Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Viễn Nguyệt ( Cung Viễn Chủy X Nữ Chính)

Viễn Nguyệt ( Cung Viễn Chủy X Nữ Chính)
Chương 10


Đêm hội Nguyên Tiêu cũng đã tới, như lời dặn dò từ trước của Nguyệt Công Tử, Tiểu Nguyệt hôm nay quyết định ở lại Y Quán thay vì trở về Nguyệt Viện.

Trước kia Tiểu Nguyệt luôn trở về Nguyệt Viện khi trời tối nhưng Trương Hành tiên sinh vẫn chuẩn bị cho cô một căn phòng nhỏ, vừa hay có thể sử dụng.

Phòng nhỏ nhưng đầy đủ giường ngủ, bàn trà và một tủ quần áo nhỏ.

Trời đã về khuya, trăng tròn vành vạnh đã lên cao nhất.

Tiểu Nguyệt ngồi dưới ánh nến vàng đọc sách, có lẽ lần đầu ở chỗ lạ nên cô không ngủ được.Chợt tiếng ồn ào náo loạn truyền đến.

Y Quán vốn là nơi yên tĩnh để người bị thương có thể an tâm tĩnh dưỡng, tiếng ồn này như muốn xé toạc không gian của Y Quán, rồi tiếng bước chân dồn dập, những Y Sư vốn đang nghỉ ngơi đều đống loạt rời khỏi phòng nhỏ chạy đến khu phòng bệnh.Tiểu Nguyệt cảm thấy hôm nay minh ăn nhờ ở đậu tại Y Quán thì không nên làm như không có chuyện gì rồi tiếp tục đọc sách đành phải khoát áo ngoài theo chân mọi người đến phòng dưỡng bệnh cấp thượng, bên trên cửa treo một miếng gỗ khắc chữ Chủy.

Chủy Cung, Cung Viễn Chủy, đùa à.Tiểu Nguyệt đưa mắt nhìn xung quanh phát hiện đều là những Y Sư áo trắng, những người này tuổi nghề không cao, nên không có khả năng tham dự vào những ca trọng yếu.

Cho nên nhóm người bên trong là nhóm Trương Hành tiên sinh, những Y Sư có kinh nghiệm và tuổi nghề cao nhất của Y Quán.

Trái tim Tiểu Nguyệt nhảy lên một cái.

Cho nên người bị thương bên trong thật sự là Cung Viễn Chủy mà còn bị thương rất nặng nguy hiểm tới tính mạng.Tiểu Nguyệt không hiểu, Cung Viễn Chủy là thiếu niên thiên tài, là Cung Chủ của một cung võ công đương nhiên không yếu, ai có thể khiến y bị thương tới mức náo loạn cả Y Quán thế này.

Thượng Quan Thiển và Vân Vi Sam sao, không thể nào, Thượng Quan Thiển có Cung Thượng Giác nhìn chăm chăm sao có thể đụng vào một sợi tóc của Cung Viễn Chủy được mà Vân Vi Sam vừa rồi đã cùng nhóm Cung Tử Vũ, Cung Tử Thương và Kim Phồn trốn ra ngoài chơi hội Nguyên Tiêu rồi kìa.Chợt Tiểu Nguyệt nhớ tới đơn thuốc ngày trước Thượng Quan Thiển và Vân Vi Sam quay lại lấy, cô cũng chưa kịp đọc lại đơn thuốc ấy.

Nghỉ nghỉ Tiểu Nguyệt liền quay người đi ngược lại với dòng người chạy đến phòng bóc thuốc.

Cả ngày nay không có ai đến bóc thuốc nên đơn thuốc ấy nằm ngay đầu tiên.

Tiểu Nguyệt nhanh chóng liếc nhanh đơn thuốc, vẫn chỉ là một vài loại thuốc giải nhiệt đơn giản. lý do nóng trong người của Thượng Quan Thiển là cái cơ hợp lý nhật nhưng sau khi xác định được thân phận Tiểu Nguyệt chắc chắn Thượng Quan Thiển và Vân Vi Sam cũng trúng loại độc đó.

Phải biết năm xưa từng bát thuốc Vân Tướt cô nương uống đều một tay cô sắt.hai đơn thuốc chính là dùng để tạm thời áp chế độc tính, nhưng trăm công ngàn kế đến Y Quán bóc thuốc lại chỉ như vậy, Tiểu Nguyệt không tin hai tên sát thủ Vô Phong này lại đơn giản như thế.Hai đơn thuốc nên nhìn riêng biệt thì không thấy được sự khác thường gì nhưng nếu gộp chung lại thì sẽ thấy có một vài loại thuốc dư thừa và chúng nó là điểm mấu chốt.Tiểu Nguyệt cảm thấy mình đã đoán ra gì đó rồi.Lúc này một người chạy vào, lấy vội một góc nhân sâm núi rồi chạy đi.

Xem ra Cung Viễn Chủy lành ít dữ nhiều rồi. cả cái Cung Môn này người có khả năng khiến cho Cung Viễn Chủy bước một chân vào cửa tử như thế này, xét về cả thực lực lẫn địa vị, Tiểu Nguyệt đoán người đã thương Cung Viễn Chủy là Cung Thượng Giác.Khả năng chế độc và ám khí của Cung Viễn Chủy đối với Cung Môn là báu vật nhưng đối với các thế lực thù địch điển hình như Vô Phong thì lại rất chướng mắt, cho nên Thượng Quan Thiển muốn mượn tay Cung Thượng Giác loại bỏ Cung Viễn Chủy khỏi cuộc chơi này.Thượng Quan Thiển biết Cung Viễn Chủy sẽ nhìn thấy món thuốc độc liều mạnh trong hai đơn thuốc nàng ta để lại, nàng ta cũng biết Cung Viễn Chủy sẽ không để Cung Thượng Giác xảy ra chuyện gì.

Cho nên Thượng Quan Thiển đã có vài hành động nhỏ đẩy lòng cảnh giác của Cung Thượng Giác lên cao, rồi đến khi Cung Viễn Chủy đến thì chỉ có cái kết như thế này.

Nếu lần này Cung Viễn Chủy thật sự không bình an qua sự thì Cung Môn coi như loạn thành một cục.

Ai cũng biết sau khi cố chấp nhận cùng cố thiếu chủ qua đời, Cung Môn còn bình yên như thế này là do còn có Cung Thượng Giác đứng vững chống đỡ bầu trời, giang hồ kính trọng Cung Thượng Giác, Vô Phong sợ hãi hắn.

Nhưng ai cũng biết điểm yếu duy nhất của Cung Thượng Giác chính là Cung Viễn Chủy.

Thử tưởng tượng nếu Cung Thượng Giác thật sự tự tay hạ sát đứa em trai hắn yêu thương thì tâm tình sẽ như thế nào.

Tiểu Nguyệt không tưởng tượng được nhưng ít nhất Cung Thượng Giác lúc đó sẽ không còn là Cung Thượng Giác của hiện tại.Cho nên Cung Viễn Chủy công tử, ngài không được chết đâu.

Vì ngài, vì Cung Nhị công tử, vì Cung Môn hay thậm chí là vì một người nhỏ nhoi như tôi.

Ngài phải sống.
 
Viễn Nguyệt ( Cung Viễn Chủy X Nữ Chính)
Chương 11


Cánh cửa luôn đóng kín rốt cuộc cũng được mở ra, mùi máu tanh bị vây chặt trong phòng nhỏ theo khe cửa xộc ra, nhóm người đúng bên ngoài bị mùi tanh nồng làm cho sợ hãi, tái mặt.

Từng chậu máu đỏ tươi lần lượt được bê ra rồi những mãnh vải trắng đã bị nhuộm đỏ hoàn toàn.

Tiểu Nguyệt nhìn cảnh này cũng có thể tưởng tượng được tình hình bên trong căng thẳng tới mức nào.

Cuối cùng nhóm y sư áo nâu cũng ra tới, trên những gương mặt già nua mang theo vẻ mệt mỏi cùng cực, ai cũng như già đi vài tuổi nhưng kèm theo đó là sự nhẹ nhỏm.Mọi chuyện đã trôi qua một cách thuận lợi.

Sau khi phân công mọi người thay nhau chăm sóc Cung Viễn Chủy, nhóm y lão quay lại phòng nhỏ của mình nghỉ ngơi, duy chỉ có Trương Hành tiên sinh vẫn chưa vội rời đi, nhìn thấy Tiểu Nguyệt trong đám đông liền ra dấu gọi cô đi theo mình.

Tiểu Nguyệt không hiểu nhưng vẫn đi theo.

Hai người một trước một sau chậm rãi bước trên hành lang vắng được soi sáng bởi đèn đầu vàng và ánh trăng bạc đi đến sảnh chờ.

Sảnh chờ u tối, điểm sáng duy nhất là ánh trăng len lỏi qua những tán cây bên ngoài, đi qua cửa lớn tạo thành một hình vuông giữa sàn nhà.

- Giác công tử.

Khi Trương Hành tiến sinh hướng vào một góc tối hành lễ, Tiểu Nguyệt mới nhận ra trong căn phòng này còn có người thứ ba cũng vội vàng cuối người chào.

Trong góc tối, một thân hình cao lớn hoàn toàn hòa mình vào bóng tối, nếu không để ý sẽ hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của người này.

Cung Thượng Giác từ từ bước ra khỏi bóng tối, Tiểu Nguyệt nhìn ô sáng trên sàn nhà từ từ hiện lên một dáng người sao lớn.

Cung Thượng Giác có lẽ ở đây chờ từ lúc Cung Viễn Chủy được đưa đến y quán.

- Chủy công tử đã không sao rồi, chỉ cần tỉnh dưỡng vào ngày có thể hoàn toàn hồi phục.

Tiểu Nguyệt nghe thấy một tiếng thở phào nhẹ nhõm, bờ vai căn cứng hơi trùng xuống thả lỏng.

- Trương Hành tiên sinh vất vả rồi.

Âm thanh trầm ổn của Cung Thượng Giác vang lên nhưng vẫn nghe được sự run rẩy trong đó.

Tiểu Nguyệt ngẩn người, hình ảnh Cung Thượng Giác tham gia thử thách tam vực năm đó hiện lên trong tâm trí cô.Nghe nói năm đó, thời điểm Cung Thượng Giác tham dự thử thách tam vực là ngay sau khi Cung Môn bị Vô Phong xâm nhập.

Lần đó Giác Cung bốn mất ba chỉ còn lại một mình Cung Thượng Giác.

Thiếu niên dương quang anh tài chỉ còn lại một mảnh u tối.

Trong xuyên suốt quá trình thực hiện thử thách, đôi mắt ấy không có một tia sáng, âm trầm lạnh lẻo, liều mạng vượt qua mọi thử thách, chông gai, dùng thực lực tuyệt đối nghiền nát hết những thứ cản chân mình.Ở ải thứ hai Nguyệt Cung năm đó, Cung Thượng Giác đã vượt qua nhưng lại không vượt qua, hắn không tìm được thuốc giải cũng hoàn toàn không muốn tìm thuốc giải, sau khi biết loại độc mình đang trúng là Ruồi Bán Nguyệt hắn trực tiếp chịu đựng để bản thân vượt qua toàn bộ quá trình phát độc.

Đến cuối cùng dù muốn hay không Nguyệt Công Tử cũng phải công nhận hắn vượt ải thành công.Vào thời điểm đó Cung Thượng Giác hoàn toàn không quan tâm tới bất cứ thứ gì thậm chí là cả bản thân hắn.

Thế nhưng không ngờ đến lần tiếp theo gặp mặt Tiểu Nguyệt được gặp một Cung Thượng Giác biết sợ hãi, biết lo lắng.

Một Cung Thượng Giác sinh động và giống người hơn bao giờ hết.

- Giác công tử, trước khi bất tỉnh Chủy công tử nhờ bọn ta báo với người, trong cháo có độc.

Một khoảng lặng kéo dài.

- Tra.

Cung Thượng Giác nói rồi đi qua người hai bọn họ đến thẳng phòng Cung Viễn Chủy đang nằm.

- Vâng.

Trương Hành tiên sinh nhận lệnh liền dẫn theo Tiểu Nguyệt đến Giác Cung.

Đình viện nơi Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển dùng bữa sớm đã được bảo hộ cẩn thận giữa nguyên vẹn mọi thứ, thậm chí là vũng máu của Cung Viễn Chủy cũng chưa lau đi- Tiểu Nguyệt, con học y nhiều năm nhìn qua chén cháo này có thể nhận biết được trong cháo có độc không.

Trương Hành tiên sinh ngồi xuống thản nhiên múc một chén cháo đã nguội lạnh, hạt gạo trong cháo đã trương lên, nhưng mùi hương vẫn thoang thoảng chứng tỏ tay nghề của người nấu không tồi chút nào.

- ...không thể.

Tiểu Nguyệt nhìn chằm chằm chén cháo một lúc, cẩn thận phân tích mùi hương, tuy có thể nhận biết được một vài loại nhưng không thể nhận biết được toàn bộ, căn bản không thể biết trong chén chào này có độc hay không.

- Vậy còn cách nhanh nhất để nhận biết độc.

Tiểu Nguyệt nhìn chén cháo rồi lại nhìn Trương Hành, gương mặt ông vẫn thản nhiên đến lạ.

- Thử độc.

Tiểu Nguyệt thử nói ra suy đoán của mình, đổi lại là một nụ cười của Trương Hành.

- Sự việc năm đó, Cung Môn tổn thất nghiêm trọng, không chỉ Giác Cung mà lão Thương Cung chủ cũng thụ trọng thương, không còn cách nào đành phải lùi bước nhường vị lại cho đại tiểu thư Cung Tử Thương.

Đó có lẽ cũng là lý do mà lão cung chủ là ghét đại tiểu thư như vậy.

Tiểu Nguyệt nghỉ.

- Chủy Cung chủ năm đó cũng là phụ thân của Chủy công tử cũng gặp chuyện không may, Cung Viễn Chủy vào năm 6 tuổi không còn phụ mẫu bên cạnh.

Tiểu Nguyệt lần đầu tiên nghe được chuyện của Cung Viễn Chủy nhịn không được thương sót.

Cô là trẻ mồ côi nhưng cô không có chút ký ức nào về hai người gọi là cha là mẹ kia nên cơ bản Tiểu Nguyệt không có nhiều tình cảm với họ, bù lại cô được mọi người ở núi sau quan tâm chăm sóc nên cô hoàn toàn không để tâm tới việc mình mô côi.

Nhưng Cung Viễn Chủy thì khác, hắn biết cha mẹ hắn là ai, hắn từng nhận được tình thương của phụ mẫu.

Cung Thượng Giác còn không chịu được nói gì đến Cung Viễn Chủy.- Tính tình Chủy công tử từ nhỏ đã cổ quái, thích đọc sách, thích chơi với côn trùng trong vườn.

Vào thời điểm cố Cung Chủ ngã xuống Chủy công tử không rơi một giọt nước mắt nào, thời điểm ấy mọi người đều gọi ngài ấy là tiểu quái vật, lạnh lùng không có tình nghĩa, phụ thân mình mất đi cũng không đau thương.

Bản thân ta năm đó cũng đã nghỉ như thế, cũng chính vì thế ta lờ đi đứa con của thầy ta, ta biết Chủy công tử vẫn luôn tự mình đọc sách, tự mình tìm hiểu mọi thứ, ta biết đứa trẻ ấy vẫn luôn trốn trong phòng thuốc của Y Quán nhưng lại luôn giả vờ như không nhìn thấy.

Gương mặt già nua nhìn xuống vệt máu đỏ trên sàn gỗ chậm rãi thừa nhận lỗi lầm trước kia của mình với một đứa trẻ nhỏ không chút do dự hay nhục nhã vì đó là tội lỗi không thể xóa bỏ của ông.Ngày hôm nay, nhìn Cung Viễn Chủy yếu ớt nằm trên giường bệnh với vết thương chí mạng, Trương Hành lại nhớ về một ký ức xa xưa, khi ông còn trẻ không hiểu chuyện.

Khi Trương Hành nhìn thấy, Cung Viễn Chủy đã nằm bất động trên mặt đất, gương mặt tái nhợt, đôi môi tím tái, hơi thở mỏng manh chỉ cần động nhẹ liền đứt đoạn ngay lặp tức.

Nhìn mọi thứ xung quanh Trương Hành mới bàng hoàng nhận ra, đứa trẻ này đã chế độc, thậm chí còn tự mình thử độc.

Mất một ngày một đêm Trương Hành mới kéo được một chân kia của Cung Viễn Chủy khỏi địa ngục.

Độc tố đã được lọi bỏ hết khỏi cơ thể nhưng Cung Viễn Chủy vẫn còn đang hôn mê, lúc này Trương Hành mới chân chính nhìn kỹ gương mặt đứa con của thầy mình.

Trương Hành khóc, nước mắt chảy dài trên gương mặt khi còn anh tuấn.

Hắn đã làm gì thế này, thầy hắn cẩn thận chỉ dạy hắn từng thứ một, còn hắn thì bỏ mặt đứa con của ân sư để đứa trẻ ấy tự mình tìm tòi, không ai cảnh báo cho nó biết rằng độc dược nguy hiểm đến thế nào để rồi tự hại thân suýt chết.

Sau đó Trương Hành quyết định dạy y dược cho Cung Viễn Chủy, dù đứa trẻ ấy vừa nghe xong liền nhăn mặt từ chối nhưng hắn cũng không oán than gì, lúc có thời gian vẫn luôn ở bên cạnh lãi nhải về mấy kiến thức y dược cơ bản, thậm chí còn mang hết sách về độc và các loại dược mang độc tính cất đi toàn bộ, chỉ cho tới khi Cung Viễn Chủy hoàn toàn thành thục cách dùng dược cứu người Trương Hành mới lấy mấy thứ đồ chơi nguy hiểm kia trả lại chổ cũ vì hắn biết, so với y dược, Cung Viễn Chủy càng có hứng thú, càng có thiên phú về độc dược hơn.

Nhưng lúc này dù Cung Viễn Chủy có nghịch dại đến mức nào cũng không tới mức đưa mạng mình cho Diêm Vương, tất nhiên mỗi lần đều có sự có mặt của Trương Hành với tư cách phụ tá.
 
Viễn Nguyệt ( Cung Viễn Chủy X Nữ Chính)
Chương 12


Cung Môn đêm nay thật náo nhiệt làm saoTiểu Nguyệt nhìn vị hộ vệ Lục Ngọc đang lục soát phòng nhỏ mình ở lại chưa đến một ngày mà thở dài trong lòng.

Từ Giác Cung trở về báo cho Cung Thương Giác chuyện trong cháo không có độc, Trương Hành và Tiểu Nguyệt cuối cùng cũng có thể trở về phòng nhỏ nghỉ ngơi, chỉ là không ngờ tới chưa đầy một khắc sau lại có một hộ vệ Lục Ngọc đến gõ cửa muốn lục soát phòng nhỏ.

Tiểu Nguyệt nghi hoặc thì nhận lại câu trả lời họ làm theo lệnh của Hoa Trưởng Lão.

Tiểu Nguyệt dù không thoải mái nhưng nghe là lệnh của Hoa Trưởng Lão thì cô cũng không cản trở, chỉ tự hỏi Cung Môn lại xảy ra chuyện gì nữa rồi.

Phòng nhỏ chưa ở được bao lâu rất sạch sẽ không có đồ gì lục soát rất nhanh liền xong.

- Đa tạ cô nương.Vị hộ vệ sau khi lục soát sau cũng để lại mọi thứ về chỗ cũ- Hộ vệ đại ca, có thể cho ta hỏi, bên ngoài kia dang xảy ra chuyện gì không.

Hiện tại sợ rằng Tiểu Nguyệt không thể rời khỏi Y Quán để chạy đi hỏi Nguyệt Công Tử, chỉ có thể thử hỏi người hộ vệ trước mặt.

- ...Vụ Cơ phu nhận của Vũ Cung bị Vô Danh ám sát.

Vị hộ vệ Lục Ngọc bị hỏi ngập ngừng một chút nhưng cũng trả lời, chuyện này sớm muộn cũng sẽ được công báo, nói cho cô nương trước mặt biết sớm hơn cũng không thành vấn đề gì.Tuyệt.

Tiểu Nguyệt hối hận rồi, sớm biết thế cô đã bỏ lại Công Tử rồi tự mình chạy về núi sau.

Nếu thế thì hiện tại cô đang được thong thả ăn điển tâm do Tuyết Công Tử làm chứ không phải là ở đây nhận hết tin chấn động này tới tin chấn động khác.

Cung Môn nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ lại có tận hai...à không ba sát thủ Vô Phong, mỗi ngày đều tự hỏi người chết tiếp theo là ai.

Cảm thấy tối nay sẽ không ngủ được Tiểu Nguyệt quyết định đi xem Cung Viễn Chủy như thế nào.

Tiểu Nguyệt đã học y dược từ nhỏ nhưng mấy năm qua cũng chỉ xoay quanh những cuốn sách và bóc thuốc nấu dược thông thường, Tiểu Nguyệt chưa từng đối diện với một người thật sự bị thương bao giờ.

Tình trạng hiện tại của Cung Viễn Chủy là điều mà Tiểu Nguyệt tò mò nhất lúc này.

- Ngươi mau đi tìm Y Sư. không biết phải do ông trời cảm động trước lòng to mò hiếu học của Tiểu Nguyệt hay không, khi Tiểu Nguyệt vừa đến nơi thì nghe một trong hai vị hộ vệ nói với người kia một cách gấp gáp.

- Ta là Y Sư đây, hai vị có việc gì sao. hai vị hộ vệ nhìn thiếu nữ đang đến gần chần chừ, sao bọn họ không biết trong Y Quán có nữ Y Sư vậy.

- Trương Hành tiên sinh có thể chứng minh thân phận cho ta, hai người có thể đến tìm ngài ấy hỏi.Nhưng hiên tại đi tìm Trương Hành tiên sinh thì mất thời gian, hai người đành tự chủ trương để Tiểu Nguyệt vào, một người trong hai cũng theo vào trong.

Bên trong phòng, mùi máu đã tan đi hết thay vào là mùi huân hương an thần, ánh đèn vàng lập lòe từ đèn cầy hắt lên người đang nằm bất động trên giường, hơi thở đều đều chứng tỏ Cung Viễn Chủy đang ngủ hoặc đang mê mang.

Tiểu Nguyệt nghe hơi thở nặng nề của hắn vội chạy đến bên giường, trên gương mặt trắng bệch lăn dài nhưng giọt mồ hôi, Tiểu Nguyệt thử chạm tay lên trán hắn, quả nhiên nóng hổi.

- Phát sốt rồi, hộ vệ đại ca, ngươi đi tìm giúp ta ít nước và khăn sạch, ta đi bóc ít thuốc cho Chủy Công Tử.

Thật may mắn chỉ là phản ứng bình thường của cơ thể sau khi bị tổn thương, dù Cung Viễn Chủy luyện công từ nhỏ nhưng với vết thương muốn đoạt mạng này bị sốt là chuyện không có gì ngạc nhiên.

- Cô nương viết cho ta đơn thuốc, ta cho người đi lấy.- ĐượcĐơn thuốc được đưa cho người hộ vệ bên ngoài,chậu nước và khăn sạch cũng được đưa đến.

Tiểu Nguyệt dùng khăn ướt nhẹ nhàn lau đi mồ hôi trên trán Cung Viễn Chủy- Chủy Công Tử phát sốt từ lúc nào vậyChậu nước và khăn sạch cũng được đưa đến.

Tiểu Nguyệt dùng khăn ướt nhẹ nhàn lau đi mồ hôi trên trán Cung Viễn Chủy hỏi.

Lúc nãy còn rất tốt, sao hiện tại lại sốt thành thế này rồi.

- Sau khi Giác Công Tử rời đi, Chủy Công Tử tỉnh táo được một lúc liền mê mang rồi phát sốt, bọn ta thấy không ổn lặp tức muốn đi tìm Y Sư.

Cung Thương Giác, phải rồi, lúc nãy Cung Thượng Giác đã truyền nội lực không ngừng cho Cung Viễn Chủy, có nội lực của Cung Thượng Giác nên Cung Viễn Chủy mới có thể tỉnh lại, sau khi không có nội lực của Cung Thượng Giác bảo hộ liền phát sốt.

Nhưng mà sốt nặng như vậy sẽ không nóng hỏng đầu chứ.

- huynh...hay là huynh thử truyền nội lực của Chủy Công Tử được không.

- Này.... không thể được, tâm pháp của ta và Chủy công tử không hợp, Công Tử luyện tâm pháp cực hàn, ta lại là cực dương.

Kim Lạc là hộ vệ thân cận của Cung Viễn Chủy dù muốn giúp Công Tử nhà mình nhưng cũng lực bất tòng tâmTâm pháp cực hànTâm pháp của Tiểu Nguyệt luyện gọi là Thiên Chương, tâm pháp độc tôn của Nguyệt thị vừa hay là một tâm pháp cực hàn.

Tiểu Nguyệt do dự một hồi rồi nhẹ nhàn nắm lấy tay Cung Viễn Chủy thử truyền nội lực của mình cho Cung Viễn Chủy.

Cung Viễn Chủy đang mê mang nội lực trong người cũng đình trệ, có nội lực của Tiểu Nguyệt thúc đẩy bắt đầu tuần hoàn.

Hiển nhiên Tiểu Nguyệt thì không phải là Cung Thượng Giác.- Tại sao mình lại làm cái chuyện ngu ngốc này chứ.

Tiểu bất lực ngồi bệt bên giường bệnh oai oán thầm rủa mình mất trí rồi.

Nội lực của cô còn không bằng một phần của Cung Thượng Giác, chỉ có thể giúp Cung Viễn Chủy tuần hoàn hai vòng rồi phải dừng lại nghỉ ngơi.

Sau ba lần Tiểu Nguyệt cảm thấy mình như bị rút sạch rồi.Với sự giúp đỡ không đáng kể của Tiểu Nguyệt chỉ giúp Cung Viễn Chủy thoải mái một chút, cơn sốt vẫn phải chờ thuốc có tác dụng mới hạ và vẫn chưa có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.

Tiêu Nguyệt gối đầu lên tay nhìn Cung Viễn Chủy, cô đã túc trực bên giường một canh giờ nhưng hiện tại mới chân chính nhìn kỹ gương mặt của vị Chủy Công Tử này.

Huyết mạch Cung Môn qua thật không thể xem thường, Cung Hoán Vũ và Cung Thượng Giác cô nhìn qua ở núi sau năm đó đã anh tuấn bức người rồi, Cũng Tử Vũ gặp qua vài lần lớn lên cũng không tồi, Cung Viễn Chủy tự nhiên cũng không chịu thua kém mấy vị ca ca của mình.

Gương mặt dù đang tái nhợt thiếu sức sống nhưng vẫn rất anh tuấn, da mặt trắng mịn không tỳ vết, tóc đen dài thoang thoảng mùi thảo dược.

Nhìn tới nhìn lui, nhìn xui nhìn ngược, nhìn một hồi Tiểu Nguyệt đột nhiên cảm thấy tim đập mạnh.

Nào nào, nam nhân thích mỹ nữ mà nữ nhân thì ai mà chẵn thích cái đẹp.
 
Viễn Nguyệt ( Cung Viễn Chủy X Nữ Chính)
Chương 13


Buổi tối hôm đó tại phòng của Thượng Quan Thiển lục soát được một bộ dạ hành còn dính máu tươi, Cung Thượng Giác hạ lệnh nhốt nàng vào nhà lao chờ thẩm vấn.

Cung Viên Chủy từ sớm đã nghi ngờ thân phận của Thượng Quan Thiển nghe vậy liền không quan tâm bản thân đang trọng thượng xuống giường hớn hở nấu một bình rượu độc.

Đúng là không cần mạng.Sau khi thẩm vấn, nàng đúng không phải con cái Thượng Quan gia nhưng cũng không phải là Vô Danh mà là cô nhi của phái Cô Sơn, mấy năm trước đã bị Vô Phong diệt môn, vì nghi ngơ Vụ Cơ phu nhân là Vô Danh, hận hù che mắt nên tối hôm đó nhân lúc Vũ Cung không có người liền ra tay với bà ta.

Tất nhiên những điểu trên Tiểu Nguyệt chỉ được nghe từ người khác, bản thân cô ngay khi trời vừa sáng đã theo lệnh của Nguyệt Công Tử cùng người trở lại núi sau chuẩn bị cho thử thách tam vực của Cung Tử Vũ được định vào hai ngày sau.

Từ sớm Tiểu Nguyệt đứng chờ cổng ranh giới, đứng đến đau chân mỏi gối, nhàm chán đến gật gù mới chờ được nhóm hai người Cung Tử Vũ và Vân Vi Sam nắm tay nhau từ từ bước đến lại còn ghé vào nhau thân thân mật mật thì thầm gì đóXem ra buổi tối trốn nhà đi đêm khiến mối quan hệ giữa hai người này tăng tiến không ít.

- Vũ công tử, Vân cô nương.

Cung Tử Vũ nghe thấy tiếng gọi mới nhận ra ngoài hai hộ vệ gác cổng có nhiều hơn một thiếu nữ bạch y xinh đẹp, tay cầm theo đèn lồng.

Chỉ là không hiểu sao lại thấy thiếu nữ này thật quen mắt lại không thể nào nhớ ra là mình gặp qua ở đâu.- Tiểu Nguyệt cô nương.

Ngược lại với Cung Tử Vũ, Vân Vi Sam nhớ rất rõ Tiểu Nguyệt, mấy ngày qua vội vàng vẫn chưa có cơ hội đến Y Quán tìm, không nghỉ đến lại gặp ở đây.- Hai người các nàng quen nhau à.

Lúc này Cung Tử Vũ nghe đến chữ "Nguyệt" liền nhớ ra đây là thiếu nữ luôn đi bên cạnh Nguyệt Trưởng Lão.

Nhưng từ lúc nào Vân Vi Sam nhà hắn lại quen được nữ hầu bên cạnh Nguyệt Trưởng Lão.

- Thời gian đã không còn sớm nữa, Vũ công tử và Vân cô nương vẫn nên tranh thủ thì hơn, mời hai người mang khăn bịt mắt này lên.

Tiểu Nguyệt mỉm cười lờ đi câu hỏi của Vân Vi Sam, lấy trong tay áo hai đoạn vải lụa màu đỏ đưa cho Cung Tử Vũ và Vân Vi Sam.

Bản cô nương chờ hai người các ngươi tròn một canh giờ sớm đã không còn tinh thần để đối đáp mấy câu hỏi vô nghĩa này.

Nhanh nhanh chóng chóng di chuyển, Công Tử nhà ta đang chờ.

- Mời hai vị theo taNhìn hai người hoàn toàn che đi tầm nhìn Tiểu Nguyệt quay người dẫn đầu đi vào hang động dẫn đến núi sau.

- Tiểu Nguyệt cô nương, lúc đó cô nói bản thân là Y Sư cua Y Quán, hiện tại sao lại...- Ta đúng là y sư của y Quán, chỉ là ta còn là Dược Đồng của Nguyệt Trưởng Lão nữa.

Tiểu Nguyệt đảo mắt cười thầm, Nguyệt Công Tử đã cho phép Vân Vi Sam quang minh chính đại theo Cung Tử Vũ đến Nguyệt Cung, đề bài lần này lại là Ruồi Bán Nguyệt.

Đi theo Công Tử lâu như vậy chẵn lẽ Tiểu Nguyệt không biết Nguyệt Công Tử đang muốn lật bài với Vân Vi Sam sao, cho nên thân phận của cô chẵn cần giấu làm gì.

Biết sớm biết muộn đều phải biết, Nguyệt Cung và Vân Vi Sam cuối cùng vẫn phải gặp nhau nói chuyện rõ ràng một lầ.

Đường đi trong hang động quanh co phức tạp lại nhiều cơ quan nếu không cẩn thân nhầm đường liền chỉ một cái kết, chính vì vậy mỗi lần thực hiện thử thách tam vực đều phải có người dẫn được.

Trước là tránh cho con cháu Cung Môn thiệt mạng vô nghĩa, sau là bảo mật đường vào núi sau, càng ít người biết càng tốt.

Mà đường đến Nguyệt Cung so với Tuyết Cung lại càng xa, càng tốn thời gian hơn, loanh quanh hết nữa ngày mới rời đến nơi.

- Đã tới nơi, hai vị có thể tháo khăn che mắt rồi.Cung Tử Vũ và Vân Vi Sam vừa tháo bịt mắt ra liền thấy Nguyệt Công Tử đang đi thuyền đến liền chào hỏi.

- Ở đây không phải núi trước, cứ gọi ta là Nguyệt Công Tử là được, hai vị lên thuyền nhỏ chúng ta đến Nguyệt Cung, còn Tiểu Nguyệt...Tiểu Nguyệt còn đang tính lên chiếc thuyền khác vào cùng thì Nguyệt Công Tử đã gọi lại.

- Thử thách lần này của Vũ Công Tử, ngươi không cần tham dự, đến Tuyết Cung đợi vài ngày đi.

Nguyệt Công Tử nhìn đôi mắt của Tiểu Nguyệt một lúc một mở to theo từng lời mình nói, vừa nói xong liền đưa cho Tiểu Nguyệt một cuộn giấy nhỏ chặn họng tiểu Dược Đồng nhà mình không cho từ chối.

- Công...Công Tử, ngài từ từ đã, Công Tử.

Tiểu Nguyệt bị nhét cho cuộn giấy còn đang ngơ ngác ngẫn đầu lên đã thấy ba người lên thuyền đi được một khúc, liền bối rối gọi với theo.Cái quỷ gì vậy chứ, những lần trước Tiểu Nguyệt đều được tham dự với tư cách là người hổ trợ lấy dược, lần này Nguyệt Công Tử lại bảo không cần tham gia.

Tiểu Nguyệt hoang mang không biết mình đã làm gì khiến Nguyệt Công Tử không hài lòng sao.Thử thách tam vực lần này Nguyệt Công Tử không cho phép Tiểu Nguyệt tham dự, thay vào đó là Ngọc Hàn, người Tuyết Trưởng Lão đưa đến để trông non Nguyệt cung trong khi Nguyệt Công Tử và Tiểu Nguyệt đều ở núi trước.

Tiểu Nguyệt không phục, hậm hực mở cuộn giấy trong tay ra đọc, là thư từ trao đổi giữa Nguyệt Công Tử và một người nào đó ở núi trước, người nọ bảo rằng có một vài chuyện muốn thỉnh giáo Nguyệt Công Tử, vài ngày nữa sẽ đến thăm Nguyệt Cung một chuyến, Nguyệt Công Tử cũng đáp lại sẽ cho người đến Tuyết Cung đợi dẫn đường cho người kia.

Cho nên Tiểu Nguyệt lại phải đi dẫn đường.

- Công Tử, người nói thẳng với ta là được mà.

Tiểu Nguyệt đọc xong liền tức chết, chẵn lẻ cô còn dám không nghe lời Công Tử nhà mình sao, Tiểu Nguyệt ở Tuyết cung nhàn rỗi mỗi ngày không mặt áo lông nghịch tuyết thì đi theo Tuyết Công Tử chăm sóc Tuyết Liên, thâm chí còn thử xuống hàn đàm thử độ lạnh thế nào, vừa bỏ một chân xuống đã lạnh run người, may mắn không trực tiếp cảm lạnh.

Tuyết Trùng Tử ngồi trong mái hiên nhìn hai người một lớn một nhỏ đi tới đi lui trong sân mà đau đầu, trong lòng thầm oán tên Nguyệt Công Tử người của mình không quản lại ném đến Tuyết Cung của hắn.

Xem đi, nha đầu này có Nguyệt Công Tử bên cạnh ngoan ngoãn bao nhiêu, không có chủ tử liền phá phách bấy nhiều, còn mang cả Thư Đồng nhà hắn làm loạn Tuyết Cung.

Xem đi, đã là ngày thứ mấy hắn phải tự pha trà tự thưởng trà.Sau lần này cái kho thuốc của Nguyệt Cung chắc chắn ít đi vài lọ.Có lẽ ngày mai có thể đòi thuốc được rồi.

Tuyết Trùng Tử nhìn dáng người một thân hắc y đỉnh đạt chậm rãi bước vào Tuyết Cung.

Xem ra đây là khách quý mà tên họ Nguyệt kia bảo Dược Đồng của mình đến đây đợi.Cung Thượng Giác.

- Tuyết Cung Chủ.

Cung Thượng Giác đi thẳng đến mái hiên mơi Tuyết Trung Tử đang ngồi thưởng trà .

- Cung Nhị Công Tử, đã lâu không gặp, mời.Tuyết Trùng Tử nhàn nhạt trả lời, đợi Cung Thương Giác ngồi xuống đối diện mình rót một tách trà nóng đẩy đến trước mặt hắn.

Tuyết Trùng Tử bản chất vốn không thích nói nhiều lại chẵn thích Cung Thượng Giác nên chủ động bắt chuyện.

Cung Thượng Giác cũng không phải người hoạt ngôn, hai người cứ thế đều yên lặng không nói gì ăn ý chậm rãi uống trà thưởng tuyết.

Thời điểm Cung Thượng Giác uống hết tách trà trên tay Tiểu Nguyệt cũng bước tới.

- Giác Công Tử, để ngài đợi lâu rồi.- Vậy chúng ta đi thôi, Tuyết Cung Chủ đa tạ ly trà này.Đợi Cung Thượng Giác và Tiểu Nguyệt ra đến cổng Tuyết Cung, Tuyết Công Tử mới từ trong nhà bước ra ngồi vào vị trí của đối diện Tuyết Trùng Tử tự rớt cho mình một ly trà mới, tiện thể châm thêm trà vào ly của người kia.Tuyết Trùng Tử liếc nhìn Tuyết Công Tử một cái, trong lòng khó chịu nhưng đối diện với nụ cười lấy lòng của Tuyết Công Tử cũng không nói gì, nâng ly nhấp một ngụm trà.

Tuyết Cung lại chỉ còn hai người, bọn họ lại quay lại cuộc sống thường nhật cùng nhau nấu tuyết pha trà.
 
Viễn Nguyệt ( Cung Viễn Chủy X Nữ Chính)
Chương 14


Tiểu nguyệt không nghỉ đến người mà Nguyệt Công Tử bảo mình đón lại là Cung Thượng Giác.

Người đến cũng đã đến rồi, Tiểu Nguyệt không thể bỏ chạy, đánh chấp nhận số phận dẫn đường cho Cung Thượng Giác.

- Tiểu Nguyệt Cô nương, tối hôm đó đa tạ cô nương đã chăm sóc cho Chủy đệ đệ.Trời sáng, Cung Viễn Chủy đã tỉnh lại ngồi dựa vào giường nghe Kim Lạc nói về nữ y sư chăm sóc cho hắn đêm qua, vừa hay Cung Thượng Giác đến nghe được hết mọi chuyện.

Chỉ tiếc khi cho người tìm thì Tiểu Nguyệt sớm dã chạy về núi sau.- Giác công tử quá lời, đó là trách nhiệm của ta.

Chăm sóc người bệnh là trách nhiệm của y sư, hơn nữa Tiểu Nguyệt cũng không dám nhận cái tạ này của Cung Thượng Giác.

Hiện tại có lẽ Cung Tử Vũ còn đang thực hiện thử thách nghiêm cấm quấy rầy, Tiểu Nguyệt vốn muốn dẫn Cung Thượng Giác đi đường khác trực tiếp đến phòng chính của Nguyệt Công Tử, không nghỉ tới Cung Thượng Giác lại nói muốn đi vào xem.

- Giác công tử, như vậy sợ là không...Tiểu Nguyệt đang muốn lấy quy củ ra dể từ chối thì lại thấy Cung Thượng Giác lấy từ trong áo ra một phiến học bội hình trăng khuyết quen mắt liền câm lặng, giận dữ mắng trong lòng " Cung Thượng Giác ngươi bắt nạt người quá đáng" - Tiểu Nguyệt cô nương chỉ cần đưa ta vào trong, mọi chuyện còn lại Giác mỗ tự mình gánh chịu Sắc mặt Cung Thượng Giác không có gì là giống đùa, Tiểu Nguyệt không còn cách nào đành phải nhận lấy ngọc bội cùng Cung Thượng Giác lên thuyền nhỏ vào trong.Vừa hay Nguyệt Công Tử cũng đang ở cùng Cung Tử Vũ và Vân Vi Sam.

- Nguyệt Trưởng Lão.Cung Tử Vũ kinh ngạc nhìn Cung Thượng Giác đứng trên thuyền nhỏ, Vân Vi Sam không biết có phải do quá kinh ngạc không mà ngay thời điểm Cung Thượng giác lên bờ liền nôn ra một ngụm máu, một cảnh này hoàn toàn được Cung thượng giác thu vào mắt, hắn nhếch miệng cười như phát hiện điều gì đó thật thú vị, bước nhanh đến chỗ Vân Vi Sam muốn bắt lấy nàng nhưng đã bị Cung Tử Vũ ngăn lại.

Nguyệt Công Tử không quan tâm hai huynh đệ họ Cung đang làm loạn bên kia chỉ nhướng mắt nhìn tiểu Nguyệt muốn biết vì sao Cung Thượng Giác lại có thể vào đây.

Tiểu Nguyệt đối với ánh mắt của Nguyệt Công Tử khóc không ra nước mắt, mếu máo chạy đến bên cạnh lấy trong tay áo phiến ngọc bội trăng khuyết ra.

Nguyệt Công Tử nhìn thấy ngọc bội im lặng một lúc rồi thở dài ý bảo đã hiểu, ra hiệu bảo Tiểu Nguyệt cất ngọc bội đi rồi bước tới bên cạnh Cung Thượng Giác, trong lòng không ngừng suy nghỉ tính toán làm sao cho toàn vẹn đôi đường.

- Nguyệt Trưởng Lão, ta muốn đưa Vân Vi Sam về núi trước thẩm vấn.

- Ngươi lên cơn gì vậy? dựa vào đâu mà đưa Vân cô nương đi thâm vấn?Tiểu Nguyệt lén lút bước ngang qua một bước trốn sau lưng Nguyệt Công Tử muốn rời khỏi phạm vi bão táp có thể càn quét tời.

- Bởi vì, cô ta là gian tế Vô PhongMột câu này của Cung Thượng Giác chỉ khiến cho Cung Tử Vũ ngạc nhiên.

Còn Nguyệt Công Tử và Tiêu Nguyệt chỉ biết than trong lòng.

Cung Thương Giác từng trúng Thực Tâm Chi Nguyệt ngay tại Nguyệt Cung này, hơn ai hết hắn biết rõ độc tính cũng như quá trình phát độc, Vân Vi Sam vừa hộc một ngụm máu xong còn linh hoạt tránh né như vậy, chẵn khác nào dí thẳng cái thông báo " Ta là Vô Phong" vào mặt Cung Thượng Giác.Vân cô nương, ngươi nhịn cũng đã nhịn vài tháng rồi, nhịn thêm một chút liền chết sao.

Vô Phong biết cô dùng cách này bạo lộ thân phận thì sẽ thất vọng vì cô lắm đó Vân cô nương.

Tiểu Nguyệt thấy Cung Thượng Giác sắp rút đao ra chém người tới nơi rồi, tay không tự giác mà nắm chặt lấy lưng áo Nguyệt Công Tử, ý bảo" Công Tử ngài mau làm gì đi".Nguyệt Công Tử liếc nhìn tiểu nha đầu nhát gan sau lưng mình lại nhìn bàn tay đang nắm chắt cán đao của Cung Thượng Giác.Muốn làm loạn ở Nguyệt Cung này, đơn giản vậy sao?- hai vị không cần tranh cãi nữa, ta có cách.

Một lời này khiến cả Cung Tử Vũ và Cung Thượng Giác đều phải rút hết khí thế về ngoan ngoãn đứng nghe.

- Tiểu Nguyệt, đi lấy Cỏ Thử Lời đến đây.

Tiểu Nguyệt như chỉ đợi một lời này của Nguyệt Công Tử, dạ một tiếng liền chạy đến phòng thuốc ngay, Cỏ Thử Lời có rất nhiều, đều được Tiểu Nguyệt sơ chế thành dạng trà khô, chỉ cần thêm nước nóng, ngăm trong vài phút liền có thể sử dụng.

Cỏ Thử lời không phải thuốc cũng chẵn phải độc, không gây ảnh hưởng đến cơ thể, chỉ tạm thời khống chế tinh thần, khiến cho người dùng thuốc phải nói ra những lời chân thật, không thể nói dối.Tiểu Nguyệt còn nghỉ lần này Vân Vi Sam đi tong rồi, kết quả lại lất ngược được thế cờ, Cung Thượng Giác chỉ có thể ngậm đắng mà rời đi.

Nguyệt công Tử dặn dò Cung Tử Vũ chăm sóc Vân Vi Sam rồi cũng rời đi, dù sao Cung Thượng Giác cũng đã nói qua trong thư rồi.

Tiểu Nguyệt đương nhiên đi theo Nguyệt Công Tử, trả lại không gian riêng tư cho đôi tình nhân.

Lần này Cung Thượng Giác cũng đã ngoan ngoãn ngồi đợi tại phòng chính, Tiểu Nguyệt châm trà xong liền rời khỏi phòng chính ra ngoài đợi.

Cung Thượng Giác muốn hỏi Nguyệt Công Tử chuyện gì Tiểu Nguyệt không có hứng thú muốn biết, dù sao thì nếu cô hỏi công tử cũng sẽ trả lời. hai người họ trò chuyện được một lúc, đại khái là một khắc Cung Thượng Giác liền rời đi, lần này không cần Tiểu Nguyệt dẫn đường nữa, Nguyệt Công Tử đã xắp xếp một hộ vệ Hoàng Ngọc dẫn đường thay Tiểu Nguyệt.

Tiểu Nguyệt thấy người đi rồi liền vào phòng chính.

Nguyệt Công Tử vẫn ngồi uống trà, Tiểu Nguyệt liền ngồi xuống cạnh Nguyệt Công Tử nhỏ giọng.- Công Tử, ngài gian luận nha.

- Ta gian luận điều gì, chẵn lẻ Cỏ Thử Lời ngươi mang tới là đổ giả.

Nguyệt Công Tử nhướng mày liếc nhìn Tiểu Nguyệt, rót một tách trà để phía bên kia bàn, chỉ tay bảo Tiểu Nguyệt ngồi phía đó.

Tiểu Nguyệt được cho phép cũng không khách khí - Đồ ta mang tới tất nhiên là thật, Nguyệt Cung này có sẽ có dược liệu giả sao, chính là Công Tử, ngài biết Vân Vi Sam có thể khán được dược tính của Cỏ Thử Lời nhưng ngài vẫn dùng để qua mặt Cung Thượng Giác.- Vô Phong dù sao cũng là tổ chức sát thủ đứng đầu giang hồ, chắc chắn phải chuẩn bị đầy đủ cho sát thủ của mình, một chút Cỏ Thử Lời này cũng không chống lại được thì còn là đứng đầu cái gì nữa.

Nguyệt Công Tử vân về tách trà nhỏ trong tay.

Như Cung Tử Vũ nói, Cung Thượng Giác thẩm vấn Vân Vi Sam thì cô ta có còn đường sống không? tám chín phần là không.

Nhưng Nguyệt Công Tử vẫn cần Vân Vi Sam phải sống, ít nhất là thêm một thời gian nữa.- Tiểu Nguyệt, đến núi trước lấy một thứ cho ta.
 
Viễn Nguyệt ( Cung Viễn Chủy X Nữ Chính)
Chương 15


- Nguyệt Trưởng Lão, xin lỗi huynh, hãy cho ta biết cách điều chế thuốc giải Thực Tâm Chi Nguyệt- Một thăng Bán Hạ, hai lạng Bối Mẫu, một lạng Bạch Cập, mười viên hạt giống Liên Sơn.

Còn có ba vị thuốc quan trọng nhất, ba lạng Vu Khương, ba lạng Giải Mao, giữa hai vị thuốc này thiếu một vị quan trọng nhất là Cỏ Tu Du.

Cung Tử Vũ vừa nghe vừa lầm bầm học thuộc, ngay khi đang vui mừng vì đã biết đáp án thì bên cổ đột nhiên lạnh toát.

Vân Vi Sam ngồi bên kia đứng dạy cảnh giác nhìn về phía sau Cung Tử Vũ.

Cung Tử Vũ nhìn lưỡi dao sắt bén kề ngay cổ mình, từ từ nhìn lên thì thấy gương mặt xinh đẹp nhưng vô cảm lạnh lùng của Tiểu Nguyệt.

Người vừa từ núi trước trở về, không thấy Nguyệt Công Tử trong phòng chính bèn đến đây xem thử, trùng hợp liền thấy một cảnh này.

Cung Tử Vũ dám hạ dược Nguyệt Công Tử.

Tuy cô biết Công Tử nhà mình cố tình uống chén Cỏ Thử Lời kia nhưng vẫn không nhịn được động tâm rút đao.- Tiểu Nguyệt cô nương, cô làm vậy là có ý gì, kề dao lên cổ Chấp Nhận đại nhân, cô muốn tạo phản sao?Vân Vi Sam chấp vấn, bộ dạng chỉ cần Tiểu Nguyệt làm ra hành động gì liền sống mái với cô một trận.

- Vân Vi Sam cô nương, tuy nội lực của cô thâm hậu hơi ta, nhưng đừng quên cô và Cung Tử Vũ đang trúng độc, lúc này đánh hai người các ngươi cùng lúc, ta vẫn làm được.

Tiểu Nguyệt nhàn nhạt trả lời Vân Vi Sam nhưng ánh mắt lạnh căm thì vẫn dừng lại trên người Cung Tử Vũ.

- Cung Tử Vũ, ngươi có biết, vào thời điểm ngươi hạ dược Công Tử thì người đã trượt hay không, ải Nguyệt Cung không qua được thì nói gì đến ải Hoa Cung, ngươi còn có thể trở thành Chấp Nhận sao.

Nếu không phải ngại cái họ Cung của Cung Tử Vũ, thì động mạch chủ trên cổ hắn đã bị cô cắt đứt rồi.

- Tiểu Nguyệt cô nương, ta biết hành động này là không đúng, nhưng thời gian của bọn ta không còn nhiều nữa, chỉ có thể....- Chỉ có thể hạ dược chủ tử của ta.

Tiểu Nguyệt nghiến răng cắt lời Cung Tử Vũ, đồng thời nhất mạnh bốn chữ " Chủ tử của ta" muốn nói cho Cung Tử Vũ và Vân Vi Sam biết, người có thể ra lệnh, khiến cho cô tuân theo lệnh là ai.

Chấp Nhận của Cung Môn thì sao, Chấp Nhận phu nhân là cái thá gì, từ trước đến nay và cả sau này chỉ có duy nhất một người là Nguyệt Công tử.

Cô họ Nguyệt không phải họ Cung.

- Phương thuốc các ngươi đã biết rồi nhưng dược liệu phải đợi Công Tử khỏe lại mới lấy cho các ngươi được.Tiểu Nguyệt không muốn động tay động chân tại Nguyệt Cung, nói xong liền tra đao vào vỏ bước lên đỡ Nguyệt Công Tử đứng dậy về phòng chính, để lại Cung Tử Vũ phía sau một bộ dạng muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng không nói ra được.

Tiểu Nguyệt mang Nguyệt Công Tử về phòng chính, người vốn đang mơ màng vừa bước chân vào phòng đột nhiên thẳng người đứng lên thanh thanh thản thản bước tới thư án ngồi xuống cầm bút lên viết viết gì đó lên giấy.- Công Tử, ngài lại gian luận.

Rõ ràng không bị ảnh hưởng bởi mấy thứ dược bình thường này còn tỏ vẻ, giúp kế hoạch của Cung Tử Vũ thành công.

- Ngươi cũng phản ứng thái quá rồi, không nghỉ tới ngươi thật sự sẽ kề dao lên cổ Cung Tử Vũ đấy.

To ganNguyệt Công Tử gõ đầu Tiểu Nguyệt một cái, cười mắng. thời điểm thấy Tiểu Nguyệt kề dao lên cổ Cung Tử Vũ, Nguyệt Công Tử thật sự có chút bất ngờ.

- Hôm nay hắn dám hạ dược, ngày mai chắc chắn dám hạ độc, ta chỉ dọa hắn một chút thôi.

Tiểu Nguyệt bịu môi, rót cho Nguyệt Công Tử một chén trà nóng.- Phải rồi, cỏ Tu Du trong kho còn lại bao nhiêu.

- Còn hai bao nhỏ ạ- Cất hết đi, để lại một phần.Đối với cái nhìn thắc mắc của Tiểu Nguyệt, Nguyệt Công Tử cười nhẹ.- Dám hạ dược ta, chẵn lẻ ta không thể trả thù một chút sao, lại nói....

Trên giấy đã được viết xuống bốn câu thơ Tóc Xanh gửi gắm nơi nào Than người nghèo khóKhông ao ước trời đấtMây dệt nên mưa- Phải xem đôi tình nhân nhỏ này lựa chọn thế nào rồi.

Thuốc giải độc đưa đi với một lạng cỏ Tu Du, chỉ đủ cho một liều thuốc giải.
 
Viễn Nguyệt ( Cung Viễn Chủy X Nữ Chính)
Chương 16


- Cỏ Thử Lời Cung Viễn Chủy là lần đầu tiên nghe tên loại dược này, chưa từng đọc qua trong sách, Cỏ Thử Lời này hiển nhiên là dược do Nguyệt Trưởng Lão tự mình tạo nên.

Bao đời Nguyệt Trưởng Lão đều có khả năng y thuật rất lợi hại, Cung Viễn Chủy đã có cơ hội tiếp xúc vài lần phải công nhận khả năng của vị Nguyệt Trưởng Lão đời này không tầm thường.

Nếu Cỏ Thử Lời là của Nguyệt Trưởng Lão vậy có thể tin tưởng, nhưng Vân Vi Sam dù có thế nào thì Cung Viễn Chủy vẫn không tin.

- Ta cũng không tin, nhưng Nguyệt Trưởng Lão không có lý do gì để che giấu thân phận của một thích khách Vô Phong cả.

Nguyệt Trưởng Lão từ nhỏ lớn lên ở hậu sơn, chưa từng tiếp xúc với bên ngoài, lòng trung thành không cần đoán cũng biết, chính vì vậy dù vẫn mang hoài nghi vời Vân Vi Sam, Cung Thượng Giác cũng không thể không cho Nguyệt Trưởng Lão chút mặt mũi.

- Vậy Nguyệt Trưởng Lão nói gì về chuyện con trai Giả quản sự.Đây cũng là mục đích chính khiến Cung Thượng Giác tốn công tốn sức đến núi sau một chuyến.

- Nguyệt Trưởng Lão đã đồng ý với ta sẽ điều tra chuyện này, nhưng mà....Nhưng mà trước khi hắn rời đi, Nguyệt Trưởng Lão đã nói có một loại dược liệu có tác dụng trị được bách bệnh, cải tử hoàn sinh, chính là Xuất Vân Trùng Liên.

- Ca, nhưng mà cái gì?- Không có gìCung Thượng Giác lắc đầu phủ nhận điều mình vừa nghỉ đến.Xuất Vân Trùng Liền là kỳ dược dị thảo đã tuyệt tích trên giang hồ, Cung Viễn Chủy phải hao tâm tổn sức bao nhiêu năm mới tìm được vài hạt giống dưới lớp tuyết dày lại tốn thêm vài năm chăm sóc, tiêu tốn bao nhiêu dược liệu quý hiếm khác mới nuôi lớn được một đóa duy nhất, đáng tiếc sau đó đã phải giao cho Cung Hoán Vũ luyện công.Cung Thượng Giác không tin, ngoại trừ Cung Môn còn nơi khác có thể nuôi ra được một đóa Xuất Vân Trùng Liên khác, dù có có thì vời gia thế tầm thường như gia đình Giả quản sự chưa chắc gì có tiền để mua được đóa hoa đó.

Chuyện này còn cần phải điều tra thêm.

- Phải rồi ca ca, lần này huynh đến núi sau có gặp được cô nương đó không.

Kim Lạc nói qua với hắn, tiểu cô nương ở bên cạnh hắn cả buổi tối hôm đó là dược đồng theo bên cạnh Nguyệt Trưởng Lão, lần này cũng là theo Nguyệt Trưởng Lão về núi sau.

- Đệ muốn hỏi Tiểu Nguyệt cô nương.

Cung Thượng Giác rời mắt khỏi cuốn sách trên bàn hứng thú nhướng mày nhìn đệ đệ nhỏ tuổi chưa thành niên nhà mình, hiếm khi thấy Cung Viễn Chủy để ý đến chuyện khác ngoại trừ về y dược và Cung Thương Giác.

- Ca ca, lúc trước huynh nói chủ trì thử thách chỉ cần Cung Chủ là đủ rồi, nàng ta chỉ là dược đồng đi theo là gì?Lúc trước không quan tâm, hiện tại Cung Viễn Chủy chợt nhận ra, cái người gọi là Tiểu Nguyệt kia nhưng người xung quanh hắn ai cũng từng gặp qua, ca ca đã gặp, Thượng Quan Thiển cũng đã gặp, ông lão Trương Hành kia cũng đã gặp, gần như người trong Y Quán cũng đã thấy qua.

Chỉ có hắn là chưa từng gặp mặt qua.

- Đã gặp được, nàng là người dẫn đường cho ta đến Nguyệt Cung, còn việc nàng tham dự thử thách là quyết định của Nguyệt Trưởng Lão, Tiểu Nguyệt cô nương cũng chỉ làm theo lệnh chủ tử thôi.

Cung Thượng Giác nhìn gương mặt có chút khó chịu của Cung Viễn Chủy cười nhẹ một cái, tiện tay uống một ngụm trà, rất muốn xem biểu tình tiếp theo của đệ đệ nhỏ.- Chủ tử, ha...

đã đến Y Quán của ta rồi còn không hỏi xem ta có cho đi không.

Cung Viễn Chủy nhếch mép cười lạnh, Y Quán của hắn là nơi thích đến thì đến thích đi là đi sao, không một lời thống báo cứ thế mà biến mất.

Đợi xem lần tiếp theo đến y quán hắn xử lý người như thế nào.Quay lại Nguyệt Cung ở núi sau.

Tiểu Nguyệt một thân một mình đứng đối diện Cung Tử Vũ và Vân Vi Sam.

Ba con người, sáu cặp mắt trợn tròn nhìn nhau.

Không gian xung quanh ba người căng như dây đàn.

Ách...Tiểu Nguyệt đột nhiên cong lung hắt hơi một tiếng phá vỡ không khí yên lặng, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Cô theo thói quen sờ trán, không nóng, bắt mạch, không cảm lạnh.

Không phải thiên tai thì do nhân họa, Ai đang nhắc đến cô, nhưng mà dù là ai đi nữa thì hai vị trước mặt đây mới đáng được quan tâm trước.

- Tiểu Nguyệt cô nương....Nguyệt Trưởng Lão....Cung Tử Vũ ngập ngừng. hắn thông báo với Ngọc Hàn đã nấu xong thuốc giải muốn nhờ Nguyệt Trưởng Lão đến xem, không nghỉ tới người đến là Tiểu Nguyệt, người trước đó không lâu vừa kề dao lên cổ hắn.- Vũ Công Tử đừng nghỉ nhiều, câu trả lời cuối cùng của ngài là.

Đây chắc chắn là một trò chơi khăm từ Nguyệt Công Tử.

Theo lý mà nói, người đứng đây phải là Nguyệt Công Tử, chỉ là cái vị họ Nguyệt kia vừa nghe Ngọc Hàn thông báo xong đã đứng dạy bỏ đi thẳng đến rừng trúc, trước khi đi bỏ lại một câu cho Tiểu Nguyệt " Dẫn Cung Tử Vũ và Vân Vi Sam đến gặp ta".

Một câu này là thừa nhận Cung Tử Vũ qua ải rồi à.Tiểu Nguyệt nhìn bóng lưng người mình ngưỡng mộ gần như cả đời người mà muốn chửi tục một câu.

Công Tử rõ ràng biết sau chuyện đó cô không thể nào đối diện với đôi tình nhân kia.

- Câu trả lời nằm ở ba loại dược liệu cuối cùng Nguyệt Công Tử nói với bọn ta trước đó, Vu Khương, Cỏ Tu Du, Giải Mao, Vu Tu Giải.

Thực Tâm Chi Nguyệt vốn không cần giải.

Cung Tử Vũ đã không còn bị tê chân, Vân Vi Sam đã không còn triêu chứng nôn ra máu, dù thuốc giải trước đó hai người uống qua cái đủ cái không.

Tiểu Nguyệt nghe câu trả lời xong liền cong miệng cười, chấp tay hành lễ- Chúc mừng Vân cô nương, chúc mừng Chấp Nhận đại nhân đã thuận lợi vượt qua ải thứ hai.

- Tiểu Nguyệt cô nương, cô vừa gọi Vũ Công Tử là....- Ngài ấy đã vượt qua thử thách, Nguyệt Cung công nhận ngài ấy là Chấp Nhận đại nhân.

- lúc trước Tiểu Nguyệt cô nương thẳng giọng bảo ta trượt.....- Đáp án ngài lấy từ Công tử là sai, đáp án đúng vẫn là ngài tự nghĩ ra.

Với lại...lời của Nguyệt Công Tử mới được tính, ta cũng chỉ là một Dược Đồng mà thôi.

Tiểu Nguyệt trừng mắt lai với ánh nhìn trêu chọc cả Cung Tử Vũ, cô không ngại rút đao thêm lần nữa, nhưng người này đã là Chấp Nhận rồi, cô làm thế là tạo phản thật.

Với lại lúc đó cô chỉ là nhất thời tức giận.- Dù chỉ là một Dược Đồng nhưng Tiểu Nguyệt cô nương rất lợi hại, ta cũng rất nể phục lòng trung thành của cô nương, giá mà tên Kim Phồn kia được một phần như cô nương thì tốt rồi.Cung Tử Vũ là người thấu tình đạt lý, hoàn toàn hiểu hành động của Tiểu Nguyệt, lại nghỉ tới tên Kim Phồn suốt ngày chăm chọc hắn mà rên trong lòng.

Đều là thân cận bên cạnh sao lại khác biệt như thế?

- Đa tạ Chấp Nhận đại nhân khen ngợi, Nguyệt Công Tử đang đợi ở rừng trúc, ta đưa hai vị đến đó nếu có gì thắc mắt cứ hỏi trực tiếp ngài ấy là được.

Rừng trúc nói là đối diện cổng Nguyệt Cung nhưng cũng phải đi một đoạn sâu vào bên trong mới thấy được một khoảng đất trống chuyện dụng để luyện đao, bình thường Tiểu Nguyệt và Nguyệt Công Tử luôn đối đấu tại đây, Tiểu Nguyệt biết dù mình có liều mạng đánh cũng không làm thương được Nguyệt Công Tử nên mỗi lần đều hết lòng hết mình, kết quả vẫn luôn là thua thảm hại.

- Chấp Nhận đại nhân, mời.

TIểu Nguyệt dừng chân ở vòng ngoài đưa tay ra hiệu Cung Tử Vũ một mình đi tiếp.

Tiếp theo Nguyệt Công Tử sẽ kiểm tra nội lực và trình độ đao pháp của Cung Tử Vũ nên Tiểu Nguyệt và Vân Vi Sam chỉ có thể đứng bên ngoài quan sát.

Vân Vi Sam kín đáo nhìn Tiểu Nguyệt. suy đoán Tiểu Nguyệt biết Vân Tước vẫn luôn ám ảnh tâm trí Vân Vi Sam, bản thân có nhiều điều muốn hỏi nhưng cuối cùng vẫn phải tự trấn an bản thân bình tỉnh lại.

Nơi này là Nguyệt Cung, nếu Vân Vi Sam không cẩn thận bị bại lộ thì chết là lựa chọn duy nhất.

Vân Vi Sam không muốn chết, nàng muốn biết tin tức của Vân Tước, muốn an toàn rút lui khỏi Cung Môn, rời khỏi Vô Phòng sống một cuộc sống bình thường, an yên.

- Vân Cô NươngTiểu Nguyệt đột nhiên lên tiếng cắt đứt dòng suy nghỉ của Vân Vi Sam.

- Tiểu Nguyệt cô nương, có chuyện gì sao?- Vân Cô nương ở bên cạnh Chấp Nhận đại nhân một thời gian rồi, không biết Vân cô nương cảm thấy ngài ấy thế nào.

Vân Vi Sam bị hỏi như vậy nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, nàng đưa mắt nhìn Cung Tử Vũ đang đứng nói gì đó với Nguyệt Trưỡng Lão.

Những ký ức ở bên cạnh Cung Tử Vũ lấn lượt hiện tại trong tâm trí nàng.

Tiểu Nguyệt không nhận được câu trả lời cũng không phàn nàn gì, yên lặng để Vân Vi Sam tự suy nghỉ.

Tiểu Nguyệt đã ở bên cạnh Nguyệt Công Tử đủ lâu để hiểu được ngụ ý phía sau những hành động của Nguyệt Công Tử.

Theo đánh giá của Tuyết Trùng Tử đại nhân, Cung Tử Vũ là một người trọng tình nghĩa, tính cảm hắn dành cho Vân Vi Sam chỉ cần có mắt liền có thể nhìn ra, thích chính là thích.

Nhưng Vân Vi Sam thì lại khác, nàng là sát thủ phải suy tư nhiều thứ mà tham vọng cũng nhiều.

Dù nàng thật sự có tình cảm với Cung Tử Vũ thì chưa chắc tình cảm ấy đủ lớn để nàng buông bỏ những tham vọng kia.

Nguyệt Công Tử muốn Vân Vi Sam cẩn thận cảm nhận tình cảm của Cung Tử Vũ, tin tưởng hắn, dựa vào hắn.

Cũng muốn Cung Tử Vũ phải trở nên thật mạnh mẽ để có thể chống đỡ được bầu trời đang từng ngày vỡ tan của Vân Vi SamSuy cho cùng Nguyệt Trưởng Lão lại như Nguyệt Lão, đều muốn ngươi có tình có thể về cùng một nhà với nhau.

Để hai người họ sau này không cần phải hối hận như hắn bây giờ.

Nhìn giọt nước mắt chảy dài trên gò má xinh đẹp, Tiểu Nguyệt biết mình trợ công thành công rồi.

Đã lung lây rồi chỉ cần động nhẹ thêm một cái nữa là đủ rồi.

Vào thời điểm Vân Vi Sam nhặt chiếc vòng tay Nguyệt Công Tử cố tình bảo Tiểu Nguyệt đến núi trước lấy về hàng phòng thủ của Vân Vi Sam đã triệt để đổ vỡ.Tiểu Nguyệt nhìn Vân Vi Sam khóc đến vành mắt đỏ âu thật thảm thương, không biết nên nói gì cho phải chỉ có thể đưa khăn tay của mình cho nàng.

- Vân cô nương, nén xúc động, ta đưa cô về lại núi trước.

Vân Vi Sam đưa tay, Tiểu Nguyệt tưởng là nàng lấy khăn teyay, không nghỉ tới là nắm lấy tay cô Tay Tiểu Nguyệt truyền đến cảm giác tê dại đau đớn, bàn tay Vân Vi Sam siết chặt đến run rẩy, đôi mắt hạnh long lanh trừng lớn nhìn Tiểu Nguyệt không chớp mắt như muốn hỏiNguyệt Cung các người đến cùng biết những gì....- Được, làm phiến Tiểu Nguyệt cô nương rồi.
 
Viễn Nguyệt ( Cung Viễn Chủy X Nữ Chính)
Chương 17


- Công Tử, Vân Vi Sam trở về rồi Kim Phục nhận được thông báo từ hộ vệ gác cổng liền báo cho Cung Thượng Giác.- Như vậy có nghĩa Cung Tử Vũ đã vượt qua thử thách, xem ra chúng ta đã xem thường hắn .

Cung Tử Vũ vượt qua thử thách nhanh hơn Cung Thượng Giác dự đoán.

- Còn có Chủy Công Tử, Tiểu Nguyệt cô nương cũng đã trở về rồi, hiện tại đang trên đường đến y quán.

Kim Phồn biết Cung Viễn Chủy vẫn đang đợi tin tức của nữ y sư tối hôm đó, nên thuận tiện hướng Cung Viễn Chủy báo cáo.

- Cuối cùng cũng chịu về, ca caCung Viễn Chủy nghe được tin mắt liền ánh lên một tia tinh ranh, lặp tức nhìn Cung Thượng Giác. chỉ cần Cung Thượng Giác có ở Cung Môn mỗi buổi sáng Cung Viễn Chủy đều sẽ chạy đén Giác Cung ăn sáng, uống trà và bồi chuyện cùng Cung Thượng Giác đến tận trưa.- Đi điCung Thượng Giác phất tay đuổi người.

Nhìn bóng lưng chạy đi của Cung Viễn Chủy khóe miệng không kìm chế được mà cong lên.

- Hiếm khi thấy Chủy Công Tử vui vẻ như vậy.

Kim Phục cũng lần đầu tiên thấy Chủy Công Tử quan tâm người nào ngoài Giác Công Tử nhịn không được cản thán một câu.

- Lớn rồi.

Cung Thượng Giác cũng không trách Kim Phục nhiều chuyện. vừa nhìn sách vừa cười đáp lại.

Đứa trẻ hắn nhìn từ nhỏ tới lớn hiện tại đã trưởng thành rồi.

Tiểu Nguyệt đến Y Quán là để dọn dẹp phòng nhỏ của mình, lúc trước rời đi vội vàng vẫn chưa kịp dọn dẹp, dù cô biết sẽ có người hầu phụ trách việc này nhưng vẫn nên ghé qua xem một chút xem có để quên vật gì không.Hai hộ vệ canh cửa cũng đã quá quen mặt Tiểu Nguyệt, nhìn thấy cô còn nhiệt tình chào, hỏi vì sao mấy hôm nay không thấy cô tới Y Quán.

Tiểu Nguyệt trả lời qua loa là bận nhiệm vụ từ chủ tử rồi bước chân vào Y Quán.

Y Quán hôm nay vắng vẻ, cả hành lang dài không một bóng người chỉ vang vọng tiếng bước chân của cô và tiếng gió hiu hiu.

Không gian tỉnh lặng làm Tiểu Nguyệt bất giác chìm vào trong suy tư.

Y Quán cách Giác Cung không xa, Cung Viễn Chủy đã đến Y Quán trước cả Tiểu Nguyệt.

Theo lời lão Trương Hành thì cái người Tiểu Nguyệt kia thường xuyên lui tới phòng thuốc, nên hắn đến đó đợi sẵn vốn muốn dọa cho một phen thế nhưng lại đợi mãi vẫn không đợi được người đến liền mất kiên nhẫn đi tìm người.Ra khỏi phòng thuốc ánh mắt Cung Viễn Chủy liền chạm vào thân ảnh một nữ tử mặt bạch y phù vân, tóc đen dài như thác đỗ, những lọn tóc nhẹ nhàn cuốn quanh trâm cài ngân nguyệt, gương mặt tuy không động lòng người như Thượng Quan Thiển và Vân Vi Sam nhưng thanh tú trong trẻo như suối chảy, đôi mắt đen thẩn thờ nhìn hòn non bộ giữa sân không biết tâm trí đã bay đến nơi nào.

Cung Viễn Chủy gần như ngay lập tức khẳn định người mình muốn tìm là tiểu cô nương này.

Nhìn qua cũng thật thuận mắt , trên người cũng không dính dán tới hai chữ Vô Phong.

Nhưng đứng thẩn thờ như thế trông thật ngốc quá.

Cung Viễn Chủy nhướng mày, lấy từ trong túi dược luôn mang bên người một viên đan dược nhỏ, trở tay liền bắn thẳng đến Tiểu Nguyệt.

BộpTiểu Nguyệt đang đắm chìm trong suy tư thì cảm thấy đầu mình một thứ va vào, khẽ giật mình nhanh tay chộp lấy thứ đó đang rơi xuống.

Là một viên đan dược đen nhánh kết cầu mềm xốp bóp nhẹ liền vỡ nát, mùi đắng chát liền tỏa ra.

Tiểu Nguyệt ngửi qua liền biết thành phần trong đó.

Cỏ Đinh Lương, Mộc Hoàng Thảo, Cổ Từ Hoa, Thang Hoàn căn,.....Độc.

Tuy không phải kịch độc nhưng tuyệt đối không phải là thứ tốt lành gì.

Tiểu Nguyệt còn chưa kịp tự hỏi là ai muốn hạ độc mình thì lại cảm nhận được có thứ đang lao về phía mình liền xoay người một vòng tránh đi, thứ kia cắm thẳng vào cột gỗ sau lưng.

Tiểu Nguyệt nghiêng đầu nhìn thứ kia.

Ám khí.

Một thanh ám khí nhỏ, sắc bén, tinh xảo, dưới ánh nắng ánh lên mộ tia sáng xanh quỷ dị.

Gáy Tiểu Nguyệt lập tức lạnh toát.

Thanh ám khí này có tẩm độc.

Đây là muốn giết người sao?

Tiểu Nguyệt không biết trong thời gian nữa tháng mình về hậu sơn đã có chuyện gì xảy ra mà lại có người muốn giết cô, ngay tại Y Quán này.

Tiểu Nguyệt theo bản năng quay người lai nhìn theo hướng ám khí bay tới để tìm chủ nhân của thanh ám khí và viên độc dược thì đập vào mắt là một đám lông xám mềm mại.

Trái tim Tiểu Nguyệt nhảy lên một cái thật mạnh khiến lòng ngực đau nhói một cái, cả người lùi lại một bước ngước mắt nhìn người đối diện.

Gương mặt anh tuấn vẫn chưa rủ bỏ được nét trẻ con sinh động hơn so với ký ức cô có.

Đôi mắt đào hoa đang nhìn cô chăm chú, đôi môi mỏng nhếch lên một đường cong đầy giễu cợt, mạc ngạch to bản vắt ngang che đi chiếc trán cao.

Đặc biệt là mái tóc, lúc nằm trên giường bệnh không có gì nhưng hiện tại được gắn những chiếc lục lạc và trang sức bạc nhỏ, càng khiến cho vị Cung tiểu công tử nổi bật và tinh nghịch.

- Ngươi là Tiểu Nguyệt.

Cung Viễn Chủy đương nhiên phát hiện ánh mắt Tiểu Nguyệt đang dính lấy tóc của mình, trong lòng đắc ý, mấy thứ trang sức nhỏ nhỏ này đều là ca ca hắn mang từ bên ngoài về.- Là ta, Chủy công tử tìm ta có việc gì sao.Tiểu Nguyệt bị hỏi vội rời ánh mắt gật đầu, lại cảm thấy gương mặt của hắn thật chói mắt, chỉ cần nhìn lâu một chút liền cảm thấy đau nên lại từ từ hạ ánh mắt xuống đếm lông trên áo Cung Viễn Chủy.

"Đến cả y phục cũng đặc biệt nữa" Tiểu Nguyệt cảm thán, cảm giác như Cung Thượng Giác đem hết tiền của Cung Môn đắp lên người vị tiểu công tử này.- Đi theo ta.

Đêm hôm đó dù hắn mê mang nhưng vẫn cảm nhận được một luồn nội lực xa lạ nhưng nhẹ nhàn thanh mát cuốn theo nội lực của hắn tuần hoàn.

Nội lực hoàn toàn không giống của ca ca, lạnh lẻo dứt khoát mạnh mẽ.

Khi biết người đó là nữ hắn có chút ngoài ý muốn, Cung Môn có quy định nữ tử không được tập võ, cho nên Cung Viễn Chủy càng muốn gặp tiểu cô nương gọi là Tiểu Nguyệt này.Xem ra đúng như ca ca nói, không chỉ xinh đẹp, thông hiểu y thuật mà thân thủ cũng không tồi.

Cung Viễn Chủy đi qua người Tiểu Nguyệt tiện tay rút thanh ám khí trên cột gỗ xuống, đi ra khỏi Y Quán.

Tiểu Nguyệt hiện tại chỉ muốn một đường chạy thẳng về núi sau, nhưng độc dược vỡ nát trên tay như một lời cảnh cáo cô tốt nhất nên nghe theo lời người này nếu không muốn thanh ám khí kia mộ t lần nữa bay về phía mình.

Tiểu Nguyệt than trong lòng cắn môi đi theo.

Phía sau tóc của Cung Viễn Chủy cũng có gắn trang sức nhỏ.

Không hiểu sao, nhiều trang sức như vậy nhưng lại không khiến hắn trở nên thô tục mà chỉ khiến Cung Viễn Chủy thêm nổi bật, nhìn thật sự rất hợp với hắn.

Tâm lý thiếu nữ khiến Tiểu Nguyệt tự hỏi nếu mình cũng gắn trang sức nhỏ lên tóc liệu có đẹp không, có nên đến Thương Cung tìm Hoa Công Tử nhờ ngài ấy làm vài cái cho mình không????Mái tóc của Cung Viễn Chủy đã hoàn toàn thôi miên Tiểu Nguyệt, cứ thế mà ngây ngốc đi theo sau hắn, đến khi định thần lại thì đã đứng ở Chủy Cung.
 
Viễn Nguyệt ( Cung Viễn Chủy X Nữ Chính)
Chương 18


Tiểu Nguyệt ngồi xuống bàn trà của Chủy Cung, nhìn thao tác pha trà thuần thục, mây trôi nước chảy pha chút lười biếng của Cung Viễn Chủy, đến khi một chén trà đang bốc lên từng làn hương thơm ngát được đặt đến trước mặt.

Tiểu Nguyệt mới bất an hỏi.

- Chủy công tử, ngài tìm ta có chuyện gì sao.

Cung Viễn Chủy nghiêng đầu nhìn Tiểu Nguyệt một bộ dạng đứng ngồi không yên.Sợ hắn sao.- Cũng không có gì, chỉ là muốn cảm tạ ngươi thật đàng hoàng, ngươi muốn gì cứ nói, chỉ cần trong khả năng bản công tử cho ngươi.

- Chủy công tử, điều này thật sự không cần thiết, ta chỉ là đúng với trách nhiệm của mình thôi.

Từ nhỏ lớn lên ở núi sau nên có nhiều chuyện không biết nên thành ra sở thích cũng không có gì gọi là đặc biệt, ngoại trừ y dược thì nhiều nhất cũng chỉ có những món trang sức lấp lánh mới khiến cho Tiểu Nguyệt động tâm một chút.

Nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.

Mỗi năm Tiểu Nguyệt đều sẽ được Nguyệt Công Tử tặng cho một hai món trang sức nhỏ, đối với Tiểu Nguỵệt như vậy là quá đủ rồi.

- Thật sự thứ gì cũng không muốn.

Cung Viễn Chủy nhướng mày, có chút bất ngờ, lần đầu tiên hắn thấy một người có tham vọng nhạt nhòa như Tiểu Nguyệt.

- Nếu ngươi muốn Xuất Vân Trùng Liên ta cũng có thể rộng lòng đấy.

Đều là những người am hiểu y dược, Cung Viễn Chủy biết sức hút của Xuất Vân Trùng Liên lớn cỡ nào, ngay cả Nguyệt Trưởng Lão cũng động lòng nói gì đến một dược đồng nhỏ bé như Tiểu Nguyệt.

Hắn muốn xem thử Tiểu Nguyệt có từ chối được Xuất Vân Trùng Liên hay không.

Tiểu Nguyệt vốn còn đang giả vờ mình không hề sợ hãi điều gì, mình rất bình thường.

Cuối cùng vẫn bị câu nói của Cung Viễn Chủy là cho giật thót mình.Xuất Vân Trùng Liền!!!!!- Ăc..khụ khụ, Chủy Công Tử...khụ, ngài đừng đùa như vậy, ta chỉ là thức khuya một chút thôi.

Tiểu Nguyệt chật vật ho khan, tìm khăn tay trên người thì chợt nhớ đã đưa nó cho Vân Vi Sam nên chỉ có thể dùng tay áo lâu đi vệt trà trên khóe miệng, trong lòng niệm.Nguyệt thần trên cao, Xuất Vân Trùng Liên là thứ nói muốn là có thể đưa ra sao.

Chỉ sợ nếu Tiểu Nguyệt thật sự gật đầu muốn Xuất Vân Trung Liên, Cung Viễn Chủy sẽ trực tiếp nhét độc vào miệng diệt khẩu ngay chứ không đùa.

- Thế thì cũng không được, ta không thích mắc nợ người khác, ngươi mau nghỉ xem bản thân muốn gì đi, nếu không ngươi đừng nghỉ bước chân ra khỏi Chủy Cung ngày hôm nay.

Tiểu Nguyệt thật sự muốn cắn lưỡi cho rồi, cô có thể dám đòi thứ gì từ vị tiểu tổ tông nay chứ, nhưng nhìn bộ dạng ung dung bình chân như vại của Cung Viễn Chủy không giống như đang đùa.

Cả hai lâm vào trạng thái yên lặng, Tiểu Nguyệt cuối mặt suy nghỉ xem mình nên yêu cầu thứ gì hay như lời Cung Viễn Chủy nói, trực tiếp muốn đóa Xuất Vân Trùng Liên đại danh đỉnh đỉnh kia.

Còn Cung Viễn Chủy thì một bên uống trà thưởng thức bộ dạng bối rối của Tiểu Nguyệt, suy nghỉ đi, suy nghỉ tới mai hắn cũng chờ được.

Sau một lúc, cuối cũng Tiểu Nguyệt cũng ngẩn đầu lên, ánh mắt lại lần nữa rơi vào mái tóc của Cung Viễn Chủy.- Vậy ngài cho ta một cái đó đi.

Cung Viễn Chủy nhướng mày, tất nhiên biết Tiểu Nguyệt đang ám chỉ "cái đó" là cái gì.

Mấy thứ trang sức nhỏ này đều là quà tặng của ca ca, hắn vẫn luôn rất trân trọng, không cho bất kỳ ai chạm vào.

Người hầu hạ hắn cùng lắm cũng chỉ giúp hắn thắt tóc, trang sức nhỏ vẫn là hắn tự mình đeo lên.

Nhưng nếu Tiểu Nguyệt thật sự muốn, hắn cũng không keo kiệt một vài cái này với nàng.

- Đưa tay ra.

Nói rồi Cung Viễn Chủy rất không tình nguyện gở một cái lục lạc nhỏ từ trên bím tóc của mình xuống.

Tiểu Nguyệt không ngờ Cung Viễn Chủy lại trực tiếp gở từ trên tóc của mình xuống.

Mắt thấy đôi chân mày của thiếu niên anh tuấn đang cau lại mất kiên nhẫn, Tiểu Nguyệt vội đưa hai tay chụm lại với nhau.

đinh đang....Tiếng lục lạc vang lên nhẹ nhàn phải lắng tai mới nghe thấy được.

Cung Viễn Chủy thu tay lại, chiếc lục lạc nhỏ đã nằm trong đôi bàn tay trắng trẻo, những ngón tay thon dài sớm đã chai sần vì nghiền thuốc, sắc thuốc mỗi ngày.

Tiểu Nguyệt cẩn trọng nắm hai tay lại, nâng niu chiếc lục lạc nhỏ như sợ nó sẽ rời khỏi tay mình. lục lạc nhỏ ánh lên ánh sáng bạc dưới tia nắng như mang theo hơi ấm từ vị chủ nhận cũ lặng yên nằm trong tay vị chủ nhân mới.

Cung Viễn Chủy nhìn gương mặt từ lúc bước chân vào Chủy Cung vẫn luôn căn thẳng và cảnh giác, thế mà một món đồ nhỏ đã có thể dỗ dành được, hiện tại đang rạng ngời như một mặt trời nhỏ...À không...Phải là một mặt trăng nhỏ mới đúng.

- Ngốc quá.

Cung Viễn Chủy nhẹ nhàng mắng một câu chỉ đủ để hắn nghe được.

- Từ ngày mai, ngươi không cần đến Y Quán nữa.

Lúc tên họ Giả kia phản bộ Y Quán đúng là có chút rối loạn nhưng hiện tại lão Trương Hành đã thu xếp ổn thỏa rồi.

Y Quán ổn định lại cũng không cần Tiểu Nguyệt đến giúp nữa.

- thay vao đó, trực tiếp đến Chủy Cung là được.

Y Quán không thiêu Y Sư nhưng Chủy Cung của hắn xác thật thiếu một dược đồng, hạ nhân của Chủy Cung tuy có thể nhận biết được thảo dược nhưng dược lý lại không tinh.

Nghe nói Tiểu Nguyệt là dược đồng bên người Nguyệt Trưởng Lão, công việc của một dược đồng ra sao nàng đã nắm trong lòng bàn tay, hắn cũng chẵn cần phải tốn công phí sức đào tạo một dược đồng mới.

Trực tiếp mượn người từ Nguyệt Trưởng Lão là được.

Tiểu Nguyệt ngây người, cảm giác cảm xúc của mình như vừa mới bị trêu đùa, câu trước còn đang vui mừng muốn bay lên, câu sau trực tiếp đập cô xuống địa ngục sau thẳm.

- Chủy Công Tử, điều này....Cung Viễn Chủy biết Tiểu Nguyệt đang muốn tìm lý do để không nhận lời, liền cắt ngang.

- Ngươi đã nhận đồ rồi, không thể từ chối đâu, chưa kể mấy món trang sức này rất quan trọng với ta, ta dùng còn thấy tiếc vậy mà lại cho ngươi hẳn một cái.

Khoan, đây không phải là quà cảm tạ ta sao, sao lại thành ra ta đòi hỏi vô lý rồi.

Tiểu Nguyệt còn đang muốn lên giọng phản đối Cung Viễn Chủy đã đứng dạy phủi những hạt bụi vô hình trên y phục thong dong rời đi, dự là chuẩn bị chạy qua Giác Cung cọ cơm để lại Tiểu Nguyệt còn đang há miệng chuẩn bị nói gì đó.

Cuối cùng chỉ đành ngậm lại nuốt xuống một cách trân trối.

Chủy công tử, nếu ngài biết hai người chúng ta đang khác chiến tuyến ngài có trực tiếp diệt khẩu tiểu nữ không.
 
Viễn Nguyệt ( Cung Viễn Chủy X Nữ Chính)
Chương 19


Trời vừa tờ mờ sáng, Tiểu Nguyệt theo thói quen dạy sớm tính toán đi dạo một vòng không ngờ vừa mở cửa ra đã bị một bóng lưng đen tuyền dọa sợ một phen.- Ch...Chủy công tử.

Tiểu Nguyệt ôm ngực vỗ về trái tim vừa nhảy lên một cái thật mạnh, nhìn Cung Viễn Chủy không biết đã đứng trước cửa phòng cô từ bao giờ.

Cung Viễn Chủy nghe thấy Tiểu Nguyệt gọi mới quay người lại, bên khóe miệng lại là nụ cười giễu cợt quen thuộc.

- Ta đặc biệt đến đón ngươi đến Chủy Cung.

Chỉ cần có mắt đều có thể nhìn ra Tiểu Nguyệt không muốn lại gần Cung Viễn Chủy chút nào, cho nên để tránh tình trạng người này lại chạy mất dạng, trời còn chưa sáng Cung Viễn Chủy đã đến Nguyệt Viện đứng chờ trước của phòng Tiểu Nguyệt, người vừa bước ra khỏi cửa liền bắt về Chủy Cung ngay.Tiểu Nguyệt không tình nguyện đi theo sau Cung Viễn Chủy đến Chủy Cung.

Sân sau của Chủy Cung là một vườn thảo dược, tất cả đều do chính tay Cung Viễn Chủy tự tay mình gieo trồng chăm non, mỗi gốc thảo dược nào cũng đều rất tươi tốt, chất lượng thượng phẩm, có thể thấy Cung Viễn Chủy đã tốn bao nhiêu tâm huyết vào vườn thảo dược nhỏ này.

Tiểu Nguyệt ở núi sau cũng có trồng một vườn thảo dược nhỏ, ngậm ngùi tự nhận tay nghề không bằng thiếu niên thiên tài trăm năm có một kia.

Sau này Tiểu Nguyệt đến núi trước, vườn thảo dược nhỏ càng thêm thê thảm.

Cung Viễn Chủy đưa cho Tiểu Nguyệt một cái lọ sứ trắng.

- Tranh thủ lúc trời chưa sáng hẳn, thu cho ta một lọ sướng sớm, tốt nhất là sương còn đọng trên lá, hiểu chưa.Cung Viễn Chủy tiện tay dùng nội lực ngắt một chiếc lá còn đọng giọt sương, cẩn thận hứng vào lọ sứ trên tay mình.

- Tiểu Nguyệt hiểu rồi.

Tiểu Nguyệt nhìn một cảnh này cũng không than thở gì.

Mấy chuyện đi thu thập sương sớm này Tiểu Nguyệt cũng không xa lạ gì, có một vài loại thuốc yêu cầu sương sớm tinh khiết để thay cho nước thường dùng.

Chỉ là cái lọ lớn bằng hai bàn tay thế này thu tới bao giờ đầy đây.

Cung Viễn Chủy nhận được câu trả lời hợp ý hài lòng gật đầu rồi tự mình bắt đầu thu thập sương sớm.

Tiểu Nguyệt thấy vậy cũng nhanh chóng hòa nhập vào đám hoa cỏ thảo dược trong sân nhỏ.Nữa canh giờ sau, cả Cung Môn đã sáng hẳn, Tiểu Nguyệt chui ra khỏi đám hoa cỏ với lọ nước sương sớm đầy, dù Tiểu Nguyệt đã cố gắng nhưng mái tóc đã có phần hổn loạn vướng một vài chiếc lá, y phục trắng ẩm ướt dính phải bùn đất bên dưới.Cung Viễn Chủy sớm đã thu xong phần sương của mình, nhìn bộ dạng thảm thương này của Tiểu Nguyệt nhìn không được phì cười.

Tiểu Nguyệt nghe thấy tiếng cười trong lòng liền cảm thấy không vui, nhưng dưới tình huống đang ở địa bàn của người ta chỉ có thể nuốt giận vào trong, nhẫn nhịn đưa lọ sứ trong tay cho Cung Viễn Chủy.- Chủy Công Tử, người nhìn xem thế nào.

Cung Viễn Chủy nhận lấy, ghé mắt vào nhìn vào liền gật đầu, đây là thành quả hắn muốn.

Trước kia từng bảo người hầu và hộ vệ làm qua, nhưng người hầu lại làm quá lâu, hộ vệ làm nhanh nhưng lại có tạp chất, cuối cùng vẫn là hắn tự mình ra tay.

Hiện tại lọ sứ trong tay được thu đầy, trong veo sạch sẽ khiến hắn rất hài lòng.

- Cho người nữa giờ đổi y phục, lặp tức quay lại nơi này, nếu không ta lại đến đón ngươi.

Cung Viễn Chủy tâm trạng tốt cũng không để Tiểu Nguyệt để một thân bẩn bẩn hề hề chạy tới chạy lui, rất có lương tâm cho người về chỉnh trang lại y phục.

Cũng không quên đe dọa một câu để người kia không chạy mất.Tiểu Nguyệt hiện tại đã không còn tâm trí nghỉ tới việc nên chạy đông hay trốn tây nữa, mặt mũi là to nhất, trở về tắm rửa thay một bộ đồ mới liền cảm thấy cả người khoan khoái, tâm tình thoải mái hơn hẳn, vui vẻ quay lại Chủy Cung.

Hạ nhân trong Chủy Cung đã được dặn dò, thấy Tiểu Nguyệt liền dẫn người đến phòng thuốc riêng của Cung Viễn Chủy.Tiểu Nguyệt bước vào cũng là lúc Cung Viễn Chủy nhất một cái nồi đất nhỏ khỏi bếp lửa, hương thảo mộc thanh mát tỏa khắp căn phòng, Tiểu Nguyệt nhịn không được nhắm mát hít một hơi dài.

Thanh Mạch thảo, Lạc hoa, Cỏ Tu Du, Nhạc Cầm Hoa,....Đều là những thảo dược giá trị liên thành, y sư bình thường nâng niu không nỡ dùng chút sức nào, nhưng ở Cung Môn đều bị Cung Viễn Chủy không chút do dự ném vào nồi nấu lên, thuốc nấu nhanh để lấy được đủ dược lực vừa không làm ô nhiễm nước sương trong vắt cả hai vừa hết tâm hết sức thu thập.

Nước đổ ra từ trong nồi sóng sáng từng dòng vừa đủ một bát nước nhỏ.

Sau đó Cung Viễn Chủy lại cầm thêm một viên đá trắng đang tỏa hơi lạnh thả vào trong bát nước, hàn khí lặp tức hạ nhiệt độ của bát nước vừa được nấu xong, hơi lạnh từng chút xâm chiếm cả bát nước rồi thoát ra ngoài.

Cung Viễn Chủy hài lòng cầm bát nước hoàn bị lạnh băng đang tỏa hàn khí lên nhìn ngắm một lục mới hài lòng đặt xuống, quay người ra hiệu cho Tiểu Nguyệt đang ngây ngốc trong hương thảo dược đến gần.

Cung Viễn Chủy nghiêng đầu nhìn người đến trước mặt, sau khi đã xác định cô nương này không còn dấu hiệu say thuốc, hoàn toàn tỉnh táo mới cần bát thảo dược đã hoàn thiện đặt lên tay Tiểu Nguyệt.- Cầm cần thận, nếu rớt, ngươi làm dược đồng cả đời cho ta cũng không trả nổi.

Vẫn không quên đe dọa một câu.

Tiểu Nguyệt nghe xong liền không tự chủ mà vững tay hơn.

Không phải Tiểu Nguyệt không đền được, với số thảo dược đồ sộ ở Nguyệt Cung, đền lại đầy đủ số thảo dược nấu nên bát nước thuốc này rất đơn giản.Chỉ là vẫn tiếc tiền mà thôi.

Tiểu Nguyệt theo chân Cung Viễn Chủy đến phòng phía sau, có lẽ là phòng nghỉ của Cung Viễn Chủy, có đầy đủ mọi thứ, bàn trà, giường ngủ và tủ đồ không có gì đặc biệt ngoại trừ một thứ.

Tiểu Nguyệt gần như ngừng thở khi nhìn thấy một cái lồng, có phần khung của lồng đèn nhưng bốn phía được che kín bằng mành tre, xuyên qua những khe hở nhỏ, ánh sáng xanh yếu ớt lát lỏi.

Cái này...cái này...cái này...Tiểu Nguyệt theo Cung Viễn Chuỷ ngồi xuống trước chiếc lòng, nhìn tấm mành tre được vén lên, đóa hoa sen đang nở rộ phát quang xanh dịu nhẹ, cánh hoa trong suốt như băng rung động trong sương mù mơ hồ. hương thơm nhẹ nhàn mát lạnh thấu tận tâm can.

Xuất Vân Trùng Liên, được mệnh danh là thần dược có thể mang cả người chết trở về đã tuyệt tích từ lâu nhưng lại một lần nữa trở lại với thế gian dưới bàn tay chăm sóc của thiếu niên thiên tài Cung Viễn Chủy.

Tiểu Nguyệt đột nhiên có một suy nghỉ mơ hồ, phải chăng đóa hoa xinh đẹp mê người này vùi mình trong băng tuyết từ năm này sang năm khác chỉ để chờ đợi vị thiếu niên này tìm được mình.

- Đây là đóa thứ 2 ta dưỡng ra, còn một hạt đang được ươm, rất nhanh liền nảy mầm. cung Viễn Chủy lấy chén nước trên nay Tiểu Nguyệt cẩn thận từng chút mộ đổ vào gốc hoa, mỗi ngày một chén thuốc, mỗi ngày đều tiêu tốn của hắn cả ngàn lượng.

Thật may mắm mỗi ngày đều tươi tốt.

- Chủy Công Tử, ngài đúng là tài giỏi.Tiểu Nguyệt cảm thán, cô từng đọc qua trong sách, Xuất Vân Trùng Liên có điều kiện sinh trưởng rất khắc khe, những nơi có thể đáp ứng được yêu cầu lại không có bao nhiêu nơi.

Yêu kiều như vậy là lý do lớn nhất khiến Xuất Vân Trùng Liên tuyệt tích.

Thế mà Cung Viên Chủy lại nuôi được, đã vậy còn nuôi được tới đóa thứ 2.

- Ca ca ta tuy lợi hại nhưng quanh năm ở bên ngoài, mưa máu gió tanh không biết khi nào sẽ gặp phải trọng thương nên ta mới nhất quyết phải trông được Xuất Vân Trùng Liên.

Chỉ đáng tiếc, đóa đầu tiên trồng ra lại bị Cố Chấp Nhận lấy đi đưa cho Cung Hoán Vũ luyện công gì đó, hừ...Cung Viễn Chủy vừa kiểm tra tình hình của đóa hoa vừa khịt mũi khinh thường cố thiếu chủ, một chút công pháp cũng luyện không thành phải cần tới Xuất Vân Trùng Liên mà đòi làm thiếu chủ này nọ, còn không bằng một góc ca ca hắn.

- Tuy ta không biết là luyện công pháp gì, nhưng nghe qua cảm thấy thật uổng phí quá.

Dược tính của Xuất Vân Trùng Liên mạnh như vậy, ngửi hương hoa thôi cũng đá thấy khỏe cả người, dùng một cánh hoa đã tính là nhiều chứ đừng nói là dùng cả một đóa hoa, dược tính chẵn lẽ cứ như thế đi một vòng rồi đi ra.

Nghỉ thôi đã thấy lòng ê ẩm.

- Ta cũng đã nói như vậy, nhưng cái lão chấp nhận ấy bị Cung Hoán Vũ làm cho mê muội, nhất quyết phải lấy cả đóa hoa.May mắn trong tay Cung Viễn Chủy có 5 hạt giống, mất một đóa liền ươm một hạt khác cho ca ca, hiện tại hoa đã gần thành thục Cung Viễn Chủy cũng đã bắt đầu ươm thêm một hạt nữa, rất nhanh liền có thể nảy mầm, hạt thứ 3 này hắn tính toán nuôi để lấy hạt giống.

Nhưng mà....- Ta đã hứa với cố Nguyệt Trưởng Lão sẽ tặng Nguyệt Cung một bông để các ngươi nghiên cứu.

Cho nên hôm qua hắn nói muốn cho Tiểu Nguyệt một đóa Xuất Vân Trùng Liên không phải là nói đùa.

Vốn hắn định dùng để vừa trả ơn vừa hoàn thành lời hứa với người quá cố nhưng không ngờ cô nàng này chỉ muốn một cái lục lạc nhỏ trên tóc hắn.

Thôi thì, ơn đã trả nhưng món quà giá trị lớn thế này không thể tặng không được, bắt người lao động cho mình một thời gian cũng không tính là quá đáng nhỉ.
 
Back
Top Bottom