Dịch Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh Sát

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh Sát
Chương 230: Chương 230



"Kỷ đại sư, Kỷ đại sư!"

Nhan Anh Huân và Hạ Kiến Đồng hoảng hốt , ôm lấy nhau, chỉ vào người giấy, muốn nhắc nhở.

Kỷ Dao Quang không thèm nhìn, phóng to ngọn lửa trên tay, sau đó người giấy bị thiêu ch.ế.t.

Cùng lúc người giấy bị thiêu ch.ế.t , trong một căn phòng nhỏ ở một sơn trang nào đó trên núi, một người đàn ông phun ra một ngụm máu.

Ông ta không thể tin được mở mắt, "Sao có thể như vậy! Chỉ còn một chút nữa, vậy mà bị phát hiện!"

Mắt ông ta hơi nheo lại, trong mắt toàn là vẻ tàn nhẫn.



Kỷ Dao Quang một ngọn lửa thiêu cả tranh lẫn người giấy, Nhan Anh Huân và Hạ Kiến Đồng không dám thở mạnh, sợ quấy rầy đến Kỷ Dao Quang.

Cuối cùng vẫn là Kỷ Dao Quang đứng dậy, sau đó đi về phía Nhan Trị, Nhan Anh Huân mới dám lên tiếng, "Đại sư, như vậy là được rồi sao? Con trai tôi, có phải có thể tỉnh lại rồi không?"

"Sao có thể đơn giản như vậy được."

Kỷ Dao Quang nói: "Hồn phách con trai ngài đều mất rồi, bây giờ phải chiêu hồn, việc này chỉ có những người cùng huyết thống mới có thể làm được . Cho nên , lần này đến lượt ngài , ngài là bố của cậu ấy, ngài đi lấy một cái ô đen, mặc một bộ quần áo của cậu ấy, đưa cậu ấy về, ít nhất cũng phải để cậu ấy tỉnh lại trước đã."

Nhan Anh Huân nghe mà hơi sững sờ, sau đó hiểu ra, toàn thân nổi da gà.

"Chuyện này..."

"Ngài còn muốn con trai ngài sống lại không?"

Kỷ Dao Quang không hiểu tại sao Nhan Anh Huân lại dong dong dài dài như vậy.

Trong lòng Nhan Anh Huân là sợ a !

Nhưng nhìn con trai đang nhắm mắt nằm im lìm không còn hơi thở sự sống, ông ta lại dâng lên quyết tâm vượt qua sợ hãi .

Vì con trai, xông lên!

Nhan Anh Huân cắn chặt răng , sau đó làm theo lời Kỷ Dao Quang, mặc quần áo của Nhan Trị, cầm ô đen, đi tìm hồn.

Khoảng một tiếng sau, Nhan Anh Huân toàn thân cứng đờ trở về.

Hạ Kiến Đồng vốn còn muốn hỏi, kết quả vừa quay đầu lại, liền thấy Nhan Trị bên cạnh Nhan Anh Huân, lập tức che miệng lại.

"Cậu lại đây."

Kỷ Dao Quang vẫy tay với Nhan Trị bên cạnh Nhan Anh Huân.

Hồn phách của Nhan Trị hơi bất ổn, Kỷ Dao Quang đứng dậy, nắm lấy, sau đó thô bạo nhét vào cơ thể Nhan Trị.

Hạ Kiến Đồng che mắt, không dám nhìn.

Một lúc lâu sau, Nhan Anh Huân lên tiếng: "Đại sư, con trai tôi, khi nào thì tỉnh?"

"Bố..."

Vừa dứt lời, ông nghe thấy một thanh âm quen thuộc , nhưng lại giống như đã rất lâu rồi mới được nghe lại , đây là thanh âm của con trai ông !

Nhan Trị cậu mở mắt , rõ ràng cậu tỉnh dậy trên giường nhưng lại cảm thấy toàn thân đau nhức, tay đau , chân đau , lưng cũng đau , như thể vừa bị người ta đánh vậy.
 
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh Sát
Chương 231: Chương 231



"Con trai!"

Nhan Anh Huân nhìn con trai , thấy đôi mắt veo của cậu đang nhìn ông .

Đã lâu không thấy lại ánh mắt đó của Nhan Trị , Nhan Anh Huân kích động đến mức sắp khóc.

"Ô ô ô tỉnh lại là tốt rồi." Nhan Anh Huân vừa khóc vừa nhìn Kỷ Dao Quang, "Đại sư, cảm ơn cô, cô muốn bao nhiêu tiền, cứ nói, chỉ cần trong khả năng của tôi, tôi đều có thể cho cô!"

"Chuyện này còn sớm, con trai ngài là bị người ta hại, tuy bát tự của con trai ngài yếu, mệnh lại không tuyệt , có phương pháp của vị đạo trưởng lúc ban đầu hướng dẫn cho ngài, đáng lẽ có thể vượt qua."

"Nhưng vì ngài vẽ rắn thêm chân , làm phát sinh chuyện người giấy này, mới khiến con trai ngài trở nên như vậy . Nếu không phải vị đạo trưởng kia dự đoán được tình hình này , để lại lời nhắn giúp mấy người tìm được tôi, hôm nay con trai ngài sẽ hồn phi phách tán, c.h.ế.t hoàn toàn."

"Mà kể cả sau lần này câụ ấy còn có thể tỉnh lại, thì hồn phách cũng đã không phải là cậu ấy nữa rồi ."

Những lời này của Kỷ Dao Quang rất nghiêm trọng, Nhan Anh Huân và Hạ Kiến Đồng đều sợ hãi.

Nhan Trị ngơ ngác nhìn Kỷ Dao Quang, vừa mới tỉnh lại, đầu óc không tỉnh táo, còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra.

"Chắc chắn là Nhan Anh Văn đó!"

Nhan Anh Huân đứng phắt dậy, tức giận nói: "Tên đại sư giả đưa người giấy cho tôi, chính là do hắn ta giới thiệu!"

Nhan Anh Văn là em trai của Nhan Anh Huân, tuy hai người chỉ chênh nhau hai tuổi, nhưng lại khác nhau hoàn toàn.

Nhan Anh Huân lúc trẻ dám xông pha, dám làm, Nhan Anh Văn lại nhút nhát, luôn trốn trong nhà, sau này Nhan Anh Huân giàu có, vẫn luôn nhớ tình thân , cũng đã nâng đỡ Nhan Anh Văn.

Lẽ ra, Nhan Anh Văn phải biết ơn ông ta mới đúng!

"Chuyện này tự ngài đi điều tra đi, dù sao tôi có thể nói cho ngài biết, trong tay người đó cũng có một người giấy, làm nhiệm vụ trung gian . Hai người giấy này có sự liên kết với nhau , do đó tạo mối liên kết giữa những người sử dụng chúng . Chờ đến khi hồn phách cuối cùng của con trai ông rời khỏi thân thể này , nó sẽ không còn là của cậu ấy nữa . Không phải là bị thứ dơ bẩn bám vào , mà là bị một hồn phách khác chiếm hữu. "

"Như vừa rồi tôi đã nói, nếu hôm nay không triệt để dọn sạch sẽ 'nguyên nhân gây bệnh' đang tồn tại , có nghĩa là đồng thời tiêu diệt con quỷ đang ẩn nấp bên trong cậu ấy và người giấy này , con trai ngài sẽ biến thành một người khác."
 
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh Sát
Chương 232: Chương 232



Kỷ Dao Quang nói rõ ràng, "Nhưng bây giờ ngài không cần lo lắng, người giấy đã bị hủy, người giấy còn lại cũng vô dụng rồi."

"Bây giờ tôi giúp con trai ngài ổn định nguyên thần, sau đó mỗi tuần lên núi một lần, ở lại một ngày, liên tục một năm, là có thể vượt qua, ngoài ra, ngài còn phải quyên góp một ngàn vạn."

Kỷ Dao Quang nói.

Nhan Anh Huân gật đầu lia lịa . Tiền sao ? Ông ta có duy nhất một đứa con trai , nhưng tiền chính là không thiếu !

" Không vấn đề!"

Vấn đề tiền giải quyết được đều là chuyện nhỏ, nhất là so với con trai ông ta, đừng nói một ngàn vạn , hai ngàn vạn ông ta cũng có thể quyên ra ngoài không chút do dự !

Kỷ Dao Quang lại nhìn Nhan Trị, "Nhắm mắt lại."

Nhan Trị dưới ánh mắt nhắc nhở của Nhan Anh Huân, nhắm mắt lại.

Kỷ Dao Quang đặt tay lên đầu cậu ta, niệm chú, sau đó linh khí của trời đất được Kỷ Dao Quang hội tụ, vận chuyện vào thân thể Nhan Trị .

Nhan Trị chỉ cảm thấy sức mạnh vô tận dồn về phía mình, mở mắt ra lần nữa, ánh mắt Nhan Trị trong sáng, cả người đều tỉnh táo , có thần hơn rất nhiều.

"Nhớ kỹ, một tuần lên núi một lần, chủ yếu là để ổn định hồn phách của cậu ấy, hóa giải tai họa cho cậu ấy."

Kỷ Dao Quang lại nhấn mạnh.

Nhan Anh Huân gật đầu, "Đảm bảo không vấn đề."

Tiễn Kỷ Dao Quang ra cửa, Hạ Kiến Đồng đưa cho Kỷ Dao Quang một tấm thẻ, "Đại sư, bên trong có hai ngàn vạn , việc tiếp theo liền làm phiền cô vất vả rồi ."

"Ừm."

Kỷ Dao Quang không khách khí, dù sao cứu một người, cũng không dễ dàng .

"Đúng rồi, đại sư, ngoài bản thân người giấy ra, còn có biện pháp gì có thể xác định đối phương sở hữu người giấy không?"

Nhan Anh Huân hỏi.

Trong lòng ông ta vẫn không thoải mái, tuy bây giờ đã không còn vấn đề gì nữa, nhưng người khác hại con trai ông ta, không có chuyện ông ta ngậm bồ hòn làm ngọt , cho người kia nếm chút quả đắng .Dù đó có là anh em ruột đi chăng nữa thì cũng không được . Con trai chính là mệnh của ông ta !

Kỷ Dao Quang suy nghĩ một chút, lấy một cái la bàn bát quái nhỏ trong túi ra, sau đó đưa cho Nhan Anh Huân, "Đối phương hẳn là muốn đổi mạng với con trai ngài, đợi con trai ngài c.h.ế.t hẳn, liền đặt hồn phách của người đang giữa người giấy còn lại lên người con trai ngài, biến thành con trai ngài, ngài còn không thể phát hiện con trai đã bị đổi người ."

" Thực chất , tuy phương pháp này là có hiệu quả thật , nhưng lại là phương pháp đả thương địch thủ một ngàn, tự tổn hại 800. Vì giữa con trai ngài và người đang giữ người giấy kia có sự liên kết , nên những gì con trai ngài gặp phải cũng đồng dạng xuất hiện ở trên người kia . Tôi đưa ông la bàn bát quái này, nó sẽ giúp mấy người tìm được người kia , kim của la bàn bát quái sẽ chỉ vào phương hướng người kia xuất hiện , hơn nữa còn có thể tìm được chính xác nơi giấu người giấy."
 
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh Sát
Chương 233: Chương 233



Nhan Anh Huân nghe vậy, như nhận được bảo bối, cẩn thận cất la bàn bát quái đi.

"Còn nữa, tốt nhất ngài đừng nên tiếp tục sống ở nơi này nữa."

Kỷ Dao Quang nói: "Nhà quá lớn, người quá ít, nhân khí của căn nhà này ngài không gom đủ sẽ để cho những thứ khác nhân cơ hội điền chỗ trống ."

"Hơn nữa nơi này bản thân vốn là không sạch sẽ , những năm trước đã c.h.ế.t không ít người, bát tự của con trai ngài vốn đã yếu, lại còn sống ở đây, không xảy ra chuyện mới là lạ."

Nhan Anh Huân nghe vậy, sợ đến mức không nhẹ, liên tục gật đầu đảm bảo, "Cô yên tâm, ngày mai sẽ lập tức chuyển đi!"

Sau khi Kỷ Dao Quang rời đi, Nhan Anh Huân kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Nhan Trị.

Nhan Trị nhíu mày, "Vậy là có người đang hại con?"

"Cũng không hẳn, bát tự của con vốn đã yếu, cộng thêm phong thủy nơi này không tốt, rồi lại còn có người có dụng ý khác..."

Nhan Anh Huân nói.

Nhan Trị đầy đầu vạch đen, tóm lại cậu ta là thể chất xui xẻo đúng không ? Cho nên chuyện xui xẻo gì, cũng đều bị cậu ta gặp phải.

"Dù sao ngày mai chúng ta sẽ chuyển nhà, sau đó bố sẽ đi tìm Nhan Anh Văn tính sổ."

Nhan Anh Huân hung dữ nói.

Nhan Trị cũng cảm thấy rất có thể là do chú của mình làm, vì Nhan Anh Văn, vừa hay có một đứa con trai trạc tuổi cậu.

Hơn nữa, cơ thể cũng rất yếu!

Lúc đầu Nhan Anh Huân không để ý đến vấn đề này , chỉ cho rằng đây là vấn đề di truyền của gia tộc , tuy đời bọn họ đều là những người khoẻ mạnh , nhưng biết đâu lại là di truyền cách đời , đến đời con họ mới thể hiện ra .

Nhưng bây giờ nghĩ lại, lại thấy thật sự quá trùng hợp, trùng hợp đến mức bất thường , mỗi lần Nhan Trị gặp chuyện, con trai của Nhan Anh Văn, Nhan Chi, cũng sẽ có vấn đề.

Nhan Trị, Nhan Chi, ngay cả cái tên, cũng đều cho thấy sự trùng hợp.

Ngày hôm đó, Nhan Anh Huân cùng Nhan Trị và quản gia Hạ Kiến Đồng chuyển đến một căn biệt thự nhỏ do chính mình xây dựng, bình thường Nhan Anh Huân cũng sẽ ở đây.

Cho nên , nội thất đều khá đầy đủ, cái gì cần đều có , chỉ việc trực tiếp dọn vào ở .

Sắp xếp xong xuôi, Nhan Anh Huân có chút không nhịn được nữa, tối hôm đó, liền đi tìm Nhan Anh Văn.

"Anh cả, sao anh lại đến đây?"

Nhan Anh Văn thấy Nhan Anh Huân, ngạc nhiên không thôi.

Nhan Anh Huân mặt nghiêm nghị, trực tiếp xông vào.

"Anh cả, anh làm sao vậy? Có phải Tiểu Trị xảy ra chuyện gì không?"

Nhan Anh Văn hỏi.
 
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh Sát
Chương 234: Chương 234



Nhan Anh Huân bỏ Nhan Anh Văn hỏi ngoài tai , cầm la bàn bát quái, trực tiếp nói: "Nhan Chi đâu?"

Nhan Anh Văn không ngờ Nhan Anh Huân lại hỏi con trai mình, ông ta nói: "Tiểu Chi bị bệnh, đang dưỡng bệnh, anh cả, rốt cuộc là sao vậy?"

Nhan Anh Huân không nói gì, đi theo hướng la kim bàn bát quái chỉ, đến một căn phòng.

Thấy nơi Nhan Anh Huân đi đến, trong mắt Nhan Anh Văn lóe lên sự kinh ngạc, "Anh cả, anh đến phòng Tiểu Chi làm gì?"

"Hừ, quả nhiên là cậu !"

Nhan Anh Huân đạp cửa xông vào, trên giường trong phòng nằm một người, chính là Nhan Chi.

Nhan Chi ốm đau bệnh tật quấn thân, không thể ngồi dậy được , nằm trên giường hơi thở thoi thóp như người sắp ch.ế.t.

Thấy Nhan Anh Huân như vậy, trong lòng Nhan Anh Văn có dự cảm bất an, "Anh cả, rốt cuộc anh muốn làm gì? Tiểu Chi cũng là cháu của anh, anh làm vậy không tốt đâu."

"Không tốt? Có gì không tốt!"

Nhan Anh Huân tức điên lên, lại lần nữa tìm theo la bàn bát quái, tìm được người giấy.

"Anh cả!"

Thấy Nhan Anh Huân đang tìm kiếm gì đó, tim Nhan Anh Văn đập thình thịch, cuối cùng thấy ông ta s* s**ng về một chỗ, vội vàng tiến lên ngăn cản.

Hành động của Nhan Anh Văn càng khiến Nhan Anh Huân tin chắc, nhất định có vấn đề!

Nhan Anh Văn là một cái văn nhược thư sinh , từ nhỏ chỉ say mê đọc sách , khuyết thiếu rèn luyện , nói về sức mạnh thì chắc chắn không phải đối thủ của Nhan Anh Huân, một người đi lên từ việc xây dựng , hàng năm sinh hoạt ngoài công trường . Lúc này đây , sự chênh lệch giữa hai anh em họ càng rõ ràng , Nhan Anh Văn muốn ngăn cản lại bị Nhan Anh Huân một cái chụp , đánh bay ra ngoài .

Nhan Anh Huân không bị ngăn cản tiếp tục mò mẫm ở hướng mà kim châm vẫn luôn thẳng chỉ , bàn tay sờ đến gì đó , giật ra, chính là người giấy !

"Cậu nói cho tôi biết, đây là cái gì!"

Nhan Anh Huân thở hổn hển.

Vốn dĩ , trên đường đến đây , ông ta còn đang nghĩ có phải mình nghĩ sai rồi không?

Nhưng bây giờ sự thật bày ra trước mắt, chính là em trai của ông ta, em trai ruột thịt , muốn hại con trai ông ta!!

"Anh cả, anh đang nói gì vậy!"

Nhan Anh Văn không biết Nhan Anh Huân đã biết bao nhiêu, chỉ có thể tiếp tục cắn chặt răng nhất định phủ nhận : "Trước đây không phải anh đã tìm gặp đại sư đó sao , bệnh của Tiểu Trị cũng đã chữa khỏi , sau đó em nghĩ Tiểu Chi bệnh tình cùng Tiểu trị có phần tương đồng , nên cũng đi tìm gặp ông ta , ông ta nói với em như vậy có thể chữa khỏi cho Tiểu Chi, cho nên thứ đó mới được đặt ở đây ."

"Anh không nhớ sao? Anh cả!"
 
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh Sát
Chương 235: Chương 235



"Sao tôi có thể quên được!"

Nhan Anh Huân lần này là thật sự nhìn thấu Nhan Anh Văn, biết hắn ta đang giả ngu, lập tức lạnh lòng.

"Nhan Anh Văn, tôi đối xử với cậu không tốt sao? Tại sao cậu lại muốn hại con trai tôi!"

Nhan Anh Huân gầm lên: "Có phải cậu đã sớm có ý định, đợi con trai tôi ch.ế.t, con trai cậu trực tiếp nhập vào người con trai tôi, tôi nói cho cậu biết, không thể nào!

"Tôi đã tìm được một đại sư, đại sư đã cứu sống Tiểu Trị, trò hề của cậu cũng vô dụng rồi, con trai cậu cứ chờ c.h.ế.t đi!"

Nhan Anh Huân nói một hơi, ông ta không chú ý đến, ánh mắt Nhan Anh Văn đã thay đổi.

Thì ra là vậy, thì ra là vậy.

Chẳng trách vừa rồi, Tiểu Chi đột nhiên nôn ra máu, thì ra là vì Nhan Anh Huân đã phá giải được !

"Hừ, anh đối xử tốt với tôi?"

Đã bị Nhan Anh Huân xé rách mặt nạ, Nhan Anh Văn cũng không tiếp tục giả vờ nữa.

"Tại sao thành tích học tập của anh kém như vậy, còn bỏ học , mà lại có thể phát tài? Còn tôi thì không?"

"Hơn nữa mỗi lần anh đối xử với tôi như tống cổ ăn mày, tôi đều nghĩ, nhất định phải có một ngày, để anh cũng nếm thử mùi vị bị người ta đối xử như thế !"

Nhan Anh Văn điên cuồng nói.

Nhan Anh Huân sững sờ, sau đó mới phản ứng lại, Nhan Anh Văn điên rồi!

"Cậu thật sự điên rồi!"

Tìm được hung thủ, Nhan Anh Huân không muốn tiếp tục dây dưa, ông ta muốn báo cảnh sát.

Nhưng Nhan Anh Văn lại nhanh hơn một bước, đóng sầm cửa lại.

Nhan Anh Văn nói với giọng âm hiểm: "Nếu anh đã biết hết rồi, vậy thì hôm nay, cũng không cần đi đâu nữa, ở lại đây tạ tội với con trai tôi đi."

"Nếu con trai tôi ch.ế.t, anh liền cùng nó chôn chung đi , cũng coi như có người bầu bạn với nó !"

Nhan Anh Văn đã sớm phát điên.

Nhan Anh Huân không thể tin nổi, không ngờ lại thành ra thế này, trong lòng thoáng chốc có chút hối hận.

Biết vậy nên dẫn theo người đến, ông ta vẫn đánh giá thấp sự tàn nhẫn của em trai mình.

Nhan Anh Văn lấy bật lửa ra, trực tiếp châm lửa một góc phòng.

Châm lửa xong, Nhan Anh Văn ngồi ngay cửa ra vào.

"Cậu điên rồi, cậu thật sự điên rồi!"

Nhan Anh Huân trừng lớn mắt, Nhan Anh Văn đây là muốn gi.ế.t ông ta , cũng buông tha cơ hội sống sót của Nhan Anh Chi và sự sống của chính hắn . Nhan Anh Văn muốn tất cả đồng quy vu tận !

"Tôi đã sớm điên rồi."

Nhan Anh Văn nhìn Nhan Anh Huân với ánh mắt căm phẫn.

Rõ ràng lúc nhỏ, hắn rất chăm chỉ đọc sách , thành tích học tập lúc nào cũng tốt , bố mẹ đều khen hắn sau này nhất định sẽ có tiền đồ .

Kết quả thì sao ?
 
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh Sát
Chương 236: Chương 236



Kết quả sau này, Nhan Anh Huân phát tài, từ một công nhân quèn bỏ học sớm , ngày ngày lăn lộn ở công trường xây dựng trở thành một nhà đầu tư bất động sản , sở hữu số tài sản so với hắn ta mà nói là quá mức khổng lồ , còn hắn ta thành tích học tập có tốt thế nào thì đến giờ cũng chỉ là một giáo viên bình thường.

Mọi người xung quanh đều nói, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong , Nhan Anh Huân lúc nhỏ nhìn không ra gì, lại thất học , ai nghĩ lớn lên so Nhan Anh Văn càng có thể kiếm tiền .

Không chỉ vậy , Nhan Anh Huân lại cưới được người vợ xinh đẹp, còn mua tứ hợp viện đến bây giờ đã trị giá vài trăm triệu , còn hắn ta, chỉ có thể cưới một cô giáo bình thường làm vợ , sống chui sống lủi trong một căn nhà bình thường , còn phải thường thường nhận sự giúp đỡ từ Nhan Anh Huân .

Nhan Anh Văn đến bây giờ vẫn không thể hiểu được . Tại sao lại như vậy chứ? Rõ ràng hắn ta mới là người ưu tú!

Nhan Anh Huân thấy lửa càng lúc càng lớn, không thể tiếp tục như vậy nữa, ông ta xông về phía Nhan Anh Văn, cố gắng đẩy hắn ra để mở cửa.

Nhưng lúc này Nhan Anh Văn phát điên lại bộc phát sức mạnh kinh người chưa từng có, túm c.h.ặ.t t.a.y Nhan Anh Huân lại không cho ông ta mở cửa .

"Cậu điên rồi ! Cậu thật sự điên rồi!"

"Ha ha ha, Nhan Anh Huân, kiếp sau chúng ta, đừng làm anh em nữa."

Giọng nói của Nhan Anh Văn vang lên bên tai Nhan Anh Huân, "Tôi thật sự không muốn làm em trai của anh nữa."

Lửa càng lúc càng lớn .

Cửa lại đột nhiên bị gõ.

"Bố, bố!"

Nhan Anh Huân vùng vẫy, "Con trai, con trai, bố ở đây!"

Nhan Trị ở ngoài cửa thấy Nhan Anh Huân lâu như vậy còn không ra , liền đi vào tìm, sau đó thấy khói đen cuồn cuộn bốc ra từ căn phòng này .

Ngay sau đó, cửa bị đạp tung.

"Bố!" Nhan Trị thấy Nhan Anh Huân bị Nhan Anh Văn đè chặt, vội vàng cùng Hạ Kiến Đồng đến kéo ra.

Cuối cùng Nhan Anh Huân được Hạ Kiến Đồng đưa ra ngoài.

Nhan Trị nhìn Nhan Chi trên giường, lại nhìn Nhan Anh Văn đã hít quá nhiều khói ngất xỉu, cắn chặt răng làm ra quyết tâm , kéo hai người kia ra ngoài.



Kỷ Dao Quang sau khi kết thúc công việc tại nhà Nhan Anh Huân thì trở về núi, lúc này trời đã tối.

Cô thắp hương, sau đó luyện công một lúc, rồi bắt đầu livestream.

【 Mộ tư thần 】tiến vào phòng phát sóng trực tiếp

【 Tang tuy đường 】tiến vào phòng phát sóng trực tiếp

【 Nữ nhân đây chính là ngươi trước khơi mào 】tiến vào phòng phát sóng trực tiếp

"Chào mọi người, buổi tối vui vẻ."

Kỷ Dao Quang vẫy tay với ống kính.
 
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh Sát
Chương 237: Chương 237



[Vui quá, vừa tắm xong đã thấy Kỷ đại sư livestream, có thể nằm trên giường xem rồi.]

[Hôm nay Kỷ đại sư sao lại phát sóng muộn vậy, ban ngày có việc gì sao?]

"Ban ngày xử lý một số việc offline, nên đến muộn, xin lỗi mọi người."

Kỷ Dao Quang nói xong, tiếp tục nói: "Vì vậy hôm nay phúc lợi tăng thêm một , tổng cộng bốn túi phúc nha ."

[Tuyệt vời! Xoa xoa bàn tay nhỏ, hy vọng có thể đoạt được .]

[+1+1, xông lên.]

Kỷ Dao Quang phát một bao lì xì, rất nhanh đã xuất hiện người đoạt được .

Kênh hệ thống nổi lên dòng chữ thông báo :

“Chúc mừng 【 tương lai tin 】đã may mắn nhận được túi phúc , có thể nối mạch.”

Kỷ Dao Quang lựa chọn nối mạch .

Màn hình chia đôi, phía đối diện là một người phụ nữ trẻ.

"Đại sư, đại sư, cô giúp tôi tìm con trai tôi với, con trai tôi mất tích rồi!"

Người phụ nữ thấy Kỷ Dao Quang, nước mắt liền tuôn rơi, sau đó run rẩy nói: "Tôi tên là Triệu Mai Hương, năm nay 35 tuổi, con trai tôi năm nay 7 tuổi."

"Nhưng nó từ nhỏ đã không thích nói chuyện, chiều hôm qua nó bị lạc, tôi đã báo cảnh sát, nhưng cảnh sát kiểm tra camera , không phát hiện được gì."

"Cô đừng lo lắng, cô có ảnh của con trai cô không, để tôi xem."

Kỷ Dao Quang an ủi.

[Lại là vụ trẻ em mất tích, làm tôi nhớ đến vụ nhà họ Vương trước đó, nhưng vụ này là con trai, chắc không phải đâu nhỉ?]

[Người ở trên, đừng đánh giá thấp kẻ b**n th**, trước đây không phải có tin tức, một người đàn ông đi đường nhỏ, sau đó bị kẻ b**n th** làm cái này cái kia sao.]

[Đáng sợ quá, tôi đã xem tin tức đó, chủ yếu là luật pháp vẫn chưa thể phán quyết, bởi vì anh ta là đàn ông, cho nên, dù là con trai, ở bên ngoài cũng phải tự bảo vệ mình.]

"Tôi có, tôi có."

Triệu Mai Hương vội vàng tìm trong bộ nhớ điện thoại, sau đó tìm được một bức ảnh gần đây.

Cậu bé trong ảnh, rất thanh tú, nhưng đôi mắt có chút u ám, có thể thấy, là một cậu bé rất hướng nội.

[Ôi trời, nhìn bức ảnh này, xong rồi xong rồi, rất có thể.]

[Mọi người đừng suy đoán lung tung khiến thân nhân cậu bé càng thêm hoảng loạn , đại sư còn chưa lên tiếng mà.]

[Đúng vậy!]

Kỷ Dao Quang nhìn bức ảnh, sau đó nói: "Yên tâm đi, ấn đường của con cô bình thường, bây giờ vẫn còn sống."

Nghe thấy con còn sống, Triệu Mai Hương thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại lập tức lo lắng.

Người còn sống, vậy những thứ khác thì sao?

Nhìn ra suy nghĩ trong lòng Triệu Mai Hương, Kỷ Dao Quang lại tiếp tục nói: "Nó cũng không bị thương, cũng không bị bọn buôn người bắt cóc."
 
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh Sát
Chương 238: Chương 238



"Không có việc gì xảy ra ? Vậy ...?"

Triệu Mai Hương không thể tin được, "Vậy tại sao nó không về nhà? Nó nhớ thông tin của gia đình mà, nó không về, tôi lo muốn ch.ết."

Kỷ Dao Quang bấm đốt ngón tay tính toán, sau đó đọc một địa chỉ, "Bây giờ nó đang ở nơi này, cô đến đó xem sẽ biết."

"Được được được."

Triệu Mai Hương có được địa chỉ, lập tức cầm quần áo, sau đó lái xe máy điện đi.

[Tại sao mỗi lần trẻ em mất tích, khi đi tìm lại không nói với cảnh sát? Nếu gặp nguy hiểm thì sao?]

[Tôi cũng thấy vậy, cho nên tôi đã báo cảnh sát giúp cô ấy, tôi đang ở gần cô ấy.]

[Lầu trên +1 thẻ bài người tốt !]

Thấy mọi người trong làn đạn trò chuyện, Kỷ Dao Quang dở khóc dở cười , lên tiếng chấn an trước khi trí tưởng tượng của người xem bay xa , "Yên tâm đi, lần này sẽ không có nguy hiểm."

[Là fan lâu năm của đại sư, không biết tại sao, tôi cảm thấy câu này kỳ kỳ.]

[Lầu trên +1.]

Địa chỉ Kỷ Dao Quang nói, cách nhà Triệu Mai Hương không xa, lái xe máy điện, mười lăm phút là đến nơi.

Triệu Mai Hương nhìn xung quanh, cuối cùng không chắc chắn hướng ống kính về phía bãi rác cách đó không xa, "Đại sư, cô chắc chứ? Ở đây không có nhà cửa gì cả, chỉ có bãi rác đó thôi."

"Con trai cô đang ở bên trong."

Kỷ Dao Quang nói.

Triệu Mai Hương vừa nghe, tim lập tức thắt lại. Trong đầu hiện lên cảnh tượng con trai mình đang nhặt rác, ăn rác.

Triệu Mai Hương xuống xe máy điện, chạy về phía bãi rác.

Chưa vào trong, đã nghe thấy giọng con trai mình.

"Anh ơi, cái này có thể ăn được không?"

Triệu Mai Hương xông vào, chỉ thấy quần áo con trai mình bẩn thỉu, trên tay cầm nửa cây xúc xích, đang nói chuyện với thiếu niên tóc vàng đứng bên cạnh.

Thấy cảnh này, Triệu Mai Hương lập tức nổi giận.

"Cặn bã xã hội, mày dám bắt cóc con trai tao! Tao liều mạng với mày!"

Triệu Mai Hương xông lên, trực tiếp đẩy thiếu niên tóc vàng ngã xuống đất.

Vương Thần Thần bên cạnh lập tức sững sờ.

Thiếu niên tóc vàng cũng sững sờ, không ngờ lại có người xông ra, sau đó, trên mặt cậu ta liền ăn hai cái tát.

"Ai cho mày bắt cóc con trai tao! Mày nhuộm tóc vàng, bản thân không phải thứ tốt đẹp gì, còn muốn làm hư con trai tao, hôm nay tao phải thay bố mẹ mày dạy dỗ mày!"

Triệu Mai Hương vừa nói vừa ra tay.

May mà thiếu niên tóc vàng nhanh nhẹn , sau khi phản ứng kịp thì lập tức đỡ được, cậu ta cũng hiểu ra, Triệu Mai Hương là mẹ của Vương Thần Thần, liền hét lên: "Tôi không có, tôi không có."
 
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh Sát
Chương 239: Chương 239



"Ai tin mày chứ! Còn nhỏ như vậy, còn nhuộm một đầu tóc vàng , nhìn cũng biết chính là thứ không học hành đàng hoàng!"

[Ôi trời, đây là một người vô gia cư sao, nhưng nhìn tuổi tác, cũng chỉ mười bốn mười lăm tuổi, bố mẹ cậu ta đâu?]

[Tôi thấy cách đó không xa hình như là có một phòng ở, đây là sống ở bãi rác à, nửa cây xúc xích vừa rồi, tôi thấy khá bẩn, không phải là đồ nhặt được chứ.]

[Có thể là vậy, bây giờ có một số tên côn đồ tuổi còn nhỏ lại không thích học hành , suốt ngày lông bông làm chút chuyện trộm đồ , chọc chó , bắt nạt người khác , lại còn muốn dạy hư người khác.]

Nhưng Kỷ Dao Quang thấy cảnh này, ngụm nước vừa mới uống vào, lập tức phun ra.

"Dừng tay dừng tay, cậu ta thật sự không có ý định bắt cóc con trai cô."

Kỷ Dao Quang hét lên.

Lời vừa nói ra, Triệu Mai Hương tỉnh táo lại, Kỷ Sư bảo cô dừng tay?

Sau đó cô lo lắng nhìn con trai mình, "Con trai, con sao rồi, con có bị thương không? Nó có bắt nạt con không?"

Vương Thần Thần cầm xúc xích, chớp chớp mắt to, nhìn Triệu Mai Hương một cái, gọi một tiếng mẹ.

Sau đó câu bé lại nhìn thiếu niên tóc vàng, "Anh ơi, cái này con có thể ăn được không?"

"Không được."

Thiếu niên tóc vàng lau m.á.u ở khóe miệng, sau đó đi vào nhà, lấy một cái bánh có bao bì, đưa cho Vương Thần Thần, "Chỉ có thể ăn cái này."

Cậu ta nói xong, giật lấy cây xúc xích trong tay Vương Thần Thần, sau đó dưới ánh mắt của Triệu Mai Hương, có chút lúng túng cất đồ vào túi.

"Đại sư, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

Triệu Mai Hương nhìn thái độ và hành động của con trai mình, có chút cảm thấy nghi hoặc : Sự việc hẳn là không giống như mình nghĩ, phải không ?

Con trai cô mắc chứng tự kỷ, thường lười giao tiếp, chỉ thích chơi một mình, ngại tiếp xúc và trò chuyện cùng mọi người, tuy thằng bé không sợ người lạ nhưng cũng không thân thiện với bất cứ ai, nếu người lạ hoặc người không tốt đến gần, nó sẽ hét lên.

Nhưng thái độ của con trai cô đối với thiếu niên tóc vàng, rõ ràng không phải như vậy.

Thiếu niên tóc vàng nhìn điện thoại của Triệu Mai Hương, giải thích: "Cô là mẹ của cậu bé này sao?"

"Đúng vậy, tôi tìm nó cả ngày rồi, sắp phát điên vì không tìm thấy con trai rồi, kết quả lại có người nói với tôi thằng bé bị cậu đưa đến đây."

Ấn tượng của Triệu Mai Hương đối với thiếu niên tóc vàng vẫn không tốt.

Mặt thiếu niên tóc vàng đỏ bừng, "Xin lỗi! Xin lỗi! Cháu thấy cậu bé lang thang một mình, nên nghĩ cậu bé cũng giống như cháu , là đứa trẻ không có bố mẹ, cho nên cháu mới đưa cậu bé về đây."
 
Back
Top