Wattpad  Việt Tinh Kỳ Truyện

Việt Tinh Kỳ Truyện
Chap 60 Cuối cùng cũng đã tới.


CUộc chiến nơi núi rừng âm u ban đêm đã trở thành một thước phim tình cảm ướt át, sến súa, 2 con người ôm nhau như ở phòng riêng của mình giống nhau vậy, cứ như vậy Bão thấy hơi kỳ, cũng có một cảm giác khá quen từ xa tiến tới, quen không phải là người quen, mà là cách mà linh lực vận hành kia, rõ ràng hắn đã gặp trước đây, cùng một loại với tên người nhện bị hắn chặt giò lúc trước.

Vậy tên tới đây hẳn là đồng bọn được tên Kỳ Đào cầu viện, hôm qua không tới, ngay lcus này dầu sôi lửa bỏng, đang ôm gái thì lại tới phá đám chứ.Tay nhẹ gỡ Băng như con bạch tuột ra, ghé tai nói nhỏ như dỗ dành, -"Em lui ra sau lưng anh một chút nhé, a có người tới hỏi thăm"Băng gương mặt đang giấu trong ngực Bão , bị kéo ra mới để ý hàng trăm con mắt đang đổ dồn về phía mình, một tầng mây hồng dâng lên, đầu cúi gằm như tìm một cái lỗ dưới đất để chui xuống vậy, hai tay cấu cấu gấu áo đến nhăn nhúm, đôi chân ngọc lập bập lùi lại phía sau, miêng như lẩm bẩm nói với Bão, mà dường như nói với chính bản thân nàng vậy-"Dạ, cậu chủ.....
 
Việt Tinh Kỳ Truyện
Chap 61 Cố gắng cuối cùng


Thắc mắc vô cùng, như thế nào mà hắn cảm thấy được lôi điện truyền tới nhỉ, rõ ràng chỉ là 5 thanh kim kiếm, mặc dù không có giật chết hắn nhưng cũng làm hắn giật mình ngã rơi khỏi vị trí a, nhanh chóng ổn định lại thân mình, Kỳ Đức chỉ cách mặt đất hơn 10 mét, biết không ổn nhanh chóng bay lên lại, nhưng rất nhanh thân ảnh giáp vàng kia vọt tới trước mặt , 2 đao vây cá chém ra, trên lưỡi đao còn gia cố lôi điện xoèn xoẹt sáng choang, Kỳ Đức biết tên Doom này có lôi lực, nhưng lúc nãy vẫn không hiểu như thế nào từ mặt đất mà có thể phóng lôi điện lên cao đến như vậy,nhưng trước hết phải thoát khỏi phạm vi công kích tên kia trước đã, phải duy trì lợi thế trên cao.Đôi chân sí bây giờ đã là một đôi chân chim to lớn, móng vuốt sắc bén cứng như thép đạp tới hướng vào ngực đối thủ mà cấu xé."

Bang ", song đao chạm với đôi chân chim gia cố kim lực cực kỳ rắn chắc bắn ra cả tia lửa, đôi vuốt săc cực kỳ nhanh nhẹn tung đồn nguy hiểm về phía yếu hại đối thủ, đầu, cổ , ngực....

Bão lại dùng tốc độ nhanh để áp sát tên người chim này.

Hỏa linh khi cuốn ra, kết hợp với kim linh lực của đối thủ, ion điện được tạo ra, lôi ảnh thân pháp kích hoạt, thân ảnh Bão như mờ đi trước mắt Kỳ Đức, tốc độ ngày càng nhanh, chỉ còn lại vết lôi điện theo sau hình dáng đó.Bão biết hắn chỉ có vài hơi thở thười gian bật lên độ cao 10 mét để tấn cân, tên nkia rất nhanh sẽ bay lên lại, không biết lần sau có may mắn lôi cổ xuống được để đánh tiếp hay không.

May mắn vì sao?, bởi vì Bão phóng lên 5 thanh kim kiếm bao vây Kỳ Đức trên không, trong 5 thanh đó, 4 thanh đươc Bão dùng linh lực gắn lên đó những ion điện âm, thanh thứ 5 được Bão nối một sợi chỉ mảnh do kim thuộc tính huyễn hóa ra, đương nhiên hoàn toàn biến mất trong màn đêm tối mù, cát bụi mịt mùng như thế này.

Đến khi đạt độ cao, Bão chỉ việc truyền lôi điện dương tính vào sợi dây đi lên thanh trường kiếm mà nó được gắn vào, lôi điện sẽ phóng ra các ion âm trên các than hkieems kahcs, không khác gì một cách phóng điện cách không.Nhưng thực tế chỉ là một chút tiểu xảo, lần sau tên người tên chắc chắn sẽ đề phòng hơn, sẽ cố gắng đánh rơi hết mát thanh kiếm đó, hoặc chỉ đơn giản nếu hắn may mắn đánh rơi đúng ngay thanh kiếm có gắn kim chỉ thì bể kế hoạch rồi.Nghĩ tới đây, Bão sực nhớ ra, hôm trước mấy tên Tây Nguyên bị đội hắn xử hết, đâu có ai kể về cuộc chiến giữa hắn với tên người nhện cho tên Kỳ Đức biết đâu, không chừng chiêu dương đông kích tây lại có hiệu nghiệm a, he he.Nhưng chưa kịp thực hiện, Kỳ Đức hai trường kiếm đan chéo chém ra một cặp kiếm khí quét tới, đôi cánh vậy mạnh một cái thêm hơn 10 chiếc phi kiếm dài khoảng 20cm hình dáng như lông vũ vút tới, đang lúc mất lợi thế vì không có điểm tựa trên không, Bão chỉ biết dwuja vào lôi ảnh thân pháp né tránh phi tiêu, song đao đưa trước ngực đỡ kiếm khí đánh "Keng" một tiếng, phản lực hất Bão văng xuống đất lưng đạp vào đất đau điếng.Giờ Bão mới để ý, hắn còn không né hết phi tiêu, một cái cắm hẳn xuống chân a.

Thầm mắng, "phải chi mình cũng có cánh thì thằng kia đít nở hoa rồi", Giờ tên kia bay lại trên không, khó khăn rồi đây.Hắc Kim nhanh chóng tràn lên chữa lành vết thương ở chân, trực tiếp hào tan luôn phần cắm sâu trong da thịt, phần ngoài mất gốc rớt keng xuống đất.Kỳ Dức sau khi bay lên lại , một biến háo tiếp tục trên cơ thể hắn, phần đầu người cũng dần dẫn mọc ra lông lá,mũi miệng bắt đầu nhô ra, háo thành lớp sừng cứng cáp dần huyễn hóa thành một cái mỏ chim,chiếc đầu người đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là cái đầu sí bằng.

Chiếc mỏ mở to ra, một tiếng rống cất lên như những chiếc kim nhỏ cắm vào mang nhĩ mọi người , "réttttttttttttttt"TIếng kêu như một làn sóng cao tầng đánh vào tinh trí mọi người, rất nhiều người không chịu nổi đến tai bật máu chảy cả ra, cho dù có bịt tai thì cũng không tránh khỏi.

Bão chỉ cảm thấy một trận Oong Oong trong đầu, một cảm giác chóng mặt truyền đến làm hắn suýt té xỉu, hắn là trực diện nghênh tiếp đòn này nên ảnh hưởng cũng là lớn nhất.Đúng là hậu duệ của cổ thú , sức mạnh chỉ qua tiếng hú đã mạnh mẽ đến như vậy rồi, mặc dù chỉ đang ở linh thú cấp 3, cũng là quá kinh khủng.Bão không chần chừ nữa, nhanh chóng hai tay phất lên, 10 lưỡi kiếm khong biết từ đâu xuất hiện sau lưng phóng lên bao vây Kỳ Đức, để đề phòng Bão tao hẳn 10 thanh kiếm, để xem tên kia có đánh rơi hết kịp khi lôi điện truyền lên không..Nhưng điệu cười của Bão tắt lịm, đôi cánh sí bằng to lớn vùng ra đánh rơi ngay thanh kiếm có gắn dây truyền điện cảu hắn, mặt hắn ngu ra, không biết tên kia biết kế của hắn rồi, hay là bị may mắn rơi xuống đè vào đầu nữa."

Hừ, ta không tin ngươi may mắn đến vậy, để xem bây giờ ngươi tính thế nào"Vẫn là 10 thanh kim kiếm huyễn hóa sau lwung, tay Bão khẽ vẫy, lần này hắn nối tới 3 sợi dây mỏng kim loại, ít nhất cũng có một sợi còn lại a."

Vút, Vút..."

10 thanh kim kiếm lại bây lên khóa chặt đường lui của sí bằng nhân, mắt thấy Kỳ Đức lại quật cánh, đá chân, đúng ngay 3 thanh kiếm có nối dây của hắn, Bão hơi bất ngờ, rõ ràng tên này nhận ra kế hoạch của hắn rồi.Về phía Kỳ Đức, hắn đưogn nhiên nhìn ra mưu kế cảu tên kia rồi, ngay lúc hắn rơi xuống lần đầu, đôi cánh của hắn va phải thứ gì đó rất mỏng, rất nhỏ nhưng lại có linh lực vận chuyển trong dó, nếu như hắn bình thường, rất có thể không thể nhận ra được, nhưng hắn đang trong biến thể, giác quan của linh thú là tinh tường không bàn cãi nên mới nhận ra được, định dùng 2 lần cùng 1 chiêu lên hắn sao?, đâu có dễ.Đoi cánh lại mở rộng, linh lực gia cố làm đoi cánh sáng rực lên,Kỳ Đức xoay người vài vòng trên không, dùng lực xoắn đánh ra 2 lưỡi đao quang to lớn từ đoi cánh quét xuống mặt đất, tốc độ kèm theo độ cao làm 2 lưỡi đao mang mang khi thế kinh người, tốc độ cũng là rất nhanh.

Bão do hao tổn gần hết sức lực, vừa rồi lại tạo ra hơn 20 lưỡi kim kiếm, lại dùng linh lực phóng lên cao, cùng điều khiển lôi điện, hắn đã khá là đuối sức rồi, khí thế đao mang kia tới quá nhanh, còn đang thở hổn hển ,Bão giờ song đao lên trước ngực đỡ đòn.BinhBão bị đánh văng đi, khóe miệng rỉ máu, hai gót chân cày một đường đất hơn 5 mét mới dừng lại được.

Chưa kịp thở, lại một tiếng kêu chói tai từ cái mỏ chim lại vang tới đánh binh binh vào màng nhĩ khiến Bão không nhịn được, một búng máu phun ra, đôi chân khụy xuống, mắt như mờ đi.-"Haha, hôm nọ người đánh em ta ra sao, hôm nay hãy nhận lấy gấp 10 đi, không phải anh hùng lắm sao, không phải mạnh mẽ lắm sao, đứng dậy mà chiến đấu tiếp đi chứ.

"Kỳ Đào buông lời trêu chọc, hắn còn muốn hành hạ tên này nhiều hơn nữa, không phải dễ dàng bỏ qua được,với tính cách tên Doom này, nhất định sẽ không chịu nhục mà sẽ đấu tiếp, rất dúng ý đồ của hắn a.Mọi người cũng phẩn uất không thôi, Kỳ Đức rõ ràng đến sau, dựa vào sung sức mà ăn hiếp người, nay còn lên tiếng, càng chứng tỏ ra con người vô sĩ, nhưng cũng không ai phản bác , biết đâu chừng mình là tên thứu 2 bị hắn đánh.

Nếu có chăng chỉ là tiếng la ó, tiếng chửi bới đến từ các học viên Đại Học Viện bên ngoài khán đài, nhiều người tay nắm chặt vì lo lắng,Bão loạng choạng lui lại, được Bỉnh Tinh và Băng đỡ lấy, Băng nào còn gương mặt xấu hổ nữa, một cỗ lo lắng dang lên trong lòng từ bao giờ, rõ ràng lúc nãy chọc cười nàng chỉ là làm bộ, lúc nãy nào có giả vờ loạng choạng té, mà là quá sức thật a, lòng nàng thấy chua xót, mắt đã ngấn lệ chỉ trực chờ chảy ra , nhưng nàng không muốn làm cậu chủ lo lắng, cũng như bị câu chủ coi là gánh nặng.

Chưa kịp nói gì, nàng bỗng thấy gương mặt Bão áp vào má nàng,tầng mây hồng lại một lần nữa dâng lên, mọi người cũng là bất ngờ không thôi, tên Doom này cũng quá ngoại hạng a, cũng quá biến thái đi, đánh nhau hộc cả máu mồm, máu mũi, đứng còn không nổi , thế mà còn bày đặt lợi dụng hôn gái, wtf??, really??Fuck uBỉnh tinh cũng không nờ b bạo dạng như vậy, cũng quay mặt chỗ khác vì không muốn làm Băng thêm xấu hổ, Kỳ Đức nhìn thấy cảnh tương đó cũng khoogn nhịn được cười:-"Hahaha, thật là như vậy luôn, Nam Bộ ai cũng lầy như vậy sao, mấy giờ rồi còn hôn gái, chết đến nơi còn không lo, để xem người càn rỡ tới được bao giờ"Đôi cánh to lanh quấy lên cuồng phong, cát bụi bay mù mịt, mặc dù Kỳ Đào không rõ cảnh tượng phía dưới nhưng mọi người trên khán đàn lại thấy rõ Doom giáp vàng trong nháy mắt chuyển thành lại Iron Suit, một tay đấm xuống đất làm đát đá văng lên theo cuồng phong tạo thành một màn bụi mỏng.Kỳ Đào bất chượt phát hiện ra một thân ảnh từ trong màn cát bụi cao vài chục mét đó liên tục phóng lên chỗ hắn , cũng là vị trí cao gần tới 50 mét, -"làm sao có thể chứu, làm sao có thể chứu, chẳng lẽ hắn ta mọc cánh, nhưng quỹ tích di chuyển rất kỳ lạ, nào giống người có cánh đâu, mà theo một hình zic zắc tiến lên chỗ hắn ha.Rất nhanh guwogn mặt của Bão xuất hiện cùng với một nắm đấm lốc xoáy lửa với luồng linh lực mạnh khủng khiếp ập tới, luồng xoáy bị nến lại với mức độ cực cao, cánh tay màu đen với dòng kim loại đỏ tỏa ra nhiệt độ làm không khí như muốn gãy ra,Kỳ Đào quá bất ngờ, chỉ kịp gập hai cánh tới trước mặt chống đỡ, đôi cánh to như 2 cánh cửa tạo thành một tấm khiêng vững chắc che chắn phía trước .Nhưng Không nhừu kỳ vọng, nắm đấm xoáy lửa kia xuyên qua lông vũ đươc gia cố kim lực , đám vào trên ngực hắn, một cảm giác rát buốt, nóng đến cực độ thấm vào từng cm da thịt, xương sườn rắc rắc tiengs vỡ vụn.

Một âm thanh thanh túy vỡ vụn khác vang lên, hắn bị truyền tống ra ngoài trong tình trạng hôn mê bất tỉnh.Cơ thể Bão thoát lực, hắn đã mệt đến tột độ, để cố gắng tung ra đòn cuối này, hắn rõ ràng là không đủ, nhưng không biết từ đâu, một luồn khí đen tiến tới không dư không thiếu vừa đủ đã bù đắp lượng thiếu hụt kia cho Bão tung ra một đòn kết thúc trận đấu.

Cơ thể vô lực rơi xuống từ tầng không 50 mét, Iron Suit tự động thu hồi vì không đủ linh lực duy trỳ, hắc kinh cũng chậm rãi chữa thương, trên cơ thể vết thương chi chít , nhiều vết còn hở ra đén tận xương trắng.Rồi cảm nhận một luồng gió cuốn đi, Bão được Bỉnh Tinh đỡ rơi nhẹ nhàng trên mặt đất.Mặc cho xấu hổ, Băng vẫn lao về phía Bão, đôi mắt đã ướt nhòe từu bao giờ, lúc nãy nào như mọi người tưởng tượng , nào đâu có cảnh hôn hít biến thái , mà Bão đã ghé vào tai nàng kế hoạch của hắn.

Chính là lợi dụng lúc khói bụi tạo ra một đường đi lên phía tên kia.

Rất dễ dàng, nàng huyễn háo tại mỗi bước chân đi của Bão , nơi đó đất đá đều bị nàng tạm thời đóng băng, tạo chỗ đứng cho Bão dù chỉ trong tích tắc.

Vậy là đủ rồi.Ánh mắt nhìn về phía sau, Diễm cũng đã nhanh chóng vọt tới chữa thương cho Bão.

ûB
 
Việt Tinh Kỳ Truyện
Chap 62 Từ chối thầy Phong


Trận chiến cuối cùng đã kết thúc, Bão cũng đã kiệt sức ngất đi , khán giả bên ngoài cực kỳ nhiệt liệt, hiên tại không còn tiếng reo hò cỗ vũ nữa, chỉ là từng trận từng trận vỗ tay hoan nghênh, từng trận vỗ tay chúc mừng, nhiều trong đó là sự tán thưởng, sự thán phục tinh thần chiến đấu quả cảm của một thanh niên thoạt thấy mọi thứ đều thua xa người khác, cấp độ tu vi chỉ ở sĩ tầng trung kỳ, tư chất mặc dù là tam tư chất nhưng linh vận mỗi thứ đều vô cùng mờ nhạt dường như không thấy, chứng tỏ phẩm chất của mỗi tư chất là cực kỳ thấp, càng trong đó là một cặp tư chất tương khắc, kim hỏa, dường như theo lẽ thường không thể song song cùng tồn tại, nhưng trước mắt mọi người đây là một ngoại lệ, không cần nghĩ cũng biết được sự gian nan khổ cực trong tu luyện là lớn đến dường nào, chỉ dựa vào cố gắng và nghị lực, người thanh niên ấy đã đứng lên trước những anh tài của các khu vực khác, dành lấy ngôi đầu bảng cho Đại Học Viện , nếu không có gì thay đổi, các đối thủ mạnh cạnh tranh cũng đã bị truyền tống ra ngoài, trận đấu này ũng là kết cục của cuộc thi năm nay, một luật chơi mới, và quan trọng hơn, một sự trải nghiệm mới cho khán giả.Vẫn như thường lệ, cuộc thi "Tứ Lục Thiên Kiêu" mỗi kỳ sẽ là một cuộc đánh giá lại sức mạnh của mỗi vùng, năm nay thế cân bằng có chút thay đổi, Đại Học Viện yên tĩnh mọi năm dường như có chút nổi sóng khiến các đối thủ dè chừng , một tên thiên tài rất khác biệt với các thiên tài trước đây, chỉ hơn 17 tuổi đã nổi đình đám trong đám anh chị đi trước, có một màn trình diễn quá ư hoàn hảo, các thế lực cũng có vài nơi có ý hợp tác, lôi kéo trong lòng nhưng cũng khá e dè Đại Học Viện .

Bề tối vẫn sôi động rất nhiều không chỉ bề sáng lộ ra bên ngoài.Nửa ngày sau, thời gian 1 tuần đã kết thúc, nam tử to con lại cùng 4 người khác tiến ra , linh lực lại cuốn lên, mất hơn 5 phút đan quyết phúc tạp, mọt cánh cổng to lớn 7 sắc mở ra, đợi chờ các tuyển thủ của các đội trở về.Bên trong bí cảnh hoang tàn , truyền tống của của mọi người đồng loạt vỡ vụn, tất cả mọi người'như biết trước điều này rồi, đều nhắm mắt chuẩn bị cho quá trình tryền tống.

Phía sâu trong bí cảnh , Bỉnh Tinh cầm trên tay 5 chiếc thẻ bài tự do,miệng nỡ nụ cười,"không ngờ tên này cũng có đầu óc", thầm khen Bão một câu, lúc này một tiếng rắc, truyền tống châu trong lồng ngực nứt ra , hắn biết thời điểm kết thúc cuộc thi rồi, mắt nhắm hờ để cơ thể bị một luồng ánh sáng 7 màu cuốn đi.Cánh cổng truyền tống trước mặt trăm ngàn khán giả rực sáng, vài chục luồng ánh sáng trắng bên trong phóng ra đáp xuống 4 vùng đã xác định trước,tại đó đã có vài người đứng sẵn, rất rõ ràng là những người đã bị loại trước đó,, tất cả khán giả đứng dậy vỗ tay tán thưởng cho một cuộc thi dài hơi rất tuyệt vời năm nay, cho dù là đội thua cuộc hay thắng cuộc đều đáng được tán dương, nhưng dù sao điểm chú ý vẫn là nam tử có một cuộc thi quá thành công năm nay.Sau bao chờ đợi, khán giả thấy Bão đang chập choạng bước ra, hắn đang được Băng đỡ một bên, bên kia lại món bóng hồng khác, Diễm có chút đỏ mặt vì quá nhiều người nhìn đến vậy, về Băng mặc dù cũng có chút xấu hổ, nhưng phần lo lắng cho Bão nhiều hơn nhiều, nàng vẫn rất ân cần chăm sóc cho hắn.Mọi người những tưởng đáng nhẽ ra bước ra phải là một thân ảnh oai phong, cao ngời lẫm liệt, lấp lánh ánh sáng, tay trái tay phải giơ ra như superman, hay đại loại hét to vang lừng hay gì đó.

Nhưng nếu nghĩ lại thì chiến đấu như vậy, kiệt sức và bị thương là việc đương nhiên, được đồng đội đỡ ra cũng là việc đương nhiên nốt.

Nhưng mà bây giờ có chút hơi kỳ kỳ rồi, mỗi lần cứ tưởng hắn sẽ cool ngầu bước ra như boy lạnh lùng, I như rằng sẽ như này.hai tay hai em, lại là hai bóng hồng của giải đấu này, đương nhiên là hai hoa khôi cua đội Đại Học Viện năm nay rồi, gần một nửa khán đài đổi ngay ánh máy hâm mộ hắn thành ánh mắt ghen ghét, rõ ràng là các nam nhân rồi,có ai mà không chứng kiến qua vẻ đẹp của hai nàng chứ, ai mà không có chút mơ tưởng, cuối cùng bị thằng ất ơ này nó hốt sạch, chắc chắn là lợi dụng bệnh tật để gần mỹ nhân đây mà.Nhưng ngược lại với 3 phần tư khán đài, tất cả học viên Đại Học Viện đều biết chuyện của ba người Bão Băng Diễm rồi, như chỉ chờ giây phút Bão bước ra, tất cả mọi người như sóng dậy, đồng loạt đứng dậy hô to-"Mét sáu, mét sáu..."

Niềm tự hào hiện rõ trên gương mặt mọi người, tiếng vỗ tay như sấm, một số người không giấy nổi niềm vui, nước mắt nhẹ tuông trên đôi môi vẫn nở nụ cười.Vài người bị loại trước của Đại Học Viện cũng lao vào ôm chầm lấy đồng đội mà chúc mừng, mọi người đều đi qua chào hỏi Bão , nào đâu còn vẻ khinh thường trước đây, khinh thường về khả năng làm đội trưởng khi thi đấu, sâu xa hơn là sự khinh thường trước đây về một tên tư chất siêu tệ, lai còn đánh boom cả khi tụ linh, một luồng hỏa diễm mạnh mẽ cũng không thể tạo ra được, mọi người vui mừng thiếu điều bế sốc Bão lên mà tung hô, nhưng thấy cảnh tượng hắn thụ thương như vậy nên cũng không làm quá.Trên người quấn băng như xác ướp ai cập, mặt cứ cúi gầm có vẻ rất đau đớn, hai tay quàng qua hai chiếc cổ trắng ngần của hai nữ tử, đôi chân bước đi chậm chạp. tóc có phần rủ xuống che đi một phần khuôn mặt.Nào mấy ai biết được, thương thế của Bão khang phục gần như hoàn toàn, hắn chỉ đang giả bộ để được gần hai đóa hồng này mà thôi, giống như ai đó nói lúc nãy, chính xác là dùng bệnh tật mà gần mỹ nhân a.

Hai luồng hương thơm con gái nhẹ nhàng sốc vào mũi, làn da mềm mại cạ vào hai tay, hai tay quơ quàng vô tình như cố va vào những khối thịt ôn nhu không địa chỉ, thiếu điều làm hắn xịt máu mủi, hơi thở có chút gấp gáp, nếu giờ có ai tới giở gương mặt hắn lên, sẽ hiện ra một cái mặt mâm hai má đỏ hồng , đôi mắt lim dim tận hưởng, một vẻ mặt phờ phẫn ngu người.

Có tát vài cái chắc cũng không tỉnh dậy đâu.Nhưng thời gian tận hưởng cũng không mấy lâu, mọi người phải đứng tại nơi tập trung để làm lễ bế mạc và trao thưởng, về phần này Bão không quan tâm lắm, nghe qua loa cho xong, thẻ bài đội hắn đương nhiên nhiều nhất, mấy tấm thẻ bài tự do nơi dã tượng Bão cũng ném trả cho Đông Hải, hai tên Văn Long ,Trần Minh tính tình cũng không đến nổi nào, chiến đấu cũng rất anh dũng không chút sợ sệt, không chút tính toán, cũng có khí khái nam tử, không như mấy thằng Lê Kiêu Mão với anh em Kỳ đà, kỳ nhông, Đông Hải giành được giải nhì năm nay, Tây Nguyên bị cướp hơn phần nửa thẻ bài đương nhiên xếp cuối cùng, mặc kệ cho Bão đang giả chết nhưng hàng chục ánh mắt hình viên đạn nhắm vào hắn đến từ Tây Nguyên và Duyên hải, dù sao kết quả khác biệt đến vậy cũng đến từ hắn, cũng may Bão bây giờ bị quấn băng chặt kín người, nếu không hắn cũng sẽ bị nhột mà chết.

Và giải ba dành cho Duyên hải .

Phần thưởng cũng theo thứ tự đó mà chia.Kết thúc buổi trao giải, mọi người tập trung tại 4 lầu cao của đội mình gặp lại ban giám hiệu nhà trường, đang bập bễnh đi từng bậc thang, Bão không biết được một người đang rất nóng lòng muốn gặp hắn, thề sống thề chết yêu thương hắn.Vừa đặt chân vào phòng là một không khí cực vui vẻ, các thầy cô tươi cười chào đón các học trò cưng của mình, về phần Băng và Diễm cũng có cô Thảo tới đón chào, Bão như biết số phận của mình, cố gắng lết "cái thân tàn" của hắn về một cái ghế gần đó , đứng cả buổi ngoài kia cũng làm hắn ể oải lắm, nhưng hắn chỉ mới bước một bước, một thân ảnh xoẹt tới chặn trước đường hắn đi, nhanh hơn cả tốc tộ quan sát của Bão , hoảng hồn Bão thối lui vài bước đưa tay đang băng bó lên thủ thế, mặc dù hắn biết nếu người kia muốn tấn công hắn, cơ bản là hắn né không được, đỡ đòn càng không xong, nhưng nhìn nụ cười của người đàn ông đó Bão biết ông ta không có ý xấu a, với cả kẻ xấu làm sao dễ dàng vào được phòng này chứ, nhưng nhìn ánh mắt có phần muốn ăn tươi nuốt sống hắn, Bão cũng không khỏi rùng mình đưa tay lên che ngực giống như con gái nhà lành bị mấy tên lưu manh sàm sỡ vậy.

Dù sao Bão cũng là trai thẳng a, không phải 3d đâu mà có ý.Dường như thấy mình không phải, thầy phong ho khan một tiếng lấy lại vẻ tự nhiên.-"Xin tự giới thiệu ta là Phong, có lẽ em chưa học qua ta nhưng ta cũng giống như em, ta là một tu sĩ lôi hệ, chắc chắn trong trường này không ai xứng đáng làm thầy của em hơn ta, thế nào??

được chứ ?"

Mọi người trong phòng cũng chuyển hướng chú ý đến cặp thầy trò bên này, ai cũng biết thầy Phong muốn nhận Bão làm học trò riêng, thậm chí là đệ tử nhiều đến mức nào, mấy trăm năm qua có thấy học viên lôi hệ nào trong Đại Học Viện đâu, như không phụ sự kỳ vọng của mọi người, câu trả lời rất nhanh chóng được Bão nói ra :-"Không"Chưng hửng, là tâm trạng mọi người lúc này, cũng quá bất ngờ a, nếu như không thích thì có thể lựa lời mà nói, dù sao cũng không nên từ chối ý tốt của người khác phũ phàng vậy chứ, chưa nói tới thầy Phong cũng là một người tu sĩ mạnh mẽ hàng đầu của Đại Học Viện , hơn hết thầy chính là ít ỏi một người tu sĩ lôi hệ của Nam Bộ, rất thích hợp với Bão ,một người cũng mang lôi lựcNhưng Bão khi nghe tới thầy là một lôi hệ tu sĩ thì cũng không ngạc nhiên lắm, trước đây chẳng phải lão đầu hói cũng là một người lôi hệ tu sĩ đó sao, mạnh mẽ hơn người trước mặt đâu chỉ đếm được đơn giản vậy, nhưng lý do lớn nhất hắn từ chối, bởi vì tư chất của hắn không hề có lôi linh lực, mà chỉ là lôi điện tự hắn tạo ra, về bản chất là hoàn toàn khác nhau với lôi linh lực trong tư chất,theo thầy Phong học chắc chắn không có tiến xa được, với cả hắn tự tin lôi ảnh thân pháp bí kíp mà lão đầu bạc đúc kết qua hàng ngàn năm chắc hẳn sẽ hơn nhiều so với kinh nghiệm của thầy Phong đối với lôi lực, cho nên Bão không chút do dự mà chối từ đề nghị có lẽ vô vàn hấp dẫn này.Thầy Phong cũng nghệt ra nhưng cũng bình tĩnh rất nhanh, thầy cũng biết một người như Bão sẽ có sự ngạo nghễ riêng của bản thân , đột nhiên có người tới đòi làm thầy tất nhiên là không đồng ý rồi.Vẫn rất hài lòng với câu trả lời này-"Được rồi, ta cũng không ép em, nhưng khi về trước ta sẽ yêu cầu an toàn tuyệt đối cho em nên em cứ yên tâm, với cả bất cứ điều gì khuất mắt trong tu luyện, kể cả có cần tài liệu tu luyện về lôi lực ta cũng sẽ có cho em, kể cả lôi thạch hoa ta cũng có 2 cánh ở đây, em tu luyện lôi lực chắc có tìm hiểu về nó rồi đúng không "Thầy giáo Phong vừa vỗ vai vừa cười haha bước đi, miệng cười rất đắc ý, càng lúc ông càng hài lòng về thanh niên này, một tu sĩ muốn thành công phải có sự kiêu ngạo riêng của mình như thế, điều này làm ông nhớ về một thời thanh niên trai trẻ của mình, cũng từng là một nam nhân đầy hoài bão, đầy tính ương ngạnh đó sao.Không còn vẻ hừng hừng như muốn ăn tươi nuốt sông Bão nữa, ông lùi lại nhường chỗ cho các giáo viên khác tiến lên thăm hỏi thương thế của Bão , lúc này đây hắn vẫn đang trong tình trạng quấn băng đầy người, vết thương tè le.Cô Thảo cũng đi cùng 2 nàng học trò cưng đến chăm sóc Bão , dù sao cũng thuộc lớp cô dạy nên cô khá là quan tâm, trước đây cô cũng đặt niềm ti nraast nhiều vào Bão từ khi mới tập tành học các bài đầu tiên, nàng thấy được sự cố gắng, sự cố chấp trong tu luyện của Bão , và bây giờ đúng như nàng nghĩ, Bão đã rất tiến bộ rồi.

2 cô nàng chăm sóc Bão đã khiến hắn rất phê rồi, bây giờ là hẳn 3 đóa hồng, mỗi người một nét riêng, Diễm một nét đẹp ngây thơ trong sáng, pha chút hồn nhiên xinh xắn, Băng đẹp một cách tinh khiết, thanh tú và cực kỳ dễ xấu hổ một cách rất dễ thương, cô Thảo Bão vẫn chưa tiếp xúc nhiều, nhưng cái nét đẹp một cái khiêu gợi và thanh thục đó khiến bao chàng trai đều muốn chinh phục.Thầy hiệu phó vừa đi tới vừa cười cười, hai tay chắp sau lưng một cách rất thoải mái, nào đâu có vẻ lo lắng thương thế cho tên học trò thảm thương này, đương nhiên ông biết đươc tốc độ hồi phục của Bão là khủng khiếp tới mức nào, mặc dù thấy hắn giả vờ tia gái nhưng ông cũng không bóc phốt làm gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu hướng tới 3 cô gái, 3 nàng hiểu ý nhẹ lùi ra nhường chỗ lại cho 2 người nói chuyện.Bão cũng khá tiếc nuối, nhưng biết thầy hiệu phó có điều quan trọng cần nói nên cũng thân trọng lắng nghe.-"Đây rồi, coi như cậu hoàn thành lời hứa , hôm nay ta có đêm quà từ người đó gửi cho cậu đây,"Vừa nói thầy vừa đưa ra 1 nửa cây hoa màu trắng xám, rất tầm thường nhưng cũng rất đặc biệt, không thể nhầm lẫn ở dâu được đang để trong một hộp ngọc, không thể nhầm lẫn, Bão đã thấy trước đó rồi, một nửa đóa lôi thạch hoa, không ngờ lão bạc đầu cũng quá chu đáo a, lo cả đường tu luyện lôi lực của hắn sau này.Bão cũng không ngu gì mà không lấy, bị lão hại quá nhiều, cũng phải lấy chút lợi tức chứ, dù sao cũng hoàn thành lời hứa rồi, về phần cái mặt nạ đương nhiên không trả rồi, có mà mơ.Đúng như Bão nghĩ, thầy hiệu phó sau đó có hỏi về chiếc mặt nạ, nhưng được Bão nháy mắt, thầy cũng chỉ cười qua loa rồi xoay người đi để lại câu nói-"thật không may, không may, mặt nạ lúc chiến đấu bị rơi mất rồi, thật không may"Biết thầy giúp mình, Bão cũng cười tươi.bắt đầu trở về phòng dọn dẹp đồ dạc chuẩn bị về Đại Học Viện .

Bão cảm nhận có một luồng khí nào đó rất lạ trong cơ thể , hắn cần thười gian để khảo nghiệm lại, nếu là độc tố phải nhanh chóng thanh tẩy ra ngoàix
 
Việt Tinh Kỳ Truyện
Chap 63 về thăm nhà


Lại ngồi thêm cả tuần lễ để phi thuyền đưa cả đội về đại học viện, như một nhóm nhạc ngôi sao Hàn Quốc tới Việt Nam, như mẫu đường nhỏ giữa bầy kiến, mọi người trong đội tuyển được mọi người ở Đại Học Viện chào đón một cách nồng nhiệt nhất, toàn bộ tình hình cuộc thi đều được truyền hình về tận Đại Học Viện , sự quả cảm, sự kiên cường , tình hình những phút gây cấn thót tim, hay những phút tỏa sáng của Bão , rồi những phút chiến thắng đầy xứng đáng của toàn đội đem lại niềm tự hào cho toàn trường, mỗi người đều dường như cảm thấy chính bản thân mình trong cuộc chiến đó, mỗi người đều cảm thấy thư sướng,đơn giản bởi vì mình học cùng nơi với các người này, dù sao cũng có cái để ngẩng cao đầu a.Bão cũng muốn ở lại chia sẽ những khoảnh khắc này với mọi người, nhưng suy nghĩ kỹ lại, toàn những người trước đây không khinh thường thì cũng ghẻ lạnh mình, nên hắn dự định sẽ trốn về phòng cũ của mình để tìm hiểu luồng khí lạ trong người, nhưng bỗng nhiên hắn nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, cũng là người bạn duy nhất của hắn ở Đại Học Viện , Bão lại lôi ra cái mặt nạ lão đầu bạc đưa cho, linh lực khẽ vận tạo ra một gương mặt khác rất tầm thường, trà trộn vào trong đám người đi quan chiến để ra khỏi phi thuyền, len lỏi qua đám người kéo Tiến đi, Tiến quá bất ngờ khi bị người khác lôi đi như thế, nhưng với sức lực thể phàm đỉnh phong lai không thể có chút kháng cự, bị kéo ra xa khỏi đám người, hắn mới nghe được một giọng nói quen thuộc.-" Ê tiến, tau thèm thịt gà quá, không mấy lại qua nhà mày làm nốt con gà kia đi, cơ mà mày còn nuôi gà hông"-"A đù, mày hả Bão , bị đánh quá bạn bè nhận không ra luôn mầy"Tiến vừa khám xét khuôn mặt của Bão vừa nói, hắn cũng biết việc Bão bị ám sát , sau đó 1 năm lại trở về trong đêm tối, xơi tái một lượt 20 thằng, nhưng trong đêm mịt mù không thể nhìn rõ mặt, bây giờ mới có cơ hộ, thật tội nghiệp thằng bạn của mình, bị đánh đến ba mẹ nhận không ra,giờ xấu trai vãi linh hồn, gái nào mà thèm yêu nữa, với ánh mắt cực kỳ đồng cảm Tiến gật đầu khoát vai Bão đi về phía Khu học sinh nghèo vượt khó bên kia ngọn núi, vừa đi từng ký ức xưa tràn về, khi mới chập chững tập tành linh thuật, từng ngày tới trường, hay mỗi lần đi thăm Băng và Diễm hắn đều đi qua con đường này, mặc dù không lát đá xanh tráng lệ như khu chính Đại Học Viện , nhưng cũng được lót đá hoa cương nhìn khá cầu kỳ, xen giữa những mặt đá là cỏ xanh mọc lên được cắt ngắn rất gọn gàng, hai bên được trồng hai hàng cây cao trong gió xào xạc nhẹ đong đưa, con đường bình thường rất rộng cũng đầy ắp người, nhưng hôm nay moi người đã tập trung ở quảng trường chào đón đội thi đấu về rồi, đường lớn chỉ hai thằng bạn thân đi , mặc dù heo người nhưng vẫn ấm áp, hoàn cảnh hai đứa gần như nhau, từ dân tỉnh lên chịu bao nhiêu áp lực chèn ép,không hẹn mà thân,rất nhanh thì Bão và Tiến về tới khu mình ở, Bão ngỏ ý muốn về thăm nhà một chút, dù sao cũng có ít đồ đạc còn ở đó, hơn hết là cái cảm giác một ngôi nhà cho dù nhỏ nhưng nó cũng gắn bó với Bão lâu rồi, Tiến đương nhiên biết điều này , vẫn gương mặt đầy thương hại nhìn thằng bạn vỗ vỗ vai cho nó về thăm nhà, còn bản thân về làm thịt gà trước.Vẫn căn nhà đó, vẫn tán cây to lớn cao tới 30 mét trước sân nhà, thân cây phải tới cả chục người ôm mới hết, tán cây xum xuê luôn luôn xanh rờn cho dù thười tiết có thế nào, cho dù có là mùa nào , như biết Bão trở lại như vậy, tán cây không gió vẫn rung lên xào xạc, nếu như người kahcs không biết thì Bão cảm nhận được rõ ràng, cái cảm giác quen thuộc này không đến từ căn phòng nhỏ kia mà đến từ cổ thụ này, nó dường như có gì đó đồng chất đồng ướng với linh lực trong cở thể Bão vậy, mỗi lần đến gần hắn luôn cảm thấy thư thái, mọi mệt mỏi rất nhanh bay mất đi.Tiến vào nhà, Bão khá bất ngờ, cảnh tượng trong phòng đều không đổi, ngay cả đến những chi tiết nhỏ nhất đều nguyên vẹn, quần áo đều được là phẳng và gấp gọn gàng trong tủ đồ, chiếu gối đều sạch sẽ, hạt bụi cũng không có, mạng nhện trên tường cũng không nốt, nếu như có điều gì đó khác, đó chính là có thêm vài bộ quần áo nữ nhân cùng mùi hương dịu nhẹ trong phòng, mà cái mùi này hắn quen , là Băng , cái mùi hương nhẹ thoảng này hắn đã có cơ hội cảm nhận rất nhiều lần rồi, mà lần nào cũng làm hắn thưởng thức không thôi, muốn đi kiểm tra phòng tắm một chút, nhưng rất nhanh khi tới cửa Bão phải quay mặt ra lại, trong đó có vài món đồ nhạy cảm của nữ nhi a, chắc chắn băng đã tới đây ở khi hắn mất tích, nghĩ tới đây một cỗ ấm áp dâng lên trong lòng, không ngờ Băng cũng quá tình cảm như vậy, lại yêu thương hắn nhiều đến thế, thầm than may mắn, một người không có gì đặc biệt, mặt xấu, khoai thì không to lại quen được người như nàng, phải biết quý trọng a, vừa ngẫn ngơ vài giây vì cảnh tượng trong phòng tắm, Bão quay lại bước ra thì hoảng hồn.-"Cậu .....cậu chủ......"

Băng mặt đỏ bừng lao tới hất văng Bão qua một bên trên đường chạy như một chiếc xe ủi công suất lớn, lao vào phòng tắm như một cơn gió dọn sạch sẽ những gì của nàng ở trong đó, những thứ có lẽ đã phơi bày trước mặt người con trai nàng thích rồi, nàng chỉ thiếu điều tìm một cái lỗ chui xuống để trốn, nếu được chắc nàng sẽ tiêu diệt Bão để bịt đầu mối luôn, nhưng hắn là người nàng yêu mà, mắng còn không nỡ, lấy gì là mà đòi tiêu diệt, tai vì Bão mất tích quá lâu, nàng đã ở đây cả năm trời, đây như nhà của nàng vậy, cố gắng giữ lại những gì của Bão để chờ hắn về, nhưng nàng nào có ngờ chỉ 1 tuần đi thi "Tứ Lục Thiên Kiêu" Bão lại trở về trong lúc này chứ, lại còn theo nàng đi thi nữa, bất ngờ còn chưa hết, vừa về tới nàng vì mãi chia vui với bạn bè, mãi lúc sau nàng mới không thấy Bão nữa, bỗng nghĩ tới Bão sẽ về thăm phòng vì Bão là người có tính hướng nội, khá ít giao lưu chỗ đông người, chỉ nghĩ tới đó mặt nàng đã đỏ ứng lên, với tốc độ ánh sáng nàng lao đi nhưng mọi việc vẫn không kịp rồi, mấy thứ xấu hổ bị cậu chủ thấy hết trơn rồiCảnh tượng như mấy năm trước ở Daklak lúc còn nhỏ lại quay trở lại, nàng lại run lẩy bẩy, hai má đỏ ửng nép sát góc tường nhìn Bão với ánh mắt khá sợ sệt, vì lúc Bão quay ra mặt hắn cũng có chút vẻ phê phê, không đáng sợ sao được, nàng đâu biết Bão lúc đó đang vì cảm kích nàng biểu hiện ra như vậy.

Nhìn Băng như vậy Bão cũng phì cười, nhưng cái gương mặt cute đó khiến Bão kích thích vô cùng, kiểu ngại ngùng này càng khiến con thú trong lòng hắn trỗi dậy a,Bão bày ra cái vẻ mặt đê tiện, liếm mép như một con hổ đói từng bước tiến gần đến phía Băng, nàng đã đứng sát góc tường, hai tay vì giấu vật gì đó mà đã đưa ra sau lưng, gương mặt quá xấu hổ mặt đỏ lên cố gắng nhìn sang hướng khác, nếu có thể nàng sẽ bỏ đi, nhưng nàng sợ bỏ đi lại không có cơ hội gặp Bão nữa, dù sao cũng mới được mấy ngày, nếu hắn lại bỏ đi vài năm thì nàng ân hận cũng không kịp.Chỉ biết đứng trân chịu trận, tiếng bước chân của Bão như tiếng trống đánh vào lồng ngực nàng, tim đập càng ngày càng nhanh, hơi thở có phần dồn dập.Băng chỉ biết run giọng-"Cậu chủ ....không được được tới đây,không được..."

Bão từ từ tiến tới,mặc cho giọng nói đe dọa kia cất lên, gương mặt kia ở gần lắm rồi, cơ thể khiêu gợi kia ở gần lắm rồi, cảm nhận hơi thở của Băng Bão cũng thấy rạo rực không thôi, gió lùa cửa sổ làm mái tóc đen nhẹ bay, tà áo nhẹ đung đưa, không khí mát mẻ nhưng lòng người nóng như lửa đốt, mặt gần mặt, ngực gần ngực, tay phải Bão nhẹ nâng chiếc cằm trắng nõn nà kia lên, đôi mắt như giọt sương kia vẫn nhắm chặt có vẻ chịu đựng lắm, hai tay nhất quyết vẫn giấu sau lưng, từ từ sát lại, hai hơi thở như hòa quyện, hai con tim như chung nhịp đập, khẽ nhìn đôi môi đỏ thắm mọng nước đầy khiêu khích kia ở phạm vi gần như thế này, cho dù người cứng rắn đến đâu cũng phải tan chảy, nhẹ cúi đầu Bão làm cái việc mà người ta nói là nụ hôn đầu đời của mình với người con gái hắn yêu thương, với người con gái sẳn sàng hy sinh tất cả vì mình, bỏ ra hằng năm trời phai nhạt nhang sắc, sức khỏe để đi kiếm tìm hắn, một bóng hình yếu mềm nhưng lại kiên cường không thôi, một bóng hình mạnh mẽ đó nhưng lại ỷ lại vào hắn vô bờ bến, còn có gì có thể ngăn cản tình cảm của hai con người, của hai trái tim cùng thổn thức như lúc này , đặt môi mình vào đôi môi đỏ mọng căng mọng kia, cạm nhận cái mềm mại từ bờ môi ấy, cảm nhận từng cơn run rẩy từng cm trên cơ thể Băng, cảm nhận cái hơi thở dường như nín lại, lai dường như hổn hển hẳn lên, Bão biết đây là lần đầu của cả hai đứa, một cái cảm giác khó tả dâng lên trong lòng, lâng lâng không dứt, thời gian như ngừng đọng lại, chỉ có con gió nhẹ vẫn nhẹ thổi qua khung cửa sổ, xào xạt xào xạt.

Một tay Băng không biết từ bao giờ đã đưa tới trước mà nắm chặt vai áo của Bão , lần đầu tiên của nàng, không ai khác, nàng muốn dành cho người con trai trước mặt này, nụ hôn đầu đời một người con gái lại đến quá bất ngờ, nếu không giữ chặt Bão, có lẽ nàng đã đứng không vững nữa, điều này vượt quá sự chịu đựng của nàng rồi.-"À hú, băng ơi, sao chạy nhanh quá vậy, shop mua đồ giảm giá 90% hả?"

Xa xa tiếng Diễm vọng lại đánh thức hai con người đang làm chuyện mờ ám, không ai nhắc ai , như 2 tên tội đồ lật đật lùi lại, đúng là có tật giật mình a, Bão phóng một mạch ra ngoài chạy về phía nhà Tiến , trước khi đi còn không quên nhắc Băng tối nay đến nhà thằng Tiến ăn gà, mặc dù không biết mình đã pham tội gì, nhưng Bão như ma đuổi vậy, ngay cả lôi ảnh thân pháp cũng được triển khai triệt để, nhanh đến nổi băng còn chưa kịp đồng ý, cơ thể vẫn còn run lẩy bẩy ngồi sụp xuống trên giường, hai tay bấu chặt gấu áo đến trắng bệt cả ra, hơi thở mới bắt đầu dịu xuống.

-"À không, tại ta để quên đồ sợ Bão tới thấy được nên ta chạy về đây cất đi"-"Ơ , thế có kịp không,?"

Diễm nhẹ hỏi, sau đó nghe Băng trả lời rất nhanh, nhưng lại khá ngắt quảng:-"À...Ừ....à...kịp chứ, kịp mà"Nhưng suy nghĩ kỹ lại Diễm cũng không nghi ngờ gì, chắc chạy nhanh quá nên Băng bị mệt thôi, chả phải trên người còn lấm tấm mồ hôi ,hơi thở khá hổn hển đó sao, với cả đồ đạc muốn cất cũng đang cầm trên tay đó rồi, chứng tỏ Bão chưa tới đây.Như để tự giải vây, Băng lên tiếng sau khi cố định thần lại-"À Diễm, tý qua nhà Tiến ăn thịt gà nhé, nãy Tiến qua mời"Diễm cũng biết Tiến lâu rồi, là bạn khá thân của Bão , cho nên cũng không do dự đồng ý, nói gì chứ thịt gà không ai chê được à, nướng lên là tuyệt vời, nghĩ tới thôi cũng làm chảy nước miếng .

Lâp tức kéo tay Băng đi tới phía nhà Tiến luôn, không nghĩ ngợi.Bão sau khi tới nhà Tiến , thấy Tiến vừa làm xong gà, hắn đang vui trong lòng, quyết định trổ tài nấu ăn, dù sao trước đây sinh viên hắn cũng phải tự lập, tự túc hằng ngày, nếu ăn là chuyện nhỏ, các món nhậu , các món ngon càng khỏi bàn.Nhân tiện có gà thì món đơn giản mà ngon nhất cho 4 người ăn là món lẩu gà rồi, vậy thì nấu lẩu gà ớt hiểm đi, chuẩn không cần chỉnh.Tay nhẹ nâng, huyễn hóa ra một cái nồi kim loại, cùng thêm cái lò mới tinh, đúng là có linh lực hệ kim cũng tiện quá ha, chặt gà, ướp hành tỏi, để có vị cay ngon thì tiêu đương nhiên phải có, nhưng ở thế giới này lại không có tiêu, theo sách hắn đọc được ở thư viện thì có vài loại lá có mùi vị gần giống nên dễ dàng thay thế, lẩu ớt thì không thể thiếu ớt rồi, một nắm ớt hiểm được Bão thả vào, chỉ mới bắt nồi lên thôi thì mùi thơm đã nứt mũi cuốn đi xa, xa tới trên đường đi của hai cô nàng Diễm và Băng.Nước miếng chảy thành dòng, Diễm liên tục kéo tay Băng đi nhanh hơn, Băng cũng phải bật cười khi thấy cái việc thèm ăn tới mức độ này của cô bạn thân , đôi chân cũng cuốn lên mặc dù không biết sẽ đối mặt với cậu chủ như thế nào nữa.
 
Việt Tinh Kỳ Truyện
Chap 64 Phù Đổng Côn


Sau bao nhiêu trận chiến, bao nhiêu tranh đấu , bao nhiêu bon chen hôm nay mới có được ngày yên lành,4 đứa không chút bận rộn ngồi sum vầy bên nồi lẩu, đã lâu lắm rồi Bão không có được cái cảm giác này,cái cảm giác ấm áp, vui vẻ đến từ những người bạn cùng lứa, làm hắn nhớ lại lúc còn sinh viên, mấy thằng bạn mặc dù rất càn rỡ nhưng cũng rất vui vẻ , thân thiết, tình cảm.

Hơn hết đây còn có cô gái mà hắn yêu thương, cảm giác ấm áp không thể tả được, cái gì mà hắn ước muốn, cái gì mà hắn mong mỏi, một cuộc sống bình yên, tự do tự tại đầy ắp tiếng cười như thế này đây, rất đơn giản nhưng cũng quá khó khăn để có được, cả trong hai kiếp người, khát khao chri có một, nếu kiếp trước đã làm không được bởi vì vụt khỏi tầm tay hắn, nhưng lần này hắn có thể làm chủ, sẽ không ai nắm lấy cuộc đời mình, hắn sẽ tự xây dưng một gia đình riêng của hắn, nhưng ở thế giới này hắn cần hơn là một gia đình, lướn hơn phải là một thế lực, như thế mới có thể kê cao gối mà ngủ yên được, Tiếng Diễm kéo Bão ra khỏi suy nghĩ:-"Bão đâu biết ra món hay quá vậy, bữa nào chỉ Diễm nấu với hen,mà thôi, bây giờ Bão ở lại đây luôn rồi nhỉ, thế thì hai đứa Diễm chỉ việc tới ăn thôi, nhé, nhé"Vừa nói Diễm vừa huých vai Băng để lôi kéo sự đồng tình, Băng cũng bớt xấu hổ vì suy nghĩ lại không ai biết việc lúc đó cả , tươi cười gật đầu.

Bão cũng rất vui vẻ-"Xời, món này đã là gì, còn nhiều món ngon hơn cơ, Bão chưa ra tay thôi"-"Thật hả ,hả,hả,hả....."

Mắt Diễm bây giờ còn to hơn cái chén chớp chớp đôi mắt long lanh hứng khởi, đôi tay nắm chặt như vớ đươc thứ gì đó tuyệt vời lắm...Ăn nhâu no say, Bão trở về phòng mình, mặc dù mùi hương con gái vẫn còn đây nhưng quần áo đồ đạc đã được dọn dẹp sạch sẽ, nghĩ lại việc lúc chiều Bão cũng thấy lâng lâng , cảm giác phê vẫn còn đọng trên môi, làn môi mềm đó, mùi hương đó, cái sự run rẩy đầy khoái lạc đó, hắn quyết định tối nay không tắm, không đánh răng để lưu lại cảm giác này.Lại như lúc xưa, Bão xách ghế ra ngồi dưới gốc cây để tu luyện, cái cảm giác quen thuộc lại tràn về, bàn tay sờ nhẹ lên thân cây cho hắn một cái cảm giác gắn kết kỳ lạ, mặc dù không biết vì sao nhưng rất gần gũi, một phần ôn nhu lại có một phần lịch sử tang thương, cho dù như thế nào Bão vẫn chưa thể lý giải được, nhưng bây giờ hắn cần làm nhất chính là kiểm tra lại cơ thể mình.Ngồi xếp bằng lại, tay để thiền, linh lực nhẹ vận hành cùng với hắc kim một vòng thân thể , kiểm tra từng ngỏ ngách kinh mạch, hắn phat hiện ra luồng khí đen kia rất mỏng manh, nhưng lại cứng rắn vô cùng ,rất đều đặn xoắn lấy 3 luồng khí trong người hắn là vàng kim, đỏ và lôi điện, không chút đối kháng nào với nhau, tạo thành một đường xoáy linh lực rất bắt mắt chạy theo kinh mạch lan tỏa ra từng cơ thể,nhưng Bão muốn biết luồn khí đen này đến từ đâu, lần theo luồng khí này rất khí, bởi vì nó rất mỏng, lại dường như hông có điểm đầu và điểm cuối, cứ như vòng tuần hoàn lặp lại giống nhau vậy, nhưng không thể không biết nó từ đâu được, nếu như chất độc không phát tác ngay, mà ỉm lâu ngày mới bùng nổ thì cahr kahcs gì boom nổ chậm, Bão tự dặn lòng chỉ cần phát hiện một chút nghi ngờ nào hắn sẽ trục xuất luồng khí này ngay lập tức.Hơn 2 tiếng đồng hồ dò tìm theo luồng khí đen cuối cùng Bão tình thấy một nhánh rất nhỏ dường như không thấy chạy ra khỏi vòng lặp, rất chậm sợ mất dấu Bão lần theo , nó đi vòng rất ngắn rồi tiến ra sau lưng, đến đây Bão mới hoảng hồn, nó dẫn tahwngr tới tới hình rùa con trên lưng hắn, nhưng điều làm hắn không khỏi lè lưỡi là cái con rùa nó lớn lên rồi, bây giờ đã to như quả trứng ngỗng, nào đâu như quả trứng gà như lcus ban đầu,hình ảnh càng là rõ nét , lân phiến trên người cũng nhìn lwof mờ thấy được rồi.

Vậy là luồng khí đen này do rùa con tạo ra, vây thì hắn yên tâm rôi,dù sao trước giờ nó cũng không làm gì có hại đến hắn, mà còn giúp hắn chữa thương nữa,với cả nhiều lần hắn thử tách hình xăm ra ngoài cơ thể nhưng không hề có tý nhúc nhích gì,hắn bây giờ đơn giản là cam chịu, phúc thì không phải là họa, họa thì không thể tránh.Cơ thể bây giờ rất ổn, tu sĩ đang chững lại ở sĩ tầng tầng 6, hắn cần nhanh chóng tăng lên thực lực, Bão cảm nhận được bên trong cơ thể hắn như một cái thùng rỗng vậy, sẵn sàng hấp thụ điên cuồng luồn linh khí nhiều nhất có thể.

Nhưng ở đây linh khí rất loãng, nếu như người kahcs có thể bỏ qua ý nghĩ tu luyện lcus này, nhưng đối với Bão thì chuyện rất dễ giải quyết, với lwucj hấp thụ của hắn, kéo linh khí từ nơi khác đến không thành vấn đề, tốc độ vận khí tăng nhanh, từ khi tu luyện lôi công pháp tốc độ vận khí cảu hắn rất nhanh, tốc độ linh lkhis tràn vào cơ thể rồi chạy đi trong kinh mạch có thể dùng tai nghe được bình thường, trân dầu xuất hiện một vòng xoáy nhỏ, linh khsi các nơi dần dần tràn về chảy hết vào nhân trung Bão, linh lwucj trong cơ thể ào ào dâng lên, tầng 7 tu sĩ cọ cọ dã cảm tháy, đến nữa đêm, bwucs tường tầng 7 sĩ tầng bị Bão xô ngã, đúng là muốn tiến cấp nhanh chỉ có chiến đấu thực chiến mới ngộ ra nhiều điều, nhưng không dừng ở đó, linh lwucj vẫn hấp thụ điên điên bù cho khoảng troogns ở tầng 7, tu vi tăng thẳng lên tầng 8, rồi mưới dừng lại, Bão rõ ràng cảm nhận được quá trình tiến lên sĩ tanangf tầng 8, nhưng hắn cũng rất rõ ràng hắn không hề cố gắng làm việc này, mà do luồng khí đen kia.

Nó hút hết linh khí nơi 3 luồng khí kia vừa hấp thụ được, thay vì hút trực tiếp từ không gian bên ngoài, vì vậy 3 luồng khsi lại tiếp tục hấp thu linh khí, tạo điều kiện cho hắn tăng lên thêm 1 tầng tu vi nữa, có lẽ là tầng tu vi dễ dàng nhất của hắn từ lúc tu luyện đến nay,vậy cahwngr phải từ nay tu vi hắn sẽ tăng gấp đôi mỗi lượt sao, cũng là quá biến thái a.Vừa lên tầng 8, cơ thể cảm thấy vô cùng thư khoái,deexx chịu, Bão tiến vào trong phòng, đi ngủ để chuẩn bị ngày mới, vừa chìm vào giấc ngủ, như chỉ đợi điều này, Cây đại thụ trước nahf lại xuất hiện luồng khí 5 màu bay vào phòng, một lần lại một lần quét vòng quanh cơ thể Bão , rồi một điều bất ngờ xẩy ra, luồng khí đó huyễn háo thành một thân ảnh thân mang bào trắng, gương mặt là một nam tử trẻ tuổi chỉ tầm 25 tuổi,tay cầm quạt trắng mang khí chất xuất phàm, phiêu giật bay lơ lwungx khoảng không trước mặt Bão, đoi mắt có thần rất nhẹn nhàng nhìn vào Bão đang ngủ phía dưới có vẻ rất hài lòng, tay quạt khẽ vẫy một đạo đạo vận từ khoảng không xác nhập vào mi tâm Bão rồi mất hút, đôi môi nam tử đó mấp máy vài chứ rồi cả thân ảnh lờ mờ đó nhẹ nhàng biến mất thành hàng vạn lưu tinh tan vào không khí, Đêm đó, một lần nwuax giấc mơ kỳ lạ lại trở lại với Bão, cũng là một thân ảnh nam tử cưỡi ngựa cao lớn , cả người cả ngựa là lửa đỏ , nếu nhìn kỹ có lẽ khá giống cấu tạo của IRON SUIT, nhưng lần này Bão có thể nhìn thấy rõ ràng đan quyết của nam tử đó, mọi lần hắn chỉ thấy mơ hồ, nhưng lần này rất rõ ràng, trong vô thức hắn đôi tay khẽ đan quyết theo nam tử nọ dù cho hắn vẫn đang trong giấc ngủ.Một cảnh tượng nếu không có người kahcs đứng đây chứng kiến, rất khó để nói cho họ tin được .Cây cổ thụ to lớn trước nhà như nhẹ bẩng, tự động rung lắc nổi lên khỏi mặt đất nhưng không hề để lại tiếng động nào, cả rung chuyển mặt đất cũng không, từ thân hình khổng lồ cao tới 30 mét, rộng cả chục người ôm nhanh chóng xoa vòng trên không , mỗi một vòng thân cây lài nhỏ lại một đoạn, thân hình nổi lân xù xì,màu xám của thân cây dần chuyển thành màu đen , những thứ nổi lên xù xì nhanh chóng rơi rụng ra ngoài, như những cặn bả được bài tiết ra ngoài vậy, nhanh chóng trở thành một thân trường côn từ bên ngoài bay vào nằm trong tay của Bão .

Về phần Bão , trogn giấc mơ hắn cũng cảm giác được cái gì đó nằng nặng đặt ở tay, chẳng lẽ giấc mơ chân thật đến vậy sao, thầm tự hỏi nếu được mình gia cố hỏa linh lực thì có giống được vị nam tử kia không, linh lực khẽ vận, hảo diễm màu máu bốc lên, chưa thấy có giống vị nam tử trong mơ hay không, chỉ ngửi thấy một mùi khét,- mùi khét này thật lắm, Bão chượt choàng tỉnh dậy tháy chăn mền đang cháy theo đường thẳng, mà trugn tâm là thân một cây côn màu đen tuyền có phần óng ánh, cho dù vải chiếu cháy khét cũng không hề vấy bẩn lên nó chút nào, hảo hiễm của Bão lợi hại vậy cũng không cách nào nung nóng được than trường côn này.Bão quá hoảng hốt, chẳng phải đây là , đây là??Đây rõ ràng là mình thấy nam tử cầm trên tay nè, cảm giác giống lắm, rùng mình một cái vì quá sợ hãi, Bão chwua từng chứng kiến chuyện nào như vậy cả, trường côn khẽ rơi lên giường đánh copps một cái, thân giường gãy làm đôi, hảo diễm do Bão tạo ra cũng vụt tắt, chỉ còn một thân côn đen nhánh nằm trên mặt đất bên cạnh các bộ phận của chiếc giường bị gãy đôi và một phần bị cháy xém.Nhưng chiếc giường vẫn cháy, Bão sợ cahys lân đến đồ mau chóng tiến tới vứt chiếc giưởng hỏng ra ngoài, nhưng đến khi định cầm côn đen vứt đi thì lại nhấc không nổi, cho dù nhúc nhích một chút cũng không.Thầm nghĩ một chút, nếu như cây gậy này trong mơ mà ra, thì chắc chắn chuyện trong mơ là có thật, nếu vậy chỉ cần làm theo đạo vận kia là có thể điều khiển đươc jnos rồi, nghĩ tới là làm ngay, linh lực nhẹ vận chuyển tao jthanhf đạo vận như trong mơ hắn nhìn thấy nam tử kia làm quét ra nơi côn đen đang nằm, thật bất ngờ,trường côn màu đen khẽ rung rồi nhúc nhích bay đến nằm trong tay hắn, nhẹ nhàng mát lạnh, làm gì còn cảm giác nặng nề tựa ngàn cân như trước nữa.Vậy tính ra, nam tử kia cho hắn thanh vũ khí của người đó sao, nhưng tại sao lại là mình, và lại đưa theo cái cách không giống ai thế này, không lẽ đợi hắn ngủ rồi đến cho, nhưng điều đó không hề hợp lý, vì nếu như vậy thì sẽ không có giấc mơ kỳ quái cứ lặp đi lặp lại như vậy được, mà nếu đến từ giấc mơ thì trường côn theo cái đường nào mà ra được, không lẽ chui đường lỗ mũi ra sao, cũng đừng đùa nhau chớ.Dù sao thì đây cũng là điều tốt, tính ra đó giờ Bão không hề có một kiện binh khí nào ra hồn, chứ đừng nói đến địa khí trung phẩm, cao phẩm hay thượng phẩm cái gì,nay lại đươc cho free một cái mà nhìn có vẻ ngầu đó,mặc dù chẳng cảm nhận được là khí phẩm bậc nào nhưng trong mơ chẳng phải ngầu lắm sau, hình như còn dài ngắn được hay sao á,-"A đù, chẳng lẽ như gậy như ý tôn ngộ không sao,a đù"Nghxi tới phải làm thử ngay, Bão vận khí theo đạo vận như cũ, hắn cố dùng ý nghĩ điều khiển côn ý dài ra, hay to ra, nhưng hắn làm bất cứ gì thì côn đen vẫn như cũ không có biết hóa nào về hình dáng kích thước cả, nghĩ mình chắc quá ảo tưởng Tây du ký, nên Bão không cố gắng nữa, Bão hình như nhớ ra là côn này hình như có tên,tên gì nhỉ?, rõ ràng trong mơ nghe rất rõ, nwhugn bây giờ ại không nhớ nè, cái tên nhớ quen lắm,Chống cằm suy nghĩ một lúc, Bão cũng nhớ ra rồi, cực kỳ quen thuộc trong lịch sử Việt Nam, mới đầu Bão không nghĩ tới bởi vì đó là tên của một vị anh hùng trong chống giặc ngoại xâm,không nghĩ tới tại thế giưới này nó còn là tên của cảu món binh khí này, "Phù Đổng Côn"Và đương nhiên Bão đoán ra ai là người sử dụng rồi, là Thánh Giogns trong cổ tích, không ngờ ở một thế giới như thế này, nghe lai cái tênqu thuộc từ thuở bé như thế này, mà đồ của Thánh Gióng nào là đồ dỏm đươc sao, hahaahBão ngửa mặt cười như điên, hôm nay ngon núi may mắn rơi trúng đầu hắn rồi, haha, Phù Đổng Côn còn có cả Rùa con to thêm một chút, trong người có tới 4 luồng khí vận chuyển , cơ thể năng lượng tràn đầy, chạy ra ngoài đinh thử vài đòn của Phù Đổng Côn , nhưng vừa chạy ra khỏi cửa, một cảnh tượng làm hắn như muốn ngất xỉu, Sân nhà trống không, mặt đất bằng phẳn không tỳ vết, không chút vết tích như rằng nó đã như vậy từ bao năm rồi,
 
Việt Tinh Kỳ Truyện
Chap 65 Yêu cô giáo


Chap 65 Yêu cô giáoBão chạy ra khoảng trống trước sân, cố gắng nhìn quanh xem cái cây có bị dời đi đâu không, hay là trong đem ngủ nhà hắn bị người ta khiêng đi mà đến hắn cũng không hề hay biết, nhưng làm hắn thất vọng rồi, mọi thứ đều như cũ, chỉ riêng cây cổ thụ biến mất vô tung vô ảnh, mặt đất không hề có chút vết tích đào xới, rất cứng rắn, không hề giả tạo khi Bão tung 1 chưởng kiểm tra.

Bão có chút hụt hẩng, bao lâu này cái cây như người bạn mỗi đêm vắng vậy, đem lại cái cảm giác gần gũi, thân thiết lắm, lần này lại biến mất kỳ lạ như vậy, nhưng lạ một điều không có chút dấu vết nào, có muốn tìm kiếm cũng không được, nếu có duyên ắt gặp lại, từ lâu Bão đã có cảm giác nó có linh tính riêng, có cảm nhận riêng, bây giờ chắc chắn có cơ duyên gì đó nên mới như vậy.Thực ra Bão đâu biết được rằng cổ thụ đó là do Phù Đổng Côn năm xưa rơi xuống huyễn hóa thành, mà linh tính trong Phù Đổng Côn do bao nhiêu năm tháng tồn tại mà sinh ra, được tu bổ qua hàng vạn năm tháng mới thành hình, hơn nữa trong đó còn một tia tàn hồn của Thánh Gióng, chính là hình bóng đêm qua bay lờ mờ, truyền cho hắn đạo vận của Phù Đổng Côn , coi như người thừa kế đời thứ 2 của Phù Đổng Côn , qua bao nhiêu thử thách mới được thành quả như vậy, Thánh Gióng xưa có tư chất kép là thạch tư chất và hỏa tư chất, hình ảnh người và ngựa nham thạch trong mơ cũng chính là hình ảnh của Thánh Gióng năm đó vì Việt Tinh là bay lên vá trời, sau đó mất tích, chỉ lưu lại một tàn hồn trong Phù Đổng Côn để tìm người xứng đáng cho vận kiếp đợt kế tiếp, về vận kiếp là gì sau này sẽ đươc giải thích rõ.

Nhưng suy nghĩ kỹ lại Bão mới thấy đây chưa chắc đã là điều tốt hoàn toàn đến với hắn, nếu như nghe được Phù Đổng Côn tái xuất, thì sẽ có bao nhiêu người, bao nhiêu cường giả tới đây mà tranh đoạt, lúc đó với sức của hắn chẳng khác nào cái vỏ bọc giấy thả sức cho người ta xâu xé chứ.Thầm nghĩ tới may mắn, Phù Đổng Côn dường như linh vận tỏa ra cũng không có, cũng không tỏ ra gì đặc biệt, chỉ đơn giản là một trường côn bằng kim loại lạnh ngắt, sát khí tỏa ra có hơi chút đậm.

Nhưng cũng rất bình thường với các loại trung phẩm địa khí, nhưng cũng không chắc chắn được rằng không có người phát hiện ra, kẻ sống vài ngàn năm trên thế giưới này không phải không có a, chí ít là lão bạc đầu đó a, sống vài ngàn năm, đến việc đếm tuổi cũng làm biếng.

Cho dù sự tích Thánh Gióng ở Việt Tinh đã có cách đây vài vạn năm, nhưng không gì chắc chắn được là không có người biết.Nhưng nếu cất lại ở đây cũng không được, đồ ngon vậy phải mang theo người, hạn chế sử dụng là cách tốt nhất, nhưng không thể để lộ ra, mà giấu thì giấu như thế nào, không lẽ cứ vác đi ngoài đường, có mấy loại túi trữ vật nhưng theo như hắn biết, chỉ có chứa được các loại thảo dược, lương thực thiết yếu mà thôi, còn các loại vũ khí là không cho vào được.Nhưng suy nghĩ một lúc cũng không có cách nào , Bão cũng là thất vọng không thôi, nhưng có còn hơn không, đặt trường côn xuống, hai tay liên tục đan quyết ném ra từng tầng một cấm chế, dù sao phải che đậy được bao nhiêu thì cứ che, còn hơn cứ để nó "trần truồng " như vậy.Nhưng chỉ mới ném ra được 2 tầng cấm chế, dường như đọc được ước muốn của Bão , một biến hóa làm Bão sửng sốt, rùa con sau lưng khẽ di chuyển, một luồng khí đen từ hình xăm to như trứng ngỗng sau lưng phát ra cuốn lấy Phù Đổng Côn , xoay tròn trường côn nhẹ nhàng, điều Bão cố gắng làm mãi cũng không được là thu nhỏ trường côn, nay lại dễ dàng thu nhỏ trong luồng khí đen, rồi chạy theo luồng khí đen bay trở về với rùa con, chỉ thấy rùa con nhẹ hả miệng nuốt đi Phù Đổng Côn không một chút khó khăn, khi bóng dáng trường côn biến mất cả khí tức cũng mất luôn, không hề cảm nhận được.

-"A đù, khoan khoan, trả lại tao, trả lại tao, ai chơi cướp giật bao giờ"Bão hoàn hồn thì việc đã rồi, vừa vớ được đồ ngon lại bị cướp mất, gào to đòi trả lại, nhưng mặt Bão chợt ngu ra, ý nghĩ chỉ vừa xuất, trường côn lại xuất hiện ở trong tay, cảm giác mát lạnh truyền đến cho hắn biết đây không phải là giả.

Vậy rùa con này cũng quá bá đạo a, cho hắn sức mạnh, rồi có thể gửi đồ được nữa, vậy cũng quá tiện a.Tay nhẹ xoa hình xăm con rùa , Bão hài lòng lắm, hôm nay may mắn vẫn chưa hết a, haha, đang ngồi cười bỗng Bão nhớ tới một chuyện, rùa mà ngậm được vũ khí này trong lịch sử Việt Nam cũng có a, đó là cụ rùa trong truyền thuyết ngậm gươm ở Hồ Hoàn Kiếm, dường như lịch sử 2 kiếp người của hắn có quan hệ mật thiết với nhau, các nhân vật, các điển tích lịch sử rất giống nhau, nếu đúng như vậy, thì việc rùa con ngậm được trường côn mới hợp lý, kiếm còn không sợ đứt mồm thì cây côn đã là gì, hahaha, không ngờ cụ rùa xưa trong truyền thuyết lại ngầu đến như vậy a, cũng đúng, nhờ vào một thanh kiếm mà cụ rùa tặng cho, mà Lê Lợi có thể đại thắng đánh đuổi giặc Minh ra khỏi bờ cõi đất nước, thì thực lực của Rùa con này là cao cường tới mức nào a.Lại bảo rùa con cất Phù Đổng Côn vào trong, vậy là yên tâm rồi, không bị ai phát hiện nữa, bây giờ nếu không gặp đối thủ quá cao cường thì cũng không cần dùng đến, mặc dù Bão cũng chưa biết sức mạnh thực sự của Phù Đổng Côn tới dường nào.Sửa soạn cơ thể một chút, Bão muốn lên trường lấy lại cảm giác đi học, cũng lâu rồi Bão chưa đươc đến trường từ lúc bị ám sát đến giờ,đi trên con đường cũ làm cảm giác xưa cứ ùa về.Chỉ hơn 15 phút đi bộ, Bão đã tới lớp, mặc dù hắn bỏ học 2 năm, đáng nhẽ ra giờ phải học với mấy đưa năm nhất, nhưng thầy hiệu phó cho hắn đặc cách có thể vào học bất cứ lớp nào hắn muốn, như một phần thưởng cho thành tích ở "Tứ Lục Thiên Kiêu" vừa rồi, cũng không muốn gặp người lạ, Bão chọn lớp học cũ của hắn hồi năm nhất, có nghĩa bây giờ đã là năm 3, không chỉ học mấy cái "tụ boom" vớ vẫn được nữa,Bão có thể có thực chiến ,ạnh hơn người khác, nhưng đó là do hắn trải qua chiến đấu sinh tử quá nhiều, còn về lý thuyết, hoặc những điều quan trọng tinh túy trong bài học hắn như một thằng mù vậy, Bão muốn cũng cố lại chút để biết đâu có thể ứng dụng mới vào chiến đấu thì sao.Thấy vài bóng người quen đi vào một lớp học, Bão cũng lò dò bước theo, lúc trước mới 15 tuổi, nhìn giống mấy đứa choi choi cấp 3, nhưng chỉ mới thêm 2 năm, mọi người dường như trưởng thành ra rất nhiều,cũng bớt vẻ ngây ngô bên ngoài, bước chân đều hối hả hơn rất nhiều, hắn mặc dù là ngôi sao trong "Tứ Lục Thiên Kiêu" , nhưng lúc đó hắn nhem nhuốc, lại trọng thương đầy mình, suốt ngày ở trong IRON SUIT, với cả cái lưng khòm , nên cũng ít người nhận ra hắn lúc này,Bão tiến vào lớp học,chọn một chiếc ghế trống dãy cuối lớp đặt đít ngồi xuống, tính hắn không muốn ở chổ đông người, nên chỗ này có lẽ là hợp lý nhất Đợi gần 20 phút, cũng bởi hắn rảnh rỗi quá nên đến sớm, lớp cũng dần đông, tới 7 giờ như thường lệ, tiếng chuông vang lên, tất cả các học viên ngay ngắn chỗ ngồi, một thân ảnh khá quen thuộc trong cảm giác của Bão tiến vào, nhưng chỉ là quen thuộc cảm giác dừng lại ở đó, khuôn mặt rất lạ, dù Bão cố nhớ cũng không thể nhớ ra ai được, thân hình cô nếu so với cô Thảo còn kém chút, nhưng lại trội hơn về vẻ quý phái, trang trọng, khi cô cất giọng nói lên thì lại càng giống cô Thảo, một giọng nói ngọt ngào như thấm vào tim gan học viên vậy, Bão để ý xung quanh, hình như có rất nhiều học viên nam dán chặt ánh mắt vào cô giáo, có lẽ đây là động lực cho mấy nam tử này đi học đều đặn đến vậy, có phần đến sớm hơn cả Bão , đương nhiên không cần nói cũng biết để lựa chọn chỗ ngồi có tầm mắt tốt nhất rồi, có một tên ngồi phía trên Bão dường như để ý Bão từ đầu bởi vì khá lạ mặt, hơi ngửa người lại cất giọng đủ cho hai người nghe:-"Sao, học sinh mới, cậu bây giờ mới thấy cô Nguyệt lần đầu hả, chẳng trách mê mẩn đến chảy nước miếng kìa pa"Bão cũng giật mình, đưa tay lên lau lau miêng, phát hiện ra miệng vẫn khô ráo thì mới biết bị tên trước mặt dụ khị rồi , đúng là vì gái mà mang nhục mà, cũng đành cười cười-"Hề hề, thì tại cô đẹp mà, mà cô Nguyệt này dạy môn gì vậy?"

Tên trước mặt bây giờ quay hẳn lại với vẻ mặt ngạc nhiên cực độ, như rằng thấy người ngoài hành tinh giống vậy:"Trời địu, thật vậy luôn, cả cô Nguyệt cũng không biết, 5 người trong đội dự thi "Tứ Lục Thiên Kiêu" vừa rồi là học trò do chính tay cô bồi dưỡng đó cha nội, hình như ngay cả Doom nổi danh cũng do cô Nguyệt chỉ dạy đó"Bão cũng líu lưỡi a, có dụ này nữa hả, từ bao giờ Bão thành học trò cưng của bà thím này vậy, cho dù không phải cô Nguyệt nói ra, nhưng cũng phải đính chính cho hắn chớ, vừa nghĩ tới đây còn chưa kịp tự thân phẩn uất xong, tên trước lại bồi thêm một câu:-"Chắc ngươi cũng xem "Tứ Lục Thiên Kiêu" hôm bữa nhỉ, thấy ngọn hỏa diễm màu đỏ máu của Doom hông, nghe nói đó do hắn dùng tình cảm của mình năn nỉ cô giáo chỉ bí pháp cho hắn đó, không biết hắn dụ dỗ kiểu gì mà được cô ưu ái vậy chứ"Hắn đang say sưa nói chuyện, khi để ý lại mới thấy tên ngồi sau đang tự lấy tay đấm vào ngực có vẻ như ai lấy mất kẹo của hắn vậy, oan ức, ủy khuất lắm, đến thở cũng muốn tắc lại rất thống khổ, thật tội nghiệp, mới gặp cô Nguyệt mà đã đem lòng yêu cô để rồi nghe xong chuyện lại ghen tức đến mức như thế này đây, nhẹ lắc đầu rồi quay lên không làm phiền một tên si tình nữa.Cô Nguyệt khẽ liếc mắt một vòng quanh lớp, khẽ chậm lại một chút nơi Bão rồi đi qua rất nhanh, cũng theo tên ở trên luyên thuyên mà Bão biết được cô Nguyệt dạy chuyên về linh thuật tàm xa, chủ yếu là các pháp sư theo học lớp này, mà trong đội hắn rõ ràng gần một nửa là pháp sư rồi, về môn này đúng là môn Bão yếu nhất rồi, cũng vì trước đây, rõ ràng hắn theo lối đánh cận chiến, dùng cơ bắp tay chân là chính, cũng chính vì thế điểm yếu của hắn rất dễ biết , đó là không chiến, hắn không thể theo đối thủ được, cứ bay trên cao thì hắn sao có thể đánh được, mặc dù tu sĩ tầm này bay cũng chỉ được vài mươi mét, cũng phải đáp xuống sau một khoảng thời gian ngắn vài phút, nhưng mà nếu đánh cứ bay nhảy trên thân cây, vách núi thì hắn bó tay rồi.Bài cô giảng cũng khá dễ hiểu, chủ yếu nói về cách vận hành linh lực một cách hợp lý, để duy trì việc bay ổn định cùng ra đòn chính xác, và cách tăng cường thời gian bay lâu nhất có thể.Mỗi lần giảng xong một ý cô đều hỏi các học viên có thắc mắc gì không, về phần trong lướp đương nhiên không có ý kiến gì, nhưng Bão thì có a, một thằng theo hệ cận chiến, hắn muốn bay cao bay xa hơn nữa, không nhịn được Bão cất tiếng hỏi giữa không khí khá yên ắng:-"Cô cho em hỏi, thế một tu sĩ theo lối đánh cận chiến , thì liệu có thể tiến hành khinh công bay lên như pháp sư được không ạ, "Mọi người cũng khá ngạc nhiên với câu hỏi có phần ngây ngô của Bão , nếu nói nặng hơn thì câu hỏi có phần ngu học của hắn, một chiến binh cận chiến có thể bay như pháp sư, vậy thì pháp sư còn đánh đấm gì nữa, có mỗi cái lợi thế hơn người, mà cũng đem ra so sánh, nhưng trái lại với thái độ mọi người, Cô Nguyệt lại không hề khó chịu mà hỏi lại:-"Vậy em nghĩ hệ chiến binh có thể bay được không?"

Không ngần ngừ Bão trả lời ngay:-"Đương nhiên được, "-"VÌ sao??" cô Nguyệt lại hỏi tiếp-"Đơn giản vì cho dù là hệ pháp sư hay chiến binh thì đều sử dụng chung là linh lực, vậy vì sao pháp sư lại bay được trong khi chiến binh lại không??, chẳng qua là chưa có phương thức đúng cách thôi"Cô Nguyệt gật gù-"Rất giỏi, em nói rất đúng, nhưng cũng chưa đúng, linh lực mặc dù đều được các tu sĩ thu thập , tu luyện có đươc và sử dụng, nhưng phương pháp tu luyện cũng làm phân ra bản chất khác nhau về việc sử dụng nó như thế nào, cho nên sẽ có sự khác biệt giữa các hệ với nhau, nhưng nói hệ chiến binh không bay được thì không chính xác, ta nghe nói rất nhiều chiến binh có thể ở không trung chiến đấu với các pháp sư trong trận chiến xa xưa, nhưng các chiến binh đó đều đạt tới một cấp độ không tưởng, họ có thể dễ dàng điều khiển các nguyên tố trong không khí để làm đòn bẩy cho việc bay của họ, cho nên hãy nói với các bạn lớp chiến binh của em cố gắng lên nhé, nói không chừng một người nào đó lại sáng tạo ra một cách mới thì sao"
 
Việt Tinh Kỳ Truyện
Chap 66 : Thiết kế mới


Bão trở về nhà suy nghĩ rất nhiều về lời cô giáo nói, đầu tiên là một tu sĩ chiến binh cận chiến vẫn có thể khinh công bay lên chiến đấu trên không, nhưng phải tiếp đến một đẳng cấp đạt tới cấp độ của các chiến binh trong trận chiến thời cổ xưa, nhưng thế nào biết được cấp độ ấy là bao nhiêu, nhưng có lẽ là cao không tưởng được, minh chứng là hiện tại Bão chưa biết ai hệ chiến binh cận chiến mà bay được cả, nếu có người tu vi cao thâm khó lường thì chỉ có lão bạc đầu là có thể thôi, nhưng trước giờ Bão đâu bao giờ hỏi thử vấn đề này với lão đâu, mà cũng chưa biết lão thuộc hệ pháp sư hay chiến binh cận chiến nữa, haiz, "đi hỏi già" đúng là câu nói không sai a, để sau này có cơ hội sẽ hỏi sau, nhưng Bão biết với cấp độ của hắn còn lâu mới tới được cảnh giới có thể không chiến bằng linh lực bản thân.Thứ hai đó là vế sau của cô Nguyệt nói, biết đâu được sẽ có một cách khác có thể giúp mình bớt bị động trong chiến đấu hơn," suy nghĩ xem nào, suy nghĩ xem nào", vừa lẩm nhẩm vừa đi đi lại lại suy nghĩ, người thời này có thể không nghĩ ra, nhưng hắn đến từ thế kỷ 22 ở địa cầu, Bão không tin là không có cách.Bay trên không hả, đơn giản làm cái máy bay sao?, làm thêm vài quả tên lửa thì ngon, bắn tung mồm bọn này lên, nghĩ tới đó đã thấy sướng rồi, cơ mà hắn đúng kiểu ngu hóa học, làm gì biết chế tạo thuốc súng,cái gì mà lưu huỳnh, nitrat kali gì đó, học quá lâu rồi, sao mà nhớ nổi, vây thì chuyển qua chế tạo phản lực gắn sau lưng , bay như ironman chính hiệu luôn, nghĩ tới đã thấy sướng rồi, vậy phải tạo phản lực, phản lực thôi.Để nghĩ lại coi, phản lực cấu tạo như nào, hồi xưa hắn mê nhất là vật lý , bất cứ phần tìm hiểu thêm nào trong sách giáo khoa mỗi lớp Bão đều đọc hết, hắn còn lên mạng đọc thêm rất nhiều về vật lý, cả về lượng tử, phi vật chất.....

Về phần cấu tạo động cơ lực đẩy này chỉ là một kiến thức rất cơ bản trong vật lý mà thôi, đã đến được đây thì phải đem khoa học kỹ thuật vào mà khè bọn ở thế giới này chứ, dù sao đây cũng là lợi thế duy nhất mà hắn có được từ khi cuộc đồi Bão xảy ra biến cố.Cấu tạo động cơ phản lực nó rất đơn giản gồm 4 phần gắn trên một trục thẳng, đầu tiên sẽ là vài lớp cánh quạt có tác dụng hút không khí vào buồng khí nén, kế tiếp là buồng khí nén để nén không khí lại, có tác dụng tăng áp suất và nhiệt độ cho không khí đã được hút vào, thứ 3 là buồng đốt, tại đây không khí trộn cùng nhiên liệu sẽ cháy tạo ra lực đẩy và thổi ra phần thứ 4 chính ống thoát khí kèm theo 1 hoặc 2 cánh quạt có chiều thổi khí đi ra, với tác dụng tiết kiệm động lực bù đắp ngược cho bộ phần hút khí đầu tiên, về phần kim loại và chế tác các bộ phận, Bão tự tin hắn làm được, dùng linh lực huyễn hóa ra các bộ phận như vậy khá dễ dàng, điều khó khăn nhất chính là nhiên liệu, mà nhiên liệu ở thế giới này là gì, đó chính là linh khí, vậy linh khí phải được nén lại để tiện lợi bỏ vào trong động cơ, thầm nghĩ cách nén linh khí lại, Bão lại tiếp tục đi đi lại lại để suy nghĩ, nhưng không thể nghĩ ra cách gì khác, nếu dùng linh lực bản thân chắc sẽ ổn, nhưng sẽ hao tổn rất nhanh, điều đó quá ảnh hưởng đến chiến đấu, cứ bay qua bay lại vài vòng rồi đuối sức xong bị ăn hành thì còn gì vui, với sức của mình chắc sẽ ổn trong thời gian ngắn, nhưng chiến đấu trước giờ toàn cả tiếng đồng hồ, Bão sợ cầm cự không nổi.Suy tính tới nữa ngày Bão còn chưa suy nghĩ ra được cách gì, bứt tóc vò đầu cả đêm đó cũng không cách nào nghĩ ra,tiếp tục nghĩ tới sáng, mặt hắn có chút phờ phạc, biết có ép sức mình ngay lúc này cũng không có cách gì, thà rằng đi thư giản một chút không biết chừng sẽ nghĩ ra trong một lúc nào đó, sửa soạn cơ thể một chút, Bão muốn đi vào Đại Thành gần Đại Học Viện để dạo một chút, tìm thêm thông tin về các khí cụ có thể nén lại linh khí, hay không khí đại loại thế, dù sao trên người cũng không còn nghèo chỉ có 10 ngàn đồng nữa, góp phần lớn trong chiến thắng "Tứ Lục Thiên Kiêu" , Bão được thầy hiệu phó cho khá nhiều tiền, tới 500k, phải nói hắn có thể tiêu xài khá thoải mái rồi, trên đường hôm nay khá đông người, nhớ lần trước đi qua đây cũng bị dí bán sống bán chết, cho nên hôm nay mang theo mặt nặt, giả trang thành một người khác, đề phòng vẫn là hơn à nha.Con đường dài chừng 50 km, với người tu sĩ như Bão cũng làm biếng đi bộ, thôi thì thuê chung 1 chiếc xe tê ngưu vậy, vừa tiết kiệm tiền mà vừa đỡ mỏi chân.Ngồi xe thời nay khá xóc, vì bánh xe bằng gỗ mặc dù đường đi khá bằng phẳng, khi bàn tọa đã gần như mất đi cảm giác do liên tục bị dằn, tiếng bác tài vọng vào-"Tới rồi bà con ơi, cẩn thận cướp giật nhá, "Ok, đã tới Đại Thành, Bão xuống xe tiến vào trong, một thành trì to lớn, trên tường thành cắm đầy cờ bông lúa vàng, biểu tượng của Nam Bộ, linh gác đi tuần khá đông, người người đi lại tấp nập, tiếng reo hàng, tiếng mời gọi ngập tràn rộn ràng,hai bên đường xạp bán đồ bày ra la liệt, nào đền lồng, quần áo, quán ăn,hoa quả, .....Đi dạo một chút cho khuây khỏa, tìm một quán nhỏ vào ăn cho no cái bụng từ hôm qua chưa ăn gì, kêu một vò rượu ngồi trong góc phòng.

Thời gian trôi rất nhanh, chưa gì đã đến trưa, Bão định đứng dậy để đi tìm hiểu thêm về mục tiêu mà hắn đến đây, khí cụ có tác dụng nén không khí, hoặc linh khí, hoặc bất cứ cái gì đồng dạng như vậy, mua về nghiên cứu chủ yếu tìm thấy nguyên lý trong đó.Nhưng vừa đứng dậy, Bão nhìn thấy 2 người trung niên bước vào quán, có vẻ rất thân nhau, miệng nói chuyện liên tục, nhưng Bão nghe loáng thoáng qua được có vẻ hai người này là khí sư, trên người còn có dấu tích cháy xem,chắc khói bụi do rèn khí gây ra, hai người vào tửu quán lấy đồ gì đó rồi rất nhanh rời khỏi, Bão cũng tính tiền rồi theo sau 2 người này, nhìn như vậy khá giống những người có kinh nghiệm, đi theo ắt sẽ tới được mấy nơi như xưởng hay tiệm khí cụ, đại loại thế, đi theo hai người này một đoạn khá lâu khoảng 20 phút đi bộ rồi, hai người vẫn điệu bộ hối hả, miệng nói chuyện với nhau luyện thuyên, nắm chắc không bị phát hiện, Bão vẫn cẩn thận bám gót.Đi theo tầm chỉ hơn 5 phút nữa , hai người phía trước tiến vào một ngôi nhà nhỏ cuối hẻm, phía trước có phần hơi xập xệ cũ kỹ cùng với một bảng nhỏ treo phía trên, "nông cụ quán."

Bão có phần hơi thất vọng, đi theo mỏi cả chân, cuối cùng đi vào một cái chỗ bán nông cụ, vậy chỉ có bán cuốc, xẻng thôi à.

Nhưng đã tới rồi, Bão cũng ghé vào một chút, đi vào trong, nhìn bên ngoài có vẻ căn nhà hơi nhỏ, vào tới đây mới thấy còn nhỏ hơn a. nhỏ hơn ở đây chính là chỗ đứng, khắp nơi bày la liệt mấy thứ làm đồng như cuốc, rựa, xẻng...., đường đi cho khách chỉ có một chút rất hẹp, chỉ cần đá chân thoải mái một cái là vang lên tiếng loảng xoảng ngay.

Bên phải còn có một chiếc kệ cao bày lên một số vật tinh xảo khác bám đầy bụi bẩn, mạng nhện, có lẽ không có gì đặc biệt trong này, bên trái phía sau bàn tiếp khách là một ngừơi đàn ông râu ria đang ngủ ngáy khò khò trên chiếc ghế tựa, tiếng ngáy rất đều đặn với việc lắc lư của chiếc ghế, thoáng nhìn qua dường như không có mấy người tới đây mua hàng, có vẻ rất ế ẩm, nhưng cái thái độ tiếp khách như vậy đúng là có một không hai.Giả vờ đá vào vài cái cuốc làm vang lên âm thanh khá to để báo cho chủ quán sự hiện diện của mình, sau khi thấy lão râu râu kia tỉnh lại, chưa kịp hỏi gì thì lão cất ra giọng ồm ồm :-"lấy cái nào thì lấy đi, mấy cái cuốc bên kia giá 30 đồng, mấy cái xẻng bên kia 25 đồng thôi, còn dao rựa đồng giá 20 đồng"Rồi sau đó giống như làm biếng nói thêm lời nào , lão lại cất tiếng ngáy đều đều, không biết là ngủ thật hay giả.Bão cũng không bỏ đi vội, nếu đã tới đây coi như là có duyên rồi, đi về phía kệ trưng bày bên phải, lấy tay lau đi bụi bẩn nơi mặt kính, Bão nhìn vào từng ô hàng một, vài thứ cũng khá thú vị, khá tinh xảo được làm bằng kim loại, còn có vài bức tượng các thần thú,hay linh thú cấp cao gì đó nữa, nhìn thêm lên trên,Bão thấy có một ô kính trưng bày một con dao nhìn rất xấu, Bão cũng hơi thắc mắc, làm đồ chơi để đây nếu so sánh thì con dao này cũng quá tầm thường đi, với tay lên con dao này ra xem, không có gì khác biệt, con dao này nhìn có vẻ nặng hơn khi nhìn thấy, cầm trên tay săm soi một chút, có vẻ rất sắc bén, còn lại chả có gì, nhìn lại vào bảng giá, Bão có chút không biết nói gì, hẳn là 20000 đồng, ok đắt gấp mấy con dao khác 2 ngàn lần. hahaha, lại giỡn nhau rồi.

Bão cũng nhếch miệng cười khan vài tiếng,không khỏi buông lời trêu chọc, "dao như thế này mà đòi lấy người ta 2 mươi ngàn đồng, kiếm tiền cũng dễ quá sao."

Ngay lập tức phía sau vang lên một tiếng nói làm Bão giật cả mình, là tiếng của lão bản:-"Không biết thì dựa cột mà nghe, mặc dù con dao đó có phần xấu xí, là tại vì nó đã trãi qua hơn 10 ngàn năm tuổi rồi đấy, lai lịch của nó có thể tầm thường như ngươi nghĩ,chỉ là một con dao dắt lưng tiện thể mang theo bên người mà thôi, nhưng cách chế tác của nó đã bị thất truyền, không ai có thể phỏng chế theo được, ngươi nhìn kỹ đi, có thấy 2 đường vân kim loại chạy trên lưỡi dao không, đến giờ vẫn không ai biết đặc điểm này mang lại điều gì, nhưng bằng chứng là không có con dao nào cứng hơn chiếc này được"Bây giờ Bão mới để ý, nhẹ thổi đi lớp bụi nơi mặt dao, vài đường vân kim loại tối màu chạy chìm trong lưỡi dao , cái này Bão biết a, cũng không phải bí mật quốc gia gì.

Mà nay lại thành lý do để tên này chặt chém khách mua hàng, Bão mà không vạch mặt tên lừa đảo này, còn gì là hắn nữa:-"haha, lại nói điêu rồi, nếu vì mấy đường vân này mà lấy người khác 20 ngàn đồng, vậy giờ ta thành đại gia rồi"Lão bản liếc ánh mắt khinh bỉ tới tên khách hàng này, đã tốn công giải thích lại còn bị đùa cợt-"Vậy ý ngươi là ngươi có thể làm ra dao giống vậy ?"

Bão không chậm chạp chút nào khẳng định, -"Đương nhiên làm được, mà còn nhiều vân kim loại hơn thế này nữa, có một hai đường thế này mà đòi khè ai"Đến bước này người lão bản đâu có nhịn được nữa, mặc dù quán hắn ế ẩm, nhưng cũng là làm ăn trung thực, không dối gian điều gì, nay lại có tên càn rỡ tới phá đám, không biết vì lý do gì , nhưng phải đập cho một trận mới hả dạ.

Hai tay vung lên linh vận màu nâu đất hiện ra thành một vòng sáng mờ xung quanh hai tay, rất rõ ràng là một tu sĩ thổ hệ, chân đạp mạnh xông tới phía Bão tung chưởng.Bão nhìn ra rồi, lão này chắc lâu ngày mới đánh nhau lại, động tác có hơi chậm chạp, tu vi cũng tới sĩ tầng sơ kỳ rồi, rất khá so với một người chỉ bán nông cụ a.Nhưng đòn đánh còn chưa tới, một người từ phía sau nhà tiến ra quát:
 
Việt Tinh Kỳ Truyện
Chap 67 : Hoang đảo


-"Dừng tay ngay cho ta"Lão bản nghe được câu đó như giật mình, nhanh chóng thu quyền lui lại.

Giải thích -"chỉ vì tên này hôm nay càn rỡ, không biết sống chết tới phá chuyện làm ăn của chúng ta, cho nên ta..."

Chưa nói hết câu thì bắt gặp ánh mắt của người kia, lập tức im bặt.

Bão nhận ra người này là một trong hai người trung niên lúc trưa mà hắn đi theo để đến được đây, có lẽ là ông chủ của các gian hàng tồi tàn này, -"xin lỗi vị tiểu huynh đệ đây, lỗi là do lão bản bên ta không biết điều, vậy thật sự cậu biết làm như thế nào để rèn ra những con dao, hay thậm chí là những thanh kiếm mang những vân kim loại như thế sao?"

-"Đương nhiên biết"Bão cũng không giấu diếm, biết thì nói là biết, đây cũng không phải bí mật gì quá kinh khủng, càng không nói ở thế kỷ 22 thì còn rất phổ biến nữa.Người đàn ông này không ngần ngại hai tay chắp quyền hướng phía Bão cúi đầu, giọng rất thành khẩn.-"Nếu cậu có thể chế tạo ra như cậu nói, ta xin nhường cả tiệm rèn này lại cho cậu, cả hai anh em ta sẽ bái người làm sư phụ, còn nếu hôm nay cậu chỉ đến để trêu chọc quán của ta, thì cũng đừng trách ta không khách khí"Nói xong câu đó, Bão thấy trong mắt ông ta thoáng lên một chút sát khí, có vẻ như là lời nói thật lòng, nhưng Bão cây ngay chẳng sợ chết đứng, đã có sát khí với ta, ta cho hai anh em nhà ngươi mất luôn cái tiệm-"Dẫn đường đến lò rèn"- Bão lên giọng như đã là sư phụ người ta đến nơi rồi vậy.Cách đó hơn trăm ngàn km về phía đông, trên một hòn đảo nhỏMột thân hình nam tử đang cởi trần, mồ hôi đang lăn dài trên cơ bắp cuồn cuộn, hơi thở phì phò theo hơi từng trận phập phồng của hai bờ ngực nam to lớn,bụng tám múi rõ ràng, rắn chắc, làn da rám nắng càng toát lên vẻ mạnh mẽ săn chắc của người đó.

Tóc được buộc lên cao gọn gàn, thân trên cởi trần , phía dưới mặc một chiếc quần võ sĩ màu trắng thắt lại ở hai cổ chân, màu trắng đã hơi xỉn màu cháo lòng, có vẻ đã lâu rồi chưa giặt.Trên đảo cũng chỉ có hai người, nếu Bão gặp họ bây giờ hẳn sẽ nhận ra, hai con át chủ bài sĩ tầng tu sĩ của Đông Hải trong cuộc thi vừa rồi, Văn Long và Trần MinhBên cạnh Văn Long còn đang cắm thanh cự đao to lớn như cánh cửa xuống đất, cũng gần đó xác một con cua biển to lớn, đôi càng còn to hơn cả người của Văn Long có vài vết nức vỡ lớp vỏ, phía xa kia là Trần Minh đang dùng hỏa lực nhóm lên một bếp lửa lớn, cất giọng:-"Lại suy nghĩ về cuộc thi vừa rồi sao, dù sao cũng qua rồi, rút kinh nghiệm lần sau phục thù"Văn Long giờ đây nào còn gương mặt kênh kiệu lúc xưa nữa, bây giờ mới thấm câu mà cha hắn luôn thường dạy,"núi này cao còn có núi khác, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên", ở Đông Hải hắn không hề có đối thủ , nhưng vừa ra ngoài có thằng đánh hắn không ra cơm cháo gì, thế mà trước nay hắn cứ kênh kiệu, ngạo mạng, hắn thầm đoán rằng, không chỉ bên ngoài, mà ngay trong Đông Hải, sĩ tầng tu sĩ mạnh hơn hắn có mà đầy, nhưng không phải la oang oang lộ mặt như hắn, từ khi nhận ra điều đó, hắn dường như trở thành một con người trưởng thành hơn hẳn, điềm tĩnh hơn nhiều.

Hôm nay cùng Trần Minh ra đảo hoang tập luyện, đánh vài con cua linh thú, đã không còn khó khăn như lúc đầu, hắn muốn nhanh chóng mạnh lên, ít nhất là phải đuổi kịp tên mặt sẹo kia, Bão không biết từ bao giờ đã trở thành tấm gương cho hắn noi theo rồi.Nở nụ cười vừa nói"-"Anh yên tâm đi, em đâu còn thù hằn gì chuyện hôm đó, chẳng qua mùi cua nướng làm bụng đói nên mặt đơ thế thôi, nhắc tới lần đó anh mới là người phải buồn a, có cây trung phẩm địa khi cũng bị ta đánh gãy, xin lỗi lần thứ một ngàn nhé, kaka"Trần Minh cũng cười haha trả lời rất vui vẻ:-"Thôi đi cha nội, anh em với nhau nói chuyện này làm gì , dù sao chuyện cũng qua rồi, mà đây là chuyện tốt , ngươi thay đổi thế này người làm anh như ta cũng yên lòng, đã là anh em sống chết có nhau, có tý đồ đạc ai lại đi kể lại chứ, kiếm đó 800 ngàn đồng, từ từ mà trả "-"A đù, vê lờ anh em" mặt Long như ngu ra, miếng thịt cua trên tay đánh bộp rơi xuống đất, 800 ngàn là bao nhiêu tiền a, làm bao giờ mới đủ tiền đền, sợ bán mấy trăm quả thận cũng không đủ nữa.Cố gắng nuốt hết con cua to nhu cái nhà kia mặc dù đau khổ vì khoảng tiền lớn phải trả, không trả không được ,anh em với nhau bao năm rồi.

Chỉ khổ mấy con cua đêm đó bị Văn Long trút cơn .

Vừa nằm xuống ngủ được một chút, hòn đảo ầm ầm rung chuyển, Văn Long và Trần Minh bừng tỉnh, chỉ nghe thấy một cơn kình lực vù vù quét ngang mặt đảo, cự đao được Văn Long nhanh chóng huyễn hóa ra, gia cố linh lực cực độ bóng loáng mặt đao to lớn, Trần Minh cũng nhanh chóng gia cố hỏa linh lực vào cự đao của Văn Long, combo rất nhuần nhuyễn vì thực hiện rất nhiều lần, sau đó lùi lại hai tay đặt lên lưng Văn Long tạo điểm tựa trợ lực.Kình lực kia rất nhanh quét tới, nhìn kỹ là vòi bạch tuột to lớn với các giác mút to như cái mâm đánh tới, mặt đảo nhỏ có vài cây dừa cùng vài tảng đá cao bị quét bay đi mất, Văn Long hô lên một tiếng-"Tới đây" sau đó giơ đao lên bổ xuống ngăn lại chiếc vòi khổng lồ kia,Ầm ầm âm, mặt đảo rung chuyển, tưởng chừng như sẽ bị chặt đứt ra, nhưng không, chiếc vòi này cứng như thép nguội, va chạm với cự đao là tiếng kim khí vang lên, Choang , kình lực nổ ra như một vụ nổ boom, một nửa hòn đảo trực tiếp bị đánh thành mảnh vụn. tại nơi giao chiến tạo thành một bờ vực, một bên là một nửa hòn đảo còn lại với toàn những vết nứt sâu hoắm, có lẽ không chịu đươc lâu nửa, nửa còn lại đã hòa mình cũng với biển xanh trong đêm.Văn Long sau khi đỡ được thì miệng nở nụ cười , có vẻ rất hứng thú, được đánh nhau là điều hắn mong muốn lúc này.

Tay phải khẽ đan quyết, đá từ đáy biển nổi lên lấp lại chỗ vừa bị đập nát, đồng thời bọc lên nửa hòn đảo còn lại một lớp chắc chắn, thấy chiêu của mình không hiệu quả, một chiếc đầu bạch tuột to lớn bóng loáng trong đêm trăng trồi lên trên mặt nước, 2 con mắt to như chiếc bánh xe lạnh lùng nhìn xuống hai con người nhỏ con phía đảo hoang, Miệng bạch tuộc phun ra một luồng nước biển cực mạnh, như vòi rồng xuống hòn đảo, mặt đảo bằng đá cứng rắn cũng có chút bị bật lên vì sức nước.

Văn Long nhanh chóng tạo một tường đá che chở cho 2 người , thấy bạch tuột đã hết phun nước, cả hai nhanh chóng chạy ra khỏi bức tường đá, ầm một tiếng, ngay vừa kịp né khỏi vòi bạch tuột đập nát bức tường đó.

Trần Minh hét lớn, -"Chia ra, anh bên này, giúp anh"Văn Long không trả lời, tay phải vung lên, một cầu thang đá từ dưới đất mọc lên bên cạnh Trần Minh dẫn đường tiến lên bên trái, Văn Long bên này cũng tương tự, vừa né tránh các cú quật vòi kinh khủng từ bạch tuột linh thú,có lẽ đã đạt tới sức úy tần sơ kỳ rồi, nhưng trí tuệ vẫn chưa sinh ra, cho nên vẫn dễ đối phóHai anh em nhanh như sóc nhảy từng bước ziczac trên thang đá tiến dần lên cao, khi tiếp cận gần được đầu bạch tuột, cũng cảm thấy nguy hiểm, bạch tuột dùng tới mỗi bên hai vòi để quạt lia lịa vào vị trí của hai người, Văn Long tay phất mạnh, hơn 10 mũi thạch tiễn to như cột nhà phóng lên , mặc dù không thể xuyên qua thân thể con bạch tuột này, nhưng cũng đủ đẩy ra những cú quật chí mạng từ những chiếc vòi cứng như thép nguội kia.

Trần Minh hai tay liên tục ném ra hỏa cầu, như những qủa lựu đạn, đều phát nổ mỗi khi chạy vào da thịt đối thủ, đôi chân cực kỳ nhanh nhẹn, hơn hẳn em của hắn, hướng các vụ nổ dần về phía đầu bạch tuột, nhằm che mắt nó bằng khói lửa, tạo điều kiện cho Văn Long tiếp cận.Chính vì thế đẩy nhanh tốc độ lên để tiến lên, khiến bạch tuột đề phòng, dồn sự chú ý vào hắn, hai tay đan quyết đưa trước miệng, linh lực to lại nơi miệng phun ra một đoàn hỏa diễm to lớn phả vào mặt bạch tuột, ý định nướng thịt ăn đêm,Bạch tuột thấy hỏa diễm đỏ rực ngang trời, nào còn chú ý tới Văn Long nữa, hầu như tất cả vòi đều quật tới Trần Minh, từng tiếng vù vù như những chiếc vòi to như cột đình quạt qua trong không khí.Trần Minh cố gắng thiêu đốt linh lực duy trì ngon lửa đang phun, đồng thời tránh đòn, nhưng quá nhiều vòi đánh tới, sau khi cố gắng né được 2 cú, cú tiếp theo bị một chiếc vòi quất trúng, thân hình như quả bóng bị đánh đạp xuống mặt biển đánh "ùm" một tiếng xuyên xuống mấy chục mét dưới mặt nước, miệng khẽ ho ra một búng máu, nhưng trên miệng vẫn nở một nụ cười trong dòng nước biển lạnh ngắt, hắn cười vì thấy Văn Long đã tới nơi rồi.Bạch tuột sau khi đánh văng đi một tên, ý định quay lai diệt nốt tên còn lại, nhưng chưa kịp làm gì, đã thấy thân ảnh đó vác cự đao cháy rực đang ở trên đầu , -"Đỡ đi con"Văn Long hét lên, một đao bổ xuống nhắm ngay mắt trái của con bach tuột, máu tươi phun ra, bạch tuột quàn quại đau đớn, vùng vẫy cố gắng trốn đi, trong lúc cuống cuồng bỏ chạy, quên mất gia cố linh lực, đã bị văn Long thêm một đao chặt đứt 1 chiếc vòi.

Sau đó lặn xuống mặt biển Biến mất.
 
Việt Tinh Kỳ Truyện
Chap 68 Khí Thiên quán


-"Bây giờ làm theo lời ta nhé, nếu thành công theo lời ta nói thì 2 người các người thành đệ tử của ta đúng không?"

Bão cất giọng hỏi khi chắc bẩm có thể làm ra những lưỡi dao đã miêu tả khi nhìn thấy lò rèn trong ngôi nhà này, cũng khá là đầy đủ đó chứ, máy móc các thứ vẫn đủ cả.Về phía 2 người trung niên này, một người tên là Cam Tai, người em tên là Cam Tiên, hai anh em yêu thích nghề khí từ nhỏ, cũng do được ảnh hưởng từ những đời đi trước, từ ông cố, ông nội đến cha đều theo nghề khí sư, gia đình cũng có chút gọi là thâm niên trong nghề 200 năm, rất tự tin về kinh nghiệm cũng như kiến thức về luyện khí, cũng như bao năm dong duỗi tích góp , 2 người rất tự tin về việc làm của mình, Con dao kia từ đời ông cố truyền lại, qua bao đời vẫn chưa tìm được cách phỏng chế theo,đừng nói là bọn họ, cả những luyện khí sư giỏi nhất Đại thành cũng không ai làm được, chứ đừng nói tới cái tên nhóc con vắt mũi chưa sạch này đòi lên mặt dại đời, mặc dù thâm tâm rất chán ghét người thanh niên này, nhưng đâu đó trong lòng 2 người có một chút chờ mong, dù sao trước đây đến giờ chưa ai đứng ra nói thẳng có thể làm được như vậy hết.Cam Tai lên giọng:-"Quân tử nhất ngôn, nhưng nếu ngươi làm không được thì sao, đâu ra có quà thơm từ trên trời rơi xuống cho ngươi thử sức được ?"

-"Đương nhiên rồi, ta cũng đâu định chiếm lợi ích trên đầu mấy người đâu, như vậy đi, ta có 500k đồng ở đây, nếu thua ta đưa cho hai người coi như tiền sửa chữa quán xá, đươc chứ"Hai người anh em họ Cam hít một hơi, chỉ cá cược một chút chơi thôi mà chơi lớn hẳn 500k đồng, quá ư là nhiều đi, bán bao nhiêu cái cuốc mới đủ hả trời ơi, không nghĩ ngợi gì thêm lập tức đồng ý, thua thì cũng không lỗ mấy, nếu một người giỏi như vậy bái làm thầy cũng quá ư xứng đáng đi, còn nếu mình thắng, 500k cũng là quá nhiều a.-"Ok con dê, ngươi lập tức làm đi"-"Haha, làm việc này nếu dễ dàng như vậy thì các người cũng không phải mất nhiều năm như vậy vẫn không tìm ra cách chứ, bây giờ các ngươi đòi một mình ta làm sao?"

Hai anh em họ Cam cũng thấy mình nói sai, cho nên tằn hắng một tiếng-"Thế, người cần chúng ta giúp gì cứ nói"Bão cũng không bắt bẻ thêm, việc này hắn chỉ mới xem trên mạng, đọc thêm trong sách, bây giờ cũng là lúc thực hành đầu tiên, cũng vì phương thức đơn giản lắm, nên Bão mới tự tin như vậy:-"Bây giờ hai ngươi chuẩn bị cho ta một phần thép mềm, sau đó đập thành một hình hình trụ vuông cho ta"Hai người anh em mặt dù rất thắc mắc nhưng cũng làm theo, tại sao lại dùng thép mềm, lại còn đập ra thành hình trụ vuông nữa, phải hình dẹp chứ."

Boong, boong, boong.."

Tiếng búa đập vang lên, hai người cũng phải cởi áo ra mà đập, cho dù trung niên nhưng thân hình vẫn vạm vỡ, săn chắc lắm, vừa đập vừa rủa thầm, cho dù là thép mềm, nhưng tên thanh niên này bắt mình đập từ một tảng to, chứ nào đâu từ một miếng nhỏ như thường ngày đâu, tảng thép dần thành hình trụ vuông , mặc dù vẫn to như bắp chân nhưng Bão đã kêu dừng lại, rồi lên tiếng-"Đấy, bây giờ là bước quan trọng , các ngươi chỉ cần làm theo ắt sẽ được, bây giờ dùng máy xoay trục của hai ngươi đâu, xếp đối xứng 2 trục với nhau và xoay ngược chiều nhau"Mặc dù tiếp tục khó hiểu, nhưng vẫn làm theo, đánh đổi một chút lấy 500k đồng vẫn xứng đáng a, hai máy đươc khiêng ra, đặt nằm ngang đối xứng với nhau, sau đó hai người thấy Bão đi đến, gắn thanh thép mềm vào 2 đầu của 2 máy trục xoay, sau đó bấm nút, dùng tốc độ chậm nhất , trước ánh mắt khó hiểu của 3 người kia, hai máy chạy từ từ ngược chiều nhau, nhẹ xoắn lại thanh thép mềm , rất nhanh thì Bão dừng máy lại, mọi người chưng hửng, chỉ vậy là xong rồi sao??, mới vẫn chỉ là một thanh thép mềm thôi, có gì đặc biệt đâu.-"Chưa cần hỏi, bây giờ tiếp tục đập thanh thép nhỏ lại nữa, sau đó lại dùng máy xoắn lại nửa vòng tròn , nhớ đó chỉ nửa vòng tròn thôi , tiếp đến gập đôi ,xong lại đập, sau bao nhiêu lần lặp lại chu trình này tùy các ngươi, nếu thấy đủ rồi thì bắt đầu tạo hình ra dao, kiếm như hai ngươi vẫn thường làm như vậy giống nhau"Sau đó hắn làm động tác như ở bên lò lửa lâu chóng mặt , loạng choạng bước ra ngoài sẵn ngồi trên chiếc ghế tựa mà nghỉ ngơi, hai anh em nhà họ Cam cũng không đuổi theo, với trình độ sĩ tầng trung kỳ của tên kia muốn trốn cũng không được, cho nên lai tiếptục công việc.Bão sau khi ngồi trên ghế tựa, yên lặng nghe từng tiếng búa chát chúa vang lên trong lò rèn, -"Đong Đong đong ..."

Rất nhanh chỉ năm phút sau, tiếng đập búa đã dừng lại, đoán trước được việc này, Bão vẫn ngồi im nhắm mắt dưỡng thần, hắn biết chắc, hai tên kia sẽ không đi ra đâu.Đúng như Bão dự tính, tiếng búa đập dừng lại chỉ hình như mươi phút, sau đó tiếng đập vào sắt thép lại vang lên, lần này lâu hơn rất nhiều, phải hơn 2 tiếng đồng hồ sau thì mới dừng lại, nhưng hai người vẫn chưa đi, kế tiếp Bão lại ngủ một giấc hơn nữa ngày mới nghe thấy tiếng đập búa dừng lại, tiếng cửa mở ra.Đi ra là 3 người họ, mặt mũi tèm nhem, mồ hôi nhễ nhại nhỏ giọt trên mặt, trên cằm, trông có vẻ rất mệt mỏi, nhưng trên mặt nào có chút nào thất thần, đôi mắt sáng rực hứng khỏi, đôi chân thoăn thoắt đi ra, trên tay Cam Tai là một thanh trường kiếm chỉ có lưỡi của một thanh trường kiếm, còn trên tay Cam Tiến là một đoản đao, và trên tay lão bản là một lưỡi dao nhỏ, Bão đợi mấy người tới gần mới để ý, con dao trên tay lão bản có một ít vân kim loại chạy rất đẹp, có lẽ là mẻ đầu tiên, đoản đao trên tay Cam Tiên có nhiều hơn chắc là đạo lại 2 tiếng đồng hồ đó, còn lưỡi trường kiếm kia chắc chắn là mẻ cuối cùng rồi, vừa dài mà vân kim loại chạy trên đó còn rất nhiều, rất đẹp, Bão biết hắn đã thành công rồi.Hai anh em Cam Tai, Cam Tiên vừa bước tới đã quỳ xuống dâng hai tay lên hai lưỡi kiếm và đoản đao lên trước mặt , hướng Bão cuối đầu :-"Cam Tai, Cam Tiên bái kiến sư phụ"Bão cũng giật mình, lần đầu tiên nhận đệ tử , mà nhận ngay hai người đệ tử đáng tuổi bác của mình , nhịn không đươc đứng dậy đỡ hai người dậy, miệng tươi cười-"Haha, đứng dậy đi, đứng dậy đi, ta cũng không cần hai ngươi làm đệ tử, bây giờ ta chỉ muốn hợp tác làm ăn thôi, các ngươi có đồng ý không, ta định sẽ bán ra các loại kiếm như thế này, đương nhiên giá cả phải khá cao rồi, các ngươi nghĩ thế nào ?"

Hai người suy nghĩ một chút rồi Cam Tiến lên tiếng:-"Nhất quyết không được thưa sư phụ, đồ đạc đáng giá như thế này, tiền bạc đơn giản là không mua được, đây như là bí kíp trong nghề không thể truyền ra ngoài được"Bão hiểu được ý tứ này,-"Ta hiểu, ý ta ở đây đâu phải là bán các loại dao, kiếm chế tác đơn giản thôi, và số tiền bán ra đương nhiên không thể rẻ, chí ít cũng 200k một chiếc, thời buổi này không có tiền làm gì cũng khó a"Mặc cho hai người kia vẫn đang nhăn nhó , nhưng Bão cũng ra quyết định rồi, phải kiếm ít tiền, thời buổi nào cũng có một triết lý rất sâu sắc, đó là có tiền mua tiên cũng được, kiếm thêm tiền không bao giờ là đủ . mà hơn hết bọn họ thua cuộc , thua mất cái tiệm này cho Bão rồi, nên hắn có toàn quyền quyết định.-"Không bàn cãi nữa,coi như hai người ngươi là người đích truyền của ta, toàn bộ bí kíp luyện thép này coi như bây giờ là của chung, chúng ta coi như một nhà , cùng lợi cùng hưởng, sau này việc chế tạo và buôn bán đều nhờ vào 3 người các ngươi đó"Sau đó Bão dặn dò cất lại gian hàng cho nó đường hoàng,chuẩn bị cho chuyên mục kinh doanh sau này, cuốc xẻng đều bỏ hết, bây giờ quán đổi tên, phải tìm ra một cái tên thật kêu.Bão suy nghĩ mãi không ra, việc này hắn khá tệ, ngay lúc đó một người có kinh nghiệm hơn là lão bản đã lên tiếng, -"Nếu cậu chủ không chê ngu kiến, vậy tiệm chúng ta hãy lấy tên là Khí Thiên quán thì sao ?Vừa nhẹ nhàng lại vừa cao sang, lại vừa khí thế"-"Hay, tốt lắm, vậy từ nay chúng ta đổi tên thành Khí thiên quán , hay, Khí thiên quán..haha"Bão không nhịn được tự mình đọc lại cái tên đó vài lần, lần đầu tiên hắn có một con đường làm ăn, khá là ngon lành a.Sau đó Bão hỏi thăm một chút về khí cụ nén linh khí, hai người anh em họ Cam cũng chưng hửng khi Bão hỏi như vậy, hai người cùng thốt ra như cùng một lần:-"Cái sư phụ nói chẳng phải thiên nhiên có đầy đó sao??, là linh thạch đó, tính ra các loại thường đâu có đắt bao nhiêu đâu, vài đồng là mua được một viên rồi, bù lại tạp chất trong đó có hơi nhiều một chút"2!
 
Việt Tinh Kỳ Truyện
Chap 69 : Tín thư


Mặt Bão cũng ngu ra, ủa đơn giản vậy thôi sao?, mà rõ ràng là đúng nè, linh khí mà dồn lại trong một thể tích nhỏ thì chỉ có linh thạch thôi a, chuẩn như cơm mẹ nấu.-"Vậy hai ngươi biết loại linh thạch nào chứa linh khí nhiều nhất không, ta không cần tinh khiết, chỉ cần linh khi nhiều là được"Về chuyện này có lẽ Cam Tai có kinh nghiệm hơn, nhẹ vuốt cằm suy nghĩ, một lúc sau mới mở mắt giải thích:-"Tại Việt tinh , linh thạch chia thành rất nhiều đẳng cấp, từ tầm phàm đến cao cấp. chia làm các loại như sau sơ đẳng linh thạch, hạ phẩm linh thạch, trung phẩm linh thạch,cao phẩm linh thạch và thượng phẩm linh thạch, đây là những linh thạch có thể bắt gặp nhang nhảng trên đường , ngoài ra còn một số loại linh thạch có tính chất đặc biệt hơn, đó là các linh thạch mang theo nguyên tố ngủ hành linh khí bên trong, giá cả cao hơn khá nhiều, vì những loại này thường dùng để tu luyện, hấp thụ rất nhanh và không gây tác dụng phụ, ngoài ra ta còn nghe nói tới có một loại linh thạch có mật độ chứa linh khí cực kỳ nhiều..."

Nghe tới đây Bão cũng không nhịn được mà hỏi dồn, -"Loại nào ,loại nào, mau kể ta nghe, mau mau"Cam Tai cũng thấy vẻ trông chờ của sư phụ, nhưng hắn vẫn lắc đầu ngao ngán:-"Nó chính là hắc linh thạch, Cái này hiếm thì có hiếm thật, nhưng nếu có xuất hiện trên thị trường cũng là bình thường, bởi vì nó chứa các loại linh khí tạp chất, cả linh khí ngủ hành, như một hỗn hợp bên trong cuốn lấy nhau, không phù hợp tý nào với tu luyện, họa chăng nếu có xuất hiện cũng ném vào mấy cỗ máy để làm nhiên liệu thôi."

Bão gật gù, mới đầu hắn tưởng nếu như với tính chất vậy phải là đắt đến mức nào, nhưng giờ đã hiểu ra rồi, chỉ có loại hắc linh thạch này mới phù hợp, nhất định phải tìm được, nhưng nghe tới đoạn hiếm thì cũng hơi nhíu mày"-"Vậy giờ ta có thể tìm thấy ở đâu loại hắc linh thạch này?"

Cam Tai trả lời:-"Nghe nói cũng không khó mấy, chỉ cần đi theo mấy con nhím trắng trong dãy núi Trường Sơn là có thể tìm được, vì loại nhím này dùng hắc linh thạch làm thức ăn, về phần Núi trường Sơn, chỉ cần Đại Thành hướng bắc đi thẳng hơn nữa tháng là tới, nhưng trong đó khá nguy hiểm vì linh thú cấp cao rất nhiều, cũng chính bởi lý do này không ai thèm đi tìm mấy cái hắc linh thạch này làm gì"Bão quyết định rồi, phải có loại này mới đủ cho động cơ của hắn được, phải làm một chuyến đi đến núi Trường Sơn, biết đâu gặp đoàn xe không kính trong truyền thuyết thì sao, haha.Bão lấy ra giấy vẽ, vẽ lại bản thiết kế động cơ , rất chi tiết từng bộ phận, hắn cố đảo lại thứ tự chi tiết, dù sao hắn cũng chưa tin tưởng hai tên họ Cam có chung phe chưa, nhưng trình độ luyện khí của hai người này thì không thể bàn cải, hơn hắn là cái chắc , cho nên giao lại việc chế tạo động cơ cho 2 người này, sau đó rời đi an bài một số chuyện để chuẩn bị lên đường tới núi Trường Sơn, hai người anh em họ Cam nhận lấy bản thiết kế bao gồm la liệt chi tiết, đều được yêu cầu luyện khí kim loại loại bền và chịu nhiệt tốt nhất,mỗi chi tiết đều yêu cầu chính xác tới từng milimet , có nhìn bao lần cũng không đoán được là bộ phận của máy móc gì.

Cũng may cái này là Bão chỉ phóng chế ra theo nguyên lý hoạt động mà thôi, nếu có sơ đồ bản vẽ chi tiết ở đây chắc hai người kia chóng mặt mà chết mất,Đi ra ngoài của tiệm lụp xụp cũ kỹ, việc hôm nay đã có thu hoạch, bây giờ tiến về Đại Học Viện an bài tiểu miêu , nói với Băng vài câu , cùng chuẩn bị đồ đạc, dù sau đi ra ngoài chỉ tính đường đi cũng mất cả tháng cả đi lẫn về rồi.Vừa thoát ra khỏi con hẻm, Bão bỗng nhiên giật mình khi thấy một bóng dáng lướt qua phía trước trà trộn vào dòng người đông đúc , đầu đội nón nan tre, phủ xuống một tấm vãi đen che đi khuôn mặt, trên thân chỉ có một bộ đồ vải xám cũ kĩ, chân đi giày vải đã bạc màu, nhưng tất cả đều không quan trọng bằng cái tướng đi đó, rất quen thuộc , cực kỳ quen thuộc trong ký ức của Bão ,một người thân đã biến mất rất lâu rồi, vì bảo vệ Bão và Băng mà ở lại cản đường truy sát, đến giờ vẫn không biết tung tích ở đâu, là cha hắn, Kỳ Nam, cái bóng lưng gầy gò đó, không thể lẫn đi đâu được, không biết sao nhưng từ bên trong lòng hắn ánh lên một cảm giác chua sót, kèm theo đau đớn, một chút hạnh phúc, mau chóng rượt theo vào dòng người, cho dù chen qua va chạm bao nhiêu người, mặc kệ tiếng chửi bới, đôi mắt chỉ dính vào vào tấm lưng kia mà đi tới, người đi trước hết vòng hướng này lại hẻm khác, nhưng rõ ràng không có ý bỏ rơi Bão , Bão cho dù đôi khi bị chững lại nhưng khoảng cách vẫn được giữ nguyên, Bão cũng cảm nhận được điều này, bởi vì theo đường đi nãy giờ dòng người cũng thưa dần, dần đến nơi heo hút hơn, Lòng nóng như lửa đốt, có không tạo ra động tĩnh quá lớn khiến người khác chú ý, Bão muốn gặp lại cha hắn, kiếp trước gia đình đầy đủ nhưng không hề hạnh phúc, nhưng tại đây cho dù chỉ có cha hắn, người cha thứ 2, nhưng Bão rõ ràng cảm thấy tình yêu của một gia đình, nó ấm áp lắm, mênh mông lắm.Như cảm nhận được khao khát của Bão , bầu trời đang âm u cũng như buồn xuống hẳn, từng tiếng tí tách vang lên, từng giọt mưa nặng hạt làm làn người thưa dần ,thưa dần, các cửa tiệm ven đường cũng thu diễm lại, mặt đất mưa xuống trắng xóa bọt nước,mọi nhịp điệu đông đúc của Đại Thành đều chậm lại, nhưng chỉ có hai bóng người, một trước một đuổi theo sau vẫn không hề quan tâm mọi thứ xung quanh đi về hướng xaVừa quẹo sang một con hẻm vắng người, bóng lưng ấy dừng lại nơi cuối đường, mưa vẫn rơi lộp bộp xuống mặt đất, rơi lên vành mũ rộng của người đàn ông phía trước,người đó đưng im dưới màn mưa như chờ đợi điều gì đó, không hề vội vàng.Bão đôi chân nhẹ đi tới, mỗi bước đi đều có vẻ rất nặng nề, bởi vì Bão sợ nếu người trước không phải cha hắn thì sao, như vậy đến cả tia hy vọng mong manh cũng mất đi, nhưng sự thôi thúc trong lòng hắn lại đẩy bước chân tiến tới, đôi mắt dường như không hề chớp, Bão chỉ sợ, chỉ cần chớp mắt một cái cũng đủ để người đàn ông kia biến mất cũng như những bọt nước dưới chân vậy, không biết hắn có khóc hay không, nước mưa cuốn trôi đi tất cả, đôi mắt hắn đã cay xè đỏ cả lên, hắn tới gần lắm rồi, đôi tay run run đưa tới trước, chỉ chút nữa thôi hắn sẽ chạm tới người cha tưởng như đã mất của mình, giọng run rẩy sụt sùi:-"Cha...."

Đôi tay vẫn đưa tới chậm rãi, bỗng nhiên xuyên qua cả hình bóng ấy, bóng dáng người cha trong màn mưa nhạt nhòa dần theo màn mưa, biến mất.

Bão như chết lặng, đôi chân như mất đi niềm tin khụy xuống quỳ trên mặt đất đầy nước mưa trắng xóa,đôi mắt nhắm chặt vì cay đắng, chẳng lẽ tất cả chỉ là ảo giác của hắn thôi sao, tất cả chỉ là hư ảo thôi sao, thà rằng đừng đưa hy vọng cho hắn, cớ sao lại đùa giỡn hắn như vậy.Đôi tay nắm chặ như muốn bật máu, nếu như ông trời muốn đùa giỡn với hắn như vậy, thì hắn sẽ đánh cả trời, nếu như đất muốn vùi dập hắn, hắn sẽ đạp cả đất, hắn sẽ vì bản thân hắn, hắn sẽ vì những người mà hắn yêu thương, tư tưởng anh hùng chó má gì đều không là gì cả, cho ta là ích kỷ thì sao, cho ta là độc đoán thì sao, Bão không quan tâm,hắn ngước mặt lên trời rống to một tiếng cho vơi đi tâm ý:"aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa"Bỗng một sự ba động linh lực rất quen thuộc xuất hiện phía trước mặt , Bão lại bừng tĩnh, đây chẳng phải khí tức của cha sao, như vậy, chuyện lúc nãy đâu phải chuyện đùa, mà rõ ràng là cha cố ý dẫn hắn tới đây, Bão thấy xuất hiện trước mặt là một cái cấm chế rất mờ, rất rất mờ nếu như không tới gần không thể cảm nhận được, và có vẻ đã được bố trí lâu rồi, vậy là cha hắn đã tính toán trước, cố ý dắt hắn tới đây.Rất nhanh Bão tìm ra điểm chốt của tầng cấm chế này, như một linh cảm, hay như một sự sắp đặt trước vậy, không một sự chỉ dẫn nào nhưng rất nhanh rất chính xác, một bức thư hoàn toàn bằng linh lực viết ra bay lơ lững trước mặt -"Con trai taKhi con được bức thư này chắc ta cũng rời đi nơi này lâu lắm rồi, sau bao ngày dõi theo con ở Đại Học Viện , ta đã khá yên tâm về việc con đã có thể tự chăm sóc bản thân, sĩ tầng tầng 4 a, rất khá ,rất khá.

À con nhớ để ý tới Băng một chút, việc chính ta muốn nói với con là hiện tại ta không sao, nhưng vẫn vấp phải sự truy đuổi , cho nên con phải nhất quyết không để lộ thân phận của mình, chú tâm tu luyện, một ngày mạnh mẽ hãy tìm tới gia đình bên mẹ con, con sẽ tự biết được nơi đó là ở đâu, sớm thôi.

Nhất định tránh xa cái tổ chức gọi là tử kim đường, nơi đó chưa phải là nơi mà con có thể trêu vào, nhớ lấy"Vừa đọc xong bức thư, linh lực cũng tan dần hòa vào hư không, không để lại một chút dấu vết nào, bức thư quá ư để lại nghi hoặc cho Bão, chỉ có một điều mà Bão biết được là cha hắn vẫn còn sống, nhưng có lẽ không đươc ổn lắm, linh lực ba động lúc nãy khá hỗn loạn, rõ ràng là đang bị thương , chắc chắn là bị khi chạy trốn, thế mà còn tỏ ra vẻ bình ổn trong mỗi câu nói, đúng là làm lòng người khác xót xa mà.

Nếu mà Bão làm cho mỗi người trong nhà một cái động cơ để bay thì còn sợ gì truy đuổi nữa chứ, coi như là có thêm tấm bùa hộ mạng rồi.

Nghĩ thế Bão đứng lên thuê xe trở về Đại Học Viện, trên đường đi về tiện thể đón tiểu lôi báo trên một cánh rừng lúc đi tới đây lôi báo muốn đi chơi một chút.
 
Back
Top