Dịch Vợ Của Ảnh Đế Là Đầu Bếp

Vợ Của Ảnh Đế Là Đầu Bếp
Chương 90



#AAA!!! Lần này lại bị chương trình “Vòng quanh thế giới” làm tan chảy rồi! Tôi muốn nói ra cảm nhận của mình, ai có hứng thú thì cùng thảo luận nhé ~ #

[Đầu tiên phải khẳng định rằng, tôi là fan của nam thần nhé! Cũng vì nam thần đã tuyên truyền rất tích cực, nên trước khi chương trình phát sóng tôi đã rất mong chờ, lúc phát sóng tập đầu tiên tôi đã xem trên mạng, đến tập này vì mẹ tôi muốn xem phim tình cảm dài tập, nhưng để thể hiện sự ủng hộ của mình dành cho nam thần, để tăng ratings cho chương trình mà vợ nam thần đã quay, tôi đã phải mặt dày nịnh nọt, còn phải trả giá để mẹ mình cùng xem “Vòng quanh thế giới”, kết quả là mẹ tôi cũng nghiện không dứt ra được, còn bảo tôi ngày mai mở lại tập một cho bà xem.

Cứ thế, “Vòng quanh thế giới” đã chinh phục được người mẹ thích xem phim tình cảm dài tập của tôi, tặng một like cho chương trình.

Sau đây đến lượt chương trình nhé!

Tập này cũng giống tập một, không khiến tôi thất vọng, sau đây tôi sẽ phân tích chương trình này trên một số khía cạnh.

Đầu tiên là nhan sắc.

Vừa mở đầu chương trình tôi đã nhìn thấy nhan sắc vô cùng xinh đẹp của Mục Nhan - vợ nam thần, người ta nói phụ nữ đẹp nhất khi nghiêm túc, lúc cô ấy nấu ăn khiến tôi cảm thấy cả người cô ấy như đang tỏa sáng.

Còn cặp sinh ba thì khỏi nói, gen của nam thần và nữ thần mà, đúng là vừa đẹp vừa đáng yêu chết đi được.

Còn có ba khách mời sau đó, Văn Sâm, Quý Lâm Uyên, Liễu Dư An, nhìn ba khách mời là tôi đã biết mùa đầu tiên này chọn khách mời dựa trên ngoại hình rồi, nhan sắc của họ đều không thể chê vào đâu được, đúng là một bữa tiệc thị giác.

Thứ hai là đồ ăn ngon.

Là một người thích ăn uống, thì đồ ăn là thứ mà tôi không thể phụ lòng được!

Tất nhiên, với tư cách là người xem, chúng ta chỉ thấy nó đẹp mắt, nhưng qua chương trình, có thể thấy đồ ăn còn rất ngon, nhất là khi nhìn thấy ba người Văn Sâm ăn ngấu nghiến.

Tiếp theo, cũng có thể thấy được điều này khi Mục Nhan thành công lấy được thư mời ẩm thực Tứ Xuyên, cư dân mạng đã đi tra thông tin về đại hội này, những người nhận được thư mời cũng đều là những đầu bếp nổi tiếng hoặc là những tân binh tiềm năng, và Mục Nhan chính là một trong số đó. Những tác phẩm của Mục Nhan khiến tôi cảm thấy cô ấy rất có thành tựu.

Chủ đề chính trong chương trình này là đồ ăn, mà điểm này, với vai trò là một khách mời chủ chốt, Mục Nhan không hề khiến mọi người thất vọng, cô ấy đã đạt được mục tiêu về mỹ thực mà chương trình đã tuyên truyền trước đó. Sau khi xem xong, tôi đã rất muốn đi Thành Đô ăn một bữa, các bạn thì sao?

Điều thứ ba tôi chú ý đến là cặp sinh ba.

Sự đáng yêu của cặp sinh ba đã khiến tôi muốn trở thành fan của mấy đứa, ngay tập đầu tiên đã bị biểu hiện của chúng làm tan chảy rồi, đến tập này chúng lại càng thông minh nghịch ngợm hơn.

Điều khiến tôi ấn tượng nhất là việc chúng cùng ba người Văn Sâm thưởng thức bánh cupcake và bánh khoai lang tím, ba người lớn ăn nhanh quá, khi nhìn thấy tình huống đó, ánh mắt của ba cậu nhóc chính là kiểu không thể tin nổi, lúc đấy tôi đã phải bật cười. Càng khiến người ta không ngờ đến chính là, sau khi đồ ăn bị ăn hết, chúng cũng không khóc không đòi, còn nghiêm túc nói mẹ chúng sẽ làm lại cho chúng, mẹ bảo mời khách thì không được ki bo, không sao hết,... Lúc đó tôi vừa cảm thấy mẹ bọn trẻ đã dạy chúng rất tốt, vừa cảm thấy chúng ngoan quá đi mất.

P/s: Thật muốn biết ba người Văn Sâm hứa sẽ cho bọn trẻ đồ ăn vặt thì đã cho chưa?

Điều thứ tư tôi muốn nói đến là “preview đặc sắc” khi chương trình kết thúc, cuối cùng nam thần cũng xuất hiện rồi, vừa hay có thể chứng kiến một màn yêu chiều khoe khoang vợ của nam thần, đôi vợ chồng này khiến tôi tan chảy, vì thế tôi vô cùng mong chờ chương trình tuần sau, vẫn ngồi xổm trước TV chờ đợi nhé!

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cuối cùng, chia sẻ với mọi người mấy tấm ảnh tôi lưu được (kèm ảnh), đã lược bỏ một vạn từ bày tỏ tình yêu của tôi với gia đình này!]

####

Lầu 1: “Đọc xong đoạn đầu tiên đã không nhịn được phải bình luận rồi, tôi muốn nói là, cùng một thế giới, cùng một mẹ, nhưng không giống với chủ thớt, lúc chương trình phát sóng tập một mẹ tôi đã bị tôi kéo đi xem “Vòng quanh thế giới”, khi nhìn thấy Mục Nhan mẹ tôi cũng bảo cô gái này xinh thật đấy, sau đó khi tôi nói với mẹ rằng chồng Mục Nhan chính là nam thần, mẹ tôi đã nói đúng là trai tài gái sắc, haha, mẹ tôi cũng thích xem phim truyền hình với phim điện ảnh của nam thần.”

Lầu 2: “Khoảnh khắc mấy đứa nhỏ rõ ràng không nỡ nhưng vẫn thoải mái nói không sao đó, đúng là đáng yêu vô cùng vô tận mà. Lúc đó tôi đã muốn đến nhà ảnh đế trộm bé con về.”

Lầu 3: “Muốn trộm bé con +1.”

Lầu 4: “Muốn trộm bé con + số chứng minh nhân dân, cần lập team.”

Lầu 5: “Tôi cũng thích gia đình này, nhìn mấy tấm cuối của chủ thớt, tôi lại nghĩ đến một tiêu đề từng rất hot, “Cả nhà năm người, ảnh đế xấu nhất”, tự dưng cảm thấy câu này thuận miệng thật đấy.”



Lầu 250: “Người ta mà bày tỏ tình cảm nhiều, tôi sẽ thấy rất phiền, nhưng nam thần bày tỏ tình cảm, tôi lại muốn xem nhiều nữa, trúng độc rồi.”

Lầu 251: “Giống lầu trên, tôi cảm thấy, nhan sắc của vợ chồng nhà nam thần đúng là quá hợp với tưởng tượng trong tiểu thuyết của tôi, khiến tôi lại càng tin tưởng vào tình yêu giới giải trí rồi.”

Lầu 252: “Tôi cũng thích xem người ta tình cảm, trước mắt, tôi đang xem mấy bài Weibo của nam thần và mấy video phỏng vấn rồi cười không ngừng được, ai hiểu nỗi lòng này!”

Lầu 253: “Tôi hiểu nha! Tôi cảm thấy cứ như truyện ngọt sủng ấy!”



Lầu 888: “Tôi đã đọc hết bình luận ở đây, cười suốt từ nãy đến giờ được không?”

Lầu 889: “Tôi đã hoàn toàn chìm trong CP của vợ chồng Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan rồi, tôi cảm thấy không có đôi nào có thể khiến tôi cảm thấy xúc động như vậy nữa.”



Lầu 2258: “Tôi từ Weibo của nam thần tới đây, sau khi xem hết nội dung trên tường nhà, cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao nam thần lại thường check-in rồi, bài đăng này viết hay quá, khiến người ta…”

Lầu 2259: “Nam thần trả lời bình luận chưa? Nam thần thế mà cũng xem tin tức hóng hớt, xem diễn đàn, tự nhiên thấy có thiện cảm quá.”

Lầu 2260: “AAA! Tôi là chủ bài đăng, tôi đang xem bình luận đây! Vì lần đầu tiên bài đăng được nhiều người bình luận như thế, xem không hết luôn, xem đến đây thì tôi cảm thấy việc được nam thần trả lời bình luận có thể khiến tôi kiêu ngạo suốt đời luôn đó, lập tức không đợi được mà đi lướt lướt tìm cảm giác tồn tại đây hahaha, bây giờ tôi thực sự rất vui, rất hạnh phúc, nhả vía cho mọi người nha haha.”

Lầu 2261: “Xin vía chủ bài đăng nhé, tôi cũng muốn nói là, chủ bài đăng ơi bạn hot rồi!”

Lầu 2262: “Chủ bài đăng ơi bạn hot rồi!”

Lầu 2263: “Chủ bài đăng ơi bạn hot rồi!”

Lầu 2264: “Tôi đến để phá chuỗi bình luận đây, nhưng vẫn phải nói một câu, chủ bài đăng ơi bạn hot rồi!”



Bình luận vẫn không ngừng tăng lên, càng lúc càng nhiều fan của Diệp Hoài Cẩn từ Weibo Diệp Hoài Cẩn đến bài đăng này.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Bài đăng này, viral!

Sau khi bài đăng này bùng nổ, lần đầu tiên đằng sau tiêu đề bài đăng có thêm một chữ “HOT”, đồng thời chủ bài đăng cũng ghim bài đăng này lên.

Nhất thời, người đến hóng hớt càng lúc càng đông.

Mục Nhan cũng là một trong số họ.

Sau khi xem hết chương trình, vì cũng đã mười hai giờ rồi, cô lập tức cho cặp sinh ba đi ngủ, vì đã rất buồn ngủ rồi, nên cặp sinh ba vừa lên giường là ngủ luôn, ngược lại cô vẫn còn tỉnh táo.

Một lý do lớn hơn là cô muốn xem phản ứng sau khi tập này phát sóng, do đó sau khi cặp sinh ba ngủ rồi, cô lập tức lấy điện thoại ra lướt Weibo.

Từ Weibo của “Vòng quanh thế giới” đến Weibo Diệp Hoài Cẩn, sau đó lại thấy bài Weibo Diệp Hoài Cẩn vừa đăng.

#Diệp Hoài Cẩn: Tôi thấy bài này tổng kết rất hay (kèm link: AAA!!! Lần này lại bị “Vòng quanh thế giới”...)#

Nhìn thấy bài đăng Weibo này, Mục Nhan hơi dừng lại, tổng kết rất hay là thế nào?

Mang theo sự hoài nghi đó, Mục Nhan bấm vào đường link được gắn trên Weibo, sau đó bắt đầu đọc.

Đúng là một khi đã đọc là không dừng lại được, đọc mãi đọc mãi rồi nằm trên giường cười không ngừng.

Sau khi lướt đến bình luận cuối cùng, quay về Weibo của Diệp Hoài Cẩn, Mục Nhan không nhịn được mà chia sẻ lại bài Weibo đó, mặc dù không bình luận gì, nhưng đây rõ ràng đã là sự tán đồng với câu “Tôi thấy bài này tổng kết rất hay” của Diệp Hoài Cẩn rồi.

Vậy nên, sau khi Mục Nhan chia sẻ lại bài đăng này xong, cư dân mạng lại tiếp tục bùng nổ.

“Sao muộn thế này rồi tôi vẫn còn chưa ngủ, lại ở đây nhìn thấy có người ngược đãi cẩu độc thân, aiz! Cô đơn khó ngủ, vừa ngưỡng mộ lại vừa ghen tị mà.”

“Haha, Diệp Hoài Cẩn bày tỏ tình cảm lâu như vậy, cuối cùng Mục Nhan cũng trả lời rồi.”

“Chú cảnh sát ơi, cháu muốn báo cáo, ở đây có hai người bắt tay nhau ngược cẩu, loại độc thân ấy chú.”

“Thực ra các cậu cũng không cần ngưỡng mộ với ghen tị đâu! Lúc này nam thần đang ở Thượng Hải, ở bên có ba chú chó ngốc kéo xe, còn vợ nam thần đang ở Phúc Châu, ở cùng cặp sinh ba, hahaha, hai người hai nơi, cũng chăn đơn gối chiếc đó!”

“Áu áu áu, nói có lý nha, tự dưng thấy lòng được an ủi.”

“…”

Trong lúc đọc hết một lượt những bình luận “lên án” này, vẻ mặt Mục Nhan lúc nào cũng mang theo ý cười, sau một lúc thì đi ngủ, cô hoàn toàn không biết những chủ đề mới nảy sinh sau khi cô chia sẻ lại bài Weibo kia.

Đúng vậy, sau khi Mục Nhan trả lời Diệp Hoài Cẩn, hotsearch Weibo cứ từng cái từng cái một xuất hiện!

#Diệp Hoài Cẩn Mục Nhan bắt tay nhau ngược cún#

#Mục Nhan đáp lại tình cảm#

#Hôm nay bạn bày tỏ tình cảm chưa#

Càng bất ngờ hơn nữa là, “Vòng quanh thế giới” đã nhân cơ hội này đăng một bài Weibo tuyên truyền.

#Weibo chính thức của “Vòng quanh thế giới”: Muốn xem @Diệp Hoài Cẩn @Mục Nhan #bắt tay ngược cún#, xin mời xem “Vòng quanh thế giới” tập ba, đợi bạn ở đài vệ tinh Hồ Nam ngày năm tháng tám (thứ Sáu tuần sau) nha!#

Các fan và cư dân mạng đang ăn “cơm tró” nhìn thấy khả năng tranh thủ của “Vòng quanh thế giới” xong thì đều cạn lời, sau đó kéo nhau đến Weibo của “Vòng quanh thế giới”.

“Má ơi, phản ứng của chương trình cũng nhanh quá rồi đấy!”

“Em không phục ai hết, chỉ phục chương trình thôi, thật đấy!”

“Cách quảng cáo này đúng là đỉnh đỉnh đỉnh…”

“Có giỏi thì đăng một đoạn lên xem nào!”

“…”

Đêm nay, hẳn là sẽ vô cùng sôi động!
 
Vợ Của Ảnh Đế Là Đầu Bếp
Chương 91



Sáng hôm sau, Mục Nhan vốn không quan tâm đến phản ứng trên mạng lại bị tổ chương trình chặn lại.

Cuối cùng chiêu hiểm của tổ tiết mục cũng tìm đến cửa vào hôm nay, ngay lúc họ vừa mới thức dậy.

Vừa sáng sớm đã nghe thấy tiếng gõ cửa.

Lúc Mục Nhan bị gọi dậy, ba cậu nhóc vẫn còn đang khò khò vì tối qua ngủ muộn.

Mục Nhan nhanh chóng bò dậy khỏi giường, ra ngoài mở cửa.

Cửa vừa mở đã thấy một người vui vẻ chào hỏi Mục Nhan.

“Chào chị Mục, em là Giang Bắc, em có quấy rầy chị không?” Người đến, cũng chính là một nghệ sĩ tên Giang Bắc, lịch sự chào hỏi.

Giang Bắc là một trong hai người của nhóm nhạc thần tượng được Giải trí Hoàn Cầu cho ra mắt, hai người ra mắt với vai trò ca sĩ, vừa debut đã nổi tiếng trong giới với ngoại hình tuấn tú và giọng hát độc đáo, cộng thêm việc hai người đều ở độ tuổi vừa mới lớn, ngoài fan hâm mộ idol còn có không ít fan dì fan mẹ, tóm lại có thể tóm tắt bằng ba từ: Rất nổi tiếng.

Tất nhiên Mục Nhan cũng nhận ra ca sĩ mới nổi Giang Bắc này, cô cũng trầm trồ trước con mắt chọn người của tổ chương trình, các khách mời nếu không là người nổi tiếng thì cũng là người có tiềm năng rất lớn.

Vậy mới nói, chương trình này dù không có cô làm khách mời chính thì những khách mời khác cũng có thể khiến chương trình được mọi người quan tâm.

Nghĩ tới đây, Mục Nhan không khỏi nghĩ tới ý đồ của Diệp Hoài Cẩn.

Thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, Mục Nhan nhanh chóng bình tĩnh lại, cười cười với Giang Bắc: “Không sao đâu, bình thường chị cũng dậy vào giờ này.”

“Vậy cặp sinh ba dậy chưa ạ?” Giang Bắc tiếp tục hỏi, ánh mắt như phát sáng.

Cậu cũng đã xem qua hai tập vừa rồi của chương trình “Vòng quanh thế giới”, thực sự muốn tan chảy với cặp sinh ba luôn đấy!

Nhất là hồi tập một, thật sự là đáng yêu chết đi được, vừa hay lúc đó cậu với Vệ Nam đều nhận được lời mời của chương trình thực tế, một là của “Vòng quanh thế giới”, cái còn lại là của một chương trình thực tế ngoài trời đã nổi tiếng từ lâu, so giữa hai cái thì bên chương trình kia hợp với hai người hơn.

Nhưng ai bảo đúng lúc đó họ lại xem “Vòng quanh thế giới”, còn bị cặp sinh ba làm đáng yêu đến không thể chịu nổi chứ, nên tất nhiên là họ chọn chương trình này ngay lập tức.

Đúng vậy, là không nói hai lời, lập tức chọn “Vòng quanh thế giới”.

Đợi mấy ngày, cuối cùng cũng có thể gặp cặp sinh ba rồi.

Kể ra thì đúng là vận may của cậu khá tốt, cậu và Vệ Nam cùng nhau tham gia chương trình, nhưng lại bị chia làm hai đội, cậu lại chọn trúng đội Mục Nhan.

Haha, sau này có thể ôm ấp cưng nựng mấy đứa nhóc rồi.

Nghĩ vậy, Giang Bắc càng đắc ý hơn.

Nghe Giang Bắc hỏi đến cặp sinh ba, Mục Nhan ngây ra một chút, sau đó trả lời: “Chúng vẫn chưa dậy đâu. Tối qua xem chương trình muộn quá, bây giờ chị chuẩn bị đi gọi chúng đây.”

“Chị có cần em giúp gì không?” Mắt Giang Bắc sáng lên, cậu vội hỏi.

Mục Nhan nghe câu này, đột nhiên cảm thấy hình như Giang Bắc hơi nhiệt tình quá thì phải?

Dường như cảm nhận được lời mình nói hơi không thích hợp, Giang Bắc nhanh chóng giải thích: “Em đã xem chương trình trước đó rồi, cũng rất thích ba đứa nhỏ, nên mới muốn gần gũi với chúng hơn.”

Cuối cùng Giang Bắc vẫn nói thẳng ra.

Dù gì cậu cũng còn trẻ, cũng không cần tránh bị nghi ngờ gì.

Được tận mắt nhìn thấy cặp sinh ba thức dậy đúng là quá tuyệt vời, cậu không nỡ từ bỏ cơ hội này.

Nhưng lúc Giang Bắc nói câu đó, trong lòng cũng hơi thấp thỏm, nhỡ Mục Nhan từ chối cậu thì làm sao bây giờ?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thấy phản ứng của Giang Bắc, Mục Nhan cũng không quá ngạc nhiên, suy nghĩ và hành động của Giang Bắc đều là vì cặp sinh ba thôi.

Cô cảm thấy dường như các khách mời đến tập ba lần này đều vì thích cặp sinh ba.

Có vẻ như mấy em bé dễ thương rất dễ khiến người ta động lòng.

Nhìn Giang Bắc đang thấp thỏm không yên trước mặt, Mục Nhan lập tức nói: “Ừm, thế em giúp chị đi! Chị nghĩ bọn trẻ cũng sẽ thích anh trai này đấy.”

Khi Mục Nhan nói câu này, giọng điệu có vẻ sâu xa.

Nhất thời Giang Bắc cũng không nhận ra điều gì, ngược lại, đạo diễn Trần Trạm xem cảnh này qua ống kính đã nhìn ra rồi, một phần là vì anh ta biết cặp sinh ba rất yêu thích những bài hát của nhóm Giang Bắc và Vệ Nam.

Có lẽ người làm mẹ như Mục Nhan cũng biết, thế nên mới hành xử như vậy.

Lúc này, trong ống kính, sau khi nhận được sự đồng ý của Mục Nhan, Giang Bắc vui vẻ bước vào trong.

Lúc này, thấy Giang Bắc có vẻ vui đến quên nhiệm vụ rồi, nhân viên đằng sau nhanh chóng nhắc nhở.

“Giang Bắc.”

“Hả?”

Giang Bắc đang hớn hở thì nghe thấy có người gọi tên mình, theo phản xạ trả lời lại.

“Cậu vẫn chưa nói với Mục Nhan về nhiệm vụ của đội mọi người!” Nhân viên nhắc một câu như vậy.

Nghe vậy, Giang Bắc mới kịp phản ứng lại, sờ sờ đầu, cậu nói: “Tôi quên á?”

Giang Bắc lúc này đúng là có chút ngốc nghếch đáng yêu.

Ngay sau đó, cậu nhanh chóng lấy điện thoại ra, đưa Mục Nhan xem nội dung nhiệm vụ đã được gửi đến trước đó.

Trước giờ đều là thẻ nhiệm vụ, bây giờ lại nhìn thấy nó trong tay khách mời, Mục Nhan cảm thấy chiêu hiểm của tổ chương trình đây rồi.

Mở thẻ nhiệm vụ ra, Mục Nhan nhìn thấy tên mấy món ăn, đều là món quen thuộc.

Yêu cầu bên dưới là Mục Nhan tự tay dạy Giang Bắc làm món ăn trưa hôm qua, tranh tài với một nhóm khách mời khác, sau đó đầu bếp chuyên nghiệp sẽ nhận xét món ăn của hai nhóm, đội thắng sẽ được thưởng, đội thua sẽ bị phạt.

Hình thức thưởng phạt chưa công bố.

Nhưng miêu tả hình thức thi đấu đã khiến Mục Nhan vô cùng khó xử rồi.

Để cô tự làm mấy món đó thì không vấn đề gì, nhưng bắt cô không được động tay vào, lại phải dạy người ngoài ngành như Giang Bắc, cô thấy áp lực vô cùng.

Điều may mắn duy nhất chính là, đối phương cũng phải chịu cảnh như vậy, thế nên, đây cũng được coi là một trận đấu công bằng.

“Chị Mục, đến lúc đó nhờ chị chỉ dạy em nhé.” Giang Bắc nhìn vẻ mặt của Mục Nhan, vội vàng nói.

“Ở nhà em đã từng nấu cơm chưa?” Mục Nhan hỏi.

Với một thanh niên mười sáu tuổi, cô thật sự không có nhiều kỳ vọng.

“Có chứ ạ! Úp mì có được tính không chị?” Giang Bắc ngây thơ cười nói.

Đối mặt với khuôn mặt tuấn tú vẫn mang vẻ trẻ con của Giang Bắc, Mục Nhan chỉ đáp một câu “Tính.”

Nhưng những nhân viên đi cùng vẫn có thể nghe ra được một chút sự bất đắc dĩ trong một từ này của Mục Nhan.

Chuyện này tạm thời dừng tại đây.

Mục Nhan và Giang Bắc còn có một nhiệm vụ trước mắt, đó là gọi cặp sinh ba dậy.

Vì lát nữa họ còn phải tự đi mua nguyên liệu, hơn nữa không có gợi ý gì về các nguyên liệu cần dùng cả, tất cả đều dựa trên trí nhớ của Mục Nhan về bữa ăn ngày hôm qua, cũng không rõ phải mua bao nhiêu mới đủ.

Đợi sau khi gọi cặp sinh ba dậy, họ phải đi mua nguyên liệu ngay.

Lúc này, Mục Nhan và Giang Bắc đã đến bên giường.

Cặp sinh ba đang nằm lộn xộn trên giường mà ngủ, chân anh cả Diệp Vũ Thánh vẫn còn đang vắt trên người anh hai Diệp Vũ Triết!

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Người có tư thế ngủ ngoan nhất lúc này là Diệp Vũ Hành, một mình một góc ngoan ngoãn ngủ say.

“Gọi thế nào đây ạ?” Nhìn thế nào cũng thấy khung cảnh này thật đáng yêu, nhất thời Giang Bắc cảm thấy vô cùng lúng túng, sợ mình cứ thế gọi cặp sinh ba dậy xong chúng khóc thì làm sao bây giờ? Vậy nên, cậu căng thẳng hướng ánh mắt cầu cứu về phía Mục Nhan.

“Cứ thế gọi là được, em cứ gọi đi! Chị đi lấy quần áo cho bọn trẻ.” Mục Nhan nói xong thì quay người đi chọn quần áo, để lại một mình Giang Bắc, vì sợ có cô ở đó Giang Bắc sẽ ngại.

Quả thực sau khi Mục Nhan rời đi, Giang Bắc thoải mái hơn rất nhiều, sau đó bắt đầu gọi từ Diệp Vũ Thánh đang nằm gần cậu nhất.

“Vũ Thánh, dậy đi nào.” Giang Bắc nhẹ nhàng sờ sờ má Diệp Vũ Thánh, sau đó gọi.

Diệp Vũ Thánh tựa hồ cảm nhận được có hành động, nhưng lại xoay người ngủ tiếp.

Sau khi Diệp Vũ Thánh lật người, cơ thể Diệp Vũ Triết cứ vậy lộ ra.

Nhìn Diệp Vũ Triết mũm mĩm như vậy, Giang Bắc cũng muốn tan chảy, cậu đưa tay sờ lên mặt cậu bé, nhưng gương mặt đó đúng là quá mềm mại, đàn hồi và mịn màng, Giang Bắc không nhịn được chuyển từ sờ thành bóp bóp véo véo.

Sau khi bị véo véo mấy cái, Diệp Vũ Triết đột nhiên hé mắt rồi kêu lên một câu: “Mẹ ơi.”

Nhưng ngay sau đó, cậu bé đã phát hiện ra gương mặt người trước mắt dường như không phải mẹ mình, nhưng cũng mơ hồ có cảm giác quen thuộc.

Cậu bé lại mở mắt to hơn một chút, sau khi nhìn rõ Giang Bắc, cậu kích động bật dậy khỏi giường, nhìn Giang Bắc trước mặt: “Anh Giang Bắc!”

“Ừ.” Giang Bắc vô thức trả lời, sau đó mới giật mình sao Diệp Vũ Triết lại biết cậu.

Diệp Vũ Triết nhận được câu trả lời, vội vàng dụi dụi mắt, sau khi xác nhận là Giang Bắc, đột nhiên quay đầu lay lay Diệp Vũ Thánh: “Anh ơi, anh, anh Giang Bắc xuất hiện trong phòng chúng ta này!”

Động tác Diệp Vũ Triết quá mạnh, Diệp Vũ Thánh bị lay tỉnh, sau đó mơ mơ màng màng nghe được lời Diệp Vũ Triết, cậu nói: “Sao anh Giang Bắc lại ở trong phòng chúng mình được.”

“Thật đấy, anh xem này!” Diệp Vũ Triết lại đẩy đẩy.

Diệp Vũ Thánh thấy vậy, quay người một cái, quả nhiên thấy Giang Bắc đang ngồi cạnh giường, trợn tròn hai mắt.

“Sao anh Giang Bắc lại ở đây?”

Giang Bắc nghe thấy câu hỏi này thì lập tức vẫy tay với Diệp Vũ Thánh: “Hi, anh là khách mời tập này.”

“AAAAAA~”

Diệp Vũ Thánh lập tức vui vẻ hét lên.

Lúc này, Giang Bắc đã nhận ra điều gì đó từ phản ứng của hai đứa nhóc.

Cậu thấy trong lòng có chút vui mừng.

Cặp sinh ba mà cậu thích dường như cũng là… fan của cậu?

Một lát sau.

Sau khi ba cậu nhóc hoàn toàn tỉnh táo, chúng đứng trước mặt Giang Bắc, nhìn chằm chằm Giang Bắc một cách nghiêm túc, sau đó suy nghĩ của ba đứa bắt đầu bay xa.

Anh Giang Bắc hàng thật đang đứng trước mặt chúng, ban nãy còn đưa chúng đi đánh răng rửa mặt, cứ như đang mơ vậy!

Bây giờ chúng nên nói gì với anh Giang Bắc đây?

Chúng có thể nghe anh Giang Bắc hát, xem anh Giang Bắc nhảy luôn tại đây không?

Ba cậu nhóc không nói gì, nhưng ánh mắt phát sáng của chúng lại khiến Giang Bắc hơi mất tự nhiên, trong lòng nghĩ thầm có phải mình nên chủ động nói gì đó không?

Hai bên đều rơi vào yên lặng.

Lúc này, Mục Nhan chọn xong quần áo đi vào thì nhìn thấy cảnh này, đột nhiên bật cười.

Thần tượng của chúng đang đứng trước mặt, nên chúng đơ cả ra rồi?

Đúng là hiếm thấy!

Không biết Diệp Hoài Cẩn mà thấy thì có ghen không nhỉ?
 
Vợ Của Ảnh Đế Là Đầu Bếp
Chương 92



“E hèm~” Mục Nhan hắng giọng vài tiếng, nhắc ba đứa nhỏ nhớ tới sự tồn tại của cô.

Vừa thấy thần tượng cái là đã quên bố quên… mẹ rồi.

Nghe thấy tiếng Mục Nhan, ba đứa nhóc mới hoàn hồn, hớt hải nhìn mẹ và nói:

“Ôi mẹ ơi, bọn con nhìn thấy anh Giang Bắc rồi!”

“Anh Giang Bắc sống sờ sờ luôn!”

“Yeah! yeah!”

Ba cậu nhóc hào hứng chia sẻ tin vui với mẹ, nhưng những lời này làm Giang Bắc dở khóc dở cười.

“Anh Giang Bắc sống sờ sờ” là sao trời?

Nhưng mà, nghe ba đứa nhóc đáng yêu này nói, không hiểu sao cũng cảm thấy cute phết.

Mục Nhan nghe vậy thì không nhịn được cười.

Nhìn Giang Bắc đang trìu mến nhìn ba đứa nhỏ, Mục Nhan đưa quần áo cho Giang Bắc rồi nói: “Mấy đứa thích anh Giang Bắc thế thì để anh Giang Bắc giúp mấy đứa thay quần áo nhé?”

“Vâng ạ ~” Ba đứa nhỏ vừa đáp vừa gật đầu thật mạnh.

Đúng là tuyệt quá đi.

Giang Bắc cầm lấy mấy bộ đồ, chuẩn bị thay quần áo cho ba đứa nhỏ.

Thế nhưng, khi Giang Bắc đang chuẩn bị c** q**n áo của đứa lớn, cậu nhóc lập tức phản ứng, chỉ vào người quay phim cũng theo vào phòng và nói: “Không được quay người ta ở truồng!”

Giang Bắc nghe vậy, không nhịn được mà đưa nắm tay lên bụm miệng cười.

Ở… truồng?

Nhóc con này mà cũng nói được từ như vậy sao… nhưng mà, cũng dễ thương quá đi.

Từ lúc Giang Bắc thật sự tiếp xúc với ba đứa nhỏ, trái tim của cậu đã bị bọn chúng thu phục rồi.

Thế là cậu cũng dùng khăn che hết ống kính rồi bắt đầu thay đồ cho ba cậu bé.

Mục Nhan đứng bên cạnh quan sát bọn họ.

Cô cảm thấy tập này của chương trình sẽ khiến ba cậu nhóc rất vui.

Một lúc sau, trang phục đã chỉnh tề, cả nhóm lên đường.

Ba đứa nhỏ theo sát Giang Bắc, giống như cái đuôi nhỏ của cậu.

Nhìn cảnh tượng này, Mục Nhan nhìn Giang Bắc, buột miệng: “Có vẻ như hôm nay chị bớt phải lo rồi, chẳng cần chị nói gì, mấy đứa này vẫn sẽ dính chặt lấy chúng ta luôn.”

Cái dáng vẻ fanboy cuồng nhiệt này của cặp sinh ba quả là mới mẻ đối với Mục Nhan.

Nghe được ẩn ý trong câu nói ấy, Giang Bắc gãi đầu: “Em thấy lúc nào tụi nhỏ cũng ngoan mà!”

“Anh Giang Bắc nói đúng, bọn con ngoan mà.”

Ba đứa nhỏ vội vàng phụ họa.

Mục Nhan nghe vậy lại mỉm cười, cũng không trêu ba đứa nhỏ nữa.

Một lúc sau, cả đoàn dùng bữa sáng miễn phí tại khách sạn rồi lên xe của tổ chương trình để đến chợ nông sản.

Trong quá trình này, điện thoại của mọi người đều bị thu lại để không thể tra cứu công thức nấu ăn trên mạng.

Khi cả đoàn đến nơi và xuống xe, cả chợ ồn ào náo nhiệt, dòng người đến mua thức ăn đi lại nườm nượp như mắc cửi.

Mặc dù nói rằng hiện nay các gia đình ở các thành phố lớn thường chọn mua nguyên liệu ở siêu thị, nhưng những khu chợ truyền thống như chợ nông sản này vẫn chưa biến mất, vẫn tồn tại ở một số khu dân cư truyền thống, chỉ là hầu hết những người đến khu chợ sớm này đều là các ông các bà đã lớn tuổi.

Mà chính vì vậy nên sự xuất hiện của nhóm Mục Nhan không gây ra nhiều xáo động, chẳng qua khi nhìn thấy tổ quay phim đi cùng họ, một số cô bác tò mò ngoái nhìn theo và bắt đầu bàn tán.

Chẳng mấy chốc, cả đoàn người đã bước vào chợ.

Không gian ồn ào lộn xộn khiến Giang Bắc có chút không quen, nhưng cậu vẫn bảo vệ cẩn thận ba đứa trẻ, ngược lại, ba cậu nhóc này dường như rất quen thuộc, đi theo phía sau nhìn ngó tứ phía, thỉnh thoảng khi Mục Nhan nhắc đến loại đồ cần mua, ba đứa có thể biết ngay nó ở đâu, thậm chí còn bồi thêm một câu rằng mình muốn ăn gì.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thấy ba đứa trẻ cái gì cũng biết cũng rành, Giang Bắc tò mò hỏi: “Mấy đứa biết hết các món ở đây hả?”

“Dĩ nhiên rồi ạ, bọn em thường cùng mẹ đi mua đồ, siêu thị cũng đi rồi, chợ cũng vào rồi.” Diệp Vũ Thánh tự hào khoe.

“Kia là cà chua, kia là rau chân vịt, kia là mướp…” Còn Diệp Vũ Triết thì dùng hành động chứng minh luôn.

Giang Bắc nghe xong, dịu dàng nhìn mấy đứa nhỏ: “Các em ngoan thật.”

Và cái nhìn của Giang Bắc dành cho Mục Nhan cũng có chút đổi thay.

Sau khi xem chương trình, ngoài cảm thấy ba đứa sinh ba vô cùng đáng yêu, Giang Bắc cũng rất có thiện cảm với Mục Nhan, người có kỹ nghệ nấu ăn siêu đỉnh, bởi vì nuôi dạy được những đứa con ngoan ngoãn như vậy, bản thân Mục Nhan cũng rất đáng khen ngợi!

Mà giờ đây khi thực sự tiếp xúc, thiện cảm của Giang Bắc lại càng tăng.

Ba đứa nhỏ nghe Giang Bắc khen, trên mặt thoáng nét ngại ngùng.

Người quay phim nhìn khung cảnh này, thực lòng cảm thấy hôm nay cặp sinh ba càng đáng yêu hơn.

Cái dáng vẻ fanboy nhí này đúng là có thể lay động người ta mà!

Trái tim của những người quay phim này đã rung động.

Aiza chết tiệt!! Trái tym thiếu nữ của lão phu!

Chẳng mấy chốc Mục Nhan đã bắt đầu mua mua mua liên tục.

Sau khi nhận nhiệm vụ, Mục Nhan đã lập tức nhớ lại các món móng giò hầm, thịt vải thiều, Phật nhảy tường, canh hải sản và súp lơ khô mà bọn họ ăn hôm đó, cho nên những nguyên liệu, gia vị cần thiết đều đã ghi rõ trong đầu cô.

“Chị Mục Nhan ơi, mình còn cần mua gì nữa ạ? Nếu nhiều quá, hay là mình chia nhau ra đi mua nhỉ?” Giang Bắc thấy Mục Nhan bận bịu mua nguyên liệu thì vội vàng hỏi, cậu cũng muốn giúp gì đó.

“Rau củ chị mua gần hết rồi, giờ chỉ còn thiếu thịt với hải sản, em giúp chị cầm rau đi, mua sắm xong chúng ta có thể trực tiếp đến nơi cần đến rồi. Giờ em không phải lo, đến lúc nấu nướng thì tha hồ mà bận.” Mục Nhan hiểu tâm tư của Giang Bắc nên trả lời ngay.

Nghe vậy, Giang Bắc chợt nhớ ra mục tiêu nhiệm vụ của mình, lập tức tái mặt.

Tí nữa cậu sẽ phải tự mình nấu năm món!

“Đến lúc phải nấu, chị Mục Nhan không được chê em phiền phức đâu nhé, cái gì không biết em sẽ hỏi đi hỏi lại luôn.” Giang Bắc nghĩ vậy, lập tức rào trước với Mục Nhan.

“Rồi rồi, không bảo em phiền đâu.” Mục Nhan cười cười, thực tế cô rất hiểu cảm giác của Giang Bắc, nhưng ngoài việc nói vậy, cô thật sự cũng không giúp được gì.

Sau khi dạo một vòng khu bán thủy sản và khu bán thịt, đồng thời xác nhận lại một lượt xong, nhóm Mục Nhan mang theo nguyên liệu chạy đến địa điểm thi đấu.

Tại địa điểm thi đấu, ekip chương trình đã bố trí sẵn hiện trường.

Ngoài ban giám khảo, còn có một số người dân Phúc Châu được tổ chương trình chọn và một số khách du lịch đến Phúc Châu.

Khi Mục Nhan, Giang Bắc và ba đứa trẻ bước vào hội trường, những tràng pháo tay nồng nhiệt vang lên, kèm theo tiếng hò reo của khán giả.

Trong âm thanh ồn ào ấy loáng thoáng nghe được tên Mục Nhan, cặp sinh ba và Giang Bắc.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nghe thấy âm thanh, cặp sinh ba vội vẫy tay chào khán giả, khiến khán giả càng thêm nhiệt tình.

Đương nhiên, tiếng hô Mục Nhan cùng Giang Bắc cũng không nhỏ chút nào.

Nhất là tiếng hò reo tên của vị khách mới đến là Giang Bắc.

Sự xuất hiện của Giang Bắc trong tập này đã khiến khán giả rất bất ngờ.

Rồi lập tức nghĩ đến một chuyện:

Giang Bắc đến rồi, Vệ Nam đâu!

Đang lúc khán giả suy nghĩ thì một chiếc xe khác chạy tới nơi, lúc cửa mở ra, Vệ Nam bước xuống, khán giả lại một lần nữa ồ lên nhiệt liệt.

Nhóm người đến trước cũng nhìn qua.

Nhưng khi Mục Nhan nhìn thấy người đi cùng Vệ Nam, không khỏi ngây người.

Sao lại là anh ta?

Bởi vì phần lớn ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào nhóm Vệ Nam mới đến, nên không ai nhận ra vẻ khác lạ của Mục Nhan, ngoại trừ ống kính của người quay phim.

Sắc mặt Mục Nhan chỉ thoạt biến, rồi rất nhanh chóng bình thường trở lại.

Lúc này Vệ Nam đã đi đến trước mặt Giang Bắc, hai người ôm nhau thật chặt.

Sau cái ôm, ánh mắt Vệ Nam rơi vào ba đứa nhỏ.

Ba đứa nhỏ cũng đang nhìn Vệ Nam với ánh mắt lấp lánh, khi Vệ Nam nhìn bọn chúng, bọn trẻ hạnh phúc hô lên: “Anh Vệ Nam.”

Aaaaaaa~ Hôm nay may mắn quá trời! Không chỉ được gặp anh Giang Bắc, mà còn được gặp anh Vệ Nam nữa!

Vệ Nam không ngờ cặp sinh ba lại nhiệt tình đến vậy, sau khi chào hỏi chúng, anh ta nghi hoặc nhìn về phía Giang Bắc.

Giang Bắc ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Mấy đứa nhỏ cũng là fan của mình đấy.”

Ai mà ngờ được chứ.

Vệ Nam nghe vậy thì nhướng mày, anh ta ngồi xổm xuống, nhìn ba đứa nhỏ và hỏi: “Mấy đứa thích bọn anh hả?”

“Vâng vâng vâng ~” Ba cái đầu nhỏ lại nghiêm túc gật gật.

Bọn chúng cực kỳ thích những bài hát của hai người, thích cả cách hai người nhảy, đẹp trai quá đi mất!

Trong lớp chúng cũng có rất nhiều bạn hâm mộ hai anh trai này.

“Vậy anh ôm mấy em một cái được không?” Vệ Nam tiếp tục nói, sau đó dang tay ra.

Ba đứa nhỏ nhìn thấy vậy liền lao ụp vào vòng tay Vệ Nam.

Vệ Nam chỉ cảm thấy ba miếng thịt nhỏ lao vào trong lòng mình.

Mềm mềm, lại còn thơm dìu dịu.

Tim anh ta bỗng nhiên mềm nhũn, nụ cười trên môi cũng kỳ lạ hẳn.

Cuối cùng cũng được ôm rồi này!

Giang Bắc nhìn cảnh tượng này, đột nhiên nhận ra hình như cậu chưa từng được ba đứa ôm như thế này bao giờ!

Không ngờ lại để Vệ Nam đến sau mà hưởng trước!

Bên này bộ ba đang ôm ấp thần tượng của mình, bên kia, hai đầu bếp cạnh đó cũng đang chạm mặt.

“Đàn em, đã lâu không gặp.” Đầu bếp đi theo Vệ Nam chào Mục Nhan.

Chính lời chào này đã khiến tất cả nhân viên đều phải nhìn qua.

Hai người này quen nhau? Mà hình như quan hệ còn không đơn giản?

Nghe tiếng “đàn em”, Mục Nhan không khỏi mím môi, có chút không thoải mái đáp: “Đàn anh.”

Nghe thấy Mục Nhan cũng gọi mình, người được gọi là đàn anh - Sở Hoa đột nhiên mỉm cười, đang định nói gì đó thì nhìn thấy MC từ xa đang đến gần, anh ta quay về phía Mục Nhan: “Sau chương trình mình nói chuyện nhé?”

“... Vâng.” Mục Nhan đáp lại.

Đúng lúc MC đi tới, nhìn thấy mọi người đều thân thiết vui vẻ, MC nở nụ cười.
 
Vợ Của Ảnh Đế Là Đầu Bếp
Chương 93



“Xin chào mọi người, tôi là MC Hà Tất, cuộc thi nấu ăn lần này sẽ do tôi đảm nhiệm vai trò…” Người dẫn chương trình Hà Tất vừa giới thiệu bản thân với các khách mời, vừa giảng giải quy tắc của cuộc thi nấu ăn.

Lúc này Mục Nhan thật sự không thể tập trung vào người dẫn chương trình, cô cứ vô thức liếc nhìn Sở Hoa bên cạnh.

Sao anh ta lại tham gia một chương trình như thế này? Mục Nhan không khỏi hoài nghi ý đồ ẩn giấu của anh ta.

Dẫu vậy, Mục Nhan cũng biết đây không phải lúc để ý tới đối phương, cô thầm hít một hơi và ném Sở Hoa ra khỏi tâm trí.

Ngay khi người dẫn chương trình giới thiệu xong, khách mời của cả hai đội đã đứng vào vị trí tương ứng, tất cả máy quay và thiết bị đã sẵn sàng.

Ban giám khảo và khán giả ngồi dưới cũng háo hức theo dõi.

Xem trực tiếp đúng là khác hẳn so với lúc xem bản đã chỉnh sửa phát trên TV.

Tận dụng cơ hội này, nhiều cư dân mạng lấy điện thoại ra quay lại.

Tuy rằng thỏa thuận với tổ chương trình là không được phép để lộ video trong trường quay, nhưng chỉ chụp ảnh thôi thì vẫn được chấp nhận, vì tổ chương trình cũng muốn mượn khán giả để quảng bá.

Vì vậy, trong lúc Mục Nhan và những người khác đang chuẩn bị cho cuộc tranh tài chính thức, thì những khán giả may mắn cũng đang nhiệt tình thảo luận về bức ảnh của họ.

“Tôi chụp được ảnh của ba đứa trẻ nè, cả Giang Bắc nữa.”

“Tôi chụp được Vệ Nam cơ, ôi may mắn quá đi mất, không ngờ tới đây vì mẹ con Mục Nhan mà lại gặp được Giang Bắc và Vệ Nam. Tôi siêu siêu thích Vệ Nam luôn ấy.”

“Y chang luôn bồ ơi.”

“Ê mà đầu bếp làm việc với Vệ Nam cũng đẹp trai nha! Mấy người biết ảnh không?”

“Chả biết luôn. Đẹp trai thế mà mình lại không biết, chắc chỉ nổi trong giới đầu bếp thôi!”

“Kệ đi, giờ cứ khoe ảnh lên Weibo đã.”

“…”

Trong lúc thảo luận sôi nổi, cư dân mạng liên tục đăng ảnh lên vòng bạn bè trên Weibo.

Không phải ai cũng có cơ hội này đâu nhé.

Thế là chẳng mấy chốc, bao nhiêu bức ảnh chụp hiện trường được lan truyền trên mạng.

Lúc này bảng tin của các cư dân mạng liên tục hiện lên các bài đăng về những bức ảnh này.

Nhất là với những khán giả đã xem “Vòng quanh thế giới” hôm qua mà vẫn chưa thỏa mãn, họ lập tức nhân cơ hội này xem cho thỏa thích.

Trên mạng đang thảo luận sôi nổi, Diệp Hoài Cẩn, cũng là một “đương sự”, đương nhiên cũng chú ý tới.

Ban đầu Diệp Hoài Cẩn chỉ lướt lướt xem mấy bức ảnh trên mạng, cảm thấy mọi thứ vẫn bình thường.

Nhưng đang lướt thì bắt gặp một bóng lưng ung dung làm Diệp Hoài Cẩn suýt bật khỏi ghế.

Sao anh ta cũng tham gia chương trình?

Sau đó, anh bắt đầu nghiêm túc xem tin tức về Sở Hoa.

Và không thể không nhìn thấy những hashtag này.

#Cả nhà có để ý anh đầu bếp đẹp trai cùng đội Vệ Nam trong ảnh trên mạng không? Aaaaa đẹp trai điên, Sở Hoa với Mục Nhan cái đôi này chắc chắn là cây đa cây đề trong giới đầu bếp#

Nhìn thấy Sở Hoa và Mục Nhan bị người ta gom lại thành một cặp, Diệp Hoài Cẩn bỗng thấy vị chua chua đâu đây.

Không nói không rằng, anh lập tức lấy điện thoại gọi cho Hướng Thiên.

“Sao thế?” Hướng Thiên vừa nhấc máy thì hỏi ngay, giờ này còn gọi đến, lạ đấy.

“Đặt vé cho tôi đi Phúc Châu, với cả cho người đến nhà tôi chăm sóc đám Max nhé.” Diệp Hoài Cẩn lập tức nói, giọng điệu có hơi thiếu kiên nhẫn.

“Sao mà cậu vội thế? Ngày mai họ về rồi còn gì, một ngày cũng không đợi được hả!” Tuy Hướng Thiên đã lập tức yêu cầu Tiểu Ngô đặt vé máy bay, nhưng vẫn không kìm được mà buông lời trêu chọc.

“Có chút chuyện.” Diệp Hoài Cẩn chỉ đáp ngắn gọn.

Hướng Thiên không đáp nữa, chỉ nói thêm một câu rồi cúp điện thoại, rồi lại bảo Tiểu Ngô đến nhà Diệp Hoài Cẩn một chuyến.

Tiểu Ngô vừa đặt vé máy bay xong, nghe lệnh của Hướng Thiên, cũng không nhịn được mà hỏi: “Lần này anh Diệp vội gì thế không biết, nhớ chị Mục Nhan đến vậy sao? Có mỗi một ngày mà cũng không đợi được ạ?”

Nhưng cậu ta cũng thấy lạ, nếu thật sự vội đến thế thì sao hôm nay anh ấy không đi từ sớm?

Nghe Tiểu Ngô nói vậy, Hướng Thiên càng thêm nghi hoặc.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lúc đầu anh cũng chẳng hiểu ra sao, nhưng khi nhìn thấy tin tức mới nhất từ cấp dưới, Hướng Thiên đột nhiên ngộ ra.

Thì ra thì do người này!

Anh theo Diệp Hoài Cẩn đã lâu, đương nhiên biết rõ Diệp Hoài Cẩn đã gặp Mục Nhan như thế nào.

Lúc đó Mục Nhan đang du học và làm việc ở một cửa hàng đồ ngọt, vừa hay Diệp Hoài Cẩn cũng đang đi nghỉ mát ở đó, sau một lần tình cờ gặp gỡ, dường như Diệp Hoài Cẩn đã phải lòng Mục Nhan, ngày nào cũng đến quán ăn tráng miệng bất kể nắng mưa gió bão, tháng đó Diệp Hoài Cẩn tăng tận năm cân.

Nhưng trời cũng không phụ… mấy cân mỡ của Diệp Hoài Cẩn, ít nhất cậu ta cũng thường xuyên được chạm mặt người đẹp đúng không nào.

Hai người dần thân thuộc hơn, mỗi khi Mục Nhan có món tráng miệng nào mới thì đều gọi Diệp Hoài Cẩn đến ăn thử.

Có điều lúc đó Diệp Hoài Cẩn chỉ mới bắt đầu có chút tiếng tăm trong showbiz, còn Mục Nhan dường như cũng mù mờ về tình hình của giới giải trí trong nước cũng như thân phận của Diệp Hoài Cẩn, cứ thế cho đến khi Mục Nhan trở về Trung Quốc.

Sau khi về nước, chuyện giữa hai người bắt đầu gặp trắc trở, một là do Diệp Hoài Cẩn là người của công chúng, hai là gia đình Mục Nhan không ủng hộ hai người hẹn hò, họ đặc biệt không vừa mắt chuyện Diệp Hoài Cẩn làm việc ở chốn showbiz hỗn tạp thị phi, thế là lúc đó đôi uyên ương bị chia cắt.

Sau đó anh nghe nói gia đình Mục Nhan đã sắp xếp đối tượng xem mắt cho cô, gã này không ai khác chính là đàn anh a.k.a thanh mai trúc mã của Mục Nhan.

Anh vẫn còn nhớ lúc đó Diệp Hoài Cẩn tức đến mức nào! Ngồi tra cứu mười tám đời tổ tông của vị đàn anh này, nhưng chẳng tìm thấy chỗ nào không ổn cả.

Mấy chuyện sau đó nữa thì anh cũng không rõ, chỉ biết một thời gian sau, hai người đột nhiên tuyên bố kết hôn.

Từ đó về sau, mỗi năm hai người chỉ về nhà Mục Nhan một lần.

Có điều Hướng Thiên vẫn có ấn tượng sâu đậm với tên tuổi và dung mạo của vị đàn anh thanh mai trúc mã này.

Sở Hoa!!!

Tướng mạo và vóc dáng của anh ta không thua kém gì Diệp Hoài Cẩn.

Giờ nhìn lại cái gã đang đứng cùng Mục Nhan trong ảnh kia, chẳng phải chính là Sở Hoa sao?

Haizz!

Cũng coi như hiểu được tại sao rồi.

Thì ra là uống phải thùng giấm.

Thảo nào vội vội vàng vàng chạy đến Phúc Châu.

Nghĩ đến đây, Hướng Thiên không khỏi bật cười.

Bao nhiêu năm rồi, Diệp Hoài Cẩn vẫn chẳng thay đổi gì cả, vẫn có một giới hạn không thể vượt qua.

Đó chính là Mục Nhan.

Sau đó, Hướng Thiên dẫn theo Tiểu Ngô đi thẳng đến nhà Diệp Hoài Cẩn.

Lúc Hướng Thiên đến, đồ đạc của Diệp Hoài Cẩn đã được thu dọn xong.

Sau khi để Tiểu Ngô ở lại chăm sóc ba nhóc lắm lông, anh mau chóng đưa Diệp Hoài Cẩn đến sân bay.

Sau khi những bức ảnh Diệp Hoài Cẩn đến sân bay và đáp xuống sân bay Trường Lạc xuất hiện trên mạng, sự chú ý của cư dân mạng đã chuyển sang Diệp Hoài Cẩn.

Họ không khỏi cảm thán, Diệp Hoài Cẩn và vợ đúng là chân ái của đời nhau.

Cũng trong khoảng thời gian đó, chương trình đang ghi hình trực tiếp.

Sau khi chuẩn bị sơ bộ, việc nấu nướng chính thức bắt đầu.

Mục Nhan và Sở Hoa không tham gia trực tiếp mà chỉ đứng cạnh hướng dẫn cho Giang Bắc và Vệ Nam.

Nhưng suy cho cùng, hai người họ đều không phải là dân chuyên, cả quá trình họ liên tục nhầm cái nọ hỏng cái kia, khiến chương trình càng thêm lý thú.

Ba cậu nhóc cũng lon ton bên cạnh Giang Bắc, nhiệt tình làm nhiệt vụ bưng bê các món.

Còn tại sao không giúp Vệ Nam thì, theo lời ba đứa, bọn họ đang là đối thủ cạnh tranh, phải giúp người phe mình chứ.

Khi ba cậu bé trả lời câu hỏi này, cả trường quay cười ồ lên.

Quá trình chờ đợi nấu nướng rõ ràng rất nhàm chán, nhưng nhờ có ba bảo bối nhỏ đáng yêu này, bầu không khí tại trường quay cứ chốc chốc lại sôi nổi hẳn lên.

Lúc này MC cũng phải nghĩ mọi cách khuấy động không khí trường quay.

Đúng thế, trong lúc Giang Bắc và Vệ Nam luống cuống bận rộn với các món ăn, MC lặng lẽ đi tới bên cạnh Mục Nhan, hỏi về món đầu tiên đã được ninh khá lâu trong nồi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Món ăn này được cả hai bên chuẩn bị ngay khi vừa lên sàn.

Nhưng món thứ hai đã gần xong rồi, sao món này vẫn không thấy đâu?

Biết rằng trong đó chắc hẳn có gì ẩn giấu, MC hỏi luôn Mục Nhan.

“Tôi thấy nhóm mình đã chuẩn bị món này rất lâu rồi, còn khoảng bao lâu nữa thế?”

“Có lẽ sẽ mất vài giờ đấy ạ.” Mục Nhan thành thật nói.

“Tôi có thể hỏi tại sao lại tốn nhiều thời gian vậy không? Món này là món gì? Của vùng nào thế?” MC hỏi liền tù tì.

Khi đến gần, ông ngửi được mùi thơm tỏa ra từ nồi hầm, nhìn là biết không hề đơn giản.

“Đây là món Phật nhảy tường, tên gốc là “Phúc Thọ Toàn”, bởi vì vào thời Đạo Quang đế của nhà Thanh, một vị tú tài sau khi nếm thử đã phú ngay một câu thơ: “Hương nồng tỏa khắp tứ phương/Chùa kia tăng lữ vượt tường ghé chơi”, từ đó mới có cái tên Phật nhảy tường đấy ạ. Món ăn này rất giàu dinh dưỡng và là một thứ thuốc bổ tuyệt hạng. Còn thời gian nấu mất bao lâu thì cũng phụ thuộc rất nhiều vào nguyên liệu. Tôi dựa vào hương vị trước đây từng ăn thử ở một quán, lựa chọn kỹ càng nhiều nguyên liệu như bào ngư, sò điệp, vi cá và hải sâm. Những nguyên liệu này cần phải được ninh một thời gian dài thì hương vị riêng của chúng mới có thể quyện hòa hết vào nước dùng. Phải ninh cho đến khi mềm…”

Lời giới thiệu của Mục Nhan khiến MC không nhịn được phải nuốt nước miếng.

Sau khi cô miêu tả xong, MC thực sự cảm thấy thèm thuồng không cưỡng nổi.

Ông lập tức dành vài lời tán dương rồi chuyển sang nhóm bên kia.

Tình hình của nhóm còn lại cũng giống bên Mục Nhan, vì vấn đề thời gian cũng như vì tính chất cuộc thi nên hai bên đã xác định trước thứ tự nấu ăn để ban giám khảo kịp thời đánh giá.

Có điều, tuy điểm giống thì vậy, nhưng vì đầu bếp khác nhau nên MC tin chắc rằng cùng một món ăn mỗi bên sẽ có cách lý giải khác nhau, thế rồi ông cũng hỏi Sở Hoa về món Phật nhảy tường.

Không ngờ khi Sở Hoa trả lời, MC nhận ra câu trả lời của Sở Hoa cũng tương tự với Mục Nhan, điểm khác biệt duy nhất chỉ có mỗi thứ tự sử dụng nguyên liệu.

Sau lời giới thiệu này, trường quay yên tĩnh một lúc.

Không biết qua bao lâu, món đầu tiên của hai bên - súp lơ khô, lần lượt được bưng khỏi lò.

Lập tức, phần đánh giá chấm điểm món ăn đầu tiên bắt đầu, ban giám khảo và khán giả nếm thử các món ăn và bình chọn, phiếu của mỗi giám khảo được tính mười điểm, của mỗi khán giả tính một điểm, mỗi người chỉ được bỏ phiếu cho một đội.

Cứ như vậy, hết món này đến món khác, trừ giờ nghỉ trưa thì toàn bộ cuộc thi cứ tiếp diễn đến tận chiều.

Món cuối cùng, Phật nhảy tường, được ninh suốt tám tiếng, cuối cùng ra lò nóng hổi.

Không chỉ ban giám khảo mà cả khán giả ai ai cũng vô cùng kích động và háo hức.

Các món kia đã ăn xong từ lâu, chờ mãi chỉ để được thưởng thức món cuối cùng này - Phật nhảy tường.

“Hiện giờ tỷ số giữa hai bên đang rất sít sao. Đội Mục Nhan của chúng ta đang tạm thời dẫn trước, nhưng chúng ta vẫn còn món ăn cuối cùng, sau món ăn cuối cùng này, chúng ta sẽ quyết định người chiến thắng chung cuộc. Sau đây tôi sẽ giới thiệu trước phần thưởng và hình phạt của người thắng kẻ thua…” MC chậm rãi nói.

Đúng lúc nhóm Mục Nhan đang căng tai lắng nghe, MC đột nhiên đổi giọng: “…Đáp án sẽ được công bố sau phần quảng cáo…”

Mục Nhan và những người khác lập tức xịt keo.

Lại quảng cáo!

Tổ chương trình cũng biết ngắt đúng chỗ ghê.

Trong lúc mọi người đang chờ ekip chương trình điều chỉnh và bắt đầu ghi hình tiếp, ba đứa nhỏ bỗng phấn khích kéo tay Mục Nhan và nói.

“Bố kìa, bố kìa, con trông thấy bố rồi.”

Nghe vậy, Mục Nhan nhìn về hướng ba đứa nhỏ chỉ.

Quả đúng là Diệp Hoài Cẩn đang ngồi trong góc.

Mục Nhan không khỏi ngây người, sao đột nhiên anh ấy lại đến?

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Mục Nhan: Anh đến làm gì thế?

Diệp Hoài Cẩn: Thanh mai trúc mã cứ thoắt ẩn thoắt hiện thế này, anh không đến không được.
 
Vợ Của Ảnh Đế Là Đầu Bếp
Chương 94



Rõ ràng là, ngoài Mục Nhan đang đợi người ra, ở hiện trường còn rất nhiều người chú ý đến việc Diệp Hoài Cẩn xuất hiện.

Đám đông nhất thời trở nên kích động.

Hôm nay bất ngờ cứ kéo đến ùn ùn thế!

Không ngờ ảnh đế Diệp cũng đến đây rồi, ánh mắt mọi người đều nhìn Diệp Hoài Cẩn, vẻ mặt họ cứ phải gọi là vô cùng kích động.

Mà Sở Hoa cũng đã nhìn thấy Diệp Hoài Cẩn.

Khi anh ta nhìn sang thì thấy ánh mắt Diệp Hoài Cẩn chuyển từ nhóm người Mục Nhan sang người anh ta, ánh mắt có chút không thiện ý.

Vậy nhưng Sở Hoa lại mỉm cười nhạt với Diệp Hoài Cẩn.

Nhìn nụ cười này, khoé miệng Diệp Hoài Cẩn cũng nhếch lên một nụ cười nhẹ.

Dù có thế nào đi nữa, cũng không thể bị đối phương coi thường.

Nhìn thái độ của Diệp Hoài Cẩn, trong lòng Sở Hoa cũng bất lực.

Đây cũng là chuyện đã bao nhiêu năm rồi, vậy mà đối phương vẫn còn nhớ!

Mặc dù anh ta chưa từng buông bỏ, nhưng nhìn đối phương hạnh phúc như vậy, còn có ba đứa con đáng yêu như thế, anh ta cũng không nhẫn tâm phá hoại.

Việc ghi hình chương trình lần này cũng chỉ là trùng hợp thôi, tổ chương trình tìm đến anh ta, vừa hay anh ta biết được đây là chương trình Mục Nhan quay nên mới đến.

Nhưng anh ta còn chưa kịp tìm Mục Nhan ôn lại chuyện cũ, Diệp Hoài Cẩn đã lo lắng chạy đến rồi.

Có thể được l*m t*nh địch của Diệp Hoài Cẩn, có phải anh ta cũng nên vui mừng vì sức hấp dẫn của bản thân không?

Nghĩ vậy, Sở Hoa như cười như không nhìn Diệp Hoài Cẩn, cũng nhìn thấy sắc mặt Diệp Hoài Cẩn biến đổi như ý muốn.

Đồ đàn ông nhỏ mọn!

Sở Hoa âm thầm dán cho Diệp Hoài Cẩn thêm một cái nhãn.

Mục Nhan cũng chú ý đến sự đối đầu giữa hai người đàn ông này, cô cạn lời, vẫn nên giả vờ không biết gì.

Thực ra đúng là cô cũng hơi áy náy với Sở Hoa. Có thể nói hai người đã lớn lên cùng nhau, vô cùng thân quen, sau khi lớn lên mọi người trong nhà cũng từng muốn tác hợp hai người với nhau, nhưng vì cô chỉ coi đối phương như anh trai trong nhà, nên bắt đầu tránh mặt Sở Hoa. Sau đó Sở Hoa nói muốn cô đối xử với anh ta như một người đàn ông, cô đã đồng ý.

Sau đó người trong nhà cũng đều âm thầm thừa nhận chuyện của hai người, cô cũng hơi vội, bởi vì cô hoàn toàn không chắc chắn.

Mượn cái cớ đi du học để rời nhà, cô đã thở phào nhẹ nhõm, lúc rời nhà cô cũng đã dứt khoát từ chối Sở Hoa.

Nhưng anh ta chưa từng từ bỏ, trong lúc cô đang đi học cũng nhiều lần liên lạc, cô chỉ có thể trả lời anh ta như một người bạn bình thường.

Sau đó nữa, khi quen Diệp Hoài Cẩn, ngày đó về nước cô mới biết thân phận Diệp Hoài Cẩn, đến khi cô đưa Diệp Hoài Cẩn về nhà, mọi người trong nhà đều phản đối mạnh mẽ.

Một là họ không thích thân phận của Diệp Hoài Cẩn, hai là họ vẫn luôn cho rằng Sở Hoa mới là người phù hợp với cô.

Sau đó cô mặc kệ sự phản đối của người trong nhà, tự mình đi đăng ký kết hôn với Diệp Hoài Cẩn.

Thấy sự việc đã rồi, mọi người trong nhà dù có phản đối đến đâu cũng chỉ có thể đồng ý, chỉ là họ vẫn không ưng Diệp Hoài Cẩn, chỉ đến sau khi cặp sinh ba ra đời, thái độ của mọi người mới dịu đi một chút.

Thế mới nói, trong chuyện hôn nhân này, người duy nhất cô cảm thấy có lỗi chính là Sở Hoa, nếu như lúc đầu khi người nhà có ý định này, cô kiên quyết từ chối thì có lẽ Sở Hoa cũng đã sớm từ bỏ.

Trong khi Mục Nhan đang nghĩ ngợi, cuộc thi đã tiếp tục.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nghe thấy tiếng nhắc nhở của nhân viên ở hiện trường, Mục Nhan mới định thần lại, bắt đầu chuẩn bị tiếp tục ghi hình, cũng không quên gửi đến Diệp Hoài Cẩn một cái nhìn an ủi.

Từ xa xa, Diệp Hoài Cẩn nhìn thấy ánh mắt của Mục Nhan, vẻ mặt cũng dịu đi rất nhiều.

Mặc dù anh đang ghen, nhưng anh không cảm thấy giữa hai người có vấn đề gì cả, chỉ có thể trách tính cách nhỏ nhen của anh.

Đúng vậy, anh rất nhỏ nhen, không muốn nhìn thấy người thích Mục Nhan lượn lờ bên cạnh cô, hơn nữa còn là người mà người nhà Mục Nhan yêu thích hơn cả con rể là anh đây.

Anh cũng biết không thể so sánh, có thể nói từ nhỏ Sở Hoa đã lớn lên ở nhà họ Mục, người nhà họ Mục đối với Sở Hoa như con trai trong nhà, còn anh thì sao? Mặc dù là con rể, nhưng là phận con rể phải chịu toàn sự xét nét.

Cho nên, gộp hai chuyện này lại với nhau, đúng là anh ghen với việc Sở Hoa xuất hiện trước mặt Mục Nhan.

Rất nhanh sau đó, cuộc thi trên sân khấu đã tiếp tục.

Món Phật nhảy tường sau khi làm xong sẽ được giám khảo và khán giả tại hiện trường đánh giá, hiển nhiên điểm số cuối cùng là rất quan trọng.

Chẳng mấy chốc đã đến phần chấm điểm.

Ba cậu nhóc vô cùng căng thẳng nhìn ban giám khảo, nắm tay nhỏ nắm lại vô cùng chặt.

Nhìn dáng vẻ căng thẳng của chúng, Mục Nhan cũng cảm thấy căng thẳng kỳ lạ.

Mặc dù đây không phải một cuộc thi chính thức, nhưng cô và Giang Bắc cũng đã cố gắng rất nhiều trong quá trình này, nhất là Giang Bắc, vừa lóng ngóng vừa không có kinh nghiệm, mấy lần bị tạt dầu vào tay.

Quá trình rất khó khăn, nhưng chỉ cần cố gắng thì rồi sẽ có kết quả tốt thôi.

Rất nhanh sau đó, ban giám khảo và khán giả ở hiện trường đã bắt đầu cho điểm.

Sau khi nhân viên thống kê xong, họ mang kết quả đến tay MC.

Sau khi MC nhận được kết quả, sắc mặt không hề thay đổi, họ trao đổi với nhau một lúc rồi bắt đầu công bố kết quả.

“Trong cuộc thi nấu ăn lần này, đội Giang Bắc đã đạt 223 điểm, đội Vệ Nam đạt… 227 điểm. Đội thắng là đội Vệ Nam, nhưng điểm của hai bên vô cùng sít sao, cho dù ai thắng ai thua thì nỗ lực hôm nay đều đáng được biểu dương. Nhưng mà, phần thưởng và hình phạt là không thể tránh khỏi…”

Sau khi kết quả được MC đưa ra, ba cậu nhóc nhất thời cúi gằm mặt xuống, sau đó nhìn Mục Nhan và Giang Bắc bên cạnh rồi nói: “Mẹ, anh Giang Bắc, chúng ta thua rồi.”

Buồn quá đi!

“Có thắng thì sẽ có thua, chuyện thường thôi mà.” Mục Nhan nhìn chúng.

“Vâng ạ.” Ba cậu nhóc ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nhìn Sở Hoa và Vệ Nam một cái, sau đó lập tức thu hồi ánh mắt.

Chú Sở Hoa với anh Vệ Nam thắng, hình như cũng không có gì không tốt cả.

Sau đó, đợi hai bên nhận mấy thứ chứng nhận thắng thua xong, việc ghi hình cũng hoàn toàn kết thúc.

Các nhân viên công tác lập tức bắt đầu thu dọn trường quay, MC cũng trò chuyện vài câu rồi rời đi.

Mà Sở Hoa và Vệ Nam lại tiến đến phía họ.

“Chào mấy đứa, lâu rồi không gặp!” Sở Hoa nhìn ba cậu nhóc, nở một nụ cười rạng rỡ, vừa nãy lúc ở trên sân khấu, ba cậu nhóc mới chú ý đến anh ta, nhưng vì đang quay hình nên cũng không chào hỏi gì. Trong lúc nghỉ ngơi thì vì thời gian quá ngắn, cũng chưa kịp ôn lại chuyện cũ.

Đúng là phải đợi đến bây giờ mới có thể chính thức nói chuyện.

Hai người Giang Bắc và Vệ Nam nghe câu Sở Hoa nói, tức thì nhận ra họ có quen biết nhau.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Chú Sở Hoa.” Ba cậu nhóc ngoan ngoãn đáp lại.

Ấn tượng của chúng với Sở Hoa vẫn khá sâu sắc, mỗi lần về nhà bà ngoại đều sẽ thấy chú Sở Hoa, đồ ăn chú Sở Hoa làm cực kì ngon, chú còn thường xuyên mang đến cho chúng mấy món tráng miệng nữa.

Nể mặt đồ ăn, đúng là chúng không quên người chú này.

Nhưng đối với Diệp Hoài Cẩn mà nói, mặc dù không đối phó với Sở Hoa, nhưng anh cũng sẽ không ngăn cản Sở Hoa gặp cặp sinh ba, anh còn tiếc không thể để Sở Hoa ngày nào cũng nhìn thấy cặp sinh ba, để anh ta nhìn cả nhà họ hạnh phúc như thế nào.

“Mọi người quen nhau ạ?” Tính cách Giang Bắc có phần vô tư, sau khi thấy hai bên chào hỏi nhau xong thì hỏi luôn.

“Ừm, bọn chị là đàn anh đàn em.” Mục Nhan gật đầu đáp.

Nghe vậy, Giang Bắc gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Đúng lúc này, Diệp Hoài Cẩn cũng đi đến.

“Anh Diệp.” Nhìn thấy Diệp Hoài Cẩn, hai người Giang Bắc và Vệ Nam đồng loạt căng thẳng.

Diệp Hoài Cẩn cũng là thần tượng của bọn họ đó!

Lúc họ mới debut, Diệp Hoài Cẩn đã rất ít khi xuất hiện trong giới giải trí trong nước rồi, mà mỗi lần anh xuất hiện, với địa vị của họ thì không thể gặp riêng anh được.

Lúc này đúng là có hơi phấn khích.

Giống như giấc mơ thời niên thiếu vậy.

“Chào các em, các em là Giang Bắc với Vệ Nam?” Diệp Hoài Cẩn cũng chào hỏi hai người.

Thấy vậy, hai người có phần kinh ngạc: “Anh Diệp cũng biết chúng em sao?”

“Biết chứ, anh vẫn hay nghe các em hát.” Diệp Hoài Cẩn đáp, sao anh có thể không biết được, ngày nào ba cậu nhóc ở nhà cũng nghe, album nào của họ ba cậu nhóc cũng có, sau khi ba cậu nhóc thích nhóm nhạc này, anh đã cố ý tìm người sưu tầm lại chúng mà.

Có điều mặc dù là anh sưu tầm về, nhưng đối với nhóm nhạc này, trong lòng anh vẫn hơi có chút ghen tị.

Tại sao thần tượng của cặp sinh ba lại không phải là anh chứ?

“Hi hi.” Hai người ngượng ngùng cười cười.

“Anh Giang Bắc, anh Vệ Nam, ngày nào chúng em cũng nghe bài hát của các anh đấy!”

“Bọn em còn xem MV của các anh nữa.”

“Các anh hát hay thật đấy.”

Sau khi nghe thấy câu nhận xét của Diệp Hoài Cẩn, ba cậu nhóc cũng vội vàng bày tỏ sự yêu thích của mình với Giang Bắc và Vệ Nam, ánh mắt lấp lánh lấp lánh.

Nhất thời, Giang Bắc và Vệ Nam nhìn Diệp Hoài Cẩn, lại nhìn ba cậu nhóc, đột nhiên hiểu ra.

Diệp Hoài Cẩn chú ý đến họ, không phải vì cặp sinh ba đó chứ?

Nhưng dù có là thế, họ vẫn cảm thấy rất vinh dự.

Sau đó, Giang Bắc nhéo nhéo cái má nhỏ của chúng: “Vậy sau này lúc các anh ra album mới thì sẽ tặng các em, bản có chữ ký luôn nhé!”

“Được ạ được ạ! Ba bản nhé ạ!” Diệp Vũ Thánh lập tức phấn khích nói.

“Được~” Giọng điệu hai người đầy cưng chiều, cặp sinh ba đáng yêu quá đi!

Ở đây tương tác vui vẻ như thế, nhưng Sở Hoa rõ ràng bị bỏ rơi, nhưng Sở Hoa vẫn bình tĩnh quan sát mọi thứ, sau khi cuộc trò chuyện của họ kết thúc mới chào một câu “đàn em”.

Vừa nghe câu này, ánh mắt Diệp Hoài Cẩn lập tức nhìn về phía Sở Hoa.

Khi hai đôi mắt chạm nhau, dường như có tia lửa bay tứ tung.

“Lại nữa rồi!” Cặp sinh ba nhìn tình hình giữa hai người, cạn lời.

Mà Giang Bắc với Vệ Nam lúc này cũng nhìn tình huống này, lại nhìn sang Mục Nhan cũng đang cạn lời, đột nhiên hiểu ra gì đó.

Đây chắc không phải tình địch gặp nhau, ghen đến đỏ mắt đâu nhỉ?
 
Vợ Của Ảnh Đế Là Đầu Bếp
Chương 95



Mục Nhan cũng cũng nhận được ánh mắt toé lửa giữa Diệp Hoài Cẩn và Sở Hoa, trong lòng cô hơi bất lực.

Hai cái người này!

Chắc chắn đàn anh cố ý rồi.

Còn Diệp Hoài Cẩn chắc chắn là đồ hẹp hòi.

Sau khi khẽ ho một tiếng nhắc nhở hai người về sự tồn tại của người khác, Mục Nhan đáp lại Sở Hoa: “Đàn anh, anh gọi em có chuyện gì sao?”

“Anh chỉ muốn hỏi em là ghi hình chương trình xong em có thời gian không, chúng ta cùng ăn một bữa, lâu lắm không gặp rồi.” Sở Hoa cười nói.

“Được chứ! Mọi người cùng tụ tập, cũng lâu lắm tôi không gặp anh rồi.” Chưa đợi Mục Nhan trả lời, Diệp Hoài Cẩn đã vội mở miệng.

Đúng là không cho hai người cơ hội ở chung riêng với nhau.

“Ừm, lúc đó mọi người cùng tụ tập đi.” Mục Nhan nhìn Diệp Hoài Cẩn một cái rồi vẫn hùa theo lời anh nói.

Cái hũ giấm này, thôi thì cho anh ăn ít giấm thôi.

“Được, tới khi đó liên lạc nhé.” Sở Hoa cũng chẳng để ý tới Diệp Hoài Cẩn mà nói luôn với Mục Nhan.

“Vâng.” Mục Nhan gật đầu.

Còn ba cậu nhóc và hai người Giang Bắc, Vệ Nam thì biết điều im lặng đứng bên cạnh.

Người ngoài không thích hợp tham gia vào hiện trường “tam giác tình yêu” này.

Ngay lúc ấy, người của tổ chương trình tới tuyên bố tiếp tục ghi hình sẽ tiến hành tiếp theo tối nay, cũng chính là phần thưởng và hình phạt của nhóm thắng và nhóm thua vừa rồi. Vì phải đổi chỗ khác ghi hình nên phải tới địa điểm ghi sau khi các nhân viên dọn dẹp xong.

Có sự “hòa giải” của tổ chương trình, bỗng chốc bầu không khí lửa bay tung tóe biến mất.

“Anh Diệp, vì lát nữa trên xe chúng tôi cần tiến hành phỏng vấn ngắn với các khách mời nên là cảnh ghi hình tiếp theo anh không phù hợp để lên cùng xe với mấy người Mục Nhan, nhưng mà anh có thể ngồi xe nhân viên chúng tôi, anh thấy có được không?” Tổ chương trình không quên Diệp Hoài Cẩn đến sau, đạo diễn Trần Trạm đích thân ra tay đề nghị.

“Tôi theo sự sắp xếp của anh.” Diệp Hoài Cẩn không hề từ chối sự sắp xếp của đạo diễn, dù sao thì anh cũng biết anh mới là “người ngoài” của tổ chương trình.

Thêm nữa là Mục Nhan không chung xe với Sở Hoa là được.

“Được, tôi đi sắp xếp xe ngay.” Trần Trạm thấy Diệp Hoài Cẩn dễ nói chuyện như vậy, anh ta cười rồi rời đi.

“Lát nữa gặp.” Sở Hoa thấy vậy thì cười cười rồi lại chào Diệp Hoài Cẩn một câu.

“Lát nữa gặp.” Diệp Hoài Cẩn cũng đáp lại, nhưng mà nghe giọng đúng là chẳng có thành ý gì hết.

Một lúc sau, nhóm người lên xe, sau đó cuộc phỏng vấn của từng người được tiến hành trên xe, đương nhiên là cặp sinh ba phỏng vấn bên cạnh Mục Nhan.

Vào lúc ấy, trên xe của Mục Nhan, Mục Nhan và ba cậu nhóc đang tiếp nhận cuộc phỏng vấn hôm nay.

“Cô thấy biểu hiện ngày hôm nay của Giang Bắc thế nào?” Nhân viên hỏi Mục Nhan.

“Tôi thấy biểu hiện của cậu ấy rất tốt! Một người không có tài bếp núc mà nấu được mức này rất khó. Thực tế cả quá trình chúng tôi có làm hỏng món ăn mấy lần, vì bản thân cậu ấy thử xong không được là bắt đầu lại luôn, thái độ của cậu ấy khiến tôi cảm thấy rất đáng được tán dương.”

“Thế biểu hiện của bản thân cô thì sao?”

“Tôi thấy cũng tạm! Tôi khá hưởng thụ sự sắp xếp lần này của tổ chương trình, hôm qua cứ ăn suốt, hôm nay thì được cử động miệng, không cần tôi làm đầu bếp. Thế nên là dù cho nhận hình phạt mệt chút thì tôi vẫn thấy chuyến du lịch lần này là thoải mái nhất trong ba lần.” Mục Nhan thoải mái nói.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Các cháu thì sao?” Đột nhiên nhân viên chuyển ống kính vào cặp sinh ba.

Ba cậu nhóc nhìn vào ống kính sững người một lúc, sau khi phản ứng lại thì gật đầu.

“Cháu cũng cảm thấy rất thoải mái như mẹ.”

“Đúng vậy, cháu cũng thích lần này, chỉ là cuối cùng thua nên hơi buồn.”

“Nếu thắng thì bọn cháu sẽ càng vui hơn.”

“Trong quá trình ghi hình chương trình, các cháu có thử món anh Giang Bắc, các cháu nghĩ so sánh với món mẹ các cháu nấu sẽ thế nào?” Nhân viên nhìn vẻ nghiêm túc trả lời của ba cậu nhóc bèn tiếp tục hỏi.

“Không ngon bằng mẹ cháu nấu.”

“Mẹ nấu ăn là ngon nhất.”

“Đúng vậy, mẹ nấu rất ngon.”

“Các cháu không thích anh Giang Bắc của các cháu à?” Nhân viên hỏi ngược lại, giọng nói hơi ám chỉ.

“Thích ạ nhưng mà bọn cháu phải nói sự thật.”

“Bọn cháu là những đứa trẻ thành thật.”

“Chú, chú muốn dạy xấu bọn cháu ạ?”

Nhân viên bỗng chốc bị cặp sinh ba làm nghẹn lời nhưng ngay sau đó nhanh chóng nói: “Xin lỗi, lời chú nói hơi sai, chú đổi câu hỏi khác ngay đây.”

“Được ạ!” Thấy thái độ nhận sai của nhân viên, ba cậu nhóc nhân từ nói.

Nhân viên thấy dáng vẻ của ba cậu, trong đầu chỉ còn lại một chữ: Đáng yêu.

Sau khi phản ứng lại, anh ta bắt đầu hơi về vấn đề khác.

Giọng trẻ con non nớt không ngừng vang lên trong xe.

Vui vẻ, thích thú, tinh nghịch…nghe thật tuyệt đẹp biết bao.

Sau hành trình hơn hai tiếng, cuối cùng chiếc xe đến địa điểm lần này của họ, đảo Đông La.

Đảo Đông La là hòn đảo lớn nhất trong quần đảo Đông Hải, xung quanh có rất nhiều đảo nhỏ và ốc đảo vây quanh, cảnh sắc thiên nhiên cực kỳ độc đáo.

Thường xuyên có khách du lịch hoặc là người dân gần đó dẫn đoàn tới đây cắm trại ăn nướng.

Vào lúc này, nơi tổ chương trình tới là bãi biển phía Đông của đảo Đông La, hai sườn là vách đá cao mấy chục mét. Nhìn lúc chạng vạng, bờ biển cũng cực kỳ tuyệt đẹp, hơn nữa bây giờ là mùa hè, hôm nay trời nắng, vừa ngẩng đầu là nhìn thấy ngay những vì sao lấp lánh không đếm xuể giữa không trung, lấp là lấp lánh, đẹp vô cùng.

Vừa bước vào bãi biển này, trong mắt tất cả mọi người chỉ còn lại cảnh đẹp.

Bờ biển và trời sao tuyệt đẹp cùng với âm thanh sóng biển đúng là vẻ đẹp khác thường.

“Đẹp quá đi!”

Sau đó âm thanh cảm thán của ba cậu nhóc vang lên trên bờ biển làm người ta không khỏi thấy buồn cười.

Lời khen ngợi với cái đẹp của trẻ con luôn thẳng thắn hơn người lớn.

Ngay vào lúc này, người dẫn chương trình buộc phải xuất hiện giảm bớt cảnh đẹp.

“Đây là bãi biển phía Đông đảo Đông La, đêm nay chúng ta sẽ cắm trại ăn nướng tại đây… bây giờ, chúng tôi sẽ công bố phần thưởng của nhóm thắng hôm nay, phần thưởng là tận hưởng bữa tối sang trọng và lều cao cấp nhân viên đã chuẩn bị xong. Bây giờ mọi người có thể đi thưởng thức ngay bữa tối của mình rồi ạ.” Người dẫn chương trình nói rồi chỉ vào vỉ nướng và lều cao cấp đã sắp xếp xong.

Khi ấy nhìn sang, cạnh vỉ nướng đã có nhân viên đang nướng thịt rồi.

Vừa rồi khi họ đến còn tưởng là du khách ở đây.

Nhóm Mục Nhan cũng để ý tới.

Sau khi nhìn nơi mà người dẫn chương trình chỉ vào, nhóm Mục Nhan hiểu ngay ý đồ của tổ chương trình, lập tức đưa ánh mắt sang phía chiếc lều vẫn chưa dựng xong vứt bừa trên đất và vỉ nướng đơn giản với đốm lửa vẫn chưa bùng lên.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đúng là khác nhau một trời một vực mà!

Lúc ấy, người dẫn chương trình cũng đề cập tới hình phạt nhỏ của nhóm họ: “Hình phạt của nhóm thua là ăn uống ngủ nghỉ tối nay tự mình động tay, nguyên liệu và lều cũng đã được chuẩn bị xong…”

Người dẫn chương trình cứ lai nhai nói mãi, Mục Nhan, cặp sinh ba và năm người Giang Bắc nhìn nhau, vẻ mặt hơi bất lực.

“Hay là…” Lúc ấy Sở Hoa đang định mở miệng định nói gì đó.

Vẫn chưa nói xong thì người dẫn chương trình nói tiếp: “Đúng rồi, chương trình có quy định, hai tổ không được giúp đỡ lẫn nhau.”

Nhóm Mục Nhan: “…”

Hay thật đấy!

Sau đó, thấy ống kính quay mình, Mục Nhan nói luôn: “Tôi thu hồi lại lời nói trên xe vừa rồi.”

Lời Mục Nhan vừa dứt, cặp sinh ba cũng nói hùa theo: “Đúng vậy, bọn cháu cũng thu hồi.”

Trước đó là hưởng thụ, giờ đây lại phải “cố gắng” rồi.

Nhân viên: Hi hi hi

Hiện thực cần phải chấp nhận thôi.

Sau khi người dẫn chương trình nói xong thì kéo luôn hai người Sở Hoa và Vệ Nam sang chỗ nghỉ bên cạnh.

Ghế nằm, đồ uống, hoa quả, người phụ trách nướng thịt… Đây mới là hưởng thụ chứ!

Hai người nằm xuống xong, Vệ Nam nhìn nhóm Mục Nhan đã bắt đầu làm việc ở đằng xa bèn nói với Sở Hoa: “Sư phụ, nếu đã không giúp được thì chúng ta cứ tận hưởng cho đã đi!”

Bạn xui kệ bạn mình sống là được, nên để anh ta vui vẻ đi, ừm, lát nữa cầm đồ ăn ngon đi một chuyến tới cạnh Giang Bắc.

“Ừ.” Sở Hoa gật đầu, sau đó lại nhìn Diệp Hoài Cẩn đang lẫn trong nhóm nhân viên ở đằng xa, anh ta nhếch môi mỉm cười.

Có vẻ trong tình cảnh hai nhóm tách ra thế này, Diệp Hoài Cẩn vui trong lòng lắm.

Lúc ấy, ở một bên khác.

Nhóm Mục Nhan nhanh chóng bắt đầu phân chia công việc.

Mục Nhan chịu trách nhiệm nướng thịt, Giang Bắc chịu trách nhiệm dựng lều.

Còn ba cậu nhóc à! Chỗ nào cần thì tới chỗ đó.

Vừa bắt đầu, ba cậu nhóc giúp đỡ bên cạnh Giang Bắc, còn Mục Nhan nhanh chóng kê vỉ nướng, nhóm lửa rồi chuẩn bị nướng.

Còn phía Giang Bắc, vốn dĩ đang dựng lều yên ổn.

Nhưng mà tự dưng thấy có mùi thơm bay tới mũi họ.

“Ùng ục ùng ục.”

Bụng cũng bắt đầu kêu ùng ục.

Lúc nhìn sang, tay Vệ Nam đang cầm vài xiên hấp dẫn.

Giang Bắc lườm Vệ Nam một cái: “Vệ Nam, cậu đúng là đồ chơi xấu.”

“Đúng vậy~” Ba cậu nhóc đồng thanh nói theo sau đó mắt cứ dán chặt vào xiên thịt.

Vệ Nam vốn dĩ định trêu Giang Bắc nhưng thấy ánh mắt của ba cậu nhóc bỗng chốc lại thấy hơi ngại.

“Đúng là hơi xấu thật, tôi đi trước đây!” Vệ Nam nhanh chóng chạy đi.

Lúc ấy, Mục Nhan đã cho nguyên liệu lên vỉ nướng.

Thấy vậy, Giang Bắc nhìn chiếc lều đã hoàn thiện bước đầu và nói với cặp sinh ba: “Các nhóc này, hay là chúng ta đi nướng thịt xong rồi dựng lều tiếp? Các nhóc thấy thế nào?”

“Vâng ạ~” Ba cậu nhóc gật đầu ngay.

Sau đó bốn người chạy tới chỗ Mục Nhan, cầm đồ ăn để lên vỉ nướng.

Cho dù là đồ ngon hay không, ăn trước đã rồi tính tiếp.

Bỗng chốc, sự bận rộn bên này đã hình thành sự đối lập rõ rệt với sự nhàn nhã ở bên kia.

Mà khi ấy, bên ngoài.

Dù rằng thấy Mục Nhan và các con trai hơi đáng thương nhưng Diệp Hoài Cẩn nhìn Sở Hoa cách xa tít kia lại rất hài lòng với tình hình này.

Hai đội nên cách xa như vậy.
 
Vợ Của Ảnh Đế Là Đầu Bếp
Chương 96



Dưới sự cố gắng không ngơi nghỉ của nhóm Mục Nhan, bữa tối của họ cũng dần dần ra lò.

Lúc họ thưởng thức bữa tối, nhìn sang hai người Sở Hoa và Vệ Nam, hai người này đang nằm trên ghế nằm nhàn nhã nghỉ ngơi, có vẻ là đang ngắm sao trời.

Hai người như vậy thật sự làm người ta phải căm tức!

Giang Bắc và cặp sinh ba vừa ăn thịt xiên vừa nướng xong vừa tức giận bất bình.

Hình phạt thua cuộc này đúng là bực mình thật đấy!

Nhìn dáng vẻ của họ, Mục Nhan bất lực lắc đầu, sau đó cô xử lý nguyên liệu mới đặt lên vỉ nướng xong thì cũng bắt đầu ăn.

Nhưng mà lúc này mắt cô không chỉ nhìn vào Sở Hoa và Vệ Nam mà còn nhìn Diệp Hoài Cẩn lẫn trong những nhân viên công tác nữa.

Lúc này đây, Diệp Hoài Cẩn đang ăn cơm hộp cùng các nhân viên.

Thấy ánh mắt của Mục Nhan, anh nhanh chóng mỉm cười với cô.

Nhân viên xung quanh nhìn thấy cảnh này cũng không nhịn được cười.

Chao ôi, hai cái người này cười ngọt thật đấy!

Làm những người chỉ nhìn như họ cũng phải cảm thấy ngọt ngào trong lòng.

Trần Trạm ở giữa các nhân viên nhanh chóng kêu anh quay phim đi theo Diệp Hoài Cẩn để không bỏ lỡ cảnh tượng này.

Dù rằng sự xuất hiện của Diệp Hoài Cẩn không thích hợp để xuất hiện trong chương trình nhưng làm phúc lợi sau khi chương trình kết thúc chắc chắn là đủ.

Anh quay phim ngay lập tức ra vẻ mình đã hiểu.

Anh ta đã quay lại hết toàn bộ hành động cử chỉ của Diệp Hoài Cẩn rồi đây!

Ừm, Diệp Hoài Cẩn là thần tượng của anh ta nên đương nhiên anh ta sẽ không bỏ qua một phút giây nào rồi.

Dù sao thì quay hết toàn bộ rồi, sau khi kết thúc còn có thể cắt ghép nữa.

Mà anh quay phim khi ấy vẫn còn chưa biết rằng nhờ anh ta theo sau quay toàn bộ quá trình nên mới khiến sau này các cư dân mạng xem được rất nhiều bất ngờ ngoài ý muốn.

Một lúc sau, sau khi cặp sinh ba và Giang Bắc ăn được tàm tạm thì bắt đầu chia xiên nướng của Mục Nhan cho các nhân viên tại trường quay.

Đương nhiên là ba cậu nhóc cũng nhân cơ hội đưa mấy xiên bố chúng thích ăn cho bố.

Sau khi lấp đầy cái bụng, nhóm Mục Nhan bắt đầu bận rộn dựng lều của họ.

Sau muôn ngàn khổ cực, cuối cùng họ hợp lực dựng xong hai cái lều.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Sau khi nhóm Mục Nhan dựng xong, anh quay phim đi theo không quên quay lều của họ trước sau đó quay chiếc lều cao cấp của Sở Hoa và Vệ Nam ở gần đó.

Nhóm Mục Nhan thấy cảnh này xong, không khỏi bắt đầu so sánh.

Cuối cùng chỉ còn lại hai chữ: bực mình.

Từng phút từng giây trôi qua, tiếp theo Mục Nhan cùng cặp sinh ba tới bên bờ biển bắt đầu nghịch cát.

Lâu đài, động vật… dần dần được xây đắp dưới bàn tay của bốn người.

Các anh quay phim vác máy quay ở bên cạnh.

Trước ống kính, cảnh tượng một nhà ở cùng nhau bỗng dưng khiến người ta cảm thấy ấm lòng.

Không biết sau bao lâu, thấy thời gian đã muộn, Mục Nhan lấy khăn ướt lau qua tay và mặt cho cặp sinh ba xong thì dẫn chúng vào lều ngủ.

Những khách mời khác cũng từ từ vào lều của họ.

Tĩnh mịch yên ắng.

Cuối cùng, sau khi tổ chương trình lấy cảnh xong thì tuyên bố dừng buổi quay hôm nay, các nhân viên ở đằng xa cũng bắt đầu từ từ về nghỉ ngơi, chỉ còn lại một vài người canh đêm.

Sau khi các máy quay dừng làm việc, cuối cùng Diệp Hoài Cẩn cũng tìm được cơ hội tiếp xúc với Mục Nhan.

Một dòng tin nhắn được soạn ra trên điện thoại và được gửi vào điện thoại của Mục Nhan.

“Anh ở ngoài lều.”

Khi ấy, ở trong lều.

Điện thoại của Mục Nhan rung lên, sau khi cầm lên đọc tin nhắn, khoé miệng cô cong lên rồi cô khe khẽ đi ra ngoài lều.

Lúc cô đi ra khỏi lều, anh cả Diệp Vũ Thánh dụi mắt tỉnh giấc.

Cậu bé ngay lập tức nhận ra mẹ của chúng không còn ở đây nữa.

Ngay sau đó, cậu bé gọi các em mình dậy.

“Sao thế anh cả?” Diệp Vũ Triết vẫn nhắm mắt, nói với giọng mơ hồ.

“Mẹ không ở trong lều, hình như mẹ ra ngoài rồi, chúng ta có cần đi tìm mẹ không?” Diệp Vũ Thánh hỏi.

Lúc ấy, Diệp Vũ Hành làu bàu nói: “Chắc chắn là đi hẹn hò với bố rồi.”

“Đúng đó anh cả, chúng ta ngủ thôi, phù phù~” Nói vậy xong, Diệp Vũ Triết lại ngủ thiếp đi.

Diệp Vũ Thánh chớp mắt sau đó kéo một cái lỗ nhỏ trên lều ra, đúng thật là nhìn thấy bố mẹ mình đang tay trong tay đi dạo trên bờ biển ở ngoài kia thật!

“Được rồi! Ngủ thôi!” Sau khi Diệp Vũ Thánh xác nhận xong, lẩm bẩm một câu rồi tiếp tục ngủ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhưng mà lần này có vẻ là không ngủ được nữa rồi, nhìn các em đã ngủ tiếp, cậu nhắm mắt rồi khẽ nói: “Một con cừu, hai con cừu…”

Khi đó, trên bờ biển.

Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan đang tay trong tay dạo bước trên bờ cát.

Thấy có một máy quay cứ nhắm vào họ, hai người ngay lập tức đi xa hơn.

Yêu đương thì phải tìm một chốn không có người làm phiền chứ!

Biết suy nghĩ của hai người, anh quay phim quay một đoạn bóng lưng xong thì cũng dừng việc quay lại.

Làm phiền người ta yêu đương sẽ bị sét đánh chết mất.

Sau đó, hai người đứng cạnh lâu đài ba đứa nhóc vừa xây khi nãy. Mục Nhan như cười như không nhìn Diệp Hoài Cẩn bên cạnh: “Sao đột nhiên anh đến đây, tối mai bọn em cũng về nhà rồi mà.”

“Em nghĩ là thấy Sở Hoa là khách mời thì anh sẽ an tâm đợi em ở nhà được à?” Diệp Hoài Cẩn hỏi ngược lại, đồng thời anh sử dụng chữ an tâm chứ không phải yên tâm, cũng xem như là thể hiện rõ thái độ của anh.

“Hũ giấm.” Mục Nhan im lặng một lúc rồi nghĩ ra hai từ ấy.

“Không phải em biết từ lâu rồi à?” Diệp Hoài Cẩn nhướng mày, thoải mái nói.

Mục Nhan dở khóc dở cười trước phản ứng của Diệp Hoài Cẩn, cuối cùng cô chỉ có thể nói: “Nói ra vẫn là em có lỗi với đàn anh, thái độ của anh với đàn anh tốt vào, đàn anh cũng không có ý gì khác đâu.”

“Em làm gì có lỗi với anh ta, là anh ta tình nguyện chứ, với lại nếu không có ý gì thì sao không tham gia chương trình khác mà cứ phải tham gia chương trình của em kia chứ!” Diệp Hoài Cẩn nghe Mục Nhan nói vậy bèn lập tức sửa lại lời cô.

Tuyệt đối không thể để cái tên thanh mai trúc mã Sở Hoa này có bất cứ cơ hội đào tường nào được.

Đối phương chắc chắn là một tâm cơ boy!

Nếu không có sự xuất hiện của anh, có lẽ Mục Nhan thật sự bị anh ta nắm thóp rồi đấy chứ!

“Trùng hợp thế! Hai người cũng đi dạo ở đây à.” Ngay lúc ấy, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên đằng sau lưng họ.

Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Sở Hoa đang cười tươi rói với họ.

Còn mặt Diệp Hoài Cẩn bỗng chốc tối sầm!

Trùng hợp cái bíp, hai người họ to đùng thế này, Sở Hoa mù nên không thấy à?
 
Vợ Của Ảnh Đế Là Đầu Bếp
Chương 97



Diệp Hoài Cẩn đang trong trạng thái ghen tuông giống hệt như quả mìn, thật sự là chạm cái là nổ ngay.

Nhưng trạng thái này của Diệp Hoài Cẩn lại khiến Sở Hoa không nhịn được cười.

Đối phương không cho anh ta lại gần Mục Nhan, còn anh ta cứ khăng khăng muốn đối phương chấp nhận sự tồn tại của mình.

Còn mục đích của anh ta không phải là để đào góc tường, mà là anh ta muốn học cách buông bỏ.

Đương nhiên là anh ta sẽ không nói chuyện này với Diệp Hoài Cẩn.

Trong quá trình này sẽ có thể thấy được sự ngột ngạt của Diệp Hoài Cẩn - người khiến anh ta buồn bực suốt bao nhiêu năm trong quá khứ, đương nhiên anh ta cảm thấy rất vui.

Dù sao thì “quả táo nhỏ” mà anh ta bảo vệ nhiều năm lại bị Diệp Hoài Cẩn hái mất lúc anh ta lơ là mà.

Dù thế nào, anh ta cũng phải lấy lại thể diện để làm mình thoải mái hơn, vì thế thời gian tiếp theo phải suy nghĩ kỹ càng mới được.

Bao nhiêu suy nghĩ xoay vòng trong đầu nhưng Sở Hoa lại không để lộ chút nào trên mặt.

“Đàn anh, anh cũng chưa ngủ sao?” Mục Nhan chủ động cất tiếng hỏi, cũng xem như là để hoà hoãn lại sự gượng gạo lúc nãy.

Hết cách, ai bảo người đàn ông của cô có bụng dạ hẹp hòi quá.

“Ừm, ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa, đúng lúc bắt gặp hai người.” Sở Hoa cười đáp, ánh mắt bất giác đối diện với Diệp Hoài Cẩn.

Một đốm lửa vô hình lại một lần nữa xuất hiện giữa hai người.

Mục Nhan bất lực, cô nghĩ rằng nếu ba người tiếp tục ở cùng thế này thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện mất!

Cô ngay lập tức ngáp một cái rồi nhìn Diệp Hoài Cẩn và Sở Hoa: “Hai người cứ từ từ nói chuyện, em mệt rồi, đi về ngủ đây.”

Nói xong, không đợi hai người có cơ hội phản ứng lại, Mục Nhan đã xoay người rời đi.

Cô đi rồi, có lẽ cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Nhìn bóng lưng “hoảng hốt trốn chạy” của Mục Nhan, Diệp Hoài Cẩn liếc Sở Hoa một cái: “Thế này anh vui rồi chứ?”

“Ừm, không phải thấy hai người công khai tình cảm trước mặt tôi, tôi vui lắm.” Sở Hoa cười nói.

Nghe vậy, Diệp Hoài Cẩn nhướng mày: “Anh cũng tự mình biết mình đấy.”

Biết hai người họ đang công khai tình cảm là được.

“Ừ, tôi luôn biết mà.” Sở Hoa không tức giận bởi giọng điệu của Diệp Hoài Cẩn, anh ta tiếp tục gật đầu.

“Biết mà anh còn đến tham gia chương trình làm gì?” Diệp Hoài Cẩn hừ một tiếng.

“Thì muốn đến gặp em ấy thôi, tôi chẳng định làm gì cả, tôi chỉ muốn được ngắm nhìn em ấy là được rồi.” Sở Hoa nói với Diệp Hoài Cẩn bằng vẻ sâu xa.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Đúng là không có gì tốt lành! Muốn ngắm thì tự anh đi tìm phụ nữ đi! Ngắm vợ tôi làm gì?” Diệp Hoài Cẩn nói mà chẳng hề khách sáo.

“Vợ cậu là đàn em cùng tôi lớn lên, cũng là người tôi muốn… nhất, vì thế đương nhiên tôi muốn ngắm em ấy rồi.” Sở Hoa nói mập mờ nhưng câu nào cũng có ý ám chỉ.

Nghe lời Sở Hoa, đầu tiên Diệp Hoài Cẩn cau mày, sau đó lại thả lỏng ra: “Anh thích thì cứ ngắm, đúng lúc cũng phải xem xem bây giờ cô ấy sống thế nào, như vậy anh cũng có thể yên tâm. Tôi cũng buồn ngủ rồi, tôi đi ngủ đây, mình anh đi dạo thong thả nhé!”

Cao thủ ra chiêu, chiêu nào cũng chí mạng.

Hai người đã giao lưu với nhau mấy chiêu rồi.

Kết quả hiện giờ là Diệp Hoài Cẩn thắng một hiệp.

Dù sao thì Diệp Hoài Cẩn có con át chủ bài lớn nhất.

Thấy bóng lưng rời đi của Diệp Hoài Cẩn, nụ cười trên mặt Sở Hoa dần đông cứng, cuối cùng chỉ còn lại nụ cười cay đắng.

Anh ta chỉ đang đấu tranh lần cuối mà thôi.

Vào lúc này, sau khi Diệp Hoài Cẩn quay về thì chạy thẳng vào lều của Mục Nhan và cặp sinh ba.

Sau khi gọi Mục Nhan ở ngoài, cửa lều được kéo ra.

“Sao anh lại đến rồi.”

“Họ không chuẩn bị lều cho anh.” Diệp Hoài Cẩn đáng thương nói.

“Sáng sớm mai bọn em còn phải dậy ghi hình chương trình, anh ngủ ở đây không tiện đâu.” Mục Nhan bất lực từ chối.

“Sáng mai anh dậy sớm rồi đi là được mà.” Diệp Hoài Cẩn nói luôn mà không suy nghĩ gì thêm.

Thái độ của Diệp Hoài Cẩn quá kiên quyết, Mục Nhan bất lực đồng ý.

Diệp Hoài Cẩn thuận lợi vào lều, sau đó là có vợ yêu ấm áp mềm mại bên cạnh.

Nhưng mà cặp sinh ba ngủ bên cạnh nên Diệp Hoài Cẩn thật sự không thể làm gì được, anh ôm Mục Nhan, chẳng mấy chốc chìm sâu vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Diệp Hoài Cẩn thật sự dậy rất sớm.

Nhìn Mục Nhan và cặp sinh ba vẫn đang ngủ, anh không hề làm phiền, đang định khẽ khàng rời đi, không ngờ rằng anh mới vừa di chuyển, cặp sinh ba như nghe được tiếng động gì đó, đứa nào đứa nấy đều bò dậy.

Vốn dĩ vẫn chưa tỉnh hẳn nhưng ngay sau đó, lúc nhìn thấy Diệp Hoài Cẩn, chúng bỗng bừng tỉnh.

Ba cậu nhóc nhanh chóng gọi “bố” vô cùng ngọt ngào.

Nghe giọng nói non nớt của ba cậu nhóc, trái tim anh không khỏi tan chảy.

Anh vội vã giơ tay lên đặt trước miệng làm động tác suỵt.

Ba cậu nhóc lập tức dùng tay che miệng mình lại với vẻ đáng yêu như thể làm vậy sẽ không phát ra âm thanh nào nữa.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Các con ngủ tiếp đi, bố ra ngoài trước đây, lát nữa gặp.” Diệp Hoài Cẩn nói rồi vẫy tay với chúng, sau đó đi thẳng ra khỏi lều.

Sau khi Diệp Hoài Cẩn ra khỏi lều, ba cậu nhóc đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại cùng nằm xuống.

Nhưng mà mắt vẫn mở, ba cặp mắt vừa to vừa tròn đảo quanh.

Một lúc sau, Mục Nhan thức dậy nhìn thấy cảnh này.

Diệp Hoài Cẩn đã không còn trong lều nữa, còn ba cậu nhóc đang trợn tròn mắt nhìn đỉnh lều.

“Mẹ ơi, mẹ dậy rồi ạ! Bố dậy trước và đi mất rồi.” Diệp Vũ Thánh nhanh nhẹn nhắc nhở.

“Ừ, bây giờ chúng ta cũng dậy thôi.” Mục Nhan đáp lại, sau đó dẫn ba cậu nhóc rời giường.

Vừa ra ngoài đã cảm nhận ngay được làn gió mang theo chút mùi tanh của biển.

Mắt ba cậu nhóc đảo quanh rồi ngay lập tức nhìn thấy Diệp Hoài Cẩn trong đám người, chúng vui mừng vẫy tay với anh nhưng không hề kích động chạy về phía trước.

Chúng vẫn nhớ lời mẹ dặn rằng không được chạy đến cạnh bố trong lúc ghi hình chương trình.

Mục Nhan ở đằng sau chúng nên cũng để ý đến hành động giữa các bố con.

Khi đang chuẩn bị nói gì đó thì người dẫn chương trình đã đến trường quay và lập tức tập hợp nhóm Mục Nhan lại.

Mục Nhan chào Diệp Hoài Cẩn một cách vội vã rồi nhanh chóng đi quay chương trình.

Diệp Hoài Cẩn nhận được xong thì làm một quần chúng nhìn mọi chuyện cùng các nhân viên.

Điều này đối với anh đúng là một trải nghiệm mới lạ.

Giờ phút này đây, tầm mắt của Diệp Hoài Cẩn chưa từng di chuyển khỏi người Mục Nhan và cặp sinh ba.

Nhân viên ở cùng một chỗ thấy cảnh này đều không khỏi bắt đầu xì xào.

Gia đình này ở cùng nhau khiến người ta nhìn thôi cũng thấy ấm lòng cực kỳ.

Nhưng mà tại sao có lúc nhìn ảnh đế Diệp thì họ cứ thấy hơi lành lạnh ấy nhỉ?

Trong tình huống như vậy, Diệp Hoài Cẩn cứ nhìn nhóm Mục Nhan ghi hình chương trình.

Tới tận chiều, chương trình mới kết thúc việc ghi hình.

Vừa kết thúc, tổ chương trình đã bắt đầu thu dọn dụng cụ, còn nhóm Mục Nhan chuẩn bị ngồi xe đi thẳng đến sân bay Trường Lạc.

Ba cậu nhóc rất hào hứng, đứng bên cạnh bố mẹ nói rằng được về nhà rồi, rồi vây quanh Diệp Hoài Cẩn hỏi về tình hình của tụi Max.

Vừa thu dọn đồ đạc các kiểu lên xe xong, Sở Hoa kéo chiếc vali đi về phía nhóm Mục Nhan, miệng nở nụ cười: “Có tiện để tôi cùng mọi người đến Ma Đô chơi mấy hôm không?”

Diệp Hoài Cẩn: “…”

Mẹ kiếp, đúng là âm hồn bất tán mà!
 
Vợ Của Ảnh Đế Là Đầu Bếp
Chương 98



“Được, đi cùng đi.” Mục Nhan đồng ý rất thẳng thắn.

Thấy vẻ mặt bất mãn của Diệp Hoài Cẩn, cô không nhịn được ho nhẹ một tiếng.

Diệp Hoài Cẩn ngay lập tức nhớ lại lời Mục Nhan nói với anh tối qua.

Rồi anh lại nhìn Sở Hoa đang cười tươi rói, Diệp Hoài Cẩn chỉ đành nói: “Người tới là khách nên đương nhiên vợ chồng chúng tôi sẽ tiếp đãi anh thật tử tế.”

Sau khi Diệp Hoài Cẩn nói xong, mắt cặp sinh ba ngay lập tức sáng bừng.

“Chú Sở Hoa đến đi ạ! Tới lúc đó nấu thêm vài món ngon cho chúng cháu nữa.”

“Chú Sở Hoa, món chú nấu ngon nhất luôn!”

“Chú Sở Hoa, chúng cháu đều chào đón chú ạ!”

Lời ba cậu nhóc đứa này tha thiết hơn đứa kia, nhưng chúng đều không quên một chuyện.

Món chú Sở Hoa nấu rất ngon.

Sở Hoa thấy thái độ của chúng thì không nhịn được mà bật cười, sau đó đưa vali cho Diệp Hoài Cẩn: “Thế thì làm phiền cậu nhé.”

“Không phiền!” Diệp Hoài Cẩn thốt ra từng câu từng chữ.

Lòng anh không khỏi hừ một tiếng nhưng vẫn để đồ của Sở Hoa lên xe.

Mà lúc này đây Sở Hoa đã bắt đầu cùng nô đùa với cặp sinh ba.

Sở Hoa trêu chọc ba cậu nhóc rất vui vẻ, cứ cười khanh khách suốt.

Thấy cảnh này, trong lòng Diệp Hoài Cẩn cũng phải thừa nhận rằng tên Sở Hoa này đúng là hơi mưu mô đấy.

Rất nhanh tới lúc đi, hai người Giang Bắc và Vệ Nam cũng đến chào hỏi.

Thấy hai người, cặp sinh ba ngay lập tức bỏ Diệp Hoài Cẩn và Sở Hoa ra sau.

“Anh Giang Bắc, anh Vệ Nam.” Ba cậu nhóc nhìn hai người họ với ánh mắt lấp lánh.

Trong hai ba ngày ở cùng nhau này, ba cậu nhóc có vẻ càng thích hai người này hơn.

Chúng vừa chạy sang là chạy ngay tới cạnh hai người.

Thấy ba cậu nhóc đáng yêu, hai người cũng ngồi xổm xuống, tiện thể chạm vào ba cậu nhóc, đồng thời móc trong túi ra mấy tấm vé.

“Đây là vé concert sắp tổ chức của bọn anh, là ghế VIP hàng đầu.” Nói rồi Giang Bắc đưa vé ra trước mặt ba cậu nhóc.

Diệp Vũ Thánh cầm lấy vé, lập tức vui mừng đưa vé cho Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan: “Bố mẹ ơi, tới lúc đó chúng ta có đi được không ạ?”

“Được.” Diệp Hoài Cẩn nhận lấy vé, nhìn thời gian trên đó xong anh đáp lại ngay.

“Tuyệt quá đi!”

Ba cậu nhóc ngay lập tức bắt đầu reo hò phấn khích.

“Thế bọn anh đi trước đây, bọn anh còn phải về tập duyệt nữa.” Giang Bắc và Vệ Nam nói lời tạm biệt.

Sau khi hai người đi rồi, nhóm Mục Nhan cũng chuẩn bị lên xe.

Trên xe, ba cậu nhóc liên tục tíu ta tíu tít về chuyện concert.

Còn Diệp Hoài Cẩn đang nhìn vé concert trong tay, anh đếm thì có tổng cộng sáu vé.

Rõ ràng là cũng bao gồm cả Sở Hoa nữa.

Hai cái tên nhóc này đúng là không có mắt mà, không thấy Sở Hoa và anh là tình địch à?

Sở Hoa để ý tới hành động của Diệp Hoài Cẩn, anh ta cười rồi rút một tấm vé trong đó ra: “Nếu đã đưa cho tôi thì để tôi tự giữ đi!”

Nói rồi Sở Hoa nhét vé vào túi đeo bên người.

Diệp Hoài Cẩn bĩu môi chẳng nói năng gì.

Bóng đèn là bóng đèn, anh sẽ khiến đối phương thấy được rốt cuộc làm bóng đèn giữa họ sẽ tủi thân cỡ nào.

Trong lòng có suy tính, Diệp Hoài Cẩn cũng ung dung hơn.

Thấy Sở Hoa và cặp sinh ba chơi đùa vui vẻ, Diệp Hoài Cẩn nắm lấy tay Mục Nhan rồi chơi đùa trong tay mình.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Mục Nhan nhận ra hành động của Diệp Hoài Cẩn, cô muốn rút tay mình lại nhưng lại bị Diệp Hoài Cẩn nắm chặt hơn: “Đừng có cử động.”

“Sao thế?” Mục Nhan hỏi.

“Chỉ là muốn nắm tay em thôi.” Diệp Hoài Cẩn nói khẽ.

Mục Nhan nhìn Diệp Hoài Cẩn một cái, cũng chẳng còn hành động từ chối nữa, cứ để mặc Diệp Hoài Cẩn nắm lấy, tay còn lại thì lấy điện thoại ra lướt.

Hai hôm nay cô chẳng có lấy thời gian đọc báo trên mạng, nhân cơ hội này lướt chút cũng được.

Rất nhanh Mục Nhan đã đăng nhập vào Weibo.

Vừa mở Weibo của mình ra là ấn mở @Lựa chọn của mình.

Vừa mở ra thì thấy vài nội dung tin mới.

#Diệp Hoài Cẩn chạy đến Phúc Châu gặp vợ con#

#Lại công khai tình cảm: một ngày không gặp như cách ba thu#

#Ảnh sân bay của Diệp Hoài Cẩn#

#Diệp Hoài Cẩn chạy vội đến Phúc Châu…#

Tin nào cũng là tin Diệp Hoài Cẩn đến Phúc Châu, thậm chí tin nào cũng không bỏ qua việc Diệp Hoài Cẩn đến tìm cô.

Mục Nhan đọc tin mà bất lực.

Người mà Diệp Hoài Cẩn nhớ đến không phải mẹ con họ mà là… tình địch đấy!

Nghĩ vậy Mục Nhan cảm thấy hơi dở khóc dở cười.

Đây đúng là một sự hiểu lầm kỳ diệu.

Thấy Mục Nhan cười, Diệp Hoài Cẩn cũng tiến sát lại gần cô, chăm chú nhìn: “Đọc cái gì thế? Buồn cười thế à.”

“Anh tự xem đi.” Mục Nhan giơ điện thoại lên trước mặt Diệp Hoài Cẩn.

Diệp Hoài Cẩn liếc nhìn một cái là thấy ngay nội dung trên điện thoại của Mục Nhan.

Anh bỗng chốc bật cười: “Thật ra thì cũng đúng, vốn dĩ anh đến là vì em mà.”

Nếu không phải vì tình địch xuất hiện thì anh cũng sẽ không đến.

Vì thế suy cho cùng vẫn là vì Mục Nhan.

“Không phải vì em mà là vì người nào đó hẹp hòi.” Mục Nhan khẽ nói.

“Với em thôi.” Diệp Hoài Cẩn ghé sát tai Mục Nhan nói ra ba chữ này.

Hơi nóng phả vào tai Mục Nhan khiến cô cảm thấy hơi ngứa, cô nhanh chóng nói: “Anh tránh xa em ra, ngứa lắm.”

“Phù phù phù~” Diệp Hoài Cẩn liếc trộm Sở Hoa bên cạnh một cái, sau đó tiếp tục thổi hơi về phía Mục Nhan.

Mục Nhan chẳng suy nghĩ gì mà đẩy Diệp Hoài Cẩn ra, sau đó nhanh chóng rụt tay và điện thoại mình lại: “Đừng có làm phiền em.”

“Được thôi!” Diệp Hoài Cẩn nhìn động tác đông cứng trong chốc lát của Sở Hoa, nụ cười trên khoé môi càng rõ hơn.

Muốn ở lại cũng được thôi! Nhìn họ công khai tình cảm đi!

Sở Hoa cũng để ý tới dáng vẻ khiêu khích của Diệp Hoài Cẩn, lúc ấy thậm chí anh ta còn hơi bị anh chọc tức.

Ai bảo anh ta để ý chứ!

Nước cờ này đúng là hữu dụng chết đi được.

Nhưng mà lần này Diệp Hoài Cẩn nghĩ hơi kém!

Anh ta tới tìm sự tuyệt vọng mà.

Công khai đi! Công khai đi! Để anh ta nhìn phát ngấy thì có lẽ sẽ buông bỏ thôi.

Tiếp sau đó thì không có chuyện gì xảy ra, nhóm người thuận lợi đến sân bay.

Lần này vì không có sự dẫn dắt của nhân viên, khi nhóm người vừa đến sân bay thì thật sự không có quá nhiều người để ý tới họ.

Sau khi thuận lợi ký gửi đồ đạc, nhóm người đi qua kiểm tra rồi tìm cửa lên máy bay.

Tốc độ kiểm tra rất chậm

Vì thế khi nhóm Mục Nhan đang xếp hàng kiểm tra an ninh đã bị nhận ra.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Một nhóm người đang xếp hàng sau khi thấy bèn thi nhau cầm điện thoại lên chụp.

Nhóm Mục Nhan đã quá quen với sự vây quanh của người xung quanh, sau khi bình tĩnh qua kiểm tra an ninh thì đi thẳng vào phòng chờ VIP.

Người chụp được lập tức bắt đầu chia sẻ lên mạng.

Vì gần như chỉ có một chuyến bay từ Trường Lạc đến Ma Đô cùng một giờ trong một ngày nên rất nhanh có rất nhiều truyền thông và cư dân mạng tập trung vào.

Sau khi tập trung vào thì bắt đầu chuẩn bị đón tại sân bay quốc tế Ma Đô.

Cùng lúc ấy, Diệp Hoài Cẩn liên lạc ngay cho Hướng Thiên.

“Sao thế?” Hướng Thiên nhận điện thoại xong là hỏi ngay.

“Hôm nay tôi và Mục Nhan về Ma Đô, tự dưng chuyến bay bị lộ rồi, anh dẫn mấy vệ sĩ đến đề phòng nhé.” Diệp Hoài Cẩn dặn dò.

Vì danh tiếng ngày một tăng, anh cảm thấy bây giờ buộc phải chuẩn bị một chút.

“Được, tôi đi sắp xếp ngay đây.” Hướng Thiên đáp lại.

“Đúng rồi, anh bảo Hải Dương đến đi, sắp xếp thêm một xe, lần này có thêm một vị khách nữa, để Hải Dương phụ trách đưa anh ta về nhà chúng tôi.” Diệp Hoài Cẩn nói rồi nhìn Sở Hoa bên cạnh một cái.

“Chẳng lẽ là Sở Hoa à?” Hướng Thiên ở đầu bên kia vừa nghe thấy vậy không khỏi bật cười.

Cái hũ giấm hẹp hòi này lại còn dắt tình địch về nhà nữa.

Đúng là làm người ta bất ngờ đấy.

Đây còn là Diệp Hoài Cẩn à?

Thế nên lúc này giọng điệu của Hướng Thiên mang theo chút trêu chọc.

“Ừm.” Diệp Hoài Cẩn tỏ vẻ không muốn nói thêm.

Hướng Thiên cũng biết điểm dừng, chờ sau khi gặp anh sẽ có cơ hội hỏi rõ tình hình cụ thể, bây giờ vẫn nên mau chóng làm chuyện Diệp Hoài Cẩn nói đã.

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Hoài Cẩn ngồi cạnh Mục Nhan đợi đến thời gian lên máy bay.

Đợi chờ hơn nửa tiếng, cuối cùng nhóm Mục Nhan cũng lên máy bay.

Lại thêm hơn một tiếng bay là đáp sân bay quốc tế Ma Đô.

Sân bay quốc tế Ma Đô, ngoài các fan hâm mộ thì có không ít truyền thông đã chờ đợi ngoài sân bay.

Thật sự là họ cũng biết độ nổi tiếng của Diệp Hoài Cẩn, thế nên không thể bỏ qua việc quay chụp này được.

Cùng lúc đó, sau khi nhóm Mục Nhan xuống máy bay là chuẩn bị chia tay với Sở Hoa luôn.

“Người đại diện của em sẽ đợi anh ở bên ngoài, bọn em đi rồi sẽ liên lạc với anh và cậu ấy.” Mục Nhan nói với Sở Hoa.

“Ừm, nghe theo em hết.” Sở Hoa gật đầu.

“Được rồi, anh ta lớn từng ấy rồi lại còn không hiểu à?” Diệp Hoài Cẩn nhìn hai người đứng gần nhau nói chuyện bèn nhanh chóng đi đến xen ngang và ôm eo Mục Nhan, nói xong lại nhìn về phía Sở Hoa: “Anh nói xem có đúng không?”

“Tôi biết nhưng mà tôi rất thích cảm giác được người ta quan tâm.” Sở Hoa cười đáp.

Diệp Hoài Cẩn lườm Sở Hoa rồi khẽ hừ một tiếng.

“Vậy bọn em đi đây.” Mục Nhan xen ngang nói, sau đó dắt tay Diệp Hoài Cẩn đi về phía cửa xuống máy bay.

“Tạm biệt chú Sở Hoa.” Cặp sinh ba nhanh chóng vẫy tay với Sở Hoa, sau đó lon ton theo sau Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan.

Thấy bóng lưng cả gia đình này rời đi, Sở Hoa cứ nhìn thế mãi, sau đó nở một nụ cười trên khóe môi.

Đó là nụ cười cay đắng!

Anh ta à, đúng là tự mình tìm đắng cay cho mình mà.
 
Vợ Của Ảnh Đế Là Đầu Bếp
Chương 99



Sau khi ra khỏi cửa ra, cả nhà Mục Nhan nhận được sự đón tiếp nồng hậu của các fan hâm mộ ở bên ngoài.

Vài fan hâm mộ kích động không kiềm được mà hô tên của Diệp Hoài Cẩn khi nhìn thấy anh.

Đương nhiên là cả Mục Nhan và cặp sinh ba nữa.

Vì thế khi Mục Nhan nghe thấy tên mình trong tiếng hò của fan hâm mộ, cô không khỏi sững người một lát.

Nhưng trong tình huống ấy, Mục Nhan cũng nở nụ cười với các fan hâm mộ mà chẳng ngần ngại gì.

Cặp sinh ba có biểu hiện giống hệt Mục Nhan, lúc nghe thấy tiếng gọi mình chúng còn nhìn về phía âm thanh ấy, sau đó vẫy tay chào.

Kết quả là tạo ra một hồi âm thanh ầm ĩ trong sân bay.

Sự nồng nhiệt của các fan hâm mộ cũng thu hút sự chú ý của hành khách xung quanh rồi sau đó họ cũng đến góp vui.

Kết quả là người vây quanh ngày một đông.

Ngay lúc ấy, có vài fan hâm mộ hơi điên cuồng muốn tiến lại nắm tay gia đình Diệp Hoài Cẩn.

May mắn thay khi gia đình Diệp Hoài Cẩn vừa đi ra thì Hướng Thiên chờ đợi bên ngoài đã phái vệ sĩ vây quanh gia đình anh, thế nên các fan này đúng lúc bị chặn lại.

Đồng thời, các phóng viên cũng nắm bắt thời cơ theo bước chân của gia đình Diệp Hoài Cẩn để hỏi han.

“Ảnh đế Diệp, có phải lần này anh đến Phúc Châu là để đích thân đón vợ con mình không?”

“Ảnh đế Diệp, chẳng lẽ đến một ngày mà anh cũng không chờ đợi nổi sao?”

“Hay là vì xảy ra chuyện gì nên anh cố tình đến?”

“…”

Các phóng viên cứ hỏi hết câu này tới câu khác.

Diệp Hoài Cẩn vốn dĩ không muốn trả lời nhưng sau khi nghe câu “xảy ra chuyện gì nên anh cố tình đến”, lông mày không khỏi nhíu lại.

Là nghệ sĩ thường tiếp xúc với phóng viên nên đương nhiên Diệp Hoài Cẩn có thể hiểu ý trong lời nói của phóng viên lúc họ đưa ra câu hỏi.

Cùng là một chuyện nhưng từ góc khác nhau, ngữ điệu khác nhau thì khi hỏi ra sẽ có hiệu quả khác.

Cũng như vấn đề anh vừa nghe thấy rõ ràng là có ác ý.

Nhưng mà lúc Diệp Hoài Cẩn để ý thì không thể tìm ra phóng viên đã đưa ra câu hỏi này nữa rồi.

Diệp Hoài Cẩn đã nhạy bén nhận ra gì đó.

Sau đó anh đưa mắt ra hiệu với Hướng Thiên bên cạnh.

Hướng Thiên hiểu ý, vội vã chặn trước người Diệp Hoài Cẩn rồi nói xin lỗi với các phóng viên: “Xin lỗi, họ vừa ghi hình chương trình xong, tinh thần hơi mệt mỏi không thích hợp để phỏng vấn. Nếu như có chuyện gì, chúng tôi sẽ mở họp báo, xin lỗi.”

Hướng Thiên nói như vậy, các phóng viên xung quanh cũng không gặng hỏi nữa.

Nhân cơ hội này, Diệp Hoài Cẩn bảo vệ Mục Nhan và cặp sinh ba tăng tốc rồi nhanh chóng ra khỏi sân bay, lên xe đang đợi ở bên ngoài.

Sau khi lên xe, Diệp Hoài Cẩn nói với Hướng Thiên: “Anh để ý tình hình trên mạng gần đây, tôi thấy không ổn rồi đấy.”

“Ừ, được.” Nghe dặn dò của Diệp Hoài Cẩn, Hướng Thiên lập tức đồng ý với vẻ nghiêm túc.

Có thể nói Diệp Hoài Cẩn còn có độ nhạy bén với “nguy hiểm” hơn nhiều so với người đại diện của anh, trước đây mấy lần đều là Diệp Hoài Cẩn nhận ra nên họ chuẩn bị từ trước.

Vì thế thái độ của Hướng Thiên rất nghiêm túc với lời nhắc nhở của Diệp Hoài Cẩn.

Nghe cuộc đối thoại giữa hai người, sau khi hai người kết thúc, Mục Nhan dùng ánh mắt ra hiệu với Diệp Hoài Cẩn là có chuyện gì thế?

Diệp Hoài Cẩn nhận được ánh mắt ấy bèn nắm tay cô rồi lắc đầu: “Không sao hết, anh chỉ bảo Hướng Thiên phòng trước mà thôi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thấy Diệp Hoài Cẩn không muốn nói nhiều thì Mục Nhan cũng không hỏi thêm, dù sao thì chuyện chưa xảy ra, nếu như xảy ra rồi Diệp Hoài Cẩn cũng sẽ giấu cô thôi.

Lúc ấy, ở một bên khác, sau khi gia đình Diệp Hoài Cẩn rời đi không lâu, Sở Hoa cũng xách đồ đạc đi ra.

Hải Dương đang đợi ở ngoài vừa nhìn là thấy Sở Hoa, anh ta nhanh chóng chạy đến đón.

“Anh là Sở Hoa nhỉ! Tôi là người đại diện của Mục Nhan, Hải Dương.” Hải Dương tự giới thiệu, tiện tay đón lấy đồ của Sở Hoa.

“Xin chào.” Sở Hoa cũng gật đầu với Hải Dương.

“Vậy bây giờ chúng ta đi nhé!” Hải Dương nói tiếp.

Sau khi Sở Hoa gật đầu, hai người đi ra khỏi sân bay.

Ngay lúc ấy, Chu Vãn cũng đúng lúc đang cùng người đại diện đi ra từ cửa ra sân bay.

Có một vài người sau khi thấy Chu Vãn cũng nhanh chóng chạy đến, rõ là Chu Vãn thầm lặng đi nên fan hâm mộ tại sân bay không nhiều, họ đi qua vẫn xin chữ ký được!

Quả nhiên là vì lần này Chu Vãn ăn mặc đơn giản ra ngoài nên khi đối diện với các fan hâm mộ chạy đến, thái độ chụp ảnh ký tên cho fan rất tốt, tạo ra một loạt tiếng hò reo.

Cho dù là vậy, bước chân rời đi của Chu Vãn và người đại diện của mình chưa từng chậm lại, ngược lại còn nhanh chân hơn ngày thường.

Chẳng mấy chốc cũng ra khỏi sân bay.

Trong lúc Chu Vãn đang đợi trợ lý lái xe tới ở ngoài sân bay, cô ta nhìn thấy bóng người của Hải Dương.

Vẻ mặt cô ta bất giác cứng đờ.

Lúc Chu Vãn nhìn Hải Dương, đương nhiên cũng thấy bóng của Sở Hoa.

Người đàn ông bên cạnh Hải Dương là ai thế?

Nghệ sĩ mới của anh ta à?

Nhìn dáng vẻ điển trai và khí chất đặc biệt của đối phương, Chu Vãn lấy điện thoại ra chụp lại.

Hành động của Chu Vãn rất nhanh chóng, cả quá trình chỉ có mấy giây nên cũng chẳng ai để ý tới hành động của cô ta.

Sau khi nhìn thấy Hải Dương lái xe rời đi cùng người đàn ông bên cạnh anh ta, Chu Vãn mới thu hồi tầm mắt.

Chẳng mấy chốc, xe cũng tới.

Vừa lên xe, Chu Vãn đã ném chiếc điện thoại trong tay mình vào tay người đại diện: “Xem người đàn ông bên cạnh Hải Dương là ai thế? Có phải nghệ sĩ mới của anh ta không.”

Thế nên thật sự là Hải Dương lại bắt đầu leo lên dưới sự hỗ trợ của Diệp Hoài Cẩn à?

Nghĩ vậy, Chu Vãn không khỏi bắt đầu thấy lo lắng trong lòng.

“Được.” Người đại diện đồng ý, nhìn vẻ mặt khó chịu của Chu Vãn thì anh ta càng thêm tò mò. Rốt cuộc là Hải Dương nắm điểm yếu gì của Chu Vãn trong tay mới khiến Chu Vãn dứt mãi không buông như thế?

Ở một bên khác, cả nhà Mục Nhan đã về đến nhà.

Mới vừa xuống xe, Mục Nhan đã bảo Diệp Hoài Cẩn gọi điện thoại cho Hải Dương xem họ đến đâu rồi.

Cô nghĩ rằng nếu cô gọi thì cái tên đàn ông hẹp hòi Diệp Hoài Cẩn này sẽ ghen tuông mất, thôi thì chi bằng trao quyền chủ động vào tay Diệp Hoài Cẩn đi.

Diệp Hoài Cẩn thật sự thấy hài lòng về thái độ này của Mục Nhan, anh đích thân gọi điện cho Sở Hoa với tâm trạng cực kỳ tốt.

Hướng Thiên thấy cảnh này, khóe môi không khỏi co giật.

Một người chịu đánh, một người chịu đòn, hai người này đúng là trời sinh một cặp.

Chỉ là những người nhìn như họ thấy hơi xót ruột một chút.

Sau khi giao nhiệm vụ gọi điện thoại cho Diệp Hoài Cẩn, Mục Nhan dắt cặp sinh ba vào nhà.

Vào lúc này, bước chân của ba cậu nhóc cực kỳ vui vẻ, chúng chạy thẳng vào nhà, miệng vẫn không quên gọi các cục cưng của chúng là Max, Bánh Đậu và Tiểu Bạch.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Vẫn chưa vào cửa, ba cậu nhóc đã gọi tên chúng nó.

Thính giác của ba bé lông xù cũng rất thính, nghe thấy âm thanh gọi tên của ba cậu nhóc bèn sủa vang trong phòng.

“Gâu gâu gâu…”

“À ú à ú…”

Rất nhanh sau khi vào nhà, ba cậu nhóc nhìn thấy các bé lắm lông của mình.

Thấy vậy, Tiểu Ngô đang trông ba bé lắm lông nhanh chóng bỏ xích trên người chúng ra.

Các bé lông xù ngay lập tức chạy về phía Mục Nhan và cặp sinh ba.

Lúc ấy, Mục Nhan nhớ tới một câu nói thịnh hành liên quan tới vật nuôi trên mạng.

Nếu không nuôi chó, bạn sẽ chẳng bao giờ cảm nhận được niềm vui lúc chúng chạy về phía bạn.

Mục Nhan nhìn ba bé lông xù và thật sự cảm nhận được.

Lúc đang suy nghĩ, ba bé lông xù đã càng ngày càng tới gần rồi.

Ban đầu Mục Nhan còn tưởng mỗi đứa sẽ chạy vào lòng ba đứa nhóc nhưng không ngờ rằng lúc chúng sắp bổ vào lòng ba đứa nhóc thì lại di chuyển về phía Mục Nhan, sau đó sủa ầm ĩ cạnh chân cô.

Mục Nhan nghe rõ được sự tủi thân của chúng nó qua tiếng sủa.

Thấy vậy, Mục Nhan nhanh chóng ngồi xổm xuống.

Mục Nhan vừa ngồi xổm xuống, ba bé lông xù nhanh chóng giơ vuốt lên muốn trèo vào lòng Mục Nhan.

“Sao thế?” Mục Nhan xoa đầu chúng nó, ân cần hỏi.

“Gâu gâu gâu~”

“Ư ử… ư ử”

“Gâu gâu gâu”

Ba bé lông xù sủa lên như một bản giao hưởng.

Khi ấy, Mục Nhan tỏ ra rằng cô không nghe lầm, ba bé lông xù này thật sự đang cảm thấy tủi thân.

Nhưng mà tủi thân từ đâu ra?

Trong giây lát Mục Nhan chưa hiểu lắm.

Bấy giờ, Tiểu Ngô đi đến, sau đó nói với Mục Nhan: “Chị Mục, hai hôm nay em cứ cho chúng nó ra khỏi phòng là chúng nó chạy thẳng vào nhà bếp, nhưng mà em không dám cho chúng nó ăn gì khác ngoài thức ăn cho chó cả. Em nghĩ rằng có phải chúng nó muốn ăn đồ chị nấu không?”

Tiểu Ngô là người thường xuyên đến ăn chực cùng Hướng Thiên nên cũng biết Mục Nhan có đích thân chuẩn bị đồ ăn cho ba bé lông xù kết hợp với hành động cứ đến giờ ăn cơm là chúng nó chạy vào nhà bếp nên cậu ta cũng đoán ra được suy nghĩ của chúng nó.

Mục Nhan nghe vậy thì hiểu ra ngay.

Bình thường lúc ở nhà cô đều sẽ chuẩn bị chút đồ ăn cho chúng nó, mấy hôm nay cô không ở nhà, có lẽ chúng nó không được ăn nên bây giờ than vãn với cô.

Thấy bộ dạng tủi thân cạnh chân mình của ba bé lông xù, Mục Nhan không nhịn được cười.

Ai nói đây là bộ ba ngốc thế, không phải thông minh phết đây à?

Nghĩ vậy, Mục Nhan xoa đầu ba bé lông xù: “Được rồi, tao nấu đồ ăn cho tụi mày nhé.”

Nói rồi cô đứng dậy đi vào bếp, ba bé lông xù lon ton theo sau Mục Nhan, cả đường cứ sủa gâu gâu, âm thanh có vẻ đã trở nên vui vẻ hơn.

Đúng vậy, chúng nó vẫn nhớ căn bếp là nơi Mục Nhan nấu đồ ăn ngon cho chúng nó đây!

Còn vào lúc này, ba anh em Diệp Vũ Thánh thấy cảnh này đều trợn tròn mắt.

Vừa rồi chúng không nghe và nhìn nhầm chứ?

Một là thú cưng của chúng tạo phản bổ vào lòng mẹ.

Hai là thú cưng của chúng cướp mẹ của chúng rồi.

Ba là thú cưng của chúng cướp đồ ăn mẹ chúng nấu.

Ba cậu nhóc nhìn nhau, ngay lập tức chạy nhanh vào phòng bếp rồi gào lên.

“Mẹ ơi, mẹ nấu cho bọn con trước đi!”

Huhuhu~ Trước đây mẹ đều nấu cho chúng trước mà, bây giờ chúng không được cưng chiều nữa rồi sao?
 
Back
Top