Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vị Ngọt – Lai Bôi Gia Trấp

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczO8jgx9cYTwmZP9frqw0wx_zqbaPevelnTMl3shbhTs7fTfyaAWLS_E22hEdubX7ow193TH1zr-p416h2ObFJcb8KWnjfg9Sc-dICV4aW9qMQT68_kIvQUQVVIRhTZ5C0-xOdnSQ30QNr3Oy-afcQll=w215-h322-s-no-gm

Vị Ngọt – Lai Bôi Gia Trấp
Tác giả: Lai Bôi Gia Trấp
Thể loại: Ngôn Tình, Sủng, Sắc
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Sau khi Trịnh Dữ nếm trải tư vị của Phó Dực, anh cảm thấy ca khúc “Vị Ngọt” mà mình viết thiệt con mẹ nó quá đúng.

Phó Dực cam nguyện yêu Trịnh Dữ.

—-

Lời tác giả:

Ngọt văn yêu đương, coi như là đôi bên thầm mến.

Nữ yêu trước, nam hơi chậm tiêu một xíu.

Nội dung là chính, thịt là phụ nhưng đảm bảo sẽ không thiếu.​
 
Vị Ngọt – Lai Bôi Gia Trấp
Chương 1: Sữa đậu nành.



Trong căn phòng nhỏ và tối, Trịnh Dữ ngồi trên chiếc ghế xoay, khuỷu tay anh chống trên tay cầm, nhíu mày mệt mỏi. Một đầu tóc ngắn màu đỏ bù xù, anh khẽ thở dài, đứng dậy khỏi ghế.

Không viết ra được ca khúc, thật khó chịu.

Thiếu ngủ nhiều ngày cộng với tâm trạng u ám khiến não anh rối loạn. Anh đẩy cánh cửa nhỏ của phòng studio, nhào lên chiếc giường đặt trong phòng thu mơ màng ngủ.

Khi thức dậy trời đã tối.

Trịnh Dữ nheo mắt ngồi dậy, anh không biết mình đã ngủ bao lâu, lắc lắc đầu cho tỉnh táo, sau đó với tay cầm di động.

Đã 5h chiều.

Anh để chân trần, đi đến mở rèm cửa sổ.

Tiếp xúc với ánh sáng xuyên qua cửa sổ bằng kính khiến đôi mắt của Trịnh Dữ chợt nhắm lại. Đôi mắt hẹp dài bởi vì đã lâu chưa thấy ánh sáng, theo phản xạ sinh lý mà tích tụ nước mắt.

Anh vươn ngón tay thon dài trắng nõn lau nước mắt, ngây người nhìn chằm chằm vào khung cảnh bên ngoài cửa sổ, chợt nhận ra rằng cái bụng của anh hiện giờ cũng giống như trong đầu anh vậy, hoàn toàn trống rỗng.

Trịnh Dữ nhếch môi cười, hình như đã 1 ngày rồi anh chưa ăn gì cả.

Màn hình điện thoại chợt sáng lên từng đợt từng đợt một, Trịnh Dữ liếc nhìn màn hình, cau mày nghe máy.

“Anh Dữ, anh Dữ, viết xong rồi hả?” Lý Nhất Hàng kích động hỏi.

“Còn một bài.” Một tay Trịnh Dữ cầm điện thoại, tay kia đặt trên mặt kính, ngón tay gõ gõ, phát ra âm thanh “thịch thịch”.

“Lại nữa, em thấy như vậy là hay lắm rồi, anh thật cố chấp.” Lý Nhất Hàng bắt đầu tâng bốc anh.

“Cậu hiểu quái gì, cúp đây. Cả ngày anh mày còn chưa có gì vào bụng.”

Trịnh Dữ không kiên nhẫn nói, còn một bài, nhưng đó lại là bài quan trọng nhất mới chết chứ.

Một bài thôi, thế mà anh nghĩ cả tuần mà vẫn không viết ra được.

“Được rồi, được rồi, anh đi ăn chút gì trước đi, bụng đói thì không làm được gì đâu.” Lý Nhất Hàng nịnh hót thúc giục anh mau đi ăn cơm, vừa nói xong đã bị Trịnh Dữ cúp máy.

Lý Nhất Hàng biết, nếu Trịnh Dữ không viết ra được ca khúc sẽ không muốn ăn, cho nên không thể để Trịnh Dữ đói lả được.

Trịnh Dữ tùy tiện thay cái áo thun màu trắng, quần đùi, nhét điện thoại vào túi quần, sau đó xỏ dép lào đi ra khỏi studio.

Anh có nhà, là ở cùng với bố mẹ, nhưng anh thường xuyên không có về nhà mà là đều ăn, ngủ, đợi, sáng tác trong studio

Không về nhà, một là sợ bố mẹ càm ràm, hai là sợ bố mẹ thấy bộ dạng anh cả ngày không ăn không ngủ sẽ lo lắng. Nếu để hai người biết được, chắc chắn anh sẽ bị “nhai” cho đến chết (;¬_¬)

Nhưng mà studio lại rất gần nhà, chỉ cách có 2 con đường.

Lâu rồi Trịnh Dữ không có ra khỏi nhà, nhìn thấy trên đường có rất nhiều quán ăn mới mở, riêng quán mì anh thích đã bị một cửa hàng tiện lợi thay thế.

Anh nhíu mày, suy nghĩ một hồi vẫn là vào cửa hàng tiện lợi mua loại bánh mì mình thường hay ăn, sau đó cũng không thèm quan tâm đến xung quang mà đi thẳng ra khỏi cửa hàng tiện lợi, ngồi trên ghế đá bên ngoài bắt đầu gặm bánh mì.

Trịnh Dữ là người đã yêu thích cái gì thì sẽ trung thành với cái đó.

Anh hiếm khi thử những thứ mới, luôn ăn những nhà hàng quen thuộc, ăn cho đến khi nào chán ghét thì mới tìm cái khác thay thế.

Lúc Trịnh Dữ đi vào cửa hàng tiện lợi, Phó Dực đã thấy anh, cái đầu chói mắt như vậy, không chú ý mới lạ (;¬_¬).

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong suốt, chiếu vào từng sợi tóc màu đỏ của anh, tạo thành ánh sáng lấp lánh, rực rỡ. Anh cứ như vậy mà tiến vào trong mắt của cô.

Cô nhìn anh đi đến quầy bánh mì, cầm lấy loại bánh mì bình thường anh hay ăn nhất, sau đó tính tiền rồi trực tiếp đi ra ngoài, giống như hoàn toàn không có phát hiện cô đang mua bìa cứng vậy.

Cô đã rất lâu không có gặp anh. Lần cuối cùng gặp nhau hình như là lúc hai nhà dùng cơm chung? Anh mặc áo đen quần đen, còn bị chú Trịnh trách mắng cả một buổi.

Hôm đó cô không có nói chuyện với anh, chỉ là giao tiếp bằng ánh mắt vài lần. Cô nhìn anh 5 lần, lần nào cũng bị anh bắt gặp.Khi cặp mắt đào hoa của anh ung dung chuyển ánh nhìn trở về cô, cô ngoài mặt vờ như không thấy nhưng thật ra tim thì đập như sấm (ノдヽ) .

Anh có vẻ đói, nhưng hình như lại không ngon miệng, không muốn ăn. Phó Dực nhìn xuyên qua cửa kính thấy anh cắn từng miếng từng miếng, mặt không đổi sắc mà nhai, sau đó nuốt xuống.

Haizz, bài hát lại không viết được nữa rồi chứ gì? (;¬_¬)

Phó Dực nhanh chóng đếm xong bìa cứng, sau đó đi đến tủ lạnh chọn một hộp sữa đậu nành.

Sau khi trả tiền, cô đẩy cửa kính đi ra ngoài, đặt trước mặt Trịnh Dữ: “Uống đi, đừng để nghẹn.” Giọng nói cô như một cơn gió xuân nhẹ nhàng, mềm mại vừa thoáng qua rồi biến mất.

Trịnh Dữ ngẩng đầu nhìn Phó Dực, cô đã xoay người đi khỏi.

Tóc Phó Dực vừa đen vừa bóng, buộc thành đuôi ngựa, trẻ trung xinh đẹp, rất phù hợp với thân phận giáo viên mầm non của cô.

Cô mặc áo sơ mi trắng, quần jean bó sát người, bóng lưng gầy nhỏ thướt tha, trong tay cầm một ít bìa cứng, có vẻ như là mua cho các bạn nhỏ ở nhà trẻ để làm thủ công.

Cặp mắt đào hoa của Trịnh Dữ nheo lại, nhìn cô lắc cái mông căng tròn rời đi, trong lòng anh vậy mà bắt đầu sinh ra cảm giác đã lâu không có.

Gần đây phải viết ca khúc, anh không muốn ăn, cũng không có tính dục.

Không muốn ăn đồ ngon, không muốn l*m t*nh.

Nhưng mà hiện tại? Chà, thật muốn sờ mông cô ấy quá

Cơ mà hình như mình đã từng sờ qua nhỉ?

Vậy tốt rồi, muốn sờ mông cô một lần nữa. (~‾⌣‾)~

Anh cong môi, nhìn cô để hộp sữa đậu nành xuống. Đây loại thức uống mà bình thường anh thích uống nhất, từ tiểu học đã bắt đầu uống. Khi đó cô hầu như lúc nào cũng theo sát phía sau anh, xin anh cho uống ké một hớp. Thời gian trôi qua nhanh thật, Phó Dực bây giờ đã lớn đến như vậy, còn mua sữa đậu nành cho anh uống.

Ngón tay thon dài cầm lấy hộp sữa, xé miệng bao, ghim ống hút, sau đó ngậm lấy ống hút hút từng hớp từng hớp một.

Trịnh Dữ luôn cảm thấy mối quan hệ giữa mình và Phó Dực rất kỳ lạ, anh đoán không được trong đầu cô nghĩ cái gì.

Hai người họ đã làm gần như tất cả mọi thứ, nhưng mối quan hệ vẫn không có tiến triển.

Họ chưa từng l*m t*nh, không tính là bạn giường.

Họ hôn nhau, nhưng cũng không được coi là quan hệ nam nữ, bởi cô chưa bao giờ nhắc đến quan hệ giữa bọn họ, anh thấy cô không để ý đến việc này nên cũng im luôn không nói.

Anh thấy được sự mập mờ giữa hai người, nhưng Phó Dực giống như không cảm thấy như vậy. Khi anh cảm thấy quan hệ giữa hai người có thể tiến thêm một bước thì cô luôn luôn cố tình kéo dài khoảng cách, làm mặt lạnh đối với anh.

Khi còn bé cô không phải như vậy, lúc đó cô bé Phó Dực luôn cười ngọt ngào, lôi kéo anh kêu “anh Dữ”.

Mẹ nó.

Anh cứng.

Đột nhiên, trong đầu anh một tia sáng lướt qua, linh cảm đến. Anh bỏ bánh mì và sữa đậu nành xuống, rồi nhanh chóng đi về phía studio.

Đi không bao xa, anh quay lại, cầm lấy hộp sữa đậu nành trên bàn, rồi quay đi.
 
Vị Ngọt – Lai Bôi Gia Trấp
Chương 2: Tính dục.



Khi Phó Dực gặp lại Trịnh Dữ lần nữa, cô đã nghe qua ca khúc mới của anh: là [Sữa Đậu Nành]

Cô đã xem hết tất cả bình luận trên Internet, hầu hết cư dân mạng đều nói rằng đây là tác phẩm hay nhất sau bài hát nổi tiếng [Vị Ngọt] của Wing.

Wing là nghệ danh của Trịnh Dữ.

Anh là một rapper.

Mức độ phổ biến của Trịnh Dữ trên Internet rất cao, xem như cũng có chút tiếng tăm trong giới nhạc rap underground. Anh dựa vào niềm đam mê đối với âm nhạc, cùng với tài hoa sáng tác, kiếm được cũng không ít tiền. Trịnh Dữ cũng cảm thấy mình rất trâu bò, có thể dựa vào sở thích mà kiếm tiền, nuôi sống chính mình.

Phó Dực nhìn Trịnh Dữ ngồi ở đối diện bàn ăn, anh ngồi nghiêm chỉnh, hoàn toàn không giống bộ dáng tóc đỏ quẫy dữ dội, giương nanh múa vuốt trên sân khấu.

Trịnh Dữ nhíu mày, ngoan ngoãn trả lời vấn đề của ba Phó.

Hôm nay anh vội xong buổi công diễn vốn dĩ về nhà ăn cơm, về đến nhà mới phát hiện bố mẹ không có ở nhà. Trịnh Dữ ngồi trên sofa chơi di động một lúc, định bụng trở về studio tùy tiện ăn gì đó, lúc ra cửa thì gặp được mẹ Phó đang vứt rác.

Mẹ của Phó Dực là Lý Lệ Hoa, từ lúc Trịnh Dữ còn nhỏ bà đã rất thích anh, vẫn luôn khuyến khích Phó Dực nắm lấy anh. Tuy rằng sau khi lớn lên, Trịnh Dữ ngại hoặc bận rộn với sự nghiệp, không có ghé nhà chơi, quan hệ cua anh cùng với Phó Dực cũng không có tốt như lúc nhỏ, Lý Lệ Hoa vẫn là mỗi ngày ở bên tai Phó Dực nhắc mãi đến Trịnh Dữ.

“Tiểu Dữ, ăn cơm chưa cháu?” Lý Lệ Hoa cười gọi anh.

Trịnh Dữ ngượng ngùng cười, đang định từ chối thì xuyên qua cửa Phó gia, thấy Phó Dực mặc váy bưng đồ ăn từ trong phòng bếp đi ra, bên miệng vòng vo ra một câu: “Dạ, cháu chào dì Phó, vẫn chưa ăn cơm ạ.”

Sau đó vô cùng thuận lý thành chương mà ăn ké cơm nhà người ta (~^▽^)

Từ sau khi anh vào cửa, Phó Dực chỉ nhìn anh một lần, không nói gì, trên mặt thì không có gì thay đổi nhưng trong tim thì đang đập rất nhanh, lý do là nội dung trong ca khúc mới [Sữa đậu nành] của anh, câu chuyện kể về hai đứa trẻ trong đó rõ ràng là cô và anh.

Trịnh Dữ tự nhiên như là đang ở nhà của mình vậy, dỗ dành ba Phó và mẹ Phó cười đến híp cả mắt.

“Nghe Phó Dực nói cháu mới cho ra ca khúc mới hả?” Ba Phó thuận miệng nhắc đến, vươn đũa gắp thịt cho Trịnh Dữ, Trịnh Dữ thích ăn thịt, nhưng ăn kiểu gì cũng không bao giờ mập, trong lòng fans hâm mộ lúc nào cũng là thiếu niên khí khái.

Trịnh Dữ nhướng đôi mày giấu phía sau mái tóc đỏ, nhếch khóe miệng, cô nghe qua rồi sao? Vậy sao cô còn giả vờ như cái gì cũng không biết?

Thấy chưa, anh lại không hiểu được cô.

“Dạ, ca khúc mới phản hồi cũng không tệ lắm.” Trịnh Dữ cố ý nhìn về phía Phó Dực. Miệng cô đang nhai cơm, tay cầm đũa thì run nhè nhẹ.

“Phó Dực, em nghe chưa?” Trịnh Dữ tùy ý mở miệng hỏi.

“Ừm.” em nghe cả trăm lần rồi ý chứ, mới vừa rồi ở trong phòng còn nghe nữa nè. Phó Dực nói thầm trong lòng.

“Dì Phó, dì nấu cơm càng ngày càng ngon nha.” Trịnh Dữ thấy cô không hứng thú quan tâm, bèn xoay chuyển câu chuyện sang chủ đề khác.

“Thằng nhỏ này, cái miệng cháu là ngọt nhất a. Lát nữa ăn cơm xong, dì cắt trái cây cho cháu.” Lý Lệ Hoa cực kỳ vui vẻ.

Phó Dực yên lặng ngồi ăn, một câu cũng không nói.

***

Phó Dực cuộn mình một góc trên sofa nhà mình, dáng vẻ làm bộ như đang đọc sách. Trịnh Dữ ngồi cách đó không xa, đang gặm dưa hấu đỏ.

Hừ, màu đỏ như mái tóc của anh.

Đôi mắt Trịnh Dữ lười biếng chuyển qua, len lén liếc Phó Dực. Cô mặc váy dài, nghiêng người dựa trên sofa, cẳng chân trắng bóng lộ ra dính vào nhau.

Miệng lưỡi hình như có chút khô khô.

Anh lại ăn thêm hai miếng dưa hấu.

Lý Lệ Hoa ngồi xuống bên cạnh Phó Dực, vỗ vỗ cánh tay cô: “Con và Lương Chính sao rồi?”

Khuôn mặt Phó Dực thay đổi, nhanh chóng liếc mắt nhìn Trịnh Dữ một cái, anh dừng lại động tác, nhìn qua cô. Phó Dực nhanh chóng chuyển tròng mắt, mơ hồ nói: “Sao là sao ạ? Tụi con không có sao hết.”

“Người ta không phải theo đuổi con rất lâu rồi sao? Mẹ nghe nói cậu ta là phụ huynh của học sinh trường con.”

“Không phải phụ huynh, anh ấy là chú của bạn nhỏ trong lớp thôi, người ta vẫn còn độc thân ạ.” Phó Dực cũng không biết như thế nào, bèn nhiều lời nói thêm một câu anh ta độc thân.

“Không sao, con dẫn về đây cho mẹ xem nào?” Lý Lệ Hoa vô cùng hào hứng, cảm thấy có hy vọng từ trong lời nói của con gái.

“Dạ…nói sau đi ạ.” Phó Dực không muốn nói thêm nữa, cô có thể cảm giác được ánh mắt Trịnh Dữ đang thiêu đốt trên cơ thể mình.

Phó Dực đứng dậy, trở về phòng.

“Ơ kìa, con bé này sao lại đi? Tiểu Dữ còn ở đây, sao con không có lễ phép như vậy chứ.” Giọng nói Lý Lệ Hoa vang lên sau lưng, bước chân Phó Dực hơi chậm lại nhưng không có dừng lại.

“Không sao đâu ạ, cháu cũng phải đi rồi. Hôm nào cháu lại đến chơi với dì và chú.” Trịnh Dữ vỗ vỗ đầu gối, dự định đi khỏi, anh không chịu được Phó Dực đối đãi với anh như vậy, từ đầu đến cuối cô không với anh một câu, hơn nữa nghe được cô có đối tượng, anh có chút khó chịu.

Không phải, là rất khó chịu mới đúng.

Sau khi trở về studio, Trịnh Dữ cũng không có mở đèn, trực tiếp mở TV, chỉnh âm lượng đến mức tối đa, nằm trên ghế sofa nhìn chằm chằm cảnh tượng trong TV, bắt đầu đờ ra.

Anh càng nghĩ càng khó chịu, từ trên sofa ngồi dậy, mở trò chơi.

Sau khi thắng được vài ván anh mới bình tĩnh lại được một chút.

Nhưng mà…

Phó Dực sao lại càng ngày càng không ngoan?

Anh nghĩ, hai người khi còn bé quan hệ rất là thân mật, xuất hiện khoảng cách chắc là khi sơ trung (*)

(*) theo như VN là cấp hai nha.

Lúc đó Trịnh Dữ đã rất nổi bật trong đám đông, anh đã sớm cao hơn các bạn đồng trang lứa, chiều cao của anh lúc sơ tam (*) đã là nhất nhì trong trường học rồi, ngũ quan tinh xảo cũng từ từ nẩy nở, lúc đó ở trong trường anh giống như hoa thơm cỏ lạ thu hút ong bướm, đôi mắt đào hoa hẹp dài đã câu hồn không biết bao nhiêu cô gái rồi.

(*) khoảng lớp 9.

Phó Dực nhỏ hơn anh một năm, mỗi ngày đều ở phía sau anh cười ngọt ngào gọi “anh Dữ”.

Có một ngày, Lý Nhất Hàng chỉ Phó Dực phía sau anh: “Bạn gái anh hả?”

“Mày bệnh à. Là em gái tao.” Trịnh Dữ vung tay lên, trả lời.

Anh nhớ rõ ràng, Phó Dực lúc đó không có nói chuyện, cô vẫn nhu thuận ở phía sau anh, nhưng tâm tình hình như có hơi trầm xuống.

“Hí hí…Cô ấy lúc nào cũng đi theo anh, em còn tưởng là bạn gái nhỏ của anh chứ.”

“Đã nói không phải.” Trịnh Dữ xoa đầu Phó Dực, cảm xúc thực tốt, mềm mại như nhung.

Phó Dực không có ngẩng đầu.

Ngày thứ hai, phía sau Trịnh Dữ đã không còn bóng dáng của cô nữa.

Mất đi cái đuôi nhỏ, lúc đó Trịnh Dữ có chút không thích ứng. Anh đến lớp tìm Phó Dực, nhìn thấy cô cùng các nữ sinh đang trò chuyện thoải mái vui vẻ bèn cái gì cũng không nói nữa.

Cô gái nhỏ làm sao có thể luôn đi theo sau anh chứ?

Sau đó quan hệ của bọn họ dường như càng ngày càng xa.

Trịnh Dữ nhẹ nhíu mày.

Làm sao đây, Phó Dực đối với anh hình như càng ngày càng có sức hấp dẫn.

Anh không biết anh có phải là thích cô hay không, nhưng anh biết ít nhất anh có d*c v*ng mãnh liệt đối với cô.

Anh nhớ đến dáng vẻ vừa rồi ăn cơm của cô trên bàn cơm, tóc đen cột lỏng lẻo, có vài sợi rơi lả tả nơi cần cổ làm nổi bật làn da trắng tuyết của cô. Cô mặc chiếc váy cũng không tính là bảo thủ cho lắm, cổ áo mở rộng lộ ra một mảng lớn da thịt nõn nà.

Trịnh Dữ không tự chủ c** q**n mình ra, cầm lấy cự v*t c*ng rắn dữ tợn trên dưới mà vuốt động.

Qua thật lâu, Trịnh Dữ rốt cuộc gầm nhẹ, trong tay là một mảng dính nhớp.

Chừng nào anh mới có thể chân chính “có được” cô đây? Trịnh Dữ nhíu mày nghĩ.
 
Vị Ngọt – Lai Bôi Gia Trấp
Chương 3: Xem mắt



Tan học, Phó Dực giao trả Lương Vũ Tường cho Lương Chính, anh ta gọi cô lại, sắc mặt hơi mất tự nhiên, mở miệng nói: “Cô giáo Phó, tôi có thể mời cô bữa cơm được không?”

Ánh sáng mặt trời phản xạ lên khung mắt kinh viền bạc của anh làm đôi mắt Phó Dực nhắm lại, trong đầu cô chợt hiện lên vẻ mặt khó chịu của Trịnh Dữ cách đây vài ngày khi nghe đến tên Lương Chính.

Mở mắt ra, Phó Dực đã cười dịu dàng: “Được ạ…nhưng địa điểm có thể do tôi chọn được không?”

“Đương nhiên không thành vấn đề, cô đồng ý với tôi, tôi đã rất vui vẻ.” Lương Chính kinh ngạc nhướng mày, Phó Dực đồng ý thật là ngoài dự đoán của anh ta.

“Vậy được, tôi sẽ liên lạc với anh sau nhé.” Phó Dực đối với Lương Chính cười gật đầu.

Đợi cho Lương Chính đưa Lương Vũ Tường đi rồi, vẻ mặt Phó Dực chợt lạnh xuống, cô khẽ than thở, không biết mình rốt cuộc đang làm cái gì.

Cô cảm thấy bản thân có chút nực cười, nhưng…cô vẫn muốn thử.

***

Phó Dực cố ý chọn địa điểm cách studio Trịnh Dữ không xa, tuy rằng không cao cấp lắm nhưng thức ăn ở đây vừa ngon mà giá lại rẻ. Trịnh Dữ rất thường xuyên đến đây.

Cô đánh cuộc với vận may. Nếu anh thật sự đến thì sao?

Phó Dực nhìn thoáng qua di động của mình, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Lương Chính cười cười, vẻ mặt hòa nhã: “Thức ăn ở đây món nào cũng ngon, anh nhìn xem thích ăn cái gì?”

“Cô là khách quen ở đây sao?” Lương Chính cởi áo khoác tây trang, tháo nút cổ tay áo xắn tay áo lên, phơi ra một đoạn cánh tay.

“Đúng vậy, từ lúc học cấp 3 tôi đã ăn ở đây.” Phó Dực nói đến đây, trong đầu hiện lên hồi ức lúc cấp ba cùng với Trịnh Dữ, lông mày thu lại, cười nhẹ.

Đúng lúc Trịnh Dữ bước vào, thấy được Phó Dực ăn mặc váy đỏ, trên mặt là nụ cười dịu dàng, nhìn thấy cô như vậy khiến tim anh mềm nhũn. Đã lâu anh không được được cô cười như vậy.

Thật đẹp.

Nhưng mà…Cái tên đàn ông chết tiệt ngồi đối diện cô là thế quái nào đây?

Phó Dực là cười với hắn ta?

Mẹ nó, cười thật khó coi.

“Anh Dữ! Ngồi xuống đi chứ, không phải anh than đói sao?” Lý Nhất Hàng ôm lấy bả vai cứng đờ của Trịnh Dữ, kỳ quái hỏi.

Phó Dực hiển nhiên nghe được giọng nói oang oang của Lý Nhất Hàng, hô hấp ngưng lại trong chốc lát, thu lại nụ cười hướng ra cửa xem.

Vẻ mặt Trịnh Dữ không tốt cho lắm, lông mày giấu sau mái tóc đỏ nhíu chặt lại một chỗ, cặp mắt đào hoa đẹp nhìn chằm chằm vào cô.

Ánh mắt Trịnh Dữ và Phó Dực giao nhau. Cô thấy anh thì giống như bị bỏng vậy, lập tức cúi đầu, tầm mắt chuyển hướng nơi khác, nhìn vào khuôn mặt người đàn ông đối diện.

A, còn biết chột dạ nữa cơ đấy!

“Ngồi chỗ đó.” Trịnh Dữ cong môi, ngón tay thon dài chỉ cái bàn phía sau lưng Phó Dực. Anh thật muốn nhìn xem bọn họ đang nói chuyện gì? Trong lòng Phó Dực đang nghĩ gì?

“Ok.” Lý Nhất Hàng dẫn đầu ngồi xuống trước, lúc đi ngang qua Phó Dực thì khựng lại, sau đó ngồi vào chỗ rồi lại nhìn chăm chằm vào bóng lưng Phó Dực thật lâu.

Trịnh Dữ dựa vào phía sau lưng Phó Dực ngồi xuống.

Phó Dực giống như là bị điểm huyệt, miệng thì đáp lời Lương Chính nhưng trong đầu lại rối thành một nùi.

Trịnh Dữ ngồi phía sau cô, cô nên làm cái gì bây giờ? Nếu anh ấy không có phản ứng gì thì sao đây?

“Ơ? Người đẹp phía sau anh không phải là em gái anh sao?” Lý Nhất Hàng nghiêng người về phía trước, nhỏ giọng hỏi Trịnh Dữ.

Trịnh Dữ tựa lưng vào ghế, cau mày gật đầu.

“Đang xem mắt sao?” Lý Nhất Hàng nhiều chuyện hỏi thăm, vẻ mặt cực kỳ thiếu đòn ^^.

Trịnh Dữ méo miệng nhún vai, bày tỏ chính mình cũng không biết gì. Tuy rằng nét mặt anh nhìn như rất bình thường nhưng thật chất trong lòng lửa giận đang cháy nghi ngút.

Thức ăn được đem lên, Phó Dực và Lương Chính không hề nói chuyện với nhau, trên bàn chỉ có âm thanh chén đĩa đụng nhau.

“Xem mắt phải giới thiệu cho em mới đúng. Chúng ta hiểu nhau quá mà.” Lý Nhất Hàng cười xấu xa, em gái Trịnh Dữ lớn lên càng ngày càng đẹp nha.

“Nằm mơ.” Trịnh Dữ chán ghét nói, lỗ tai lắng nghe động tĩnh sau lưng.

“Lương Vũ Tường ở nhà trẻ biểu hiện có tốt không.” Lương Chính tùy ý trò chuyện.

Nói đến chuyện của các bạn nhỏ, nội tâm đang cuồng loạn của Phó Dực dần dần bình tĩnh lại.

Cô nghiêm túc thảo luận với Lương Chính về tình huống của Lương Vũ Tường ở nhà trẻ: “Tính cách Vũ Tường rất cởi mở, nhưng dường như bé có hơi thiếu hụt sự bầu bạn của bố.” Cô để đũa xuống, cau mày nói. Lương Vũ Tường gần đây ở nhà trẻ có phát sinh mâu thuẫn cùng với bạn nhỏ khác, hình như là liên quan đến bố của bé.

Ngón tay Trịnh Dữ gõ gõ lên bàn ăn, ngũ quan tinh xảo nhăn lại một chỗ. Hừ, thích lấy đề tài trẻ con để nói sao?

“Đúng vậy, anh của tôi…à, chính là bố của Vũ Tường. Anh ấy tương đối bận rộn với chuyện của công ty, không có nhiều thời gian chơi với thằng bé.”

“Như vậy đi…Phiền anh khi trở về nói với bố của bé một câu, tôi cảm thấy Vũ Tường vẫn rất cần bố bên cạnh làm bạn…Dù sao…tuổi thơ của trẻ con rất ngắn, đi qua rất nhanh.” Phó Dực đề xuất ý kiến, trong lòng đối với Vũ Tường tràn ngập sự đau lòng.

“Được. Có điều trong nhà chúng tôi không có trẻ nhỏ cỡ tuổi Vũ Tường, thằng bé lúc nào cũng chơi một mình.” Lương Chính cười xấu hổ.

“Đúng vậy, có bạn đồng trang lứa chơi với nhau, trẻ con sẽ càng thêm thoải mái, hoạt bát.”

“Cho nên…Ông cụ trong nhà lúc nào thúc giục tôi kết hôn sinh con, để cho Vũ Tường có thêm em trai em gái…” Lương Chính nhún vai, như là ám chỉ.

Phó Dực ngẩn người hiểu ra.

Quả nhiên…
 
Vị Ngọt – Lai Bôi Gia Trấp
Chương 4: Mông



Phó Dực cười gượng hai tiếng, cầm đũa tiếp tục ăn, cố gắng thay đổi không khí có phần nghiêm túc bây giờ.

Sau khi Trịnh Dữ nghe thấy, anh suýt chút nữa nhịn không được muốn lật bàn.

Anh giận quá hóa cười. Thật sự là xem mắt? Cười chết người.

Lý Nhất Hàng đang vùi đầu ăn, đột nhiên màu tóc đỏ trước mắt đùng đùng đứng dậy, bước đi, cái ghế bị anh kéo lê phát ra âm thanh bén nhọn.

“Anh đi đâu á?” Lý Nhất Hàng gọi to.

“WC”. Trịnh Dữ không quay đầu lại, phất tay, tiếp tục đi về phía trước.

Phó Dực bị tiếng động sau lưng làm cho hoảng sợ. Mặc dù cô không nhìn thấy mặt anh, nhưng cô có thể cảm nhận được anh đang nổi khùng.

Tức giận, anh tức giận, rất rất tức giận.

Nhưng, anh đang giận cái gì?

Phó Dực cắn đũa, là bởi vì ghen sao?

Di động vang lên âm báo tin nhắn, Phó Dực nhìn đến 2 chữ Trịnh Dữ, trái tim cô nhảy thình thịch.

Cô liếc nhìn Lương Chính đang ăn, tay run run mở ra xem nội dung tin nhắn.

Chỉ có 3 chữ: [Tới WC]

Phó Dực tuy không biết Trịnh Dữ muốn làm cái gì, nhưng cô cũng vẫn sẽ đi.

Mỗi một bước chân đi đến nhà vệ sinh, tim cô đều đập như sấm. Cô cảm giác làn da mình đang nóng lên, thật sự rất nóng.

Phó Dực đứng trước cửa WC, không thấy bóng dáng Trịnh Dữ đâu. Bên cạnh có phòng nghỉ của nhân viên, cửa thì khép, Phó Dực bèn đi qua đó.

Cô đẩy nhẹ, cửa còn chưa kịp mở ra toàn bộ đã bị một cánh tay trắng nõn sạch sẽ nắm lấy cổ tay, kéo vào bên trong.

Trời đất quay cuồng.

Đến khi mọi thứ yên tĩnh trở lại, một tay Trịnh Dữ chống tường, một tay giữ eo cô, chân trái đứng thẳng, chân phải hơi cong, dùng đầu gối tách hai chân cô, để ở g*** h** ch*n cô.

Phó Dực cảm thấy nhịp tim đang đập đột ngột ngừng lại, chóp mũi cô tràn đầy mùi bạc hà trên cơ thể của Trịnh Dữ.

Cô ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt đang cong môi cười. Cô biết mặc dù anh đang cười, thế nhưng bên trong anh đang tức giận, trong đôi mắt hẹp dài ẩn chứa lửa giận không dễ dàng phát hiện.

“Người đàn ông bên ngoài kia là ai?” Anh khẽ nhướng đôi mày ẩn dưới lớp tóc đỏ, giọng nói thờ ơ.

“Là…Lương Chính.” Phó Dực cố gắng ổn định lại giọng nói của mình.

“Ah…là người muốn cua em đó hả?” Trịnh Dữ lại lười biếng hỏi.

“…Ừm.”

“Hai người xem mắt sao?” Trịnh Dữ thu lại nụ cười, chờ đợi câu trả lời của cô, dường như chỉ cần cô trả lời đúng, anh lập tức sẽ trừng trị cô một trận thật tàn nhẫn.

“…” Phó Dực im lặng.

Này không tính là xem mắt, cô nhận lời mời của Lương Chính chẳng qua là muốn chọc tức anh. Cô chọn chỗ hẹn ở đây cũng là đánh cuộc xem có thể gặp anh hay không.

Thế nhưng cô không thể nói ra được.

“Nói chuyện?” Trịnh Dữ có chút sốt ruột, bàn tay giữ eo cô từ từ dùng sức, siết chặt.

“Đúng thì sao, mà không đúng thì sao? Liên quan gì đến anh?” Phó Dực bướng bỉnh nói, tay chân run run.

Lần trước cô cố ý chọc giận Trịnh Dữ là khi nào nhỉ? Cô không nhớ rõ…

Cô đã lâu không có tử tế nói chuyện với anh rồi.

“Em nói xem?” Trịnh Dữ cười, cười đến rạng rỡ, mặt mày đều dãn ra, vô cùng đẹp mắt.

Phó Dực nghĩ, nếu như fans hâm mộ nhìn thấy anh như vậy, nhất định sẽ kích động chết đi được. Nhưng mà tiếp sau đó, trong đầu cô đột nhiên trống rỗng. Bởi vì….

Tay Trịnh Dữ đột nhiên di chuyển xuống dưới, nắm lấy mông cô, bóp mạnh.

Cảm giác xấu hổ và tủi thân ngay lập tức bao phủ lấy Phó Dực, cô nhìn anh bằng đôi mắt đã đỏ hoe, nhưng nhất quyết không chịu rơi nước mắt.

Đôi mắt Trịnh Dữ khó chịu, trái tim anh đau đớn.

Anh không muốn thấy Phó Dực khóc, nhưng anh vẫn muốn trừng phạt cô, trừng phạt lý lẽ hợp tình đúng lý của cô, còn có…cô dám đối với người đàn ông khác cười vui vẻ như vậy.

“Chúng ta có quan hệ gì, em không biết sao?” Trịnh Dữ giảm lại sức lực, nhẹ nhàng xoa xoa thịt mềm dưới bàn tay.

“Anh chạm qua mông em, cũng hôn qua em. Em còn dám cùng với người khác xem mắt?” Trịnh Dữ tiếp tục nói, động tác dưới tay cũng không có ngừng lại.

“Vậy…thì sao?” Phó Dực cắn răng nói.

Chúng ta có ở bên nhau sao? Anh không ở bên em, anh không thích em thì sao lại muốn cản trở em và người khác xem mắt?

Cô hét lên trong lòng, mặc dù nội tâm đang điên cuồng nhưng biểu hiện gương mặt bên ngoài lại là ẩn nhẫn.

Trịnh Dữ nhìn vẻ mặt cô, cười nhẹ một tiếng, duỗi tay gạt đi giọt nước mắt nóng bỏng nơi khóe mắt của cô.

“Dù sao đi nữa cũng không được, anh không cho phép.” Nói xong, Trịnh Dữ đứng thẳng dậy, lưu luyến buông thịt mềm trong tay, cúi đầu nhìn cô.

Phó Dực rất muốn giống như nữ chính trong phim truyền hình cho anh một cái tát, thế nhưng…cô lại không nỡ.

Trịnh Dữ cách rất gần, cô đẩy mạnh anh một cái, sau đó trốn thoát khỏi sự giam cầm của anh.

Cô rửa mặt ở bồn rửa tay bên ngoài WC, sau đó nhìn vào trong gương chỉnh đốn lại dáng vẻ rồi rời đi.

Không hề quay đầu lại.

Hừ, thật tuyệt tình.

Trịnh Dữ nhìn bước chân vững vàng của cô, nhún nhún vai, không sao, cô nghe lời là được rồi.

Anh dựa vào cửa, nhìn xuống bàn tay, cảm xúc thật sự quá tốt, mềm mại như tơ.

Nhớ đến bóng lưng cô mặc quần jean rời đi lần trước, không biết nếu cô mặc quần jean, bóp có thích hơn không?

Cho nên khi bạn Lý Nhất Hàng của chúng ta đến nhà vệ sinh để tìm Trịnh Dữ, cảnh tượng mà cậu ấy nhìn thấy chính là—-

Trịnh Dữ vô cùng đẹp trai dựa vào cửa WC, cúi đầu nhìn bàn tay mình, cười ngây ngô…
 
Vị Ngọt – Lai Bôi Gia Trấp
Chương 5: Hồi ức



Sau khi Trịnh Dữ trở lại studio, nghĩ đến vừa rồi cô bị anh giam giữ trong lồng ngực, bộ dạng đôi mắt cô đỏ hoe nhưng không chịu rơi nước mắt, bèn cảm thấy th*n d*** căng thẳng.

Chết tiệt, lại cứng.

Trịnh Dữ ngựa quen đường cũ cởi ra dây lưng, cầm lấy c*n th*t đỏ tía bên trong, trên dưới v**t v* di chuyển. Anh nằm trên sofa, tay kia hơi nắm lại, nhớ đến cảm giác khi chạm vào thịt mông mềm mại của Phó Dực, bắn ý dần dần lớn, cuối cùng anh ở trên sofa run lên hai cái, dưới thân đong đưa, b*n r* dịch đục đầy tay.

Anh lau sạch dính nhớp trên tay, bắt đầu suy nghĩ.

Bắt đầu từ khi nào anh đối với Phó Dục có d*c v*ng nhỉ?

Hình như đã lâu lắm.

À, là lúc cấp 3!

Nhớ lại lúc đó, Tiếu Mộ Phi vừa mới nói chia tay với anh. Anh cảm thấy không sao cả, vừa đúng lúc anh không muốn chịu đựng bệnh công chúa của cô ta nữa.

Anh nhớ rất rõ ràng, lúc đó anh nhún nhún vai đồng ý, để lại Tiếu Mộ Phi với gương mặt trang điểm tinh xảo, bả vai run run khóc nức nở tại chỗ.

Trịnh Dữ vừa đi vừa nghĩ, không phải cô ta muốn chia tay sao? Bây giờ lại khóc là có ý gì? Anh sải bước vội vàng đi nhanh, không muốn nghe tiếng khóc đáng ghét của cô ta nữa.

Sau đó ở dưới lầu đụng phải Phó Dực đến tìm anh. Lúc đó Phó Dực đối với anh đã không được thân thiện rồi. Bình thường ở trường học hai người đều không có giao lưu gì cả, họ chỉ thỉnh thoảng chạm mặt nhau ở nhà, đều là ba Phó để cho Phó Dực đi tìm Trịnh Dữ, bảo anh đến nhà cô chơi cờ với ba Phó.

Phó Dực đâm vào trong lòng Trịnh Dữ, hụt chân, suýt chút nữa ngã sấp xuống. Trịnh Dữ thấy vậy, duỗi tay vững vàng ôm lấy lưng cô. Trong ngực là hương thơm cơ thể thiếu nữa, làm cho trong lòng Trịnh Dữ có chút rạo rực.

Đợi cho Phó Dực đứng vững, Trịnh Dữ mới có hơi lưu luyến buông tay.

Khuôn mặt Phó Dực hơi nóng lên, nghe được tiếng khóc đè nén thương tâm của thiếu nữ thì có hơi ngạc nhiên, nhón chân lên nhìn lén phía sau anh.

Là Tiếu Mộ Phi.

“Sao cô ấy khóc vậy?” Phó Dực là bộ lơ đãng mở miệng hỏi, nhưng thật ra trong lòng có chút kích động. Họ chia tay sao?

“Không biết.” Trịnh Dữ dựa vào tường, hai tay ôm vai nhìn cô, trong mắt không có cảm xúc gì. Dĩ nhiên anh không thể nào nói với Phó Dực là bởi vì họ chia tay nên mới khiếnTiếu Mộ Phi khóc thảm thiết thành như vậy, hơn nữa anh còn không có ý định đi dỗ cô ta, sau đó rời đi thì vừa lúc gặp được cô.

“Vậy sao…” Vậy anh không đi dỗ bạn gái của anh sao? Phó Dực muốn hỏi, thế nhưng lời nói hiển nhiên không dám xuất khẩu.

“Chạy vội như vậy làm gì, tìm anh hả?” Trịnh Dữ thản nhiên mở miệng.

“Dạ. Bố vừa mới nói với em, hai gia đình chúng ta muốn lên núi thắp hương, khi nào tan học thì em và anh đi tàu điện ngầm đến thẳng đó chờ họ.” Phó Dực nói xong việc chính, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt anh.

Đôi mày rậm chau lại, nhìn chằm chằm vào tay vịn cầu thang.

Quả nhiên…dáng vẻ rất không muốn đi.

“Anh không đi hả…?” Phó Dực thấy anh thật lâu không có đáp lời thì chần chừ hỏi, trong lời nói đều nghe ra được sự mất mát.

Trịnh Dữ nhướng mày, anh đã hiểu. Bé gái trước mắt muốn anh đi, anh cong môi cười, đáp lại: “Đi.”

Sau đó lại theo thói quen sờ đầu cô một cái, đến khi tay chạm vào đầu tóc của cô anh mới giật mình.

Đã lâu anh không có sờ đầu cô rồi. Lên cấp 3, cô luôn lảng tránh anh, hai người rất lâu rồi không có nói chuyện với nhau.

Phó Dực cúi đầu, khuôn mặt đã đỏ không còn hình dáng. Cô có thể cảm nhận được bàn tay Trịnh Dữ để ở trên đầu mình có vẻ cứng đờ. Cô hít sau một hơi…Dùng đầu mình cọ xát lòng bàn tay anh, sau đó liền xoay người bỏ chạy.

“Quyết định vậy nhé…lát nữa gặp.”

Gió mát lướt nhẹ qua gương mặt Trịnh Dữ, mang theo lời nói của cô truyền vào tai anh.

Cánh tay giơ lên giữa không trung giật giật. Trịnh Dữ thu tay lại, mất tự nhiên sờ lỗ mũi một cái, nở nụ cười.

Anh cho rằng, rốt cuộc anh và Phó Dực cũng cởi bỏ được khúc mắc.

Thế nhưng phát sinh sau này nói cho anh biết một điều, đó là tất cả không hề như anh đã nghĩ.
 
Vị Ngọt – Lai Bôi Gia Trấp
Chương 6: Ngọt



Trên tàu điện ngầm có rất nhiều người, Phó Dực và Trịnh Dữ gần như là bị đẩy về cuối bên hông tàu điện ngầm. Phó Dực đứng nghiêng, trước mặt là thân xe, cô nhìn về phía sau, trên thành xe vừa lúc có dính cái gì đó vừa đen vừa bẩn. Hic, hôm nay cô lại mặc váy trắng, kiểu gì cô cũng không dám dựa vào đâu.

Ừm, có lẽ nhích về phía trước chút nữa sẽ ổn hơn.

Lúc này Trịnh Dữ không dám động đậy, cô gái trước mặt đã tựa vào tay anh…

Hơi thở anh càng ngày càng nặng nề và nóng hơn, trong đầu không ngừng toát ra âm thanh: “Ôm lấy cô, ôm lấy cô ấy”, Trịnh Dữ lắc đầu, không kiên nhẫn nhíu mày.

Anh cảm giác hình như không thể kiểm soát được cảm xúc của mình rồi, anh không thích như vậy.

Tàu điện ngầm đến trạm dừng, nhoáng một cái, Phó Dực đứng không vững, lúc đó giữa váy bẩn và ôm Trịnh Dữ, tiềm thức cô theo bản năng mà lựa chọn vế sau…Sau nghĩ lại, có thể lúc đó cô muốn ôm anh, chẳng qua chỉ là mượn cớ mà thôi.

Trịnh Dữ thấy thiếu nữ trước mắt đột nhiên nhào vào ngực mình, trọng lượng toàn thân đều đặt ở trên người anh. Anh nắm chặt lấy tay nắm trên đỉnh đầu, chống giữ trong chốc lát mới đứng vững.

Phó Dực đỏ mặt buông eo anh ra, con mắt trộm liếc anh, tay anh nắm lấy tay vịn, gân xanh đều nổi hết cả lên.

Thật ra, anh rất cường tráng…

Trịnh Dữ ho khan một tiếng, dường như hỏi Phó Dực sao thế.

Phó Dực ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt vẫn còn chút đỏ ửng chưa mất hết, ngập ngừng giải thích: “Bức tường phía sau quá bẩn…Váy em sẽ dơ.”

Giọng nói mềm mại nhu hòa, Trịnh Dữ nghe được làm đầu óc nóng lên, dứt khoát đưa tay ra vòng lấy eo cô: “Vịn chắc” anh mở miệng, giọng nói khàn khàn.

Phó Dực gần như dính vào trên người của anh, người phía sau không ngừng xô đẩy, Trịnh Dữ muốn sử dụng sức lực để chống đỡ, mặt anh đối mặt với cô, lại muốn kiềm chế xao động trong lòng mình bởi vì hương thơm thiếu nữ đưa đến.

Tay Phó Dực nhẹ nhàng bắt lấy vạt áo anh, ngón tay dường như vô ý xẹt qua bụng anh.

“Mẹ kiếp”, điên rồi. Anh chửi thầm một tiếng.

Nghe được tiếng mắng chửi có chút tức giận của anh, Phó Dực ở trong ngực anh dè dặt ngẩng đầu nhìn anh, cố gắng không chạm đến thân thể anh.

Ánh đèn trên đỉnh tàu điện ngầm đong đưa làm đôi mắt cô híp lại, còn chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt anh đã bị hơi thở anh bao phủ.

Hơi thở nóng bỏng phả trên mặt cô, môi cũng bị ngậm vào, Trịnh Dữ từ từ nhắm hai mắt lại, tỉ mỉ nhấm nháp miệng cô.

Ừm … thật ngọt, tốt hơn nhiều lần so với nụ hôn trước đó. Trịnh Dữ nghĩ thầm.

Trái tim Phó Dực gần như nhảy khỏi lồng ngực, người chung quanh rất nhiều, không có ai chú ý tới bọn họ đang làm cái gì.

Phó Dực không phản kháng, cô thích Trịnh Dữ, vẫn luôn thích.

Anh vươn đầu lưỡi muốn tách môi Phó Dực ra, cô bị anh trêu chọc khẽ ngâm một tiếng: “Ưm–“

Phó Dực bị chính mình dọa hết hồn, vội vàng mím chặt môi, cô ngửa đầu nhìn gương mặt đang cười của Trịnh Dữ, sau gáy anh là ánh đèn hướng dẫn của tàu điện ngầm, rất sáng, nhưng không có chói mắt.

Trịnh Dữ khom lưng gần sát vào lỗ tai cô, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói: “Anh cứng rồi.”

Người anh em của anh đang căng cứng, rất khó chịu.

Phó Dực đỏ mặt nhìn anh, môi mấp máy nhưng không nói gì, bên tai cô chỉ có giọng nói của anh.

À, còn có tiếng tim đập như trống dồn trong lồng ngực nữa.

Bàn tay nắm lấy eo cô lặng lẽ di chuyển xuống dưới, men theo đường cong lả lướt đi đến phần mông mượt mà của cô.

“Ưm—.” Trịnh Dữ nhẹ nhàng x** n*n cái mông tròn vểnh, làm cho Phó Dực khống chế được mà r*n r*. Cô kẹp chặt hai chân, ý đồ muốn đè xuống cảm giác khác thường ở bụng dưới.

Trịnh Dữ cảm thấy lúc này anh dường như đang ở trong thiên đường, vừa định làm tiếp chút gì đó để bắt nạt thiếu nữ trước mặt, tàu điện ngầm đã đến trạm dừng.

Thật mất hứng.

Trịnh Dữ không vui bẹp miệng, sau đó nắm lấy tay cô, ra khỏi trạm.

Dọc đường hai người cũng không nói gì, hai tay luôn nắm thật chặt, lòng bàn tay dính dính ẩm ướt, không biết là mồ hôi của ai. Hoặc cũng có thể…là của cả hai, thế nhưng hai người cũng không có buông ra.

Lúc đầu anh cho rằng, anh như vậy là đã có một chân quan hệ với Phó Dực.

Ai ngờ ngày hôm sau, Phó Dực đột nhiên làm mặt lạnh với anh, giống như thiếu nữ ngày hôm qua ngoan ngoãn dịu dàng ôm anh vốn không hề tồn tại.

—–

Trịnh Dữ từ trong hồi ức thoát ra, nhớ đến chuyện cũ, anh thở dài bất lực.

Anh nhìn chằm chằm vào tay mình, cảm giác hai lần chạm vào có vẻ không giống nhau, hôm nay … có vẻ vểnh hơn một chút?

Anh dựa vào ghế sofa mềm mại, nghĩ về tình cảm của mình dành cho Phó Dực

Là tình yêu sao?

Anh không biết, dù sao ngoại trừ cô, anh không có d*c v*ng chiếm hữu như vậy đối với bất kỳ ai.

Nói tóm lại, cô không thể thoát khỏi lòng bàn tay anh rồi.

Lần này, véo vào mông.

Lần sau… nhào bánh bao nhỉ? (~^▽^)
 
Vị Ngọt – Lai Bôi Gia Trấp
Chương 7



Phó Dực nhìn điện thoại, tin nhắn ngắn, không có ký tên.

Nội dung là: Cô giáo Phó, ngày mai có thể mời cô đi xem phim được không? [mỉm cười]

Cô cau mày, vừa nhìn cũng biết là Lương Chính.

Vừa rồi, sau khi sửa sang lại bản thân xong, Phó Dực rời khỏi WC, cũng không thèm nhìn lại. Sau khi xác nhận rằng Trịnh Dữ không thể nhìn thấy mình, cô càng chạy càng nhanh, gần như chạy trốn đến trước bàn cơm.

Cô không hề ngồi xuống, cầm ngay túi xách, đối với Lương Chính vẻ mặt kỳ quái đang nhìn cô nói: “Thật ngại quá, Lương tiên sinh, tôi có chút không khỏe, có lẽ phải về nhà nghỉ ngơi.” Cô không có cách nào bình tĩnh ngồi ăn cơm với Lương Chính được, hơn nữa sau lưng còn có Trịnh Dữ.

Lương Chính nhìn viền mắt cô hồng hồng, giống như vừa nôn qua, vội vàng đứng lên nói muốn đưa cô về nhà.

“Không cần đâu ạ, tôi tự mình đi thì được rồi, nhà tôi cũng không xa lắm.”

Phó Dực từ chối, cô không có tâm trạng cũng không có tinh lực ứng phó với Lương Chính. Lúc đầu cô đồng ý với anh ta cũng bởi vì ý đồ cá nhân mà thôi.

Theo như hành vi vừa rồi của Trịnh Dữ, có vẻ cô đã thành công, thế nhưng hậu quả…hình như cô không thể thừa nhận được. (ノдヽ)

Lương Chính nhìn bộ dáng uể oải của cô, không dám nói thêm nữa, gật đầu, cùng cô tách ra ở cửa nhà hàng.

Phó Dực không biết, lúc cô và Lương Chính vừa mới rời khỏi nhà hàng, thì Trịnh Dữ cũng từ trong WC đi ra, nhìn thấy bàn ăn không một bóng người, bèn đi nhanh về phía cửa.

Trịnh Dữ dựa vào khung cửa, chuông gió trên đỉnh đầu phát ra âm thanh “đinh linh linh” trong trẻo dễ nghe. Anh ngó thấy Lương Chính cùng với Phó Dực mỗi người đi một hướng, lông mày nhướng lên, hài lòng nở nụ cười, trong miệng khẽ nói: “Ồ, xem ra vẫn còn biết nghe lời.”



Phó Dực nhìn tin nhắn, thở dài, cô vò đầu, có chút phiền não, xung quanh đột nhiên hiện lên gương mặt tức giận cùng với lời nói uy h**p của Trịnh Dữ, cô lắc đầu, gõ xuống từng chữ—

“Thật ngại quá Lương tiên sinh, ngày mai tôi có việc.”

Sau khi gửi tin nhắn, một số cảm xúc lạ xuất hiện trong lòng cô. Tại sao cô vẫn nghe lời Trịnh Dữ chứ? Rất nhanh, bên kia đã trả lời. Chỉ đơn giản 1 chữ: [Được]
 
Vị Ngọt – Lai Bôi Gia Trấp
Chương 8: Ca từ



Lương Chính không có dây dưa, làm cho Phó Dực thở phào nhẹ nhõm.

Điều đó cho thấy, bản thân anh ta được giáo dưỡng tốt, vừa nhìn Phó Dực trả lời đã biết cô không có ý gì với mình, mặc dù có chút tiếc nuối, thế nhưng anh vẫn rất thân sĩ phong độ, buông tay đúng lúc.

Phó Dực ném điện thoại lên giường, chọn đồ ngủ đi tắm.

Lý Lệ Hoa vừa khéo kéo cửa, túm lấy con gái hỏi: “Hôm qua hẹn hò với Lương Chính thế nào?”

Phó Dực không muốn nhiều lời: “Không được tốt ạ.”

“Nè, con đã bao nhiêu tuổi rồi, thấy thích hợp thì thử xem.”

“Quan trọng chính là không thích hợp đó mẹ.” Phó Dực kéo nhẹ khóe miệng, gỡ ngón tay của mẹ già kính yêu đang cầm lấy cánh tay cô để đi tắm.

“Được rồi…Haizzz, con đó, không biết khi nào mẹ mới có thể đem chậu nước như con đổ ra ngoài nữa.” Lý Lệ Hoa thở dài.

“Con mới hai mươi mấy, mẹ gấp gì chứ?”

“Mẹ không phải sợ con lớn tuổi, mẹ là lo con không có cách khác, nếu con có thể sớm cùng Trịnh Dữ yêu đương thì tốt biết bao nhiêu? Con chính là không có hăng hái chủ động gì cả, cho nên mới không nắm được Trịnh Dữ trong tay đó.” Lý Lệ Hoa tiếp tục nói, bà thật mong muốn Trịnh Dữ trở thành con rể của mình, người gì đâu vừa đẹp trai vừa hiếu thuận, hiểu chuyện, lại có tài hoa nữa.

“Con bắt anh ấy về cho mẹ là được chứ gì.” Phó Dực nghe mẹ nói, nóng đầu, thốt ra.

“Được, được, nếu con có thể bắt được nó, năm nay cho mẹ ẵm cháu ngoại đi.” Lý Lệ Hoa chỉ coi như con gái nói đùa, bực bội khoát tay, tiếp tục kéo cửa.

Phó Dực gần như bị Lý Lệ Hoa đẩy mạnh vào WC, còn bị ghét bỏ “cản trở bà kéo cửa”.

Trong gương, Phó Dực nhìn thấy hai gò má của mình đỏ bừng.

Đồ miệng hùm răng sứa…nói mạnh miệng vậy thôi chứ mặt đã đỏ như trái cà chua rồi kìa.

Cô c** q**n áo, nhìn mình trong gương. Hai ngọn đồi cao ngất, bụng dưới phẳng lì, đôi chân thanh mảnh thẳng tắp, toàn thân trơn mịn như mỡ đông, dưới làn nước tỏa ra ánh sáng dịu dàng.

Cô xoay người, nghiêng đầu nhìn phần mông, trên mông thịt đầy đặn là vết hằn đỏ hình năm ngón tay, nổi bật trên làn da trắng nõn, chính là kiệt tác mà vừa rồi Trịnh Dữ b*p m*ng cô.

Phó Dực không không chế được đỏ mặt, cô không nhìn nữa, vội vã tắm xong lên giường chuẩn bị ngủ.

Cắm tai nghe, là [Sữa đậu nành] của anh.

Lời bài hát sơ lược là, lúc đầu Trịnh Dữ có một em gái nhỏ lúc nào cũng đi theo sau anh, em gái nhỏ rất thích ôm lấy anh, năn nỉ anh cho mình uống ké sữa đậu nành. Sau này em gái nhỏ trưởng thành rồi không còn theo anh nữa, ngược lại còn mua sữa đậu nành cho anh uống.

Trong một buổi phỏng vấn, Trịnh Dữ đã trả lời rằng bài hát này ngụ ý chính là sự hoài niệm của anh về quá khứ.

Phó Dực chắc chắn em gái nhỏ trong bài hát chính là cô.

Lúc nghe được bài hát này, tim cô đập cực mạnh, cô lặp đi lặp lại nhiều lần lời bài hát của anh, từng chữ từng chữ một, cố gắng lý giải suy nghĩ của anh. Thế nhưng… ca từ rất bình thường, không hề có một chữ nào dính đến tình yêu.

Cô lại có chút thất vọng, rồi cũng lập tức bình thường trở lại. Có gì mà phải thất vọng chứ, không phải luôn là như vậy sao?

Cô cam nguyện yêu anh.

Cô không yêu cầu kết quả, miễn là cô có thể tiếp tục yêu anh.

Trước khi đi ngủ, cô lại mở Weibo, theo bản năng mở ra cái mình quan tâm, nhìn thấy avatar của Trịnh Dữ, click vào.

Sau đó, cô hoàn toàn không thể ngủ yên nổi.

Một phút trước anh vừa mới nhấn like một bình luận của fans.

“Các bạn có cảm thấy nữ chính trong [Sữa đậu nành] cùng với [Vị Ngọt] của Wing đều là cùng một người không???? Nếu đúng thì thật là ngọt quá đi aaaaaaaaaaa Wing bảo bối của ta!!!!”

Phó Dực cầm di động, sửng sốt thật lâu.

[Vị Ngọt] được phát hành lúc Trịnh Dữ học đại học, cũng là ca khúc thành danh của anh, anh chính là nhờ vào nó mà đạt được số lượng lớn fans hâm mộ. Nếu nói cô đã nghe đi nghe lại [Sữa đậu nành] cả trăm lần thì [Vị Ngọt] cô đã nghe cả ngàn lần rồi.

Cô rất chắc chắn nữ chính trong [Sữa đậu nành] chính là cô, còn nếu nói nữ chính trong [Vị Ngọt] cũng là cô, vậy có nghĩa…cô chính là nữ sinh mà anh đã hôn trộm sao?

Đúng vậy.

[Vị Ngọt] chính là câu chuyện Trịnh Dữ hôn trộm một cô gái.

Phó Dực cảm thấy suy nghĩ loạn cào cào, trái tim trong lồng ngực nhảy cực nhanh, trong đầu không ngừng lục lọi trí nhớ. Anh hôn trộm cô sao? Là khi nào? Anh chỉ hôn cô 1 lần, chính là lần kia trên tàu điện ngầm thôi mà? Nhưng lần đó là hôn quang minh chính đại mà?
 
Vị Ngọt – Lai Bôi Gia Trấp
Chương 9: Loạn



Cô bình tĩnh lại, click mở [Vị Ngọt]

Trong tai là giai điệu du dương nhẹ nhàng, giọng Trịnh Dữ trầm thấp, nhả ra từng ca từ tràn ngập tình cảm bản thân tự viết ra.

“Gió thổi sợi tóc em bay lướt qua gương mặt anh

Anh nhìn em ngủ say, không dám nghĩ

How sweet you are, my babe?

Ngoài song cửa, nắng chiều chìm xuống đôi môi mềm mại.

Thầm nghĩ muốn nắm tay em chạy vội.”

Phó Dực nghe thấy, toàn thân nóng lên, cảm thấy lỗ tai ngưa ngứa, trong lòng lén suy đoán, thật là cô sao…?

Cô ép buộc bản thân phải tỉnh táo lại, có khi nào Trịnh Dữ trượt tay like nhầm không?

Phó Dực thuận tay mở Weibo của Trịnh Dữ, trọng tâm câu chuyện đã vượt ngoài phạm vi, bên trong fans hâm mộ cũng đã bùng nổ rồi.

“Con bà nó, Wing cũng thật là chung tình. Thanh mai trúc mã aaaaa!!!”

“Làm sao bây giờ, tui thất tình rồi! hu hu hu.”

“Wing bảo bổi tại sao lại viết về thanh mai trúc mã? Là muốn theo đuổi cô ấy sao? Lão già như tui thật đáng thương mà [rơi nước mắt]”

“Xời ơi, tui còn tưởng “Vị Ngọt” là viết cho Lâm Khanh Khanh á, tui cho rằng cổ mãi mãi là mối tình đầu trong lòng Wing nữa chứ.”

Phó Dực đọc đến comment này, ngón tay dừng lại, biểu tình trên mặt cũng lạnh xuống.

Cô tiếp tục kéo xuống dưới, là 1 đoạn video, khi đó Trịnh Dữ đang biểu diễn truyền hình trực tiếp, có fans hỏi [Vị ngọt] có ý nghĩa gì.

Trịnh Dữ trong video mái tóc còn là màu đen, chất lượng hình ảnh tuy rằng không được tốt vẫn có thể nhìn thấy làn da trắng và khuôn mặt đẹp trai của anh. Đôi mày rậm của anh nhướng lên, khóe miệng hơi nhếch lên.

Anh hướng lên trên nhìn thoáng qua khán đài, lông mi chớp chớp, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại nói: “Ngọt là ý nghĩa của nước mật đường, là loại ngọt ngào tinh hoa được b*n r*, là loại ngọt ngào và bổ dưỡng. Tôi học không giỏi, khi đó tôi học trung học, sau khi vui vẻ cam nguyện học xong thành ngữ, tôi cảm nhận được một chút ý nghĩa và nhớ ý nghĩa của từ này. Sau đó…”

Đột nhiên, anh nở nụ cười, như là nhớ lại chuyện gì, trong giọng nói thấm đẫm cảm xúc vui vẻ: “Các bạn nhìn ca từ xem, có biết ý nghĩa nó là gì không? Đó chính là câu chuyện về nụ hôn mà tôi đánh cắp của một cô bé đấy.”

Anh nói xong lời nói lưu manh, fans lại bị khí chất lười biếng của anh mê hoặc, khán đài bùng nổ đều là:

A a a a a a a Wing hãy đến hôn em nè!!!

Thiên thần nào may mắn dữ vậy trời! Hu hu hu tui muốn khóc!!!

Phó Dực xem video 3 phút của anh xong, đỏ mặt. Anh lớn lên thật sự đẹp trai quá mà, lại đúng gu của cô nữa, nhìn cả trăm lần cũng không chán.

Phó Dực nghĩ, nếu anh thật sự từng hôn trộm cô, vậy có phải…anh thích cô không?

Di động đột nhiên “đinh” một cái tin nhắn.

Là Trịnh Dữ.

Phó Dực đột nhiên giật mình, tay run run mở giao diện xem tin nhắn.

“Thế nào cô bé, có nghe lời anh không đấy? Đã nói rõ với tên kia chưa?”

Lòng bàn tay cô ẩm ướt, tim thì đập như sấm. Cô nhìn mười mấy chữ tin nhắn thật lâu, sau đó mới cắn môi đánh chữ trả lời:

“Vâng, đã từ chối.”

Tiêu đề Tên của Trịnh Dữ đã được đổi thành “Bên kia đang nói …”, sau đó là 1 tin nhắn thoại 5 giây.

Cô click mở, giọng nói trầm thấp từ tính của anh từ trong loa điện thoại truyền ra: “Hở…? Hôm nay sao lại ngoan dữ thế, bởi vì anh sờ mông em sao?” ẩn giấu ý cười trêu chọc.

“Bệnh thần kinh, đi ngủ.” Cô đỏ mặt gõ chữ.

“Nè nè đừng ngủ mà, em xem mông có bị sưng hay không, hôm qua anh nắm hình như có hơi mạnh tay.” lại là một tin nhắn thoại, làm cho Phó Dực nghe thấy mặt đỏ tim đập.

Không có sưng, nhưng có dấu đỏ nguyên bàn tay của anh.

Cô không biết phải trả lời như thế nào, vì vậy cô ném điện thoại lên chăn và bình tĩnh lại một lúc, rồi thỉnh thoảng nhìn vào, sợ sẽ bỏ lỡ tin nhắn của anh.

Lại là tin nhắn thoại, 1 giây.

“Hửm…?” 1 giây rất ngắn, thế nhưng đối với 1 chữ mà nói rất dài, cái chữ này cứ như từ lồng ngực anh phát ra vậy, nồng nặc giọng mũi, trầm thấp khàn khàn, âm cuối kéo ra, khiến cho Phó Dực nghe được mặt đỏ tới mang tai.

“Không có sưng.”

“Ồ, vốn dĩ anh còn tính bôi thuốc mỡ giùm em nữa cơ.” tin nhắn thoại rất nhanh phát tới, giọng nói Trịnh Dữ đầy đáng tiếc.

“Lưu manh.” Phó Dực hồi âm, trái tim càng ngày càng đập nhanh.

“Ơ kìa, anh phát tin nhắn thoại nhiều như vậy mà em không nói được một câu hả?” Trịnh Dữ có chút ấm ức, lại tựa như cầu xin.

Trong lòng Phó Dực run lên, đè xuống chỗ ký hiệu microphone, im lặng 1 lúc, mới nói vài chữ: “Trịnh Dữ, ngủ ngon nhé.” gửi đi.

Trịnh Dữ nằm trên giường lớn của mình, mừng rỡ mở ra tin nhắn thoại của cô. Hả? Sao lại không có âm thanh gì hết là sao?

Lúc sau nghe thấy, cô chỉ phát ra một âm thanh, giọng nói nhẹ nhàng, giọng điệu dịu dàng, như một cơn gió xuân thổi qua. Nghe xong, anh chỉ muốn hứa với cô mọi thứ.

Cô gọi hai từ “Trịnh Dữ” đầy dịu dàng, khiến anh nghe đi nghe lại rất nhiều lần.

Trịnh Dữ cúi đầu nhìn “người anh em” của mình.

f*ck, lại “biểu tình” nữa rồi.

Anh gõ chữ “chưa muốn ngủ, muốn ngủ cùng em cơ.” đắn đo hồi lâu, vẫn là không có gửi đi. Ngày hôm qua mới vừa véo mông người ta, bây giờ mà nói thêm những lời này nữa, không biết cô sẽ nổi bão cấp độ bao nhiêu nữa ╮(╯▽╰)╭

Trịnh Dữ thở dài, xóa bỏ, chỉ còn đơn giản 1 chữ “Được”, gửi đi.

Đứng dậy, đi tắm.

À, cộng thêm “q*** t**” nữa (~^▽^)

Anh gầm nhẹ một tiếng, hướng lên tường bắn, t*nh d*ch trắng đục lẫn với bọt nước trên tường chảy thành hàng xuống dưới.

Đôi mắt đen của Trịnh Dữ thâm trầm, nhỏ giọt nước, cười nhạo 1 tiếng: “Phó Dực, ngày hôm nay “thằng nhóc ngốc nghếch” này vì em mà bắn rất nhiều lần rồi đấy.”
 
Back
Top Bottom