Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 1000



Tuy nhiên, chưa kịp quay đến lớp, Tô Dung đã nghe thấy một lớp phát ra tiếng kêu kinh hãi. Cô cúi đầu lắng nghe, là tiếng từ lớp 9 vọng ra.

Cả hai nhìn nhau rồi nhanh chóng đến lớp 9. Vài học sinh trong lớp đang tụm lại với nhau, qua khe hở có thể thấy một người ở giữa đang cầm mấy mảnh giấy.

Có vẻ như chính những mảnh giấy quy tắc này đã khiến bọn họ hét lên một tiếng như vậy.

Tô Dung gõ cửa: "Cho hỏi đó là gì vậy?"

Vài người kia đương nhiên nhận ra hai người Tô Dung, nghe vậy liền cầm mảnh giấy đi tới, vẻ mặt rất khó coi: "Chúng tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, rõ ràng trước đó không có những thứ này, vừa rồi khi trở về phòng tự học, đột nhiên phát hiện ra hai mảnh giấy quy tắc này."

Nghe vậy, Tô Dung và số 10 cũng không khỏi nhíu mày. Đột nhiên xuất hiện hai mảnh giấy quy tắc vào đêm muộn thế này, ai mà không bối rối chứ? Rõ ràng cả ngày hôm nay hầu như không có mảnh giấy quy tắc nào xuất hiện, còn tưởng rằng yên ổn rồi.

Tô Dung nhận lấy hai mảnh giấy, đọc nội dung trên đó, rồi nhẹ giọng đọc thành tiếng.

"Học sinh đều phải rời khỏi trường."

.". . Chỉ có thể rời khỏi trường khi vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học."

Đọc đến quy tắc thứ hai, ngay cả cô cũng không khỏi nhíu mày. Câu văn của hai quy tắc này khiến cô có cảm giác rất quen thuộc, đặc biệt khi kết hợp với thân phận của họ.

Sau khi suy nghĩ kỹ, rõ ràng đây là một tam đoạn luận chuẩn mực, thông qua hai tiền đề này, kết luận thứ ba đưa ra phải là "học sinh đều phải thi đại học."

Nhưng một tam đoạn luận như vậy lại hạn chế điều tra viên.

Những điều tra viên trong quái đàm quy tắc cố định này đều là học sinh, phương pháp thông quan mà bọn họ suy luận ra trước đó là rời khỏi trường. Nhưng bây giờ quy tắc đã cố định hoàn toàn phương pháp rời khỏi trường, bắt buộc phải thi đại học mới được.

Nhưng phải biết rằng họ còn hơn hai năm nữa mới đến kỳ thi đại học, nếu đợi thi đại học xong mới đi thì thật sự là "hoa vàng cũng tàn".

"Không phải chứ? Sao tự nhiên lại có thêm hai quy tắc như thế này?" Số 10 mở to mắt, hiếm khi nào lại mất bình tĩnh như thế, "Hay là ngay từ đầu chúng ta đã đoán sai? Muốn thông quan Quái đàm quy tắc cố định này không phải là rời khỏi trường?"

Nếu không thì không thể xuất hiện những quy tắc như thế này.

"Không phải..." Liên tưởng đến những suy đoán trước đó, Tô Dung nặng nề nói, "Dù lúc đầu có đoán đúng hay không, nhưng chắc chắn bây giờ đã sai rồi."

Cô hít sâu một hơi, nếu cô không đoán sai, thì sự xuất hiện của hai quy tắc này rất có thể liên quan đến hai nam sinh mà bọn họ nhìn thấy trong thư viện hôm nay. Vừa vặn hai người kỳ lạ và hai quy tắc, không thể không khiến cô suy nghĩ nhiều.

Không kịp nói nhiều, sắp bắt đầu buổi tự học buổi tối. Tô Dung và số 10 đành phải rời khỏi lớp 9, vội vã đi về lớp của mình. Trên đường đi, số 10 cau mày hỏi: "Cậu có nghĩ hai quy tắc này là thật không? Có khả năng là có người cố tình in ra để lừa chúng ta không?"

Tô Dung suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Có khả năng đó, theo tôi, thà tin là có còn hơn là không tin."

Nói thật lòng, cô không chắc lắm, kể từ khi vào "Trường trung học số 13", Công cụ cảnh báo ô nhiễm chưa bao giờ phát huy tác dụng dù chỉ một lần. Điều này khiến cô không những không thể xác định được quy tắc nào là sai, quan trọng hơn là cô không thể xác định được liệu đây có phải là quy tắc hay không.

Nhưng bây giờ theo cô thấy, trước hết bỏ qua hai quy tắc có thể không phải là quy tắc này, những quy tắc thực sự xuất hiện cho đến nay đều là đúng. Hầu hết các quy tắc đó đều có bằng chứng thực tế, bản thân chúng dường như không có vấn đề gì về logic.

Nhưng hai quy tắc mới nhất này thì khác, trông chúng giống như là giả. Giống như có người cố tình đặt ra những quy tắc này để khiến họ từ bỏ ý định rời khỏi trường.

Nhưng giống như cô đã nói, thà tin còn hơn là không tin. Nếu thứ này là giả thì cũng chẳng sao, nhưng nếu là thật thì họ vẫn đang lãng phí thời gian để tìm cách rời khỏi trường, chẳng khác nào hành động thiểu năng.

Số 10 đồng tình với ý kiến của Tô Dung, nhưng sắc mặt lại càng khó coi hơn. "Thôi, đến giờ tự học buổi tối sẽ nói tin này cho mọi người biết. Cùng nhau suy nghĩ, chỉ mình hai ta nghĩ thì e là không ra được kết quả gì đâu."

Mặc dù đã nói vậy, nhưng khi vào lớp, ngồi vào chỗ ngồi của mình, Tô Dung vẫn suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này.

Nếu hai quy tắc này đều đúng, với tiền đề là học sinh chỉ có thể rời trường sau khi thi đại học, thì có hai cách để phá vỡ thế bế tắc này.

Cách thứ nhất là xóa tư cách học sinh của họ, chẳng hạn như cho thôi học hoặc đuổi học. Tuy nhiên, ý tưởng này tương đối nguy hiểm, vì không ai biết rằng những điều tra viên không tốt nghiệp bình thường có thể sống sót hay không.

Trên cơ sở đó, nếu có thể chuyển từ thân phận học sinh sang thân phận giáo viên, ví dụ như kỹ năng của Tần Phong, có lẽ có thể rời khỏi trường một cách dễ dàng.

Ý tưởng thứ hai là không rời khỏi trường, mà đổi một cách thông quan khác. Thực ra, cho đến nay, bản thân hầu hết các điều tra viên đều chưa thực sự khám phá cách rời khỏi trường, vì vậy ngay cả khi bây giờ đổi hướng suy nghĩ cũng hoàn toàn không thành vấn đề.

Nhưng nếu phương pháp thông quan không phải là rời khỏi trường học, thì sẽ là điều gì?

Phá hủy trường học sao?

Khi nghĩ đến đây, Tô Dung không thể không nhớ đến điều tra viên trên diễn đàn muốn dùng thuốc nổ TNT để nổ "Trang viên Sơn Dương". Nếu áp dụng tư duy này, sử dụng thuốc nổ hoặc bất kỳ phương pháp nào để phá hủy "Trường trung học số 13", vậy bọn họ có thể thành công trong việc rời khỏi đây không?

Tô Dung thở dài một hơi, mở quyển sách "Lịch sử trường Trung học số 13" mà cô đã tìm thấy, trước đó cũng chưa từng mở ra, bắt đầu đọc một cách chăm chỉ.

Nhân tiện đây, xin được cảm ơn hai điều tra viên tinh anh của lớp 13. Vì phương pháp của họ hôm qua khả thi, nên hôm nay mọi người cũng áp dụng phương pháp tương tự. Kết quả là giáo viên nhanh chóng bị dẫn đi, cô có thể yên tâm đọc sách.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 1001



Trong sách này ghi chép "Trường trung học số 13" được thành lập cách đây mười năm, không rõ tên hiệu trưởng, nhưng từ thời gian ông ta qua đời có thể thấy ông ta mất ngay trong năm xây dựng xong trường học. Xương cốt của ông ta được chôn trong trường, nhưng không nói rõ địa điểm cụ thể.

Nhà trường có một số lệnh cấm do hiệu trưởng đầu tiên lập ra, không được vi phạm. Quy định trường không được di dời, không được sửa đổi lớn; học sinh và giáo viên vào trường phải hoàn toàn tự nguyện, cấm chưa ký "Thỏa thuận sinh tử" thì không được vào trường; học sinh không được rời khỏi trường trước khi tốt nghiệp.

---

"Reng reng - reng reng!"

Tiếng chuông tan học vang lên, Tô Dung thở phào nhẹ nhõm, khép cuốn sách trên tay lại. Đúng là hai người kia có lý do để vội vàng tìm cuốn sách này, bên trong nó quả thật có thứ rất quan trọng.

Mặt ngoàit, cuốn lịch sử trường này cũng giống như lịch sử của các trường khác, chỉ đơn giản kể lại thời điểm trường thành lập, những sự kiện lớn đã diễn ra và những danh hiệu đã đạt được.

Nhưng nếu xem xét kỹ lưỡng, có thể thấy nhiều điểm đáng sợ.

Đầu tiên là hiệu trưởng, ông ta qua đời ngay sau khi xây xong trường, Tô Dung đoán rằng việc xây dựng ngôi trường này hẳn đã tiêu tốn sinh lực của ông ta. Nhưng nếu chỉ có vậy thì không có gì đáng nói, nhưng tại sao tên ông ta lại không được mọi người biết đến?

Theo nhận thức trước đây của bọn họ, "Trường trung học số 13" được "Nó" thành lập, trên thực tế đây cũng là điều được công nhận. Nhưng trong lịch sử nhà trường, người thành lập "Trường trung học số 13" lại là người khác.

Nhưng điều này không hợp lý, "Trường trung học số 13" gần như luôn là nơi mở ra cuối cùng, cũng là nơi trú ngụ cuối cùng của "Nó". Nếu không phải do "Nó" thành lập, có thể tin tưởng tuyệt đối, thì Tô Dung không hiểu tại sao "Nó" lại yêu thích "Quái đàm quy tắc cố định này đến vậy.

Phải chăng những gì viết trong sách lịch sử trường học là giả, hay một phần nào đó đã bị "Nó" âm thầm sửa đổi giống như quy tắc không?

Không, khả năng này cũng không cao. Nếu hiệu trưởng là giả, người ta đã chẳng thèm nghĩ ra tên cho ông ta, vậy tại sao lại cố nghĩ ra thời gian mất cơ chứ? Chẳng phải đây là tự mâu thuẫn sao?

Hơn nữa, giả sử cuốn 《Lịch sử trường trung học số 13》 này thực sự dễ bị sửa đổi như vậy, thì hai nam sinh kia cũng chẳng cần phải đến để tìm nó.

Trên thực tế, nếu cuốn sách này thực sự dễ bị thêm thắt vào như vậy, thậm chí quyển sách này sẽ không xuất hiện trên giá sách của thư viện. Sớm đã bị "Nó" đốt thành tro rồi.

Nếu như Tô Dung đoán không sai thì cuốn sách này hẳn phải có một cơ chế bảo vệ nào đó, những người đứng về phía "Nó" e là không động được vào. Chỉ khi dê đỏ cướp được thân phận học sinh của điều tra viên, mới có cơ hội động vào quyển sách này.

Nếu như suy đoán này không sai, vậy thì hai nam sinh kia quả thực là vào hôm nay, hay nói cách khác là cách đây không lâu mới chiếm được thân phận điều tra viên.

Nếu thực sự là như vậy...

Tô Dung cúi đầu, tạm thời gạt bỏ những suy nghĩ thừa thãi, tiếp tục suy nghĩ về những điều liên quan đến lịch sử trường. Nếu lịch sử trường không sai, còn những điều mà họ biết cũng không sai thì liệu cả hai có khả năng đều đúng không?

Có thể.

Nếu vị hiệu trưởng đầu tiên không tên này chính là do "Nó" hóa thân mà thành, thì mọi chuyện sẽ trở nên hợp lý.

Bản thân "Nó" không có tên, hoặc có thể nói là có cái tên mà con người không thể nhìn thẳng, nên hiệu trưởng đầu tiên mới không có tên. Sự tồn tại của "Nó" là để xây dựng ngôi trường này, nên đã mất vào cùng năm trường được xây xong.

Vậy thì vấn đề sẽ nảy sinh, nếu những nội dung trên là đúng, thì tiếp theo, lệnh cấm mà hiệu trưởng đầu tiên đề cập trong lịch sử trường có phải là để giúp "Nó" không?

Có tổng cộng ba lệnh cấm:

1, Cấm di dời trường học.

2, Cấm nhập học khi chưa ký 《 Thỏa thuận sinh tử 》.

3, Cấm học sinh rời khỏi trường trước khi tốt nghiệp.

Dựa vào kinh nghiệm về các quái đàm quy tắc trước đây của Tô Dung, đừng nhìn thấy ba quy tắc này có vẻ như là tiếp tay cho kẻ xấu, nhưng bên trong chắc chắn có mục đích bảo vệ các điều tra viên.

Quy tắc thứ nhất không rõ lý do nên tạm thời không bàn đến.

Quy tắc thứ hai có nhắc đến "Thỏa thuận sinh tử", Tô Dung chưa từng đọc, nhưng chỉ cần nhìn tên thôi cũng có thể đoán được nó giống như bản thỏa thuận kiểu vào trường không chịu trách nhiệm về sinh tử. Mặc dù thỏa thuận như vậy có vẻ như muốn học sinh tự nguyện vào đây để chết, nhưng trên thực tế, việc ký thỏa thuận này cũng giống như đang nhắc nhở học sinh rằng ngôi trường này rất nguy hiểm.

Còn quy tắc thứ ba mặc dù có vẻ như đang hạn chế học sinh rời khỏi trường, bắt buộc học sinh phải ở lại trường đến chết. Nhưng trên thực tế, cho dù không có quy tắc này, học sinh có thể tùy tiện rời khỏi trường sao? Không thể nào. Nó không giống như một sự hạn chế, mà giống như một lời nhắc nhở, khuyên học sinh tốt nhất không nên rời khỏi trường.

Nhưng theo suy đoán trước đó của cô, hiệu trưởng là hiện thân của "Nó", vậy sao "Nó" có thể tốt với các điều tra viên được?

Do đó có thể đưa ra hai khả năng. Khả năng thứ nhất là Tô Dung nghĩ nhiều quá, những quy tắc này chỉ nhằm mục đích hạn chế học sinh và các điều tra viên, không có ý tốt gì cho họ cả.

Còn khả năng thứ hai là... Hiệu trưởng đời đầu có ý thức riêng của mình, không hoàn toàn là con rối của "Nó".

Nếu đúng như vậy, thì sẽ giải thích được tại sao "Nó" lại chọn hủy diệt cơ thể này ngay sau khi xây dựng xong ngôi trường. Mặc dù cơ thể này được tạo ra để xây dựng ngôi trường, nhưng sau khi xây xong thì nó không còn tác dụng nữa, tuy nhiên giữ lại cũng chẳng sao, vì ai biết được trong tương lai có thể sẽ dùng đến.

Nhưng nếu cơ thể này "không nghe lời" thì đương nhiên là phải hủy diệt càng sớm càng tốt.

Nghĩ đến đây, cô xoa huyệt thái dương. Mặc dù cô tự cho rằng mình đã đoán đúng, nhưng nếu không có bằng chứng chứng minh những suy đoán này là đúng, thì cô không thể tiếp tục suy nghĩ nữa.

Từ khi bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này cho đến bây giờ, cô đã sử dụng khá nhiều từ "nếu", "có thể" như vậy. Những từ không chắc chắn này, chỉ cần một trong số chúng là suy đoán sai thì mọi thứ sau đó đều không còn giá trị nữa.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 1002



Gạt bỏ thân phận của hiệu trưởng sang một bên, thì những nội dung khác trong cuốn sách cũng rất thú vị. Trong mười năm qua, ngôi trường thực sự không chuyển đi hay thay đổi lớn, chỉ thỉnh thoảng bổ sung thêm một số thiết bị mới để bắt kịp thời đại.

Những năm gần đây, trường đã đào tạo ra rất nhiều nhân tài, đại đa số Tô Dung đều không quen biết, nhưng có một vài cái tên cô đã nghe qua. Giáo chủ "Chìa khóa cứu đời" là học sinh tốt nghiệp "Trường trung học số 13", viện trưởng của "Bệnh viện Thánh Anh" cũng xuất thân từ ngôi trường này, còn có chủ trang viên "Trang viên Sơn Dương" cũng là cựu học sinh của trường.

Nếu xét theo ba ví dụ này thì những người khác được kể trong sách hẳn cũng là những nhân vật nổi tiếng trong quái đàm quy tắc.

Đúng như thông tin Tô Dung có được trước đó, những người có thể tốt nghiệp ngôi trường này đều là những nhân tài xuất chúng.

Chỉ là họ phục vụ cho "Nó" mà thôi, ngôi trường này là cái nôi đào tạo nhân tài cho "Nó".

Khi đọc đến những nội dung này, Tô Dung không nhanh chóng lướt qua. Thay vào đó, cô nhận ra có thể có thông tin quan trọng trong đó, vì vậy cô tập trung tinh thần, đọc từng trang một.

Đa số những nhân tài này đều tốt nghiệp một cách bình thường, nhưng sau khi đọc kỹ một cách tỉ mỉ, cô phát hiện ra một điều bất ngờ trong một đoạn văn rất ngắn, chỉ gồm hai câu ở cuối trang sách.

"Sở Lăng, học sinh chưa tốt nghiệp của "Trường trung học số 13", đã đạt được mối quan hệ hợp tác hữu nghị với trường."

Một học sinh chưa tốt nghiệp vẫn sống sót!

Khi đọc đoạn này, mắt Tô Dung sáng lên. Làm sao cô có thể không hiểu được, đây chắc chắn là một bước đột phá!

Nhưng vấn đề là, trong sách chỉ nhắc đến Sở Lăng ở một đoạn nhỏ này, những chỗ khác hoàn toàn không có dấu vết của hắn. Không nói tại sao hắn chưa tốt nghiệp, cũng không nói cho người đọc biết Sở Lăng và "Trường trung học số 13" và dự án hợp tác là gì.

Bây giờ cô có hai cách để điều tra thông tin về người này, cách thứ nhất là đến phòng giáo vụ hoặc văn phòng hiệu trưởng, tìm thông tin hồ sơ học tập của Sở Lăng, từ đó tìm hiểu tình hình cụ thể của hắn.

Cách thứ hai là tìm dự án hợp tác giữa Sở Lăng và nhà trường, vì là hợp tác thì chắc chắn sẽ có sự thể hiện trong khuôn viên trường, chỉ cần tìm được điểm này, có lẽ cô có thể lần theo dấu vết, tìm ra thông tin cá nhân của Sở Lăng.

Nhưng bây giờ trời đã tối, ban đêm cô ra ngoài còn có việc khác phải làm, những việc này e rằng phải để cho ngày mai làm.

Phần sau thì không có gì đặc biệt, kể về những thay đổi của trường qua các năm và những việc mà các hiệu trưởng qua các thời kỳ đã làm. Điều đáng nói là, dù sao cũng đã mười năm trôi qua, trường học vẫn có đôi chút thay đổi ở mọi khía cạnh.

Tường trường đã được sơn lại, dù vẫn từ màu đỏ đổi sang màu đỏ. Bàn ghế đã được thay mới qua mấy đợt, gạch lát nền cũng được lát lại, từ gạch xi măng ban đầu đã đổi thành gạch đá cẩm thạch.

Cho nên trên thực tế nếu liệt kê chi tiết từng cái một, thì hầu như mọi nơi của "Trường trung học số 13" đều đã được thay đổi. Trong sự thay đổi này, thứ duy nhất không đổi, có lẽ chính là mảnh đất dưới chân.

Tô Dung muốn nói đến mảnh đất thực sự bên dưới lớp gạch lát nền.

Một cuốn lịch sử trường đã giúp tiến độ khám phá của cô tăng lên rất nhiều, số 10 đi tới, tò mò hỏi: "Cậu đọc xong cuốn sách này rồi à?"

Trên đường đến đây, Tô Dung đã kể về những gì liên quan đến cuốn 《Lịch sử trường trung học số 13》, cũng đã nói với cô ấy mình muốn đọc xong cuốn sách này vào giờ tự học buổi tối.

Thấy Tô Dung gấp sách lại, cô ấy đương nhiên rất tò mò.

Tô Dung gật đầu, trên mặt nở nụ cười: "Tôi đã xem xong rồi, phát hiện ra nhiều nội dung thú vị. Nhưng trước đó, chúng ta hãy đi tìm xem có ai có thể sao chép cuốn sách này không đã."

Ban đầu cô đến tòa nhà dạy học là muốn đi tìm người hỏi xem có đạo cụ như vậy không. Nhưng chuyện của lớp 9 đã thu hút sự chú ý của bọn họ, đến lúc giải quyết xong thì đã đến giờ tự học buổi tối, không đủ thời gian nữa.

Bây giờ đã tan học rồi, tất nhiên là phải hoàn thành nhiệm vụ này ngay. Phải biết rằng, mặc dù cô đã xem xong cuốn sách này, nhưng chỉ 40 phút thì thực sự không đủ để cô nhớ hết.

Lỡ như trong đó có thứ gì đó mà cô chưa phát hiện ra, thì có bản sao lưu cũng tiện để người khác phát hiện ra vấn đề.

Số 10 tất nhiên biết được tầm quan trọng của việc này, gật đầu đồng ý: "Cậu nói đúng, nhưng cậu biết ai có khả năng như vậy không? Hay là chúng ta chia nhau ra đi hỏi từng lớp?"

Lúc này mà tụ tập lại với nhau thì không ổn lắm, dù sao thì thời gian cũng vội vàng. Tô Dung dặn dò: "Đừng ra khỏi tòa nhà dạy học."

Sau khi tách ra, cô trực tiếp đến lớp 11 của Tạ Kha Kha. Tạ Kha Kha và Tô Dung đều là số chẵn, cho nên lúc này đang ở trong lớp.

Thấy Tô Dung lại đến tìm mình, Tạ Kha Kha nở nụ cười ngốc nghếch, cậu ta thực sự rất muốn mình có thể đóng góp một chút công sức vào Quái đàm quy tắc cố định này, ít nhất là không đơn thuần chỉ là làm một linh vật, vì vậy, cậu ta rất vui khi Tô Dung tìm mình để nhờ giúp đỡ.

"Tiểu Nhất, cậu có việc gì cần tôi giúp sao?"

Tô Dung gật đầu: "Lớp các cậu có ai có loại đạo cụ có thể sao chép nội dung trên sách không? Tôi có một quyển sách rất quan trọng, trong đó có những manh mối rất quan trọng. Nhưng sắp phải trả lại rồi, nên cần tìm thứ gì đó để chép lại, như vậy lúc đó các cậu cũng có thể xem được."

Vừa nghe cô nói trong quyển sách có những manh mối rất quan trọng, mấy điều tra viên lớp 11 đang có mặt đều phấn chấn hẳn lên. Một nam sinh đeo kính giơ tay: "Trùng hợp ghê? Tôi có loại đạo cụ như thế này, tên là Máy photocopy cầm tay, có thể sao chép giấy tờ, sách vở,...."

Thường thì loại đạo cụ quái đàm này chẳng có tác dụng gì, bởi vì thông thường, đối với những manh mối dạng giấy tờ hoặc tranh tường, sau khi các điều tra viên xem xong một lượt là có thể nhớ hết, hoàn toàn không cần phải sao chép lại.

Nhưng trong hoàn cảnh đặc biệt như thế này, loại đạo cụ quái đàm này lại có thể phát huy tác dụng vô cùng quan trọng.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 1003



Nghe vậy, Tô Dung mừng thầm trong lòng, lập tức lấy quyển "Lịch sử trường Trung học số 13" ra để anh ta sao chép. Trong lúc anh ta đang sao chép thì cô đi ra ngoài gọi số 10 quay lại.

Vậy mà chỉ năm phút sau, nam sinh đã đóng trang cuối cùng của quyển sách lại: "Xong rồi!"

Cùng lúc đó, máy photocopy để bàn phát ra những tiếng "cạch cạch." Một phút trôi qua, một cuốn "Lịch sử trường Trung học số 13" mới toanh, gần giống hệt bản gốc đã xuất hiện trong tay anh ta.

Sau khi lật nhanh qua cuốn sách mới, thấy không có vấn đề gì, Tô Dung nói nhanh chóng: "Vừa hay các cậu có thể xem thử, đây là "lịch sử trường trung học số 13", không cần tôi phải nói thêm gì nữa đi?"

Chỉ cần là một điều tra viên bình thường thì sẽ không bỏ qua những đầu mối mà một cuốn lịch sử trường có thể cung cấp. Quả nhiên, những điều tra viên khác của lớp 11 đều không tỏ ra coi thường.

Tạ Kha Kha gật đầu lia lịa: "Cậu cứ yên tâm, chúng tôi sẽ xem kỹ."

Trước đó, Tô Dung đã hỏi, lớp 11 chỉ có một tên tà giáo, hơn nữa tên đó đã bị phát hiện và đuổi đi, vì thế không cần lo lắng sẽ tiếp tay cho kẻ xấu.

Còn về tình huống như gặp hai nam sinh ở thư viện hôm nay, hiện tại Tô Dung nghi ngờ chỉ có hai nam sinh đó có vấn đề, những người khác vẫn chưa xảy ra chuyện gì.

Hơn nữa, theo lẽ thường, cho dù có người xảy ra chuyện thì cũng không thể là lớp 11 của Tạ Kha Kha, dù sao thì năng lực may mắn của Tạ Kha Kha cũng không phải dạng vừa.

Nghĩ một lát, cô lại dặn dò thêm: "Tình hình các lớp khác có thay đổi, vì vậy các cậu chỉ nên đọc cuốn sách này trong nội bộ, tuyệt đối không được truyền ra ngoài."

Nghe câu này, bốn điều tra viên lớp 11 đều lộ vẻ mặt nghiêm trọng. Cậu nam sinh đeo kính đã cung cấp máy photocopy cầm tay nghiêm nghị hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Các lớp khác có chuyện rồi sao?"

Tô Dung lắc đầu: "Khó nói lắm, tóm lại các cậu nhớ những lời tôi nói là được rồi."

Thấy cô không muốn nói nhiều, mấy người cũng biết điều mà không hỏi nữa. Trong quái đàm quy tắc, đúng là có một số manh mối không thể nói ra được, Tô Dung có thể nhắc nhở bọn họ như vậy đã là hết lòng rồi, mọi người đều là người thông minh, đương nhiên sẽ biết đủ.

Tô Dung nói xong lập tức cùng số 10 mang theo bản gốc 《Lịch sử trường trung học số 13》, nhanh chóng đi tới thư viện.

Lúc này trong thư viện có không ít điều tra viên đang lần lượt đi ra ngoài. Cô đến chỗ quản lý hủy bỏ ghi chép mượn sách trước đó, sau đóđi thẳng lên tầng ba.

Quả nhiên, số 15, số 21 và số 23 đều ở đây, hai người đang kéo hai nam sinh trò chuyện. Điều này khiến số 23 rất khổ sở, vì khuyết tật bẩm sinh, bản thân cô ấy không phải là người thích nói chuyện, nhưng bây giờ lại phải miễn cưỡng nói nhiều hơn.

Nhưng may là cô nói chuyện tương đối mất thời gian, đều là vô tình mà có kết quả tốt.

Thấy Tô Dung và số 10 đi đến, ba người đều thở phào nhẹ nhõm. Sau khi đến thư viện, số 21 đã nghe số 15 kể lại sơ qua về sự việc.

Mặc dù không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng cũng biết rằng phải chặn hai người này lại, không cho họ rời đi. Chỉ cần suy đoán một chút là có thể hiểu được, khi Tô Dung có thể đến đây vào lúc này, chứng tỏ cô đã hoàn thành việc mình muốn làm, bây giờ đến để giải thoát cho họ.

Ở đây phải nhắc đến sự khác biệt giữa tự học buổi tối ở tòa nhà dạy học và thư viện, khi tự học buổi tối ở tòa nhà dạy học, các điều tra viên đều được chia vào các lớp khác nhau, một lớp có thể chỉ có ba hoặc bốn điều tra viên. Hơn nữa, họ không thể giao lưu với nhau, không thể di chuyển, chỉ có thể ngồi ở chỗ ngồi của mình, thậm chí còn có giáo viên trông coi.

Nhưng ưu điểm là, tự học buổi tối ở tòa nhà dạy học thực sự an toàn hơn nhiều so với tự học buổi tối ở thư viện, mặc dù có giáo viên gây khó dễ, nhưng những khó dễ có thể giải quyết chỉ bằng vài câu nói, đối với các điều tra viên mà nói, thực ra không phải là chuyện gì quá khó.

Còn tự học tối ở thư viện thì khác, tương đối mà nói thì nó tự do hơn rất nhiều, có thể nói nhỏ, cũng có thể đi lại trong phạm vi nhỏ. Tương đối mà nói, thực ra đây là một nơi tốt để trao đổi manh mối.

Nhưng rõ ràng là mức độ nguy hiểm ở đây lớn hơn nhiều so với tự học tối ở tòa nhà dạy học, nếu chất lượng của các điều tra viên không đủ cao thì hôm qua đã phải c.h.ế.t thương hơn nửa.

Nhưng chính vì sự tự do của thư viện, họ mới có thể kéo chân đối phương được lâu như vậy.

Tô Dung đi tới, hỏi một cách tự nhiên: "Tự học tối đã kết thúc rồi, sao hai người còn chưa đi vậy?"

"Ban đầu là đang nói về manh mối, nói tập trung quá, không để ý thời gian." Số 15 giả vờ xấu hổ nói với hai nam sinh, "Tiểu Châu, Tiểu Hoàng, xin lỗi nhé, làm mất thời gian của hai cậu rồi, hai cậu không giận tôi chứ?"

Cô ấy đã nói như vậy rồi, hai người đó còn có thể nói gì nữa? Tất nhiên là chỉ có thể cười xòa tha thứ cho cô ấy thôi.

Số 15 đứng dậy làm bộ đi cùng hai người họ ra ngoài, mấy điều tra viên khác cũng rất ăn ý xông tới, vây quanh hai nam sinh đẩy họ ra khỏi tầng ba.

Nhân cơ hội này, Tô Dung nhanh chóng để cuốn sách về chỗ cũ, rồi vội vàng đuổi theo. Toàn bộ quá trình diễn ra trót lọt, Tiểu Châu và Tiểu Hoàng không phát hiện ra sơ hở nào.

Tiễn họ đi rồi, Tô Dung cùng mấy bạn nữ đi trên đường về ký túc xá nữ. Cô cũng không chắc những người này, ngoài lớp 4 ra còn có vấn đề gì không, nên không kể lại những chuyện đó.

Đến cửa ký túc xá, mọi người tản ra, bên cạnh Tô Dung chỉ còn số 10, số 15 và số 23. Số 10 hỏi: "Bây giờ cậu định về ký túc xá với chúng tôi trước, hay đi khám phá bên ngoài luôn?"

Cô biết Tô Dung có đạo cụ có thể ra ngoài khám phá vào ban đêm, đúng là không chắc cô sẽ chọn đi lúc nào.

Tô Dung gật đầu: "Tôi không về nữa, chào quản lý ký túc xá một tiếng là được."

Lúc này có được cơ hội tuần tra vào ban đêm một cách quang minh chính đại, cô sẽ không bỏ qua bất kỳ thời gian nào. Việc cô nói với người quản lý ký túc xá cũng là để tránh việc bà ta không giữ lời hứa mà không gọi tên cô trong hai đêm liên tiếp.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 1004



thẻ học sinh không thể đưa cho người khác, vì đối với các điều tra viên, nó quá quan trọng. Mất thẻ đồng nghĩa với việc mất thân phận. Tô Dung không thể giao một thứ quan trọng như vậy cho người khác, ngay cả khi đó là các điều tra viên.

Nếu không có thẻ học sinh, một khi người quản lý ký túc xá thực sự không gọi tên cô, cô sẽ không có cách nào nhờ người khác giúp mình chứng minh, vì vậy phải báo trước.

Phòng quản lý ký túc xá nằm ở bên phải lối vào. Người quản lý ký túc xá mà hôm qua cô không gặp được, lúc này cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt Tô Dung. Bà ta khoảng 50 tuổi, thân hình hơi béo, khuôn mặt hơi khắc nghiệt.

"Dì quản lý, cháu là Tô Dung ở phòng 104, tối nay cháu phải đi tuần tra." Tô Dung nói ngọt ngào, "Dì làm ơn đăng ký cho em trước được không?"

Ánh mắt của người quản lý ký túc xá dừng lại ở chiếc băng tay màu đỏ trên tay áo cô, sau đó gật đầu: "Được, dì sẽ đăng ký cho cháu. Cháu định tuần tra đến mấy giờ? Học sinh không được ngủ muộn đâu."

Điều này cũng có nghĩa là ngay cả khi đeo băng tay, cô không thể ở ngoài cho đến giờ học vào ngày hôm sau. Điều này cũng thực sự tiết lộ một thông tin, đó là học sinh phải ngủ.

Tô Dung suy nghĩ một chút, rồi trả lời: "3 giờ, dì thấy thế nào?"

Hai thời điểm nguy hiểm nhất trong đêm, một là khoảng 12 giờ, hai là khoảng từ 4 giờ đến 5 giờ. Khoảng thời gian này được gọi là thời khắc ma quỷ, đúng như tên gọi, nói chung là rất nguy hiểm.

Vì vậy, cô chọn quay lại lúc 3 giờ, vừa có thể dành đủ thời gian khám phá, vừa có thể nghỉ ngơi thêm một chút, đồng thời tránh được khung giờ nguy hiểm nhất.

Dì quản lý ký túc xá gật đầu: "Được, dì đã đăng ký cho cháu rồi."

"Vậy khi cháu quay lại lúc 3 giờ, cháu vẫn phải báo cho dì một tiếng sao?" Tô Dung cố tình hỏi câu này, phải biết rằng trong trường hợp bình thường, sau 11 giờ, họ không được phép nói chuyện. Cô cũng không chắc mình có thể nói chuyện được không sau khi đi tuần tra bên ngoài về. Dì quản lý ký túc xá hiện tại có thể được coi là một người bình thường, khả năng nói dối là khá thấp.

Quản lý ký túc xá lắc đầu: "Không cần đâu, lúc đó gõ cửa là được, dì cũng phải mở cửa cho cháu mà. Cháu đi qua đây rồi, lẽ nào dì không biết cháu đã về sao? Nhưng đừng quá ba giờ, sau ba giờ dì sẽ không mở cửa nữa."

Nhận được câu trả lời cho thắc mắc trong lòng, Tô Dung cảm ơn rồi quay người bước vào bóng tối.

Bây giờ là mười giờ tối, chưa thực sự đến giờ giới nghiêm, vì vậy trong khuôn viên trường vẫn còn lác đác vài điều tra viên. Theo lý mà nói, đám số 10 cũng muốn mượn cớ ra ngoài để khám phá, nhưng lúc này quay về chủ yếu là bởi vì muốn mượn cơ hội đọc 《 Lịch sử trường trung số 13 》.

Hơn nữa, tối nay Tô Dung có đủ thời gian để ra ngoài khám phá, vì thế họ mới không ra ngoài. Nhưng bản sao của cuốn sách này chỉ lưu hành trong một phạm vi nhỏ các điều tra viên, còn rất nhiều điều tra viên khác không biết. Hiện tại, những người ra ngoài cũng chỉ có một nhóm người này.

Đường Linh cũng nằm trong số đó, cô ấy đang một mình đi bên ngoài.

Nhìn thấy bóng dáng của cô ấy, Tô Dung lập tức tiến lại đưa cho cô ất một bản 《 Lịch sử trường trung số 13 》 mà cô mang theo bên mình. Cô mang theo cuốn sách này là để những điều tra viên mà cô cho là đáng tin cậy có thể xem trước.

Còn Đường Linh rõ ràng là một người đáng tin cậy, nếu như ngay cả cô ấy cũng trở thành loại tồn tại có vấn đề, vậy thì e là quái đàm quy tắc này sắp kết thúc rồi.

Đột nhiên bị nhét cho một cuốn sách, Đường Linh cảm thấy hơi ngạc nhiên. Nhưng sau khi nhìn thấy người đưa sách, cô ấy liền cúi đầu nhìn thoáng qua tên sách. Đập vào mắt cô là dòng chữ: "Lịch sử trường học? Cậu tìm được ở thư viện sao?"

Tô Dung gật đầu: "Bên trong có không ít manh mối, ngoài ra, tôi muốn nhắc cậu một câu, đừng quá tin tưởng các điều tra viên khác."

Về chuyện hai nam sinh kia có vấn đề, chỉ có cô và số 15 biết được toàn bộ sự thật. Còn những người còn lại như số 10 chẳng hạn, chỉ biết rằng hai nam sinh kia có vấn đề chứ không biết họ có vấn đề gì.

Cô không định nói ra suy đoán của mình, trước hết là vì suy đoán này không có bất kỳ cơ sở thực sự nào, chỉ là dựa vào những manh mối cô có được trước đó mà suy đoán ra.

Hai nam sinh kia có vấn đề, đây là điều chắc chắn, có thể nói. Nhưng rốt cuộc họ có vấn đề vì lý do gì, cô vẫn không nên nói ra để tránh làm sai lệch nhận thức của mọi người.

Ngoài ra còn có một lý do khác là vì Tô Dung mơ hồ đoán được. Hiện tại cô vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn về suy đoán này, hoặc có thể nói là cô chưa kịp bắt đầu xác định. Nhưng cho dù chưa chắc chắn, cô cũng không định phạm phải điều cấm kỵ này.

Quái đàm quy tắc mà, cẩn thận một chút thì không bao giờ sai cả. Dù sao thì cô đã truyền đạt được ý muốn truyền đạt, người thông minh sẽ khôngtruy cứu tận gốc.

Nghe cô trả lời, Đường Linh không hỏi thêm nữa, cảm ơn cô rồi cầm sách vội vàng quay về ký túc xá. Mục đích ban đầu khi cô ấy lang thang ngoài sân trường lúc nửa đêm chính là để tìm manh mối, giờ manh mối tự động tìm đến cửa, tất nhiên phải tranh thủ nghiên cứu kỹ càng.

Còn Tô Dung thì thong thả đi đến tòa nhà dạy học, vòng ra vòng vào một hồi, đúng như dự đoán, cô đã gặp một nam sinh đeo băng tay đỏ.

Anh chàng kia thấy băng tay trên cánh tay Tô Dung thì khựng lại một chút, nhưng cũng không hỏi gì, chỉ nhàn nhạt nhắc một câu: "Đừng tháo băng tay ra."

Nghe vậy, Tô Dung gật đầu nghiêm túc, cảm ơn: "Cảm ơn cậu đã nhắc nhở, tôi biết rồi."

Chờ một chút, cô lại hỏi: "Chúng ta đi tuần tra có nhiệm vụ hay trách nhiệm gì không?"

Thực ra, người này không phải lớp trưởng của cô, nhắc nhở cô một câu như vậy đã là hết nghĩa vụ rồi, không có lý do gì phải giúp cô thêm nữa.

Nói cách khác, chờ sau 11 giờ đêm, khi thực sự gặp nguy hiểm, có lẽ cô cũng không trông cậy vào lớp trưởng lớp 11 này được nữa.

Vậy nên cô cần phải tranh thủ lúc hai người còn đang nói chuyện, hỏi thêm càng nhiều càng tốt, để tiện cho việc hành động vào buổi tối.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 1005



Nhưng hỏi như vậy cũng cần có kỹ xảo, hỏi thẳng có gì cần chú ý hay buổi tối có nguy hiểm gì không thì chắc chắn sẽ không được lớp trưởng lớp 11 để mắt tới.

Nhưng nếu hỏi công việc một cách công khai, với tư cách là người mới hỏi về nhiệm vụ tuần tra hay gì đó thì có thể sẽ nhận được phản hồi.

"Đi một vòng quanh tòa nhà dạy học, nếu phát hiện ra phòng học nào có đèn sáng thì đừng đến gần. Sau đó báo với lớp trưởng của lớp cậu vào ngày mai, cậu ấy sẽ xử lý." Lớp trưởng lớp 11 nói xong, lại lắc đầu một cách tùy ý, "Nhưng thường thì cũng sẽ không gặp phải trường hợp này."

Đây cũng là lý do tại sao lớp trưởng lớp 4 không nói riêng với Tô Dung về chuyện này, dù sao thì chuyện này thường rất ít khi xảy ra. Nhưng mặc dù vậy, cô ta vẫn đặc biệt dặn Tô Dung một câu, bảo cô đến gặp lớp trưởng lớp 11 trước, cô ta cũng có ý để cô tự hỏi một số điều muốn hỏi.

Cảm ơn lần nữa, hai người chia tay nhau tại đây. Tô Dung bước vào tòa nhà dạy học, tay cầm Đèn ngôi sao, vừa quan sát các lớp học qua cửa sổ, đề phòng bên trong có thứ gì đó. Vừa suy nghĩ về lời nhắc nhở của lớp trưởng lớp 11 vừa rồi.

Sau 11 giờ mới là thời gian tuần tra thực sự, tức là sau 11 giờ, cô không thể tháo băng tay trước khi trở về giường ký túc xá. Khi đó băng tay có tác dụng bảo vệ học sinh. Nhưng cái gọi là bảo vệ này là vì trời tối có nguy hiểm, hay là vì những thứ ban đêm có nguy hiểm?

Từ việc lớp trưởng lớp 11 cũng đến sớm như vậy có thể thấy, anh ta hẳn là không muốn ở ngoài quá nhiều vào ban đêm. Tuần tra sớm xong thì về ký túc xá sớm, nếu không thì cũng chẳng đến sớm trước gần một tiếng.

Nếu không có gì bất ngờ, thì ban đêm sẽ có sinh vật nguy hiểm, chỉ là không biết đó là gì.

Còn về cái gọi là lớp học sáng đèn trong tòa nhà dạy học, mặc dù lớp trưởng lớp 11 nói rằng chỉ cần nhìn thấy thì ghi lại, sau đó báo cho lớp trưởng lớp mình là được. Nhưng nếu Tô Dung không đoán sai, thì tình hình thực tế chắc chắn không đơn giản như vậy.

Cô đã thấy quá nhiều chuyện như thế này rồi, nói thì dễ làm thì khó, luôn xuất hiện những tình huống ngoài ý muốn, khiến cho điều tra viên không thể thuận lợi thực hiện theo dự định ban đầu.

Nhưng dù sao thì cũng là binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn. Tô Dung thở dài bước nhanh hơn, tranh thủ đi hết ba tầng. Trong tòa nhà dạy học không xuất hiện gì bất thường, xem ra trước 11 giờ hẳn là sẽ không có vấn đề gì.

Cửa phòng giáo vụ cũng đóng, ngay cả cửa sổ cũng được dán giấy kính mờ, không nhìn rõ được tình hình bên trong. Nghĩ một lát, Tô Dung dứt khoát bước ra ngoài. Bây giờ vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới đến 11 giờ, cô phải chuẩn bị trước mới được.

Cô quay lại cầu thang, trên tầng ba còn một cầu thang nữa, đó chính là lối dẫn lên cái gọi là sân thượng. Trèo lên cầu thang, cuối cùng là một cánh cửa sắt.

Nhờ ánh sáng của Đèn ngôi sao, có thể thấy cánh cửa này có màu đỏ sẫm, toát lên một vẻ bí ẩn nguy hiểm.

Không lãng phí nhiều thời gian, cô nhanh chóng đi bộ về phía ký túc xá. Tô Dung gõ cửa phòng 105 bên cạnh. Người mở cửa là số 10, khi thấy cô đột nhiên trở về, có chút nghi hoặc hỏi: "Bây giờ cậu quay về là phát hiện ra điều gì à?"

"Có đạo cụ nào có thể nhìn xuyên thấu hoặc xuyên tường không? Tối nay tôi vừa hay đến phòng giáo vụ để dò la tin tức. Nếu không có thì cậu biết ký túc xá nữ của lớp 13 ở đâu không?" Tô Dung hỏi với tốc độ cực nhanh.

Số 10 quay sang hỏi số 23, đợi cô ấy lắc đầu rồi mới tiếc nuối nói: "Chúng tôi không có đạo cụ như vậy, nhưng tôi biết ký túc xá nữ của lớp 11. Ở phòng 113, lớp các cô ấy có ba nữ điều tra viên, đều được phân vào một phòng."

Cảm ơn xong, Tô Dung đi đến phòng 113 gõ cửa, người mở cửa là Đường Linh: "Có chuyện gì? Cần giúp gì không?"

Thấy người đứng ở cửa, cô thông minh không lãng phí thời gian, trực tiếp hỏi.

Tô Dung đoán chắc Đường Linh có loại đạo cụ này. Bởi vì loại đạo cụ này cũng không hiếm lắm, với thân phận của Đường Linh, những đạo cụ không hiểm lắm, e rằng giống như Adam bên cạnh, một nắm một đống.

Quả nhiên, Đường Linh lấy ra từ trong túi một chiếc vòng tròn nhỏ bằng kim loại, kích cỡ khoảng một chiếc móc chìa khóa. Chiếc vòng tròn này được tạo thành từ nhiều đoạn kim loại, dường như có thể kéo dài ra.

"Đây là Vòng tròn xuyên thấy, có thể kéo dài ra, dán lên tường, cửa hoặc những nơi tương tự, nơi đó sẽ xuất hiện một lỗ hổng, chui qua lỗ hổng đó là có thể vào bên trong, cũng có thể từ bên trong chui ra ngoài qua lỗ hổng này. Nhưng độ dày của tường không được quá dày, trước đây tôi đã thử nghiệm, độ dày nhất chỉ bằng hai bàn tay. Cậu xem thử được không?" Sau khi giới thiệu xong, cô ấy hỏi.

Tô Dung lập tức gật đầu: "Đủ rồi, cảm ơn cậu đã cho mượn đạo cụ. Đạo cụ này có thời gian hồi chiêu không?"

"Có, sau khi tháo nó ra khỏi tường sẽ có thời gian hồi chiêu 10 phút, nhưng nếu không tháo ra thì có thể ra vào liên tục." Đường Linh trả lời, sau đó nhớ ra điều gì đó, lại dặn dò một câu: "Ngoài ra, có một điều cậu phải cẩn thận, đó là đạo cụ này chỉ có thể tháo ra từ nơi lắp đặt, tức là chỉ có thể tháo từ bên ngoài, không thể tháo từ bên trong. Hơn nữa, ai cũng có thể chạm vào. Nói cách khác, nếu sau khi cậu vào phòng, cô không thể tháo nó ra để cất đi. Lúc này, nếu có người ở bên ngoài tháo vòng tròn ra, cậu sẽ không thể ra ngoài được."

Thời gian hồi chiêu 10 phút thực sự không dài, có thể dễ dàng vượt qua. Nhưng điều mà Đường Linh nhắc đến sau đó thực sự rất đáng lưu ý, mặc dù Tô Dung không biết liệu ban đêm có sinh vật nào tồn tại, cũng không biết có ai thừa cơ hội lúc cô không chú ý mà tháo Vòng tròn xuyên thấu ra khỏi tường hay không. Nhưng cẩn thận vẫn hơn, cô phải nghĩ cách tránh tình huống này. Nếu không, cô đang căng thẳng khám phá ở phía trước, kết quả là phía sau xảy ra chuyện, thì thật là thảm hại.

Sau khi thấy cô không còn muốn hỏi gì nữa, Đường Linh liền hỏi câu hỏi của mình: "Chờ lát nữa 11 giờ, cậu còn muốn thăm dò bên ngoài sao?"

Cô ấy phán đoán điều này từ hành vi của Tô Dung, bây giờ đã gần 11 giờ rồi, nhưng vẫn còn 10 phút nữa. Với thời gian ngắn như vậy, hầu như không thể khám phá được điều gì.

Nhưng Tô Dung lại chọn thời điểm này để mượn đạo cụ quái đàm của cô ấy, điều này rõ ràng là sau đó còn có hoạt động buổi tối.

Tô Dung gật đầu, giơ cánh tay lên, khoe chiếc băng tay của mình: "Đây là do lớp trưởng đưa cho, sau 11 giờ tối, các lớp trưởng có hoạt động tuần tra. Có chiếc băng tay này thì có thể thay thế họ đi tuần tra."

Nghe thông tin này, Đường Linh suy nghĩ trong giây lát, cười nói: "Tôi biết rồi, ngày mai tôi cũng thử xem có thể cướp được món hời từ tay lớp trưởng không."

Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng cô ấy không chắc lắm. Không cần nghĩ cũng biết, Tô Dung có được chiếc băng tay này chắc chắn không phải chỉ hỏi một câu là có. Cô hẳn đã phải trả giá gì đó thì mới đổi được quyền này.

"Thật ra có thể thử một chút." Tô Dung được người ta giúp đỡ, cũng không ngại nói thêm một chút: "Tôi thấy các lớp trưởng hình như có chút không thích công việc này lắm."

Cô nhận ra điều này từ thái độ của lớp trưởng lớp 11, lớp trưởng lớp 11 đến sớm như vậy là vì muốn về sớm, đã muốn về sớm thì chắc chắn là không muốn đến. Nghĩ kỹ lại thì cũng đúng, ai mà chẳng muốn được ngủ ngon lành, cũng không muốn nửa đêm phải ra ngoài chịu lạnh đúng không? Phải biết rằng ngày hôm sau họ còn phải đi học!

Tin tin này khiến Đường Linh thêm phần tự tin giành được cơ hội này: "Được, tôi biết rồi. Ngày mai nếu tôi có chuyện tìm câu, cậu đừng từ chối nhé."

Nghe vậy, Tô Dung nhướng mày, cũng gật đầu: "Tất nhiên."

Cô biết rõ Đường Linh không phải là người kém tinh tế, khi nói ra những lời này, chắc chắn không phải thực sự muốn cô giúp đỡ. Có lẽ ngày mai có thông tin gì đó muốn cùng cô trao đổi, vừa là giúp đỡ lẫn nhau, vừa là tạo thiện cảm với cô.

Chia tay Đường Linh, cô lại vội vã quay về tòa nhà dạy học. Hôm nay quả thực bận rộn không ngừng nghỉ, nếu là người bình thường thì có lẽ đã chóng mặt quay cuồng rồi. Cũng may là Tô Dung từ khi ở thế giới cũ đã sớm quen với nhịp sống gấp gáp như thế này, bây giờ mới có thể làm việc ung dung tự tại.

Mà lúc này, 11 giờ cuối cùng cũng đến.

Điều khiến cô hoàn toàn không ngờ tới là, khuôn viên trường vốn dĩ vắng vẻ lại nhanh chóng xuất hiện thêm rất nhiều người. Những người này không phải ai khác, chính là các thầy cô giáo ban ngày chẳng mấy khi thấy bóng dáng đâu.

Chuyện gì thế này? Ban ngày thì các thầy cô đi dạy, ban đêm lại mở tiệc sao?

Cô trơ mắt nhìn từng thầy cô giáo, cứ như đang diễn phim vậy, lần lượt xuất hiện trong khuôn viên trường như những xác sống biết đi. Họ mở to mắt, chỉ là trong hốc mắt đen kịt một màu, không có lấy một chút lòng trắng, nhìn vào là biết trạng thái không bình thường.

Bề ngoài thì có vẻ họ đang đi lang thang, nhưng Tô Dung cảm thấy như họ đang tìm kiếm thứ gì đó. Nếu là đi lang thang, thì hẳn là họ sẽ không có mục đích, có thể sẽ có vài người tụ tập lại với nhau.

Nhưng họ lại cố tình phân tán rất đều ở khắp các ngóc ngách trong trường, giống như đang có ý thức tìm kiếm mọi ngóc ngách trong trường, không bỏ qua một manh mối nào.

Tuy nhiên, không có ai đến gây phiền phức cho Tô Dung, hoặc là nói họ hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Tô Dung. Dù có chạm mặt cũng không có ý định né tránh cô, còn phải để Tô Dung cố ý tránh họ.

Nếu không đoán sai, thì đây hẳn là công lao của chiếc băng đeo tay. Giống như lời lớp trưởng lớp 11 đã nói, đừng tháo băng đeo tay, nếu không thì có thể sẽ bị những người này nhìn thấy. Mà thứ nhóm người này thực sự muốn tìm chính là những điều tra viên đã tháo băng đeo tay.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 1006



Cô không chần chừ, đi thẳng vào tòa nhà giảng dạy. Vì không có đèn, lại vào buổi tối nên tòa nhà giảng dạy tối om. Chỉ nhờ có ánh sáng le lói của những vì sao mà cô mới có thể nhìn rõ đường.

May mắn thay, cô không gặp phải nguy hiểm nào trên đường đi , cứ như vậy đến thẳng tầng ba. Hành lang tầng ba cũng rất tối, nhưng cô có thể nhìn thấy một chút ánh sáng từ một góc.

Hơn nữa nếu cảm giác về không gian của cô không nhầm thì nơi phát ra ánh sáng đó chính là phòng giáo vụ.

Tô Dung: "..."

Cô gần như giận đến bậc cười, đây là cái trò gì đây? Vì không để cho cô thăm dò phòng giáo vụ, mà cố tình phòng bị cô sao? Thật là mất công vô ích.

Nơi có ánh sáng chắc chắn là nơi nguy hiểm, cô không có ý định đi qua đó để xem xét, cô quay người chuẩn bị quay lại cầu thang, đi lên sân thượng để xem.

Nhưng vừa quay người lại, cô đã nghe thấy tiếng bước chân vội vã. Tiếng bước chân từ cầu thang bên dưới vọng lên, nghe không chỉ có một người mà là một nhóm người. Ồn ào và hỗn loạn, không hiểu sao lại khiến người ta có cảm giác lo lắng.

Tô Dung đột nhiên cảm thấy bất an, nửa đêm thế này, ngoài giáo viên ra thì bên ngoài vốn không có ai. Bây giờ đột nhiên có đống bước chân ùa đến, cô không nghĩ ngoài giáo viên ra thì còn có ai khác.

Nhưng tại sao các giáo viên lại đột nhiên xuất hiện? Phải biết rằng vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, ngoại trừ việc cô nhìn thấy ánh sáng.

Tô Dung rất khó để tự an ủi mình rằng hai chuyện này không liên quan gì đến nhau, khả năng lớn hơn là vì ánh sáng đã kích hoạt một cái bẫy nào đó, khiến những giáo viên này đều nhắm vào cô.

Vấn đề là bây giờ cô đang ở trên tầng ba, trên tầng không có nơi nào khác để trốn ngoài một sân thượng đang đóng. Chạy vào bên trong tầng ba? Theo như Tô Dung thấy, đó mới thực sự là tìm đường chết.

Mặc dù cô có Thuật dịch chuyển dưới nước , có thể trực tiếp trở về ký túc xá, bản thân đã ở thế bất bại. Nhưng nếu có thể tiếp tục khám phá thì Tô Dung cũng không muốn lãng phí cơ hội hiếm có này. Phải biết rằng nếu tối nay không tranh thủ thời gian khám phá, thì tối mai cô thậm chí còn không có cơ hội.

Phải làm sao, nhảy thẳng từ tầng ba xuống thì sao? Nghĩ vậy, Tô Dung nhanh chóng bò ra bệ cửa sổ hành lang rồi nhìn xuống. Mỗi tầng của ngôi trường này đều rất cao, khiến cho khoảng cách từ tầng ba xuống mặt đất khoảng 15 mét, muốn nhảy xuống từ trên này không phải là chuyện dễ dàng.

Tuy nhiên cô vẫn có thể làm được, tố chất cơ thể của điều tra viên vốn đã không tầm thường, huống hồ cô còn có rất nhiều đạo cụ bên mình, nên không lo lắng về vấn đề này.

Nhưng nhảy xuống thì thực sự có thể an toàn không?

Nhìn những người giáo viên đột nhiên tụ tập đông đúc dưới cửa sổ, cô từ bỏ ý định nhảy qua cửa sổ. Dù không rõ lý do, nhưng rõ ràng là bây giờ những người giáo viên này gần như có thể xác định vị trí cụ thể của cô, chứ không chỉ đơn thuần biết rằng cô đang ở trên tầng ba.

Như vậy, cho dù cô nhảy xuống thì cũng chỉ rơi vào nguy hiểm lớn hơn, hoàn toàn vô ích, vẫn phải nghĩ ra cách.

Trốn vào các lớp học khác? Cũng có vẻ không khả thi lắm. Những lớp học này đều không khóa cửa, trong trường hợp đám giáo viên có thể xác định được vị trí của mình, thì dù trốn trong lớp học nào, cô cũng giống như tự nhốt mình vào tròng để họ bắt.

Tiếng bước chân ngày càng gần, nếu không có gì bất ngờ thì năm giây nữa là nhóm giáo viên kia sẽ đến nơi.

Trong lòng thầm nhớ lại đống đạo cụ quái đàm của mình, Tô Dung nhanh chân lên lầu, đi đến trước cửa sân thượng. Đầu tiên, cô lấy ra Vòng tay phỉ thúy siêu chính nghĩa, kích hoạt bức tường ở trạng thái lớn nhất, đặt thẳng xuống hành lang, tạo thành một bức tường không thể phá vỡ.

Bức tường vừa mới hình thành, giáo viên đi nhanh nhất cũng đã xuất hiện ở góc cầu thang. Mắt của ông ta vẫn không có lòng trắng nhưng trong đôi mắt đen kịt lại lóe lên tia sáng, lao thẳng về phía Tô Dung.

Đúng như Tô Dung nghĩ, những người này không chỉ đơn thuần biết rằng cô đang ở trên tầng ba, mà còn có thể xác định vị trí cụ thể của cô.

Và bây giờ, chiếc băng đeo tay trên cánh tay cô không còn có thể bảo vệ cô nữa, những người giáo viên này rõ ràng có thể "nhìn thấy" cô.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Tô Dung đột nhiên thay đổi. Nói đến mới nhớ, hình như bối cảnh này có chút quen mắt? Không phải là tình cảnh lúc cô trước ở "Khu dân cư Hương Thảo" sao?

"Anh trai" của cô vì cô liếc nhìn anh ta một cái vào ban đêm, mà có thể xác định chính xác vị trí của cô.

Có phải vì cô liếc nhìn vào ánh sáng đó, hoặc bị ánh sáng chiếu vào người mới dẫn đến tình huống như hiện tại hay không?

Nhưng vấn đề là bây giờ cô không có cách nào để lặp lại phương pháp đối phó của "Khu dân cư Hương Thảo", lúc đó cô đã nghĩ cách để "anh trai" nhắm mắt lại, từ đó cắt đứt mối liên hệ đó.

Nhưng bây giờ cách một lớp Vòng tay phỉ thúy siêu chính nghĩa, cho dù cô muốn những người này nhắm mắt lại, thì cũng không thể chạm tới họ. Huống hồ ở đây có nhiều người như vậy, cô cũng không thể làm được điều đó. Chỉ cần có một người không nhắm mắt theo ý muốn của cô, thì tình cảnh của cô vẫn sẽ không thay đổi.

Dù sao thì những người đó cho dù không nhìn thấy cô, nhưng vẫn nhìn thấy đồng đội của mình. Thấy có một đồng đội vẫn canh giữ ở đây, thì chắc chắn là biết chuyện gì đang xảy ra. Không nhìn thấy cô thì không thể bắt chước sao?

Cô bình tĩnh nhìn đám giáo viên bên ngoài bức tường, họ gần như áp sát mặt vào bức tường. Đôi mắt đen kịt của họ không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cô, tuy không nhìn ra biểu cảm nhưng cũng khiến người ta rợn tóc gáy.

Một số người há to miệng, để lộ hàm răng sắc nhọn bên trong. Rõ ràng đó không phải là hàm răng của con người bình thường, mà giống như hàm răng của một loài thú dữ nào đó.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy hàm răng này, Tô Dung đột nhiên nhận ra rằng, cô gái c.h.ế.t sau giờ học mỹ thuật có lẽ đã bị những giáo viên này ra tay tàn độc.

Với hàm răng như vậy, hoàn toàn có thể xé xác các điều tra viên thành từng mảnh.

Nói cách khác, những giáo viên lang thang bên ngoài vào giờ học và những giáo viên lang thang bên ngoài vào ban đêm đều sẽ trở thành bộ dạng ma quỷ này. Tuy nhiên, điểm khác biệt nằm ở chỗ những giáo viên lang thang bên ngoài vào giờ học có lẽ tỉnh táo hơn, nếu không thì họ đã không dụ dỗ các điều tra viên bằng lời nói.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 1007



Giải quyết được một vấn đề lớn trong lòng, cô tiếp tục quan sát những người này. Có thể thấy trong con ngươi của họ đều có ánh sáng, đây là điểm khác biệt so với những gì Tô Dung nhìn thấy trước đó. Ánh sáng đó cũng rất kỳ lạ, giống như có người cố ý vẽ một chấm trắng lên mảng đen trong mắt họ, trông rất kỳ dị.

Dù chỉ cách nhau một lớp bức tường trong suốt, Tô Dung cũng không thể nhìn ra thứ ánh sáng kia là gì. Nhưng cô dám chắc thứ đó liên quan đến ánh đèn của phòng giáo vụ, nếu có thể tìm cách tắt đèn phòng giáo vụ thì có lẽ cô sẽ an toàn.

Nhưng rõ ràng đó là chuyện viển vông, chưa nói đến việc mở cửa phòng giáo vụ trong tình huống này nguy hiểm thế nào, chỉ riêng việc cô không thể ra ngoài cũng đã là chuyện không thể giải quyết được.

Đột nhiên, ánh mắt Tô Dung dừng lại, nhìn chằm chằm vào một người. Khuôn mặt đang cố lao đến ở hàng sau giữa đám đông đó, rõ ràng là Vương Kiến Quốc!

Lúc này, Vương Kiến Quốc tuy mặt không đổi nhưng cảm giác mang lại gần như hoàn toàn khác biệt. Mặt anh ta dữ tợn đáng sợ, đôi mắt đen kịt, trong miệng há to còn mơ hồ nhìn thấy thịt m.á.u lẫn lộn.

Vẻ ngoài này không khác gì những giáo viên gần như biến thành dị hình bên cạnh, nhưng rõ ràng ban đầu anh ta là một điều tra viên vẫn còn lý trí!

Tô Dung không biết Vương Kiến Quốc đã ăn thịt người hay chưa, cũng không biết anh ta có còn ký ức về khoảng thời gian này hay không. Nhưng dù sự thật là gì thì chắc chắn cũng rất tàn khốc.

Nếu anh ta không còn ký ức, vậy thì một ngày nào đó biết được mình đã làm ra chuyện như thế này. Mặc dù điều này hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của anh ta, nhưng đối với một người lính sẵn sàng hy sinh vì người khác thì hẳn là điều không thể chấp nhận được.

Còn nếu anh ta vẫn còn ký ức nhưng lại luôn che giấu cô thì có lẽ Tô Dung sẽ không thể chấp nhận được. Cô không thể tưởng tượng được một người từng sẵn sàng hy sinh vì người lạ, tại sao lại có thể trở nên như thế này.

Trước đó, cô định đợi đến sáng đi hỏi Vương Kiến Quốc, nhưng giờ nhìn thấy vẻ mặt của Vương Kiến Quốc, cô bắt đầu do dự. Nếu như anh ta thực sự có trí nhớ hoặc tiềm thức bị ảnh hưởng bởi trạng thái hiện tại, thì những manh mối mà anh ta đưa ra chắc chắn sẽ gây hiểu lầm nghiêm trọng.

Thay vì bị hiểu lầm, tốt hơn không nên tìm anh ta, mà tự mình suy nghĩ.

Tô Dung hít một hơi thật sâu, không nhìn anh ta nữa. Dù thế nào đi nữa, tất cả đều do "Nó" gây ra. Chỉ cần mình có thể đuổi "Nó" ra khỏi Trái đất, mọi thứ mới có thể trở lại đúng hướng.

Đến lúc đó, "ý thức thế giới" sẽ điều chỉnh dòng thời gian quay về mười năm trước, khi mọi thứ chưa bắt đầu, cũng coi như là mình báo đáp Vương Kiến Quốc đi?

Vòng tay phỉ thúy siêu chính nghĩa có thể chống đỡ rất lâu trong tình trạng bất động. Tô Dung không còn quan tâm đến tình hình bên ngoài nữa, quay người nhìn về phía cánh cửa nhỏ màu đỏ sẫm.

Cô lấy Vòng tròn xuyên thấu mà Đường Linh đưa cho mình ra, kéo nó dài ra, quả nhiên có thể kéo được. Sau khi mở rộng đến kích thước vừa đủ để mình chui vào, Tô Dung nhắm thẳng vào tường, chuẩn bị lắp vào một vị trí thích hợp.

Bây giờ bên ngoài có Vòng tay phỉ thúy siêu chính nghĩa canh gác, bên trái bên phải đều là tường cao, cô hoàn toàn không cần lo lắng đạo cụ này sẽ bị người bên ngoài lấy mất.

Nhưng khi lắp đạo cụ vào tường, tay Tô Dung khựng lại, trong đầu đột nhiên lóe lên điều gì đó.

Cô nhíu mày, bỗng nhiên cảnh giác. Mọi thứ có phải hơi quá thuận lợi rồi không? Cô vừa đến tầng ba đã thấy ánh sáng, ánh sáng đó rõ ràng là cái bẫy dành cho cô, sau đó để cô thu hút sự chú ý của nhiều giáo viên.

Tầng ba có thể tiếp tục tiến về phía trước, không gì khác ngoài nơi cô đang đứng hiện tại. Như cô đã nói trước đó, dù là nhảy xuống hay trốn trong lớp học, đó đều là hành vi cực kỳ không nên, chỉ có mở cửa sân thượng mới là lối thoát duy nhất.

Nói cách khác chính là cô không thể không đến đây, đây gần như là lựa chọn duy nhất của cô.

Nhưng khi "Nó" thiết kế cửa ải, không lẻ không nghĩ đến điểm này sao? Đã muốn đưa các điều tra viên đến đây vào chỗ c.h.ế.t thì hẳn phải chặn hết mọi khả năng, tại sao lại cố tình để lại cái sân thượng trông có vẻ danh chính ngôn thuận này chứ?

Trừ khi điều tra viên lên sân thượng vốn cũng nằm trong kế hoạch của "Nó".

Sau khi suy nghĩ kỹ, có vẻ đúng là như vậy. Nếu Tô Dung bị đám người bên ngoài làm cho hoảng sợ đến mức mất hết lý trí, thực sự mở cửa sân thượng ra theo bản năng thì thứ chào đón cô chắc chắn không phải là sinh vật nào cả mà là cái bẫy c.h.ế.t người mà "Nó" cố tình đặt ra cho cô.

Trong suy đoán vào ban ngày của cô, có thể phía sau sân thượng chính là phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng không xuất hiện ở ký túc xá giáo viên, vậy thì có lẽ ông ta đang ngủ trong phòng hiệu trưởng.

Giáo viên ban đêm đã có những thay đổi hoàn toàn khác so với ban ngày, vậy thì ai dám đảm bảo hiệu trưởng vẫn có thể như cũ được chứ? Hơn nữa cũng chẳng ai đảm bảo hiệu trưởng là người tốt cả.

Thế nhưng tình hình ban đêm bây giờ ngược lại khiến Tô Dung cảm thấy có thể hiệu trưởng ban ngày thực sự là một người tốt. Giống như các giáo viên vậy, ban ngày họ đều rất bình thường, đến tối thì sẽ biến đổi.

Vì vậy, bây giờ mở cửa phòng hiệu trưởng là điều tuyệt đối không nên làm, ban ngày thì có thể thử xem sao.

Hiểu ra được điều này, Tô Dung thở dài. Với vị trí hiện tại của cô, cô chỉ có thể chọn quay về ký túc xá. Dù sao cô đã tự nhốt mình rồi, muốn ra ngoài cũng không được, lùi lại cũng không xong.

Thuật dịch chuyển dưới nước phát động, Tô Dung trực tiếp xuất hiện trong nhà vệ sinh của ký túc xá. Bây giờ đã là 11 giờ rưỡi rồi, các bạn cùng phòng dưới tác động không thể cưỡng lại đều đã chìm vào giấc ngủ say.

Cô vẫn chưa quên lời quản lý ký túc xá nói trước đó, mở cửa, bước nhanh ra ngoài. Đến trước cửa phòng quản lý ký túc xá gõ nhẹ vào cửa sổ, sau khi xác nhận đối phương đã nhìn thấy mình, cô mới quay về ký túc xá.

Nằm trên giường, nhân lúc cơn buồn ngủ chưa kịp phát tác, Tô Dung sử dụng ngay Thị giác tử vong. Cô muốn xem số 32 đã trải qua chuyện gì trước khi chết.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 1008



Số 6 vốn đã hôn mê bất tỉnh, dù có dùng Thị giác tử vong thì cũng chỉ nhìn thấy một màu đen. Vì đã lâu không dùng đến kĩ năng này nên lúc đó cô đã suýt quên mất, may sao sau đó đã nhớ ra và tìm được cách khắc phục.

Còn số 32 thì khác, ngay từ khi xác định số 32 có vấn đề và định ra tay với hắn, Tô Dung đã hỏi thử số 15 xem có thứ gì có thể khiến hắn hôn mê tạm thời không. Số 15 đương nhiên là có, chính là loại bột mà cô đã dùng với số 32.

Loại bột đó có thể khiến người ta hôn mê, với thể chất của điều tra viên thì số 32 sẽ tỉnh lại rất nhanh. Mà đó chính là điều Tô Dung muốn.

Theo như tính toán thời gian thì khoảng sau khi số 32 bị đưa đến phòng giáo vụ, không lâu sau đó anh ta sẽ tỉnh lại. Còn nhìn vẻ mặt của lớp trưởng thì chắc chắn sẽ xử lí số 6 trước.

Cho nên nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì số 32 có thể chứng kiến được những điều cô muốn biết.

Hình ảnh ban đầu mà Thị giác tử vong đem đến cho cô là một màu đen, rõ ràng là lúc này số 32 vẫn đang hôn mê. Nhưng may là không lâu sau anh ta đã tỉnh lại, tinh thần của điều tra viên có thể khiến họ tỉnh táo rất nhanh, dù anh ta là một tín đồ tà giáo

Sau khi mí mắt giật giật, đôi mắt của góc nhìn chính mở hé ra một khe nhỏ. Không phải vì tên số 32 mới tỉnh dậy không mở mắt ra được, mà là hắn cố ý làm vậy.

Khi không chắc chắn tình hình hiện tại của mình thì việc vội vã để lộ mình đã tỉnh dậy không phải là điều tốt. Đặc biệt là anh rất rõ rằng bây giờ có lẽ mình không thể ở trong một nơi an toàn nào đó.

Cùng với sự di chuyển chậm rãi của khe hở này, Tô Dung cũng đang theo dõi. Những hoa văn trên bức tường ở đây trông giống với phòng giáo vụ, không sai, anh ta đang ở phòng giáo vụ. Tuy nhiên, bây giờ không phải là cách bày trí văn phòng mà Tô Dung đã thấy trước đây, mà trông giống như một phòng thí nghiệm hơn.

Phía trước là một chiếc giường y tế được chiếu sáng bởi một thiết bị không rõ tên, trên giường là số 6 hoàn toàn không tỉnh lại.

Trong tầm mắt của anh ta, giám thị đã thao tác cái gì đó, sau đó thiết bị không rõ tên kia đột nhiên chiếu ra một luồng ánh sáng trắng lạnh lẽo, phóng to cực nhanh, bao phủ toàn thân số 6.

Sau đó nó phát ra một lực hút mạnh mẽ, có thể thấy một số sợi lông tơ nhỏ đến mức mắt thường không nhìn thấy được đều bắt đầu nhanh chóng bay lên. Cơ thể của số 6 bị hút lên, nhưng chỉ lơ lửng giữa không trung.

Trong ánh sáng trắng xuất hiện thêm một vệt đỏ, giống như tia hồng ngoại quét qua toàn thân số 6, lặp đi lặp lại, tốc độ ngày càng nhanh hơn.

Thân thể số 6 đột nhiên tan rã. Nó tan rã thành bụi, như thể tất cả các tế bào trong cơ thể đột nhiên đồng loạt sụp đổ.

Tầm nhìn của góc nhìn chính cũng đột nhiên mở rộng vào lúc này, rõ ràng là số 32 đã mở to mắt kinh hãi trước cảnh tượng này.

Tô Dung cũng rất ngạc nhiên, nhưng với góc nhìn toàn diện, cô bình tĩnh hơn một chút, quan sát kỹ lưỡng qua góc nhìn của số 32.

Dưới ánh sáng trắng, mọi thứ đều không thể che giấu, bao gồm cả các phân tử phân hủy của số 6. Có thể thấy phần lớn cơ thể anh ta đã biến thành vụn màu da thịt, nhưng một phần nhỏ đã chuyển sang màu đỏ.

Các vụn màu da thịt khác đều rơi trực tiếp xuống giường, trong khi những vụn màu đỏ bị dụng cụ hút vào.

Lớp trưởng nhanh tay cẩn thận lấy ga giường trên giường y tế xuống, đặt sang một bên, rồi trải một lớp ga giường khác.

Lúc này, số 32 đã nhận ra rằng chiếc ga giường mới chính là dành cho mình, nếu không hành động nữa thì sẽ không thoát được, vì vậy anh ta quay người định bỏ chạy. Khi bị đưa vào, anh ta đã bị trói bằng dây thừng. Có thể chạy trốn trực tiếp, rõ ràng là trong khoảng thời gian ngắn ngủi sau khi tỉnh dậy, anh ta đã thành công trong việc bí mật thoát khỏi dây thừng.

Thật sự có tài, đáng tiếc là không làm điều tốt.

Nhưng làm sao mà lớp trưởng và giám thị có thể để anh ta trốn thoát chứ? Trong góc nhìn cuối cùng trước khi số 32 quay đầu, Tô Dung thấy rõ ràng trên mặt hai người này không hề có một chút kinh hoàng nào, thậm chí bọn họ cũng không có hành động gì, chỉ thản nhiên nhìn số 32 chạy trốn.

Số 32 chạy đến cửa, không hề có ý định kéo tay nắm cửa. Anh ta biết rất rõ ràng rằng cánh cửa chắc chắn đã bị khóa, kéo tay nắm cửa cũng không thể mở cửa, nên cũng không phí thời gian vào việc này.

Anh ta cúi đầu, tay thò vào túi, rất nhanh đã lấy ra một tay nắm cửa màu bạc. Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn đạo cụ này chính là loại có thể mở được mọi cánh cửa, hành động của số 32 cũng không nằm ngoài dự đoán của cô, anh ta ấn tay nắm cửa vào tường, dùng sức kéo.

Nhưng kết quả lại là chẳng có chuyện gì xảy ra.

Rõ ràng số 32 không muốn chấp nhận kết quả này, anh ta không thể tin nổi mà dùng sức kéo liên tục mấy lần, nhưng cái tay nắm cửa đó giống như tay nắm cửa bình thường vậy, đặt trên tường cũng không phát huy tác dụng gì.

Lúc này, giọng nói của giám thị vang lên từ phía sau anh ta: "Đừng nghĩ nữa, căn phòng này ngăn chặn mọi năng lực của quái đàm, bao gồm cả đạo cụ quái đàm và kỹ năng quái đàm."

Còn chưa kịp để số 32 phản ứng lại, giám thị sau lưng ah ta đã rất dứt khoát dùng một đòn tấn công mạnh khiến anh ta ngất lịm đi. Trong khoảng thời gian sau đó, Tô Dung không còn nhìn thấy bất kỳ hình ảnh nào nữa, nhưng may là những gì cô muốn xem cũng đã xem xong rồi.

Giống như cô đã đoán trước đó, phòng giáo vụ cần cơ thể của điều tra viên để làm gì đó. Từ cảnh tượng vừa rồi, họ muốn lấy ra một chất màu đỏ từ cơ thể của điều tra viên.

Nhưng chất màu đỏ đó là gì? Chắc chắn là thứ chỉ tồn tại trong cơ thể của điều tra viên, không giống với người thường.

Nhiều sự việc dần dần được liên kết lại với nhau, Tô Dung cảm thấy mình đã chạm đến chân lý. Nhưng tinh thần không cho phép cô suy nghĩ thêm nữa, cơn buồn ngủ ập đến, cô không kìm được mà nhắm mắt lại, chìm vào giấc
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 1009



Sáng sớm hôm sau, Tô Dung cảm thấy tình trạng của mình lại tệ hơn một chút, toàn thân nhức mỏi không còn sức lực, ngay cả việc ngồi dậy cũng thấy hơi khó khăn. Ngược lại, tình trạng của số 15 bên cạnh đã trở nên gần giống với cô, phải biết rằng tình trạng của đối phương hôm qua còn tệ hơn cô, so sánh với nhau thì tổn thất của số 15 vào tối hôm qua rõ ràng là ít hơn cô một chút.

Nhưng hai người đều có thể thức dậy, dù sao cũng là một tin tốt. Dọn dẹp sơ qua một chút, trong lúc rửa mặt, Tô Dung cố gắng kể lại một cách ngắn gọn những gì đã xảy ra tối hôm qua và những thứ cô nhìn thấy thông qua Thị giác tử vong cho số 15 nghe.

Khi nghe nói quỷ quái xuất hiện vào ban đêm lại chính là giáo viên, số 15 thở dài nói: "Tôi còn tưởng rằng người giáo viên trong Quái đàm quy tắc cố định này không phải là người tốt thì ít nhất cũng là người bình thường. Không ngờ rằng lại..."

Nhưng phần lớn thời gian, giáo viên không gây hại gì cho các điều tra viên. Tô Dung nói một câu công bằng, mặc kệ là giờ học hay sau 11 giờ đêm, thông thường các điều tra viên sẽ không gặp những giáo viên này, tất nhiên cũng không bị họ làm hại.

"Đúng vậy." Số 15 gật đầu tán thành, tiếp tục lắng nghe.

Cho đến khi nghe xong mọi chuyện xảy ra trong Thị giác tử vong, cô ấy rõ ràng bị sốc, trầm tư hồi lâu. Có quá nhiều yếu tố bên trong, cô ấy cần phải tự sắp xếp lại. Không phải tự mình trải nghiệm, chỉ nghe người khác kể lại, có một số thứ cần phải tự tưởng tượng ra cảnh tượng.

Cho đến khi Tô Dung sắp xếp xong mọi thứ, chuẩn bị ra ngoài, số 15 mới ngập ngừng lên tiếng: "Thứ thịt băm đó... Không phải, thứ vụn màu da đó hình như tôi đã từng nghe qua?"

"Khi nào?" Tô Dung ngạc nhiên hỏi.

Đã sớm đoán được phản ứng của cô ấy, số 15 không chần chừ, trả lời rất nhanh: "Cậu cũng biết phòng ký túc xá của chúng ta không có điều tra viên c.h.ế.t trên giường vào buổi sáng, nhưng các phòng ký túc xá khác thì có. Khi cậu không có ở đó, tôi rảnh rỗi nên đã đi hỏi một chút, bạn cùng phòng của họ nói rằng những điều tra viên c.h.ế.t trong giấc ngủ cuối cùng đều biến mất, chỉ có thể nhìn thấy một ít vụn màu da trên giường của họ.

Trong khi Tô Dung khám phá mạo hiểm, cô ấy cũng không nhàn rỗi, đã trao đổi với các điều tra viên của các lớp khác để có được nhiều manh mối. Chỉ là những manh mối này vừa nhiều vừa phức tạp, nhất thời cô ấy vẫn chưa thể tổng hợp thành manh mối hữu ích, vì vậy mới không nói ra.

Đây là một tin cực kỳ hữu ích, Tô Dung chợt hiểu ra, xem ra mục đích của phòng giáo vụ chính là điều tra nguyên nhân cái c.h.ế.t của các điều tra viên trong lúc ngủ.

Còn việc vụn màu đỏ bị mất đi chắc là nguyên nhân để cho bọn họ bị suy yếu thế này. Đợi vụn màu đỏ biến mất hoàn toàn, họ sẽ giống như những điều tra viên đã chết, biến thành vụn màu da.

Thứ này trong cơ thể các điều tra viên, giáo vụ muốn, trường học muốn, "Nó" cũng muốn. Còn xét về màu sắc, thứ này e rằng không thể tách rời khỏi "Nó".

Hiện tại mọi vấn đề đều tập trung vào vụn màu đỏ là gì, còn đối với câu hỏi này, trong lòng Tô Dung đã mơ hồ có đáp án. Đáp án này không phải hình thành đột ngột, mà là trước đó từng việc từng việc một đưa ra gợi ý, tổng hợp lại thành đáp án tương đối đáng tin cậy.

Cô nhấc chân bước ra ngoài, biểu cảm mang theo sự thoải mái hiếm hoi: "Đi thôi, chúng ta đến nhà ăn, tôi có vài điều cần xác minh với lớp 11."

Tiếp đo không xảy ra chuyện gì trên đường, Tô Dung đi thẳng đến nhà ăn tìm Tạ Kha Kha, lấy quyển sổ tay ra, mở lời hỏi thẳng: "Cậu xem những quy tắc được liệt kê ở đây có phải là những quy tắc mà mọi người trong lớp các cậu đã nói không? Chính là những quy tắc chưa nhận được đã đoán được."

Điều đáng nói là, trạng thái của Tạ Kha Kha vẫn luôn tốt nhất trong số mọi người. Kể cả đến hôm nay, trông cậu ta cũng không khác gì trạng thái bình thường, hoàn toàn không có vẻ gì bị ảnh hưởng.

Nghe vậy, Tạ Kha Kha sửng sốt một chút: "Để tôi xem thử? Có thể cho điều tra viên lớp tôi nhìn thử một chút không? Có lẽ tôi không nhớ hết được."

Tô Dung gật đầu: "Được."

Đợi cậu ta đi rồi, số 15 bên cạnh vẫn còn bối rối, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Tôi vẫn chưa hiểu, rốt cuộc cậu phát hiện ra điều gì? Cuốn sổ tay đó của cậu là cuốn sổ đã ghi lại các quy tắc của lớp chúng ta trước đây đúng không? Có phải cậu cho rằng những thứ đó rất dễ đoán nên định xem có ai đoán được không? Hay là...."

"Suỵt." Tô Dung đưa ngón trỏ lên môi, cắt ngang lời cô ấy: "Để cho viên đạn bay một lúc."

Một lúc sau, Tạ Kha Kha trở lại, vẻ mặt kỳ lạ gật đầu: "Những quy tắc này chúng tôi thực sự đã nói trước đó, khi hoàn toàn không biết có quy tắc này."

Tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng được hạ xuống, Tô Dung vỗ tay, thu hút ánh mắt của tất cả các điều tra viên có mặt: "Tôi biết bí mật của "Trường trung học số 13" là gì rồi."

Mọi người đều tỏ ra khó tin, ngờ vực nhìn cô. Đường Linh kinh ngạc hỏi: "Bí mật gì?"

"Trong quy tắc cố định này vốn dĩ không có quy tắc nào cả, tất cả các quy tắc đều do chúng ta nói ra mới trở thành quy tắc." Tô Dung nói ra sự thật mà cô suy đoán.

Sự suy đoán này đã có từ chiều hôm qua, nhưng cô vẫn chưa có cơ hội để kiểm chứng, cũng không chắc chắn lắm.

Cho đến khi một loạt bằng chứng chồng chất lên nhau, cô mới càng xác nhận suy đoán của mình là đúng, câu hỏi này quả nhiên đã nhận được câu trả lời.

Vụn màu đỏ được chiết xuất ra, trên thực tế hẳn là sức mạnh kỳ lạ trong cơ thể của điều tra viên, hoặc là sức mạnh của quy tắc. Chính thứ này có thể khiến lời điều tra viên nói ra thành quy tắc.

Tất nhiên, theo suy đoán của Tô Dung, không phải cứ nói ra quy tắc là có thể trở thành quy tắc của quái đàm. Ít nhất phải có một vài người tin vào quy tắc đó, thì nó mới thực sự thành hiện thực.

Bằng không, chỉ dựa vào lời suy diễn của cô, và những lời thì thầm tự nói với chính mình, thì có lẽ đã sớm c.h.ế.t trong giấc mơ rồi.

Hai nam điều tra viên ở thư viện hôm qua hẳn cũng là do giáo viên giả mạo chiếm giữ thân phận của họ, mới có thể có thêm một cơ hội nói ra quy tắc. Mà trong phạm vi giới hạn của quy tắc, những điều tra viên bị giáo viên giả mạo chiếm giữ thân phận chỉ có thể thiết lập một quy tắc.

Đúng vậy, Tô Dung nghiêm trọng nghi ngờ thiết lập "Trường trung học số 13" này là do "Nó" chuyên tạo ra để nhắm vào cô.

Trong những quái đàm quy tắc trước đây, Tô Dung luôn có thể phát hiện và phân tích rất nhiều quy tắc. Còn nếu trong Quái đàm quy tắc cố định này mà cô cũng làm như vậy, thì sẽ rơi vào bẫy của "Nó", e rằng ngay cả ngày đầu tiên cũng không sống nổi.

Nhưng may mắn thay, Tô Dung đã kịp thời nhận được lời nhắc nhở về quy tắc "nói ít làm nhiều" của bà chủ tiệm tạp hóa, đến nỗi sau đó cô thực sự không nói gì nhiều, hay nói đúng hơn là không nói gì quá quan trọng, nhờ vậy mới thoát nạn thành công.

Và lời nhắc nhở quan trọng như vậy cũng khiến bà chủ tiệm tạp hóa sau khi nói xong thì không thể giúp cô thêm được gì nữa.
 
Back
Top Bottom