Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vị Hôn Phu Của Ta Thích Nữ Xuyên Không

Vị Hôn Phu Của Ta Thích Nữ Xuyên Không
Chương 20: Chương 20



Mùng mười tháng tám, Bắc Nhung dẫn theo năm vạn đại quân vượt qua Diêu Thành tấn công vào Vĩnh Dương.

Lộ Trí - người trấn giữ Diêu Thành chưa chiến đã hàng. Đêm đó khi Bắc Nhung vào thành, Lộ Trí tổ chức yến tiệc linh đình khao đãi phản quân.

Thê tử của Lộ Trí là Vương thị - đích nữ của Vương gia - đã cùng nha hoàn bồi hôn của mình lợi dụng lúc phản quân say rượu, phóng hỏa Diêu Thành, tiêu diệt hơn một nửa quân phản loạn.

Khi hay tin đó, ta còn đang ở bên hồ cho cá ăn, đến bây giờ ta mới biết vì sao hôn sự của Thanh Thanh lại được quyết định vội vã như vậy, hóa ra Vương Gia đã biết Diêu Thành bất trung.

Thế gia khí khái, đại nghĩa tuẫn tiết.

Vào thất đầu của Thanh Thanh, Vĩnh Định Bá ở chùa Quế Lâm được tấn phong, dẫn quân của Vương gia tiến về phía Bắc dẹp tan tàn dư Bắc Nhung vừa chạy trốn khỏi Diêu Thành.

Tại Tuyên Chiếu năm thứ mười, tai họa ập xuống liên tục.

Sóng này chưa kịp lắng xuống, thì sóng khác lại nổi lên.

Vào cuối tháng tám, đập Khúc Giang bất ngờ vỡ, gây ngập lụt hơn chục thôn trang dọc bờ sông Khúc Giang, làm hơn một ngàn bá tánh trong một đêm cửa nát nhà tan.

Hơn nữa, đột nhiên không biết là nơi nào truyền ra lời đồn, nói là hoàng thất Ly quốc kiến quốc mười năm đã có nội chiến, Hoàng tử dẫn ngoại địch xâm lấn, không phục thiên tử.

Mỗi ngày đều có các môn sinh tụ tập ở bờ sông Khúc Giang, lên án đương triều, các thế gia nhỏ và địa chủ cũng đóng cửa từ chối tiếp khách, không còn cống nạp lương thảo.

Cùng ngày nhận tin tức, gia chủ của Tam đại thế gia liền lập tức vào cung. Trong tam đại thế gia, Tạ gia thiện mưu, Vương gia thiện binh, Lý gia thiện nông. Sau một đêm bàn bạc, phụ thân liền mang theo môn sinh của các thế gia đi về Khúc Giang, cùng các môn sinh của Khúc Giang tranh biện, khiến họ im lặng.

Vương thế bá cùng Lý thế bá dẫn binh chia làm hai đường, đi tìm các tiểu thế gia để thuyết phục.

Phần còn lại dành cho việc tái định cư cho các nạn dân.

Việc tái định cư của các nạn dân thảm họa ở các triều đại trước là xây dựng lại nhà cửa hoặc sơ tán các nạn dân đi nơi khác. Bây giờ Ly Quốc mới thành lập được mười năm, chiến sự vẫn còn, thực sự không có khả năng định cư cho các nạn dân, nên chỉ có thể nhờ những thế gia thu nhận nạn dân tạo công ăn việc làm cho bọn họ.

Và ta, không những là Thái tử phi tương lai, hiện tại còn là đích nữ của Tạ gia thực sự là ứng cử viên sáng giá nhất cho việc cứu trợ thiên tai.

Quả nhiên, phụ thân vừa rời đi, ý chỉ liền truyền xuống, ra lệnh cho ta dẫn dắt hậu duệ của các thế gia khác đi cứu trợ thiên tai.

Đầu tháng chín, Khúc Giang trở lạnh đột ngột. Thời điểm bọn ta đến Giang Lăng, phía Bắc Khúc Giang đã có không ít bá tánh ch-ếc rét.

Bên ngoài thành lớn nhất ở bờ bắc sông Khúc Giang, ta gặp lại Giang Nguyệt Li, người có công lớn nhất trong cuộc chiến này.

Một cánh tay của cô ta bị chặt đứt, gương mặt bị hủy dung, khi gặp ta, cô đang nằm thoi thóp trên một đống cỏ khô ngoài thành, bên cạnh có một bà lão đang đút cháo cho cô.

Gió thu ảm đạm, ta cũng không có gì để nói với cô ta:

“Đưa công thức thuốc s.ú.n.g cho ta.”

Chiến loạn kéo dài từ hạ sang thu, nếu cứ tiếp tục như thế này, dù bên nào thắng, người dân Ly Quốc cũng sẽ là những kẻ khốn khổ chịu đựng thương tổn dài lâu, nếu không có thuốc súng, cho dù là người được mệnh danh Sát thần Đường Cẩn cũng khó lòng đ-á-nh thắng. Nghĩ đến đây ta lại càng chán ghét nữ tử xuyên không này hơn.
 
Vị Hôn Phu Của Ta Thích Nữ Xuyên Không
Chương 21: Chương 21



Giang Nguyệt Li tựa hồ nhìn ra được suy nghĩ của ta, đột nhiên cười lớn:

"Tạ Ninh, hahaha, ngươi muốn công thức, ngươi muốn công thức cứu tình lang của ngươi, nhưng ta sẽ không đưa cho ngươi, chỉ cần ta không đưa cho ngươi…Không đưa cho ngươi, ngươi sẽ thua!"

Ta nhìn Giang Nguyệt Li đang điên điên khùng khùng, cảm thấy có gì đó không ổn, ngay lúc ta đang suy nghĩ, từ xa truyền đến tiếng đất lở ầm ầm, bà lão đang đút cháo cho Giang Nguyệt Li đột nhiên ngã xuống, bà đứng dậy, quỳ bên người Giang Nguyệt Li không ngừng cầu xin:

"Tiểu thư, người đưa công thức cho Tạ tiểu thư đi. Tại sao tiểu thư vẫn bảo vệ Tấn Vương trong khi hắn đã đối xử với tiểu thư như vậy?"

Nghe thấy tên Đường Tiêu, Giang Nguyệt Li càng thêm điên khùng lên:

“Ch-ếc hết đi! Các người đềulà cặn bã phong kiến phải ch-ếc hết! Ta mới là chúa cứu thế của thời đại này!”

Ta chưa kịp phản ứng lời nói của ả ta thì một thị vệ lên tiếng:

“Tiểu thư, phía trước có một nhóm đông người đang xuôi dọc theo bờ sông. Hình như họ là quân phản loạn!”

"Phản quân?!"

Ta sửng sốt một chút:

"Thành Vĩnh Dương còn chưa bị chiếm, bọn hắn làm sao có thể tấn công Giang Lăng phía sau thành Vĩnh Dương, trừ phi...Khúc Giang!"

Trong lúc tức giận, ta hất tay bà lão đang quỳ bên Giang Nguyệt Li ra:

“Ta luôn cho rằng ngươi chỉ là kẻ ngu ngốc, không ngờ ngươi lại ác độc, ngươi đã cho nổ đập Khúc Giang, đưa quân phản loạn về phía nam. Ngươi không thể làm vậy! Họ đều là mạng người! Chẳng phải những người ở thời đại của ngươi đặc biệt quan t@m đến giá trị của mạng sống con người sao? Cái này là cứu thế mà ngươi nói đến sao?”

Ta mắng đến khàn cả giọng.

“Cái gì là thời đại của chúng ta…?”

Trong mắt Giang Nguyệt Li lộ rõ vẻ kinh hãi. Ả ta thấy ta đã nhìn thấu bí mật của mình, nhất thời không biết biện hộ như thế nào.

“Không phải là tiểu thư, không phải tiểu thư cho nổ, tiểu thư đã ngăn cản...”

Bà lão khóc lóc bảo vệ Giang Nguyệt Li.

“...Tấn vương điện hạ cảm thấy tiểu thư vô dụng nên giao cho Tấn vương phi tùy ý xử lý rồi ném vào sông Khúc Giang.”

Thì ra là bị Đường Tiêu vứt bỏ.

Nhưng không ngờ Đường Tiêu lại tàn nhẫn như vậy, xem ra quyền lực có thể dễ dàng lay động lòng người.

Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, ta cũng không kịp nghĩ thêm về câu chuyện này cũng như hành vi lòng dạ sói của hai người bọn họ.

Ta chỉ nóng lòng muốn người đưa nạn dân vào thành, nếu muộn hơn thì không những họ sẽ ch-ếc vì lũ lụt mà còn ch-ếc bởi gươm giáo của quân nổi dậy.
 
Vị Hôn Phu Của Ta Thích Nữ Xuyên Không
Chương 22: Chương 22



Giang Lăng thái thú đúng lúc là con cháu Tạ gia ta, thấy ta đã đến, đi lên trước tới chắp tay nói:

“Thần Tạ Tất An tham kiến tiểu thư.”

Tình thế cấp bách, ta cũng không kịp chào hỏi, vội vàng nói:

“Trước tiên hãy sắp xếp cho những nạn dân này vào thành đi. Ta có mang theo một ít lương thảo, chắc là đủ để chúng ta trụ được một thời gian. Ngoài ra, ngài có thể cử hai tiểu đội, một đội đến Vĩnh Thành để tìm chi viện. Một đội quân tiếp viện đến kinh thành. Ta đoán rằng bệ hạ và những người khác thậm chí còn không biết rằng quân nổi dậy đã cho nổ đập và đang tiến vào bằng đường thủy…"

Vội vàng an bài, khi cổng thành vừa đóng, phản quân cũng vừa tới.

Quân đồn trú của thành Giang Lăng chỉ có ba vạn, nhưng khi vượt sông lần này, quân của Đường Tiêu có tới năm vạn, ba vạn binh sĩ đối mặt với năm vạn binh lính tinh nhuệ được trang bị thuốc súng, chỉ cần nghĩ đến chuyện đó thì không thể nào thắng được. Về phần viện binh, nếu mọi chuyện suôn sẻ thì ít nhất phải năm ngày nữa viện binh từ Vĩnh Dương mới tới...

Để tồn tại cần có thuốc s.ú.n.g của Giang Nguyệt Li. Nhưng cô ta có một mối hận thù không thể giải thích được đối với ta và không chịu mở miệng.

Màn đêm buông xuống, phản quân liền bắt đầu công thành, chiến hỏa liên miên, mưa tên đạn lạc.

Sáng hôm sau, Đường Tiêu nhờ người đưa thư mời ta đến cửa thành một lát.

Ta đạp lên vũng m-á-u để bước lên tường thành. Trên thành lâu xác người chưa kịp dọn.

Dưới thành lâu xác ch-ếc la liệt, Đường Tiêu đi đến cùng thiên binh vạn mã.

Thấy ta ra tới, hắn ghìm cương ngựa, hô:

“A Ninh, đã lâu không gặp!”

Ta hơi chống đỡ tường thành, đáp:

“Tấn Vương điện hạ thật thủ đoạn. Bá tánh Khúc Giang cũng là con dân của ngươi, ngươi cũng thật tàn nhẫn.”

Câu nói của ta không làm Đường Tiêu tổn thương mà lại cười lớn:

“Chiến tranh thì phải có hy sinh.”

"A Ninh, nếu nàng mở cửa thành đón ta vào, ta sẽ không oanh tạc thành."

“A Ninh, trước kia là ta không đúng, là ta không biết quý trọng nàng, chỉ cần nàng trở về, sau này nàng vẫn sẽ là Hoàng hậu của ta.”

Đường Tiêu tự hào, không ngừng nói những câu vô nghĩa, đứng trên thành, lần đầu tiên ta hiểu được thắng làm vua thua làm giặc có ý nghĩa như thế nào.

Chỉ trong một đêm, ba vạn đại quân của Giang Lăng thành đã bị gi-ếc hoặc bị thương hơn một nửa, ta không nghĩ hôm nay mình có thể bảo vệ thành trì này.

Cuối thu mát mẻ, chim nhạn bay về phía nam.

Trong khi Đường Tiêu đang hét lên, một tiếng ngựa hí vang lên từ ngọn đồi bên ngoài thành.

Từ trên thành về phía xa, đã thấy một vị tướng quân mặc chiến bào màu đen, cưỡi hắc mã tay cầm ngân thương.
 
Vị Hôn Phu Của Ta Thích Nữ Xuyên Không
Chương 23: Chương 23



Đường Cẩn cưỡi ngựa, đứng trên đỉnh núi, vung cao trường thương lên chỉ vào Đường Tiêu:

“Tứ ca! Ban ngày ban mặt, đừng nằm mơ nữa!”

Nói xong y phi thẳng xuống từ trên đỉnh núi, khói bụi cuồn cuộn, vô số kỵ binh từ phía sau núi tràn ra:

“Kẻ phản quốc, gi-ếc không tha!”

Cùng với tiếng trống trận, Đường Cẩn dẫn quân tiến vào như đang đi vào chỗ không người, thấy quân tiếp viện đến nhanh như vậy, quân nổi dậy hoảng sợ, chưa kịp phản ứng đã bị ché-m bay đầu.

Ta nhìn tướng quân áo đen kia, tay cầm ngân thương vung lên, chỉ qua ba lượt, mười kẻ đã đầu rơi xuống đất, y đi đến đâu, kẻ địch tự giác mà lui về phía sau đến đó. Vó ngựa giơ cao lên, ta nghĩ thầm, thì ra đây là dáng vẻ của thiếu niên sát thần của Ly quốc, Tề Vương Đường Cẩn.

Phản quân của Đường Tiêu bị đ-á-nh trở tay không kịp, lui đến bờ sông Khúc Giang.

Chiến sự tạm ngưng.

Ta quay người chạy xuống cổng thành đón quân tiếp viện, cổng thành mở ra, Đường Cẩn cưỡi ngựa phi tới, nhưng ta chưa kịp nói gì thì y đã cúi xuống ôm ta lên ngựa phóng đi.

Ngựa phi nước đại, đường phố khắp nơi đều là dân tị nạn, y đưa ta đi đến hàng cây cổ thụ trong thành, quay lại đỡ ta xuống ngựa rồi hỏi:

“Tiểu cô nương, đã sáu tháng rồi, nàng đã suy nghĩ xong chưa?”

Gió tây thổi nhẹ, lá rụng bay bay. Ta không trả lời mà chỉ kéo cổ áo y xuống, dịu dàng hôn lên môi y.

Nỗi hoảng sợ khi vừa thoát khỏi chiến loạn và niềm vui được gặp lại y, đều đặt hết vào nụ hôn này.

Đường Cẩn sửng sốt một lát rồi mới kịp phản ứng, y đưa tay ôm lấy đầu ta, chuyển từ phòng thủ sang tấn công.

Sau này mới biết Đường Cẩn vội vàng chạy đến, đại đa số quân của y đều ở lại Vĩnh Dương để đối đầu, lần này chỉ có hai vạn đại quân.

Hai vạn vẫn chưa đủ.

Theo tin tình báo trước đây, quân nổi dậy đang đào tiêu thạch trên núi, có lẽ là tìm nguyên liệu làm thuốc súng.

Trong các trận chiến vừa qua, Đường Tiêu không sử dụng thuốc s.ú.n.g có lẽ vì không đủ nguyên liệu.

Tiêu thạch!

Người Giang Lăng theo Đạo Giáo, trong thành có rất nhiều đạo sĩ, mỗi đạo sĩ đều có rất nhiều tiêu thạch, nhưng họ chỉ có nguyên liệu thô nếu không biết công thức cũng khó làm được.

Ban đêm, ta sai người đem Giang Nguyệt Li trói đến trên thành lâu, nhờ ánh trăng chiếu sáng, ta hung hăng ấn đầu ả ta lên trên tường thành:

“Giang Nguyệt Li, ngươi mở to đôi mắt của ngươi nhìn xem, đây là sự cứu thế của ngươi?”

Ngoài tường thành, là tầng tầng lớp lớp xác ch-ếc tướng sĩ, có phản quân, cũng có quân ta, thời tiết tuy rằng đã hơi se lạnh, nhưng đã đổ nhiều m-á-u tươi như vậy, vẫn phát ra mùi hôi thối nồng nặc. Bên trong thành, khắp nơi đều là xác của nạn dân ch-ếc vì đói.

Nhìn cảnh tượng này, ánh mắt Giang Nguyệt Li có chút kích động.
 
Vị Hôn Phu Của Ta Thích Nữ Xuyên Không
Chương 24: Chương 24



Ta tiếp tục nói với ả:

“Ngươi vừa đến liền nói hủy bỏ thế gia, nhưng ngươi có biết, tổ tiên Tạ gia ta cũng là xuyên không mà đến. Trên mảnh đất này trước khi thế gia thành lập, bộ tộc thưa thớt, chiến loạn lớn nhỏ xảy ra không ngừng, tổ tiên Tạ gia đã thống nhất các bộ tộc, tạo nên các thế gia lớn mạnh .”

Giang Nguyệt Li đột nhiên quay đầu nhìn ta, trong mắt tràn đầy kinh hãi.

“Không sai,...”

Ta tiếp tục nói:

“...Từ lúc đầu ta đã biết ngươi là nữ tử xuyên không mà đến, thậm chí không riêng gì ta, tam đại thế gia đều biết. Nói thật cho ngươi biết, mỗi một trăm năm trên mảnh đất này sẽ xuất hiện một nử tử xuyên không. Và ngươi không phải là người đầu tiên, cũng không phải là người cuối cùng."

“Ta biết ở cái thời đại của ngươi, tài nguyên sung túc, bá tánh an cư lạc nghiệp, mỗi người sinh ra bình đẳng. Thời đại nào cũng có xu thế phát triển riêng, chúng ta thân ở bên trong dòng chảy của lịch sử, ta cũng tin tưởng rồi có một ngày, Ly quốc cũng sẽ được như thế, nhưng, tuyệt đối không phải là trong tình huống này.”

“Những nữ tử xuyên không đều thông kim bác cổ, có người vô danh nhưng cũng có người trở nên nổi tiếng. Nhưng không thể phủ nhận, nữ tử xuyên không thúc đẩy nền văn minh tiến bộ, tám trăm năm trước nữ tử xuyên không đã tạo nên Vương gia. Năm trăm năm trước nữ tử xuyên không đã mang theo nghệ thuật chế tạo giấy. Ta còn tưởng rằng đây là ý nghĩa của việc xuyên không, cho tới khi ngươi xuất hiện.”

“Ta không biết ngươi là người như thế nào, nhưng nhìn cách ngươi ngăn cản Đường Tiêu cho nổ đập nước, ta biết ngươi cũng không phải hoàn toàn xấu, nhưng hiện tại đất nước này đang đầu rơi m-á-u chảy, ngươi có từng nghĩ tới, ông trời đã cho ngươi cơ hội sống lại, ngươi có từng trân trọng?”

Nói xong ta dẫn mọi người xuống thành, để ả ta một mình tận hưởng ánh trăng thấm đẫm mùi m-á-u tươi.

Ban đêm, khi mọi người còn đang ngủ, bầu trời đêm đột nhiên vang lên một tiếng súng.

Ánh lửa rực rỡ chiếu sáng nửa bầu trời. Ngay lúc đại bác b.ắ.n ra, Đường Cẩn dẫn quân ra khỏi thành, khi chạy lên tường thành, ta nhìn thấy dưới làn đạn, các chiến sĩ tử thương vô số.

Giang Nguyệt Li đứng trên thành lâu, quần áo rách rưới bay trong gió. Thấy ta đến Giang Nguyệt Li hơi mỉm cười:

“Ngươi nói đúng, ta không phải người xấu, ở kiếp trước ta từng vì một con mèo bị thương mà rơi lệ, cũng từng cố gắng để dành tiền mà đi du lịch khắp nơi hưởng thụ phong cảnh thế gian. Nhưng khi xuyên qua, đầu óc của ta bị mê muội, không biết quý trọng cảnh đẹp thế gian này.”

Nói xong, ả ta liền từ thành lâu nhảy xuống.

Đứng cạnh bên ta là bà lão từng hầu hạ Giang Nguyệt Li, bà lão lau nước mắt đưa cho ta một mẩu giấy. Trong đó ghi công thức của thuốc s.ú.n.g và nhược điểm của thuốc s.ú.n.g là khi bị ngấm nước sẽ mất đi công dụng.

Sau này, ta cũng dùng công thức này để chế tạo thuốc súng, Đường Cẩn nhiều lần dẫn quân tập kích kho thuốc s.ú.n.g của quân địch, một nửa nhúng nước, một nửa hỏa thiêu, cuối cùng thành công đ-á-nh phản quân lui về ngoài Toái Ngọc Phong.

Cuối cùng, hai mươi tám tháng chín, tiết sương giáng.

Trận chiến bắt đầu do nữ tử xuyên không, kết thúc cũng do nữ tử xuyên không, đội quân hồi triều.

Tin tức Tề Vương cùng đích nữ Tạ gia bình định Giang Lăng cũng truyền khắp kinh thành.

Sinh thần của ta cũng đang đến gần, lần này để tránh thêm rủi ro, Bệ hạ đã thúc giục Lễ bộ tổ chức bốn đại lễ trong vòng một tháng. Một là mừng chiến thắng của đại quân, hai là lễ cập kê của ta, ba là đại hôn của ta cùng Đường Cẩn, và cuối cùng là một sự kiện khác, đại điển sắc phong Thái tử và Thái tử phi.

Tháng mười.

Đại hôn của Thái tử Ly quốc và đích nữ Tạ gia, yến tiệc trải dài từ trong cung đến Tạ phủ, mọi người trong và ngoài hoàng thành, bất kể chức vụ gì, cũng đều có thể tham dự.

Bên trong đại điển.

Đường Cẩn nắm ta tay từng bước một tiến l3n đỉnh cao, đứng trên chính điện nguy nga, y nắm lấy cổ tay của ta, hôn lên vòng tay Phật nhãn, nói:

“Lễ vật mà Tạ gia tặng năm năm trước, hôm nay ta đã đến nhận.”
 
Vị Hôn Phu Của Ta Thích Nữ Xuyên Không
Chương 25: Chương 25 (Hoàn)



Phiên ngoại - Vương Thanh Thanh

Năm mười hai tuổi, ta và gia đình đi dự hội hoa đăng.

Tại đây ta vô tình bị bọn côn đồ bắt cóc, chúng nhốt ta ở kho chứa củi trong một ngôi chùa và nói đợi hết mưa bão sẽ bán ta đi Giang Nam.

Ta biết một tiểu cô nương như ta nếu bị bán đến Giang Nam sẽ không có kết cục tốt đẹp, ta sợ đến mức không cầm được nước mắt.

Kẻ buôn người sợ ta khóc sẽ thu hút sự chú ý của mọi người trong chùa nên gã kề d.a.o vào cổ ta và dọa sẽ gi-ếc ta nếu ta khóc lần nữa.

Ta ngừng khóc ngay lập tức.

Sau đó, một thiếu niên xuất hiện với một thanh kiếm dài và chặt đứt tay chân của kẻ bắt cóc bằng ba nhát kiếm.

Khi huynh ấy giúp ta ra khỏi kho chứa củi, ta không thể nói chuyện được nữa.

Huynh ấy hỏi ta là nhi nữ nhà ai, ta sợ huynh ấy biết ta là đích nữ Vương gia liền sẽ sinh ý xấu, liền lắc lắc đầu.

Huynh ấy thấy ta lắc đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ nhìn ta với ánh mắt thông cảm hơn một chút, chắc đang nghĩ ta là một tiểu nữ câm bị một gia đình giàu có bỏ rơi. Những ngày sau đó thật yên bình, buổi sáng huynh ấy niệm Phật, ta gõ mõ, buổi tối huynh ấy chép kinh, ta đi mài mực.

Lúc đầu ta sợ huynh ấy có ác ý nên không muốn nói cho huynh ấy biết nơi ở của mình, sau đó ta thực sự không muốn rời đi.

Nhưng suy cho cùng, ta vẫn còn ở kinh thành, ba tháng sau, có nha hoàn của Vương gia đến chùa thắp hương nhìn thấy ta, những ngày yên bình cũng kết thúc.

Sau khi về nhà, ta nói tâm sự của mình cho mẫu thân, mẫu thân âu yếm vuốt tóc ta và nói rằng giữa hai bọn ta thật sự không có khả năng.

Huynh ấy kỳ thật là Vĩnh Định Bá đương triều, là con trai của danh tướng tiền triều. Bệ hạ sẽ không cho phép huynh ấy cưới một đích nữ thế gia hiển hách, Vương gia cũng sẽ không cho phép ta gả cho huynh ấy.

Ta rất buồn.

Ngày hôm sau, ta về chùa Quế Lâm tìm huynh ấy, lại thấy huynh ấy đứng ở dưới miếu thờ gọi ta “Vương thí chủ”, nhưng rõ ràng, huynh ấy vẫn chưa xuất gia.

Sau này mỗi khi đến hội hoa đăng, ta đều đến chùa Quế Lâm dâng hương.

Cho đến khi ta xuất giá.

Trước khi xuất giá, ma ma chải tóc cho ta nói rằng nếu lấy tóc của hai người buộc lại với nhau hai người sẽ trở thành phu thê kết tóc.

Ta không bỏ cuộc nên cắt một lọn tóc, bỏ vào hộp nhỏ và nhờ A Ninh tỷ tỷ đưa cho huynh ấy giúp ta.

Tuy nhiên, cho đến ngày xuất giá ta cũng chưa bao giờ thấy huynh ấy xuất hiện.

Sau này khi Lộ gia nổi dậy phản quốc, đêm đó ta đã phóng hỏa gi-ếc ch-ếc tất cả bọn họ, đêm đó là đêm hạnh phúc nhất đời ta, cuối cùng ta cũng được sống một lần cho chính mình.

Có lẽ vì đã gi-ếc quá nhiều người, ta không thể siêu thoát, linh hồn ta nương theo gió bay về kinh thành.

Vào ban đêm, ta thường nhìn thấy huynh ấy cầm chiếc hộp ta tặng ngồi ngây ngốc đến sáng.

Ba ngày sau, tin tức đích nữ Vương gia hỏa thiêu Diêu Thành truyền về kinh thành. Một người luôn luôn giữ bình tĩnh như huynh ấy lại phát điên mà chạy tới Vương gia, chất vấn người đưa tin tức có phải truyền sai tin tức rồi không.

Tin tức không có truyền sai, ta xác thật đã chế-t, còn bị chế-t rất thảm.

Đêm hôm đó, huynh ấy lại ngồi ngây ra đến bình minh.

Sáng sớm, huynh ấy đã gọi sư trụ trì đến cạo đầu. Sau đó huynh ấy đến Vương gia và xin phụ thân ta cho mượn binh lính.

Khi Cố gia quy hàng, huynh ấy từng thề không ra chiến trường nữa, nhưng hôm nay huynh ấy lại cầm kiếm vì ta.

Huynh ấy cầm theo kiếm đ-á-nh từ Kinh thành đến Diêu Thành.

Huynh ấy đặt chiếc hộp ta tặng ở nơi ta tự thiêu.

Trong hộp là tất cả tóc của huynh ấy quấn lấy lọn tóc đen của ta.

“Thanh Thanh, ta đến thành thân với nàng đây."

HOÀN.
 
Back
Top Bottom