Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 980



Có hai khả năng ở đây, một là "Trường trung học số 13" không thể khiến cậu ta c.h.ế.t thật, tức là ngủ trong giờ học sẽ không dẫn đến kết cục c.h.ế.t thật. Cậu ta phải đến phòng giáo vụ thì mới có thể c.h.ế.t được.

Còn khả năng thứ hai là "Trường trung học số 13" không muốn cậu ta c.h.ế.t thật. Nói cách khác, có một điều tra viên không chết, nhưng mất hoàn toàn khả năng vận động, không khác gì c.h.ế.t thật sẽ còn tác dụng khác đối với "Trường trung học số 13". Và tác dụng này sẽ thể hiện ra sau khi cậu ta được đưa đến phòng giáo vụ.

Nghĩ đến đây, cô thả lỏng đôi mày đang nhíu chặt: "Tôi muốn đưa cậu ta cho lớp trưởng."

Nghe vậy, mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên. Vào cuối buổi trưa, sau lời kể của các điều tra viên lớp 4, bọn họ đều biết số 6 số sáu xảy ra chuyện gì. Đương nhiên họ cũng hiểu nếu đưa số 6 cho lớp trưởng thì sau này bọn họ không thể cứu được số 6 nữa. Mà không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, số 6 sẽ c.h.ế.t vì như thế.

"Cho tôi một lý do." Đường Linh không từ chối ngay, cô ấy hiểu rằng Tô Dung không thể nói ra những lời như vậy mà không có lý do. Tình trạng hiện tại của số 6 chẳng khác gì đã chết, nếu thực sự có thể lợi dụng cơ thể không phải là xác c.h.ế.t nhưng hơn cả xác c.h.ế.t của cậu ta để có được manh mối hữu ích nào đó thì cô ấy cũng không cứng nhắc từ chối.

Tất nhiên, lý do cô ấy sẵn sàng suy nghĩ đồng ý chủ yếu là vì số 6 vốn dĩ do Tô Dung và những người khác cứu. Bây giờ đề xuất của cô chỉ là muốn mọi thứ trở lại như cũ, tức là họ không cứu ai cả, tương đối có thể chấp nhận được.

Đừng kỳ vọng quá nhiều vào lòng chính nghĩa của những điều tra viên, họ thường xuyên đi lại giữa những quái đàm quy tắc nên không coi trọng mạng sống con người. Ngay cả khi Đường Linh là nhân viên chính phủ, cô ấy vẫn có suy nghĩ riêng của mình.

Tô Dung không bất ngờ trước phản ứng của cô ấy, trước tiên, cô nói ra suy đoán của mình, sau đó tóm tắt: "Giao cậu ta cho lớp trưởng, thứ nhất là có thể khiến lớp trưởng tin tưởng tôi hơn, từ đó có thể có được những manh mối hữu ích hơn. Thứ hai là tôi rất muốn biết điều gì sẽ xảy ra với số 6 sau khi bị đưa đến phòng giáo vụ, liệu cậu ta sẽ c.h.ế.t ngay lập tức hay sẽ xảy ra điều gì đó bất ngờ không."

"Nhưng nếu bọn họ không đồng ý cho cậu đi cùng xem thì sao?" Một nữ sinh phản đối, "Đến lúc đó, cậu cũng không biết số 6 sẽ bị đối xử thế nào, chẳng phải là công cốc sao?"

Về vấn đề này, Tô Dung đã có suy nghĩ: "Tiền đặt cược để tôi đưa số 6 qua là có thể đi cùng, nếu cô ta không đồng ý, thì tôi có thể lùi một bước, hỏi số liệu số 6 có c.h.ế.t vì hình phạt của phòng giáo vụ không. Nếu không chết, thì đó chính là suy đoán thứ hai của tôi. Có lẽ "Trường trung học số 13" giữ mạng sống của những điều tra viên chúng ta còn có mục đích khác. Còn nếu cậu ta c.h.ế.t thì..."

Cô nở một nụ cười: "Tôi có một kỹ năng, tên là Thị giác tử vong, có thể xem lại cảnh tượng trước khi người c.h.ế.t qua đời. Đến lúc đó, mọi bí mật sẽ được sáng tỏ."

Sau khi nghe xong kế hoạch của cô, mọi người đều im lặng một lúc. Một lát sau, số 15 gật đầu trước tiên: "Tôi thấy được."

Rõ ràng kế hoạch của Tô Dung đã được suy nghĩ kỹ lưỡng, tính đến mọi tình huống. Tình trạng hiện tại của số 6 chẳng khác gì đã chết, nếu vậy, thà rằng tận dụng triệt để, để cậu ta đóng góp lần cuối cho việc thông quan của họ.

"Tôi cũng đồng ý." Số 10 cũng không có ý kiến.

Thấy hai người lớp 4 đã nói vậy, Đường Linh nhún vai: "Dù sao người đó cũng là do các cậu cứu, vậy thì cứ do các cậu quyết định đi. Nhưng cậu phải nghĩ ra lời giải thích về việc cậu tìm thấy số 6 thế nào."

"Không cần lo." Tô Dung nở nụ cười tự tin, "Tôi nghĩ lớp trưởng bọn họ cũng không thực sự quan tâm đến câu trả lời của câu hỏi đó, họ chỉ muốn duy trì quy tắc mà thôi. Còn tôi đã giúp họ duy trì quy tắc, họ nên cho tôi chút lợi ích."

Sau khi bàn bạc xong, mọi người trở về lớp học tiếp tiết sau. Các điều tra viên đều rất nhạy cảm với thời gian, vừa về đến lớp thì chuông báo đã vang lên. Thời gian vừa khít.

Lớp 4 học tiết áp chót buổi chiều, tức là tiết thứ tám học môn mỹ thuật. Trước đó đều là các tiết học chính, không cần ra khỏi tòa nhà dạy học.

Học xong một tiết, số 21 đi tới trước tiên nói: "Chúng tôi đã dùng Thuốc nói thật với hai người cùng phòng của số 6, số 6 đã bị quản lý ký túc xá gọi tên tối qua, nhưng số 26 thì không."

Theo định nghĩa điểm danh của quản lý ký túc xá mà Đường Linh đưa ra trước đó, số 26 hẳn đã thực sự chết, còn số 6 vẫn chưa chết, thế nên dù không ở trong ký túc xá, vẫn bị điểm danh.

Đột nhiên Tô Dung nhận ra một điều: "Nói vậy, tối nay chúng ta không cần về ký túc xá cũng được sao?"

Khi quản lý ký túc xá điểm danh, điều tra viên không cần trả lời. Mà dưới tình huống bình thường, chỉ cần không chết, dù biến thành trạng thái số 6, cũng sẽ được điểm danh

"Nhưng trước đó chúng ta đã dò hỏi rồi, mười một giờ là giờ giới nghiêm..." Số 15 vừa nói tới đây, lập tức phản ứng lại, "Hả? Hình như không thấy có quy tắc nào liên quan đến cái này?"

Bọn họ có được thông tin này là do hỏi dân địa phương, lúc đó Tô Dung đã đi tìm Vương Kiến Quốc. Vì hoàn toàn trùng khớp với thời gian biểu, thêm vào đó, dân địa phương cũng làm như vậy, nên không ai thắc mắc. Hơn nữa, hầu hết các quái đàm quy tắc đều như vậy, sau mười giờ tối hoặc mười một giờ tối sẽ cấm ra ngoài. Theo như cô ấy thấy trước đây, thì không cần phải thắc mắc.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, số 15 đột nhiên nhận ra rằng vì họ không thấy nội dung này được viết trên mảnh quy tắc, nên chứng minh họ không nhất thiết phải tuân thủ.

"Cậu nói đúng, có lẽ chúng ta thực sự nên ra ngoài khám phá vào buổi tối." Nghĩ đến đây, cô ấy kiên quyết đổi giọng, "Tối nay thì sao?"

"Phải để một người ở lại ký túc xá." Tô Dung trả lời, "Nhưng thôi, lát nữa hãy nói chuyện này, bây giờ chưa vội."

Cũng không phải là không vội, chủ yếu là có chuyện gấp hơn. Số 32 lập tức chen vào hỏi: "Số 6 thế nào rồi?"

Số 10 trả lời: "Cậu ta không tỉnh lại được, nhưng vẫn còn thở." "Chúng tôi dự định để số 34 đưa cậu ta đến cho lớp trưởng, như một món quà ra mắt."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 981



Nghe vậy, số 32 nhíu mày: "Tại sao các cậu lại làm vậy? Nếu còn thở, nghĩa là cậu ta vẫn chưa chết, phải không? Nếu giao cậu ta cho lớp trưởng, có lẽ cậu ta sẽ thực sự chết."

Lúc này, số 23 cũng lên tiếng: "Thực ra, tôi cũng thấy chúng ta không cần phải giao nộp 6, giao nộp cậu ta đi, rõ ràng là cậu ta vẫn còn... có đường sống, nếu giao nộp thì cậu ta sẽ thực sự sẽ chết."

"Nhưng hiện tại cậu ta sống hay c.h.ế.t cũng chẳng khác gì nhau, còn chiếm mất của số 15 một đạo cụ quái đàm rất hữu dụng." Thấy bọn họ không đồng ý chuyện này, số 10 bình tĩnh phân tích, "Nếu chúng ta để số 15 lấy lại đạo cụ của mình. Khi đó, số 6 chắc chắn sẽ bị dân địa phương phát hiện ra vì không còn gì che chắn nữa. Vậy thì chúng ta tận dụng cậu ta như vậy, chẳng phải mọi người đều vui vẻ sao?"

"Tôi... ừm, cậu nói đúng." Số 32 do dự một chút, dường như không nghĩ ra lời phản bác nào, đành phải gật đầu, "Vậy thì cứ làm như thế đi, đừng để lộ chúng ta là được."

"OK." Tô Dung cười đáp, lúc quay người đi, vẻ trầm tư thoáng hiện trong mắt cô.

Số 32 là người hay nghĩ cho người khác như vậy sao?

Với cái nhìn của Tô Dung, trừ khi đối phương cố tình che giấu, nếu không thì cơ bản chỉ cần gặp nhau nói vài câu, cô có thể phán đoán sơ bộ tính cách của đối phương. Cô và số 32 cũng đã ở cùng nhau cả ngày, tính cách mà đối phương thể hiện ra là kiểu lạnh lùng lý trí.

Chỉ nghe nói có những người lạnh lùng giả dạng thành người tốt, chưa từng nghe về việc người tốt giả dạng thành lạnh lùng. Đây không phải là thế giới tiểu thuyết, trong thực tế, bao gồm quái đàm quy tắc, trừ khi đạt đến mức "thánh mẫu", nếu không hiền lành viễn viễn là phẩm chất tốt cần thể hiện ra.

Nó có thể giúp cho các điều tra viên nhanh chóng chiếm được lòng tin của bạn đồng hành, cũng như giúp họ dễ dàng nắm quyền chủ động. Với tính cách có phần lãnh đạo của số 32, nếu anh ta thực sự là một người tốt, nhất định anh ta sẽ không ngần ngại thể hiện điều đó.

Số 23 thể hiện như vậy còn có thể thông cảm được, nhưng số 32 nói như vậy thì giống như mèo khóc chuột vậy.

Tô Dung cẩn thận nhớ lại một chút, lúc đầu ai là người xúi giục họ cứu số 6, hình như cũng chính là số 32. Anh ta không muốn họ giao số 6 cho phòng giáo vụ? Tại sao?

Thật ra có một điều mà Tô Dung vẫn chưa nói, đó là cô luôn cảm thấy số 32 có vẻ hơi có vấn đề. Đúng là anh ta luôn tích cực đóng góp vào quá trình khám phá của các điều tra viên, nhưng anh ta luôn có mục đích ẩn giấu.

Bản thân Tô Dung là người rất giỏi ăn nói, có khả năng nhạy bén với ngôn từ, nên cô có thể nhận ra số 32 có vẻ như luôn có hành vi định hướng khi phân tích các quy tắc.

Ban đầu cô không thấy điều này có gì to tát, việc các điều tra viên có quan điểm riêng về các quy tắc là điều rất bình thường, việc họ muốn người khác công nhận quan điểm của mình cũng là điều bình thường.

Tuy nhiên, kết hợp với tình hình vừa rồi, Tô Dung không thể không coi trọng hiện tượng này. Có những việc khi không để ý có thể đưa ra đủ loại giải thích, nhưng khi để ý thì thấy nghi ngờ thế nào cũng được.

Số 32 là tín đồ tà giáo giống với ‘người tốt’ và ‘nam thánh mẫu’ của lớp 6?

Đây không phải là chuyện không thể xảy ra, hoặc có thể nói, suy đoán này có khả năng đúng rất cao. Để đảm bảo tiến độ của mỗi lớp đều bị trì hoãn, tín đồ tà giáo bên ngoài nhất định sẽ liên kết với "Nó", nhét ít nhất một tín đồ tà giáo vào mỗi lớp.

Tín đồ tà giáo được "Nó" che chở rất khó chết, nghĩa là có thể loại trừ nghi ngờ đối với số 6 và số 26. Số 15 luôn ở cùng cô, nếu có vấn đề, Tô Dung không tin mình không thể phát hiện ra chút nào.

Vậy thì những người đáng ngờ chỉ có bốn người là số 10, 21, 23, 32.

Nhưng có một điểm rất thú vị là, Tô Dung phát hiện ra mỗi khi số 32 đưa ra quan điểm gì, số 23 luôn là người đầu tiên đồng tình. Không chỉ một lần, lúc đầu cô không để ý đến điểm này, đến khi để ý thì phát hiện ra vẫn luôn như vậy.

Số 23 và số 32 là một cặp tín đồ tà giáo? Có khả năng, nhưng không thể hoàn toàn chắc chắn. Xác định một người có phải là nội gián hay không, trong trường hợp không biết gì cả thì thực ra là một việc rất khó khăn. Nhưng may là Tô Dung đã gian lận.

Cô đột nhiên lấy ra Gương cô gái tự luyến, hơi cảm thán nói: "Đã lâu không dùng đạo cụ này rồi."

Câu nói này không phải nói dối, Tô Dung đã lâu không gặp người đáng giá để sử dụng đạo cụ này, cô thậm chí còn thấy công dụng lớn nhất của đạo cụ này là giúp cô xác nhận xem đối phương có phải là người hay không.

"Đạo cụ này có tác dụng gì?" Người số 15 tò mò hỏi.

Tô Dung cười híp mắt đưa mặt gương lên: "Đến soi gương đi."

Mọi người không nghi ngờ gì, bọn họ đều nghĩ có thể nhìn thấy điều gì đó từ bên trong, cùng nhau nhìn vào gương. Không ngạc nhiên, chỉ sau giây lát, tất cả họ đều bị hấp dẫn bởi hình ảnh của chính mình trong gương.

Gương cô gái tự luyến không gây ảnh hưởng nào đối với chủ nhân của nó, vì vậy Tô Dung thực sự khá tò mò về cảm giác bị chính mình thu hút là gì. Tuy nhiên, cô không hề muốn thử nghiệm một cách nguy hiểm, việc mất kiểm soát là điều cô rất chán ghét.

Chờ ba phút trôi qua, sau khi kiểm soát hoàn toàn tình hình, Tô Dung lập tức hỏi: "Nội gián trong các cậu là ai."

Số 32 lập tức giơ tay lên, nhưng chỉ có một mình anh ta, điều này khiến Tô Dung hơi bất ngờ. Cô vốn nghĩ rằng đồng đội của anh ta là số 23 hoặc số 21, nhưng hóa ra anh ta không có đồng đội.

Tô Dung: "Cậu là tín đồ tà giáo sao?"

Số 32: "Đúng vậy."

Câu trả lời nằm trong dự đoán, Tô Dung tiếp tục hỏi: "Các cậu, những kẻ nằm vùng này được sắp xếp vào Quái đàm quy tắc cố định này để làm gì?"

"Chúng tôi chịu trách nhiệm gây rối cho các điều tra viên, dụ dỗ các điều tra viên vào bẫy của "Nó"."

Nghe vậy, cô nhíu mày, tăng tốc độ nói: "Bẫy của "Nó" là gì?"

"Là..." Số 32 đột nhiên ấp úng, đồng tử mở to, nhãn cầu cũng bắt đầu sung huyết.

Tô Dung dứt khoát nói: "Không cần, cậu không cần trả lời câu hỏi này!"

Nghe thấy câu nói này, số 32 mới dần dần trở lại bình thường. Rõ ràng tà giáo đã đề phòng Tô Dung, áp đặt một số lệnh cấm đối với những tín đồ tà giáo này, khiến họ không thể nói ra bí mật của "Trường trung học số 13."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 982



Tô Dung cũng không thất vọng, không hỏi được những vấn đề lớn, nhưng một số chi tiết nhỏ vẫn có thể tiết lộ được: "Tại sao số 23 lại luôn đồng tình với lời cậu nói?"

"Bởi vì cô ta bị ô nhiễm khá nghiêm trọng, bị tôi kiểm soát gián tiếp." Số 32 trả lời thành thật, "Cô ta sẽ vô thức đồng ý với mọi lời tôi nói."

Hóa ra đây chính là tác dụng của ô nhiễm trong Quái đàm quy tắc cố định này, hay nói đúng hơn là một trong những tác dụng? Thật sự quá hiểm độc, nếu cô không đủ nhạy bén thì có lẽ đã không phát hiện ra.

"Viết cho tôi danh sách tín đồ tà giáo trong "Trường trung học số 13" này." Đây là một câu hỏi rất quan trọng, có thể phát hiện ra số 32 là vì họ tiếp xúc đủ nhiều, nhưng nếu những kẻ nằm vùng ở các lớp khác cũng kín đáo như số 32 thì cô sẽ không thể phát hiện ra.

Yêu cầu số 32 viết ra, có thể giải quyết một lần và mãi mãi.

Nhưng rõ ràng là cô nghĩ quá đơn giản, tà giáo đã đề phòng cô hỏi ra bí mật thực sự của quái đàm quy tắc này, thì làm sao không ngăn cô tiêu diệt hết người nằm vùng chứ?

Khi cô hỏi câu hỏi này, số 32 lại bắt đầu nói lắp, mắt đỏ ngầu, trông như sắp c.h.ế.t đến nơi.

"Được rồi, được rồi, không cần viết nữa." Tô Dung thở dài, "Trong Quái đàm quy tắc cố định này, thế lực nào là điều tra viên có thể tin tưởng? Giáo viên? Lớp trưởng? Giám thị? Hiệu trưởng? Hay là ai khác?"

.". . Không có." Số 32 mặt không biểu cảm nói, "Trong "Trường trung học số 13" không có ai mà điều tra viên có thể tin tưởng."

Câu trả lời này khiến Tô Dung nhíu mày, mặc dù cô đã biết cả giám thị và cán bộ lớp đều không đáng tin cậy, nhưng theo lời của đối phương, có vẻ như hiệu trưởng cũng không đáng tin cậy.

Vậy còn Vương Kiến Quốc thì sao? Anh ta có đáng tin cậy không?

Theo lý mà nói, tà giáo không thể biết được sự tồn tại của Vương Kiến Quốc, vậy nên những lời số 32 nói chắc chắn không bao gồm Vương Kiến Quốc. Nhưng điều này không có nghĩa là Vương Kiến Quốc đáng tin cậy.

Nếu những người mà số 32 nhắc đến đều không đáng tin cậy, được phân loại theo loại, tức là nếu giáo viên không đáng tin cậy, thì Vương Kiến Quốc là giáo viên, trên người anh ta chắc chắn cũng có "cấm chế" do "Nó" đặt ra.

Chỉ cần nhìn vào việc anh ta mất ý thức khi đang giảng bài, không biết mình đã nói gì là có thể thấy được điều này. Vương Kiến Quốc chắc chắn không thể thoát khỏi sự kiểm soát của "Nó" để giúp mình.

Cô cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, thời gianGương cô gái tự luyến có thể khống chế con người có hạn, chỉ năm phút mà thôi. Cô phải tận dụng thời gian có hạn này để đạt được lợi ích tối đa, bởi vì khi thời gian bị khống chế trôi qua, số 32 sẽ không còn nữa.

Gương cô gái tự luyến có thể điều khiển người khác nhưng lại không có cách nào để xóa ký ức của họ. Cho dù cô có ra lệnh cho họ quên đi thì những điều không thể làm được thì vẫn sẽ không làm được.

Vì vậy, khi thời gian bị điều khiển kết thúc, cô phải nhổ cỏ tận gốc. Muốn g.i.ế.c một điều tra viên trong phạm vi quy tắc không khó, chỉ có điều số 32 không phải điều tra viên mà là tín đồ tà giáo. Tô Dung không biết hình phạt của quái đàm quy tắc có giáng xuống người đối phương hay không.

Vì vậy, cô định tận dụng số 32 lần cuối trước khi anh ta chết, để anh ta làm bạn với số 6.

Nghĩ vậy, Tô Dung liếc nhìn đồ hồThời gian tuyệt đối trên cổ tay rồi hỏi tiếp: "Ngoài việc trở thành cán bộ lớp, chúng ta có cách nào để nghe hiểu được bài giảng của giáo viên không?"

"Sang lớp khác học."

"Có yêu cầu cố định không? Tôi nên sang lớp nào?" Ban đầu cô không định hỏi vấn đề này, nhưng sau khi nghe câu trả lời của đối phương, Tô Dung quyết định hỏi thẳng.

Nếu không có yêu cầu cố định thì cũng được, cô muốn sang lớp nào học cũng được, miễn là không phải lớp 4. Nhưng nếu có yêu cầu cố định, cô vẫn nên hỏi cho chắc, kẻo thử từng lớp một, mất thời gian.

.". . Lớp 11." Số 32 khàn giọng trả lời, như thể câu nói này đã dùng hết toàn bộ sức lực của anh ta.

Ngay giây tiếp theo, ánh mắt anh ta trở nên sáng rõ, đồng tử co lại trong chốc lát, vẻ sợ hãi gần như tràn ra khỏi mắt. Nhưng anh ta không kịp phản ứng, tiếng chuông vào lớp đã vang lên.

Khuôn mặt của số 32 tái mét, đạo cụ vốn đã chuẩn bị phát động trong chớp mắt cũng không còn cơ hội ra tay. Vào lớp rồi, họ không thể rời khỏi lớp nữa. Vậy thì điều gì đang chờ đợi anh ta sau giờ học? Số 32 không dám nghĩ.

Anh ta ép mình bình tĩnh, chỉ hy vọng rằng điều tra viên khác sẽ mất đi ký ức về khoảng thời gian bị khống chế, nếu không anh ta thực sự không thể sống sót.

Không thể trốn thoát được, nếu những điều tra viên kia còn trí nhớ, họ chắc chắn sẽ phong tỏa lớp học kịp thời, không thể để anh ta trốn thoát.

Còn nếu những điều tra viên kia không còn trí nhớ, thì hành động trốn thoát trước của anh ta sẽ chứng minh rằng anh ta đang lo sợ, đến lúc đó dù anh ta có muốn phản bác thì cũng chẳng ai tin. Vì vậy, dù trong trường hợp nào, anh ta cũng phải ngoan ngoãn ngồi trên ghế, chờ đợi sự phán xét của họ.

Do quá căng thẳng nên anh ta không để ý đến vẻ mặt ngạc nhiên của mấy điều tra viên khi bị giải trừ khống chế. Đúng vậy, cũng giống như số 32, họ cũng có trí nhớ.

Dù cho quái đàm quy tắc này mới chỉ diễn ra một ngày, nhưng thực ra phần lớn các điều tra viên đều ít nhiều cảm nhận được sự tồn tại của kẻ nằm vùng. Chưa kể đến cặp đôi "người tốt bụng" của lớp 6, bọn họ cũng cảm thấy một số điều bất thường.

Mà lúc này, kẻ nằm vùng thực sự lộ diện, còn lộ diện theo cách đơn giản và thô bạo như thế này, trong lòng mọi người đều rất phức tạp.

Số 10 phức tạp vì Tô Dung lại có một đạo cụ quái đàm mạnh mẽ như vậy, cô ấy chắc chắn loại đạo cụ có kỹ năng khống chế nhóm tuyệt đối là đạo cụ hàng đầu. Có lẽ chỉ có một số người trên bảng xếp hạng điều tra viên tinh anh trên toàn thế giới mới có thể sở hữu một đạo cụ cấp độ như vậy?

Cô ấy không ngạc nhiên khi số 32 có vấn đề, ngay từ khi phát hiện ra số 23 bị ô nhiễm, cô ấy đã cẩn thận quan sát từng cử động của số 23, với hy vọng có thể đánh giá được rằng sự ô nhiễm trong quái đàm quy tắc này sẽ mang lại hiệu ứng gì, ngoài việc đầu óc không tốt.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 983



Cô ấy không để ý nhiều đến hiệu ứng cụ thể, nhưng lại phát hiện ra cùng một điều với Tô Dung, đó là mỗi khi số 32 đưa nói gì đó, số 23 luôn luôn đồng tình như một con vẹt.

Với cùng một phòng ký túc xá, cô ấy và số 23 hiểu nhau hơn hẳn so với các đồng đội khác. Với tính cách hơi ngại giao tiếp của số 23, cho dù thực sự đồng tình với lời số 32, cô ấy cũng sẽ không chủ động đứng ra ủng hộ khi không có ai phản đối. Huống hồ cô ấy không chỉ ủng hộ một lần mà là lần nào cũng ủng hộ. Một vấn đề rõ ràng như vậy, làm sao số 10 không nhận ra chứ?

Cô ấy không rõ số 23 có phải là gián điệp hay không, nhưng cô ấy dám chắc số 32 có vấn đề. Trước đây không nói ra là vì thứ nhất không chắc trong lớp còn có điều tra viên nào có vấn đề hay không, thứ hai là muốn xem thử số 32 muốn làm gì.

Kết quả là không ngờ Tô Dung lại làm một cú lớn, không những cứu được bọn họ mà còn hỏi ra được không ít manh mối. Bây giờ cô ấy cần suy nghĩ về những manh mối này trong tiết học tiếp theo.

Khác với cô ấy, số 15 và số 21 thực sự không nhận ra số 32 có vấn đề. Hoặc có thể nói cả hai người họ đều bị ô nhiễm tương đối nghiêm trọng, chỉ là nhẹ hơn số 23. Vì vậy, họ cũng sẽ vô thức cho rằng lời nói của số 32 là đúng, từ đó không nhận ra vấn đề của anh ta.

Thấy số 32 trực tiếp tiết lộ mình là gián điệp, số 15 còn ổn, số 21 thì toát mồ hôi lạnh toàn thân. Cần biết rằng anh ta và số 32 là bạn cùng phòng, nếu số 32 thực sự muốn ra tay với anh ta thì có lẽ anh ta đã c.h.ế.t từ lâu rồi.

Sau một thời gian ngắn, anh ta dần hiểu ra tại sao số 32 không tấn công anh ta. Chỉ cần số 32 không phải là người giống "Ngô thánh mẫu" ở lớp bên cạnh, anh ta sẽ không chọn tấn công bạn cùng phòng của mình. Ngay khi mình chết, anh ta sẽ ngay lập tức trở thành mục tiêu của mọi người.

Thật may mắn cho số 21 khi rơi vào hoàn cảnh này. Mặc dù chung phòng với kẻ tà đạo, nhưng ít nhất tính mạng vẫn được đảm bảo.

Người bị ô nhiễm nặng nhất là số 23 rõ ràng là người bị sốc nhất, cô ấy hoàn toàn không ngờ số 32 mà cô ấy vẫn luôn nghe theo lại là một tín đồ tà giáo.

Cô ấy nhớ lại chuyện trước đây, đúng là trạng thái của cô ấy thật sự không ổn. Với tính cách của cô ấy, sao có thể dễ dàng nghe theo người khác như vậy. Vì bị ô nhiễm, cô ấy luôn không nhận ra sự bất thường của bản thân, may mà cô ấy vẫn còn đồng đội ở bên.

Nói đi cũng phải nói lại, lỗi cũng tại cô, trong giờ thể dục, rõ ràng là cô ấy đã nhận ra mình bị ô nhiễm nặng sau lời nhắc nhở của số 10. Nhưng vì thuốc thanh lọc ô nhiễm rất quý, chỉ có thể dùng một lần, nên cô ấy vẫn không nỡ dùng. Bây giờ nghĩ lại, vì tiết kiệm nhất thời, cô ấy đã suýt gây ra sai lầm lớn.

Sau khi nghĩ đến việc này, số 23 sợ hãi đến run rẩy toàn thân, không còn quan tâm đến việc tiết kiệm thuốc nữa, lập tức lấy ra một viên. Nhưng cô không uống ngay trong giờ học, ngang nhiên uống thuốc trước mặt giáo viên, như vậy chẳng phải là vi phạm quy tắc sao? Đợi đến giờ ra chơi uống cũng không muộn.

Nhìn hành động của từng người, số 32 đã hoàn toàn xác định họ vẫn còn trí nhớ vừa nãy. Vậy thì đương nhiên anh ta không thể tiếp tục ngồi chờ chết, cho dù có khó khăn đến đâu, anh ta cũng phải cố gắng trốn thoát.

Tô Dung ngồi chỗ của mình, không hề biết tâm trạng các điều tra viên trong lớp mình lại khác nhau đến vậy, nhưng cho dù cô có biết thì cũng không quan tâm. .

Bây giờ cô và số 10 đều đang suy nghĩ về thông tin có được từ số 32. Thông tin này không chỉ là những lời anh ta vừa nói, mà còn có thông tin kết hợp với thân phận nằm vùng của anh ta để xem lại những việc anh ta đã làm trước đó.

Tô Dung vốn có trí nhớ rất tốt, huống hồ mới chỉ hai ngày trôi qua. Sau khi cố gắng nhớ lại, rất nhanh trong đầu cô đã hiện lên từng cử chỉ hành động của số 32 kể từ khi gặp anh ta.

Điều thú vị là, tuy số 32 luôn xuất hiện với hình ảnh rất chủ đạo nhưng nếu nhớ lại thì anh ta chẳng hề chủ động nói gì. Mỗi lần đều đợi số 21 hoặc 23 có ý tưởng gì rồi mới nói theo, rồi dẫn dắt họ theo một mạch suy nghĩ nào đó.

Là một tín đồ tà giáo biết được nội tình của "Trường Trung học số 13" này, nếu số 32 thực sự muốn đánh lạc hướng điều tra viên thì anh ta đã có rất nhiều cơ hội ở giai đoạn đầu, khi mà mọi người hoàn toàn không biết anh ta có vấn đề.

Nhưng anh ta đã không làm thế, điều này chứng tỏ anh ta nhất định có những hạn chế rất lớn. Phải chăng là anh ta không thể chủ động nói ra những suy nghĩ sai lầm có vấn đề?

Nhưng số 32 không phải là hoàn toàn không nói, thực ra anh ta cũng thỉnh thoảng nói một hai câu. Điều này chứng tỏ vấn đề chắc chắn không phải là hạn chế của anh ta, hạn chế là thứ không thể phá vỡ được.

Vậy tại sao anh ta lại không chủ động nói ra suy nghĩ của mình?

Tô Dung bỗng nhướn mày, mắt sáng lên. Nếu đó không phải chỉ là sự cản trở đối với tín đồ tà giáo mà là sự cản trở đối với tất cả các điều tra viên thì sao?

Điều này có nghĩa là các điều tra viên không thể nói quá nhiều phân tích liên quan đến quái đàm quy tắc? Điều này cũng chứng minh cho lời khuyên của bà chủ tiệm tạp hóa dành cho cô, "Nói ít làm nhiều." Chỉ cần nói ít thôi, tự nhiên những thứ này sẽ ít đi.

Và lúc này, Tô Dung cuối cùng cũng nhận ra, có lẽ đây là lý do tại sao cô lại có trạng thái rất tốt trong số các điều tra viên.

Tương tự như vậy, trạng thái của số 23 cũng rất tốt, chỉ vì cô ấy nói ít. Những người có trạng thái tệ nhất trong lớp của họ là số 10 và số 21, người trước là vì đủ thông minh, thường có thể nghĩ ra nhiều thứ. Sau đó, khi nói ra những suy nghĩ của mình, bọn họ đã rơi vào bẫy của "Nó." Còn người sau thì có lẽ là vì sự xúi giục và ám chỉ của số 32, nên mới nói nhiều như vậy.

Cảm thấy như đã nghĩ thông suốt hầu hết mọi việc, Tô Dung lại rơi vào một vấn đề mới. Đó là nếu thực sự không thể phân tích nhiều thì tình thế này đối với các điều tra viên quá bất lợi, hoàn toàn là bị cô lập một mình.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 984



Bản chất của Quái đàm quy tắc cố định nhiều người này là phải dựa vào sự giao lưu, phân tích lẫn nhau giữa các điều tra viên để đạt được hiệu quả 1 + 1> 2. "Nó" trực tiếp chặn con đường này, vậy thì phải làm thế nào?

Do đó, nếu không đoán sai, những gì cô vừa suy đoán chỉ là khái niệm đại khái, cũng chính là liên quan đến phân tích quái đàm quy tắc. Mà thứ để bọn họ chân chính không thể nói, là đầu mối bên trong phân tích này.

Chuyện này có thể chờ một lát nữa thì nói sau, dù sao thì cô chỉ cần "nói ít" là có thể tránh được mọi rủi ro. Điều cần quan tâm hơn là câu trả lời của số 32 cho câu hỏi cuối cùng của cô.

Đó là một câu trả lời hoàn toàn không ngờ tới, muốn nghe hiểu nội dung bài giảng, ngoài việc làm cán bộ lớp thì đến lớp khác học?

Không trách gì khi hiệu ứng cách âm của cửa ký túc xá rất kém, nhưng hiệu ứng cách âm của tòa nhà dạy học lại cực kỳ tốt. Hóa ra là cố tình ngăn họ nghe thấy tiếng các lớp khác học.

Nhưng tại sao?

Nếu nói phòng học do những điều tra viên tự chọn, thì việc mọi người đi nhầm lớp vẫn có thể chấp nhận được. Nhưng vị trí phòng học này đã được cố định khi bọn họ vừa mới đến, tại sao lại cố tình sắp xếp phòng học sai cho bọn họ?

Nếu chỉ muốn họ không hiểu bài giảng thì thực ra không cần phải đặt ra một thiết lập như vậy. Rốt cuộc chỉ cần trở thành cán bộ lớp là có thể nghe hiểu được giáo viên nói gì, mà muốn trở thành cán bộ lớp thì chắc chắn không chỉ có cách là thông qua kỳ thi.

Ban đầu Tô Dung định lợi dụng việc giao nộp số 6 để đổi lấy cơ hội trở thành cán bộ lớp. Nhưng sau khi có được thông tin tình báo của số 32, cô biết mình không cần phải làm vậy nữa, cô hoàn toàn có thể đi lớp 11 nghe giảng bài.

Nói thật lòng, Tô Dung rất muốn đến lớp 11, vì lớp 11 có Tạ Kha Kha. Vận may của tên này không chỉ là may mắn cho mình mà còn may mắn cho những người xung quanh. Cho đến bây giờ, lớp 11 là lớp có số lượng điều tra viên tử vong ít nhất, chỉ có một người c.h.ế.t mà thôi.

Có cậu ta ở đó, Tô Dung ước tính tiến độ thông quan của mình có thể tăng nhanh rất nhiều.

Ở đây phải cảm ơn số 32, hoặc nói cách khác là phải cảm ơn những tín đồ tà giáo. Nếu không có bọn họ, Tô Dung phải đợi đến ngày mai mới phát hiện ra những thông tin này.

Trước đó cô chỉ có một chút suy nghĩ mơ hồ về Quái đàm quy tắc cố định này, nhưng bây giờ những suy nghĩ này đã trở nên rõ ràng.

Sau khi tan học, số 32 đột nhiên biến mất khỏi chỗ ngồi. Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, anh ta lại xuất hiện ở cửa ra vào, ảo não và tuyệt vòng nhìn cánh cửa đã được khóa lại từ lúc nào.

Số 10 cười khẩy một tiếng: "Tôi còn có thể để anh chạy thoát sao?"

Sau đó, số 15 bên cạnh cũng không ngồi yên, cô ấy đi đến, che miệng số 32 bằng tay. Số 32 nghĩ cô ấy định đánh mình, trong mắt lóe lên tia hy vọng, liền đứng im, chỉ chờ cô ấy ra tay để báo ngay cho lớp trưởng. Có sự bảo vệ của lớp trưởng, có lẽ anh ta có thể trốn thoát khỏi tai nạn này.

Tuy nhiên, số 15 không phải là người ngu ngốc, làm sao có thể thực sự ra tay trong lớp? Khi tay cô chạm vào miệng của số 32, bột phấn ẩn trong tay liền xâm nhập vào đường hô hấp của số 32.

Lúc này, số 32 cuối cùng cũng nhận ra điều không ổn, anh ta vừa muốn đấu tranh, liền bất tỉnh ngay.

Thấy bọn họ đã kìm hãm được số 32, Tô Dung đi đến gặp lớp trưởng: "Lớp trưởng, tôi tìm thấy người đã cướp đi cơ thể của bạn học hôm qua rồi."

Nghe vậy, lớp trưởng ngơ ngác một lúc, sau đó lập tức nổi giận hỏi: "Là ai ?"

"Chính là cậu ta." Tô Dung chỉ vào số 32, rồi ra vẻ phẫn nộ, "Tôi cũng tình cờ thấy cậu ta có vấn đề, nên đã theo dõi cậu ta một lúc, phát hiện cậu ta mang theo t.h.i t.h.ể của bạn học đó, lúc đó tôi mới chắc chắn cậu ta chính là thủ phạm vụ cướp."

Nghe Tô Dung nói đã tìm thấy t.h.i t.h.ể số 6, lớp trưởng lập tức phấn chấn hẳn lên: "Giờ t.h.i t.h.ể ở đâu? Cậu đưa t.h.i t.h.ể cho tôi trước đã."

Thấy thái độ của lớp trưởng như vậy, Tô Dung thoáng hiện lên vẻ suy nghĩ. Cô vốn tưởng lớp trưởng và giám thị là những người đề cao quy tắc, nhưng bây giờ xem ra thì không hẳn như vậy.

Qua thái độ của lớp trưởng, có thể thấy với họ, một điều tra viên vi phạm quy tắc còn quan trọng hơn việc tuân thủ quy tắc. Bọn họ muốn làm gì với điều tra viên vi phạm quy tắc đó?

Nghĩ đến đây, Tô Dung nở một nụ cười xấu hồ, nhưng lời nói thì chẳng hề xấu hổ chút nào: "Sau khi tôi đưa t.h.i t.h.ể của người đó cho cậu, cậu có thể cho tôi đi cùng đến phòng giáo vụ xem giám thị sẽ xử lý cậu ta như thế nào không?"

"Đây là thông tin mật của trường, tôi cũng không thể hứa với cậu được." Lớp trưởng tỏ vẻ khó xử, "Nhưng tôi nghĩ dù thế nào cậu cũng sẽ không giấu t.h.i t.h.ể của kẻ vi phạm quy tắc đúng không?"

Mặc dù là câu hỏi, nhưng rõ ràng đây là một lời đe dọa. Nếu Tô Dung thực sự giấu xác số 6 thì chắc chắn lớp trưởng sẽ có biện pháp đối phó.

Tuy nhiên, Tô Dung dường như không hiểu hàm ý của cô ta, lại hỏi: "Vậy đối với những học sinh như tôi, người đã giúp duy trì quy tắc, thì sẽ có phần thưởng gì? Không thể là không có gì đi?"

Lớp trưởng nghe được câu này, không nhịn được hơi giật khóe miệng: "Cậu muốn gì? Yêu cầu vừa nãy của cậu chắc chắn là không được."

"Vậy tôi có thể có cơ hội gặp gỡ và trò chuyện với hiệu trưởng không? Tôi rất tò mò về hiệu trưởng mới, muốn biết ngài ấy có kế hoạch gì cho tương lai của chúng ta." Khi nói, Tô Dung tỏ ra rất ngưỡng mộ, không thể nhìn ra được trong lòng cô đang thực sự nghĩ gì.

Cô không yêu cầu được chuyển sang lớp 11 học, vì đã biết mình có thể hiểu được bài giảng của lớp 11, nên hoàn toàn có thể dùng cách ghi âm hoặc dùng phương pháp theo theo dõi để nắm được nội dung bài giảng của lớp 11, mà không cần phải đích thân đến lớp.

"Yêu cầu này của cậu còn không bằng yêu cầu vừa nãy." Lớp trưởng cau mày lắc đầu, "Ngay cả tôi cũng không gặp được hiệu trưởng, cậu thì làm sao có thể gặp được?"

Dù thất vọng nhưng Tô Dung vẫn tiếp tục đưa ra yêu cầu thứ ba: "Tôi muốn có quyền rời khỏi ký túc xá sau 11 giờ đêm, tôi chưa từng thấy khuôn viên trường về đêm bao giờ."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 985



Mặc dù trước đó cô nói muốn lẻn ra ngoài, nhưng ai cũng biết là không thể dễ dàng như vậy. Ban đêm của quái đàm quy tắc rất nguy hiểm, những điều kỳ lạ luôn xảy ra. Nếu không có đặc quyền mà ra ngoài thì chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm lớn.

Đặc biệt là cô biết "Trường trung sở 13" và "Ký túc xá số 44" mà cô đã trải qua trước đó thực sự nằm trên cùng một bản đồ. Nói cách khác, ánh sáng đỏ vào ban đêm trong "Ký túc xá số 44" có lẽ vẫn tồn tại trong "Trường trung học cơ sở 13" này.

Ánh sáng đỏ đó không được tiếp xúc, một khi tiếp xúc có lẽ sẽ ngay lập tức biến thành kẻ ô nhiễm. Tiếu Khả Ái lúc đầu sau khi bị ô nhiễm đã cố gắng kéo rèm cửa, để họ tiếp xúc với ánh sáng đỏ, do đó tất cả đều bị ô nhiễm.

Có nghĩa là, mặc dù suy đoán trước đó của họ không sai, về đêm vẫn có cơ hội ra ngoài. Nhưng nếu không chuẩn bị mà đi ra ngoài, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.

Đây là cơ hội quan trọng để Tô Dung lợi dụng chuyện này, thậm chí cố tình sử dụng hiệu ứng phá nhà ba lần liên tiếp để thúc đẩy lớp trưởng chấp thuận yêu cầu này của cô ấy.

Nghe vậy, lớp trưởng quả nhiên do dự. Đúng là yêu cầu này cũng quá đáng thật, nhưng cô ta vừa từ chối hai yêu cầu của đối phương rồi, nếu còn từ chối cả yêu cầu thứ ba, thì thật sự có vẻ cô ta không có thành ý.

So với hai yêu cầu trước, thì yêu cầu này tương đối nằm trong khả năng của cô ta. Nghĩ vậy, lớp trưởng gật đầu: "Được, tôi sẽ đưa cho cậu một phù hiệu tuần tra đêm, cậu đeo nó vào là có thể đi lại trong trường vào ban đêm."

Cô nói xong liền lấy một băng tay đỏ ra từ cặp. Thường thì cô ta sẽ đeo lên khi tuần tra vào buổi tối, nhưng bây giờ để đổi xác số 6, nên cô ta đành đưa cho Tô Dung.

Ngược lại cô ta không sợ Tô Dung đổi ý hoặc không đưa xác số 6 cho mình. Dù sao so sánh với Tô Dung, cô ta chiếm ưu thế hơn. Nếu đối phương thật sự đổi ý, vậy sẽ phải gánh chịu sự trả thù của cô ta. Lớp trưởng tin Tô Dung là một người thông minh, sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy.

Quả nhiên Tô Dung giữ lời hứa, đưa cô ta đến nhà vệ sinh, thấy t.h.i t.h.ể số 6. Khi vừa nhìn thấy t.h.i t.h.ể số 6, lớp trưởng đã nở nụ cười.

Cô ta lập tức hỏi: "Cậu ta vẫn luôn ở đây sao?"

"Có lẽ vậy." Tô Dung gật đầu, "Tôi cũng không chắc lắm, bạn học gây chuyện cũng đó không nói nhiều."

Tuy nhiên, lớp trưởng cũng không thèm để ý chuyện này, chỉ nheo mắt nghi ngờ: "Nhưng mà, hôm đó có đến mấy tên lận, không lẽ chỉ có một mình cậu ta, đồng bọn của cậu ta đâu rồi?"

"Tôi đoán là cậu ta sẽ không khai ra đồng bọn của mình đâu, chỉ toàn nói nhăng nói cuội thôi. Vậy nên nếu lớp trưởng không quá vội muốn tìm những tên còn lại thì tốt nhất đừng để cậu ta tỉnh lại, kẻo đêm dài lắm mộng, lại xảy ra chuyện gì thì phiền phức."

Tô Dung hơi lo số 32 khai ra những người còn lại, nếu cậu ta tỉnh lại chắc chắn sẽ làm thế, chỉ chờ lớp trưởng có tin hay không thôi. Dù cô có thể tranh luận thắng số 32, nhưng chỉ cần bị chỉ đích danh, lớp trưởng chắc chắn sẽ nghi ngờ. Vậy nên kết quả tốt nhất chính là không để số 32 tỉnh lại.

Nghĩ như vậy, cô lại khuyên: "Bắt một người làm gương răn đe là đủ rồi, tôi nghĩ những tên còn lại thấy cảnh người này bị thế này chắc chắn sẽ hoàn lương. Trưởng lớp, cậu đại nhân đại lương, tha cho bọn họ một con đường sống đi."

"Hình như cậu hơi tử tế với bọn họ đó?" Lớp trưởng nghi ngờ nhìn cô.

Tô Dung cố làm ra vẻ xấu hổ, gãi đầu nói: "Thực ra, tôi vẫn chưa nói, hôm đó tên đánh tôi tuy trông rất dữ tợn nhưng lại không đánh vào chỗ hiểm. Nếu không với sức của tôi thì đã c.h.ế.t từ lâu rồi. Vì bọn họ không muốn lấy mạng tôi nên tôi nghĩ vẫn có thể tha thứ được."

Nghe câu trả lời này, lớp trưởng không hề ngạc nhiên, gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu. Thực ra, sau khi mọi chuyện kết thúc, khi cô ta nhớ lại chuyện này thì đã nhận ra điều đó. Đừng thấy Tô Dung bị đánh tơi bời mà tưởng là không có chuyện gì.

Lúc đầu cô ta cũng hơi nghi ngờ, nhưng vì không có bằng chứng gì, cộng thêm Tô Dung cũng không có biểu hiện gì đáng ngờ nên cô ta mới không nói ra. Nhưng bây giờ nghe Tô Dung vô tình giải thích như vậy, cô ta bỗng tin lời của đối phương, còn giải đáp được cả thắc mắc khó chịu trong lòng.

Xem ra là cô ta nghĩ nhiều rồi, Tô Dung và đám cướp đó thực sự không phải một giuộc. Hơn nữa, tính tình còn rất thật thà, biết ơn, không thù dai, là một người tốt.

"Tôi biết rồi." Lớp trưởng gật đầu, rồi tiện miệng nói: "Đúng rồi, đi tuần tra buổi tối là nhiệm vụ, nếu cậu lựa chọn ra ngoài vào buổi tối thì phải hoàn thành nhiệm vụ tuần tra. Khu vực tôi phụ trách là tòa nhà dạy học, cùng khu vực với lớp trưởng lớp 11. Theo lý thì hai ngày nay đều do cậu ta phụ trách, vì thế nếu cô đi thì có thể sẽ gặp cậu ta. Cậu đừng quên hoàn thành nhiệm vụ, cậu ta sẽ không hỏi tại sao lại đổi người đâu."

Tô Dung nhướn mày, ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ đến những chuyện khác. Có thể thấy thân thể số 6 đối với lớp trưởng và phòng giáo vụ thực sự rất quan trọng.

Rốt cuộc họ muốn dùng số 6 để làm gì? Tô Dung thực sự rất tò mò, chỉ mong lần này số 6 đi là c.h.ế.t luôn, như vậy cô mới có thể dùng Thị giác tử vong để xem xét.

Liên hệ đến chuyện này, nhiệm vụ tuần tra mà lớp trưởng đưa ra cũng rất đáng để suy nghĩ. Lớp 11, lại là lớp 11. Vừa rồi số 32 cũng đã nói, điều tra viên lớp 4 phải đến lớp 11 nghe giảng mới có thể hiểu được.

Hai lần liên tiếp có sự giao thoa, khiến cô không khỏi quan tâm. Lớp 4 và lớp 11 có mối liên hệ gì? Và liệu lớp 4 và lớp 11 có còn liên quan gì nữa không?

Lớp trưởng không lo lắng đến suy nghĩ của cô, suy nghĩ một lúc, lần này không còn tham công tiếc việc nữa, tìm hai dân địa phương, cùng nhau khiêng số 6 và 32 lên.

Sau khi cô ta rời đi, các điều tra viên khác trong lớp ngay lập tức tụ tập lại. Hiện tại, lớp của họ chỉ còn lại bốn điều tra viên, không tính Tô Dung. Lần lượt là cô gái tóc đuôi sam số 10, cô gái tóc ngắn số 15, anh chàng cao lớn số 21 và cô gái nói lắp số 23.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 986



Anh chàng số 21 đau khổ nói: "Tôi nghi ngờ lớp 4 khắc nam sinh, nếu không thì sao lớp mình chỉ còn mình tôi là con trai?"

Câu nói này đã làm giảm bớt không khí nặng nề trước đó. Cô gái số 10 không nhịn được cười, hỏi Tô Dung: "Tối nay cậu có ra ngoài không?"

Họ đều có thính giác rất tốt, tất nhiên là đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa lớp trưởng và Tô Dung. Tô Dung gật đầu, cô không muốn lãng phí thời gian, nếu có thể ra ngoài ngay hôm nay thì phải đi ngay, ai biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì?

Nghe vậy, cô gái số 10 cũng không nói thêm gì nữa. Mặc dù biết rằng đi ra ngoài một mình vào ban đêm rất nguy hiểm, nhưng cô ấy vẫn tôn trọng lựa chọn của Tô Dung. Ở "Khu dân cư Hương Thảo" cũng có những hoạt động diễn ra vào ban đêm, thông tin thu thập được vào ban đêm chắc chắn sẽ nhiều hơn vào ban ngày.

Số 23 thắc mắc: "Mặc dù có, có được quyền, đi, đi ra ngoài, vào, vào, ban đêm, rất quan trọng, nhưng nếu, nếu so sánh, nhất định là, là nghe giảng bài ở lớp, lớp 11 mới là, quan trọng hơn chứ? Tại, tại sao không làm, làm chuyện này, trước?"

Nghe vậy, những người khác nhìn cô ấy bằng ánh mắt kỳ lạ. Số 10 nói không chút thương tiếc: "Cậu chưa uống thuốc à?"

Câu này khiến số 23 nuốt nước miếng, cô ấy thực sự chưa uống thuốc thanh lọc ô nhiễm. Ban đầu cô ấy định uống ngay sau tiết học, kết quả là sau tiết học lại có chuyện xảy ra. Đến mức cô ấy thậm chí chưa kịp uống thuốc. Nhận ra mình lại làm chuyện ngu ngốc, số 23 quyết định uống viên thuốc ngay lập tức.

Số 15 vừa lúc đưa chai nước cho cô ấy, số 23 nuốt thuốc bào bụng, nhắm mắt lại cảm nhận được tỉnh táo.

Sau một lúc, cô ấy mở mắt ra, trong đôi mắt là sự tỉnh táo chưa từng có. Cô ấy nhớ lại những điều ngớ ngẩn mình đã làm trong thời gian qua, số 23 không nhịn được việc đỏ mặt: "Thật là một vấn đề ngớ ngẩn, chúng ta hoàn toàn có thể sử dụng ghi âm hoặc video để xem bài giảng của lớp 11, hoàn toàn không cần phải đến lớp 11. May mà số 34 thông minh, nếu là tôi, bây giờ có lẽ đã lãng phí cơ hội này rồi."

Mọi người nghe cô ấy nói vậy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Phản ứng nhanh như vậy thì rõ ràng là chỉ số thông minh đã trở lại rồi.

Thấy tình trạng của cô ấy như thế, Tô Dung cũng không khỏi có chút xúc động, cũng muốn uống một viên thuốc để bản thân tỉnh táo lại. Mặc dù không biểu hiện ra nhiều, nhưng thực ra cô có thể cảm nhận được mình hiện đang ở trong trạng thái bị ô nhiễm. Có nhiều chuyện dù có chú ý đến cũng không thể nghĩ sâu xa được, điều này rõ ràng là do ô nhiễm đang cản trở cô.

Cảm giác có thừa ý chí nhưng không đủ sức lực này khiến cô rất bực bội, cô rất muốn thoát khỏi tình trạng này.

Nhưng Tô Dung biết bây giờ vẫn chưa phải lúc, cô không biết sau này có xảy ra tình trạng ô nhiễm bùng phát đột ngột hay không. Trước khi đạt đến trạng thái như số 23, tốt nhất cô vẫn nên giữ viên thuốc trong tay.

"Đúng rồi, có một chuyện mà tôi chưa kịp nói với mọi người." Số 21 đột nhiên lên tiếng, "Trước đây khi mọi người xử lý cơ thể số 6, tôi và số 32 cũng không ngồi không, chúng tôi đã đến lớp 6 để hỏi thăm tình hình của Tiểu Lý, chính là Tiểu Lý không ăn trưa mà đi theo dõi người khác đó."

Đó là tin tức họ nhận được khi đang ăn trưa, Tiểu Lý lớp 6 đã dùng một số kỹ thuật đặc biệt để theo dõi "Người tốt" và "Ngô thánh mẫu". Khi đó, họ đã hẹn nhau sẽ đến lớp 6 để hỏi thăm tình hình, xem hai người đó rốt cuộc đã đi đâu.

"Nhớ ra rồi, vậy đã có câu trả lời chưa?" Số 10 tò mò hỏi.

Số 21 gật đầu: "Có rồi, hai người đó trước tiên đã tách nhau ra rồi đến khu ký túc xá nam nữ. Sau đó, họ tìm đến những người cải trang thành giáo viên. Vì kỹ thuật đặc biệt của Tiểu Lý phải cách xa họ một chút nên không rõ cụ thể họ làm gì, nói gì. Nhưng nếu không có gì bất ngờ thì ký túc xá của các điều tra viên hẳn đã bị động tay động chân rồi."

Nghe vậy, sắc mặt mọi người lại tối sầm xuống. Ký túc xá bị phá hoại, đúng là phiền phức thật.

"Lớp 6 còn giữ hai người đó lại không?" Số 15 hỏi.

Số 21 lại gật đầu: "Có chứ, họ muốn tiếp tục theo dõi hai người đó, xem có thể lần theo dấu vết để tìm ra kẻ nằm vùng của các lớp khác không. Có một tin tốt là trong khoảng thời gian sau đó, tôi đều ở cùng với số 32, nên hẳn là anh ta không có thời gian để báo tin."

Thật sự là một tin tốt, nếu như số 32 này mà đi mách lẻo thì Tiểu Lý nguy rồi.

Tô Dung thở dài một tiếng, đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài. Vốn dĩ cô định là chiều nay sẽ đi tìm Vương Kiến Quốc, hỏi một số chuyện mà cô muốn biết, tiện thể thử xem độ tin cậy của đối phương đến đâu.

Nhưng mà chuyện chiều nay lại ùn ùn kéo đến, cô hoàn toàn không có thời gian đi tìm Vương Kiến Quốc. Được rồi, xem ra phải đợi đến ngày mai mới đi tìm anh ta.

Tiết học tiếp theo là tiết mỹ thuật, bọn họ đã ở đây rất lâu rồi, phải nhanh chóng đến tòa nhà thí nghiệm tìm phòng học mỹ thuật mới được. Nhưng trước đó, cô phải đến lớp 11 tìm Tạ Kha Kha đã.

Số 15 đi cùng cô, nếu không thì để một mình cô đi đi về về một vòng như thế này, lỡ có chuyện gì xảy ra thì chẳng ai biết được. Vội vã đi đến cửa lớp 11, Tô Dung không bước vào mà đứng ngoài cửa vẫy tay gọi Tạ Kha Kha.

Lúc này Tạ Kha Kha đang ngồi trong lớp, thấy Tô Dung đứng ở cửa gọi mình thì hơi bất ngờ, chỉ tay vào mình. Xác định Tô Dung đúng là đang gọi mình thì lập tức đi ra: "Cà... Tiểu Nhất, cậu tìm tôi có chuyện gì vậy?"

"Cậu có máy ghi âm hay thứ gì đó tương tự không?" Tô Dung nhỏ giọng hỏi, "Tóm lại là thứ gì đó có thể ghi lại được nội dung tiết học tiếp theo của các cậu, đúng rồi, tiết học tiếp theo của cậu ở trong tòa nhà dạy học đúng không?"

"Ừ, tiết sau của tôi ở trong tòa nhà dạy học." Tạ Kha Kha gật đầu, suy nghĩ rồi trả lời, "Tôi không có, nhưng nếu tôi nhớ không nhầm thì có một người bạn cùng đội của tôi có, tôi sẽ đi hỏi cô ấy ngay."

Nói xong, cậu ta vội chạy về nói chuyện với cô gái nấm, rồi vội vàng chạy lại: "Cô ấy có, cậu cần tôi giúp ghi âm bài học tiếp theo không sao?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 987



"Đúng vậy, làm phiền cậu rồi, đợi tôi học xong tiết mỹ thuật sẽ đi tìm cậu. Mà cậu đã học xong tiết mỹ thuật chưa?" Dặn dò xong việc cần làm, Tô Dung bắt đầu hỏi tin tức.

Tiết mỹ thuật tiếp theo chắc chắn cũng nguy hiểm như tiết thể dục, lúc học tiết thể dục là do số 32 đi hỏi manh mối, cho nên mặc dù đã hỏi được một số thông tin, nhưng về cơ bản chẳng có tác dụng gì.

"Trước khi học mỹ thuật, chúng tôi không nhận được bất kỳ manh mối nào." Tạ Kha Kha có vẻ không hiểu, cậu ta cũng biết hôm nay lại xuất hiện thêm một số manh mối mới. Trước khi học mỹ thuật, các điều tra viên trong lớp cũng đã đến các lớp khác để hỏi, hầu hết các lớp đều nhận được manh mối mới, tại sao chỉ có lớp họ là không nhận được?

"Trong giờ học mỹ thuật, giáo viên dạy chúng tôi vẽ theo một bức tranh, nhưng thực ra bức tranh đó là một... Tôi cũng không biết cụ thể là danh từ gì. Tóm lại, trong bức tranh đó thực ra ẩn chứa một khuôn mặt người, nếu thực sự vẽ theo thì sẽ trực tiếp vi phạm quy tắc không được vẽ chân dung người."

Thật là một thứ rất xảo quyệt, chỉ cần nghe Tạ Kha Kha mô tả, Tô Dung đã biết cậu ta đang nói đến bức tranh nào rồi. Vì học chuyên ngành tâm lý ở trường đại học, nên thực ra cô thường xuyên thấy những bài kiểm tra tâm lý kiểu "Bạn thấy gì trong bức tranh này."

Thông thường, những bức tranh này có thể là hình ảnh phong cảnh nào đó, nhưng thực tế, nếu quan sát vĩ mô hoặc nheo mắt lại, bạn sẽ thấy một hình ảnh khác.

Nếu không chuẩn bị tâm lý trước, đôi khi rất khó để phát hiện ra bí ẩn trong đó. Ngay cả khi đã nói trước là có hình người trong đó, dưới những bức tranh như vậy vẫn thường có những bình luận được nhiều người thích, nói rằng họ không nhìn thấy gì cả. Tuy nhiên, có sự chuẩn bị vẫn tốt hơn là không có, chỉ cần nhìn ra được hình người là được.

Cách đối phó cũng rất đơn giản, chỉ cần không vẽ giống là được. Chỉ cần vẽ không giống, hổ cũng có thể vẽ thành mèo, huống chi là một khuôn mặt người ẩn dụ ở bên trong? Bị vẽ mất đi thì quá đỗi bình thường.

Nhưng ngay giây tiếp theo, Tạ Kha Kha đã phá vỡ ảo tưởng của cô: "Trước đó chúng ta đã biết được một quy tắc ở các lớp khác là Giáo viên mỹ thuật không thích học sinh kém năng khiếu hội họa. Chúng ta đoán quy tắc này đang nói với chúng ta không được vẽ bậy, phải vẽ càng giống càng tốt."

Đúng là như vậy, quy tắc này rõ ràng là để ngăn chặn phương pháp mà cô vừa nghĩ ra.

Giờ thì Tô Dung thực sự bắt đầu đau đầu rồi, làm sao để vừa vẽ đẹp mà không vẽ ra được hình người ẩn giấu kia đây?

Nghĩ vậy, cô trực tiếp hỏi: "Vậy các cậu làm thế nào?"

Đã có điều tra viên vượt qua ngay trước mặt, cô không cần phải tự mình động não suy nghĩ nữa, hỏi thẳng luôn là được.

"Tôi tách bức tranh đó ra để vẽ!" Tạ Kha Kha lộ vẻ kiêu ngạo và tự đắc, "Bức tranh đó có khá nhiều cảnh vật, nhưng nhìn chung thì chúng khá độc lập, vì vậy chúng tôi chỉ cần tách các cảnh vật đó ra, rồi vẽ từng cảnh vật một. Như vậy, chúng sẽ không thể tạo thành hình người được nữa."

Một phương pháp rất khéo léo, số 15 không tiếc lời giơ ngón tay cái lên: "Tôi học được rồi, hy vọng đến lúc đó chúng tôi cũng có thể dùng phương pháp này."

Tuy nói vậy, nhưng thực ra Tô Dung không hy vọng quá nhiều. Nếu giáo viên mỹ thuật thực sự muốn làm khó người khác, thì chắc chắn sẽ không thể dùng cùng một bức tranh mỗi lần. Chỉ cần đối phương thông minh một chút, sẽ đổi tranh tùy theo phương pháp mà nhóm điều tra viên trước đó đã sử dụng.

Nếu như cách mà Tạ Kha Kha vừa nói, nếu là cảnh vật phân tán thì đúng là có thể làm được. Nhưng nếu là cảnh vật tập trung như mặt hồ lấp lánh, hiệu ứng ánh sáng tạo thành bức tranh chân dung thì không thể tách riêng để vẽ như vậy được.

Tô Dung không ôm tâm lý may rủi, đã bắt đầu suy nghĩ nếu thực sự gặp phải trường hợp này, cô sẽ làm thế nào.

Dặn dò và hỏi những gì cần hỏi xong, Tô Dung và số 15 không còn chần chừ, nhanh chân đi đến tòa nhà thí nghiệm.

Nhìn từ bên ngoài, tòa nhà thí nghiệm không khác mấy so với tòa nhà dạy học, nhưng bên trong thì hoàn toàn khác. Các phòng học được bố trí rất xa nhau, diện tích phòng học lớn gấp đôi so với phòng học thông thường.

Khi tìm thấy phòng học mỹ thuật, bên trong đã có khá nhiều người. Không chỉ có học sinh lớp 4, mà còn có học sinh của hai lớp khác, vậy nên phòng học mới rộng như vậy.

Trong phòng học là những chiếc bàn dài, mỗi bàn có hai người ngồi đối diện nhau, có thể ngồi khoảng tám đến mười người.

Giáo viên mỹ thuật đứng trên bục giảng, trên màn hình phía sau chiếu một bức tranh lớn. Trong tranh là một bát mì, sợi mì được tạo thành từ những đường kẻ rỗng đơn giản, nếu là vẽ theo mẫu thì sẽ rất tiện. Màu sắc cũng rất đơn giản, chủ đạo là màu vàng nhạt, phối với các phần bóng đổ màu vàng đậm, vàng nâu, đen.

Tuy nhiên, Tô Dung đã sớm chuẩn bị tâm lý nên dễ dàng nhận ra, những sợi mì mờ mờ ảo ảo tạo thành một khuôn mặt người, đang mỉm cười nhìn họ trong tranh.

Đúng như dự đoán, cách của Tạ Kha Kha không hiệu quả. Bức tranh này là một bát mì, khuôn mặt người được tạo thành từ bóng đổ và đường nét đan xen của những sợi mì, nên chắc chắn không thể tách riêng được. Nhưng nếu vẽ toàn bộ bức tranh, chắc chắn sẽ vẽ ra khuôn mặt người. Cô phải làm sao đây?

Nhìn thấy bức tranh, số 15 cũng nhận ra điều đó, cô ấy nheo mắt tìm kiếm khuôn mặt trong hình, rồi nhăn mặt: "Số 34, làm thế nào đây? Cách mà cậu bạn kia nói lúc nãy hình như không ổn."

"Cứ xem trước đã, không thể nào không có cách phá giải được." Nói xong, Tô Dung bước tới chỗ số 10 và những người khác.

Mặc dù khu vực của mỗi lớp là cố định, nhưng với tiết mỹ thuật, mọi người có thể tùy ý chọn chỗ ngồi. Số 10 đến khá sớm, nên đã chiếm được một vị trí khá đẹp, ở hàng giữa của lớp. Ngồi ở hàng giữa, bọn họ sẽ ít bị giáo viên chú ý, hơn nữa, nếu để ý, có thể nhìn thấy cách đối phó của dân địa phương đối với giáo viên.

Thấy hai người Tô Dung đi đến, số 10 chỉ vào bức hình trên màn hình bục giảng: "Hai người có để ý không? Trong bức hình này có một khuôn mặt
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 988



"Chúng tôi đã biết rồi." Tô Dung gật đầu. Trong lúc trò chuyện, chuông báo chuẩn bị vào lớp vang lên, bọn họ sắp bắt đầu tiết học.

Quả nhiên như Tạ Kha Kha nói, giáo viên gõ vào bức hình trên màn hình, ôn hòa nói với mọi người: "Vì các em đều là học sinh mới, nên nhiệm vụ trong tiết mỹ thuật hôm nay chính là sao chép bức hình này, bút vẽ, giấy và hình ảnh, tôi đã đặt sẵn trên bàn của các em rồi. Bây giờ hãy bắt đầu nào, sau khi vẽ xong, nộp bài cho tôi xem, nếu đạt yêu cầu thì có thể tan học."

Nếu không vượt qua thì sẽ thế nào, người này không nói, nhưng cũng không cần nói. Mọi người đều ngầm hiểu , nếu vượt qua thì được tan học, vậy thì mãi không vượt qua thì đương nhiên mãi không được tan học.

"Ý, ý ‘đạt yêu cầu’ của hắn là là..." Biểu cảm của số 23 không được đẹp lắm, do dự hỏi: "Là ý chúng ta phải vẽ cho giống hoàn toàn sao?"

Thấy cô ấy nhanh chóng phát hiện ra điểm này, Tô Dung rốt cuộc nhận ra cô ấy đã khôi phục lại lý trí rồi. Quả nhiên điều tra viên có thể đến "Trường trung học số 13" này đều không phải dạng vừa, chỉ không biết số 32 rốt cuộc đã làm sao mà khiến cô ấy bị ô nhiễm sâu đến thế.

Nhưng bây giờ không phải lúc để tìm hiểu vấn đề này, giải quyết vấn đề của tiết mỹ thuật trước mắt mới là quan trọng hơn. Nghĩ đến đây, trước tiên Tô Dung nói cho số 10 và những người khác về quy tắc mà Tạ Kha Kha đã nói với cô trước đó.

Sau khi nghe xong, số 10 và những người khác cũng lộ vẻ khó xử, bọn họ đương nhiên nghe ra được những khó khăn trong đó, vừa phải sao chép hoàn chỉnh, không để cho giáo viên không hài lòng, vừa phải né tránh khuôn mặt người trong bức tranh.

Làm sao có thể làm được chứ!

Số 15 ngồi ngoài cùng phát hình ảnh và bút màu xuống, trên hình ảnh là bát mì giống hệt trên màn hình, đương nhiên, khuôn mặt người kia cũng giống hệt như vậy.

Nhưng giấy được dùng trong tấm ảnh này là giấy phim bán trong suốt, sờ vào rất có cảm giác. Giấy cũng tương đối mỏng. Rõ ràng đây là cố ý để cho bọn họ đối chiếu rồi vẽ theo.

Sau khi suy nghĩ, Tô Dung cầm bút bắt đầu vẽ. Thấy cô thực sự bắt đầu vẽ, những người khác đều tỏ ra kinh ngạc. Số 15 không nhịn được hỏi: "Cậu nghĩ ra cách rồi à?"

Phải biết rằng không thể vẽ mì theo cách mà Tạ Kha Kha nói, tức là không thể tách ra để vẽ.

Thấy mọi người đều nhìn mình, Tô Dung đặt bút xuống, từ tốn hỏi: "Vừa nãy thầy giáo nói sau khi chúng ta vẽ xong thì nộp lại tranh cho thầy, sau khi kiểm tra xong mới được tan học. Vậy mọi người đoán thầy sẽ kiểm tra như thế nào?"

Đây là vấn đề mà mọi người đều chưa kịp nghĩ tới, nghe Tô Dung hỏi vậy, sau một lúc suy nghĩ, số 10 trả lời trước: "Tôi nghĩ chắc là sẽ lấy hai bức tranh đối chiếu với nhau phải không?"

Như vậy mới có thể giải thích tại sao bức ảnh lại có chất liệu bán trong suốt như vậy, vừa tiện để đối chiếu hai bức ảnh.

"Đúng vậy." Tô Dung gật đầu khen ngợi, "Vì thầy đối chiếu kết quả theo cách này, nên chúng ta hoàn toàn có thể làm một số động tác nhỏ trên cơ sở này. Nói cách khác, trong trường hợp đối chiếu không có vấn đề gì, hãy làm cho khuôn mặt biến mất."

Mặc dù mọi người đều hiểu lý thuyết mà cô nói, nhưng họ vẫn không nghĩ ra cách làm cụ thể. Nhưng may là Tô Dung biết cách làm, họ chỉ cần đợi cô làm xong rồi học theo là được.

Thấy mọi người không hỏi nữa, Tô Dung cúi đầu tiếp tục vẽ. Vẽ theo mẫu là một phương pháp vẽ rất tiện lợi, nhưng đối với người mới bắt đầu, nếu muốn không mắc lỗi thì vẫn phải cẩn thận. Mất tới hai mươi phút, Tô Dung mới vẽ xong bức tranh này.

Cô cũng biết những người khác đang chờ điều gì, vì vậy cô trực tiếp chồng bức tranh và bức ảnh lên nhau, đúng là chúng có thể trùng khớp với nhau một cách chính xác.

Nhưng khi bức ảnh bán trong suốt ở phía trước được di chuyển, mọi người cuối cùng đã phát hiện ra bí mật đằng sau bức tranh.

Cô đã điều chỉnh màu sắc của bóng!

Loại ảnh này vốn dĩ sử dụng bóng và khoảng trắng để tạo ra lỗi thị giác cho người xem, khiến người xem nhìn thấy khuôn mặt. Trong khi đó, mì là loại thực phẩm có rất ít khoảng trắng, gần như chỉ toàn bóng. Tuy nhiên, khi bóng trở nên khác biệt, hay nói đúng hơn là gần như không có sự khác biệt, thì khuôn mặt cũng sẽ biến mất.

Nhưng khi hai bức ảnh được chồng lên nhau, sự biến mất của bóng sẽ không được chú ý. Những gì nhìn thấy khi chồng ảnh lên nhau chỉ là những đường nét lớn, màu sắc tổng thể chứ không có bóng. Những bóng tối màu hơn trên bức ảnh sẽ tự nhiên che đi những bóng tối trong bức tranh bên dưới, tạo cho người xem một cảm giác không có vấn đề gì.

"Quá tuyệt vời!" Số 15 ngạc nhiên nói, "Hóa ra là dùng bóng để xóa khuôn mặt này đi, bây giờ nhìn vào hoàn toàn không có vấn đề gì! Không thể nhìn thấy bất kỳ khuôn mặt nào trong bức tranh."

Nhưng ngay sau đó, cô ấy lại lo lắng: "Nhưng như thế này, liệu giáo viên mỹ thuật có cho rằng cậu không đánh bóng tốt, rồi không cho qua không?"

Số 10 bên cạnh chủ động giải thích cho Tô Dung: "Không đâu, cậu quên mất lúc nãy trước khi vẽ cậu ấy đã nói gì à? Xác suất lớn là giáo viên dựa vào việc chồng ảnh để đánh giá chất lượng bức vẽ, vừa nãy cậu cũng đã xem hiệu quả chồng ảnh rồi, chẳng phải hoàn toàn không có vấn đề gì sao?"

Nghe vậy, số 15 vừa mới yên tâm, nhưng số 21 bên cạnh lại đưa ra một vấn đề khác: "Nhưng nếu như cậu suy đoán sai thì sao? Theo quy tắc Giáo viên mỹ thuật không thích học sinh kém năng lực hội họa, sau khi cậu bị đánh trượt, liệu có hình phạt gì không?"

Nếu như không có hình phạt thì cũng chẳng sao, đoán sai thì vẽ lại và suy nghĩ lại là được. Nhưng nếu như có hình phạt, vậy thì không thể tùy tiện thử nghiệm được. Phương pháp của Tô Dung rất tốt, vấn đề duy nhất là nếu như tách hai bức tranh ra thì có thể nhìn ra sự khác biệt về bóng đổ. Lỡ như giáo viên tra hỏi cô ấy về điều này thì phải làm sao? Phải biết rằng trong quái đàm quy tắc cố định này, đã không tra hỏi thì thôi, một khi tra hỏi rất có thể chính là chiêu sát thủ. Nếu như chỉ vì một lần thử nghiệm mà c.h.ế.t thì đúng là lỗ vốn.

Tô Dung sao có thể không nghĩ đến vấn đề này? Số 21 vừa mới nói ra câu này, côđã thong thả trả lời: "Không cần lo lắng, giáo viên vừa nãy đã nói chúng ta đều là 'người mới' rồi. Người mới ngay cả việc tô cũng khó khăn, vậy thì làm sao có thể tô màu chính xác được chứ?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 989



Cô cũng là phân tích từ từng câu nói của giáo viên, mới có thể thành công nhìn ra được sơ hở trong đó.

Nhưng thật ra sở dĩ có thể nghĩ ra được điều này, hay nói cách khác sở dĩ đột nhiên xuất hiện phân tích này, vẫn là vì cô đột nhiên ý thức được cách thiết lập của tiết mỹ thuật này có vấn đề.

Cũng giống như những gì cô đã nói, cho dù quái đàm quy tắc có một số chỗ nhỏ không công bằng, nhưng về mặt tổng thể vẫn phải duy trì sự công bằng tuyệt đối.

Nếu như theo như những gì họ quan sát được vừa nãy, giáo viên sẽ dựa theo phương pháp thông quan của lớp trước để lấy độc trị độc, điều chỉnh độ khó, tăng thêm độ khó mà lớp sau phải đối mặt. Vậy thì điều này rõ ràng là không công bằng với những bạn học mỹ thuật tiết sau. Cho nên trong đó nhất định có vấn đề!

Để duy trì sự cân bằng, quái đàm quy tắc chắc chắn sẽ áp đặt một số hạn chế lên giáo viên, ít nhất là hắn phải đưa ra một số manh mối để vượt qua thử thách.

Nghĩ lại từng câu từng chữ của giáo viên, Tô Dung tự nhiên phát hiện ra điểm yếu và tìm ra cách vượt qua.

Nói xong, Tô Dung tự tin cầm bức tranh đi về phía giáo viên. Không ngờ lại có người hoàn thành nhiệm vụ nhanh đến vậy, giáo viên sửng sốt một chút. Hắn quan sát bức tranh một lúc, sau đó nhìn Tô Dung đầy ẩn ý. Quả nhiên lại lấy một bức ảnh khác chồng lên để so sánh.

Một lúc sau, hắn đặt bức tranh và bức ảnh xuống, quả nhiên không bắt bẻ làm khó Tô Dung: "Em đạt yêu cầu, có thể đi được rồi."

Nghe vậy, Tô Dung lập tức nở nụ cười: "Cảm ơn thầy, tạm biệt thầy."

Cô không quên rằng ở "Trường trung học số 13", "Chào thầy/cô" và "Tạm biệt thầy/cô" là phần mở đầu và kết thúc của một tiết học. Mặc dù vừa nãy giáo viên dạy mỹ thuật nói cô có thể rời đi, nhưng nếu không nói "Tạm biệt" mà rời đi thì e rằng vẫn sẽ vi phạm quy tắc.

Những cái bẫy nhỏ có thể thấy ở khắp mọi nơi này thật đáng ghét, thường thấy và dễ mắc phải thì cũng thôi đi, nhưng một khi mắc phải thì sẽ bị trừng phạt nặng, ai mà chịu nổi chứ?

Thấy cô định quay lại chỗ ngồi, giáo viên lập tức gọi cô lại: "Bạn học, học sinh đã hết giờ thì không được nán lại trong lớp, em mau đi đi."

Nghe vậy, Tô Dung nhướng mày. Đây là sợ cô sẽ nói cách vượt qua cho người khác biết sao? Đáng tiếc là cô đã nói xong từ lâu rồi, vừa làm vừa nói, bây giờ ngăn cản cũng đã muộn. Thấy cô vượt qua thành công, chắc không ngoài dự đoán, cách vượt qua sẽ nhanh chóng lan truyền giữa các điều tra viên.

Tuy nhiên, cô luôn cảm thấy có điều gì đó khác ở đối phương... Tô Dung nhíu mày suy nghĩ, không nói gì, ngoan ngoãn rời khỏi phòng học mỹ thuật.

Ban đầu, cô đã sử dụng phương pháp gian lận để vượt qua bài kiểm tra mỹ thuật, mặc dù có lẽ chỉ có thể vượt qua bài kiểm tra này bằng cách gian lận, nhưng dù sao thì cũng không chính đáng. Giáo viên mỹ thuật sẽ không chấp nhặt với cô vì bị hạn chế bởi các quy tắc, nhưng nếu cô còn tiếp tục lãng phí thời gian, thực sự khiến giáo viên phật ý thì không hay chút nào.

Sau khi rời khỏi phòng học mỹ thuật, cô không đi ra ngoài mà nhanh chóng vào nhà vệ sinh, suy nghĩ về những vấn đề vừa rồi. Giáo viên mỹ thuật thúc giục cô rời đi ngay lập tức, ngoài lý do không muốn cô quay về báo cáo kết quả nghiên cứu của mình, chắc chắn còn có lý do khác.

Rốt cuộc, khi cô vẽ ở đó, những điều tra viên khác xung quanh ít nhiều cũng sẽ nhìn vào. Ngay cả khi cô chưa kịp nói trước với họ, họ cũng chưa chắc đã không suy đoán ra được. Chỉ vì lý do này mà bắt cô ra ngoài thì có vẻ hơi hấp tấp.

Việc cô ra ngoài không chỉ có thể gây ra một số ảnh hưởng đến những điều tra viên vẫn còn trong phòng học mỹ thuật, mà còn có thể, hoặc nói đúng hơn là quan trọng hơn, có thể tạo ra ảnh hưởng rất lớn đến bản thân cô.

Một mình rời đi, nếu gặp phải nguy hiểm thì không có ai để cầu cứu.

Chính vì đoán rằng trên đường đi có thể gặp nguy hiểm, Tô Dung mới chui thẳng vào nhà vệ sinh. Đáng lẽ nhà vệ sinh là nơi kín đáo, chật hẹp, không thích hợp để ẩn nấp, lỡ bị phát hiện thì chạy cũng chẳng chạy được.

Nhưng bây giờ cô đã có thể sử dụng lại Thuật dịch chuyển dưới nước, so với những nơi trống trải khác, nhà vệ sinh chỉ có một lối ra vào lại càng thuận tiện cho cô phản ứng.

Cô nhìn thời gian, còn mười lăm phút nữa là hết giờ. Mặc dù có hơi phí thời gian, nhưng ngồi xổm ở đây vẫn tốt hơn ra ngoài tìm cái chết. Đang nghĩ như vậy, thì đột nhiên có tiếng bước chân từ bên ngoài vọng vào.

Tô Dung lập tức cảnh giác, bây giờ là giờ học, học sinh không thể đi lại bên ngoài, còn giáo viên thì bình thường phải đang giảng bài, vậy thì tiếng bước chân bên ngoài kia là của ai?

"Đùng đùng đùng."

Cánh cửa nhà vệ sinh trước mặt cô bị gõ, cùng lúc đó, ngón tay út đau nhói lên. Là Nhẫn cảnh tỉnh đang cảnh báo cô!

Cảm nhận được sự đau nhói ở ngón tay út, đồng tử Tô Dung co lại, không chút do dự, cô thi triển ngay Thuật di chuyển dưới nước, đến phòng ký túc xá. Sáng sớm hôm nay, cô đã cố tình để một chậu nước trong phòng ký túc xá, quả nhiên bây giờ đã có tác dụng.

Vì bây giờ vẫn đang là giờ học, trong phòng ký túc xá không có một bóng người, hành lang bên ngoài cũng không có ai. Nhớ đến lời của số 21 trước đó, hai tên tà giáo lớp 6 có thể đã làm gì đó trong ký túc xá của điều tra viên, Tô Dung không rời đi ngay mà lục tung khắp nơi, nhưng không tìm thấy gì.

Cô cau mày nhìn đồng hồ, xác nhận vẫn còn đủ thời gian, sau đó lại tìm kiếm một lần nữa. Tuy nhiên, trong ký túc xá không có thêm bất cứ thứ gì, ít nhất là không có gì thay đổi so với trí nhớ của cô.

Không thể cứ mò mẫm như vậy được, Tô Dung ngồi trên giường của mình suy nghĩ cẩn thận. Nếu mình là một kẻ xâm nhập đến để điều tra ký túc xá này, để hãm hại họ, mình sẽ làm gì?

Ban đêm có thứ gì có thể gây hại cho những điều tra viên?

Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, suy nghĩ của Tô Dung bỗng trở nên rõ ràng. Không chút do dự, cô đứng dậy đi đến bên cửa sổ, kéo rèm ra nhìn. Trước khi đi học cô đã kiểm tra, cửa sổ vẫn khóa cẩn thận. Nhưng khi cô đưa tay kéo, thì cánh cửa sổ vốn khóa chặt lại dễ dàng mở ra.
 
Back
Top Bottom