Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 990



Rõ ràng đây chính là "người tốt" đã thay đổi lại ký túc xá của cô, ban đêm lẽ ra phải đóng cửa sổ và kéo rèm lại. Nhưng khi cửa sổ bị mở ra, rèm cũng có thể dễ dàng được kéo ra, đến lúc đó nếu bên ngoài cũng có ánh sáng đỏ, thì những điều tra viên sẽ gặp nguy hiểm.

Cô lập tức vươn tay khóa chặt cửa sổ, kéo lại rèm cửa, rồi quay người, sải bước dài về phía cửa ra vào.

Vì "người tốt" có thể động tay động chân với cửa sổ, thì khả năng cao là cũng sẽ động tay động chân với cửa ra vào. Phải biết rằng so với cửa sổ, cửa ký túc xá bị phá hỏng sẽ ảnh hưởng đến điều tra viên nhiều hơn chứ không ít.

Quả nhiên, tay nắm cửa cũng bị động tay động chân, hơn nữa lại còn động tay động chân rất kín đáo. Nếu chỉ kéo xuống bình thường thì hoàn toàn là không nhìn ra vấn đề gì. Nhưng một khi kéo tay nắm cửa lên trên, thì cánh cửa này lập tức bị đẩy ra dễ dàng, mặc kệ là từ bên trong hay bên ngoài.

Bản thân Tô Dung thì không có kỹ năng sửa chữa, cô chỉ biết sơ qua một chút kiến thức liên quan, dùng để phá án là được. Vì vậy, cô không động vào tay nắm cửa này, đợi một lát nữa về tòa nhà dạy học hỏi xem có điều tra viên nào biết sửa không là được, nhiều việc không nhất thiết phải tự mình ra trận, cô lại không phải đang đơn phương độc mã.

Nhưng chỉ có vậy thôi sao? Nhìn vào tay nắm cửa, Tô Dung lộ ra vẻ trầm ngâm. Thật ra nghĩ kỹ lại, phàm là thứ nằm giữa cửa sổ và tay nắm cửa, nếu phát hiện ra một thứ, thì rất khó không chú ý đến thứ còn lại.

Xét cho cùng thì hai thứ này về một phương diện nào đó có thể xem là một thể, đều là những thứ dùng để phòng thủ cho ký túc xá này.

Nếu còn bẫy, thì sẽ ở đâu đây?

Tô Dung nghĩ vậy, cô chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn xuống miếng gạch mình đang giẫm chân. Cô đã xem xét kỹ toàn bộ căn phòng, không có vấn đề gì trong cách bài trí, giường của cô và giường số 15 cũng chẳng có gì cả. Vậy thì, nơi có khả năng xảy ra vấn đề nhiều nhất chỉ còn lại là sàn nhà dưới chân này.

Tô Dung không biết mệt mỏi giẫm từng miếng gạch, thậm chí còn không bỏ qua gầm giường. Cuối cùng, cô phát hiện ra manh mối ở một miếng gạch tựa vào tường dưới gầm giường của cô. Miếng gạch này nhỏ hơn một chút so với những miếng gạch xung quanh, khiến cho giữa các miếng gạch vốn khít chặt với nhau xuất hiện một khe hở nhỏ.

Cô khều dọc theo khe hở, có thể nhấc thẳng miếng gạch nhỏ hơn một chút đó lên. Mà bên dưới miếng gạch này, rõ ràng là một con búp bê kỳ lạ!

Để đảm bảo an toàn, Tô Dung không trực tiếp chạm vào con búp bê, mà cầm một chiếc móc áo trong ký túc xá, móc nó ra.

Thật kỳ lạ là, con búp bê này vốn có kiểu tóc đuôi ngựa, nhưng sau khi bị móc ra, sợi dây đen buộc đuôi ngựa dần bị da đầu hấp thụ, rất nhanh đã trở thành hình ảnh đầu trọc.

Tô Dung thử xem mình có thể xem tác dụng của thứ này hay không, và rồi cô đã thành công.

Búp Bê Phù Thủy: Đạo cụ dùng một lần, không thể nhận chủ. Đặt búp bê dưới giường đối tượng cần sử dụng hoặc dán ngày tháng năm sinh của họ phía sau búp bê, sau sáu giờ, trong 24 giờ tiếp theo, đối tượng bị sử dụng sẽ chết.

Nếu trong vòng sáu giờ, ngày tháng năm sinh bị lấy ra hoặc búp bê bị lấy ra khỏi dưới giường, việc sử dụng búp bê sẽ thất bại và có thể sử dụng lại.

Vì đây là một vật phẩm không thể nhận chủ, sau khi sử dụng thất bại, bất kỳ ai nắm giữ nó cũng coi như của họ, vì vậy Tô Dung đã thành công trong việc hiểu rõ kỹ năng của nó.

Thật không ngờ tín đồ tà giáo kia lại đến để nguyền rủa mình, cô mỉm cười một cái. Đạo cụ không tồi, nhưng tiếc rằng giờ đây nó đã trở thành của cô.

Cô phải suy nghĩ xem đạo cụ này nên dùng cho ai?

Nhưng trước hết. . . Tô Dung đi đến giường số 15, đưa tay sờ dưới giường. Đáng tiếc là dưới giường số 15 không có gì cả.

Nhưng điều này cũng bình thường, nếu mỗi giường của các điều tra viên đều có một Búp Bê Phù Thủy, thì cũng quá giàu có. Dù cho là chính phủ đến, có lẽ cũng không thể lấy ra được nhiều đạo cụ cùng một lúc.

Nhưng liệu giường số 15 có thực sự an toàn không?

Nhìn về phía vị trí giường số 15, Tô Dung nhíu mày bò lên. Dù cô vừa phát hiện được ba cái bẫy, nhưng ai đảm bảo rằng không có cái thứ tư?

Trên thực tế, nhiều tên tội phạm đủ thông minh đều sẽ đặt bẫy thứ tư, vì trong tiềm thức thông thường của con người, ba lần là hết, ba cái bẫy đã là giới hạn. Khi một người đã phát hiện ra ba cái bẫy trong phòng, rất có thể anh ta sẽ nghĩ rằng không còn cái nào khác nữa, do đó sẽ trực tiếp rời đi.

Đặc biệt là cả "người tốt" lẫn "Ngô thánh mẫu" đều thể hiện mình không thông minh, gần như đã vạch trần thân phận kẻ nằm vùng ngay từ ngày đầu tiên. Trong tình huống như vậy, hầu hết mọi người điều không còn tin tưởng ngẫu nhiên rằng họ có thể sắp đặt một cái bẫy thứ tư.

Nhưng nếu suy nghĩ kỹ, liệu họ có thực sự ngu ngốc như vậy không? Số 32 thực sự rất thông minh, nếu ở lớp khác, chưa chắc đã bị phát hiện sớm như vậy. Vậy đối với cặp đôi lớp 6, họ lại ngu ngốc đến vậy sao? Hay là một bọn ngu ngốc tụ tập?

Theo quan điểm của Tô Dung, khả năng lớn hơn là hai người này đang cố tình hành động ngu ngốc. Trước tiên tạo ra hình ảnh không thông minh cho chính mình, khiến các điều tra viên giảm bớt cảnh giác. Rồi sau đó, tình cờ gây ra một đòn chí mạng cho điều tra viên.

Mặc dù đây chỉ là một suy đoán không căn cứ của cô, nhưng vào lúc này, đối mặt với những người như vậy, không thể không cẩn thận.

Nếu họ thực sự đã giấu một cái bẫy ở nơi thứ tư, thì nó sẽ ở đâu?

Với lại đã có thứ gì đó ở dưới đất, liệu có thể có thứ gì đó ở trên trời không? Khi nghĩ đến điều này, ánh mắt của Tô Dung dừng lại trên tấm trần nhà chỗ số 15.

Nếu đã có thể đặt đồ ở dưới đất, thì việc đặt đồ trên trần nhà cũng hợp lý phải không? Với suy nghĩ như vậy, Tô Dung leo lên giường số 15, đầu tiên vỗ nhẹ lên trần nhà

Vị trí của họ là ở tầng một, theo lý thuyết thì không thể có thứ gì giấu trên trần nhà. Bởi vì phía trên chính là sàn nhà của tầng khác, ở giữa là khối đặc, hoàn toàn không có chỗ để giấu đồ.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 991



Nhưng Tô Dung vẫn gõ từng chỗ một, nghiêng tai lắng nghe xem có tiếng động lạ nào không. Cuối cùng, khi gõ vào chỗ đối diện với chiếc gối, Tô Dung nhướng mày.

Từ tiếng động phát ra mà phán đoán, vị trí này bỗng trở nên mỏng đi rất nhiều, nếu như những chỗ khác đều là gạch đá dày thì khi đến đây bỗng nhiên lại biến thành một tấm đá mỏng.

Với độ dày như vậy, nếu người ở tầng trên dẫm mạnh một chút, có thể sẽ trực tiếp dẫm sập trần nhà.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Tô Dung trở nên kỳ lạ. Dựa vào người ở tầng trên dẫm sập trần nhà, rồi đè c.h.ế.t điều tra viên sao? So với búp bê phù thủy nhét dưới gầm giường của cô, thì đây quả là một phương pháp g.i.ế.c người vô cùng đơn giản.

Nhưng nghĩ kỹ lại, đúng như cô đã nói, dù là tà giáo cũng không có nhiều đạo cụ quái đàm. So với những điều tra viên bình thường, khả năng họ có được đạo cụ quái đàm sẽ nhỏ hơn rất nhiều.

Suy cho cùng, đạo cụ quái đàm là phần thưởng mà "ý thức thế giới" thiết lập để loài người giành chiến thắng, làm sao có thể để cho tín đồ tà giáo và "Nó" cấu kết với nhau, vi phạm mục đích ban đầu của thiết lập này?

Chỉ có con người thuần chủng thực sự mới có thể có được đạo cụ quái đàm, những sinh vật khác cho dù tình cờ có được thì đạo cụ quái đàm cũng sẽ biến mất trong thời gian rất ngắn.

Đa số tín đồ tà giáo trung thành với "Nó" là do họ bị ô nhiễm và trở thành bộ dạng kỳ quái. Loại sinh vật này không thể coi là loài người thuần chủng, cũng không thể nhận được đạo cụ quái đàm.

Vì vậy, sự hỗ trợ từ "Nó" không phải là nhiều, nên nguồn cung cấp đạo cụ quái đàm của tín đồ tà giáo cũng không đủ cho mỗi điều tra viên, ngay cả khi sử dụng các đạo cụ quái đàm khác nhau.

Trong không gian và thời gian hạn chế, việc nghĩ ra một cách có thể g.i.ế.c người cũng không dễ dàng cho "người tốt."

Để 15 tự giải quyết, Tố Dung đã tìm ra nguồn nguy hiểm, nếu 15 vẫn không giải quyết được thì đó là số phận của cô ấy.

Tô Dung liếc nhìn đồng hồ, chỉ còn hai phút nữa là đến tiết năm. TốôDung không chần chừ nữa, nhanh chân bước ra, đi về phía tòa nhà dạy học.

Lần nữa vào lớp đúng giờ, lúc này những người khác trong lớp đã quay lại. Thấy Tô Dung xuất hiện, mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Lúc nãy, Tô Dung mất tích lâu như vậy, họ đã lo cô có chuyện. Nhất là khi liên tưởng đến việc Tô Dung một mình rời khỏi phòng học mỹ thuật trước giờ tan học, rất khó để không nghĩ đến những điều không hay.

Số 15 thở dài nhẹ nhõm, nhưng vì tiếng chuông báo chuẩn bị vào học đã vang lên nên không dám nói gì, chỉ có thể chớp mắt với Tô Dung, lộ ra vẻ mặt thắc mắc, hỏi cô tại sao lúc này lại vào muộn như vậy.

Các điều tra viên khác đều nhìn cô chằm chằm, rõ ràng là rất tò mò về câu hỏi này.

Trong khoảng thời gian cô không quay lại, các điều tra viên của lớp 4 đã suy nghĩ rất nhiều. Họ đưa ra các phỏng đoán không giới hạn, bao gồm cô gặp nguy hiểm trên đường và đã chết, bị kéo vào không gian khác, trở thành người ô nhiễm, thông quan quái đàm…

Sau khi thấy Tô Dung trở về, những phỏng đoán về việc cô chết, bị thương, thông quan đã có thể xóa bỏ, nhưng những phỏng đoán khác vẫn chưa được giải đáp.

Thấy họ đều rất tò mò, Tô Dung lấy một tờ giấy nhớ, viết ra bốn cái bẫy mà cô phát hiện trong ký túc xá, đưa cho người số 15.

Lúc đầu, số 15 xem tờ giấy nhớ với tâm trạng tò mò. Tuy nhiên, cô ấy càng xem thì lông mày càng nhíu chặt, biểu cảm cũng trở nên nghiêm trọng. Sau khi xem xong, cô ấy nhanh chóng đưa cho người số 10 đang háo hức chờ ở phía trước.

Vừa lúc đó, giáo viên bước vào, học sinh số 21 và 23 vô cùng tuyệt vọng. Bọn họ biết rằng không thể tiếp tục chuyền giấy trong giờ học, điều đó có nghĩa là bọn họ phải đợi 40 phút nữa mới có thể thỏa mãn trí tò mò của mình.

Sao không đau khổ khi con đã bị mình bắt vào tay vẫn có thể bay mất được cơ chứ?

Tuy nhiên, dù có đau khổ đến mấy, bọn họ cũng chỉ còn cách khó nhọc chịu đựng trong 40 phút đó. Khi tiếng chuông tan học vừa vang lên, hai người kia lập tức chạy đến, giật lấy tờ giấy từ tay số 10.

Đọc xong nội dung trên giấy, hai người nhìn nhau, học sinh số 23 mở to mắt, lắp bắp nói: "Hai người đó, họ, họ thực sự đã làm, làm rất nhiều chuyện trong ký túc xá của chúng ta, may, may mà số 34 đã kịp thời phát hiện ra."

Sau khi cô ấy nói xong, số 10 mới kể lại đơn giản những gì đã xảy ra trong phòng học. Tất nhiên là không kể những suy nghĩ kỳ lạ của họ, những chi tiết nhỏ nhặt này không cần phải nói ra.

Chuyện mà cô ấy nói là một chuyện quan trọng và cần được xác thực: "Sau khi cậu đi, có một người khác cũng nhanh chóng rời đi. Là một người ở lớp 5. Khi cô ấy nộp tranh, giáo viên dạy mỹ thuật đột nhiên đục một lỗ trên khuôn mặt của bức tranh đó. Vì là giáo viên tự đục thủng nên không có lý do gì trách móc cô ấy, sau khi trò chuyện với cô ấy một lúc thì tuyên bố cho qua và đuổi cô ấy đi."

Nghe xong cách làm này, Tô Dung mở to mắt, ngạc nhiên một lúc rồi mới gật đầu đồng tình: "Đây cũng đúng là một cách, chỉ có điều cách này dễ đắc tội với giáo viên dạy mỹ thuật."

Cuối cùng, giáo viên mỹ thuật cũng không ngu ngốc. Liệu đó có phải là do bản thân vô tình đ.â.m thủng tờ giấy hay là người khác đã âm mưu để mình làm vậy hay không, hắn vẫn có thể phân biệt được.

Nếu thực sự là vô tình của bản thân, thì tất nhiên không có gì để nói. Nhưng nếu bị người khác âm mưu, thì ai cũng sẽ tức giận.

"Đúng vậy..." Khuôn mặt của số 10 và những người khác lộ ra vẻ sợ hãi, "Tiếc là cô ấy không nghĩ đến điều này, hoặc là cô ấy đã nghĩ đến, chỉ là cảm thấy mình có thể đối phó được thôi."

Nhìn thấy họ như vậy, Tô Dung đột nhiên hỏi: "Cô ấy xảy ra chuyện rồi?"

Số 10 gật đầu, không giữ bí mật: "Khi chúng tôi trở về sau giờ học, tình cờ thấy xác của cô ấy trong tòa nhà dạy học. Cảnh tượng rất đẫm máu."

Sau khi cô ấy nói xong, số 21 lập tức chen vào: "Trước đó, những điều tra viên c.h.ế.t trong Quái đàm quy tắc cố định này đều giống như điều tra viên số 6, nhìn có vẻ họ c.h.ế.t rất thanh thản. Nhưng cô gái này thì không, cô ta bị gặm nhấm cho đến khi chỉ còn lại xương. Máu loang lổ, những mảnh thịt vụn vương vãi khắp tòa nhà dạy học, nếu không có chiếc cà vạt của cô ta để xác nhận danh tính, thì thậm chí sẽ chẳng ai biết người c.h.ế.t là cô ta."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 992



Nghe vậy, ngay cả Tô Dung cũng không khỏi ngạc nhiên: "Cô ấy c.h.ế.t thế nào? Sau khi tôi rời đi, tôi cũng gặp nguy hiểm, nhưng tôi đã trốn thoát trước."

Cô kể lại một cách đơn giản về những gì mình đã gặp phải trong nhà vệ sinh, rồi hỏi với vẻ khó hiểu: "Thực ra, nếu có thể trốn thoát, thì đối phương sẽ không đuổi theo. Chẳng lẽ điều tra viên đó không có cách nào để chạy trốn sao?"

Bây giờ cô hơi muốn dùng thị giác tử vong để xem nguyên nhân cái c.h.ế.t của người này, nhưng thị giác tử vốn dành cho số 6. Nếu bây giờ cô dùng thì cô sẽ không biết được số 6 c.h.ế.t như thế nào.

Nhưng cái c.h.ế.t của người này cũng không đơn giản, tại sao lại có sinh vật nào trong trường lại g.i.ế.c người như vậy? Có phải là "kẻ điên" không? Hoặc có phải là giáo viên? Khả năng của trường hợp đầu không lớn, cuối cùng cũng là giờ học, ngay cả "kẻ điên" cũng không thể ra ngoài được. Nhưng giáo viên luôn tỏ ra bình thường, theo lý thuyết cũng không nên có tình huống điên rồ như vậy.

Lúc đó, cô chỉ nghe thấy tiếng gõ cửa phía sau nhà vệ sinh, Nhẫn cảnh tỉnh nhanh chóng gửi cảnh báo, vì vậy cô hoàn toàn không biết người ở ngoài cửa là ai, nhanh chóng sử dụng Kỹ năng di chuyển dưới nước để chạy trốn.

Ngay lúc Tô Dung đang suy nghĩ, lời của số 15 khiến cô thở phào nhẹ nhõm: "Một điều tra viên tinh anh của lớp 11, chính là nam sinh chỉ đạo gây chuyện trong buổi tự học tối ngày hôm qua, có kỹ năng theo dõi nguồn gốc. Khi tiếp xúc với xác chết, có thể xem xét ký ức của người đó khi còn sống."

"Cậu ta đã tìm ra cái gì?" Tô Dung hỏi ngay lập tức.

"Điều tra viên đó nghe thấy tiếng bước chân phía sau, liền nhanh chóng cố gắng bỏ chạy. Cô ấy dường như đã dùng một công cụ nào đó để xuyên tường vào tòa nhà dạy học, tránh được người phía sau. Nhưng chưa kịp thở phào thì cô ấy lại cảm thấy có người khác đang tiến về phía mình. Cô ấy tiếp tục chạy, nhưng người phía sau càng lúc càng gần. Tôi đoán có lẽ cô ấy nghĩ rằng trốn cũng không thoát, nên chuẩn bị quay lại đối mặt."

Dừng lại một chút, số 15 tiếp tục nói: "Khi cô ấy vừa quay người lại, thì một giọng nữ vang lên, hỏi cô ấy giờ học đang diễn ra thì tại sao lại ở bên ngoài. Ký ức cuối cùng của điều tra viên này chỉ thoáng thấy bóng dáng một người phụ nữ mặc đồng phục giáo viên, rồi sau đó ký ức chìm vào bóng tối."

Nói đến đây, số 15 tỏ ra chán nản. Rõ ràng là cô ấy không hài lòng khi chỉ phát hiện ra được chút thông tin này. Bởi vì thời gian điều tra viên đó bị g.i.ế.c quá nhanh, nên họ chẳng thu thập được manh mối hữu ích nào.

"Tên đến tìm chúng ta có khả năng tấn công tinh thần, có lẽ chỉ cần mở miệng là có thể tấn công tinh thần, vì vậy ý thức điều tra viên đó mới trực tiếp chìm vào bóng tối." Kết hợp với lời nhắc nhở trước đó của Nhẫn cảnh tỉnh, Tô Dung phân tích, "Các cậu có nhìn rõ đó là giáo viên thật hay là giáo viên giả không?"

"Không nhìn ra được." Số 15 ủ rũ, đó là điều cô ấy hối tiếc nhất. "Cậu cũng biết đấy, sự khác biệt giữa giáo viên thật và giáo viên giả rất nhỏ. Lúc đó điều tra viên bị g.i.ế.c chỉ liếc nhìn rồi bị giết, dù có con mắt tinh tường thì cũng không thể phân biệt được."

Quả thật là khó giải quyết, Tô Dung nhíu mày, cố nhớ lại những gì họ vừa nói, sau đó khẳng định: "Đừng quá lo lắng, nếu không phải đắc tội với giáo viên thì nhiều nhất chỉ gặp phải một nguy cơ như vậy. Chỉ cần chạy trốn trước khi đối phương mở miệng là được."

Sau khi nói câu này, chính cô cũng hơi ngạc nhiên: "Nói như vậy, kẻ tấn công, chắc là giáo viên thật."

"Hả? Có liên quan gì ở đây không?" Số 21 không nhịn được hỏi, cô ấy vẫn không hiểu.

Thấy vậy, Tô Dung sắp xếp lại suy nghĩ rồi giải thích: "Thực ra, nguy hiểm mà tôi và người đã c.h.ế.t gặp phải không hoàn toàn giống nhau."

"Khác ở điểm nào?" Người số 15 hỏi rồi tự trả lời: "Ý cậu là cậu chỉ gặp một người, còn cô ấy thì gặp hai người?"

Trước đó, Tô Dung đã kể lại những gì mình trải qua, vì vậy số 10 có thể dễ dàng so sánh.

"Đúng vậy, nghe thì có vẻ không có gì, nhưng thực ra rất lạ. Sau khi chạy trốn, tôi đã đến ký túc xá, ký túc xá và tòa nhà dạy học hẳn là giống nhau. Nếu họ có thể vào tòa nhà dạy học, thì lẽ ra họ cũng có thể vào ký túc xá." Tô Dung nhướng mày: "Nhưng kể từ khi tôi chạy trốn, tôi không gặp phải nguy hiểm nào nữa, còn cô ấy sau khi trốn thoát thành công, lại bị một người khác chặn lại."

"Có phải cậu đang nói đến sự đối xử khác biệt giữa hai người là vì người đó đã đắc tội với giáo viên dạy mỹ thuật?"

Số 23 bên cạnh bỗng hiểu ra: "Nếu như... là giáo viên nghệ thuật bày trò, thì có thể những người được hắn cử đến để g.i.ế.c người cũng là giáo viên."

Tô Dung gật đầu xác nhận: "Có một thông tin mà tôi cũng không chắc có đúng không, trước đó tôi đã thấy một biểu tượng quen thuộc trên người giáo viên giả, đó là biểu tượng con dê đỏ. Biểu tượng này xuất hiện trong "Trang viên Sơn Dương", những con dê đỏ trong đó tượng trưng cho những nhân viên không có thân phận, họ tồn tại bằng cách chiếm đoạt thân phận của người khác."

Vì "Trang viên Sơn Dương" lựa chọn điều tra viên theo cách tương đối đặc biệt, đó là lựa chọn ngẫu nhiên, nên phần lớn các điều tra viên có mặt đều không đi vào trong.

Nghe Tô Dung đưa ra thông tin mới, mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc. Một lát sau, số 21 vuốt mái tóc ngắn của mình, phân tích: "Vậy ra những giáo viên giả kia có thể giả danh giáo viên, là vì bọn họ đã chiếm đoạt thân phận của giáo viên thật? Vậy thì giáo viên thật bị chiếm đoạt thân phận kia đâu rồi? Chết rồi sao?"

"Có thể là vậy." Tô Dung gật đầu, "Có lớp logic này, giáo viên thật và giáo viên giả gần như không thể hợp tác. Vậy thì người được giáo viên mỹ thuật ra lệnh truy sát người chết, chỉ có thể là giáo viên thật."

Giả thuyết này hợp tình hợp lý, mọi người đều gật đầu tin tưởng. Vậy là lại có thêm vấn đề mới, số 15 kỳ quái hỏi: "Nhưng giáo viên thật nhìn qua không giống người tốt, nhưng ít nhất cũng là người đi! Sao lại có thể biến hiện trường tử vong thành cái dạng quỷ quái như thế?"

Hiện trường như vậy, với con mắt lão luyện của các điều tra viên, tuyệt đối là kết quả của việc cắn xé và gặm nhấm. Nói cách khác, người c.h.ế.t đã bị ăn thịt nuốt sống.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 993



Nhưng mà những giáo viên trong "Trường trung học 13" thì sao? Công bằng mà nói, họ thực sự được coi là những giáo viên khá bình thường trong quái đàm quy tắc. Mặc dù trong lớp học cũng sẽ có những mục tử vong, nhưng không có gì là quá kỳ lạ. Kết quả là không ra tay thì không biết, ra tay một cái là giật mình. Cách g.i.ế.c người thực sự của những giáo viên này lại là ăn thịt người?

"Đừng kéo theo những giáo viên khác cùng chìm xuống." Số 10 nói một câu công bằng, "Vì đây là trò ma mãnh của giáo viên mỹ thuật nên có lẽ hắn tìm những giáo viên ở trong tòa nhà thí nghiệm, chẳng hạn như giáo viên âm nhạc chẳng hạn. Tôi nghĩ rằng những giáo viên dạy các môn bình thường trong tòa nhà dạy học vẫn bình thường."

Đây là kết luận mà cô ấy đưa ra dựa trên quan sát trong hai ngày, những giáo viên dạy các môn bình thường thực sự quá bình thường. Họ sẽ không cố tình làm khó học sinh cũng không động một tí là muốn g.i.ế.c người.

Phải nói rằng, thực ra những giáo viên như vậy trong bóng tối đang coi học sinh là lương thực dự trữ, cô ấy không muốn tin điều đó. Không phải vì cô ấy có cảm xúc gì đó giống như hội chứng Stockholm với giáo viên, mà chủ yếu là vì những gì họ thể hiện thường ngày không khiến cô ấy cảm thấy có gì không ổn. Số 10 vẫn rất tin vào cảm giác của mình.

Thông tin quá ít, Tô Dung cũng không rõ sự thật thực sự là như thế nào. Cô định đợi đến ngày mai hỏi Vương Kiến Quốc, tiện thể hỏi luôn những câu hỏi mà cô đã tích lũy trước đó.

Mặc dù mọi thông tin đều cho thấy Vương Kiến Quốc không thực sự đáng tin, nhưng ít nhất Tô Dung tin rằng anh ta không hoàn toàn không đáng tin, hoặc có thể nói rằng phần lớn những gì anh ta nói đều đáng tin, chỉ có một số trường hợp là không đáng tin. Và những trường hợp nào không đáng tin thì cô vẫn phải từ từ thăm dò. Tổng thể thì không thể vì sợ bị đầu độc mà không ăn cơm được, đúng không?

Chỉ tại hôm nay có quá nhiều chuyện, nếu không thì hôm nay cô đã đi tìm Vương Kiến Quốc rồi, đâu cần phải đợi đến ngày mai? Cô hiếm khi bị động trong những quái đàm quy tắc như thế này, gần như luôn bị một bàn tay vô hình đẩy đi.

May mắn thay, chặng đường này cũng không phải là vô ích, cho dù "Nó" luôn dẫn dắt cô làm điều gì đó, khám phá ra điều gì đó, thì rất nhiều việc cô làm chắc chắn là "Nó" không thể lường trước được.

Tô Dung thở dài một tiếng, đứng dậy: "Đi thôi, chúng ta đến lớp 11 lấy đồ."

Cô là nhắc đến bản ghi âm bài học mà cô đã nhờ cho Tạ Kha Kha trước đó, tiết học trước cô về muộn quá nên không có thời gian lấy. Số 15 cũng rất có ý thức về ranh giới nên không tự ý lấy đạo cụ khi cô chưa đến.

Mặc dù để cô ấy lấy đồ giúp khi cô sẽ tiện hơn một chút, cũng tiết kiệm thời gian. Nhưng tiền đề là cô phải biết. Nếu không thì rất dễ dẫn đến mâu thuẫn và nghi ngờ.

Phải biết rằng, trong Quái đàm quy tắc cố định này có sự tồn tại của tà giáo, mỗi điều tra viên đều phải có ý thức phòng tránh nguy hiểm mới được.

Nhưng cô còn chưa kịp rời khỏi lớp thì Tạ Kha Kha đã xuất hiện ở cửa, giống như một chú chó con vẫy tay với cô : "Tiểu Nhất, tôi mang đồ cậu cần đến rồi!"

Tô Dung bước nhanh tới, nhận lấy một chiếc máy ghi âm từ tay cậu ta. Tạ Kha Kha giới thiệu: "Đây là máy ghi âm vô hạn, có thể ghi âm không giới hạn. Chỉ cần nhập số thứ tự đoạn ghi âm mình muốn nghe vào màn hình nhỏ ở trên này là được."

Chiếc máy ghi âm này trông hơi khác so với những chiếc máy ghi âm thông thường, nó giống như một chiếc điều khiển từ xa dài và mỏng. Ngoài màn hình hiển thị, máy còn có 10 nút bấm từ 1 đến 10, cùng các nút "xóa", "bắt đầu" và "phát."

"Tổng cộng có hai đoạn ghi âm bên trong, một là bài học thứ tư và một là bài học thứ năm vào buổi chiều, nhấn 1 và 2 là có thể nghe được hai đoạn này." Sau khi giải thích cặn kẽ, Tạ Kha Kha ngước đôi mắt long lanh lên, thăm dò hỏi: "Tôi có thể hỏi tại sao cậu cần thứ này không?"

Không có lý do gì mà không thể, Tô Dung kể lại những thông tin mà số 32 tiết lộ, sau đó nhấn nút phát trên máy ghi âm.

Ngay giây tiếp theo, tất cả các điều tra viên của lớp 4 đều mở to mắt. Mặc dù họ đã biết rằng mình có thể hiểu được nội dung bài giảng của lớp 11, nhưng khi thực sự nghe được những lời mình hiểu từ máy ghi âm, họ không khỏi ngạc nhiên.

Các thầy cô trong máy ghi âm giảng bài chậm rãi bằng ngôn ngữ mà họ có thể hiểu.

Không ai nói chuyện, tất cả mọi người đều chăm chú nghe giảng. Tuy Tạ Kha Kha hoàn toàn không hiểu nhưng thấy mọi người phản ứng như vậy nên cũng ngoan ngoãn im miệng, kiên nhẫn chờ đợi.

Nhưng vừa mới nghe được hai phút thì Tô Dung bỗng nhớ ra một chuyện, bèn ấn nút tạm dừng: "Hôm nay ai trực nhật vậy?"

.". . Tôi." Số 21 ngân ngơ trả lời. Bây giờ anh ta cũng không biết nên nói mình may mắn hay không may mắn mới đúng hơn.

Nói anh ta may mắn cũng đúng, vì tên đồng đội số 32 tà giáo đã chết, anh ta đã tránh được kết cục bị đồng đội đ.â.m sau lưng trong lúc trực nhật như một điều tra viên nào đó ở lớp 6 bên cạnh.

Nhưng nói anh ta không may mắn cũng đúng, vì hôm nay anh ta phải trực nhật một mình. Hôm qua khi trực nhật, Tô Dung và số 15 phải phân công hợp tác. Hôm nay chỉ có một mình anh ta, lại còn phải đối mặt với tên giáo viên giả còn hung dữ hơn hôm qua, độ khó có thể tưởng tượng được.

Nếu không phải vì sĩ diện, số 21 đã muốn năn nỉ số 34 ở lại giúp mình một tay rồi. Mặc dù trước đó hai người họ đã kể lại cho anh ta từng chi tiết khi trực nhật hôm qua nhưng anh ta vẫn không khỏi lo lắng.

"Cậu tranh thủ đi trực nhật đi, thời gian trực nhật của trường không dài đâu. Bọn tôi đi nhà ăn nghe băng ghi âm, sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối về rồi kể cho cậu nghe." Tô Dung phất tay, thấy thời gian còn lại không nhiều, liền dẫn mọi người rời đi.

Số 21: "..."

Nói thật là anh ta biết Tô Dung nói đúng, cũng là cách sắp xếp tốt nhất. Hai bản ghi âm này cộng lại dài đến 80 phút, nếu anh ta nghe cùng mọi người ở đây thì giờ làm trực nhật đã trôi qua từ lâu, đến lúc đó thì cả nhóm cùng chết.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 994



Đặc biệt là hôm nay chỉ có một mình anh ta trực nhật, vốn dĩ công việc của hai người giao cho một người thì chắc chắn sẽ mất nhiều thời gian hơn. Nửa tiếng đồng hồ, e là anh ta hoàn thành nhiệm vụ làm trực nhật sẽ khó hơn, không thể chậm trễ dù chỉ một chút.

Vì cuối cùng cũng có thể hiểu được nội dung bài giảng nên anh ta có hơi phấn khích, nhất thời lại quên mất mình còn phải trực nhật. Lời nhắc nhở của Tô Dung đến rất kịp thời, đúng lúc.

Nhưng tại sao anh ta lại khó chịu như vậy?

Anh ta có một cảm giác quen thuộc, giống như bị lừa. Và đây không phải là lần đầu tiên bị lừa trong ngày hôm nay.

Không còn cách nào khác, việc cần làm vẫn phải làm. Mặc dù tức giận đến phát điên, số 21 vẫn ngoan ngoãn cầm lấy chổi, bắt đầu quét dọn.

Bên kia, Tô Dung và những người khác vừa đi về phía nhà ăn vừa tập trung lắng nghe nội dung trong bản ghi âm. Tám mươi phút là một khoảng thời gian khá dài, nhưng may mắn thay, chiếc bút ghi âm vô hạn này có chức năng phát với tốc độ gấp đôi.

Phải nói rằng, đôi khi những đạo cụ quái đàm còn mang tính công nghệ cao hơn cả những sản phẩm công nghệ trong thực tế, quả nhiên khoa học là đỉnh cao của huyền học, còn huyền học là đỉnh cao của khoa học sao?

Cuối cùng, sau khi ăn tối xong, mọi người cũng nghe xong hai đoạn ghi âm bài giảng, biết được nội dung giảng dạy của "Trường trung học số 13."

Nội dung rất đơn giản - dạy học sinh cách trở thành nhân viên xuất sắc trong quái đàm quy tắc.

"Vậy ra, 'Trường trung học số 13' thực chất là một cơ sở đào tạo nhân viên quái đàm quy tắc?" Tạ Kha Kha kinh ngạc nói, trước đó cậu ta không nghĩ rằng nội dung giảng dạy lại như vậy.

Tô Dung gật đầu rồi lại lắc đầu: "Chắc chắn không chỉ dừng lại ở đó, trong Quái đàm quy tắc cố đinh này có rất nhiều học sinh. Nhìn vào trạng thái của học sinh khối 11 và khối 12, hẳn không phải tất cả đều có thể vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học. Nếu nói những học sinh vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học có thể trở thành nhân viên, vậy thì những học sinh không vượt qua thì sao?"

"Trở thành những nhân viên áo đỏ sao?" Tạ Kha Kha nói rất không chắc chắn, cậu ta chỉ tùy tiện đoán thôi. Nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có logic, dù sao thì trong quái đàm quy tắc, về cơ bản thì nhân viên áo đỏ không thể xuất hiện. Không thể quang minh chính đại đi lại, chẳng phải đó là hình phạt sao?

Chưa đợi Tô Dung trả lời, số 10 đã đưa ra câu trả lời phủ định trước: "Sao có thể chứ? Trở thành nhân viên áo đỏ gì đó, e rằng trong mắt "Nó" đó là phần thưởng mất."

Nghe vậy, Tạ Kha Kha sửng sốt một chút, lúc này mới nhận ra mình đã nghĩ sai. Cậu ta đứng trên góc độ của mình, tất nhiên là cảm thấy nhân viên áo đỏ vừa xấu xa vừa đáng thương. Nhưng trong mắt "Nó" và "Kẻ điên", nhân viên áo đỏ giống như công ty nhà nước trong mắt sinh viên mới ra trường, là miếng bánh ngon mà ai cũng muốn có.

"Vậy thì đó là cái gì?" Cậu ta cau mày suy nghĩ một lúc.

Chưa đợi cậu ta nghĩ ra, hoặc nói cách khác là cậu ta không nghĩ ra trong thời gian ngắn. Số 23 đã lắp bắp trả lời: "Những học sinh không vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học thì, thì có lẽ sẽ biến thành những thứ như dây nhảy dây. . . đại loại như vậy."

Lần này Tô Dung gật đầu: "Tôi cũng nghĩ vậy, các cậu còn nhớ lúc học thể dục, thầy giáo thể dục có nói với chúng ta, bảo chúng ta làm quen với những thứ này không?"

Thấy mọi người gật đầu, cô tiếp tục nói: "Bây giờ nhìn lại, sở dĩ phải làm quen với những thứ này, một là vì những người trở thành nhân viên của quái đàm quy tắc trong tương lai có khả năng sẽ sử dụng những đạo cụ này. Hai là vì những người thi trượt đại học, tương lai có khả năng sẽ trở thành những đạo cụ này, cho nên đương nhiên đều cần phải làm quen."

"Trời ơi! Những thứ đó thực sự đều là người thật sao?" Tạ Kha Kha rùng mình, những điều tra viên từng tham gia quái đàm quy tắc ít nhiều đều sẽ gặp phải những thứ này, ví dụ như đồ ăn vặt mà Tô Dung đã gặp trong "Quái đàm quy tắc siêu thị An Vui" đầu tiên, đã kết liễu mạng sống của Mẫn Tĩnh Di. Nhưng lúc đó, không ai trong số họ ngờ rằng những thứ này thực ra đều là do người thật biến thành.

"Tin tức này phải nhanh chóng thông báo cho những điều tra viên khác." Số 10 nhìn về phía Tô Dung, "Dù sao thì đây cũng là tư liệu bối cảnh của quái đàm quy tắc cố định này, mặc dù hiện tại không biết có tác dụng gì, nhưng đại khái sau này sẽ có tác dụng thôi."

Sở dĩ nhìn về phía Tô Dung, là vì đây là tin tức do cô phát hiện ra. Cho dù muốn thông báo cho các điều tra viên lớp khác, cũng cần phải được cô đồng ý mới được.

Tất nhiên là Tô Dung không ngại: "Dĩ nhiên, tiện thể thì cũng nói cho họ biết về những cái bẫy có thể xuất hiện trong ký túc xá luôn. Có thể cặp điều tra viên lớp 6 không chỉ đến ký túc xá của tôi, có thể họ cũng không buông tha những ký túc xá khác."

Nói đến vấn đề này, Tạ Kha Kha giơ tay: "Tôi sẽ nói với các bạn trong lớp tôi, thực ra chỉ cần nói trước khi đi ngủ là được rồi? Lúc này nói có phải vội quá không?"

"Đúng vậy, tiết tự học tối nay có lẽ sẽ ngược lại với hôm qua, những bạn có số chẵn sẽ đến tòa nhà dạy học, số lẻ sẽ đến thư viện. Trong số chúng ta có cả số chẵn lẫn số lẻ, nên thực ra không cần phải cố tình đi tìm người khác, nói chuyện trong giờ tự học tối cũng được."

Nói xong, Tô Dung như nhớ ra điều gì, nhìn về phía Tạ Kha Kha: "Thực ra có một điều mà tôi rất tò mò, tại sao lớp tôi lại tương ứng với lớp của cậu. Với lại, ngoài việc nghe giảng, tuần tra thì liệu có điều gì mà lớp chúng tôi tương ứng với lớp cậu nữa không."

Theo lời của số 32 trước đó, mỗi lớp điều có một lớp tương ứng có thể nghe hiểu được bài giảng của giáo viên, lớp 4 tương ứng với lớp 11, các lớp khác sẽ tương ứng với các lớp khác.

Nếu nói tất cả các lớp đều tương ứng với lớp 11 thì tức là lớp 11 có vấn đề. Nhưng nếu mỗi lớp đều có một lớp tương ứng với lớp mình thì vấn đề nằm ở mối quan hệ tương ứng này.

"Sau khi quay về, tôi sẽ hỏi các bạn trong lớp, biết đâu họ sẽ có suy đoán gì đó." Tạ Kha Kha không có ý định tự mình giải mã, cậu ta định quay về hỏi các bạn cùng lớp.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 995



Tuy nhiên, may mắn là Tô Dung chỉ ném vấn đề ra đó thôi, không hề có ý định nhận được câu trả lời từ cậu ta. Nhìn trời vẫn còn sớm, còn tới tận một tiếng nữa mới đến giờ tự học buổi tối, cô nói với số 15: "Chúng ta đi dạo quanh trường không?"

Số 15 vui vẻ nhận lời mời của cô, hôm qua vì phải trực nhật nên hai người họ chẳng hề đi dạo quanh trường, cũng chẳng biết rõ nhiều thứ. Hôm nay đã không còn nhiệm vụ gì nữa rồi, tất nhiên là phải khám phá bù lại hôm qua.

Nghe cuộc trò chuyện của hai người, số 10 nhắc nhở: "Hôm qua chúng tôi đã khám phá trường rồi, để tôi nói một vài điều cho các cậu biết. Đầu tiên là theo quan sát của chúng tôi, bản đồ mặt phẳng mà chúng ta thấy trước đó không bao gồm được hết các tòa nhà trong trường. Thỉnh thoảng chúng ta có thể thấy một số tòa nhà khác trong trường, chẳng hạn như một nhà vệ sinh riêng biệt. Hôm qua chúng tôi không vào trực tiếp, vì dù sao cũng không cần thiết phải vào. Nhưng nếu các cậu muốn xem thì có thể vào thử xem."

Nghĩ một lúc, cô ấy tiếp tục nói: "Ngoài ra, bên sân vận động còn có một nhà thi đấu thể thao nhỏ, chúng tôi cũng chưa vào. Nói ra thì có vẻ như hôm qua chúng tôi chẳng làm gì cả."

Cô ấy vừa buồn cười vừa bất lực, rõ ràng là ngày hôm qua bọn họ vừa lo lắng vừa đi dạo trong khuôn viên trường, còn tiếp xúc với không ít dân địa phương. Phải nói rằng nguy hiểm đúng là nguy hiểm thật, nhưng nghĩ lại thì đúng là không phát hiện ra điều gì, có cảm giác như đang lãng phí thời gian.

"Còn, còn cái đó nữa." Số 23 kéo tay áo của số 10, "Trên tầng cao nhất!"

Bị cô ấy nhắc nhở như vậy, số 10 mới nhớ ra mình đã bỏ qua chuyện này: "Đúng rồi, đây cũng là một điểm chúng tôi quan sát được. Sân thượng của toà dạy học của "Trường trung học số 13" bị khóa, chúng tôi cũng không rõ trên đó có gì. Cậu biết đấy, nhìn từ trong khuôn viên trường thì hoàn toàn không nhìn thấy đỉnh."

"Đã thử dùng kỹ năng xuyên tường nào chưa?" Tin tức về sân thượng khiến Tô Dung có chút hứng thú, "Hoặc là chức năng nhìn xuyên thấu chẳng hạn?"

"Thử rồi, không được." Số 10 nặng nề nói, "Đằng sau một mảng tối đen như mực, hoàn toàn không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Nhưng nói thật, sân thượng này được cố ý thiết lập kỳ lạ như vậy, tôi nghi ngờ đằng sau thực ra có nguy hiểm gì đó, "Nó" cố tình dụ dỗ các điều tra viên đi khám phá."

Nghe đến cụm từ "mảng tối" này, Tô Dung lập tức nghĩ đến thiết lập bên ngoài văn phòng của Hạ Hành Chi. Anh ta đã thiết lập một lỗ đen ở bên ngoài, khiến không ai có thể từ bên ngoài thăm dò được tình hình bên trong.

Bây giờ xem ra, sân thượng này có lẽ cũng vậy. Chỉ không biết có phải đằng say cũng là một văn phòng không? Nếu đúng như vậy, Tô Dung nghĩ, có lẽ cô đã tìm thấy văn phòng hiệu trưởng rồi.

"Tôi biết rồi, cảm ơn thông tin của cậu." Tô Dung chân thành cảm ơn, đừng nhìn thấy số 10 có vẻ như không đi đâu, nhưng thực ra có một số thứ, biết được sự tồn tại của nó thì bản thân nó đã là một thông tin rất hữu ích rồi.

Mấy người chia tay nhau, Tô Dung và số 15 đi về phía thư viện. Họ không có ý định lên sân thượng ngay lập tức, ít nhất cũng phải tìm hiểu nơi đó, thu được một số thông tin liên quan hữu ích rồi mới có thể đi.

Mặc dù Tô Dung cảm thấy có lẽ đó là văn phòng hiệu trưởng, nhưng cũng có thể là cô nghĩ nhiều rồi. Mà tình hình thực tế giống như số 10 đã nói, đó là "Nó" cố tình thiết lập mồi nhử để dụ dỗ các điều tra viên.

Trước khi có đủ bằng chứng, cô không thể hành động thiếu suy nghĩ. Đặc biệt là bên cạnh còn có một số 15, bản thân cô mạo hiểm thì không sao, nhưng không thể nào lại dẫn cô ấy đi mạo hiểm cùng được? Nếu cứ xông vào một cách mù quáng như vậy, thì dù số 15 có tín nhiệm với cô đến đâu thì cô cũng sẽ không đồng ý.

Nhưng số 15 cũng không có ý định lên sân thượng, không giống như Tô Dung, cô ấy không muốn đi là vì hoàn toàn đồng ý với suy đoán của số 10. Rốt cuộc, cô ấy không biết bóng tối này có thể là do đạo cụ quái đàm gây ra, mà chỉ nghĩ đó là bẫy do "Nó" đặt ra.

Đi đến thư viện, hai người nhìn nhau rồi bước vào. Thư viện trông chẳng có tác dụng gì, chỉ là cung cấp thêm một địa điểm phân luồng cho việc tự học buổi tối. Nhưng cũng chính vì nó không có tác dụng gì, nên mới đáng để chú ý.

Phải biết rằng, theo lý mà nói, cho dù là để tự học buổi tối, cũng hoàn toàn không cần phải phân luồng. Xét cho cùng, tòa nhà dạy học vốn là nơi để học, có thể chứa được nhiều điều tra viên như vậy là đủ rồi. Tại sao lại phải phân ra một nửa người đến thư viện? Ít hơn một nửa người hay nhiều hơn một nửa người về cơ bản sẽ không gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào đến kết quả tự học buổi tối.

Hành vi đó giống như cố tình để thư viện có chút tác dụng, để không bị nổi bật hẳn so với những nơi khác. Thật vậy, thư viện không còn quá nổi bật nữa, nhưng điều này không qua được mắt Tô Dung.

Do đó, hai người Tô Dung suy đoán có lẽ thư viện đang ẩn giấu điều gì đó bí mật.

Đặc biệt là những nơi như thư viện, trong các tác phẩm tiểu thuyết, phim ảnh, đều là nơi cung cấp thông tin cho nhân vật chính. Lật giở một số cuốn sách, tìm kiếm một số tài liệu rồi có thể tìm thấy một số bí mật không ai biết.

Nếu họ cũng có thể tìm thấy thứ gì đó hữu ích trong thư viện như thế này, thì chuyến đi này sẽ không còn vô nghĩa nữa.

Nếu là ngày đầu tiên, Tô Dung sẽ không lựa chọn đến thư viện. Rốt cuộc, việc cần làm vào ngày đầu tiên hẳn là phải khám phá toàn bộ bản đồ chứ không phải tập trung vào một điểm nào đó. Sau này hiệu suất quá chậm, chỉ cần lúc không cần nhiều mà cần chất lượng thì mới làm.

Nhưng bây giờ là ngày thứ hai, những việc cần làm vào ngày đầu tiên đã có người khác làm rồi. Theo tình hình khám phá số 10, việc đi lang thang trong khuôn viên trường là vô nghĩa. Nếu không, với khả năng của số 10 cũng không thể không phát hiện ra được gì.

Sự khác biệt giữa quái đàm quy tắc cố định và Quái đàm quy tắc thông thường chính là ở đây, Quái đàm quy tắc thông thường rất nhiều lúc cần điều tra viên chủ động khám phá bản đồ, từ đó phát hiện ra nhiều mối nguy hiểm mới.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 996



Tuy nhiên, Quái đàm quy tắc cố định không cần điều này, cốt truyện của nó sẽ buộc các điều tra viên phải đi qua hầu hết bản đồ, trải nghiệm hầu hết các mối nguy hiểm. Và để có được thông tin hữu ích, cần tập trung một chút để tìm hiểu sâu hơn.

Nhưng điều này không có nghĩa là việc khám phá của nó trở nên đơn giản, việc chọn một điểm nhỏ để khám phá trong một bản đồ lớn chẳng khác nào mò kim đáy bể. Có thể tìm ra điểm mấu chốt mới là bản lĩnh.

Bên trong thư viện vẫn như tối qua, bà lão ngồi ở quầy gần cửa ra vào. Năm sáu học sinh đang tìm sách và đọc sách ở những giá sách tầng một. Trong số năm sáu học sinh này không chỉ có các điều tra viên mà còn có cả dân địa phương. Tuy nhiên, những người tìm kiếm đồ đạc đều là các điều tra viên, còn các học sinh địa phương thì đang đọc sách, ranh giới rõ ràng, nhìn là biết không phải là một nhóm.

Tô Dung bước đến trước mặt bà quản lý thư viện, khẽ hỏi: "Xin hỏi ở đây có sách liên quan đến lịch sử xây dựng trường không ạ?"

Nghe vậy, bà quản lý thư viện ngẩng đầu, đẩy gọng kính lão: "Lịch sử... để tôi nghĩ xem, chắc là có, có thể ở trên giá sách tầng ba. Nhưng vừa rồi đã có học sinh hỏi cùng câu hỏi này rồi, nếu hai em muốn xem thì tốt nhất nên nhanh chân lên."

Nghe nói có người đã đi trước, hai người đầu tiên nghĩ đến là điều tra viên. Chắc chắn là có điều tra viên cũng đã nghĩ đến điều này, nên đã đi tìm sách rồi.

Quả nhiên, khi lên đến tầng ba, họ đã nhìn thấy hai điều tra viên. Là hai nam sinh lớp hai, đang chia nhau tìm sách.

Hai người đó nhìn thấy Tô Dung và số 15, lúc đầu không có phản ứng gì rồi lại cúi đầu tìm sách. Sau đó, một trong hai người như bỗng nhiên phản ứng lại được, liền tiến tới: "Hai cậu cũng là điều tra viên đến tìm sách à, hai cậu muốn tìm loại nào?"

Chỉ một câu nói này thôi, cũng khiến Tô Dung và số 15 không hẹn mà cũng nheo mắt lại.

Số 15 vô thức liếc mắt nhìn Tô Dung. Nhận ra ánh mắt của cô, Tô Dung sợ cô nói sai nên chủ động tiếp lời: "Đúng vậy, chúng tôi muốn tìm xem có sách giáo khoa cũ nào không. Cậu cũng biết là chúng tôi không hiểu bài giảng trên lớp mà đúng không? Tôi nghĩ là do sách giáo khoa sau này đã bị sửa đổi, có khi chúng tôi đọc hiểu được bản đầu tiên."

Lời nói của cô khiến số 15 hơi sững sờ, dù sao cô ấy cũng biết rõ mục đích của họ đến đây, không ngờ Tô Dung lại có thể trong nháy mắt bịa ra một lời nói dối hợp tình hợp lý, rất có logic. Cô đã che giấu rất tốt, không để lộ một chút dấu vết nào.

Còn hai nam sinh đối diện thì nở nụ cười, một trong số họ không tiếc lời khen: "Khả năng này rất lớn đó! Nghĩ ra được điều này cũng rất lợi hại. Ban đầu chúng tôi chỉ định xem thử có tìm được thứ gì không, nhưng giờ thấy lời cậu nói có lý hơn, vậy chúng tôi cùng các cậu tìm nhé?"

"Thế thì cảm ơn các cậu nhiều lắm." Nghe câu trả lời này, Tô Dung cũng cười, "Các cậu đã đến các tầng khác chưa? Chúng tôi định tìm từ trên xuống dưới, chưa đi các nơi khác."

"Chúng tôi cũng chưa đi, trực tiếp lên tầng ba." Một nam sinh khác thăm dò nói, "Vậy chúng tôi phụ trách tầng ba, các cậu phụ trách tầng hai và tầng một nhé? Vì chúng tôi đã tìm ở tầng ba một lúc rồi, cũng khá quen thuộc nơi này."

Làm sao Tô Dung có thể để cho họ toại nguyện được? Cô dịu dàng khuyên nhủ: "Không, tôi nghĩ thế này. Các cậu vừa rồi đã tìm kiếm qua hơn phân nửa rồi đi? Nhưng hơn phân nửa sách này, các cậu đều tìm kiếm một cách vô định. Tôi thấy lúc nãy các cậu tìm kiếm như thế, chắc cũng không nhớ nổi bên trong có sách giáo khoa của lần tái bản trước đi?"

Hai nam sinh không phản bác, đúng là họ hoàn toàn không để ý vừa nãy trong đống sách kia có sách giáo khoa hay không. Nhưng thực tế cho dù có để ý thì họ cũng không thể nói ra được.

Dù sao thời cơ cũng khôngđúng, nếu như khi Tô Dung mới nói ra mục đích của mình, họ nói mình đã nhìn thấy sách giáo khoa. Thì có thể đưa thẳng sách cho cô, mời người ta xuống. Nhưng vừa nãy họ đã khen phương pháp mà người ta nghĩ ra rất hay rồi, lúc đó hoàn toàn không nghĩ tới việc có nhìn thấy sách giáo khoa hay không. Bây giờ nói ra nữa thì không khỏi có vẻ rất đáng ngờ.

Thấy họ gật đầu, Tô Dung tiếp tục nói: "Đã như vậy, thì cần phải lục lại toàn bộ tầng ba một lần nữa. Nhưng các cậu đã lục qua một lần rồi, lục lại chắc hẳn sẽ thấy hơi chán. Cho nên ý của tôi là các cậu phụ trách tầng hai và tầng một, chúng tôi phụ trách tầng ba, các cậu thấy thế nào?"

Thật ra, hai người không muốn đồng ý nhưng họ lại không thể phản bác lại logic của Tô Dung. Một người còn cố gắng vùng vẫy: "Chúng tôi không ngại phiền phức, lật lại một lần nữa cũng không sao."

"Nhưng không cần thiết mà." Tô Dung nói vẻ vô tội, "Các cậu xuống tầng dưới, chúng tôi ở tầng ba, chẳng phải là vừa đẹp sao? Dù sao thì đi đâu cũng chẳng sao mà?"

Nói xong câu đó, cô bỗng ngờ vực hỏi: "Hay là vừa rồi các cậu nói dối, các cậu có bí mật gì ở tầng ba mà chúng tôi không được biết?"

"Tất nhiên là không rồi!" Hai người lập tức phủ nhận, một người cố tỏ ra thoải mái nói, "Được thôi, vậy thì theo như các cậu nói, chúng tôi sẽ đi kiểm tra tầng hai và tầng một, đến lúc đó chúng ta sẽ tập hợp ở tầng ba?"

Lúc này, số 15 cuối cùng cũng lên tiếng: "Tập hợp ở tầng một đi, hai người các cậu phải kiểm tra hai tầng, chắc chắn sẽ chậm hơn chúng tôi một chút. Đến lúc đó, chúng tôi kiểm tra xong sẽ ra ngoài, rồi đến tầng một tìm các cậu."

Tô Dung gật đầu đồng ý: "Như vậy sẽ tiện hơn một chút."

Hai người kia còn có thể nói gì nữa chứ? Chỉ có thể gượng cười gật đầu rồi quay người rời khỏi tầng ba.

Sau khi họ đi, số 15 đi đến cửa cầu thang nhìn một cái, xác nhận rằng họ đã thực sự ngoan ngoãn xuống tầng hai mà không núp nghe lén, lúc này mới quay lại, nhìn Tô Dung một cách đầy ẩn ý: "Hai người này..."

"Có vấn đề." Tô Dung gật đầu, lộ ra vẻ mặt chỉ có thể hiểu ý chứ không thể nói ra.

Câu đầu tiên vừa rồi của hai người này đã khiến họ cảnh giác — "Các người cũng là điều tra viên đến tìm sách sao? Các người muốn tìm loại nào?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 997



Câu nói này thoạt nghe thì không có vấn đề gì, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy có rất nhiều vấn đề.

"Trường trung học số 13" hoạt động đến nay, số lượng điều tra viên còn sống chỉ còn hơn năm mươi người. Trí nhớ của các điều tra viên, đặc biệt là trí nhớ của các điều tra viên hàng đầu thì được công nhận là rất tốt, năm mươi người sau hai ngày ở chung, chắc chắn có thể nhớ được bảy tám phần.

Cũng giống như Tô Dung và số 15 vừa nhìn thấy hai người này đã có thể nhận ra họ là hai điều tra viên lớp 2 rồi.

Trong số năm mươi điều tra viên đó, Tô Dung và số 15 lại là những người đã công khai nói vài câu. Đặc biệt là Tô Dung, đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mọi người.

Trong hoàn cảnh như vậy, những điều tra viên bình thường sẽ tương đối quen thuộc với họ.

Giống như một người bình thường, sẽ không hỏi một người đến thư viện rằng "Bạn cũng đến để tìm sách phải không?"

Câu hỏi này nghe có vẻ như bản thân đã bộc lộ một sự căng thẳng nhất định, rốt cuộc thì đến thư viện không phải để tìm sách thì còn để làm gì? Cho dù bỏ qua điều này, cách hỏi bình thường cũng nên là "Bạn đến để tìm sách phải không?", chứ không phải là "Bạn là người đến để tìm sách phải không?"

Câu trước nhấn mạnh hành vi, câu sau nhấn mạnh thân phận.

Có thể thấy rõ ràng rằng, hai nam sinh này không quen thuộc với thân phận điều tra viên của Tô Dung và số 15.

Hai chỗ không ổn chồng lên nhau, khiến hai người họ ngay lập tức cảnh giác. Không trách hai người đó, chỉ có điều tra viên của "Trường trung học số 13" mới có thể cảnh giác như vậy. Nếu đổi thành một điều tra viên của một quái đàm quy tắc bình thường, có lẽ sẽ không nhận ra bất kỳ điều bất thường nào.

Sau khi phát hiện ra điều bất thường, Tô Dung đã nhanh chóng thử thăm dò. Theo lời của bà quản lý, mục đích của hai người này cũng giống như bọn họ, là tìm cuốn sách lịch sử thành lập trường của "Trường trung học số 13." Nhưng khi cô hỏi, cả hai người đều không hẹn mà cùng nói dối.

Hành động này đã trực tiếp xác nhận sự thật họ có vấn đề.

Nhưng có một điểm rất thú vị, theo lý thì trong Quái đàm quy tắc cố định này, những điều tra viên có vấn đề hẳn phải là những kẻ tà giáo giống như nhóm của số 32.

Nhưng biểu hiện của hai người này lại rất kỳ lạ.

Kể cả là tà giáo thì cũng phải là tà giáo ngay từ đầu. Họ cũng là những người ưu tú như những điều tra viên tham gia vào Quái đàm quy tắc cố định này, chỉ khác là có mục đích khác.

Nếu vậy, khi nhìn thấy hai người bọn họ, phản ứng đầu tiên của họ tại sao lại như thế? Giống như thể đột nhiên nhớ ra rằng cả hai người họ là điều tra viên vậy.

Đang lúc cô suy nghĩ về vấn đề này, số 15 có vẻ hơi phấn khích nói: "Hai người này cũng đến đây để tìm lịch sử trường học, vậy có phải có nghĩa là lịch sử trường học thực sự tồn tại và thực sự có tác dụng không?"

Đúng vậy, nếu không thì họ cũng chẳng cần phải cố tình đến đây, còn phải giấu giếm các điều tra viên khác. Nghĩ đến đây, Tô Dung cũng mỉm cười: "Nhanh chóng tìm đi, tìm được là chúng ta lời to. Phần mà họ đã tìm rồi thì chúng ta không cần tìm nữa, tìm từ giữa đi."

Lúc đó hai người kia, một người ở bên trái, một người ở bên phải, rõ ràng là tìm từ bên ngoài vào trong. Vậy thì, họ tìm từ giữa là hợp lý. Cảm ơn hai người này đã đóng góp cho sự nghiệp tìm sách của họ.

Số 15 không nhịn được bật cười một tiếng, hai người không còn chần chừ nữa, từ giữa bắt đầu chia nhau ra tìm ra ngoài. Do đã loại trừ được một phần phạm vi nên họ tìm rất nhanh, chỉ mất mười phút là tìm được cuốn sách cần tìm.

Vận may của Tô Dung từ trước đến giờ vẫn luôn rất kém, cho nên cuốn sách này đương nhiên không phải ở bên cô, mà là số 15 tìm được. Nói thật lòng thì cô có hơi nghi ngờ, nếu là Tạ Kha Kha đến thì có lẽ cuốn đầu tiên cậu ta tình cờ chạm vào sẽ chính là sách lịch sử trường.

Tự cảm thấy chua xót, Tô Dung nhìn cuốn sách này, không vội vàng đọc ngay mà hỏi: "Cậu có thứ gì ghi chép lại nội dung sách không?"

Với thời gian ít ỏi như thế này, họ chắc chắn không thể đọc xong cuốn sách tại đây. Nếu không thì đợi hai người ở dưới nhận ra có gì không ổn, chắc chắn sẽ lên đây kiểm tra. Mà trước khi xác nhận được thân phận của họ, Tô Dung và số 15 không thể để lộ việc hai người đã phát hiện ra điều bất thường của họ.

Nhưng tốt nhất không thể mang sách đi, vì quản lý ký túc xá đã nói sách lịch sử trường học ở tầng ba. Mặc dù bộ dạng lúc nói chuyện của bà ta không chắc chắn, nhưng những gì người quản lý nói là có hiệu lực. Nếu không tin người ta nói, thì mới ngu ngốc.

Trong tình huống này, sau khi hai người họ rời đi hai người có vấn đề kia chắc chắn sẽ quay lại tiếp tục tìm sách. Nếu không tìm thấy, họ nhất định sẽ nghi ngờ hai người bọn họ lấy mất.

Nếu hai người kia thật sự không phải là tín đồ của tà giáo, vậy thì thân phận của họ chắc chắn rất quan trọng và bí ẩn. Một khi hạt giống nghi ngờ đã gieo xuống, tính mạng của Tô Dung và số 15 sẽ gặp nguy hiểm cực kỳ lớn.

Vậy nên tình huống tốt nhất là bây giờ là nghĩ cách ghi chép lại cuốn sách, sau đó để lại chỗ cũ.

Nhưng số 15 lại lắc đầu, buồn rầu nói: "Tôi cũng không có đạo cụ kiểu đó, phải làm sao bây giờ? Bây giờ tôi đi tìm một điều tra viên có đạo cụ đó lên đây còn kịp không?"

Phải làm sao bây giờ? Ngay cả Tô Dung cũng không nhịn được mà cảm thấy khó xử, tình huống tốt nhất bây giờ chắc chắn là sao chép trực tiếp một quyển lịch sử nhà trường, kế đến là trả lại sách ở vị trí cũ.

Đúng là như vậy thì không còn nguy hiểm nữa, nhưng manh mối cũng sẽ biến mất theo. Cô chỉ muốn tránh rủi ro, nhưng tuyệt đối không sợ chuyện.

Hay là trực tiếp lấy sách đi? Sau đó câu giờ hai nam sinh kia. Hai người bọn họ hoàn toàn có thể chia nhau hành động, một người đi câu giờ, một người nhanh chóng đọc hết quyển sách.

Độ dày của quyển lịch sử nhà trường này chỉ bằng hai ngón tay, nói chung cũng không tính là quá dày, với tốc độ đọc của điều tra viên thì có lẽ chưa đến một tiếng là đọc xong.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 998



Chỉ cần câu giờ thêm một chút, là đến giờ tự học buổi tối rồi. Tự học buổi tối đọc xong sách, sau đó lập tức trả lại, như vậy là có thể thần không biết quỷ không hay.

Nhưng vấn đề duy nhất là, Tô Dung không chắc hai nam sinh có cần đi tự học buổi tối hay không.

Có thể khẳng định một điều là, họ không phải là điều tra viên bình thường. Có lẽ là học sinh địa phương hoặc là tín đồ tà giáo, hoặc cũng có thể là ngụy trang thành thứ kỳ quái nào đó.

Hai trường hợp trước thì còn đỡ, nhưng nếu là trường hợp thứ ba, vậy thì hai gã này có phải học sinh hay không còn chưa biết, càng đừng nói đến chuyện có tự học buổi tối hay không.

Nếu như họ không cần tự học buổi tối, thì chắc chắn sẽ lợi dụng thời gian tự học buổi tối đến thư viện tiếp tục tìm sách. Như vậy thì dù hai người các cô có câu giờ cũng vô ích, dù sao bây giờ chỉ còn chưa đến nửa tiếng nữa là đến giờ tự học buổi tối, cho dù tốc độ đọc sách của cô có nhanh đến đâu thì cũng không thể đọc xong quyển sách này trong nửa tiếng.

Sau một hồi suy nghĩ, Tô Dung đưa ra quyết định: "Lát nữa chúng ta xuống dưới, cậu đi câu giờ hai người kia. Tôi đi lấy sách tìm các điều tra viên khác, xem xem họ có kỹ năng sao chép hoặc chụp ảnh không."

"Vậy tôi câu giờ của bọn họ?" Số 15 hỏi, như hiểu ra điều gì.

Tô Dung gật đầu: "Tôi nhớ không nhầm thì hôm nay cậu sẽ ở thư viện học buổi tự học buổi tối. Nếu để họ chọn thì chắc chắn họ sẽ chọn theo cậu. Nếu hai người họ thực sự nói mình đều là người học tự học buổi tối ở thư viện thì có lẽ họ không cần học tự học buổi tối, cũng không phải học sinh...."

Nói đến đây, cả hai đều lộ vẻ nghiêm trọng. Nếu hai người này không phải là học sinh thì làm sao có thể cải trang thành điều tra viên được?

Đột nhiên, trong đầu Tô Dung lóe lên hình ảnh con dê đỏ. Cô trợn tròn mắt: "Dê đỏ!"

Vì trước đó cô đã kể lại trải nghiệm của mình ở "Trang viên Sơn Dương" cho các điều tra viên khác nghe nên số 15 hiểu ngay ý của cô, bừng tỉnh nói: "Như vậy thì quả nhiên những giáo viên giả đó có thể chiếm thân phận của người khác, bao gồm cả giáo viên và học sinh."

Nhưng vẻ mặt Tô Dung vẫn không dịu lại, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng: "Rõ ràng trước đây không hề có chuyện này, sao bây giờ lại xuất hiện?"

Các điều tra viên tử vong không phải mới bắt đầu từ hôm nay, lẽ ra từ hôm qua đã phải có sự tồn tại như thế này của người giả. Nhưng mãi đến hôm nay họ mới phát hiện ra chuyện này, mà hôm nay chỉ có một chuyện duy nhất liên quan đến dê đỏ là cô đã tiết lộ bí mật về "Trang viên Sơn Dương".

Nghĩ đến đây, Tô Dung mơ hồ cảm thấy mình đã hiểu ra điều gì đó, chỉ là nếu muốn xác nhận thì vẫn phải đợi đến ngày mai hoặc lúc tự học buổi tối thì mới có thể hỏi. Nếu phỏng đoán của cô là đúng thì quái đàm quy tắc này thật sự rất thú vị.

Nhưng trước mắt hãy gác lại chuyện này, giải quyết rắc rối trước mắt mới là điều quan trọng nhất. Cô tiếp tục nói: "Nếu hai người họ đi theo cậu, thì cậu phải tìm cách ngăn cản, đừng để bọn họ tiếp tục tìm sách. Tốt nhất là nên tiết lộ thông tin cho những điều tra viên đáng tin cậy khác, chẳng hạn như bạn nam học sinh lớp 11 mà tôi đã giới thiệu cho cậu. Cứ bảo cậu ấy đi tìm những người đáng tin cậy, cậu ấy rất may mắn, cơ bản là không bao giờ thất bại. Sau đó, bảo họ cùng nhau kéo dài thời gian."

Mặc dù hai học sinh này có thể không cần học tự học buổi tối, nhưng chỉ cần có người trông chừng thì dù không muốn học cũng phải học. Rốt cuộc, khi đã tự nhận mình là điều tra viên, thì chắc chắn phải học tự học buổi tối. Nếu không học thì chẳng phải tương đương với việc công khai sự bất thường sao?

Nghe cô nói vậy, số 15 lập tức hiểu ý, phấn khích vỗ tay: "Ý kiến hay! Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ kéo dài thời gian của họ."

Tô Dung rất tin tưởng số 15. Hai người bàn bạc sơ qua, cố tình kéo dài thời gian, đợi còn hai mươi phút nữa là đến giờ tự học buổi tối mới cùng nhau bước ra khỏi tầng ba.

Lúc này, hai người kia đã đến tầng một, họ đang khẩn trương tìm sách, hy vọng có thể nhanh chóng tìm thấy cuốn sách giáo khoa mà Tô Dung và số 15 cần, sau đó sẽ tiễn hai người đi.

Thấy hai người đi xuống, hai nam sinh kia nhìn nhau, tiến lại gần cười hỏi: "Hai người đã tìm thấy sách mình cần chưa?"

"Chưa tìm thấy." Số 15 nhăn mặt, "Nhưng mà không thể tìm nữa rồi, sắp đến giờ tự học tối rồi."

Tô Dung gật đầu, nói tiếp: "Tôi và cô ấy không cùng lớp tự học tối, các cậu cũng biết đấy, đi một mình trong trường khá nguy hiểm, nên chúng tôi muốn hỏi các cậu học tự học tối ở đâu. Nếu ai trong các cậu đi tự học buổi tối ở tòa nhà dạy học, thì vừa lúc có thể đi cùng tôi. Còn nếu là tự học tối ở thư viện thì cứ ở lại đây."

Nói đến đây, cô nhấn: "Chỉ còn chút thời gian như vậy, các cậu sẽ không định tiếp tục tìm sách chứ?"

Số 15 bên cạnh rất ăn ý cười nói: "Sao lại thế được? Điều tra viên bình thường đều sẽ dành ra đủ thời gian để về tự học tối mà."

Một người nói, một người phụ họa, hai nam sinh buộc phải đưa ra câu trả lời. Đi thư viện hay đi tòa nhà dạy học hoàn toàn không cần phải suy nghĩ, một nam sinh quả quyết nói: "Tất nhiên, chúng tôi cũng định về rồi. Nhưng mà chúng tôi đều tự học tối ở thư viện, không thể đi cùng cậu được."

Nghe vậy, Tô Dung cố tình tỏ ra thất vọng: "À? Vậy sao? Thôi được rồi, tôi sẽ tự đi vậy. Nhưng bạn tôi chỉ có một mình nên tôi hơi lo, cô ấy có thể đi cùng các người không?"

Chỉ cần có người ở bên, chắc chắn hai người này sẽ không đi tìm sách lịch sử trường nữa. Bởi vì một khi tìm thấy, ắt hẳn họ sẽ phải chia sẻ. Mà khi đã chọn giấu những điều tra viên khác, tìm thấy sách lịch sử trường trước, chắc chắn họ sẽ muốn giấu nó đi, tuyệt đối không chia sẻ ra ngoài.

Hai người kia bất lực, đành phải đồng ý.

Tô Dung định rời đi, nhưng vừa đến cửa, cô bỗng nhớ ra một chuyện rất nữa. Mượn sách trong thư viện thì được, nhưng nếu muốn mang sách ra ngoài thì phải đăng ký. Mà hiện tại, hai người kia đều ở tầng một, làm sao cô có thể tránh khỏi sự chú ý của họ mà mang sách đến cho quản lý thư viện để đăng ký đây?
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 999



"Sao cậu đột nhiên dừng lại vậy?" Thấy Tô Dung không có động tĩnh gì, số 15 hơi thắc mắc hỏi.

Tô Dung nắm lấy tay cô, tỏ ra vẻ rất sợ hãi: "Một mình tôi đến tòa nhà dạy học hơi sợ, muốn ở đây thêm một lát nữa. Trên đường đi tôi sẽ không gặp nguy hiểm gì rồi không bao giờ trở về được nữa chứ?"

Miệng thì nói vậy, nhưng thực ra cô đang dùng ngón tay cái viết hai chữ "đăng ký" vào lòng bàn tay của số 15.

Cảm nhận từng nét chữ của cô, số 15 nhận ra hai chữ này, sắc mặt liền thay đổi. Cô ấy cũng đã quên mất họ mượn sách ra ngoài còn phải đăng ký cơ!

Chuyện này phải làm sao? Có cần dụ dỗ hai nam sinh kia rời đi không?

Nghĩ như thế, số 15 quay sang nói: "Chúng tôi định lên lầu hai ngồi nghỉ một lát, trên đó ghế cũng nhiều, hai người có muốn đi cùng không?"

Suy nghĩ một chút, hai nam sinh gật đầu đồng ý. Muốn từ tầng hai lên tầng ba bắt buộc phải đi qua đoạn cầu thang đó, mà lên đoạn cầu thang đó thì chắc chắn sẽ bị mọi người ở tầng hai nhìn thấy.

Cho nên dù có muốn đuổi hai người Tô Dung lên tầng hai, rồi mình lén đi lên tầng ba, thì cũng không thể làm được. Chi bằng cứ đi theo lên tầng hai, rồi tùy cơ ứng biến, xem có thể lên tầng ba được không.

Thấy hai người đều gật đầu, hai người Tô Dung thở phào nhẹ nhõm, không lộ vẻ gì đi lên tầng hai. Khoảng năm phút sau, Tô Dung đứng phắt dậy, vẻ như đã hạ quyết tâm: "Thôi, tôi đi đây, nếu còn chần chừ nữa thì sợ rằng sẽ lỡ mất thời gian."

Nói xong, cô lại xã giao vài câu, sau đó vẫy tay tạm biệt họ rồi rời khỏi thư viện.

Ngoại trời đã bắt đầu tối đi, có một số dân địa phương di chuyển nhưng không có điều tra viên nào. Có lẽ họ đang ở trong ký túc xá tìm kiếm bẫy.

Phải thừa nhận rằng cặp đôi ‘người tốt’ này thực sự làm cho người ta phẫn nộ. Nếu bị tấn công, sẽ c.h.ế.t ngay, và ngay cả khi bị phát hiện sớm, cũng sẽ làm mất thời gian quý báu của các điều tra viên.

Vì còn một khoảng thời gian trước khi học buổi tối, Tô Dung không vội vã đi đến tòa nhà dạy học mà đi đến phía ký túc xá trước, dự định tìm một số người giúp đỡ số 15.

Mặc dù số 15 rất đáng tin cậy, nhưng kẻ địch cuối cùng vẫn là hai người. Nếu hai người kia cũng chọn hành động riêng rẽ như hai người các cô. Một người làm phiền số 15, người kia đi lên tầng ba, thì việc ngăn họ mà không để lại dấu vết cho số 15 không phải là điều dễ dàng.

Là một trong hai người tự do, tất nhiên Tô Dung nên cố gắng tạo sự thuận tiện cho số 15. Điều này không chỉ giúp đỡ cô ấy mà còn giúp đỡ chính mình. Nếu số 15 thực sự gặp vấn đề, thì cô là người hợp tác với cô ấy cũng sẽ chịu thiệt.

Như cô dự đoán, trong ký túc xá thực sự có rất nhiều điều tra viên, tất cả đều đang bận rộn kiểm tra ký túc xá. Thực ra, coi như Tô Dung không nhắc thì họ cũng sẽ làm như vậy, vì hầu hết mọi người đều đã biết về vụ của Tiểu Lý, tất nhiên họ cũng sợ ký túc xá của mình xảy ra chuyện.

Chỉ có điều Tô Dung lại có thể tìm ra bốn cái bẫy trong ký túc xá, chuyện này khiến họ rất kinh ngạc. Người thường tìm được một hoặc hai cái đã khó, huống chi là bốn cái, hơn nữa đặt bốn cái bẫy trong ký túc xá thì thật quá độc ác!

Tô Dung không biết suy nghĩ của họ, tắm mình trong ánh mắt kính phục khó hiểu của mọi người, cô đi thẳng đến phòng ký túc xá số 10, sau khi thấy hai người đều ở trong đó, cô dứt khoát nói: "Hai người đừng bận nữa, tôi có chuyện cần nói với hai người."

Cô kể lại một cách đơn giản những chuyện vừa xảy ra ở thư viện, đặc biệt nhấn mạnh thân phận đáng ngờ của hai nam sinh kia, cũng như việc số 15 đang câu giờ. Những chuyện này đủ để khiến hai người này coi trọng rồi.

Sau khi nói xong, cô quay sang số 23: "Bây giờ tôi cần cậu chạy ngay đến thư viện, hỗ trợ số 15 kéo dài thời gian, cậu thấy được không?"

"Tất nhiên!" Số 23 không chút do dự trả lời, vừa nói vừa đứng dậy, "Ký túc xá cũng sắp kiểm tra, kiểm tra xong, tôi sẽ đi ngay."

"Chờ đã." Tô Dung đột nhiên gọi cô ấy lại, rồi hỏi, "Sau khi chúng ta tan học, hai người có tách ra không?"

Câu hỏi này đến hơi đột ngột, hai người nhìn nhau, một lát sau cả hai cùng hiểu ý Tô Dung. Mặc dù vẫn chưa xác định được trong Quái đàm quy tắc cố định này, phương thức dê đỏ chiếm đoạt thân phận của điều tra viên là gì.

Nhưng nếu hai người luôn ở bên nhau, thì khả năng một trong số họ đột nhiên gặp chuyện sẽ rất nhỏ, hai người cũng có thể xác minh thân phận của đối phương. Còn nếu có một khoảng thời gian nào đó tách ra, thì không thể đảm bảo trong khoảng thời gian đó có ai trong số họ gặp chuyện hay không.

Mặc dù biết Tô Dung đang nghi ngờ thân phận của mình, nhưng cả hai đều không có ý định tức giận. Trong Quái đàm quy tắc cố định có kẻ nằm vùng như thế này, điều tra viên cần phải duy trì sự cảnh giác cao độ.

"Hai chúng tôi vẫn luôn ở bên nhau." Số 10 khẳng định chắc nịch.

Vì là bạn cùng phòng nên cả hai luôn đi cùng nhau. Sau giờ học, theo lời của Tô Dung, họ đi thẳng về ký túc xá, không gặp bất kỳ giáo viên nào, thậm chí còn chẳng gặp mấy dân địa phương, hoàn toàn không có vấn đề gì.

Thấy họ tự tin như vậy, Tô Dung cũng thở phào nhẹ nhõm: "Ba chúng ta cùng nhau đi, số 23 vào thư viện, số 10 đi cùng tôi đến tòa nhà dạy học tự học buổi tối. Đã biết có sự tồn tại dê đỏ, tất cả mọi người phải đảm bảo ít nhất hai người đi cùng nhau."

Chỉ khi hai người đi cùng nhau, họ mới có thể đảm bảo an toàn ở mức tối đa. Thật ra Tô Dung có thể dùng Gương cô gái tự luyến để xác định xem đối phương có phải là con người hay không, dù sao dê đỏ cũng không phải người, sẽ không bị chiếc gương khống chế.

Nhưng đạo cụ này phải dùng vào thời điểm then chốt, vì những dê đỏ đó có thể kế thừa ký ức của chủ nhân ban đầu. Nếu để bọn họ biết Gương cô gái tự luyến có thể xác minh thân phận của bọn họ, chúng chắc chắn sẽ ứng phó lại. Đến lúc đó, chính Tô Dung sẽ gặp nguy hiểm.

Sau khi đưa số 23 đến thư viện, Tô Dung và số 10 trực tiếp đến tòa nhà dạy học. Chỉ còn hơn năm phút nữa là đến giờ tự học buổi tối, hầu hết các điều tra viên đã có mặt đông đủ.
 
Back
Top Bottom