Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [ Vicho ] Ly Hôn Sao?Chờ Đã!

[ Vicho ] Ly Hôn Sao?Chờ Đã!
Chương 10


Park Dohyeon đi công tác hai ngày, Jeong Jihoon ở nhà cặm cụi đan khăn choàng, sinh nhật Park Dohyeon là ngày mốt, ngày mai là anh trở về cho nên cậu phải hoàn thành xong trong hôm nay, Jeong Jihoon đan một mũi sau cùng, cậu nhìn khăn choàng trên tay, ngẫm nghĩ không biết Park Dohyeon có thích không?Sau đó cậu đem khăn choàng đặt vào trong hộp, viết một tấm thiệp chút mừng sinh nhật, rồi mang lên phòng, giấu kín vào trong góc tủ.Bận rộn cả buổi làm Jeong Jihoon có chút mệt mỏi, cậu nhìn đồng hồ trên tay, hôm nay cậu có lịch hẹn khám bệnh, đã sắp đến giờ rồi cho nên liền vào phòng tắm thay một bộ quần áo khác, sau đó đi đến bệnh viện.Bởi vì đã hẹn trước cho nên đến nơi Jeong Jihoon được y tá dẫn vào, bác sĩ đã ngoài năm mươi gương mặt phúc hậu mời cậu ngồi xuống ghế, sau đó Jeong Jihoon kể lại những triệu chứng của mình, bác sĩ nghe xong hơi nhíu mày rồi lại bảo có thể không phải bệnh dạ dày.Sau đó bác sĩ gọi y tá vào bảo mang Jeong Jihoon đi đến khoa khác, để cho cậu kiểm tra một lần, lát sau có kết quả thì hãy trở lại.Mà Jeong Jihoon ngơ ngác không biết mình đang đi đâu, nếu không phải bệnh dạ dày thì tốt rồi, sao phải đi kiểm tra nữa, hay là mình bệnh gì đó khó nói.Bác sĩ lần này có trẻ hơn một chút, tầm tuổi Park Dohyeon, Jeong Jihoon nhìn thoáng qua bảng tên trước ngực, Baek Hyunjin.Bác sĩ nhìn Jeong Jihoon , sau đó bảo y tá dẫn cậu đi lấy nước tiểu, mà lúc này mặt Jeong Jihoon đã đỏ cả lên, kiểm tra bụng sao phải lấy... lấy nước tiểu chứ.Nhưng mà cậu không thể vì ngượng ngùng mà không làm, sau khi lấy nước tiểu xong, đến khi quay lại thì bác sĩ bảo cậu nằm lên giường, cần phải siêu âm.Suốt quá trình siêu âm bác sĩ cũng không nói gì, chỉ cười vô cùng khó hiểu làm Jeong Jihoon vô cùng hồi hộp, chẳng lẽ mình mắc bệnh gì đó khó nói thật.Sau khi siêu âm xong thì Jeong Jihoon lại được y tá dẫn về phòng khám của bác sĩ Choi, chính là bác sĩ mà cậu đã hẹn khám trước đó, Jeong Jihoon hồi hộp chờ đợi ba mươi phút, sau đó bác sĩ gọi cậu vào trong.Trước khi vào cậu đã chuẩn bị tâm lý rồi, dù như thế nào thì cậu cũng sẽ chấp nhận...Jeong Jihoon đi vào, bác sĩ nhìn cậu, không đầu không đuôi nói: "Còn khoảng sáu tháng nữa"Tay Jeong Jihoon để trên đùi, vạt áo bị vò đến nhăn nhó, cậu cắn cắn môi, hỏi: "Sáu tháng, ít như vậy ư, không phải chỉ là buồn nôn mệt mỏi thôi sao, cháu cứ tưởng bệnh của mình không có vấn đề lớn, nếu còn sáu tháng vậy... rốt cuộc là cháu bệnh gì ạ?"

"Không phải bệnh gì" – sau đó bác sĩ đưa kết quả cho cậu nhìn: "Cậu mang thai..."

"A..." – Jeong Jihoon giật mình nhìn tờ giấy trên tay, dòng chữ "mang thai mười bốn tuần" đập vào mắt, thế nhưng là mang thai ư, tính thời gian thì đã hơn ba tháng rồi.Jeong Jihoon nhìn bác sĩ: "Mang thai thật ạ, vậy... vậy còn sáu tháng thì sao ạ?"

"Thì sáu tháng sau cậu sẽ sinh em bé đó"Jeong Jihoon ngẩn người, mang thai, thì ra không phải bệnh mà là mang thai, tức là ở trong bụng cậu có một em bé ư, mà em bé chính là con của cậu và Park Dohyeon, Jeong Jihoon ngốc ngốc mà sờ bụng mình, cảm giác khó tả không nói được thành lời.___Jeong Jihoon từ bệnh viện trở về, cậu vui vẻ xoa xoa bụng mình, thì ra trong đây có một em bé, mà sáu tháng nữa em bé sẽ ra đời, không biết là giống cậu hay giống Park Dohyeon, cậu có chút mong chờ.Nhưng sau đó Jeong Jihoon lại mím môi lắc đầu, chuyện của em bé không được để cho Park Dohyeon biết, Park Dohyeon không thích cậu cho nên sẽ không thích em bé đâu, mà nếu không thích thì có khi nào sẽ bắt cậu bỏ em bé không.Jeong Jihoon hoảng sợ, bên ngoài Park Dohyeon còn có tiểu minh tinh Kim Hajun, chuyện này rất có khả năng a.Jeong Jihoon ngồi suy nghĩ một hồi lâu, cậu xoa bụng, chờ sau khi Park Dohyeon về nhà, cậu sẽ một lần nói rõ chuyện này, cho dù luật sư Kim không trở về hay Park Dohyeon có nói thêm lời nào khó nghe nữa thì cậu nhất quyết phải đi.Cậu cúi đầu nhìn bụng mình, thì thầm: "Cục cưng, ba ba sẽ bảo vệ con..."
 
[ Vicho ] Ly Hôn Sao?Chờ Đã!
Chương 11


Park Dohyeon đáp máy bay vào buổi trưa, mặc dù theo lịch trình phải là buổi chiều, về cơ bản mọi chuyện đã giải quyết xong nhưng anh vẫn để Hyejin ở lại quan sát.Lúc Park Dohyeon trở về nhà thì không thấy Jeong Jihoon đâu, anh kéo vali đi lên lầu, nhẹ nhàng mở cửa vào trong, không thấy người đâu nhưng nghe thấy tiếng nôn mửa, tiếp đó là tiếng xả nước, một lát sau Jeong Jihoon khuôn mặt trắng bệch từ toilet bước ra.Jeong Jihoon choáng váng cả người, cậu chống tay vào tường chầm chậm bước đi, đến khi ngẩng đầu nhìn thấy Park Dohyeon có hơi giật mình, nhưng nháy mắt liền mỉm cười: "Anh đã về..."

Park Dohyeon đi đến đỡ lấy người cậu, để cậu ngồi xuống giường: "Nôn nhiều như vậy, có cần đi bệnh viện không, hay là để tôi gọi bác sĩ đến"Jeong Jihoon nghe đến bệnh viện, suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, cậu lắc lắc đầu: "Không cần, em nghỉ một chút là được " – sau đó cậu nhìn anh, đau lòng nói: "Tối hôm qua anh có ngủ chút nào không, nhìn anh mệt mỏi như vậy, không phải anh nói với em là buổi chiều mới về sao?"

"Có một chút thay đổi, nhưng mọi việc đã được giải quyết xong rồi, tôi đã để Hyejin ở lại"Sau đó Park Dohyeon để Jeong Jihoon nằm xuống giường, anh cởi áo khoác ngoài rồi cũng nằm xuống: "Ngủ một lát, tôi ngủ cùng em"Mà Jeong Jihoon cũng có chút mệt mỏi, cậu ưm một tiếng sau đó nhắm mắt, Park Dohyeon cúi đầu nhìn cậu, sau đó hôn trán cậu một cái, bản thân cũng nhắm mắt lại.___Park Dohyeon ngủ hơn một tiếng thì tỉnh lại, anh nhìn Jeong Jihoon vẫn đang ôm chặt lấy mình, trong lòng bỗng dưng có cảm giác hạnh phúc, cảm thấy trước đây mình đúng là ngu ngốc, đến tận bây giờ mới hiểu rõ được Jeong Jihoon quan trọng như thế nào.Thời gian anh đi nước ngoài chỉ vỏn vẹn ba ngày, nhưng không một giây phút nào là không nhớ đến cậu, lúc đó mới biết được anh đối với người trong lòng là cảm giác yêu, mà nó bắt đầu từ khi nào anh cũng không biết.Park Dohyeon nhìn Jeong Jihoon thêm một lát, sau đó xuống giường, nhẹ nhàng đắp chăn cho cậu, sau đó đi đến tủ lấy một bộ quần áo, chuẩn bị đi vào phòng tắm, Park Dohyeon lấy một bộ pijama màu đen ở trong góc đã lâu rồi chưa mặc, là đồ mà Jeong Jihoon đã mua cho anh.Trước đây lúc có ông nội anh cũng đã mặc vài lần, nhưng sau đó liền vứt vào một góc, bây giờ cảm thấy mình rất quá đáng, cư nhiên lại phụ lòng tốt của cậu, Park Dohyeon sờ sờ bộ quần áo, lúc trước anh không để ý, bây giờ nghĩ lại, Jeong Jihoon có thể mua đúng size của anh mà không cần anh thử qua, điều đó cho thấy Jeong Jihoon rất hiểu rõ anh.Park Dohyeon lấy đồ xong, định xoay người đi nhưng có thứ gì đó trong góc thu hút anh, Park Dohyeon vói tay vào trong, sau đó lấy ra một cái hộp, anh quay đầu nhìn Jeong Jihoon, sau đó tính tò mò liền mở ra.Park Dohyeon đem khăn choàng từ bên trong lấy ra, phía dưới còn có một tấm thiệp, anh mở ra nhìn, bên trong là nét chữ của Jeong Jihoon "Chúc anh sinh nhật vui vẻ" phía dưới còn có trái tim, ký tên Jeong Jihoon.Park Dohyeon đem khăn choàng quàng lên cổ mình, khóe miệng cong cong, vừa nhìn liền biết Jeong Jihoon tự tay đan, phía dưới còn có thêu lên ba chữ J.J.H nhỏ xíu không dễ thấy.Sau đó anh làm như không biết chuyện gì, đem khăn quàng để lại chỗ cũ, cả người tràn đầy năng lượng đi vào phòng tắm...___Lúc Jeong Jihoon tỉnh lại thì không biết Park Dohyeon đi đâu, cậu nhìn đồng hồ, mình thế mà đã ngủ thật lâu.Cậu xuống nhà đi tìm anh, nhưng vẫn không thấy, Jeong Jihoon nghĩ nghĩ, có phải là đi tìm tiểu minh tinh Kim Hajun không, anh về sớm hơn dự định, ngủ một giấc liền không chờ được chạy đi tìm người yêu rồi.Jeong Jihoon đã nói là sẽ chúc phúc cho anh, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác chua chua...Hơn sáu giờ tối thì Park Dohyeon về nhà, Jeong Jihoon cũng không hỏi anh đi đâu về, chỉ nhìn anh một cái sau đó cúi đầu nấu ăn.Mà Park Dohyeon cũng không biết là Jeong Jihoon đang nghĩ mình vừa mới đi ăn vụng về, cười cười đi đến ôm eo cậu: "Em đang nấu món gì?"

Jeong Jihoon mặc dù đang buồn bực cũng không thể không trả lời anh, cho nên liền nói: "Lẩu gà chua cay ạ""Hử, không phải trước đây em không thích vị chua cay sao?

Sao hôm nay lại nấu món này"Jeong Jihoon trong nháy mắt không trả lời được, chẳng lẽ nói cậu mang thai nên khẩu vị thay đổi à, nghĩ nghĩ liền tìm đại một lý do khác: "Trời sắp chuyển lạnh rồi, ăn cay tốt lắm, ra mồ hôi cả người sảng khoái" – sau đó còn cố ý cười hì hì, nhìn qua có chút gượng gạo.Park Dohyeon nhìn cậu, có cảm giác muốn hôn xuống một cái, anh cong khóe miệng, làm sao mà trước đây anh không phát hiện Jeong Jihoon đáng yêu như vậy chứ, đúng là mù mắt mà.
 
[ Vicho ] Ly Hôn Sao?Chờ Đã!
Chương 12


Hôm nay là sinh nhật Park Dohyeon, vốn dĩ anh định không tổ chức, nhưng năm nay có người đích thân chuẩn bị quà để tặng cho anh, đương nhiên anh không để cậu thất vọng.Park Dohyeon tổ chức tiệc tại nhà, mời bạn bè thân thiết và một số đối tác làm ăn lâu năm, Jeong Jihoon không biết Park Dohyeon đã chuẩn bị từ khi nào, buổi sáng cậu thức dậy, thấy trong nhà có nhiều người chạy tới chạy lui suýt chút nữa đã la lên.Nhưng mà Jeong Jihoon thích ứng rất nhanh, sau đó cũng chạy theo mọi người muốn giúp một tay, nhưng mà không có ai dám cho cậu làm, không phải là sợ cậu làm hư mà là không dám, trước đó Park tổng còn bảo mọi người nhỏ tiếng một chút vì Jeong Jihoon còn đang ngủ, Park tổng yêu vợ như vậy, ai lại nỡ để vợ làm mấy cái việc lặt vặt này chứ.Jeong Jihoon không có chuyện làm, ngồi im một chỗ rất buồn bực, nhìn thấy túi bong bóng để trang trí vẫn chưa có người làm, cậu quay đầu nhìn, thấy không ai để ý đến chỗ này, liền đem túi bong bóng đi vào một góc, cũng không tốn bao nhiêu sức, chỉ cần bơm lên rồi cột lại là xong, sau đó cậu bước lên ghế, dùng băng dính dán lên tường, một ít còn lại thì cột lên dây.Jeong Jihoon lay hoay một hồi cuối cùng cũng làm xong, cậu xoay người bước xuống ghế, nhưng bởi vì hơi choáng cho nên bước hụt, ngay khi sắp ngã xuống Jeong Jihoon đã hoảng hốt hai tay ôm lấy bụng, sau đó nhắm chặt mắt.Chờ một lúc không thấy cảm giác đau, Jeong Jihoon mở mắt ra thấy được Park Dohyeon đang ôm mình liền thở phào một hơi, làm cậu sợ muốn chết, nếu mà ngã xuống thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.Tim Jeong Jihoon đập thình thịch, giọng cậu run run: "Cảm... cảm ơn anh""Lần sau không được trèo cao như vậy, tôi nhớ trước đó đã nói với em lên phòng nghỉ rồi mà, làm sao lại xuống đây, tôi không có nói em làm những chuyện này" – giọng Park Dohyeon có chút cao, còn có chút tức giận, có trời mới biết lúc cậu sắp ngã xuống anh đã sợ hãi như thế nào.Jeong Jihoon nhìn anh, anh tức giận vì cậu tự tiện làm mà không hỏi ý sao, cậu cúi đầu hai tay nắm vạt áo: "Xin.. xin lỗi, nếu anh không thích thì em sẽ gỡ xuống ngay"Sau đó không đợi Park Dohyeon nói gì đã đi gỡ từng cái bong bóng xuống, cất công treo lên lại phải gỡ xuống, trong lòng có chút buồn buồn còn có chút uất ức, Jeong Jihoon rơi nước mắt, không thích thì bảo là không thích, vì sao phải lớn tiếng với mình.Đợi lát nữa tiểu minh tinh Kim Hajun đến, có phải là đá mình sang một bên luôn không...Mà Park Dohyeon cũng thấy được bả vai Jeong Jihoon run run, anh thở dài sau đó nắm lấy vai cậu, xoay người lại, nhìn mặt cậu toàn là nước mắt, anh đau lòng lau nước mắt cho cậu: "Ngốc quá, tôi không có nói là không thích, là em làm cho nên tôi đặc biệt thích, nhưng mà tôi vẫn rất giận, nếu lúc nãy không có tôi, em có biết là chuyện gì sẽ xảy ra không?"

Mặc dù như vậy Jeong Jihoon vẫn rất ức, cậu im lặng không nói gì, Park Dohyeon nhìn cậu, rồi hôn lên trán cậu một cái: "Đừng giận, tôi giúp em treo lên"Treo xong lại đi đến chỗ Jeong Jihoon, nhỏ giọng thì thầm bên tai cậu, cười cười: "Quà của tôi đâu, tôi muốn em là người tặng quà cho tôi đầu tiên"Jeong Jihoon nghe anh nói, nhớ đến hộp quà đã giấu trong tủ, nháy mắt liền ngượng ngùng, hôm nay có rất nhiều người, lại toàn là nhân vật lớn, cho nên giá trị món quà họ tặng không hề nhỏ, mà quà của cậu so với bọn họ lại không đáng giá bao nhiêu, Jeong Jihoon chần chừ không biết có nên tặng không.Nhưng mà sau đó cậu lấy hết cản đảm, bảo Park Dohyeon chờ một chút rồi đi lên phòng, lát sau cầm trên tay một hộp quà, cậu ở trên phòng đã nghĩ qua rồi, nếu Park Dohyeon không thích cũng không sao, dù sau thì cũng đã quen rồi, chỉ sợ anh trực tiếp quăng đi thôi.Park Dohyeon lấy hộp quà trên tay Jeong Jihoon, sau đó anh mở hộp, mà ở bên kia Jeong Jihoon nín thở chờ đợi, Park Dohyeon nhìn cậu, sau đó mỉm cười, nói: "Đẹp lắm, tôi rất thích, đây là món quà vô cùng ý nghĩa đối với tôi, cảm ơn em"Mà trong đầu Jeong Jihoon đã nảy ra 7749 cảnh tượng Park Dohyeon sẽ từ chối hoặc là ghét bỏ đồ cậu tặng, nghe anh khen liền giật mình a một tiếng, vẻ mặt ngơ ngác có chút không tin được.___Tiệc sinh nhật của Park Dohyeon bắt đầu từ sáu giờ tối, sau khi anh lên phát biểu vài lời để khai tiệc thì đi xuống nắm tay Jeong Jihoon, bắt đầu giới thiệu cậu với từng người, mà Jeong Jihoon trước đó đã nói trước với Park Dohyeon dạ dày cậu đau không thể uống rượu được, cho nên anh đưa cho cậu một ly nước trái cây.Cũng không có nói lúc mang thai không được uống rượu và chịu kích thích quá lớn.Chào hỏi xong, Park Dohyeon phải tiếp tục đi xã giao, cho nên Jeong Jihoon tìm một bàn gần đó ngồi xuống, lúc ban đầu cậu không chú ý, lát sau nhìn qua mới thấy tiểu minh tinh Kim Hajun cũng đang ngồi bên cạnh cách cậu không quá xa, đang vui vẻ nói chuyện cùng một người, người này Jeong Jihoon cũng biết, bác sĩ đã siêu âm cho cậu, Baek Hyunjin.Jeong Jihoon đặt ly nước trái cây xuống bàn, Kim Hajun nhìn cậu liền cười một cái, Jeong Jihoon có chút không tự nhiên gật gật đầu, sau đó lại bưng nước trái cây uống một ngụm.Jeong Jihoon nhìn tiểu minh tinh Kim Hajun cùng bác sĩ Baek Hyunjin nói chuyện cười đùa với nhau, có chút không hiểu được, rõ ràng Kim Hajun và Park Dohyeon là người yêu, nhưng nhìn sao cũng cảm thấy giữa tiểu minh tinh và bác sĩ có vấn đề.Sau đó Baek Hyunjin phải đi ra ngoài nghe điện thoại, Kim Hajun buồn chán liền nghịch ngợm đến gần Jeong Jihoon."

Jihoon, hôm nay là sinh nhật của Dohyeon hyung sao cậu lại uống loại thức uống nhạt nhẽo này" – sau đó với tay đưa cho cậu một ly rượu: "Này, uống với tôi một ly đi"Jeong Jihoon nhìn Kim Hajun, không chút suy nghĩ liền lắc đầu: "Tôi không thể uống"Kim Hajun cười cười, vừa định nói tiếp thì Park Dohyeon đi tới, anh hỏi: "Hai người đang nói chuyện gì vậy?"

Kim Hajun có chút say, ánh mắt câu dẫn, cười đến khiến người ta chói mắt: "Dohyeon hyung, người ta chỉ muốn mời vợ của anh một ly thôi mà, nhưng vợ của anh không muốn"Mà Park Dohyeon nhìn Jeong Jihoon im lặng ngồi ở một bên, khẽ lắc đầu: "Em ấy không uống được, cậu đừng ép, cũng đừng gọi Dohyeon hyung, buồn nôn chết đi được""Vậy không gọi Dohyeon hyung thì anh muốn người ta gọi là gì? – thấy Park Dohyeon liếc mình liền cười một cái, chuyển hướng sang Jeong Jihoon:" Uống một chút thì có chuyện gì, nể mặt người ta chút đi" – Kim Hajun lúc này cũng không chú ý hình tượng, ngả ngớn nói.Park Dohyeon nhìn Jeong Jihoon thấy cậu vẫn đang ngồi một bên cúi đầu không biết đang nghĩ gì, cho nên liền hỏi: "Em nghĩ thế nào?"

Jeong Jihoon ngẩng đầu nhìn anh, có chút mơ hồ nói: "Hả, anh vừa mới nói gì?"

"Tôi nói là em có muốn uống chút rượu không?"

Jeong Jihoon nhìn anh sau đó nhìn Kim Hajun đang ngồi cười kế bên: "Anh muốn em uống sao?"

"Ừm... tôi nghĩ là uống chút rượu chắc là không có vấn đề gì đâu"Jeong Jihoon im lặng một lát, sau đó khẽ gật đầu, đây là Park Dohyeon muốn, cậu không từ chối, không muốn anh khó xử, Jeong Jihoon bưng ly rượu lên nhìn Kim Hajun, sau đó ngửa đầu uống cạn.Rượu vừa xuống bụng Jeong Jihoon liền nhăn mày, cậu cúi đầu sau đó nói với Park Dohyeon: "Em hơi mệt, em lên phòng nghỉ được không?"

Mà Park Dohyeon vừa định đứng dậy đỡ cậu thì cậu đã lắc đầu: "Không cần, anh ở đây đi, em tự mình lên được"Jeong Jihoon đưa tay ôm lấy bụng, có chút chật vật bước đi.___Lát sau Baek Hyunjin nghe điện thoại xong, bước vào ngồi bên cạnh Kim Hajun, nhìn trên bàn có hai ly rượu và một ly nước trái cây, liền hỏi: "Ai vừa mới uống rượu vậy, anh nhớ anh chỉ cho em uống một ly"Mà Kim Hajun nép vào vai người kia, mỉm cười: "Không phải em, chính là Jeong Jihoon đó, tửu lượng cậu ấy thật yếu, uống chút rượu đã chịu không nổi rồi"Baek Hyunjin nhíu mày, Jeong Jihoon chính là thiếu niên mấy ngày trước đã đến bệnh viện, nhưng mà rõ ràng là trong lúc mang thai không được uống rượu, Baek Hyunjin liền quay sang nhìn Park Dohyeon, hỏi: "Anh cho cậu ấy uống rượu?"

Park Dohyeon khó hiểu, gật đầu: "Ừm, có uống một chút, sao vậy?"

"Cậu ấy chưa nói với anh sao?" – thấy vẻ mặt hoang mang của Park Dohyeon, liền kéo anh đứng dậy: "Nhanh đi tìm cậu ấy, mau lên"
 
[ Vicho ] Ly Hôn Sao?Chờ Đã!
Chương 13


Vừa lên đến phòng, Park Dohyeon gấp gáp mở cửa, đập vào mắt là hình ảnh Jeong Jihoon nhăn nhó nằm trên giường, cả người cậu ướt mồ hôi, tay ôm chặt lấy bụng, rên rỉ.Park Dohyeon hoảng sợ ôm chầm lấy cậu: "Jihoonie, em làm sao vậy?

Đừng làm anh sợ"Baek Hyunjin nhìn cậu, rồi vỗ vỗ vai Park Dohyeon: "Mau mang cậu ấy đến bệnh viện, chậm một chút sẽ rất nguy hiểm cho cậu ấy và cả đứa bé"Mà Park Dohyeon vốn đang ôm Jeong Jihoon, nghe đến đứa bé liền ngơ ngác, anh nhìn Baek Hyunjin: "Anh vừa nói cái gì, đứa bé nào?"

"Thì đứa bé trong bụng cậu ấy, chính là con của anh, nhanh lên đi đừng nói nữa, tôi và Hajunie xuống lấy xe, anh ôm cậu ấy xuống, ngay lập tức"Mà Park Dohyeon nhìn Jeong Jihoon, sau đó hôn lên trán cậu một cái: "Đừng sợ, anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì" – sau đó bế bổng cậu xuống trước sự chú ý của nhiều người.Buổi tiệc cứ như thế kết thúc...___Jeong Jihoon được đẩy vào phòng cấp cứu, Baek Hyunjin là bác sĩ sản khoa, cho nên cũng theo vào, trước khi đi Baek Hyunjin khẽ vỗ vai Park Dohyeon một cái, nói: "Sẽ không có chuyện gì đâu, tôi đảm bảo"Mà Park Dohyeon cũng không thể bớt lo lắng, anh ở ngoài đi qua đi lại đến Kim Hajun nhìn cũng muốn chóng mặt, nhưng biết mình vừa làm sai cho nên không dám nói gì, nếu không phải cậu mời Jeong Jihoon uống rượu, thì sẽ không xảy ra chuyện.Hơn một tiếng sau, Jeong Jihoon được chuyển qua phòng bệnh VIP, cậu vẫn chưa tỉnh lại, mà Park Dohyeon ở bên cạnh chăm sóc cậu không rời nửa bước.Anh nhìn đôi môi nhợt nhạt không chút huyết sắc của cậu, cảm thấy bản thân rất đáng giận, anh không nên bảo cậu uống rượu, tất cả đều là lỗi của anh.Park Dohyeon nhìn chằm chằm bụng Jeong Jihoon, đáng lẽ ra khi thấy cậu nôn nhiều lần như vậy anh phải đoán ra rồi chứ, đúng là ngu ngốc.Baek Hyunjin nói cậu mang thai hơn ba tháng rồi, đúng là bụng có to lên, nhưng cả người lại không có bao nhiêu thịt, Park Dohyeon cúi đầu hôn lên trán cậu, khẽ nói: "Anh xin lỗi..."___Sáng hôm sau Jeong Jihoon tỉnh dậy, đầu tiên là sờ bụng mình, cảm giác nơi đó vẫn còn nhô lên liền thở phào một hơi, sau đó hai mắt liền đỏ hoe, cậu rất hối hận, hối hận vì đã để con gặp nguy hiểm bởi vì chính bản thân mình, cậu không phải là một người ba tốt.Jeong Jihoon nhúc nhích muốn ngồi dậy nhưng tay chân không có chút sức lực, mà Park Dohyeon cũng bị tiếng động đánh thức, anh nhìn thấy Jeong Jihoon đã tỉnh liền đứng dậy, tay sờ lấy mặt cậu: "Em tỉnh rồi, em cảm thấy thế nào, có khó chịu ở đâu không?

Anh đi gọi bác sĩ"Nhưng Jeong Jihoon lắc đầu, chưa kịp đi thì cậu đã nắm lấy cánh tay anh, nói: "Em không khó chịu, cũng không cần gọi bác sĩ" – ngập ngừng một chút lại nói tiếp: "Dohyeon, em muốn ly hôn"Mà Park Dohyeon nghe xong suýt chút nữa đã nhảy dựng lên: "Em vừa nói cái gì, vì sao lại ly hôn, anh không đồng ý ly hôn, chúng ta có con rồi, vì sao lại muốn ly hôn chứ?"

"Dohyeon, anh có muốn con không?"

Anh khẩn trương gật đầu: "Muốn, đương nhiên muốn, đó chính là con chúng ta""Chúng ta vẫn là ly hôn đi, sáu tháng nữa em bé ra đời, sau khi em sinh xong sẽ mang con đến cho anh""Vì sao lại mang con đến cho anh, không phải chúng ta cùng nhau chăm sóc con à, em không cần con sao?"

Jeong Jihoon lắc đầu, nước mắt từng giọt rơi xuống: "Em rất thương con, nhưng Dohyeon à, hôn nhân không tình yêu, đứa nhỏ chính là người đáng thương nhất, anh nói thật với em đi, không cần phải giấu giếm nữa, em biết hết mọi chuyện rồi, em sẽ chúc phúc cho hai người""Jihoonie, em đang nói cái gì?

Rốt cuộc là anh đã làm gì sai?

Anh thừa nhận là trước đây anh rất quá đáng, làm tổn thương em, nhưng anh xin thề với em rằng ngay giờ phút này người anh yêu chỉ có mình em, Jeong Jihoon""Dohyeon, đừng tự lừa mình dối người, em không cần anh thề với em, em chỉ mong anh sẽ chăm sóc tốt cho con, nếu sau này Kim Hajun không thích con của em, muốn có đứa con của hai người, thì khi đó xin anh hãy trả lại con cho em""Cái gì mà Kim Hajun, anh và cậu ấy thì liên quan gì đến nhau, có phải là em hiểu lầm chuyện gì rồi không?"

"Hai người yêu nhau không phải sao, còn có ảnh chụp cùng nhau nữa, cậu ấy đến tận công ty, sau đó cùng anh âu âu yếm yếm, lần trước anh gọi em mang đồ ăn trưa đến là để em nhìn không phải sao?"

Park Dohyeon nhìn thấy nước mắt của cậu, tâm liền đau không chịu nổi, vừa định đưa tay lau nước mắt, Jeong Jihoon đã quay mặt đi, chỉ đành vuốt ve tay cậu, nói: "Bảo bối, em hãy tin anh, anh với cậu ấy không như em nghĩ, Kim Hajun chính là em trai của Kim Hayong, Kim Hayong trước đây em đã từng gặp qua rồi, anh xem Kim Hajun như em trai, hơn nữa người cậu ấy yêu là Baek Hyunjin, cậu ấy bởi vì muốn Baek Hyunjin ghen, cho nên mới nhờ anh làm một việc ấu trĩ như vậy, em nhìn xem tấm ảnh đó cậu ấy cũng đã xóa rồi, hiện tại cũng đã công khai yêu đương với Baek Hyunjin, không liên quan gì đến anh hết"Kim Hayong chính là một trong những người bạn hiếm hoi của Park Dohyeon.Jeong Jihoon uất ức mím mím môi: "Vậy vì sao anh không giải thích với em, hay anh cảm thấy em nhìn thấy cảnh như vậy thì sẽ vô cảm sẽ không đau lòng, hay căn bản trong lòng anh em không có quan trọng như vậy"Park Dohyeon ngượng ngùng sờ mũi: "Không phải, chính là anh không biết nói như thế nào, em hãy xem như lúc đó anh bị đụng đầu cho nên thần trí không tỉnh táo đi..." – nhìn thấy Jeong Jihoon đã bớt giận một chút, anh liền lau nước mắt cho cậu, rồi nói tiếp: "Anh xin lỗi, anh không hề biết em mang thai, cho nên mới để em uống ly rượu kia, anh chỉ nghĩ muốn em vui vẻ một chút, không nghĩ đến em đang hiểu lầm anh và Kim Hajun"Sau đó anh hôn lên trán cậu một cái: "Em không cần nghi ngờ anh, cho dù là trước đây hay sau này anh cũng chỉ yêu mình em, cho dù là Park Dohyeon năm hai mươi bốn tuổi hay là ba mươi bốn, vẫn chỉ yêu một mình em"Mà Jeong Jihoon nghe anh nói, có chút không tin được sợ là mình nghe lầm, cậu nắm tay anh, run run hỏi: "Park Dohyeon, anh... anh nhớ ra chuyện gì rồi sao?"

"Thật ra... trước đây anh đã nhớ ra được một vài chuyện, nhưng vẫn còn rất mơ hồ, hôm nay lúc đưa em vào đây, anh căng thẳng cho nên ngất xỉu, sau khi tỉnh lại anh đã nhớ hết tất cả những chuyện của chúng ta, nhớ rõ trước đây Jihoonie đã bám lấy anh như thế nào, nhớ rõ khi bé Jihoonie đã cắn anh một cái đau ơi là đau, nhớ rõ em đã chịu tội thay anh để cho ông nội đánh sưng cả mông, nhớ rõ..."

Chưa nói hết thì Jeong Jihoon đã bật dậy, ôm lấy anh, nước mắt rơi xuống như mưa: " Dohyeon Hyung, anh nhớ ra em rồi sao, cuối cùng anh cũng nhớ ra em rồi, em rất vui, rất vui..."

Mà Park Dohyeon cũng cười, anh xoa xoa lưng cậu "Jihoonie à, anh xin lỗi vì đã để em đau lòng vì anh, sau này anh sẽ không để em phải khóc vì anh thêm lần nào nữa."
 
[ Vicho ] Ly Hôn Sao?Chờ Đã!
Chương 14


Jeong Jihoon ở bệnh viện hơn một tuần rồi về nhà, em bé đã được bốn tháng, đã ổn định hơn trước rồi, chỉ cần cẩn thận đi đứng, bồi bổ đầy đủ thì em bé sẽ không sao.Ngày Jeong Jihoon về nhà, ngoài Park Dohyeon còn có cái đuôi nhỏ Kim Hajun, ngày đó sau khi cậu tỉnh lại, Kim Hajun liền chạy đến xin lỗi, còn nắm chặt tay cậu vô cùng chân thành mà chớp chớp mắt, Jeong Jihoon là người mềm lòng, huống hồ Kim Hajun với Park Dohyeon không phải loại quan hệ kia, cậu có lý do gì để trách Kim Hajun chứ.Cho nên từ ngày đó trở đi Kim Hajun ngày nào cũng chạy đến bệnh viện chơi với cậu, mà ánh mắt đều nhìn chằm chằm bụng cậu không rời, Jeong Jihoon nháy mắt liền hiểu, chỉ hỏi "Có phải muốn sinh cho bác sĩ Baek một đứa không?" liền khiến Kim Hajun đỏ mặt.___Jeong Jihoon về nhà, Park Dohyeon cứ nhớ mãi cái hôm cậu ôm bụng nằm quằn quại trên giường, cho nên đâm ra lo sợ, liền đối với cậu nửa bước không rời, Jeong Jihoon bước một bước anh bước một bước, từ trên cầu thang đi xuống Jeong Jihoon không có cảm giác gì mà trên người Park Dohyeon đã ướt mồ hôi.Jeong Jihoon được "vệ sĩ" Park Dohyeon dìu ngồi xuống sofa, cậu mỉm cười nhìn anh: "Em đã không sao rồi, anh đừng căng thẳng như vậy"Nhưng Park Dohyeon lắc đầu: "Anh không thể lơ là, chỉ cần em biến mất khỏi tầm mắt anh một giây thôi, em có biết anh sợ như thế nào không?"

Jeong Jihoon mím môi, tay sờ lấy mặt anh: "Em biết anh lo cho em nhưng em đã không sao rồi, hơn nữa em bé đã bốn tháng, đã ổn định rồi, anh cứ đi làm việc của anh, em tự lo cho mình được, trước đây em vẫn tự lo cho mình được mà"Mà không biết câu nói nào của cậu đụng trúng chỗ đau của Park Dohyeon, anh liền ôm cậu vào lòng: "Anh xin lỗi, mười năm qua anh không đối xử tốt với em, khiến em ủy khuất, đáng lẽ ra anh phải yêu thương em, nhưng mà... anh lại làm em đau lòng, Jihoonie à, xin lỗi em"Jeong Jihoon lắc đầu, cậu vỗ vỗ tay anh: "Em không trách anh đâu, em rất yêu anh, cho nên những chuyện không vui em đều quên hết rồi""Jihoonie, anh yêu em, chỉ yêu mình em""Anh chỉ yêu em sao, còn con, anh có yêu con không?" – Jeong Jihoon tinh nghịch cười, kéo tay anh sờ lên bụng mình."

Đương nhiên là anh cũng yêu con rồi, nhưng so với con, anh càng yêu em hơn, trên đời này người anh yêu nhất chính là em và con"Jeong Jihoon cúi đầu đụng vào trán anh, cười rộ lên: "Càng ngày anh càng dẻo miệng"Park Dohyeon nhân lúc này, hai tay bợ lấy mặt cậu, hôn xuống môi cậu một cái thật kêu: "Không dẻo miệng không phải là chồng em"Một lát sau, Park Dohyeon ôm lấy người Jeong Jihoon, để cậu dựa vào người mình, anh nắm chặt tay cậu nói: "Jihoonie, em có nhớ trước đây khi anh và em ngồi dưới góc cây anh đào đã nói gì không?"

Jeong Jihoon mím môi, chuyện này từ lâu đã khắc sâu trong lòng cậu: "Nhớ, anh nói sau này khi chúng ta lớn lên anh sẽ cưới em, sẽ cho em một hôn lễ thật lớn, cả đời này sẽ chỉ yêu một mình em"Nhưng mà khi hai người kết hôn đều là ý của ông nội, lúc kết hôn cũng không có hôn lễ thật lớn, bởi vì Park Dohyeon lúc đó nhìn cậu không vừa mắt cho nên hai người chỉ đi đăng ký kết hôn rồi thông báo ra bên ngoài.Park Dohyeon biết Jeong Jihoon đau lòng, anh kéo tay cậu hôn một cái, sau đó nói: "Vậy cho nên, bảo bối Jeong Jihoon, em có đồng ý lấy Park Dohyeon anh làm chồng không, anh sẽ cho em một hôn lễ thật lớn, cả đời này sẽ chỉ yêu mình em, đương nhiên còn có con chúng ta nữa"Mà Jeong Jihoon đang dựa trên người anh, lập tức bật dậy, đôi mắt cậu ửng hồng: "Em đồng ý, em đương nhiên đồng ý""Đồng ý thì được rồi, nhìn xem tay em, có thích không?"

Jeong Jihoon cúi đầu nhìn tay mình, không biết từ khi nào trên tay cậu đã có một chiếc nhẫn kim cương thật to, cậu nhìn anh, khó hiểu hỏi: "Em rất thích, nhưng mà anh đeo cho em từ khi nào vậy?"

Mà Park Dohyeon chỉ cười cười: "Bí mật"___Năm tháng sau, khi Jeong Jihoon sinh ra một em bé mũm mĩm đáng yêu, hôn lễ liền ngay lập tức được diễn ra, mà nhân vật chính là Park Dohyeon và Jeong Jihoon sau khi kết hôn càng ngày càng ngọt ngào.Jeong Jihoon ôm con trai trên tay, bé con vừa tròn một tháng tuổi, bé con gọi là Park Jihyun, Park Dohyeon vừa từ thư phòng trở về, anh đặt laptop lên bàn, rồi từ phía sau ôm lấy cậu, cúi đầu hôn nhẹ lên má cậu, lại hôn lên trán con trai một cái, bé con mở đôi mắt to tròn nhìn anh, lại còn mỉm cười.Park Dohyeon ôm con trai từ tay Jeong Jihoon, bé con cảm giác được hơi thở của ba lớn, liền dụi vào lòng anh, không bao lâu sao thì ngủ.Jeong Jihoon ngồi bên cạnh mỉm cười: "Anh hay thật đó, em ôm từ nãy đến giờ không chịu ngủ, anh chỉ ôm một lát thôi đã ngủ rồi""Còn không phải là bởi vì không muốn em mệt mỏi cho nên mới dính lấy anh sao?" – đúng là dính lấy anh thật, từ khi sinh ra đến giờ mỗi lần khóc nháo chỉ cần Park Dohyeon ôm liền im lặng ngay lập tức."

Anh có biết, lúc em phát hiện mình mang thai đã từng suy nghĩ là sẽ mang con bỏ trốn chưa?" – nhìn thấy Park Dohyeon đen mặt, cậu cười ha ha, lại nói tiếp: "Chắc là như vậy cho nên Jihyun mới dính lấy anh, bé con này từ khi còn trong bụng đã theo phe anh rồi" – cậu giả vờ giận dỗi, bĩu môi một cái.Park Dohyeon đặt bé con xuống nôi, sau đó ôm lấy Jeong Jihoon: "Em yên tâm, Jihyun theo phe anh, anh theo phe em, trong nhà này em là lớn nhất"Jeong Jihoon nghe anh nói, liền bật cười, cậu cúi đầu hôn môi anh, gặm cắn, một lát sau liền buông ra, mỉm cười: "Em yêu anh..."

Park Dohyeon gật đầu, khóe môi không tự chủ nhếch lên: "Anh cũng yêu em, đời này chỉ yêu mình em"
END
 
Back
Top Bottom