Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vĩnh Lạc Công Chúa

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOt3zU7R_KJcr7-RCzEzJZOWP7S4OMPAU7bKm_sYfmGeEU6oVUzWVUq_BWdz32cv0j-xL2yCJPK_8C7UxCnO_oNyVqm5MldZeOVZRN9qrdgPaytww6PxzKybPo0NP2Ayne7e97Ap7o423W_hP6t1ha5=w215-h322-s-no-gm

Vĩnh Lạc Công Chúa
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ta tên là Cao Nhược Hoa, năm nay mười lăm tuổi, Trưởng công chúa của Trần quốc.

Mỹ nữ đang bị ấn vào tường mà hôn là Lâm Tố, tiểu thư của phủ Thượng thư, còn người mà cưỡng ép nàng ấy chính là biểu ca của ta, Phó Cẩm Thư, tướng quân mặt lạnh trẻ nhất trong lịch sử triều đại.

Theo nguyên tác, Trưởng công chúa là ta đây đã nhất kiến chung tình với biểu ca, si mê hắn đến điên dại, thế nên một lòng một dạ trăm đắng nghìn cay gây khó dễ cho đại tiểu thư phủ Thượng Thư, xứng đáng với hình ảnh nhân vật công chúa kiêu căng tùy hứng, điển hình của vai nữ phụ độc ác trong truyền thuyết.

Có trời mới biết, ngoại trừ “công chúa được sủng” là thật ra thì mọi thứ khác đều là giả.​
 
Vĩnh Lạc Công Chúa
Chương 1



Ta tên là Cao Nhược Hoa, năm nay mười lăm tuổi, Trưởng công chúa của Trần quốc.

Mỹ nữ đang bị ấn vào tường mà hôn là Lâm Tố, tiểu thư của phủ Thượng thư, còn người mà cưỡng ép nàng ấy chính là biểu ca của ta, Phó Cẩm Thư, tướng quân mặt lạnh trẻ nhất trong lịch sử triều đại.

Theo nguyên tác, Trưởng công chúa là ta đây đã nhất kiến chung tình với biểu ca, si mê hắn đến điên dại, thế nên một lòng một dạ trăm đắng nghìn cay gây khó dễ cho đại tiểu thư phủ Thượng Thư, xứng đáng với hình ảnh nhân vật công chúa kiêu căng tùy hứng, điển hình của vai nữ phụ độc ác trong truyền thuyết.

Có trời mới biết, ngoại trừ “công chúa được sủng” là thật ra thì mọi thứ khác đều là giả.

Nguyên nhân là bởi nguyên chủ thực sự thì đã chếc đuối vào năm 7 tuổi rồi, còn ta, người được lớn lên trong tư tưởng chủ nghĩa xã hội, đã xuyên vào thân thể nàng, phải kế thừa hậu quả của cái cốt truyện dở hơi này.

Lạc đề rồi, giờ quay lại chủ đề chính thôi.

Nói chung, đây không phải lần đầu tiên ta chứng kiến cảnh biểu ca ép Lâm Tố vào tường mà hôn.

Theo như ta được biết, bọn họ đã hôn nhau trên tường thành, trên tường của phủ Thượng Thư, trên tường của phủ tướng quân, trên cả tường của phủ Dung vương. Nhưng mấy cái này không quan trọng, thứ thú vị hơn hết là kết quả lần nào cũng giống nhau. Đến nỗi ta có thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra vào giây tiếp theo.

Đúng như dự đoán, Lâm Tố tát vào mặt Phó Cẩm Thư, lạnh lùng nói:

“Ngươi không biết xấu hổ!”

Vẻ mặt Phó Cẩm Thư càng lạnh lùng hơn, l.i.ế.m khóe miệng, lạnh lùng nói: “Thật thú vị.”

Thành thật mà nói, ta không thể tưởng tượng ra tại sao mình lại yêu được cái người giống như biểu ca từ cái nhìn đầu tiên cho được? Yêu vì nhìn thấy hắn ấn người khác lên tường mà hôn quá quyến rũ hay là yêu vì nhìn thấy vẻ l.i.ế.m khóe miệng lạnh lùng như tổng tài ba xu sau khi bị tát kia quá “thú vị”?

Trời ạ, khẩu vị nữ phản diện cũng lạ thật đấy!

“Phó Cẩm Thư, đây là hoàng cung, ngươi đừng có lộn xộn!”

“Nàng sợ cái gì! Bên ngoài đều là người của ta!”

Ha hả, ta là người của hắn từ bao giờ thế?

“Ngươi!”

Lâm Tố tức giận muốn tát thêm một cái, nhưng đã bị biểu ca giữ chặt tay, một lần nữa bị ấn lên tường, biểu ca cúi đầu xuống giả vờ hôn nàng lần nữa. Lâm Tố muốn dùng chân đá hắn, nhưng Phó Cẩm Thư giống như đã biết trước, chặn chân nàng lại không cho cử động.

Ta ngại tới mức muốn che mặt lại, hai cái người này chơi trò gì đáng xấu hổ thế?
 
Vĩnh Lạc Công Chúa
Chương 2



Ta chỉ đơn giản muốn tìm chỗ nào khuất khuất trong cung để lén ăn vài viên kẹo táo, nhưng ông trời có vẻ như không hiểu lòng ta huhu. Trong miệng vẫn đang ngậm hai viên kẹo táo không dám nhai, nước bọt tứa ra, làm ơn đi, hai người có thể mau mau chóng chóng tốc chiến tốc thắng giải quyết xong chuyện rồi biến đi được không?

“Phó Cẩm Thư, cho dù ngươi có chiếm được thân thể ta thì cũng không thể chiếm được trái tim ta.”

“Lâm Tố, chuyện này không phải do nàng quyết định.”

“Phó Cẩm Thư, ngươi ngươi.....”

Ta núp sau bụi cỏ, một lời không nói hết mà thở dài, ngẩng đầu một góc 45 độ nhìn lên bầu trời.

Không ngờ, bầu trời thì ta nhìn không thấy, lại nhìn thấy một người đàn ông mặc cẩm y màu trắng đang vắt vẻo ngồi trên cành cây ngay trên đầu ta. Hắn đặt ngón trỏ lên môi ra dấu cho ta im lặng.

Ta muốn bật khóc ngay tại chỗ, Phó Cẩm Thư chếc tiệt, sao hắn dám nói với Lâm Tố là xung quanh chỉ có người của mình, có biết ngại không hả?

2

Hai người kia dây dưa một hồi, cuối cùng cũng chịu kết thúc khi bên ngoài vang lên tiếng chim cuốc kêu.

Lâm Tố tung một cú đá bay về phía Phó Cẩm Thư, khi hắn nhanh chóng né tránh, nàng vung tay lên, bột phấn màu trắng bay tán loạn trong không trung. Tranh thủ lúc Phó Cẩm Thư lấy tay che mũi miệng, Lâm Tố nhanh chóng chuồn mất.

Trong làn phấn bay lả tả, Phó Cẩm Thư kịp phản ứng, khóe miệng nhếch lên, giọng điệu lạnh nhạt: “Hừ! Thật là một thứ đồ chơi thú vị.”

Ta thầm chửi rủa trong bụi cỏ, hừ! Tên đàn ông thú vị, làm ta cười sặc.

Không ngờ giây tiếp theo Phó Cẩm Thư nhìn về phía ta, ánh mắt lạnh lẽo, dường như có sát khí!

Hừ! Ta là ai chứ? Công chúa tôn quý nhất nước Trần, sao có thể sợ tên nhóc miệng còn hôi sữa này? Hắn dám làm bậy, ta dám la làng!

Ta đang nghĩ đến những gì sẽ xảy ra tiếp theo, không ngờ vô tình liếc mắt xuống đất, lại nhìn thấy một con rắn đang đưa lưỡi về phía ta!

Ta “phụt” một tiếng nhổ kẹo hồ lô trong miệng ra, hét lên: “A ——”

Hiện trường một phen hỗn loạn, ta vừa chạy ra ngoài vừa la hét không ngừng.

Đến khi bị bịt miệng lại, ta mới phát hiện tình huống lúc này có chút kỳ lạ.

Ta, Cao Nhược Hoa, lại đang ở trên người Phó Cẩm Thư, đúng vậy, không sai, còn đang trong tư thế hai chân quấn quanh eo hắn, hai tay ôm cổ hắn. Hắn mặt lạnh tanh, nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng.

“Điện hạ có thể xuống khỏi người thần không?”

Ta vội vàng nhảy xuống khỏi người hắn, phát hiện dưới chân có thứ gì đó, cúi đầu nhìn xuống, thì ra là một thân rắn không đầu đang chảy máu.

Ta: “A ——”

Ta lại nhảy lên người Phó Cẩm Thư. Ta cố gắng kéo giãn khoảng cách với nửa thân trên của hắn, nhìn xuống nói: “Đỡ bản cung ra ngoài.”
 
Vĩnh Lạc Công Chúa
Chương 3



Phó Cẩm Thư nhìn ta một cách bất lực, cười lạnh nói: “Điện hạ đang ở trên người thần.”

Ta đáp lại bằng một nụ cười lạnh: “Lắm lời!”

Sau khi hắn đưa ta ra ngoài, ta mới tiếp tục duy trì hình tượng cao ngạo bá đạo của mình.

“Hừ, đừng tưởng ngươi giúp bản cung là có thể gây sự chú ý của bản cung, bản cung gặp nhiều loại đàn ông như ngươi lắm rồi.”

Nguyên tắc phản tổng tài đầu tiên: Chỉ cần bá đạo hơn cả tổng tài bá đạo, thì hai người sẽ không nảy sinh vấn đề tình cảm. Dù sao cũng là hai Alpha, nếu có vấn đề thì cũng là vấn đề nguy hiểm đến tính mạng.

Nói xong ta phẩy tay áo định rời đi. Đây vốn là một động tác rất phóng khoáng, không ngờ lại làm rơi xiên kẹo hồ lô trong tay áo ra.

Ta im lặng một lúc, nhặt kẹo hồ lô lên rồi lại cười lạnh một tiếng với hắn. Không thể để hình tượng sụp đổ. Trong lòng ta đang khóc thầm, rõ ràng ta muốn tạo cho hắn một hình ảnh tổng tài bá đạo lạnh lùng và khó gần, để cắt đứt mối nghiệt duyên của hai chúng ta. Không ngờ hình tượng tổng tài không tạo ra được, ngược lại còn khiến hắn nghĩ ta có bệnh gì đó.

Tuy nhiên, cũng coi như là đạt được mục đích rồi.

3

Ta tên là Cao Nhược Hoa, công chúa tôn quý nhất nước Trần. Lúc này, ta đang cùng Phụ hoàng và Mẫu phi chơi Đấu địa chủ.

Ta hung hăng nhổ vỏ hạt dưa, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm hai người trước mặt, đề phòng họ gian lận ngay trước mắt ta. Phụ hoàng đưa tay ra, giả vờ như vô tình rút một quân “2” từ những lá bài đã đánh ra, bị ta cho một tát vào tay.

“Hoàng đế ngu ngốc!”

Hoàng đế trừng mắt nhìn ta: “Đồ con gái bất hiếu!”

Mẫu phi của ta ở một bên che miệng cười vui vẻ.

Chẳng phải ta to gan lớn mật, chỉ là kẻ này thật sự khiến người ta tức điên lên! Nếu mẹ ta là địa chủ, thì cha ta chắc chắn là đồng đội gà mờ, mà nếu ta tự tin hơn chút, thậm chí còn có thể bỏ luôn hai chữ “đồng đội”.

Mẹ ta ở ra bao nhiêu thì ông ấy ra bấy nhiêu, xin hỏi, rốt cuộc ai mới là người cùng phe với ông, lần nào cũng khiến ta thua đến mức chỉ còn độc chiếc áo lót. Cứ bị lừa như thế suốt năm năm, cuối cùng cũng khiến ta luyện nên kỹ năng chơi bài thượng thừa. Hễ là ta làm địa chủ, nhất định sẽ bắt hai người này trả giá đắt!

“Ôi chao, Trường Du nhi, con nhường chúng ta một chút đi.” Quý phi nương nương đôi mày liễu khẽ chau lại, dùng đôi mắt long lanh như thu thủy nhìn ta, quả thật là khiến ta thấy mà thương.

Phụ hoàng vội vàng ôm lấy Mẫu phi, thì thầm to nhỏ điều gì đó, rồi quay sang ta, đôi mày chau lại đầy lạnh lùng.

“Trường Du nhi, con nhường Mẫu phi con một chút thì đã sao?”

Ta bĩu môi, mếu máo tiến đến trước mặt họ, thỏ thẻ: “Phụ hoàng ơi, trong mắt người chỉ có Mẫu phi, hu hu hu, Trường Du nhi buồn lắm.” Nói rồi định đưa tay lau nước mắt.

Phụ hoàng búng nhẹ lên trán ta, nghiêm giọng: “Nói chuyện cho ra trò!”

Ta trừng mắt: “Hôn quân!”
 
Vĩnh Lạc Công Chúa
Chương 4



“Nghịch nữ!”

Thái giám của Phụ hoàng, Hồng công công, người đã chăm sóc ta từ thuở bé, tủm tỉm cười đến rót thêm trà cho chúng ta, đồng thời dâng lên món điểm tâm mà ta yêu thích nhất.

Ta ôm chầm lấy Hồng công công, giả vờ khóc lóc: “Hu hu hu ——, vẫn là công công tốt với con nhất.”

Hồng công công hiền từ nói: “Công chúa cũng rất ngoan, nếu bớt ăn đồ ngọt đi một chút thì càng tốt hơn.”

Ta đẩy Hồng công công ra, cảm thấy vô cùng cô độc. Chẳng ai hiểu được nội tâm của ta, ta chỉ đang cố gắng xua đi nỗi buồn mà thôi. Ta nói: “Thứ con ăn không phải đồ ngọt, mà là nỗi cô đơn.”

Phụ hoàng khẽ cười nhạo: “Vậy thì đừng có kêu đau răng để hành hạ chúng ta nữa!”

Rảnh rỗi sinh nông nổi, ta lại muốn đánh bài, chán Đấu địa chủ rồi thì chuyển sang mạt chược.

Hoàng hậu nương nương bận rộn quản lý hậu cung không thể đi, Đức phi nương nương còn nợ tiền ta chưa trả, Thục phi nương nương và mẹ ta không ưa nhau, Hiền phi nương nương lại quá nghèo, những phi tần khác phẩm cấp thấp kém không dám ngồi cùng bàn với chúng ta.

Thái tử đại ca đang đi trị thủy, Nhị ca Tam ca đều đã trưởng thành, có nhà riêng ở ngoài cung, hai đệ đệ một người thi trượt đang miệt mài đèn sách, một người còn chưa biết đi. Đại tỷ đã lấy chồng, Tam tỷ đang thất tình, Tứ tỷ mải mê thêu thùa, những tỷ muội khác thì không thân thiết lắm.

Vậy nên chỉ còn lại quý phi nương nương, thái hậu tổ mẫu và ta.

Vốn định rủ Thường ma ma bên cạnh tổ mẫu và Thanh cô cô bên cạnh Mẫu phi đến chơi vài ván, nhưng họ đều nói không có tiền, rồi sợ sệt từ chối ta.

Thiếu mất một người rồi...

Thế là ta đành phải đi tìm Phụ hoàng, người đã tan triều từ sớm. Đến điện Sùng Đức, thái giám bên ngoài nói với ta rằng Phụ hoàng đang bàn việc với các đại thần, ta chỉ muốn báo với người lát nữa đến cung Thái hậu chơi mạt chược nên không cần thông báo.

Ta thuần thục đi đến bên điện, rồi dưới con mắt của cấm vệ quân, ta trèo cửa sổ chui vào, cửa sổ hơi cao, có người bên dưới còn tốt bụng đưa tay nâng chân ta lên.

Ta quay đầu lại, nói: “Cảm ơn, cảm ơn...”

Là một gương mặt ôn hòa tươi cười, mày ngài như tranh vẽ, nho nhã lịch thiệp. Hừ! Nhưng hoàng cung đâu thiếu gì kẻ đẹp trai.

Ta đưa mắt nhìn quanh, thấy toàn là người của mình. Tốt lắm, vậy là ta bày ra hình tượng lạnh lùng mà hỏi: “Ngươi là ai?”

Chàng ta mỉm cười ôn nhu, cúi người hành lễ với ta, nói: “Ti chức là Phó Cẩm Vân, phó thống lĩnh cấm quân mới nhậm chức.”
 
Vĩnh Lạc Công Chúa
Chương 5



Ồ, thì ra là nam phụ tàn nhẫn, kết cục của vị huynh đài này cũng chẳng khác gì ta. Hắn là em trai cùng cha khác mẹ của Phó Cẩm Thư, bề ngoài khiêm tốn nho nhã, ôn nhu như ngọc, nhưng thực chất tâm địa độc ác, cực kỳ nham hiểm. Nhân vật này rất thú vị, phải không? Nhưng đáng tiếc là hắn lại là một kẻ phản diện.

Phó Cẩm Vân từ nhỏ đã sống dưới cái bóng quá lớn của Phó Cẩm Thư, thêm vào đó mẹ hắn lại nhút nhát yếu đuối, cha hắn thì hoàn toàn lơ là hắn, chỉ quan tâm đến huynh trưởng hắn, nên chẳng có gì lạ khi hắn trở nên lệch lạc.

Hắn muốn cướp đoạt tất cả những gì thuộc về Phó Cẩm Thư, sự quan tâm của cha, quyền lực của Phó Cẩm Thư, thậm chí cả người phụ nữ của Phó Cẩm Thư, nhưng luôn luôn kém một bước, cuối cùng phải nhận lấy cái chếc bi thảm bị xé xác năm ngựa.

Đặc biệt là người phụ nữ của Phó Cẩm Thư (tức Lâm Tố), vì ta ra sức “mai mối”, suýt chút nữa đã để hắn có được nàng, khiến hắn cùng ta đều phải chếc một cách thê thảm.

Thật ra Phó Cẩm Vân rất có năng lực, việc hắn từ một đứa con thứ không được sủng ái đến chức phó thống lĩnh cấm vệ quân khi vừa mới mười chín là minh chứng rõ ràng nhất. Phụ hoàng cũng rất tán thưởng hắn.

Ta vỗ vai hắn, có chút cảm khái: “Chàng trai trẻ, đừng để những thứ phù phiếm làm mờ mắt, cỏ non không thể thiếu vó ngựa.”

Phó Cẩm Vân thoáng ngẩn người, tuy không hiểu nhưng vẫn giữ nụ cười lịch sự.

“Công chúa vẫn nên cẩn thận một chút.”

Ta bắt đầu huênh hoang khoác lác: “Coi thường ta sao! Cửa sổ này ta leo qua leo lại không biết bao nhiêu lần rồi, nhắm mắt cũng có thể đáp đất an toàn... a ——”

“Kẻ nào dám lấy mất cái ghế ta để ở đây?” Ta tức giận quát.

Phía trên vang lên một giọng nói uy nghiêm, “Là trẫm!”

Ta đang định đôi co với Phụ hoàng một chút thì phát hiện có một người khác đứng cách đó không xa, ngẩng đầu lên nhìn, ồ, chẳng phải là oan gia của ta, Phó Cẩm Thư sao?

Hắn lạnh lùng liếc nhìn ta một cái, cúi người hành lễ: “Công chúa điện hạ.”

Ta tự cho là vẫn giữ được phong độ mà đứng dậy từ dưới đất, “Ừm” một tiếng rồi định dùng lỗ mũi nhìn người, nhưng nhận ra hai người ở đây đều cao hơn ta, đành phải đổi sang liếc mắt nhìn.

Phụ hoàng tỏ vẻ chán ghét nhìn ta, hỏi: “Tìm trẫm có việc gì?”

Có người ngoài ở đây, không tiện nói thẳng chuyện rủ người đi đánh bài, nên ta nháy mắt ra hiệu với Phụ hoàng, không ngờ người nhìn ta hồi lâu mà không hiểu ý, còn hỏi: “Mắt con có vấn đề à?”

Ta nhìn người không nói nên lời, một lúc sau mới lạnh lùng nói: “Thiếu một người, Từ Ninh cung.”

Phụ hoàng ra vẻ nghiêm nghị, quở trách: “Cả ngày chỉ lo ăn chơi, đâu còn dáng vẻ của một công chúa!” Rồi thừa lúc Phó Cẩm Thư không để ý, người lén ra hiệu OK với ta.

“Cút xuống!”

“Nhi thần xin cáo lui!” Ta cúi người chào rồi lại nhảy ra ngoài cửa sổ.

“Á!” Ta lại ngã sõng soài.

Ta nghe thấy Phụ hoàng nói với Phó Cẩm Vân: “Lần sau nâng cửa sổ lên cao thêm chút nữa, cho nó ngã chếc luôn đi!”

Mấy ngày nay Mẫu phi nhìn ta bằng ánh mắt rất kỳ lạ, lại còn thường xuyên tỏ vẻ không ưa ta, tính tình cũng trở nên nóng nảy, ta đoán chắc là người đã đến tuổi mãn kinh rồi. Làm ta chẳng dám rủ người đánh bài nữa, sợ người đánh ta mất.
 
Vĩnh Lạc Công Chúa
Chương 6



Ta hỏi người, người chỉ thở dài, nhìn ta chằm chằm với vẻ đau đầu.

Ta hỏi Phụ hoàng, Phụ hoàng lại dang hai tay ra tỏ vẻ bất lực, còn cười nham hiểm bảo ta cẩn thận.

Hả?

Cuối cùng có một ngày Mẫu phi không nhịn được nữa, thấy ta đang vắt chân lên thì liền cho một cái tát, đánh đến ta kêu oai oái.

“Mẫu phi làm gì thế!” Ta xoa xoa bắp chân, đỏ ửng hết cả lên rồi!

Mẫu phi có chút hận rèn sắt không thành thép: “Con nhìn lại mình xem, ngồi không ra ngồi, đứng không ra đứng.” Càng nói càng tức, mỹ nhân khuê các ngày thường nay như biến thành hổ mẹ: “Cầm kỳ thi họa cái gì cũng không biết, nữ công gia chánh cái gì cũng không học, suốt ngày chỉ biết có đánh bài, chẳng lẽ đánh bài cả đời được hay sao?”

Ta im lặng ngồi dậy, nghĩ một chút rồi đáp: “Cũng có thể lắm chứ.”

Mẫu phi tức đến nỗi mắt long lên sòng sọc, Thanh cô cô vội vàng đến bên cạnh vuốt n.g.ự.c cho người.

“Nương nương, công chúa còn nhỏ, đợi công chúa lớn thêm chút nữa sẽ hiểu chuyện thôi.”

Ta gật đầu.

Hận rèn sắt không thành thép: Câu thành ngữ ý chỉ sự thất vọng, tiếc nuối khi người có năng lực, phẩm chất tốt lại không chịu cố gắng, không đạt được thành tựu như mong đợi.

Mẫu phi chỉ tay vào ta, giọng điệu thay đổi hẳn: “Còn nhỏ ư? Con bé đã mười lăm rồi!” Nói rồi người lại giận dữ đi qua đi lại trước mặt ta: “Mấy hôm trước có người từ nhà mẹ đẻ ta đến báo, tam cô nương nhà cậu con đã đính hôn, nghe đâu là với nhị công tử nhà hộ bộ thượng thư, sang xuân là thành thân.”

Ta đáp: “À, vậy thì chúc mừng chúc mừng, nhưng mà, việc này có liên quan gì đến con đâu?”

Mẫu phi trừng mắt nhìn ta: “Đó là tam biểu muội của con! Chỉ nhỏ hơn con ba ngày thôi.”

Ta thốt lên: “Trời đất! Con biết đó là biểu muội con mà, nhưng có liên quan gì đến con đâu?”

Mẫu phi tiện tay cầm lấy một chiếc chổi lông gà định đánh ta, nhưng bị Thanh cô cô ngăn lại. Ta vội vàng nhảy dựng lên, tỏ vẻ không hiểu: “Mẫu phi, biểu muội lấy chồng thì có liên quan gì đến con đâu? Con có cưới nàng ấy đâu!”

Mẫu phi tức đến bật cười, nói với Thanh cô cô: “Ngươi xem xem, nó nói năng kiểu gì vậy!”

Ta đáp: “Đương nhiên là đáp lời người rồi!”

“Hừ!” Mẫu phi xắn tay áo, cầm chiếc chổi lông gà, từ một quý phi nương nương dịu dàng cao quý phút chốc hóa thành cơn ác mộng thời thơ ấu của ta: “Cao Nhược Hoa, hôm nay ta không dạy dỗ ngươi thì ta không còn là Thượng Quan Minh Nguyệt nữa!”

“Nương nương, không được đâu ạ, công chúa biết lỗi rồi.” Thanh cô cô ngăn Mẫu phi lại rồi nháy mắt ra hiệu với ta: “Công chúa, người biết lỗi rồi phải không?”

Ta như heo chếc không sợ nước sôi, trong tình cảnh này vẫn một mực giữ vững lập trường, cười lạnh: “Con không sai, dù người có dạy dỗ con hay không thì người vẫn là Thượng Quan Minh Nguyệt thôi.”
 
Vĩnh Lạc Công Chúa
Chương 7



Ta là Cao Nhược Hoa, thân là công chúa tôn quý nhất Trần quốc, vậy mà hôm nay lại bị Mẫu phi cao quý không kém gì ta đuổi đánh suốt cả buổi sáng, trở thành tấm gương xấu điển hình cho đám hoàng tử công chúa trong cung, đồng thời phải trả giá đắt cho sự ngỗ nghịch muộn màng của mình.

Còn lão cha ta thì lại bỏ bê công việc, cố tình chạy đến xem ta nhảy nhót, la hét loạn xạ. Ông ấy vừa nhàn nhã thưởng trà, vừa cười sảng khoái: “Trường Du nhi, có chuyện gì vậy? Không phải đã dặn con phải cẩn thận rồi sao?” Nói rồi còn tấm tắc khen, “Trà hôm nay ngon thật, thưởng!”

Ta vừa né tránh đòn tấn công của Mẫu phi, vừa hướng về phía người lớn tiếng kêu cứu: “Phụ hoàng! Phụ hoàng! Người là cha ruột của con! Cứu mạng! Công chúa bảo bối của người sắp bị sát hại rồi!”

“Cái gì cơ? Con nói gì cơ? Gió to quá, trẫm nghe không rõ!” Phụ hoàng ra vẻ kéo dài giọng, rồi cười tủm tỉm hỏi Hồng công công: “Ôi chao, gió to quá, Trường Du nhi vừa nói gì nhỉ?”

Hồng công công cười đáp: “Nô tài cũng không nghe rõ ạ.”

“Vậy thì chúng ta cùng nghe lại xem sao?”

Nghe lại! Nghe lại ư! Đây là lời người nói sao?

“Mẫu phi ơi! Nương nương ơi! Tha cho con lần này đi! Con sai rồi con sai rồi con thật sự sai rồi!”

“Muộn rồi! Giờ có gọi cả tổ tông nhà con ra cũng vô dụng!”

Ôi! Hình tượng bá đạo tổng tài của ta!

Ôi! Hình tượng lạnh lùng của ta!

Hết rồi! Tất cả đều hết rồi!

Thái tử đại ca thành công lớn trong việc trị thủy, giúp bách tính thoát khỏi cảnh màn trời chiếu đất, Phụ hoàng rất vui mừng, bèn mở tiệc lớn trong cung để chúc mừng.

Sáng sớm tinh mơ, ta đã bị người của Mẫu phi lôi dậy khỏi giường để trang điểm chải chuốt, thay hết bộ y phục này đến bộ y phục khác, cứ như một phiên bản người thật của trò chơi Kỳ Tích Ấm Áp vậy.

Đến chiều tối, Mẫu phi có đến xem qua rồi nở nụ cười hài lòng.

Ta nhìn vào gương, không thể không thừa nhận, quả thật là xinh đẹp.

Búi tóc Nguyên Bảo được điểm tô bởi một đóa hải đường rực rỡ, cánh hoa và lá đan xen vào nhau, tua rua mềm mại buông lơi theo mái tóc, chạm nhẹ vào giữa trán. Hai bên cài trâm ngọc bích hình hoa hải đường trắng muốt, tua rua dài thướt tha rủ xuống ngực. Trước n.g.ự.c đeo một chiếc vòng cổ hoa sen bạch ngọc vân hoa văn tinh xảo, dưới đó là chuỗi ngọc trai lấp lánh.
 
Vĩnh Lạc Công Chúa
Chương 8



Người trong gương khoác trên mình bộ yếm váy màu xanh tuyết thanh tao, điểm xuyết những đóa hải đường thêu tỉ mỉ. Bên ngoài khoác thêm một lớp áo sa mỏng tay rộng màu tím nhạt, theo từng bước đi uyển chuyển, từng lớp hoa hải đường như ẩn như hiện, càng tôn lên vẻ đẹp kiêu sa của thiếu nữ.

“Ta quả thật là tuyệt sắc giai nhân, dung mạo khuynh quốc khuynh thành, ahahaha.” Ta thầm nghĩ, không khỏi tự tán thưởng trước vẻ đẹp của chính mình.

Ta cứ đắm chìm trong niềm vui ấy mãi cho đến khi Lâm Tố xuất hiện. Quả đúng là người xưa có câu “muốn đẹp thì phải mặc đồ tang”.

Lâm Tố khoác trên mình bộ y phục trắng muốt như tuyết, mái tóc búi cao kiểu Phi Tiên được điểm tô bởi vài món trang sức tinh tế, vừa đủ để không phô trương mà vẫn toát lên vẻ thanh tao thoát tục, tựa như tiên nữ giáng trần. Khiến cho những cô nương xung quanh nàng bỗng trở nên lu mờ, tựa như những con đom đóm nhỏ bé trước ánh trăng rằm.

Trong khi mẹ kế và em gái cùng cha khác mẹ của nàng đang vui vẻ trò chuyện cùng người quen, Lâm Tố chỉ lặng lẽ ngồi một mình, nét mặt lạnh lùng, dường như không màng đến sự náo nhiệt xung quanh, tựa như một đóa hoa sen thanh khiết giữa chốn hồng trần.

Ta ngồi cạnh Tam tỷ và Tứ tỷ, liếc nhìn lại bộ trang phục lộng lẫy của mình, tức giận đến mức không muốn miêu tả thêm về nàng ta nữa. Thật đáng ghét!

Tam tỷ chống tay lên huyệt thái dương, tay kia nâng chén rượu, ánh mắt mơ màng, giọng nói như gió thoảng: “Hỏi trần gian tình là chi, mà khiến người ta sống chếc có nhau?”

Tứ tỷ khẽ hạ giọng, vẻ nghi hoặc: “Chẳng phải là người mà tỷ đã ruồng bỏ hay sao?”

Tam tỷ sững người, rồi bừng tỉnh, lườm Tứ tỷ một cái. Sau đó, nàng ta nhìn ta như thể mới gặp lần đầu, chậm rãi cất lời: “Xinh đẹp thì có xinh đẹp, nhưng trông cứ như một đóa hải đường hóa thành người vậy.” Mùi rượu thoang thoảng quyện với hương thơm trên người nàng ta phả vào mặt ta.

Ta cũng chẳng vừa, đáp trả: “Tam tỷ người cũng chẳng khác gì, giống như một đóa hoa đào thành tinh ấy.”

“Hoa đào tinh” khẽ tặc lưỡi, lắc lư đầu, rồi bắt đầu ngâm nga: “Đào chi yểu yểu, rực rỡ sắc hoa.” Chuỗi hạt trên người nàng ta va vào nhau lanh canh theo từng nhịp lắc. Ngâm được một lúc, nàng ta chuyển sang chơi trò nối thành ngữ, rồi lại bắt đầu nói lảm nhảm: “Hoa đẹp mà không có quả, quả thật không giấu giếm, giấu trời qua biển, biển rộng trời cao, cao vời vợi không một bóng người, người người qua lại, kẻ áo vải chẳng thấy đâu, đinh hương nở hoa, nở hoa đùa...” Giọng nàng ta càng lúc càng nhỏ, như đang tự nói với chính mình.

Tứ tỷ lắc đầu, kéo ta lại gần, khẽ nói: “Dạo này Tam tỷ có chút vấn đề.” Nàng chỉ tay lên đầu, rồi thở dài: “Tình yêu quả là thứ khó hiểu nhất trên đời này.”
 
Vĩnh Lạc Công Chúa
Chương 9



Khi các nữ quyến đã tề tựu đông đủ, Hoàng hậu dẫn mọi người đến chính điện dự tiệc.

Nam nữ chia ra ngồi riêng, ta vẫn ngồi cùng Tam tỷ và Tứ tỷ, đối diện là Thái tử đại ca và Nhị ca. Trên đài cao, Phụ hoàng ngồi giữa, bên trái là Hoàng hậu, bên phải là Mẫu phi. Đức phi, Hiền phi và Thục phi lần lượt ngồi ở các vị trí thấp hơn.

Thái hậu không thể đến dự do sức khỏe không tốt, nhưng thật ra Tứ tỷ nói với ta rằng bà đã thức suốt đêm qua để chơi mạt chược với các phu nhân khác, đến tận chiều mới tỉnh dậy.

Phó Cẩm Thư ngồi ở phía đối diện ta, hơi chếch xuống dưới, cũng chếch về phía đối diện của Lâm Tố. Điều này có nghĩa là ta có thể dễ dàng quan sát cả hai người họ.

Hôm nay, Phó Cẩm Thư mặc một bộ cẩm y màu đen, trên đó được thêu hoa văn tinh tế sẫm màu. Mái tóc đen được búi gọn một nửa bằng trâm cài vàng tím, phần còn lại buông xõa mềm mại sau lưng. Dưới ánh đèn lung linh, dung mạo chàng càng thêm rực rỡ, tựa như một vị tiên nhân bước ra từ bức tranh.

Chàng ngồi ngay ngắn, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng chén rượu, nhấp từng ngụm nhỏ. Đôi lông mày kiếm sắc nét, đôi mắt phượng đẹp khẽ cụp xuống, che giấu những cảm xúc sâu thẳm bên trong.

Ánh mắt ta cứ thế dõi theo từng cử chỉ của chàng, rồi chợt bừng tỉnh, thầm trách mình sao lại không kiềm chế được mà cứ lén nhìn trộm. Ta đưa mắt nhìn quanh, nhận ra hầu hết các cô nương đều đang ngắm nhìn chàng, ngay cả Tứ tỷ cũng giả vờ uống rượu để lén đưa mắt về phía chàng.

Chẳng hiểu sao, có lẽ là do bị Tam tỷ ảnh hưởng, trong đầu ta - một kẻ mù chữ - bỗng hiện lên một câu thơ:

Đá chất chồng như ngọc sáng, hàng thông xanh tựa bích ngà. Chàng đẹp tựa trích tiên, thế gian nào có người thứ hai.

Những lời Phụ hoàng trên kia đang khen ngợi Thái tử đại ca, ta chẳng nghe lọt tai chữ nào, trong đầu chỉ còn văng vẳng “Phó Cẩm Thư đẹp đến mê hồn!”.

“Vĩnh Lạc, Vĩnh Lạc? Vĩnh Lạc?”

“Hả?!” Tứ tỷ kéo ta ra khỏi dòng suy nghĩ miên man, ta ngơ ngác nhìn nàng.

Nàng khẽ nói: “Phụ hoàng đang gọi muội kìa.” Rồi nàng lại nói thêm: “Người gọi muội bao nhiêu lần rồi, mọi người đều đang nhìn muội đấy.”

Ta đưa mắt nhìn lên, thấy Phụ hoàng đang gượng cười, nhìn ta với ánh mắt bất lực, còn Mẫu phi thì lấy tay che mặt, tỏ vẻ không muốn nhìn thấy ta.

Người hỏi: “Vĩnh Lạc, con đang nhìn gì mà mê mải thế?”

Vĩnh Lạc là phong hiệu của ta.
 
Back
Top Bottom