Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vị Hôn Phu Của Ta Thích Nữ Xuyên Không

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
411,365
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPmMXayE1hXd7q4sp0MnCE9FkZdnEoA5B58v5p91RwqslV1M1M3J0i7O5uY451GzCH9bOrNAAdyJ4WsBIlLSfnmgBSOdp3BJiCnPbLS-bHSmj6Vs3afKxOb-_-7Gc97EUVy_SQoPHEYuJ2gInS4M02C=w215-h323-s-no-gm

Vị Hôn Phu Của Ta Thích Nữ Xuyên Không
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Xuyên Không, Cung Đấu, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Giữa cung yến lình đình, hàng trăm quốc gia lớn nhỏ đến tham gia, một nữ nhân cả thân được bao bọc bởi lụa trắng, mềm mại uyển chuyển xuyên tới đây như ánh trăng hạ phàm.

Nàng nói gia tộc ta dám nuôi binh quyền, lũng đoạn quyền lực triều chính, là tai họa của thiên hạ này.

Nói ta cả đời luẩn quẩn trong chốn hậu viện nhỏ bé, đầu óc nông cạn, căn bản không xứng với Thái tử.

À, chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhân xuyên không, có thể dùng được bao nhiêu thủ đoạn để đấu lại nữ tử khuê các được thế gia quyền quý giáo dưỡng mười mấy năm đây?

Phải biết rằng, người ngồi được vào ngôi Thái tử này là do ta chọn.​
 
Vị Hôn Phu Của Ta Thích Nữ Xuyên Không
Chương 1: Chương 1



Đã từ rất lâu về trước, trong ba đại gia tộc quyền quý nhất Ly Quốc đã lưu truyền một bí mật.

Cứ một trăm năm một lần, sẽ có một nữ tử xuyên không xuất hiện ở Ly Quốc.

Nữ tử này có tài văn chương kiệt xuất, am hiểu về quá khứ và hiện tại, nhưng cũng chỉ có như vậy mà thôi.

Mà hiện tại, vừa tròn một trăm năm kể từ khi nữ tử xuyên không cuối cùng xuất hiện.

Ta là Tạ Ninh, đích nữ của Tạ gia. Tạ gia của ta cũng là gia tộc đứng đầu trong ba đại gia tộc quyền quý nhất Ly Quốc này.

Khi ta vừa được sinh ra thì đã được định sẵn hôn ước, sau khi đến tuổi cập kê sẽ vào Đông Cung.

Lúc đó, thiên hạ mới định, nhưng Thái Tử vẫn còn chưa được định.

Tân đế dùng hôn ước này là để hứa hẹn với Tạ gia. Từ đây về sau, Tạ gia của ta sẽ quyết định vị hoàng đế tiếp theo của triều đại Ly Quốc.

Mẫu thân của ta mất khi ta còn nhỏ.

Sau khi mẫu thân qua đời không lâu, phụ thân ta liền nghênh đón một đích nữ của gia tộc khác vào phủ làm vợ kế.

Khi đó ta rất nhỏ, chỉ biết rằng mẫu thân không còn nữa, phụ thân lại muốn cưới người khác làm chủ mẫu Tạ gia, ta cảm thấy rất sợ hãi và đau lòng.

Lúc này Đường Tiêu xuất hiện, hắn nắm lấy tay của ta, cho ta một viên kẹo. Hắn nói với ta, chỉ cần ta chọn hắn làm phu quân, hắn sẽ không bao giờ rời bỏ ta.

Ta không biết việc ta chọn hắn có ý nghĩa gì, cũng không hiểu cái gì gọi là không rời, không bỏ.

Lúc đó, ta chỉ cảm thấy bàn tay hắn thực sự rất ấm áp, làm ta nhớ tới mẫu thân của mình nên ta ôm chầm lấy hắn, ta kéo hắn chạy đến đại sảnh, trước mặt các đại gia tộc của Ly quốc. Ta tuyên bố với phụ thân:

“Cha! con muốn chọn ca ca này làm phu quân!”

Phụ thân đưa mắt nhìn ta một cái thật lâu sau đó nói:

“Được, đừng nói phu quân, con muốn ngôi sao trên trời cha cũng hái xuống cho con.”

Ngày hôm sau, tin tức tứ hoàng tử được sắc phong làm Thái Tử truyền khắp thiên hạ.

Đã năm năm kể từ ngày ta đính hôn.

Năm nay, là năm ta đến tuổi cập kê, cũng là năm mà nữ tử xuyên không tiếp theo sẽ xuất hiện.

Tuyên Chiếu năm thứ mười, ngày mồng năm tháng ba, trời sinh dị tượng, cửu tinh liên châu, xếp thành đường thẳng.

Không đến một tháng sau, một tin tức chấn động được lan truyền. Thứ nữ của Hộ Bộ thị lang Giang gia - Giang Nguyệt Li rơi xuống nước. Sau khi tỉnh lại, cô ta như lột xác, trở nên thông minh lạ thường.

Trong một yến tiệc cô ta đã làm hai câu thơ:

“Lạc hà cô vụ tề phi

Thu thuỷ tràng thiên nhất sắc.”

(Ráng chiều với cánh cò cô đơn cùng bay

Nước thu trộn lẫn bầu trời cao một sắc)

Khiến mọi người sửng sốt. Trong khoảng thời gian ngắn, danh tiếng tài nữ của Giang Nguyệt Li lan truyền khắp kinh thành.
 
Vị Hôn Phu Của Ta Thích Nữ Xuyên Không
Chương 2: Chương 2



Khi nghe được tin tức này, ta đang tựa vào ghế bên hồ cá, cầm túi thức ăn cho cá tùy ý ném xuống hồ.

Cháu họ của ta, Vương Thanh Thanh đang ngồi bên cạnh ta, cười nói:

“Dì họ thân mến của ta ơi, dì thật là bình tĩnh, trong yến tiệc cô ta đã cùng Thái tử làm thơ ca xướng đấy.”

“Đã biết.”

Ta nhàn nhạt trả lời.

Một trong những đặc điểm của nữ nhân xuyên không là khi họ đến thế giới này, họ chắc chắn sẽ kết giao với các Hoàng tử và quý tộc, thật dễ đoán.

Cho cá ăn xong, ta đứng dậy nói với Thanh Thanh:

“Tháng sau trong Thiên Thu yến, Vương thị sẽ kén rể cho ngươi. Thay vì ở đây tò mò về người khác, tốt nhất ngươi hãy quan t@m đến bản thân mình nhiều hơn.”

Nghe ta nhắc đến hôn sự của nàng, tiểu cô nương không còn kiên nhẫn nữa, cầm lấy điểm tâm trên bàn trà làm bộ muốn chạy trốn, khi đi còn không quên chế nhạo ta một câu:

“Nếu dì cứ không thèm để t@m đến như vậy, tình cảm có thể một ngày nào đó sẽ thay đổi.”

Ao cá gợn sóng nước lóng lánh, gió nhẹ thổi phớt qua, thổi đến bầu trời mây cuộn, mây tan.

Ta cúi đầu nhìn những con cá đang giành giật thức ăn, lẩm bẩm nói:

“Hôm nay, nếu không thuận ý ta, thì sẽ như thế nào…”

Trời tháng tư, hoa cỏ mùa xuân trở nên tươi đẹp, đó cũng là dịp quốc lễ của Ly quốc.

Đầu năm, cung đình ban chiếu chỉ, mời quý tộc các nơi tề tựu về cung vào tháng tư năm nay tham dự Cung yến, cũng như để bày tỏ lòng thành kính. Bữa tiệc này tên là Thiên Thu yến, ngụ ý công lao sự nghiệp của Ly quốc sẽ thiên thu vạn đại.

Ngày hôm đó, ta mặc bộ lễ phục đã được chuẩn bị sẵn trước đó, tiến vào cung cùng với các nữ tử thế gia, vừa bước vào chính điện đã nhìn thấy vị hôn phu của mình, bây giờ là thái tử Ly quốc, đang cười nói vui vẻ với một nữ tử, ta đoán người đó là Giang Nguyệt Li, thứ nữ của Giang gia.

Ả ta mặc một bộ y phục lụa trắng, với mái tóc rối bù và thoa một chút phấn, khiến ả ta trông đặc biệt lạc lõng giữa những quý nữ ăn mặc sang trọng.

Thấy ta tới, các quý nữ vừa mới còn vây quanh Giang Nguyệt Li khen ngợi đột nhiên im bặt.

Tốt xấu gì thì đó vẫn là vị hôn phu của ta, gặp mặt mà không chào hỏi cũng kỳ, nghĩ đến đây, ta liền thong thả ung dung nhìn Đường Tiêu nói:

“Đã lâu không gặp, điện hạ…”

“A Ninh, nàng đừng nghĩ nhiều.”

Không đợi ta hành lễ xong, Đường Tiêu đã lên tiếng giải thích:

“Giang tiểu thư có ý tưởng độc đáo, khi trò chuyện cùng nàng ấy, ta cảm thấy rộng mở thông suốt. A Ninh, nàng đã ở lâu trong nội viện, có khi khó tránh khỏi ếch ngồi đáy giếng, nàng cùng Giang tiểu thư tâm sự, chắc chắn nàng cũng sẽ thích nàng ấy.”

Trong khi nói chuyện, hắn vô thức xoa xoa ngón tay. Từ nhỏ đến lớn, hắn hay làm động tác này mỗi khi cảm thấy có lỗi.

Ta nhìn Đường Tiêu, thật lâu sau mới nói:

"Lớn tiếng dọa người, điện hạ, đây là thứ mà tổ phụ ta đã dạy người khi tiếp quản triều chính. Nhưng tổ phụ cũng đã dạy điện hạ, những kẻ chột dạ ắt sẽ tỏ vẻ quyền uy, thực chất chỉ là ngoài mạnh trong yếu."
 
Vị Hôn Phu Của Ta Thích Nữ Xuyên Không
Chương 3: Chương 3



Nói xong, ta không để ý tới vẻ mặt khó coi của Đường Tiêu, xoay người đi đến vị trí ngồi của Tạ gia. Kết quả là ta chưa kịp đi thì một bóng người màu trắng đã ngăn cản trước mặt ta:

“Đại danh của Tạ tiểu thư, Nguyệt Li đã nghe qua từ lâu, hôm nay có dịp nhìn thấy, mới biết những lời đồn đại ngoài kia toàn là sai sự thật. Phong tư thế gia chẳng bằng một phần vạn của lời đồn.”

Giang Nguyệt Li chặn trước mặt ta, hành lễ qua loa rồi nói.

Đặc điểm thứ hai của nữ tử xuyên qua chính là thích gây sự với tiểu thư quý tộc trong Cung yến.

Ta giương mắt nhìn nàng, nói:

“Giang tiểu thư, quá khen.”

Thấy cô ta vẫn không chịu nhường đường, ta có ý tốt nhắc nhở:

“Giang tiểu thư, Cung yến sắp bắt đầu, ghế của gia quyến tam phẩm ở bên ngoài, hiện tại, ngươi chạy nhanh thì còn kịp ra ngoài đó.”

Giang Nguyệt Li không nghĩ tới ta sẽ chẳng khách khí với nàng ta mà nói trắng ra, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, nhịn không được mà châm chọc nói:

“Tạ tiểu thư tựa hồ như có địch ý với ta, dù sao đây cũng là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.”

Châm chọc xong, còn không quên nhìn phản ứng của mọi người xung quanh.

Ta biết cô ta đang mong chờ điều gì, mong chờ các quý nhân quyền quý xung quanh nghe một câu châm chọc của cô ta rồi chỉ chỉ trỏ trỏ vào ta, mong chờ ta tức giận mà cùng nàng cãi cọ, sau đó sẽ thành một vụ cãi cọ huyên náo.

Thật đáng tiếc, ta họ Tạ.

Bọn họ đều là thế gia quý tộc, các quý nữ xung quanh nghe được lời nói này của cô ta liền biết cô ta đang muốn gài bẫy ta, đều cúi đầu gicô vờ như không nghe, không thấy. Giang Nguyệt Li thấy không có người phụ họa liền quay sang nhìn Đường Tiêu, ủy khuất mà nói:

“Điện hạ, Tạ tiểu thư chắc có hiểu lầm gì với ta, mong điện hạ lên tiếng giải thích giúp…”

Có lẽ những lời ta nói lúc nãy đã khiến Đường Tiêu mất mặt, giờ lại nghe Giang Nguyệt Li nói vậy, hắn lập tức muốn lấy lại uy nghi của Đông Cung Thái tử. Bèn làm bộ dáng của một vị quân vương mà nói với ta rằng:

“Tạ Ninh, nàng ghen tị vô lý, trở về chép mười lần Nữ tắc, để làm gương cho Trung Cung sau này.”

Ta còn chưa kịp phản ứng, liền nghe một tiếng cười nhạo từ ngoài điện truyền đến:

“Tứ ca, sợ là mấy năm nay huynh ở Đông Cung nghe nhiều lời nói a dua nịnh hót liền đã quên rằng, vị trí Thái tử này sao lại rơi vào tay huynh rồi!”

Theo hướng giọng nói truyền đến, một nam tử trẻ tuổi từ ngoài cửa bước vào, thân mặc chiến bào, thắt lưng đeo trường kiếm, cài tóc hơi buông lỏng, trông thoải mái, hào phóng khác hẳn đám Hoàng tử quý tộc náo nhiệt.

Đây chính là sát thần trẻ tuổi tiếng tăm lừng lẫy nhất hiện nay, Tề Vương Đường Cẩn.
 
Vị Hôn Phu Của Ta Thích Nữ Xuyên Không
Chương 4: Chương 4



Nhìn thấy rõ người đi đến, ta theo bản năng liền lùi về phía sau một bước, bởi vì nếu không có gì thay đổi thì sát thần này hẳn là rất hận ta.

Trước khi ta chọn phu quân, Đường Cẩn vốn là Hoàng tử được Hoàng đế sủng ái nhất, y trời sinh thông minh, trời sinh tướng tài, khi vừa khai quốc, liền dẫn dắt quân đội bình định tàn dư tiền triều, thu phục mười hai thành trì đất Thục.

Ta hiện tại vẫn còn nhớ rõ lúc đó, bầu không khí của cả thành khi đón vị Hoàng tử này thắng trận trở về triều.

Trong thành tràn ngập sắc đỏ, thiếu niên mặc chiến bào cưỡi trên một con ngựa đen tiến vào thành, phía sau là các tướng lĩnh. Trên người bám đầy bụi đất nhưng trên mặt ngập tràn nụ cười chiến thắng.

Y ghìm dây cương con ngựa đen, khiến cổ nó bị siết chặt đến tứa m-á-u, vó ngựa tung cao, tiếng gầm vang vọng khắp bầu trời, mái tóc chàng thiếu niên tung bay, ánh mắt rực lửa, quả nhiên là thiếu niên đắc ý, kiêu hãnh và đầy tham vọng.

Nhưng đắc ý cũng chỉ được có một ngày…

Bởi vì, ngày hôm sau phụ thân ta ngỏ lời cầu thân, cùng lúc đó tin tức Tứ Hoàng tử được sắc phong Thái tử lan truyền khắp kinh thành.

Hẳn là lúc đó Hoàng đế cảm thấy có lỗi với nhi tử bảo bối của mình, nên sau khi sắc lập Thái tử được một tháng, liền gia phong Đường Cẩn là nhất phẩm Thân vương của Ly quốc từ lúc khai quốc đến giờ và sẽ được kế tục vĩnh viễn.

Nhưng chung quy vẫn là Hoàng tử, điều đó khiến y bị tổn thương, sau khi được gia phong hắn xin được về phía nam, đóng quân ở Bình Nam.

Ngày y rời kinh, phụ thân ta vì không muốn kết thù, đã bảo ta ra cổng thành tiễn y.

Ngoài thành, ta đứng trước mặt Đường Cẩn, tay cầm lễ vật do kế mẫu chuẩn bị, tay run rẩy, nói:

“Tề Vương điện hạ, phụ thân ta nhờ ta nhắn lại với ngài, rằng: “Đại bàng có bầu trời riêng của nó, ngài vẫn còn có tương lai”.”

Nghe vậy, Đường Cẩn hất lễ vật trong tay ta xuống đất, cười lớn và mắng:

"Người hủy hoại tiền đồ của ta lại đi khuyên ta còn có tương lai, thế gian này còn có chuyện đáng mỉa mai như vậy sao?"

Khi đó ta mới mười tuổi, ta lại chưa bao giờ đối mặt với tình huống nào như vậy, vì vậy ta đã đứng ngẩn ra trong giây lát.

Nhìn thấy ta đứng ngây ngốc không phản bác, Đường Cẩn cười giận dữ, vỗ vỗ đầu ta ba cái, thở dài:

“Nói với tiểu cô nương như ngươi thì có ích gì, ngươi cái gì cũng đều không hiểu, đại khái cũng là tình đậu sơ khai bị người lợi dụng.”

Hình như là ta càng nghĩ thì càng rõ ràng.

Y ngẩng đầu nhìn trời, thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm:

“Thôi hiện tại đã đến nước này, không bằng tự đi tìm chân trời mới, sự thành do người, thắng làm vua thua làm giặc, dù sao kết cục vẫn chưa định.”

Nói xong y lên ngựa, trời đang vào đầu xuân, gió mang theo hơi ấm, Đường Cẩn cưỡi ngựa đến gần ta, cúi người gỡ vòng tay Phật nhãn ném cho ta:

“Tiểu cô nương của Tạ gia, mắt của ngươi có bệnh, mau đi trị đi. Năm năm sau ta hồi kinh, mong rằng lúc đó mắt ngươi đã sáng!”

Sau đó y cười lớn một tiếng, nghênh ngang mà đi.

Con đường ngoại thành này vốn dùng để đón và tiễn khách. Hàng trăm năm qua đã chứng kiến bao nhiêu cảnh ly biệt của các vị anh hùng, ta chạy dọc theo con đường hét lớn:

“Đường Cẩn, ngươi chưa nhận lễ vật!”

Giọng nói của thiếu niên trẻ từ xa truyền đến:

“Năm năm nữa, ta sẽ tự mình đến Tạ gia lấy.”
 
Vị Hôn Phu Của Ta Thích Nữ Xuyên Không
Chương 5: Chương 5



Mấy năm nay, ta thường xuyên nghe được tin tức của y.

Vào năm Tuyên Chiếu thứ sáu, Tề Vương chỉnh đốn quân kỷ, liên tiếp trảm vài tên tướng lĩnh không làm tròn trách nhiệm.

Vào năm Tuyên Chiếu thứ bảy, Tề Vương dẫn quân xuống phía nam, tấn công liên tiếp năm thành trì, chinh phục tộc người Bố Y ở miền nam Tân Cương.

Năm Tuyên Chiếu thứ tám, huyện Vĩnh Lâm nổi loạn, Tề Vương bị phục kích, giao chiến ác liệt trong ba ngày, tổn thất hàng trăm binh lính, sau khi nhận được viện binh, liền dẫn Bình Nam quân đi tàn sát toàn bộ trấn binh của huyện.

Danh tiếng sát thần cũng từ đây mà có.

Năm nay vừa tròn năm năm tính từ ngày Đường Cẩn rời đi.

Đường Cẩn một thân phong trần, hẳn là mới vừa hồi kinh liền trực tiếp đến Cung yến.

Tiểu thái giám bên cạnh thấy y còn chưa thay chiến bào liền vội vàng đi tới nhắc nhở:

“Điện hạ, Cung yến sắp bắt đầu, sao ngài còn chưa thay triều phục, để tiểu nô dẫn ngài đi xuống thay triều phục.”

Đường Cẩn nhìn nhìn y phục trên người, cũng thấy không ổn, ngẩng đầu nhìn ta nói:

“Tiểu cô nương, chờ ta.”

Sau đó vội vội vàng vàng đi thay quần áo.

Ngẫm lại lời Đường Cẩn vừa nãy, Đường Tiêu cảm thấy uy nghiêm của Thái tử bị tổn thất nghiêm trọng, nhưng hắn nghĩ hiện tại còn có thể cứu vãn lại được đôi chút, trước mặt mọi người hướng về ta mà nói:

“Tạ Ninh, nàng không tuân thủ Nữ tắc, dám lén lút gặp gỡ hoàng huynh sau lưng cô!"

Ta cau mày, nhìn hắn như nhìn một tên ngốc:

“Thái Tử điện hạ, người nên nhớ rằng, Tề Vương đã rời kinh năm năm và chưa từng hồi kinh lần nào.’’

Đường Tiêu còn muốn lên tiếng chỉ trích ta, liền nghe thấy một thanh âm từ ái lại uy nghiêm vang lên:

“Tiêu nhi, ngươi và A Ninh đang nói gì vậy, thật là tình cảm lưu luyến.”

Quay đầu nhìn lại, thì ra là bệ hạ đang dẫn theo các triều thần thế gia vào điện, phụ thân ta đi theo phía sau cách Hoàng thượng nửa bước chân, ngoài ra còn có hai người đứng đầu của hai đại gia tộc Vương gia và Lý gia, cùng các vị công thần lập quốc.

Nghe Bệ hạ hỏi chuyện, Đường Tiêu không dám nhắc lại chuyện vừa mới phạt ta chép Nữ tắc, ngoan ngoãn đáp:

“Phụ hoàng, nhi thần…Chỉ là đang cùng A Ninh nói chuyện phiếm thôi.”

Bệ hạ nghe vậy cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ nói:

“Thiên Thu yến có rất nhiều người đến dự, hãy chăm sóc A Ninh thật tốt.”

Nói xong, liền liếc Giang Nguyệt Li đang đứng nép một bên.
 
Vị Hôn Phu Của Ta Thích Nữ Xuyên Không
Chương 6: Chương 6



Giang Nguyệt Li một thân áo trắng, đứng giữa đại điện không khỏi khiến người khác chú ý. Nhìn thấy bệ hạ đang nhìn mình, Giang Nguyệt Li lập tức tiến lên tự giới thiệu:

“Tham kiến bệ hạ, tiểu nữ là thứ nữ của Hộ Bộ thị lang Giang Bằng Trình, tên gọi Giang Nguyệt Li.”

Bệ hạ cau mày, như đang nhìn thứ gì đó bẩn thỉu, chán ghét nói:

“Nếu là thứ nữ thì mau cút khỏi đại điện, ngày đại hỷ mà lại mặc màu trắng như đám tang, thật xui xẻo.”

Nói xong, ông dẫn tất cả các đại thần tiến vào chính điện.

Bỏ lại Giang Nguyệt Li đứng đó với khuôn mặt tái nhợt.

Các cung nhân của Ly quốc làm việc rất hiệu quả.

Chỉ trong chốc lát, Giang Nguyệt Li liền bị đuổi ra khỏi đại điện.

Không bao lâu, bệ hạ liền tuyên bố khai yến, năm nay là kỷ niệm mười năm Ly quốc khai quốc.

Lúc tân quốc vừa lập, chiến loạn lớn nhỏ vẫn diễn ra không ngừng. May mắn trải qua nhiều khó khăn, vào năm thứ mười mới dần dần ổn định.

Thiên thu chi yến, vạn quốc tới triều.

Ca vũ trên đại điện không ngừng, các thế gia quý tộc ăn uống linh đình, ngồi lâu như vậy ta lại cảm giác có chút buồn chán. Tình cờ Vương Thanh Thanh cũng thấy nhàm chán, liền rủ ta ra ngoài đi dạo.

Ta đi ra từ cửa hông, đây là ngự hoa viên của hoàng cung. Cung điện này được xây dựng từ hàng ngàn năm trước, trải qua hàng ngàn năm, các triều đại đã thay đổi, thế sự cũng đã thay đổi, điều không thay đổi chính là sự náo nhiệt trong khu vườn này.

Bọn ta không phải là những người duy nhất ra ngoài hóng gió, sau khi vòng qua một hòn non bộ, ta thấy một nhóm nam thanh nữ tú đang tụ tập cùng nhau chơi phi hoa lệnh.

Trong đó có một người một thân áo trắng muốt, rất bắt mắt, khi đến gần lập tức nghe thấy tiếng một nam tử không rõ danh tính đang không ngừng khen ngợi:

“Giang tiểu thư quả thực là nhân tài trong giới văn chương, đệ nhất tài nữ của Ly quốc, tại hạ bội phục.”

Sau đó là một thanh âm không che giấu được vẻ đắc ý vang lên:

"Vương công tử quá khen, người thật khéo trêu chọc Nguyệt Li. Vương gia cũng là trăm năm thế gia, Nguyệt Li hổ thẹn không bằng."

Hóa ra là Giang Nguyệt Li lại đang “ngâm thơ”.

Ta không muốn dính vào đám đông phiền toái này, liền kéo Thanh Thanh xoay người rời đi, nhưng vừa xoay người, liền nghe thấy thanh âm từ phía sau vang lên:

“Tạ tiểu thư, nếu đã tới thì đừng vội đi, Nguyệt Li từ lâu đã ngưỡng mộ phong tư Tạ tiểu thư, hôm nay có duyên gặp mặt, còn thỉnh Tạ tiểu thư chỉ giáo.”

Ta còn chưa kịp nói gì, tiểu cô nương Thanh Thanh của ta đã không nhịn được, kéo ta vòng lại, đi về phía đình viện ven hồ nơi mọi người đang tụ tập, vừa đi vừa nói:

“Thân là thứ nữ của một quan lại tam phẩm, sao Giang tiểu thư lại hành xử như cả cung điện này là nhà của mình vậy…Nếu Giang tiểu thư không nói được gì hay thì có thể về đọc thêm sách, Vương gia của ta vừa hay có sưu tầm hàng vạn quyển sách. Nếu Giang tiểu thư có nhã hứng, cứ tới đọc."

Giang Nguyệt Li thấy ta bị Thanh Thanh kéo đến, trên mặt hiện lên ý cười, ta thực sự không hiểu những nữ tử xuyên không này, nếu muốn cãi nhau thì có thể ra chợ rau mà cãi, tại sao lại cứ phải tìm đến một danh môn quý nữ mà gây sự làm gì?
 
Vị Hôn Phu Của Ta Thích Nữ Xuyên Không
Chương 7: Chương 7



Thấy ta đến, các vị con cháu thế gia đang ngồi sôi nổi bàn luận liền lập tức đứng dậy hành lễ.

Vừa bước lên bậc thang của đình viện, ta đã nghe thấy Giang Nguyệt Li nói:

"Tạ tiểu thư, bọn ta đang chơi phi hoa lệnh, xin Tạ tiểu thư chỉ điểm đôi chút..."

"Không."

Ta tìm một chỗ ngồi thoáng đãng gần mặt hồ rồi nói, Giang Nguyệt Li dường như không ngờ rằng ta lại thẳng thừng nói không như vậy, ả ta sửng sốt một lát, sau đó kiên định mà nói:

"Tạ tiểu thư, người nói đùa rồi, Tạ thị ngàn năm thế gia, Tạ tiểu thư lại là đích nữ cao quý, những bài thơ như vậy, sao lại có thể nói không biết?”

Ta cười nhẹ:

“Vậy chắc ngươi cũng biết, thế gia bồi dưỡng nữ tử chính là vì nắm giữ vị trí chủ mẫu nhất tộc, nắm giữ thăng trầm của cả gia tộc. Thơ từ ca phú, cầm kỳ thư họa cũng chỉ chút tài lẻ.”

Nghe đến đây, con cháu thế gia xung quanh cũng bắt đầu phụ họa.

Thấy thế Giang Nguyệt Li cũng chỉ có thể tức giận nói:

"Nếu đã như vậy, Tạ tiểu thư là người học rộng hiểu nhiều, bọn ta lại vừa lúc thiếu người phân xử, nếu vinh hạnh được Tạ tiểu thư làm giám khảo thì không còn gì bằng."

“Được.”

Ta biết, Giang Nguyệt Li hiện tại chính là ch-ó dữ thấy bánh bao thịt, nếu không đáp ứng cô ta, cô ta sẽ liền dây dưa không dứt.

Một vòng phi hoa lệnh mới lại bắt đầu.

Vừa hay tháng tư đất trời vừa vào xuân, chủ đề vòng này sẽ là mùa xuân.

Giang Nguyệt Li viết vội trên giấy:

“Thắng nhật tầm phương Tứ thuỷ tân,

Vô biên quang cảnh nhất thời xuân.”

(Ngày đẹp trời đi tìm hoa thơm cỏ lạ bên bến sông Tứ,

Quang cảnh lớn rộng đâu đâu bây giờ cũng mới mẻ.)

Viết xong liền nhướng mày nhìn ta:

“Tạ tiểu thư thấy thế nào?”

“Rất hay.”

Ta nâng chung trà lên nhấp một ngụm nói,

“Chỉ là…Giang tiểu thư, từ cuối cùng, sửa thành “tân’’ nghe sẽ hay hơn.”

“Vô biên quang cảnh nhất thời tân, thật tài tình.”

Nghe ta nói vậy, các con cháu quý tộc xung quanh không khỏi nghĩ ngợi, kỳ thật ở cuối bài thơ này không nên dùng từ "xuân". Nguyệt Li chắc chắn đã nhớ không chính xác dẫn đến viết sai.

Giang Nguyệt Li suy nghĩ một chút, chợt nhớ đúng là “tân” liền nhìn nhìn ta, mang theo một ít hoảng loạn thấp giọng dò hỏi:

“Bài thơ này, ngươi cũng biết?”

Ta nhìn đôi mắt chứa đầy sự dò xét của cô ta, chắc cô ta tưởng ta cũng là người xuyên không giống như cô ta. Ta lắc đầu:

“Ta không biết, ta chỉ thấy thế này hợp hơn thôi.”
 
Vị Hôn Phu Của Ta Thích Nữ Xuyên Không
Chương 8: Chương 8



Nói nhiều như vậy, ta thực sự cảm thấy buồn chán nên muốn đứng dậy và đi dạo quanh nơi khác.

Nghĩ đến đây, ta kéo Thanh Thanh đứng dậy rời đi, Giang Nguyệt Li thấy ta đứng dậy cũng không ngăn cản mà đi theo bọn ta.

Khi xung quanh không có ai, Giang Nguyệt Li cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi:

"Tạ tiểu thư, có bao giờ ngươi tự trách chính mình không?"

Ta thật sự không hiểu cô ta muốn nói gì.

Trong lòng ta không khỏi ngạc nhiên, sao cô ta cứ bám riết không buông, cô tasao cứ kiên trì như vậy, không còn chuyện gì khác để làm à?

Thấy ta không đáp, cô ta tiếp tục nói:

“Tạ, Vương, Lý là tam đại thế gia chưởng quản sự hưng suy của thiên hạ, trải qua các đời, môn sinh trong thiên hạ một nửa đều xuất phát từ đây. Các người nuôi dưỡng phù binh, lũng đoạn triều chính, ngươi có từng nghĩ tới nếu không có các thế gia, Ly quốc sẽ càng thêm hưng thịnh cường đại!”

“Còn nữa...”

Dường như còn có rất nhiều bất mãn và oán giận đang tích tụ trong lòng, ả ta thao thao bất tuyệt:

“Ngươi ngày ngày sống ở hậu viện, cả đời đều dành cho cái gọi là sự hưng suy của gia tộc, ngươi có từng suy tính cho chính mình chưa. Ngươi không thấy điều đó đáng buồn sao? Ngươi và Thái tử điện hạ không yêu nhau, thậm chí có thể ngươi còn không hiểu tình yêu là gì, nhưng ngươi lại muốn cưỡng ép Thái tử thành thân cùng ngươi, ngươi có thấy ghê tởm không?”

“Vậy ngươi có yêu Thái tử không?”

Ta không nhịn được bèn hỏi, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ ngầu đầy bức xúc của Giang Nguyệt Li.

“Có.”

Giang Nguyệt Li cuối cùng cũng thú nhận lòng mình, kích động cười nói:

“Lần đầu tiên ta gặp huynh ấy là trong một buổi yến hội, huynh ấy đã bảo vệ ta, thương cảm với ta, đối đãi với ta như một vị nam tử. Cùng ta bàn luận chính sự, những gì huynh ấy nghĩ cũng giống những gì ta nghĩ, ta vốn là người tầm thường vô vị không biết lo nghĩ tiền đồ của bản thân, nhưng huynh ấy không quan tâm còn trân trọng ta từ tận đáy lòng. Ta..."

“Nguyệt Li.”

Không đợi ả ta bày tỏ tình ý xong, một tiếng kêu cảm động từ phía sau truyền đến:

“Ta không biết nàng cũng thâm tình với ta đến vậy.”

Thì ra Đường Tiêu cùng một nhóm đại thần các nước chư hầu đang đi tới.

“Cũng?”

Ta bình tĩnh mà nhìn về phía Đường Tiêu:

“Thì ra là lưỡng tình tương duyệt.”

Làm như đã hạ quyết tâm, Đường Tiêu mang theo áy náy mà nhìn về phía ta:

“A Ninh, ta biết nàng đối với ta cũng không có chút tình ý nào cả. Nhưng ta thật sự thích Nguyệt Li, đã như vậy rồi tại sao nàng không thành toàn cho bọn ta, ta vẫn sẽ cưới nàng, cho nàng vinh quang của Thái tử phi hay thậm chí là ngôi vị Hoàng hậu, có điều…”

Câu cuối cùng hắn không dám nói tiếp nhưng ta cũng biết, “có điều” cũng chỉ là Hoàng hậu chứ không phải thê tử của hắn.
 
Vị Hôn Phu Của Ta Thích Nữ Xuyên Không
Chương 9: Chương 9



Trò khôi hài này diễn đến đây thôi, cuối cùng ta cũng tức giận rồi:

“Đường Tiêu, ta cho rằng ngươi hiểu rõ mọi việc. Từ lúc bắt đầu, hai chúng ta liên kết là vì thiên hạ vạn dân. Tạ gia lấy cái danh ngàn năm thế gia hỗ trợ tân triều ổn định, mà tân triều cũng có thể tập hợp sức mạnh của các thế gia để giúp thiên hạ hưng thịnh.”

Không thể nhìn người trong lòng bị chất vấn như vậy, Giang Nguyệt Li lớn tiếng quát:

“To gan, suy cho cùng ngươi cũng chỉ là đích nữ của Tạ gia, sao dám gọi thẳng tên của điện hạ!”

Ta thờ ơ nhìn nàng:

“Chỉ sợ ngươi không biết, vốn dĩ vinh quang của Hoàng hậu từ khi ta sinh ra đã được định sẵn là của ta, nhưng vị trí Thái tử này là do ta định đoạt.”

“Tạ Ninh! Nàng thật tự phụ!”

Bị ta chọc trúng chỗ đau, Đường Tiêu tức muốn hộc m-á-u:

“Tạ gia của nàng đừng quá chuyên quyền, vương triều Ly quốc này là do Đường gia ta giành được, không phải Tạ gia các ngươi! Tạ gia các ngươi từ đầu đã khinh thường ta, mỗi ngày ép ta làm cái này học cái kia, nữ nhi của Tạ gia thì làm Hoàng hậu của ta, trưởng lão trong tộc thì làm Thái phó của ta, Tạ gia các ngươi thật là biết tính toán!”

Ta nhìn vị thiếu niên trước mắt này, dung mạo như cũ, nhưng thần thái đã là hoàn toàn thay đổi.

Từ khi nào, nam tử hoà nhã từng an ủi mỗi khi ta không vui lại trở nên hung hãn dọa người đến vậy. Vì sự dịu dàng đó, nên khi phụ thân nói hắn không xứng làm Hoàng đế, ta đã nhờ tổ phụ chỉ dạy hắn cách để trở thành một Hoàng đế.

Nữ nhân thế gia, đặc biệt là đích nữ thế gia liên hôn chưa bao giờ là vì tình cảm đơn thuần, mà còn vì sự hưng thịnh lâu dài của gia tộc. Chỉ một hành động nhỏ cũng có thể ảnh hưởng đến toàn cục thiên hạ, đã hưởng thụ vinh quang của gia tộc thì cần gánh vác trách nhiệm của gia tộc.

Ta từng cho rằng, dù không có tình yêu, ít nhất sau khi thành thân ta và Đường Tiêu sẽ nâng đỡ nhau chia ngọt sẻ bùi, hòa hợp chung sống, tôn trọng lẫn nhau. Nhưng cuối cùng thì sao? Đây là ông trời không chiều theo lòng người.

Nghĩ đến đây, ta cảm thấy có chút thất vọng, tâm tình mệt mỏi, nói:

“Ta thành toàn cho các người.”

Dứt lời liền xoay người rời đi.

Trên đường về, Thanh Thanh thấy ta có chút bực bội bèn nhẹ nhàng an ủi ta, tiểu cô nương này tuy tính tình hơi cổ quái, nhưng ít ra nàng vẫn biết suy nghĩ cho người khác.

Ta nhìn Thanh Thanh:

“Hôm nay hắn cũng đến, ngươi đi gặp hắn đi. Nếu thật sự không thích lần chọn hôn phu này thì…”

“Dì không cần phải nói, ta với hắn vốn dĩ không hợp nhau…”

Mới mười bốn tuổi, vừa mới tình đậu sơ khai đã biết mình khó thành đôi với ý trung nhân rồi. Cũng khó trách, tiểu cô nương này cứ như một bà cụ non.

Ta không đành lòng:

“Ngươi còn trẻ, tương lai như thế nào vẫn chưa biết, đi xem một chút cũng tốt.”

Dứt lời, ta liền mang theo nha hoàn đi về hướng ngược lại.

Hôn nhân của đích nữ thế gia không thể tự mình làm chủ, nhưng ta hy vọng, ít nhất đối với những người thân thiết nhất của ta, họ có thể tìm kiếm được một nửa kia vẹn toàn.
 
Back
Top Bottom