Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vị Hôn Phu Của Ta Thích Nữ Xuyên Không

Vị Hôn Phu Của Ta Thích Nữ Xuyên Không
Chương 10: Chương 10



Mải suy nghĩ, ta vô tình đi đến một hồ sen hẻo lánh. Chiều tà buông xuống, mặt trời đang lặn, có hai nam nhân mặc đồ chỉn chu đứng gần đó, một đen một trắng...

Là Đường Cẩn cùng con trai của danh tướng tiền triều Cố Thu - Cố Bình Sinh.

Nói đến Cố Bình Sinh, hắn cũng là một kẻ đáng thương, năm hắn mười hai tuổi, cha hắn là đệ nhất danh tướng tiền triều. Khi quân Lý Quốc tiến đến thành, Cố Thu vì không muốn người dân trong thành bị lạm sát vô tội đã mở cổng thành nghênh đón tân binh vào thành.

Cố Thu cùng ba mươi hai người trong nhà gồm già, trẻ, lớn, bé đều tự thiêu trong phủ để tận trung với cố quốc, chỉ để lại một đứa con trai nhỏ là Cố Bình Sinh lúc này đang ở chùa Quế Lâm phía đông kinh thành.

Sau đó, tân triều thiết lập khen thưởng cho người có công khai quốc, phong cho Cố Bình Sinh tước hiệu Vĩnh Định Bá, nhằm trấn an các quần thần của tiền triều. Tuy nhiên, mọi người trong triều đều biết rằng trong tương lai gia tộc họ Cố cũng chỉ có một danh hiệu này thôi.

Ta và nha hoàn còn chưa đến gần, liền thấy Đường Cẩn nhặt lên một viên đá trên đất ném vào mặt hồ, hòn đá nảy trên mặt nước khiến bọt nước b.ắ.n lên, y ném xong còn trưng ra vẻ mặt hưng phấn mà nói với Cố Bình Sinh:

“Bình Sinh, ngươi xem, ta đã nói mà, ta mà ném đá trên sông, ít nhất cũng phải có mười hai lần đáp.”

Ta cúi đầu đỡ trán, lúc trước không cẩn thận kéo tên này khỏi đế vị, sau lại nghe nói y là Sát thần, ta còn tưởng rằng y nhục nhã nên tinh thần sa sút, mấy năm nay trong lòng vẫn luôn có chút áy náy, không nghĩ tới…vẫn là đầu gỗ y như vậy.

Đường Cẩn lại xoay người nhặt một hòn đá, kết quả liền nhìn thấy ta đứng dưới cây liễu, ánh mắt đang vui vẻ tự nhiên sáng lên, nhặt lên đá ở trên tay vứt chơi nói:

“Tiểu cô nương, nếu đã tới, đứng ở đó làm gì? Tới đây, Cẩn ca ca chỉ ngươi cách ném đá trên sông.”

Đá ở trên tay thiếu niên lúc cao lúc thấp, thập phần thú vị.

Thiếu niên đang nhàn nhã đứng ở bên cạnh hồ, rõ ràng là một sát thần, nhưng toàn thân lại toát lên vẻ chính trực vừa lạ lùng lại hài hòa.

Có thể là vừa trải qua một trận bi hài, tâm tình của ta vẫn còn nhiễu loạn. Ma xui quỷ khiến thế nào mà ta đi về phía Đường Cẩn, đoạt lấy viên đá trong tay y:

“Chỉ là ném một viên đá, cái này có gì khó.”

Một tay đem đá ném vào trong nước, “tủm” một tiếng vang lên, cục đá rơi xuống nước rồi chìm mất…

Cảnh tượng này khiến Đường Cẩn bật cười, hắn chỉ vào mặt nước trong hồ bật cười lớn:

“Ha ha ha…”

Ngay cả Cố Bình Sinh vốn vẫn im lặng nãy giờ cũng cong môi cười. Ta vừa xấu hổ vừa tức giận, trong giây lát liền ngồi bên bờ hồ, nhặt những viên đá trên đất ném xuống hồ.

Ta nhặt và ném từng viên một, không hề có quy tắc hay lý do gì, như thể chỉ là để trút cơn giận của ta.

Nhìn thấy ta như vậy, Đường Cẩn đi tới trước mặt ta, y ngồi xổm xuống, cởi ngọc bội bên hông ra, vòng tay ôm lấy ta rồi cầm lấy tay ta và nói:

“Ca ca đã nói rồi, ca ca sẽ dạy cho ngươi.”
 
Vị Hôn Phu Của Ta Thích Nữ Xuyên Không
Chương 11: Chương 11



Từng đợt hơi thở ấm nóng bao quanh tai ta, khi giọng nói của y vừa dứt, hàng loạt viên đá bay vào hồ, khiến những con cá chép trong hồ sen giật mình vẫy đuôi gợn sóng.

Cái này…Đường Cẩn, không thích hợp lắm.

Y và ta hiện tại có chút thân mật, hoàng tộc Ly triều tuy rằng chỉ mới mười năm, nhưng lễ nghi và quốc pháp đã được định ra từ khi lập quốc, chắc chắn y biết, ta và y như vậy đã vượt quá lễ nghi thông thường.

Khi bị bắt gặp chắc chắn sẽ không tránh khỏi đàm tiếu, ánh mắt ta tối sầm lại, hỏi:

“Tề Vương điện hạ ngài đang làm gì vậy?”

Đường Cẩn nhìn thấy ta như vậy cũng không hề tức giận, trái lại còn cười vui vẻ:

“Ta tưởng mình đã thể hiện rõ ràng rồi.”

"Ta…ta đang quyến rũ nàng."

Ta chưa từng gặp qua người nào như vậy, y hành xử như một kẻ ngốc, nhưng hành động lại rõ ràng không phải của kẻ ngốc.

Gi-ếc ch-ếc hàng ngàn người, lại có vẻ uy nghiêm, dã tâm rõ ràng, nhưng lại không khiến người ta chán ghét.

Ráng chiều rực rỡ, sóng nước lóng lánh, chàng thiếu niên mặc triều phục màu đen đẹp như tranh vẽ. Khung cảnh trời vào xuân, hoa cỏ khoe sắc, chim bay hót vang như làm nền cho bức tranh này.

Quả nhiên là xuân phong đố kỵ thiếu niên.

Lại một lần nữa, ta bị Đường Cẩn làm cho chân tay luống cuống. Tuy biết y nói vậy đại khái không phải bởi vì có tâm tư với ta, mà là vì ngôi vị Thái tử kia, nhưng nói thẳng như thế, vẫn là làm ta có chút hoảng loạn.

Đang lúc ta đang suy nghĩ nên phản ứng thế nào, thì Thanh Thanh lại tình cờ đi tới tìm ta, như thấy được vị cứu tinh, ta đẩy Đường Cẩn ra, đi về phía Thanh Thanh.

Đôi mắt của tiểu cô nương mở to khi nhìn thấy bóng dáng người khác bên bờ hồ.

“Cố tiên sinh, gần đây vẫn tốt chứ?”

Cố Bình Sinh vẫn luôn chưa từng lên tiếng, ta thiếu chút nữa đã quên hắn vẫn còn ở đây.

Cố Bình Sinh xoay người lại, hướng Thanh Thanh chắp tay thi lễ nói:

“Vương tiểu thư, đã lâu không gặp.”

Cung kính hành lễ, muôn phần xa cách.

Cố Bình Sinh luôn cư xử như thế này với Thanh Thanh sao?

Trong mắt Thanh Thanh có chút bi thương:

“Hôm nay ta tìm chàng rất lâu, ta muốn nói cho chàng biết phụ thân đã vì ta lựa chọn hôn phu, là nhi tử của Bình Châu Đại Tướng quân - Lộ Trí, Đại Tướng quân tuổi tác đã cao, nên tháng sau ta cần phải đến Diêu Thành để cử hành hôn lễ gấp.”

Nói xong, Thanh Thanh đáp lễ từ xa. Đây là lần đầu tiên Thanh Thanh đáp lại Cố Bình Sinh bằng đại lễ.

Ta nhìn thấy Cố Bình Sinh hơi run lên.
 
Vị Hôn Phu Của Ta Thích Nữ Xuyên Không
Chương 12: Chương 12



Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Thanh Thanh, lại cảm thấy rất đau khổ. Ta không hiểu tại sao hôn nhân đại sự cả đời của một cô nương, lại được quyết định vội vàng chỉ trong một buổi chiều như vậy.

Khi Thanh Thanh mười hai tuổi chỉ là một tiểu cô nương vui vẻ, đã bị bọn côn đồ bắt cóc trong Hội hoa đăng. Hôm đó trời mưa to, bọn bắt cóc trói Thanh Thanh lại rồi cùng trú mưa trong chùa Quế Lâm.

Sau đó là một màn anh hùng cứu mỹ nhân. Vì quá sợ hãi, Thanh Thanh đã không thể nói được, cứ như vậy tiểu cô nương sống ở chùa Quế Lâm được ba tháng, Cố Bình Sinh cũng chăm sóc nàng trong ba tháng. Cho đến khi nha hoàn nhà họ Vương đến chùa Quế Lâm dâng hương và nhìn thấy Thanh Thanh.

Quý nữ cuối cùng cũng trở về nhà, nhưng thâm tâm đã âm thầm ước hẹn ý trung nhân.

Chỉ là đích nữ Vương gia sẽ không thể nào gả cho cựu thần tiền triều, hoàng thất cũng sẽ không cho phép con trai của danh tướng tiền triều kết hôn với đích nữ của một thế gia.

Hữu duyên vô phận.

Ta khẽ thở dài, kéo Thanh Thanh rời đi.

Sau khi Thiên Thu yến kết thúc, ta liền đến thư phòng tìm phụ thân.

“Phụ thân, nữ nhi muốn từ hôn.”

Phụ thân ta ngồi ở bên án kỉ nhàn nhạt trả lời:

“Ta đã biết.”

Vốn nghĩ rằng sẽ phải lãng phí nhiều lời, trong đầu ta đã liệt kê hết những tội trạng khiến Đường Tiêu không xứng đáng làm Hoàng đế. Nhưng cuối cùng ta lại không cần phải dùng đến chúng.

Nhìn thấy vẻ thắc mắc trên mặt ta, phụ thân ta mỉm cười nói:

“Lúc đầu ta không đồng ý việc con thành thân với Đường Tiêu, nhưng ta nghĩ nếu con đã thích thì chịu khó chỉ dạy cho hắn thêm vài năm, nhưng không phải ta nghĩ xấu về hắn. Các vị tiền bối cũng xác nhận Đường Tiêu thực sự là gỗ mục không thể chạm khắc..."

Lúc sau, phụ thân cuối cùng cũng tìm được chỗ phát ti3t, cùng ta nói suốt một canh giờ chuyện mấy năm nay cùng Tổ phụ dạy dỗ Đường Tiêu ra sao. Trước khi ta về phòng còn đưa ta một xấp ngân phiếu, dặn ta không cần phải quá đau buồn.

Hôm sau, ta liền mang theo nha hoàn ra cửa, thật sự là quá nhiều ngân phiếu rồi.

Thiên Thu yến vừa mới kết thúc, mỗi gia tộc sẽ tổ chức các loại yến tiệc khác nhau để ăn mừng, tất cả kéo dài hơn một tháng nên sứ giả các nước đến dự tiệc đều chưa rời đi.

Khi ta đến Hiền Khách lâu, tình cờ gặp Thanh Thanh cũng đang ra ngoài dạo phố.

“A Ninh tỷ tỷ.”

Thanh Thanh mỉm cười chào ta.

Trước đây bởi vì kế mẫu ở Vương gia là trưởng bối, tiểu cô nương này luôn trêu đùa gọi ta là biểu dì. Hiện giờ đã đính hôn khiến con người ta trầm tĩnh hẳn.

Ta đáp lời nàng, rồi liền cùng nhau vào đại sảnh.
 
Vị Hôn Phu Của Ta Thích Nữ Xuyên Không
Chương 13: Chương 13



Trong đại sảnh kín người, thì ra là hôm nay có buổi thảo luận về chính sách trị quốc, vừa lúc tài tử thiên hạ tụ tập, trên đài cao có một vị thiếu niên đang rất kích động trình bày:

“Thiên hạ sơ định, tân đại Ly triều làm thế nào bình định an khang. Điều quan trọng nhất bây giờ là khôi phục mạnh mẽ nghề trồng dâu nuôi tằm.”

Một tiếng “Không ổn” vang lên.

Một thiếu niên mặc áo màu xanh lam, bước đi đến trước đài, là Giang Nguyệt Li nữ cải nam trang.

Nàng mặc y phục trường bào của nam tử, tóc vấn cao, nhưng lại làm lộ vành tai có lỗ xỏ khuyên. Ta bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, cô nương này thật đúng là…

Giang Nguyệt Li vừa bước lên đài, các môn sinh liền nhìn ra đây là nữ tử, nhưng do phép lịch sự nên không tiện vạch trần, chỉ chắp tay nói:

“Vị công tử này có cao kiến gì?”

Giang Nguyệt Li tự tin cười:

“Việc quan trọng hàng đầu là phế bỏ thế gia quý tộc!”

Lời này vừa nói ra, Hiền Khách lâu liền náo động, nhìn thấy phản ứng của đám đông, Giang Nguyệt Li rất hài lòng nói tiếp:

“Thế gia quý tộc độc chiếm đất đai, khống chế quan trường, để người nghèo không có cơ hội. Mọi người sinh ra đều bình đẳng, không cần thiết chia thành ba, sáu, chín cấp bậc. Chuyện này đã kéo dài hàng ngàn năm nay đã đến lúc phế bỏ.”

Một trận yên tĩnh.

Thanh Thanh đứng ở một bên nói:

“A Ninh tỷ tỷ, tỷ đào phần mộ tổ tiên của cô ta đấy à?”

Ta bình tĩnh nói:

“Là cô ta tự đào.”

Cuối cùng có một môn sinh trên đài phản ứng lại, chung quy cũng không hề khách khí, phản bác nói:

“Cô nương là đang nói đùa, cô nương nói thế gia lũng đoạn đồng ruộng, nhưng trên thực tế nếu không phải thế gia phái người khai khẩn, rất nhiều đồng ruộng đến nay vẫn còn hoang vu. Nói thế gia kiểm soát quan lộ, nhưng nếu không phải nhờ vào thế gia, môn sinh như chúng ta làm sao có cơ hội đi học, trong triều đình cũng toàn là hoàng thân quốc thích. Nói người người sinh ra bình đẳng, vậy vì sao, cô nương có thể không lo cơm ăn áo mặc ở đây cao đàm khoát luận, mà lại có cô nương nhà khác phải bán buôn vất vả.”

Tay của môn sinh đó chỉ về hướng một cô nương đang bán rau cải bên cạnh Hiền khách lâu.

Giang Nguyệt Li đang tính nói thêm gì đó, đột nhiên thấy ta đứng ở cửa, ả ta nhếch miệng cười:

“Việc của thế gia chung quy vẫn là người của thế gia hiểu rõ, Tạ tiểu thư nghĩ sao?”

Dứt lời, ánh mắt mọi người trong đại sảnh đều chuyển hướng về phía cửa.

Không thể đứng ngoài xem kịch nữa, ta dẫn Thanh Thanh vào đại sảnh, nhờ người hầu bưng một bình trà rồi nói:

“Bây giờ Giang gia đang ở phẩm vị gì? Giang tiểu thư đã từng đọc sách chưa? "

Giang Nguyệt Li không rõ ta vì sao hỏi như vậy, liền hỏi ngược lại:

“Ta đọc sách hay không gì thì liên quan gì đến phẩm vị của gia tộc?”

Những tài tử tập trung ở tiền sảnh, khi nghe ta hỏi câu này, họ lập tức hiểu tại sao.

“Nghe nói Giang tiểu thư ba tháng trước còn ngu dại, hiện giờ mới bình phục hơn một tháng lại bắt đầu chỉ điểm giang sơn. Trước đây ngươi từng nói ta mỗi ngày chỉ biết ở hậu viện, ta cũng xin khuyên Giang tiểu thư nên đi ra ngoài nhìn thử, xem thế gia có thật sự ức h.i.ế.p bá tánh hay không, xem con cháu thế gia bọn ta có phải mỗi ngày đều ru rú trong nội trạch hay không. Chính sự không phải là trò đùa, nếu Giang tiểu thư không có làm quan, không có kinh nghiệm chính trị, thì nên…đọc nhiều sách hơn nữa.”

Dứt lời, môn sinh trong sảnh cũng làm vẻ mặt tán đồng. Bọn họ tuy phần lớn cũng không làm chính trị, nhưng mưa dầm thấm đất, hoặc là học đọc sử kinh, mới dám ra đây đại nghị triều chính.
 
Vị Hôn Phu Của Ta Thích Nữ Xuyên Không
Chương 14: Chương 14



Trước đây không tán đồng với Giang Nguyệt Li, hiện giờ biết được người này trước đây ngu dại, càng cảm thấy lời nói này có chút điên khùng.

Mắt thấy tình thế không đúng, Giang Nguyệt Li còn muốn nói thêm gì đó.

Một thanh âm từ lầu trên truyền ra:

“Giang tiểu thư muốn phế bỏ thế gia, Giang đại nhân có hay biết không? Hay đây là ý của hoàng huynh?”

Đường Cẩn từ tầng trên chắp tay sau lưng đi xuống, theo sau là Cố Bình Sinh vẻ mặt lạnh lùng.

Nhìn thấy Đường Cẩn, Giang Nguyệt Li vừa rồi có chút hoảng hốt, bỗng nhiên bình tĩnh lại, chắp tay nói:

"Tham kiến Tề Vương gia! Những gì vừa rồi tiểu nữ nói không phải là do ai sai khiến. Tề Vương gia là cũng là người của hoàng thất Ly Quốc, ngài có nhận thấy rằng thế gia đang cản trở Ly quốc không?"

Nói xong, ả ta cảm thấy mình đã đoán trúng được tâm tư Đường Cẩn, trên mặt tràn đầy tự tin.

Đường Cẩn mỉm cười, vung tay quét ấm trà trên bàn bên cạnh Giang Nguyệt Li, nước nóng b.ắ.n lên tà áo của Giang Nguyệt Li, khiến ả ta kinh hãi hét lên:

“Tề Vương điện hạ đây là có ý gì! "

Đường Cẩn tựa người vào cầu thang, xoay tay nói:

“Không thú vị chút nào, ta chỉ muốn xem thử tay của mình có đỡ được ấm trà đó hay không thôi.”

Tuy đang nói đùa nhưng ánh mắt lại có chút lạnh lùng.

Có lẽ do chưa bao giờ bị đối xử như vậy, Giang Nguyệt Li đột nhiên rưng rưng nước mắt, trông vô cùng đáng thương và ủy khuất.

Khi một mỹ nhân như hoa như ngọc bị đối xử bất công, thì nhất định phải có sứ giả đến bảo hộ đóa hoa ấy.

Quả nhiên, trước khi tiểu nhị kịp dọn dẹp, Đường Tiêu đã được thị nữ Giang Nguyệt Li dẫn đường đến, hắn thở hổn hển đi đến Hiền Khách lâu.

Vừa vào cửa, nhìn vệt nước trên người Giang Nguyệt Li, còn chưa kịp thở hắn liền chỉ vào Đường Cẩn nói:

“Thất đệ, ngươi thật to gan!”

Đường Cẩn nhấc chân đi về phía bọn ta, vừa đi vừa ngước mắt liếc nhìn hắn:

“Thần đệ không biết hoàng huynh vì sao lại nói như vậy.”

“Đường đường là Vương tử một nước lại đi ăn h.i.ế.p một nữ tử…”

Sau khi lấy lại hơi, bình tĩnh lại, Đường Tiêu cũng ý thức được lời nói của mình không thích hợp, bổ sung thêm:

“Thất đệ đối xử như vậy với một nữ tử, xác thật không phải việc quân tử nên làm.”

Thấy Đường Tiêu che chở Giang Nguyệt Li một cách trắng trợn, Thanh Thanh cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa, đứng lên nói:

“Tề Vương làm như vậy xác thật không phải việc quân tử nên làm. Người đâu…”

Các thị vệ bên cạnh nghe theo liền hành động, đem ấm trà trên bàn nhất trí quét đổ xuống hướng về phía Giang Nguyệt Li.

Vừa nãy tà áo bên dưới của ả ta chỉ hơi ướt, hiện tại thì cả người đã hoàn toàn bị ướt sũng.
 
Vị Hôn Phu Của Ta Thích Nữ Xuyên Không
Chương 15: Chương 15



Đường Tiêu nhanh ch-óng kéo tấm rèm bên cạnh xuống, chạy tới che cho Giang Nguyệt Li:

"Vương Thanh Thanh! Ngươi..."

Ta đoán hắn muốn nói Thanh Thanh vô lễ, nhưng khi nói ra lời đó đến bên miệng lại nuốt trở vào.

Thanh Thanh là đích nữ Vương gia, đối với Giang Nguyệt Li mà nói, điều này chỉ có thể nói là thô lỗ nhưng không hề vô lễ.

Không thể hạ hoả, Đường Tiêu chắc chắn muốn lấy lại thể diện bằng cách chĩa mũi dùi vào ta, nên quay người chỉ thẳng vào ta:

“Tạ Ninh, chính ngươi là người xúi giục việc này, một kẻ ghen tị và vô lễ như vậy thì sao có thể làm chủ hậu cung!"

Lần đầu tiên ta thấy hận cái chế độ nghỉ phép của triều đình này, nếu như mà không có nó, sáng nay phụ thân ta đã lên triều thượng tấu bệ hạ hủy bỏ hôn ước, hiện giờ ta cũng không cần ở chỗ này bị người ta khinh bỉ.

Ta ngồi trên ghế, nhìn đôi nam nữ trên đài:

“Nếu không hài lòng với việc ta đã làm, có thể thỉnh cầu bệ hạ hủy hôn. Nếu không, cũng đừng ở đây vừa quát vừa mắng!”

Đường Cẩn đi đến phía sau hắn, vỗ tay nói thêm:

“Nếu hoàng huynh không dám thẳng thắn bẩm tấu với phụ hoàng, thần đệ sẵn lòng nói thay hoàng huynh.”

Chỉ một câu nói đã khiến Đường Tiêu tức gần ch-ếc.

Giang Nguyệt Li thấy Thái tử điện hạ của ả ta bị xúc phạm, kiên quyết nói:

"Hôm nay Tạ Ninh có thể chặn được miệng ta, nhưng sao có thể chặn được miệng của tất cả mọi người trong thiên hạ? Chủ nhân của Hiền Khách lâu đã đặt ra buổi luận sự này."

Ý là đang muốn tập hợp những người quyền lực từ các gia đình quý tộc. Những người bị áp bức có thể tự do ngôn luận, và ta là người đầu tiên lên tiếng ở đây ngày hôm nay, nhưng ta sẽ không bao giờ là người cuối cùng!

Ta nhìn nhìn ả ta, quả nhiên, kẻ này vừa thanh tỉnh một lúc liền tiếp tục gây chuyện, sao lại không đi ra ngoài ngẫm nghĩ cho sáng tỏ đầu óc chứ.

Ta phất phất tay:

“Hiền Khách lâu này xác thật lập ra là để hiền tài trong thiên hạ tự do tranh luận, không phải ức h.i.ế.p bá tánh, bởi vì Hiền Khách lâu là sản nghiệp của Tạ gia.”

Tạ gia có thể tồn tại hàng nghìn năm, một phần là do sản nghiệp của bao đời, một phần cũng là gia tộc đã quy tụ được nhân tài.

Một nửa số quan lại trong triều đình đều do Tạ gia tiến cử, nhưng không phải tất cả đều là họ Tạ, ngược lại phần lớn đều mang họ khác, là môn sinh của Tạ gia hoặc là môn khách Tạ gia.

Ai có tài nhưng chưa gặp thời đều có thể đến những buổi tụ họp như thế này, nếu họ có ý tưởng hay, Chủ lâu của Hiền Khách lâu sẽ giới thiệu họ làm môn khách của Tạ gia.

Giang Nguyệt Li có lẽ chỉ biết rằng trong Hiền Khách lâu quy tụ hiền tài chứ không biết chi tiết rành mạch, bây giờ ả ta biết rằng Hiền Khách lâu thuộc sở hữu của Tạ gia, khuôn mặt vốn đã ướt át của ả ta lại càng trông đáng thương hơn.

Có lẽ trận chiến ở đây lớn đến mức thu hút tất cả các tiểu thư công tử trên đường, trong số đó có Giang Nguyệt Dung, đích tỷ của Giang Nguyệt Li.
 
Vị Hôn Phu Của Ta Thích Nữ Xuyên Không
Chương 16: Chương 16



Giang Nguyệt Dung cũng đáng thương, trước khi Giang Nguyệt Li xuyên qua thì nàng rất được người nhà yêu thương, ở kinh thành cũng tiểu thư khuê các nổi danh. Ngay khi nữ tử xuyên không này đến, đã có tin đồn rằng ả ta đã ngược đãi thứ muội, tâm địa rắn rết, đến mức hôn phối ban đầu cũng bị hủy bỏ.

Giang Nguyệt Dung bước vào, nhìn thoáng qua đã thấy Giang Nguyệt Li cả người ướt đẫm, đang dựa vào trong lòng n.g.ự.c Đường Tiêu, thở dài một hơi:

“Nguyệt Li, trở về với ta đi, việc triều chính không thể tự ý phê bình.”

Giang Nguyệt Li lập tức tỏ vẻ đáng thương co ro vào trong n.g.ự.c Đường Hiểu:

"Tỷ tỷ, ngươi cũng định giúp người ngoài ức h.i.ế.p ta sao? Ta còn tưởng rằng ít nhất người chung huyết thống với ta sẽ đứng về phía ta."

Nói xong, một giọt nước mắt đúng lúc rơi xuống.

Thật là biết diễn! Nhưng cũng không biết xem lại bản thân đang ở trong tình huống nào.

Nhìn thấy tình cảnh này, nam tử vừa cãi nhau với Giang Nguyệt Li nói:

“Có vẻ như Giang gia vẫn còn có tiểu thư biết đọc sách, Giang tiểu thư mau ch-óng cùng tỷ tỷ trở về đi, bệnh lâu như vậy mới có thể hồi phục, thật là may mắn, vì vậy đừng lãng phí phước lành của mình."

Bị người ta giễu cợt như vậy, Giang Nguyệt Li ngược lại không nói, chỉ yên lặng mà kéo kéo ống tay áo Đường Tiêu, thật đúng là vừa đ.ấ.m vừa xoa.

Đường Tiêu cũng có chút hiểu ý, lập tức gây áp lực lên nam tử kia:

"Ai dám xen vào, nói cho ta biết tên của ngươi!"

Nam tử kia không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo thi lễ với Đường Tiêu và trả lời:

"Khởi bẩm điện hạ, học trò là Lưu Thiệu Đông, người Hà Đông.”

"Hà Đông, Lưu Gia, rất tốt, ta sẽ ghi nhớ."

Giọng điệu đe dọa của Đường Tiêu rất rõ.

Ai ngờ kia nam tử kia cũng là một diệu nhân, không để tâm tới ẩn ý trong lời nói, ngược lại thi lễ nói:

“Học trò đa tạ Thái tử điện hạ đã ghi nhớ.”

Đường Tiêu tức giận đến mức mặt đỏ bừng, nói:

"Tốt lắm."

Rồi ôm Giang Nguyệt Li rời đi.

Sau khi hắn rời đi, ta sai người đưa danh thiếp của ta cho vị nam tử kia.

Một ngày nào đó, vị này có thể dùng danh thiếp của ta tiến cử nhận một chức quan.

Cuối cùng cũng chờ được đến ngày thượng triều.
 
Vị Hôn Phu Của Ta Thích Nữ Xuyên Không
Chương 17: Chương 17



Phụ thân ở trong triều nói thẳng Tạ gia không muốn chia lìa đôi uyên ương kia, là Thái tử muốn giải trừ hôn ước, nên Tạ Gia cũng thành toàn cho đôi quyến lữ.

Trên triều, đảng Thái tử đứng ra nói:

“Hôn ước hoàng gia sao để các ngươi muốn kết liền kết, muốn hủy liền hủy, huống chi Tạ tiểu thư sắp đến tuổi cập kê, đích nữ thế gia cập kê mà từ hôn sợ rằng không ổn, mong rằng Tạ gia thu hồi ý định!”

Thế gia sợ nhất là bị liên lụy đến thanh danh, đích nữ tới tuổi cập kê bị từ hôn, lại là hôn ước với hoàng gia, càng ít có tiền lệ hơn.

Nghĩ đến Đường Tiêu cũng là vì đoán chắc điểm này, nên trong khoảng thời gian vừa qua mới dám kiêu ngạo với ta như thế.

Phụ thân cũng không cãi cọ, chỉ hướng tới bệ hạ chắp tay:

“Mong bệ hạ thành toàn.”

Thiên tử cũng biết nhi tử này của mình gần đây hành động hơi quá mức, hơn nữa đã dạy dỗ nhiều năm mà còn như vậy, xác thật không thể làm vua, liền đồng ý.

Chỉ là, có được tất cũng phải có mất, vị hôn phu của ta bắt buộc phải là một Hoàng tử, từ bỏ hôn ước với Đường Tiêu, ta cần phải chọn một vị Hoàng tử khác làm hôn phu.

Sau khi hạ triều, bệ hạ lén gọi phụ thân ta vào thư phòng, cụ thể nói gì thì người ngoài không biết được, chỉ là sau khi về nhà, phụ thân liền bảo ta và Tề Vương nên ở chung nhiều hơn. Có thể bệ hạ dùng việc từ hôn này để gây áp lực với phụ thân ta.

Sau khi hạ triều, tin tức Thái tử giải trừ hôn ước với đích nữ Tạ gia và Thái tử bị biếm xuống làm Tấn Vương truyền khắp kinh thành.

Đột nhiên, thiên hạ đại loạn. Người biết nội tình thì nói rằng Thái tử quả thực đã đi quá xa, người không biết nội tình lại nói rằng ta vô cùng được cưng chiều, đến Hoàng tử Đường thị mà cũng muốn lấy thì lấy, muốn bỏ thì bỏ.

Thánh chỉ vừa ban xuống, Đường Tiêu liền lập tức vào cung, nhưng cũng không biết bệ hạ nói gì với hắn, nghe nói không đến một canh giờ hắn đã rời cung, trên mặt dường như hằn đỏ dấu tay.

Ngay ngày hôm sau, Tấn Vương Đường Tiêu liền xuất phát trở về đất phong tại Tấn Châu. Còn mang theo Giang Nguyệt Li - thứ nữ Giang gia nổi tiếng gần đây.

Nhưng chuyện đã không còn liên quan đến ta, bởi vì giờ phút này ta đang ở chùa Quế Lâm lễ Phật, bên cạnh còn đem theo vị Sát thần đang xuân phong đắc ý.

“Ta đã nói, thắng làm vua thua làm giặc, kết cục như thế nào vẫn chưa biết được đâu.”

Đường Cẩn giật lấy cái mõ của Cố Bình Sinh, ngồi ở một bên vừa gõ vừa nói với ta.

Ta không muốn để ý đến y, y lại càng nhiệt tình hơn:

“Tiểu cô nương, hãy nghe lời ca ca. Nếu muội đính hôn với ca ca, ca ca hứa trước khi thành thân sẽ không bỏ rơi muội. Không, không, sau khi thành thân càng không có chuyện đó.”

“Sau khi thành thân cũng không? Tề Vương điện hạ đây là không phải muốn vì ta mà từ bỏ hậu cung chứ?”

Ta bái Phật xong đứng dậy, đi về phía hậu điện, hôm nay ta tới ngoài việc lễ Phật ra, còn muốn giúp Thanh Thanh đưa một món đồ.

“Cũng không phải là không thể.”

Đường Cẩn nháy mắt, đi theo sau ta như một cái đuôi.
 
Vị Hôn Phu Của Ta Thích Nữ Xuyên Không
Chương 18: Chương 18



Vừa lúc dừng dưới tán cây ước nguyện trong sân chùa, ta xoay người nhìn y:

“Thần nữ cũng không biết, từ khi nào mà điện hạ có tình thâm ý đậm với thần nữ đến vậy?”

Ngay lúc Đường Cẩn chuẩn bị lại gần ta, một đám trẻ con từ phía sau tràn ra, vây quanh y.

"Ca ca, huynh đã lâu rồi không đến gặp bọn đệ, huynh nhìn xem, Tiểu Mao lại cao lên rồi."

Đường Cẩn quỳ xuống, mỉm cười sờ đầu đứa trẻ rồi nói:

"Gần đây đệ có học công phu với sư phụ không? Đừng lười biếng, nếu học tốt, lần sau ta sẽ mang kẹo mạch nha cho đệ."

Sau một tràng cười vui vẻ, lũ trẻ giải tán.

Mùa xuân là mùa vạn vật sinh sôi, những cành cây già đã đ-â-m chồi nảy lộc, Đường Cẩn đứng thẳng, dùng vẻ mặt nghiêm túc nói với ta:

“Đó đều là những đứa trẻ mồ côi mất cha, mất mẹ trong cuộc phản loạn. Ngươi cũng biết ta là quân nhân…"

“...Khi ta còn trong doanh trại chứng kiến cảnh phu thê bị chia cắt, đất nước bị diệt vong, gia đình bị ly tán.

Sau này, Đại hoàng huynh, Nhị hoàng huynh và mẫu phi đều ch-ếc trong chiến tranh. Ta đã hứa với họ rằng sẽ dùng khả năng của mình tế thiên hạ chi lê dân, khai vạn quốc chi thịnh thế*. Ta không muốn lừa dối tiểu cô nương như nàng. Ta thật sự có tình cảm với nàng. Mặc dù ta chưa hẳn là yêu nàng, nhưng lời hứa hôm nay của ta tuyệt đối là sự thật, A Ninh, ta thật sự hy vọng nàng sẽ suy nghĩ thật kỹ.”

*Đại khái là thiên hạ thái bình, vạn dân an ổn.

Nói xong, y quay người rời đi, nhưng khi đến cổng, y đột nhiên quay lại nhìn ta:

"Tiểu cô nương, cảm ơn món quà năm đó. Đó là món quà sinh thần quý giá nhất mà ta từng nhận được."

Dưới bóng râm của ngôi chùa cổ kính, y rút ra một chiếc lục lạc, ta mơ hồ nhìn thấy chữ “Ninh” trên chiếc lục lạc, giống hệt chiếc trên vòng tay của ta.

Thì ra y chính là tiểu ca ca không được ai tổ chức sinh thần.

Ngày hôm đó trùng hợp là ngày Ly Quốc thành lập, triều thần yết kiến, hoàng cung rất náo nhiệt.

Năm ấy ta mới có năm tuổi đi theo mẫu thân cùng tiến cung chào hỏi các nương nương. Nhưng khi đó ta còn ham chơi, thừa dịp mẫu thân cùng mệnh phụ nói chuyện với nhau bèn lén đi ra ngoài, chạy đến bên cạnh một cái ao, liền thấy có tiểu ca ca mặc hoa phục đứng bên cạnh ao khóc thút thít, ta cảm thấy rất là kỳ quái, liền tiến lên dò hỏi. Y nói hôm nay là sinh thần mười tuổi của y nhưng phụ thân y không nhớ rõ, cũng không tổ chức sinh thần cho y, còn nói mẫu thân của mình đã qua đời rồi, y cũng không được phụ thân yêu thương.

Khi sinh thần ta đã được tổ mẫu tặng một vòng tay như ý, trên vòng có hai chiếc lục lạc, ta tháo xuống một cái đưa cho hắn:

“Tổ mẫu nói phụ mẫu trong thiên hạ đều yêu thương con cái của mình, chỉ là đôi lúc họ có quá nhiều con nên chưa nhìn thấy ngươi. Đây là quà sinh thần năm nay của ta, ta cho ngươi một nửa, ca ca, sinh thần vui vẻ.”

Chớp mắt đã mười năm trôi qua.

Không ngờ tiểu ca ca ngày ấy không được ai nhớ sinh thần, nay đã trở thành một Hoàng tử được mọi người ủng hộ và sẽ trở thành Thái tử do phụ thân mình ngầm lựa chọn.
 
Vị Hôn Phu Của Ta Thích Nữ Xuyên Không
Chương 19: Chương 19



Sau khi Đường Cẩn rời đi, ta tìm thấy Cố Bình Sinh vẫn đang chép kinh ở hậu viện, bèn đưa hộp gấm Thanh Thanh nhờ ta mang theo:

“Ngày mùng năm tháng sau Thanh Thanh sẽ thành thân, nếu Vĩnh Định Bá rảnh rỗi có thể ra cổng thành tiễn nàng ấy."

Cố Bình Sinh cầm lấy hộp gấm, mở ra nhìn vào bên trong, tuy ta không biết bên trong đựng cái gì, nhưng có thể thấy rõ bàn tay cầm hộp gấm của hắn đang run rẩy. Một lúc sau, đợi bình tĩnh lại đôi phần rồi hắn mới nói:

“Đa tạ tiểu thư rất nhiều, coi như quà tạ ơn, ta muốn nói với tiểu thư một bí mật.”

“Viên kẹo đường năm đó, là do A Cẩn nhờ Tấn Vương đưa cho tiểu thư.”

Trong nháy mắt, ta cảm giác niềm tin của ta đã sụp đổ ngay trước mắt.

Mấy năm nay, ta dung túng Đường Tiêu tất cả đều là vì nhớ năm đó lúc ta suy sụp nhất là lúc hắn cho ta ấm áp, thì ra tất cả đều không phải hắn cho ta.

Nghĩ đến đây, ta vội vàng chạy đến cổng chùa, nhưng người sớm đã không còn ở đó.

Sau đó, ta đến phủ Tề Vương, mới biết được Bắc Dung có biến, Đường Cẩn đã vội vã trở về biên ải ngay trong đêm.

Ba tháng sau.

Trong ba tháng, Thanh Thanh đã thành thân với Lộ Trí, kể từ lần gặp gỡ ở chùa Quế Lâm đó, ta chưa bao giờ gặp lại Đường Cẩn nữa.

Ngày tháng càng như giếng cổ không gợn són, càng là yên lặng trước cơn bão.

Đó là ngày mồng năm tháng sáu âm lịch, năm Tuyên Chiếu thứ mười.

Tấn Châu đột nhiên có biến, Tấn Vương - người bị biếm đến Tấn Châu ba tháng trước đã liên hợp với Nhung tộc phương bắc, tập kết ba mươi vạn đại quân từ Toái Ngọc Phong nhập quan, bọn họ có hỏa lực mạnh gọi là thuốc súng. Khi người trong kinh nhận tin, phản quân đã chiếm được ba thành trì.

Tin tức truyền về triều đình, Tề Vương Đường Cẩn ở biên giới xa xôi, xin tự mình dẫn quân đi dẹp loạn. Tuy nhiên, tân triều sơ lập mười năm phải đàn áp nhiều cuộc nổi dậy, số quân có thể huy động chỉ có ba mươi vạn.

Tuy binh lực ngang nhau, nhưng trong triều mọi người đều biết, ba mươi vạn quân Bắc Nhung mang theo thuốc s.ú.n.g có thể coi là thực lực gấp đôi, trận chiến này cực kỳ nguy hiểm.

Ta đến chùa Quế Lâm cầu nguyện cho y, Cố Bình Sinh giúp ta gõ mõ và tụng kinh, bên cạnh cái mõ của huynh ấy, ta nhìn thấy một chiếc hộp, chính là hộp gấm mà Thanh Thanh đưa cho huynh ấy.

Ngày hai mươi tháng bảy, ánh trăng hạ huyền.

Tính đến hiện tại, Đường Cẩn xuất chinh đã gần hai tháng, trong hai tháng này đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Hai mươi tám tháng bảy, năm Tuyên Chiếu thứ mười.

Để củng cố liên minh với Bắc Nhung, Đường Tiêu đã cưới tam công chúa của Bắc Nhung làm chính phi.

Trắc phi Giang Nguyệt Li ghen tị với Tấn vương phi, vì ả ta không có kế sách gì khác sau cuộc giao tranh bằng thuốc s.ú.n.g nên đã bị giáng xuống làm thiếp.

Vào ngày mồng năm tháng tám, Tề Vương đ-á-nh bại quân nổi dậy ở phía Tây Bắc của thành Vĩnh Dương, trong trận chiến đó, ba mươi vạn binh sĩ Ly quốc đã ch-ếc vì thuốc s.ú.n.g và họ tạm thời không thể tái chiến.

Lúc này, hai đội quân đều rơi vào thế bế tắc.

Chưa kịp nghỉ ngơi.
 
Back
Top Bottom