Wattpad  Việt Tinh Kỳ Truyện

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
129111347-256-k124653.jpg

Việt Tinh Kỳ Truyện
Tác giả: baoviproman
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Lôi
Thể loại : trọng sinh, tu chân, sắc hiệp, người lớn...

Võ Kỳ Bão, một chàng sv vừa ra trường, thân hình mập ú, trong lúc tìm kiếm việc làm tại Thủ Đức ,Sài Gòn thì bị tai nạn ô tô, lúc tỉnh dậy phát hiện bản thân ở trong cơ thể của người khác tại một nơi có địa lý khá giống với thế giới cũ, như quỷ tích lịch sử, tính chất xã hội, con người hoàn toàn khác........., làm sao để tồn tại tại thế giới ngập tràn ma, quỷ, thần yêu..... như thế này.

Hãy chào đón cuộc phiêu lưu, kỳ ngộ của anh chàng sinh viên Kỳ Bão nhé.
.......

 
Việt Tinh Kỳ Truyện
Chap 1 : DCM xui vcl


Cộng hòa -xã hội-chủ nghĩa Việt NamĐộc lập tự do hạnh phúc......Lẩm nhẩm trong miệng mấy câu này trong bản hồ sơ xin việc, ngày nào cũng như ngày nào , ra trường với tấm bằng trung bình đại học chính quy, việc làm thực sự tìm không được, mà hằng ngày đều phải thong dong đi như này tiền xăng chịu gì nổi, Kỳ Bão thầm than:- Không lẽ giờ cầm nón bảo hiểm ra đứng cột đèn.....haiz ,phải chi đẹp trai chút kiếm em nào giàu giàu cưới mẹ cho rồi, xấu cũng chiến...Nghĩ tới bố mẹ cực khổ, nhưng đã ly dị từ năm hắn học cấp 3, lúc đó hắn còn có đứa em học lớp 4, hắn từ nhỏ đã có tính tự lập, tháo vát nên có thể tự lo mọi việc, ổn định tinh thần rất tốt sau khi biến cố gia đình, điều hắn bận tâm nhất chính là đứa em, giờ đang theo mẹ sống riêng, cuộc sống không được hoàn hảo như bao gia đình khác như trước,thiếu tình thương của bố mặc dù ông ấy cũng thường xuyên thăm nó, trong long Bão em gái là thứ hắn quan tâm nhất trong được đời còn lại.

Thôi tìm việc tiếp thôi, Kỳ Bão tự nhủ long-Bão ơi, Bão......-Cái gì mậy, đéo đánh nữa đâu, 7.07 ra 2 con mới rank ăn cc à, đi tìm việc với tauThanh niên đứng bên đường gọi Bão là Linh , bạn chí cốt 4 năm đại học của Bão, nó học khá hơn hắn rất nhiều, cộng them gia đình có điều kiện nên việc làm không phải lăn tăn, thoải mái ngày ngày Dota -ok luôn, qua chở tau đi xin việc với nào, tau xin việc chỗ mấy quán net á mậy-cc, đi nhờ thì trả tiền, đợi tý bố mày sang-nhanh mầy, để bố còn road to 1k mmrĐang xoay xe sang đường đón Linh thì :Tin tin tin tin.........tinnnnnnnnnnẦm, một chiếc cointainer mất thắng trước đèn đỏ chèn qua Bão cả người lẩn xe, điều cuối cúng hắn nghe được là tiếng gọi của Linh:-Bão, Bão Bão,Bão ơi............Điều cuối cùng hắn nghĩ tới là đứa em gái năm nay mới lớp 10 của hắn, điều hắn băn khoăn duy nhất hiện tại, gia đình cuối cùng của hắn, hắn đi xin việc làm cũng là muốn lo cho em hắn có chút tiền tiêu xài, mua sắm được cái quần , cái áo để bằng bạn, bằng bè .nhưng bây giờ đã không còn làm được nửa rồi.

Xin lỗi em gái- anh số xui vcl.________________________________________Ánh nắng chiếu rọi vào mặt làm hắn cảm thấy thoải mái vô cùng, cảm giác ấm áp truyền tới từng lỗ chân lông trên mặt.

Ô , cái cảm giác này, dcm , mặt trời lên cao, trễ rồi, dậy, dậy đi tìm việc làm, mau mau, Bão tự thúc dục bản than.

Từng trận đau đầu kịch liệt dâng đến trong đại não làm hắn như chết đi sống lại, từng hình ảnh trước đây lướt qua trong đầu hắn, có phần chập giật, ngắt quảng, xen kẽ trong đó là những hình ảnh hoàn toàn xa lạ .

Một người đàn ông lực lưỡng , 8 múi săn chắc, thân cao 2m, cơ bắp cuồn cuộn hằn lên từng sợi gân guốc, cưỡi trên một con chiến mã cực kỳ khủng bố , cao gần như một con voi trưởng thành đang lien tục thổi ra hỏa diễm với dộ nóng kinh người vào đám người mặc áo giám xanh trời nhạt, trê mão còn vài chữ trung quốc không nhìn rõ.

Cả người đẫm máu , ông ta như một ma thần với đôi mắt sang rực bạch quang chiếu rọi cực kỳ uy nghiêm, trên tay cầm một thanh trường côn màu xanh lục bích, trường côn ánh lên từng đạo vòng xanh quang man nhè nhẹ, Bốp . bốp. bốp.......Máu văng tung tóe, lại 5 đầu người vỡ nát dưới côn này, nhưng quân áo giap xanh nhạt như sóng biển, lớp này hết lớp khác ào ào xông lên tấn công nam tử cưỡi ngựa, giáp toàn thân nam tử hầu như rách nát gần hết, trên người vết thương loang lỗ, đang kịch liệt chiến đấu với hơn 1 ngàn quân địch, nhưng vẫn thấy có phần thư thái.

Điều có lẽ gây chật vật cho thanh niên là 8 người mà Bão để ý, trong đó 3 người cầm trường kiếm lien tục phách kiếm phong loáng nhoáng đến nam tử cưỡi ngựa, còn có 5 người bay trên không trung lien tiếp múa tay múa chân bắn từng đạo hỏa diễm, mưa băng châm, lôi cầu, cùng mưa kiếm xuống nam tử cưỡi ngựaTrường côn nam tử đột nhiên hóa thành mầu đỏ, bề mặt nứt ra như nham thạch núi lửa, trong các khe hở là lửa đỏ hừng hực, theo tiêng gọi của nam tử đột ngột dài ra hang trăm mét-Phù đổng côn ýTrường côn trực tiếp xuyên qua tim một người đàn ông trung niên đang thi triển phép thuật băng phong trên không trung.-AAAAAA.......

Người đàn ông trực tiếp đoạn khí ngã xuống đất, 7 người còn lại càng là phẫn nỗ, tung là cực hạn sức mạnh, kiều chết với nam tử cưởi ngựa.-Gióng , sắp hết giờ rồi, săp hết giờ rồi.....Người vừa nói là một người đàn ông trung niên mặc giáp bạc cực kỳ uy vũ đang chiến đấu với 2 gã mặc áo đen, cực kỳ giằng co, có vẻ đang khá cật lực chống đỡ.

Nam tử cưỡi ngựa nói: -Ta biết rồiSau đó cả người . cả ngựa cùng biến hóa giống như trường côn, hóa hành nham thạch nhân, không khí xung quanh vặn vẹo kịch liệt vì sức nóng , áp lực trầm trọng đè lên ngực mỗi người tại chiến trường, Nam tử hét lên một tiếng vang vọng đất trời sau đó đột phá vòng vây, lien tục chịu những vết thương trí mạng xông ra chém giết 6 trong 7 tên còn lại đang vây công mình, mắt thấy cơ thể tổn thương quá nặng ,nam tử bỏ lại chiến trường, thả rơi trường côn, người cùng ngựa trọng thương bay lên chân trời, cuộc chiến dưới đất vẫn tiếp diễn......Chớp . chớp, Bão chợt tĩnh giấc vì có cảm giác man mát ở mặt , hắn mở mắt ra.

Một gương mặt cực kỳ xinh đẹp, có phần non nớt , có một phần lo sợ hiện rõ trên gương mặt thanh tú, phía dưới là chiếc cổ trắng ngần thoáng ẩn, thoáng hiển trên chiếc cổ áo màu lục nhạt càng tôn them vẻ thuần khiết, thanh tao cho cô bé.

Việc Bão thình lình mở mắt dường như làm cô gái hoảng sợ , cô gái làm rơi chiếc khăn trên mặt Bão , lien tục lùi ra sau phía bức tường phía xa, ánh mắt đầy nơm nớp lo sợ, run rẩy nói :-Cậu chủ, cậu chủ .....Cơn đau đầu vẫn còn hành hạ Bão, hắn đưa tay lên lấy chiếc khăn tay trên mặt xuống, vừa đưa tay lên hắn giật thót mình, thảng thốt tự thầm:-Tay , tay của mình, sau ốm vậy ,vãi, mà đéo phải tay mìnhBão bật dậy, nhìn lướt 1 lần quanh căn phòng, một căn phòng kiến trức có phần cổ xưa, hắn đang ngồi trên một chiếc giường làm từ gỗ màu đỏ đen , mà Bão dự đoán khá đắt tiền, đối diện chiếc giường của hắn là một bộ bàn ghế lằm cùng chất liệu, bên tay trái là cửa ra vào với cánh của gỗ dán giấy như trong phim trung quốc, trần nhà ngói đỏ thắm, ở góc tường là cô gái vẫn còn run rẩy,-Ta đi báo Ông cậuKhông đợi Bão kịp hỏi chuyện gì xảy ra thì cô gái phóng thật nhanh ra khỏi phòng biến mấtMột luồng thong tin tràn vào đại não, Bão hoảng hồn, nhớ lại chính mình bị container chèn chết, không ngờ còn có thể tình dậy, lại là bên trong cơ thể người khác, Bão xác đinhk được mình đã trọng sinh vào một cơ thể người khác, chuyện này Bão khá rành vì thời sinh viên nhiều thời gian rảnh, hắn đọc rất nhiêu truyện thể loại này, không nghĩ tới chính bản thân bây giờ lại nằm trong trường hợp này, Chợt nghĩ, không biết có người nào như mình không, chắc ăn ở tốt nên ông trời thương , heheheheTự kiểm tra bản thân một chút, cơ thể mập ú đã biến mất, thay vào đó là một cơ thẻ mảnh khảnh, da dẻ trắng nỏn, cao gần 1m5, á đù , với tốc độ bàn thờ, Bão đưa tau chụp vào đũng quần-May vl, vẩn còn thằng emTheo thong tin không đầy đủ Bão nhận được, bản thân hiện tại là Võ Bảo Kỳ 15 tuổi, con trai của Võ Nam, một đế cấp thực lực, đang cai quản một tỉnh thuộc khu vực Tây Nguyên, nằm trên đại lục Việt Tinh, mẹ chết sớm, để lại hai cha con hắn sống với nhau.
 
Việt Tinh Kỳ Truyện
Chap 2 Lina ngon hơn( ai không biết thì search dota lina nhé )


Lina ngon hơn( ai không biết thì search: dota lina nhé )Tới bên ngoài cửa là một người đàn ông trung niên tầm 50 tuổi, mặt chữ điền, mũi cao, mày rậm, làn da ngăm đen, đặc biệt là đôi mắt màu đen nhánh cực kỳ uy nghiêm,người này là cha của Võ Bảo Kỳ , vừa bước vào , vẻ mặt điên cuồng vui mừng, ôm chầm lấy Võ Kỳ Bão , nghẹn ngào : -Con của ta, con của ta...... không sao...không sao rồi ...

-còn đau ở đâu không .....,có mệt chỗ nào không ....,có nhớ ai làm việc này với con không!Cảm giác ấm áp dâng lên trong long Võ Kỳ Bão , cái cảm giác được người thân trong gia đình ôm ấp, được quan tâm, được chiều chuộng, được lo lắng.....,hắn cảm giác được người cha này thực sự yêu thương hắn dù chỉ mới lần đầu gặp mặt, sợ ông lo lắng nhiều nên Võ Kỳ Bão trả lời: -Con không sao rồi, chỉ hơi chóng mặt xíu thôi.

-Mà ai làm việc này với con là sao ạ??, ai là ai??

Mà việc gì là việc gì ?Võ Kỳ Bão thấy trên mặt Võ Nam có một nét tức giận sau đó nhanh chóng biến mất, thay vào đó lại là đôi mắt ấm áp như cũ, -Vậy là được rồi, không sao là tốt rồi, con nghĩ ngơi đi , có gì cứ gọi bé Băng nhé!Vừa nói ông vừa quay mặt về phía cô gái gọi là Băng, cũng là cô bé có vẻ mặt nhút nhất ,long lắng khi ở bên cạnh Võ Kỳ Bão, sau đó ông lấy ra một bình bằng bạch ngọc, đổ ra 1 viên thuốc to bằng viên bi, mùi thuốc bắc bay nhè nhẹ đưa vào miệng Võ Kỳ Bão.

Hắn mún ọe ra nhưng nghĩ lại cha hắn nên đành ngậm miệng lại "tận hưởng " cái đắng của thuốc bắc.

Nhưng không như hắn tưởng tượng , viên thuốc này không những ko đắng, mà còn có mùi thơm nhàn nhạt, vào miệng liền tan ngay, tạo thành từng dải lưu hương tràn đi khắp cơ thể, hắn cảm thấy cơ thể một trận thư sướng, buộc miệng hỏi: -Kẹo gì ngon zữ, cho con viên nữa đê, hehehehe !!

-Mày tưởng viên Phục thương đan này dễ kiếm lắm hả con , một tháng lương của bố mày đấy!!!

-Ặc, thế thôi vậy.Sau đó Võ Nam rồi khỏi phòng vói Băng để cho Bão nghĩ ngơi, hắn đứng dậy, đi một vòng ra sân vườn trước nhà, đồng thời kiểm tra thân thể.

-tên này đúng là công tử bột mà, giống thằng Linh vl, cả ngày ngồi chơi Dota, ẻo lã như mấy thằng bê đê, mình kiếp trước dù mập nhưng cũng khỏe gấp một trăm lần thằng này..!!

Nhưng không sao mập lên dex chứ ốm lại khó lắm, kakaĐây là kinh nghiệm hắn rút ra từ 800 lần giảm cân thất bại của hắn tại địa cầu, trong sân nhà cỏ xanh mơn, không cần cắt tỉa cũng thấp vờn vờn, Nhìn cứ tưởng sân cỏ mini chứ.

Hai góc vườn là 2 bụi tre cao, lá xanh um xòe tán lá, xào xạt trong gió nhẹ, tia nắng lọt qua khe lá chạm nhẹ lên mặt hắn, cùng với làn gió thu nhẹ nhè, cho hắn cảm giác cực kỳ thoải mái.Ở đây so với cái phòng trọ 12m vuông ở sài gòn của hắn tốt hơn không biết bao nhiêu lần, mỗi lần nắng lên là hắn như con heo quay, không bù nơi đây, thực sự là mát mẻ a.Theo ký ức của Võ Bảo Kỳ ,thì hắn là con một, cha hắn là Võ Nam , là quản lý của 1 tỉnh thuộc Tây nguyên, là tỉnh Daklak.

Đây không phải Việt Nam mà hắn ở, nhưng địa lý có phần tương đồng về tên gọi, còn về thực chất vị trí địa lý lại khác nhau, nhưng cụ thể thì hắn không biết.

Ở đây sử dụng tiền cũng là đơn vị Đồng, nhưng giá trị đồng rất cao , không lạm phát như kiếp trước.5000 đồng chỉ mua đước bó rau ở sài gòn, nhưng ở đây chỉ cần 5 đồng thôi, hắn ước gì cầm được vài triệu ở Sài Gòn về đây tha hồ tiêu sài, nhưng mà chắc chắn là không được vì ở đây người ta xài tiền xu va ngân phiếu chứ không xài tiền giấy như Việt Nam.Ở đây khoa học ký thuật phát triển khá chậm nhưng có thể thông qua sức người bù đắp lại phần nào, tại Viêt Tinh, sức người là vô biên, có thể dời non, lập biển.

Trong nhận thức của Võ Bảo Kỳ chỉ có vậy. hắn quyết định rồi từ hôm nay sẽ dung tên cũ là Võ Kỳ Bão , dù sao Bão cũng nghe quen rồi, nghe Kỳ không quen, hắn thầm nghĩ: -Bố mày có dơ bẩn gì đâu cả ngày kỳ kỳ , putanginaHắn lớn tiến gọi: - Băng ơi, Băng à!!

Tầm 10s sau đã thấy Băng lén lén nhìn hắn bước chậm chậm vào sân vườn, cứ như sợ hắn ăn thịt bản thân không chưa lại khớp xương không bằng, ánh mắt có chút lo sợ, mặt dù 2 đứa bằng tuổi, nhưng dù sao Băng cũng là người hầu, được cha hắn mang về nuôi từ nhỏ, cho theo bên cạnh Võ Kỳ Bão chăm sóc, hắn thức sự không hiểu sao cô bé này dường như có ác cảm đối với hắn, buộc miệng hỏi: -Sao em có vẻ sợ anh quá vậy?Băng ngẩng gương mặt yêu kiều đầy non nớt lên, đôi mắt dường như có chút nước: -Cậu...., cậu chủ...., cậu chủ muốn khi dễ em.......

Hic hic.Sau đó thì òa khóc, thật Bão không biết phải làm gì, thằng cu Kỳ này mới 15 tuổi đã đòi làm chuyện bậy bạ với cô bé ngây thơ này rồi, àm nói Bão mới để ý , Băng 15 tuổi nhỏ, mặt ngây thơ nhưng cơ thể thì không ngay thơ tý nào à nha.

Cần cổ cao trắng ngần nằm dưới vài cọng tóc đen phất phới , đôi vai thon ngọn, đôi gò bồng căng tràn sức sống người con gái mới lớn,chiếc eo thọn gọn trong tà aó xanh lục kéo xuống bờ mông cong vút đầy khiêu khích.

Bão không nhịn được cũng đánh ực một cái, nhưng lập tức nghĩ lại mình cũng có đứa em gái, tự nhủ long kiềm chế : -Lina ngon hơn, Lina ngon hơn....Dường như cảm thấy thái độ của Bão, Băng òa khóc còn lớn hơn, Hăn không biết làm gì chỉ biết lắp bắp, đồng thời lui ra xa băng: -Cái này ta không biết à nha, lần sau ta không vậy nữa.., được chưa?

-Lại còn lần sau nữa ...!!!

Oe..oe..oe -Thôi thôi cho ta xin, từ nay ta không thế nữa. nha nha nha!!!Thấy Bão lùi xa ra, giọng lắp bắp , Băng cảm thấy Bão hôm nay thật khác, không còn tính gia trưởng như hang ngày, lại như con nít vậy.

Thút thít : -cậu chủ kêu em có việc gì sai bảo ạ?Đù, nói chuyện ngọt zữ bây, kiếp trước hắn vừa mập, vừa nghèo đã có em gái nào đẹp mà nói chuyện lai dễ thương như vậy với hắn đâu nè.

Có thằng con trai nào thời học sinh, sinh viên mà không muốn bọn con gái cùng lớp gọi là anh đâu, cảm giác phê lỗ tai vê lờ.

-À, à....Có gì ăn không, ta đóiNuốt xuống câu nói định mời bé đẹp này đi uống café,thời này có quán café đếch đâu mà mời, -Dạ cậu chủ đợi chút, cậu ăn gà nhé?

-được được, ngon, ngon......Vừa nói , hắn vừa chảy nước miếng cả ra ngoài, một phần vì đói , một phần vì sinh viên nghèo toàn ăn rau, tiền éo đâu ăn gà.

Bộ dạng kinh tởm, nước miếng ròng ròng của hắn làm Băng sợ hết hồn , biến mất vô ảnh vô tung tại cửa hậu viện.
 
Việt Tinh Kỳ Truyện
Chap 3 : Trốn thoát


Chap 3 : trốn thoátNhà Võ Kỳ Bão là chủ quận một tỉnh, tại Việt Tinh chia làm 4 vùng lớn : Tây Nguyên, Duyên Hải, Đông Hải, Nam Bộ
4 vùng lớn có tổng cộng 63 tỉnh thành, tại mỗi vùng lớn sẽ có một số tỉnh tiêu biểu Tây Nguyên: Gia Lai, DaklakDuyên Hải: Khánh Hòa, Đà NẵngĐông hải: Hoàng sa, Trường SaNam bộ: Sài Gòn, Đồng NaiĐể bổ sung kiến thức để không tạo ra nghi ngờ cho mọi người, Bão buộc phải tìm hiểu sơ lươc lịch sử, xã hội cơ chế tại đây, cách nhanh nhất là đọc sách, Nhà Võ Kỳ Bão là chủ quận một tỉnh,nên cũng có thư viện riêng, trước ánh mắt đầy nghi hoặc của Băng: -Cậu chủ hỏi thư viện ?

-Đúng rồi , ta muốn học giỏi, để không phụ lòng mẹ ta, cha ta a.

-Thật ??

-Thật.Bão trả lời chắc chắn như đinh đóng cột.

Băng nghi hoặc nhìn Bão, nhưng vẫn chỉ cho Bão đi ra cổng quẹo trái đi về hướng đông qua 2 gian nhà sẽ tới thư viện.Sau khi Bão rời đi, Băng mang theo gương mặt không thể tin được chạy thật nhanh quẹo hướng ngược lại.-Thật ... thật hả??

-Dạ thật ạ.

Cậu chủ hỏi hướng đi thư viện là thật.

-Đù, chắc nó bị chấn động tâm lý sau việc vừa rồi.

-Được rồi, ngươi lui xuống nghỉ đi !Thư viện ,Nhìn vào thư viện qua ô cửa sổ, Võ Nam cũng thoáng giật mình vì sự siêng năng đột ngột của con trai,một nụ cười nhẹ bất chợt hiện lên trên gương mặt nghiêm nghị của ông, từ lúc mẹ Võ Kỳ Bão chết thì Võ Kỳ Bão đã bị sôc tâm lý rất nặng, từ một đứa trẻ ngoan ngoãn, hiền lành trở nên đổ đốn, ăn chơi, sa đà,phá làng phá xóm......, sau 10 năm ông lại thấy con trai mình trở lại một đứa nhóc ngây ngô nhưu xưa.

Nhưng qua sự vụ lần này ông càng lo lắng hơn, không thể để con trai duy nhất của ông chết không rõ ràng như vợ ông được, Nói là không rõ ràng, nhưng 10 năm điều tra ông cũng loáng thoáng đoán được ai là kẻ đúng sau chuyện này.5 ngày liên tiếp không rời khỏi thưu viện, ăn uống đều được Băng lo.

Bão đắm chìm trong những thông tin cực kỳ mới mẻ với hăn tại thế giới này.

Thế giới này gồm 4 vùng xếp lại theo hình bát quái, mỗi bên bát quái chia đôi, Đông Hải toàn bộ là biểnnằm ở phía đông nam lục địa, trong đó 2 quần đảo Hoàng Sa , Trường Sa là 2 quần đảo duy nhất ở Đông Hải.

Đông bắc chính là Duyên Hải, phía Tây bắc lục địa là Tây nguyên, và phía Tây Nam chính là Nam Bộ.

Tại đây là một thế giới sức người không có giới hạn, có thể phát triển bằng phương pháp tu luyện.

Năng lượng cho việc tu luyện cũng như thực hiện các việc phức tạp, hoặc vận hành các cỗ máy .... là linh khí.

Bất kỳ ai cũng có thể tu luyện, nhưng thành tựu thì phải dựa trên tư chất vốn có của mỗi người, kèm theo đó chắc chắn là sự cố gắng của người đó.

Phương tiện di chuyển thông dụng là các loại thú, linh thú, xe linh khí,... hiện đại hơn thì có linh khí phi hành nhưng cực kì đắt đỏ.

Từ khi nhập hồn vào cơ thể mới, Bão cảm thấy trí óc cực kỳ minh mẫn, cho nên chỉ mất một tuần hắn đã nắm được một phần lịch sử phát triển, địa lý cũng như các vấn đề xã hội cơ bản , nên y quyết định tạm dừng tìm hiểu tại thư viện.Điều hắn quan tâm là vì sao tên Bảo Kỳ này lại chết để cho hắn nhập hồn vào, tính ra cũng là cơ duyên của hắn, hắn phải tìm hiểu rõ để còn tránh việc tương tự, đâu ai muốn chết hai lần, lỡ đâu chết thật thì sao.

Hên xui, may rủi thế nào, tên Bảo Kỳ cũng giống như hắn, bị xe thú tông chết ."

Người anh em, nếu có chết lần nữa, tau sẽ không bao giờ để bị xe tông, tau thề", hắn tự nhủ.Nhưng thật ra hắn đâu biết cái chết của hắn là một sự sắp đặt trên đầu cha hắn, để cắt đường nối dõi của gia tộc họ Võ tại tây nguyên, một gia tộc có công cực kỳ lớn trong cuộc chiến bảo vệ phiến lục địa của hắn 5000 năm về trước, nhưng những việc này hắn chưa đủ tầm để có thể được biết.

Vì khoa học kỹ thuật ở đâu khá lạc hậu, vũ khí nóng cũng càng là không có, trẻ con được học chủ yếu là lịch sử, văn học, nông nghiệp và linh thú, đến 15 tuổi thì sẽ được kiểm tra tư chất để nhập học các trường học linh lực để học cách sử dụng linh khí.Vì sao 15 tuổi mới được học linh lực, vì 15 tuổi là tuổi cơ thể để hoàn thành sơ bộ "đan điền" ,bộ phân quan trọng nhất để tụ linh khí.

Nhưng với hoàn cảnh gia đình Võ Kỳ Bão bây giờ, việc nhập học là quá nguy hiểm, vì vậy Võ Nam cha hắn dự tính sẽ từ bỏ chức vụ hiện tại vào dịp bầu cử sắp tới, và di chuyển sang một vùng khác lánh nạn, .Sáng sớm, Võ Kỳ Bão cùng cha và Băng đã ngồi trong xe tê ngưu, tê ngưu là một loài vật tương tự như trâu nhưng có 1 sừng, tốc độ di chuyển khá nhanh và được sử dụng rộng rãi vì tính an toàn và dễ thuần phục.Ba người ngắm phong cảnh đang trôi dần về phía sau trong gió thu man mát , cảnh đẹp nhưng lòng người đầy lo âu.

"Ầm"Chiếc xe chao đảo, ngã nhào sang 1 bên đường, trong lúc Bão và Băng còn đang khốn đốn cố gắng bò ra khỏi xe thì Võ Nam cha hắn đã phi ra từ trước, trên tay là trường đao màu trắng, thân đao chạm khắc hình một con rồng đông phương đầy uy vũ, đao mang loang loáng, đứng đôi diện là 3 tên mặt áo đen, bịt khăn đen đang sẵn sàng động thủ.

-"lên " .một trong 3 tên áo đen hô to, sau đó 2 tên lao vào Võ nam cha hắn, tên còn lại lao vào hắn và Băng.

"Mau đi" cha hắn quát lên sau đó dùng lực phẩy nhẹ đẩy 2 đứa nhỏ ra xa ngoài 20m, sau đó xông vào ngắn cản 3 tên địch.

Tiếng âm thanh kiếm khí va vào nhau loảng xoảng, ăn thanh lá rơi xào xạc, kèm theo tiếng kêu gào thảm thiết của Băng"chú Nam, chú Nam...."

"Đi, đi mau , đi......." ,Bão kịp định thần lại kéo Băng vọt chạy theo hướng 3 người trốn ban sángCái chết cận kề làm hai đứa dường như trót hết sức lực, Băng còn đỡ, Bão càng là toàn thân là vết máu do cây cối xước xác trong quá trình chạy trốn, chạy trốn qua 1 ngày,1 đêm dường như Bão không thể chịu nổi được nữa, gục xuống ngất xỉu trên mặt đất.

Băng mặ dù khỏe hơn Bão nhưng không khá hơn bao nhiêu, Băng đành dùng cây khô và lá cây tạo thành 1 cái lều nhỏ trong rừng , mặc dù sợ thú dữ nhưng không dám đốt lửa vì sợ bọn truy sát đuổi tới.

Băng đành phải thức đêm để đảm bảo an toàn cho Bão , tờ mờ sáng từng làn gió thu lạnh ngắt , làn sương mù giăng xuống, Băng cũng gục ngã trong lều.
 
Việt Tinh Kỳ Truyện
Chap 4 Thật hot a


Cảm giác đau đớn ê ẩm toàn thân kéo Bão dậy từ cơn ngủ, nằm bên cạnh là Băng với vẻ mặt đầy bụi bẩn, hắn cũng nhận ra cha hắn có lẽ lành ít dữ nhiều, giờ 2 đứa chỉ có thể dựa vào nhau mà sống, trên người ngoài trừ sợi dây chuyền của bố để lại thì Bão chỉ còn 2000 đồng, nhưng tiền cũng chưa thể tiêu lúc này trong rừng, nghe tiếng suối chảy gần đây.

Bão đi ra suối để bắt lấy ít trước về nấu rau dại ăn tạm.

Đi tầm 15 phút, phía trước là con suối khá lớn, bề ngoài khá nguyên thủy, dường như chưa có sự can thiệp nhiều của con người, đi sát bờ suối tìm vật chứa nước đem về cho Băng , hắn phát hiện dòng suối chia ra một phần lạch nhỏ bề rộng chỉ tầm nữa mét, hắn quyết định học cách bắt cá của mấy đứa bạn miền tây đã chỉ cho hắn từ trước
Hắn đào bên cạnh lách nhỏ một cái hố tròn sâu 30cm, làm một đường nhỏ từ lạch chảy vào hố, đồng thời dùng cành khô cắm ngang lạch nhỏ để hướng cá và trong hố, vì suối nguyên thủy khá nhiều cá.

Hắn chắc sẽ có cá vào thôi, ngồi đợi gần 4 tiếng đồng hồ không hề có 1 con cá thèm vào trong hố.

Hắn thực sự không biết nói gì.

" chắc chắn là sai cái gì đó nè"
"À đúng rồi.

Ngu vl"
Bão chạy đi cách bờ suối 1 đoạn.

Chọn một khoanh đất ẩm, đào lên hơn chục con giun đất, sau đó cắt nhỏ bot vào hố bên lạch hắn đã đào trước đó.

"Lạch bạch, lạch bạch"
Hắn trăn trối nhìn cái hố của hắn, hận không đào chiếc hố to hơn, dưới hố đầy ắp là cá, thật nhiều a.

Hắn bắt vài con to đem về làm đồ ăn cho hai đứa, lấy lá cây đựng nước về cho Băng
Xèo , xèo...

Ừng ực
Xen kẽ trong tiếng nướng cá xèo xèo là tiếng nuốt nước bọt của hai đứa, chạy trốn suốt 1 ngaỳ làm chúng đói rã rời.

"Giờ mình đi đâu cậu chủ?"

Băng vừa ngoạm 1 miếng cá vừa nói, "tạm thời chúng ta ở đây đã, sau đó tìm xe đi chỗ nào đó thật xa để tránh bọn truy sát"
-"Dạ, em theo cậu chủ" Băng không ngần ngừ trả lời, tiếp tục ăn cá.

Ở trong rừng, Bão và Băng tìm được 1 hang đá , tạm thời che nắng, che mưa gần nửa tháng, cảm thấy nguy hiểm đã qua, "đi, chúng ta đi tìm đường" Bão gọi Băng đang bắt cá dưới suốt.

2 đứa cùng nhau đi học bờ suối, theo Bão, suối nhất định chảy ra sông lớn hoặc chạy qua nơi có người ở, tới đó rồi tính tiếp.

Đi dọc bờ suối gần 2 ngày đường, cá khô đã dùng sắp hết.

Chân tay rã rời mệt mỏi , trong lúc muốn ngã xuống thì Bão đã thấy một con sông cực kỳ to lớn với , nước sông toàn bộ là màu đỏ nhạt, con sông này hắn biết, vài hôm trước hăn biết được nhờ đọc qua sách địa lý trong thư viện , đây là "Hồng Lạc" sông, con sông này à huyết mạch vẫn chuyển từ tây nguyên đi Nam Bộ.

Màu nước sông là màu của một loài tảo gọi là huyết tảo, toàn thân tron suốt , ruột ánh lên màu đỏ nhạt, với số lượng cực kỳ nhiều, đã làm cho sông thành một màu đỏ, nghe đồn loài tảo này canh giữ một bảo vật hỏa thuộc tính, nhưng thực sự chưa ai kiểm chứng vì chưa ai có thể tìm khắp một con sông to lớn , dài như thế này.

Không phải đợi lâu, Bão và Băng đã thấy một con tàu màu bạch, có lẽ là tàu buôn vì trên tàu chất rất hiều hàng hóa và không có các loại vũ khí dùng linh khí trên boong, thở phào nhẹ nhõm vì không phải tau truy sát mình, Bão đưa tay cao vẫy tàu......

Chiếc tàu dừng lại chầm chậm bên bờ , trên boong tàu là một người đàn ông trung niên, làn da ngắm đen vì phải thường xuyên trên tàu, "lạc đường hả"
người đàn ông giộng ồm ồm hỏi ,
-" Dạ , chú cho cháu đi nhờ vớ ạ, nếu tới Nam Bộ thì cho hai đứa cháu theo luôn , cháu còn một ít tiền gửi chú ạ "
-" 200 đồng 1 đứa, được thì lên"
Chắc chắn phải đi, cho dù xài hết tiền cũng đi, mà giờ chỉ tốn 400đồng , ngại gì nữa.

Vừa lên tàu đập vào mũi Bão là mùi hương thảo dược nhè nhẹ.

Có lẽ là tàu chở thuốc, Bão thầm nghĩ.

Vừa bước lên tàu thì có một người con gái trạc tuổi Bão đang đứng ở trên boong, đang loay hoay với hàng tá các loại dược thảo, có lẽ đang giúp người đang ông trung niên quản lý dược liệu.

"Thật hot a"
Chiếc áo rộng cổ trể nải khoe ra hai bầu thịt trắng nõn lấm tấm mồ hôi, vì cô gái đang cúi xuống đếm dược liệu, Bão như khô khốc miệng, lòng thầm than " còn ngon hơn mấy e hoa khôi trường mình a" ,nhịn không được đánh ực một cái, Băng dường như cũng biết cảm giác biến thái của Bão, đưa tay ra cấu thật mạnh vào hông Bão làm hắn không chịu nổi la lên đau đớn.

Cô gái bị tiêng la thất thanh của Bão đả động, ngước mặt nhìn lên tươi cười,
-" Chào hai bạn, hai bạn đi nhờ tàu ba con minh hả?"

-"Đúng oy," Bão và Băng đồng thanh trả lời.

Vậy hai bạn giúp mình phân chia thảo dược nhé, nhiều quá mình làm không hết"
Cả hai đương nhiên không phàn nàn gì lập tức vào giúp cô gái.

Băng hằng ngày vẫn làm công việc nhà cửa, nên mấy việc vặt này nàng không làm cũng tháy khó chịu, còn Bão thì ngược lại, hăn tham gia chủ yếu là để tia gái cho thỏa mong ước kiếp trước , hehe, để thực hiện ý đồ hắn đưowng nhiên chọn chỗ ngồi phía trước của cô gaí kia rồi, hỏi ra vô số câu hỏi dường như khá ngu ngốc để phân tán tư tưởng cô gái.

Nhờ đọc sơ về dược liệu trong thư viện tại nhà nên Bão có thể phân biệt các lọai khá nhanh và thuần thục hơn hẵn Băng
Sau một hồi điều tra, Bão cũng có một số thông tin bên lề
Nàng tên Bùi Tuyết Diễm, tên cũng như người a, vừa diễm kiều, da lại trắng như tuyết cho dù chịu cái nắng gió trên tàu đường xa,.

Lần này cha nàng đi chuyến này, là muốn tích góp đủ tiền đê cho Diễm đủ tiền khảo thí tư chất để vào học sử dụng linh khí tại trường linh.

Đại khái mỗi người cần khoảng 3k đồng lệ phí kiểm tra ,rớt sẽ không hoàn tiền,đậu thì coi như là tiền học phí năm đầu đi học.
(Mọi người thấy hay thì vote sao cho truyện nhé)
 
Việt Tinh Kỳ Truyện
Chap 5 Con nuôi


Chỉ 3k cho một lần khảo hạch, từng này nhưng Bão có dư à nha, đủ cho cả băng, không hiểu sao ba của Diễm lại khó làm ra đến vậy , nhưng vài ngày sau hắn liền biết kiếm ra 500 đồng thật sự khó khăn a, mỗi một chuyến đi như này gia đình Diễm chỉ tìm được 1k đồng, đâu thể tùy tùy tiện tiện xuất ra 10k đồng như hắn đâu, tính ra nhà hắn vẫn là bậc trưởng giả của tỉnh Daklak à nha.

Đây còn chưa tính thời gian vận chuyển hàng hóa thực sực rất lâu.

Theo lời Diễm lúc từ quê Diễm vào đây đi ngược chiều dòng sông mất 2 tháng.

Lần này về thời gian chỉ còn phân nữa thôi.

Vị chi thời gia đi , về phải tổng gần 4tháng tính cả thời gian chuẩn bị, đó là còn chưa tính may rủi gặp thủy quái cấp cao hay gặp thiên tai ảnh hương tới chất lượng dược liệu.

Cho nên mỗi lần đi nguy hiểm chồng chất những thu nhập chỉ đủ chi tiêu cho hai cha con Diễm.

Đã qua 20 ngày lên đênh trên tàu, cảm giác say sóng đã bớt , Ba đứa trẻ vẫn tiếp tục công cuộc phân loại , sơ chế và phơi khô thuốc.

Một đứa ngây thơ , một đứa giả vờ ngây thơ để ngắm đứa ngây thơ, một đứa thì tìm cách bảo vệ đứa ngây thơ khỏi con mắt háu đói của con sói biến thái, cứ như thế ngày từng ngày trôi qua, ngày cập bến đã đến.

Phía xa xa là bến tàu chen chúc tàu bè.

Bến tàu là một vùng vịnh cực kỳ xinh đẹp , nơi đây bao quanh bến là hai dãy núi xanh trập trùng, tiên vân lượn lờ lưng chừng núi, không khí tập nập, nhộn nhịp nhưng vẫn toát ra cảm giác thư thái ,dễ chịu.Bến tàu là sàn gỗ lim dày tầm 20 cm được gia cố cực kỳ chắc chắn trên những chân cột bê nông cực lớn, những chiếc cột này ánh lên một vẻ lâu đời khí tức, khiến cho người ta phải tôn kính.

Bến tàu có rất nhiều cầu thang hướng xuống các bến đậu nhỏ bên dưới sàn chính.

Nhiều tàu ra vào nhưng không lộ ra vẻ chật hẹp.

"Thật thơm a"!!!Đây là điều đầu tiên Bão cảm nhận khi đặt chân lên bến tàu.

Đây là bến tàu chuyên dụng , dùng để nhập dược liệu từ các nơi đổ về ,sau đó phân tán ra khắp Nam bộ.

Nơi này được gọi là Hương Cảng Dựa lưng vào vách núi là vô số các tiệm các san sát nhau.

Chủ yếu là quầy thuốc, kho thuốc và một phần ít tửu lâu.

Để vào được trong bến Ba của Diễm phải đưa ra một thẻ bài.

Người canh gác cổng bến nhìn sơ rồi gật đầu cho 4 người đi vào .Ba của Diễm dẫn 3 đứa đi một lượt ngang qua các tiệm thuốc, vòng qua vài cái hẻm nhỏ,đi thêm gần 15 phút, rồi đặt chân tại trước một dược lâu khá cũ kỹ, có chút năm tháng vết tích , có chút tang thương khí tức.

Lúc này Diễm không còn vẻ cẩn trọng như khi mới vào bến tàu nữa, vui vẻ kéo tay Băng và Bão vào dược lâu"Vào đi Bão, Băng...

Đây là dược lâu của bác tớ, ahihu"Vừa chạy vào vừa réo rít, bác hai con về rồi nè, bên trong vang ra giọng nói người phụ nữ cực ấm áp:-"cục cưng của bác vào đây ta xem nào, gầy tý nào là chết với ta
 
Việt Tinh Kỳ Truyện
Chap 6 :Khảo hạch


Sau đó Bác của Diễm đã an bài cho Bão và Băng một căn phòng ở chung, vì gia định thực sự không khá giả gì nên có chỗ ở đã là cực kỳ may mắn cho Bão , mà từ trước Băng lại là nữ tỳ của Bão nên không có việc gì không ổn ở đây cả, việc không ổn duy nhất là băng phải đề phòng tên biến thái cậu chủ này thôi,Việc này cũng tính là thật oan cho Bão, mặc dù hắn thích ngắm gái, nhưng đó cũng là sự việc đơn giản của con trài mà.

Hắn thực sự không biết tiếng xấu của hắn là có từ Bảo Kỳ, tên chủ cũ của thân xác này, đẫ nhiều lần chòng ghẹo gái rất nhiều cô gái trên đường, ăn chơi sa đọa khi còn ở Daklak.Phòng của Bão ở sát với phòng của Diễm, cho nên đêm nào Diễm cũng sang để trò chuyện với Băng, lâu lâu lại quay sang đá mắt một cái với Bão làm hắn hết hồn.

Tại vì thực sự là hắn đang ngắm 2 người con gái thật sự đẹp trước mặt hắn a.Có gái xinh mà không ngắm thì thật có lỗi với bản thân.

Nhờ thế tình cảm giữa 3 đứa dần tốt lên.3 ngày nữa là tới ngày khảo hạchHôm nay là ngày khảo hạch, Bão dậy sớm hơn thường lệ, tại vì hắn thực sự ngủ quá sớm, trước đây là sinh viên, đêm đêm combat, bây giờ đâu ra anh em xưa nữa , đâu ra máy tính để bay pub xuyên màn đêm với đam mê.Sửa soạn cơ thể một tý, lấy ra bộ đồ tốt nhất , cũng là bộ đồ duy nhất của hắn từ khi trốn thoát ở daklak, ở nahf với Băng hắn chỉ mặc mỗi quần đùi, mặc dù Băng ngại nhưng hắn cũng không cách gì khác, phải đợi bác của Diễm may cho mấy bộ mới.Bước ra sân tieur viện nhỏ trước 2 căn phòng của 3 đứa, hít thở không khí tràn ngập mùi dược thảo đưa vào bến tàu.

Ghe tiếng chân ở sau hăn quay lại, đập vào mắt là hai người con gái thực sự xinh đẹp a, Diễm đâu còn bộ dạng nhếch nhác như hồi trên tàu,dưới sự hướng dẫn của Băng, Diễm dường như dạo gần dây cũng biết ăn diện hẳn ra, Băng mặc dù vai trò là tỳ nữ của Bão nhưng ba của Bão cũng như Bão thật sự xem Băng như thành viên ruột thịt , không có nửa điểm khinh khi.

Cho nên Băng cũng nhưu là con gái rượu được ông thương yêu rất nhiều, đươc ăn diện khá đầy đủ .Diễm hôm nay vận một chiếc đầm màu đen làm nổi lên màu da trăng, chiecs cổ cao cao trắng nón ẩn hiện sau cổ áo ngây người, Băng thì càng không cần nói, quần jean rách gối, với chiến áo thun bó cực kỳ cá tính cũng như sexy khoe ra trường con chết người.

Bão há hốc mồm, cằm rơi gần chạm đất , linh hồn như bay lên cung trăng , giọng nói của bác hai kéo hắn lại với thực tại:-"Mau nào 3 đứa trễ bây giờ"3 đứa lục tục theo bác hai đi ra ngoại trường bến tàu để bắt xe đi tới Đại Học viện, hắn đương nhiên là đi sau để ngắm 2 nàng cho rõ rồi.Bồn người leo lên một chiếc xe tê ngưu cho 2 dầu tê ngưu kéo xe, Ngồi xe 2 tiếng đồng hồ, ê cả mông, cuối ùng chiếc xe dừng xe trước một chiếc Cổng chào cực kỳ to lớn với hàng chữ siêu to lướn bay phập phù trên chiếc cổng của hơn 30 mét, "5-9 ngày toàn dân đưa trẻ đến trường""A đù,đây là tiểu học à, zzzz" Bão âm trầm .Bước vào cổng trường , phả vào mặt là một loại không khí mắt rượi đến từng lỗ chân lông trên cơ thể, cơ thể dường như được thả lỏng, thoải mái vô cùng.

Bồn người đi thẳng trên con được rộng hơn 20 met bề rộng, toàn bộ được lát đá xanh lục đậm, toát lên vẻ hào hùng, uy nghiem của Học viện.

Đi 20 phút đi bộ, phía trước có một tấm bảng chỉ hường rẽ bên tay phải, ở trên bảng có ghi chú" quảng trường khảo hạch – 500 mét"Theo đường này bốn người tiến vào một cái quảng trường siêu rộng, cái quảng trường này toàn bộ được lát bằng đá xanh lục, có thể thấy được Đại Học viện là giàu có cỡ nào, trên quảng trường tập trung ít nhất cũng hơn 10 ngàn người, nhưng theo Bão chú ý thì người tham gia khảo hạch chỉ khoảng là một phần tư trong tổng số, phần còn lại có lẽ thân nhân đi theo con cháu mình,Phía trước quảng trường là quảng đài rộng hơn 100 mét vuông , cao hơn 2 mét so với mặt đất , trên đó có 3 ống thủy tinh lớn xếp trên quản đài.

Sau quảng đài là hàng ghế dành cho ban giám hiệu học viện và các vị lãnh đạo , và một số đại diện các thế lực tại Nam bộ .

Xung quanh theo viền đường tròn quảng trường là dãy ghé cho khán giả theo hướng về quảng đài, sức chứa cực lớn nhiều nhất lên đến 1 triệu người, phía trung tâm trên cao quảng trường là một màn hình lcd cực lớn 4 mặt, phục vụ cho việc thể hiện hình ảnh trực tiếp tới khán giả, đây cũng là đấu trường chính của cả Nam Bộ.Đứng đợi gần 2 giờ đồng hồ, một tiếng còi nổi lên báo hiệu giờ làm lễ và bắt đầu cho việc khảo hạch tư chất để xác định phương hướng đào tạo cho từng cá nhân.

Trên tầng không, một thân ảnh bay từ phía xa lại là một người đàn ông râu trắng bạc phơ, trên môi là nụ cười ấm áp tươi sáng, vẫy tay với tất cả mọi người phía bên dưới, sau đó đáp xuống quảng đài, người này sau đó đưa tay làm động tác mời, sau đó có thêm hơn mười thân ảnh bay tới đáp vào ghế ngồi tại sau lưng người đàn ông tóc bạc.-"Tróc"Người đang ông tóc bạc búng tay một cái, tràng diện ồn ào ngay lập tức im ắng lại, tiếng búng tay rất nhỏ nhưng ai cũng có thể nghe được, cảm giác như có người nói ngay bên tai, chỉ như vậy hiểu đươc jtu vi cùng thực lực của người này là kinh khủng như thế nào."

Chào mừng tất cả mọi người đã đến đây hôm nay với sự tín nhiệm đối với Đại Học viện từ trước đến nay, để đào tạo ra tương lai của toàn bộ Miền Nam, để tìm ra các thiên tài của đại lục, Ta, là Đỗ Minh Long , chính thức khai mạc cuộc khảo hạch tư chất học sinh năm""Ầm, ầm" tiếng vỗ tay cực kỳ nồng nhiệt và phấn chấn cưa đông đảo học sinh cũng như nhân thân của họ, chính bản thân Bão cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, hắn cảm thấy đây có lẽ là cơ hội duy nhất của hắn để trở nên mạnh hơn, sẽ có một ngày hắn trả thù cho cha hắn, sẽ tìm ra kẻ chủ mưu đã ám sát hắn lúc còn ở Daklak, mặc dù cha hắn không nói cho hắn, nhưng một phần nào đã đươc hắn đoán ra, ở cái thế giới cường giả vi tôn này, hắn nhất quyết phải mạnh mẽ hơn, phải điên cuồng tay lên thực lực chính bản thân, để có thể tồn tại và làm những việc mình thích.

Hắn ghét nhất là sự luồng cúi trước người khác, làm những việc trái với sở thích hay lương tâm của hắn, sống mũi cay cay, cơ thể gần như run lên vì kích động, hai nắm tay nắm chặt trắng bạch không thấy màu hồng mạch máu, đối với hắn , tư chất cao hay thấp không quan trọng, trước đây hắn cũng học rất ngu, nhưng bù lại hắn cực kỳ siêng nằng, có lẽ hoàn cảnh gia đình đã tạo ra đức tính này của hắn, sự tự lập tuyệt đối.Nói qua về tu luyện ở Việt Tinh, đay là một đại lục có một loại nguyên chất không có hình dạng, thể tính, tính chất cụ thể gọi là linh khí, con người thông qua một số thủ đoạn để tổng hợp linh khí trong không gian , chuyển nó thành lực của chính bản thân gọi là "linh lực" , sau đó sử dụng linh lực vào các mục đích của mình một cách hợp lý, mà mức độ hấp thu linh khí về số lượng, chất lượng cũng như tốc độ, mật độ của linh khí phụ thuộc vào cấp độ tu luyện cũng như phẩm chất tư chất của mỗi người.Cấp độ tu luyện hiện tại có thể thống kê được:-Phàm nhân: tư chất cực thấp, cực khó tu luyện, người thường-Thể phàm ( 9 tầng, 3 tần cho 1 kỳ, sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, tầng 9 hay còn gọi là viên mãn)-Sĩ cấp( 9 tầng)-Úy cấp(9 tầng)-Tá cấp (9 tầng)-Tướng cấp(9 tầng )-Đế cấp (3 tầng )....Tư chất phân hạng: hạ phẩm, trung phẩm , cao phẩm, thượng phẩmTư chất gồm 2 loại chính: -Ngủ hành tư chất: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ-Biến dị ngủ hành tư chất: băng, phong, lôi, thạch .....
 
Việt Tinh Kỳ Truyện
Chap 7: Khảo hạch (2)


Chap 7: khảo nghiệm (2)
-"Mọi người trật tự xếp hàng, tất cả thân nhân tập trung lên vị trí khán đài, các em học sinh tham gia khảo nghiệm đứng thành 100 hàng, mỗi hàng số lượng bằng nhau, năm nay số lượng khảo hạch khá đông, hơn 15000 người nên sẽ chia làm 3 đợt khảo thí, mỗi đội 33 hàng, lần lượt nhận sood báo danh và đợi tới phiên "
Hiệu phó Đỗ Minh Long lại cất tiếng, thân nhân của các thí sinh lục tục kéo nhau lên khán đài, Bão và Băng , Diễm kéo nhau cố gắng xếp vào một hàng cuối cùng bên phải, theo Bão, nếu ở hàng bên cùng chắc sẽ được khảo hạch trước hoặc sẽ là khảo hạch cuối cùng, sẽ tiết kiệm được kha khá thời gian mà không phải chờ đợi nhiều, nếu cuối cùng thì có thể lên khán đài với bác hai nghĩ ngơi sau đó 2 ngày sau lại xuống tham gia, khán đài có rất nhiều phòng dành cho các đấu sĩ nghỉ ngơi giữa trận đấu.

"bụp"
Bão đang kéo tay Băng đi chen qua hàng ngoài cùng , bỗng va vào người một thiếu niên tạc tạc hắn, tóc màu xanh lam nhạt, mặt mày cực kỳ tuấn tú, đoi mắt cũng màu xanh giống như các diễn viên trong Phim Ấn Độ mà kiếp trước hắn đã từng xem, đứng bên cạnh thiếu niên tóc xanh là 2 thằng với thân hình vạm vỡ,
-' Xin lỗi"
Bão gãi đầu áy náy vẫy tay xin lỗi , lúc đó thiếu niên tóc xanh vẻ mặt không đổi, giọng nói có chút băng hàn
-"Mày tưởng giết người xong xin lỗi là xong sao"
"Ơ đù, thằng này mất dạy vl, bố mày sai bố mày đã xin lỗi rồi, còn thích kiếm chuyện, chắc lại mấy thằng công tử con ông cháu cha, em súc vật đây mà,"Bão đang nghĩ cách làm sao để có thể tới nhan hchoox xếp hàng, đối với loại này hắn cũng không thèm quan tâm.

Bão gắt giọng :
-"Lăn ra chỗ khác cho bố mày dẫn gái đi chơi, "
Vừa nhìn Bão đã biết tên tóc xanh này cũng không amnhj lắm, vì giwof vẫn chưa học linh lực, mà tướng cũng ẻo lả cực kỳ, chỉ ngán 2 thăng ôn to con bên cạnh, nhưng đâu là chỗ nào, đây là khảo thí quảng trường a, thằng nào dám vọng động,đúng như Bão đoán , hai tên to con với ánh amwts trợn như muốn rớt ra ngoài nhìn chòng chọc vào Bão ba người, còn thanh niên tóc xanh thì khóe miệng có chút giật giật, từ khi sinh ra tới nay chưa có kẻ nào dám bảo hắn lăn ra a, họa may chỉ có hắn bảo người khác như thế, con chuột nhắt này từ đâu lăn tới, hắn chớp mắt cũng không:
-"Xử nó"
Một thằng to con muốn nhào vào chụp cổ náo Bão xách lên, nhưng đi được nửa đường thì một âm thanh cực kỳ tự tin vang lên
-"Không ngờ Lãnh công tử còn không biết nói lý lẽ tại quảng trường khảo thí này a"
Đi tới là một nam tử ăn mặt khá đơn giản, áo bào trắng tung bay, thân thể cứng cáp, tứơng đi tiêu sái, toát lên vẻ thanh lịch, có lẽ là một nam tử thiếu gia một gia tộc lớn, người này là Nguyễn Văn Linh, cùng tên với bạn chí cốt của Bão tại kiếp trước.

-"Mày xía vào chuyện của tau ???"

Thiếu niên đươc gọi là Lãnh công tử trợn mắt nhìn thẳng vào Nguyễn Văn Linh gằn giọng.

-Ta nào dám đắc tội Lãnh công tử, chỉ là ta đi ngang đống rác nghe mùi hôi thối nên ắt xì thôi"
-"Ngươi Ngươi......"

Lãnh Bội là một thiếu gia của một gia tộc to lớn tại Nam bộ, từ xưa giờ ai giám dối xử với hắn như thế, làm cho hắn nhất thời tức tròng mắt lăn lên sòng sọc, tay nắm chạt chỉ về phí Linh và ba người Bão , trong lúc đó thì tiếng hiệu ohos lại vang lên:
-"Các em mau chóng xếp hàng, nếu chậm trễ trực tiếp đuổi khỏi khảo thí tư chất "
Lãnh Bội gằn giọng, -"tụi mày nhớ mặt tau, à gấu..."

Sau đó cất bước đi về phía trung tâm.

Bão rất là thưởng thức thiếu niên áo trắng này, chửi người đúng là có văn chương à nha, chửi người thật lịch sự, hahahaha.

-"Thank ciu em yêu nhé, " Bão đưa tau lên trán phất nhẹ ra phía trước như phim kiếm hiệp cảm ơn, thiếu niên áo trắng chỉ mỉm cười nói:
-" Ngươi cẩn thận Lãnh bội đó,Nguyễn gia ta hắn không làm gì được, nhưng người như ngươi thì hắn có thể làm được nhiều điều a, hắn là cháu trai họ hàng xa với thành chủ Sài Gòn đấy , ggwp"
Sau đó xoay người rời đi, để lại phái sau là ánh mắt lo lắng của Băng và Diễm, còn Bão thì cảm thấy bình thường thôi, hồi còn đi học hắn còn quậy phá như thế nào cơ chứ, bọn này tép riêu"
Đúng như Bão dự đoán, khi xếp hàng ổn định xong, nhóm 33 hàng của hắn được đầu tiên, vị chi hắn sẽ được là hàng đầu tiên khảo thí, đỡ tốn biết bao nhiêu thời gian, đang trong cơn tự đắt hắn bỗng cứng đơ miệng khi nhận được thông báo hàng của hắn sẽ là khảo thí cuối cùng trong nhóm đầu tiên, b chỉ biến cười ra nước mắt, đúng là gậy ông đập lưng ông mà, nhưng Bão nào biết đúng thật sự thì hàng của hắn sẽ được khảo thí đầu tien, nhưng hàng cuối cùng của nhóm của hắn chính là hàng của Lãnh Bội đứng,dựa vào mối quan hệ nên đã được thực hiên trước.

Twungf thí sinh sẽ bước từ bên phải khán đài bước lên Quảng đài sau đó đứng vào ống thủy tinh số một để phân loại tư chất, sau khi phân loại sẽ được sang 2 ống còn lại để đánh giá phẩm chất của tư chất.

Người đâu tiên bước lên ống thủy tính, sau 3 tiếng "tích , tích, tích "
Cột sáng màu đỏ vụt sáng cao 3 mét cũng là độ cao tối đa của ống thủy tính này, mọi người đều biết người nữ này mang tư chất hỏa thuộc tính, sau đó người này được đưa sang ống thủy tinh số 2 để đo phẩm chất tư chất thuộc tính, cũng là ba tiếng "tích, tích,tích" vang lên, cột sáng màu đỏ vụt sáng cao tới 5 mét trên ống thủy tính cao 50 mét này, một giọng người nữ vang lên thông báo kết quả:
-Hạ phẩm hỏa thuộc tính.

Sau đó là thêm gần 20 người tiến lên khảo thí , toàn bộ đều không có biến dị tư chất, toàn bộ là ngủ hành tư chất cơ bản, duy nhất có một người đạt được trung phẩm mộc thuộc tính, người thứ 20 tiến lên quảng đài, người này Bão biết à nha, là tên gia hỏa lúc sáng gây sự với hắn, hắn đi lên kèm theo đó là ánh mắt hâm mộ của rất nhiều cô gái phía dưới
Bão thầm than "đẹp trai đúng là đã thật"
Lãnh Bội bước vào ống thủy tinh 1
"tích, tích, tích"
Cột sáng màu lam đậm cao 3 mét dâng lên kèm theo đó là tiếng hô hoán của mọi người phía dưới, một vài ánh mắt thể hiện sự quan tâm đến tư chất này đến từ hàng ghế khách mời,
Một người thiếu ôm đúng bên cạnh Bão run rẫy thốt len:
-"là...là..., biến dị băng thuộc tính a,là băng thuộc tính đó......"

Thông thường rất ít khi biến dị ngủ hành thược tính xuất hiện, nhưng khi đã xuất hiện phần lớn đều là cao phẩm tư chất a,đúng như vậy, sau khi Lãnh Bọi bước sang ống thủy tinh thứ 3 để đánh giá phẩm chất tư chất, cột sáng màu xanh lam đậm bắn lên cao tới 27 mét, là cao phẩm tư chất biến dị băng thuộc tính a, tiềm lực kinh người, tương lai tu luyện cực kỳ tươi sáng,
 
Việt Tinh Kỳ Truyện
Chap 8: "Tư chất mét sáu"


Chờ đợi mòn mỏi, sắp hết ngày khảo hạch đầu tiên, chủ yếu là tư chất ngủ hành hạ và trung phẩm, rất ít cao phẩm như Lãnh Bội lại ccangf ít, nhưng lại có thêm 2 người là biến dị ngủ hành tư chất là trung phẩm tư chất , một là Phong tư chất, và người thứ hai là lôi tư chất trung phẩm,mà người lúc sáng giúp hắn là nam tử áo trắng Nguyễn Văng Linh, hắn biết đươc jteen này vì được người quản thí đọc lên, tên này được cao phẩm thổ thuộc tính, đáng hâm mộ a.

Cuối cùng cũng đợi đến lượt hàng của hắn, hồi hộp chờ đợi đến bản thân, nhưng vì trước đó đã đảo ngược quá trình khảo thí nên giờ hắn sẽ khảo thí sao Băng và Diễm, khi tên Diễm được xướng lên, cô ấy bước ra thu hút bao ánh nhìn, chắc đầm cưc jkyf thu hút ánh mắt, các gương mặt tinh khiết, khả ái ngây thơ có phần hơi lo lắng bước lên quảng đâì, sao đú bước vào ống thủy tinh thứ nhất, nàng nhắm mắt mại chờ đợi kết quả, mặt dù kết quả có thấp thì vẫn được theo học tại học viện nhưng nàng vẫn muốn kết quả tốt một chút để làm ba và bác hai hài lòng."tích,tích, tích"Màu xanh lục , 'woaz", một vài tiếng hâm mộ phía dưới phát rabời vì cũng khá ít có tỷ lệ có tư chất hệ mộc, đây là hệ tư chất có sức mạng to lớn từ viễn cổ, bắt đầu thôi dột dần, đến nay rất ít có.

Điều làm mọi người ngạc nhiên không dừng ở đây, cột sáng màu xanh cao tới 25 mét ở trụ thủy tinh thứ 2 mới làm mọi người "ồ" lên , đây là cao phẩm tư chất hệ mộc a, sáng tới giờ mới có 1 người là lãnh Bội đạt được Cao phẩm Băng thuộc tính thôi, đây chắc chắn lại là trung tâm bồi dưỡng cuả Đại học viện năm nay rồi.Đến lượt băng bước lên, Diễm lúc bước xuống chạy lại nắm tay Băng, -"Cố lên nhé Băng"'-"Ừ, mình biết rồi" mặc dù trả lời như vậy với Diễm nhưng Băng biết rằng, tư chất đâu phải dựa vào sự cố gắng là sẽ có đươc kết quả cao, đây hoàn toàn là bẩm sinh a, phần lớn là do gia đình truyền thừa, Nhưng từ lúc được ba của Bão nhặt về nuôi, nằng không có một chút ấn tượng nào về gia đình nàng,cha nàng là ai, mẹ nàng là ai, gia tộc của nàng ở đâu, thứ duy nhất nàng nhớ được là Băng, tên của nàng, cũng không hề có họ, chỉ một chử , Băng.Băng buiwcs lên trụ thủy tinh số 1, Vẫn ba tiếng "TÍch, tích , tích""Woaz woaz woaz..."

âm thanh như phá vỡ bầu không khí im lặng, lại là một người có Băng thuộc tính tư chất , lại là một biến dị ngủ hành thuộc tính, bây giờ chỉ không biết xui xẻo đươc jtrung phẩm tư chất hay là may mắn đươc tới thượng phẩm tư chất đây, ahihu,Và kết quả là cao phẩm băng tư chất biến dị ngủ hành.Sau khi chạy nhanh xuống, Băng lao vào ôm Bão , nước mắt rưng rưng , nàng thực sự vui mừng với kết quả , nàng biết tầm quan tringj của tư chất này mà, nếu mà tư chất nàng cao như vậy thì thực sự bố mẹ nàng cũng sẽ thực lực mạnh lắm, nhưng vẫn bị giết sạch cả gia đình, chỉ xót mỗi nàng, một phần vì tương lai có một phaand giúp được Bão trả thù cho gia đình Bão , b Bão thực sự có ân tình rất lớn đối với nàng.bb thì đang được gái ôm, phê nhũn cả chân, trong lúc đó hàng trăm con mắt ghen tị khác như mũi tên găm vào mặt hắn, 2 cô nàng đẹp như miss teen, tu chất khảo thí thì khỏi bàn, tại sao lại theo cái thằng ẻo lả này chứ, đẹp trai thì có chút, dụ gái thủ đoạn vô biên a, "Võ Kỳ Bão ,15 tuổi" tiếng đọc như google cất lên, đến lượt hắn rồi, điều hắn lo lắng không phải là tư chất thấp hay cao, mà là hắn đến từ địa cầu, có hay không xóa mất hoàn toàn tư chất của cơ thể mới này , hay nói cách khác là cơ thể cũ của hắn làm gì có tư chất ngủ hành, củ hành, củ tỏi gì thế này chứ, "Tới đâu thì tới" Bão tự nhủ, sao đó bước lên quảng đài, bước vào trụ thủy tinh số 1"Tích , tích, tich, tích , tích, tích,..."

3 lần tiếng tích phát ra vẫn chưa có kết quả, điều này sao có thể chứ, chính bản thân hắn cũng ngạc nhiên không thôi, không lẽ "404 error, not found" sao, đéo giỡn à nhà", bảo vừa nghĩ tới đó, cũng là lúc tiếng tích thứ 9 phát ra rồi dừng lại, trước ánh mắt đầy kinh dị của mọi người, người trên bàn khách mời toàn bộ đứng dậy,"Đây , đây là.....",hiệu phó Đỗ Minh Long hoảng hốt tự lẩm bẩm, là tư chất kép à nha, điều này sao có thẻ chứ, sao một người lại có thể có 2 tư chất trong một cơ thể đươc jchuws,Đập vào mắt mọi người là luồng ánh sáng đỏ tực và vàng hơ đang cuộng lại với nhau như hai con giao long cuồn cuộn nổi lên từ đỉnh đầu hắn như một mũi khoan kéo thắng đến đỉnh 3 mét của trụ thủy tinh số 1,lúc trước quảng cảnh ồn ào khi xem tư chất của Băng đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự im lặng tuyệt đối, tiếng động duy nhất còn lại chính là tiếng 2 luồng khí trên đỉnh đầu Bão cuộn vào nhau trong trụ thủy tinh, đến khi mọi người hoàn hồn lại, vang lên là những người thầm hít hơi khí lạnh, đây là cái khái niệm gì a, trước tới nay đã có ai thấy sự việc này chứ.Trong lúc đó Bão đã nhận được lên bước sang trụ thứ 2 từ chính hiệu phó Đỗ Minh Long , hắn vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, khi bước vào trụ thủy tinh thứ nhất hắn chỉ cảm thấy cơ thể lâm vào một tình trạng lơ lững, hình dáng người đàn ông tên gióng trong giấc mơ lúc chuyển thế mỉm cười với hắn, sau đó là hắn được lệnh sang trụ thứ 2,Bước vào trụ thủy tinh thứ 2, hắn không còn cảm giác như ở ống thủy tinh 1,lần này thì hắn thực sự thấy được hai luồng khí màu đỏ và vàng lượn quanh cơ thể hắn, đúng, chỉ là lượn quanh cơ thể hắn,chỉ là lượn quanh cơ thể hắn sau đó chạy vòng vào trong cơ thể, qua từng mạch máu , kế đến lại vòng ra ngoài như một vòng tuần hoàn hoàn chỉnh liên tục lặp lại, cho nên chiều cao đo được chỉ là 1m6 chiều cao tư chất,tương đương là kết quả tư chất thấp không thể thấp hơn, chính xác là thấp nhất từ đầu đến bây giờ."

Hạ phẩm tư chất ngủ hành thuộc tính hỏa và kim"Tiếng đọc của quản thí đều đều vang lên, không còn kích động như khi thông báo hắn bước sang trụ thứ 2, tiếng nghị luận vẫn không ngớt, Lãnh Bội thở dài 1 hơi, hắn cứ tưởng với tư chất kép mà lại là đồng cao phẩm thì ai chịu nổi, hắn thầm ước hắn có được tư chất kép đó, nhưng bây giờ thì hắn nghĩ lại rồi, kép thì làm sao có thể cùng tốt cả hai được chứ, haaha, đừng đùa, chượt nhắt vẫn chính là chuột nhắt.Về phần Bão thì hắn có hơi thất lạc với bản thân một chút, "cho tau 2 tu chất làm gì, cho tau một cái mà là thượng phẩm có phải ngon không, móa, xui vl" Sau ngày khảo nghiệm tư chất đầu tiên, thì 5000 thí sinh có trong đó 30 người không thể tu luyện, hạ phẩm và trung phẩm tư chất thì nhiều vô số, cao phẩm thì chỉ có 4 người, đặc biêt siêu cấp hạ phẩm có 1 người là Bão , 1m6 chiều cao trụ đánh giá phẩm chất tư chất, Đi tới đâu cũng đươc jsuwj để ý của mọi người, nhưng không phải là hâm mộ tư chất kép của hắn, mà là hâm mộ hai cô nàng bên cạnh hắn a, người ở đâu mà vừa đẹp , vừa tư chất siêu tốt, chắc chắn tiền đồ vô hạn lượng, có thằng con trai nào mà không chảy dãi them thuồng chứ, Đồng thời một luồng ý kiến từ đó đã được phát triển, tư chất cảu ta dù cho tệ, vẫn hơn cái thần "tư chất mét sáu" , từ đây cũng là biệt danh đươc mọi người gán cho Bão .Sau buổi chia tay đầy nước mắt của bác hai với Diễm, 3 đứa cùng vói một nhóm học sinh đươcj chia ra các nhóm nhỏ hơn để chuyển về nơi ở, tại Đại học viện việc chỗ ở cho học viên là hoàn toàn dư dã, nhưng để kích thích cho sự tranh đấu, nổ lực trong học tập, các học viên tư chất ngang nhau sẽ ở cùng một khu với nhau, điều kiện tốt nhât là khu dành cho các học viên có tư chất cao và thượng phẩm cùng với biến dị ngủ hành tư chất, khu tiếp theo kém tiện nghi hơn một chút là dành cho trung phẩm tư chất ngủ hành ở,tạo thành các dãy nhà liên tiếp nhau, tại đây tổ chức sinh hoạt giống như ký túc xá của hắn kiếp trước, và đương nhiên rồi, khu tồi tàn nhà lá tường đất là dành cho bọn hạ phẩm tư chất và siêu cấp hạ phẩm tư chất Võ Kỳ Bão ,-"Cậu chủ, ta dọn qua ở gần cậu chủ nhé" Băng thành khẩn đề nghị với Bão , -"Băng đi đâu ta đi đó, " Diễm dứt khoát trả lời, trên mặt có một vâng hồng vân,nàng cũng định nói theo Bão nhưng sự xấu hổ đã khiến cho nàng nói là theo Băng.Bão thực sự xúc động , không nghĩ đến Băng vẫn một lòng với mình như vậy, nhưng hắn vẫn dứt khoát cự tuyệt 2 nàng:-"Băng, ta nói với em rồi, từ nay không xưng chủ tớ với ta nữa, bây giờ chúng ta bình đẳng, còng nữa, hai nàng không được theo ta, dùng tư chất của hai nàng theo ta đến khu ngoại vi là một sự phí lhamj lớn, Băng hãy ráng học tập đã trả thù cho ba, còn Diễm cũng vì bác hai mà phấn đấu"Sau đó hắn xoay lưng rời đi về phía ngoại vi ký túc xá, để lại đằng sau là gương mặt dàn dụa nước mắt của Băng, nói vậy chứ thật sự hắn tiếc lắm, phải xa hai người đẹp, không còn gái để hắn chọc ghẹo mỗi khi rảnh, không được ngắm những đường cong hoàn mỹ mặc dù sau đó là ăn tát,nhưng hắn biết rõ, bản thân chưa thể lo cho hai nàng được, trong khi tư chất của hắn lại là"tư chất mét sáu", còn yếu hơn cả 2 nàng, thì hắn lấy gì ra để đảm bảo cuộc sống đây,.

Trước phải tăng lên thực lực của bản thân cái đã.7
 
Việt Tinh Kỳ Truyện
Chap 9: "Tụ Boom"


Chap 9: "Tụ Boom"
Nhà ở của hắn nằm trong khu ngoại vi ký túc xá, vì hạ phẩm tư chất như hắn có rất nhiều, nên dày phòng cũng cực kỳ dài, kèo dài vòng vo quanh chân vài ngọn núi mới sắp xếp đủ cho hơn 4k người ở, mỗi phòng mặc dù tiện nghi không đầy đủ nhưng cũng khá sạch sẽ, khô ráo, một phòng ở được 5 đến 6 người nhưng vì hắn "tư chất mét sáu" nên chả ai thèm ở chung với hắn cả vì ai cũng muốn ở cùng một người kha khá để còn học tập được chút gì đó, hắn chọn một phòng khá nhỏ vì chỉ có mình hắn ở, tại trước phòng hắn là một cây đa khá to, rủ bóng mát xuống phòng , nên trong lúc trời nắng nóng thì khu của hắn vẫn khá mát mẻ . trong phòng bày biện cũng khá đơn sơ, 2 chiếc giường, một chiếc bàn gỡ khá cũ kỹ cùng với 2 chiếc ghế có lưng tựa vào tường, phía bên trong là nhà vệ sinh cũng khá sạch.

Nghe nói ở khu này linh khí cực kỳ thiếu thốn, mà đúng như vậy, tại đây Bão cảm thấy không khí hít thở không sảng khoái như ở quảng trường hôm qua, không còn cảm giác tường luồn khí mát mẻ chạy qua từng lỗ chân lông.Dọn dẹp các thứ đồ đạc, chỉnh sửa phòng ốc một chút theo sở thích của mình, Bão có cảm giác một lần nữa trở về thời sinh viên của mình, cũng một căn phòng nhỏ,cũng chiếc giường gỗ, cũng chiếc chiếu manh, cảnh thì thật giống nhưng hắn đâu phải là hắn nửa, dù sao tại thế giới này, suy cho cùng hắn cũng là người ngoài, là người từ nơi khác đến, chính bản thân còn phải là bản thân, là hắn nhưng không phải là hắn, hắn ở đây nhưng sự thật hắn không hề ở đây, lan man cùng suy nghĩ về quê nhà đã khiến chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.

Trong lúc hắn tiến vào giấc ngủ thì nhưu có như không, 5 luồng ánh sáng ,trong đó màu đỏ cùng vàng khá rõ ràng hắn các màu còn lại, từ gốc cây trước nhà tràn vào phòng hắn, lượn lờ quanh cơ thể Bão, như muốn kiểm tra chính cơ thể hắn, luồng khí này cứ như vậy lượn lờ như vậy suốt 3 tiếng đồng hồ sau đó cùng nhau tràn vào mi tâm của Bão sau đó biến mất, vô anh vô tung như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Bão mở mắt tỉnh dậy, lúc này đã là 6 giờ, hắn phải chuyển bị cho lớp học cơ bản của Đại học viện, vì nhà khá xa, Bão phải đi bộ suốt gần 30 phút đồng hồ mới đến đươc khu giảng đường, đây là hắn gọi như vậy vì hắn cảm thấy gọi là giảng đường nghe khá thân thuộc đối với hắn, như cuộc sống sinh viên khá gian khổ nhưng cũng rất vui, khu giảng đường rộng lắm, cũng phải vài hecta, chia ra rất nhiều khu, phù hợp với từng khóa học sinh, cùng tư chất học sinh và điều kiện tu luyện tốt hay ít hơn cho từng nhóm đối tượng.

Hắn theo thời khóa biểu bước vào lớp đã được sắp xếp trước,hôm nay học sinh cũng khá đông , từng tiếng cười đùa như đưa hắn trở về thời cấp 3 mới tới lớp vui vẻ, dù sao tại đây hắn chỉ mới 15 tuổi thôi,lớp học hôm nay chỉ khoảng 50 người, ngồi khá thoải mái, rộng rãi,
"Rengggggggg..."

Tiếng chuông báo hiệu giờ học tới, cả lớp im ắng hẳn lên, chỉ nghe tiếng cộp cộp từ xa vọng lại, đoán chừng là của phụ nữ, tiếng gót chân tới gần , gần dần, cuối cùng hạ lạc tại lớp cảu hắn, bước vào lớp là một cô gái trẻ tầm 25 tuổi, gương mặc bầu bĩnh, cực kỳ đáng yếu, ngây thơ vô cùng,
Gương mặt ngây thơ nhưng thân hình không hề ngây thơ à nha, cô mặc một bồ đồ công sở, váy đen ngắn lên trên gối, mặc một chiến áo sơ mi trắng dài tay đã được xắn lên,chiến cổ áo tháo hờ 1 hạt nút, làm lộ ra chiếc cổ trắng ngần, điểm xuyến lên đó là một nốt ruồi màu hồng trên bầu ngực cực kỳ kích thích, chiếc cổ trắng ngần vươn lên trong chiếc cổ áo , đi trên đôi giày cao gót,làm cho bờ mông cong lên chữ S cực hoàn mỹ,sau khi tiến đến bàn giáo viên trước con mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của bọn con trai, và ánh mắt ghen tỵ của bọn con gái, cô bước lên bàn giáo viên, sau đó hướng mắt về cả lớp, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh, dường như cô đã quan với các ánh mắt như vậy rồi, có lẽ cũng đúng thôi, cô cũng tự nhận định được nét quyến rủ cảu bản thân,
-"Chào các em, cô là cô giáo Huỳnh Thị Thu Thảo, các em cứ gọi cô là cô giáo Thảo đươc rồi!!"

-"CÔ GIÁO THẢO" Bão không nhịn được thốt lên, mặc dù khá nhỏ nhưng bọn bên cạnh vẫn là nghe được,
-"Ủa ,mày quen cô giáo hả mày ???"

Một thằng bên cạnh nhìn Bão với ánh mắt hình viên đạn, dường như chỉ đợi Bão ừ một tiếng nó sẽ bay vào nuốt sống hắn vậy,
-"À, À không không, chỉ là người quen bên trong một câu chuyện thôi, ahihu"
Trong đầu Bão hiện lên hình ảnh một câu chuyện mà hầu nhưu thằng con trai nào ở Việt Nam đều biết, một số hình ảnh không trong sáng nhất htowif hiện ra trong đầu Bão, ai bảo hắn củng là đàn ông làm chi, làm sao có thể tránh khỏi những cảm dỗ này chứ.

Cố gắng gạt bỏ những tạp niệm trong đầu, hắn tiếp tục lắng nghe cô nói.

-"Hôm nay chúng ta sẽ học bài học cơ bản về linh khí, và tập tụ linh chuyển hóa linh lực"
-"Linh khí là một loại phi vật chất lưu chuyển trong không thời gian, rất khó nắm bắt, sức mạnh của linh khí rất cường đại nếu đươc sử dụng đúng cách , có thể dùng để tấn công, phòng thủ, gia cố căn cơ cơ thể, khuếch đại giọng nói, tăng cường thần niệm, điểu khiển máy móc.....Và để sử dụng được linh khí, chúng ta phải chuyển hóa nó thành linh lực của bản thân"
"Vậy làm sao để chuyển hóa linh khí ??? em nào biết"
Đợi tầm 3 phút, không có ai giơ tay, cô Thảo cũng không trách mắng, cô chỉ mỉm cười phất tay, 50 cuốn sách "tụ linh cơ bản" suất hiện trước mặt mọi người trong sự ngỡ ngàng của 50 cặp mắt, " cái này ảo thuật thật siêu a"
-"Các em lật trang 4 "
Đập vào mắt Bão là loại chữ cái hoàn toàn lạ hoắc ,như giun bò thế này nhưng không biết như thế nào từ trước tới sau hắn đều hiểu được hết, đây có lẽ là ký ức của tên Bảo Kỳ à nha.

"Muốn tụ linh, trước hết phải tĩnh tâm, loại bỏ tạp niệm, tâm trung tinh thần tại dưới cằm, cảm nhận luồng khí mát mẻ nhưng cũng hơi ấm nóng lưu chuyển trong không gian, sau đó cố gắng vận chuyển luồng khí đóa luồng từ dưới cằm ra trước miệng, tiếp tục hướng dẫn luồng khí này tập trung tại nhân trung(giữ môi trên và mũi), từ đó lan chuyển khắp cơ thể, cuối cùng tập trung tại đan điền"
-"Đệch, lằng nhằng vl, hít mẹ bằng mũi có phải ngon không, lắm chuyện"
Thầm mắng một câu, sau đó Bão cũng bắt chước mấy người trong phim kiếm hiệp , ngồi xếp bằng lịa trên băng ghế, sau đó thực hiện chu thiên vận chuyển theo bản thân,
Hít vào đường mũi, sau đó cho tụ khí xuống đan điền,Một lần, hai lần, ba lần,....

Bão làm gần 30 lần vẫn chưa cảm thấy gì "luồng khí mát lại còn nóng ấm" này, hay là bản thân chưa gồng đủ công lực nhỉ,
Nghỉ đến đây hắn không để tau lên đùi nữa mà chuyển thành tư thế Siêu xayda, hít một ngụm khí siêu lớn, sau đó chuyển xuống đang điền,hai tay gồng mạnh, mặt trân lên, hắn đang thầm nghĩ ahwns sẽ đạt tới siêu xayda cấp mấy đây, mọi người xung quanh cũng đang tập tụ linh nên không ai thèm để ý hắn,hăn thiết nghĩ, để thành công chắc phải đọc thần chú như trong truyện.

"A lê hấp, sô cô la hột gà sukuchi bánh mì ốp la....."
_"Bủm"
Một tiếng BỦM rõ to làm mọi người đang trong trạng thái hoàn toàn tập trung hồi tĩnh lại, tiếng Bủm nổ ra rắt nhỏ nhưng trong tình trạng lớp học siêu im ắng thế này chẳng khác nào quả boom hạt nhân.

Tất cả ánh mắt mọi người tập trung trên người hắn, một mùi thum thủm bốc lên lan tràn toàn lớp hợp, cô giáo thì bụm meiengj cười nứt nẻ, còn bọn bên cạnh thì mau chóng ly tán ra khỏi khu vực 16m50,
"ĐÙ, đây là chuyện gì, ta không tin, ta không tin........"

Bão chỉ biết cười ra nước mắt, hắn hận mặt đất không nứt ra một cái lỗ để hắn chui vào, tụ linh thì không làm được, mà tụ boom thì thành công thế này, lịa còn trước 50 đứa bạn mới gặp, còn có cả cô giáo Thảo xinh đẹp, sĩ diện đàn ông hai kiếp người đã bị hắn chà đạp không còn gì, "con xin lỗi ba má, xin lloix cuộc đời", dcm bố lại xui vcl rồi.

-"Thôi, hôm nay học tới đây thôi, các em về nhà thực hành mai chúng ta tiếp tục học, à hí hí,..."

Cô lên tiếng giải vây cho Bão, cũng không quên bịt tay lên miệng vì không nhìn đươc cười, Bão như mũi tên nháy mắt biến mắt trong lớp học, hắn dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà đóng cửa để tự xám hối.
 
Back
Top