ra, vừa không mạo hiểm, thao tác lại dễ dàng, dù sao cũng phải thử một lần.

Cơm nước xong, Tô Dung lại đi dạo bên ngoài trong chốc lát. Thật ra nơi này cũng không có gì để ngắm, thoạt nhìn vô cùng giống với những thế giới quái đàm bình thường, nhưng điều này cũng khiến cô cảm thấy rất hứng thú với thế giới này.

Rốt cuộc "Nó" muốn làm gì? Tạo ra một thế giới quái đàm giao hòa với thế giới thực tế. Thật không dám giấu giếm, thiết kế kiểu phi logic, vô lý lại tàn nhẫn lấy việc ác làm niềm vui này không khỏi khiến Tô Dung có cảm giác vô cùng quen thuộc.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 276: Chương 276



Nhưng việc "Nó" thích làm kẻ ác để có niềm vui cũng không phải là việc xấu, Tô Dung có cảm giác tất cả những việc này chỉ là trò chơi với "Nó" mà thôi, cùng lắm cũng chỉ thêm một mục đích "Xâm chiếm Trái Đất".

Nhưng xét đến cùng vẫn là một trò chơi.

Lắc đầu, quét sạch những suy nghĩ này. Tô Dung ngẩng đầu nhìn về phía "Ngân hàng bất quy tắc" huy hoàng trước mặt.

Ngân hàng này là một sản phẩm hiện đại tuyệt vời, trong thế giới hiện đại của quái đàm cũng có. Tuy nhiên cũng chỉ có một ngân hàng lớn, chính là "Ngân hàng bất quy tắc" này.

Nó được ba tổ chức cùng nhau sáng lập và quản lý, bởi vậy quyền uy rất cao, dân chúng cũng không cần lo lắng vì nguyên nhân quỷ quái đột nhiên tàn sát bừa bãi mà ngân hàng đột nhiên đóng cửa.

Nếu không phải bản thân thật sự không có tiền, Tô Dung cũng định đi vào trong làm một tấm thẻ ngân hàng.

Sau khi nhìn một lúc, Tô Dung quyết đoán xoay người rời đi. Lần này đi đến đây cũng chỉ vì mở rộng tầm mắt, hiện tại Tô Dung không có ý định nhận nhiệm vụ đó ngay lúc này.

Ít nhất phải chờ đến khi cô thăm dò quái đàm này rõ ràng, mới có thể suy xét đến việc có nhận hay không. Dù sao nhiệm vụ nằm vùng cũng rất nguy hiểm, cô không thể tăng độ khó lên cấp địa ngục trong một quái đàm khó khăn, cô sẽ chết.

Trở lại ký túc xá của nhân viên, dựa theo số trên thẻ nhân viên tìm thấy phòng của mình, Tô Dung quẹt thẻ vào cửa. Đây là một căn phòng đơn giản, có lẽ bởi vì ngăn chặn việc nhóm thực tập sinh lén lút vi phạm quy tắc để tiếp xúc với nhau, cho nên mới sắp xếp như vậy.

Không thể không nói đây chính là một nơi dừng chân tốt nhất trong quái đàm, chẳng những phòng đơn, hơn nữa trong ký túc xá cũng không có bất cứ quy tắc nào, cũng không có nơi nào nhìn quỷ dị, ngoại trừ chiếc điện thoại bàn nằm trên bàn giống với bộ phận chăm sóc khách hàng.

Nhưng quy tắc không nhắc đến, có lẽ không cần quá đề phòng, có thể ngủ một giấc thật ngon trong quái đàm cũng không dễ dàng.

Lúc này Tô Dung vẫn còn ôm vọng tưởng tốt đẹp như vậy, mãi cho đến khi đi làm vào ngày hôm sau, cô mới biết suy nghĩ hôm qua của mình ngây thơ như thế nào.

Buổi sáng 7 giờ 40, Tô Dung đi đến cửa công ty. Đã có vài điều tra viên đến chỗ này, đều ngoan ngoãn chờ ở cửa. Những người khác cũng lục tục tới, không ai đi vào đầu tiên.

Thời gian đi làm là 8 giờ đúng, nên bọn họ đều đến sớm để tránh bị trễ giờ do các tình huống bất ngờ xảy ra trên đường đi. Nhưng dù sao quy tắc cũng không cho tăng ca, ai biết đi vào trước có tính là tăng ca hay không. Cho nên mọi người đều chỉ chờ ở cửa.

Chờ đến 7 giờ 55 phút, sắc mặt của mũ đỏ trở nên vô cùng khó coi. Mọi người đều biết vì sao lại như vậy —— đồng đội của cô ta vẫn chưa đến.

Có thể đi vào quái đàm khó khăn, ý thức thời gian đều rất tốt. Trong quái đàm những người có cảm giác về thời gian không tốt đều c.h.ế.t sớm, hoàn toàn không đến được nơi này.

Cho nên đồng nghiệp nam kia đã lâu như vậy vẫn chưa đến rất có thể anh ta sẽ không đến được nữa.

Hiện tại chỉ còn lại năm phút, cô ta không thể trở về gọi người. Đương nhiên quan trọng nhất chính là bản thân mũ đỏ cũng không dám trở về. Lỡ như đúng lúc đối phương đang giằng co với quỷ quái, cô ta qua đó ngoại trừ c.h.ế.t cùng đối phương cũng không có tác dụng gì.

Chẳng bao lâu sau đã đến 8 giờ, mọi người nối đuôi nhau đi vào. Dường như quản lý đang cố ý đợi bọn họ, chờ sau khi mọi người đi vào mới cao giọng tuyên bố: "Bởi vì cơ thể anh Lý không khỏe nên đã bị sa thải, giải thích cho mọi người."

Ở đây chỉ có một người không đến, cho nên Lý Chí chính là đồng nghiệp của mũ đỏ.

Mọi người đều hiểu rõ anh ta không thể bị sa thải vì nguyên nhân "Cơ thể không khoẻ", rất có thể anh ta đã vi phạm quy tắc, hoặc gặp phải quỷ quái nên tử vong.

Nhưng không phải ở bên ngoài công ty sẽ an toàn sao? Mười ba người khác hoàn hảo không tổn hao gì đã chứng minh điều này. Vì sao anh ta lại chết?

Tô Dung cẩn thận nhớ lại biểu hiện ngày hôm qua của Lý Chí, nếu so sánh anh ta và mũ đỏ, anh ta thật sự không khiến mọi người chú ý, cũng không nói chuyện quá nhiều, cho dù là Tô Dung cũng chỉ nhớ được diện mạo của anh ta, và điểm cuối cùng.

Anh ta có 99 điểm, một con số khiến người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế rất khó chịu.

Thật ra, nếu người c.h.ế.t là mũ đỏ, Tô Dung có thể chắc chắn điểm càng cao c.h.ế.t càng nhanh, dù sao mũ đỏ cũng là người có số điểm cao nhất.

Nhưng người c.h.ế.t lại là đồng nghiệp của cô ta, một người điểm không cao nhất cũng không thấp nhất, gần ở giữa.

Sau khi nói xong những lời này quản lý liền rời đi, dường như mũ đỏ nhớ ra điều gì đó, nhanh chóng chạy theo quản lý.

Mọi người đều hiểu rõ cô ta đi làm gì, chắc chắn là muốn hỏi một người có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không. Dù sao đồng nghiệp của cô ta đã chết, quy tắc quy định một người không thể vừa nhận điện thoại vừa ghi chép nội dung cuộc trò chuyện. Lỡ như một người không thể hoàn thành nhiệm vụ, vậy chẳng phải sẽ quá thiệt thòi sao.

Đặc biệt là quy tắc còn cố ý viết "Thực tập sinh hai người một tổ", càng chứng minh cho việc chỉ có một người có thể sẽ không hoàn thành nhiệm vụ được.

Mắt thấy hai người họ rời đi, mọi người cũng không nói gì nữa, cùng nhau đi vào văn phòng của bộ phận chăm sóc khách hàng

Dựa theo quy luật ngày hôm qua, cứ nửa tiếng sẽ có một cuộc điện thoại, mười cuộc điện thoại tổng cộng tốn khoảng 5 tiếng, thời gian làm việc ngày hôm nay có lẽ sẽ đủ.

Cho nên mọi người cũng không vội vã bắt đầu làm việc, mà sôi nổi thảo luận chuyện vừa rồi.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 277: Chương 277



Lý Chí tử vong rất kỳ lạ, cũng khiến mọi người có lòng cảnh giác, dù sao không ai muốn c.h.ế.t không rõ lý do ở bên ngoài công ty.

Trong lúc nhất thời Tô Dung không nghĩ ra nguyên nhân vì sao Lý Chí lại là người c.h.ế.t đầu tiên, tuy rằng trong quái đàm ai cũng là người có khả năng c.h.ế.t đầu tiên, nhưng trong quái đàm này rõ ràng không thích hợp. Cả ngày ở trong công ty đầy nguy hiểm cũng không c.h.ế.t người, nhưng sau khi về nhà lại có người chết. Nói cái c.h.ế.t của anh ta không liên quan đến công ty Tô Dung không hề tin.

"Bà Hoa, bà nói xem Lý Chí đã c.h.ế.t thế nào?" Tô Dung chống đầu hỏi.

Bà Hoa cũng đang suy nghĩ vấn đề này, nghe vậy thì sửa sang lại mái tóc hoa râm của mình trả lời: "Hôm nay sau khi tan làm đến ký túc xá của anh ta thăm dò xem có phát hiện manh mối gì không. Bà rất tò mò vì sao cậu ta lại là người c.h.ế.t đầu tiên. Cậu nhóc đó trầm mặc ít lời, hẳn là người cẩn thận, c.h.ế.t quá kỳ lạ."

Rõ ràng bà ấy và Tô Dung có cùng suy nghĩ, cho rằng chắc chắn có nguyên nhân dẫn đến việc Lý Chí c.h.ế.t đầu tiên. Tuy nhiên khác với Tô Dung, bà ấy căn cứ vào tính cách của Lý Chí để suy đoán.

Suy nghĩ một chút, bà Hoa bổ sung: "Bà nghi ngờ có liên quan đến điểm số."

"99 điểm không phải cao nhất cũng không phải thấp nhất, điểm đặc biệt duy nhất đó chính là nó rất gần với con số 100." Đây chính là điểm đặc biệt duy nhất mà Tô Dung có thể nghĩ đến cho con số 99.

"Có lẽ chính là như vậy?" Bà Hoa ngẩng đầu, đôi mắt hơi vẩn đục, nhưng tràn đầy trí tuệ tĩnh lặng nhìn cô, lặp lại: "Có lẽ chính là bởi vì điểm của cậu ta gần 100 nhất, cho nên mới là người đầu tiên bị g.i.ế.c chết."

Suy đoán này là từ kết quả dẫn đến quá trình. Đây chính là phương pháp mà một thám tử như Tô Dung không tán thành, bởi vì căn cứ theo kết quả để phỏng đoán quá trình sẽ xuất hiện rất nhiều yếu tố quản lý.

Ví dụ như nhìn thấy một người đàn ông tát một người phụ nữ, dựa theo quá trình suy đoán quản lý có thể sẽ cho rằng "Người đàn ông bạo hành người phụ nữ", hoặc là "Người phụ nữ khinh thường người khác nên người đàn ông mới đánh cô ta".

Đơn giản chính là m.ô.n.g quyết định đầu.

Có lẽ sự thật cũng không liên quan đến hai cái này, nói không chừng chỉ là người đàn ông đuổi muỗi cho người phụ nữ mà thôi.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì cách nói của bà Hoa cũng không phải hoàn toàn phi logic, dù sao điểm số ban đầu của bọn họ cũng là 100, cũng rất hợp lý khi nghi ngờ rằng người xảy ra chuyện có điểm số gần 100 nhất.

Nhưng khi đưa ra suy đoán táo bạo thì cần phải cẩn thận chứng thực. Có suy đoán, phải tìm được chứng cứ.

Chứng cứ cũng dễ tìm, chỉ cần xem thử người có điểm số cuối cùng ngày hôm nay gần 100 nhất ngày mai có c.h.ế.t hay không thì sẽ biết

Trong lòng đưa ra quyết định, Tô Dung bắt đầu làm việc. Hôm nay cô không dùng phương pháp bị khiếu nại để tăng cao hiệu suất điện thoại, dù sao thời gian cũng đủ để hoàn thành nhiệm vụ, không cần phải khiến bản thân bị khiếu nại.

Tuy nhiên bên cạnh lại có mấy tổ quyết định bị khiếu nại để nâng cao hiệu suất, như vậy có thể nhanh chóng kiếm điểm. Mọi người đều có suy nghĩ khác nhau, cho nên cũng không làm phiền nhau.

Qua hai mươi phút, rốt cuộc mũ đỏ đã trở lại. Cô ta đứng ở cửa, ánh mắt nhìn quét qua bộ phận chăm sóc khách hàng một vòng.

Khi cô ta trở về Tô Dung đã chú ý đến cô ta, cũng vừa lúc đối diện với ánh mắt của cô ta.

Ánh mắt mũ đỏ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô đầy ẩn ý, sau đó lại chán ghét quay đi, nhìn những người khác.

Tô Dung: "?"

"…… Ánh mắt của cô ta không đúng lắm." Bà Hoa đột nhiên mở miệng.

Tô Dung không trả lời, nhưng trong lòng cô cũng nghĩ như thế. Cô vô cùng hiểu ánh mắt đó, đó chính là ánh mắt khi đã hạ quyết tâm g.i.ế.c người.

Loại cảm giác đập nồi dìm thuyền, lại mang theo vài phần điên cuồng, cô đã vô cùng quen thuộc.

Sao lại như thế? Là do mũ đỏ đã bị ô nhiễm sao? Nếu không sao vừa trở về đã muốn g.i.ế.c người?

Không, đối phương không giống bị ô nhiễm. Nếu bị ô nhiễm, cô ta phải hưng phấn khi được g.i.ế.c người mới đúng chứ, giống như những người bị ô nhiễm trong ký túc xá số 44, chứ không phải vẻ mặt này.

Nếu không phải bị ô nhiễm, vậy sự thay đổi này có lẽ có liên quan đến việc cô ta vừa nói chuyện với quản lý.

Mũ đỏ đã đi hỏi bản thân chỉ có một mình thì có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không……

Tổng hợp tất cả manh mối và những việc xảy ra hôm nay mà mình biết, Tô Dung nhanh chóng đưa ra đáp án. Xem ra chỉ có một người thì không thể hoàn thành nhiệm vụ, nhưng một tổ lại chỉ cần có hai người.

Mũ đỏ không thể gia nhập tổ nhóm nào nữa, nhưng cô ta cũng không muốn chết, vậy chỉ có thể biến tổ nhóm nào đó thành một người, như vậy cô ta có thể thuận lợi trở thành đồng đội của người kia.

Vậy phải làm thế nào để từ hai người biến thành một người?

Đáp án không cần nói cũng biết.

Như vậy một vấn đề khác liền xuất hiện, cô có nên nhắc nhở mọi người phải cẩn thận mũ đỏ không?

Cô biết mũ đỏ muốn g.i.ế.c người, là một "Người phát hiện" chẳng lẽ muốn cô khoanh tay đứng nhìn sao? Tô Dung tuyệt đối không phải là một người chính nghĩa, nhưng sở dĩ cô lựa chọn trở thành thám tử, chính là bởi vì cô không muốn khoanh tay đứng nhìn.

Nhưng biết mũ đỏ muốn g.i.ế.c người là vì tự cứu chính mình, cô ta không g.i.ế.c người thì chắc chắn cô ta sẽ chết. Vì mạng sống của mình mà g.i.ế.c người, rõ ràng không đúng, nhưng cũng không có gì đáng trách.

Đối với sự thật mà mình đã đoán ra, đây là một nan đề đối với Tô Dung. Nếu nói ra mục đích của mũ đỏ, mũ đỏ chắc chắn phải c.h.ế.t không thể nghi ngờ. Nếu không nói ra sẽ có một người khác chết. Nếu cô có ý thức đạo đức nặng hơn, cho dù là chọn ai trong hai người cũng đều khiến lương tâm cô bất an.

Mắt thấy mũ đỏ vẫn còn đứng ở cửa quan sát mọi người, giống như đang tìm xem bản thân phải g.i.ế.c ai, Tô Dung đột nhiên đứng lên cao giọng nói: "Thật ra hôm qua tôi đã nói dối."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 278: Chương 278



Cô đột nhiên nói như vậy, khiến mọi người đều không hiểu ra sao. Bà Hoa nghi hoặc hỏi: "Cháu đã nói dối chuyện gì?"

Tô Dung ra vẻ áy náy nói: "Thật ra hôm qua quản lý nói cho chúng tôi biết, chúng ta có thể dùng điện thoại người khác để hoàn thành nhiệm vụ."

Sở dĩ cô nói tin tức này ra, là vì muốn vạch trần hai chuyện.

Chuyện thứ nhất là: Người khác hoàn toàn có thể thay thế đồng đội của mũ đỏ, giúp cô ta ghi chép nội dung hoàn thành nhiệm vụ, cô ta không cần phải g.i.ế.c người cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Tuy nhiên tiền đề để hoàn thành nhiệm vụ là, có người nghe điện thoại và có người ghi chép nội dung cuộc gọi, chứ không nhất thiết phải là một tổ hai người cố định. Nếu không cho dù người khác có thể ghi chép nội dung giúp cô ta, thì cũng hoàn toàn vô dụng.

Lúc này, chuyện thứ hai mà cô muốn tiết lộ đã có tác dụng. Nếu cho dù người khác hỗ trợ thay thế cũng không có tác dụng, vậy nói cách khác tất nhiên mũ đỏ vẫn muốn g.i.ế.c người.

Cho nên cô nói những lời này ra là vì muốn nhắc nhở những người khác, điều tra viên không cần dùng microphone cố định, tất nhiên cũng không cần đồng đội cố định. Nếu một người đã chết, như vậy người còn lại có thể trở thành đồng đội của người khác.

Đây là một cách nhắc nhở rất mơ hồ, sự nhắc nhở này cũng đủ khiến những người thông minh biết được mục đích thật sự của mũ đỏ. Người nghe hiểu tất nhiên sẽ càng thêm cẩn thận, còn nghe không hiểu, cô cũng không giúp ích được gì.

Tô Dung không phải thánh mẫu, theo cô thấy chỉ có những người thích ứng được mới có thể sống sót trong quái đàm quy tắc. Cô nhắc nhở một câu đã là tận tình tận nghĩa, nếu ngay cả nhắc nhở như vậy cũng không nhận ra thì thật sự rất khó sống sót rời khỏi quái đàm này.

Tóc rẽ ngôi trợn mắt tức giận nhìn cô, không ngờ Tô Dung lại đột nhiên bán đứng chính mình. Rõ ràng hôm qua bọn họ đã bàn bạc với nhau không nói, thế nhưng chỉ mới một ngày mà cô đã nói ra. Anh ta nghĩ thầm: Cô nhóc này quả nhiên không thông minh, không biết nhìn xa, cảm thấy sự nguy hiểm ngày hôm qua qua đi thì lập tức nói sự thật ra, cũng không suy nghĩ xem sau này có xảy ra tình huống giống như vậy hay không.

Trong phòng thật sự có người thông minh nghe hiểu ẩn ý của Tô Dung, việc này thật ra không khó suy nghĩ, đặc biệt là sau khi nhìn thấy vẻ mặt không tốt của mũ đỏ khi trở về. Nhưng vì còn thiếu một chút tin tức mấu chốt, nên trong lúc nhất thời mọi người không thể nghĩ ra được.

Nhưng ngay khi Tô Dung lộ ra tin tức, xâu chuỗi tất cả thông tin có trước đó, chuông cảnh báo trong lòng một số người lập tức reng reng điên cuồng vang lên, ánh mắt nhìn về phía mũ đỏ cũng tăng thêm vài phần cảnh giác.

Thậm chí cô gái váy vàng còn bày ra vẻ mặt kinh ngạc, mở miệng hỏi: "Cô trở về rồi sao, đi rất lâu rồi đấy. Quản lý nói như thế nào? Có biện pháp giải quyết không?"

Mũ đỏ đã nổi lên sát tâm vì nan đề mà quản lý đưa ra, lúc này lại lộ ra nụ cười tươi rạng rỡ: "Có biện pháp giải quyết, quản lý nói, chỉ cần các người giúp tôi ghi chép nội dung, thì tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ. Nếu nhân viên ghi chép có thể ghi chép nội dung cho những người khác, thì chỗ của tôi cũng xem như kho điểm cho các nhân viên ghi chép. Làm phiền các nhân viên ghi chép có lòng tốt giúp đỡ tôi một chút, đúng lúc mọi người cũng có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ có đúng không?"

Những lời này của cô ta khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi, tình huống không phát triển đến mức xấu nhất, cũng không đến mức một người c.h.ế.t thì phải có một người chôn cùng.

Áo lông xám cũng là nhân viên ghi chép, sợ giúp mũ đỏ ngược lại dẫn lửa thiêu thân, vì thế anh ta cẩn thận nhìn tóc rẽ ngôi: "Lời Hoa Hoa nói có phải sự thật không?"

Lỡ như Tô Dung đang nói dối, vậy nếu bọn họ giúp mũ đỏ, chỉ sợ sẽ làm trái quy tắc.

Trong lòng tóc rẽ ngôi vô cùng bất mãn bĩu môi, cuối cùng vẫn gật đầu thừa nhận: "Cô ta nói đúng là sự thật, hôm qua để đề phòng có người ác ý cướp đoạt nhiệm vụ, cho nên chúng tôi quyết định cùng nhau giấu kín chuyện này."

Cho dù bị lừa, nhưng mọi người đều hiểu được cách làm của hai người Tô Dung. Nếu đổi lại là bọn họ, có lẽ cũng sẽ lựa chọn giống như vậy. Dù sao ngoại trừ người có thực lực lấy một địch cả nhóm, nếu không đều sợ hãi bị những người khác bao vây tấn công.

Thời gian tiếp theo, mọi người tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ. Tuy nhiên thỉnh thoảng cũng sẽ có một người đến giúp mũ đỏ hoàn thành nhiệm vụ.

Bởi vì đồng đội đã chết, người khác đều có đồng đội của chính mình, cũng không tiện làm phiền bọn họ. Cho nên mũ đỏ cũng không hề kiếm nhiều điểm như ngày hôm qua, cứ dựa theo tần suất gọi điện thoại như bình thường. Chỉ cầu hoàn thành nhiệm vụ, không cần điểm cao nhất.

Mãi cho đến giữa trưa, Tô Dung mới nói suy nghĩ ngày hôm qua của mình cho bà Hoa: "Cháu muốn tìm một nhân viên để gọi điện thoại đến bộ phận chăm sóc khách hàng của chúng ta, xem thử rốt cuộc khách hàng của chúng ta có phải là con người hay không. Cho nên chiều nay cháu sẽ về trễ một chút, bà không cần lo lắng."

Chỉ cần khống chế cuộc gọi này trong vòng mười phút, cô có thể trở về kịp thời trước khi vi phạm quy tắc.

Tô Dung không hề che giấu thứ gì trước mặt bà Hoa, dù sao hai người họ là đồng đội. Nếu giả ngu giả ngơ trước mặt đồng đội cần hợp tác, kết quả cuối cùng chính là trở thành công cụ hoặc hợp tác thất bại.

Hợp tác ngắn hạn với tóc rẽ ngôi giống ngày hôm qua thì không sao cả, nhưng cô phải hợp tác với bà Hoa trong toàn bộ quái đàm, cô vẫn nên biểu hiện thông minh một chút.

Nhưng cô cũng sẽ không để lộ chuyện mình từng trao đổi với những người bên ngoài công ty, mới có thể có linh cảm trong chuyện này. Dù sao rõ ràng quy tắc đã ra lệnh không được giao lưu với người bên ngoài, cô hoàn toàn không thể tìm ra một lý do hợp lý cho việc vì sao mình lại biết đó là quy tắc sai lầm.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 279: Chương 279



Việc có thể phát hiện quy tắc sai cũng là một bí mật quan trọng như việc cô xuyên qua, Tô Dung tuyệt đối sẽ không để lộ trắng trợn ra trước mặt bất cứ người nào.

Đối với đề nghị của Tô Dung, bà Hoa hoàn toàn thoải mái: "Cháu muốn tìm người cháu quen biết ngày hôm qua tên Phùng Ngọc Linh sao?"

Tô Dung gật đầu: "Là cô ấy, bà không cần quá lo lắng. Cháu sẽ nhờ cô ấy mở loa, chỉ cần cháu có thể xác nhận đối phương thật sự là điều tra viên thì sẽ không có vấn đề gì."

Sau khi xác định xong, hai người đường ai nấy đi, từng người một đi ăn cơm. Ở cửa nhà ăn, Tô Dung nhìn thấy Phùng Ngọc Linh đang ở phía xa nhìn ngó xung quanh tìm kiếm thứ gì đó.

Cô nở nụ cười, nhanh chóng bước qua: "Ngọc Linh, cùng đi ăn cơm không?"

Nhìn thấy cô đến, trên mặt Phùng Ngọc Linh cũng lộ ra nụ cười tươi. Vốn dĩ cô ấy đang đợi Tô Dung, thấy đối phương đến đúng hẹn, đương nhiên rất vừa lòng.

Khi ăn cơm, Tô Dung lại nói những lời khách sáo như thường lệ, cô rất tò mò về cơ cấu tổ chức của công ty, nhưng lại không có quá nhiều thời gian để đi ra ngoài dạo, cho nên chỉ có thể dò hỏi những việc này từ Phùng Ngọc Linh.

Trong công ty này có rất nhiều bộ phận, bộ phận hành chính, bộ phận chăm sóc khách hàng, bộ phận tiêu thụ, bộ phận nghiên cứu phát minh sản phẩm…… Trong đó bộ phận nghiên cứu phát minh sản phẩm hợp tác với xưởng chế biến đồ đóng hộp, mối quan hệ giữa hai bộ phận này không thể phân biệt rõ.

Khi nghe thấy "Bộ phận nghiên cứu phát minh sản phẩm", Tô Dung đột nhiên nhận ra, đến đây hai ngày, vậy mà cô vẫn chưa tìm hiểu rõ sản phẩm của "Công ty đồ hộp thịt tươi nhỏ" rốt cuộc là cái gì.

Trong công ty không xuất hiện đồ đóng hộp, nhưng có lẽ những tài liệu liên quan đến đồ đóng hộp đang ở trong bộ phận nghiên cứu và phát minh sản phẩm.

Nếu có khả năng, cô cũng muốn đến nơi này xem thử, nói không chừng sẽ phát hiện ra manh mối mới.

Tuy nhiên hiện tại vẫn còn quá sớm, ăn cơm xong, Tô Dung nói ra thỉnh cầu của mình với Phùng Ngọc Linh: "Cậu có thể gọi điện thoại đến bộ phận chăm sóc khách hàng của công ty chúng ta không?"

"Hả? Vì sao?" Phùng Ngọc Linh nghi hoặc hỏi.

Tô Dung ngượng ngùng cười nói: "Như vậy có thể tăng thành tích."

Câu trả lời này vô cùng hợp lý, Phùng Ngọc Linh sảng khoái đồng ý: "OK không thành vấn đề, không ngờ áp lực của các cậu lại lớn như vậy, còn phải tự mình tìm khách hàng."

Sau khi hai người bàn bạc ổn thỏa, đúng hai giờ, Phùng Ngọc Linh trực tiếp ấn số gọi điện, hơn nữa còn bật loa ngoài.

Đầu dây bên kia điện thoại nhanh chóng vang lên âm thanh, là giọng nói của người váy vàng. Vì để không bị phát hiện, Phục Ngọc Linh còn học theo giọng điệu của những khách hàng mua đồ hộp khen ngợi: "Đồ hộp của ‘ Công ty đồ hộp thịt tươi nhỏ ’rất ngon, tôi thích nhất chính là ăn đồ hộp não. Thịt vô cùng mềm mại, chắc chắn lần sau tôi sẽ tiếp tục mua."

Vì không muốn làm chậm trễ thời gian vào làm của Tô Dung, nên Phùng Ngọc Linh chỉ nói mấy câu rồi tắt máy.

Còn Tô Dung lại đứng ngây ngốc tại chỗ.

Những lời Phùng Ngọc Linh nói thật sự khiến người ta mơ hồ, khiến người ta rất khó không nghĩ đến não trong đồ hộp là não của ai. Cô nhìn thẻ nhân viên của mình, quả nhiên phát hiện đã được cộng thêm 5 điểm.

Tức là nguồn ô nhiễm không liên quan đến những cuộc điện thoại, chỉ cần nghe khách hàng nói thì sẽ được cộng thêm điểm?

Nhưng Tô Dung vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm: "Não mà cậu nói rốt cuộc là não gì?"

"Não heo đấy." Phùng Ngọc Linh trả lời vô cùng tự nhiên, sau đó còn nhiệt tình nói: "Cậu vẫn chưa ăn sao? Tôi thật sự khuyên cậu nên ăn thử đồ ăn của công ty chúng ta, vô cùng ngon luôn đấy!"

Đây là do đối phương chủ động cho, nên tất nhiên Tô Dung sẽ không bỏ qua cơ hội này: "Nhưng bây giờ cuối ngày tôi mới được trả lương, không đủ để mua đồ hộp của công ty chúng ta."

"Không sao cả, ngày mai tôi đưa cậu một hộp!" Phùng Ngọc Linh vung tay lên, hào phóng cho Tô Dung một ít phúc lợi.

Mắt thấy thời gian sắp tới, Tô Dung cảm ơn cô ấy, sau đó vội vàng chạy về bộ phận chăm sóc khách hàng.

Sau khi trở về bộ phận chăm sóc khách hàng, Tô Dung trở về chỗ ngồi, gật đầu với bà Hoa: "Không thành vấn đề, người nhận điện thoại vừa rồi đúng là điều tra viên, chính là người ngồi ở bên cạnh. Sau khi Phùng Ngọc Linh gọi điện thoại xong, cháu cũng được cộng điểm."

"Tại sao lại như vậy?" Bà Hoa nhíu mày, rõ ràng tình huống này không phù hợp với suy đoán của bà ấy. Tô Dung cũng không hiểu rốt cuộc chuyện này là như thế nào, nhưng cũng may vẫn có một tin tức tốt: "Nhưng vừa rồi Phùng Ngọc Linh đã nói ngày mai sẽ cho cháu một lon đồ hộp."

Hiện tại cả hai người bọn họ đều có 102 điểm, dựa theo những gì quy tắc đã nói, thì có thể ăn đồ hộp. Có lẽ mở ra cũng không có vấn đề gì.

Bà Hoa gật đầu, lấy một tờ báo cáo đưa cho Tô Dung: "Khi bà ăn cơm xong cũng đã tranh thủ đi đến bộ phận tiêu thụ, bà đã lấy được một số tài liệu liên quan đến các loại đồ hộp của công ty."

Hiếm khi được đồng đội giúp đỡ ngược lại, Tô Dung rất cảm động, vừa nhận lấy báo cáo, vừa thuận miệng hỏi: "Sao bà lại đến đó?"

"Bà nói là muốn giới thiệu sản phẩm của công ty chúng ta tốt hơn, nhưng bà già rồi trí nhớ kém, hy vọng đối phương có thể cho bà một ít tài liệu giấy để sử dụng."

Bà ấy thật sự già rồi, nhưng cũng không giống đã già. Tô Dung nhìn bà, đột nhiên tò mò: "Bà ơi, bà làm sao thông quan nhiều quái đàm như vậy?"

Bà Hoa thật sự thông minh hơn rất nhiều điều tra viên mà cô đã gặp lúc trước, nhưng dù sao tuổi tác của bà ấy cũng đã lớn. Không phải là cô có thành kiến, nhưng người già muốn sống sót thông quan quái đàm khó khăn thì thật sự rất khó. Nếu so sánh với những người trẻ tuổi, thì người già thật sự yếu thế hơn rất nhiều. Đây chính là kết quả không thể thay đổi khi tuổi tác dần lớn hơn.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back