- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
[ Vicho ] Ly Hôn Sao?Chờ Đã!
Chương 10
Chương 10
Park Dohyeon đi công tác hai ngày, Jeong Jihoon ở nhà cặm cụi đan khăn choàng, sinh nhật Park Dohyeon là ngày mốt, ngày mai là anh trở về cho nên cậu phải hoàn thành xong trong hôm nay, Jeong Jihoon đan một mũi sau cùng, cậu nhìn khăn choàng trên tay, ngẫm nghĩ không biết Park Dohyeon có thích không?Sau đó cậu đem khăn choàng đặt vào trong hộp, viết một tấm thiệp chút mừng sinh nhật, rồi mang lên phòng, giấu kín vào trong góc tủ.Bận rộn cả buổi làm Jeong Jihoon có chút mệt mỏi, cậu nhìn đồng hồ trên tay, hôm nay cậu có lịch hẹn khám bệnh, đã sắp đến giờ rồi cho nên liền vào phòng tắm thay một bộ quần áo khác, sau đó đi đến bệnh viện.Bởi vì đã hẹn trước cho nên đến nơi Jeong Jihoon được y tá dẫn vào, bác sĩ đã ngoài năm mươi gương mặt phúc hậu mời cậu ngồi xuống ghế, sau đó Jeong Jihoon kể lại những triệu chứng của mình, bác sĩ nghe xong hơi nhíu mày rồi lại bảo có thể không phải bệnh dạ dày.Sau đó bác sĩ gọi y tá vào bảo mang Jeong Jihoon đi đến khoa khác, để cho cậu kiểm tra một lần, lát sau có kết quả thì hãy trở lại.Mà Jeong Jihoon ngơ ngác không biết mình đang đi đâu, nếu không phải bệnh dạ dày thì tốt rồi, sao phải đi kiểm tra nữa, hay là mình bệnh gì đó khó nói.Bác sĩ lần này có trẻ hơn một chút, tầm tuổi Park Dohyeon, Jeong Jihoon nhìn thoáng qua bảng tên trước ngực, Baek Hyunjin.Bác sĩ nhìn Jeong Jihoon , sau đó bảo y tá dẫn cậu đi lấy nước tiểu, mà lúc này mặt Jeong Jihoon đã đỏ cả lên, kiểm tra bụng sao phải lấy... lấy nước tiểu chứ.Nhưng mà cậu không thể vì ngượng ngùng mà không làm, sau khi lấy nước tiểu xong, đến khi quay lại thì bác sĩ bảo cậu nằm lên giường, cần phải siêu âm.Suốt quá trình siêu âm bác sĩ cũng không nói gì, chỉ cười vô cùng khó hiểu làm Jeong Jihoon vô cùng hồi hộp, chẳng lẽ mình mắc bệnh gì đó khó nói thật.Sau khi siêu âm xong thì Jeong Jihoon lại được y tá dẫn về phòng khám của bác sĩ Choi, chính là bác sĩ mà cậu đã hẹn khám trước đó, Jeong Jihoon hồi hộp chờ đợi ba mươi phút, sau đó bác sĩ gọi cậu vào trong.Trước khi vào cậu đã chuẩn bị tâm lý rồi, dù như thế nào thì cậu cũng sẽ chấp nhận...Jeong Jihoon đi vào, bác sĩ nhìn cậu, không đầu không đuôi nói: "Còn khoảng sáu tháng nữa"Tay Jeong Jihoon để trên đùi, vạt áo bị vò đến nhăn nhó, cậu cắn cắn môi, hỏi: "Sáu tháng, ít như vậy ư, không phải chỉ là buồn nôn mệt mỏi thôi sao, cháu cứ tưởng bệnh của mình không có vấn đề lớn, nếu còn sáu tháng vậy... rốt cuộc là cháu bệnh gì ạ?"
"Không phải bệnh gì" – sau đó bác sĩ đưa kết quả cho cậu nhìn: "Cậu mang thai..."
"A..." – Jeong Jihoon giật mình nhìn tờ giấy trên tay, dòng chữ "mang thai mười bốn tuần" đập vào mắt, thế nhưng là mang thai ư, tính thời gian thì đã hơn ba tháng rồi.Jeong Jihoon nhìn bác sĩ: "Mang thai thật ạ, vậy... vậy còn sáu tháng thì sao ạ?"
"Thì sáu tháng sau cậu sẽ sinh em bé đó"Jeong Jihoon ngẩn người, mang thai, thì ra không phải bệnh mà là mang thai, tức là ở trong bụng cậu có một em bé ư, mà em bé chính là con của cậu và Park Dohyeon, Jeong Jihoon ngốc ngốc mà sờ bụng mình, cảm giác khó tả không nói được thành lời.___Jeong Jihoon từ bệnh viện trở về, cậu vui vẻ xoa xoa bụng mình, thì ra trong đây có một em bé, mà sáu tháng nữa em bé sẽ ra đời, không biết là giống cậu hay giống Park Dohyeon, cậu có chút mong chờ.Nhưng sau đó Jeong Jihoon lại mím môi lắc đầu, chuyện của em bé không được để cho Park Dohyeon biết, Park Dohyeon không thích cậu cho nên sẽ không thích em bé đâu, mà nếu không thích thì có khi nào sẽ bắt cậu bỏ em bé không.Jeong Jihoon hoảng sợ, bên ngoài Park Dohyeon còn có tiểu minh tinh Kim Hajun, chuyện này rất có khả năng a.Jeong Jihoon ngồi suy nghĩ một hồi lâu, cậu xoa bụng, chờ sau khi Park Dohyeon về nhà, cậu sẽ một lần nói rõ chuyện này, cho dù luật sư Kim không trở về hay Park Dohyeon có nói thêm lời nào khó nghe nữa thì cậu nhất quyết phải đi.Cậu cúi đầu nhìn bụng mình, thì thầm: "Cục cưng, ba ba sẽ bảo vệ con..."