Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vi Ân - Lâm Loan Loan

Vi Ân - Lâm Loan Loan
Chương 30: Chương 30



38.

"Chị muốn ở lầu mấy?"

"Sao cũng được."

"Vậy thì ở lầu hai đi, phòng tôi ở ngay đối diện, cũng tiện săn sóc nhau."

Tôi chợt phản ứng lại.

Không đúng.

Đã ở chung một nhà rồi, còn săn sóc gì nữa?

Lúc đầu, Hạ Châm Ngôn cũng rất giữ lễ độ.

Nhưng về sau thì càng ngày càng không có giới hạn.

Ví dụ như hay mặc áo choàng tắm, đầu tóc còn ướt sũng đến nói với tôi:

"Chị ơi, hình như bình nóng lạnh trong phòng tôi hỏng rồi, tôi sang tắm nhờ được không?"

Hoặc thí dụ như, thường xuyên sáng sớm tinh mơ mặc áo thun trắng và quần dài màu xám rất là hiện hình đến gõ cửa phòng tôi.

"Bữa sáng chị muốn ăn gì, trứng ốp la được không? Tôi chiên ngon lắm."



Không biết có phải do lớn tuổi rồi không, mà tôi bắt đầu thường xuyên mơ thấy mộng xuân.

Thậm chí còn nghĩ đến việc lên Xiaohongshu* để mua một số đồ dùng cho nữ.

(*Xiaohongshu: Tiểu Hồng Thư.)

Buổi tối.

Tôi đang lướt Tiểu Hồng Thư thì Hạ Châm Ngôn lại sang mượn phòng tắm.

Lần này ngay cả áo choàng tắm cũng không mặc, trực tiếp quấn một chiếc khăn tắm ngang hông.

Cơ bắp săn chắc, eo thon vai rộng, cơ bụng sáu múi màu lúa mạch nhìn không sót gì.

Đầu tôi ong lên.

Cơ thể tuổi trẻ thật tốt.

Hơi thở quá mê người.

Hoàn toàn không để ý được anh nói gì.

Cả người ngơ ngác, đến tận khi anh bước vào phòng tắm.

Tôi cảm thấy mũi hơi ngứa.

Vừa đưa tay lên sờ, lại phát hiện là m-á-u mũi.

Trời ơi, mất mặt quá đi.

Không biết bao lâu sau, Hạ Châm Ngôn cuối cùng cũng tắm xong.

Anh lại quấn chiếc khăn tắm đó bước ra.

"Chị đang xem gì thế?"

"Không, không có gì."

Anh liếc qua sách vở trên bàn tôi: "Chuẩn bị thi cao học à?"

"Ừm."

Anh ghé sát lại.

Mái tóc vẫn còn nhỏ nước, trên người là hương sữa tắm nhè nhẹ.

Khuôn mặt trong làn hơi nước càng thêm điển trai, tươi trẻ.

Tôi cố giữ không để mắt mình nhìn loạn, mắt dán chặt vào quyển sách toán trước mặt.

Bên tai vang lên tiếng cười khẽ.

"Chị à, đêm còn dài, không cảm thấy buồn chán sao?"

Hả?

Tôi ngước lên, căng thẳng nuốt ngụm nước bọt.

"Gì cơ?"

Hạ Châm Ngôn cúi đầu nhìn tôi.

Đôi mắt đen sâu thẳm, trời sinh nhìn ai cũng đầy thâm tình, tựa như những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm.

"Chị, chị đúng là khó quyến rũ, tôi đã mặc đến như này rồi, thế mà chị vẫn xem sách. Chẳng lẽ kiếp trước chị là ni cô?"

Tôi quẫn bách: "Cậu mới là ni cô."

Nhận ra không đúng, tôi sửa lại.

"Không, cậu là hòa thượng."

Hạ Châm Ngôn nâng cằm tôi lên, khóe môi nở nụ cười đầy xấu xa.

"Hay là chúng ta cùng kiểm chứng xem, rốt cuộc tôi có phải là hòa thượng không?"

Tôi còn chưa trả lời, anh đã hôn xuống.

Tôi và Hạ Châm Ngôn chính thức bước vào cuộc sống chung thật sự.

Ngày ngày không biết xấu hổ.

Lúc đầu tôi còn thấy may vì không cần lên Tiểu Hồng Thư mua đồ dùng cho nữ nữa.

Em trai thật hữu dụng.

Thể lực tốt, ngoại hình đẹp, cơ bụng cũng đẹp.

Hận không thể ngày nào cũng nằm trên người anh hít hà.

Nhưng rất nhanh, tôi liền ăn không tiêu.

Trời ạ, sức lực của người trẻ bây giờ tốt quá rồi.

Gần như không có lúc nào ngơi nghỉ.

"Hạ Châm Ngôn, dù gì cũng phải có chừng mực chứ, cậu đây là trút hết hàng tồn bao nhiêu năm lên người tôi hả?"

"Có phải chị không biết đâu?" Anh siết chặt eo tôi, giọng khàn khàn: "Hai mươi hai năm."

Đi-ên rồi, đi-ê-n mất rồi.

Tôi chưa từng mong mỏi một vị thân thích ghé thăm như bây giờ.

(*Quần dài màu xám: loại quần này con trai mặc khá "lộ".

*Vị thân thích: dì cả, ý là ngóng chờ dì cả đến để tạm dừng thời kỳ đầu cuồng nhiệt.)
 
Vi Ân - Lâm Loan Loan
Chương 31: Chương 31



39.

Sáng sớm, tôi vừa xuống lầu thì đột nhiên thấy một chú trung niên tầm năm mươi tuổi trong phòng khách.

Tôi giật mình, suýt thì hét lên.

"Cô Vi Ân?"

Tôi ngơ ngác nhìn ông ấy: “Chú là?"

Ông ấy cung kính nói: "Tôi họ Vương, cháu có thể gọi tôi là chú Vương."

Rất nhanh, tôi liền biết chú Vương là quản gia của nhà họ Hạ.

Dạo trước, ông nội của Hạ Châm Ngôn sang nước ngoài làm phẫu thuật, chú Vương đi theo chăm sóc, sáng nay mới trở về.

Lúc ăn sáng.

Chú Vương: "Cậu Ngôn, chủ tịch nói dựa theo ước hẹn trước đó của hai người, tháng sau cậu sẽ chính thức đến công ty làm việc."

Hạ Châm Ngôn gật đầu.

"Cháu biết, chú Vương, ông nội cháu khoẻ không?"

"Sức khoẻ của chủ tịch vẫn ổn, dự kiến cuối tháng sau sẽ về nước."

Tháng sau Hạ Châm Ngôn sẽ làm việc ở tập đoàn Hạ thị?

Nên là...

"Đúng rồi, chú Vương, lúc cuối năm Hạ thị đăng tin tuyển dụng, chú nói với phòng tài chính một tiếng, bảo họ năm nay xét thêm một suất nữa."

Hu hu.

Vậy mà anh vẫn nhớ rõ chuyện này.

Còn biết tôi học ngành tài chính nữa.

"Thêm một suất?"

"Phải."

Ánh mắt chú Vương dừng lại trên người tôi một lát, rất nhanh hiểu ra.

"Thêm một suất không có vấn đề gì, nhưng cậu Ngôn, theo tôi được biết, Hạ thị không cho phép yêu đương công sở đâu."

Hả?

Không thể nào.

Hạ Châm Ngôn rõ ràng cũng hơi bất ngờ: "Có quy định này à?"

"Đúng vậy, cậu Ngôn."

Phải làm sao đây?

Giữa bạn trai và công việc, cái nào nặng cái nào nhẹ?

Tập đoàn Hạ thị đấy, đó chính là bạch nguyệt quang trong lòng biết bao nhiêu người đi xin việc.

Cuối tuần nghỉ hai ngày, bảy loại bảo hiểm một khoản hưu trí, lương một năm khởi điểm hai mươi vạn.

Nếu có thể nhận tôi vào làm, hình như bạn trai cũng không quá quan trọng đâu.

"Chị đang nghĩ gì thế?"

Hạ Châm Ngôn đột nhiên hỏi tôi, ánh mắt đầy ẩn ý.

"Không nghĩ gì cả." Tôi hoàn hồn, theo thói quen nở nụ cười.

"Ồ, nhìn dáng vẻ háo hức của chị, còn tưởng chị đang định chia tay với tôi cơ.”



Sao anh đoán chuẩn vậy nhỉ?

40.

Thứ hai, tôi chính thức làm thủ tục nhận việc tại Hạ thị, trở thành một trợ lý kế toán nho nhỏ trong phòng tài chính.

Hạ Châm Ngôn thì vào phòng pháp chế.

Chúng tôi bắt đầu những ngày đi từ chín giờ sáng, về lúc năm giờ chiều.

Buổi sáng cùng nhau đi làm, buổi tối trở về cùng nhau dắt chó đi dạo.

Cuộc sống trôi qua bình lặng, nhưng tôi lại rất mãn nguyện.

Điểm duy nhất không tốt chính là, công ty quá gần nhà họ Giang, khiến tôi thường xuyên phải chạm mặt Giang Hoài.

Hơn nữa, tần suất anh ta xuất hiện xung quanh tôi ngày càng cao, có khi một tuần gặp đến bốn, năm lần.

Hôm nay, tại cửa hàng tiện lợi trong tiểu khu, tôi dắt Thái Tử đi mua nước.

Chưa tới một phút, Giang Hoài cũng bước vào.

Tôi coi như không thấy anh ta, quét mã thanh toán xong định rời đi.

"Vi Ân." Anh ta gọi tôi, ánh mắt sâu thẳm: "Dạo này em thế nào?"

Tôi cảm thấy anh ta đang cố bắt chuyện.

"Khá tốt."

"Em tìm được việc chưa? Tôi nghe dì Tống nói dạo này em đang tìm việc, hay là để tôi nói với ba tôi..."

"Tôi đi làm rồi, ở Hạ thị."

Giang Hoài ngây người nhìn tôi.

Dù sao cũng chẳng có gì để nói, tôi xoay người rời đi, lại đột nhiên bị anh ta kéo lại.

"Xóa WeChat của tôi, chặn số điện thoại của tôi, bây giờ còn hẹn hò với Hạ Châm Ngôn ngay dưới mắt tôi. Tống Vi Ân, em nhất định phải đối xử với tôi như vậy sao?"

Anh ta k-h-ùng hả?

"Giang Hoài, chúng ta đã chia tay từ lâu rồi."

Anh ta sững lại, trông như thất hồn lạc phách.

"Phải, chúng ta đã chia tay từ lâu. Tôi cũng không biết sao lại thế này, nhưng trong lòng tôi luôn thấy trống rỗng, luôn nhớ về khoảng thời gian chúng ta sống trên đảo Bắc Nha. Tôi thậm chí còn bắt đầu oán trách vì sao Mễ Lộ lại quay về.

Tống Vi Ân, em có từng thật lòng thích tôi chưa? Vì sao mới chia tay có hai tháng, em không những không buồn khổ mà còn lao vào mối quan hệ mới nhanh như vậy được?"

Tôi cạn lời.

Kiểu suy nghĩ gì vậy?

Nếu sau chia tay tôi sống khổ sở, chật vật, có khi anh ta đã vừa nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại vừa tình tứ với Trần Mễ Lộ.

Xin lỗi nhé, làm anh thất vọng rồi.

Tôi bình tĩnh đẩy Giang Hoài ra, giọng lạnh nhạt.

"Anh thế nào là chuyện của anh, không cần nói với tôi, tôi không có hứng thú. Vậy nhé."
 
Vi Ân - Lâm Loan Loan
Chương 32: Chương 32



41.

Hai ngày sau, vừa tan làm, tôi đột nhiên nhận được cuộc gọi của quản gia Lý.

"Tống Vi Ân, cháu qua đây đi."

Nếu không có chuyện gì quan trọng, chắc chắn quản gia Lý sẽ không gọi cho tôi.

Chẳng lẽ là mẹ có chuyện?

"Làm sao vậy?"

Hạ Châm Ngôn đang lái xe, thấy sắc mặt tôi không ổn, anh lập tức tấp vào lề.

"Không sao, đừng dừng xe, tôi phải đến nhà họ Giang."

Nghe vậy, Hạ Châm Ngôn không hỏi gì thêm, chỉ gật đầu nói:

"Anh đi cùng em."

Vừa bước vào sảnh chính biệt thự nhà họ Giang, tôi đã nghe thấy tiếng cãi vã.

Tuy đã nhiều năm không gặp, tôi vẫn lập tức nhận ra ngay bà già tóc bạc đang la lối khóc lóc trong phòng khách.

Đó là bà nội của tôi, mẹ chồng của mẹ tôi.

Lúc này, một tay bà ta đang túm tóc mẹ, tay còn lại không ngừng đ-ấm vào đầu mẹ.

Giang Hoài, quản gia Lý và những người khác muốn vào can, nhưng lại bị bảy, tám gã đàn ông dáng vẻ l-ưu manh chặn lại.

Người đàn ông trung niên đứng đầu ngang ngược quát lớn:

"Đây là chuyện nhà chúng tôi, người ngoài đừng có xen vào. Mẹ chồng dạy dỗ con dâu là chuyện đương nhiên."

Mụ già đó vừa đ-ấm vào đầu mẹ tôi, vừa gào lên như khóc tang.

"Mày sinh là người nhà họ Trương bọn tao, c-h-ế-t cũng phải làm ma nhà họ Trương, mày tưởng mày thoát được chắc?

Im lặng bỏ đi suốt bao năm trời, tao còn tưởng mày có tiền đồ gì, vậy mà lại chạy đi làm osin cho người ta, mặt mũi nhà họ Trần chúng tao bị mày làm mất rồi.

Đúng là nghiệt chướng! Tao phải đ-ánh c-h-ế-t con đ-ĩ bất hiếu như mày!"

Tôi tức đến cả người phát run.

Những ký ức năm xưa đột nhiên ùa về.

Mẹ bị cả nhà chồng ép đến đường cùng, chỉ biết khóc lóc tuyệt vọng.

Bà nội thì chua ngoa, ngang ngược, còn các bác, các chú thì hùa nhau c-ắn nu-ốt tài sản của mẹ con tôi.

Xúc động muốn g-i-e-t người bùng lên trong đầu.

Tôi lao đến, cắn mạnh vào cổ tay mụ già đó.

Cắn thật á-c, cắn c-h-ế-t bà ta cũng được.

"Á!"

Mụ già rú lên đau đớn, lập tức buông mẹ tôi ra.

Bà ta kinh hãi nhìn tôi, lớn tiếng c-h-ửi rủa.

"Muốn c-h-ế-t à, con nhãi ranh từ đâu ra, phát đ-i-ê-n cái gì vậy?"

Mắng đến giữa chừng, bà ta đột nhiên dừng lại, quan sát gương mặt tôi, rồi lộ ra vẻ bừng tỉnh.

"Hừ! Hóa ra là cái thứ con gái lỗ vốn mày! Hai mẹ con mày cũng biết hưởng phúc đấy, trốn ở đây bao nhiêu năm, bọn tao phô trương tới đón thế này coi như nể mặt chúng mày rồi. Mau thu dọn đồ đạc, đi theo bọn tao!"

Mẹ vội nhào đến chắn trước mặt tôi, ra sức lắc đầu.

Mụ già đó hung hăng đẩy mẹ tôi ra, trong mắt đầy khinh bỉ.

"Nhìn cái thứ xúi quẩy này là tao đã bực mình rồi! Nhân lúc tao còn nói chuyện tử tế thì mau thu dọn đồ đạc rồi đi theo tao!"

Tôi chắn trước mẹ mình, hận đến nghiến răng.

"Đồ già như bà mới là thứ xúi quẩy, bà với ba thằng con trai ham ăn biếng làm của bà đều là thứ xúi quẩy! Cút, cút hết đi cho tôi!"

Bà ta run rẩy chỉ vào tôi.

"Con nhãi t-h-ối tha, mày nói cái gì?"

"Tôi nói, bốn người các người, từ đâu đến thì cút về đó! Vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi và mẹ tôi nữa!"

"Được lắm! Con nhãi c-h-ế-t tiệt phản tổ quên tông này! Ngay cả bà nội mà cũng không nhận à? Đại Trụ, Nhị Trụ, Tiểu Tứ, lôi hai mẹ con nó về cho tao! Đúng là lật trời rồi!"

Vừa dứt lời, ba người đàn ông trung niên đó như hung thần ác sát tiến về phía hai mẹ con tôi.

Cảnh tượng quen thuộc làm tâm trí tôi sụp đổ.

Hình ảnh trước mắt mình dần trùng khớp với hình ảnh trong đầu.

Năm tôi còn nhỏ, ba vừa qua đời, để chiếm tiền đền bù, chiếm nhà và ruộng đất của chúng tôi, bọn họ đã đ-ánh đuổi mẹ con tôi khỏi nhà như thế.

Chuyện đó đã trở thành cơn ác mộng ám ảnh tôi suốt nửa đời.

Tai tôi ù đi, m.á.u trong người như chảy ngược, toàn thân run rẩy dữ dội.

Không đợi ai phản ứng, tôi lao thẳng vào bếp, vớ lấy một con d.a.o chặt.

"Để tôi xem ai dám đụng vào mẹ tôi! Tới đi! Cùng lắm là c-h-ế-t!"

Dù có ngồi tù, dù phải trả giá thế nào, bất luận kẻ nào dám đụng vào mẹ tôi, tôi sẽ ch-é-m kẻ đó trước, rồi lại ch-é-m mụ già đó!

"Chị, bình tĩnh."

Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai tôi.

Ngay sau đó, bàn tay trầm ổn, vững vàng nắm lấy cổ tay tôi.

"Đừng sợ, có tôi ở đây, bọn chúng tuyệt đối không làm gì được chị."

Tôi ngơ ngẩn nhìn Hạ Châm Ngôn.

"Ngoan, đưa d.a.o cho tôi, chú Vương sắp đến rồi."

Tôi ngẩn người nhìn anh rút con d.a.o khỏi tay mình.

"Cậu Hạ, chuyện của nhà người khác, cậu xen vào không tốt lắm đâu."

Người nói là Trần Mễ Lộ.

Cô ta đứng trên cầu thang dẫn lên lầu, khoanh tay, hứng thú quan sát chuyện diễn ra phía dưới.

Hạ Châm Ngôn liếc cô ta một cái.

"Vậy nên các người cứ đứng khoanh tay nhìn như vậy?"

"Bà à, đây là bạn trai của Tống Vi Ân, xem ra hôm nay bà muốn đưa cô ta đi e là không dễ đâu."

Câu nói của Trần Mễ Lộ thành công làm ánh mắt của mụ già và ba gã đàn ông tập trung lên người Hạ Châm Ngôn.

Bọn họ lộ vẻ tham lam đánh giá anh.

Từ đầu đến chân, từ quần áo, giày dép cho đến đồng hồ, kẹp cà vạt.

Dù bọn họ không hề biết đó là thương hiệu gì.

"Mày là bạn trai của con nhãi này? Đã đến bước nào rồi?"

Bà ta hắng giọng, ra vẻ bề trên.

"Bà à, bọn họ đã sống chung từ lâu rồi." Trần Mễ Lộ vui sướng giải đáp giúp bà ta.

"Thứ không biết liêm sỉ! Đúng là mẹ nào con nấy! Cậu thanh niên, nếu đã ngủ với cháu gái tao rồi thì chúng ta bàn chuyện sính lễ đi!"

Tiếng bước chân dồn dập truyền đến.

Chú Vương vội vàng tiến vào, lau mồ hôi trên trán.

"Cậu Ngôn, cậu gấp gáp gọi tôi qua có chuyện gì vậy?"

Hạ Châm Ngôn nắm tay tôi.

"Chị, chúng ta đưa dì đi thu dọn đồ đạc, chuyện ở đây cứ giao cho chú Vương."

Mẹ do dự nhìn tôi.

Sau vụ náo loạn hôm nay, bà quả thực không tiện tiếp tục làm việc ở đây nữa.

Cũng tốt.

"Đi thôi mẹ."

Thấy chúng tôi định đi, mụ già kia lập tức sốt ruột.

"Thu dọn đồ đạc đi đâu? Ngoài theo bọn tao về quê, chúng mày không được đi đâu hết!"

"Không phải muốn bàn chuyện sính lễ sao? Cứ nói với quản gia của tôi đi."

Giọng Hạ Châm Ngôn lười biếng, nhàn nhã.



Lần trước khi rời khỏi nhà họ Giang, tôi đã chuyển phần lớn đồ đạc đi.

Lần này chỉ cần thu dọn hành lý của mẹ là được.

Tôi mở vali, vừa định dọn đồ thì dì Hồ làm chung với mẹ đột nhiên đi đến, áy náy nhìn mẹ con tôi.

"Chị Tống, Vi Ân, xin lỗi, đều là lỗi của tôi."

Tôi không hiểu gì.

Mẹ tôi cũng hoang mang.

Dì Hồ vô cùng hối hận, thậm chí còn tát vào mặt mình.

"Tất cả là tại tôi! Trước đây cứ hay dùng giọng địa phương nói chuyện với chị Tống... Chắc Trần Mễ Lộ đã nghe được.

Cô ta mới hỏi tôi với chị Tống có phải đồng hương không, còn liên tục dò hỏi chuyện của hai người, tôi không ngờ cô ta lại làm vậy... Đều tại tôi, miệng không kín kẽ!

Cô ta hỏi quê tôi ở đâu, tôi cũng lỡ miệng nói hết cho cô ta nghe."

Dì Hồ là đồng hương với mẹ tôi, cũng là bạn thân của mẹ.

Mấy năm trước, dì ấy bị chồng bạo hành, không chịu nổi nữa, phải trải qua muôn vàn khó khăn dì ấy mới ly hôn được.

Sau khi ly hôn, dì ấy tìm đủ cách liên lạc với mẹ, nhờ bà tìm giúp công việc trên thành phố.

Mẹ đã giới thiệu dì ấy vào làm ở nhà họ Giang, từ đó cuộc sống mới ổn định lại.

Vừa rồi tôi còn thắc mắc, mẹ con tôi đã cắt đứt quan hệ với nhà bà nội mười sáu năm, sao bọn họ có thể tìm ra nhanh như vậy.

Thì ra, tất cả đều là do Trần Mễ Lộ giở trò.
 
Vi Ân - Lâm Loan Loan
Chương 33: Chương 33



42.

Tôi lao ra phòng khách, Trần Mễ Lộ rõ ràng e sợ thiên hạ không loạn, cô ta đang châm ngòi kích động mụ già kia.

"Bà còn chưa biết đúng không? Thời gian trước dì Giang đã tặng cháu gái bà một căn biệt thự ven biển, trị giá những hai ngàn vạn đấy."

Mụ già và ba gã con trai vừa nghe vậy, mắt sáng rực lên như lũ linh cẩu đánh hơi được mùi.

Bọn họ ghé đầu bàn bạc chốc lát, rồi mặt dày quay sang nói với chú Vương.

"Nhà này đã cho hai mẹ con nó một căn biệt thự đúng không? Vậy thế này đi, căn nhà quy đổi thành hai ngàn vạn tiền mặt, cộng thêm sính lễ năm trăm vạn, từ nay về sau chúng tôi không còn dây dưa gì với hai mẹ con kia nữa.”

"Đã thích tiền như vậy, thì các người đi c-h-ế-t hết đi, tôi đốt cho các người cho nhanh."

Nghe tôi nguyền r-ủa, mụ già tức muốn hộc m-á-u.

"Con tiểu tiện nhân này, mày cứ chờ đó, về quê tao sẽ dạy dỗ lại mày!"

Tôi cười lạnh.

"Tôi họ Tống, chẳng có chút quan hệ nào với nhà họ Trương thối nát các người.

Mười sáu năm trước, các người muốn độc ch-iếm tiền bồi thường t-ử vong của ba tôi, muốn c-ướp nhà cửa ruộng vườn của chúng tôi, nên đã tự tuyên bố cắt đứt quan hệ với hai mẹ con tôi trước mặt cả làng. Các người quên rồi sao?"

Mụ già bị tôi nói cho á khẩu, nhất thời chưa nghĩ ra lời m-ắng lại.

"Tống Vi Ân, dù sao cũng là bà nội ruột của mình, cô nói chuyện khiến người ngoài như bọn tôi nghe cũng thấy tim giá lạnh đấy."

Trần Mễ Lộ lại tự diễn rồi.

Tôi bước đến trước mặt cô ta.

Cả hai giằng co.

Trần Mễ Lộ cười đắc ý.

"Cô tưởng tôi sẽ để cô đánh không mình hai cái tát à? Tống Vi Ân, đây chính là cái giá của việc chọc vào tôi!"

"Cô thích lo chuyện bao đồng đúng không? Vừa hay, tôi cũng là người thích hóng hớt lắm."

Tôi lấy điện thoại, mở khóa màn hình.

Chọn ra vài bức hình và video trong bộ sưu tập, đưa cho cô ta xem.

Không chút để ý nhìn lướt qua, rồi sắc mặt Trần Mễ Lộ chợt trắng bệch.

Giọng nói cũng thay đổi.

"Cô… sao cô?"

"Thật không ngờ, cô Trần mất tích ba năm, hóa ra là sang nước ngoài sinh con trai, mà còn là một đứa con lai da đen nữa. Giang Hoài có biết không?”

Trần Mễ Lộ hoảng loạn nhìn về phía Giang Hoài, vội vàng hạ giọng.

"Tống Vi Ân, nếu em dám để người thứ ba biết chuyện này, tôi thề…"

Chưa đợi cô ta nói xong, tôi đã gửi ảnh và video vào mấy nhóm chat.

Trần Mễ Lộ kinh hãi nhìn tôi, không tin vào mắt mình.

"Cô làm gì?"

“Cô nói không thể để người thứ ba biết, vậy chắc không ngại để người thứ tư, thứ năm, thứ sáu biết chứ?"

Cô ta thét lên, hoảng loạn lùi về sau hai bước, ngã ngồi xuống đất.

Hạ Châm Ngôn đẩy vali đi đến: "Chị, đi được chưa?"

Tôi gật đầu.

"Đi được rồi."

"Đứng lại! Sính lễ thì có thể bỏ qua, nhưng hai ngàn vạn không được thiếu một xu! Bằng không, ai cũng đừng nghĩ rời đi!"

Mụ già ra lệnh, ba gã con trai của bà ta và đám lưu manh hỗ trợ lập tức bao vây xung quanh.

"Chú Vương, nơi này giao cho chú."

"Cậu Ngôn, cậu cứ đi trước, tôi sẽ đến ngay."

Tôi nhìn Hạ Châm Ngôn, có chút không dám tin anh lại để một ông chú gần năm mươi tuổi ở lại giải quyết đám người này.

Như thể nhìn thấu suy nghĩ của tôi, anh không nhịn được lên tiếng:

"Yên tâm đi, mấy đám lâu la này còn không đủ cho chú Vương làm nóng người ấy."

Thấy chúng tôi sắp rời đi, Giang Hoài hoảng hốt lao đến, giữ chặt cổ tay tôi.

"Tống Vi Ân, em với dì Tống định đi đâu?"

"Giang Hoài, mẹ tôi không tiện ở lại đây làm việc nữa. Xin lỗi, tôi sẽ gọi điện giải thích với bà Giang sau."

"Không được!"

Anh ta hoảng loạn, siết chặt cổ tay tôi hơn.

"Tôi đã báo cảnh sát, họ sẽ đến ngay, mấy người kia không thể làm gì mẹ con em đâu, hai người hoàn toàn không cần phải đi!"

Rõ ràng anh ta có rất nhiều thời gian để báo cảnh sát, nhưng lại cố tình đợi đến lúc này mới làm.

Nhất Hào Công Quán được quản lý nghiêm ngặt, bất kỳ khách lạ nào muốn vào cũngphải đăng ký thông tin, kiểm tra kỹ lưỡng từ đầu đến chân, hơn nữa còn cần sự đồng ý và chữ ký của chủ nhà.

Nói cách khác, nếu không có sự cho phép của Giang Hoài, người bên ngoài vốn dĩ không thể nào vào được khu này.

Chứ đừng nói đến chuyện ngang nhiên xông vào tận phòng khách nhà họ Giang.

"Dù anh có báo cảnh sát hay không, mẹ tôi cũng sẽ không tiếp tục ở lại nhà họ Giang nữa."

Giang Hoài nhìn tôi, dáng vẻ không thể tin nổi, sắc mặt tái nhợt, như một phạm nhân vừa nghe tòa tuyên án tử hình.
 
Vi Ân - Lâm Loan Loan
Chương 34: Chương 34



43.

Tôi dẫn mẹ đến tòa 26, tạm thời đặt hành lý của bà trong phòng tôi.

Vừa quay đầu, tôi phát hiện ánh mắt mẹ đang dừng lại trên giường.

Ở đó có một chiếc áo sơ mi nam.

Sáng nay, Hạ Châm Ngôn cầm hai chiếc áo sơ mi một xanh một xám, bảo tôi chọn cái đẹp hơn.

Tôi chỉ đại một cái, anh lại quấn lấy đòi tôi thắt cà vạt giúp anh.

Hai người từ hô hấp hôn hít đến cãi cọ ầm ĩ, đùa giỡn một hồi lâu mới xuống lầu.

Chắc là anh quên cất đi.

Tai tôi nóng lên, vội vàng nhặt áo lên nhét vào tủ quần áo ở bên cạnh.

Có vẻ mẹ cũng hơi ngượng ngùng, dùng ký hiệu hỏi tôi vài câu, một lúc lâu sau mới lại hỏi:

"Bọn con đang quen nhau à?"

Tình huống này không thể chối cãi, tôi đành thành thật thừa nhận.

Tiếp theo, tất nhiên là một loạt câu hỏi như "Bao nhiêu tuổi?", "Ở đâu?", "Làm nghề gì?"...

"Vừa tốt nghiệp, là người bản địa, cùng công ty với con."

Mẹ hơi ngạc nhiên: "Con tìm được việc rồi à?"

"Vâng, ở tập đoàn Hạ thị, đãi ngộ rất tốt, được nghỉ hai ngày cuối tuần, có bảy loại bảo hiểm một loại hưu trí, lương cũng khá ổn."

Dường như mẹ không tin, liên tục hỏi lại tôi.

"Thật không? Con thật sự tìm được việc rồi? Có ngày nghỉ, còn được mua bảo hiểm?"

Tôi bật cười, lấy thẻ nhân viên và thẻ ra vào công ty từ trong túi xách ra.

Bà cầm lấy, nhìn chằm chằm dòng chữ trên thẻ nhân viên "Phòng tài chính, Tống Vi Ân", cuối cùng lộ ra nụ cười vui sướng, mãn nguyện.

Bà giơ tay xoa nhẹ đầu tôi, sau đó còn giơ ngón tay cái.

"Mẹ."

Tôi ôm lấy bà, nhẹ giọng nói: "Con bắt đầu đi làm rồi, sau này mẹ không cần vất vả như vậy nữa, con sẽ mua một căn hộ hai phòng ngủ, chỉ hai mẹ con mình ở có được không? Mẹ chỉ việc ở nhà xem TV, chơi game, nấu cơm chờ con về."

Mẹ ôm tôi, nhẹ nhàng vỗ về lưng tôi.

Một lúc lâu sau, mới đáp: "Con đừng lo cho mẹ, cứ tập trung vào công việc của mình là được. Mẹ vẫn có thể ra ngoài tìm việc làm, tiền nhiều hay ít không quan trọng, đợi hai năm nữa con kết hôn sinh con, mẹ sẽ giúp con chăm cháu."

Tôi thở dài.

Rõ ràng còn chưa tới hai mươi lăm, nhưng trong mắt mẹ, dường như tôi đã là một bà cô già, lúc nào cũng nhắc đến chuyện này.

Chuyện kết hôn sinh con đối với tôi còn quá xa vời.

Tôi không dám mơ tưởng mình có thể kết hôn với Hạ Châm Ngôn.

Huống chi, bản thân anh vẫn còn là một đứa trẻ mà.

44.

Sắp xếp cho mẹ xong, tôi đi xuống lầu.

"Dì thế nào rồi?" Hạ Châm Ngôn hỏi tôi.

"Đã bình tĩnh hơn nhiều rồi, hôm nay cảm ơn cậu."

"Cảm ơn tôi chuyện gì?"

"Chuyện của Trần Mễ Lộ."

Lúc dọn ra khỏi nhà họ Giang, tôi lo với tính cách có thù tất báo của Trần Mễ Lộ, nếu sau này cô ta gả cho Giang Hoài, chắc chắn mẹ tôi sẽ không có ngày yên ổn.

Nhưng nếu khuyên mẹ nghỉ việc vì một chuyện chưa xảy ra, bà sẽ không đồng ý.

Biết nỗi lo của tôi, Hạ Châm Ngôn lại cảm thấy đây chỉ là chuyện rất nhỏ.

"Chuyện này có gì mà phải lo, cứ giao cho anh."

Hai tuần sau, anh gửi cho tôi một vài bức ảnh và video.

Tôi khiếp sợ đương trường.

Thì ra, để tôi không bị Trần Mễ Lộ uy h**p, Hạ Châm Ngôn đã nhờ chú Vương sai người điều tra cô ta.

Ở nước ngoài, Trần Mễ Lộ từng hẹn hò với một bạn trai người Pháp, ba năm trước cũng chính vì anh ta mà cô ta chia tay Giang Hoài.

Nghe nói người đàn ông đó không chỉ cực kỳ đẹp trai mà điều kiện cũng rất tốt, nhà anh ta kinh doanh mỹ phẩm và nước hoa tại châu Âu.

Cả hai từng bàn chuyện kết hôn.

Bước ngoặt xảy ra khi Trần Mễ Lộ sinh con.

Cô ta sinh ra một đứa bé da đen.

Rõ ràng, cô ta đã ngoại tình.

Người đàn ông Pháp tức giận, lập tức chia tay cô ta.

Thời gian Trần Mễ Lộ ở cữ là do bảo mẫu trong nhà đến chăm sóc.

Nhà họ Trần giấu kín chuyện này, phong tỏa toàn bộ thông tin.

Sinh con xong không lâu, họ đón Trần Mễ Lộ về nước, còn đứa trẻ bị bỏ lại nước ngoài, giao cho một bảo mẫu lo.

Dù đang nắm trong tay thông tin chấn động như vậy, tôi vẫn không muốn xé rách mặt với Trần Mễ Lộ.

Chỉ nghĩ lỡ sau này cô ta gả vào nhà họ Giang mà quá đáng với mẹ tôi, tôi còn có cái để khống chế cô ta.

Không ngờ hôm nay lại bị phanh phui theo cách này.

Hạ Châm Ngôn thở dài, vuốt nhẹ má tôi an ủi.

"Có gì mà cảm ơn, tôi cũng có giúp được gì đâu, không phải dì vẫn bị đám người bà nội em bắt nạt mà?"

"Sao lại không giúp được gì? Ít nhất cậu đã giúp tôi phản kích lại Trần Mễ Lộ, hơn nữa, chẳng phải cậu còn để chú Vương ở lại giải quyết hậu quả giúp tôi đó thôi."

Nghĩ đến đây, tôi chủ động hôn lên môi anh.

"Cảm ơn cậu, bé cưng."

Hạ Châm Ngôn sửng sốt, vành tai ửng đỏ.

"Bé cưng?"

"Sao, cậu không thích cách gọi này à? Được rồi, tôi không gọi nữa."

"Ai nói tôi không thích? Tôi muốn làm bé cưng của chị cả đời cơ. Khụ khụ… Chị, tối nay chúng ta còn được ngủ cùng nhau không?"

Hạ Châm Ngôn bắt đầu làm nũng.

Ặc.

Mẹ tôi đang ở đây, tôi cũng không làm dám quá.

"Đợi mẹ tôi ngủ rồi xem thử."

Anh ngầm hiểu, đặt nụ hôn khẽ lên môi tôi.

"Rõ, dù muộn thế nào tôi cũng đợi chị."
 
Vi Ân - Lâm Loan Loan
Chương 35: Chương 35



45.

Tối hôm sau, tôi và Hạ Châm Ngôn tan tầm về nhà, bất ngờ thấy mẹ tôi và chú Vương đang nấu ăn trong bếp.

Trên đảo bếp chất đầy nguyên liệu, hải sản, thịt các loại cùng với rau củ và trái cây.

Hơn nữa, làm tôi ngạc nhiên chính là chú Vương biết ngôn ngữ ký hiệu.

Thế nên chú ấy hoàn toàn có thể giao tiếp với mẹ tôi mà không gặp trở ngại.

Thấy chúng tôi về, chú Vương vui vẻ.

"Cậu Ngôn, cậu về rồi. Mẹ của cô Vi Ân nấu món canh gà hầm dừa ngon lắm, đúng là mỹ vị nhân gian, ngon muốn rớt lưỡi, tối nay cậu nhất định phải thử đấy!"

"Thật à?" Hạ Châm Ngôn nghe cũng thấy thèm: "Cháu muốn thử luôn!"

Hai phút sau.

"Tay nghề nấu ăn của chị thực sự học từ dì Tống à? Sao chênh lệch, một trời một đất quá vậy.”

Tôi: "…"

Hạ Châm Ngôn: "Chú Vương, cho cháu một chén nữa, à không, hai chén!"

Tôi tò mò, nhỏ giọng hỏi Hạ Châm Ngôn.

"Chú Vương vừa biết ngôn ngữ ký hiệu, lại còn giỏi đ-ánh nhau, trước đây chú ấy làm gì vậy?"

"Đặc công, nhưng xuất ngũ nhiều năm rồi."

Ồ, thì ra là thế.

Từ hôm đó trở đi, ngày nào về nhà tôi cũng thấy cảnh chú Vương và mẹ cùng nấu nướng trong bếp.

Mà người được lợi lại là tôi và Hạ Châm Ngôn, không cần ra ngoài vẫn có thể ăn đủ loại món ngon.

"Chị có thấy chú Vương với dì Tống rất xứng đôi không?"

"Khụ khụ khụ khụ khụ…"

Tôi lườm Hạ Châm Ngôn: "Cậu nói linh tinh gì vậy?"

"Linh tinh chỗ nào? Chú Vương rất tốt mà, diện mạo đoan chính, dáng người rắn rỏi, không bụng bia, tính cách cũng tốt, tôi thấy chú ấy thật sự rất hợp với mẹ chị đó."

Lời của Hạ Châm Ngôn khiến tôi cảnh giác.

Tôi định thuê một căn hộ hai phòng ngủ ở gần đây cho mẹ dọn qua, nhưng rồi lại bắt gặp mụ già cùng và mấy người con trai của bà ta loanh quanh ở ngoài tiểu khu Nhất Hào Công Quán.

Dường như bọn họ vẫn chưa chịu từ bỏ ý định.

Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ đành thôi.

Mẹ ở lại khu này, bên cạnh có chú Vương vẫn an toàn hơn.

Chẳng lẽ chỉ mình tôi được yêu đương còn mẹ lại không?

Như vậy không khỏi quá ích kỷ.

Bà không chỉ là mẹ tôi, bà còn là chính bà nữa.

Hai ngày sau, tôi nhận được điện thoại từ bà Giang.

Dù trước đây tôi đã thề cả đời sẽ không đặt chân đến nhà họ Giang nữa.

Nhưng… đã phá lệ một lần rồi, vậy thì phá thêm lần nữa vậy.

Vả lại, tôi cũng muốn giải thích với bà ấy về chuyện của Trần Mễ Lộ.

Quản gia Lý dẫn tôi đến trước cửa phòng làm việc trên lầu hai.

Tôi nghe thấy bên trong có tiếng trò chuyện.

Vừa định lên tiếng, quản gia Lý đã lắc đầu: "Không sao, bà chủ bảo cháu cứ đợi ở đây."

“Chỉ là con không cam tâm, cô ấy nói dọn đi là dọn đi, chặn số điện thoại, WeChat của con, coi con như người xa lạ."

Hình như là giọng của Giang Hoài.

Bà Giang điềm nhiên đáp:

"Đây mới là cách chia tay đúng đắn. Con mong con bé phải làm thế nào? Quỳ xuống trước mặt con, khóc lóc van xin con đừng chia tay con bé sao? Nếu con bé thực sự làm vậy, con nghĩ con sẽ quay lại à? Giang Hoài, là con chủ động đề nghị chia tay."

Một lúc lâu sau, Giang Hoài đau khổ nói:

"Con hối hận rồi. Con hận Trần Mễ Lộ, hận cô ta năm xưa chia tay con, hận cô ta hiện tại khiến con trở thành trò cười của cả thành phố, càng hận cô ta làm con mất đi Tống Vi Ân."

Bà Giang cười lạnh:

"Không ngờ đứa con trai mẹ dốc lòng dạy dỗ, tỉ mỉ bồi dưỡng lại chẳng khác gì bao người đàn ông khác. Cái gì cũng muốn, được voi đòi tiên. Giờ con rơi vào tình cảnh này mẹ còn thấy rất xứng đáng.”

"Mẹ thực sự là mẹ của con à? Lúc này mẹ còn nói mấy lời mỉa mai đó nữa."

"Giang Hoài, con không còn là trẻ con nữa. Một người trưởng thành cần phải có năng lực phán đoán tối thiểu. Ngày Trần Mễ Lộ về nước tìm con tái hợp, lúc hai đứa hôn nhau ngoài vườn sao con không nói hận cô ta?"

"Mẹ… nhìn thấy?"

"Không chỉ mẹ thấy, Vi Ân cũng thấy."

"……"

"Vậy nên mẹ mới tặng con bé căn biệt thự trên đảo Bắc Nha coi như bù đắp. Ba năm con bé tận tình chăm sóc con, không dám rời nửa bước. Dù con có mù hay điếc cũng phải cảm nhận được tình yêu của con bé dành cho con chứ? Nó thích con nhiều năm như vậy, hoàn toàn không để ý sau này con sẽ thành ra thế nào. Dù con có mù cả đời, Tống Vi Ân vẫn sẽ ở bên con."

Tiếng nức nở của Giang Hoài vang lên.

“Còn con thì sao? Lúc Trần Mễ Lộ tìm con nối lại tình xưa, con thậm chí còn chưa nói chia tay với Vi Ân. Rõ ràng trước lúc lên máy bay con còn nói người đầu tiên con muốn nhìn thấy sau khi nhìn thấy là Tống Vi Ân. Giang Hoài, con không thấy mình nực cười sao?

Lúc mẹ nhìn thấy Vi Ân tận mắt chứng kiến con hôn Trần Mễ Lộ, mẹ đã biết giữa hai đứa không còn khả năng nào nữa.

Chỉ là mẹ không ngờ con lại tệ đến mức này. Khi Trần Mễ Lộ cho người đi tìm bà nội của Vi Ân, con dám nói là con hoàn toàn không biết gì sao? Đám người đó có thể ngang nhiên ra vào nhà chúng ta, gây chuyện với dì Tống, con dám nói con không có chút trách nhiệm nào không?"

Giang Hoài, sao con có thể trở nên tệ bạc đến thế? Dì Tống ở nhà ta suốt mười sáu năm, dì ấy đối xử với con như thế nào, trong lòng con không tự biết sao?"

Giang Hoài nghẹn ngào giải thích.

"Con chỉ muốn cô ấy bước vào nhà họ Giang. Lúc trước cô ấy thà thề độc cũng quyết dọn ra ngoài… Mẹ, con chỉ muốn cô ấy trở về, một lần nữa trở về bên con mà thôi."

"Con nghĩ chuyện đó có thể xảy ra à? Tống Vi Ân không phải kiểu người quay đầu ăn cỏ cũ. Đã bỏ lỡ thì chính là bỏ lỡ. Còn chuyện con trở thành trò cười của cả thành phố, một thời gian nữa mọi người cũng sẽ quên thôi.

Cuối tuần này, ba con hẹn viện trưởng Trịnh ăn cơm, cháu gái ông ấy cũng sẽ có mặt. Nếu không hài lòng, con có thể gặp thêm vài cô gái con nhà khác, dù sao cũng là liên hôn thôi. Cứ sống như vậy đi, mẹ và ba con cũng như thế cả.

Tất nhiên, con cũng có thể lựa chọn tiếp tục tìm kiếm tình yêu đích thực, dù mẹ không chắc con có còn tìm được không. Nhưng trên thế giới này, rất có thể sẽ không còn một Tống Vi Ân nào nữa, người có thể yêu con hết lòng, không chút toan tính vào lúc con ngập trong bóng tối."


 
Vi Ân - Lâm Loan Loan
Chương 36: Hoàn chính văn



46.

Không ngờ bà Giang lại đứng về phía tôi.

Tôi yên lặng đứng ngoài cửa rất lâu.

Mãi đến khi nghe thấy tiếng nắm cửa chuyển động, tôi mới theo phản xạ trốn vào phòng khách ở bên cạnh.

Đợi Giang Hoài xuống lầu rồi, tôi mới gõ cửa phòng làm việc.

Bà Giang đưa cho tôi một phong bì dày cộm, lúc này tôi mới hiểu mục đích bà gọi tôi đến.

Nhà họ Giang có thói quen phát lương bằng tiền mặt.

Nhưng độ dày này rõ ràng không bình thường.

Tôi do dự không biết có nên nhận không.

Bà Giang đặt phong bì vào tay tôi, áy náy hỏi.

"Vi Ân, mẹ cháu sao rồi?"

Tôi gật đầu: "Mẹ vẫn ổn ạ."

"Xin lỗi cháu, dì cũng không biết phải nói gì, chỉ có thể trách chính mình không dạy con trai cho tốt."

Người phụ nữ mạnh mẽ, giỏi giang, phóng khoáng bao năm nay, giờ phút này mang vẻ mặt áy náy và bất lực.

"Không sao đâu dì Giang, mọi chuyện đều đã qua rồi. Hy vọng việc mẹ cháu nghỉ việc đột ngột không gây bất tiện cho dì. Hơn nữa, cháu cũng muốn xin lỗi dì, chuyện của Trần Mễ Lộ không phải ý định ban đầu của cháu."

Hôm đó, khi tôi công khai những bức ảnh về đứa con bí mật của Trần Mễ Lộ ở nước ngoài, làm toàn bộ giới thượng lưu ở Thượng Hải chấn động.

Quá khứ của cô ta ở nước ngoài bị đào lên không sót một thứ gì.

Quan hệ bừa bãi, ngoại tình, con lai da đen… từng từ một đều đóng đinh cô ta lên cột nh-ục nh-ã.

Thậm chí, cổ phiếu công ty nhà cô ta cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Nếu không có gì bất ngờ, cả đời này Trần Mễ Lộ đừng mong tìm được một cậu thiếu gia nào ở Thượng Hải chịu cưới.

Mà Giang Hoài, với tư cách bạn trai cô ta, cũng trở thành đối tượng bị chế giễu trên diễn đàn.

Dù sao suýt nữa anh ta đã làm bố dượng bất đắc dĩ rồi.

Bà Giang lắc đầu.

"Có gì mà xin lỗi. Nếu cháu không tung chuyện đó ra, e rằng sau này chuyện còn khó giải quyết hơn. Thật ra, dì phải cảm ơn cháu mới đúng."

Khi rời đi, tôi cuối cùng cũng hỏi.

"Dì Giang, sao dì biết cháu đã thích Giang Hoài nhiều năm rồi?"

Ngay cả mẹ tôi cũng không biết.

Bà Giang nhìn tôi, mỉm cười, ánh mắt trong thoáng chốc có chút hoảng hốt.

"Đứa nhỏ ngốc, yêu một người không giấu được đâu. Là Giang Hoài không xứng với cháu. Dì rất ngưỡng mộ mẹ cháu, bà ấy đã nuôi dạy cháu rất tốt."

Tôi bỗng nghĩ, mười sáu năm trước, nếu không có câu nói của Giang Hoài, có lẽ bà Giang vẫn sẽ thu nhận tôi và mẹ.

Bà thực sự rất tốt, chính trực, lương thiện, cũng mạnh mẽ vô cùng.

47.

Nửa tháng sau, mẹ tôi về quê một chuyến.

Anh cả của mẹ, tức là bác của tôi, nhập viện vì bệnh nặng, nghe nói bệnh khá nghiêm trọng, mẹ muốn về thăm.

Bà đã mười sáu năm chưa quay lại, chỉ vì sợ gia đình bà nội sẽ gây rắc rối.

Chú Vương đề nghị làm vệ sĩ cho mẹ, cùng mẹ về quê.

Quả nhiên, ngay hôm sau họ về, cả nhà bà nội kéo đến nhà ngoại quậy phá.

Mục đích chỉ có một: đòi tiền.

Nào ngờ chưa được hai ngày, người bác cả bên nội của tôi lái xe đi đánh mạt chược, vì phanh bị hỏng mà lao xuống sườn núi, dẫn đến liệt hai chân.

Bác hai đi nhậu với bạn, tối về một mình trên đường vắng, sáng hôm sau bỗng nhiên phát điên.

Bác sĩ chẩn đoán do bị hoảng sợ quá độ.

Còn chú tư thì đi thuê phòng với bạn gái mới quen, kết quả bị chồng người ta bắt tại trận, bị đán-h vỡ đầu, nằm hôn mê trong bệnh viện.

Ba người con trai liên tiếp gặp chuyện, bà nội tôi kích động quá độ, rồi bị tai biến.

Rất nhanh sau đó, bà ta bị hai người con dâu đưa vào viện dưỡng lão.

Mẹ nhắn tin WeChat cho tôi, kích động đến mức dùng rất nhiều icon.

Cả màn hình chỉ có bốn chữ: "Không thể tin nổi."

Bà còn tưởng mọi chuyện là do "ác giả ác báo".

Nhất thời, chú Vương ở trong lòng tôi có thể sánh ngang với điệp viên 007.

Tôi không nhịn được dò hỏi quá khứ của ông ấy qua Hạ Châm Ngôn.

Hạ Châm Ngôn nói khoảng hai mươi năm trước, khi chú Vương vừa xuất ngũ, ông ấy có một người bạn gái tình cảm sâu đậm. Nghe nói khi sắp cưới thì cô gái ấy mắc bệnh hiểm nghèo, cần một khoản tiền lớn để phẫu thuật.

Chú Vương hỏi mượn ông nội Hạ Châm Ngôn hai trăm vạn, đáng tiếc cuối cùng vẫn không cứu được cô ấy.

Tiễn biệt người yêu xong, chú Vương đến nhà họ Hạ, tận tụy suốt hai mươi năm, đến giờ vẫn độc thân.

Tôi cảm thán:

"Ông ấy cũng giống mẹ tôi, từ khi ba tôi mất, mẹ vẫn luôn một mình. Bà nói bà không thể tìm được người nào tốt như ba, nên dứt khoát không tìm nữa.”

Hạ Châm Ngôn nhướng mày nhìn tôi, đột nhiên nói:

"Chị, có khi nào bọn họ đang yêu nhau không?"

“Chắc không phải đâu. Có lẽ chú Vương thấy chuyện bất bình, rút đ-ao tương trợ thôi. Một quân nhân xuất ngũ như chú ấy không thể chịu nổi cảnh một người phụ nữ yếu đuối bị đám ác ôn bắt nạt…"

"Nhưng nếu bọn họ thực sự đang yêu nhau, có khi nào sau này sẽ sinh cho chị một cậu em trai không?"

"Im đi, tôi muốn làm con một."

Anh ôm tôi, khóe môi khẽ nhếch lên.

"Thế… hay là chúng ta sinh một đứa?"

Tôi nhìn anh, hỏi một điều đã muốn hỏi từ lâu.

"Hạ Châm Ngôn, sao cậu thích tôi?"

"Muốn nghe nói thật?"

"Đương nhiên."

"Vì chân chị dài, da trắng, n.g.ự.c lại to…"

K-h-ốn kiếp.

Tôi không nhịn được cốc anh một cái.

"Á." Anh hít một hơi.

"Nghiêm túc chút đi."

"Tôi vốn rất nghiêm túc."

"Cậu thích tôi chỉ vì tôi xinh đẹp?"

"Chứ còn gì nữa?"

"Đừng nông cạn thế được không?"

"Vậy bạn trai cũ của chị thích chị vì điều gì?"

"Dù sao cũng không phải vì mấy cái cậu vừa nói. Lúc ở bên tôi, mắt anh ta còn chưa nhìn thấy."

Hạ Châm Ngôn cạn lời:

"Hai người lớn lên cùng nhau, anh ta có thể không biết chị trông thế nào chắc? Chị có thể nghi ngờ nhân phẩm của đám thiếu gia bọn tôi, nhưng không thể nghi ngờ gu thẩm mỹ của bọn tôi."

"Vậy có phải sau này tôi già đi, tình yêu của cậu cũng biến mất không?"

"Đợi chị già thì tôi cũng già rồi, sao người hết tình cảm không phải là chị?"

"Nói cũng phải."

Mắt Hạ Châm Ngôn lóe lên tia nguy hiểm: "Chị vừa nói gì?"

"Tôi có nói gì đâu."

Anh luồn ngón tay vào tóc tôi, những nụ hôn triền miên rơi xuống vành tai, như dòng điện tê dại lan khắp người, giọng nói khàn khàn theo đó vang lên bên tai:

"Nếu chị dám thay lòng, tôi sẽ dùng xích sắt trói chị lại, nhốt trong tầng hầm, mãi mãi không thấy ánh sáng mặt trời."

(Hoàn chính văn.)
 
Vi Ân - Lâm Loan Loan
Chương 37: Ngoại truyện



Ngoại truyện:

1.

Khi kỳ nghỉ hè chỉ còn một tháng, Giang Hân đề nghị đến đảo Bắc Nha chơi.

Theo lời cô ấy kể, hai năm trước lúc cô ấy đến đây lướt sóng đã tình cờ gặp một anh chàng đẹp trai tóc vàng mắt xanh.

Tiếc là lúc đó cô ấy còn chưa chia tay bạn trai cũ, nên không xin cách liên lạc.

Bây giờ chia tay rồi, cô ấy có thể đi tìm tình yêu đã bỏ lỡ.

Từ cuộc trò chuyện ngắn ngủi mười phút của hai năm trước, cô ấy biết hè nào anh chàng đó cũng đến đây lướt sóng trong nửa tháng.

Giang Hân quyết định thử vận may.

Hạ Châm Ngôn vốn không muốn đi, nhưng không c-ưỡ-ng lại được đám bạn rủ rê.

Bọn họ có sáu người, năm nam một nữ, đều là bạn từ nhỏ.

Bọn họ không đặt khách sạn trước, Giang Hân nói anh trai cô ấy có một căn biệt thự ở đó, dù sao cũng đủ chỗ ở.

Về Giang Hoài, Hạ Châm Ngôn không thân lắm, chỉ biết anh ta là anh họ của Giang Hân.

Hai năm trước, anh ta gặp tai nạn xe hơi, dẫn đến bị mù cả hai mắt.

Ở đó, lần đầu tiên anh gặp Tống Vi Ân.

Cô rất đẹp.

Là một vẻ đẹp tự nhiên, thậm chí trên mặt cũng không bôi phấn.

Khuôn mặt trái xoan, đôi môi nho nhỏ đỏ tươi.

Mắt to tròn rất hút hồn, mái tóc dài bồng bềnh xoăn nhẹ.

Làn da trắng lại mịn màng.

Nếu tính theo thang điểm mười, Hạ Châm Ngôn nghĩ cô phải đạt tám điểm.

Giang Hân nói Tống Vi Ân là bạn gái của anh họ cô ấy.

Có người còn cảm khái.

Vì dù gì chuyện Giang Hoài bị mù hai năm nay thì ai cũng biết.

Một cô gái xinh đẹp như vậy lại sẵn lòng ở lại bên cạnh anh ta.

Chứng tỏ đó là tình yêu đích thực.

Sau đó Giang Hân còn bổ sung thêm, sau khi Giang Hoài bị mù Tống Vi Ân mới ở bên anh ta.

Mẹ cô là người giúp việc trong nhà họ Giang, cô gần như lớn lên ở đó.

Mọi người lập tức vỡ lẽ.

Ra là một câu chuyện cẩu huyết về cô giúp việc yêu cậu thiếu gia nhà giàu.

Còn có phải là tình yêu đích thực hay không thì chưa biết.

2.

Trong kỳ nghỉ, Hạ Châm Ngôn thường dậy khá muộn, gần như phải mười giờ anh mới dậy.

Những người khác đã ra ngoài từ sớm.

May là vẫn để phần bữa sáng cho anh.

Nơi này thực sự không có gì vui, Hạ Châm Ngôn thà vùi mình trong phòng chơi game còn hơn.

Buồn ngủ thì xuống lầu pha một ly cà phê gì đó.

Một lần, khi anh xuống lầu, phát hiện đôi tình nhân kia đang xem phim trong phòng khách.

Vì dùng máy chiếu nên họ kéo kín rèm cửa, không gian tối đen.

Anh nhìn thấy rõ cô gái lười biếng cuộn mình trong lòng chàng trai, nhỏ giọng nói gì đó.

Vẻ mặt hờn dỗi.

Người đàn ông không nhìn thấy, dùng đầu ngón tay tỉ mỉ phác họa đường nét khuôn mặt của người yêu.

Tình cảm dâng trào, họ hôn nhau.

Như một cảnh trong phim thần tượng, mộng mơ và lãng mạn.

Hạ Châm Ngôn đứng trên cầu thang nhìn một lúc lâu, rồi xoay người lên lầu.

Anh chơi game một lát, rồi đột nhiên dừng lại.

Bật cười.

"Đúng là tình yêu đích thực."

3.

Từ đó về sau, không biết sao, ánh mắt của anh luôn vô thức dõi theo Tống Vi Ân.

Cô nuôi một con chó, tên là Bát Thiên Tuế.

Mỗi buổi chiều, bọn họ đều cùng nhau dắt chó đi dạo.

Anh đứng bên ban công, nhìn theo bóng lưng của họ.

Người đàn ông dắt chó, còn cô dắt anh ta.

Thỉnh thoảng, cô sẽ vào tiệm bên đường mua một cây kem.

Cô cắn một miếng, rồi đưa đến bên miệng người đàn ông.

Anh ta cũng cắn tượng trưng một miếng.

Trông cả hai rất bắt mắt, vì dù sao họ cũng là một cặp tình nhân rất đẹp.

Nhất là khi người đàn ông còn bị mù.

Có lần, một nhóm thanh niên trượt ván lướt qua bên cạnh họ, có lẽ đã làm cho con ch.ó giật mình.

Nó bất ngờ lao đi như mất kiểm soát.

Người đàn ông bị kéo theo, khi sắp ngã xuống.

Tống Vi Ân tay mắt lanh lẹ ôm lấy anh ta.

Cuối cùng, cả hai đều ngã xuống đất, mà cô chính là tấm đệm th-ịt.

Rất nhanh sau đó, anh thấy họ quay lại.

Cũng nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của người đàn ông vang lên dưới lầu.

"Em có bị thương chỗ nào không, nói anh nghe."

"Không sao, chỉ bị trầy da chút thôi, em bôi ít thuốc là được, anh đừng lo."

"Trầy chỗ nào?"

Hạ Châm Ngôn vô thức bước xuống, đứng ngay lối cầu thang.

Rõ ràng anh nhìn thấy trên cánh tay Tống Vi Ân có một vết rách rất dài, m-á-u chảy đầm đìa.

Chắc là lúc ngã xuống bị thứ gì cứa phải.

Hẳn là rất đau.

Anh thấy cô cứ nhe răng trợn mắt hít vào một hơi.

Cô dùng cồn sát trùng rửa sạch vết thương, bôi thuốc rồi băng lại.

"Còn đau không?" Người đàn ông kia hỏi.

"Một chút."

"Có cần đến bệnh viện không?"

"Không cần, anh hôn em một cái là hết đau ngay." Cô còn nói đùa.

"Đừng nghịch nữa."

"Em đâu có nghịch."

"Có phải anh vô dụng lắm không?" Người đàn ông buồn bã.

"Không đâu, kỹ thuật hôn của anh rất giỏi mà."

"Tống Vi Ân."

"Sao cơ?"

"Em có chê anh không?"
 
Vi Ân - Lâm Loan Loan
Chương 38: Hoàn toàn văn



"Sao em phải chê anh chứ, anh vừa đẹp trai, lại cao, nhà còn giàu, kỹ thuật hôn lại tốt. Nếu không phải mắt anh không nhìn thấy, chắc cả đời này em cũng đừng mong được hôn anh."

Phải nói rằng, cô thực sự rất giỏi trong việc an ủi người khác.

"Trong đầu em chỉ có hôn thôi hả?"

"Đúng rồi, mau hôn em đi, bây giờ em muốn hôn."

Hạ Châm Ngôn bất đắc dĩ bị nhồi một bụng thức ăn cho chó.

Anh thề, anh không phải kẻ thích rình trộm.

Nhưng cặp đôi đó thực sự rất bắt mắt, ánh mắt anh luôn vô thức dõi theo bọn họ.

5.

Chỉ mấy ngày sau, Doãn Lâm San đến.

Cô ta là con gái độc nhất của chủ tịch Doãn thị.

Hạ Châm Ngôn chỉ mới gặp cô ta hai lần.

Đương nhiên anh hiểu ý của ông nội, anh cũng đã nói rõ bản thân không muốn đi theo con đường liên hôn.

Thực tế thì, ngay bản thân Hạ Châm Ngôn cũng là sản phẩm của một cuộc liên hôn giữa hai gia tộc.

Từ nhỉ, anh lớn lên dưới sự chăm sóc của bảo mẫu, chưa từng cảm nhận được tình yêu từ cha mẹ.

Sau khi sinh anh ra, ba và mẹ anh liền coi nhau như người xa lạ, về sau còn trở mặt thành thù.

Nguyên nhân là do ba anh có con riêng bên ngoài, sau này tình nhân của ông ta dẫn đứa con đó đi du lịch nước ngoài thì gặp tai nạn xe, cậu ta bị cưa mất một chân.

Ba anh nghi ngờ là do mẹ anh giở trò, từ đó hai người gặp nhau là như giương cung bạt kiếm.

Sau vụ việc ấy, ba anh cũng ghét lây sang anh.

Nhưng Hạ Châm Ngôn không quan tâm.

Anh sớm đã không còn mong đợi gì ở ba mẹ mình.

Nếu có thể, anh tuyệt đối không muốn lặp lại cuộc đời của họ.

Tuyệt đối không muốn liên hôn.

Nhưng rõ ràng, Doãn Lâm San lại không nghĩ vậy.

Cô ta bám dính lấy anh, khiến anh thấy phiền vô cùng.

Hạ Châm Ngôn không thích những cô gái quá chủ động, nên đã nói thẳng với cô ta cả hai không phù hợp.

Nhưng Doãn Lâm San lại được đằng chân lân đằng đầu, thậm chí còn mặc đồ ngủ lẻn vào phòng anh lúc nửa đêm, cuối cùng thật sự chọc giận anh.

Thế là anh báo cảnh sát.

Cuối cùng cũng được yên tĩnh.

Bên cạnh có người tặc lưỡi cảm thán: "Cậu Hạ, Doãn Lâm San nhìn cũng khá xinh, lại còn là con gái độc nhất của chủ tịch Doãn, vậy mà anh cũng không ưng sao? Anh muốn tìm người thế nào?"

Hạ Châm Ngôn chợt nghĩ đến một người, hờ hững liếc nhìn Tống Vi Ân ở cách đó không xa.

Ừ.

Chính là kiểu người như cô ấy.

5.

Anh gặp lại Tống Vi Ân vào một năm sau ở cửa hàng tiện lợi.

Cô hoàn toàn không nhận ra anh.

Mãi đến khi đồ của cô rơi xuống đất, anh nhặt lên đưa cho cô.

Lúc ấy, anh thật phục mình.

Vì đó là một hộp b-ao cao su.

Nửa giờ sau, chuyện tình bất ngờ thay đổi.

Hạ Châm Ngôn không ngờ hai người kia vậy mà chia tay.

Hộp bao cao su là Tống Vi Ân mua cho bạn trai cũ và bạn gái mới của anh ta dùng.

Hoá ra, sau khi Giang Hoài khôi phục thị lực, anh ta lại đi tái hợp với bạn gái cũ.

Đúng là đủ cấu h-u-yết.

Buổi tối hôm đó ầm ĩ rất khó coi.

Hạ Châm Ngôn tận mắt thấy Tống Vi Ân hất ly rượu vào mặt Trần Mễ Lộ.

Không tin nổi chị gái cũng có một mặt cá tính thế này.

Hạ Châm Ngôn vui vẻ, nhìn cô lao khỏi phòng, anh gọi Giang Hân qua.

“Anh thích Tống Vi Ân?”

Giang Hân há hốc miệng.

Đêm đó, anh được như ý nguyện, có cơ hội tiếp xúc với cô.

Về sau, lại thận trọng tiến tới từng bước.

Đến khi bạn trai cũ hối hận, anh đã sớm thượng vị thành công.

(Hoàn.)
 
Back
Top Bottom