Hôm nay là sinh nhật Park Dohyeon, vốn dĩ anh định không tổ chức, nhưng năm nay có người đích thân chuẩn bị quà để tặng cho anh, đương nhiên anh không để cậu thất vọng.Park Dohyeon tổ chức tiệc tại nhà, mời bạn bè thân thiết và một số đối tác làm ăn lâu năm, Jeong Jihoon không biết Park Dohyeon đã chuẩn bị từ khi nào, buổi sáng cậu thức dậy, thấy trong nhà có nhiều người chạy tới chạy lui suýt chút nữa đã la lên.Nhưng mà Jeong Jihoon thích ứng rất nhanh, sau đó cũng chạy theo mọi người muốn giúp một tay, nhưng mà không có ai dám cho cậu làm, không phải là sợ cậu làm hư mà là không dám, trước đó Park tổng còn bảo mọi người nhỏ tiếng một chút vì Jeong Jihoon còn đang ngủ, Park tổng yêu vợ như vậy, ai lại nỡ để vợ làm mấy cái việc lặt vặt này chứ.Jeong Jihoon không có chuyện làm, ngồi im một chỗ rất buồn bực, nhìn thấy túi bong bóng để trang trí vẫn chưa có người làm, cậu quay đầu nhìn, thấy không ai để ý đến chỗ này, liền đem túi bong bóng đi vào một góc, cũng không tốn bao nhiêu sức, chỉ cần bơm lên rồi cột lại là xong, sau đó cậu bước lên ghế, dùng băng dính dán lên tường, một ít còn lại thì cột lên dây.Jeong Jihoon lay hoay một hồi cuối cùng cũng làm xong, cậu xoay người bước xuống ghế, nhưng bởi vì hơi choáng cho nên bước hụt, ngay khi sắp ngã xuống Jeong Jihoon đã hoảng hốt hai tay ôm lấy bụng, sau đó nhắm chặt mắt.Chờ một lúc không thấy cảm giác đau, Jeong Jihoon mở mắt ra thấy được Park Dohyeon đang ôm mình liền thở phào một hơi, làm cậu sợ muốn chết, nếu mà ngã xuống thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.Tim Jeong Jihoon đập thình thịch, giọng cậu run run: "Cảm... cảm ơn anh""Lần sau không được trèo cao như vậy, tôi nhớ trước đó đã nói với em lên phòng nghỉ rồi mà, làm sao lại xuống đây, tôi không có nói em làm những chuyện này" – giọng Park Dohyeon có chút cao, còn có chút tức giận, có trời mới biết lúc cậu sắp ngã xuống anh đã sợ hãi như thế nào.Jeong Jihoon nhìn anh, anh tức giận vì cậu tự tiện làm mà không hỏi ý sao, cậu cúi đầu hai tay nắm vạt áo: "Xin.. xin lỗi, nếu anh không thích thì em sẽ gỡ xuống ngay"Sau đó không đợi Park Dohyeon nói gì đã đi gỡ từng cái bong bóng xuống, cất công treo lên lại phải gỡ xuống, trong lòng có chút buồn buồn còn có chút uất ức, Jeong Jihoon rơi nước mắt, không thích thì bảo là không thích, vì sao phải lớn tiếng với mình.Đợi lát nữa tiểu minh tinh Kim Hajun đến, có phải là đá mình sang một bên luôn không...Mà Park Dohyeon cũng thấy được bả vai Jeong Jihoon run run, anh thở dài sau đó nắm lấy vai cậu, xoay người lại, nhìn mặt cậu toàn là nước mắt, anh đau lòng lau nước mắt cho cậu: "Ngốc quá, tôi không có nói là không thích, là em làm cho nên tôi đặc biệt thích, nhưng mà tôi vẫn rất giận, nếu lúc nãy không có tôi, em có biết là chuyện gì sẽ xảy ra không?"
Mặc dù như vậy Jeong Jihoon vẫn rất ức, cậu im lặng không nói gì, Park Dohyeon nhìn cậu, rồi hôn lên trán cậu một cái: "Đừng giận, tôi giúp em treo lên"Treo xong lại đi đến chỗ Jeong Jihoon, nhỏ giọng thì thầm bên tai cậu, cười cười: "Quà của tôi đâu, tôi muốn em là người tặng quà cho tôi đầu tiên"Jeong Jihoon nghe anh nói, nhớ đến hộp quà đã giấu trong tủ, nháy mắt liền ngượng ngùng, hôm nay có rất nhiều người, lại toàn là nhân vật lớn, cho nên giá trị món quà họ tặng không hề nhỏ, mà quà của cậu so với bọn họ lại không đáng giá bao nhiêu, Jeong Jihoon chần chừ không biết có nên tặng không.Nhưng mà sau đó cậu lấy hết cản đảm, bảo Park Dohyeon chờ một chút rồi đi lên phòng, lát sau cầm trên tay một hộp quà, cậu ở trên phòng đã nghĩ qua rồi, nếu Park Dohyeon không thích cũng không sao, dù sau thì cũng đã quen rồi, chỉ sợ anh trực tiếp quăng đi thôi.Park Dohyeon lấy hộp quà trên tay Jeong Jihoon, sau đó anh mở hộp, mà ở bên kia Jeong Jihoon nín thở chờ đợi, Park Dohyeon nhìn cậu, sau đó mỉm cười, nói: "Đẹp lắm, tôi rất thích, đây là món quà vô cùng ý nghĩa đối với tôi, cảm ơn em"Mà trong đầu Jeong Jihoon đã nảy ra 7749 cảnh tượng Park Dohyeon sẽ từ chối hoặc là ghét bỏ đồ cậu tặng, nghe anh khen liền giật mình a một tiếng, vẻ mặt ngơ ngác có chút không tin được.___Tiệc sinh nhật của Park Dohyeon bắt đầu từ sáu giờ tối, sau khi anh lên phát biểu vài lời để khai tiệc thì đi xuống nắm tay Jeong Jihoon, bắt đầu giới thiệu cậu với từng người, mà Jeong Jihoon trước đó đã nói trước với Park Dohyeon dạ dày cậu đau không thể uống rượu được, cho nên anh đưa cho cậu một ly nước trái cây.Cũng không có nói lúc mang thai không được uống rượu và chịu kích thích quá lớn.Chào hỏi xong, Park Dohyeon phải tiếp tục đi xã giao, cho nên Jeong Jihoon tìm một bàn gần đó ngồi xuống, lúc ban đầu cậu không chú ý, lát sau nhìn qua mới thấy tiểu minh tinh Kim Hajun cũng đang ngồi bên cạnh cách cậu không quá xa, đang vui vẻ nói chuyện cùng một người, người này Jeong Jihoon cũng biết, bác sĩ đã siêu âm cho cậu, Baek Hyunjin.Jeong Jihoon đặt ly nước trái cây xuống bàn, Kim Hajun nhìn cậu liền cười một cái, Jeong Jihoon có chút không tự nhiên gật gật đầu, sau đó lại bưng nước trái cây uống một ngụm.Jeong Jihoon nhìn tiểu minh tinh Kim Hajun cùng bác sĩ Baek Hyunjin nói chuyện cười đùa với nhau, có chút không hiểu được, rõ ràng Kim Hajun và Park Dohyeon là người yêu, nhưng nhìn sao cũng cảm thấy giữa tiểu minh tinh và bác sĩ có vấn đề.Sau đó Baek Hyunjin phải đi ra ngoài nghe điện thoại, Kim Hajun buồn chán liền nghịch ngợm đến gần Jeong Jihoon."
Jihoon, hôm nay là sinh nhật của Dohyeon hyung sao cậu lại uống loại thức uống nhạt nhẽo này" – sau đó với tay đưa cho cậu một ly rượu: "Này, uống với tôi một ly đi"Jeong Jihoon nhìn Kim Hajun, không chút suy nghĩ liền lắc đầu: "Tôi không thể uống"Kim Hajun cười cười, vừa định nói tiếp thì Park Dohyeon đi tới, anh hỏi: "Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Kim Hajun có chút say, ánh mắt câu dẫn, cười đến khiến người ta chói mắt: "Dohyeon hyung, người ta chỉ muốn mời vợ của anh một ly thôi mà, nhưng vợ của anh không muốn"Mà Park Dohyeon nhìn Jeong Jihoon im lặng ngồi ở một bên, khẽ lắc đầu: "Em ấy không uống được, cậu đừng ép, cũng đừng gọi Dohyeon hyung, buồn nôn chết đi được""Vậy không gọi Dohyeon hyung thì anh muốn người ta gọi là gì? – thấy Park Dohyeon liếc mình liền cười một cái, chuyển hướng sang Jeong Jihoon:" Uống một chút thì có chuyện gì, nể mặt người ta chút đi" – Kim Hajun lúc này cũng không chú ý hình tượng, ngả ngớn nói.Park Dohyeon nhìn Jeong Jihoon thấy cậu vẫn đang ngồi một bên cúi đầu không biết đang nghĩ gì, cho nên liền hỏi: "Em nghĩ thế nào?"
Jeong Jihoon ngẩng đầu nhìn anh, có chút mơ hồ nói: "Hả, anh vừa mới nói gì?"
"Tôi nói là em có muốn uống chút rượu không?"
Jeong Jihoon nhìn anh sau đó nhìn Kim Hajun đang ngồi cười kế bên: "Anh muốn em uống sao?"
"Ừm... tôi nghĩ là uống chút rượu chắc là không có vấn đề gì đâu"Jeong Jihoon im lặng một lát, sau đó khẽ gật đầu, đây là Park Dohyeon muốn, cậu không từ chối, không muốn anh khó xử, Jeong Jihoon bưng ly rượu lên nhìn Kim Hajun, sau đó ngửa đầu uống cạn.Rượu vừa xuống bụng Jeong Jihoon liền nhăn mày, cậu cúi đầu sau đó nói với Park Dohyeon: "Em hơi mệt, em lên phòng nghỉ được không?"
Mà Park Dohyeon vừa định đứng dậy đỡ cậu thì cậu đã lắc đầu: "Không cần, anh ở đây đi, em tự mình lên được"Jeong Jihoon đưa tay ôm lấy bụng, có chút chật vật bước đi.___Lát sau Baek Hyunjin nghe điện thoại xong, bước vào ngồi bên cạnh Kim Hajun, nhìn trên bàn có hai ly rượu và một ly nước trái cây, liền hỏi: "Ai vừa mới uống rượu vậy, anh nhớ anh chỉ cho em uống một ly"Mà Kim Hajun nép vào vai người kia, mỉm cười: "Không phải em, chính là Jeong Jihoon đó, tửu lượng cậu ấy thật yếu, uống chút rượu đã chịu không nổi rồi"Baek Hyunjin nhíu mày, Jeong Jihoon chính là thiếu niên mấy ngày trước đã đến bệnh viện, nhưng mà rõ ràng là trong lúc mang thai không được uống rượu, Baek Hyunjin liền quay sang nhìn Park Dohyeon, hỏi: "Anh cho cậu ấy uống rượu?"
Park Dohyeon khó hiểu, gật đầu: "Ừm, có uống một chút, sao vậy?"
"Cậu ấy chưa nói với anh sao?" – thấy vẻ mặt hoang mang của Park Dohyeon, liền kéo anh đứng dậy: "Nhanh đi tìm cậu ấy, mau lên"