Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Viêm Ruột Thừa Gặp Sếp "Cuồng" Công Việc

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,599
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPBHWCnHFTXzLWTOxTv6sROdsG3BMDkyjc0l5eMzKLU358DQZmhMu_MXflxEYkoHriA-Fc_otwk_ewMHj0vzKVOXnr7QzY6jp9bEnQyOkeusp9DzJVjkgouF10wUA4nEZTQtDTiLPQpjOzhSl5_AR6k=w215-h322-s-no-gm

Viêm Ruột Thừa Gặp Sếp "Cuồng" Công Việc
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Làm việc thêm giờ sửa phương án đến mức muốn ói.

Vào viện, lại nằm chung phòng với sếp cuồng công việc.

Tôi ôm bụng, vừa đau vừa cố tỏ ra mạnh mẽ chào anh ta: “Trùng hợp ghê ha, Tổng giám đốc Kỷ, anh cũng viêm ruột thừa à?”

Ánh mắt anh ấy rời khỏi màn hình máy tính, nhìn sang tôi, ngoắc tay gọi lại gần: “Cô đến đúng lúc lắm, phương án của cô vẫn còn chỗ cần sửa!”

Tôi cố gượng cười: “Ha ha… Anh cũng tận tâm quá rồi đó…”

Anh nhìn tôi đầy oán trách, nói: “Có người chẳng phải từng bảo, không có căn hộ rộng thênh thang thì đừng mơ theo đuổi chị gái à? Tôi không cố gắng thì lấy gì mà mua nổi nhà lớn?”

Cứu tôi với!

Câu đó… hình như đúng là tôi từng nói thật!​
 
Viêm Ruột Thừa Gặp Sếp "Cuồng" Công Việc
Chương 1



Nếu ông trời có mắt, xin Người hãy giáng sét xuống đầu con, còn hơn là bắt con phải chịu kiếp nạn nằm chung phòng bệnh với Kỷ “lột da”.

Cơn viêm ruột thừa hành hạ còn chưa đủ hay sao, mà còn phải đối mặt với một Kỷ Khâm Lâm dù đang nằm trên giường bệnh vẫn không quên dí mặt vào laptop để làm thêm giờ? Đã vậy, anh ta còn nhẫn tâm kéo theo con bé đáng thương là tôi đây cùng chịu trận.

Nhưng tôi nào dám hó hé nửa lời. Ai bảo người ta đang nắm giữ yết hầu số phận, là vị sếp trực tiếp quyết định tấm vé ở lại hay ra đi của tôi cơ chứ?

Tôi lê cái thân tàn đang cắm kim truyền, còng lưng sát lại gần màn hình máy tính của Kỷ “lột da”, nheo mắt nhìn vào bản kế hoạch mà tôi đã mất bao tâm huyết để hoàn thành, một kiệt tác mà tôi tin là không có lấy một tì vết.

“Đúng, chính nó đấy. Cô nhìn lại cho kỹ một lần nữa xem, đã thấy vấn đề nằm ở đâu chưa?”

Tôi liếc xéo Kỷ “lột da” một cái, rồi lại dời mắt xuống bản PPT. Từng chi tiết đều hoàn hảo không thể chê vào đâu được: bố cục trang nhã, phông chữ chuyên nghiệp, số liệu rõ ràng, công thức tường minh. Không thể nào có lỗi được!

Ngay khi sự tự tin của tôi dâng lên đến đỉnh điểm, một cú gõ nhẹ nhưng đầy uy lực giáng xuống sau gáy. Giọng nói lạnh như băng của anh ta vang lên, mang theo một sự tức giận không hề che giấu.

“Đầu heo! Một triệu nhân với một phẩy năm phần trăm, cô tính ra một trăm năm mươi nghìn. Trương Miên Chi, cô đang làm từ thiện hay làm kế hoạch kinh doanh cho tôi vậy?”

Tôi rụt cổ lại theo phản xạ. Đúng lúc ấy, đoạn ruột thừa bất trị trong bụng lại co thắt một cơn đau điếng người, khiến tôi phải liên tục hít vào những hơi khí lạnh lẽo.

Đúng lúc ấy, một giọng nói đầy quyền uy như một lưỡi gươm cắt ngang bầu không khí căng thẳng.

“Hai người kia, có định dưỡng bệnh không hay muốn tôi mời ra hành lang làm việc?”

Cô y tá đã đứng sau lưng tôi từ lúc nào. Tôi như được đại xá, vội vã bò về giường. Cô ấy treo bình truyền kháng sinh cho tôi xong, liền quay sang phía Kỷ “lột da”.

“Anh kia, cất máy tính đi! Kéo áo lên!”

Tôi vừa ôm bụng đau, vừa lén liếc sang. Không ngờ lại chạm phải ánh mắt của anh ta đang nhìn tôi chằm chằm. Tôi hoảng hốt quay mặt đi, cơn đau từ ruột thừa lại giật lên một cái, khiến tôi bật kêu thành tiếng.

Sau khi cô y tá rời đi, Kỷ “lột da” lại lôi chiếc laptop ra như chưa có chuyện gì xảy ra.

Tôi giật bắn mình, quên cả cơn đau, vội vàng ngăn lại. “Kỷ… Kỷ tổng! Bác sĩ dặn phải nghỉ ngơi tuyệt đối đó ạ!”

Anh ta liếc tôi một cái, mở máy tính, rồi tiếng gõ bàn phím lách cách lại vang lên đều đặn. Tôi lo lắng không yên, chỉ sợ anh ta lại gọi tôi sang để tra tấn bằng những bản kế hoạch.

Nhưng một lúc lâu sau, anh mới ngẩng đầu lên, ném về phía tôi một cái nhìn đầy oán trách.

“Tôi phải kiếm tiền để mua một căn nhà thật rộng.”

Ờm…

Anh kiếm tiền mua nhà thì liên quan gì đến cọng hành là tôi?

Nhưng ánh mắt anh ta vẫn dán chặt vào tôi, như thể câu trả lời cho mọi thắc mắc của tôi đều nằm trên gương mặt này. Áp lực vô hình từ “gen nhân viên công sở” trỗi dậy, tôi đành phải gượng gạo hỏi một câu: “Sao lại phải mua nhà rộng thế ạ?”

Kỷ “lột da” hừ lạnh một tiếng, đáp: “Vì có người từng nói, đàn ông không có một căn nhà đủ rộng, thì đừng mơ đến chuyện theo đuổi chị đẹp.”
 
Viêm Ruột Thừa Gặp Sếp "Cuồng" Công Việc
Chương 2



Cứu tôi với!

Câu này… hình như chính là một phát ngôn bất cẩn của tôi trong một buổi tiệc rượu nào đó thì phải!

Y tá thông báo chiều nay tôi sẽ phải lên bàn mổ.

Tôi vốn sợ máu, lại càng sợ đau. Chỉ cần nghĩ đến cảnh con dao sắc lạnh rạch một đường trên da thịt mình, hai chân tôi đã mềm nhũn ra, run lên cầm cập.

Kỷ “lột da” thấy vậy liền buông một câu: “Hèn nhát. Một cuộc tiểu phẫu thôi mà, có gì phải sợ? Gây tê toàn thân, cô ngủ một giấc là xong.”

Tôi vẫn sợ đến chết khiếp.

“Nhỡ gây tê không đủ thì sao ạ? Nhỡ bác sĩ mổ nhầm chỗ thì sao? Nhỡ vết sẹo để lại xấu xí thì…”

“Trương Miên Chi, lại đây!”

Dòng suy nghĩ hoảng loạn của tôi lập tức bị giọng nói ra lệnh của anh ta cắt đứt. Áp lực từ cấp trên khiến tôi theo phản xạ lò dò bước đến bên giường anh ta, cứ ngỡ anh ta lại định bắt bẻ gì đó trong công việc.

Nào ngờ, anh ta đặt chiếc laptop sang một bên, kéo tấm chăn lên, bàn tay đặt ngay trên mép áo của mình.

Tay tôi còn nhanh hơn não. Tôi lao đến, đè chặt lên mu bàn tay anh ta, buột miệng hét lên: “Đại hiệp! Dừng tay!”

Anh ta bất lực nhìn tôi, giải thích: “Tôi chỉ định cho cô xem vết mổ của tôi thôi.”

Tôi vẫn giữ chặt tay anh, gật đầu lia lịa.

“Tôi hiểu, nhưng tôi không muốn xem!”

Tôi mắc chứng sợ máu, nhìn thấy vết thương là tâm lý tụt dốc không phanh. Dù đây có thể là cơ hội ngàn năm có một để chiêm ngưỡng cơ bụng của anh ta, nhưng tôi sợ sau khi nhìn xong, mỗi lần nghĩ đến Kỷ “lột da”, tôi sẽ lại có cảm giác buồn nôn mất.

Nhưng chẳng hiểu sao, anh ta lại chẳng thèm đếm xỉa đến lời từ chối của tôi, còn cố dùng sức để gạt tay tôi ra.

Cái gì vậy?

Anh ta định ép tôi phải xem bằng được hay sao?

Anh càng muốn giật ra, tôi càng điên cuồng giữ lại.

“Trương Miên Chi, bỏ tay ra!”

Không bao giờ!

Tôi trừng mắt nhìn anh ta, dùng tất cả sự kiên quyết trong ánh mắt để kháng cự. Tôi dùng tay trái đè lên tay phải, cúi người dồn hết sức bình sinh để trấn áp bàn tay đang không ngừng phản kháng của anh.

Bất ngờ, anh ta rụt mạnh tay lại vì đau. Tôi mất thăng bằng, cả người lao thẳng về phía trước, cắm đầu vào g*** h** ch*n anh ta…

Anh rên lên một tiếng. Tôi ngẩng đầu lên, thấy anh đang nghiến chặt răng, từng chữ một như được rít qua kẽ răng, mang theo một nỗi uất hận không thể che giấu: “Trương Miên Chi! Cô là nghiệp chướng mà ông trời phái xuống để hành tôi phải không?!”

Kỷ Khâm Lâm co chân né tránh, khuỷu tay tôi vô tình va phải anh, khiến màn hình điện thoại rung nhẹ.

May mắn thay, camera đã kịp thời lia đúng vào giao diện làm việc trên màn hình.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cố giữ vẻ bình tĩnh nhất có thể, nói với mẹ: “Mẹ xem, con đang làm việc thật mà. Giờ con bận rồi, mình nói chuyện sau nhé.”

Tôi định bấm nút kết thúc cuộc gọi, thì giọng mẹ ở đầu dây bên kia đột ngột vang lên đầy nghi ngờ: “Bảo Nhi, con đang quen bạn trai phải không?”

Mẹ tôi, từ trước đến nay, vẫn luôn khăng khăng tin rằng tôi đang hẹn hò.

“Không phải đâu ạ. Đó là sếp con. Tối nay sếp cũng phải tăng ca.”

Tôi liếc sang Kỷ Khâm Lâm, ra hiệu nhờ anh phối hợp.

Anh khẽ gật đầu, rồi buông ra một lời nói dối ngọt như đường: “Trương Miên Chi, gửi cho tôi bản phương án mới nhất đi.”

Diễn xuất quá đạt—giọng điệu vừa bình thản lại vừa có chút thúc giục, còn mang đúng chất “sếp lớn” đầy quyền uy.
 
Viêm Ruột Thừa Gặp Sếp "Cuồng" Công Việc
Chương 3



Tôi lén giơ ngón tay cái tán thưởng anh, rồi nói với mẹ: “Mẹ ơi, sếp gọi con rồi. Khi nào rảnh con lại gọi mẹ sau nhé…”

“Khoan đã! Con đang diễn với mẹ đúng không? Mẹ là đồ ngốc chắc? Sếp gì mà đứng gần con sát rạt thế? Đưa camera lại đây! Mẹ muốn nhìn mặt con rể tương lai!”

Tôi không thể tin nổi—từ khi nào mẹ tôi lại lanh lẹ đến vậy?

Tôi còn đang phân vân không biết nên thú nhận là đang nằm viện hay tiếp tục phối hợp diễn kịch thì… Kỷ Khâm Lâm đã thay tôi quyết định rồi.

Anh đẩy tôi ra khỏi khung hình, gương mặt nở một nụ cười rạng rỡ, nói với mẹ tôi: “Cháu chào bác ạ! Cháu là Kỷ Khâm Lâm, bạn trai của Tiểu Chi. Gặp bác thế này hơi đột ngột, hôm nào cháu sẽ theo Tiểu Chi đến nhà thăm bác và chú…”

Tôi trợn mắt kinh ngạc nhìn anh, còn anh với mẹ tôi thì mỗi lúc một nói chuyện càng hăng say.

Người không biết nhìn vào còn tưởng… Kỷ Khâm Lâm mới là con ruột của mẹ tôi.

Đến lúc tôi hoàn hồn lại thì… mẹ tôi với anh đã bàn tới chuyện tuần sau sẽ về đây du lịch rồi!

“Tiểu Kỷ à, tuần sau mẹ với ba con được nghỉ, tính ghé chỗ con du lịch mấy hôm. Tiện thể cũng gặp mặt luôn!”

Tôi vội giật lấy điện thoại, cuống quýt ngăn lại: “Mẹ ơi! Mẹ với ba đừng có náo loạn nữa, không phải như mẹ nghĩ đâu! Đừng tới nha!”

Mẹ tôi cười híp cả mắt: “Chủ yếu không phải tới thăm con đâu, mẹ tới gặp Tiểu Kỷ đấy. Thôi nhé, mẹ cúp máy đây, hai đứa cứ từ từ mà vun vén tình cảm.”

Cuộc gọi kết thúc, bầu không khí trong phòng bệnh đầy ắp sự… lúng túng.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “Kỷ tổng, sao anh có thể tự tiện quyết định như vậy chứ?”

Anh nhướng mày: “Kết quả vậy không tốt sao? Hay là em muốn để chú thím lo lắng khi ở xa?”

Nói thật… thì cũng không hẳn sai.

Mẹ tôi là kiểu người dễ xúc động, lại thích tự suy diễn, chuyện nhỏ xíu cũng có thể bị bà tưởng tượng thành bi kịch sinh ly tử biệt.

Ba tôi khuyên mãi không được, đành phải lặng lẽ làm nền cho mẹ phát rồ.

Nếu để bà biết tôi đang nằm viện, còn vừa mổ ruột thừa xong, chắc chắn nửa đêm cũng xách vali bay tới.

Tôi cười gượng gạo, ban đầu còn thấy bực vì Kỷ Khâm Lâm tự ý quyết định, giờ thì hết giận rồi, thậm chí còn có chút… biết ơn.

“Vậy… cảm ơn anh nha. Nhưng giờ tính sao đây?”

Tôi rầu rĩ — một tuần nữa ba mẹ tôi tới, tôi biết đào đâu ra một “bạn trai” giống hệt Kỷ Khâm Lâm bây giờ để thế vai đây?

Kỷ Khâm Lâm hờ hững nói: “Còn sao nữa? Thuê tôi làm bạn trai thôi.”

“…Hả?”

Ánh mắt anh hơi tránh né, ho nhẹ hai tiếng rồi bổ sung: “Ý tôi là… giả làm bạn trai em, tạm thời đối phó trước đã.”

Tôi lắc đầu, kiên quyết từ chối đề nghị đó.

“Thôi… vẫn là đừng giả vờ nữa.”

Kỷ Khâm Lâm lập tức sa sầm mặt, trầm giọng hỏi: “Sao? Cô coi thường loại người vay tiền mua nhà như tôi à?”1

Tôi nghiêm túc lắc đầu, trả lời chân thành: “Kỷ tổng, tôi là người rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm. Những chuyện như thế này… không thể giả bộ được.”

Đừng nghe tôi nói nghiêm chỉnh thế, thật ra là tôi… không dám nhờ anh ấy giả vờ.

Tôi thuộc kiểu hơi nhát gan — với những thứ mình muốn, nếu thấy xa tầm với thì thà bỏ luôn còn hơn.

Nhưng nếu chỉ cần với tay là có thể chạm đến, thì tôi nhất định phải có được!

Tôi sợ anh phát hiện tôi thực sự có ý với anh, rồi tôi sẽ không kiềm chế nổi mà cứ quấn lấy, đến lúc đó mối quan hệ trở nên khó xử, tôi chẳng những mất cả tình cảm mà còn mất cả việc.

Không đáng!
 
Viêm Ruột Thừa Gặp Sếp "Cuồng" Công Việc
Chương 4



Thôi thì tôi tự kiềm chế thì hơn.

Không phải vì tôi tự ti, mà là tôi chắc chắn một điều — Kỷ Khâm Lâm không có cảm tình với tôi.

Anh suốt ngày mắng tôi là “đầu heo”, ở công ty thì coi tôi như đàn ông mà sai vặt.

Tôi thật sự không thấy chỗ nào cho thấy anh có hứng thú với tôi cả.

Thậm chí… tôi còn nghi ngờ anh chẳng thích phụ nữ!

Kỷ Khâm Lâm ngoại hình khỏi chê, so với tất cả đàn ông trong công ty, không ai vượt qua được.

Năm nay anh mới hai mươi tám, sự nghiệp vững vàng, nhìn cách ba mẹ và chị gái anh đối xử với tôi cũng thấy, gia đình anh còn rất đầm ấm.

Một người điều kiện tốt như thế mà gần ba mươi tuổi vẫn chưa từng công khai yêu ai.

Thời nay, yêu đương đâu còn ràng buộc giới tính.

Tôi với mấy đồng nghiệp từng lén bàn tán về xu hướng của Kỷ Khâm Lâm nhưng sau khi nghiên cứu, chúng tôi kết luận: với lịch trình làm việc kiểu 24 tiếng có tới 16 tiếng ở công ty như vậy, anh ta chắc cũng chẳng có thời gian yêu cả nam lẫn nữ.

Cuối cùng, bọn tôi đi đến một kết luận chắc nịch: Kỷ Khâm Lâm không thích đàn ông.

Hoặc là… anh ấy không thích người nói chung!

Tôi và Kỷ Khâm Lâm quen nhau lần đầu cũng chính ở công ty này.

Lúc đó tôi mới vào thực tập, còn anh là tổ trưởng trong phòng ban của tôi.

Tôi được phân về làm dưới quyền anh ấy.

Anh chỉ hơn tôi hai tuổi, trẻ trung, điển trai, nghe đồn còn có gia thế cực xịn.

Lứa thực tập sinh vào cùng tôi cũng không ít người, nhưng chẳng ai may mắn như tôi.

Mà thật ra, lúc ấy tôi cũng chẳng thấy mình may mắn gì cho cam.

Tôi từ nhỏ đã không thích gây chú ý, cứ thấy ai đẹp, ăn mặc sành điệu là trong lòng tôi lại thấy áp lực.

Tôi luôn nghĩ bản thân và mấy người giỏi giang như vậy có khoảng cách, cố gắng né càng xa càng tốt.

Lúc đó tôi còn muốn theo chị Tần ở bộ phận khác hơn.

Vừa hay, thực tập sinh xinh đẹp dưới quyền chị ấy lại thích Kỷ Khâm Lâm, cô ấy muốn đổi chỗ với tôi.

Tôi ngây thơ chạy tới xin đổi với anh ấy, Kỷ Khâm Lâm chỉ liếc tôi một cái, thầm mắng một câu “đầu heo”.

Anh tưởng tôi không nghe thấy, sau đó mới đổi lại giọng nói bình thường, bảo: “Tôi không thích mấy con bướm lả lơi. Không đổi!”

Thế là khỏi đổi.

Cũng từ đó, cô “hoa bướm” kia bắt đầu thù tôi, kéo theo mấy thực tập sinh khác cùng nhau… cô lập tôi.

Tuy nhiên, tình đồng nghiệp trong công việc thì không thuần khiết như tình bạn học, cũng chẳng quan trọng bằng.

Hơn nữa, làm việc dưới trướng Kỷ Khâm Lâm tôi chẳng còn chút thời gian dư nào để lo chuyện xã giao.... Việc mấy thực tập sinh kia cô lập tôi thật ra cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều.

Kỷ Khâm Lâm là kiểu người nghiện việc, anh ấy nghiêm khắc với cấp dưới, mà với bản thân còn nghiêm khắc hơn.

Những việc anh giao cho tôi, thường thì tôi phải làm tăng ca đến khuya mới kịp hoàn thành.

Dù là 9 giờ tối hay 1 giờ sáng, mỗi lần tôi gửi báo cáo công việc cho anh, chưa tới 30 phút là có phản hồi ngay.

Tôi vừa thấy may mắn vì không bị anh lơ là, vừa căm hận vì anh phản hồi quá nhanh, khiến tôi lúc nào cũng phải trong trạng thái “trực chiến”.

Thời gian thực tập, tôi bị anh vắt kiệt đến mức đầu óc toàn là công việc, chẳng khác gì một phiên bản “cuồng việc” của anh ta.

Nhưng nỗ lực thì luôn có kết quả.

Kết thúc kỳ thực tập, chỉ mình tôi được nhận chính thức, ở lại công ty.
 
Viêm Ruột Thừa Gặp Sếp "Cuồng" Công Việc
Chương 5



Cũng lúc đó, Kỷ Khâm Lâm được thăng chức làm trưởng phòng.

Tôi trở thành một “tiểu tốt” dưới trướng anh ta.

Anh vẫn không thay đổi — làm việc quên mình, bóc lột nhân viên không chút nương tay.

Tụi tôi sau lưng thường than trời trách đất, còn lén đặt cho anh biệt danh “Kỷ lột da”.

Nhưng phải công nhận, anh cũng rất sòng phẳng.

Mỗi khi chia lợi nhuận dự án, anh luôn công bằng, ai làm tốt là có thưởng, khiến người ta cảm thấy “có làm có ăn”.

Vì vậy, dù anh có hơi vô tình, tụi tôi cũng không ai muốn rời đi.

Có lần, tôi đến kỳ kinh nguyệt, đau bụng dữ dội, về nhà ăn xong là lăn ra ngủ quên.

Kỷ Khâm Lâm nhắn đòi số liệu mà tôi không kịp gửi.

Sáng hôm sau, trong cuộc họp phòng ban, anh mắng tôi một trận tơi bời trước mặt mọi người.

Tôi vừa đau bụng vừa bị bẽ mặt, không kìm được mà bật khóc.

Kỷ Khâm Lâm dừng cuộc họp, gọi tôi vào văn phòng, đưa cho tôi một tờ giấy lau.

“Yếu đuối! Vậy mà cũng khóc?”

Không biết lúc ấy tôi lấy đâu ra dũng khí, vừa khóc vừa sụt sịt tố cáo anh vô nhân tính, chẳng coi nhân viên ra gì.

Tôi nghẹn ngào giải thích vì đau bụng kinh nên mới không kịp gửi tài liệu.

Anh im lặng hồi lâu, sau đó nhẹ giọng nói một câu “Xin lỗi”, rồi để tôi ở lại văn phòng còn anh thì đi họp thay.

Họp xong, anh mang cho tôi một cốc nước đường đỏ nóng hổi, tôi nhấp một ngụm, ngọt đến mức suýt nghẹn.

Anh cho tôi nghỉ phép, nhưng lại không cho tôi về nhà, chỉ cho nằm tạm trên ghế sofa trong văn phòng nghỉ ngơi.

Khi tôi tỉnh dậy, phát hiện trên người được đắp một tấm chăn mỏng, ngoài trời đã tối.

Còn anh thì vẫn ngồi trước bàn làm việc, chăm chú sửa lại phương án với vẻ mặt nghiêm túc.

Anh ấy phát hiện tôi đã tỉnh, ánh mắt chuyển sang nhìn tôi, giọng nói nhẹ nhàng kèm theo chút áy náy: “Làm em tỉnh giấc à?”

Chính khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên “hiểu” ra sức hút của Kỷ Khâm Lâm.

Từ lúc ấy, tôi bắt đầu không thể kiểm soát mà rơi vào lưới tình

Tôi bắt đầu mong chờ những buổi tăng ca, tận hưởng cảm giác đặc biệt khi cả văn phòng rộng lớn chỉ còn lại hai người. Tôi lén lút đặt hai phần đồ ăn đêm, rồi ngây ngô mang vào văn phòng anh, giả vờ rằng mình đã gọi nhầm. Mỗi lần báo cáo công việc, ánh mắt tôi lại không thể kiểm soát mà dán chặt lấy anh, lơ đễnh lắng nghe từng lời anh nói. Để rồi khi anh phát hiện ra sự mất tập trung của tôi và buông lời mắng “đầu heo”, tôi lại ngốc nghếch cảm thấy trong đó có một chút cưng chiều, một chút ngọt ngào.

Tôi biết bản thân mình như vậy là không đúng.

Công ty chúng tôi không khuyến khích những mối quan hệ tình cảm nơi công sở—dù không có quy định chính thức, nhưng đó là một luật bất thành văn. Lý do rất đơn giản: tình cảm cá nhân rất dễ ảnh hưởng đến hiệu suất công việc. Tôi vẫn nhớ như in, khi chị Tần vướng vào một cuộc “tình tay ba văn phòng” ồn ào với một đồng nghiệp bên phòng kỹ thuật, chính Kỷ Khâm Lâm đã không chút do dự mà đưa ra hai lựa chọn tàn nhẫn: hoặc là điều chuyển xuống chi nhánh, hoặc là nghỉ việc.

Chị Tần đã chọn rời đi, để giữ lại được tình yêu của mình.

Tôi không sợ bị điều chuyển hay nghỉ việc. Tôi chỉ sợ, sợ rằng một khi tôi thổ lộ, tất cả sẽ kết thúc. Tôi và anh sẽ trở thành hai người xa lạ, vĩnh viễn không còn bất kỳ mối liên hệ nào nữa.

Kể từ ngày tôi từ chối lời đề nghị nhờ anh giả làm bạn trai, Kỷ Khâm Lâm đã ngay lập tức làm thủ tục xuất viện. Ngày hôm sau, tôi cũng nối gót anh rời đi. Tôi nộp đơn xin nghỉ phép ba ngày để dưỡng bệnh, nhưng Kỷ Khâm Lâm chỉ duyệt cho tôi đúng… một ngày.
 
Viêm Ruột Thừa Gặp Sếp "Cuồng" Công Việc
Chương 6



Sau kỳ nghỉ ngắn ngủi, tôi quay trở lại công ty. Còn chưa kịp trách anh một lời nào về sự vô tình ấy, tôi đã cảm nhận được một sự thay đổi rõ rệt từ anh. Thái độ của anh bỗng trở nên lạnh lùng và xa cách hơn bao giờ hết. Anh vẫn cư xử như thường lệ, nhưng tôi có thể cảm nhận được—cái cách anh cố tình không nhìn tôi, cái cách anh khéo léo tránh né mọi sự tiếp xúc… tất cả đều quá rõ ràng.

Chẳng lẽ… chỉ vì tôi từ chối mà khiến anh mất mặt đến thế sao?

“Trương Miên Chi, chuẩn bị đi, cùng tôi đi gặp Tổng giám đốc Lý bên phía đối tác.” Kỷ Khâm Lâm thậm chí còn không thèm liếc tôi một cái, quay lưng đi thẳng.

Tiểu Ái, cô bạn đồng nghiệp thân thiết, len lén lại gần, thì thầm vào tai tôi: “Miên Miên, dạo này cậu phải cẩn thận đấy. Kỷ ‘lột da’ hình như thất tình rồi, tâm trạng không ổn định chút nào!”

Tim tôi khựng lại một nhịp—khi nào thì anh ấy có người yêu chứ?!

Tiểu Ái giải thích: “Hôm qua tớ thấy Kỷ ‘lột da’ đi dạo ở trung tâm thương mại với một chị gái ăn mặc rất sành điệu. Ban đầu còn vui vẻ lắm, nhưng sau đó chị kia hầm hầm bỏ đi!”

Tôi thì lại không thấy anh ấy có vẻ gì là buồn bã cả. Thậm chí, trông anh ta còn có vẻ… rất vui là đằng khác!

Trên đường đi gặp Tổng giám đốc Lý, bước chân anh nhẹ bẫng, dáng vẻ vô cùng thư thái. Nếu không có tôi đi bên cạnh, chắc anh ta đã huýt sáo vang trời rồi cũng nên.

Tổng giám đốc Lý là một người phụ nữ với khí chất sắc sảo, đôi môi đỏ như lửa, mái tóc xoăn sóng nước quyến rũ, vận trên người một chiếc váy bó sát khoe trọn những đường cong mê người.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Kỷ Khâm Lâm, gương mặt xinh đẹp rạng rỡ ấy của chị ta đã nở một nụ cười quyến rũ chết người. Tôi theo phản xạ quay sang nhìn Kỷ Khâm Lâm—đúng như tôi dự đoán, tên đàn ông này khẽ nhướng mày, mỉm cười đáp lại một cách đầy nam tính. Bảo sao cả ngày hôm nay anh ta vui như trẩy hội!

Đến tận bây giờ tôi mới nhận ra, cái vẻ “không hứng thú với ai” trước đây của Kỷ Khâm Lâm, chẳng qua chỉ là một lớp vỏ bọc mà thôi. Anh ta rõ ràng biết yêu—yêu phụ nữ, mà còn là kiểu phụ nữ trưởng thành, quyến rũ đến mức khuynh nước khuynh thành!

Suốt buổi thuyết trình, Tổng giám đốc Lý cứ vin vào cái cớ “nhìn cho rõ slide” mà gần như ngả cả người vào lòng Kỷ Khâm Lâm. Anh ta vẫn giữ nụ cười nhã nhặn của một quý ông lịch lãm, nhưng cũng chẳng có lấy một chút ý định tránh né. Hai cái đầu cứ thế càng lúc càng sát lại gần nhau, sát đến mức tôi chỉ muốn ngừng trình bày, rồi quay người đi đặt ngay cho họ một phòng ở khách sạn bên cạnh.

Nhưng đạo đức nghề nghiệp đã không cho phép tôi làm vậy. Tôi vừa mỉm cười thuyết trình, vừa âm thầm nguyền rủa cái máy chiếu tồi tàn trong phòng họp của đối tác—không hỏng sớm, không hỏng muộn, lại đúng lúc chúng tôi đến trình bày thì mới giở chứng.

Tổng giám đốc Lý cũng thật thú vị—rõ ràng tôi mới là người trình bày chính, nhưng mỗi khi có câu hỏi, chị ta lại chỉ quay sang hỏi Kỷ Khâm Lâm.

Nhờ vào “nhan sắc” của anh ta, việc bàn bạc phương án đã diễn ra suôn sẻ một cách không ngờ.

Lúc ra về, Tổng giám đốc Lý liên tục mời Kỷ Khâm Lâm đi ăn trưa, nhưng anh ta đều từ chối một cách khéo léo. Tôi âm thầm nhếch mép—đây chẳng phải là chiêu “lạt mềm buộc chặt” trong truyền thuyết hay sao?
 
Viêm Ruột Thừa Gặp Sếp "Cuồng" Công Việc
Chương 7



Tổng giám đốc Lý còn đưa tay ra, ngỏ ý muốn bắt tay tạm biệt. Kỷ Khâm Lâm cũng lịch sự đưa tay ra đáp lại.

Và rồi hai bàn tay đó… dính chặt lấy nhau như thể được dán bằng keo 502, từ lúc Tổng giám đốc Lý dịu dàng nói “Tôi rất hài lòng với phương án này, ngoài mấy chi tiết nhỏ ra thì có thể chốt rồi” cho đến khi Kỷ Khâm Lâm đáp lại “Vậy chiều nay tôi sẽ bảo Tiểu Trương hoàn thiện bản cuối cùng rồi gửi cho chị”—vẫn chưa chịu buông ra!

Trên đường về, tôi ngồi ở ghế phụ, Kỷ Khâm Lâm vẫn chưa vội nổ máy.

Anh nghiêng đầu sang nhìn tôi: “Thế nào?”

Tôi ngẩn người—thế nào là thế nào?

“Ý tôi là Tổng giám đốc Lý.”

À… nhắc đến người phụ nữ đó là tôi lại nhớ đến cảnh tượng thân mật của hai người họ ban nãy, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác nghèn nghẹn, giọng nói thốt ra không kìm được một chút chua chát.

“Tôi thấy Tổng giám đốc Lý hình như chẳng có hứng thú gì với phương án của chúng ta đâu. Bà ấy muốn bàn chuyện tình cảm thì có! Kỷ tổng, anh cũng đâu còn nhỏ nữa, người ta vừa xinh đẹp lại vừa có cảm tình với anh, hay là… thử xem sao?”

Vừa dứt lời, trán tôi đã bị anh búng một cái rõ đau.

Tôi xoa trán, giận dữ trừng mắt nhìn anh, anh lại bật cười khe khẽ, rồi tiện mồm mắng luôn một câu: “Đầu heo. Tôi hỏi là cô học được gì từ chị ta, chứ có nhờ cô làm mai đâu hả?”

Ba mẹ tôi đúng là kiểu người nói là làm—đã nói đi du lịch là đi thật. Chiều thứ Sáu, ngay trước giờ lên máy bay, họ gửi cho tôi thông tin chuyến bay xong thì… biến mất không một dấu vết.

Tôi vội vàng xin nghỉ nửa ngày để ra sân bay đón. Vừa gặp được hai vị phụ huynh, mẹ tôi đã không chịu rời khỏi sảnh, còn đưa mắt nhìn quanh như thể đang tìm kiếm ai đó.

Tôi quay sang hỏi ba mình: “Ba, vợ ba bị đau cổ à?”

Ba tôi cười khì khì không đáp.

Mẹ tôi liếc tôi một cái rồi mỉm cười, giơ tay vẫy về phía sau tôi.

“Tiểu Kỷ, bên này nè!”

Tôi có một linh cảm chẳng lành, quay đầu lại—quả nhiên, Kỷ Khâm Lâm đang mặc một bộ đồ thường ngày, vội vã chạy tới chỗ chúng tôi.

Tên đàn ông này nhiệt tình xách hành lý cho ba mẹ tôi, giọng điệu đầy thân thiết:

“Cháu xin lỗi bác trai, bác gái, đường kẹt xe quá nên cháu đến trễ một chút.”

Ba tôi xua tay, cười bảo không sao. Còn mẹ tôi thì tươi rói, ánh mắt nhìn Kỷ Khâm Lâm dịu dàng chẳng khác nào đang nhìn con rể của mình.

Kỷ Khâm Lâm lại nói thêm:

“Vì có một cuộc hẹn với khách hàng đột xuất nên không thể đi cùng Tiểu Chi được, mong hai bác thông cảm.”

Tôi kéo anh ta ra một góc, thì thầm chất vấn:

“Kỷ tổng, anh đang làm gì vậy? Tôi đã nói là không cần anh giả làm bạn trai của tôi nữa mà?”

Anh ta bày ra một vẻ mặt vô tội: “Tôi cũng đâu có muốn. Là bác gái đã gửi cho tôi thông tin chuyến bay. Tôi không đến đón thì có vẻ… bất lịch sự quá.”

Nhưng Kỷ Khâm Lâm không chỉ đến đón. Anh còn đặt sẵn chỗ ở một nhà hàng đặc sản địa phương. Suốt bữa ăn, anh như đang tiếp đãi những vị khách hàng VIP—tỉ mỉ trình bày lịch trình du lịch trong hai ngày sắp tới. Lo ba mẹ tôi mệt mỏi vì di chuyển, ăn xong anh liền đưa họ về khách sạn nghỉ ngơi.

Trước khi rời đi, anh còn lịch thiệp chào tạm biệt:

“Bác trai, bác gái, hai người cứ nghỉ ngơi thoải mái. Cháu cũng đã đặt cho Tiểu Chi một phòng riêng, để mọi người có thể tiện trò chuyện. Sáng mai 9 giờ cháu sẽ quay lại đón.”
 
Viêm Ruột Thừa Gặp Sếp "Cuồng" Công Việc
Chương 8



Không thể phủ nhận—Kỷ Khâm Lâm đã thể hiện quá hoàn hảo hình tượng của một “con rể tương lai ưu tú”.

Đến mức tối hôm đó, khi tôi thẳng thắn nói thật với ba mẹ rằng anh không phải là bạn trai của tôi—họ cũng chẳng thèm tin!

Tôi muốn khóc không ra nước mắt, bỗng một suy nghĩ vụt qua trong đầu.

“Mẹ ơi, chẳng lẽ mẹ đã sớm biết Kỷ tổng là ai rồi sao?”

Mẹ tôi đang đắp mặt nạ, nói một cách mơ hồ:

“Đúng rồi. Năm ngoái lúc con đau bụng đến ngất xỉu, mẹ gọi cho con thì chính cậu ấy đã nghe máy mà.”

Tôi ngẩn người nhớ lại—hình như đúng là có một lần tôi đau bụng kinh đến mức ngất đi, lúc tỉnh lại thì đang nằm trên ghế sofa trong phòng tiếp khách. Người đầu tiên tôi thấy là Tiểu Ái. Tôi cứ ngỡ chính Tiểu Ái là người đã đưa tôi ra ghế nằm… nhưng chẳng lẽ, thật ra là Kỷ Khâm Lâm?

Sáng hôm sau, đúng 9 giờ, Kỷ Khâm Lâm đã có mặt ở sảnh khách sạn như đã hứa. Tôi vốn nghĩ, một người nghiện công việc như anh ấy chắc chẳng biết gì về chuyện du lịch nghỉ dưỡng đâu.

Ai mà ngờ—người xuất sắc, làm gì cũng giỏi một cách đáng kinh ngạc.

Kỷ Khâm Lâm là người bản địa, thuộc lòng tất cả những danh lam thắng cảnh trong thành phố. Từ giá trị thực tế đến bối cảnh lịch sử, anh thuyết trình còn chuyên nghiệp hơn cả một hướng dẫn viên thực thụ.

Ba mẹ tôi vừa hài lòng vừa vui vẻ, suốt cả ngày khuôn mặt lúc nào cũng cười rạng rỡ.

Tôi, người đã sống hai mươi sáu năm, lần đầu tiên nếm trải cảm giác… bị ba mẹ ruột của mình lạnh nhạt một cách phũ phàng.

Cuối ngày, Kỷ Khâm Lâm như thường lệ lại đưa cả nhà tôi về khách sạn.

Mẹ tôi đột nhiên kéo tôi đến bên cạnh Kỷ Khâm Lâm, cố chấp bắt tôi phải đưa anh ấy về nhà.

Quá vô lý!

Trời thì đã tối, tôi đâu có xe, đưa anh ấy về rồi chẳng phải lại phải để anh ấy đưa tôi quay lại hay sao?

Mẹ tôi gõ lên đầu tôi, giọng điệu đầy tiếc nuối như thể con gái mình là một đứa thiểu năng:

“Chi Nhi à! Mẹ sinh con ra có phải đã để quên não con lại trong bụng không hả?!”

Tôi ôm tay ba, không phục lắm với màn “dìm hàng” của mẹ:

“Ba! Quản vợ ba dùm con đi!”

Kỷ Khâm Lâm chỉ cười cười, tìm cách hòa giải: “Bác gái, không cần đâu ạ. Cháu tự về được rồi. Cứ để Tiểu Chi ở lại trò chuyện với hai bác.”

Mẹ tôi nhìn anh, cười đến nỗi các nếp nhăn cũng hiện rõ lên từng đường nét:

“Vẫn nên để Chi Chi đưa con về thì hơn!”

Vừa nói xong, bà đã kéo tôi một cái, rồi đẩy một phát—suýt nữa tôi đã đâm đầu vào lòng Kỷ Khâm Lâm.

Trên xe, Kỷ Khâm Lâm vẫn còn cười tươi, đưa tay lên xoa mũi: “Xem ra bác trai bác gái cũng khá tin tưởng tôi đấy chứ.”

Tôi trừng mắt nhìn anh, trong lòng ngổn ngang trăm mối, chẳng biết nên làm gì tiếp theo.

Tôi đã từng nói, thứ gì tôi không thể với tới, tôi sẽ buông bỏ.

Nhưng khao khát ấy, một khi đã nhen nhóm, tựa như ngọn lửa âm ỉ, chỉ cần có cơ hội chạm tới một góc nhỏ thôi… thì tôi nguyện dùng hết sức bình sinh để đoạt lấy!

Sau một hồi giằng co nội tâm, lý trí cuối cùng cũng phải nhượng bộ con tim. Tôi hít một hơi thật sâu, quay sang Kỷ Khâm Lâm, ánh mắt vốn luôn ẩn chứa sự rụt rè nay lại ánh lên một tia quyết đoán lạ lùng.

“Kỷ tổng,” tôi cất lời, giọng điệu nghiêm túc chưa từng có, “Em muốn… xin thôi việc!”

Buổi chiều Chủ nhật tiễn ba mẹ về quê mang theo một nỗi trống trải kỳ lạ. Sáng thứ Hai, lá đơn từ chức đã nằm ngay ngắn trên bàn làm việc của tôi.
 
Viêm Ruột Thừa Gặp Sếp "Cuồng" Công Việc
Chương 9



Kỷ Khâm Lâm không hề có ý định phê duyệt. Gương mặt anh đông cứng lại như băng, giọng nói trầm thấp mang theo áp lực vô hình: “Trương Miên Chi, cô đang giở trò gì vậy? Đã tìm được bến đỗ mới rồi sao?”

Tôi vội lắc đầu. Quyết định này chỉ là một phút bốc đồng được nung nấu từ lâu, làm sao có thể tìm được công việc khác nhanh đến thế? Huống hồ, sau bao nhiêu năm tháng chôn vùi thanh xuân trong những đêm tăng ca vô tận, tôi thực sự muốn dành cho mình một tháng để thở, để sắp xếp lại mọi thứ, rồi mới tính đến con đường phía trước.

Và cũng trong tháng đó… tôi sẽ dồn toàn lực để chinh phục Kỷ Khâm Lâm!

Nếu kế hoạch thất bại… tôi sẽ dứt khoát rời khỏi thành phố này, gói ghém tất cả trở về quê nhà. Cứ ở lại đây, lỡ một ngày nào đó vô tình chạm mặt anh trên phố, cảm giác đó có lẽ còn khó chịu hơn cả thất bại.

“Không nêu rõ lý do, tôi sẽ không ký,” giọng anh lạnh lẽo, không chút khoan nhượng.

Tôi hiểu rằng văn phòng không phải là nơi để trải lòng tâm sự, đành lựa lời nói bóng gió: “Kỷ tổng, lý do chính là… em muốn đi giải quyết chuyện trọng đại của đời mình.”

Anh liếc tôi một cái sắc lẹm, ngữ điệu càng thêm phần khó chịu: “Đại sự gì?”

Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, đáp một cách dứt khoát: “Em… dự định đi theo đuổi người đàn ông mà em thầm thương trộm nhớ.”

Anh không hỏi thêm câu nào nữa, nhưng không gian bỗng chốc chìm vào một sự im lặng đặc quánh. Ánh mắt anh dán chặt vào màn hình máy tính, bàn tay đặt hờ trên con chuột nhưng bất động, tựa như một bức tượng điêu khắc đang chìm trong suy tư.

Tôi đánh bạo gọi: “Kỷ tổng? Rốt cuộc anh có duyệt hay không? Cho em một lời hồi đáp đi chứ.”

Chỉ cần anh đặt bút ký, tối nay tôi sẽ mời anh một bữa cơm. Mẹ đã dạy rồi, muốn có được tình yêu thì phải chủ động, đừng bao giờ ngồi yên chờ đợi, đặc biệt là với một người đàn ông khô khan và cuồng công việc như Kỷ Khâm Lâm.

Sau một khoảng lặng dài tưởng như vô tận, anh mới ngẩng đầu lên, giọng nói mang đậm phong thái công việc máy móc: “Thích ai thì cứ việc theo đuổi, cần gì phải nghỉ việc? Những năm qua cô cũng đã cống hiến rất nhiều. Tôi phê chuẩn cho cô nghỉ phép một tuần, cô… cô cứ đi đi.”

Tôi còn chưa kịp tiêu hóa hết những gì anh nói, anh đã cúi mắt xuống, buông thêm một câu:

“Chuyện của hai bác, tôi sẽ giải thích ổn thỏa.”

“Ơ? Không cần đâu, anh không cần phải…”

“Kỳ nghỉ của cô bắt đầu từ bây giờ. Không còn việc gì thì ra ngoài đi, đừng ở đây làm tôi ngứa mắt!”

Tôi biết, hành trình chinh phục Kỷ Khâm Lâm chắc chắn sẽ không hề bằng phẳng.

Ngày nghỉ phép đầu tiên, gần đến giờ cơm trưa, tôi gửi cho anh một tin nhắn:

Xuân Miên Bất Giác Hiểu: Kỷ tổng, nghe nói khu nam thành phố mới khai trương một nhà hàng Tứ Xuyên chính gốc, hương vị tuyệt hảo. Anh có hứng thú đi thẩm định cùng em không?

Một phút trôi qua – không một dòng hồi âm. Mười phút sau – vẫn là sự im lặng đến đáng sợ.

Lẽ nào anh đang họp? Hay là anh không ăn được đồ Tứ Xuyên?

Nghĩ lại thì, món Tứ Xuyên cay nồng như vậy đúng là không thích hợp cho buổi hẹn đầu tiên. Nhỡ sau bữa ăn còn có màn “hôn tạm biệt” lãng mạn thì… đôi môi tê dại vì ớt sẽ phá hỏng tất cả.

Hay là… đổi sang bít tết thì hơn?

Xuân Miên Bất Giác Hiểu: Kỷ tổng, hay là… khẩu vị của anh hợp với bò bít tết hơn ạ?

Mười phút nữa trôi qua – vẫn không có tín hiệu. Nửa tiếng sau – hoàn toàn bặt vô âm tín.
 
Back
Top Bottom