Siêu Nhiên Vô Danh Thư Quán

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
110497358-256-k887115.jpg

Vô Danh Thư Quán
Tác giả: HiLam46
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Vận mệnh, là được chú định bởi trời cao, hay là do tay mình mở ra.Thật thật, giả giả, đâu mới là đích cuối cùng....

Có một thư viện đặc biệt,chỉ mở cửa một cách ngẫu nhiên ở địa điểm bất kỳ.Ở đó, bạn có thể tìm được lời giải đáp cho hầu hết mọi việc, nhưng...............
( Rất cần comment ý kiến của mọi người, gạch đá gì cũng nhận ) Tags: danhdịkinhkinhdilinhmaquaimángquaiquansiêuthuthuật​
 
Vô Danh Thư Quán
Chương 0: Mở đầu


Một giấc mộng kia....chứa bao nhiêu phần chân thực....Những ước nguyện kia....bao điều nguyện đạt thành....Từng dòng văn tự kia...ẩn bao điều chưa nói...Cát bụi thời gian....che giấu bao đau thương....Một quyển sách chứa đựng mọi đáp án, nhưng cái giá để đạt được sẽ ra sao?Đáp án cuối cùng, có đúng là điều ngươi thật sự mong đợi?Vận mệnh, là được chú định bởi trời cao, hay là do tay mình mở ra?Thật thật, giả giả, đâu mới là đích cuối?Sự thật cuối cùng chôn giấu nơi lãng quên..... mấy ai chạm tay đến được?

..................
 
Vô Danh Thư Quán
Quyển 1: Huyết tự ( Dòng Chữ Máu )---Chương 1: Lôi Dạ Sơ Kiến


Chương 1: Lôi Dạ Sơ Kiến ( Lần Đầu Mặt Trong Đêm Sấm Chớp )

Đêm khuya, trên một đoạn đường núi vắng.....

Một bóng trắng nhỏ chạy hối hả thật nhanh, như có vật gì đang đuổi theo vậy.Đúng là có thứ đang đuổi theo bóng trắng, nhưng không phải là người hay là con vật nào, mà là từng tia sét có kích thước một nắm tay người.Một tia sét đánh xuống ngay bên cạnh bóng trắng chỉ 5 mét, dưới ánh sáng của tia sét, bóng trắng hiện ra là một con hồ ly nhỏ, ánh mắt của tiểu hồ ly đầy sợ hãi nhưng mang theo một ít tức giận.

Lắc lắc cái đầu nhỏ lấy lại bình tĩnh, tiểu hồ ly tiếp tục chạy ,vừa chạy vừa tránh những tia sét đang ngày càng đến gần.

Xa xa, hiện ra trước mắt tiểu hồ ly là một ngôi làng dưới chân núi, tốc độ của tiểu hồ ly ngày càng chậm lại do quá mệt nhưng vẫn cố gắng ,giống như biết rằng chỉ cần đến được ngôi làng kia ,nó mới có thể sống sót được. còn 100 mét ...50 mét ....20 mét .....10 mét nữa thôi, tiểu hồ ly cố hết sức chạy.

Nhưng một tia sét bỗng đánh trúng ngay sát sau lưng tiểu hồ ly, dưới áp lực của tia sét nổ, tiểu hồ ly bị ép văng vào một bụi cây trong ngôi làng.

Trên trời, từng tiếng sấmnổ đì đùng như một người đang giận dữ, nhưng không còn tia sét nào đánh xuống nữa.

Trong bụi cây, tiểu hồ ly nằm thở dốc, trên người đầy những vết cháy xém nhưng trên miệng như nở một nụ cười thắng lợi.

Tiểu hồ ly từ từ nhắm mắt lại, trong mơ màng, nó nghe có tiếng một đứa bé gái, nhưng không rõ đứa bé nói gì, ý thức của tiểu hồ ly mờ dần, mờ dần rồi mất hẳn..........

Cùng lúc ấy,trong một căn phòng đầy sách,có một bóng người đang chăm chú đọc cuốn sách có bìa đen.

Bỗng bóng người đó ngước nhìn vào khỏang không,thì thào: "...Đã bắt đầu rồi sao......".

Trên trang sách mà người đó đọc lúc này xuất hiện một dòng chữ đỏ như được viết bằng máu :" Nhân giới-Nhân tộc-Hoa Linh-Bắt đầu thử thách thứ nhất"......

....................

Tí tách...tí tách...rào rào... rào rào... một cơn mưa bất chợt đổ xuống thành phố yên bình đang say ngủ.

Tại một căn phòng nọ, có một cô bé vẫn đang thức.

Cô bé tên Hoa Linh, là học sinh trung học.

Với vóc dáng dễ nhìn, mái tóc dài ngang vai cộng gương mặt trái xoan và đôi mắt đen láy sinh động, cô bé có thể khiến bất cứ gã sắc lang nào nổi lên ý đồ đen tối trong đầu.

Nhưng bây giờ, trên gương mặt của cô bé mang một vẻ buồn phiền.

Nhìn tiểu hồ ly được băng bó trên giường mà cô bé vừa cứu được đêm hôm qua, rồi lại nhìn quyển sách và lòng bàn tay phải của mình, cô bé thở dài......

Chuyện bắt đầu từ hai ngày trước, trong lúc đi dạo sáng sớm, Hoa Linh vô tình phát hiện một căn nhà mang phong cách cổ kính.

Do tính tò mò, cô bé đẩy thử cánh cửa của căn nhà, và ngạc nhiên khi nó không hề khóa.

Tính tò mò thúc giục, Hoa Linh quyết định bước vào trong căn nhà đó.

Khi vừa đặt chân vào căn nhà,cô bé nhận thấy đó là một thư viện mang phong cách cổ xưa, chiếu sáng bởi những chùm đèn với những ngọn nến lung linh.

Thích thú, cô bé chọn lấy một quyển sách để đọc, nhưng rồi cô bé nhận ra rằng cô không thể đọc được bởi vì quyển sách đó được viết bằng loại ngôn ngữ mà cô bé không hề biết.

Khi Hoa Linh định đóng quyển sách lại, cô cảm thấy rất nhiều thông tin được truyền vào đầu mình, rồi cô bé trở nên mê muội không còn biết gì nữa......Khi tỉnh lại, Hoa Linh đã thấy mình đang nằm ở trên giường, cô bé nghĩ rằng đó chỉ là một giấc mơ, nhưng khi cô bé nghiêng người sang bên phải cô liền giật mình khi thấy quyển sách mà mình đã cầm đọc nằm bên cạnh.

Cô bé liền mở quyển sách ra, vẫn là những chữ đó, nhưng Hoa Linh đã có thể đọc được, dù chỉ là hai trang đầu.

Ở trang đầu tiên là những điều luật bắt buộc phải tuân theo và cách sử dụng "Ấn Ký" .

"Ấn ký à?"

Hoa Linh tự hỏi.

Bỗng lòng bàn tay phải của cô bé nóng lên, cô bé khẽ "A" một tiếng và ngay lập tức nhìn xuống bàn tay mình.

Ở đó xuất hiện một hoa văn kỳ lạ giống như một bông hoa có ba cánh, phát ra ánh sáng màu tím nhạt.

Tiếp tục đọc trang thứ hai, cô bé thấy đó là một nhiệm vụ, yêu cầu cô đến ngọn núi phía sau khu phố để làm một việc, kết quả của nhiệm vụ là tiểu hồ ly đang nằm trên giường và một thứ gọi là "Linh" được thêm vào "Ấn Ký" của cô bé.

Hôm nay, trang thứ ba của quyển sách đã đọc được.

Và yêu cầu nhiệm vụ là: "Tập hợp cùng mọi người ở công viên thành phố trước 12 giờ đêm ngày 13 tháng 6, đúng 12 giờ đêm sẽ công bố nhiệm vụ, không đến, chết".

Đọc xong những dòng đó, Hoa Linh nhìn sang tiểu hồ ly, thì thầm:" Nhiệm vụ này sẽ khó đến mức nào, mà phải để cho nhiều người cùng làm chung đây?

Lần trước là đối kháng sấm sét cứu tiểu hồ ly này, tiêu hao hết cả ba lần ấn ký mới có thể hoàn thành, may mà vừa đủ, nếu không thì...... hi vọng mình có thể......".

Một tiếng thở dài khẽ vang lên trong đêm......
 
Vô Danh Thư Quán
Chương 2: Quần thi loạn vũ ( Những xác chết nhảy múa)


- Ngày 13/6, Công viên Trung Tâm thành phố -Đêm, bầu trời trong vắt, không có một gợn mây.

Trên bầu trời, ánh trăng dịu nhẹ và những ngôi sao lấp lánh.

Thật là một đêm tuyệt đẹp để dạo phố với nhiều người, nhưng không phải với những người đang ở công viên lúc này.

Ở cổng vào của công viên, có 4 người đang đứng, 3 người gồm 1 nam 2 nữ đang trao đổi với nhau, còn một người đứng dựa vào cột đèn, cầm một quyển sách chăm chú đọc.....Xa xa vang lên những tiếng bước chân làm 3 người đang thảo luận chú ý... có một cô bé đang ôm thứ gì đó trong tay chạy về phía họ.

Khi đến gần họ nhận ra đó là một cô bé tầm 14-15 tuổi, ôm trong lòng một con hồ ly màu trắng.

Một người phụ nữ tầm 23-25tuổi trong nhóm 4 người cười nói:_ Chà, vậy là chúng ta đủ người rồi nhỉ Long Hạo ca?Người gọi là Long Hạo là một người đàn ông tầm 30 tuổi, trên khuôn mặt có một vết thẹo dài trên má trái, mặc một bộ đồ rằn ri của lính.

Long Hạo lại gần cô bé, chào kiểu nhà binh rồi giới thiệu:_ Chào cô bé, tôi tên là Long Hạo, hai người kia, người lớn hơn là Phụng Tỷ, nhỏ hơn là Văn Hà, còn tên mọt sách kia là Bạch Hà Sầu, rất vui được cùng cô bé làm nhiệm vụ này..._ Chào mọi người, em là Huyền Hoa Linh, rất hân hạnh được gặp mọi người.Bạch Hà Sầu đang đọc sách, chân mày bỗng nhướng lên rồi nhanh chóng trở lại bình thường, như chưa có chuyện gì xảy raBoong.... bonggg... bong... tiếng chuông của tháp đồng hồ gần đó vang lên báo hiệu nửa đêm.

Ngay lập tức, mọi người lấy 'Ẩn Thư' của mình ra...

Một dòng chữ đỏ như máu hiện ra trước mặt mọi người: " NHIỆM VỤ: SỐNG SÓT ĐẾN ĐƯỢC ĐÀI PHUN NƯỚC TRUNG TÂM CỦA CÔNG VIÊN TRƯỚC 5 GIỜ SÁNG, NẾU QUÁ HẠN CHƯA ĐẾN NƠI, CHẾT" .

Kèm theo đó là bản đồ của một khu vực với những chú thích kỳ lạ trên đó_ Đài phun nước ở trung tâm công viên à, cũng dễ thôi mà- Văn Hà lên tiếng.

Mọi người, trừ Bạch Hà Sầu đều gật đầu đồng ý, vì chỉ đi tầm 20 mét là đến nơi.

Mọi người cùng nhau bước vào công viên.

Nhưng khi người cuối cùng bước qua cổng, mọi chuyện thay đổi hoàn toàn.

Trước mắt mọi người không phải là công viên như trước mà là một bãi tha ma rộng lớn, từng cụm lửa ma trơi bốc lên từ những ngôi mộ, tiếng gió thổi qua kẽ lá như tiếng hú từ âm ty vọng lại, đài phun nước cách họ 20 mét lúc trước bây giờ hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt họ.

Gần đó, những quỷ hồn với khuôn mặt trắng nhợt, mang theo thương tích lúc chết, cùng những thây ma đội mồ sống dậy, kẻ thì mắt lòi ra ngoài, kẻ chỉ có nửa đầu, lộ não tương trắng nhờn, kẻ thì ruột treo lòng thòng rời ra khỏi khoang bụng....đang tiến gần đến nhóm người...

Các cô gái khuôn mặt tái nhợt, Long Hạo nhíu tít lông mày, đầy khẩn trương, còn Bạch Hà Sầu lại nhếch mép cười quỷ dị.

_ Có lẽ đây sẽ là một cuộc chạy đua đầy chết chóc đây, mọi người phải chú ý cẩm thận- Long Hạo nói- chú ý phải dùng hợp lý ấn chú của mọi người, Tiểu Linh, đây là lần đầu em tác chiến đoàn đội đúng không?

_ Đúng vậy ạ

_ Thế ấn chú của em thuộc loại hình gì, của anh và tiểu Bạch là Tấn Công, của Phụng Tỷ là Hỗ Trợ, Văn Hà là Phòng Ngự.

_ Của em...

Dường như là Phòng Ngự....

_ Được, vậy thì....

Mọi người...

Cùng nhau sống sót qua đêm nay- Long Hạo nói, ấn chú nơi tay phải mang hình dạng của một cây chĩa ba sáng lên , một thanh kiếm lớn xuất hiện, mang hình dạng của loại kiếm kỵ sĩ xưa, cùng lúc đó, ấn chú chĩa ba chỉ còn lại hai mũi nhọn.

Cầm thanh kiếm bằng một tay, Long Hạo từng bước tiến lên phía trước, bắt đầu tấn công đám thây ma để mở đường.

Theo sau lưng Long Hạo là Vân Hà, Hoa Linh, Phụng Tỷ và Bạch Hà Sầu đoạn hậu.

Thanh kiếm của Long Hạo không chỉ có tác dụng với thây ma mà còn có thể chém tan các quỷ hồn đến gần, thỉnh thoảng có những quỷ hồn vượt qua sự tấn công của Long Hạo, hoặc tập kích bất ngờ nhưng đề bị Bạch Hà Sầu ném một tờ giấy xé từ quyển sách đang cầm trên tay vào người, liền lập tức tan biến

Mọi người cứ theo sự mở đường của Long Hạo mà chạy theo con đường mà bản đồ đã chỉ định.

Càng đi xa, bọn thây ma và quỷ hồn càng tinh quái, lúc thi đợi nhóm người đi qua rồi tập kích từ phía sau, lúc thì đội đất từ phía dưới, giữ lấy chân mọi người để những quỷ hồn tấn công.

Tuy bị những đợt bao vây như vậy, nhưng mọi người đều hữu kinh vô hiểm vượt qua.

Bỗng, Vân Hà cả người run rẩy,khụy xuống đất, Hoa Linh thấy vậy liền hỏi

_ Chị Vân, chị có chuyện gì không?

_ Tôi....

Tôi cảm thấy.....

Có gì đó rất khó chịu....

Nó đang....

Vân Hà chưa kịp nói dứt câu, từ trước mặt, ập đến mùi hôi tanh vô cùng, có thể nhìn thấy từ xa từng đợt thây ma đang ùa đến, kèm sau đó là một tiếng rống dài, như của một loài dã thú

_ Mọi người chú ý cẩn thận- Long Hạo hét lên- Khó khăn lớn nhất bây giờ đang đến đấy

_ Khó khăn sẽ đến còn "to lớn" hơn bây giờ nhiều...

Bạch Hà Sầu lầm bầm

....Xa xa sau đợt thi triều, từng tiếng gầm rống vang vọng lại....
 
Vô Danh Thư Quán
Chương 3: Chiến Thi Vương ( Chiến đấu với Vua Xác Chết )


Đợt thi triều càng ngày càng đến gần nhóm Long Hạo.

Từng đàn từng đàn cương thi cơ thể thối rữa, đầy dòi bọ, kèm theo mùi xác chết thối rữa ập đến.

Thấy vậy, Long Hạo liền vung kiếm, giải quyết đám cương thi đang ở gần rồi hét lên:

_ Tiểu Bạch, mau lên!

_ Biết!

- Bạch Hà Sầu đáp- Mà ta đã bảo ngươi bao nhiêu lần, đừng gọi ta là tiểu Bạch, ta không phải thú nuôi.

Bạch Hà Sầu vừa càu nhàu, tay liên tục xé những trang sách từ quyển sách trên tay hắn rồi ấn xuống đất tạo thành một đồ án kỳ quái bao vây mọi người vào bên trong.

Những trang giấy trên mặt đất phát ra một màu trắng nhẹ, nhưng khi cương thi bước vào đồ án, liền lập tức bị đốt cháy, bốc lên khói xanh kèm theo đó là một mùi thịt cháy khét lẹt, khiến mọi người khó chịu, vô thức nhăn cánh mũi.

_ Triệt Tà Trận- Bạch Hà Sầu nói bằng cái giọng như không liên quan đến mình- Không mạnh nhưng đủ chống chọi đợt thi triều này.

Mọi người nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, quả thật sau khi thấy không thể vượt qua rào cản để đến gần mọi người, bọn cương thi bắt đầu tản đi.

Hoa Linh bắt đầu nhìn Bạch Hà Sầu với một ánh mắt kỳ quái.

"Tiểu hồ ly trong lòng mình gọi là Tiểu Bạch, vừa rồi, anh Long Hạo gọi Bạch Hà Sầu cũng là Tiểu Bạch, nếu mình cũng gọi Tiểu Bạch lúc cả hai cùng có mặt, sẽ xảy ra chuyện gì nhỉ?".

Đột nhiên, mặt đất bỗng xảy ra một cơn chấn động mạnh, mọi người còn chưa kịp định thần lại thì bỗng nhiên Bạch Hà Sầu hét lớn:

_ Vân Hà, mau tránh chỗ khác!

Nhưng chưa kịp dứt câu, một cánh tay to lớn bất ngờ xuất hiện, xuyên thẳng từ phía sau lưng ra trước ngực của Vân Hà.

Trên mặt của cô mang một vẻ ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đã xảy ra, không kịp phản ứng.

Tiếp đó một cái miệng lớn đỏ lòm như cái chậu máu xuất hiện, với những chiếc răng như những thanh dao găm lớn cắn vào người của Vân Hà.

Nửa phần thân trên của cô bị cái miệng đó nuốt chửng, chỉ còn lại phần thân dưới với nội tạng rơi ra ngoài, cùng với hai cánh tay chỉ còn lại từ khủy tay đến bàn tay rơi trên mặt đất.

" Crack crack... rốp rốp...."

Tiếng xương bị nghiền vang lên, mọi người vô thức lui gần lại với nhau, bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng.

Mọi người đều có cảm giác hít thở không thông.

Cái thứ đó....

Nó đến gần lúc nào, phải biết rằng xung quanh đã không còn bóng dáng cương thi nào...

Chẳng lẽ...

Cơn chấn động kia do nó gây ra sao?

" Rốp rốp...." tiếng nhai xương vang lên to hơn.

Thứ đó đang tiến lại gần mọi người.

Đó là một thứ cao gấp ruỡi người thường.

Một phần của cơ thể của nó có thể nói giống con người, nhưng đã bị phân hủy phần lớn, dòi bọ từng đám lúc nhúc, rơi cả xuống đất.

Mắt của nó một con bị rơi ra ngoài nhưng vẫn còn dính lại một phần, treo lủng lẳng, con mắt còn lại thì trắng nhởn, không hề có tròng đen.

Cái miệng của nó kéo dài đến tận mang tai, răng lởm chởm như những lưỡi cưa, dính đầy máu đang rơi vãi trên đất.

Hai cánh tay của nó một cái thì như một chiếc xúc tu, bên trên đầy gai nhọn, cánh tay còn lại thì có những móng sắc bén, đang xuyên qua nửa người còn lại của Vân Hà.

Thân của nó thì lại có một cái miệng lớn, từ đó phát ra những tiếng rôm rốp, kèm theo đó là máu và một ít dịch tương màu trắng chảy ra từ kẽ răng....Con quái vật đó đang từng bước, từng bước một đến gần mọi người......

_ Gruuu....

Gruu...

Con quái vật rít lên từng tiếng dài, rồi bỏ phần thân thể còn lại của Vân Hà vào cái miệng lớn của mình, ngấu nghiến.

Long Hạo ngay lập tức ra dấu bảo mọi người im lặng, từ từ lui ra xa khỏi con quái vật nọ.

Như cảm thấy con mồi của mình đang có ý định trốn thoát, con quái vật rống lên một tiếng thật to, ngay sau đó, cánh tay xúc tu của nó hướng về phía mọi người đâm thẳng đến với một tốc độ khủng khiếp.

_ Aaaaaaa- tiếng hét của Phụng Tỷ vang lên, chiếc xúc tu của con quái vật quét trúng chân phải của cô, khiến nó đứt lìa.

Ngay lập tức, chiếc xúc tu kéo chiếc chân gãy đó bỏ vào cái miệng to lớn.

Từng tiếng rắc...rắc...vang lên, khiến từ trong lòng mọi người dấy lên một cảm giác vô vọng, bất lực....

_ Có lẽ chúng ta chạy không thoát rồi- Long Hạo thở dài nói.

_ Chiến, cầu sự sống trong nguy hiểm- Bạch Hà Sầu nghiêm giọng nói.

_ Vậy thì chiến thôi, chạy không thoát rồi- giọng Phụng Tỷ đầy mệt mỏi, nơi chân phải bị gãy đứt có những dây leo mang một ánh sáng nhu hoà quấn quanh, tạo thành hình dạng một chiếc chân thay thế, được Hoa Linh dìu đứng dậy.

Tiểu Hồ ly trong lòng của cô bé đã tỉnh dậy từ lúc con quái vật xuất hiện , đứng cạnh cô bé, lông trên người dựng đứng lên, răng nanh và móng vuốt lộ ra ngoài, trong miệng vang lên những tiếng ngô.. ngô..

đầy tức giận...

_ Long Hồn, Khởi- Long Hạo hét lớn, thanh trọng kiếm trong tay hoá thành một thanh đao màu xanh ngọc bích, bên trong có một con rồng đang uốn lượn.

Nắm chặt thanh đao trong tay, Long Hạo chém thật nhanh về phía chiếc xúc tu của con quái vật đang vung về phía mọi người.

Tiếng rồng ngâm vang lên, một chiếc móng rồng to lớn xuất hiện, cắt đứt chiếc xúc tu làm đôi .

Một chất lỏng tanh tưởi chảy từ chiếc xúc tu bị cắt trên đất, phát nên những âm thanh xèo xèo...

_ Graooo...

Con quái vật rống lên đầy tức giận.

Trong mắt nó, bốn người chỉ là con mồi, vậy mà dám làm nó bị thương, phải nghiền nát mới giảm bớt con giận.

Con quái vật bắt đầu lao về phía mọi người, tuy thân hình to lớn nhưng tốc độ nhanh không tưởng, như một chiếc xe tải lao đến.

Cánh tay móng vuốt nhắm đến Long Hạo đập xuống, vì với nó, Long Hạo chính là kẻ dám làm nó bị thương.

_ Tật, Chuyển- giọng Bạch Hà Sầu vang lên, thân hình của Long Hạo lập tức biến mất rồi xuất hiện ngay sau lưng con quái vật.

Móng rồng lại xuất hiện, cắt một vết thật sâu trên lưng nó.

Máu đen mang mùi tanh nồng phụt ra, đẩy Long Hạo sang một bên.

Bị trúng máu của con quái vật, Long Hạo cảm thấy cả người như mất hết sức lực, ngã nhào ra đất.

Con quái vật ngay người lại, há cái miệng máu lớn về phía con mồi đã trúng độc nằm trên đất, muốn một ngụm nuốt trọn.

Long Hạo nằm trên đất cười khổ, xem ra số mình đã tận.

_ Thổ, Kiên, Bích- Âm thanh Hoa Linh vang lên, một bức tường đất xuất hiện chặn giữa con quái vật và Long Hạo, khiến nó chững lại một lúc.

Giọng của Hoa Linh lại tiếp tục vang lên:

_ Kim, Liên, Toả- từng sợi xích sắt to lớn từ bức tường mọc ra, trói chặt con quá vật.

Chớp lấy thời cơ, Bạch Hà Sầu liền cõng Long Hạo chạy về phía mọi người.

Về đến nơi hắn liền nhìn Phụng Tỷ, Phụng Tỷ gật đầu, một đoá hoa nhỏ màu ngọc xuất hiện , cô ngay lập tức đặt n ó lên người Long Hạo, đoá hoa ngay lập tức chuyển dần sang màu đen.

Thấy vậy, Phụng Tỷ thở phào.

Nhưng....

_ Xoảng xoảng...

Tiếng xích sắt bị phá vang lên, con quái vật đã phá được giam giữ, đang nhắm hướng mọi người xông đến.

Trái tim mọi người như chùng xuống.

Long Hạo là người có sức chiến đấu mạnh nhất đang bị thương, không ai có thể chống lại con quái vật này nữa.

Tất cả đều nhắm mắt lại, chờ đợi, còn ánh mắt Bạch Hà Sầu ở nơi xa xăm....

_ Ngaooo...

Oooo...

Một tiếng rú vang lên, ngay sau đó, mọi người cảm thấy hơi nóng phả vào người, kèm theo tiếng rống của con quái vật.

Ánh mắt Bạch Hà Sầu đầy ngạc nhiên, sau đó là đến những người còn lại.

Một bức tường lửa thật lớn ngăn cách con quái vật và mọi người.

Và ngự trị những ánh lửa kia, một bóng dáng cao ngạo, ánh mắt phản chiếu vầng huyết nguyệt, lặng lẽ nhìn....
 
Vô Danh Thư Quán
Chương 4: Tiểu Hồ Ly????


......

Lửa, vốn là thứ từ xa xưa con người thường dùng để xua đi màn đêm, đuổi đi dã thú, bảo vệ bản thân trong đêm tối lạc lõng.....

Bức tường lửa sừng sững xuất hiện, ngăn chặn bước tấn công của con quái vật giúp cho mọi người có một khoảng thời gian để phục hồi lại sức, nhưng ngay sau đó họ lại không nói nên lời khi nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé đứng trước họ.

Bóng dáng đó như một chú chó nhỏ với chiếc đuôi hơi bông xù, bộ lông trắng như tuyết dưới anh lửa hồng lại mang theo những đường văn đỏ kỳ bí như ẩn như hiện...

_ Tiểu hồ ly!

_ Tiểu Bạch !

Giọng của mọi người mang theo sự ngạc nhiên, nghi hoặc cũng như pha mừng rỡ khi chỉ cần chậm một lúc nữa thôi, họ đã phải ghé Phong Đô để báo danh rồi.

Trong mọi người thì có lẽ Hoa Linh là người ngạc nhiên nhất, bởi vì tiểu hồ ly này được cô cứu trong một cơn mưa bão theo nhiệm vụ của quyển sách, không rõ lai lịch, hằng ngày chỉ như một chú thú cưng nhỏ trong nhà.

Giờ đây, khi thấy tiểu hồ ly ở đó, ra sức bảo vệ mọi người, cô cảm thấy mình không biết phải làm thế nào.

Tiểu hồ ly lẳng lặng đứng đó, ánh mắt chăm chú nhìn như khoá chặt lấy con quái vật to lớn đang tìm cách vượt qua bức tường lửa trước mặt.

Đột nhiên, mọi người nghe một giọng nói vang lên nhẹ nhàng, ngắn gọn nhưng bao hàm sự huyền ảo mê hoặc

_ Nở rộ, đốt sạch - Hồng Liên Trì !

Lời nói vừa dứt, những đường văn kỳ dị trên thân của tiểu hồ ly rực sáng lên.

Mọi người nhìn thấy phía trước tiểu hồ ly xuất hiện một đoá hoa sen đỏ rực, lao nhanh từ trên không xuống trúng vào người con quái vật.

Ngay vị trí bị đoá sen chạm phải, một ngọn lửa bùng lên như muốn nuốt trọn vạn vật.

Đoá hoa sen bắt đầu nhân lên từ một thành hai, hai thành bốn, bốn thành tám....

Ngọn lửa từ những đoá hoa sen nuốt trọn con quái vật to lớn rồi tiếp tục lan sang mọi hướng, cây cỏ, mặt đất, cả những con tang thi xung quanh...

Ngoại trừ nơi mọi người đang đứng, trong phạm vi một trăm mét, tất cả đều bị chôn vùi trong biển lửa đỏ rực, như một hồ sen khổng lồ mà những đoá sen chính là những ngọn lửa tạo thành...

Từng tiếng kêu la, gầm rú từ bọn tang thi và thi vương khổng lồ vang vọng khắp nơi khiến mọi người lạnh lẽo, nhưng chỉ khoảng ba phút, tất cả còn lại là sự im lặng cùng một vùng đất trơ trọi, bốc lên từng đợt hơi nóng....

Tiểu hồ ly khẽ xoay người lại, nhìn về nhóm người.

Trong mắt họ bây giờ, đó không phải là một tiểu hồ ly đáng yêu dễ thương như lúc đầu, mà thay vào đó là một đầu yêu thú ngạo nghễ đứng trong biển lửa, tuỳ thời có thể tiêu diệt bọn họ bằng một hơi thở nhẹ.

Mọi người vô thức mà hít một ngụm hơi lạnh.

Tiểu hồ ly như không nhận ra ánh mắt của họ, nhẹ nhàng nhảy lên vai của

Hoa Linh vẫn đang thất thần đứng đó, lười biếng ngáp rồi nhắm mắt lại.

_ Như... như vậy là xong rồi sao... chỉ.. chỉ....

- Phượng Tỷ ngồi bệt xuống đất, lầm bầm.

Mọi người như không tin tưởng những gì mình nhìn thấy, con quái vật mà họ phải vất vả đối phó, chỉ sau một câu nói hoá một đống tro cốt, nếu như mục tiêu không phải là con quái vật mà là mình...

Vô thức, ba người lùi lại cách Hoa Linh và tiểu hồ ly một khoảng nhỏ, ánh mắt đầy cảnh giác.

Rắc... rắc... một âm thanh vang lên làm mọi người khẩn trương trở lại.

Trên bầu trời và chung quanh xuất hiện những vết nứt khiến trái tim mọi người nhảy loạn lên...

Vết nứt tiếp tục lan ra, càng lúc càng nhiều...

Bỗng...

" Xoảng" một tiếng, không gian xung quanh vỡ vụn, trở lại là công viên trung tâm như cũ.

Trước mặt họ, đài phun nước đang phun dòng nước đỏ ngầu cùng một tấm bảng gỗ với dòng chữ như máu " SỐNG SÓT, TRỞ VỀ".

Cả bốn người nhìn nhau, Long Hạo lên tiếng nói: " Nhiệm vụ lần này như vậy tính là hoàn thành, vậy hẹn mọi người ở chỗ cũ.

À, Hoa Linh là người mới nên chưa biết nơi đó, địa chỉ đây" rồi nhanh chóng đưa cho Hoa Linh một tờ giấy và dặn dò: "Khi đến đó, nhớ lấy tờ giấy này ra nhé.

Giờ thì tạm biệt em, cô bé đáng yêu và cả Tiểu Ba..." chưa nói dứt câu thì một con dao bằng giấy kề sát cổ họng anh ta, Bạch Hà Sầu bên cạnh gằn giọng: " Nhắc lại từ đó lần nữa, tôi giết anh" rồi thu dao lại, đi đến chạm vào bảng gỗ.

Cả người Bạch Hà Sầu mờ dần rồi biến mất.

Ngay sau đó Phượng Tỷ cũng chạm vào bảng gỗ, nói với Hoa Linh: "Hẹn gặp em nhé, tiểu Linh".

Long Hạo đi theo Hoa Linh đến bên tấm bảng, nói: " Chạm vào nó em sẽ về đến nhà mình nhanh chóng, nhớ đến tìm bọn anh nhé".

Hoa Linh mỉm cười đồng ý rồi chạm vào tấm bảng.

Cô cảm thấy cả người mệt mỏi, một cơn buồn ngủ kéo đến.

Điều cuối cùng Hoa Linh cảm nhận được là mình đang nằm ở nơi nào đó rất êm ái và có thứ gì đó rất mềm đang cọ cọ vào má của mình....
 
Vô Danh Thư Quán
Chương 5: Thường Nhật ( Ngày Bình Thường )


Nằm cuộn mình trong chiếc chăn ấm, Hoa Linh cảm thấy mũi mình bị một thứ xù lông làm ngứa, khẽ xoay người, cô bé nói với giọng ngáy ngủ:

__ Tiểu Bạch à, đừng làm rộn, để chị ngủ thêm chút nữa nào, hôm nay là ngày nghỉ mà...

đồng thời với tay kéo thứ xù lông đang quấy rối giấc ngủ của mình vào trong chăn, chuẩn bị chìm lại vào giấc ngủ lại cảm thấy một thứ ấm ấm đang liếm trên mặt mình, làm cho cô bé không cách nào ngủ lại được.

Siết nhẹ mớ xù lông trong lòng, Hoa Linh cười nói:

__ Được rồi, được rồi, chị thức dậy rồi đây, thật là, đói rồi đúng không, đợi chị một chút.

Nói xong, cô bé bước xuống giường đi vào nhà vệ sinh để rửa mặt.

Đứng trước gương, Hoa Linh vẫn chưa thể nào quên được cảm giác sợ hãi của đêm hôm qua, khi mà cô cách cái chết chỉ trong gang tấc.

Cầm lấy khăn lau mặt bước ra, nhìn thấy mớ lông xù đang cuộn mình trên giường, cô vẫn không thể tin rằng là trong cái cơ thể nhỏ bé đáng yêu kia, lại mang một sức mạnh lớn đến như vậy, nếu như không có Tiểu Bạch ngày hôm qua giúp đỡ, có thể bây giờ cô không còn đứng ở đây, mà đã là một cái xác chết lạnh lẽo nằm lại trong bãi tha ma đó rồi....

__ Linh!

Xuống ăn sáng đi nào!

Một giọng nói từ dưới nhà vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô bé.

Hoa Linh nhanh chóng lau khô mặt rồi rời khỏi phòng, không quên đóng nhẹ cửa sợ làm giật mình tiểu Bạch đang ngủ trên giường.

Nhưng cô không biết là có một đôi mắt đã quan sát cô nãy giờ, đến khi cô rời khỏi phòng, đôi mắt ấy mới nhắm lại, khẽ cựa mình rồi chìm vào giấc ngủ....Ở dưới nhà, Hoa Linh đang dùng bữa sáng với chị của mình, Vân.Hoa Vân lớn hơn cô bé 6 tuổi, giáo viên môn lịch sử của một trường cấp 2 gần nhà.

Khuôn mặt của Hoa Linh và Hoa Vân gần tựa như nhau, có khác chăng là Hoa Vân có một chiếc răng khểnh và nhìn chín chắn hơn Hoa Linh, nếu không phải là người thân sẽ dễ dàng nhầm lẫn hai người với nhau.

Nhìn đứa em gái đang cặm cụi xử lý món bánh mì nướng cùng trứng rán, Hoa Vân tay chống cằm, cười hỏi:

__Hôm nay là ngày cuối tuần, không phải đến trường mà thức dậy sớm thế cô nương, mọi hôm bà chị này phải đến tận giường gọi mới chịu dậy cơ mà?

Hay là nằm mơ gặp ác mộng không dám ngủ nữa à?

Đưa tay lấy ly nước cam trên bàn uống một ngụm, Hoa Linh trả lời:

__ Không phải, tại tiểu Bạch quấy phá không cho em ngủ nữa đấy chứ!

Tuy nhiên cô bé lại nói thầm trong lòng :"Nếu mà những thứ xảy ra ngày hôm qua chỉ là một cơn ác mộng thì tốt biết mấy...".

__ À, là con cún con mà em nhặt về hôm mưa bão đúng không?

Dễ thương và thông minh đấy nhỉ, xem ra bà chị này có đồng minh rồi đây.

Nói rồi Hoa Vân khẽ mỉm cười, để lộ chiếc răng khểnh ở hàm trên.

__ Tiểu Bạch là cáo, và nhóc đó là của em, không cho chị dạy hư nó!

Hoa Linh chau mày, nói.

__ Biết rồi, biết rồi.- Hoa Vân cười nói- Gớm, xem xem giữ cún cưng kỹ chưa kìa- Hoa Vân trêu chọc.

__ Là cáo...

Hoa Linh bất lực nói.

Hai chị em vừa ăn sáng, vừa trò chuyện trêu chọc nhau, vừa tâm sự những điều mà họ đã trải qua trong tuần, cũng như những gì phải làm trong hôm nay như ai phải đi chợ, ai dọn dẹp nhà.....

Trong lúc hai người đang trò chuyện vui vẻ với nhau ở dưới nhà, thì trong căn phòng của Hoa Linh, Tiểu Bạch đang cuộn tròn ngủ trên giường bỗng mở mắt, nhìn chăm chú vào khoảng không nơi đặt bàn học của cô bé.Dù không có gì ở nơi đó nhưng ánh mắt của Tiểu Bạch lại có vẻ chăm chú như đang chờ đợi con mồi đến .

Bỗng từ khoảng không, những đường nét xuất hiện phác hoạ thành một con mắt to với nhiều đôi cáng dơi và đồng tử chữ thập xuất hiện, một giọng nói từ nó phát ra đầy vẻ giễu cợt:

__ Ta thật không ngờ là ngươi lại ở đây, @#%& , giả làm một con thú cưng của nhân loại, xem ngươi đi, thật thấp hèn, còn đâu là sự cao quý, ngạo nghễ của một trong Cửu Vương ....

" Phịch" Tiểu Bạch khẽ vẫy đuôi, tiếng nói phát ra từ con mắt bỗng im bặt.

Nó cảm thấy bản thân bị mờ đi, như bị một thứ gì đó đang xoá đi sự hiện diện của nó, không phải là giết chết mà là xoá đi hoàn toàn sự hiện diện của nó trên đời này.

Nó biết bản thân đã mắc sai lầm lớn nhất đời và giờ cái giá phải trả chính là sinh mệnh của nó.

__ Chờ...

Chờ đã...

Các vị đại nhân sai khiến tiểu nhân... báo cho ngài là khi trăng đỏ sẽ tổ chức họp mặt...

Xin ngài...

Xin ngài...

Tha cho....

Lời còn chưa dứt, Tiểu Bạch quay người nằm xuống giường, chiếc đuôi sau lưng khẽ vẫy, con mắt quái dị đó hoàn toàn biến mất không để lại bất kỳ vết tích gì chứng tỏ nó từng xuất hiện, chỉ có tiếng ngáy nhẹ của tiểu Bạch vang đều đều..Tại một nơi nào đó....

Một chiếc bàn đá được đặt giữa một căn phòng to lớn,ánh nến lập loè.

Quanh bàn là một số bóng đen hình thù kỳ dị.

__ Tên đưa tin chết rồi à - Một giọng nói ồm ồm vang lên.

__ Dù hắn trong tình trạng đó, cũng không nên đáng giá thấp hắn- một giọng nói khác vang lên trong tiếng bong bóng vỡ lụp bụp

__ Xem ra hắn cũng chẳng dễ chịu gì- một giọng the thé như tiếng rít tiếp lời.

Rồi những lời bàn tán xôn xao vang lên trong căn phòng vang lên, thế nhưng kẻ được nhắc đến lúc này vẫn còn đang cuộn mình trong chăn, nghĩ đến mình sẽ được ăn món gì hôm nay....
 
Back
Top Bottom