Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [ Vhope] Ôm Lão Công Về Nhà

[ Vhope] Ôm Lão Công Về Nhà
Chap 50


*****Không lâu sau, hai người đã đi dạo tới sân thể dục bên cạnh.Trên sân thể dục có mấy lớp đang trong tiết học, người thì đá cầu, người đánh cầu lông, người chơi bóng rổ, có người đang xếp thành vòng tròn, cũng có người đang chơi diều.Hoseok hỏi: "Anh có biết ba thánh địa hẹn hò nổi tiếng của trường mình không?"

Taehyung: "Không biết."

Hoseok vươn ra ba ngón tay, gập lại từng ngón một: "Lãnh cung sau rừng nhỏ, sân thể dục vào ban đêm, và bên ngoài bức tường của sân trước."

Nói xong, cậu hỏi Taehyung: "Anh biết lãnh cung chứ?"

Taehyung: "Tòa nhà Khoa học Công nghệ."

"Đúng rồi ạ."

Hoseok cười: "Thế anh có biết vì sao lại gọi nó là lãnh cung không ạ?"

Taehyung suy nghĩ: "Ở đó rất lạnh à?"

Hoseok gật đầu: "Gần như là vậy, bởi vì ở đó mùa đông lạnh, mùa hè cũng lạnh, cả năm đều lạnh nên bị gọi là lãnh cung.

Nghe nói cách gọi này đã được truyền lại từ mấy khóa trước trước đó, cũng chẳng biết là từ khóa nào nữa."

Taehyung: "Từ khi học năm nhất, anh đã nghe thấy tên gọi này rồi."

Hoseok: "Lịch sử lâu đời thật."

Taehyung hỏi: "Em đã từng đi tới những chỗ đó rồi à?"

Hoseok: "Anh có biết em chưa từng yêu ai không?"

Taehyung gật đầu: "Có biết."

"Ngoại trừ sân thể dục, em chưa từng tới những chỗ khác.

Nghe đâu ngoài sân thể dục ra, cho dù anh tới hai chỗ kia vào lúc nào cũng sẽ bắt gặp các cặp đôi yêu nhau, đã vậy còn không chỉ có một đôi."

Taehyung hỏi: "Nghe ai nói?"

Hoseok: "Bạn cùng phòng ký túc xá của em nói."

Lúc học đại học, Hoseok đã từng rất muốn có người yêu, nguyên nhân chính là do các bạn cùng phòng của cậu.

Khoảng thời gian đó, bọn họ cứ như đã bàn bạc với nhau, từng người lần lượt thoát FA.Nhưng sau đó, ý tưởng này của cậu cũng bị xóa bỏ bởi chính những người bạn này, vì tình yêu đầu của bọn họ đều không quá một tháng.Cậu chứng kiến bạn cùng phòng của mình chia tay rồi lại yêu, yêu rồi lại chia tay, dần dần cảm thấy thứ mang tên tình yêu này nhìn qua có vẻ thật phức tạp.Suốt bốn năm, chỉ có Hoseok mãi FA.Cậu thường xuyên chỉ có một mình trong ký túc xá, một mình ăn, ngủ rồi lại học.

Đợi đến khi bạn cùng phòng trở về, bọn họ sẽ chia sẻ những câu chuyện yêu đương thường ngày cho cậu, đút cậu ăn cơm chó.Giống như mấy năm gần đây, bạn bè Hoseok thường xuyên giới thiệu đối tượng xem mắt cho cậu, năm đó khi còn học ở trường, nhóm bạn cùng phòng kí túc xá cũng gấp gáp giúp Hoseok tìm người yêu.Khi có bạn học nam hoặc nữ nào đó tới gần Hoseok, bạn cùng phòng cậu luôn là những người la hét lớn tiếng nhất.Ba thằng con trai đủ diễn một vở hài kịch, Hoseok chỉ nói mấy câu với người ta, sau đó liền có thể nhận được một quyển tiểu thuyết 200,000 chữ về tình yêu thuần khiết được viết bởi các bạn cùng phòng.Hôm qua, khi cậu đăng giấy chứng nhận đăng ký kết hôn lên trang xã hội, nhóm bạn cùng phòng kí túc cũng vào bình luận tán dóc ở phía dưới, giọng điệu hệt như những bà mẹ già vui mừng khi con trai trong nhà cuối cùng cũng tìm được chồng vậy.Hoseok đã từng cảm thấy thật sự khó hiểu, cậu không biết vì sao tất cả mọi người đều quan tâm đến chuyện kết hôn của cậu đến vậy.Trên có bà ngoại, dưới có em họ, mỗi lần thấy cậu, nói chuyện được vài câu, chủ đề kiểu gì cũng quay về chuyện cưới xin của cậu."

Taehyung " Hoseok gọi tên người bên cạnh, hỏi: "Trước khi kết hôn với em, có ai giục anh kết hôn hay tìm người yêu không?"

Taehyung suy nghĩ: "Mẹ anh thi thoảng cũng nói vài câu, ngoài ra không có ai nữa."

Hoseok hơi nhướn mày: "Anh đã ba mươi tuổi rồi mà, ngoài mẹ anh ra, không có ai giục anh nữa sao?"

Taehyung lắc đầu: "Không có."

Nghĩ lại thì cũng rất bình thường, nếu cậu có một người bạn như Taehyung, chắc hẳn cậu sẽ không nhắc nhở anh tìm đi người yêu hay kết hôn mà sẽ chỉ mù quáng khen ngợi, để anh nghiêm túc chú tâm phát triển sự nghiệp.Tuy Taehyung thường xuyên thả thính cậu, nhưng Hoseok thật sự không thể tưởng tượng được khi anh nghiêm túc bàn chuyện tình yêu sẽ thế nào.Cậu không thể tưởng tượng được, cũng rất tò mò.Nếu định khuyên bảo, có lẽ cậu cũng sẽ chọn cách quanh co như cô giúp việc ở nhà, không dám nói trực tiếp với Taehyung, nhưng có thể nói với mẹ Kim.Bên cạnh đó, cũng vì Taehyung quá xuất sắc, cậu sẽ không thể tìm ra người thích hợp để giới thiệu cho anh, nên đành để vậy."

Em thì sao?"

Taehyung cũng hỏi cậu: "Trước kia em thường xuyên đi xem mắt sao?"

Hoseok nhớ tới khoảng thời gian phát sợ vì chuyện đi xem mắt kia: "Vâng ạ."

Taehyung: "Có để mắt ai không?"

Hoseok quay đầu nhìn anh, cậu cảm thấy khi nói những lời này, Taehyung hơi ngập ngừng lại một chút.Nhưng cũng có thể là cậu nghe lầm.Hoseok lắc đầu: "Không ạ, em chỉ muốn đối phó cho qua với bài tập được người nhà giao, nên chỉ ăn hết bữa cơm là không dây dưa nữa."

Taehyung: "Nhưng Jong Woon có vẻ rất thích em."

Hoseok cười: "Anh còn nhớ rõ tên người ta nữa."

Taehyung: "Ừ."

Hoseok: "Thích là chuyện xuất phát từ hai phía, một người không thể tạo nên điều gì cả."

Taehyung như đang suy nghĩ gì đó.Hoseok: "Taehyung, đã có ai tỏ tình với anh chưa?"

Taehyung gật đầu: "Rồi."

Hoseok đột nhiên cảm thấy tò mò: "Nam hay nữ vậy ạ?"

Taehyung: "Cả hai."

Hoseok cảm thấy hơi chua nhưng không thể ngăn được sự tò mò của chính mình: "Họ tỏ tình như thế nào vậy ạ?"

Taehyung: "Nhiều lắm, em hỏi cái nào?"

Hoseok hít sâu một hơi, tuy cậu biết Taehyung chỉ đang nói sự thật, bình thường cách nói chuyện của anh cũng y hệt như vậy.Nhưng giọng điệu này, sao nghe lại thấy...Kiêu ngạo thế nhỉ.Hoseok: "Kể cái lần anh cảm thấy ấn tượng sâu sắc nhất đi ạ."

Taehyung hơi ngửa đầu, bắt đầu nghiêm túc tìm kiếm lần tỏ tình có ấn tượng sâu sắc nhất với anh.Sau đó, anh suy nghĩ suốt một phút, đợi đến khi Hoseok cho rằng anh không muốn nói về đề tài này, Taehyung mới lên tiếng."

Nói về khi anh học năm ba đi."

Taehyung có vẻ như đang cố gắng hết sức để nhớ lại: "Anh bị lừa, có người nói với anh buổi tối có lớp, lừa anh tới phòng học."

Hoseok đột nhiên nở nụ cười.Taehyung nói anh bị lừa, sao nghe lại thấy đáng yêu vậy nhỉ?Taehyung bị nụ cười của Hoseok cắt ngang, quay sang nhìn cậu.Hoseok ngay lập tức ngừng cười: "Em xin lỗi, anh tiếp tục đi ạ."

Taehyung kể tiếp: "Lúc anh tới thì phòng học không bật đèn, mà chỉ còn ba phút nữa là tới giờ chuông reo, anh thấy không đúng lắm nên định rời đi."

Hoseok cảm thấy đã sắp tới cao trào, ngước mắt nghiêm túc nhìn anh.Nhìn thấy ánh mắt của cậu, Taehyung bỗng nhiên bật cười.Hoseok ngẩn người: "Sao vậy ạ?

Anh cười gì thế?"

Taehyung: "Đã có ai nói mắt em rất đẹp chưa?"

Hoseok gật đầu: "Rất nhiều người từng nói rồi ạ."

Taehyung đột nhiên không cười nữa.Anh tiếp tục: "Mới đi được hai bước, phòng học bỗng nhiên sáng nhiên, anh quay đầu lại nhìn, có một bạn học nam ở trong phòng học thắp loại đèn này."

Taehyung siết tay lại: "Giống loại đèn trên cây thông Nô-en ấy, rất nhỏ, treo khắp phòng học."

Hoseok đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh tượng khi đó."

Bạn học nam kia cầm đàn ghi-ta, đứng trước cây mic rồi hát."

Hoseok âm thầm cảm thán, lại hỏi: "Người đó hát bài gì thế ạ?"

Taehyung: "Không biết."

Hoseok lại hỏi: "Hát hay không ạ?"

Taehyung: "Không biết, anh xoay người đi luôn."

Hoseok: "..."

Taehyung: "Thật vô vị."

Hoseok: "..."

Được rồi.Cậu cảm thấy cũng không tệ lắm mà, nghe không quá màu mè, cũng không quá phô trương.Hơn nữa có thể tự tin đệm đàn ghi-ta hát, chắc là người đó hát cũng không tệ đâu.Hoseok: "Sau đó bọn anh có còn liên lạc không ạ?"

Taehyung lắc đầu: "Không.

Đêm hôm đó ánh sáng yếu quá, anh không biết cậu ta là ai."

Hoseok ngạc nhiên: "Anh không đi hỏi thăm sao?"

Taehyung: "Không, không cần thiết."

Hoseok hít sâu một hơi.Ok.Cậu lại hỏi: "Thế còn có lần nào khác không ạ?

Kiểu tỏ tình đặc biệt thế này ấy."

Taehyung: "Chắc là có, nhưng anh không nhớ rõ lắm."

"Vậy sao anh lại nhớ rõ lần đó ạ?"

Đèn cây thông Nô-en, đàn ghi-ta, mic cây, tất cả đều nhớ rõ.Taehyung giải đáp thắc mắc của cậu: "Bởi vì anh bị lừa."

Hoseok bật cười thành tiếng.Được rồi, không phải vì cách tỏ tình rất đặc biệt, mà là do bạn học Kim của chúng ta bị lừa."

Em thì sao?"

Taehyung cũng hỏi Hoseok: "Có ai thích em không?"

Nếu Taehyung hỏi cậu trước, chắc Hoseok sẽ chỉ cười ha ha.Trong chuyện tình cảm, Hoseok luôn rất ngại ngùng.

Cậu sẽ không thừa nhận, cũng không chủ động, bởi vì cậu xấu hổ.Vậy nên với cậu, việc thừa nhận người khác thích mình như thế này là chuyện rất thẹn thùng.Nhưng vừa rồi cậu mới tuyên bố sẽ thẳng thắn và thành khẩn."

Có ạ."

Hoseok nói xong, cảm nhận được hai tai mình bắt đầu nóng lên.Taehyung phát huy những gì anh vừa học được từ Hoseok, hỏi lại: "Có lần nào ấn tượng sâu sắc nhất không?"

Hoseok: "Không có lần nào lãng mạn như của anh, em cũng chỉ hay nhận được thư tình thôi."

Taehyung rất nghi ngờ: "Lãng mạn?"

Hoseok cười ha ha, không định xoắn xuýt chuyện này với Taehyung nữa: "Không lãng mạn, không lãng mạn."

Taehyung hỏi: "Thư tình viết gì?"

Hoseok: "Thư tình còn có thể viết gì chứ, dựa theo chủ đề "Thích cậu", múa bút viết thành bài văn 800 chữ."

Taehyung nở nụ cười: "Em hài hước thật đấy."

Hoseok cũng cười theo.Đây là lần thứ hai Taehyung nói cậu hài hước.Vẫn trịnh trọng như lần trước.Hoseok chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình tán gẫu những chủ đề này với chồng như bạn bè chia sẻ chuyện cũ của chính mình."

Taehyung."

Cậu tìm đề tài khác: "Kế hoạch kết hôn vào năm nay của anh được lập ra khi nào ạ?"

Taehyung trả lời rất nhanh: "Khi anh 25 tuổi."

Hoseok kinh ngạc: "Vì sao ạ?

Sao khi đó anh lại nghĩ như thế?"

Taehyung: "Khi đó, công ty đang ở những bước khởi đầu.

Lúc mọi người họp bàn về tương lai phát triển của công ty, anh nhân tiện lập ra kế hoạch phát triển trong tương lai của mình."

Taehyung quay đầu nhìn Hoseok: "Ba mươi tuổi, công ty ổn định, anh có thể lo chuyện chung thân đại sự của mình rồi."

Hoseok rất muốn vỗ tay cho Giám đốc Tần.

Cuộc sống luôn đi theo kế hoạch đã định sẵn, loại cảm giác này chắc hẳn là rất tốt.Năm năm trước đó.Đừng nói năm năm, ngay như Hoseok, sau khi tốt nghiệp đại học, cậu cũng mờ mịt hồi lâu.

Lúc mở phòng làm việc, bởi vì chưa có danh tiếng nên việc kinh doanh ảm đạm, cậu lại tiếp tục mông lung.Cho dù là công việc hay hôn nhân, cậu đều đi bước nào mới tính bước ấy, mãi cho tới tận bây giờ.Hoseok lại hỏi: "Hiện tại cũng coi như cuối năm rồi, nếu lần đó anh không gặp được em..."

Hoseok nghẹn nghẹn, nói nhỏ: "Anh sẽ tìm người khác để kết hôn sao?"

Taehyung gật đầu: "Tìm được người thích hợp, anh sẽ kết hôn."

Hoseok: "..."

Tức chết mất.Sao cậu lại muốn hỏi chuyện này chứ?Rõ ràng bản thân cậu cũng biết Taehyung sẽ trả lời như thế nào.Còn phải nghe anh chính miệng nói ra."

Nhưng anh rất hạnh phúc khi gặp được em.

Trước đó anh chưa gặp được ai hợp ý anh như em.

Em khiến anh cảm thấy em chính là người thích hợp với anh rồi."

Hoseok cố gắng nở nụ cười: "Vậy ạ."

"Đúng vậy."

Taehyung gật đầu: "Chúng ta rất có duyên."

Hoseok vui mừng.Nhưng vẫn hơi bực bội.Cậu hỏi tiếp: "Nếu hết năm nay, anh vẫn không gặp được ai hợp ý hợp mắt thì sao ạ?"

Taehyung: "Vậy thì để sau, những chuyện như thế này, chỉ có thể gặp không thể cầu."

Hoseok bực bội nên cố tình gây sự: "Vậy nếu cứ mãi không gặp được thì sao ạ?

Anh định kéo dài đến bao giờ?"

Taehyung suy nghĩ một chút.Đúng là ngoại trừ Hoseok, anh gặp ai cũng đều cảm thấy không thích hợp.Taehyung: "Kéo dài tới khi gặp em thì thôi."

Aaa!Taehyung!Không bực nữa.
 
[ Vhope] Ôm Lão Công Về Nhà
Chap 51


*****Có một điều vô cùng khả quan, đó là hôm nay Taehyung nói nhiều hơn so với mọi ngày.

Từ lúc kết hôn đến tận bây giờ, đây có lẽ là lần anh nói với cậu nhiều chuyện nhất.Tâm trạng của Hoseok rất tốt, cậu cảm thấy bắt đầu từ tình bạn cũng là một ý kiến không tồi.

Nếu muốn đi đến bến bờ yêu thương, vậy cứ bắt đầu khua những mái chèo đầu tiên đi, dù sao thì yêu đương cũng là một chặng đường dài phải tiến dần từng bước.Lúc này đã hơn bốn giờ chiều, song Hoseok lại không hề muốn ra về.Ngày xưa, khi mải yêu đương, bạn cùng phòng ký túc xá của cậu thường xuyên trở về vào đúng giờ khóa cổng, có lúc còn muộn hơn một chút, phải trèo tường mới có thể về phòng.Hồi ấy Hoseok rất tò mò.

Cậu cũng từng hỏi bọn họ, ở cạnh nhau có gì vui mà từng giây từng phút đều không nỡ xa rời thế.Sau đó cậu bị cả phòng cười nhạo.Bạn cậu trả lời: ôm ôm hôn hôn, còn tâm sự này kia nữa.Nghe xong Hoseok vô cùng xấu hổ, nhưng vẫn cố lựa lời để kéo dài câu chuyện.Cậu hỏi, tâm sự cái gì?Bạn cậu trả lời: cũng chẳng biết nói chuyện trên trời dưới biển gì, nói chung là cái gì cũng nói, thích gì nói nấy thôi.“Ầy ầy, Hoseok, mai này yêu vào mày sẽ hiểu.”

Khi đó cậu không thể nào hiểu nổi.Nhưng hiện giờ, cậu đã thấu hiểu một cách hết sức rõ ràng rồi.Cậu của bây giờ chính là kiểu tuy không biết nói gì, nhưng từng giây từng phút đều không muốn chia xa.Nếu Taehyung có thời gian, cậu sẵn lòng đi dạo một vòng trường học với anh, thậm chí là mấy vòng cũng được.Nhưng lúc hai người đi đến canteen, thật không may, điện thoại của Taehyung bỗng reo lên.“Alo, cậu nói đi, được.”

Taehyung nhìn Hoseok, nói với người ở đầu bên kia: “Nửa tiếng nữa tôi sẽ tới, ừ.”

Vuốt màn hình điện thoại để gác máy, anh quay sang nói: “Anh có việc rồi.”

Hoseok gật đầu: “Vậy chúng ta về thôi ạ.”

Đã sắp năm giờ chiều.Khi hai người nói chuyện, Hoseok tranh thủ gọi Jihoon, cũng gửi địa chỉ nơi bọn họ đang đứng vào tin nhắn cho cậu ta.Jihoon sẽ tới rất nhanh, Hoseok thầm nghĩ, lại chỉ vào cửa hàng tạp hóa ở gần đó, bảo: “Em đi mua kem, anh có ăn không ạ?”

Taehyung lắc đầu: “Anh không ăn.”

Hoseok dạ một tiếng, xoay người chạy tới tiệm tạp hóa.Cậu mua kem, còn mua thêm một chai nước.

Sau khi vặn mở nắp chai, cậu liền đưa nó cho Taehyung.Anh nhận lấy chai nước, đưa lên miệng uống một ngụm nhỏ.Hoseok xé vỏ kem, nói: “Loại kem này chỉ trường mình mới có thôi, em chưa từng thấy nó được bán ở bên ngoài đâu.”

Taehyung cúi đầu nhìn vỏ kem trong tay cậu.Hoseok: “Ăn ngon lắm đấy.”

Taehyung hỏi: “Ngọt không?”

Hoseok cười: “Kem còn có thể không ngọt ạ?”

Taehyung cũng cười: “Không thể.”

Hoseok xúc một thìa kem vào miệng, hỏi Taehyung: “Ngày xưa, cửa hàng tạp hóa kia là một tiệm bánh ngọt, chuyện này anh có biết không ạ?”

Taehyung gật đầu: “Biết, lúc anh học nó vẫn mở.”

Hoseok cười: “Hồi em học năm nhất nó cũng mở, sau đó mới đột nhiên đóng cửa.

Khi ấy, ngày 14 tháng nào tiệm cũng có sự kiện giảm giá 50%, nên ngày 14 hàng tháng em đều tới đây mua bánh ngọt.”

Dừng một chút, cậu lại hỏi: “Anh có biết ngày 14 hàng tháng là ngày gì không ạ?”

Taehyung lắc đầu: “Không.”

Hoseok lộ ra vẻ mặt “biết ngay là anh không biết mà”, nói: “Ngày 14 hàng tháng đều là lễ tình nhân đấy.”

Taehyung nghi hoặc: “Chẳng phải lễ tình nhân chỉ có 14 tháng 2 thôi à?”

Hoseok: “Đều là lễ tình nhân cả đấy ạ, chẳng qua ngày 14 tháng 2 phổ biến hơn, được biết đến rộng rãi hơn thôi.”

Taehyung “ừ” một tiếng, có vẻ không hứng thú lắm.

Anh nhìn ra phía sau Hoseok, nói: “Xe đến rồi kìa.”

Trời dần tối, nhiệt độ cũng bắt đầu giảm xuống.

Vì đến nơi vào lúc giữa trưa nên Hoseok đã bỏ áo khoác lại trên xe.

Hiện giờ, sau khi vào xe, Taehyung liền cầm áo khoác của cậu lên, để cậu mặc vào cho ấm.Hoseok ngậm thìa kem trong miệng, nhận lấy áo khoác của mình, lại đưa hộp kem sang bên một chút, ý nhờ Taehyung cầm hộ cho mình.

Taehyung hiểu ý, chẳng những giúp cậu cầm kem mà còn rút chiếc thìa trong miệng cậu ra nữa.Hoseok nở nụ cười, ngoan ngoãn mặc áo vào.Khi xỏ tay vào tay áo, cậu phát hiện Taehyung đang cầm thìa múc múc kem, trông có vẻ cực kì nhàm chán.Nhưng chính vì vậy mà cậu bỗng nảy sinh một ý tưởng khác thường.

Đặt tay lên phéc-mơ-tuya áo khoác, cậu hỏi: “Anh có ăn một miếng không ạ?”

Taehyung lắc đầu: “Không.”

Tim Hoseok đập nhanh hơn, cậu giả vờ kéo khóa một cách chậm chạp, ra vẻ mình thật sự không rảnh tay, bảo: “Cho em một miếng.”

Hoseok nghĩ, nếu Taehyung không bắt được tín hiệu của mình, cậu sẽ lập tức cướp kem về để tự ăn.Cậu thấy Taehyung nhìn mình một cái, rất nhanh sau đó, anh lại cúi đầu nhìn hộp kem trong tay.Phéc-mơ-tuya đã kéo được hơn một nửa, trong đầu Hoseok lúc này vang vọng vô số tiếng hô: nhanh đút cho em, nhanh đút cho em, nhanh đút cho em, nhanh đút cho em.Dưới con mắt của Hoseok, tất cả các hoạt động ở trong xe như bị tua chậm lại.

Cậu không biết Taehyung đang nghĩ gì, nhưng hình như anh đã nhìn hộp kem khá lâu rồi.Cậu cảm thấy rất bồn chồn, mỗi tế bào trên cơ thể đều ở trạng thái kích động, trái tim cũng đập với một tốc độ kinh hoàng.Không lâu sau, Hoseok thấy Taehyung giơ tay lên.

Tiếp đó, anh đưa thìa kem múc khi nhàm chán ban nãy tới…Hoseok bỗng cảm thấy nóng ran khắp toàn thân, thậm chí còn muốn cởi chiếc áo khoác vừa mặc ra ngay lập tức.Mặt trời đang dần khuất núi, ánh sáng trong xe vô cùng mờ nhạt, cửa kính hai bên cũng được kéo cao lên.

Trong một không gian kín và thiếu sáng như vậy, động tác nhỏ của Taehyung nhanh chóng khiến Hoseok choáng váng cả đầu.Cậu không biết mình đã há miệng thế nào, cũng chẳng hiểu mình đã nuốt miếng kem ra sao.

Chỉ biết sau khi ăn xong, cậu liền kéo hết đoạn phéc-mơ-tuya cuối cùng trong cảm giác u mê đần độn.Tự tìm kẹo ngọt để ăn kích thích quá chừng!Không bị Taehyung từ chối là một chuyện khiến cậu vô cùng hưng phấn.Yêu thầm cũng thật là vui.Hoseok vỗ vỗ áo, nghĩ mình kích động biết bao chỉ vì một động tác nhỏ của Taehyung, không khỏi tự cười một mình.Chẳng trách mọi người đều bảo yêu vào sẽ bị ngu đi.Đúng là ngu thật mà.Nhưng chuyện đáng nói còn ở phía sau.

Đút kem xong, Taehyung không trả lại hộp kem cho Hoseok, bản thân cậu cũng vờ như chẳng để ý, không hề đả động tới.Áo đã mặc xong, miếng kem vừa ăn đã tan và bị cậu nuốt hết vào bụng.Taehyung lên tiếng hỏi: “Muốn nữa không?”

Hoseok gật đầu.Sau đó, Taehyung lại đút cho cậu một miếng nữa.Kem hôm nay ngon thật!Tiếc là trước khi lên xe cậu đã ăn hơn nửa hộp, lúc sang tay Taehyung cũng chẳng còn dư lại bao nhiêu, nên anh mới đút được vài miếng, trong hộp đã không còn gì nữa.Hoseok cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Cậu rút hai tờ khăn giấy ở hàng ghế trước, một đưa cho Taehyung, một để lau miệng mình.“Em còn thích ăn kem nữa nhỉ.”

Taehyung tự nhiên nói một câu.Hoseok biết anh đang nhắc đến tờ giấy ghi sở thích sở ghét đêm hôm đó: “Không còn thích như lúc bé nữa ạ.

Giờ em gặp thì sẽ mua, mà không gặp cũng chẳng cố tìm.”

Taehyung đột nhiên vươn tay vuốt tóc cậu: “Trưởng thành rồi.”

Hoseok bật cười: “Đúng ạ.”

Dứt lời, cậu cũng hỏi anh: “Anh thì sao ạ?

Lúc bé anh có thích ăn kem không?

Đa số trẻ con đều rất thích món này.”

Taehyung: “Theo anh nhớ thì cũng tàm tạm, gặp sẽ mua, không gặp sẽ không cố tìm.”

Hoseok cười rộ lên, “dạ” một tiếng: “Em biết rồi, thầy Kim của chúng ta trưởng thành từ khi con rất bé.”

Thầy Kim cười, vừa thu tay về lại lập tức vươn tới vỗ nhẹ đầu Hoseok.Hoseok hỏi: “Giờ thì sao ạ?

Anh không hề thích ăn kem nữa à?”

Nhưng sau khi hỏi xong cậu mới chợt nhớ ra, lối sống của Taehyung vô cùng lành mạnh, hiếm thấy anh dùng đồ uống có chất kích thích, rất ít uống nước lạnh, ở nhà nếu không uống trà thì cũng là nước lọc.Ngay khi Hoseok cho rằng Taehyung sẽ cho mình một đáp án hết sức trưởng thành thì anh lại nói: “Anh bị dạ dày, nên không thể ăn đồ lạnh.”

Hoseok kinh ngạc: “Anh bị dạ dày?

Có nghiêm trọng không ạ?”

Taehyung lắc đầu: “Không nghiêm trọng, bệnh mãn tính, chú ý lối sống là được.”

Hoseok gật đầu, cảm thấy viên kẹo đường vừa ăn được ở chỗ anh dường như đã không còn ngọt nữa.Jihoon đưa Hoseok về văn phòng trước.

Đến nơi, cậu còn chưa kịp nói tạm biệt với Taehyung, chiếc xe chở anh đã vội vã rời đi.

Bàn tay giơ lên đang định vẫy vẫy của cậu cứng đơ tại chỗ.Ok.

Tình nghĩa chồng – chồng chắc có bền lâu.Hoseok xoay người đi vào văn phòng, lập tức phát hiện Jisoo và Kai đang thập thò, dáng vẻ như đang mải hóng hớt chuyện vui.

Thế nên khi cánh cửa vừa được mở ra, cậu liền nghe thấy tiếng kêu quái dị của Jisoo đúng như dự đoán: “Áuuu~ còn nói đi có việc, thì ra là bận hẹn hò với chồng yêu.

Anh bỏ bê công việc nguyên một buổi chiều rồi đó ông chủ~~”Hoseok nhướn mày với cô: “Có vấn đề gì không?”

Jisoo cười: “Không có!”

Kai cũng nở nụ cười: “Từ khi kết hôn, ông chủ đã hoàn toàn thay đổi.”

Jisoo lập tức hùa theo: “Đúng vậy, đúng vậy, ngày nào cũng rạng rỡ tươi cười.”

Hoseok lại dùng vẻ mặt vừa đối diện với Jisoo để nhìn Kai: “Có vấn đề gì không?”

Kai giơ tay kiểu đầu hàng: “Không có!”

Xong cậu còn nói: “Ông chủ, khi nào rảnh, anh kể cho chúng tôi nghe chuyện tình của anh đi.”

Jisoo gật đầu: “Đúng vậy, chắc chắn là rất ngọt.”

Ông chủ thật sự rất bất đắc dĩ.

Bởi vì bọn họ không có câu chuyện tình yêu nào cả.Chỉ mấy thìa kem được đút hôm nay đã suýt dọa cho ông chủ trụy tim rồi.Hoseok: “Để sau đi.”

Chờ có, tôi sẽ lập tức kể cho mấy người nghe.Vì bận ra ngoài cùng Taehyung nên công việc hôm nay của Hoseok bị tồn đọng chồng chất.

Kế hoạch buổi chiều vốn đã bị chậm trễ, đến tối khách hàng lại đưa ra yêu cầu cao hơn, thế nên cậu lại một mình chiến đấu ở văn phòng.Làm việc hăng say đến khoảng mười giờ, Hoseok bỗng nhận được điện thoại của Taehyung.“Sao em còn chưa về nhà?”

Nghe được giọng anh, Hoseok lập tức ngồi thẳng dậy để mặt cách xa máy tính hơn một chút, đáp: “Em còn chưa xong việc ạ.”

Taehyung: “Khuya rồi, có thể mang về nhà làm được không?”

“Được thì được.”

Hoseok suy nghĩ, lại nói: “Nhưng mà thôi, em sợ vuột mất ý tưởng.

Mà em cũng sắp xong rồi, anh ngủ trước đi, xong việc em sẽ về ngay ạ.”

Taehyung không gượng ép: “Về sớm một chút, trời tối nhớ lái xe cẩn thận.”

Hoseok: “Vâng.”

Cuối cùng, cái sắp xong này kéo chân cậu đến hơn một giờ sáng.Lúc tập trung làm việc còn chẳng thấy gì, đến khi xong xuôi, cậu mới cảm thấy sự mệt mỏi và cơn buồn ngủ đua nhau kéo tới.Vươn vai một cái đầy biếng nhác, Hoseok tắt máy tính, ngắt cầu dao tổng.Quá nửa đêm, đường phố vô cùng yên tĩnh, dưới ánh sáng vàng vọt của đèn đường là những con đường dài trống trải không một bóng người.Hoseok khóa cửa văn phòng cẩn thận.

Vừa quay đầu, cậu liền phát hiện ven đường có một chiếc xe quen thuộc đang nháy đèn.Là xe của Taehyung, Hoseok cất chìa khóa, đi qua.“Jihoon?”

Hoseok kinh ngạc: “Sao anh lại ở đây?”

Jihoon tắt đèn nháy đi: “ Chủ tịch Kim bảo tôi tới đón ngài.”

Hoseok không khách sáo, nhanh chóng lên xe: “Sao anh tới mà chẳng bảo tôi một tiếng?”

Jihoon khởi động xe: “.

Chủ tịch Kim có dặn, không được quấy rầy ngài.”

Hoseok rất băn khoăn: “Phiền anh quá, đã trễ thế này rồi.”

Jihoon cười: “Không sao ạ.

Chủ tịch Kim bảo ngài làm việc mệt mỏi, hơn nữa cũng khuya lắm rồi, ngài lái xe sẽ nguy hiểm, ngài ấy vô cùng lo lắng.”

Hoseok nghi hoặc: “Anh ấy nói vậy?”

Jihoon: “Đúng ạ.”

Hoseok: “Anh ấy nói chính xác như thế?

Vô cùng lo lắng cho tôi?”

Jihoon “à” một tiếng, nở nụ cười: “Không phải, là tôi nói.”

Hoseok cười một tiếng, thầm cảm thán trong lòng: Biết ngay mà.“Chắc anh ấy chỉ bảo anh đến đón tôi, ngoài ra không nói gì nữa, đúng không?”

Jihoon: “Đúng vậy.”

Biết mà.Chẳng lẽ cậu còn không hiểu Taehyung sao.
 
[ Vhope] Ôm Lão Công Về Nhà
Chap 52


Hoseok thật sự mệt mỏi.

Quãng đường ngắn là thế, song cậu vẫn bất giác ngủ thiếp đi trên xe.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cậu như nghe thấy Jihoon gọi điện cho Taehyung.

Jihoon nói đã đón được ngài Jung, hiện đang trên đường về.

Đầu dây bên kia “ừ” một tiếng đầy phong cách cá nhân, sau đó trên xe không còn tiếng động gì nữa.Chẳng bao lâu sau, chiếc xe về tới cửa nhà.

Hoseok cảm ơn Jihoon, dặn dò đối phương lái xe an toàn rồi lập tức vào nhà.Taehyung để đèn cho cậu.

Hoseok cố gắng đi lại thật nhẹ nhàng, tắm rửa qua loa, lên giường, hẹn báo thức rồi tắt đèn đi.Khi phòng ngủ chìm vào bóng tối, Hoseok cảm thấy Taehyung hơi động đậy, nên nhỏ giọng hỏi: “Anh đã ngủ chưa ạ?”

Taehyung: “Chưa.”

Hoseok: “Em đánh thức anh à?

Hay anh vẫn chưa ngủ ạ.”

Taehyung: “Vẫn chưa ngủ.”

Hoseok liếm môi: “Không ngủ được hả anh?”

Taehyung: “Ừ.”

Hoseok thầm nghĩ, vẫn quyết định giải thích một chút: “Khách hàng cần bản vẽ vào sáng mai, nên em phải hoàn thành tương đối gấp.”

Taehyung: “Ừm.”

Giọng anh rất thấp, nghe có vẻ đã khá buồn ngủ rồi.Hoseok cũng mệt, thừa dịp Taehyung còn chưa ngủ, cậu tỉnh bơ dịch người về phía anh.

Quả nhiên, cậu vừa động đậy, Taehyung cũng lập tức động theo.

Rất nhanh sau đó, anh đã ôm cậu vào lòng.Hoseok nở nụ cười.Taehyung luồn ngón tay vào giữa những lọn tóc trên đầu Hoseok: “Sao ướt vậy?”

Hoseok lắc đầu, vùi mặt vào ngực anh: “Không phải ướt, mát tay thôi, em đã sấy qua rồi.”

Taehyung thấp giọng “ừ” một tiếng, lại hỏi: “Em thường xuyên làm việc muộn như thế à?”

Hoseok lắc đầu: “Thỉnh thoảng thôi ạ.”

Taehyung: “Anh thuê tài xế cho em, như vậy sẽ tiện hơn.”

Hoseok: “Thôi, em ít ra ngoài lắm, không cần thiết đâu anh.”

Taehyung: “Ngày mai em lưu số điện của Jihoon lại đi, sau này nếu mệt thì gọi cậu ta tới đón.”

Hoseok: “Vâng.”

Dứt lời, cậu lại rúc sát vào ngực anh.Thật tốt.Hôm nay Taehyung nói nhiều hơn hẳn mọi ngày.Có đêm qua làm tiền lệ, giờ Hoseok đã quen với tư thế này nên không thấy mất tự nhiên nữa.Ngay khi cậu đang dần chìm vào giấc ngủ, Taehyung lại đột nhiên lên tiếng.Taehyung: “Ngày mai anh phải đi công tác, có lẽ hơn mười hôm mới trở về.”

Hoseok mụ mị mất nửa giây rồi mới bừng tỉnh, ngẩng đầu hỏi: “Lâu thế ạ?”

Taehyung: “Ừ.”

Hoseok: “Mai mấy giờ anh đi?”

Taehyung: “Chín giờ lên máy bay.”

Hoseok kinh ngạc: “Sớm thế sao.”

Tự nhiên nghe tin không được gặp anh đến mười ngày, cậu bị dọa cho tỉnh ngủ ngay lập tức.Ban nãy vì nhớ ra chuyện Taehyung bị dạ dày, cậu còn cố ý đặt báo thức lúc bảy giờ để sáng mai nấu cháo cho anh, giờ xem ra là không kịp rồi.Sở Nghĩa đẩy Taehyung ra một chút, lấy điện thoại tới.“Sao vậy?”

Taehyung hỏi cậu.“Sửa báo thức ạ.”

Hoseok cũng không giấu diếm: “Sáng mai em dậy sớm nấu cho anh bát cháo, mấy giờ thì vừa nhỉ?”

Taehyung cười cười, vỗ nhẹ đầu cậu: “Không cần.”

Hoseok vô cùng nghiêm túc: “Em muốn.”

Taehyung vẫn nói: “Không cần đâu.”

Hoseok kiên trì: “Em sẽ nấu.”

Taehyung cười, hơi ấn đầu cậu, tính toán thời gian, nói: “Ăn sáng lúc bảy giờ là được.”

Hoseok gật đầu, hẹn báo thức lúc sáu giờ hai mươi.Tính ra cũng không còn nhiều thời gian để ngủ, nên Hosoek không lề mề nữa, cất điện thoại di động xong liền lập tức rúc vào lòng Taehyung.Đêm nay cậu ngủ rất không yên ổn.

Có lẽ do trước khi vào giấc nghe tin Taehyung phải đi công tác, nên cậu liền mơ thấy anh đi rồi không quay về được, nếu không phải máy bay đến trễ, thì chính là tàu cao tốc bị hỏng linh tinh… làm cậu hoảng muốn chết.

Trong mơ, cháo cậu nấu vẫn đặt trên bàn chờ anh về ăn đó.Lúc tiếng chuông báo thức vang lên, trong giấc mơ của Hoseok, Taehyung vẫn chưa trở về, mà cháo cậu nấu đã hoàn toàn nguội lạnh rồi.Nằm trên giường ngẩn ngơ mất một lúc, Hoseok mới đưa được bản thân về hiện thực.

Cậu quay đầu nhìn Taehyung ở bên cạnh, giật mình nhận ra tất cả chỉ là giấc mộng.Sợ anh bị muộn, Hoseok nhanh chóng xuống lầu, bỏ gạo và nước vào nồi nấu rồi mới quay lại phòng ngủ đánh răng rửa mặt.Khi cậu ra khỏi phòng tắm, Taehyung đã dậy.Hoseok vừa đánh răng rửa mặt xong, vô cùng tươi tỉnh nói: “Chúc anh một ngày may mắn.”

Taehyung cười cười, đi tới gần, dùng sức xoa tóc cậu.“Cháo sắp được rồi.”

Hoseok theo Taehyung vào phòng tắm, đứng ngoài cửa nhìn anh: “Đập quả trứng được không anh?

Em thêm luôn ít ruốc nữa nhé?”

Taehyung gật đầu: “Ừm.”

Hoseok: “Vậy anh xong thì xuống nhé.”

Taehyung nhìn Hoseok qua gương, lên tiếng gọi trước khi cậu rời đi: “Chờ một chút.”

Hoseok quay lại: “Dạ?”

Taehyung ngẩng đầu, vươn tay chỉnh mấy lọn tóc mới bị mình vò loạn của đối phương: “Được rồi.”

Ở tầng dưới, Hoseok đập trứng vào cháo trước, sau đó mới thêm ruốc vào.

Khi cậu bưng nồi ra bàn, Taehyung cũng vừa đi xuống.Hôm nay Taehyung vẫn mặc nguyên bộ tây trang hết sức đẹp trai.Không đúng.Hôm nay chồng cậu vẫn mặc nguyên bộ tây trang hết sức đẹp trai.Hai người ăn sáng trong im lặng, sau đó Hoseok nhanh tay thu dọn bát đũa bỏ vào máy rửa.

Lúc ra khỏi phòng bếp, cậu thấy Taehyung đang ngồi trên ghế sa lông, tay còn cầm máy tính.Hoseok lau tay rồi đi qua, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh anh.Còn lâu mới tới giờ cậu đi làm, nhưng Taehyung đã sắp phải xuất phát rồi.

Ném khăn giấy vào thùng rác, cậu lên tiếng hỏi: “Mấy giờ anh đi thế ạ?”

Taehyung bỏ máy tính xuống, đáp: “Còn sớm.”

Hoseok suy nghĩ, nói: “Em, à, em đưa anh ra sân bay nhé.”

Taehyung lắc đầu: “Anh gọi Jihoon tới đây rồi.”

Hoseok cảm thấy anh đã hiểu sai ý mình: “Ý em là em muốn đi cùng với anh.”

Taehyung : “Majong cũng đi, anh và cậu ta cùng đi công tác.”

Hoseok: “Em không có ý này, em chỉ muốn tiễn anh ra sân bay thôi.”

Lúc này Taehyung mới ngẩng đầu nhìn Hoseok.Hoseok sợ anh bảo “không cần thiết” hay “trên xe đông người em không cần phải đi” này nọ linh tinh, nên vội vàng cười ha ha vài tiếng, nói: “Sáng nay em không có việc gì, giờ cũng không ngủ được nữa, muốn làm gì đó cho đỡ chán, để em đưa anh ra sân bay nhé.”

Nói xong, cậu lại cười khan hai tiếng nữa.Cái lý do này, thật sự chẳng ra gì.Dù có nhàm chán cỡ nào cũng đâu cần theo người ta ra tận sân bay, đây là cái phương án giết thời gian cùi bắp gì cơ chứ?Sao mình không đọc một cuốn sách giúp tăng khả năng giữ bình tĩnh nhỉ.“Được.”

Taehyung đột nhiên đồng ý, suy nghĩ kỹ càng xong, anh cũng chấp nhận: “Trên xe không có việc gì, có em đi cùng anh sẽ không thấy chán.”

Hoseok gật đầu, ra sức thể hiện bản thân: “Em có thể nói chuyện với anh.”

Taehyung cười, tán thành: “Đúng vậy.”

Hoseok nhướn mày, thở phào nhẹ nhõm một hơi.Cậu bỗng cảm thấy cuộc nói chuyện phiếm hôm qua vô cùng có ích, quan hệ của cả hai đã gần gũi hơn rồi.Mặt khác, cậu cũng phát hiện, hành vi tự kiếm đường ăn của mình vô cùng hữu hiệu, ít nhất Taehyung cũng chưa từ chối cậu, ngược lại còn chiều theo ý cậu, không suốt ngày “Không cần, không được, không nên, không nhất thiết” như ban đầu nữa.Như vậy, cậu có thể vờ như mình và anh đang thật sự nói chuyện yêu đương.Hoseok cười thầm trong lòng.Kế hoạch vô cùng thuận lợi.Taehyung tiếp tục công việc đang dở.

Hoseok không có chuyện gì làm, liền lấy điện thoại ra chơi.

Lúc mở WeChat lên, cậu chợt nhớ ra một chuyện.“.

Taehyung.”

Hoseok hỏi: “Vậy buổi tụ họp bạn em tổ chức vào thứ bảy tới, anh không đi được phải không ạ?”

“Ừ.”

Taehyung nói: “Xin lỗi, chuyến công tác này mới được quyết định vào hôm qua.”

Hoseok lắc đầu: “Không sao ạ, em không có ý trách anh.”

Dứt lời, cậu cúi đầu mở WeChat ra: “Em cũng đã bảo với chúng nó có thể anh sẽ bận, không có vấn đề gì, để em báo lại chúng nó một câu.”

Taehyung suy nghĩ, nói: “Chờ khi anh về, chúng ta sẽ mời bạn bè em ăn cơm.”

Hoseok gật đầu: “Dạ.”

Vì thế, Hoseok gửi tin nhắn vào group, giải thích cuối tuần chồng cậu phải đi công tác, hôm ấy anh sẽ không đi được.Sau đó, đám bạn liền thi nhau gửi emoji bày tỏ sự thất vọng tới.Hoseok lại nhắn tin: Chồng tao nói chờ đi công tác về, anh ấy sẽ mời mọi người ăn cơm.Mọi người lập tức sôi nổi trở lại.Hàn huyên với bạn học vài câu, Hoseok liền thấy Taehyung đã đóng máy tính lại.

Cậu nhanh chóng cất điện thoại đi, chuẩn bị đứng lên: “Phải đi rồi ạ?”

Taehyung nhìn đồng hồ: “Vẫn còn chút thời gian.”

Hoseok lại yên tâm ngồi xuống: “Giờ làm gì ạ?”

Taehyung nhìn cậu: “Cho anh hôn một chút.”

Hoseok đơ mất vài giây mới thốt ra tiếng: “Vâng”.Ngài Kim luôn đánh úp lúc cậu không có chút chuẩn bị nào.Không tán tỉnh cũng chẳng ve vãn gì, anh nói hôn là lập tức hôn luôn.Một loạt động tác đứng dậy, ngồi sát lại gần, nâng cằm Hoseok, hôn lên môi cậu được anh tiến hành vô cùng mượt mà lưu loát.Như đang thực hiện nghi thức trước lúc chia xa, ngay từ đầu, Taehyung đã hôn vô cùng lịch sự.Sao lại nói là lịch sự?

Vì anh chỉ mơn trớn làn môi cậu tựa như bắt được một ly kem có thể ăn mỗi ngày.

Theo đó, ăn kem trở thành nhiệm vụ bắt buộc, tuyệt đối không thể lãng phí, nên anh chỉ đành liếm láp từng miếng nhỏ, bỏ từng miếng kem vô vị vào miệng, ngoài mặt còn phải tỏ ra mình đang cảm thấy rất ngon.Taehyung cứ luôn như vậy, không chịu xâm nhập khiến “ly kem” ngứa ngáy trong lòng.“Hơn hai mươi ngày không được hôn em.”

Anh đột nhiên rời khỏi môi Hoseok, nói một câu như vậy rồi lại cúi đầu hôn tiếp.Hoseok hoàn toàn mụ mị.Mặc kệ, cậu sẽ coi câu nói kia là lời yêu thương anh nói với mình.Tiếp đó, nụ hôn dần mất đi lớp vỏ lịch thiệp.

Ly kem bắt đầu tan ra, trở nên ngon miệng hơn, kích thích tế bào vị giác nơi đầu lưỡi mạnh mẽ hơn.

Kết quả là, người ăn kem cũng ăn những miếng to hơn nhiều lần.Tiếng thở của Hoseok đang nặng dần, bàn tay ghì sau đầu cậu ngày càng dùng sức.

Hai người trao nhau từng hơi thở ấm áp, bầu không khí xung quanh cũng nóng bỏng dần lên.Bọn họ ngã xuống chiếc sô pha chật chội, Taehyung kéo tay Hoseok lên đỉnh đầu.Hoseok phát hiện anh cực kỳ thích làm như vậy.

Chẳng những thế, tất cả những động tác thể hiện tính khống chế đối với cậu như ôm đến mức cậu không thể thoát ra, anh đều rất thích.Taehyung hôn Hoseok thật lâu mới ngẩng đầu lên.Hoseok mở to hai mắt, nhìn đồng hồ trên cổ tay anh.

Khoảng cách khá xa, cậu không thấy rõ thời gian, nhưng người nào đó bắt sóng rất nhanh, trầm giọng nói cho cậu biết tình hình sơ bộ: “Còn kịp, có muốn không?”

Hoseok muốn đến không nhịn được, nhỏ giọng đáp: “Có ạ.”

Cậu nhắm mắt lại, nghe được tạch tạch quen thuộc, sau đó…“Ối giời ơi.”

Cạnh cửa ra vào bỗng vang lên tiếng kêu hoảng hốt.Hoseok lập tức tỉnh táo lại, tóm lấy lưng ghế sô pha, hơi nhổm dậy.

Taehyung đè trên người cậu cũng ngẩng đầu nhìn ra phía cửa.Mẹ Taehyung cầm một túi đồ to tướng trên tay, xoay người quay lưng về phía họ.“Xin lỗi xin lỗi, mẹ không biết… các con… mẹ… xin lỗi xin lỗi, mẹ ra ngoài trước.”

Hoseok: “…”

Cánh cửa đóng lại, Taehyung cúi đầu gầm nhẹ một tiếng bên tai Hoseok, sau đó chậm rãi đứng lên, mặc quần tử tế, cầm tấm chăn cạnh đó đắp lên người cậu.Hoseok vội vàng dùng chăn bọc kín thân thể mình.Vừa rồi…Đã xảy ra chuyện gì?Thế này cũng…Quá xấu hổ… quá mất mặt rồi…
 
[ Vhope] Ôm Lão Công Về Nhà
Chap 53


*****Bởi vì có mẹ Kim chờ bên ngoài, Hoseok không thể mất thời gian thêm.

Cậu nhanh nhẹn xốc chăn, nhặt quần áo dưới đất mặc vào.Hoseok xấu hổ đỏ cả mặt, ngồi trên ghế sa lông cùng Taehyung.

Hai người liếc nhìn nhau, cậu thẹn thùng lấy hai tay che kín mặt.Má nó, nên nói chuyện này thế nào đây.Ghế sô pha quay lưng lại với cửa, đứng từ cửa nhìn sang, tầm mắt sẽ bị che khuất, không nhìn thấy gì cả.Được rồi, lời an ủi này không hề có tác dụng.Dù bị che khuất, nhưng chỉ cần vừa liếc mắt qua, vẫn có thể nhận ra là bọn họ đang làm thôi.Hoseok còn phát ra những âm thanh khó nói nữa.Hổn hà hổn hển, nhất định bà có thể nghe ra.Mặt Hoseok đỏ bừng, không thể bình thường nổi.Cậu cúi đầu, nghĩ đến mẹ Kim đang ở bên ngoài, nói với Taehyung: “Bên ngoài lạnh lắm, anh không định để mẹ vào ạ?”

Taehyung đưa cốc nước trên tay cho Hoseok: “Em ổn rồi chứ?”

Hoseok vẫn chưa thể bình tĩnh lại, cậu nói: “Không sao ạ, anh gọi cô vào đi.”

Khi Taehyung đi ra mở cửa, Hoseok hít một hơi sâu, cũng uống nốt cốc nước trên tay.Mặc kệ khuôn mặt vẫn còn đang đỏ bừng, lúc Taehyung mở cửa ra, Hoseok liền đứng dậy ngay lập tức.Từ xa, cậu nghe mẹ Kim đang nhỏ giọng nói.“Mẹ thật sự không cố ý đâu.”

“Ai biết mới sáng ra các con lại làm chuyện này ở phòng khách chứ.”

“Mẹ còn nghĩ là hai đứa chưa rời giường nữa.”

“Đang sáng sớm mà, mới mấy giờ đâu.”

“Lần sau qua, nhất định mẹ sẽ gọi trước cho các con.”

“Giờ con đã kết hôn rồi, mật mã cửa cũng nên sửa lại đi, đỡ cho lần sau lại bị mẹ bắt gặp lúc đang làm chuyện gì đó.”

“Ôi trời ơi, mẹ xấu hổ quá.”

Taehyung: “Không sao ạ, mẹ đừng nói nữa.”

Mẹ Kim: “Không nói không nói.”

Mẹ Kim vốn đã rất thích Hoseok, trải qua chuyện vừa rồi, sự yêu thích của mẹ Kim lại có thêm vài phần áy náy.Vì xấu hổ, bà bỗng nhiên càng thêm nhiệt tình: “Hoseok, buổi sáng tốt lành.”

Hoseok gật đầu cười: “Cô buổi sáng tốt lành ạ.”

Mẹ Kim đi tới, hỏi: “Ăn chưa?

Sớm vậy đã rời giường, cô làm bữa sáng cho hai đứa nhé.”

Hoseok: “Không cần đâu cô, bọn con ăn rồi.”

Taehyung bổ sung lời cậu: “Hoseok nấu cháo, bọn con mới vừa ăn xong.”

Mẹ Kim cười gượng hai tiếng, trong đầu đột nhiên nảy ra câu “no ấm liền nghĩ chuyện dâm dục”.Hoseok hỏi bà: “Cô ăn chưa ạ?”

Mẹ Kim gật đầu: “Ăn rồi.

Sao các con lại dậy sớm thế?”

Hoseok nói: “Hôm nay Taehyung đi công tác, sẽ bay lúc 9 giờ ạ.”

Mẹ Kim thở dài, nhìn Taehyung không mấy vui vẻ: “Con lại đi công tác nữa, lần này đi bao lâu?”

Taehyung: “Hơn mười ngày ạ.”

Mẹ Kim oán giận: “Con với Hoseok mới kết hôn đấy, sao đã đi xa làm gì, suốt ngày công tác.”

Taehyung tự hỏi một hồi, quay đầu hỏi Hoseok: “Em có vấn đề gì không?”

Hoseok vội vàng lắc đầu: “Không sao đâu ạ, công việc quan trọng hơn.”

Mẹ Kim lại cảm thán một câu: “Cũng may Hoseok biết thông cảm cho con, bằng không đi công tác suốt như vậy, ai mà chịu được chứ.”

Bà nói xong lại cúi đầu xuống lấy đồ.Nhân lúc này, Hoseok lắc đầu với Taehyung, mấp máy môi nói cho anh biết, không sao.Mẹ Kim ngẩng đầu lên, đột nhiên khụ khụ hai tiếng, tự hỏi tự trả lời: “Sao sáng sớm mẹ lại qua đây, còn không báo trước?

Chẳng phải vì dì Trần của con sao.

Nhớ không, Tết năm trước con có tới nhà dì Jong đó.”

Taehyung: “Ai vậy ạ?”

Mẹ Kim bất đắc dĩ: “Thôi, con cũng không nhớ rõ.”

Bà vỗ vỗ thứ đồ trong tay: “Dì ấy nói với mẹ, loại thuốc bổ này đặc biệt tốt cho mấy người trẻ tuổi các con, con dì ấy thường xuyên sử dụng.

Sáng nay dì ấy ngồi chuyến xe sớm mang qua, nên mẹ mới sang đây sớm như vậy, cũng tiện mang qua cho các con.”

Taehyung nhíu mày: “Gì vậy ạ?”

Mẹ Kim rút đồ trong hộp ra: “Thuốc Đông y, để hầm canh uống.”

Hoseok nhìn qua: “Con biết cái này, mẹ con cũng từng mua cho con ạ.”

Mẹ Kim nghe Hoseok nói biết, cười tươi: “Vậy hả, cái này tốt cho thân thể mà, đúng không Hoseok.”

Hoseok gật đầu: “Trước con thường xuyên tăng ca, về nhà mẹ con liền đun cái này cho con uống.”

Mẹ Kim quay đầu nhìn Taehyung, vẻ mặt thỏa mãn khi được công nhận: “Con nghe rồi đó, Hoseok cũng đã dùng qua, mẹ thằng bé từng nấu cho thằng bé uống rồi.”

Bà lại hỏi Hoseok: “Con có biết nấu không?

Đơn giản lắm, hầm xương sườn một lúc rồi bỏ vào là được.”

Hoseok gật đầu: “Con biết, con sẽ làm ạ.”

Mẹ Kim càng vui vẻ: “Vậy thì tốt quá, cô cũng đỡ phải qua đây phục vụ nó.”

Bà vỗ hộp thuốc Đông y, kể khổ: “Nó không thích ăn mấy thứ cô mua, cũng không thích tự làm.

Hầm xương đơn giản như thế mà nó cũng chẳng chịu làm.

Khi nào cô qua nấu, nó mới chịu uống vài ngụm.”

Banner hàng hiệu giá tốt
Taehyung đột nhiên bị phê bình, Hoseok không nhịn được nở nụ cười.Mẹ Kim quay đầu, vỗ vai Hoseok: “Hai đứa ăn cùng nhau.

Con khuyên nó ăn nhiều một chút nhé.”

Hoseok gật đầu: “Vâng ạ.”

Xong việc, bà xách túi lên: “Thôi, cô về đây, ông già kia còn đang đợi cô về nấu cơm đấy.”

Hoseok hỏi: “Cô có xe chưa ạ?”

Mẹ Kim gật đầu: “Đang đỗ bên ngoài, con không cần tiễn đâu.”

Bà suy nghĩ, lại bổ sung thêm: “Các con cứ tiếp tục đi.”

Tai Hoseok đỏ rực.Cậu khẽ đáp “vâng”, chẳng rõ là có đồng ý hay không.Trước khi rời đi, mẹ Kim nói với Taehyung “Đi công tác về, con nhanh chóng sắp xếp để hai nhà gặp mặt nhau đi, đừng chần chừ nữa.”

Taehyung gật đầu: “Vâng.”

Sau khi cửa đóng lại, Hoseok và Taehyung đưa mắt nhìn nhau.Đương nhiên là không thể tiếp tục được nữa.

Qua bất ngờ vừa rồi, cả hai không bất lực đã may, sao mà tiếp tục được.Hoseok cất thuốc Đông y đi, hỏi Taehyung: “Bao giờ Jihoon và Hyuk qua đây ạ?”

Taehyung nhìn đồng hồ, lại quay về ghế sa lông, mở máy tính ra: “Mười lăm phút.”

Hoseok gật đầu, ngồi xuống cạnh anh, cùng anh chờ.Nghĩ đến những lời mẹ Kim vừa nói, Hoseok hỏi Taehyung: “Anh không thích uống thuốc Đông y ạ?”

Taehyung đáp: “Đắng nên không thích.”

Hoseok: “Anh không thích đắng?”

Taehyung: “Ừ.”

Hoseok “à” một tiếng, bảo sao anh không uống trà, cũng không uống cà phê.Cậu lại nói: “Nhưng thuốc đắng dã tật mà.”

Taehyung: “Nếu cần anh sẽ uống, không cần thiết thì thôi.”

Hoseok nghĩ tới nhiệm vụ mẹ Kim giao phó, lựa lời nói với anh: “Nhưng loại thuốc mẹ anh mang sang không đắng đâu, vị rất bình thường, khá dễ uống, em từng uống rồi.”

Cậu thăm dò: “Đợi anh về, em làm cho anh nhé?”

Taehyung gật đầu: “Ừ.”

Được rồi.Nhiệm vụ đã hoàn thành một nửa.Nói mười lăm phút liền đúng mười lăm phút, Hoseok nhàm chán cúi đầu đếm thời gian.

Đúng giờ, chuông cửa liền vang lên.Cậu đứng dậy đi ra mở cửa, quả nhiên là Jihoon đang đứng bên ngoài.“Ngài Jung, xin chào.”

Jihoon cười với Hoseok.Hoseok tránh sang một bên: “Chào buổi sáng.”

Jihoon lắc đầu: “Tôi không vào, chúng tôi phải đi luôn.”

Anh vừa dứt lời, Taehyung đã đi ra.Jihoon nhường chỗ cho Hoseok, Hoseok liền đi ra trước.Vừa ra ngoài, Hyuk đã lên tiếng chào hỏi và giúp cậu mở cửa xe.Hoseok lên xe, cười đáp buổi sáng tốt lành.Cậu ngồi trên xe được một lát, Jihoon và Taehyungmới chầm chậm đi ra.Hyuk vẫn đứng cạnh cửa xe, lễ phép chào Chủ tịch Kim.Quả nhiên là cấp dưới hợp tác nhiều năm, thấy Hoseok thẳng một đường lên xe, Jihoon không hỏi thêm một câu vô nghĩa nào, cũng không hề tò mò vì sao cậu ở đây mà tinh ý coi việc cậu muốn đi cùng là điều hiển nhiên.Sau khi xe khởi động, Hoseok hỏi Taehyung: “Lần này anh đến thành phố nào ạ?”

Taehyung: “Thành phố W và thành phố R.”

Hoseok: “Bận vậy ạ?”

Taehyung lắc đầu: “Bình thường thôi, lần này không quá bận, chỉ là cần bàn chút chuyện, cường độ làm việc không quá căng thẳng.”

Hoseok gật đầu, thầm cảm thán.Khái niệm bận của Chủ tịch Kim và cậu đâu thể giống nhau được chứ.Trong mắt cậu, đi công tác thường xuyên như vậy, còn phải di chuyển tới hai thành phố, cho dù vì việc gì đi chăng nữa, cũng được coi là bận.Nhưng trong mắt Chủ tịch Kim nhà cậu, không cần hỏi, chắc chắn anh không coi đó là bận.Sau khi lên xe, Taehyung lại lấy máy tính ra, chỉnh sửa tài liệu vừa download ở nhà cho hoàn thiện, sau đó bật một video.Hoseok biết video này.

Đây là video về sản phẩm mới của một công ty khác trong quý vừa rồi.Hiếm khi thấy Taehyung xem thứ cậu có thể hiểu được, Hoseok liền lại gần anh hơn.Taehyung thấy cậu ghé sát lại bèn dịch máy tính qua một chút, để ở giữa hai người.Bởi vì lúc ở nhà, Hoseok từng nhanh miệng nói lúc ở trên xe mình có trò chuyện mua vui với Taehyung.Thế nên, cậu thấy mình nên tìm một, hai chủ đề để tán gẫu.Thôi thì nhân tiện nói luôn về video này đi.Hoseok: “Em từng xem cái này rồi.”

Taehyung: “Ừ.”

Hoseok: “Là phần mềm mới được phát triển.”

Taehyung: “Ừ.”

Ok.Đề tài xem chừng không phù hợp lắm.Cậu lại chọn một chủ đề gần gũi khác về mẹ Kim vừa xuất hiện khi nãy.Hoseok hỏi: “Ba anh hẳn cũng biết anh đã kết hôn rồi nhỉ?”

Taehyung bỗng nở nụ cười: “Biết.”

Hoseok: “Bác ấy không tò mò về em sao?”

Taehyung: “Ba vẫn đang đợi anh sắp xếp buổi gặp mặt.”

Hoseok dạ vâng: “Lần này anh đi công tác về là hai nhà có thể gặp mặt ạ?”

Taehyung: “Anh sẽ sắp xếp.”

Nói xong, anh ngẩng đầu nhìn Jihoon: “Sau khi đi công tác về, cậu đặt bàn trước với bên nhà hàng cho gia đình tôi và Hoseok gặp mặt.”

Jihoon gật đầu: “Vâng.”

Hoseok chợt cảm nhận được lợi ích của việc có trợ lý.Thật chẳng khác nào Ghi chú trên di động.Đề tài này chấm dứt, Hoseok suy nghĩ, lại tìm một chủ đề mới.“Hôm nay mẹ anh bảo đổi mật mã khác.”

Hoseok nói: “Buổi tối khi về nhà em sẽ đổi, anh có ý tưởng gì không?”

Taehyung hỏi lại cậu: “Em có ý tưởng gì?”

Hoseok lắc đầu: “Em chẳng nghĩ ra gì cả, mật mã của em đều là sinh nhật của mẹ em.”

Taehyung đột nhiên mỉm cười, nhìn hai người ở hàng ghế trước: “Nói thẳng ra vậy à?

Ý thức về sự an toàn đâu rồi?”

“Ôi…”

Hoseok hơi khựng lại, nhỏ giọng bổ sung: “Còn có số khác.”

Taehyung cười, ngoắc tay với Taehyung, chỉ chiếc di động cậu đang cầm trên tay.Hoseok: “Anh có ý tưởng rồi ạ?”

Taehyung: “Ừ.”

Hoseok vội vàng mở khóa điện thoại, cũng mở WeChat ra.“Từ từ.”

Taehyung bất chợt lên tiếng, ngăn Hoseok đang định ấn vào giao diện trò chuyện: “Hai người kia là ai?”

Hoseok đáp: “Khách hàng của em ạ.”

Bởi vì đã giải quyết gần xong danh sách khách hàng hai ngày nay, nên trong phần giao diện trò chuyện WeChat của Hoseok chỉ còn ba người ở phần Ưa thích, Taehyung nằm cuối cùng.Taehyung: “Khách hàng nào?”

Giọng điệu của anh cứ như đang chất vấn.Khách hàng gì mà có thể sánh ngang với anh trên vị trí Center? (*)(*) Vị trí Center (C): vị trí trung tâmHoseok giải thích: “Em có thói quen đánh dấu những vị khách chưa làm xong đơn hàng vào mục Ưa thích, hoàn thành xong thì bỏ đi ạ.”

Taehyung như đang suy nghĩ.Vài giây sau, anh lấy điện thoại của mình ra, tìm Hoseok, vào trang chủ, đánh dấu tên cậu vào mục Ưa thích.Làm xong việc này, Taehyung đưa điện thoại sang cho Hoseok nhìn.Hoseok như nghe được Wechat của Taehyung đang nói, phần Ưa thích của tui chỉ có mình cậu thui đấy.Cậu nuốt một ngụm nước bọt, cười khan, ấn vào khung chat với Taehyung Lúc này, ánh mắt Taehyung lại bị thu hút bởi một thứ khác.“Hình nền này là gì vậy?”

Taehyung hỏi.Hoseok nhìn quen không cảm thấy gì, đột nhiên bị Taehyung hỏi vậy, mặt cậu lại đỏ ửng.Trong góc hình nền là chữ của Taehyung Làm tình với Hoseok.Hoseok nhanh tay ấn vào phần nhập chữ, che đi mấy chữ nhỏ này.Cậu pha trò: “Không có gì, chỉ là một bức hình thôi ạ.”

Nói xong, cậu nhanh chóng hỏi: “Mật mã mới là gì ạ?”

Taehyung lấy điện thoại qua, đổi sang phần số, nhập vào: “101303”Hoseok ghé sang nhìn, hỏi: “Đây là gì ạ?”

Taehyung đổi sang phần nhập chữ Pinyin (*), gõ ra sau mấy con số, “Kim Hoseok"(*) Phần nhập chữ Pinyin (hay bộ gõ Pinyin): khi nhập trên điện thoại hay máy tính sẽ không phải kiểu chữ tượng hình mà là kiểu chữ Pinyin như “Hǎo”.Sau đó anh ấn gửi.Trong xe, chuông điện thoại cài riêng của Taehyung vang lên.Ting ting.Như gõ vào trái tim Hoseok.Kim, Jung, Hoseok.________________________
 
[ Vhope] Ôm Lão Công Về Nhà
Chap 54


Đường ra sân bay không xa lắm, nên chẳng mất quá nhiều thời gian, đoàn người đã được Taechang lái xe đưa đến tận nơi.Lúc ở nhà Hoseok còn nói không buồn ngủ, thế mà vừa xem video cùng Taehyung được một lúc, cậu đã thiếp đi rồi.Sau khi xe dừng lại, Jihoon liền quay đầu, có vẻ định lên tiếng, nhưng Taehyung lập tức giơ tay, "suỵt" một tiếng với anh ta.Jihoon đành im lặng, quay sang dùng ánh mắt ra hiệu cho Taehang.

Chiếc xe phóng thẳng xuống tầng hầm.

Kế đó, hai người bọn họ lặng lẽ xuống xe, vòng ra cốp sau lấy hành lý.Xong xuôi, Kai liền trở lại xe, thấy Hoseok vẫn đang dựa lên vai Taehyung thì nhỏ giọng gọi: "Chủ tịch Kim."

Video trên máy tính của Taehyung còn đang chạy.

Thực ra đoạn video đó không dài, nhưng vì người dẫn chương trình nói quá đều và chậm nên rất ru ngủ người nghe. taehyung vốn không có hứng thú với video này, ban đầu anh chỉ định xem thử mà thôi.

Song hiện giờ, anh đã cho nó chạy lại đến mấy lần rồi.Jihoon gọi "Chủ tịch Kim", thấy đối phương không hề nhúc nhích, nghĩ vẫn còn thời gian nên cũng không giục nữa.

Anh nhẹ nhàng đóng cửa xe lại, theo Taechang đi ra bên ngoài.Hoseok ngủ cực kỳ ngon, ngả đầu đè nặng lên vai Taehyung, vùi mặt vào cổ anh, khiến cho mái tóc rũ xuống che đi một bên mắt.

Cậu vẫn cầm di động trên tay, nhưng nắm rất hờ, trông như có thể rơi bất cứ lúc nào.taehyung quay đầu nhìn tóc cậu, vươn tay sờ nhẹ, lướt tầm mắt xuống liền trông thấy bàn tay đang sắp sửa buông lơi của đối phương.Khi đầu óc còn chưa kịp suy nghĩ, tay anh đã tự có quyết định của mình, nó nhẹ nhàng rút chiếc điện thoại của Hoseok ra, sau đó, tự áp mình vào lòng bàn tay cậu.Chắc vì cảm nhận được tác động bên ngoài nên Hoseok đột nhiên tỉnh giấc.

Sau vài giây hoảng hốt, cậu lập tức ngẩng đầu lên, đồng thời rụt tay về theo bản năng."

Đến rồi ạ?"

Hoseok nhìn ra ngoài cửa sổ xe.Taehyung gật đầu, đưa điện thoại di động cho cậu: "Ừ."

Hoseok nhận lấy, nhìn lên hàng ghế trước: "Bọn họ đâu hết rồi anh?"

Taehyung: "Ở ngoài."

Hoseok vừa thức giấc, đầu óc không tỉnh táo lắm: "Sao cơ?

Sao chúng ta vẫn còn trong xe?

Máy bay đi mất rồi ạ?"

Tần Dĩ Hằng cười rộ lên: "Máy bay đi sao được?"

Hoseok không hiểu Taehyung đang cười gì.

Cậu vẫn đang kích động vì tưởng tượng của mình.

Cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, cậu lại hoảng hốt ngẩng đầu, nói: "Tám giờ mười rồi, anh?"

Trái ngược với sự cuống quýt của Hoseok, Taehyung vô cùng bình tĩnh.

Anh cười với cậu, lại bình tĩnh xoa đầu cậu, bảo "kịp" rồi bổ sung: "Em không cần xuống xe đâu, anh sẽ vào cùngJihoonNghĩ cũng chẳng còn nhiều thời gian, Hoseok gật đầu: "Vâng."

Taehyung lại hỏi: "Anh đi công tác, mỗi ngày em phải làm gì?"

Hoseok: "Gọi điện cho anh ạ."

Taehyung rất hài lòng: "Ừ."

Sau đó, anh chủ động nói: "Đến nơi anh sẽ nhắn cho em."

Hoseok liền vui vẻ: "Dạ."

Cuối cùng Taehyung cũng xuống xe.

Jihoon đứng nhìn đồng hồ từ nãy đến giờ liền thở phào nhẹ nhõm.Hoseok hạ thấp cửa kính xe chào tạm biệt anh, nhìn theo anh đi vào sân bay.

Đến khi bóng Taehyung toàn toàn biến mất, Taechang mới khởi động xe rồi lái đi."

Ngài Jung."

Sau khi lên đường cao tốc trên không, Taechang mới lên tiếng hỏi: "Tôi đưa ngài tới văn phòng ạ?"

Hoseok gật đầu: "Vâng."

Taechang còn nói: "Chủ tich Kim có dặn, trong khoảng thời gian ngài ấy không ở thành phố A, tôi sẽ là tài xế của ngài, sau này ngài muốn đi đâu, tôi sẽ đưa ngài đi."

Hoseok định từ chối, nhưng lại nghĩ Taechang đã quyết như vậy, nếu cậu không nghe theo, có thể anh sẽ không vui.

Được đưa đón cũng chẳng có gì không tốt, nên cậu liền đồng ý: "Vâng, làm phiền anh rồi."

Taechang cười: "Ngài Jung khách sáo quá."

Taechang chẳng những đưa Hoseok đến văn phòng mà còn tiện đường thả cậu về qua nhà nữa.

Điều này khiến Hoseok không khỏi cảm thán, có tài xế riêng thật tốt.Dù buổi sáng đã làm khá nhiều việc, song Hoseok vẫn có mặt ở văn phòng trước chín giờ.

Ông chủ lười biếng mỗi khi đông đến đã thành quen, hôm nay lại đột nhiên đi làm sớm khiến Jisoo và Kai giật mình tưởng cậu đến kiểm tra bất ngờ.Nhưng sau khi Hoseok nói không phải, Jisoo liền nhạy bén đưa ra một suy đoán: "Ông chủ, có phải hôm nay chồng anh lại đi công tác rồi không?"

Hoseok nhướn mày: "Làm sao cô biết?"

Jisoo cười rộ lên, lộ ra vẻ mặt "quả nhiên là thế", nói: "Lần trước ông chủ đi làm sớm cũng vì chồng phải đi công tác, nếu không anh sẽ chẳng đến văn phòng vào giờ này đâu."

Kai cũng cười theo: "Jisoo, cô nói vậy khác gì bảo buổi sáng ông chủ và chồng anh ấy bận làm gì đó ở nhà."

"Ấy ấy ấy."

Dung Dung che mặt: "Tôi đâu có ý này."hoseok: "..."

Đoán khá là chuẩn đấy.Cuộc nói chuyện vòng tới phương diện này khiến Hoseok nhớ đến "nỗi kinh hoàng" mẹ chồng mang tới sáng nay.

Không tám thêm nữa, cậu bỏ lại một câu "làm việc chăm chỉ" rồi lập tức đi vào phòng làm việc của mình.Chín giờ ba mươi bốn phút, Hoseok nhận được tin nhắn WeChat của Taehuyng: Anh lên máy bay rồi.

Cậu bỗng có cảm giác Taehyung đang lớn dần.

Giờ ngay cả khi xuất phát anh cũng nhắn tin báo về nữa đấy.Hoseok: Dạ.Vốn tưởng việc thông báo sẽ kết thúc ở đây, nhưng cậu không ngờ, bên kia lại gửi tin nhắn đến.

Taehyung: Hình nền khung chat của anh là gì?Taehyung: Dùng cho riêng anh à?Hoseok hít vào một ngụm khí lạnh.

Không ngờ chủ tịch Kim bận trăm công ngàn việc còn có thời gian để ý đến vấn đề nhỏ nhặt này.

Do dự trong giây lát, cuối cùng cậu đành trả lời "vâng" rồi bổ sung: Anh khác với mọi người mà.Có lẽ vì cảm thấy mình đang tán tỉnh Taehyung, nên sau khi gửi tin đi, Hoseok liền không khống chế được hơi run run một chút.

Cậu rất chờ mong phản ứng kế tiếp của đối phương.Bên kia đang soạn tin...Sau đó...Taehyung: Anh biết anh khác với mọi người.Taehyung: Anh đã thấy khung chat của Sung-woon rồi.Taehyung: Hình nền bên nó không giống cái của anh.Hoseok lập tức nhận ra hướng suy nghĩ của đối phương không hề giống với suy đoán của mình.

Không phải đâu anh giai, ý em không phải như vậy.Nghĩ thì nghĩ thế, song cậu vẫn nhắn: Vâng.Taehyung: Gửi cho anh.Taehyung: Anh cũng để nó làm hình nền khung chat với em.Sau đó anh liền phát huy tinh thần bắt chước Hoseok đến cùng.Chỉ là cái hình này thực sự...

Hoseok mở album, nghiêm túc nhìn file gốc của nó, vẫn cảm thấy không ổn lắm.

Vì thế, cậu dành chút thời gian cắt dòng chữ ở góc dưới cùng bên phải, bổ sung phần nền bị thiếu, gửi đi.Khi Hoseok nghĩ động tác của mình hoàn hảo không hề sơ hở, Taehyung đột nhiên nhắn đến một câu: Còn nhớ anh ghét nhất điều gì không?Điều Taehyung ghét nhất chính là: Lừa dối.Hoseok nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng vang vọng hai tiếng "nguy rồi".Taehyung lại nhắn tới: Hình của em có chữ.Taehyung: Định lừa anh?Hoseok cảm thấy đáy lòng chợt lạnh, vội vàng gõ chữ.Hoseok: Không không khôngHoseok: Em xin lỗi, em xin lỗi.Hoseok: Em không cố ý đâu.Hoseok nắm chặt tay, khẽ cắn môi, cuối cùng quyết định gửi ảnh gốc cho Taehyung.

Cậu muốn khóc lắm nhưng không khóc được, vì còn bận giải thích với anh: Vì mấy chữ đó, nên em xấu hổ.Nhắn xong, cậu lập tức bỏ điện thoại xuống mặt bàn, tinh thần trở nên ủ rũ.

Taehyung là cái quỷ gì chứ, sao cậu lại phải trải qua những trận thót tim này.Không lâu sau, di động của Hoseok kêu lên một tiếng, là Taehyung nhắn tin.Taehyung: Rất sáng tạoTaehyung: Nhưng anh dùng thì không hợp lắm.Sự cân nhắc đầy nghiêm túc của anh khiếnHoseok chẳng biết nên khóc hay cười.Hoseok: Anh dùng cái không có chữ làm hình nền cũng được ạ.Hoseok: Nhìn qua cũng rất giống nhau.Taehyung: Không.Taehyung: Em làm cho anh một cái.Ông xã bỗng chốc biến thành khách hàng, Hoseok lập tức tác nghiệp vô cùng thành thạo.Hoseok: Anh muốn chữ gì ạ?Hoseok: Hình nền vẫn thế hả anh?Hoseok: Còn vị trí đặt chữ nữa ạ? buồn, ngờ đâu là tình yêu cả đời!

Taehyung: Nền giống vậy, vị trí cũng tương tự.Taehyung:【 Hình ảnh 】Taehyung: Chữ này.Hoseok mở hình ra, hình Hoseok gửi là ảnh chụp tờ giấy ghi sở thích của cậu.

Không ngờ anh cũng âm thầm chụp lại!Hoseok: Chèn tất cả chữ vào ạ?Hoseok: Hơi nhiều đấy anh.Taehyung: Không cần.Taehyung:【 Hình ảnh 】Taehyung: Chỉ cần đoạn này thôi.Đúng là bắt chước đến cùng, hình nền của Hoseok giữ lại một dòng sở thích của Taehyung, mà hình ảnh thứ hai anh gửi đến cũng khoanh tròn đúng một sở thích của cậu.Trong những thứ Hoseok yêu thích, Taehyung chọn ra một cái: Thích đồ ngọt.Hoseok: Em nhận được rồi.Hoseok: Khoảng mười phút nữa sẽ xong ạ.

Taehyung: Anh phải tắt máy bây giờ.Hoseok: Xuống máy bay anh sẽ nhận được.Taehyung: Ừ.Taehyung: Bao nhiêu tiền?

Nhìn thấy dòng tin nhắn này của Taehyung, Hoseok cười lăn cười bò, anh coi mình là khách hàng thật đấy à?Hoseok: Không cần ạ.Taehyung: Cần chứ.Hoseok suy nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định không từ chối Taehyung, tùy tiện gửi đi một con số: 20.Taehyung: Rẻ quá.Nhắn xong, anh trực tiếp chuyển cho cậu 2000.Hoseok giật mình, 20 đúng là rất rẻ, nhưng làm gì đến 2000 chứ.

Khi cậu đang do dự, Taehyung đã nhắn tin qua: Nhận đi.Hoseok lập tức nhận lấy.Taehyung: NgoanTaehyung: Hạ cánh sẽ báo cho em.Hoseok: Dạ.Sau câu này, Taehyung không nhắn tin nữa, có lẽ đã mở chế độ máy bay rồi.

Hoseok uống một ngụm nước, chuyển hình ảnh nhận được từ anh vào máy tính.Nhưng sự tình không đơn giản như cậu tưởng.

Tấm ảnh này được chụp dưới ánh sáng đèn bàn trong phòng đọc sách, độ sáng rất kém, độ nét không cao.

Có lẽ lúc chụp, Taehyung cũng chỉ cần thấy chữ là được.

Hơn nữa, đây là ảnh toàn cảnh, nên một khi phóng lên rồi cắt ra, dòng chữ kia sẽ rất mờ.Ban đầu, Hoseok tính toán sẽ hoàn thành tấm hình trong vòng mười phút, nhưng thực tế lại không nhanh như vậy, chỉ riêng việc cắt dòng chữ kia thôi đã lấy đi của cậu không ít thời gian.

Thậm chí cậu còn nghĩ, hay là tự viết lại một dòng khác cho rồi.

Nhưng cuối cùng cậu cũng không làm vậy mà vô cùng kiên nhẫn hoàn thiện yêu cầu của ông chủ Tần.Sau khi xác định không còn vấn đề gì nữa, Hoseok liền gửi cho anh.Taehyung đang trên máy bay.

Hoseok mở trang web của hãng hàng không kiểm tra thông tin chuyến bay một chút, còn khoảng bốn mươi phút nữa anh sẽ tới thành phố W.Cậu tắt giao diện web đi, bắt đầu giải quyết công việc của mình.

Hôm nay là một ngày ít việc hiếm có, cậu quyết định hoàn thành yêu cầu của vị khách đầu tiên trước khi Taehyung tới nơi.Xong việc, Hoseok thu nhỏ giao diện phần mềm, rót cho mình một cốc nước, ngồi ngắm dòng chữ "chồng nhỏ ngủ ngon" trên màn hình, đợi Taehyung trả lời.Trang web đăng thông tin máy bay sẽ hạ cánh lúc mười một giờ.

Cũng vào khoảng thời gian đó, Taehyung nhắn tin cho Hoseok: Anh đến nơi rồi.Taehyung Đã nhận được ảnh.Taehyung: Khá lắm.Khách hàng đặc biệt lên tiếng, suýt nữa HOseok đã trả lời "cảm ơn ngài" theo bản năng.Taehyung đã đến nơi rồi.

Nghĩ tới yêu thương chưa thể bày tỏ khi nãy, cậu bèn gửi tin nhắn cho anh: Tại sao anh chỉ lấy câu thích ăn đồ ngọt của em?

Hoseok: Anh thích em ăn đồ ngọt ạ?Taehyung: Rất thích.Hoseok tiếp tục: Vì sao ạ?Taehyung: Không biết.Taehyung: Đơn giản là thích thôi.Nghe thế, Hoseok bỗng cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Còn đang nghĩ sẽ tiếp tục tán tỉnh thế nào, cậu đã nhận được tin nhắn của anh.Taehyung: Nói vậyTaehyung: Em cắt dòng sở thích kia của anhTaehyung: Cũng vì em thích làm tình với anh à?Vừa mới cầm cốc nước lên uống, còn chưa kịp nuốt, Hoseok đã phun "phì" ra một tiếng.

Cậu vội vàng rút khăn giấy lau khô nước bắn trên bàn, sau đó run rẩy trả lời anh: Vâng.Tin nhắn được gửi đi, rất nhanh sau đó, Taehyung đã nhắn lại: Thích sao không viết vào?
 
[ Vhope] Ôm Lão Công Về Nhà
Chap 55


Taehyung đột nhiên lại nghĩ đến Hoseok.Anh nghĩ, nếu Hoseok cũng treo trên người anh như vậy, xem ra cũng không tồi.Nghĩ như vậy, cảnh tượng trước mắt cũng trở nên không khó tiếp thu cho lắm.Vì Taehyung đang ở đây nên đương nhiên Choiyang và bạn trai cậu sẽ không làm gì quá mức.Dính nhau ở cửa vài giây, Choiyang liền xuống khỏi người bạn trai, sau đó kéo tay hắn, đi tới cạnh bàn.Taehyung cũng đứng lên.Bạn trai Choiyang vươn tay, hai người bắt tay nhau."

Chào anh, em là bạn trai Choiyang, Ryeo."

"Xin chào, tôi là anh họ của em ấy, Taehyung Ryeo cười: "Nghe danh đã lâu."

Choiyang bám lấy Ryeo, khẽ đẩy hắn: "Ây da, không cần khách sáo thế đâu, đều là người một nhà cả mà."

Cậu quay đầu sang nói với người phục vụ: "Mang thức ăn lên đi."

Từ lúc Ryeo tới, Choiyang hoàn toàn thay đổi.Taehyung cảm thấy người em họ này của mình quả thật vô cùng bám người, hơn nữa cách cậu bám lấy Ryeo không giống cách cậu bám lấy bọn họ.Ryeo vừa ngồi xuống, Choiyang đã hỏi liền một lúc ba câu: "Có mệt không?

Có đói không?

Có lạnh không?"

Ryeo lắc đầu: "Anh không sao."

Choiyang: "Tay em ấm lắm, anh nắm tay em đi."

Ryeo: "Được rồi."

Choiyang: "Em ở đây chán lắm ấy."

Ryeo: "Không phải anh đã tới đây sao cục cưng."...Taehyung nhíu mày lần hai, anh cúi đầu nhìn di động, nghĩ nếu bây giờ anh tìm cớ rời đi, liệu có bất lịch sự quá không.Cũng may Choiyang và Ryeo quấn lấy nhau không lâu lắm, dường như bỗng nhiên nhớ ra trong phòng còn có một người anh họ, Choiyang hơi rời khỏi ngực Ryeo."

Anh."

Cậu xấu hổ giải thích: "Em và Ryeo đã gần nửa tháng không gặp nhau rồi."

Taehyung không biết nên nói gì, chỉ đành đáp: "Ừ."

Choiyang chuyển đề tài về phía Taehyung: "Nếu lâu ngày không gặp, anh và anh dâu có dính lấy nhau không ạ?"

Taehyung lắc đầu: "Sẽ không."

Choiyang đưa ra đề nghị: "Có thể dính nhau một chút mà."

Taehyung ậm ừ, như đồng ý mà lại như không tán thành lắm.Sau đó đôi tình nhân này đã kín đáo hơn rất nhiều, không khí cũng dần trở nên tự nhiên hơn, không đến mức khiến Taehyung cảm thấy mất tự nhiên như trước.Nhưng vì bên cạnh xuất hiện một cặp đôi đang yêu nhau, Taehyung lại càng nhớ Hoseok hơn."

Anh à, ngày mai anh sang thành phố Q ạ?"

Choiyang hỏi.Taehyung gật đầu: "Ừ."

"Anh đến thành phố W còn có em, sang thành phố Q không có ai bên cạnh, chắc anh sẽ buồn lắm."

Taehyung lắc đầu: "Tôi không cần."

Choiyang bật cười: "Anh à, anh đúng là quá "thẳng" rồi. (*) Em không nói em đâu, em nói Hoseok ấy, anh gọi cho anh dâu, bảo anh ấy tới chơi với anh vài ngày đi."(*) Ý Choiyang muốn nói Taehyung thiếu lãng mạn, thiếu nhạy cảm quá.Taehyung chưa từng nghĩ tới chuyện này, nhưng nghe Choiyang nói vậy, anh cũng nghiêm túc suy nghĩ.Hình như ý kiến này cũng không tệ.Như vậy, sau khi kết thúc công việc, anh không chỉ nghe được giọng Hoseok mà còn có thể thấy được cậu nữa.Nhưng vài giây sau, anh đã cảm thấy không thực tế: "Em ấy còn có công việc."

Choiyang "ây dà" một tiếng: "Công việc của anh dâu chỉ cần một chiếc máy tính thôi mà."

Taehyung lắc đầu: "Không đơn giản như vậy."

Choiyang phản bác: "Cũng không phức tạp đến thế."

Taehyung đã có chút rung động.Choiyang tiếp tục: "Hơn nữa dù phải làm việc, anh ấy cũng có thể nghỉ ngơi một hai ngày."

Triệu Tín kéo tay Ryeo: "Ryeo cũng xin nghỉ để sang đây với em này, chỉ mất một ngày thôi, ngày mốt anh ấy lại về rồi."

Taehyung ngạc nhiên: "Cậu ta tới đây chỉ vì cậu sao?"

Choiyang gật đầu: "Đúng vậy."

Trong suy nghĩ của Taehyung, có lẽ anh chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ đi đến một nơi khác không phải vì công việc mà là vì một người nào đó.Khi nghe Choiyang nói như thế, trong đầu anh liền hiện ra vô số suy nghĩ nối tiếp nhau, các ý tưởng liên tục lóe lên.Bữa cơm này trôi qua rất nhanh, Taehyung thức thời không ở lại lâu với hai người nữa, anh về khách sạn trước.Vì đề nghị của Choiyang, sau khi về phòng, Taehyung bắt đầu suy nghĩ về tính hợp lí của việc để Hoseok đến đây với anh.Đột nhiên để một người không phải cấp dưới của anh, lại có quỹ đạo sinh hoạt riêng bất thình lình phải vì anh mà thay đổi kế hoạch làm việc.

Trong mắt Taehyung, đây là một chuyện rất không phải phép.Quá đột ngột.Lý do là gì?Chỉ vì muốn gặp anh sao?Không hợp lý.Hơn nữa vì vài ngày này Taehyung không ở thành phố A, hôm qua Hoseok đã về nhà mẹ đẻ, nói muốn chơi với mẹ vài ngày.Taehyung mở lịch ra, xem ngày.Anh phải ở thành phố Q ít nhất một tuần, gọi Hoseok đến đây tầm hai ngày cũng không hợp lý lắm, cậu chỉ vừa mới về nhà.Muộn thêm vài ngày thì lại gần ngày anh về thành phố A, việc này lại thành không cần thiết nữa.Taehyung khẽ xoay bút, cầm di động gọi cho Jihoon: "Cậu qua đây một chút."

Cúp điện thoại, Taehyung cầm bút, viết các ngày của tuần tiếp theo ra giấy.Chuông cửa vang lên rất nhanh, Taehyung đứng dậy, đi ra mở cửa.

Thấy Jihoon đang cầm bút và notebook đứng bên ngoài, anh nói: "Không phải việc quan trọng gì, chỉ muốn hỏi cậu mấy vấn đề thôi."

Jihoon gật đầu: "Vâng."

Taehyung mời Jihoon vào, để anh ngồi đối diện mình, lấy tờ giấy vừa viết các ngày trong tuần ra.Hai người mặt đối mặt, Taehyung nhìn tờ giấy, nói với Jihoon: "Cậu cho tôi vài ý kiến đi."

Jihoon nghiêm túc gật đầu: "Vâng."

Lời đến bên miệng, Taehyung lại đổi sang đề tài khác: "Cậu có nhớ vợ mình không?"

Jihoon khựng lại một chút, ngay lập tức hiểu ra.Cố vấn gia đình online.Mấy vấn đề này đã được hỏi nhiều, Jihoon cũng không ngại ngùng nữa.

Anh biết Chủ tịch Kim thích nói thẳng, cũng không hiểu được sự thẹn thùng của người khác.Jihoon trả lời: "Đi công tác lâu, tôi sẽ nhớ cô ấy."

Taehyung gật đầu, lại hỏi: "Nếu để vợ cậu tới đây vài ngày với cậu, cậu có cảm thấy hợp lý không?"

Nếu nghe được lời này từ một vị cấp trên khác, Jihoon nhất định sẽ cảm thấy sếp đang tri kỉ muốn anh đón vợ mình đến đây.Nhưng Taehyung lại không giống kiểu sếp như vậy, hơn nữa, trước khi đặt ra vấn đề này, đối phương còn rào trước về cậu Jung.Cho nên Jihoon lập tức trả lời thay cậu Jung, gật đầu: "Hợp lý chứ ạ, đi công tác lâu, gọi nửa kia tới đây vài ngày cũng rất bình thường."

Taehyung nghi ngờ: "Vậy nếu tôi để Hoseok tới đây với tôi vài ngày cũng hợp lý sao?"

Jihoon lấy tư cách một người đã kết hôn lâu năm, nghiêm túc gật đầu với Taehyung: "Hợp lý."

Nói xong, anh còn nêu ví dụ: "chủ tịch Kim, không biết ngài có nhớ không, lần trước khi chúng ta ở thành phố T, Chủ tịch Mang cũng dẫn người ấy tới, cả khi ở thành phố Y, vợ của ngài Dang cũng ở đó, còn ăn cơm cùng chúng ta nữa."

Jihoon vừa nói vậy, Taehyung cũng nhớ ra.Anh gật đầu đồng ý với tính hợp lý của chuyện này.Nhưng còn vấn đề khác.Tehyung: "Hoseok còn có công việc của em ấy."

Jihoon nói y như Choiyang: "Công việc của cậu Jung vô cùng linh hoạt, để cậu ấy cầm theo máy tính tới đây, hẳn sẽ không có vấn đề gì."

Taehyung: "Có vẻ không tiện, em ấy có thể sẽ gặp nhiều hạn chế."

Jihoon suy nghĩ: "Ngài có thể nói trước với cậu Sở, để cậu ấy có thời gian chuẩn bị vài ngày rảnh rỗi đến đây."

Taehyung cũng có ý định này, nhưng bản thân anh lại thấy có phần quá mức.Nhưng khi ngheJihoon nói thế, anh lại cảm thấy bình thường.Taehyung khẽ gõ tờ giấy trên bàn, hỏi: "Ngày mai tới thành phố Q, để em ấy qua đó lúc nào thì thích hợp?"

Jihoon tiếp tục bày mưu tính kế: "Chuyện này ngài cần bàn bạc trước với cậu Jung, tính toán cường độ công việc của cậu ấy.

Còn với chúng ta, cậu ấy qua đây lúc nào cũng được.

Hạng mục lần này của chúng ta rất nhẹ nhàng, nếu cậu ấy có thể tới được, hai người sẽ có nhiều thời gian bên nhau hơn."

Jihoon khoanh mấy ngày trên tờ giấy: "Cậu Jung tới sớm hay tới muộn đều được, chủ yếu là xem thời gian của cậu ấy.

Nếu tiện thì ở lại lâu hơn một chút, thậm chí còn có thể cùng về, nếu không tiện, cậu ấy có thể về trước."

Giọng Jihoon đều đều, thế này được, thế kia cũng được.Taehyung lắng nghe, cũng dần hiểu ra chuyện này rất bình thường."

Được."

Anh lấy tờ giấy lại: "Tôi biết rồi, cảm ơn."

Jihoon đột nhiên được cảm ơn, sợ sệt "ây da" hai tiếng: "chủ tịch Kim khách sáo rồi."

Taehyung suy nghĩ, cuối cùng lại hỏi: "Tôi bỗng nhiên hỏi em ấy chuyện này có kỳ quặc quá không?"

Jihoon lắc đầu: "chủ tịch Kim, hai người là người một nhà, không nói gì mới là kỳ lạ."

Taehyung gật đầu: "Ừ."

Jihoon: "chủ tịch Kim còn có việc gì không ạ?"

Taehyung lắc đầu: "Không."

Jihoon đứng lên: "Vậy tôi về trước, ngài nghỉ sớm một chút."

Taehyung cầm lấy cái cốc trên bàn: "Ừ."

Jihoon ra khỏi phòng Taehyung, đi được một đoạn trên hành lang, anh mới nhận ra mình đã cười từ lúc nào.Anh nhìn camera phía trước, khụ khụ hai tiếng, thu lại nụ cười.Lần đầu tiên anh nhìn thấy dáng vẻ này của chủ tịch Kim.Nhờ cậu Jung, Chủ tịch Kim ngày càng có suy nghĩ và tình cảm giống con người.Rõ ràng là vấn đề rất đơn giản, nhưng lại không thể tìm ra cách giải quyết.Có khi Chủ tịch Kim sẽ do dự thật lâu, không thể quyết định được.Cũng có dáng vẻ của một người có gia đình rồi.Sau khi Jihoon rời đi, Taehyung ngay lập tức cầm điện thoại lên, gọi cho Hoseok.Bên kia bắt máy rất nhanh, "alo" một tiếng nghe không rõ ràng cho lắm.Taehyung hỏi: "Em đang ăn cơm sao?"

Hoseok nuốt xuống thức ăn trong miệng xuống, đáp: "Vâng."

Taehyung nhìn đồng hồ: "Tám giờ rồi."

Hoseok: "Em mải sửa một bức hình, không để ý là đã muộn."

Taehyung hỏi: "Em còn đang ở nhà mẹ em sao?"

"Vâng."

Hoseok trả lời anh, lại bổ sung: "Mẹ ăn rồi, đang ở phòng khách xem TV."

Như đang ngầm ám chỉ với Taehyung cậu tiện nói chuyện: "Sao vậy ạ?"

Taehyung đặt tay lên cái bàn bên cạnh.Nghe thấy giọng Hoseok, ý tưởng vừa rồi của anh hoàn toàn rối loạn.Lịch sử tình trường của Taehyung chỉ có mình Hoseok, mà hiện giờ hai người cũng chỉ mới bắt đầu.Trước đây thực hiện hôn nhân kiểu hợp đồng, lần nào anh cũng có đủ mọi lý do cho lợi ích của mình.Nhưng bây giờ đã khác.Anh đơn phương rung động, bổ sung hương vị tình cảm cho cuộc sống hôn nhân của bọn họ.Với nghiệp vụ chưa từng thực hiện này, Taehyung hơi khó hoàn thành, cảm thấy rất ngượng tay.Nên mở lời như thế nào?

Rồi thuyết phục đối phương ra sao?"

Dạ?"

Có lẽ do Taehyung mãi không nói gì, Hoseok tiếp tục hỏi: "Sao vậy ạ?"

Taehyung hít nhẹ một hơi rồi nói: "Mấy ngày tới em có rảnh không?

Đến thành phố Q một chuyến đi."

Hoseok cảm thấy rất bối rối, còn có chút khẩn trương: "A?

Sao vậy ạ?

Xảy ra chuyện gì ạ?"

Taehyung chớp mắt: "Không có chuyện gì."

Hoseok hỏi: "Vậy sao anh lại muốn em qua?"

Taehyung thở dài.Anh không thể nghĩ ra lí do nào thích hợp hơn nên liền nói thẳng: "Anh muốn gặp em."

Vừa nói xong, anh liền hối hận.Thế này có khác gì mấy kẻ dở hơi cố tình gây sự, bắt người khác phải hùa theo mình vô điều kiện.Hoseok sao có thể đồng ý chứ.Nhưng ngay khi Taehyung cảm thấy cậu sẽ từ chối hoặc đưa ra nghi vấn, Hoseok lại đáp lại cực kỳ thoải mái.Hoseok: "Được ạ, em có thời gian."

Bàn tay đang nắm chặt cạnh bàn của Taehyung lập tức buông ra.Anh khẽ cười.
 
[ Vhope] Ôm Lão Công Về Nhà
Chap 56


*****Vì một câu "anh muốn gặp em" của Taehyung, hôm nay Hoseok đã ăn nhiều hơn một bát cơm.

Dù anh muốn gặp cậu để "làm gì đó" đi chăng nữa thì câu nói kia vẫn đủ khiến cậu vui vẻ cả đêm dài.Taehyung phát kẹo đường cho cậu!Sau khi cơm nước xong xuôi, Hoseok nhanh chóng rửa sạch bát đĩa rồi ra phòng khách ngồi cùng mẹ Jung.Lúc này, mẹ Jung đang xem phim truyền hình.

Khi Hoseok đi ra, bà liếc nhìn cậu, đưa quýt đã bóc vỏ để sẵn trên bàn sang cho cậu rồi đứng dậy.Hoseok kéo tay bà: "Con rửa bát rồi."

Mẹ Jung lườm Hoseok, ngồi xuống một lần nữa: "Chẳng phải mẹ đã bảo con để đó cho mẹ sao?"

Hoseok: "Vài cái bát thôi mà mẹ."

Mẹ Jung lại lườm cậu, cầm một quả quýt lên chuẩn bị bóc vỏ.Hoseok nuốt miếng quýt trong miệng xuống, nói: "Mẹ, tối mai con không về nhà đâu."

Mẹ Jung ngẩn người, quay đầu nhìn cậu: "Sao vậy?

Con mới về nhà với mẹ được mấy hôm thôi mà?"

Hoseok cười: "Taehyung bảo con đến thành phố Q chơi mấy ngày."

Đầu lông mày đang nhíu lại của mẹ Jung lập tức giãn ra, bà cười vô cùng vui vẻ: "Vậy à, thế cũng tốt, hai đứa vừa mới kết hôn, thằng bé đi vắng lâu ngày chắc sẽ nhớ con đấy."

Hoseok không phủ nhận, vừa ăn quýt vừa cúi đầu cười ngây ngô.Mẹ Jung hỏi: "Con đi mấy ngày?"

Hoseok: "Ý của anh ấy là nếu con có thời gian thì cứ ở lại đó, chờ anh ấy xong việc thì cả hai cùng về luôn."

Thấy chồng của con trai bám nó như vậy, mẹ Jung cũng thầm vui vẻ.Hôm qua, lúc bà nhắc đến Taehyung,Hoseok còn ấp úng không muốn nói nhiều, chỉ bảo cuộc sống của cả hai rất tốt và khen Taehyung là người biết quan tâm, săn sóc.Giờ thì ổn cả rồi, Taehyung bảo Hoseok đi thành phố Q, nghĩa là quan hệ giữa cả hai thật sự không tồi, như thế bà cũng có thể yên tâm.Mẹ Jung hỏi: "Vậy con trả lời sao?

Con có thể ở đó lâu như thế không?"

Hoseok lắc đầu: "Lâu quá chắc là không được ạ.

Cuối tuần con còn có một đơn hàng phải đi khảo sát trực tiếp, đã hẹn với khách mất rồi."

Mẹ Jung gật đầu: "Thế con định đi mấy ngày?"

Hoseok: "Ba, bốn ngày mẹ ạ, ngày mai con sẽ xuất phát luôn."

Mẹ Jung cười rộ lên: "Tốt, ở ngoài phải chú ý an toàn, nhớ xem dự báo thời tiết, mang theo nhiều quần áo một chút."

Hoseok gật đầu: "Con biết rồi ạ, con sẽ mang đặc sản của thành phố Q về cho mẹ."

Mẹ Jung đưa thêm cho Hoseok một quả quýt đã bóc vỏ: "Không cần, hai người các con vui vẻ là được rồi."

Vì tối nay quá hưng phấn nên Hoseok ngủ rất muộn.

Cậu tra thời tiết thành phố Q, còn tìm hiểu những điểm vui chơi ở đó nữa.

Đã là một thành phố thương mại hóa, đương nhiên nó sẽ có đủ các phương tiện giải trí cơ bản như bao thành phố khác.Kế tiếp, Hoseok lại tìm hiểu về những món ăn ngon ở thành phố Q.

So với danh lam thắng cảnh, mảng này phong phú hơn nhiều.Hoseok xem một lượt, chụp tất cả những món cậu thấy có hứng thú lại, rồi mở WeChat định gửi sang cho Taehyung.

Nhưng như nhớ ra điều gì, cậu chợt dừng tay.Cậu đang nghĩ gì vậy?Cậu đang làm gì thế?Thắng cảnh đẹp nhất và món ăn ngon nhất ở thành phố Q, chẳng phải chính là Taehyung sao?

Không thì người ta bảo cậu vượt đường xá xa xôi tới đó làm gì?Hoseok rời WeChat, tắt ứng dụng tìm kiếm đi, để di động xuống giường, lặng lẽ chui vào trong chăn.Với chuyện bị cắt ngang bất thình lình vào sáng hôm đó... tuy không đến mức canh cánh trong lòng, nhưng suốt mấy ngày nay Hoseok vẫn thường nghĩ tới.

Khi hình ảnh kia lóe lên trong đầu, cậu còn cảm thấy xấu hổ vì bị mẹ Kim bắt gặp.

Nhưng lâu dần, suy nghĩ còn đọng lại trong cậu chỉ là nhớ Taehyung thôi.

Ôiiii.Đêm dài đằng đẵng.Cậu muốn làm tình.Taehyung đã mua vé máy bay cho Hoseok, là chuyến bay bốn giờ chiều mai, chừa cho cậu một buổi sáng để thu xếp chuyện ở văn phòng.

Ngoài ra, anh còn dặn qua điện thoại, có thể anh sẽ không ra sân bay đón cậu được vì còn vướng một cuộc họp lúc ba giờ.Nhưng Taehyung lại bảo, chờ khi cậu đến khách sạn, có lẽ anh cũng đã xong việc rồi.Hoseok nói "vâng", cái gì cậu cũng vâng.Đêm nay Hoseok hưng phấn quá độ nên một rưỡi mới dần chìm vào giấc ngủ.

Nhưng sáng hôm sau cậu thức dậy rất sớm, sau khi ăn sáng với mẹ, cậu liền lập tức đến văn phòng.Hôm nay cậu tới phòng làm việc còn sớm hơn cả ngày đầu tiên đi làm.

Chờ khi cậu sắp xếp xong hết những việc còn tồn đọng, Kai và Jisoo mới hớn hở bước vào.Hoseok đưa hai cái cốc trên tay cho bọn họ: "Mua cà phê cho hai người đấy."

Kai đón nhận trong sợ hãi, run run hỏi: "Ông chủ sao vậy ạ?

Đi làm sớm thế, lại còn mua cà phê cho chúng tôi."

Hoseok cười: "Đương nhiên là có việc muốn nhờ cậy hai người."

Jisoo nở nụ cười, uống một ngụm cà phê rồi nói: "Anh nói đi, có chuyện gì vậy ạ?"

Hoseok: "Tôi đi vắng mấy hôm, chuyện ở văn phòng phải nhờ hai người lo liệu giúp."

Jisoo nhướn mày: "Đi công tác ạ?"

Hoseok lắc đầu, ăn ngay nói thật: "Đến chỗ chồng."

Jisoo đột nhiên nở nụ cười đầy quái dị: "Áuuu~ Ông chủ à~"Kai cũng cười theo: "Tôi còn tưởng có chuyện gì nữa chứ, ra là anh bận yêu đương."

Hoseok cười phì một tiếng: "Vậy văn phòng giao lại cho hai người nhé."

Jisoo gật đầu: "Ông chủ cứ yên tâm."

Ba giờ chiều, Hoseok nhận được sự quan tâm của Taehyung ở nơi xa.

Anh hỏi cậu đã tới sân bay chưa.Taehyung: Em mang đủ quần áo không?Taehyung: Ở đây lạnh hơn thành phố A đấy.Taehyung: Nếu buồn ngủ thì lên máy bay chợp mắt một lát đi.Taehyung: Khi tới nơi sẽ có người liên hệ với em.Vì bận kéo hành lý nên Hoseok không kịp đọc tin nhắn, mãi đến khi giao chúng cho Jihoon cậu mới lấy di động ra xem.Một phút trước Taehyung còn nhắn tới: Anh phải họp.Taehyung: Có việc thì gọi cho anh.Hoseok cúi đầu gõ chữ: Vâng.Hoseok: Em mang đủ quần áo rồi ạ.

Hoseok: Lát nữa gặp anh nhé.Ngay khi Hoseok cho rằng Taehyung đã đi họp và sẽ không nhắn tin lại nữa, điện thoại của cậu chợt kêu lên.Taehyung: Lát gặp.Hoseok lên xe, tiếp tục gõ chữ: Không phải anh đang họp ạ?Taehyung: Ừ.Hoseok: Có thể vừa họp vừa dùng điện thoại hả anh?Taehyung: Không thể.Hoseok nở nụ cười: Thế Chủ tịch Kim đang làm gì đó?Taehyung: Suỵt.Hoseok cười ra thành tiếng, khiến tài xế Jihoon ở phía trước phải quay lại nhìn.

Cậu lắc đầu với hắn, cúi đầu nhắn tin tiếp: Thôi được rồi, em không làm phiền anh nữa, anh tập trung vào cuộc họp đi, suỵt.Sau khi tin nhắn này được gửi đi, Taehyung không trả lời nữa, Hoseok cũng nhanh chóng cất điện thoại.Không lâu sau, xe đã tới sân bay.Hoseok xuống xe, nói cảm ơn Jihoon rồi kéo hành lý vào trong.Trước khi máy bay cất cánh, Hoseok chụp một tấm ảnh trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, xử lý qua loa một chút rồi chuẩn bị đăng lên trang xã hội.Trước khi ấn nút đăng ảnh, cậu lại nghĩ, nên viết mô tả thế nào đây?Hoseok cắn răng, suy nghĩ vài giây, viết "Đi gặp người nào đó" rồi chọn đăng tin.

Sau đó, cậu cất điện thoại, đan tay vào nhau, bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ.Sao bỗng nhiên cậu lại trở nên ngọt ngào như thế rồi?Đi gặp người nào đó?

Loại câu từ mang đầy ẩn ý ấy mà cũng có thể viết ra?

Hử?Hoseok tự kiểm điểm bản thân, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được, nở nụ cười ngây ngô.

Lát sau, cậu lại lấy điện thoại ra xem, hình cậu mới đăng đã có rất nhiều like và comment rồi.Bạn cùng bàn: Có lẽ bạn học Jung đã trở thành một blogger nghiện show ân ái rồi.Jong-Woon: Tao muốn chết!Mono: Thì ra đàn em thích phong cách show ân ái hàm súc này.Bạn 1: Tao ghen tị!Bạn 2: Hôm nay cũng phải ăn chanh.Bạn 3: Ném một tấn xương chó nữa ra đây, tao vẫn còn gặm được.Khách hàng 1: Designer Jung và chồng thật ngọt.Khách hàng 2: Designer Jung hạnh phúc thế....Hoseok vừa đọc vừa cười đầy u mê.

Kéo xuống dưới cùng, cậu thấy bình luận của Choiyang.Choiyang: AaaaaaaaaaaaChoiyang: Anh họ anh dâu, cố lênnnnnnnnn.Hoseok cảm thấy nghi hoặc, cậu chẳng hiểu gì cả.

Ngài Choi, rốt cuộc là cậu bị gì vậy?Vì cậu quan hệ tương đối rộng, nên lần này cũng như lần công bố tin tức kết hôn, bình luận liên tục nhảy lên.

Tiếp viên hàng không đã yêu cầu hành khách trên chuyến bay tắt máy, Hoseok dứt khoát không đọc nữa, để điện thoại ở chế độ máy bay.Thành phố Q xa hơn thành phố W một chút, đường dài, hành trình lại nhàm chán, nên không lâu sau, Hoseok đã chìm vào giấc ngủ.Chẳng những ngủ mà cậu còn mơ một giấc mơ.Một giấc mơ ngọt ngào về Taehyung.

Khi bị tiếng thông báo trên máy bay đánh thức, Hoseok không khỏi hoảng hốt một lúc lâu, suýt nữa đã tin "Taehyung" tỏ tình với cậu trong mơ là Taehyung mà cậu quen biết.

Uống một cốc nước, Hoseok tự cười với bản thân mình.Đúng như Taehyung nói, máy bay vừa hạ cánh đã có người gọi điện thoại cho cậu, bảo cậu nên đi thế nào và hẹn sẽ đón cậu ở đâu.Lên xe, Hoseok nhắn tin cho Taehyung trước.Tin nhắn gửi đi một lúc lâu nhưng Taehyung vẫn chưa trả lời, Hoseok đoán có lẽ anh còn đang bận.Sân bay thành phố W cách nội thành không xa, đi hơn nửa tiếng cậu đã về tới khách sạn rồi.Tài xế lấy hành lý của Hoseok ra, lịch sự nói tạm biệt với cậu.Hoseok cảm ơn đối phương rồi kéo hành lý của mình vào sảnh chính.

Ngay sau đó, nhân viên khách sạn lập tức bước tới, nhận vali trong tay cậu, hỏi: "Ngài là ngài Jung phải không ạ?"

Hoseok gật đầu."

Ngài Kimbảo tôi đón tiếp ngài."

Nhân viên hơi xoay người: "Mời ngài đi theo tôi."

Nhân viên tận tình đưa Hoseok tới một gian phòng trên tầng 18, lấy thẻ phòng ra, mở cửa giúp cậu.

Sau khi giao thẻ tận tay Hoseok, đối phương lễ độ nói: "Chúc ngài có những trải nghiệm tuyệt vời ở thành phố W."

Hoseok cười: "Cảm ơn."

Từ lúc xuống máy bay đến giờ, Hoseok luôn chắc mẩm rằng Taehyung đang bận việc, nên sau khi vào phòng, cậu cũng nghĩ ở đây chỉ có một mình cậu thôi.

Nhưng cửa vừa mở ra, bóng người đang đứng trong hành lang phòng (*) liền lọt vào mắt cậu.(*) Chú thích hình
"Oái."

Hoseok giật mình.

Nhưng khi xác định người nọ là Taehyung, cậu liền cười rộ lên, còn cảm thấy hơi bất đắc dĩ."

Anh họp xong rồi ạ?"

Hoseok quay đầu đóng cửa lại.Cậu nghe Taehyung thấp giọng "ừ" một tiếng rồi thong thả bước lại gần.Trên trần hành lang có hai hàng đèn trang trí nhỏ, Taehyung rất cao, mỗi bước anh đi lại che khuất một cặp bóng đèn.

Đồng thời, gương mặt anh cũng không ngừng được bóng tối và ánh sáng gột rửa, giữa sự bình tĩnh, thong dong còn ẩn hiện một nét cười.Hoseok ngay lập tức cảm thấy rung động.

Khi bóng đen bao trùm toàn thân cậu, Taehyung đã ở ngay phía trước rồi.Như chưa thấy đủ, anh lại tiến lại gần cậu thêm một chút.

Hoseok đành phải lùi về phía sau.Taehyung tiến một bước, Hoseok lùi lại một bước.Taehyung tiến thêm bước nữa, lần này Hoseok không lùi được, sau lưng cậu đã là cánh cửa phòng rồi."

Kim Tae...

ưmmm."

Hoseok vừa mở miệng, Taehyung đã cúi đầu, hôn lên môi cậu.Khi hôn, anh hơi nghiêng đầu, khiến cho ngọn đèn nhỏ phía trên có không gian tỏa sáng.

Không rõ là do ánh đèn chói mắt, hay bởi vì Taehyung đột nhiên hôn tới, Hoseok chủ động nhắm mắt lại.Taehyung hôn hết sức dịu dàng, làn môi khẽ chạm, chóp mũi cũng nhẹ nhàng lướt qua gò má cậu, khiến cậu khao khát lại ngứa ngáy vô cùng.Nhưng không lâu sau, Hoseok bắt đầu cảm thấy là lạ.

Cậu lùi về phía sau một chút, giương mắt nhìn Taehyung: "Từ từ đã anh."

Taehyung cười như không cười, nhìn Hoseok: "Sao vậy?"

Hoseok liếm môi vài cái, nhìn Taehyung bằng ánh mắt nghi hoặc pha lẫn vài phần kinh ngạc: "Bơ ạ?"

Ý cười trên môi Taehyung càng thêm rõ ràng, anh cúi đầu chạm môi vào môi Hoseok, hỏi: "Anh có ngọt không?"

Trong khoảnh khắc đó, trái tim Hoseok đập thật điên cuồng.Taehyung!Hoseoka cố ổn định cảm xúc, gật đầu nói: "Ngọt ạ."

Taehyung nhìn thẳng vào mắt cậu vài giây, lại cúi đầu hôn tiếp.Lần này anh hôn cực kỳ lâu.

Mãi đến khi Hoseok cảm thấy mình sắp ngất vì thiếu dưỡng khí rồi, anh mới buông ra.Taehyung xoa đầu cậu, giúp cậu kéo hành lý vào trong.Vừa tới phòng khách, Hoseok liền nhìn thấy một chiếc bánh ngọt được đặt trên bàn, điều đáng chú ý là nó đã không còn nguyên vẹn.Tưởng tượng cảnh Taehyung lặng lẽ ăn kem bơ, sau đó đi tới hôn mình, Hoseok liền cảm thấy tất cả tế bào thần kinh trong đầu đều nổ đùng đoàng như pháo.Nhìn mặt bàn, cậu hỏi: "Sao tự nhiên anh lại mua bánh kem ạ?"

Taehyung kéo chiếc ghế trước mặt Hoseok, ý bảo cậu ngồi xuống, đáp: "Hôm nay là ngày 14."

Trái tim vừa mới ổn định của Hoseok lại rộn vang.Cậu chậm rãi ngồi xuống, đồng thời tự nhủ không được cười một cách ngây ngô.

Nhưng khi cậu vừa cầm dĩa chuẩn bị ăn bánh, Taehyung lại đặt một cái túi nhỏ xuống mặt bàn.Hoseok hỏi: "Cái gì thế ạ?"

Taehyung: "Quà cho em, nhưng thành phố W không có gì đặc biệt, không mua được thứ gì tốt."

Hoseok lắc đầu, cười rộ lên: "Không đâu, anh tặng gì cũng tốt cả."

Nghĩ một chút, cậu lại bổ sung: "Em đều rất thích ạ."

Dứt lời, cậu bỏ dĩa xuống, lấy cái hộp nhỏ trong túi quà ra.Bên trong là một chiếc quạt.Hoseok mở quạt ra xem thử, bên trên có chữ, là một bài thơ khá phổ biến."

Thành phố W chỉ có cái này là hơi đặc biệt, nhưng tiếng tăm không lớn, gần như không ai biết đến."

Hoseok xếp quạt lại, mỉm cười: "Em cũng vừa biết đấy."

Taehyung: "Mua vội cho em chơi một chút thôi, không thích thì bỏ đi."

"Em thích."

Hoseok cất chiếc quạt đi: "Nó còn có ích nữa, mùa hè có thể mang ra dùng."

Taehyung nở nụ cười.Hoseok lại cầm dĩa lên ăn, nhưng bỏ bánh ngọt vào miệng xong, cậu bỗng đơ ra một chút.

Tự hỏi vài giây, cậu quay đầu nhìn Taehyung, đột nhiên tỏ ra áy náy: "Anh tặng cho em nhiều quà quá, em còn chưa có gì đáp lễ anh đâu."

Lắc lắc chiếc dĩa, cậu mới tiếp tục nói: "Anh còn nhớ ngày 14 mua bánh ngọt cho em."

Nếu đã nói đến đây rồi, Hoseok thầm nghĩ, không thả thính một chút thì phí quá: "Ngày 14 tháng sau em cũng mua bánh ngọt cho anh nhé."

Taehyung lắc đầu: "Không cần đâu."

Hoseok: "Cần chứ ạ."

Taehyung cười: "Không cần thật mà."

Dứt lời, anh nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Hoseok, nhìn khóe miệng dính kem bơ của cậu, nói: "Chẳng phải em chính là bánh ngọt của anh à."
 
[ Vhope] Ôm Lão Công Về Nhà
Chap 57


*****Hoseok sắp bị Taehyung cho đớp thính đến sình cả bụng rồi.

Cậu chẳng biết sao mình có thể ăn một lèo hết chiếc bánh kem, chỉ cảm thấy bánh hôm nay ngọt vô cùng.

Ngọt tới mức khiến cậu choáng váng mụ mị.Khi chỉ còn lại miếng cuối cùng, Hoseok mới chậm chạp đứng lên, quay đầu nhìn Taehyung, hỏi: "Anh có ăn không ạ?"

Taehyung cười, hơi hất hàm về đĩa bánh đã trống không: "Anh ăn cái gì?"

Hoseok còn chưa bỏ miếng bánh đang cầm trên tay vào miệng.

Cậu đưa nó về phía anh, nhỏ giọng nói: "Ăn bánh ạ?"

Taehyung lắc đầu: "Em ăn đi."

Thế là Hoseok đành vừa nhìn anh, vừa đút bánh ngọt vào miệng mình.Taehyung: "Có ngon không?"

Hoseok gật đầu: "Ngon ạ."

Taehyung: "Ngọt không?"

Hoseok gật đầu: "Ngọt ạ."

Tốc độ ăn bánh của Hoseok không nhanh cũng không chậm.

Toàn bộ quá trình, Taehyung đều chăm chú nhìn cậu.Lúc ở ngoài cửa, mặt Hoseok đã đỏ lên, nhưng hôn xong thì không còn đỏ nữa.

Tuy nhiên môi cậu vẫn rất đỏ, vành tai cũng thế, thậm chí còn không hề có dấu hiệu bớt đỏ.Taehyung biết những lúc thẹn thùng, Hoseok sẽ dùng mũ che tai, dùng tay che mặt.

Cậu luôn nghĩ làm thế người khác sẽ không phát hiện ra.

Nhưng sự thật là anh chỉ giả vờ không thấy, coi như giữ thể diện giúp cậu thôi.Khi kem bơ dính trên khóe miệng Hoseok bị cậu tự liếm hết, Taehyung không khỏi nhớ đến một chuyện.Ý tưởng cùng ăn kem bơ vừa rồi là một trong những kinh nghiệm anh học hỏi trên mạng và ghi lại vào hôm qua.

Nhưng cư dân mạng không đề cử kem bơ mà gợi ý một viên kẹo ngậm.Taehyung cảm thấy kẹo không tốt lắm.Tuy đúng là sẽ cần nhiều thời gian để ăn hết một viên kẹo, nhưng ngậm thứ này trong miệng, tiếng động tạo ra khá lớn.

Hơn nữa, sau khi kết thúc nụ hôn, hương vị đọng lại hẳn sẽ chỉ có vị ngọt của đường.

Thế nên anh không thích lắm.

Anh cảm thấy để Hoseok nếm chút ngon ngọt cũng được, nhưng cuối cùng cậu phải nhớ tới hương vị của mình.Vừa đúng hôm nay là ngày 14, Taehyung lập tức tự có quyết định của riêng mình.Sau khi ăn bánh và thu dọn qua loa một chút, Hoseok liền lên tiếng hỏi: "Jihoon đâu ạ?"

Taehyung nghi hoặc: "Em tìm cậu ta có việc gì?"

Hoseok lắc đầu: "Dạ không, em định chào anh ấy một tiếng thôi."

Taehyung: "Cậu ta biết em đến đây rồi."

Hoseok lại hỏi: "Anh ấy ở đâu ạ?"

Taehyung đáp: "Không biết."

Hoseok gật đầu: "Bánh ngọt là anh ấy mua về ạ?"

Taehyung thấp giọng: "Anh mua."

"Thế ạ?"

Hoseok cười rộ lên: "Trước đây mọi thứ đều doJihoon mua, em còn tưởng bánh ngọt lần này cũng vậy."

Taehyung chỉ vào chỗ đặt bánh ngọt khi nãy, nói với Hoseok: "Nơi tổ chức cuộc họp chiều nay cách tiệm bánh hai mươi phút di chuyển, từ tiệm bánh về khách sạn lại tốn thêm hai mươi phút nữa, anh tự đi, tự chọn, tự mang về."

Hoseok cười càng thêm vui vẻ, gật đầu với Taeyung: "Dạ dạ dạ, em xin lỗi."

Cậu khẽ dựa gần lại anh một chút, giải thích: "Vì những thứ anh tặng em trước đây đều do Jihoon mua giúp, nên em mới hiểu lầm."

Taehyung không biết phản bác thế nào, Hoseok nói rất đúng, thế nên anh đành bảo: "Không sao."

Hoseok nhìn đồng hồ: "Đã sắp tám giờ rồi."

Cậu lại quay sang hỏi Taehyung: "Anh đã ăn cơm chiều chưa ạ?"

Taehyung lắc đầu: "Chưa."

Đang định tiếp lời, Hoseok chợt nghe thấy anh bổ sung: "Họp xong anh đi mua bánh ngọt cho em luôn đấy."

Hoseok mỉm cười tươi rói: "Dạ, cảm ơn bánh ngọt của anh, ngon lắm ạ."

Sao hôm nay cậu lại cảm thấy Taehyung đáng yêu vậy nhỉ?

Lời nói của anh nghe thật giống như đang ấm ức vì cậu hiểu lầm ấy.

Thôi kệ, cậu cứ âm thầm coi là như thế đi.

Taehyung đang ấm ức một cách nghiêm túc và đường hoàng."

Anh có đói không ạ?"

Hoseok nói: "Đã tám giờ hơn rồi đấy."

Taehyung lắc đầu: "Giữa buổi họp mọi người đã dùng một bữa trà chiều nên không đói lắm."

Hoseok gật đầu: "Nhưng vẫn phải ăn cơm anh ạ.

Buổi tối anh còn có việc gì không?"

Taehyung lắc đầu: "Không có."

Hoseok: "Sáng mai thì sao ạ?

Anh có kế hoạch gì?"

Taehyung: "Chín giờ sáng mai ra ngoại thành thành phố Q."

Dứt lời, anh liền hỏi Hoseok: "Em có đi không?"

Hoseok lắc đầu: "Em đi làm gì, em có hiểu gì đâu ạ."

Taehyung đang định nói, rất nhiều đối tác cũng đưa người yêu theo cùng, nhưng Hoseok đã tiếp lời: "Với lại em còn có công việc."

Vì thế, anh liền nuốt lời định nói lại: "Ừ, vậy em ở khách sạn chờ anh."

Hoseok gật đầu: "Nếu tiện, anh bảo Jihoon gửi kế hoạch làm việc của anh cho em đi, để em biết đường bố trí thời gian."

Uống một ngụm nước, cậu lại nói: "Đơn hàng của em không nhiều lắm, chỉ có một cái phải giao cho khách vào tối mai."

"Được rồi."

Taehyung gật đầu: "Em sửa soạn một chút, mặc thêm áo khoác rồi mình đi ăn."

Hoseok không có gì cần sửa soạn, chỉ rửa mặt và mặc thêm áo, thế là xong.Taehyung cũng mặc thêm áo khoác, một chiếc măng tô dài phủ ngoài áo vest, đẹp trai đến mức Hoseok bỗng không muốn đi ăn nữa.Hai người lần lượt ra khỏi phòng.

Lúc đến hành lang, Hoseok bước nhanh hơn một chút để có thể sóng vai cùng Taehyung.Cậu hỏi: "Chúng ta ăn gì ạ?"

Taehyung: "Đồ ăn ở thành phố Q khá nổi tiếng."

Dứt lời, anh liền giơ điện thoại lên tai, nói với người ở đầu bên kia: "Chúng tôi đang xuống lầu, được, cảm ơn."

Chờ anh gác máy, Hoseok mới cẩn thận đưa ảnh món ăn mình chụp hôm qua ra, hỏi: "Là mấy cái này ạ?"

Taehyung cúi đầu nhìn, hơi nhíu mày: "Em muốn ăn những món này à?"

Hoseok vội thu điện thoại lại: "Dạ, không, em chỉ hỏi có phải là nó không thôi."

Taehyung lắc đầu: "Không phải."

Hoseok gật đầu, giải thích: "Em không đặc biệt muốn ăn cái gì, chỉ là hôm qua nhàm chán quá nên mới lên mạng search thử món ngon thành phố Q, sau đó nhìn thấy món này."

Vừa rồi cậu chỉ muốn xem thử liệu có trùng hợp đến mức bữa tối của bọn họ chính là nó không thôi.

Nhưng có lẽ là không phải rồi.Hai người vào thang máy.

Khi cửa thang máy đóng lại, Hoseok lập tức ngẩng đầu nhìn bảng điện tử theo bản năng, sau đó thoáng thấy Taehyung cử động.Hoseok quay đầu, bắt gặp cảnh tượng anh đang xòe bàn tay ra trước mặt mình, cậu không khỏi giật mình vỗ nhẹ túi áo, hỏi: "Anh muốn mượn cái gì ạ?"

Taehyung hạ thấp ánh mắt: "Muốn nắm tay."

Bàn tay đang đè trên túi áo của Hoseok lập tức khựng lại.

Toàn thân cậu cứng đơ ra.

Mấy giây trôi qua, cậu mới chậm rãi đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.Vì cảm nhận được vành tai mình đã bắt đầu ửng đỏ, nên sau khi nắm tay Taehyung, Hoseok liền ngẩng đầu lên, vờ như đang nhìn bảng số trên thang máy.Trông cậu có vẻ như thật sự chẳng để ý chuyện gì, chỉ một lòng chờ cửa mở.

Song trên thực tế... lòng cậu đang vô cùng rung động.Không lâu sau, Hoseok phát hiện ra, đây là lần đầu tiên hai người nắm tay nhau ở bên ngoài.Thú vị biết bao nhiêu.Trình tự quan hệ của bọn họ đã hoàn toàn đi ngược với lẽ thường.Lăn giường trước rồi mới đến ôm hôn và hẹn hò thuần khiết.Ặc, thực ra cũng không thuần khiết lắm đâu.Càng về đêm, gió bên ngoài càng thổi mạnh.

Vừa ra khỏi cửa, Hoseok đã bị gió tạt đến co rúm cả người.

Sau đó, cậu nhận ra bàn tay đang nắm tay mình của Taehyung bỗng nhiên siết chặt lại."

Lạnh không?"

Hoseok lắc đầu: "Bình thường ạ, gió hơi lớn một chút thôi."

Taehyung: "Xe đến rồi."

Hoseok: "Dạ."

Suốt cả quãng đường, Taehyung đều không buông tay Hoseok.

Mãi khi đến cạnh ô tô, anh mới thả cậu ra, sau đó mở cửa xe, ra hiệu cậu ngồi vào trong.Lúc Taehyung mở cửa, Hoseok còn đang nghi hoặc không thôi.

Sao hôm nay không có ai ra mở cửa xe cho Chủ tịch Kim của chúng ta vậy?

Nhưng khi anh vươn tay bảo cậu ngồi vào, cảm giác hoài nghi trong cậu liền biền thành kinh ngạc.

Hóa ra Chủ tịch Kim muốn mở cửa cho cậu à!Hoseok được ưu ái mà hốt hoảng.

Cậu vốn không phải một "phu quân chủ tịch" đúng tiêu chuẩn, được Taechang giúp mở cửa xe cậu đã áy náy lắm rồi, giờ thì hay chưa, đích thân Giám đốc xắn tay ra trận nhé.Vì quá xấu hổ, cậu nói không trôi chảy lắm: "Anh... anh lên trước đi ạ."

Taehyung không trả lời, chỉ khẽ nghiêng đầu, ý bảo Hoseok lên xe.Lại một trận gió mạnh thổi tới.Hoseok nghĩ người này là Taeyung nên cũng không khách sáo nữa, lập tức bước vào trong xe.

Chờ khi anh đã vào theo, cậu mới không nhịn được hỏi: "Hôm nay anh và đối tác chơi trò chơi ạ?"

Taehyung nghi hoặc: "Trò chơi gì?"

Hoseok: "Vì dụ như Truth or dare (*) chẳng hạn."(*) Truth or dare = Sự thật hay Thách thức.

Tham khảo về luật chơi trò này ở ĐÂY.

Bạn Jung đang nghĩ việc anh Kim mở cửa xe cho mình là lời thách thức sau khi thua game.Tần Dĩ Hằng: "Không."

Hoseok: "A ha ha ha."

Cũng đúng, sao Chủ tịch Kim của chúng ta có thể chơi cái trò này được chứ.Hoseok lại hỏi: "Hôm nay anh sao thế ạ?"

Taehyung: "Sao cái gì?"

Hoseok chăm chú nhìn Taehyung khoảng vài giây, sau đó liền cười rộ lên: "Không có gì ạ, ha ha."

Có lẽ vì đã lâu không gặp nhau nên cậu cảm thấy thế, chứ thực ra lúc nào Taehyung cũng ga lăng và phong độ mà.

Hơn nữa, hình như anh còn chưa làm gì kì quái đâu, chỉ mở cửa xe cho cậu thôi mà, gì căng.Hoseok cười thầm.

Hỏi làm gì chứ, có đường ăn là tốt lắm rồi.Xe chạy một lát, điện thoại trong túi áo Hoseok chợt kêu vang.

Cậu lấy máy ra xem, là mẹ Sở yêu cầu video call qua phần mềm WeChat.

Cậu không bắt máy ngay lập tức mà cho Taehyung xem trước rồi mới ấn nút trả lời."

Hoseok."

Mẹ Jung gọi tên cậu, sau đó hỏi: "Con đến nơi chưa?"

Hoseok gật đầu: "Dạ rồi ạ."

Mẹ Jung nhìn khung cảnh xung quanh cậu: "Vẫn đang trên xe à?

Còn chưa tới khách sạn hả?"

Hoseok lắc đầu: "Con đến rồi, đang ra ngoài đi ăn với Taehyung, bọn con vẫn chưa ăn uống gì ạ."

Mẹ Jung "ừ" một tiếng, hỏi: "Taehyung đang ở cạnh con à?"

Hoseok: "Vâng."

Bên kia cười cười: "Đâu mẹ xem nào, đã lâu không được gặp thằng bé rồi."

Hoseok quay đầu, nhỏ giọng hỏi Taehyung: "Được không anh?"

Đối phương gật đầu với cậu.

Hoseoklớn tiếng nói với mẹ Jung trong màn hình: "Vâng ạ."

Vì màn hình khá nhỏ, Hoseok lại muốn Taehyung lọt vào ống kính với mình nên đã chỉnh camera chếch sang một chút, lại nhân cơ hội dịch người về phía anh.

Kết quả là trong video, trông cậu như đang ngả vào lồng ngực của đối phương.Nhưng cậu không hề biết sau khi mình lén lút làm xong những việc này, Tần Dĩ Hằng đã hết sức tự nhiên khoác tay lên lưng cậu, chuyên chú ôm cậu vào lòng.

Chỉ tiếc quần áo mùa đông quá dày, cậu không cảm nhận được, còn gồng mình để nhìn như dựa mà lại không thực sự dựa vào anh."

Chào cô ạ."

Taehyung mở miệng.Mẹ Jung cười rộ lên: "Chào con, đang đi ăn tối à?"

Taehyung gật đầu: "Vâng, cô đã ăn gì chưa?"

Mẹ Jung: "Ăn rồi, cô đang chờ điện thoại của Hoseok."

Nói đến đây, bà lại nói với Hoseok bằng giọng điệu như đang trách tội: "Tới nơi cũng không báo cho mẹ một tiếng."

Hoseok cười: "Con xin lỗi mẹ."

Mẹ Jung: "Thôi, đến nơi là được rồi, các con chơi vui nhé, chú ý an toàn đấy."

Hoseok: "Vâng ạ."

Taehyung: "Tạm biệt cô."

Hoseok ngồi lại chỗ cũ, vòng tay của Taehyung lập tức trống không.

Cậu hỏi anh: "Khoảng bao lâu thì tới nơi ạ?"

Taehyung: "Tầm hai mươi phút."

Hoseok đáp: "Vâng"
Taehyung đột nhiên nói: "Lại là hai mươi phút."

Hoseok nén cười nhưng không được, đành phải giả vờ khụ khụ mấy tiếng.

Em biết anh ghim rồi, bánh ngọt là anh mua!Đường phố lúc tám giờ hơn không đông lắm, một lúc sau, xe đã dừng lại ở một con phố vắng người.

Sau khi xuống xe, bọn họ liền đi về một tòa nhà hoành tráng và sang trọng.Vừa vào cửa, thứ đầu tiên đập vào mắt Hoseok là tên của nhà hàng, mới đọc lướt qua thôi đã biết đây là nơi chuyên phục vụ những thực khách giàu sang.

Trong phút chốc, cậu không khỏi nhớ tới tấm ảnh chụp đồ ăn mà mình cho Taehyung xem lúc ở khách sạn.

Chẳng trách anh lại không biết mấy món này, đa số chúng đều là những món bình dân được bán ở ven đường.Hoseok bỗng cảm thấy mình thật ngây thơ.

Người như Taehyung sao có thể dẫn cậu đi ăn xiên nướng đầu đường được chứ.Hai người vào trong thêm vài bước, nhân viên phục vụ nhà hàng liền ra tiếp đón và chúc họ có một buổi tối vui vẻ.Taehyung báo tên, nhân viên phục liền dẫn đường cho họ vào bàn.Đây là một nhà hàng yên tĩnh, khách khứa cũng không nhiều.

Lúc này Hoseok mới nhận ra nhà hàng này được xây theo hình trụ rỗng, khoảng không chính giữa có đặt một đài phun nước theo hình và hiện giờ, những dòng nước nó phun ra cũng đang tạo thành một hình khối vô cùng kỳ lạ.Hoseok nhìn thêm mấy lần.

Nhưng phải theo sự di chuyển của nhân viên nhà hàng, cậu mới dần nhận ra đài phun nước kia đang phun hình gì – một con thỏ.Cậu muốn chỉ cho Taehyung cùng xem, nhưng vừa nâng tay lên lại đột nhiên buông xuống.

Thôi, để lúc có hai người nói sau vậy.Không lâu sau, nhân viên nhà hàng đã đưa họ tới một phòng ăn riêng."

Ngài Kim, có thể mang đồ ăn lên luôn chưa ạ?"

Taehyung gật đầu: "Được rồi, cảm ơn."

Sau khi vào phòng, Hoseok mới nhận ra đứng ở góc này còn nhìn rõ con thỏ bằng nước hơn đứng ngoài kia.Thế nên chờ cửa phòng đóng lại, cậu liền kéo tay áo Taehyung: "Anh nhìn cái đài phun nước kia đi, là một con thỏ đấy."

Taehyung gật đầu: "Anh biết."

Hoseok tò mò: "Ban nãy anh cũng thấy ạ?"

Đã nhìn thấy mà tầm mắt vẫn hướng về phía trước, sự bình tĩnh của anh đúng là ở một đẳng cấp khác.Taehyung: "Trước đó anh đã tới đây rồi."

Hoseok: "..."

Hoseok: "À dạ."

Ok.Dù vậy, cậu vẫn cảm thấy đẳng cấp lạnh nhạt, thờ ơ với đời của anh rất rất cao.Phòng ăn rộng rãi, nhưng bàn ăn không quá lớn, đồ trang trí cũng không nhiều, đều theo phong cách ẩm thực nước Pháp, thưa thớt và tinh tế.Taehyung bước tới trước bàn ăn, kéo ghế dựa ra.

Thấy vậy Hoseok thấy cũng đi qua, kéo cái ghế ở phía đối diện.

Nhưng lúc chuẩn bị ngồi xuống, cậu lại phát hiện anh vẫn đứng sau chiếc ghế chăm chú nhìn mình.Hoseok lập tức hiểu ra, vội vàng đẩy cái ghế mình vừa tự kéo vào, chạy sang chỗ Taehyung, ngồi xuống chiếc ghế anh vừa kéo, nói: "Em cảm ơn."

Hôm nay anh là gentleman Kim.Là chồng anh, đương nhiên cậu phải phối hợp vô điều kiện.Taehyung xoa đầu Hoseok một chút, lại như cảm thấy không đủ, trượt tay theo sườn mặt của cậu, nắm cằm cậu khẽ nâng lên.Hoseok ngửa đầu nhìn Taehyung, cười áy náy cho sự bất cẩn không phối hợp vừa nãy: "Hì hì."

Taehyung ngồi xuống ở phía đối diện.

Không lâu sau, nhân viên phục vụ gõ cửa, bưng một tô canh cùng với bát đũa cho hai người vào rồi rời đi.Taehyung giải thích: "Nhà hàng này có món canh rất nổi tiếng."

Hoseok: "Thế ạ, em nếm thử xem."

Nói rồi, cậu cầm thìa múc một ngụm canh lên.Taehyung không vội, chống tay lên mặt bàn, chăm chú nhìn Hoseok, nói: "Cẩn thận nóng."

Dứt lời, trong đầu anh đột nhiên lóe lên một hình ảnh, ngay sau đó, anh trúc trắc bổ sung: "Cục cưng."

Âm thanh trong trẻo khi thìa sứ chạm vào bát sứ bỗng nhiên biến mất.Hoseok cúi đầu, tay cầm thìa đã cứng đơ, không nhúc nhích một chút nào.Cậu khẽ nhíu mày theo bản năng.Taehyung...

đang... gọi cậu à?
 
Back
Top Bottom