Ngày hôm sau, Kiều Minh thức dậy với cảm giác lửng lơ, như thể một phần linh hồn của cô vẫn còn mắc kẹt trong chương trình tối qua.
Ánh nắng ban mai len qua tấm rèm cửa, nhẹ nhàng đậu trên gương mặt cô, nhưng thay vì sự ấm áp, cô chỉ cảm nhận được một sự trống rỗng lạ lùng.Cô cố gắng gạt bỏ cảm giác ấy, tự nhủ rằng đó chỉ là dư âm từ những ảo giác do thôi miên tạo ra.
Nhưng trong thâm tâm, Kiều Minh biết rõ có điều gì đó không đúng.
Cảm giác lạnh lẽo, ánh mắt rực sáng của người đàn ông khi đó, từng hành động của hắn ta vẫn in hằn trong tâm trí.
Sở dĩ Kiều Minh sợ hãi đến như vậy, không chỉ bởi vì cô phải trải qua cảm giác tương tự với cơ thể trong tay hắn, mà còn vì một điều.Đó là cơ thể ấy giống y hệt như cô.
Từ vóc dáng đến ngoại hình, kể cả độ dài của mái tóc.Điều khác biệt duy nhất giữa cô và "cô ấy" chính là bộ quần áo mà hai người mặc.Có thể giống như Phương Hằng đã từng nói, nhỡ đâu cô lại vô tình thấy được kiếp trước của bản thân.
Nhưng cô cũng tự phản bác trong nội tâm, cô khi ấy chỉ muốn tìm hiểu về đoạn ký ức trước năm mười tuổi mà cô đã bị đánh mất chứ không phải là ký ức từ kiếp trước không có tác dụng gì.
Hiện tại, dù đó có phải ký ức của cô hay ảo giác do cô tạo ra thì ít nhiều tâm trạng của cô cũng đã bị ảnh hưởng.
Mấy ai có thể bình tĩnh khi nhìn thấy một "bản sao" y hệt chính mình trong một hoàn cảnh rùng rợn như phim kinh dị như thế được.Kiều Minh bước xuống giường, bật máy xay sinh tố, cố gắng đánh lạc hướng bản thân.
Nhưng mọi thứ trong căn hộ hôm nay dường như xa lạ đến đáng sợ.
Tiếng xay ồn ào và rền rĩ từ máy xay sinh tố nghe như luồng gió xoáy, ánh đèn trong bếp mờ nhạt hơn thường ngày, còn bóng cô phản chiếu trên cửa sổ trông như một ai đó khác.
"Chỉ là mình nghĩ nhiều thôi."
Kiều Minh thì thầm, cố gắng thuyết phục chính mình.Kiều Minh xem dự báo thời tiết, dạo gần đây trời hay đổ mưa nên lúc nào trước khi ra đường cô đều mang theo một cái ô ở bên cạnh mình.
Hôm nay, tin tức còn dự đoán sẽ có cả bão.
May mắn một điều, hôm nay là ngày nghỉ nên cô có thể tự mình tận hưởng cả một ngày ở trong nhà.
Phương Hằng tính rủ Kiều Minh ra ngoài chơi thì bị cô từ chối."
Tớ nghĩ tớ sẽ nằm dài trên giường hết hôm nay."
- "Cậu định để trở thành một người trải qua những ngày tháng nhàm chán tẻ nhạt đấy à."
"Không, cậu chưa xem dự báo thời tiết à, hôm nay sẽ có bão đấy."
- "Ít nhất thì cũng không thể để thời gian trôi qua một cách lãng phí chứ."
Đoạn hội thoại giữa hai người khá ngắn ngủi, còn chưa đến 10 phút.
Kiều Minh cúp máy xong thì tự nhiên cũng hơi cảm thấy lười biếng, cơn buồn ngủ sau khi tỉnh dậy vẫn chưa tan hết, nên tìm gì đó để chơi hay là ngủ một mạch đến tối luôn đi.Nói ra thì, Kiều Minh là kiểu con gái khá khô khan.
Không hoạt bát, năng động và hừng hực tuổi trẻ như Phương Hằng.
Cũng không phải kiểu dịu dàng, nữ tính, e thẹn gì cho cam.
Ngay từ khi còn nhỏ, từ kí ức năm mười tuổi đến hiện tại, Kiều Minh dường như vừa thay đổi mà lại cũng vừa chẳng thay đổi là mấy.
Mẹ cô vẫn luôn không thích tính cách lầm lì của cô, không ít lần muốn cô sôi nổi hơn chút thì đều không thành công.
Chưa có một thứ gì khiến Kiều Minh quan tâm quá ba tháng, đối với cô, mọi thứ xung quanh tẻ nhạt và nhanh chán đến mức cô đã từng nghĩ tại sao mọi người lại có thể vui vẻ với những thứ như thế.
Cách nhìn thế giới của Kiều Minh có phần ảm đạm và "vô cảm" hơn đại đa số mọi người.
Ưu điểm lớn nhất của Kiều Minh chắc là từ khi còn nhỏ, cô đã thể hiện bản thân là một học sinh giỏi từ bé.
Giấy khen năm nào cũng có, lời khen lúc nào cũng hay.
Điều đó khiến cô nghiễm nhiên trở thành một tiêu điểm trong các cuộc trò chuyện gia đình và họ hàng.
Tuy nhiên, chẳng có ai đủ thoả mãn để chỉ hết lời khen ngợi một ai đó, khi sự bàn luận đã đi xa thì chỉ còn là sự phán xét.
Họ bắt đầu chê cô quá ít nói, lầm lì.
Thậm chí họ còn tự nhiên nói ở trước mặt cô rằng có khi cô chỉ được cái học tốt chứ những thứ khác thì vẫn dốt như thường, là đứa bị động và khờ khạo.
Lúc đó, cô đã chọn im lặng bởi vì cô biết cô không đủ hơi đâu để nói với từng người một.
Hơn nữa, bố mẹ cô cũng không hề nói một lời bảo vệ cô.
Mẹ của cô cũng nói theo và nhìn cô như một sản phẩm lỗi.
Khi ấy cô đã biết đây chính là thất bại đầu tiên mà cô có được.
Họ thấy cô im lặng thì cũng thôi.
Và sau đó họ lại tìm thấy chủ đề mới, vấn đề về ngoại hình.
Ồ, dường như chẳng có gì có thể lấp đầy sự săm soi ấy.
Kiều Minh suy nghĩ rất nhiều, cô so sánh bản thân với những người xung quanh mình như cách mẹ cô đã từng bao lần thốt ra.
Cô dần nhận ra sự khác biệt giữa cô và mọi người.
Sự khác biệt về nhận thức lẫn tinh thần.Kiều Minh có một cô bạn chơi với nhau từ bé.
Cô bé tên là Chi, là con gái của bạn thân bố mẹ.
Cùng là những đứa trẻ đồng trang lứa, nhưng Chi đích thực là một đứa con gái đáng yêu mà người mẹ nào cũng yêu chiều.
Dù cho Chi không học được như cô nhưng lại có tính tình hoạt bát, ngoại hình dễ thương hơn, lại giỏi nói chuyện hơn nên ai cũng thích.
Chi rất thích chơi búp bê, cô bé thường xuyên sang rủ cô chơi búp bê cùng.
Mẹ của Kiều Minh mua cho Kiều Minh rất nhiều búp bê với đủ kiểu dáng và váy vóc sặc sỡ.
Nhiều đến nỗi dù Kiều Minh có xếp đầy lên bàn học thì cũng không đủ chỗ nữa.
Ngặt nỗi Kiều Minh lại không thích chơi búp bê.
Mỗi khi cầm chúng nó trên tay, trong mắt cô, chúng chỉ là những đồ vật bằng nhựa được tạo thành hình giống với con người.
Một thứ mục rỗng và vô nghĩa, còn chẳng thể khiến cô nổi lên sự tò mò.
Cô từng nói: "Mẹ đừng mua búp bê nữa, con..."
Đáp lại cô khi ấy chính là: "Con gái thích làm công chúa, chơi búp bê, con trai thì thích chơi ô tô, siêu nhân, đồ chơi lắp ghép.
Mẹ mua cho con mà con còn chê..."
Đoạn sau đó, Kiều Minh cũng không nhớ nữa.Thích làm công chúa, chơi búp bê là bạn Chi chứ không phải con.Không lâu sau, Kiều Minh tìm thấy niềm hứng thú đầu tiên trong cuộc đời mình.
Đó là vẽ tranh.
Kiều Minh thích vẽ, thích đến mức vẽ tranh lên khắp nơi, vở nháp, trang cuối của vở ghi, mặt đất, mặt đường, kể cả là vẽ lên cánh cửa phòng.
Kiều Minh thích màu sắc được bản thân tô điểm trên mặt giấy, thích cảm giác được vẽ lại thế giới trong con mắt của bản thân.
Kiều Minh nâng niu bộ màu vẽ và những bức tranh cũng nhiều lên từng ngày.
Đó là thứ duy nhất đã thật sự đem đến cho Kiều Minh một loại cảm xúc mang tên "Vui vẻ".
Kiều Minh với môn vẽ cứ như có liên kết từ trước, như một bản năng, Kiều Minh học vẽ rất nhanh, trong khoảng thời gian luyện vẽ, chỉ cần là những bức tranh Kiều Minh nghĩ là vẽ được thì nhất định có thể vẽ lại với độ giống đến 80% hoặc hơn thế nữa.
Sự chú tâm của Kiều Minh, bố mẹ cô cũng biết và nhìn thấy.
Kiều Minh không ngại cho bố mẹ nhìn thấy những nét vẽ của bản thân, những lần bản thân cặm cụi nhìn theo hình mẫu để vẽ.
Kiều Minh đối với việc vẽ là một việc rất đỗi tự hào, khi mang tranh của mình lên lớp, các bạn trong lớp còn túm xụm lại rồi trầm trồ khen ngợi, còn không ngại chủ động nói chuyện, muốn cô dạy vẽ cho.
Đó cũng là cách cô có được sự liên kết với các mối quan hệ một cách tự nhiên nhất.
Dần dần, những lời khen ấy khiến Kiều Minh nghĩ rằng, thật ra, có bạn cũng là một điều vui vẻ, cho dù những đứa trẻ ấy không có những suy nghĩ giống với cô thì ít nhất cô và họ đều yêu thích vẽ, khiến cô có cảm giác bản thân cũng là một con người bình thường, chỉ là hơi trơ về mặt cảm xúc thôi.
Nhưng thực tế đôi khi có thể không được như ý muốn, bạn đã cảm nhận được niềm vui thì cũng sẽ phải trải qua nỗi buồn.
Đột nhiên, Kiều Minh sinh ra một ý tưởng, cô muốn dùng những bức tranh để được bố mẹ khen, sau đó cô và bố mẹ sẽ nói chuyện rồi trở nên thân thiết hơn, thấu hiểu nhau hơn.
Như cách cô và các bạn đã làm như vậy.
"Tranh thì toàn tranh chép thôi.
Phải tự sáng tạo, tự vẽ ra thì mới tài được."
"Chỉ là vẽ màu mè trẻ con thôi, sau này còn chẳng bằng làm bác sĩ."
"
Sau này con sẽ biết, thực ra vẽ vời cũng chẳng giúp ích được gì cho con."
"Sắp thi cuối kỳ rồi, con phải tập trung học hành cho cẩn thận đi."
Bởi vì bị kém cảm nhận về mặt cảm xúc, Kiều Minh học được cách nhìn sắc mặt của người khác để đoán xem cảm xúc hiện tại của người đó.
Kiều Minh nắm bắt rất nhanh, theo đó khả năng quan sát và sự nhạy cảm về mặt linh tính cũng trội lên rất nhiều.
Lúc ấy, Kiều Minh nhìn thấy sự không quan tâm hiện rõ ràng trong đôi mắt kia.
Lúc ấy Kiều Minh không biết đó là gì, sau này cô mới biết, cảm xúc hay hành động và lời nói khi ấy, được gọi là thờ ơ và lạnh nhạt.
Kiều Minh cảm thấy lồng ngực của mình nhoi nhói.
Hoàn toàn là sự đau nhói về mặt thể xác.
Một nỗi đau đơn thuần lần đầu tiên Kiều Minh cảm nhận được.
Với sự học hỏi của Kiều Minh, cô biết đó là cảm giác đau, giống như khi em họ cô bị ngã chảy máu, em ấy cũng khóc to lên và kêu đau quá.
Khác với em họ, Kiều Minh không khóc.
Cô không biết khóc, càng không biết làm sao để khóc.
Khi ấy cô chỉ biết, thì ra, đây chính là nỗi buồn.Từ đó về sau, Kiều Minh không còn vẽ nữa.
Kiều Minh có đôi khi, mỗi lần nhìn thấy những cây bút chì, cục tẩy và màu vẽ, đều sẽ không thể rời mắt được một lúc.
Nhưng cô cũng không động vào nó.
Xúc cảm mãnh liệt do nó mang lại đã từ từ kết thúc như một ngọn lửa đang cháy dữ dội bị một xô nước dội lên.
Và rồi, Kiều Minh lại trở về làm một con "búp bê" trống rỗng được trưng bày trên kệ tủ.
Không vui cũng không buồn.
Kiều Minh cũng không muốn kết nối với bố mẹ nữa.Thế nhưng sau này, đến năm mười hai, mười ba tuổi, Kiều Minh lại thể hiện một góc cạnh vui vẻ và hoà đồng cho mọi người thấy.
Sự thay đổi của Kiều Minh diễn ra một cách chóng mặt, như một người hoàn toàn mới.
Vì điều này mà mẹ cô mới mãn nguyện và hài lòng khi nhìn cô hơn.
Đi học, cô bắt đầu kết thêm nhiều bạn, thường xuyên rủ bạn bè về nhà chơi rồi trò chuyện rối rít.
Một Kiều Minh hoàn toàn hoàn hảo thoả mãn tất cả mọi người.
Sau cùng, sự hoàn hảo ấy cũng chỉ là tự một Kiều Minh kết luận mà thôi.
Bởi vì sự thật là, không bao giờ là đủ.
Reng reng.Kiều Minh hoàn hồn, cô vội vàng tắt chuông điện thoại.
Lại nhìn sang máy xay sinh tố, dâu tây đã được xay đến nỗi không thể nhão hơn.
Kiều Minh vừa đổ sinh tố dâu ra ly vừa vào xem tin nhắn.
Đây là giờ Kiều Minh đặt để nộp bài tập trường.
Hạn cuối cùng phải nộp là ngày hôm kia, nhưng Kiều Minh không bao giờ nộp bài vào giờ chót, gửi xong sớm thì việc cũng kết thúc sớm hơn.Nộp bài tập xong, Kiều Minh đi ra ban công.
Mặc dù bây giờ mới là lúc hơn 11 giờ trưa một chút, song bầu trời đã bắt đầu bị che phủ bởi mây đen xám xịt.
Tại đây, người dân thường có xu hướng đi bộ hoặc sử dụng phương tiện công cộng hơn là đi xe máy, ô tô nhiều như ở quê hương của Kiều Minh, bây giờ cũng đã tản đi nhiều khiến con đường vốn đầy ắp người trở nên yên ắng hơn hẳn.Một ngụm nước dâu trôi xuống cổ họng, vị chua chua nhè nhẹ lan ra khắp khoang miệng và đọng lại dư vị ở cổ.
Kiều Minh nghĩ thầm, có vẻ như cô quên cho đường rồi, mà hình như cô cũng quên mua đường nữa.
Nhưng cũng không quan trọng lắm, Kiều Minh không phải là người hảo ngọt, thói quen cho thêm đường chỉ là để bớt vị chua của dâu tây đi thôi.
Thế là Kiều Minh chậm rì rì uống từng ngụm nhỏ.
Uống được một nửa, Kiều Minh vẫn là không chịu được, cô đi vào phòng bếp tìm chút đường còn sót lại trong lọ cho vào ly sinh tố mới uống được hết ly ấy.Kiều Minh sau khi thanh lý hết ly sinh tố dâu, cô mệt nhoài nằm lên giường.
Cô không muốn ngồi dậy nữa, bữa trưa thì buổi chiều ăn bù là được.
Nghĩ ngợi như thế, Kiều Minh xác định nằm lì trên giường luôn.
Mí mắt Kiều Minh bắt đầu nặng trĩu dần nhưng tâm trí của cô vẫn còn tỉnh táo.
Đôi khi cơ thể và tâm trí không ăn khớp với nhau cũng là một chuyện rất khó hiểu và nan giải.
Đây không phải là chuyện một hai lần, với Kiều Minh, cô cũng đã quen.Giấc ngủ đến với cô một cách miễn cưỡng, như thể tâm trí cô biết trước điều gì đó đang chờ đợi ở phía bên kia.
Và đúng như cô lo sợ, cơn mơ đến với cô như một bàn tay vô hình kéo cô rơi vào hố sâu không đáy.Cô đứng giữa một không gian mờ ảo, tối tăm và lạnh lẽo.
Mặt đất bên dưới chân là một lớp cát trắng nhợt nhạt, như thể mọi màu sắc đã bị rút cạn khỏi nơi này.
Không khí ẩm ướt và nặng nề, mang theo mùi ngai ngái của sự mục nát.
Xa xa, những bóng cây khẳng khiu vươn cành khô héo lên bầu trời xám xịt, tạo nên một cảnh tượng kỳ quái.