Siêu Nhiên Vĩnh Cầm - Tiffany

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
349684519-256-k636247.jpg

Vĩnh Cầm - Tiffany
Tác giả: bachlinhminhnguyet
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

"Giá mà em có thể tự chiêm ngưỡng gương mặt sợ hãi của em lúc này, Leilani."

"Em đang sợ hãi tôi."

"Tôi vẫn luôn dõi theo em, ở bất cứ đâu."

"Vậy nên, cho dù có sợ hãi, em cũng không bao giờ thoát khỏi tôi đâu, thiên đường của tôi."

Kiều Minh bật người ngồi dậy, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.

Gương mặt của cô trắng bệch, ngực của cô phập phồng vì thở mạnh.

Cổ tay của cô vẫn còn run rẩy vì cảm giác như đã bị ai đó cầm chặt.

Từ sau cái ngày Kiều Minh làm người được chọn ngẫu nhiên trong chương trình "Truy tìm ký ức", cô bắt đầu thường xuyên nằm mơ và thấy rằng bản thân đang ở một nơi kì lạ.

Trong mơ, Kiều Minh bị một người đàn ông giam giữ.

Khi hắn ta nhìn thấy cô, hắn đã ngay lập tức nắm lấy cổ tay cô và không bỏ ra nữa.

Những giấc mơ liên tục kéo dài và hành hạ tinh thần của Kiều Minh khiến cô phải đi gặp bác sĩ tâm lý.

"Tôi không biết Leilani là ai cả."

Kiều Minh nhìn chiếc còng bạc khoá chặt cổ chân trái của mình, sợi dây xích dài trượt trên đệm giường mềm mại cho đến sàn nhà bằng gỗ mát lạnh.

Hắn ta không tức giận nhưng ánh mắt của hắn rõ ràng bộc lộ sự không kiên nhẫn: "Tôi biết đó là em.

Bởi vì tôi là đồng loại của em."

Lần này đến lượt chúng ta đổi vai trò cho nhau rồi.
#Xin lưu ý: Mọi địa điểm, ngôn ngữ, con người đều chỉ là giả tưởng, không bắt chước những hành vi nguy hiểm được miêu tả trong truyện.

Xin vui lòng giữ tỉnh táo khi đọc truyện.
#Các bạn có thể liên hệ với mình qua page Tiffany's Land trên Facebook.

Ngoài ra, mình cũng nhận viết truyện theo yêu cầu, chi tiết hãy nhắn qua cho page Tags: cứurỗigiamcầmlãngmạnkỳbíphùthủyvàđứatrẻsiêunhiêntróibuộctrởvềquákhứtâml#XinUSTIFY]#Các​
 
Vĩnh Cầm - Tiffany
Chương 1. Ký Ức Bí Ẩn Trong Tiềm Thức


Tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài hoà cùng nhịp đập dồn dập trong lồng ngực của Kiều Minh."

Thôi nào, đừng nhăn nhó thế nữa, Kiều Minh!

Chỉ là một trò chơi thôi mà."

Phương Hằng cười tươi, kéo tay bạn mình vào căn phòng sáng rực ánh đèn neon của trường quay.

Không khí xung quanh sôi động với tiếng trò chuyện và tiếng nhạc nền vang vọng khắp nơi.

Kiều Minh thở dài, nhìn đồng hồ lần thứ ba trong vòng năm phút.

"Tớ không hiểu sao cậu lại kéo tớ vào mấy cái chương trình kỳ quái này.

'Truy tìm ký ức'?

Nghe như trò hù dọa trẻ con vậy."

Phương Hằng nhướn mày, tỏ vẻ bất mãn: "Kỳ quái gì chứ?

Đây là chương trình siêu hot!

Người chơi sẽ được nhà tâm lý thôi miên, và họ sẽ 'kích hoạt' những ký ức sâu bên trong não bộ.

Nếu như được chọn, biết đâu cậu sẽ nhớ lại những điều thú vị hoặc phát hiện ra kiếp trước của mình."

"Kiếp trước à?"

Kiều Minh bật cười.

"Cậu thực sự tin vào mấy chuyện đó sao?"

Phương Hằng nghiêng đầu, nụ cười tinh quái nở trên môi: "Không tin cũng chẳng sao, nhưng thử một lần cũng đâu mất gì.

Với lại, tớ đã đăng ký cho cả hai đứa rồi.

Cậu chỉ cần ngồi yên và tận hưởng thôi.

Chỉ là xem một chương trình thôi mà, tớ không muốn ngồi một mình đâu."

Kiều Minh định phản bác, nhưng ánh mắt háo hức của bạn thân khiến cô không nỡ từ chối.

Thở dài một lần nữa, cô gật đầu: "Được rồi.

Nhưng nếu chẳng may gọi trúng tớ thật, tớ mà bị đau đầu hay thấy cái gì kỳ quái, cậu phải chịu trách nhiệm đấy."

Phương Hằng vỗ tay reo lên: "Yên tâm đi, tớ sẽ không để cậu phải hối hận đâu!"

Kiều Minh và Phương Hằng đều là hai du học sinh Mỹ.

Cô và người bạn này quen biết nhau bởi vì họ học chung một khoa và vì họ là đồng hương nên rất mau chóng thân thiết.

Phương Hằng là một cô gái nghiện các chương trình tâm linh, tiêu biểu như "Battle of the Psychics" (Cuộc chiến tâm linh) của Nga.

Cô từng chia sẻ với Kiều Minh rằng bản thân rất muốn một lần được trải nghiệm những chương trình như thế này.

Do đó đây là lí do vì sao cô và cô ấy lại xuất hiện ở chương trình này - một chương trình tâm linh mới nổi trên đất Mỹ.

Sau khi biết được chương trình lần này được tổ chức ngay tại thành phố Seattle, cô bạn thân yêu dấu của cô đương nhiên không thể vụt mất cơ hội này.

Chỉ có điều cô không ngờ rằng Phương Hằng đã đăng ký cho thêm cả cô nữa.Người dẫn chương trình linh hoạt giới thiệu.

"Xin chào quý vị khán giả đang có mặt tại trường quay và những quý vị đang theo dõi chương trình, tên tôi là Ethan, sẽ là người dẫn chương trình này."

Sau khi đã nói một đoạn dài, chương trình mới bước vào phần chính.

"Bây giờ, chuyên gia thôi miên của chúng ta, ông Nathaniel Carter sẽ rút thăm một con số bất kỳ trong chiếc hộp mà tôi đang cầm trên tay.

Con số trong lá thăm tương đương với những con số trong hàng ghế của quý vị.

Và bây giờ, xin mời ông Carter."

Carter cho tay vào hộp rút thăm rồi nhanh chóng lấy ra một tờ giấy.

Người dẫn chương trình càng nói những câu gây hồi hộp để tăng không khí: "Chỉ có bốn người may mắn mà thôi, không biết ai sẽ là vị khách may mắn đầu tiên của ngày hôm nay nhỉ."

Phương Hằng ngồi ở bên cạnh Kiều Minh cũng phấn khích và hồi hộp theo.

Kiều Minh thì không hồi hộp lắm, bản thân cô ít quan tâm đến những vấn đề này.

Ở đây có bao nhiêu người, cho dù cô có được gọi đi chăng nữa thì tỉ lệ xuất hiện ở lá thăm đầu tiên dường như không thể xảy ra.

Suy nghĩ vừa dứt, người dẫn chương trình đã giơ tờ thăm lên và hô to: "Xin chúc mừng vị khách ngồi ở vị trí ghế số 11 là người đầu tiên may mắn trong ngày hôm nay."

Phương Hằng phấn khích đến độ suýt thì nhảy cẫng lên, cô vỗ vai của Kiều Minh: "Là cậu đấy, số 11 đây rồi !

Cái đồ may mắn này !

Lên đi, lên đi."

Bởi vì Phương Hằng đang bận vui sốc đan xen nên không để ý đến một bên khoé miệng của Kiều Minh đang co giật.

Được rồi, trúng số độc đắc luôn.

Lần sau sẽ không nghĩ nữa, tuyệt đối không.Kiều Minh đành từ khán đài mà tiến lên sân khấu, người dẫn chương trình đã đứng lui sang một bên từ lúc nào.

Không khí trở nên yên ắng trong vài giây.

Sau khi gật đầu chào hỏi, Kiều Minh mới đi đến ngồi xuống chiếc ghế đệm hơi ngả lưng đối diện với nhà thôi miên Carter.

Kiều Minh nằm trên chiếc ghế êm ái, mắt nhìn lên trần nhà nơi một loạt đèn LED nhỏ lập lòe ánh sáng xanh.

Tai cô nghe rõ tiếng của nhà thôi miên:"Hãy thư giãn và tập trung.

Hãy thả lỏng và quan sát sự chuyển động của con lắc đồng hồ tôi đang cầm trên tay.

Khi nghe thấy hiệu lệnh 'Ngủ đi', bạn hãy nhắm lại.

Tôi sẽ đưa bạn vào trạng thái bán ý thức.

Mọi hình ảnh xuất hiện đều là những mảnh ký ức trong tiềm thức của bạn.

Nếu có cảm giác bất an, chỉ cần nói 'Dừng lại' và chúng ta sẽ kết thúc ngay lập tức."

Cô hít một hơi thật sâu khi bắt đầu làm theo hướng dẫn của nhà thôi miên.

Một dòng điện nhẹ lan tỏa khắp thái dương, và ngay lập tức, cô cảm thấy mình đang dần rơi vào một không gian vô tận.

Bây giờ, tầm mắt của cô chỉ còn duy nhất hình ảnh đong đưa của đồng hồ màu vàng kim.

Tai cô chỉ nghe được âm thanh tích tắc từ nó và giọng nói sâu lắng vang vọng đang cất lên."

Ngủ đi."

Kiều Minh nhắm mắt.Kiều Minh mở mắt và nhìn thấy bản thân đang đứng ở trong một không gian tối tăm.

Bên tai Kiều Minh vẫn văng vẳng giọng nói như lời hướng dẫn.

Dần dần, trước mắt của Kiều Minh hiện ra một khung cảnh quen thuộc.

Đó là ngôi nhà của gia đình cô.

Kiều Minh chậm rãi đi vòng quanh, những gì cô ghi nhớ đều hiện ra trước mắt.

Không gian bắt đầu rung động, khung cảnh cô đang nhìn đang tua ngược thời gian trở lại chỉ trong vài giây.

Sự tua ngược dừng lại ở hình ảnh về ngôi nhà trong tâm trí khi Kiều Minh mười tuổi.

Đây là hình ảnh đầu tiên còn sót lại cô nhớ được trong đầu.

Kiều Minh đáp lời những câu hỏi mà âm thanh bên tai nói."

Tôi đã từng bị tai nạn mất trí nhớ năm mười tuổi.

Tôi không còn nhớ được những chuyện xảy ra trước đó nữa."

'Bạn có muốn tôi giúp bạn nhớ lại những ký ức đã đánh mất đó chứ ?'Chần chừ một lúc, Kiều Minh đáp: "Có."

Không gian trước mắt Kiều Minh lại rung động nhưng nó mãnh liệt hơn.

Cảnh tượng như bản thân đang nhìn màn hình 3D bị giật lag vậy đó.

Âm thanh của máy móc và những giọng nói rè rè đổ dồn vào tai của Kiều Minh.

Cô chấn động, ngồi xổm xuống và bịt tai lại vì cơn đau đầu nó mang đến.

Kiều Minh thậm chí còn chẳng thể thốt ra thành tiếng.

Cô nhắm chặt mắt, chịu đựng cơn đau đầu như muốn bổ não ra.

Không gian xung quanh cô dần tan thành các mảnh vỡ cho đến khi chỉ còn lại một không gian tối đen.Bên ngoài hiện thực, nhà thôi miên nhìn thấy trán của Minh Kiều thấm đẫm mồ hôi, cô nghiêng đầu sang trái rồi lại sang phải.

Không khí trong trường quay càng căng thẳng hơn.

Phương Hằng ngồi ở dưới khán đài không khỏi tỏ ra lo lắng.

Nhưng sau đó cô đã được thở phào nhẹ nhõm vì Kiều Minh đã nằm yên như cũ, mặt cũng bớt tái nhợt hơn.Trong tâm trí của Kiều Minh, lúc này cô đang đứng giữa một khu rừng âm u, ánh trăng xuyên qua những tán cây cao ngất ngưởng.

Một luồng gió lạnh lẽo lướt qua da, khiến cô rùng mình.

Cô nghe thấy tiếng bước chân phía sau mình, nặng nề và chậm rãi.

Quay đầu lại, cô đối diện với một người đàn ông.

Ánh mắt của hắn rực sáng trong bóng tối, sâu thẳm và đầy ám ảnh.

Hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má của hắn.

Kiều Minh chợt ngẩn người, dẫu biết rằng đây không phải là hiện thực nhưng cơ thể Kiều Minh vẫn rùng mình một cái.

Cô cảm giác lông tơ dựng đứng dưới lớp áo của mình.

Cô theo bản năng quay người lại để chạy trốn khỏi cảm giác nguy hiểm như một mùi hương nồng nặc quanh chóp mũi.

Nhưng khi vừa quay đầu, Kiều Minh lại lập tức khựng chân lại.

Trước mặt cô là một cơ thể đang lơ lửng trên không trung, đôi bàn chân cách mặt đất tầm một gang tay.

Cô bịt miệng lại ngăn bản thân bật tiếng hét thất thanh.

Đồng tử cô co rút vì hình ảnh kinh hoàng ở ngay trước mắt.Những thứ này là như thế nào đây !

Đây là đâu !

Mình chưa từng có những kí ức như thế này.

Đây không phải là thật, đây không phải là thật, đây không thể là thật được !

Điên thật rồi.

Không thể nào đâu.

Đây chắc chắn là do mình tự tưởng tượng ra.

Mình, mình...Người đàn ông sau lưng cao hơn Kiều Minh gần hai cái đầu, hắn bước xuyên qua cơ thể cô, chậm rãi bước đến cơ thể đang thắt cổ treo trên cành cây.Phải rồi, anh ta bước qua mình, anh ta không nhìn thấy mình.

Đây là mơ thôi, chỉ là mơ thôi...Kiều Minh tự trấn an bản thân mình.

Chắc chắn đây là ảo giác quá đà rồi.

Đây chỉ là ảo ảnh, không phải hiện thực.

Tất cả đều chỉ là do mình tưởng tượng ra.

Mình điên rồi.Hắn đỡ cơ thể kia xuống rồi ôm chặt cứng vào trong lòng.

Hắn siết tay lại, ôm chặt cơ thể đó đến nỗi mu bàn tay nổi gân xanh.

Cơ thể đó là một cô gái, hắn úp mặt vào hõm cổ của cái xác rồi hôn nhẹ.

Kiều Minh rùng mình lần nữa, từ tận sâu đáy lòng của cô dâng lên một nỗi sợ hãi cùng một cảm giác bồn chồn không thể giải thích.

Kiều Minh có thể nghe rõ tiếng tim của bản thân đang đập thình thịch liên hồi như gõ trống.

Dường như tất cả các giác quan đều sống dậy, Kiều Minh thật sự cho rằng bản thân đang bị rối loạn tinh thần nếu không sẽ không cảm thấy rằng cơ thể mình đang bị siết chặt đến không thở nổi như thế.

Cứ như thể cô chính là cái xác kia.

Kiều Minh tim đập càng nhanh như tàu lượn siêu tốc, cơ thể cô căng cứng không nhấc nổi chân nữa.

Cô cũng cảm thấy ở cổ mình có hơi ấm phả nhẹ nhàng như cái chạm lướt qua.

Đầu óc của Kiều Minh quay cuồng đến nỗi không nghĩ ra được chuyện gì nữa.

Cô như một cái máy ghi hình chứng kiến toàn bộ sự việc đang diễn ra.

Hôn xong, hắn một tay giữ lấy eo cái xác, một tay còn lại thì giữ lấy cằm.

Ngón tay của hắn mơn trớn trên làn da nhợt nhạt không còn một giọt máu.

Cùng lúc Kiều Minh cũng cảm thấy trên mặt mình có một bàn tay chạm vào.

Một giọt nước mắt chảy xuống từ khoé mi của Kiều Minh.

Kiều Minh tận mắt nhìn thấy hắn ta đặt cái xác nằm xuống đất rồi quỳ phục xuống.

Âm thanh của đầu gối va vào nền đất kêu cạch một cái rõ ràng dứt khoát.

Hắn rút ra một con dao dài như một thanh kiếm nhỏ từ trong lớp áo khoác trong, sau đó, từ từ rạch một đường ở cổ tay trái, vết rạch rất sâu, đến nỗi trên lưỡi dao gần như thấm đẫm màu máu đỏ tươi.

Máu từ cổ tay chảy xuống đôi môi không còn chút sắc hồng.

Từng giọt từng giọt nhỏ xuống.

Hắn banh miệng của cái xác rồi hạ thấp cổ tay xuống để máu chảy được đầy hơn.

Mùi tanh của máu đi vào mũi của Kiều Minh khiến cô cảm thấy bản thân muốn nôn tại chỗ."

Sao lại không được ?"

Giọng nói của hắn vừa trầm vừa khàn khàn.

Hắn nuốt nước bọt, yết hầu lên xuống, lại nói tiếp: "Leilani, tại sao lại vứt bỏ tôi như thế này ?"

Không hiểu tại sao, ánh mắt hắn loé lên, âm giọng cũng lọt ra tiếng gầm gừ: "Không phải uống máu của tôi thì em sẽ chữa được bệnh à ?

Tại sao bây giờ em không tỉnh dậy !"

"Chẳng lẽ máu ở đây không đủ sao..."

"À phải rồi, tim thì được chứ !

Máu ở tim chắc là được đúng không ?"

Hắn gật đầu một cái như đã hiểu ra một điều lớn lao.

Ngực hắn bắt đầu đẫm máu, con dao đã đâm vào lồng ngực.

Kiều Minh dường như không chịu được nữa, cô nấc lên thành tiếng.

Đột nhiên, hắn quay phắt đầu về phía cô đang đứng bất động.

Rõ ràng trong đôi đồng tử màu xanh đó không hề phản chiếu hình bóng của Kiều Minh nhưng cô lại cảm thấy hắn đã phát giác ra mình.

Kiều Minh như một con thú nhỏ sợ sệt đang cố gắng tìm cách lẩn trốn khỏi con thú hoang dã đang gần như phát điên.

Tinh thần của Kiều Minh như dây đàn bị kéo căng, cô lo sợ hắn sẽ thật sự nhìn thấy cô.Nếu hắn thật sự nhìn thấy mình thì phải làm sao ?

Chắc là không nhìn thấy đâu ?

Bình tĩnh, phải thật bình tĩnh.Ngay lúc này, Kiều Minh lại bị một hố đen hút vào, cô lại trở về với không gian tối như mực ban đầu.

Bên tai cô lại vang lên giọng nói quen thuộc.'Nếu có cảm giác bất an, chỉ cần nói "Dừng lại" và chúng ta sẽ kết thúc ngay lập tức.'"Dừng lại."

Kiều Minh từ từ mở mắt ra, hình ảnh trần nhà với những ánh đèn xanh giúp cô biết rằng bản thân đã trở về với hiện thực.

Cô uể oải ngồi dậy, nhà thôi miên Carter hỏi han: "Cô cảm thấy thế nào rồi ?"

Kiều Minh thất thần không biết nói sao, chỉ gật đầu nhẹ.

Nhà thôi miên nói rằng có vẻ cô đã thấy được những ký ức trước năm mười tuổi nhưng nó có vẻ không được bình yên cho lắm.

Người dẫn chương trình nắm lấy thời cơ, vội hỏi: "Xin hỏi bạn đã nhìn thấy những gì, có thể chia sẻ một chút được không ?"

Nhà thôi miên nói: "Có vẻ cô ấy đã nhớ ra vụ tai nạn nên khiến cô ấy bây giờ vẫn còn hơi hoảng loạn khi phải tiếp thu một lượng lớn kí ức.

Hãy để cho cô ấy bình tĩnh lại đã, nhìn cô ấy vẫn còn đang hoảng sợ."

Kiều Minh khẽ cắn môi dưới, không phản bác.

Nhà thôi miên xem như đã nói đúng, người dẫn chương trình đành phải tiếp tục, để Kiều Minh đi xuống.

Trước khi đi, Kiều Minh nhìn thẳng vào hai mắt của nhà thôi miên một lúc rồi chợt nói: "Cảm ơn, ông thật sự rất giỏi."

Rồi cô mới đi xuống.Phương Hằng suýt nữa thì chồm lên người Kiều Minh, sốt ruột hỏi cô một tràng: "Cậu đã nhìn thấy những gì thế ?

Có vô tình được nhìn thấy kiếp trước không ?

Cậu có sao không ?

Cậu đã nhìn thấy thứ gì khủng khiếp lắm hả ?

Nhìn cậu bây giờ như sắp ngất xỉu rồi đấy.

Hay tớ dẫn cậu ra ngoài uống ly nước chanh đường nhé."

Kiều Minh vội ấn tay Phương Hằng xuống.

Giọng nói của Kiều Minh vẫn còn hơi run giống như cổ họng của cô bị mắc nghẹn."

Không sao.

Tớ ổn."

Phương Hằng định nói thêm gì đó thì Kiều Minh đã bổ sung thêm: "Tớ sẽ ngồi yên một lát, đừng lo."

Đoạn sau của chương trình Kiều Minh đã chẳng còn nhớ nổi điều gì.

Phương Hằng thi thoảng chú ý nhìn sang thì thấy cô cứ lơ đãng không biết đang nghĩ gì nên tâm trạng xem chương trình cũng không nhiệt tình nữa.Sau khi chương trình kết thúc, Phương Hằng chủ động dẫn Kiều Minh đi ăn.

Mãi cho đến khi ngồi xuống bàn thì sắc mặt của Kiều Minh mới trở lại bình thường.

Phương Hằng gắp cho Kiều Minh thịt vừa mới nướng chín.

"Hằng à, lúc tớ bị thôi miên thì có biểu hiện gì không ?"

Kiều Minh đột nhiên hỏi.

Phương Hằng nghĩ rằng cô không muốn nhắc đến nên mới đè nén sự tò mò lại, thấy cô hỏi thì trả lời ngay: "Lúc ban đầu thì khá thuận lợi, ông Carter hỏi gì thì cậu đáp nấy.

Nhưng được tầm 10 phút sau khi bắt đầu phần tìm hiểu kí ức trước năm mười tuổi của cậu thì cậu lại bắt đầu lắc đầu dù đã nói đồng ý, lúc ấy, ông Carter hỏi cậu đã nhìn thấy gì thì cậu nhất quyết không nói mà chỉ lẩm bẩm mấy câu như kiểu 'Đừng nhìn thấy tôi.' hoặc là 'Đừng, đừng.' gì đó.

Ông ấy thấy cậu rơi vào trạng thái hoảng loạn thì vội đánh thức cậu.

Mà cậu đâu có dậy."

"Sau đó thì sao ?"

Kiều Minh lơ đãng hỏi, chiếc đũa gắp thịt vẫn còn giơ nửa chừng."

Sau đó, tự nhiên cậu lại nói 'dừng lại' rồi tự mình mở mắt ra.

Tớ nghĩ, có khi là do trình độ chuyên môn của ông ta vẫn chưa được chuyên nghiệp lắm.

Thôi, chúng ta ăn tiếp đi.

Để chịu trách nhiệm với cậu, tuần này tớ bao ăn được chứ ?"

"Hả."

Kiều Minh hơi ngẩn người mới nhớ ra ý trong lời nói của Phương Hằng, cô ấy thật sự chịu "trách nhiệm" với cô.

Kiều Minh bật cười: "Sao cậu không hỏi tớ đã nhìn thấy gì ?"

Phương Hằng đáp: "Tớ nghĩ đó có thể là chuyện không vui nên cậu không tiện nói.

Không sao đâu.

Chuyện buồn cứ coi như qua hết rồi, chúng ta cứ sống vì hiện tại thôi.

Nếu như có ngày cậu muốn và sẵn sàng chia sẻ với tớ, tất nhiên tớ rất sẵn lòng lắng nghe."

Kiều Minh mỉm cười."

Được."
 
Vĩnh Cầm - Tiffany
Chương 2. Phạm Kiều Minh


Ngày hôm sau, Kiều Minh thức dậy với cảm giác lửng lơ, như thể một phần linh hồn của cô vẫn còn mắc kẹt trong chương trình tối qua.

Ánh nắng ban mai len qua tấm rèm cửa, nhẹ nhàng đậu trên gương mặt cô, nhưng thay vì sự ấm áp, cô chỉ cảm nhận được một sự trống rỗng lạ lùng.Cô cố gắng gạt bỏ cảm giác ấy, tự nhủ rằng đó chỉ là dư âm từ những ảo giác do thôi miên tạo ra.

Nhưng trong thâm tâm, Kiều Minh biết rõ có điều gì đó không đúng.

Cảm giác lạnh lẽo, ánh mắt rực sáng của người đàn ông khi đó, từng hành động của hắn ta vẫn in hằn trong tâm trí.

Sở dĩ Kiều Minh sợ hãi đến như vậy, không chỉ bởi vì cô phải trải qua cảm giác tương tự với cơ thể trong tay hắn, mà còn vì một điều.Đó là cơ thể ấy giống y hệt như cô.

Từ vóc dáng đến ngoại hình, kể cả độ dài của mái tóc.Điều khác biệt duy nhất giữa cô và "cô ấy" chính là bộ quần áo mà hai người mặc.Có thể giống như Phương Hằng đã từng nói, nhỡ đâu cô lại vô tình thấy được kiếp trước của bản thân.

Nhưng cô cũng tự phản bác trong nội tâm, cô khi ấy chỉ muốn tìm hiểu về đoạn ký ức trước năm mười tuổi mà cô đã bị đánh mất chứ không phải là ký ức từ kiếp trước không có tác dụng gì.

Hiện tại, dù đó có phải ký ức của cô hay ảo giác do cô tạo ra thì ít nhiều tâm trạng của cô cũng đã bị ảnh hưởng.

Mấy ai có thể bình tĩnh khi nhìn thấy một "bản sao" y hệt chính mình trong một hoàn cảnh rùng rợn như phim kinh dị như thế được.Kiều Minh bước xuống giường, bật máy xay sinh tố, cố gắng đánh lạc hướng bản thân.

Nhưng mọi thứ trong căn hộ hôm nay dường như xa lạ đến đáng sợ.

Tiếng xay ồn ào và rền rĩ từ máy xay sinh tố nghe như luồng gió xoáy, ánh đèn trong bếp mờ nhạt hơn thường ngày, còn bóng cô phản chiếu trên cửa sổ trông như một ai đó khác.

"Chỉ là mình nghĩ nhiều thôi."

Kiều Minh thì thầm, cố gắng thuyết phục chính mình.Kiều Minh xem dự báo thời tiết, dạo gần đây trời hay đổ mưa nên lúc nào trước khi ra đường cô đều mang theo một cái ô ở bên cạnh mình.

Hôm nay, tin tức còn dự đoán sẽ có cả bão.

May mắn một điều, hôm nay là ngày nghỉ nên cô có thể tự mình tận hưởng cả một ngày ở trong nhà.

Phương Hằng tính rủ Kiều Minh ra ngoài chơi thì bị cô từ chối."

Tớ nghĩ tớ sẽ nằm dài trên giường hết hôm nay."

- "Cậu định để trở thành một người trải qua những ngày tháng nhàm chán tẻ nhạt đấy à."

"Không, cậu chưa xem dự báo thời tiết à, hôm nay sẽ có bão đấy."

- "Ít nhất thì cũng không thể để thời gian trôi qua một cách lãng phí chứ."

Đoạn hội thoại giữa hai người khá ngắn ngủi, còn chưa đến 10 phút.

Kiều Minh cúp máy xong thì tự nhiên cũng hơi cảm thấy lười biếng, cơn buồn ngủ sau khi tỉnh dậy vẫn chưa tan hết, nên tìm gì đó để chơi hay là ngủ một mạch đến tối luôn đi.Nói ra thì, Kiều Minh là kiểu con gái khá khô khan.

Không hoạt bát, năng động và hừng hực tuổi trẻ như Phương Hằng.

Cũng không phải kiểu dịu dàng, nữ tính, e thẹn gì cho cam.

Ngay từ khi còn nhỏ, từ kí ức năm mười tuổi đến hiện tại, Kiều Minh dường như vừa thay đổi mà lại cũng vừa chẳng thay đổi là mấy.

Mẹ cô vẫn luôn không thích tính cách lầm lì của cô, không ít lần muốn cô sôi nổi hơn chút thì đều không thành công.

Chưa có một thứ gì khiến Kiều Minh quan tâm quá ba tháng, đối với cô, mọi thứ xung quanh tẻ nhạt và nhanh chán đến mức cô đã từng nghĩ tại sao mọi người lại có thể vui vẻ với những thứ như thế.

Cách nhìn thế giới của Kiều Minh có phần ảm đạm và "vô cảm" hơn đại đa số mọi người.

Ưu điểm lớn nhất của Kiều Minh chắc là từ khi còn nhỏ, cô đã thể hiện bản thân là một học sinh giỏi từ bé.

Giấy khen năm nào cũng có, lời khen lúc nào cũng hay.

Điều đó khiến cô nghiễm nhiên trở thành một tiêu điểm trong các cuộc trò chuyện gia đình và họ hàng.

Tuy nhiên, chẳng có ai đủ thoả mãn để chỉ hết lời khen ngợi một ai đó, khi sự bàn luận đã đi xa thì chỉ còn là sự phán xét.

Họ bắt đầu chê cô quá ít nói, lầm lì.

Thậm chí họ còn tự nhiên nói ở trước mặt cô rằng có khi cô chỉ được cái học tốt chứ những thứ khác thì vẫn dốt như thường, là đứa bị động và khờ khạo.

Lúc đó, cô đã chọn im lặng bởi vì cô biết cô không đủ hơi đâu để nói với từng người một.

Hơn nữa, bố mẹ cô cũng không hề nói một lời bảo vệ cô.

Mẹ của cô cũng nói theo và nhìn cô như một sản phẩm lỗi.

Khi ấy cô đã biết đây chính là thất bại đầu tiên mà cô có được.

Họ thấy cô im lặng thì cũng thôi.

Và sau đó họ lại tìm thấy chủ đề mới, vấn đề về ngoại hình.

Ồ, dường như chẳng có gì có thể lấp đầy sự săm soi ấy.

Kiều Minh suy nghĩ rất nhiều, cô so sánh bản thân với những người xung quanh mình như cách mẹ cô đã từng bao lần thốt ra.

Cô dần nhận ra sự khác biệt giữa cô và mọi người.

Sự khác biệt về nhận thức lẫn tinh thần.Kiều Minh có một cô bạn chơi với nhau từ bé.

Cô bé tên là Chi, là con gái của bạn thân bố mẹ.

Cùng là những đứa trẻ đồng trang lứa, nhưng Chi đích thực là một đứa con gái đáng yêu mà người mẹ nào cũng yêu chiều.

Dù cho Chi không học được như cô nhưng lại có tính tình hoạt bát, ngoại hình dễ thương hơn, lại giỏi nói chuyện hơn nên ai cũng thích.

Chi rất thích chơi búp bê, cô bé thường xuyên sang rủ cô chơi búp bê cùng.

Mẹ của Kiều Minh mua cho Kiều Minh rất nhiều búp bê với đủ kiểu dáng và váy vóc sặc sỡ.

Nhiều đến nỗi dù Kiều Minh có xếp đầy lên bàn học thì cũng không đủ chỗ nữa.

Ngặt nỗi Kiều Minh lại không thích chơi búp bê.

Mỗi khi cầm chúng nó trên tay, trong mắt cô, chúng chỉ là những đồ vật bằng nhựa được tạo thành hình giống với con người.

Một thứ mục rỗng và vô nghĩa, còn chẳng thể khiến cô nổi lên sự tò mò.

Cô từng nói: "Mẹ đừng mua búp bê nữa, con..."

Đáp lại cô khi ấy chính là: "Con gái thích làm công chúa, chơi búp bê, con trai thì thích chơi ô tô, siêu nhân, đồ chơi lắp ghép.

Mẹ mua cho con mà con còn chê..."

Đoạn sau đó, Kiều Minh cũng không nhớ nữa.Thích làm công chúa, chơi búp bê là bạn Chi chứ không phải con.Không lâu sau, Kiều Minh tìm thấy niềm hứng thú đầu tiên trong cuộc đời mình.

Đó là vẽ tranh.

Kiều Minh thích vẽ, thích đến mức vẽ tranh lên khắp nơi, vở nháp, trang cuối của vở ghi, mặt đất, mặt đường, kể cả là vẽ lên cánh cửa phòng.

Kiều Minh thích màu sắc được bản thân tô điểm trên mặt giấy, thích cảm giác được vẽ lại thế giới trong con mắt của bản thân.

Kiều Minh nâng niu bộ màu vẽ và những bức tranh cũng nhiều lên từng ngày.

Đó là thứ duy nhất đã thật sự đem đến cho Kiều Minh một loại cảm xúc mang tên "Vui vẻ".

Kiều Minh với môn vẽ cứ như có liên kết từ trước, như một bản năng, Kiều Minh học vẽ rất nhanh, trong khoảng thời gian luyện vẽ, chỉ cần là những bức tranh Kiều Minh nghĩ là vẽ được thì nhất định có thể vẽ lại với độ giống đến 80% hoặc hơn thế nữa.

Sự chú tâm của Kiều Minh, bố mẹ cô cũng biết và nhìn thấy.

Kiều Minh không ngại cho bố mẹ nhìn thấy những nét vẽ của bản thân, những lần bản thân cặm cụi nhìn theo hình mẫu để vẽ.

Kiều Minh đối với việc vẽ là một việc rất đỗi tự hào, khi mang tranh của mình lên lớp, các bạn trong lớp còn túm xụm lại rồi trầm trồ khen ngợi, còn không ngại chủ động nói chuyện, muốn cô dạy vẽ cho.

Đó cũng là cách cô có được sự liên kết với các mối quan hệ một cách tự nhiên nhất.

Dần dần, những lời khen ấy khiến Kiều Minh nghĩ rằng, thật ra, có bạn cũng là một điều vui vẻ, cho dù những đứa trẻ ấy không có những suy nghĩ giống với cô thì ít nhất cô và họ đều yêu thích vẽ, khiến cô có cảm giác bản thân cũng là một con người bình thường, chỉ là hơi trơ về mặt cảm xúc thôi.

Nhưng thực tế đôi khi có thể không được như ý muốn, bạn đã cảm nhận được niềm vui thì cũng sẽ phải trải qua nỗi buồn.

Đột nhiên, Kiều Minh sinh ra một ý tưởng, cô muốn dùng những bức tranh để được bố mẹ khen, sau đó cô và bố mẹ sẽ nói chuyện rồi trở nên thân thiết hơn, thấu hiểu nhau hơn.

Như cách cô và các bạn đã làm như vậy.

"Tranh thì toàn tranh chép thôi.

Phải tự sáng tạo, tự vẽ ra thì mới tài được."

"Chỉ là vẽ màu mè trẻ con thôi, sau này còn chẳng bằng làm bác sĩ."

"

Sau này con sẽ biết, thực ra vẽ vời cũng chẳng giúp ích được gì cho con."

"Sắp thi cuối kỳ rồi, con phải tập trung học hành cho cẩn thận đi."

Bởi vì bị kém cảm nhận về mặt cảm xúc, Kiều Minh học được cách nhìn sắc mặt của người khác để đoán xem cảm xúc hiện tại của người đó.

Kiều Minh nắm bắt rất nhanh, theo đó khả năng quan sát và sự nhạy cảm về mặt linh tính cũng trội lên rất nhiều.

Lúc ấy, Kiều Minh nhìn thấy sự không quan tâm hiện rõ ràng trong đôi mắt kia.

Lúc ấy Kiều Minh không biết đó là gì, sau này cô mới biết, cảm xúc hay hành động và lời nói khi ấy, được gọi là thờ ơ và lạnh nhạt.

Kiều Minh cảm thấy lồng ngực của mình nhoi nhói.

Hoàn toàn là sự đau nhói về mặt thể xác.

Một nỗi đau đơn thuần lần đầu tiên Kiều Minh cảm nhận được.

Với sự học hỏi của Kiều Minh, cô biết đó là cảm giác đau, giống như khi em họ cô bị ngã chảy máu, em ấy cũng khóc to lên và kêu đau quá.

Khác với em họ, Kiều Minh không khóc.

Cô không biết khóc, càng không biết làm sao để khóc.

Khi ấy cô chỉ biết, thì ra, đây chính là nỗi buồn.Từ đó về sau, Kiều Minh không còn vẽ nữa.

Kiều Minh có đôi khi, mỗi lần nhìn thấy những cây bút chì, cục tẩy và màu vẽ, đều sẽ không thể rời mắt được một lúc.

Nhưng cô cũng không động vào nó.

Xúc cảm mãnh liệt do nó mang lại đã từ từ kết thúc như một ngọn lửa đang cháy dữ dội bị một xô nước dội lên.

Và rồi, Kiều Minh lại trở về làm một con "búp bê" trống rỗng được trưng bày trên kệ tủ.

Không vui cũng không buồn.

Kiều Minh cũng không muốn kết nối với bố mẹ nữa.Thế nhưng sau này, đến năm mười hai, mười ba tuổi, Kiều Minh lại thể hiện một góc cạnh vui vẻ và hoà đồng cho mọi người thấy.

Sự thay đổi của Kiều Minh diễn ra một cách chóng mặt, như một người hoàn toàn mới.

Vì điều này mà mẹ cô mới mãn nguyện và hài lòng khi nhìn cô hơn.

Đi học, cô bắt đầu kết thêm nhiều bạn, thường xuyên rủ bạn bè về nhà chơi rồi trò chuyện rối rít.

Một Kiều Minh hoàn toàn hoàn hảo thoả mãn tất cả mọi người.

Sau cùng, sự hoàn hảo ấy cũng chỉ là tự một Kiều Minh kết luận mà thôi.

Bởi vì sự thật là, không bao giờ là đủ.

Reng reng.Kiều Minh hoàn hồn, cô vội vàng tắt chuông điện thoại.

Lại nhìn sang máy xay sinh tố, dâu tây đã được xay đến nỗi không thể nhão hơn.

Kiều Minh vừa đổ sinh tố dâu ra ly vừa vào xem tin nhắn.

Đây là giờ Kiều Minh đặt để nộp bài tập trường.

Hạn cuối cùng phải nộp là ngày hôm kia, nhưng Kiều Minh không bao giờ nộp bài vào giờ chót, gửi xong sớm thì việc cũng kết thúc sớm hơn.Nộp bài tập xong, Kiều Minh đi ra ban công.

Mặc dù bây giờ mới là lúc hơn 11 giờ trưa một chút, song bầu trời đã bắt đầu bị che phủ bởi mây đen xám xịt.

Tại đây, người dân thường có xu hướng đi bộ hoặc sử dụng phương tiện công cộng hơn là đi xe máy, ô tô nhiều như ở quê hương của Kiều Minh, bây giờ cũng đã tản đi nhiều khiến con đường vốn đầy ắp người trở nên yên ắng hơn hẳn.Một ngụm nước dâu trôi xuống cổ họng, vị chua chua nhè nhẹ lan ra khắp khoang miệng và đọng lại dư vị ở cổ.

Kiều Minh nghĩ thầm, có vẻ như cô quên cho đường rồi, mà hình như cô cũng quên mua đường nữa.

Nhưng cũng không quan trọng lắm, Kiều Minh không phải là người hảo ngọt, thói quen cho thêm đường chỉ là để bớt vị chua của dâu tây đi thôi.

Thế là Kiều Minh chậm rì rì uống từng ngụm nhỏ.

Uống được một nửa, Kiều Minh vẫn là không chịu được, cô đi vào phòng bếp tìm chút đường còn sót lại trong lọ cho vào ly sinh tố mới uống được hết ly ấy.Kiều Minh sau khi thanh lý hết ly sinh tố dâu, cô mệt nhoài nằm lên giường.

Cô không muốn ngồi dậy nữa, bữa trưa thì buổi chiều ăn bù là được.

Nghĩ ngợi như thế, Kiều Minh xác định nằm lì trên giường luôn.

Mí mắt Kiều Minh bắt đầu nặng trĩu dần nhưng tâm trí của cô vẫn còn tỉnh táo.

Đôi khi cơ thể và tâm trí không ăn khớp với nhau cũng là một chuyện rất khó hiểu và nan giải.

Đây không phải là chuyện một hai lần, với Kiều Minh, cô cũng đã quen.Giấc ngủ đến với cô một cách miễn cưỡng, như thể tâm trí cô biết trước điều gì đó đang chờ đợi ở phía bên kia.

Và đúng như cô lo sợ, cơn mơ đến với cô như một bàn tay vô hình kéo cô rơi vào hố sâu không đáy.Cô đứng giữa một không gian mờ ảo, tối tăm và lạnh lẽo.

Mặt đất bên dưới chân là một lớp cát trắng nhợt nhạt, như thể mọi màu sắc đã bị rút cạn khỏi nơi này.

Không khí ẩm ướt và nặng nề, mang theo mùi ngai ngái của sự mục nát.

Xa xa, những bóng cây khẳng khiu vươn cành khô héo lên bầu trời xám xịt, tạo nên một cảnh tượng kỳ quái.
 
Vĩnh Cầm - Tiffany
Chương 3. Giấc Mơ


Kiều Minh bước đi trên nền cát, men theo hàng cây khô cằn trải dài như một lối đi được sắp đặt sẵn.

Kiều Minh đi mãi cho đến khi nhìn thấy một toà nhà nhìn như một lâu đài cổ.

Một cơn gió khẽ thổi qua nhưng nó lại chẳng hề mang đến cảm giác dễ chịu vì trôi theo làn gió là những hạt cát bị thổi lên không trung.

Giữa một nơi hoang vu như thế này lại xuất hiện một tòa lâu đài cổ kính toát ra vẻ âm u đáng sợ.

Cảm giác cứ như đây là một câu chuyện cổ tích kinh dị vậy.

Kiều Minh biết rằng bản thân đang nằm mơ nên cũng to gan hơn một chút.

Cô đi đến trước cánh cửa lớn và thử gõ cửa.

Cánh cửa tự động hé mở kèm âm thanh két két chói tai."

Có ai không ?"

Kiều Minh ghé đầu vào trong cất tiếng gọi, âm thanh của cô bị phóng đại lên, vang vọng khắp không gian bên trong.

Không có một ai đáp lời.

Kiều Minh hồi hộp đẩy cửa bước vào.

Lạ thay, trong không gian kín đáo này rõ ràng không bật đèn hay thắp nến nhưng vẫn có một độ sáng nhất định đủ để quan sát từng ngõ ngách trong lâu đài.

Đột nhiên, cánh cửa tự đóng sầm lại khiến Kiều Minh giật thót một phen.

Cô định mở cửa ra thì phát hiện bản thân có vặn tay cầm bao nhiêu lần thì cũng không thể mở nổi.

Như thể đã bị ai đó dùng chìa khóa khoá lại.

Lúc này, nơi lồng ngực của Kiều Minh đập thình thịch dữ dội.

Cô có một dự cảm không tốt.

Không hiểu sao tự dưng hình ảnh của người đàn ông nọ lại hiện ra trong đầu của cô.

Ngay sau đó Kiều Minh đã tự trấn an bản thân rằng mình sẽ không gặp hắn ta nữa.

Tất cả chỉ là những hình ảnh không có thật.Sau khi đã đủ bình tĩnh, Kiều Minh đi chậm chạp trong sảnh lớn.

Có rất nhiều ngọn nến không được thắp sáng được đặt ở khắp nơi.

Bởi vì đi chân trần nên cô cảm nhận được sự mềm mại của tấm thảm dưới chân nhìn có vẻ cũ kỹ.

Chúng thoải mái hơn nhiều so với cảm giác đi trên nền cát ẩn giấu những viên sỏi đá nhỏ bé.

Nhìn sơ qua thì cô sẽ dễ dàng kết luận rằng đây là một toà lâu đài bị bỏ hoang.

Nhưng có một điểm để cô không kết luận như vậy.

Đó là dù nơi này nhìn hoang tàn thì vẫn không có một lớp bụi hay mạng nhện nào.

Thậm chí cách bài trí vẫn ngăn nắp theo một cách nào đó mà Kiều Minh không thể dùng từ ngữ để hình dung được.Cô không hiểu tại sao bản thân lại có một giấc mơ kỳ lạ đến thế.

Cô không phải là người hay nằm mơ và những giấc mơ cô từng mơ chưa bao giờ chân thực như bây giờ.Kiều Minh hồi hộp đi lên cầu thang.

Đúng như cô nghĩ, không thể sờ ra một lớp bụi nào.

Nếu xét trong hiện thực, điều đó có nghĩa rằng một nơi như vậy vẫn đang có người ở.

Tuy nhiên đây lại là giấc mơ của Kiều Minh, bất cứ điều kì quặc gì cũng có thể xảy ra.

Nhỡ đâu một lúc nữa lại xuất hiện người ngoài hành tinh thì cũng không phải điều khó hiểu.Sau khi lên đến tầng hai, cơ thể của Kiều Minh rùng mình một cái.

Cảm giác lạnh lẽo lan ra toàn thân như côn trùng bò cắn.

Không khí ngột ngạt xen lẫn mùi gỗ mục.

Kiều Minh đi dọc theo lối hành lang, trên tường treo rất nhiều tranh chân dung.

Đa số là những người đàn ông.

Cho đến bức tranh thứ mười một là một bé gái.

Đây là bức tranh cuối cùng ở cuối dãy.

Kiều Minh ngẩn người nhìn bức tranh.

Bé gái trong tranh có khuôn mặt giống y đúc hồi cô còn nhỏ.

Khác với những bức tranh khác khi chúng chỉ vẽ nửa thân trên, bức tranh cuối cùng vẽ toàn bộ cơ thể của cô bé.

Cô bé đó đứng yên trong một khoảng trống màu xanh lam đậm, diện một chiếc váy dài màu trắng tinh khôi, đỉnh đầu đội một chiếc vương miện màu vàng với mái tóc thả dài đến đầu gối.

Và dưới chân cô bé là một cái bóng lớn đen xì nhìn rất kỳ quặc.

Trông nó cứ như một cái hố đen vô tận hút hết mọi thứ.

Kiều Minh không biết nên miêu tả cảm xúc của mình đối với bức tranh này như thế nào.

Bức tranh dường như có một lực hút vô hình khiến Kiều Minh không thể rời mắt.

Cảm giác âm ỉ trong lồng ngực khiến Kiều Minh hoảng hốt.

Kiều Minh cảm thấy đầu mình sắp nổ tung đến nơi, cô hoảng loạn chạy về phía cầu thang.

Khi định bước xuống cầu thang thì Kiều Minh đột nhiên khựng lại.

Cô nhìn thấy ở dưới chân cầu thang là một đôi chân đi giày đen bóng loáng.

Cô từ từ ngẩng đầu lên.

Quần tây đen.

Áo sơ mi trắng.

Đồng tử của Kiều Minh co rút lại.

Cô cố nén hơi thở của mình.

Đôi tay đang chống vào lan can hơi run run.

Còn bàn tay thì siết chặt đến trắng bệch.

Kiều Minh đứng yên như tượng đá, cô không dám cử động dù chỉ một chút.Kiều Minh đã nhìn thấy gương mặt đó một lần nữa.

Không biết lí do vì sao nhưng rõ ràng đáng lý ra Kiều Minh không thể có trạng thái sợ hãi đến thế này được.

Lý trí của Kiều Minh nhiều lần nhắc nhở với cô rằng hắn ta không thể ảnh hưởng gì lên cô được.

Quan trọng nhất là hiện tại cô đang mơ.

Có thể cô chỉ tạm thời bị ám ảnh bởi cảnh tượng nọ nên mơ thấy ác mộng thôi.Kiều Minh cũng muốn tin là như vậy.

Lý trí là như thế.

Bản năng của Kiều Minh lại trỗi dậy mạnh mẽ lấn át cả lý trí.

Bản năng của Kiều Minh sợ hãi người đàn ông này.

Như một con mồi sợ hãi nhìn thợ săn.

Dù sợ chết và muốn sống nhưng lại không đủ can đảm để chạy thoát khỏi gông cùm bẫy săn.

Đến chính Kiều Minh cũng không hiểu được hành vi của mình.

"Tim đập chân run" chính xác là cụm từ miêu tả trạng thái của cô ngay lúc này.Tận mắt cô nhìn thấy sự thay đổi biểu cảm trên gương mặt của hắn ta.

Cô nhìn thấy sự ngạc nhiên.

Vì điều gì mà hắn ngạc nhiên ?

Chắc hắn không nhìn thấy cô đâu đúng không ?

Đây là giấc mơ của cô nên hẳn là cô có khả năng xoay chuyển nó trong trường hợp xấu nhất dù chỉ một chút phải không ?Môi của hắn mấp máy, như thể đang gọi tên của người nào đó.

Biểu cảm của hắn chuyển từ ngạc nhiên sang vui mừng.

Kiều Minh quay đầu lại nhìn.

Không lẽ là cô gái lần trước xuất hiện ?

Nhưng rõ ràng không có ai ở phía sau Kiều Minh cả.Cảm giác rợn người lan dọc sống lưng.

Cô nuốt nước bọt, cố gắng trấn an bản thân đây chỉ là một giấc mơ.

Chỉ là một giấc mơ thôi.

Nhưng khi cô chớp mắt, hắn ta đã tiến gần hơn.

Từng bước một.

Mỗi bước đi như giẫm vào thần kinh của Kiều Minh."

Leilani..."

Lần này, Kiều Minh đã nghe rõ âm thanh phát ra từ miệng hắn.

Hắn đã chỉ còn cách cô có vài bậc thang nữa thôi.

Giọng nói trầm thấp nhưng vang vọng như vọng lại từ nơi xa xăm, luồn lách qua từng chân tơ kẽ tóc, thấm vào tận xương tủy.

Kiều Minh nhìn thấy bóng mình phản chiếu trong ánh mắt của hắn.Hắn nhìn thấy cô sao !

Không !

Hơi thở của cô trở nên gấp gáp.

Bây giờ cô không còn đủ tỉnh táo để quan tâm những điều khác nữa.

Trong đầu cô lúc này chỉ có suy nghĩ thúc giục bản thân chạy đi.

Khi suy nghĩ ấy lan rộng ra toàn thân và hắn ta chỉ còn cách Kiều Minh có hai bậc thang, Kiều Minh cuối cùng cũng có cảm giác ở đôi chân của mình.

Cô quay đầu bỏ chạy.Nhưng hành động ấy đã quá muộn.

Kiều Minh chỉ vừa kịp quay lưng và bàn chân trái còn chưa kịp hạ xuống nền gỗ thì cơ thể của Kiều Minh đã bị một vòng tay ôm lấy giật về phía sau.

Kiều Minh cảm nhận được lưng của mình đang tiếp xúc với một bề mặt cứng rắn và hơi thở phả ra gần trong gang tấc.

Cô thử vùng vẫy nhưng bụng của cô đã bị hai cánh tay vây chặt.

Cô thấy lạnh gáy sống lưng.

Thôi xong rồi.

Hai cơ thể như bị dán chặt vào nhau.

Và cái ôm ngày càng chặt hơn.

Kiều Minh bắt đầu gào thét ở trong lòng.Đại ca à, lôi kéo ở cầu thang nguy hiểm lắm đấy.

Mình có quen gì nhau đâu, đừng ôm như thế được không ?Bình tĩnh, đây chỉ là mơ thôi.

Phải tỉnh dậy mới được.

Tỉnh, tỉnh, tỉnh dậy thôi !

Tại sao mình vẫn chưa tỉnh !Hắn ta dường như mặc kệ sự vùng vẫy của Kiều Minh.

Hắn cất giọng: "Cuối cùng em cũng về rồi."

Lộn người rồi người lạ ơi.

Lộn người rồi.Hắn ta úp mặt vào hõm cổ của Kiều Minh khiến cô giật nảy mình.Làm gì vậy.

Làm gì đó !Cô cảm thấy cổ của mình ươn ướt.

Hình như hắn ta đang liếm cổ của cô.Đừng bảo hắn ta là ma cà rồng đang định hút máu đấy nhé ?

Nhưng cũng khá hợp lý đấy, lâu đài cổ, bên trong thì kín mít, ma cà rồng sống trong lâu đài.

Lại chẳng hợp lý quá.

Nhưng đối tượng bị hút cũng đừng là cô chứ !

Giấc mơ này đủ đáng sợ rồi.

Làm ơn cho cô tỉnh lại đi."

Tôi...

Tôi không quen biết anh."

Kiều Minh huých cùi trỏ vào người hắn ta, chân cũng lấy đà cố gắng đá ngược vào hạ bộ của hắn.

Nhưng hoàn toàn không có tác dụng, cô cũng không thể cử động chân được.

Hắn ta như nhìn thấu suy nghĩ của cô, hắn đột nhiên nới lỏng tay rồi bế ngang cô lên trong chớp mắt.

Kiều Minh đơ người ra đến quên cả việc hét toáng lên.Tên này không phải người bình thường mà...Hắn bế cô đi hết bậc của cầu thang rồi thản nhiên thả cô đứng xuống.

Kiều Minh còn chưa kịp hoàn hồn thì lại bị ôm chặt lấy.

Cô thiếu điều bị hắn ôm đến nỗi chân cách mặt đất bởi vì hắn quá đô so với cô.

Ví von như là một cánh tay thôi cũng đủ để ôm cả người cô chặt cứng.

Cô có thể cảm nhận nhiệt độ lành lạnh đang di chuyển trên lưng mình.Tay của hắn lạnh quá.

Cả người cũng mát lạnh như không phải người sống ấy.

Đáng sợ quá.

Bình tĩnh, đây chỉ là mơ thôi mà.

Hắn ta chỉ là ảo ảnh do mình đang quá ám ảnh vì sợ hãi thôi.

Hay là...

Hay là cứ thử thuận theo tự nhiên một chút rồi tìm cách ra khỏi đây...

Đúng.

Làm như vậy đi.Kiều Minh lấy hết can đảm, hỏi hắn: "Có thể buông tôi ra trước được không ?"

"Buông ra rồi để em lại chạy à ?"

"Tôi không chạy.

Anh ôm chặt quá tôi không thở được."

Hắn hơi nới tay, chuyển sang một tay ôm ngang lưng, một tay đặt ngang hông nhấc bổng Kiều Minh lên.

Cuối cùng hai người trong trạng thái mặt đối mặt.

Cơ thể hai người vẫn dí sát vào nhau vì tay hắn ép người cô lại.

Trông hắn tự nhiên cứ như chỉ đang cho một đứa trẻ con ngồi lên tay."

Hay là anh thả tôi xuống, chúng ta nói chuyện đàng hoàng.

Tôi đảm bảo mình không chạy."

Kiều Minh nuốt nước bọt.

Lần này cô nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn để chứng minh bản thân có thể tin được.

Mặc dù có vẻ hơi gượng ép nhưng nếu không có hành động nào để chứng tỏ, Kiều Minh sẽ không biết chuyện gì tiếp theo sẽ xảy ra với mình.

"Em muốn nói gì ?"

Kiều Minh đành nói hết hơi: "À thì, tôi chỉ muốn nói là, tôi không phải người anh muốn tìm đâu.

Tự ý đi vào mà chưa xin phép là lỗi của tôi.

Xin lỗi.

Hơn nữa, tôi không phải cái người tên Lei lei gì đó của anh.

Có thể chỉ là giống nhau giữa người với người mà thôi.

Mong anh đừng hiểu nhầm và hãy buông tôi ra.

Tôi còn có việc quan trọng lắm, tôi phải đi rồi, không làm phiền anh nữa đâu."

Kiều Minh nghĩ hắn ta đang mất tập trung nên tranh thủ cơ hội rướn chân xuống đất.

Nhưng cô lại phán đoán sai lầm.

Hắn ta cảnh giác nhìn cô rồi ôm cô chặt hơn.

Hình như hắn tức giận rồi."

Đừng lảng tránh Leilani.

Tôi đã chờ đợi em suốt bao lâu chỉ để chờ ngày em quay lại và vứt bỏ tôi đi lần nữa ?"

Ai vứt bỏ anh chứ, có quen gì nhau đâu mà đòi vứt hay không vứt.

"Tôi nói rồi, tôi không phải là người anh nói.

Anh thật sự hiểu lầm rồi !"

"Đừng nói dối.

Tôi biết đó là em, chính là em.

Tôi không bao giờ nhận sai người, linh hồn này tôi sẽ vĩnh viễn nhận ra.

Lần này đừng hòng bỏ tôi lại nữa.

Nếu em còn dám làm điều đó, tôi sẽ bắt em và giam em lại đấy."

Kiều Minh hoảng hốt vì càng nói hắn ta càng gằn giọng, ánh mắt của hắn điên cuồng như một con ác thú.

Cảm giác lành lạnh ở lưng di chuyển lên sau gáy của Kiều Minh.

Đột nhiên, cổ của cô bị hắn nắm giữ, đẩy về phía trước.

Cô chưa kịp phản xạ thì đã thấy gương mặt của hắn ta sát rạt.

Kiều Minh mở to hai mắt nhìn, cô ra sức giãy dụa nhưng hắn ta vẫn đứng bất động không xi nhê gì.

Môi hắn phủ lên môi của Kiều Minh.

Thấy cô mím chặt môi lại, nhanh như chớp, bàn tay đang giữ cổ của cô di chuyển xuống vị trí ngang bụng rồi chọt nhẹ một cái.

Kiều Minh không nhịn được nên phát ra tiếng vì nhột.

Nhân cơ hội đó, bàn tay lại trở về vị trí cũ, còn môi hắn lại phủ lên môi Kiều Minh.

Và lần này còn dữ dội hơn.

Hắn ta không cho cô cơ hội phản kháng, hắn cắn vào môi cô khiến nó rỉ máu rồi mút thật mạnh.

Trong toàn bộ quá trình, hắn cũng như cô, cả hai đều đang mở mắt và nhìn chăm chăm vào nhau.

Cảm giác mất dần không khí khiến đầu óc cô tê dại.

Cô rất muốn tát hắn ta một cái nhưng lúc này cơ thể cô mềm nhũn, cơ thể hô hấp không ổn định dẫn đến mọi hành động kháng cự trở nên yếu ớt hơn.Không biết thời gian trôi qua bao lâu, miệng hắn ta cứ quấn lấy môi cô không biết mệt.

Khi nhìn thấy bỗng nhiên mắt cô chớp chớp nhiều lần như sắp ngất tới nơi, hắn ta mới dừng lại.

Trán hai người tựa vào nhau.

Kiều Minh được thả ra thì vội vàng hít thở lấy lại không khí.

Khoé mắt của cô ươn ướt không biết từ khi nào.

Hơi thở hỗn loạn của hai người phả vào mặt nhau."

Tôi đã chờ ngày em trở về từ rất lâu rồi."

Kiều Minh cảm thấy đầu óc mình choáng váng.

Câu nói vừa rồi của hắn cô chỉ nghe chữ được chữ không.

Cả người cô mềm nhũn, đầu cô đổ gục vào vai hắn ta.

Tầm mắt của cô mờ dần như bị phủ một lớp sương rồi mọi thứ tối sầm lại.Kiều Minh mở toang đôi mắt, cả người đầm đìa mồ hôi.

Hơi thở cô gấp gáp, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Căn phòng quen thuộc hiện ra trong tầm mắt.

Cô thẫn thờ vài giây, sau đó vội vã với lấy chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường.

Ánh sáng của điện thoại khiến cô nheo mắt.0 giờ 00 phút.Cô đã ngủ lâu đến mức nào thế này.

Đã hàng tiếng đồng hồ trôi qua mà cô cứ ngủ mà không hay biết gì.Đặt điện thoại sang một bên, Kiều Minh sờ nhẹ lên môi mình.

Nó nóng ran.

Và sưng lên nữa.Cô vội lao xuống giường, chạy vào phòng tắm.

Bật đèn lên, cô nhìn chằm chằm vào gương.

Môi cô thậm chí còn có chút máu rỉ ra ở khoé môi.Kiều Minh hít một hơi lạnh, lùi lại một bước.Không thể nào.Cảm giác tê rần vẫn còn y nguyên, như thể nụ hôn đã thực sự xảy ra.

Cô siết chặt bàn tay, cố trấn tĩnh."

Chắc là mình bị mộng du rồi...

Haha...

Đến ngay cả ngủ thôi mà cũng tự cắn môi mình thành ra thế kia."

Nhưng trong gương, hình ảnh cô phản chiếu lại không còn vẻ bình tĩnh nữa.Mà là một sự hoảng loạn tột cùng.
 
Vĩnh Cầm - Tiffany
Chương 4. Raoul


Đã một tuần kể từ khi mơ thấy giấc mơ đó.

Cuộc sống của Kiều Minh dần trở về với quỹ đạo bình thường.

Cô cũng dần thoát khỏi suy nghĩ về người đàn ông lạ mặt kia.

Trên giảng đường, Kiều Minh vừa nghe giảng viên nói vừa ghi chép lia lịa.

Chợt đầu Kiều Minh ong ong, tai cô như bị cách ly khỏi âm thanh bên ngoài, mắt cô mệt mỏi chớp chớp thật chậm như sắp ngủ gục.

Trong đầu của Kiều Minh hiện ra hình ảnh cùng tiếng nói văng vẳng bên tai.

Hình ảnh hiện ra là một bóng dáng như một người đàn ông cao lớn, chỉ là toàn thân cứ như bị sương mù che phủ, Kiều Minh không thể nhìn rõ đó là ai."

Con là người thừa kế tương lai của gia tộc nên con không cần những thứ vô dụng mà con gọi là nhân tính đó."

"Kiều Minh !!!"

Kiều Minh bừng tỉnh, tiếng hét chói tai đã gọi cô trở về thực tại.

Cô xoa xoa lỗ tai vì tiếng ồn rồi tìm kiếm nơi phát ra giọng nói.

Hoá ra là Phương Hằng.

"Còn làm gì đó, tan tiết rồi kìa !

Cậu định ngủ ở trường luôn à ?"

Tan tiết ?

Nhưng bài giảng đã kết thúc đâu ?Suy nghĩ vừa dứt, Kiều Minh mới nhận ra xung quanh đã không còn ai ngoài cô và Phương Hằng.

Cô thẫn thờ nhìn vở ghi, trên trang giấy xuất hiện một đường bút dài cắt ngang vở.Tối đến về đến nhà, Kiều Minh nằm ườn ra giường.

Cô không khỏi nghĩ đến tình huống ban sáng, nghĩ sao cũng thấy lạ.

Mà mọi chuyện kỳ lạ xảy đến với cô đều bắt nguồn từ cái lần tham gia chương trình kia.

Đúng là những chuyện như kiếp trước thì không nên quá tò mò.

Những gì đã kết thúc thì nên để nó kết thúc hoàn toàn đi.Cô phân vân không biết có nên đi khám bác sĩ tâm lý hay không.

Sau những trải nghiệm cảm xúc thái quá của mình, cô cảm thấy có lẽ mình nên đi thật.Nhưng trước mắt, phải ngủ trước đã.

Hơn nữa, cô đã chỉ mơ duy nhất một lần đó nên có lẽ chắc không sao đâu.Kiều Minh mơ màng chớp nhẹ mi mắt.

Khi cô sắp chợp mắt hoàn toàn thì bỗng cô nhìn thấy có một bóng dáng mờ mờ màu đen đứng ở dưới chân giường.

Cô rất muốn mở mắt ra để nhìn lại cho rõ nhưng cô không thể ngăn cản mí mắt nặng nề của mình khép lại như thể có ai đó cố tình vuốt mắt cô xuống.

Trước mắt cô tối sầm đi.Khi lần nữa mở mắt ra, Kiều Minh thấy mình đang đứng trong một khu vườn hoa nở rộ.

Cô lại nằm mơ nữa sao ?

Kiều Minh lập tức căng thẳng cả người.

Nghe thấy có tiếng người, Kiều Minh ngay lập tức tìm chỗ trốn.

Cô rất sợ sẽ gặp phải tình huống như lần trước.

Cô trốn ra đằng sau một gốc cây cao to rồi lặng lẽ quan sát.Một cậu nhóc tầm năm, sáu tuổi đi ra chỗ một bụi hoa, may mà cô trốn sau cái cây khá xa nên cậu không phát hiện ra cô.

Cậu bé thì thầm gì đó rồi từ trong bụi cây, một con mèo con màu đen bước ra.

Nhìn con mèo ốm yếu đến đáng thương, thái độ của nó đối với cậu vẫn còn sự rụt rè và cảnh giác.

Sau đó, Kiều Minh nhìn thấy cậu lấy ra từ trong túi một cái bọc nho nhỏ.

Mở bọc ra, bên trong là những miếng thịt chín được thái lát.

Cậu cẩn thận đặt túi bọc xuống cho mèo đen ăn.

Nó ăn ngấu nghiến ngay khi vừa ngửi thấy mùi thơm của thịt."

Đồ không cha không mẹ đang làm gì đấy ?"

Một cậu nhóc khác đi nghênh ngang lại gần cậu nhóc đang cho mèo con ăn.

Cậu nhóc đó có mái tóc màu vàng cam, thân hình cũng có vẻ đô con hơn nhiều so với cậu nhóc kia.

Kiều Minh nhận thấy trang phục của hai đứa trẻ giống nhau như đúc, xem ra là học sinh trong cùng một trường.

Và câu nói của cậu ta khiến Kiều Minh phải nhíu mày.

Đây là bạo lực học đường rồi còn gì.Cậu ta thấy cậu bé kia thậm chí còn không thèm quay lưng lại thì cười khẩy, ánh mắt dữ tợn hơn.

Cậu ta tiếp tục buông lời châm chọc."

Thứ nghèo kiết xác, tưởng bán được vài lọ nước hoa thì cho rằng bản thân có thể thơm tho mà bước vào giới thượng lưu chắc.

Tao nói cho mà biết, nằm mơ đi."

Cậu bé kia vẫn không có phản ứng gì.

Kiều Minh thật sự phân vân không biết bản thân có nên ra mặt giúp cậu bé hay không.

Nhưng nhìn gương mặt dửng dưng của cậu bé kia, cô đột nhiên nghĩ bản thân có thể quan sát thêm.

Nếu thằng bé kia định động tay động chân thì cô sẽ ra ngăn cản.Bước thêm vài bước, cậu ta mới phát hiện ra bên cạnh của cậu nhóc là một con mèo đen đang cặm cụi ăn."

Tao nói mà, vật họp theo loài.

Mày và nó đều là đồng loại của nhau.

Ngu ngốc và hôi hám.

Vậy mà mày còn dám cho nó ăn đồ ăn cao cấp của đầu bếp trong trường nấu.

Thật đáng xấu hổ !

Raoul, mày chính là vết nhơ của ngôi trường này !"

Cậu bé tên Raoul vẫn không thèm mảy may để ý.

Thấy vậy, cậu ta càng không giữ được bình tĩnh."

Chị gái mày..."

Chỉ vừa mới kịp thốt ra ba chữ, cậu bé Raoul đã đứng phắt dậy rồi quay người nhìn chằm chằm vào thằng nhóc tóc vàng.

Ánh mắt của cậu bé khiến Kiều Minh chấn động.

Cô bất giác rùng mình.

Cô cảm thấy mình có hơi sợ cậu bé này.Thằng nhóc kia đang nói thì cũng im bặt.

Cậu ta giật mình hoảng sợ lùi ra sau một bước.

Cậu ta hơi mím môi, rõ ràng đã mất đi vẻ kiêu ngạo ta đây là nhất.

Kiều Minh nghĩ, người lớn như cô còn thấy giật mình, nói gì một đứa trẻ còn chưa trải sự đời.

Cô cũng nghĩ ngay đến một câu mà Phương Hằng từng nói khi cả hai đang đi ăn.'Ánh mắt hắn ba phần khinh bỉ, bảy phần lạnh lùng, miệng cười như không cười và nói: "Trời lạnh rồi, cho Vương thị phá sản thôi."

Hahaha.'Lúc đó cô còn nổi da gà, nói với Phương Hằng rằng đừng nói mấy câu kiểu như vậy nữa.Mặc dù bây giờ câu minh họa không giống hoàn cảnh 100% nhưng ít nhất cũng giống được chỗ "lạnh lùng".

Một đứa trẻ không nên có ánh mắt như thế này.Nhưng sao cô cứ cảm thấy đôi mắt đó quen quen.Thằng nhóc kia hét lên một câu "Đồ ngoại lai !" rồi bỏ chạy mất dạng.

Gương mặt của cậu bé Raoul lại trở về bình thường như chưa có gì xảy ra.

Kiều Minh bị kinh ngạc trước sự thay đổi của cậu bé.

Rồi cô lại rơi vào suy tư.

Tại sao cô lại cứ có những giấc mơ kỳ lạ thế này hết lần này đến lần khác ?

Sau khi cho mèo ăn xong và con mèo chui lại vào bụi cây, cậu bé thu dọn giấy bọc rồi đứng dậy phủi chân tay cho sạch sẽ.Kiều Minh đè nén nỗi sợ trong lòng, dẫu sao đây cũng chỉ là một đứa trẻ, cô sợ cái gì chứ.

Trước mắt Kiều Minh lại tối đi.

Khi tỉnh dậy thì trong tầm mắt cô đã là trần nhà quen thuộc.

Kể từ lần đó, cứ thi thoảng cách vài ngày Kiều Minh lại bị rơi vào trạng thái mơ màng rồi nhìn thấy vài đoạn hình ảnh hoặc giọng nói vang vọng bên tai.

Mỗi lần như thế, Kiều Minh đều bị mệt mỏi trong người.

Cô bắt đầu ít đi chơi cùng Phương Hằng hơn.

Khi bạn cô gọi đến thì cô chỉ nói là bản thân muốn được nghỉ ngơi.

Sau khi học xong thì về thẳng nhà.

Cô cũng có dấu hiệu bị mất ngủ trầm trọng.

Điều này đã khiến chất lượng cuộc sống của Kiều Minh giảm đi.

Trong vòng hai tháng, cô đã gầy đi thấy rõ.

Tâm trạng cô bắt đầu dễ cáu kỉnh hơn.

Cuối cùng, Kiều Minh quyết định đi khám bác sĩ tâm lý.

Trùng hợp thay, khi bước vào phòng khám, cô lại gặp nhà thôi miên Carter."

Trùng hợp quá, chúng ta có duyên với nhau nhỉ, cô Kiều Minh."

Carter nở nụ cười, không có gì là ngạc nhiên khi nhìn thấy cô."

Tôi không nghĩ ông cũng là một bác sĩ tâm lý."

"Đối với tôi, những phạm trù có khả năng khai thác con người về mặt tâm lý hay nhận thức là một việc rất cuốn hút."

Carter mỉm cười.

Không hiểu vì lý do gì, Kiều Minh có cảm giác cảnh giác rất mạnh mẽ, nhưng cô đã nhanh chóng phớt lờ vì cho rằng đây là di chứng của những giấc mơ để lại.

Carter chỉ cho Kiều Minh chỗ ngồi.

Đây là một cái ghế nằm, khi Kiều Minh nằm xuống, cả người cô được thả lỏng ngay lập tức.

Kiều Minh lơ đãng nhìn xung quanh.

Căn phòng mang một mùi hương dễ chịu của tinh dầu oải hương.

Trên bàn, một chiếc đồng hồ cát đang chậm rãi đổ từng hạt cát mịn xuống đáy.

Đối diện với cô, bác sĩ Carter ngồi với tư thế điềm đạm."

Vậy...

Cô đã từng trải qua những ảo giác này bao lâu rồi ?"

Kiều Minh chần chừ một lúc rồi quyết định nói như thế này: "Tôi cũng mới bị vào hai tháng gần đây."

Carter gật đầu, ghi chép vài dòng vào trong sổ.

"Cô có thể mô tả cụ thể hơn về những gì mình từng thấy không ?"

Cô khẽ nuốt nước bọt: "Chúng ngắn thôi.

Nhưng khi tỉnh táo trở lại thì đã hàng tiếng trôi qua.

Thi thoảng là những câu nói với nội dung khó hiểu, lúc khác thì là những đoạn hình ảnh không hề có trong trí nhớ..."

Sự im lặng bao trùm trong căn phòng chốc lát.

Carter chống cằm như suy tư.

Kiều Minh nói thêm: "Có một vài lần tôi nằm mơ.

Người trong mơ đều là những người lạ.

Tôi cảm thấy sợ hãi vô cùng."

"Vì sao lại sợ ?

Đó là ác mộng sao ?

Cô đừng lo lắng, công việc của tôi là giúp đỡ cho cô nên hãy cứ nói cảm nghĩ của mình."

"Không phải."

Kiều Minh lắc đầu, cô ngập ngừng: "Có lúc tôi mơ thấy một người đàn ông, có lúc lại là một đứa trẻ ở nơi rất xa lạ.

Đáng lẽ ra tôi không thể sợ mới đúng nhưng cứ hễ nhìn thấy người là tôi lại cảm thấy sợ hãi mãnh liệt.

Và..."

"Và ?"

Carter nhẹ nhàng thúc giục.Kiều Minh ngước lên, đôi mắt có chút mông lung: "Nó... chân thực đến đáng sợ.

Tôi có thể cảm nhận được mọi thứ, nghe, nhìn, ngửi hay là chạm nữa.

Tôi từng nghe ở đâu đó rằng nằm mơ thì sẽ không có cảm giác đau nhưng tôi lại cảm nhận rất rõ ràng..."

Ánh mắt Carter thoáng xao động.

Ông nhìn cô thêm một lúc, như thể đang cân nhắc điều gì đó."

Cô tin vào điều gì, Kiều Minh?"

Câu hỏi bất ngờ khiến cô ngẩn ra.Carter tiếp tục: "Cô nghĩ rằng đây chỉ là ảo giác do căng thẳng?

Hay cô nghi ngờ rằng có điều gì đó... ngoài tầm hiểu biết đang xảy ra với mình?"

"Tôi không biết..."

Cô nói khẽ, giọng pha lẫn sự hoang mang.Carter không trả lời ngay.

Ông đặt quyển sổ ghi chép xuống bàn, tháo kính ra và nhẹ nhàng nói:"Những ảo giác của cô có thể xuất phát từ căng thẳng hoặc một dạng rối loạn giấc ngủ.

Nhưng có một khả năng khác, là tiềm thức của cô đang cố gắng nói với cô điều gì đó.

Tôi muốn giúp cô tìm ra câu trả lời, nhưng điều quan trọng nhất vẫn là cô có sẵn sàng đối mặt với nó hay không."

Cô khẽ gật đầu."

Được rồi."

Carter mỉm cười nhẹ.

"Hãy bắt đầu từ hôm nay.

Chỉ cần đảm bảo rằng cô sẽ không che giấu cảm xúc của bản thân mình."

"Tôi đã xem qua hồ sơ của cô cũng như đã qua trao đổi trước đó.

Về phương án liệu trình, tôi khuyến khích cô chọn cách thứ nhất này.

Đây là cách có khả năng giải quyết triệt để vấn đề nhưng cũng cần có sự quyết tâm quyết liệt nhất.

Trị gốc không trị ngọn.

Cách thứ hai thì nhẹ nhàng hơn nhưng sẽ tốn thời gian hơn, cần phải kiên trì."

Carter đưa ra trang sách ông đã ghi kết luận cuối cùng cho cô xem.

"Vậy làm theo lời bác sĩ đi.

Tôi muốn chấm dứt nó càng sớm càng tốt."

"Vậy bây giờ cô hãy nhắm mắt lại và làm theo lời tôi nói.

Tôi sẽ kiểm tra mức độ thực tế trước để xem tình trạng của cô rồi sẽ chọn ra phương án thích hợp nhất."

"Được, cảm ơn bác sĩ."

"Đây là trách nhiệm của tôi."

Kiều Minh nhắm mắt lại.

Cô nhanh chóng thả lỏng.

Tầm nhìn của cô tối đen, trừ thị giác, mọi giác quan đều trở nên nhạy cảm lên gấp bội.

Tiếng nói của Carter vang vọng trong đầu của Kiều Minh.

Cô nghe thấy tiếng thở và tiếng tim đập thình thịch, ngửi thấy mùi oải hương quanh mũi, cảm nhận được nhiệt độ trên khắp cơ thể rõ mồn một.Một lát sau, tầm nhìn của Kiều Minh rõ ràng trở lại.

Cô đang đứng ở trên một con đường trong không gian sâu thẳm.

Những chấm trắng phát sáng gần xa tô điểm cho nền xanh đen pha chút tím huyền bí.

Kiều Minh men theo con đường đi một đoạn khá xa.

Cô nhìn đôi chân của mình bước từng bước lại nhìn ngắm lên màn đêm đầy sao lấp lánh.

Ở thời điểm thế này, cô có cảm giác hoài niệm khó tả, giống như được trở về nơi nào đó.

Còn có một nỗi thấp thỏm trong lồng ngực như giọt sương đọng trên cái lá.

Khi đi đến điểm cuối của con đường, trước mặt Kiều Minh là một đường nứt nhỏ hẹp phát ra ánh sáng trắng hơi chói mắt.

Tiếng nói của Carta văng vẳng bên tai Kiều Minh, nói rằng cô hãy chạm vào nó.

Kiều Minh làm theo.

Ngay khi vừa chạm vào, ánh sáng trắng nuốt chửng mọi tầm nhìn của Kiều Minh làm cô mất đi ý thức.Chíp chíp...

Chíp chíp...Tiếng chim non đánh thức Kiều Minh tỉnh dậy.

Cô từ từ mở mắt.

Kiều Minh nhận ra bản thân đang ngồi dưới một gốc cây.

Bên cạnh cô là một vài quyển sách dày có bìa đơn giản nhưng rất ấn tượng.

Trên tay cô cũng đang cầm một quyển sách đang mở.

Kiều Minh sờ tay lên mặt giấy, chất lượng của giấy rất tốt, ngoài ra khi đưa lên mũi ngửi còn có một mùi hương nhẹ nhàng của gỗ.

Cô tò mò nhìn nội dung của quyển sách.

Những dòng chữ lạ lẫm khiến cô chú ý.

Đây không phải chữ cái La tinh, cũng không phải dạng chữ tượng hình hay kí âm nào cô từng được thấy.

Chúng rất lạ, nhưng điều kỳ lạ hơn nữa là dường như cô có thể đọc hiểu chúng.

Khi Kiều Minh còn đang loay hoay với những cuốn sách, bất ngờ một cái bóng vụt tới, ôm chầm lấy cô.

Kiều Minh không kịp thời phản ứng, cô cứng đơ người nhìn đỉnh đầu màu trắng lạ hoắc gần như chạm vào cằm của mình."

Chị ơi !"

Gương mặt thiếu niên khi ngẩng đầu lên lại càng gần hơn.

Kiều Minh thực sự bối rối, đến nỗi cô cảm thấy mình đang bị hoa mắt chóng mặt.

"Chị ơi, chị xem vừa tìm thấy cái gì nè !"

Giọng nói nũng nịu khiến Kiều Minh im thin thít.

Cô không rõ bây giờ tình huống này như thế nào.

Tự nhiên đâu ra một đứa nhóc chạy lại ôm mình rồi ngọt ngào gọi "chị ơi, chị ơi" thì ai mà đỡ cho được.

Nhưng mà sao đứa trẻ này nhìn quen mắt quá.Đúng rồi, nhìn rất giống đứa trẻ cho mèo con ăn cô từng gặp.

Tuy nhiên đứa nhóc này trông lớn hơn nhiều.

Nhìn qua thì khá giống với lứa tuổi mười ba, mười bốn.

Hình như đứa trẻ này tên là Ra cái gì đó thì phải.Kiều Minh lẩm bẩm: "R...

Ra..."

Cô cố gắng nhớ lại.

"Raoul !"

Kiều Minh bật thốt lên, hoàn toàn không để ý bản thân đã nói ra thành tiếng."

Sao vậy chị ?"

Raoul tuổi thiếu niên ngây thơ hỏi.Kiều Minh ậm ờ, cô gãi má: "À, không có gì đâu."

Khoan đã, có gì đó không đúng.

Tại sao cô lại tự động nói ra những câu từ có phát âm kỳ lạ như thế nhỉ ?

Nói ra bây giờ cô mới để ý, đứa trẻ này không hề phát âm chữ "chị ơi" hay là "hey, sister" mà là một tiếng nói hoàn toàn khác.

Thế nhưng đầu của cô không những tự động hiểu nghĩa còn tự nói ra một cách tự nhiên như ngôn ngữ này là ngôn ngữ gốc của cô vậy."

Chị xem này."

Raoul đưa ra một bông hoa nhỏ.

Hai tay cậu chụm lại, nâng niu bông hoa cẩn thận.Lại là cảm giác này.

Cái cảm giác lo lắng sợ hãi lại bùng lên từ một lí do không tên.

Kiều Minh cố giữ vẻ bình tĩnh.

Cô khen: "Bông hoa đẹp quá."

Raoul lập tức càng vui vẻ.

Cơn gió thoảng qua khiến lá cây xào xạc.

Sự yên bình xoa dịu tâm trạng ngổn ngang thấp thỏm, con bướm nhỏ xinh đậu xuống chồng sách để nghỉ ngơi.

Mái tóc của Raoul bay theo hướng gió.

Một chiếc lá rơi xuống trên đỉnh đầu cậu rồi mắc vào tóc.

Kiều Minh thấy vậy thì vô thức đưa tay ra gỡ chiếc lá cho cậu.

Đôi mắt màu xanh dương của Raoul càng lấp lánh, cậu bật cười thành tiếng.

Tiếng cười hồn nhiên hoà quyện vào không khí như con chuồn chuồn lướt đậu lại trong trái tim của Kiều Minh.

Dễ thương quá đi.Đến ngay cả cảm giác tiếp xúc ở các đầu ngón tay cũng chân thực đến nỗi khó có thể nghĩ rằng đây chỉ là một giấc mơ.

Dù là hơi ấm khi cậu nhóc ôm lấy cô hay là sự mát mẻ của cơn gió thổi qua thì đều khiến cô suýt nữa cho rằng cô đã xuyên không đến một thế giới khác.

Nếu đây là ký ức của cô, vậy có lẽ đây thật sự là ký ức tiền kiếp chăng ?

Thế thì Raoul hẳn là em trai của cô trong kiếp trước rồi nhỉ ?

Có một đứa em trai dễ thương như thế này thì còn gì để luyến tiếc nữa chứ.
 
Back
Top Bottom