Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMu_woFAF4AKkgOO4Rp71ZoqgrwizjP5KUZvW9imA8yoMxbIoCTggnhad0IRE9ooQ2HXLjFFIJad013LOflaPQD3EkDC67rsqhGbmR3BBah0ClUmOqH83GWbaLx4sEIzeYPudo2el9Ojgqdde1myH7u=w215-h322-s-no-gm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Đô Thị, Linh Dị, Dị Năng, Nữ Cường, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Trích đoạn:

Tô Dung nghiêng đầu nhìn bên ngoài qua cửa sổ thủy tinh, vốn sắc mặt bình tĩnh đột nhiên bị phá vỡ.

Không biết từ lúc nào, bên ngoài cửa sổ có một tầng sương mù nhàn nhạt dâng lên, phía sau sương mù, cây cối đã trở nên mơ hồ không thấy rõ, đen nhánh cao gầy một mảnh, thật giống như tay chân vặn vẹo. Lấy mắt thường có thể thấy sương mù đang trở nên dày đặc, trong chớp mắt đã không nhìn thấy rõ cảnh sắc phía xa.

Không chỉ có một mình cô chú ý vấn đề này, một bà bác bên cạnh cũng bày ra vẻ mặt kinh hoàng, giọng nói chói tai, mang theo chút run rẩy: "Ông trời của tôi ơi, sương mù ở bên ngoài đâu ra thế?"​
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 1: Chương 1



Bên trong siêu thị lớn ở bên ngoài tiểu khu Gia Viên Hạnh Phúc, Tô Dung đang đẩy một cái xe đẩy mua đồ, cẩn thận chọn lựa trong khu thực phẩm. Lần này mục tiêu của cô là mua đồ dùng dành cho hai tháng, trước tiên để cho mình an toàn vượt qua mùa hè này.

Bây giờ thế đạo rối loạn như vậy, mặc dù trong nhà cũng không hoàn toàn an toàn, nhưng tích trữ một ít lương thực trong nhà, tóm lại cũng có một phần đảm bảo.

Thời buổi loạn lạc, người trong siêu thị cũng không nhiều, tụ năm tụ ba chọn hàng hóa. Mỗi người đều có chút nóng nảy, giống như bị cái gì đuổi theo vậy.

Đèn led trắng trong siêu thị có chút nhức mắt, chiếu lên người mỗi người, làm cho mỗi người giống như bị bao trùm một loại ảm đạm không chân thật.

Tô Dung nghiêng đầu nhìn bên ngoài qua cửa sổ thủy tinh, vốn sắc mặt bình tĩnh đột nhiên bị phá vỡ.

Không biết từ lúc nào, bên ngoài cửa sổ có một tầng sương mù nhàn nhạt dâng lên, phía sau sương mù, cây cối đã trở nên mơ hồ không thấy rõ, đen nhánh cao gầy một mảnh, thật giống như tay chân vặn vẹo. Lấy mắt thường có thể thấy sương mù đang trở nên dày đặc, trong chớp mắt đã không nhìn thấy rõ cảnh sắc phía xa.

Không chỉ có một mình cô chú ý vấn đề này, một bà bác bên cạnh cũng bày ra vẻ mặt kinh hoàng, giọng nói chói tai, mang theo chút run rẩy: "Ông trời của tôi ơi, sương mù ở bên ngoài đâu ra thế?"

Bà bác vừa nói xong, Tô Dung đã đẩy xe nhanh chóng vượt qua mọi người đến quầy tính tiền.

Nhưng vốn dĩ lúc nãy nhân viên thu ngân còn đang ở đó, lúc này lại biến mất không thấy.

Không chỉ có như vậy, xuyên qua cửa kiếng nhìn ra, bên ngoài đều là sương mù trắng, đưa tay không nhìn thấy năm ngón, bao vây cái siêu thị này lại.

"Nếu như không ngoài dự đoán, chúng ta đã bị quy tắc quái đàm chọn trúng." Một giọng nam vang lên, bên trong giọng nói là sự nặng nề không dễ nhận ra.

Tô Dung xoay người lại, chỉ thấy một người đàn ông thân hình cao lớn mặc áo lông màu xám tro đứng phía sau bên phải của cô. Trong tay xách một cái giỏ mua đồ, đang nhìn chằm chằm sương mù dày đặc bên ngoài.

"Sao anh biết được?" Cô hỏi, trong lòng cũng đã gần như tin phán đoán của đối phương.

Quả nhiên, người đàn ông thở dài nói: "Bởi vì tôi đã từng gặp qua một quái đàm, chính là giống như vậy. Bên ngoài là sương mù, mặc kệ đi như thế nào, cuối cùng cũng sẽ trở về chỗ này. Trừ phi chúng ta có thể thông qua quy tắc quái đàm này, nếu không hoặc là bị "nó" ô nhiễm, hoặc là vĩnh viễn bị vây ở chỗ này."

Lúc này xung quanh của người đàn ông đã có thêm mấy người vây quanh, một cô gái mặc váy dài màu vàng, cũng đẩy xe mua đồ giống Tô Dung, bà bác mới vừa phát hiện ra sương mù, một người nữ với mái tóc dài xinh đẹp tay cầm giỏ mua hàng, còn có một người trẻ tuổi nhuộm một cái đầu màu xanh rất thời trang ôm hai bịch khoai tây chiên và một hủ thuốc nhuộm tóc.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 2: Chương 2



Tất nhiên, người trẻ tuổi nhất ở chỗ này chính là Tô Dung. Cô vừa mới đón sinh nhật 18 không bao lâu, còn thi xong đại học, thậm chí còn đậu trường đại học Q tốt nhất cả nước.

"Anh nói phải là phải sao?" Người trẻ tuổi tóc xanh vô cùng phách lối: "Ai biết sương mù này có phải do anh làm ra không?"

Người đàn ông liếc gã một cái: "Vậy cậu cứ coi như tôi chưa nói gì đi, tự mình đi thử một chút."

Nói xong cũng không để ý gã nữa, tiếp tục nói: "Mọi người đã xem qua《 Ghi chép quy tắc thông dụng của quái đàm》đi?"

"Đã xem." Mọi người đồng thanh trả lời, bao gồm tên tóc xanh kia. Mặc dù gã thích khiêu khích, nhưng cuối cùng vẫn có một chút thông minh, không thật sự thử đi ra ngoài.

《 Ghi chép quy tắc thông dụng của quái đàm》 là tuyên bố của "Hiệp hội liên hiệp toàn cầu nghiên cứu quái đàm", trải qua vô số lần tổng kết, gần như là quy tắc tổng hợp thích hợp dùng cho mỗi quy tắc.

Từ mười năm trước, quy tắc quái đàm đầu tiên hạ xuống toàn cầu, những năm này lục tục có vô số quy tắc liên tiếp hạ xuống. Mà mỗi lần bọn nó hạ xuống, đều đại biểu cho vô số sinh mạng biến mất.

Vào lúc này, tất nhiên loài người không thể nào bó tay chịu trói được. 《 Ghi chép quy tắc thông dụng của quái đàm》 chính là bọn họ nghĩ ra được, là cách có thể gia tăng tỷ lệ sống sót của loài người.

Trừ cái này ra, loài người còn phát hiện, những thứ gọi là quái đàm cũng chỉ là trò chơi của "nó". Chỉ cần tìm được quy tắc chính xác qua cửa quái đàm, có thể sống sót rời đi. Nếu như có thể ở bên trong quái đàm tiêu diệt phân thân của "nó", cũng chính là nguồn ô nhiễm, vậy có thể hoàn toàn kết thúc quái đàm này.

Mười năm kinh nghiệm để cho mọi người không có bó tay chịu trói nữa. Gặp phải loại chuyện này, mặc dù sẽ nói thầm bị xui xẻo, nhưng ít ra cũng không suy sụp tinh thần.

Người đàn ông gật đầu một cái, móc ra một giấy chứng nhận màu xanh từ trong túi, là chứng nhận thân phận quân nhân: "Tôi tên là Vương Kiến Quốc, là một quân nhân giải ngũ, đã từng gặp quái đàm một lần."

Hai câu ngắn ngủi, đã để cho mọi người cảm thấy kính nể. Gặp được quái đàm, bây giờ còn có thể xuất hiện trước mặt bọn họ, vậy nhất định đã qua cửa. Mặc kệ tình huống lúc đó có bao nhiêu thảm thiết, có thể còn sống đã đáng giá được người ta tôn kính.

Huống chi đây là một quân nhân, có thể bảo đảm được nhân phẩm. Mọi người lập tức lại có bảy phần tôn kính ba phần tin tưởng đối với ông ấy, ít nhất ngoài mặt chính là như vậy.

"Cho đến bây giờ cũng không có người nào đến nữa, vậy xem ra lần quy tắc quái đàm này chỉ chọn trúng sáu người chúng ta."

Tô Dung chú ý đến cô gái mặc váy dài màu vàng đã ửng đỏ hốc mắt, không ngừng lấy tay lau nước mắt. Không chỉ có cô ấy, vẻ mặt của những người khác cũng vô cùng khó coi.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 3: Chương 3



Ngay cả Tô Dung, cũng không nhịn được thở dài.

Sao hết lần này đến lần khác cô lại bị chọn trúng chứ.

Vương Kiến Quốc cũng biết trong lòng mọi người không dễ chịu, nhưng cũng không có cách nào, có lúc số mệnh chính là không nói đạo lý như vậy: "Vui vẻ lên nào, các bạn trẻ, chờ chúng ta thuận lợi rời khỏi quái đàm này, đi ra ngoài báo cáo cáo, liền có thể trở thành điều tra viên rồi!"

"Điều tra viên" chính là xưng hô cho người thông qua ít nhất một lần quái đàm, sau khi báo cáo lên trên, chính phủ sẽ cho những điều tra viên này đãi ngộ trợ cấp vô cùng phong phú. Thậm chí một bộ phận điều tra viên có thể được mời gia nhập vào "Cục điều tra quái đàm", từ đây một bước lên mây.

Nghĩ đến tương lai tốt đẹp, vẻ mặt của mọi người cũng không buồn rầu như vậy trước. Ít nhất trước mắt, không có ai cảm thấy mình sẽ là người chết.

"Đã được chọn thì cũng chấp nhận, việc đã đến nước này, trước tiên mọi người giới thiệu mình một chút đi." Vương Kiến Quốc nhìn mọi người xung quanh, chỉ vào người tóc xanh: "Bắt đầu từ cậu trước."

Tóc xanh bĩu môi một cái, sau khi gã nghe được thân phận của Vương Kiến Quốc, thật ra cũng có chút hối hận cái miệng không biết suy nghĩ kia của mình. Thấy đối phương chỉ vào mình trước, trong lòng đã chắc chắn mình đắc tội với người này.

"Gọi tôi là Triệu Bằng là được, làm công ở trong một tiệm uốn tóc. Được chưa."

Gã nói xong, người đẹp có mái tóc dài bên cạnh hất tóc một cái, Tô Dung đứng sau lưng của cô ấy, có thể ngửi được mùi dầu gội thoang thoảng, cùng với mùi hương cà phê nhàn nhạt.

"Tôi tên là Mẫn Tĩnh Di, trước mắt đang tự gây dựng sự nghiệp, mở một quán cà phê nếu như lần này có thể sống sót ra ngoài, tôi sẽ mời mọi người uống cà phê miễn phí."

Cô ấy vừa nói như vậy, vốn bầu không khí ngưng trọng hơi được làm dịu một chút.

Còn sống đi ra ngoài, cũng là ước mơ chung trong lòng sáu người.

"Tôi là Lý Tuệ, hộ gia đình trong tiểu khu, năm nay 50, mới về hưu. Lúc trước là công nhân trong xưởng." Bà bác có vóc người hơi mập tự giới thiệu, gương mặt tràn đầy ủ rũ.

Cho dù ai mới vừa về hưu, thật vất vả hưởng thụ vui vẻ quây quần bên gia đình con cháu, đột nhiên bị kéo vào nơi quái dị này, cũng rất khó trở nên bình tĩnh được.

Tiếp theo là cô gái mặc váy dài màu vàng, cô ấy mang một cái mắt kiếng trong suốt, chỉ là mới vừa rồi lau nước mắt đã lấy xuống. Đôi mắt đỏ hồng giống như một con thỏ làm cho người ta trìu mến: "Tôi tên là Hoàng Đào, là cô giáo tiểu học đang thực tập hu hu hu... Tôi chỉ là tới mua đồ ăn cho mèo, tại sao lại xui xẻo như vậy!"

Tiếng khóc chói tai của cô ấy làm cho siêu thị rộng lớn này càng trở nên đáng sợ, nếu như là lúc khác, mọi người đại khái còn có lòng thương hương tiếc ngọc. Nhưng ở loại nơi này, tự thân mọi người còn lo chưa xong, tất nhiên không muốn quan tâm cô ấy.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 4: Chương 4



Tóc xanh nghe tiếng khóc mà buồn bức, há miệng lá mắng người: "CMN, cô có thể đừng khóc nữa không? Chúng tôi còn chưa c.h.ế.t đâu, đừng đến lúc đó bị tiếng khóc của cô hại chết!"

Hoàng Đào bị dọa sợ đến nấc một tiếng, trái lại đúng là không khóc nữa, chỉ là rúc người ở một bên nhỏ tiếng nức nở. Nhưng tiếng động như vậy cũng dễ dàng làm cho người ta buồn bực hơn, Mẫn Tĩnh Di vội vàng đi qua an ủi cô ấy.

Tô Dung thở dài, mở miệng hấp dẫn sự chú ý của mọi người: "Tôi tên là Tô Dung, là sinh viên mới lên đại học, được nghỉ hè."

Trên thực tế cô còn là một người xuyên không.

"Nó" không thể nói kia chỉ thích người trên mười tám tuổi chơi với mình. Nguyên chủ xui xẻo mới vừa thi vào trường đại học không bao lâu, trong nhà đã bị phủ xuống một quy tắc quái đàm.

Không ngoài dự đoán, nguyên chủ lặng yên c.h.ế.t bên trong nhà, mà Tô Dung đến từ dị giới lại trời xui đất khiến mượn thân thể của nguyên chủ sống lại, cũng thừa kế trí nhớ của nguyên chủ.

Cũng may bởi vì nguyên chủ đã chết, quy tắc quái đàm rời đi. Nếu không Tô Dung vừa xuyên đến đã phải đối mặt với quy tắc quái đàm, đoán chừng cũng sẽ có kết quả giống như nguyên chú.

Còn về bản thân cô, trước khi xuyên qua là một trinh thám. Khác với phần lớn thám tử tư không lên mặt bàn của thế giới này. Thế giới của cô, trinh thám là một nghề rất cần thiết rất vinh quang hợp pháp. Trừ tiếp nhận ủy thác tư nhân ra, thậm chí trinh thám ưu tú còn có thể nhận ủy thác của cảnh sát điều tra.

Mà hiển nhiên cô chính là trinh thám ưu tú thường xuyên nhận được ủy thác của chính phủ và hợp tác với cảnh sát.

Lúc đang phối hợp với cảnh sát bắt một tên tội phạm, vì cứu một cô bé, cô cùng cảnh sát hợp tác bị nhốt trong một phòng có chôn thuốc nổ, sau đó hai người cũng không bất ngờ bị nổ chết.

Không đợi cô suy nghĩ nhiều, Vương Kiến Quốc nói tiếp: "Mọi người yên tĩnh một chút đi, bây giờ mục tiêu chủ yếu của chúng ta là tìm ra quy tắc của quái đàm này. Sau khi tìm được xin đừng giấu giếm, trực tiếp nói cho mọi người. Ở loại nơi này giấu giếm, thật sự không có bất kỳ chỗ tốt gì cho mình, sẽ còn làm hại những người khác. Nghe rõ chưa?"

Anh ấy vô cùng nghiêm túc nói mấy câu này, đôi mắt mở to, khí thân quân nhân mạnh mẽ không để cho người ta bỏ qua. Mọi người vội vàng gật đầu, ai cũng không dám nói từ không.

"Chuyện đó..." Tô Dung đột nhiên giơ tay lên, từ trên quầy thu tiền cầm đến một tờ giấy: "Tôi nghĩ, tôi đã tìm được quy tắc của quái đàm này rồi."

Mới vừa rồi lúc những người này giới thiệu, cô đã thuận tiện quan sát quầy thu tiền cách gần mình. Năng lực quan sát trác tuyệt của trinh thám để cho cô rất nhanh tìm được một tờ giấy đặt ở chỗ làm việc của nhân viên.

Phía trên là một hàng chữ to đậm ---

《 Hướng dẫn mua đồ của siêu thị An Vui 》
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 5: Chương 5



Thấy cô cầm tờ lấy này lên, tất cả mọi người đều vây lại.

Vương Kiến Quốc nhận lấy tờ giấy, tiếng nói như chuông lớn vang lên: "Hướng dẫn mua đồ ở siêu thị An Vui, vì đảm bảo cho những khách cũ có thể thuận lợi an toàn mua được thứ mình cần, làm ơn tuân thủ những điều lệ trên..."

Một, thời gian buôn bán của siêu thị là 24 giờ, nếu như muốn qua đêm ở siêu thị, nhất thiết phải đi đến khu đồ dùng hằng ngày, nơi đó có giường nệm, đồ dùng sinh hoạt chuẩn bị cho các người.

Hai, thực phẩm trên kệ hàng khu thực phẩm đều có thể ăn, cho dù là nhãn hiệu mà bạn chưa bao giờ thấy qua.

Nhưng nếu như bạn ở túi đựng bên ngoài thực phẩm thấy túi bị mở miệng, đây chỉnh là thực phẩm quá hạn giãn nở làm cho miệng túi đựng hàng bị mở ra, tiếp đó nhân viên chúng tôi tiến hành ký hiệu, lập tức sẽ giảm giá. Xin đừng mua thực phẩm quá hạn.

Ba, mỗi một bộ quần áo trên người ma nơ canh ở khu quần áo đều được chúng tôi phối hợp mẫu mã tốt, phù hợp với kết cầu quần áo của người bình thường.

Nếu như bạn nhìn thấy có gì đó không phù hợp với người bình thường, ví dụ như quần áo có nhiều thêm một cái tay áo, cổ áo có kích thước bằng bốn cái đầu người cộng lại, vậy có thể là siêu thị hơi lạnh sinh ra ảo giác. Mời đứng tại chỗ nhắm mắt mười giây, Sau mười giây tất cả đều khôi phục lại bình thường.

Bốn, nhà vệ sinh ngay tại khu đồ dùng hằng ngày, làm ơn chú ý dấu hiệu dành cho nam và nữ, xem thử có phù hợp với kết cấu của người bình thường không. Nếu như không phải, chắc là nhân viên làm việc đùa giỡn, có thể yên tâm tiến vào.

Mỗi một phòng vệ sinh trong nhà vệ sinh đều có giấy vệ sinh, nếu như không có, xin đừng vào phòng vệ sinh, dù là bạn có mang theo giấy.

Năm, hải sản nuôi dưỡng ở khu thủy sản đều bình thường, nhưng làm ơn chú ý chống lạnh. Nước quá nóng sẽ làm cho hải sản trong thùng nước bò ra ngoài, hải sản bò ra ngoài vô cùng an toàn, có thể thân thiết với bọn chúng.

Sáu, nhà kho ở phía sau khu quần áo, không phải nhân viên làm việc thì không được đi vào.

Bảy, tất cả hàng hóa chỗ này đều được miễn phí, có thể tùy ý lấy sử dụng.

"... Chúc các vị khách có thể vượt qua an toàn ở siêu thị An Vui, có được một khoảng thời gian vui vẻ. Vĩnh viễn yên lặng vui sướng."

Nhìn mấy quy tắc trên giấy đột nhiên biến thành màu đỏ tươi, Tô Dung hơi mở to mắt. Đột nhiên cô ý thức được, ngày đó tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên bên tai mình, thật sự không phải là giả.

Hình như cô thật sự có thể thấy được quy tắc sai trái!
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 6: Chương 6



Ngay lúc cô mới vừa xuyên qua, bên tai Tô Dung vang lên một giọng nói cứng ngắc kỳ quái: "Công cụ nhắc nhở ô nhiễm đã trói buộc."

Nhưng cũng chỉ nói một câu như vậy mà thôi, chờ sau đó mặc kệ cô hỏi như thế nào cũng không có tiếng động gì. Khi đó Tô Dung cho rằng mình mới vừa tỉnh lại, không bao lâu cũng quên chuyện này đi.

Lúc mới vừa nhìn thấy bộ phận chữ quy tắc biến thành màu đỏ, đột nhiên cô lại nhớ đến một lần.

Chẳng lẽ tiếng nhắc nhở kia là thật

Công cụ nhắc nhở ô nhiễm có thể nhắc nhở cô biết quy tắc bị ô nhiễm?

Tô Dung không dám tin nhìn tờ giấy quy tắc "đỏ một mảnh" kia, không nhịn được đến hỏi bà bác ở bên cạnh: "Chữ trên giấy này..."

Cô cố ý nói không rõ ràng, không muốn trực tiếp bại lộ năng lực của mình. Mặc kệ rốt cuộc cái này là thứ gì, tạm thời cũng phải giấu mới được.

Chữ màu đen biến thành màu đỏ là một chuyện thần kỳ, nếu như bà bác này cũng nhìn thấy, vậy nhất định sẽ nói theo lời của cô.

Nhưng hiển nhiên bà bác không quan tâm hiểu ý của Tô Dung, còn tưởng rằng cô là muốn nói quy tắc này rất khó hiểu: "Cô gái nhỏ, cháu cũng xem không hiểu quy tắc này đúng không? Cái gì mà túi đựng hàng nứt miệng ra, quần áo có hai tay áo, lúc bình thường nào có những cái này?"

"Nhưng nơi này vốn dĩ cũng không phải là nơi bình thường mà?"

Tô Dung còn đang suy nghĩ đột nhiên mình lấy được bàn tay vàng, theo bản năng trả lời.

Lần này bà bác không không nói nữa, bà ta lại nghĩ đến tình cảnh bây giờ của mình, không có tâm trạng tán gẫu với cô.

Tô Dung nhíu mày, bởi vì cô lại đột nhiên nghĩ đến một khả năng khác. Nếu như thật ra bây giờ cô đã bị "nó" ô nhiễm, những thứ thấy này đều là giả thì sao?

Ô nhiễm của "nó" cũng có trình độ, ô nhiễm mức độ nhẹ sẽ xuất hiện một ít ảo giác, bị thay đổi một ít cảm giác, chỉ cần kịp thời phát hiện, cắt đứt ngã vào cạm bẫy liên hoàn tiếp theo, thì sẽ có cơ hội tìm được cách giải quyết ở bên trong quái đàm.

Lúc độ ô nhiễm đạt mức trung mình thì sẽ không có quá nhiều lý trí, nhận biết vấn đề xảy ra, những gì nghe thấy đều bị "nó" ảnh hưởng, chỉ có thể dựa vào các đồng đội hỗ trợ lôi kéo đi ra khỏi quái đàm, sau đó tiếp nhận điều trị.

Còn về mức độ ô nhiễm nặng, khi đó đã hoàn toàn bị đầu độc, trở thành tay sai của "nó", trở thành chất dinh dưỡng của "nó".

Lấy tình huống của cô, có thể là bị ô nhiễm ở mức độ nhẹ.

Nhưng quái đàm mới vừa bắt đầu, sao cô đã bị ô nhiễm chứ? Nếu như không có xúc phạm quy tắc, theo lý thuyết "nó" không có cách nào ô nhiễm cô.

Hay là nói cái này thật sự là bàn tay vàng của cô?

Càng nghĩ càng nhức đầu, tạm thời Tô Dung không thèm suy nghĩ vấn đề này nữa, cũng quyết định coi thường những chữ đỏ kia, Là thật hay giả thì chờ cô nghiệm chứng đã, không cần phải tùy tiện tin tưởng, cũng không cần phải phủ nhận hết.

Cho mọi người đủ thời gian suy nghĩ rồi. Cuối cùng Vương Kiến Quốc mở miệng nói: "Trên tường nơi này có một cái đồng hồ, mới vừa rồi tôi vẫn luôn nhìn nó, trước mắt hoạt động của nó không có vấn đề gì, quy tắc quái đàm này cũng không có thay đổi thời gian. Chỉ là cũng không thể xem thường, bởi vì sau này chưa chắc sẽ cứ như vậy."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 7: Chương 7



Nghe vậy, nhất thời mọi người đều kinh ngạc một chút 《 Ghi chép quy tắc thông dụng của quái đàm》, trong đó có một quy tắc chính là mời bảo đảm bạn có thể biết được thời gian chính xác, nó có thể giúp bạn thanh tỉnh nhận thức.

Chỉ là bởi vì mọi người đều là lần đầu tiên bị chọn vào trong quái đàm, trong lúc kinh hoàng cũng không có ai nhớ đến quy tắc này.

Bây giờ Vương Kiến Quốc nhắc đến, bọn họ mới đột nhiên nghĩ đến. Nếu như không phải lời của anh ấy, có lẽ lúc đầu bọn họ sẽ nghi ngờ thời gian, từ đó làm cho nhận thức bị lạc.

Rốt cuộc cảm nhận được lợi ích khi trong nhóm có người có kinh nghiệm, tất cả mọi người lại có thêm mấy phần tin tưởng với Vương Kiến Quốc. Ở trong mắt bọn họ, Vương Kiến Quốc là người có khả năng nhất mang bọn họ còn sống rời đi.

Thấy lời mình có được kết quả nhanh chóng, Vương Kiến Quốc hài lòng gật đầu một cái. Anh ấy hiểu rõ bên trong loại nơi tràn đầy nguy hiểm này, nếu như bên mình nội loạn, vậy tất nhiên sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.

Cho nên có một người nắm giữ quyền lãnh đạo tuyệt đối rất là quan trọng.

"Trong tin tức đã biết, siêu thị này có bảy khu vực: Bây giờ chúng ta đang ở khu tính tiền, khu đồ dùng hàng ngày, khu thực phẩm, khu quần áo, khu thủy sản, nhà vệ sinh và nhà kho. Theo quy tắc thì nhà kho là không phải nhân viên làm việc thì không thể vào đươc, tạm thời loại bỏ. Còn dư lại sáu nơi, vừa vặn sáu người chúng ta đi thăm dò một cái?" Vương Kiến Quốc hỏi.

"Không được." Hoàng Đào nhát gan nhất là người dẫn đầu hét lên phản đối, thấy tất cả mọi người đều nhìn về phía mình, mới yếu ớt nói: "Nếu đi một mình ở loại nơi này, lỡ xảy ra chuyện gì cũng không có người nào biết."

Cô ấy nói rất có đạo lý, cho dù Triệu Bằng chán ghét cô ấy cũng phải gật đầu một cái, gã cũng không muốn đi một mình. Ở nơi nguy hiểm này, theo đoàn là bản năng của loài người.

"Vậy thì hai người một tổ đi."

Nếu như mọi người đều kết nhóm đi, vậy hiệu suất thăm dò sẽ quá chậm. Ở trong quy tắc quái đàm này, thời gian trôi qua càng lâu, ô nhiễm của "nó" sẽ càng mạnh, cũng càng không dễ dàng rời đi.

Vì trưng cầu ý kiến quần chúng, Vương Kiến Quốc nhìn quy tắc một chút: "Sáu nơi này, mọi người cảm thấy chúng ta nên đi thăm dò cái nào trước."

Hai người một tổ, tổng cộng cũng chỉ có thể thăm dò được ba nơi.

"Khu thực phẩm khẳng định phải thăm dò." Bà bác Lý lập tức nói, bà ta tin dân lấy ăn làm trời, trước tiên phải xác nhận rõ ràng quy tắc ở khu thực phẩm.

Suy nghĩ một chút, Tô Dung cho ra hai mục loại bỏ: "Khu đồ dùng hằng ngay và nhà vệ sinh không cần đi, bởi vì cuối cùng chúng ta cũng phải đi đến khu đồ dùng hàng ngày và nhà vệ sinh."

Như vậy ba nơi cần thăm dò lần này lập tức xác định, khu thực phẩm, khu thủy sản và khu quần áo.

Tiếp theo là bước chia tổ, bà bác Lý dùng tốc độ vượt qua người già bình thường, là người đầu tiên chạy đến bên cạnh Vương Kiến Quốc: "Người lớn tuổi như tôi quả thật cần chăm sóc, Kiến Quốc, cậu giúp tôi một tay đi?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 8: Chương 8



Vương Kiến Quốc kính già yêu trẻ chỉ có thể đồng ý.

Hoàng Đào cũng lập tức tìm Mẫn Tĩnh Di, lúc trước Mẫn Tĩnh Di an ủi cô ấy, hơn nữa biểu hiện lúc trước cũng coi như bình tĩnh, Vương Kiến Quốc lợi hại nhất đã bị người ta dành trước, cho nên cùng tổ với Mẫn Tĩnh Di tương đối làm người ta cảm thấy yên tâm.

Mẫn Tĩnh Di bị kéo tay có chút áy náy nhìn Tô Dung, sau đó gật đầ đồng ý lập một tổ với Hoàng Đào.

Tô Dung không hài lòng lắm khi cùng một tổ với Triệu Bằng, nhưng cũng không có cách nào. Cô chủ động tranh thủ lợi ích cho mình: "Nếu chúng tôi là tổ cuối cùng họp thành, vậy nên là tổ chọn nơi muốn thăm dò trước, không có vấn đề gì đi?"

Giữ vững quy tắc công bằng công chính, tất nhiên Vương Kiến Quốc không có ý kiến gì. Hai người Hoàng Đào cũng vì để một cô gái như Tô Dung chung tổ với Triệu Bằng mà mang theo lòng áy náy, cho nên đồng ý.

"CMN cô có thể nha!" Triệu Bằng không nghĩ đến một nữ sinh như Tô Dung, chỉ có hai ba câu đã có thể để cho bọn họ lựa chọn nơi thăm dò. Lập tức có thái độ khá hơn một chút đối với cô: "Tôi muốn đi khu thực phẩm."

Chủ ý của gã chính là ăn no chờ người ta kéo theo mình mà thôi.

Tô Dung không có ý kiến với lời này, gật đầu đồng ý.

Sau khi bọn họ quyết định xong, hai nơi còn dư lại cũng rất nhanh được chia. Tổ phụ nữ đi khu quần áo, Vương Kiến Quốc và bà bác Lý đi đến khu thủy sản.

"Đúng rồi, thức ăn mà chúng ta mua trước đó thì làm sao?" Đột nhiên Tô Dung nghĩ đến trong tay mình còn có đồ --- xe đẩy mua đồ của cô.

Vương Kiến Quốc do dự một chút nói: "Chờ một lát nữa lục soát xong, thống nhất thả vào khu đồ dùng hằng ngày đi."

Anh ấy nói xong bắt đầu nhấn mạnh chuyện cần chú ý: "Quy tắc nói buổi tối sẽ phải nghỉ ngơi ở trong khu đồ dùng hằng ngày, chúng ta không có cách nào chắc chắn được cái gọi là buổi tối kia là mấy giờ bắt đầu. Cho nên để an toàn một chút, năm giờ rưỡi chúng ta tập họp ở chỗ này, cùng nhau đi đến đó. Bây giờ là bốn giờ, gần đây đều có treo đồng hồ, đừng quên thời gian!"

Khu thực phẩm cách gần với quầy tính tiền, Tô Dung và Triệu Bằng đi vào, từng hàng từng nhóm thực phẩm đều là nhãn hiệu mà bọn họ chưa từng thấy. Chỉ là cũng may túi đựng đều là giống với bịch khoai tây chiên bình thường, không có gì kỳ lạ cả.

Không để ý sự ngăn cản của Tô Dung, Triệu Bằng tùy tiện mở một cái túi ra, từ bên trong cầm ra một miếng khoai tây chiên nhét vào trong miệng, vừa nhai vừa nói: "Sợ cái gì? CMN nơi này cũng không có thức ăn đặc biệt gì, sớm muộn gì cô cũng phải ăn mấy thứ này."

Bọn họ muốn sống sót bên trong quái đàm này, dù sao cũng phải đến khu thực phẩm tìm đồ ăn. Đây cũng là lý do bọn họ đến. Nếu như cứ luôn sợ trước sợ sau, ném chuột sợ vỡ bình, sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề lớn.

Lúc hai người đi ngang qua một kệ hàng, một bịch khoai tây chiên đặt ở vị trí thứ hai, đột nhiên mở miệng to như chậu máu, trong miệng tràn đầy răng nhọn, thật giống như muốn nuốt chửng bọn họ vậy.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 9: Chương 9



"A!" Tô Dung sợ hết hồn, nhỏ giọng hét lên một tiếng, vội vàng lui về phía sau một bước. Nếu như lại lui tiếp, có thể đụng phải kệ hàng phía sau.

Triệu Bằng bị tiếng kêu của cô hù dọa, nhanh chóng quay đầu, cũng nhìn thấy cái miệng trên kệ hàng đang muốn cắn bọn họ.

Gã nuốt nước miếng một cái: "Thứ này... Chắc là thực phẩm quá hạn đi?"

"Chắc vậy." Tô Dung gật đầu, trong lòng có chút sợ hãi: "Chúng ta vẫn nên cách nó xa một chút, lỡ như đột nhiên bị cắn nhất định sẽ bị thương."

Hai người vội vàng thăm dò toàn bộ khu thực phẩm, sau đó nhanh chóng trở lại quầy tính tiền. Chẳng được bao lâu, Vương Kiến Quốc và bà bác Lý cũng trở lại. Bọn họ ở khu thủy sản không gặp phải hai trường hợp trong hướng dẫn sử dụng siêu thị đã thấy trước đó.

"Hai người Tĩnh Di đâu? Tại sao còn chưa trở lại?"

---

Sau khi Mẫn Tĩnh Di và Hoàng Đào đến khu quần áo, đơn giản kiểm tra một chút. Khu quần áo có rất nhiều ma nơ canh màu trắng, bày ra rất nhiều hình thái khác nhau.

Mỗi một ma nơ canh đều quay mặt hướng về cửa vào khu quần áo, mặc dù bọn nó không có ngũ quan, nhưng Hoàng Đào có một loại cảm giác bọn họ đang nhìn chằm chằm vào mình.

Giống như trên hướng dẫn sử dụng siêu thị nói, trên người những ma nơ canh này đều có quần áo không bị tổn hại gì, còn rất phù hợp với thẩm mỹ của người bình thường. Chỉ là tư thế bày ra của bọn nó rất sống động, cho người ta một loại cảm giác quỷ dị.

"Vậy em đi qua bên kia thăm dò, chị đi ở bên này." Mẫn Tĩnh Di dặn dò: "Đừng quên quy tắc, nhắm mắt mười giây."

Mặc dù nơi này hơi quỷ dị, nhưng bởi vì quần áo rất đẹp, Hoàng Đào cũng không căng thẳng như lúc trước. Vì chứng minh mình, khi nghe Mẫn Tĩnh Di phân phó, cô ấy nhịn xuống sự sợ hãi trong lòng, nghe lời đi đến bên phải: "Em nhớ rồi, chị Mẫn, chị cũng phải cẩn thận một chút."

Bên phải hình như không có vấn đề gì, đi qua từng hàng quần áo, Hoàng Đào chuẩn bị đi ra.

Nhưng lúc cô ấy vừa quay người lại, con ngươi đột nhiên co rụt lại, trái tim muốn lao ra khỏi lồng ngực.

Ở cuối đường đi, không biết từ lúc nào có một con ma nơ canh thật trắng đứng ở đó!

Ma nơ canh trước mặt cô ấy làm ra tư thế vây quanh. Quần áo nửa trên bị phồng lên, váy ở phía dưới thì bị ngược, trên rộng dưới hẹp, có một loại hình thái cực kỳ không phù hợp về mặt vật lý học mặc trên người ma nơ canh, vô cùng quỷ đị.

Là quy tắc trên hướng dẫn sử dụng đó!

Hoàng Đào bị dọa bởi ma nơ canh đột nhiên xuất hiện, nhưng cô ấy vẫn lập tức nhớ được, nhắm mặt lại, vừa cầu nguyện sẽ không xảy ra chuyện gì, vừa thầm đếm mười giây.

"Mười, chín..."

Chắc là không có chuyện gì đâu? Dù sao trên hướng dẫn sử dụng có đưa ra biện pháp. Chỉ cần mình làm theo phương pháp trên hướng dẫn, sẽ không xuất hiện vấn đề gì. Chắc chắn sẽ không xuất hiện vấn đề gì!

Cô ấy nghĩ như vậy, nhưng theo bản năng cố gắng đếm chậm lại một chút.

"Tám, bảy..."

Xung quanh không có bất kỳ âm thanh nào cả, ngay cả tiếng bước chân của Mẫn Tĩnh Di cũng đã biến mất lúc nào không hay. Chỉ còn lại tiếng tim đập "thình thịch" trong lồng n.g.ự.c của cô ấy. Mồ hôi lớn chừng hạt đậu từ trên tóc mai lăn xuống, theo gò má tuột xuống.
 
Back
Top Bottom