Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [ Vhope] Ôm Lão Công Về Nhà

[ Vhope] Ôm Lão Công Về Nhà
Chap 10


Sau đó, cậu nghe điện thoại.“Xin chào SiHoon.”

Hoseok tự động coi người này là khách hàng của mình.Bên kia rõ ràng đã tạm dừng một lúc rồi mới hỏi hoseok: “Xin chào, chủ tịch Kim có ở đó không ạ?”

“ chủ tịch Kim?”

Hoseok nghi ngờ, quay đầu nhìn người đàn ông cũng đang xốc chăn xuống giường: “Sao anh biết…”

Cậu nói được một nửa rồi như chợt nhận ra điều gì liền ngừng lại, lấy điện thoại từ bên tai xuống.

Nền đen mờ, đây rõ ràng không phải di động của cậu.Mà lúc này, Taehyung đã đi tới phía sau cậu.Hoseok cảm thấy vô cùng có lỗi, cúi đầu đưa điện thoại qua.“Alo.”

Giọng Taehyung khàn khàn.“Ừ…

Ngủ muộn…

Ừ…”

Taehyung vừa nói vừa đi về hướng phòng tắm.

Hoseok nuốt nước bọt, mắt nhìn theo hướng anh rời đi rồi cầm điện thoại của mình ở đầu giường bên kia lên.Không trách được việc cậu lấy nhầm, di động của hai người bọn họ là cùng một loại, cùng một màu, thậm chí cả hai đều không dùng ốp.Sau khi rửa ráy ở phòng tắm, Taehyung đi sang phòng sách.

Thừa dịp này, Hoseok vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi cầm theo quần áo mới vào thay.

Nhưng trùng hợp thay, cậu vừa ra khỏi phòng tắm liền gặp được Taehyung đang thay quần áo.Đàn ông giáp mặt nhau lúc thay quần áo thật ra không có vấn đề gì, nhưng Hoseok vẫn dịch về phía sau theo bản năng.

Bởi vì cửa phòng tắm đã được đóng lại nên lúc này trông cậu chẳng khác gì một đứa trẻ đang úp mặt vào tường tự kiểm điểm.Tiếng đeo thắt lưng vang lên rõ mồn một trong không gian, cạch cạch, từng chút dội lên trái tim Hoseok.Cậu đứng im một lúc, cảm thấy bình tĩnh lại rồi mới xoay người sang chỗ khác.Taehyung đang cài nút áo sơmi, rèm đã được anh kéo ra, ánh sáng không quá chói chang chiếu rọi lên mặt sàn.

Taehyung không đứng giữa quầng sáng nhưng cũng đủ khiến người ta chói mắt.Hoseok nhìn đến ngây người.Trời ơi, đây là cảnh tượng thần tiên gì vậy?Taehyung, anh, ngay trước mặt cậu, cài cúc áo.Cài xong rồi đeo caravat, thắt xong caravat thì khoác áo vest, sau đó tiện tay kéo lại.Hoseok suýt ngất tại chỗ.“Lát nữa lái xe sẽ quay lại đón tôi, tiện đường đưa em tới văn phòng làm việc luôn, có được không?”

Taehyung đột nhiên quay đầu sang nhìn HoseokHoseok bị điểm danh, lập tức chớp mắt: “Dạ, vâng, à, không phải…”

Cậu hồi phục lại tinh thần: “Tôi có xe.”

Taehyung nói: “Mấy ngày tới tôi đi công tác, em có thể gọi lái xe của tôi tới đón em đi làm hoặc chở em về.”

Hoseok xua tay: “Không cần.”

Taehyung không bắt ép, hai người cùng đi xuống cầu thang, người trước người sau bước ra khỏi cửa.

Đúng lúc này, bụng Hoseok đột nhiên kêu vang.Taehyung ngẩng đầu nhìn cậu.

Hoseok xấu hổ cười với anh.Taehyung: “Đói sao?”

Hoseok gật đầu: “Đói.”

Taehyung đột nhiên nở nụ cười, không biết có phải là ảo giác không, nhưng Hoseok cảm thấy nụ cười này của anh chứa đầy dịu dàng và cưng chiều.Taehyung: “Nếu không thì đi ăn sáng với tôi trước đi.”

Vì thế, cuối cùng Hoseok vẫn ngồi lên xe Taehyung.Xe còn chưa ra khu đô thị, lái xe phía trước đã hỏi: “ chủ tịch Kim, bây giờ chúng ta đi tới công ty trước đúng không ạ?”

Taehyung lấy máy tính ra: “Không tới công ty, cậu hỏi xem em ấy muốn đi ăn sáng ở đâu.”

Trong xe có ba người, Taehyung nói hỏi em ấy, đương nhiên là chỉ Hoseok.Sau đó, lái xe hỏi: “Ngài muốn đi đâu ạ?”

Taehyung đã tập trung vào công việc, Hoseok vốn muốn hỏi xem bình thường buổi sáng anh ăn gì.

Nhưng thấy anh như vậy, cậu cũng không tiện quấy rầy, chỉ đành bám vào ghế trước, cười hỏi lái xe: “Bình thường chủ tịch Kim hay đi đâu ăn sáng vậy?”

Lái xe cũng cười đáp lại theo phép lịch sự: “Nếu có nhiều thời gian, chúng tôi thường đi xa một chút, trên đường Seoul đều có cửa hàng bán đồ ăn sáng, chủ tịch Kim sẽ quyết định ăn ở đâu tùy theo tâm trạng.

Nhưng nếu thời gian bị hạn chế, chúng tôi sẽ ăn sáng ở cửa hàng dưới chân tòa nhà công ty, đồ ăn ở đó cũng không tệ.”

Hoseok gật đầu, tiếp tục hỏi: “Vậy bây giờ được coi là dư dả hay hạn chế thời gian?”

Lái xe nghĩ một chút: “Hiện giờ đã gần giữa trưa, chủ tịch Kim rất ít khi ra khỏi cửa vào giờ này.”

Hoseok ậm ừ: “Vậy chắc hẳn là bị hạn chế thời gian rồi.”

Lái xe cười cười: “Cũng có thể nói như vậy ạ.”

Hoseok: “Vậy tới công ty anh ấy đi.”

Lái xe: “Vâng.”

Lái xe không lớn tuổi lắm, nhìn chưa đến ba mươi lăm, kỹ thuật lái xe tốt, EQ cũng cao, đã theo Kim Taehyung được năm năm.

Hoseok mải trò chuyện với lái xe, không chú ý tới Taehyung.

Cậu không biết anh đã ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn cậu đang nghiêng người về phía trước, lẳng lặng nhìn hai người trong xe đang vui vẻ nói chuyện với nhau.Hoseok tiếp tục câu chuyện: “Tôi xưng hô với anh thế nào được nhỉ?”

Lái xe trả lời: “ chủ tịch Kim gọi tôi là Hyuk, anh cứ gọi như vậy là được.”

Hoseok: “Được.”

Tâm trạng Hyuk rất tốt, nói chuyện với Hoseok cũng vô cùng thoải mái, anh hỏi: “Ngài họ gì ạ?”

Hoseok: “Kẻ hèn này họ Jung, nhưng chúng ta sẽ thường xuyên gặp mặt nên anh cứ gọi tôi là Hoseok được rồi.”

Hyuk còn chưa kịp nói ra chữ “được”, Taehyung đã đột nhiên chen lời.“Gọi em ấy là cậu Jung,” Giọng điệu Taehyung không tốt lắm: “Yên lặng một chút.”

Lái xe không nói nữa, Hoseok cũng kéo khóa miệng lại.

Tự cho là mình đã làm ồn ảnh hưởng tới công việc của Taehyung.

Hoseok vô cùng xấu hổ, cậu cố gắng giữ trật tự, không dám nói thêm gì nữa.Không bao lâu sau, xe dừng lại trước một tòa cao ốc.

Hyuk xuống xe trước mở cửa cho Taehyung, sau đó vòng sang bên còn lại, định mở cửa cho Hoseok, nhưng Hoseok đã xuống rồi, còn khách sáo nói cảm ơn với Hyuk.

Hoseok chào tạm biệt Hyuk, đi theo Taehyung vào nơi gọi là cửa hàng bán đồ ăn sáng bên dưới công ty.Hoseok rất đói, một khi đã đói, đương nhiên cậu sẽ gọi rất nhiều đồ ăn.Taehyung thoạt nhìn rất bận rộn, vào trong cửa hàng mà anh vẫn phải làm việc.

Hoseok không quấy rầy anh, vừa rồi bị phê bình ở trên xe, thế nên hiện giờ cậu còn không dám thở mạnh.

Đồ ăn đã được mang lên, cậu chỉ tự mình cúi đầu yên lặng ăn, ăn xong lại yên lau miệng, ngoan ngoãn ngồi chờ Taehyung .Tầm hơn nửa giờ sau, Taehyung rốt cuộc cũng khép máy tính lại, ngẩng đầu lên.

Hoseok đang ngây ngẩn, ngay lập tức khôi phục lại tinh thần, ngồi thẳng dậy.“Ăn no chưa?”

Taehyung hỏi Hoseok .Hoseok gật đầu: “Rồi ạ.”

Taehyung nghi hoặc: “Em không cần đi làm à?”

Hoseok ậm ừ, nhìn đồng hồ, mới mười một giờ rưỡi mà.Nhưng cậu cũng không thể mặt dày nói vẫn kịp giờ, chỉ đành đáp: “Được rồi, lát nữa tôi tự lái xe đi.”

Taehyung lắc đầu: “Tôi đưa em qua.”

Hoseok: “A?”
 
[ Vhope] Ôm Lão Công Về Nhà
Chap 11


Hoseok cảm thấy để Taehyung đưa mình đi làm cũng hơi kỳ lạ, nhưng đối phương không cho cậu cơ hội từ chối, vừa dứt lời đã đứng lên luôn.Tầm mắt của Hoseok bám theo bóng dáng Taehyung, thấy anh rút di động ra, gọi một cuộc điện thoại.“Lái xe tới đây đi…

Tôi lái.”

Chưa đến mười giây cuộc gọi đã kết thúc, Taehyung liếc nhìn Hoseok một cái, Hoseok vội vàng đứng lên.Trên đường đi ra ngoài, Hoseok nói với Taehyung: “Thực sự không cần phiền phức thế đâu.”

Giọng điệu của Taehyung hết sức thản nhiên: “Em đang khách sáo với tôi à?”

Hoseok im lặng, cậu biết Taehyung không phải đang khách sáo với mình, anh đang hỏi thật.Cho nên Hoseok nghiêm túc trả lời: “Không phải, tôi thấy anh bận rộn, sợ khiến anh bị chậm trễ.”

Taehyung gật đầu: “Đi đi về về mất ba mươi phút.”

Nghe thế, Hoseok liền tưởng Taehyung định bảo không có gì đáng ngại, nào ngờ đối phương lại nói: “Là rất chậm trễ.”

Mặt Hoseok đầy dấu chấm hỏi, người đàn ông này rốt cuộc đang nghĩ gì?Hoseok đành phải tiếp tục đề nghị: “Có thể bảo HyUk đưa tôi về.”

Nhưng Taehyung vẫn nói: “Tôi đưaHoseok nghi hoặc: “Sao vậy?

Sao lại không để HyUk đưa?”

Taehyung: “Không biết.”

Hoseok:???Xe đến, Taehyung lập tức lên xe, do đó vấn đề này liền dừng lại ở đây.Taehyung lái xe rất ổn định, trên xe không mở nhạc, không mở đài, cũng không mở cửa sổ.

Sự yên tĩnh này khiến Hoseok cảm thấy hơi khó chịu.Xe đi được một lúc, Hoseok chợt nhận được tin nhắn của Kai.

Nội dung tin nhắn là bản nháp của đơn hàng sáng nay.

Cậu phóng hình ảnh lên để quan sát chi tiết.

Trong lúc đó, Kai lại gửi thêm một tin nữa.Hoseok xem xong bản nháp thì tắt hình ảnh đi, thấy tin nhắn sau đó của Kai là tin thoại, cậu vốn định ấn và giữ để chuyển sang văn bản, nào ngờ thời gian ấn quá ngắn, tin thoại lập tức được phát ra.“Ông chủ~ ông chủ~ ông chủ~ lần này được không?”

Giọng điệu của cậu ta vô cùng mềm mại, có lẽ do đã bị bên A bắt nạt quá nhiều nên mới thành ra như vậy.Tuy nhiên, cái kiểu làm nũng này, Hoseok cảm thấy chắc hẳn là Kai học từ Jisoo.

Lúc mới đến văn phòng làm việc, Kai không hề như vậy.Hoseok cúi đầu đánh chữ: Được, gửi cho khách hàng xem đi, tôi sắp đến văn phòng rồi.Sau khi thấy Kai nhắn lại một chữ “Dạ”, Hoseok liền cất điện thoại đi.Còn cách một con phố nữa mới tới nơi làm việc của Hoseok, vì không có việc gì làm nên cậu hết nhìn cây cối bên đường, ngắm biển số của xe đằng trước lại chuyển sang nghịch nghịch ngón tay.Bỗng nhiên, Taehyung mở miệng hỏi: “Vừa rồi là nhân viên của em à?”

Hoseok lập tức ngồi thẳng người lên: “Vâng.”

Nói đoạn, nhớ đến quan hệ của cả hai hiện giờ, cậu liền giới thiệu thêm: “Cậu ấy làm ở chỗ tôi hơn một năm rồi, cũng là một cậu em có rất nhiều ý tưởng.”

Taehyung ừ một tiếng, lại hỏi: “Độc thân à?”

Hoseok không ngờ Taehyung sẽ lái câu chuyện theo hướng này.

Lần trước, bạn của mẹ cậu cũng hỏi Kai còn độc thân không, sau khi cậu nói có, cô kia liền đòi giới thiệu người yêu cho Kai.Taehyung hỏi vấn đề này là định làm gì?Hoseok trả lời: “Độc thân ạ.”

Nhưng Taehyung chỉ “ừ” một tiếng.Hoseok liếm liếm môi, thầm nghĩ có lẽ anh ấy thuận miệng hỏi chơi thôi.Nhưng sau đó, Taehyung lại hỏi: “Bao nhiêu tuổi rồi?”

Hoseok: “24 tuổi.”

Taehyung lại ừ.Hoseok gãi gãi đầu, tuy trình tự đặt câu hỏi của Taehyung rất giống như muốn ngay lập tức dắt Kai đi xem mắt, nhưng cậu vẫn tin rằng anh chỉ là thuận miệng hỏi thôi.Xe dừng trước cửa văn phòng, Hoseok cởi dây an toàn, nói cảm ơn với Taehyung .

Trước khi xuống xe, cậu chợt nhớ tới một chuyện.“À,” Hoseok rút điện thoại ra: “Tối qua anh gọi cho tôi bằng số điện thoại của anh à?”

Taehyung: “Ừ.”

Hoseok gật đầu, tìm được số của đối phương trong lịch sử cuộc gọi, khẽ lẩm nhẩm một câu: “Thì ra anh có số tôi.”

Hoseok cúi đầu lưu tên “Kim Taehyung” vào, lại hỏi: “Anh có dùng WeChat không?”

Taehyung: “Cũng là số đó.”

Hoseok gật đầu, mở ứng dụng WeChat, quả nhiên thấy tên Taehyung xuất hiện trong phần đề xuất ở danh bạ.Cậu thao tác rất nhanh, quay đầu sang phía Taehyung: “Tôi gửi yêu cầu kết bạn cho anh rồi đấy.”

Taehyung mở khóa, đồng ý.Hoseok nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy hình như không còn vấn đề gì nữa.

Taehyung rất bận, cậu không dám làm anh mất thời gian nên liền nói thêm một câu cuối cùng: “Buổi chiều khi nào anh xuống máy bay thì bảo tôi nhé.”

Dứt lời, cậu liền mở cửa chuẩn bị xuống xe.

Nào ngờ Taehyung lại lên tiếng hỏi: “Sao vậy?

Có chuyện gì à?”

Hoseok bỗng nghẹn lời.“Không có việc gì, chỉ là…”

Chỉ là báo bình an cho người nhà yên tâm thôi, Giám đốc Kim, ngài, chưa, từng, trải, qua, sao?“Ha ha, đi đường cẩn thận.”

Hoseok xấu hổ, ậm ừ cho qua, sau đó nói tạm biệt rồi xuống xe.Taehyung quay đầu, nhanh chóng lái xe đi.

Nhìn chiếc ô tô biến mất ở ngã rẽ, Hoseok không khỏi thổn thức trong lòng.

Ai mà ngờ được ngày đầu tiên sau khi kết hôn, cậu đã phải xa chồng.

Lại có ai có thể tưởng tượng, ngàyđầu tiên sau khi kết hôn, cậu mới xin số điện thoại và WeChat của chồng chứ.Hoseok xoay người đi vào phòng làm việc.

Vừa mới vào cửa, hai nhân viên của cậu đã hét ầm lêm.“Ông chủ!”

Jisoo kéo ghế dựa qua, chặn đường Hoseok: “Tôi thấy có người đưa anh tới, là vị khách hôm qua, phải không?

Phải không?”

Kai cũng chạy qua: “Hôm nay anh đi làm muộn, lại còn được người ta đưa đi, có phải hai người qua đêm với nhau không!”

Hoseok lườm Kai một cái: “Vui vẻ vậy à, bản thảo được thông qua rồi hả?”

Kai cười rộ lên: “Đúng vậy!

Được thông qua rồi!”

Hoseok vỗ vỗ bả vai Kai: “Chúc mừng nhé.”

Cậu lại hỏi: “Mọi người ăn cơm chưa?”

Jisoo: “Rồi ạ.”

Cô cười nói: “Ông chủ đừng đánh trống lảng, ngày trước, mỗi lần đi xem mắt, chúng tôi hỏi thăm cái gì anh cũng trả lời, lần này là trong lòng có quỷ đúng không!

Nói mau đi.”

Bị nói vậy, chẳng hiểu sao trong lòng Hoseok lại dâng lên một chút ngọt ngào.

Nghĩ tới Taehyung, cậu lại cảm thấy vị ngọt này như đậm thêm.Hoseok: “Được rồi, đúng như hai người nghĩ đấy, đừng hỏi nữa.”

Thật ra cậu muốn tỏ ra tự nhiên một chút, nhưng chẳng hiểu sao lại nói ra những lời khiến người ta thẹn thùng đến vậy.Hoseok lườm Kai một cái: “Vui vẻ vậy à, bản thảo được thông qua rồi hả?”

Jisoo: “Rồi ạ.”

Cô cười nói: “Ông chủ đừng đánh trống lảng, ngày trước, mỗi lần đi xem mắt, chúng tôi hỏi thăm cái gì anh cũng trả lời, lần này là trong lòng có quỷ đúng không!

Nói mau đi.”

Hoseok: “Được rồi, đúng như hai người nghĩ đấy, đừng hỏi nữa.”

Thật ra cậu muốn tỏ ra tự nhiên một chút, nhưng chẳng hiểu sao lại nói ra những lời khiến người ta thẹn thùng đến vậy.Jisoo hét ầm lên trước, Kai cũng vỗ tay theo: “Chúc mừng ông chủ!”

Ý cười trên môi Hoseok càng sâu: “Cảm ơn, buổi tối sẽ mời mọi người đi ăn.”

Hoseok về phòng làm việc của mình, ném mình xuống sô pha.Khi Taehyung ở bên cạnh, Hoseok chín phần tỉnh táo, một phần còn lại là hơi hoảng hốt.

Chuyện kết hôn đã là sự thật, nhưng cậu vẫn mở album trong điện thoại, xem đi xem lại ảnh chụp tờ đăng ký kết hôn đến mấy lần.

Lúc ở cùng Taehyung, cảm giác của cậu còn không mãnh liệt đến vậy, hiện giờ hai người tách ra, Hoseok lại bắt đầu cảm thấy trong lòng trăm mối ngổn ngang.Ngọt ngào có, nghi hoặc có, vui vẻ có, cuối cùng còn có một chút buồn cười.Hoseok sờ sờ bắp đùi mình.

Hình như Taehyung thật sự thích vết sẹo hình ốc sên kia, đến bây giờ cậu khẽ ấn lên còn thấy đau đau.

Trong đầu Hoseok bỗng lóe lên vài hình ảnh, cậu không nhịn được bật cười thành tiếng rồi giơ hai tay che mặt lại.A, làm việc, làm việc.Bốn giờ ba mươi chiều, một chiếc máy bay hạ cánh xuống một thành phố khác.SiHoon xách vali của mình và Taehyung xuống khỏi băng chuyền.

Sau đó, hai người cùng đi ra bên ngoài.Khác với không khí ở thành phố A, bầu trời ở đây rất âm u.Bọn họ xách hành lý ra khỏi sân bay, bên ngoài đã có người đón tiếp.

Tài xế nhận lấy vali trong tay SiHoon, trợ lý của đối tác thì mời Taehyung lên xe.

Trợ lý đưa hai người bọn họ tới khách sạn trước.

SiHoon mang hàng lý của Taehyung vào phòng.Bình thường anh không có thói quen xem bảng tin trên mạng xã hội, nhưng chẳng biết vì sao, hôm nay anh lại vừa nghĩ tới Hoseok vừa mở ra.Càng khéo hơn, người mới đăng cập nhật chính là Hoseok.Taehyung ngay lập tức mở ra xem, ba phút trước Hoseok vừa đăng bài lên trang xã hội.Một tấm ảnh chụp bầu trời, nhìn có vẻ rất âm u, nội dung bài viết là: “Buổi sáng còn nắng chang chang, thế mà giờ đã sắp mưa rồi.”

Một dòng trạng thái hết sức bình thường.

Taehyung xem xong cũng không kéo xuống mà thuận tay thoát ra luôn.

Chuyện này mà cũng đăng lên mạng xã hội.

Taehyung nhìn màn hình máy tính, thế nhưng lại hơi mất tập trung.“Sihoon.”

Anh gọi.SiHoon đáp lời.Taehyung liền nói: “Kết hôn với tôi có phải là chuyện đáng để chia sẻ không?”

SiHoon gần như trả lời ngay lập tức: “Đương nhiên là đáng.”

Giọng Taehyung bỗng nhỏ đi: “Vậy sao em ấy lại không đăng lên trang xã hội?”
 
[ Vhope] Ôm Lão Công Về Nhà
Chap 12


*****Nửa tiếng sau, Hoseok mới nhìn thấy tin nhắn Taehyung gửi, lúc đó cậu vừa mới hoàn thành bản thiết kế của một cuốn brochure, đang xếp lại để gửi cho khách.Tài liệu gửi đi thành công, máy tính vang lên tiếng “tinh tinh”, khi ấy Hoseok mới nhận ra mình đã ngồi nhìn ba chữ “Tôi đến rồi” này thật lâu.Có vẻ như Taehyung đã hiểu được chuyện báo bình an cho người nhà khi đi xa?Hoseok có hơi thắc mắc, cậu cầm di động, lạch cạch gõ chữ, “Không phải là tôi nhiều chuyện đâu, tôi chỉ muốn xác nhận xem anh đã tới nơi an toàn hay chưa thôi.”

Gõ xong những dòng này, cậu lại do dự.

Dòng chữ vẫn còn nguyên đó chưa gửi đi, ngón cái của Hoseok lưỡng lự rất lâu, cuối cùng cậu vẫn quyết định sửa tin nhắn, xóa đi từng chữ một, sau đó đổi thành “Ok”.Hoseok vẫn còn một đơn hàng, đợi một phút không thấy Taehyung trả lời, cậu liền đặt điện thoại sang một bên, mở WeChat trên máy tính ra, click mở phần Ưa thích ở đầu trang.Tuy rằng WeChat trên di động và máy tính đều dùng cùng một tài khoản, nhưng vì đã hình thành thói quen, hơn nữa thỉnh thoảng cũng xảy ra tình trạng mất thông tin giữa máy tính và di động nên Hoseok thích dùng điện thoại để tám chuyện với bạn bè còn máy tính để dành cho công việc.Trong phần Ưa thích có năm khách hàng, người vừa nãy cậu gửi brochure là một trong số đó.

Sau khi được thanh toán,Hoseok liền bỏ khách hàng này ra khỏi mục Ưa thích, tiếp tục làm công việc tiếp theo.Dường như việc kết hôn hôm qua không khác gì một chuyến du lịch kích thích tới một nơi nào đó trong ngày nghỉ, hôm nay Hoseok lại trở về với cuộc sống sinh hoạt vốn có.

Nếu không cố gắng nhớ, thậm chí cậu cũng quên luôn chuyện mình đã trở thành người có gia đình.Đương nhiên, cậu không nhớ cũng sẽ có người giúp cậu nhớ.

Tới giờ cơm chiều, vừa ra khỏi văn phòng, Jisoo đã hô to lên.“Ông chủ!”

Jisoo sắp xếp túi đồ: “Thoát ế thì ăn gì cho ngon nhỉ?”

Hoseok bật cười: “Mấy đứa muốn ăn gì?”

Jisoo: “Ăn lẩu!”

Hoseok: “Được.”

Jisoo lại hỏi: “Vị kia nhà anh có đi cùng không?”

Hoseok lắc đầu: “Anh ấy đang đi công tác.”

Jisoo thất vọng: “A?

Ngày đầu tiên ở bên nhau đã phải xa nhau rồi sao?”

Hoseok lắc đầu: “Công việc bận rộn mà, cũng bình thường thôi, mấy ngày nữa anh ấy sẽ trở về.”

Jisoo ậm ừ: “Do ông chủ tốt tính thôi, nếu bạn trai tôi mà như vậy, chắc chắn tôi sẽ tức giận.”

Hoseok cười cười.Giận thì thôi đi, bây giờ cậu và Taehyung có thể giao tiếp bình thường đã là rất tốt rồi.

Ở bên Taehyung, Hoseok nói câu nào cũng đều tự cảm thấy mất tự nhiên.Sau khi ăn lẩu xong, Hoseok cho Hyuk và Jisoo tan ca, cậu thì trở lại văn phòng, sửa lại vài chi tiết nhỏ trong phần cuối của đơn hàng đang dở.Khi hoàn thành xong công việc, ngoài trời đã tối đen như mực, phố xá đã lên đèn, Hoseok xoa trán, lấy xe đi ra ngoài.Nhà cậu cách văn phòng làm việc không xa, hơn nữa cậu chưa bao giờ đi lại trong giờ cao điểm, vì thế chỉ mất tầm mười phút để lái xe từ nhà đến văn phòng.Mười phút sau, xe của Hoseok đã đỗ ngay ngắn trong ga-ra của khu chung cư.

Lúc chuẩn bị xuống xe, điện thoại của cậu bỗng đổ chuông, là mẹ cậu gọi tới.Phản ứng đầu tiên của Hoseok là ngay lập tức nhớ tới cậu trai mình mới xem mắt gần đây.A, không phải, cậu trai đó là đối tượng xem mắt của lần trước nữa, sau khi thẳng thắn nói với Hoseok rằng bản thân thật ra đã có bạn trai, cậu ta liền cảm ơn cậu.

Sau đó, hai người hoàn toàn không có sau đó.Người cuối tuần trước xem mắt với cậu là một lập trình viên cùng tuổi.

Sau khi trò chuyện với Hoseok vài câu, đối phương bắt đầu nói mấy câu tình tứ trêu ghẹo cậu, khiến cậu hết sức khó chịu.Mẹ” Hoseok đã nghĩ xong câu từ đâu ra đó, nhấn nút trả lời điện thoại: “Sao vậy ạ?”

Mẹ hỏi: “Sổ hộ khẩu trong nhà sao lại không thấy nhỉ?”

Hoseok không nghĩ tới mẹ cậu muốn hỏi về việc này.

Vì chưa chuẩn bị trước, cậu chỉ đành vòng vo đáp hai tiếng: “À, con…”

Chắc mẹ cậu chưa nghe thấy nên vẫn tiếp tục nói với cậu qua điện thoại: “Mẹ để trong ngăn tủ dưới TV ở phòng khách mà, sao tìm mãi không ra nhỉ?

Con nhớ giúp mẹ xem gần đây mẹ có lấy hộ khẩu đi đâu làm gì không?”

Hoseok gãi đầu, hỏi trước: “Mẹ cần sổ hộ khẩu làm gì ạ?”

Mẹ ai chà một tiếng: “Trong khu nhà có hoạt động, mẹ cần photo sổ hộ khẩu.”

Hoseok liếm liếm môi.Nếu cậu đột nhiên nói cho mẹ biết cậu đã đăng ký kết hôn với một người đàn ông không quá thân quen, liệu mẹ có muốn chạy tới đây giết cậu ngay lập tức không nhỉ?

Thấy cậu rồi, chắc chắn mẹ sẽ muốn gặp TaehyungVấn đề là Taehyung còn đang đi công tác.Cậu nhớ chiều nay Jisoo có nói về việc vừa ở bên nhau đã phải đi công tác, việc này đúng là không ổn lắm, thế nên chuyện đăng ký kết hôn này cứ để từ từ hãy nói.“Con lấy đấy ạ” Hoseok suy nghĩ một chút rồi bắt đầu bịa: “Hôm trước văn phòng cần lấy giấy chứng chỉ nên con đã mang sổ hộ khẩu đi.”

Mẹ cậu nghe xong không hề hoài nghi, chỉ à một tiếng: “Xong chưa?”

Hoseok: “Xong rồi ạ.”

Mẹ: “Xong rồi thì nhân lúc rảnh rỗi mang về đây đi, thứ sáu mẹ cần nộp mấy giấy tờ này rồi.”

Hoseok thở phào một hơi: “Vâng ạ.”

Mẹ thở dài: “Con đó, cái đứa này, cầm sổ hộ khẩu đi cũng không nói một tiếng.”

Hoseok cười: “Con xin lỗi mà.”

Mẹ lại hỏi: “Người tuần trước dì Kang giới thiệu, bây giờ còn còn liên lạc không?”

Hoseok xoa mày, cái gì phải tới vẫn sẽ tới.Hoseok: “Không liên lạc nữa rồi ạ.”

“Con đấy!”

Mẹ quả nhiên lại bắt đầu: “Này không thích, kia cũng không thích.

Dì Kang bảo người ta thấy con không tệ lắm, con bảo mẹ phải trả lời thế nào đây?

Con còn cứ như vậy, người ta sẽ không giới thiệu đối tượng cho con nữa đâu…”

Hoseok ngoan ngoãn nghe mẹ cằnnhằn, thấy mẹ dừng lại nghỉ ngơi rồi lại định nói tiếp, cậu nhân cơ hội xen mồm: “Mẹ, con có người yêu rồi.”

Bên kia điện thoại yên lặng hai giây.“Sao?

Con vừa nói là con có người yêu hả?”

Giọng mẹ nghe vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ.Mẹ cũng biết cậu chưa từng yêu đương, thế nên khi nghe cậu nói vậy, mẹ cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.“Người nào thế?

Bao nhiêu tuổi rồi?

Làm ở đâu?

Nhà ở đâu?

Quen nhau như thế nào?

Đã xác định quan hệ yêu đương chưa?

Tính cách ra sao?

Đối xử với con có tốt không?”

Mẹ cậu hỏi rất nhiều vấn đề.Hoseok vừa nghĩ, tay vừa nghịch chiếc chìa khóa xe, mập mờ nói: “Mẹ, chúng con tự do yêu đương, trước kia chưa kể nhiều với mẹ, tóm lại anh ấy là một người rất xuất sắc.

Đợi khi nào có thời gian, con sẽ dẫn anh ấy về gặp mẹ.”

Nghe đến chuyện đưa người về nhà, mẹ cậu vui vẻ hơn hẳn.

Nếu con mình đã nói như vậy, bà cũng không cần hỏi thêm gì nữa: “Được được được, vậy mẹ chờ tin tốt của con.”

Hoseok dạ, lại bổ sung: “Mẹ không cần giới thiệu đối tượng cho con nữa đâu.”

Mẹ cậu vô cùng vui mừng: “Chắc chắn rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, Hoseok thở ra một hơi, cậu xuống xe, đi đến cửa thang máy, ngẩng đầu nhìn con số bên trên.Bỗng nhiên, cậu lại nhớ đến TaehyungTaehyung…Hoseok ngừng lại.Tại sao lại về đây?

Cậu phải về nhà Taehyung mới đúng chứ.Nhưng thang máy đã tới rồi, Hoseok cẩn thận suy nghĩ thêm.Taehyung còn đang đi công tác, mấy ngày này cậu cứ về nhà ngủ cho ngonTrước khi đi công tác, Taehyung có bảo cậu dọn đồ qua, nhưng cậu lại nghĩ có dọn hay không cũng vậy.

Nhà Taehyung cái gì cũng có, cậu mang quần áo qua là được rồi.Lên đến nhà, Hoseok quyết định lát nữa sẽ dọn đồ qua, tiện cầm luôn balô hôm qua về, bên trong vẫn còn quần áo cần giặt.Nghĩ sao làm vậy, đồ dùng sinh hoạt hằng ngày của nam giới vốn không nhiều lắm, Hoseok lấy một cái vali lớn, xếp đầy quần áo bên trong, còn để thêm vài món đồ thường dùng rồi ra khỏi nhà.Không lâu sau, xe đã chạy đến Dynamite .

Lần này bảo vệ đã nhận ra Hoseok, khẽ gật đầu cười với cậu từ xa rồi mở cửa.Lại tới vào ban đêm, Hoseok vẫn không thể nào nhìn rõ phong cảnh xung quanh đây.

Cậu quen đường đỗ xe bên cạnh xe Taehyung, tiếp đó bước qua cửa sắt, đi vào nhập mật mã mở cửa.Cậu cảm thấy mình vừa giống tên trộm, lại vừa có phong thái của chủ nhân.Tóm lại thì có hơi buồn cười.Xách vali lên tầng hai rồi đi vào phòng ngủ, sau khi mở tủ ra, Hoseok rơi vào trầm tư.Đồ của cậu phải xếp thế nào đây?Hoseok sờ sờ cằm, lấy di động ra, do dự vài giây, cuối cùng cậu vẫn gọi điện cho Taehyung.

Bên kia nhận điện thoại một giây trước khi những tiếng “tút tút” cuối cùng kết thúc, sự yên tĩnh bên tai bỗng dưng biến thành ồn ào.Hoseok cảm thấy hơi căng thẳng, tim cậu bắt đầu đập nhanh hơn.“Hoseok?”

Giọng Taehyung truyền tới qua sóng điện thoại, rất trầm như đang gõ từng tiếng vào lòng Hoseok.Hoseok: “Vâng.”

Để không quấy rầy Taehyung, Hoseok vội vàng nói: “Là thế này, tôi mang quần áo sang rồi nhưng không biết nên để ở đâu…”

Taehyung trả lời: “Để trong tủ quần áo.”

Giọng điệu của Taehyung nghe rất bình thản, nhưng Hoseok có thể nhận ra sự bất đắc dĩ trong giọng nói của anh, kiểu như đến việc này mà cậu cũng phải hỏi à…Cũng đã hỏi rồi, Hoseok đành tiếp tục: “Để cùng với đồ của anh có được không?”

Taehyung: “Được, sắp xếp cẩn thận, cứ để cùng nhau.”

Hoseok: “Ok.”

Taehyung hỏi: “Em còn có việc gì không?

Tôi đang hơi bận.”

Hoseok vội vàng đáp: “Không có gì, anh cứ làm việc đi.”

Bên kia nhanh chóng truyền tới vài tiếng tút tút, Hoseok đứng cầm điện thoại mất vài giây rồi mới cúi người mở vali ra.Phía dưới tủ quần áo của Taehyung còn rất nhiều mắc áo trống, mà quần áo của anh cũng đã được dồn về một bên, xem ra là để dành chỗ cho HoseokHoseok học theo Taehyung, treo những thứ cần treo, sắp xếp lại những thứ không cần treo.

Quần áo của Taehyung để ở bên trái, của cậu thì để bên phải.Sắp xếp quần áo xong, cậu chuyển đồ dùng vệ sinh cá nhân vào phòng tắm, kiểm tra một vòng thấy không còn vấn đề gì nữa, cậu mới mang vali đã trống không về nhà.Vài ngày sau đó, Hoseok đều ở trong nhà mình.

Mẹ cậu mỗi ngày đều gọi cho cậu ít nhất một cuộc điện thoại, nhắc nhở cậu về sự tồn tại của Taehyung , khiến cậu có ảo giác như mình đang thật sự chìm đắm trong tình yêu.Để nhớ rõ ngày Taehyung trở về, Hoseok chủ động đặt đồng hồ báo thức vào ngày Chủ Nhật.

Cậu không biết thứ Hai Taehyung sẽ về lúc nào, thế nên cậu nghĩ, vào nhà anh ở trước một ngày hẳn sẽ không có vấn đề gì đâu.Hoseok không ngờ dù đã nói thứ Hai mới về, nhưng vào tối thứ Bảy, Taehyung đã gọi điện cho cậu.Mười một rưỡi đêm, vì chạy deadline suốt mấy ngày liền, Hoseok gần như đã thiếp đi.

Khi nhìn thấy tên Taehyung trên màn hình điện thoại, cậu hơi giật mình.“Alo.”

Giọng Hoseok đậm âm mũi.Taehyung hỏi: “Em đang ở đâu?”

Hoseok: “Ở nhà.”

Taehyung hỏi: “Nhà nào?”

Hoseok bừng tỉnh: “Tôi, tôi ở…”

Cậu ậm ừ một lúc, Taehyung lại hỏi tiếp: “Mấy ngày nay không về ngủ sao?”

Hoseok nắm chặt chăn, lòng cảm thấy hoảng hốt.Taehyung: “Quay về.”
 
[ Vhope] Ôm Lão Công Về Nhà
Chap 13


*****Taehyung ngồi trên ghế sa lông trong phòng khách, tay cầm di động, mắt nhìn hộp quà trên mặt bàn, nghiêm túc suy nghĩ.Hơi người trong nhà rất nhạt, chẳng cần nghĩ nhiều anh cũng có thể đoán ra, mấy hôm nay Hoseok căn bản không về nhà.Taehyung vừa xuống máy bay không lâu, công việc cũng chưa xong xuôi hẳn, nhưng hiện giờ anh không muốn làm gì cả, chỉ muốn ngồi yên chờ Hoseok về.

Anh đã đồng ý với đề xuất của SiHoon, mua quà cho Hoseok.

Lại vì công tác bên kia kết thúc sớm, có tự giác của người đã lập gia đình, anh liền không nấn ná thêm, vội vàng lên chuyến bay đêm để về nhà.Thế nhưng, người nhà của anh đâu?Hiện giờ, Taehyung thật sự cảm thấy hơi khó chịu.Anh ngồi một lúc, ngoài cửa bỗng có tiếng động, là tiếng xe truyền tới từ ga ra.Taehyung liếc nhìn đồng hồ, từ lúc anh cúp điện thoại đến giờ là khoảng mười lăm phút.Bình thường, đi từ nhà Hoseok về đây sẽ cần hai mươi phút, thậm chí là nhiều hơn.

Mà vừa rồi, giọng nói qua điện thoại của Hoseok rất trầm, hẳn là đang ngủ thì bị đánh thức.Mười lăm phút.Taehyung hơi hài lòng.Rất nhanh, Hoseok bấm mật mã rồi mở cửa vào nhà.

Sau khi vội vàng đổi dép, cậu liền thấy Taehyung đang ngồi trên ghế sa lông một cách vô cùng nghiêm chỉnh.

Hình như vì hơi sợ hãi nên bước chân của cậu dần chậm chạp và nhẹ nhàng hơn.Có lẽ vì mặc vội một chiếc hoodie rồi chạy về đây nên Hoseok chưa kịp chỉnh lại dây buộc ở cổ áo, kết quả là một cái trong, một cái ngoài.

Mà sợi dây thò ra bên ngoài theo những tiếng thở dốc của Hoseok liền nhấp nhô lên xuống.Hoseok đứng bên cạnh sô pha, không dám nói một lời nào.Taehyung ngẩng đầu nhìn cậu, thấy tóc cậu hơi rối, còn có một lọn cong cong rớt xuống lông mày.

Mắt Hoseok không nhỏ, lúc này, đôi mắt ấy đang mang theo rất nhiều lo lắng, chăm chú nhìn Taehyung, trông còn có vẻ hơi ấm ức.Taehyung đột nhiên cảm thấy không còn khó chịu như ban đầu nữa.“Ngồi đi.”

Taehyung mở miệng trước.Hoseok nuốt một ngụm nước bọt, ngồi xuống đối diện Taehyung.Taehyung nói thẳng: “Có phải em không hài lòng với cuộc hôn nhân của chúng ta không?”

Hoseok sợ hãi: “Không, tôi rất hài lòng.”

Giọng điệu của Taehyung rất bình thản, nghe không giống như đang cáu giận.Đương nhiên cũng chẳng giống như không cáu giận.Taehyung: “Trước đó đã bàn bạc xong rồi, em dọn tới nhà tôi, đúng không?”

Hoseok gật đầu: “Đúng.”

Taehyung: “Tôi coi nơi này thành nhà của chúng ta, cách lý giải này có gì sai không?”

Hoseok lắc nhẹ đầu: “Không sai.”

Taehyung nhíu mày, giọng nói trầm đi một chút: “Cho tôi biết lý do khiến em không về nhà mấy ngày gần đây.”

Hoseok như nghe được một hồi trống nổi, như cảm nhận được một tảng đá ngàn cân nện thẳng vào lòng.

Trong giây lát, cậu bỗng trở nên cực kỳ luống cuống.“Tôi…”

Lần gần nhất Hoseok kích động như thế này là lúc nghe lời thằng bạn cùng bàn, trốn học ra tiệm net chơi rồi bị mẹ tóm được hồi cấp hai.Cậu nuốt một ngụm nước bọt, cân nhắc lý do hợp lý, thẳng thắn nói: “Tôi lạ giường.”

Dường như không ngờ sẽ nhận được đáp án này, Taehyung hơi nghiêng đầu nhìn sang.“Lạ giường?”

Hoseok: “Vâng.”

“Lạ giường?”

Taehyung cảm thấy từ này hơi xa lạ: “Tức là sẽ khó chịu khi nằm giường khác?”

Hoseok gật đầu: “Đúng vậy.”

Taehyung: “Thế có mất ngủ không?”

Hoseok ăn ngay nói thật: “Có.”

Taehyung tỏ ra nghi hoặc: “Vậy chẳng phải là càng nên về nhà, ngủ nhiều mới có thể quen dần.”

Hoseok: “Ặc…”

Không ổn rồi.Hình như đúng là vậy đó.“Nhưng anh không ở nhà,” Hoseok sợ đến mức suy nghĩ cũng hơi hỗn loạn, không biết nên bịa chuyện thế nào, đành nói thật luôn: “Anh không ở nhà, tôi lại lạ giường, như thế sẽ càng khó chịu, càng không ngủ được.”

Dứt lời, mặt Hoseok cũng đỏ lên.Với cậu mà nói, lời này đã có thể coi là một câu tâm tình, làm tròn thì ý tứ chính là tôi nhớ anh, hy vọng anh có thể ở cạnh tôi.Lớn bằng này rồi, cậu gần như chưa từng nói ra những lời mang theo nhiều tình cảm thế đâu.Nhưng Hoseok còn chưa thẹn thùng xong, Taehyung đã bắn trả một câu…“Sinh hoạt vợ chồng có thể giải quyết à?”

“Ơ, hở?”

Hoseok nghe thế thì liền sửng sốt nửa giây, mắt mở tròn vo: “Cái gì?”

Taehyung vô cùng nghiêm túc: “Lần trước và cả lần đầu tiên nữa, sau khi chúng ta kết thúc, em đều ngủ ngay lập tức, nên tôi mới không phát hiện ra em đang gặp phải vấn đề này.”

Hoseok lùi lại một bước theo bản năng, mặt nóng không chịu nổi: “Ơ… hơ?”

Sao đề tài lại lái tới phương diện này?Thấy Hoseok như vậy, Taehyung mới nhận ra mình vừa nói gì.

Anh khụ khụ hai tiếng, lái về nội dung ban đầu: “Nếu đã là bạn đời hợp pháp, sau này chúng ta sẽ phải sống chung, có vài thứ tôi hy vọng em có thể vượt qua.”

Taehyung nâng mắt nhìn thẳng vào Hoseok , giọng nói nhẹ nhàng hơn một chút: “

Sau này không cho phép em lén lút bỏ về nữa, được chứ?”

Trong giây phút đó, Hoseok cảm thấy Taehyung thật dịu dàng.Cậu gật đầu: “Vâng.”

Taehyung: “Mặt khác, tôi hy vọng em sẽ nói cho tôi khi em gặp phải bất cứ vấn đề gì, tôi là chồng của em.”

Hoseok hết sức áy náy: “Vâng.”

Nghĩ nghĩ, cậu lại bổ sung thêm: “Xin lỗi.”

Taehyung thoáng mỉm cười.

Nhận được sự tha thứ của đối phương, cuối cùng Hoseok cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.Kế đó, Taehyung đẩy cái hộp trên bàn tới trước mặt cậu.Hoseok kinh ngạc vì sự quan tâm của anh: “Cho tôi à?”

Phản ứng của đối phương hiển nhiên nằm trong dự liệu của Taehyung.Anh biết mà, mang quà về cũng không phải là một việc cần thiết.Hôm nay, khi SiHoon đưa ra đề xuất, câu đầu tiên Taehyung hỏi chính là vì sao lại tặng quà?

Suy nghĩ trong chốc lát, anh lại hỏi thêm, không phải ngày đặc biệt, cũng chưa đến sinh nhật Hoseok, sao phải tặng quà?SiHoon trả lời, đây là tấm lòng, chắc chắn cậu sẽ rất vui.Taehyung bị hai chữ “rất vui” của SiHoon giật dây, quyết định mua quà.

Thế nhưng, hiện giờ vẻ mặt của Hoseok có vẻ là đang kinh hãi nhiều hơn.Taehyung hạ mắt, bắt đầu hoài nghi tính dư thừa của việc tặng quà.“Tặng em, một món quà nhỏ thôi.”

Taehyung trả lời.Hoseok nhận lấy, lúc này mới lộ vẻ vui mừng.

Cậu nói: “Tôi mở nhé.”

Taehyung ừ một tiếng, cầm lấy cốc nước trên bàn.Chiếc hộp được bọc bằng một lớp giấy gói quà, Hoseok cẩn thận bóc rồi chậm rãi mở hộp ra.Bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay dây da màu đen, kiểu dáng đơn giản nhưng vô cùng sang trọng.

Hoseok nhìn nó mấy giây, cảm thấy hơi quen mắt.Cậu ngẩng đầu lên, đúng lúc này, Taehyung cũng hết sức phối hợp để lộ chiếc đồng hồ trên cổ tay mình.Taehyung: “Cùng kiểu, là đồng hồ đôi.”

Cánh cửa trái tim của Hoseok như bị gõ mạnh một cái.Cậu biết Taehyung chỉ đang thực hiện nghĩa vụ hôn nhân giữa hai người, món quà này cũng chỉ để khẳng định chuyện anh là chồng cậu chứ không phải muốn mang đến sự bất ngờ hay muốn dỗ cho cậu vui vẻ.Nhưng Hoseok vẫn rung động một cách đáng thất vọng.Hành động tặng quà cùng câu nói “cùng kiểu, là đồng hồ đôi” hết sức bình thản của Taehyung đã khiến Hoseok nổi trôi giữa mênh mông cảm xúc.OMG, cậu thích!Trời đất ơi, ông chồng thần thánh gì đây!Khi cậu muốn rời xa cái nhà này, chồng cậu lại mua đồng hồ tình nhân cho cậu.Cậu là thằng ngu rớt từ chỗ nào xuống đây!Tuy nhiên, từ trước tới nay Hoseok đều rất trầm tính, dù trong lòng kích động muốn chết, cậu vẫn tỏ ra tương đối bình thản.Vì thế, cậu khéo léo cười với Taehyung, khách sáo nói: “Cảm ơn anh.”

Taehyung ừ một tiếng, rốt cuộc cũng đưa cốc nước luôn cầm trên tay lên miệng uống.Hoseok không hề phát hiện ra khóe miệng Taehyung vừa mới cong lên.Trông em ấy khá vui, tặng quà hẳn là điều đúng đắn rồi.Mọi chuyện đã được giải quyết, Taehyung không ngồi cùng Hoseok nữa mà đi lên tầng xử lý công việc còn tồn đọng của mình.Hoseok vừa bị hoảng sợ, hơn nữa cậu cũng thực sự lạ giường, nên đêm nay tất nhiên là mất ngủ.Cậu biết rõ Taehyung trở lại phòng ngủ lúc mười hai giờ rưỡi, cũng biết anh tới phòng tắm tắm khoảng hai mươi phút rồi mới đi ra mang theo một luồng khí thơm mát lên giường.Giường võng xuống mang theo một cảm giác quen thuộc, sau đó đèn bàn bị tắt đi.Hoseok cũng nhắm mắt lại, nhớ ra Taehyung từng nói chất lượng giấc ngủ của anh không tốt lắm, cậu liền nằm im không nhúc nhích.Nửa phút sau, Taehyung mở miệng.“Đã ngủ chưa?”

Hoseok im lặng một chút.Cậu vốn định giả vờ ngủ, tuy không hiểu tại sao mình lại muốn làm thế, nhưng người bình thường nếu gặp phải tình huống này chắc đều sẽ lựa chọn giả vờ ngủ.Sau khi tự hỏi vài giây, cuối cùng cậu cũng nhớ ra ban nãy mình vừa nói bị lạ giường.Nên là không thể giả vờ được.“Chưa ạ.”

Lâu không nói chuyện, giọng của Hoseok rất khàn.

Sợ Taehyung không nghe rõ, cậu liền nhắc lại một lần nữa: “Chưa ngủ ạ.”

Taehyung hỏi: “Không ngủ được à?”

Hoseok: “Hơi hơi.”

Taehyung nói: “Hôm nay tôi khá mệt, nhưng nếu em cần, tôi có thể giúp em.”

Giây trước Hoseok còn chưa kịp hiểu ý của Taehyung, nhưng một giây sau, cậu liền nhớ đến đoạn đối thoại với anh ở ngoài phòng khách…“Sinh hoạt vợ chồng có thể giải quyết không?”

Lời này liên tục vang vọng trong đầu Hoseok.Cậu giật mình một cái, vội vàng từ chối: “Không cần, không cần, cảm ơn.”

Biến thành nghĩa vụ và hỗ trợ luôn rồi.Tuy cách Taehyung xử lý hôn nhân của hai người rất giống đang làm việc, nhưng Hoseok hy vọng ít nhất vẫn nên đặt cảm xúc vào vài chuyện, nhất là loại chuyện này.Hoseok đột nhiên nghĩ, mặc dù hai người đã quan hệ nhiều lần, nhưng lại chưa từng hôn nhau.Ặc, không cho tâm cũng đã cho cái thận, tóm lại nhất định không thể xem như đang làm nhiệm vụ.Hai lần trước đó, Hoseok có thể nhận ra Taehyung thật sự muốn cậu.Cậu cũng vô cùng hưởng thụ.Nhưng đêm nay thì thôi đi, Taehyung đúng là đang rất mệt.Taehyung không tiếp tục vấn đề này, hỏi: “Bình thường mất bao lâu em mới có thể quen giường?”

Hoseok nghĩ nghĩ, trả lời: “Khoảng hai tuần.”

Lúc trước, khi mới lên trung học, vào đại học và cả khi dọn vào nhà mới, cậu đều cần hai tuần để thích nghi mới dần dần ngủ được.Taehyung ừm một tiếng, lại hỏi: “Sẽ mất ngủ đến mấy giờ?”

Hoseok: “Ba, bốn giờ.”

Taehyung tiếp tục hỏi: “Lúc mất ngủ thường làm gì?”

Hoseok: “Không làm gì cả, chỉ nằm thôi.”

Taehyung lại ừ, sau đó: “Tôi ngủ đây, em đừng làm ồn, cũng đừng đụng vào tôi.”

Hoseok: “…”

Cậu còn tưởng cả hai sẽ tâm sự đêm khuya một chút chứ.Nghe người ta nói vậy, Hoseok đành phải đáp: “Vâng.”

Đây mới là Taehyung, suýt nữa cậu đã quên người này chính là đóa hoa lạnh lùng thanh cao trong truyền thuyết rồi.Quan tâm là nghĩa vụ hôn nhân, lạnh lùng mới là bản chất.Vấn đề không giải quyết được, vậy thì liên quan gì đến tôi.Tốt đấy.Đêm hôm ấy, mãi đến bốn giờ sáng Hoseok mới ngủ được.Bởi vì Taehyung đã nói không được làm ồn, nên Hoseok thậm chí còn chẳng dám xoay người, cứ luôn giữ nguyên tư thế nằm ngửa, nếu không thoải mái cũng chỉ khẽ động đậy rồi lại tiếp tục nằm im.Do lạ giường cho nên mỗi lần đi xa nhà, cậu sẽ rất mệt mỏi.

Mấy năm nay, chỉ cần không phải bất đắc dĩ, chắc chắn cậu sẽ về nhà, nằm giường ở bên ngoài, cậu thật sự không thể nhanh chóng đi vào giấc ngủ được.Dần dần, Hoseok rốt cuộc cũng chìm vào cõi mộng.Nhưng sau khi cậu ngủ rồi, người bên cạnh cậu lại đột nhiên trở mình.Như sợ đánh thức đối phương, động tác của Taehyung rất nhẹ.“Hoseok.”

Anh nhỏ giọng gọi.Không ai trả lời.Tốt lắm, ngủ rồi.
 
[ Vhope] Ôm Lão Công Về Nhà
Chap 14


*****Hoseok cảm thấy rất áy náy, cậu quyết định hôm sau sẽ nấu bữa sáng cho Taehyung.Không biết buổi sáng Taehyung thường thức dậy vào lúc mấy giờ, Hoseok đặt báo thức sáu rưỡi, hẳn là không quá muộn, cậu chỉ để báo thức rung, không để tiếng.Có lẽ do nghĩ quá nhiều về việc này, buổi sáng, khi di động mới chỉ vừa rung, Hoseok đã ngay lập tức tỉnh dậy.

Tắt báo thức, cậu xốc chăn xuống giường, đi dép, cẩn thận quay sang nhìn Taehyung đang say ngủ rồi mới nhẹ nhàng đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó âm thầm ra khỏi phòng ngủ.Tủ lạnh nhà Taehyung không có chút thức ăn nào, chỉ chứa toàn nước với rượu, ngoài ra còn mấy thứ đồ ăn có thể để được lâu, Hoseok nhìn một lượt rồi đành phải đi ra ngoài.Hoseok nhanh chóng tìm thấy siêu thị riêng trong khu nhà theo hướng dẫn, cậu sợ Taehyung dậy sớm nên động tác rất nhanh gọn.Nhớ cái hôm Taehyung dẫn cậu tới cửa hàng bán đồ ăn sáng, Hoseok nghĩ nếu cậu làm bữa sáng kiểu Tây chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì.

Cậu mua bánh mì, thêm chân giò hun khói, trứng gà, cuối cùng còn lấy thêm loại sữa bột mình thường uống.Sợ mất thời gian, Hoseok không đi dạo xung quanh.

Sau khi ra khỏi siêu thị, cậu liền nhanh chân quay về nhà.Sáng sớm, trên đường không có nhiều người, Hoseok vô tình gặp lại bác gái cùng mua trứng gà khi nãy.

Bởi vì khi chọn trứng, hai người đã nói chuyện với nhau vài câu, giờ gặp lại tự nhiên cảm thấy thân thiết hơn nhiều.Bác gái cười với Hoseok: “Lại gặp nhau rồi nhỉ chàng trai.”

Hoseok lễ phép: “Vâng ạ.”

Bà hỏi: “Con đang chuẩn bị làm bữa sáng sao?”

Hoseok: “Vâng ạ.”

“Dạo này hiếm thấy mấy người trẻ tuổi ra ngoài từ sớm để chuẩn bữa sáng lắm.”

“Vậy ạ.”

Hoseok cười khổ, bình thường cậu cũng hay ngủ nướng lắm.Bác gái tiếp tục trò chuyện: “Cô thấy con mua có vẻ nhiều, con ăn một mình hay ăn cùng người khác thế?”

Hoseok: “Đây là cho hai người ạ, chắc sẽ thừa nhưng con sẽ cất vào tủ lạnh dùng cho lần sau.”

Bác gái gật đầu: “Vậy tốt rồi.”

Hoseok hỏi bà: “Cô cũng mua đồ làm bữa sáng cho gia đình ạ?”

Bà cười: “Cô định nấu cháo cho con trai cô, hôm qua nó vừa đi công tác về.

Cô có hỏi trợ lý của nó, trợ lý bảo mấy hôm đi công tác nó không ăn được mấy.”

Bác gái thở dài, vừa trách móc vừa cưng chiều: “Dạ dày nó không tốt, ăn uống cũng kén chọn, thế nên sáng nay cô qua nấu chút cháo dưỡng dạ dày cho nó ăn.”

Hoseok gật đầu: “Cô không ở cùng với con trai cô ạ?”

Bác gái lắc đầu: “Cô không ở đây.

Sau khi tốt nghiệp, con trai cô đã ra ở riêng.

Ây da, mấy người trẻ tuổi các con đều như vậy, không hiểu sao lại không thích sống cùng người nhà, cứ muốn ở một mình bên ngoài.”

Hoseok lắc đầu cười an ủi: “Không phải đâu cô, con trai cô chắc hẳn rất yêu gia đình, ở bên ngoài có lẽ là để tiện di chuyển thôi ạ.”

Bác gái được chọc cười: “Nói cũng đúng, nhà cô xa, cách công ty nó cả dòng sông, ở đây lại gần hơn.”

Hoseok gật đầu tiếp lời: “Con trai chắc cũng rất yêu cô.”

Bác gái càng vui vẻ hơn: “Con cứ nói quá.

Con về đâu, có vẻ chúng ta cùng đường đó.”

Để đi cạnh bác gái, Hoseok đã cố ý đi chậm hơn.

Giờ nghe bà hỏi như vậy, cậu mới nhìn theo hướng về nhà rồi nhận ra, cậu chỉ biết hướng đi chứ cũng không rõ nhà Taehyung là căn nào.Khu đô thị này có cả biệt thự và nhà ở thương mại, chia thành hai khu vực riêng biệt, Hoseok đành chỉ về một hướng.Hoseok: “Ở bên kia ạ.”

Bác gái hơi kinh ngạc rồi vui vẻ nói: “Con trai cô cũng ở bên đó.”

Tiện đường rồi lại tiện đường, dù sao hai người cũng không có điểm gì chung, cuối cùng, Hoseok không biết nên nói gì cho phải.Đến một ngã rẽ, cậu đang định tìm cớ rời đi, đột nhiên nghe bác gái hỏi: “Con có đối tượng chưa?”

Hoseok suýt buột miệng nói không theo thói quen, nhưng lời đến bên miệng liền ngưng lại, đổi thành: “Có rồi ạ.”

Bác gái cảm thán, có vẻ rất thất vọng: “Cô còn đang thấy hai ta rất có duyên, định giới thiệu con cho con cô nữa.”

Hoseok nở nụ cười: “Cám ơn cô nhiều, nhưng con không cần đâu ạ.”

Nhà Taehyung đã ở phía trước, nhưng thần kỳ thay, đường hai người đi vẫn giống hệt nhau.Lúc này, Hoseok mới nhận ra sự tình cờ của bọn họ có phần quá trùng hợp.“Hôm qua con trai cô vừa trở về.”

“Đi công tác mấy ngày.”

Đầu Hoseok nổ “đùng” một tiếng, đột nhiên có một suy nghĩ lớn mật.Không, không thể nào?Thế này…

Quá trùng hợp rồi…Suy nghĩ lớn mật ấy đã được kiểm chứng khi bác gái dừng lại trước cửa nhà Taehyung.“Đây là nhà con trai cô” Bà nói với Hoseok: “Con có rảnh thì qua chơi nhé.”

Nói rồi, bà vẫy tay với Hoseok, cậu đành nâng tay lên vẫy lại, sau đó cứ thế nhìn bà mở cổng sắt, đi vào trong rồi nhập mật khẩu.Hoseok đứng sững sờ ở cổng, không biết nên làm gì cho phải.Bác gái vừa nói con trai mình sống một mình bên ngoài.Còn định giới thiệu cậu cho Taehyung.Điều này chứng tỏ Taehyung chưa nói chuyện bọn họ đã đăng ký kết hôn cho người nhà.Hoseok liếm môi, cậu cảm thấy bây giờ mình đi vào thì không ổn cho lắm.Đã hơn bảy giờ đi, chờ bác gái đóng cửa, Hoseok lập tức lấy di động ra, gọi cho Taehyung.Taehyung còn chưa tỉnh, điện thoại kêu một lúc lâu, anh mới trả lời.Giọng anh khàn khàn đầy vẻ nghi hoặc: “Hosseok?”

Hoseok: “Vâng, là tôi.”

Chắc đã nhận ra Hoseok không ở bên cạnh mình, còn phải gọi điện thoại, Taehyung liền hỏi: “Em đang ở đâu?”

Hoseok: “Ở ngoài cửa.”

Cậu không vòng vo với Taehyung mà nói thẳng: “Chuyện là thế này, tôi ra ngoài mua đồ ăn sáng rồi vô tình gặp mẹ anh.

Hiện giờ mẹ anh đã vào trong nhà, còn tôi đang đứng ngoài cửa.

Tôi có thể vào không?”

Hoseok nói liền một hơi, ý tứ rõ ràng mạch lạc, Taehyung chắc chắn có thể hiểu.Nhưng Taehyung chính là Taehyung, nghe thấy sự sốt ruột trong giọng nói của Hoseok, anh cũng không vòng vo nhiều lời.Kiểu như hỏi Hoseok sao em lại gặp mẹ tôi, hai người nói chuyện gì, sao em lại ở bên ngoài, hay những câu hỏi thừa thãi tự bản thân anh cũng có thể ngẫm ra được.Anh nói thẳng: “Có thể.”

Hỏi cái gì, trả lời cái đó.Hoseok cúp điện thoại, đi vào nhà.

Nhưng vì danh phận của cậu chưa rõ ràng, vừa nãy lại trò chuyện với bác gái một lúc lâu, Hoseok đành khẽ khàng mở cửa rồi lại khẽ khàng đi vào.Mẹ Taehyung đã đi vào phòng bếp, bên trong vang lên những âm thanh nhẹ nhàng.

Hoseok ghé đầu ngó vào rồi lại nhanh chóng rụt ra.Mấy phút sau, có tiếng động vang lên trên tầng hai, cuối cùng Taehyung đã đi xuống.Hoseok cầm túi đồ đứng trong phòng khách, không biết nên làm gì hay nói gì tiếp theo, chỉ biết chờ anh sắp xếp.Cậu nhìn Taehyung chầm chậm đi từ trên tầng xuống, có vẻ như anh không thức dậy một cách tự nhiên nên bước chân có hơi nặng nề.Hoseok bước đến gần, chờ khi chỉ còn cách Taehyung ba bậc cầu thang, cậu nói nhỏ: “Mẹ anh đang ở trong phòng bếp.”

Taehyung không hề nao núng: “Ừ.”

Giọng Hoseok càng nhỏ hơn: “Tôi phải làm gì đây?”

Taehyung đã đi xuống hẳn, anh nghi ngờ nhìn Hoseok: “Sao em lại phải làm gì?”

Hoseok đáp: “Mẹ anh không biết anh đã kết hôn.”

Taehyung gật đầu, có vẻ như không hề để ý, chỉ cúi đầu chăm chú nhìn túi đồ trên tay Hoseok.Hoseok nhìn theo ánh mắt anh, sau đó giơ cái túi trong tay lên: “Tôi mua ở siêu thị trong khu, sau đó gặp được mẹ anh, cô nói sang nấu cháo cho anh ăn sáng.”

Hoseok vốn đang rất sốt ruột, nhưng thấy Taehyung không hề vội vàng hay lo lắng gì, cậu cũng bình tĩnh lại.Taehyung không hề tỏ thái độ sẽ gạt người trong nhà, không cho cậu ra mắt hay để cậu trực tiếp gặp mặt gia đình.

Anh như một khán giả đứng xem, chẳng chút khẩn trương.“Thỉnh thoảng mẹ cũng hay sang nấu cơm cho tôi.”

Taehyung vừa nói vừa hỏi cậu: “Em dậy sớm thế làm gì?”

Hoseok: “Làm bữa sáng.”

Taehyung tò mò: “Em có thói quen làm bữa sáng sao?”

Hoseok lắc đầu: “Không.”

Taehyung càng tò mò: “Thế sao hôm nay lại dậy làm?”

Hoseok cười rộ lên: “Tôi định làm cho anh ăn, bánh mì chân giò hun khói với trứng gà, được không?”

Taehyung đột nhiên im lặng, anh liếc nhìn túi đồ trên tay Hoseok, đáp: “Được, cảm ơn em.”

Hoseok không quá coi trọng chuyện làm bữa sáng nên cũng không để tâm tới sự thay đổi cảm xúc trên gương mặt Taehyung, cậu còn mải chú ý đến bác gái trong phòng bếp.Cậu lắc đầu, đặt đồ trên tay xuống: “Được cũng không xong, mẹ anh đang ở trong bếp.”

Tâm trạng Taehyung không tệ: “Lần sau đi, còn nhiều cơ hội.”

Hoseok vẫn cứ nhìn về phía phòng bếp: “Được.”

Lần đầu tiên ra mắt người lớn, lại bất ngờ không kịp chuẩn bị gì, hơn nữa còn chưa xác định được danh phận của mình, Hoseok chỉ biết đi theo Taehyung, anh đi đâu, cậu liền theo đó.Nhìn Taehyung tưới hoa, nhìn Taehyung cho cá ăn, nhìn Taehyung bật radio…Đợi đến khi Taehyung quay lại phòng khách một lần nữa, cậu nghe anh hỏi: “Học được chưa?”

Hoseok ngẩn người: “Sao cơ?”

Taehyung vẫy vẫy tay: “Tôi hay đi công tác, cây cối trong nhà cần chăm sóc, cá cũng cần cho ăn, việc em phải làm không nhiều lắm, chỉ thế thôi.”

Anh nghĩ rồi nói tiếp: “Lát nữa tôi sẽ đưa em một tờ danh sách.”

Hoseok gật đầu: “Được.”

“Trong nhà có người giúp việc, mỗi tuần sẽ đến dọn dẹp một lần vào chiều Chủ Nhật.

Nếu tôi không có ở nhà, cô ấy sẽ hoãn lại vài hôm, giờ có em rồi, khi không có tôi ở đây, em rảnh thì để ý một chút.”

Hoseok: “Được.”

Đột nhiên nghe anh nói về chuyện dọn dẹp nhà cửa, lại bằng giọng điệu tự nhiên nhe vậy, Hoseok bỗng thấy thư thái như cảm nhận được hương vị của gia đình.Cậu chợt nhớ ra: “Hôm nay là Chủ Nhật mà nhỉ.”

Taehyung: “Ừ, hôm nay tôi ở nhà.”

Hoseok nghi ngờ: “Anh không cần đến công ty sao?”

Taehyung: “Hôm nay ở nhà nghỉ ngơi.”

Hoseok nghĩ ngợi rồi tươi cười, giọng điệu thân thiết: “Thế hôm nay tôi cũng ở nhà nghỉ ngơi một chút.”

Taehyung nghe vậy liền quay đầu nhìn cậu: “Em không cần làm việc sao?”

Hoseok: “Công việc có thể từ từ một chút.”

Taehyung nghi hoặc: “Vậy sao em lại muốn ở nhà?

Trong nhà chỉ cần một người là đủ rồi.”

Hoseok: “…”

Ok.Cậu lại hiểu lầm rồi tự ảo tưởng ra bầu không khí gia đình ngọt ngào rồi.

Cậu cứ tưởng Taehyung ở nhà, cậu cũng ở nhà thì anh sẽ vui vẻ, sẽ cảm thấy thân thiết với cậu hơn.Chỉ là do cậu nghĩ nhiều thôi!Quấy rầy rồi!Đang nói chuyện, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng động.

Taehyung và Hoseok cùng quay sang, liền thấy mẹ anh đang đi tới.Thấy trong nhà có hai người khiến bà hơi kinh ngạc, lại nhận ra người kia chính là chàng trai vừa gặp bên ngoài, bà càng ngạc nhiên hơn.“Là con?”

Dù nghi ngờ, bà vẫn tươi cười khách khí như cũ: “Sao con lại ở đây?”

Hoseok không biết nên nói gì.Taehyung giúp cậu.Anh đứng lên, trực tiếp nói thẳng: “Mẹ, con kết hôn rồi.”

Hoseok sửng sốt, không dám thở mạnh.Mẹ Taehyung không kịp phản ứng, mạch não như bị chặt đứt, hỏi theo quán tính: “Kết hôn?

Kết hôn với ai?”

Taehyung chỉ vào Hoseok: “Em ấy.”
 
[ Vhope] Ôm Lão Công Về Nhà
Chap 15


*****Hoseok ngồi trên ghế sa lông, lòng thấp thỏm, bất an.

Túi đồ cậu mua ở siêu thị sáng nay còn để trên bàn trà, bên cạnh cậu là Taehyung, đối diện cậu chính là mẹ của anh.

Hệt như bất ngờ bị cảnh sát bắt về thẩm tra, Hoseok hoang mang không biết sẽ bị hỏi gì dù đã đoán được tội lỗi mình phạm phải.

Nói chung là giờ phút này, đầu óc cậu vô cùng trống rỗng.Tuy nhiên, Hoseok là người biết giữ hình ảnh của bản thân, hành xử cũng rất ôn hòa lịch thiệp.

Dù trong lòng đang cực kỳ đang căng thẳng, vẻ mặt cậu vẫn rất tự nhiên, còn tỏ vẻ cô cứ hỏi đi, cô hỏi gì con sẽ trả lời hết.Trên bàn có dụng cụ pha trà, nhưng có lẽ sáng sớm chẳng ai muốn uống trà nên Taehyung không định động tay.

Tất nhiên là Hoseok cũng chẳng tự tiện chạm vào nó.Người phụ nữ vẫn luôn vui vẻ nói cười ở trên đường khi nãy, giờ lại trở nên thật nghiêm túc.

Bà nhìn thoáng qua Hoseok trước, nhưng có lẽ vì ngại nên chẳng nhìn lâu, chỉ vài giây đã lập tức chuyển rời tầm mắt.

Nhưng với con trai mình thì khác.

Sau khi quan sát Hoseok, bà nhìn thẳng về phía Taehyung, ánh mắt dịu dàng pha một chút nghiêm khắc chẳng hề che giấu.

Hoseok ngồi bên cạnh cũng phải run lên vì sợ hãi.Ở bên này, Taehyung có vẻ không hề e dè, anh ngồi ngay ngắn, thản nhiên đón nhận ánh mắt của mẹ mình.Hoseok không rõ đây là phương pháp giáo dục tiên tiến gì, chẳng lẽ phải dùng ánh mắt giết chết đối phương trước hả?Không biết qua bao lâu, khi Hoseok bắt đầu thấy khó xử, mẹ Tần rốt cuộc lên tiếng hỏi: "Đăng ký kết hôn khi nào?"

Taehyung đáp: "Thứ hai tuần trước."

Mẹ Kim lại hỏi: "Vì sao không nói cho mẹ biết?"

Taehyung: "Vì ngay hôm sau con phải đi công tác, con định lúc về sẽ nói cho mẹ."

Có vẻ như Mẹ Kim không thể bắt bẻ được lí do này, thoáng im lặng một chốc.Trận đầu tiên xem ra là Taehyung thắng.Mẹ Kim ngừng một chút, sau đó lại nhanh chóng gia nhập chiến trường: "Hôn nhân là trò đùa hay sao?"

Taehyung: "Không phải."

Mẹ Kim: "Vậy vì sao con lại tùy tiện kết hôn như thế?"

Taehyung: "Con đã cân nhắc tròn một tháng."

Mẹ Kim lại ngừng một chút, dường như đang nghĩ xem cân nhắc một tháng là ngắn hay dài.Trận thứ hai, có vẻ như Taehyung lại thắng.Mẹ Kim tự hỏi trong chốc lát, cuối cùng cũng tìm được vấn đề mình băn khoăn: "Các con quen nhau bao lâu?

Vì sao từ trước tới giờ con chưa hề nhắc về cậu ấy với mẹ?"

Vấn đề được đặt ra, Hoseok nghe thôi đã thấy tim run bần bật.

Sự thật là bản thân cậu cũng cảm thấy cuộc hôn nhân này không đủ minh bạch, mà câu hỏi của mẹ Kim hiển nhiên có thể lôi ra chứng cứ hai người bọn họ bừa bãi lung tung."

Một tháng trước có gặp mặt, nhưng vì không thân thiết lắm nên không kể mẹ nghe."

Taehyung nói thật, giọng điệu vô cùng hợp lý, Hoseok nghe xong âm thầm khâm phục.

Lời này của anh hệt như đang nói: sao hả, chúng con không quen thân đấy, nhưng chúng con đã thực sự kết hôn rồi."

Không thân thiết?"

Mẹ Kim nắm chắc trọng điểm: "Không thân con còn kết hôn với cậu ấy làm gì?"

Trước đó, Hoseok đã rất muốn hỏi câu này và đương nhiên là cậu đã hỏi.

Mà hiện giờ, Taehyung cũng dùng chính đáp án cho cậu khi ấy, sửa đổi một chút rồi đáp lại mẹ Kim.Taehyung: "Con đã tìm hiểu thông tin về em ấy, cảm thấy em ấy rất thích hợp, mà mẹ cũng biết đấy, năm nay con có kế hoạch kết hôn."

Biểu cảm trên mặt mẹ Kim, Hoseok rất hiểu.

Lúc ấy cậu cũng y như vậy, nghe rất khó hiểu nhưng lại cực kỳ hợp lý, chẳng biết nên phản bác như thế nào.

Đúng vậy, không biết là trận thứ mấy nhưng Taehyung... lại thắng.Vì đáp án này, mẹ Kim thậm chí đã bắt đầu đồng tình với Hoseok.

Bà cau mày, nhỏ giọng khuyên bảo: "Sao có thể nói như vậy, chắc chắn cũng phải hơi thích rồi đi."

Tiếc là Taehyung chẳng biết nể tình, nhưng vì Hoseok đang ở đây, anh liền quanh co đáp: "Là vì thích hợp."

Nhìn như anh đã chừa mặt mũi cho Hoseok, nhưng ngụ ý thì ai cũng hiểu được: Thích, không hề có.Hoseok đan tay vào nhau, rất muốn nói chen vào.

Cậu thật đáng thương, rõ ràng bị cuốn vào trận chiến này nhưng lại chẳng thể nói chuyện, cuối cùng bại dưới tay Taehyung.Hừ.

Cô à, con cũng chẳng thích con trai cô!

Con cũng chỉ cảm thấy anh ta thích hợp thôi!Hình như mẹ Kim đã nhận ra càng nói thêm thì càng bung bét, nên bà dứt khoát bỏ qua vấn đề này.

Ngay sau đó, ánh mắt bà nhìn Hoseok liền trở nên hết sức dịu dàng, rồi quay sang như đùa như trách Taehyung: "Cái thằng bé này!"

Hoseok cảm thấy tính cách của Taehyung tuyệt đối không giống mẹ.

Mẹ Kim là một người cởi mở, hoạt ngôn lại giàu cảm xúc, mà Taehyung thì trái ngược hoàn toàn.

Từ khi quen biết tới nay, hình như Hoseok chỉ thấy được hai trạng thái của anh: một là không cảm xúc, hai là khách sáo cười.

Cách nói chuyện của người này cũng lạnh như băng, không khác gì đang bàn công chuyện.

Có lẽ Taehyung giống ba nhỉ?

Hoặc cũng có thể là chẳng giống ai.

Ai bảo tính cách của con nhất định phải giống ba mẹ chứ.Bên này Hoseok đang âm thầm suy đoán, bên kia mẹ Kim đã chuyển mục tiêu sang phía cậu rồi.

Một câu "chào con" của bà khiến cậu giật mình, hoàn hồn trong nháy mắt.Hoseok: "Con chào cô."

Vì vừa đi chung với Hoseok một đoạn đường, mẹ Kim cảm thấy không đến mức quá xa lạ.

Bà cười cười: "Cô còn chưa hỏi tên con đâu."

Hoseok nói: "Con họ Jung tên Hoseok ạMẹ Kim "ừ" một tiếng, nở nụ cười: "Tên không tồi."

Hoseok gật đầu: "Con cảm ơn."

Đột nhiên có quan hệ gia đình, cách nói chuyện của hai người cũng trở nên thân thiết hơn nhiều.

Sau khi dời mặt trận lên người Hoseok, mẹ Kim liền không hỏi han Taehyung nữa.

Hoseok quay đầu nhìn anh, quả nhiên anh đã dựa người vào lưng ghế, đọc tin tức trên máy tính bảng, coi như mọi chuyện không liên quan đến mình.

Cậu không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, chờ đợi đợt khiêu chiến tiếp theo.Mẹ Kim hỏi: "Nhà con ở đâu?

Có phải trong thành phố này không?"

Hoseok gật đầu: "Vâng, ở ngay Butter ạ."

Mẹ Kim tiếp tục: "Con bao nhiêu tuổi?

Đang làm công việc gì?"

Hoseok: "Con năm nay 26, làm thiết kế ạ."

Mẹ Kim: "Con làm ở đâu?"

Hoseok: "Gần trung tâm ạ, con có một phòng làm việc ở đó."

Mẹ Kim ồ một tiếng: "Con tự mở văn phòng à?"

Hoseok: "Vâng."

Mẹ Kim gật đầu: "Tốt lắm."

Hoseok mỉm cười.Mẹ Kim không hỏi quá sâu, vì thường xuyên đi xem mắt cho nên Hoseok đều đã trả lời qua mấy vấn đề tương tự.

Đó chính là lý do khiến cậu cảm thấy áp lực hiện giờ không còn lớn như ban đầu nữa.

Nhưng cậu biết chắc chắn mẹ Kim không chỉ có những nghi vấn này đâu.Quả nhiên, sau khi cả hai nghỉ ngơi lấy sức giữa trận, mẹ Kim liền xông lên tiếp: " Taehyung nói vì thấy con thích hợp nên mới kết hôn cùng con, thế con nghĩ sao?"

Hoseok cảm thấy hình như Taehyung hơi ngẩng đầu lên một chút.

Cậu suy nghĩ, cuối cùng cũng trả lời tương tự anh: "Con cũng thấy anh ấy rất thích hợp."

Mẹ Kim không chịu bỏ qua: "Hợp như thế nào?"

Hoseok: "Điều kiện của ngài Kim rất tốt, mọi mặt đều tốt.

Con đã tìm hiểu về anh ấy, cảm thấy anh ấy rất được.

Ngài Kim chọn con, muốn kết hôn với con, đấy là vinh hạnh của con.

Có thể kết hôn với anh ấy, con cũng vui lắm."

Hoseok phát hiện, hình như Taehyung vừa cúi đầu thấp xuống một chút.Sau khi nghe cậu nói vậy, mẹ Kim lại nở nụ cười.

Các bà các mẹ đều giống nhau, nghe người khác khen con trai mình, đầu tiên là phủ nhận một chút, xong lại chê thêm một, hai câu.

Mẹ Kim cũng không ngoại lệ, nghe Hoseok khen xong, bà liền tặc lưỡi: "Tốt chỗ nào, lạnh lùng như cục đá, khó giao lưu lại tham công tiếc việc, mỗi lần cô tới tìm nó, nếu không phải đang tăng ca thì cũng là đi công tác.

Cô và ba nó đều không phải người như vậy, chẳng biết là nó giống ai."

Hoseok gật đầu, nở nụ cười.

Thì ra đúng là Taehyung chẳng giống ai."

Thật ra anh ấy nghiêm túc với tất cả mọi thứ chứ chẳng riêng gì công việc đâu ạ."

Hoseok cảm thấy đối phó với phụ huynh thì chỉ cần khen là được: "Tuy chúng con quen biết không lâu, nhưng con cũng hiểu được ít nhiều, anh ấy không khó giao lưu như cô nói đâu" Cậu bắt đầu nói hươu nói vượn: "Ở chung với anh ấy rất thoải mái, con thích lắm."

Ở nơi khóe mắt, Hoseok thoáng thấy Taehyung lại ngẩng đầu lên, hơn nữa còn trực tiếp quay về phía cậu.

Ngừng một chút, cậu nhận ra... hình như mình chém hơi mạnh rồi.

Nhưng thôi kệ, đâm lao theo lao luôn.Nhưng mẹ Kim không hề phát hiện, ngược lại còn rất vui vẻ khi nghe Hoseok nói những lời này.

Bà bỗng nhớ đến cuộc nói chuyện với Hoseok khi vô tình gặp cậu vào sáng nay, cậu nói muốn làm bữa sáng cho Taehyung.

Sáng sớm tinh mơ đã ra ngoài đi siêu thị, xem ra đúng là chung sống thuận hòa, hơn nữa, Hoseok hình như rất để ý đến con mình."

Các con thấy tốt là được rồi, Taehyung từ nhỏ đã lập dị, gần như không có bạn bè, chỉ thích tự chơi một mình, hôn nhân của nó vẫn luôn là chuyện khiến cô chú phải lo lắng," Mẹ Kim cười rộ lên: "Nhưng giờ thì tốt rồi, tốt rồi."

Hoseok thở phào nhẹ nhõm một hơi.Tuy không dám nhận mình là người biết cách lấy lòng các bậc phụ huynh, nhưng vì mẹ Jung có nhiều bạn nên từ nhỏ cậu đã lớn lên giữa một đống cô dì, cũng thường xuyên phải đối phó với vô số câu hỏi của bọn họ.

Mẹ Jung thường dạy cậu phải ngoan ngoãn nghe lời, dặn cậu phải nói năng lễ độ với cô dì chú bác, cho nên trước mặt người lớn, cậu luôn là đứa trẻ ngoan dễ được yêu thương.Cháo mẹ Kim nấu đã xong từ lâu, giờ lại không còn gì để nói nên bà bỏ lại một câu "cô vào bếp đã" rồi đứng dậy rời đi.Ngay sau đó, Hoseok vẫn luôn nắm chặt hai đầu gối cũng thở phào nhẹ nhõm.Taehyung đặt máy tính bảng xuống, quay đầu nhìn cậu.Hoseok cảm nhận được ánh mắt của đối phương, cũng quay đầu sang.

Không đợi Taehyung mở miệng, cậu đã lên tiếng giải thích trước: "Ngại quá, vừa rồi tôi hơi cuống, nói năng hơi lung tung."

Có vẻ Taehyung không để ý lắm, còn cười: "Không sao, mẹ tôi cũng rất thích em."

Hoseok hơi khựng lại, dùng sức tóm chặt hai đầu gối.Không xong, Taehyung nói... cũng... cũng thích.Mẹ Kim múc cháo xong, gọi hai cậu con ra, Hoseok dạ một tiếng rồi chờ Taehyung cùng đi.Động tác của Taehyung không nhanh cũng không chậm, thu dọn xong đồ đạc anh mới đứng lên.

Hoseok theo phía sau anh, cùng tới phòng ăn.Cháo đã được bưng lên bàn, mẹ Kim đứng cạnh sắp thìa đũa.

Hoseok chạy tới giúp bà, lại chờ mẹ Kim an vị cậu mới ngồi xuống.Mẹ Kim cầm thìa, bỗng nhớ ra một chuyện, "à" một tiếng rồi bảo: "Hoseok này, các con đã kết hôn rồi, vậy thì hai nhà chúng ta thu xếp gặp mặt ăn một bữa cơm đi, ba mẹ con có bận không?"

Hoseok im lặng một chút.

Cậu biết mà, kiểu gì cũng gặp phải vấn đề này.

Liếm liếm môi, cậu nói: "Thưa cô, nhà con là gia đình đơn thân, chỉ có hai mẹ con thôi ạ."

Mẹ Kim ngẩn người.Hoseok thoáng cúi đầu, không biết Taehyung đã hiểu được bao nhiêu về mình.

Anh có biết hoàn cảnh gia đình cậu đặc biệt không, có biết ba cậu...Nhưng đột nhiên, Taehyung vẫn luôn đứng ngoài cuộc lại bất ngờ mở miệng: "Con sẽ sắp xếp."

_________Hãy vote cho tui đi_______

Chỉ cần nhấn vào nút sao đó là ok nè
👇👇👇👇👇
 
[ Vhope] Ôm Lão Công Về Nhà
Chap 16


*Mọi người à, trải qua một thời gian khá lâu thì bây giờ tui mới phát hiện bộ fic của tui đã lên 1k lượt đọc rồi nè 🥰.

Rất cảm ơn mọi người đã thích và ủng hộ bộ fic của tui nha và tui hứa sẽ siêng ra chap hơn vì khoảng thời gian này tui đag rảnh rỗi 🤭😘Còn Bây Giờ Thì Vào Truyện Thôi Nào 👇👇👇________________Thêm một lần nữa, Hoseok cảm thấy biết ơn Taehyung.Sau khi nghe Taehyung nói sẽ sắp xếp, mẹ Kim cũng không tiếp tục hỏi chuyện trong nhà Hoseok nữa, chủ đề nói chuyện tự dưng bị cắt đứt, mẹ Kim bất đắc dĩ cười cười, nhìn Taehyung: "Lại còn đợi con sắp xếp, con bận như vậy, biết đợi đến lúc nào chứ."

Hoseok cười theo, không nói thêm nữa.

Hiện giờ Hoseok không muốn nói nhiều, đột nhiên phải ra mắt người lớn, cậu không có sự chuẩn bị, hơn nữa đây còn là lần đầu họ gặp mặt.Ba người bắt đầu ăn cháo, Hoseok âm thầm thở phào nhẹ nhõm.Buổi sáng ngày hôm nay nhìn có vẻ bình yên, nhưng những chuyện xảy ra lại vô cùng kích thích.Mẹ Kim còn có việc, ăn xong bữa sáng, bà không cho Hoseok động tay động chân, tự mình rửa sạch bát đĩa rồi rời đi.Taehyung để lái xe đưa mẹ Kim về, trước khi đi, anh và Hoseok tiễn mẹ Kim tới tận cửa.

Do thường xuyên lui tới, mẹ Kim cũng không dong dài, chỉ đơn giản nói có gì thì gọi điện rồi vẫy tay tạm biệt hai đứa con.Đến khi lên xe, mẹ Kim lại hạ kính xe xuống, nhìn Taehyung: "Con nhanh chóng sắp xếp chút thời gian để hai bên gia đình gặp mặt, chuyện này không để lâu được."

Taehyung gật đầu: "Con biết rồi."

Với những người khác, trả lời như vậy có khi chỉ để qua loa lấy lệ, nhưng Hoseok biết, câu trả lời của Taehyung chứng tỏ anh thực sự để tâm.Mẹ Kim thấy anh đồng ý cũng yên lòng, cười nói hẹn gặp lại với Hoseok rồi nâng cửa sổ xe lên.Thời gian còn sớm, Hoseok đi theo Taehyung vào trong phòng.Gia đình Hoseok là gia đình đơn thân.

Khi cậu học năm ba trung học cơ sở, ba mẹ ly hôn, tòa án phán quyết cho mẹ nuôi cậu.

Cậu và mẹ dọn từ quê ba về quê mẹ ở thành phố A, sau đó hai mẹ con nương tựa vào nhau sống tới giờ.Trong xã hội hiện đại, gia đình đơn thân không có cha thật ra cũng không có gì đặc biệt, nhưng nhà cậu có chút phức tạp hơn, ba cậu không phải loại người tốt lành gì, còn từng vào tù.Vậy nên Hoseok không muốn nhắc tới ba mình.Hiện tại mới 9 giờ, bởi vì cuộc gặp gỡ buổi sáng, Hoseok không cảm thấy buồn ngủ chút nào, ngược lại còn rất có tinh thần.Nhìn cách cư xử của mẹ Kim hôm nay, chắc hẳn gia đình Taehyung rất ấm áp, có lẽ cách Taehyung xây dựng cuộc sống hôn nhân của mình suốt những ngày qua được ảnh hưởng phần nhiều từ gia đình anh.

Thế nên, dù Hoseok không có được tình yêu của Taehyung, cậu vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp của anh.Hoseok thu dọn một chút rồi tạm biệt Taehyung, Taehyung ừ một tiếng.Taehyung nhìn như đang nghỉ ngơi ở nhà không đi làm, nhưng thật ra anh pha trà ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, máy tính đặt trước mặt đang hiển thị toàn bộ báo cáo của công ty.Hoseok lặng lẽ đóng cửa, đi đến ga ra mở cửa xe mình.Dynamite vào sáng sớm và Dynamite lúc ban đêm là hai cảnh sắc hoàn toàn khác nhau, ánh mặt trời chưa quá mức chói lọi chiếu vào tán lá cây xanh rờn tạo nên một hình ảnh tràn đầy sức sống.Hoseok không nóng vội, từ từ lái xe đi ra ngoài.

Bên ngoài khu Dynamite là một đoạn đường núi ngắn, có vài người đang thong thả tản bộ.

Rõ ràng vẫn ở trong thành phố A, còn cách khu trung tâm gần đến vậy, nhưng nơi đây lại có một cảm giác rất bình yên, như đã rời xa tất cả những ồn ào hối hả.Hoseok cảm thấy mọi thứ thật tươi đẹp, đồng thời cũng không nhịn được cảm thán, không hổ là chỗ ở của những người có tiền.Nhưng tâm trạng tốt đẹp của cậu không kéo dài được bao lâu thì điện thoại di động đã vang lên.Là Kai gọi tới, mới sáng sớm, nếu không có chuyện gì, Kai sẽ không gọi cho cậu.Hoseok cau mày nhận cuộc gọi.Kai nói rất nhỏ, chỉ khẽ khàng "Alo" một tiếng, giống như đang sợ ai đó nghe được.Hoseok: "Sao thế?"

Kai nói: "Ông chủ à, ba của anh đến văn phòng."

Hoseok im lặng một chút, giảm tốc độ xe: "Đến từ bao giờ?"

Kai: "Đến được mấy phút rồi, nói muốn gặp anh.

Nhưng em đã bảo ông ta là hôm nay anh sẽ không qua đây, anh đi công tác rồi."

Hoseok ừ một tiếng, đây chuyện cậu từng dặn: "Sau đó thì sao?"

Kai: "Ông ta không đi, nói sẽ ở đây đợi đến khi anh tới."

Hoseok đỗ xe ở ven đường.Giọng Kai tỏ rõ sự lo lắng: "Ông chủ à, hôm nay anh đừng qua đây nữa."

Hoseok nghĩ nghĩ: "Được, chốc nữa cậu qua phòng làm việc của tôi, gửi cho tôi folder của ngày hôm nay."

Kai: "Ok ok."

Hoseok: "Mang theo di động, mở cửa phòng làm việc ra, nếu thấy ông ta đang làm chuyện gì khác lạ, các cậu ngay lập tức báo công an."

Kai: "Vâng, ông ta sẽ không làm gì chúng tôi đâu, nhưng ông chủ à, anh ở nhà phải cẩn thận đấy."

Hoseok: "Ừ, tôi biết rồi."

Sau khi cúp điện thoại, Hoseok vùi mặt vào lòng bàn tay.Thật ra cậu rất sợ ba, trước kia, chính cậu là người gọi cảnh sát tới bắt ba vào tù.

Hiện giờ ông ta tìm đến thành phố A, còn tìm thấy cậu, nhìn dáng vẻ du côn lưu manh ấy, Hoseok rất sợ ông ta sẽ trả thù.Hôm nay không thể tới văn phòng, cũng may trước đó ba cậu chỉ theo dõi đến khu chung cư cậu ở, còn chưa biết hiện giờ mẹ cậu đang ở đâu.Quay đầu xe, Hoseok trở về DynamiteLúc này, tâm trạng của cậu không tốt như khi xuất phát, lòng đầy buồn bã.Vào trong khu đô thị, cậu không về nhà luôn mà đi tới siêu thị trước.Taehyung đang ở nhà một mình, Hoseok nghĩ, sáng nay không thể nấu cho anh ăn, vậy bây giờ liền làm cơm trưa đi.

Bằng không cứ thế trở về, nếu Taehyung hỏi đến, Hoseok cũng không biết nên đáp như thế nào.Âm thầm lên thực đơn bốn món mặn một món canh, Hoseok nhanh chóng mua đồ ăn rồi lái xe về, nhập mật mã vào cửa.Taehyung vẫn là trạng thái như khi cậu ra khỏi nhà, ngồi trên ghế sô pha nhìn máy tính, có điều trà trên bàn đã vơi đi một nửa.Thấy Hoseok trở về, Taehyung nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn cậu.Trong khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Hoseok cảm thấy hình như mình đã bị Taehyung bất ngờ công kích, một dòng nước ấm tràn ra bao phủ trái tim.

Sự lo lắng khi nãy hoàn toàn biến mất, Hoseok vô thức nhận ra mình đã có gia đình riêng của bản thân.Taehyung mang tới cho cậu một thứ gọi là hương vị gia đình.Hoseok cười cười đi tới, tự nhiên xách đồ ăn lên: "Thấy anh ở nhà một mình nên tôi định làm bữa trưa cho anh, nếm thử chút tay nghề của tôi nhé?"

Taehyung không hỏi gì nhiều, tiếp tục cúi đầu nhìn máy tính: "Được."

Bên này Hoseok mang thức ăn vào phòng bếp, bên kia Taehyung gọi điện thoại."

Buổi chiều hãy qua, ba giờ, ừ, cơm trưa có người làm rồi, cảm ơn."

Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt Taehyung lướt qua phía phòng bếp rồi từ từ quay lại màn hình máy tính.Thời gian còn sớm, Hoseok chỉ định làm mấy món ăn đơn giản nên không định xuống bếp sớm như vậy.Taehyung đang làm việc, Hoseok không quấy rầy anh.

Kai đã gửi tài liệu vào hòm thư, Hoseok lên phòng ngủ cầm máy tính của mình xuống.

Taehyung ngồi ở sô pha bên trái, cậu ngồi ở sô pha bên phải, không ai làm phiền ai.Trong folder là yêu cầu sửa chữa vài bức hình, Hoseok lên WeChat trên máy tính, đeo tai nghe lên, bắt đầu làm việc.Sửa một bức hình mất gần nửa giờ, Hoseok hết sức tập trung, đợi khi gửi lại cho khách xong, Hoseok ngẩng đầu duỗi người, bỗng dưng thoáng nhận ra điều gì đó...Hoseok quay đầu, quả nhiên phát hiện ra Taehyung đang nhìn cậu.Hoseok ngừng lại một chút, bỏ tai nghe ra.Taehyung bị bắt gặp cũng không bối rối, ngược lại, bởi vì không biết đã bị nhìn bao lâu, cả người Hoseok nóng lên, hai tai cũng đỏ ửng.Taehyung hơi nghiêng người qua: "Có rảnh không?"

Hoseok gật gật đầu: "Có rảnh có rảnh."

Trời ơi, sao tự nhiên Taehyung lại dịu dàng thế?Taehyung: "Để tôi dạy em cách tưới cây và cho cá ăn."

Hoseok gật đầu: "Vâng."

Taehyung đặt máy tính lên bàn trà, Hoseok đứng dậy, đi theo anh ra ngoài.Ánh mặt trời đã dần mạnh lên, dàn cây cối bên ngoài ban công đều được phủ thêm một lớp nắng.

___&&&&&&___&&&________&&&&&&
Mọi người vote cho mình vs ạ, chứ không đc đọc chùa nha 🤭🤭
 
[ Vhope] Ôm Lão Công Về Nhà
Chap 17


Tui tính chiều sẽ ra chap nhưng nhớ lại chiều tui bận nên ko thể ra đc nên tui ra giờ này luôn nha...Buổi trưa vui vẻ nha các cô 🤗👇

Vào truyện thôi👇
Lúc sáng sớm Hoseok còn chưa quan sát cẩn thận, giờ được giao nhiệm vụ, cậu liền chăm chú ngắm nhìn.Nơi này có rất nhiều loại cây cậu thường thấy, cũng có vài loại cậu chưa từng gặp bao giờ, còn có vài loại hoa, nhìn như được người có chuyên môn thiết kế.

Nhiều loại như vậy đặt cùng một chỗ tạo nên một quang cảnh rất bắt mắt.“Bên cạnh ban công, trong phòng khách vẫn còn mấy bồn hoa.”

Taehyung nhìn Hoseok: “Giờ tôi bắt đầu nói, em ghi vào điện thoại hay nhớ luôn vào đầu?”

Hoseok nghĩ nghĩ, có vẻ phải nhớ khá nhiều thứ, nên là: “Ghi lại đi.”

Nói xong, cậu lấy điện thoại di động ra, mở phần Ghi chú.“Bên này,” Taehyung chỉ vào một chỗ: “Hai đến ba ngày tưới một lần.”

Hoseok chụp ảnh rồi lưu vào phần Ghi chú, viết thêm “hai đến ba ngày một lần”.Hoseok: “Tưới bao nhiêu nước?”

Taehyung trả lời cậu: “Một lượng vừa phải.”

Hoseok: “…

Dạ.”

Văn phòng Hoseok cũng có vài chậu cây cỏ, nhưng phần lớn đều do Jisoo chăm sóc.

Phòng riêng của cậu cũng có một cây do Jisoo chọn, cô bảo đây là loại cây dù không tưới nước cũng sẽ không chết, rất tiện.Hoseok viết thêm “một lượng vừa phải”, định chốc nữa nếu rảnh sẽ hỏi Jisoo một chút.“Bên này,” Taehyung tiếp tục: “Nửa tháng một lần.”

Hoseok gật đầu, lần này cậu không hỏi nữa, tự chụp ảnh rồi tự ghi vào Ghi chú, lượng nước vừa phải.“Bên này,” Taehyung lại đổi sang một bên khác: “Theo mùa, nhìn đất trồng, bề mặt đất khô nghĩa là cần tưới nước, thường là nửa năm hoặc hơn.”

Hoseok gật đầu, ghi nhớ vô cùng nghiêm túc.“Cuối cùng là bên này,” Taehyung chỉ vào mấy cây: “Không cần tưới nước.”

Hoseok ậm ừ, lấy di động chụp lại.Vừa đi vừa nói một lượt, Hoseok đã di chuyển một quãng khá xa, sau khi Taehyung tuyên bố nhiệm vụ xong, cậu liền giơ điện thoại chụp một loạt ảnh, xác định không bỏ sót cái gì mới lưu vào.“Tôi đều nhớ kỹ rồi, sau này nếu anh không rảnh, mấy cái cây này cứ giao cho tôi.”

Taehyung ừ một tiếng, nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì, anh hỏi: “Em biết phải tưới bao nhiêu nước không?”

Hoseok nở nụ cười.Hỏi rất hay đấy ngài Kim!Hoseok: “Không biết.”

Giọng Taehyung có chút bất đắc dĩ: “Không biết sao không hỏi tôi?”

Hoseok cười cười: “Sẽ biết thôi mà.”

Taehyung hơi nghiêng đầu: “Em định hỏi người khác à?”

Hoseok kinh ngạc, Taehyung à, khả năng liên tưởng của anh quá tốt rồi.Cậu thành thật trả lời: “Nhân viên của tôi, mẹ cô ấy mở cửa hàng hoa.”

Taehyung thoáng nhíu mày: “Người nào?

Nam hay nữ?”

Hoseok: “Nữ, Jisoo.”

Taehyung đột nhiên có vẻ không vui: “Vì sao không hỏi tôi?”

Hoseok ngừng lại một chút.“Bởi vì,” Hoseok cảm thấy bản thân không trả lời được, đành phải lặp lại: “Bởi vì mẹ của cô ấy mở cửa hàng hoa.”

Giọng điệu của Taehyung rất thản nhiên: “Nhìn đất trồng, đất không khô, nước không tràn ra ngoài là được.”

Hoseok ngay lập tức gật đầu: “Vâng.”

Sao cậu cứ có cảm giác là Taehyung đang giận?Tuy rằng anh đã nói, trong cuộc hôn nhân này, nếu có bất cứ vấn đề gì đều có thể hỏi anh.Nhưng…Không đến mức nghiêm khắc như vậy chứ?Hoseok khụ khụ hai tiếng, đành cười ngây ngô với Taehyung.Taehyung đứng đối diện cửa ban công, cúi đầu nhìn cậu, cả hai người bất ngờ không kịp chuẩn bị, mắt đối mắt với nhau.Đã nhiều ngày trôi qua, bọn họ chưa từng đối diện trực tiếp như vậy.Hoseok cũng cảm thấy rất kỳ lạ, đáng ra bọn họ phải ngày càng thân thiết hơn mới đúng, nhưng càng đối diện, cậu càng cảm thấy thẹn thùng hơn là sao?Cậu lại khụ khụ, định nói gì đó, ánh mắt chợt nhìn thoáng qua ban công.Hoseok ngẩng đầu, chỉ lên trên: “Trên đây cũng có cây, vậy có cần tưới nước không?”

Vị trí Taehyung đang đứng không tiện lắm, để có thể thấy rõ chỗ Hoseok chỉ, anh đi một bước về phía cậu rồi ngước nhìn theo hướng ngón tay cậu.Rất nhanh, Taehyung liền thu ánh mắt về, anh nhìn Hoseok, câu “không cần” không thể cất thành lời.Chàng trai trước mặt đang đứng rất gần anh, hai người chưa từng gần nhau như vậy lúc ban ngày.Hoseok hơi ngẩng đầu, ánh mắt vẫn còn dừng trên mấy chậu cậu, lông mi cậu không dài nhưng rất dày, khiến đôi mắt cậu tròn, đẹp như ánh mắt của một chú sóc con hiếu kỳ.Yết hầu Taehyung chuyển động một cách mất tự nhiên, sau đó Hoseok cúi đầu tới gần hơn.“Sao thế?”

Chắc do thấy Taehyung chưa trả lời, Hoseok lại hỏi: “Có cần tưới nước không?”

Lúc Hoseok nói chuyện, đôi môi chuyển động lên xuống, Taehyung không hề nghe rõ cậu đang nói gì, chỉ nhìn thấy hai cánh môi đang khép rồi mở của cậu.Môi Hoseok hồng nhạt, khóe môi cong lên tự nhiên, cứ như luôn mỉm cười.

Lúc này, bởi vì đang nói chuyện, hàm răng xinh đẹp của cậu thấp thoáng lộ ra giữa làn môi.Taehyung chớp mắt.Dường như Hoseok đã nhận ra có gì đó không thích hợp, cậu thu lại ánh mắt, phát hiện Taehyung đang chăm chú nhìn mình.Trong khoảnh khắc hai người đối diện lần nữa, Hoseok không nhịn được liếm liếm môi.Cánh môi ngay lập tức trở nên ướt át, khiến yết hầu Taehyung lại vô thức chuyển động.Sau đó anh cúi đầu, hôn Hoseok.

____________Mấy cô đang rất mong chờ đoạn sau đúng ko, hehe tui biết hết đó, muốn biết thế nào thì nhớ đón xem chap sau đi nha 🤭🤭
 
[ Vhope] Ôm Lão Công Về Nhà
Chap 18


*****Phòng khách được ngăn với ban công bởi một chiếc cửa kính dài sát đất, khung cửa làm từ gỗ và được phun màu sơn đồng điệu với đồ nội thất trong phòng.

Thực ra lớp kính này không hoàn toàn trong suốt, bề mặt của nó còn có hoa văn trang trí, trông như những đường vân trắng đục lờ mờ được tạo thành từ những đường cong vô cùng mềm mại.Mà hiện giờ, trên mặt kính ở vị trí cách sàn nhà 185 cm, có một hình bàn tay không lớn lắm.

Nó là tay của chủ nhân mới tới căn nhà này: Hoseok.

Trước mặt cậu là một người đàn ông cao to, đối phương đang cầm tay cậu đè lên mặt kính.Hoseok không biết mình bị Taehyung đưa đến đây như thế nào.

Theo tình huống trước mắt, người kia một tay nắm tay cậu, tay còn lại ôm eo cậu, giam cậu giữa cửa kính và lồng ngực của anh rồi hôn cậu.

Đầu Hoseok hơi choáng váng, toàn thân cũng nóng rực lên.

Từ lúc làn môi hai người thoáng chạm nhau, cậu liền mất đi lý trí, không biết mình đang nghĩ gì nữa.Taehyung như đang chơi đùa, lại giống đang thưởng thức, nhấm nháp bờ môi Hoseok từng chút một.

Đối diện với sự tấn công này, quả thực là Hoseok không thể chịu nổi.

Vì thế, cậu cũng bắt đầu đáp lại, hơi hé miệng, vươn đầu lưỡi ra ngoài.Sự đáp trả của đối phương đến quá đột ngột, Taehyung giống như bị kích thích, bàn tay đang nắm chặt tay Hoseok cũng buông ra, trực tiếp ôm cậu vào lòng.Một đợt tấn công mới ập tới, Hoseok đã hơi không thở nổi.Chẳng rõ hai người hôn bao lâu, khi Taehyung buông Hoseok ra, cậu đã đứng không vững nữa, chân nhũn đến nỗi suýt nữa khuỵu xuống, cũng may được Taehyung đỡ kịp.Hoseok cảm thấy mặt mình đã đỏ như tôm luộc.“Tôi…”

Hoseok luống cuống.

Lần đầu tiên, cậu thật sự rất thẹn thùng.

Chuyện này… sao lại tới đột nhiên vậy?

Dù rất sướng miệng nhưng cũng quá bất ngờ.

Vừa rồi chẳng phải bọn họ còn đang nói chuyện tưới hoa thế nào à?

Cậu không hề chuẩn bị trước, bầu không khí vốn cũng không hề mờ ám mà nhỉ?

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?Hoseok đã từng nhìn thấy ảnh chụp lúc mình đỏ mặt, trông thật khó coi.

Trong lúc luống cuống, cậu cúi đầu nói thật nhanh: “À, những điều cần lưu ý khi tưới hoa tôi đã ghi lại, sau này có vấn đề gì tôi sẽ trực tiếp hỏi anh.”

Một hơi nói hết câu này, cậu liếc sang bên trái, định tìm đường chạy trốn: “Cũng gần đến trưa rồi, tôi đi nấu cơm đây.”

Dứt lời, Hoseok lập tức xoay người rời đi.

Lần tiếp xúc thân mật này khiến cậu khá hoảng sợ nên mới vội vàng chuồn đi mà không quan sát vẻ mặt Taehyung.

Đương nhiên, dù có không vội thì cậu cũng chẳng dám nhìn.Hoseok không biết vì sao đột nhiên Taehyung lại hôn mình.

Vào đêm ngày lấy giấy đăng ký kết hôn, đối phương có thể hiện nhu cầu với cậu, điều này cậu hiểu, dù sao cũng là đàn ông mà.

Nhưng hôn môi, lại còn đột nhiên hôn trong lúc đang giao lưu hết sức bình thường, hình như không dễ lý giải cho lắm.Thế nhưng Hoseok cũng tự biết mình là ai, cậu dám chắc Taehyung không phải vì thích mà hôn cậu.

Hơn nữa, cậu cũng có thể khẳng định, nếu cậu mặt dày đi hỏi “Vì sao anh lại hôn tôi?”, Taehyung nhất định sẽ trả lời: “Chúng ta là bạn đời hợp pháp, quan hệ hôn nhân của chúng ta đang trong thời gian có hiệu lực, tôi hôn vợ tôi, có vấn đề gì không?”

Ok, quả thật không có gì.Cho nên, loại vấn đề chỉ khiến mình xấu hổ này, cậu sẽ không đi hỏi.Sau khi xác định thân phận của mình, Hoseok liền thở phào một hơi, đi vào phòng bếp.

Tổ chức và điều hành một cuộc hôn nhân, còn làm chung với một người đàn ông đẹp trai như vậy, kiểu gì cậu cũng không thiệt.Sau khi vào bếp, tay chân Hoseok vẫn trong tình trạng mềm nhũn.

Cậu dùng tất cả sức mạnh bản thân huy động được để điều khiển cánh tay kéo cửa tủ lạnh ra, nhưng lại phát hiện cửa tủ lạnh không hề nhúc nhích.Bị người ta hôn đến nhũn như con chi chi rồi.Hoseok lại dùng sức thêm chút nữa, cuối cùng cũng mở được cánh tủ.Lấy đồ ăn mua ở siêu thị sáng nay ra, lại chọn bát đĩa cần dùng từ trong chạn, Hoseok bắt đầu nấu cơm.Sau năm phút, cậu thái xong thịt.Sau mười phút, cậu nêm nếm nguyên liệu nấu ăn.Sau mười lăm phút, cậu bắt đầu nấu canh và kho thịt.Sau hai mươi phút, trái tim cậu vẫn đập điên cuồng.Đang kho thịt, bỗng tay cầm xẻng của Hoseok hơi dùng sức, một tiếng động chói tai lập tức vang lên.

Có chuyện gì to tát đâu, chẳng phải chỉ là bị chồng mình hôn một cái thôi à!

Sao phải căng thẳng đến tận bây giờ hả!

Cậu ép buộc bản thân dồn lực chú ý vào nồi thức ăn trước mắt.Đồ ăn đẹp mắt, mùi vị thơm ngon… và một Hoseok thật ngu xuẩn.“Cần tôi giúp không?”

Giọng nói của Taehyung bất chợt vang lên từ bên cạnh, Hoseok giật bắn cả người, tay chân cũng run lên, suýt thì hất tung cả đống thức ăn.Cậu lắc đầu, từ chối: “Không cần đâu”, dứt lời lại vội vàng dùng xẻng vun đồ ăn vào giữa nồi, thêm chút nước, đậy vung lại.Taehyung ở ngay bên cạnh, Hoseok lại thấy nóng trong người.

Chỉ là cậu cũng không rõ nguyên nhân dẫn đến cảm giác ấy là vì cái nồi bên cạnh đang tỏa nhiệt hay vì bản thân cậu còn đang mặt đỏ tai hồng.“Anh chờ ở ngoài đi, khoảng nửa tiếng nữa sẽ xong.”

Taehyung khẽ ừ một tiếng, nhưng không lập tức rời đi.

Đột nhiên anh lên tiếng: “Xin lỗi nhé.”

Hoseok hơi nghiêng mặt sang: “Gì cơ ạ?”

Taehyung: “Vừa rồi không hỏi ý em.”

Hoseok nhanh chóng quay mặt lại, trong đầu hiện lên vô số dấu chấm hỏi.

Taehyung đúng là Taehyung.

Khóe miệng cậu hơi cong xuống, quả nhiên, giọng điệu này rõ ràng cho thấy đối phương không thích mình.

Cười khan một tiếng, Hoseok tiếp tục nhìn nồi thức ăn, nhưng miệng lại bật ra một câu trả lời không hề đi qua đại não: “Chuyện như vậy không cần hỏi, trực tiếp làm là được.”

Nhưng vừa nói xong, cậu đã lập tức giật mình, lời này có ý gì?

Chẳng phải là đang tỏ vẻ Taehyung anh muốn hôn tôi thì cứ hôn đi, tôi ok hết à!Đáng sợ hơn, Taehyung còn nghiêm túc đáp lại: “Tôi biết rồi.”

Hoseok xấu hổ không chịu được.

Cậu thật sự không chơi lại Taehyung.

Anh nghiêm túc tán tỉnh cậu, cậu không chịu nổi; anh đứng đắn thảo luận với cậu về loại chuyện này, cậu không chịu nổi; anh đối diện với cậu, cậu không chịu nổi; anh tới gần cậu, cậu không chịu nổi; lúc ở trên giường, cậu không chịu nổi, thậm chí cả hai hôn môi, cậu cũng không chịu nổi…

Nếu còn tiếp tục mộng mơ nữa, cậu sẽ đắm chìm rất nhanh.Hoseok ơi mi thật là ngu xuẩn.“Anh ra ngoài trước đi,” Hoseok cố tỏ ra bình tĩnh: “Sẽ xong nhanh thôi.”

Lần này Taehyung đi thật, vì thế, Hoseok liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cậu rất hay đỏ mặt.

Khi còn nhỏ, mỗi lần bị thầy cô gọi lên trả lời câu hỏi cậu đều đỏ mặt tưng bừng.

Nói chung là khi căng thẳng sẽ đỏ mặt, kích động sẽ đỏ mặt, xấu hổ sẽ đỏ mặt, có bất cứ cảm xúc không phổ thông nào mặt cũng sẽ đỏ lên, thậm chí đôi khi cười quá vui, mặt cậu cũng đỏ ửng.

Tuy nhiên, đỏ mặt cũng có nhiều mức độ, hơi đỏ còn đỡ vì nó sẽ hết rất nhanh mà cũng không đến mức khó coi.

Nhưng khi cảm xúc dạt dào, cậu có thể đỏ cả tai lẫn cổ, hơn nữa còn đỏ rất lâu, mà quan trọng là… trông… rất xấu.Hoseok vẫn luôn bối rối, trên thực tế cậu là một người điềm tĩnh, gặp chuyện sẽ không cuống, ngược lại còn tỉnh táo xử lý rất nhanh, nhưng vấn đề thường xuyên đỏ mặt này lại khiến cậu cảm thấy mất điểm.

Nó hoàn toàn không phù hợp với chất đàn ông của cậu.Có lần Hoseok tham gia một cuộc thi thiết kế, trong quá trình có chút ngoài ý muốn xảy ra, mặt cậu liền đỏ lên, khiến cho một đàn em lập tức nảy sinh khát khao muốn bảo vệ cậu.

Cũng may sau đó Hoseok cố gắng chống đỡ, thành công bảo vệ hình tượng của mình.Lúc ăn cơm, cả Taehyung và Hoseok đều không nói chuyện.

Thứ nhất là Hoseok không biết nên nói gì, thứ hai là căn cứ vào tâm tình của bản thân lúc này, cậu sợ vừa mở miệng mặt sẽ lại đỏ lên.

Bên kia Taehyung cũng không lên tiếng, hai người cứ như vậy đến hết bữa cơm.Sau khi cùng nhau thu dọn bát đĩa bỏ vào máy rửa chén, nhân tiện lau chùi mặt bếp một lần, bọn họ lại đi ra phòng khách.Hoseok cầm theo laptop ngồi xuống, Taehyung mở miệng hỏi: “Em không đến văn phòng à?”

Hoseok lắc đầu: “Hôm nay không đi.”

Taehyung đứng bên trái Hoseok nhưng không có ý định ngồi xuống: “Tôi tưởng em nấu cơm xong sẽ đi.”

Hoseok đã mở phần mềm ra: “Không ạ, chiều nay tôi cũng ở nhà.”

Taehyung vẫn không nhúc nhích.

Đến khi mở phần mềm xong, Hoseok mới phát hiện có điều gì đó không đúng lắm.

Cậu ngẩng đầu nhìn Taehyung, thấy anh mở miệng nói: “Lúc làm việc ở nhà, tôi không quen có người bên cạnh.”

Hoseok ngừng một chút: “Buổi sáng tôi làm phiền đến anh sao?”

Taehyung: “Ừ.”

Hoseok khựng lại trong chốc lát, đóng laptop: “Tôi phát ra tiếng động à?”

Taehyung lắc đầu: “Không.”

Sau đó anh vẫn nói câu kia: “Lúc làm việc ở nhà, tôi không quen có người bên cạnh.”

“À, dạ.”

Hoseok ôm laptop đứng lên.

Bây giờ cậu mới nhớ ra, sáng nay hình như Taehyung cũng nhìn mình như vậy.

Thì ra là vì không quen, vì bị quấy rầy nên mới không tiếp tục làm việc được à?Hoseok cảm thấy hơi áy náy.Mà hình như Taehyung không chỉ lặp lại câu trả lời cho cậu nghe một lần.

Anh sẽ không cảm thấy cậu rất ngu đấy chứ…Không phải đâu, câu hỏi của cậu hết sức bình thường mà.Taehyung: “Phòng sách trên tầng và nơi này, em chọn một đi.”

Taehyung khách sáo trao quyền lựa chọn cho Hoseok, anh cầm cốc nước lên từ tốn uống vài ngụm, tỏ vẻ em có thể cân nhắc từ từ.Không lâu sau, Hoseok liền nói: “Tôi ở phòng khách đi.”

Phòng sách nhiều đồ dùng cá nhân như vậy, cậu không muốn mang lại phiền phức cho đối phương.“Ừ.”

Taehyung gật đầu rồi thu dọn máy tính trên bàn, nhanh chóng đi lên tầng hai.Taehyung vừa rời khỏi, phòng khách đột nhiên trở nên yên lặng.

Thực ra dù anh có ở đây, nơi này cũng vô cùng yên tĩnh, chỉ là sự yên tĩnh bây giờ lại có gì đó hơi khang khác.Nhưng khác ở chỗ nào?Hoseok nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó ngồi xuống một lần nữa.Trong không gian yên tĩnh, Hoseok nhanh chóng đặt hết tâm tư vào công việc.

Bản thảo cho khách hàng sáng nay đã hoàn thành, cậu đóng cửa sổ cũ rồi tiếp tục làm hạng mục tiếp theo.Nhưng không đến mười phút sau, đột nhiên bên trên truyền đến những tiếng bước chân.

Hoseok quay đầu nhìn lại, liền thấy Taehyung đang đi từ tầng hai xuống.

Cậu vốn tưởng anh xuống đây để rót nước hoặc làm chuyện gì đó, nhưng đối phương lại đi đến bên cạnh cậu.

Bấy giờ Hoseok mới phát hiện, người kia còn mang theo cả laptop, hơn nữa còn ngồi luôn xuống bên cạnh cậu.Hoseok hơi nghi hoặc, Taehyung muốn đổi chỗ với cậu à?

Vì thế, cậu lưu file lại, thăm dò hỏi một câu: “Tôi lên phòng sách à?”

Taehyung không đồng ý mà cũng chẳng phản đối, chỉ nói: “Ở trên rất bí.”

Hoseok cảm thấy đầu óc lơ tơ mơ rồi.

Rốt cuộc là cậu có cần lên trên đó không?____
 
[ Vhope] Ôm Lão Công Về Nhà
Chap 19


*****Máy tính Hoseok liên tục vang lên những tiếng ting ting, là thông báo của WeChat.

Hoseok cúi đầu nhìn góc dưới màn hình bên phải, là khách nhắn tin cho cậu.Vừa nãy khi Taehyung đi lên tầng, Hoseok không đeo tai nghe, giờ Taehyung đây rồi, cậu đành cầm tai nghe trên sô pha lên, cắm vào máy tính.Khách hàng không ngừng nhắn tin tới, Hoseok đưa mắt nhìn Taehyung đã mở máy tính ở bên cạnh, có vẻ như anh không định nói gì, cậu nghĩ trước tiên vẫn nên xử lý công việc cái đã.Cậu sợ Taehyung đột nhiên nói chuyện với mình nên chỉ đeo tai nghe bên phải, Taehyung ngồi bên trái cậu, thế nên tai bên trái cậu để chừa cho anh.Người nhắn tin tới là vị khách ban sáng, chắc đã gặp phải tình huống khẩn cấp nên điên cuồng nhắn hỏi Hoseok có đó không.Hoseok nhắn lại một chữ “Tôi đây”, vị khách kia mới chịu ngừng lại.Hóa ra là ngày tháng trên tấm poster lớn bị viết sai, nhưng là do lỗi của khách hàng bên kia, Hoseok không quá lo lắng, sửa lại thành ngày tháng chính xác theo yêu cầu của khách hàng.Khách hàng cảm ơn liên tục, nói tối đã cần dùng tấm poster này, may mà phát hiện đúng lúc, cũng nhờ thầy Hoseok kịp thời sửa lại.Hoseok nói không cần cảm ơn, sau đó bỏ tai nghe ra.Tuy Taehyung cũng không nói gì, nhưng Hoseok cảm thấy mình vẫn nên lên trên tầng thì hơn, biết đâu lại như sáng nay, làm ồn tới Taehyung thì không hay lắm.Cậu sẽ không tới phòng sách, làm việc ở đó có vẻ không ổn, hơn nữa Taehyung cũng nói ở đó không dễ chịu.Hoseok không quá nghiêm khắc như Taehyung, chỉ cần có máy tính, làm việc ở đâu cũng được.

Vậy nên cậu định làm trong phòng ngủ, ở đó cũng có một cái bàn.Nghĩ ổn thỏa rồi, cậu liền thu tai nghe, khép máy tính lại, khi đang chuẩn bị rút dây điện, Taehyung đột nhiên nhìn qua.Taehyung: “Xong việc rồi à?”

Hoseok rút xong ổ cắm, cất dây điện đi: “Không, tôi lên phòng ngủ.”

Taehyung hơi nghiêng đầu: “Ở đây không tiện à?”

Hoseok nghi ngờ: “Không ạ.”

Không phải thế, ngài Kim à, ngài mất trí nhớ sao?Hoseok đã học được kỹ năng lặp lại câu trả lời: “Không phải anh nói lúc làm việc ở nhà, anh không quen có người ở bên cạnh sao?”

Vẻ mặt Taehyung chợt có chút mất tự nhiên, anh hơi cúi đầu, lại nói thêm: “Em ngồi xuống đi, tôi cần phải bỏ qua thói quen đó.”

Hoseok nửa tin nửa ngờ.Cậu có thể hiểu được sự nghiêm túc trong việc tiến hành hôn nhân của Taehyung khiến anh phải làm quen với những chuyện như thế này, nhưng sao giọng điệu của anh lại mất tự nhiên đến vậy, cứ như anh đã làm sai điều gì đó rồi bị bắt quả tang…Nếu Taehyung đã nói vậy, Hoseok đương nhiên không còn lý do để đi lên tầng, cậu cắm điện và tai nghe một lần nữa.Khoảng thời gian sau đó, hai người đều làm việc.

Vì chuyện ban sáng, thi thoảng Hoseok sẽ dành chút thời gian để ý Taehyung, thấy anh tập trung làm việc, Hoseok cũng yên tâm.Bận bịu với công việc, thời gian cũng trôi qua nhanh hơn.Ba giờ chiều, chuông cửa đúng giờ vang lên, Hoseok ngẩng đầu nhìn về phía cửa trước.Chuông cửa lại vang lên lần nữa, Hoseok lưu file, đặt máy tính đang để trên đầu gối lên ghế sa lông, đứng dậy: “Tôi đi mở cửa.”

Một người phụ nữ trung niên thoạt nhìn tầm 50 tuổi đang đứng trước cửa, nhìn thấy người mở cửa là Hoseok, cô hơi ngẩn người, sau đó liền cười rộ lên: “Xin chào.”

Hoseok gật đầu: “Chào cô.”

Cô giúp việc không hỏi gì nhiều, Hoseok nhường đường để cô đi vào, sau đó, cô tự mở tủ giày bên trái, lấy đôi dép lê đầu tiên ở hàng thứ ba ra.Có vẻ đó là đôi dép lê chuẩn bị riêng cho cô giúp việc, Hoseok thầm đoán.Lần này cậu chỉ mang theo chút quần áo, còn chưa mang giày sang.Hoseok có sở thích sưu tập giày, chẳng qua chưa đến mức đam mê si cuồng.

Tính sơ sơ, trong tủ để giày ở nhà cậu có tầm 30 đôi giày chơi bóng.Ở cửa nhà Taehyung có nhiều tủ để giày, nhưng không nhiều đến mức có thể chứa hết giày của cậu.

Hơn nữa tủ để giày của anh phân loại rõ ràng, đã không còn chỗ cho đống giày của cậu.Sau khi đi vào, cô giúp việc đi thẳng sang ban công bên kia, Hoseok nhớ nơi đó để dụng cụ quét dọn, cậu không cùng đi qua mà quay trở lại phòng khách, đến bên cạnh TaehyungHoseok nhỏ giọng hỏi: “Tôi có cần đi theo cô giúp việc không?”

Taehyung lắc đầu: “Không cần.”

Hoseok gật đầu.Nhưng hiện tại cậu không muốn quay lại làm việc luôn, vừa nãy cúi đầu lâu, cổ có hơi mỏi.Buổi chiều, phong cảnh bên ngoài ban công không giống như lúc sáng, Hoseok đi qua đó ngắm cảnh.

Nhưng khi ánh nắng chiều chạm tới cửa kính ban công, suy nghĩ của cậu bắt đầu trở nên bay bổng.Cậu nhớ tới hình ảnh Taehyung và cậu đứng đây hôn môi.Hoseok vô thức liếm môi, khẽ quay người, đưa lưng về phía phòng khách, nở nụ cười.Cô giúp việc nhanh chóng đi từ ban công bên kia lại đây, dọn dẹp tới lui một lúc rồi lại đi lên tầng.Nếu Taehyung đã nói không cần đi theo, Hoseok cũng không để ý, có lẽ trong nhà này không có thứ gì quan trọng.Đứng cạnh ban công một lúc, Hoseok đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Cậu lấy điện thoại ra, nhắn tin WeChat cho Kai.Hoseok: Ông ta đã đi chưa?Ngay sau đó, Kai nhắn lại.Kai: Vẫn chưa.Kai: Giữa trưa còn gọi cơm đến phòng làm việc.Hoseok hỏi: Ông ta không gây chuyện gì chứ?Kai: Cũng không có gì.Kai: Tôi chỉ sợ ngày mai ông ta còn tới nữa.Kai: Ông chủ, ngày mai anh đi làm muộn một chút nhé.Kai: Chúng tôi qua trước xem.Hoseok: Được rồi.Hoseok: Có chuyện gì cứ nhắn tôi.Kai: Vâng.Hoseok cất di động rồi ngẩn người, ba cậu vẫn thường ăn vạ ở phòng làm việc của cậu như vậy, cậu cũng hết cách.Thật ra cậu biết, ba cậu chỉ muốn tiền.Ngày trước, ba cậu say rượu rồi bạo hành gia đình, mỗi ngày về nhà đều đánh đạp mẹ cậu.

Có lần Hoseok không nhịn nổi nữa liền báo cảnh sát, sau khi cảnh sát đến giảng hòa, ba cậu thậm chí còn bắt đầu đánh cả cậu.Trước khi ông ta đánh Hoseok, mẹ cậu vẫn luôn nhẫn nhịn.

Sau khi cậu bị đánh, mẹ cũng không nhịn nổi nữa.Ly hôn ra sao, Hoseok cũng không rõ lắm, mẹ cậu cũng không cho cậu biết.

Cậu chỉ nhớ khoảng thời gian đó, mẹ thường xuyên để cậu ở nhờ trong nhà người quen, bạn bè, thậm chí còn không ngại vất vả đưa cậu đến thành phố A, để bà ngoại và dì chăm sóc.Sau khi ly hôn thành công, mẹ liền định cư ở thành phố A cùng Hoseok, không trở về nữa.Về ba cậu, sau khi ly hôn với mẹ, Hoseok chưa từng gặp lại ông ta, mãi cho tới nửa năm trước.Dường như chỉ cần liếc mắt một cái, Hoseok đã nhận ra ông ta, vẫn là dáng vẻ hung ác kia, vô tình gặp được ở trung tâm thương mại liền theo dõi Hoseok thẳng tới phòng làm việc của cậu.Sau đó, ngay cả nhà của Hoseok, ông ta cũng biết.Ông ta cũng không làm gì, chỉ đòi tiền Hoseok, nói rằng ít nhiều gì ông ta cũng đã nuôi cậu đến năm 14 tuổi, bảo cậu không thể vô lương tâm như vậy.Hoseok bị quấn lấy vài ngày, cuối cùng vẫn phải đưa tiền.Nào ngờ, bình yên được nửa năm, ông ta lại tới nữa.Hoseok thở dài, cất điện thoại di động.

Cậu ngẩng đầu, phát hiện trên cửa kính thủy tinh phản chiếu một bóng người.

Hoseok giật mình, quay người hỏi: “Anh tới lúc nào thế?”

Taehyung uống một ngụm nước: “Vừa tới.”

Hoseok gật đầu, hỏi: “Anh xong việc chưa?”

Taehyung lướt qua cậu, đi ra ngoài: “Chưa xong, tôi nghỉ ngơi, hít thở không khí một lát.”

Ma xui quỷ khiến thế nào, Hoseok cũng đi ra ngoài ban công, cậu đưa mắt nhìn đám cây hoa bên cạnh, đột nhiên cậu nhớ tới một chuyện.Hoseok: “Anh còn chưa dạy tôi cho cá ăn như thế nào đâu.”

Buổi sáng dạy rồi hôn môi, sau đó cậu liền quên mất chuyện này.Không nghĩ tới ngay cả Taehyung cũng quên.Được Hoseok nhắc nhở, Taehyung cũng nhớ ra, anh gật đầu đáp lại.Hai người đi tới trước bể cá, Hoseok đã lấy di động ra, chuẩn bị sẵn sàng.

Nhưng Taehyung dường như không hề vội vàng, anh vươn tay, chọc vào bể cá.Chú cá nhỏ đang bơi bị anh làm cho hoảng sợ, trốn đi thật nhanh.Hoseok hơi ngẩn ngơ.Sao Taehyung lại đột nhiên đáng yêu thế này?“Bình thường, mỗi ngày cho cá ăn một lần.”

Taehyung bắt đầu.Hoseok vội vàng ghi lại, mỗi ngày cho ăn một lần.Taehyung: “Nhưng tôi hay đi công tác nên không thể cho chúng ăn đúng lúc.”

Hoseok nghi ngờ: “Bọn chúng có chết đói không?”

Taehyung nở nụ cười, chỉ vào bể cá: “Em thấy bọn chúng đã chết chưa?”

Hoseok: “…”

Câu hỏi thật ngốc ghê.Taehyung: “Thi thoảng không cho ăn vài ngày, chúng sẽ không chết.

Nhưng nếu ở nhà, ít nhất mỗi ngày phải cho ăn một lần, không cần cho nhiều, cá không dễ chết đói, nhưng dễ bị chết vì no quá.”

Taehyung mở ngăn kéo dưới bể cá ra: “Đây đều là thức ăn cho cá.”

Anh mở túi nilon, lấy ra một ít cho Hoseok nhìn: “Một lần cho ăn khoảng chừng này.”

Học sinh ngoan Hoseok ngay lập tức lấy di động ra chụp lại.Chụp xong, Taehyung để thức ăn cho cá lại chỗ cũ, Hoseok cúi đầu lưu ảnh chụp vào phần Ghi chú, cũng đánh dấu một chút.Viết xong, cậu như nghe thấy Taehyung khẽ cười một tiếng, sau đó, một bàn tay to đặt lên đầu cậu.Giọng Taehyung rất trầm thấp, mang theo ý cười, hỏi Hoseok: “Học được rồi chứ?”

Taehyung không bỏ tay ra, Hoseok ngẩng đầu đối diện trực tiếp với ánh mắt của anh, chớp mắt: “Học được rồi.”

Khiến Hoseok càng thêm bất ngờ, nụ cười của Taehyung trở nên sâu hơn, anh nói với Hoseok: “Gọi thầy Kim đi.”

Hoseok: “Thầy Kim.”

Nói rồi, hai tai cậu đỏ ửng.Trời.Đây là bị ghẹo.Thầy Kim thả thính người khác mà không biết.

Tuy anh không biết sao mình lại nói những lời này với Hoseok, nhưng nghe Hoseok gọi thầy Kim, tâm trạng anh rất tốt.Hoseok cất điện thoại, đi theo thầy Kim trở lại phòng khách.Rõ ràng không bị trêu ghẹo gì nhiều, nhưng bất ngờ xảy ra chuyện như vậy, Hoseok bỗng có cảm giác dường như quan hệ giữa hai người đã gần gũi hơn.Loại ảo giác này vẫn luôn quanh quẩn trong lòng Hoseok, khiến cậu vừa mơ màng vừa vui mừng, khóe miệng vẫn luôn cong lên.Tới gần sô pha, Hoseok tìm chuyện nói: “Chẳng phải thầy Kim nói hôm nay không cần làm việc sao?”

Taehyung trả lời cậu: “Hôm nay không cần tới công ty.”

Hoseok gật đầu.Taehyung cũng hỏi cậu: “Không phải em nói hôm nay sẽ tới văn phòng sao?”

Hoseok cảm thấy có chút ngọt ngào không rõ lý do, cậu tới gần anh hơn một chút: “Bởi vì thầy Kim ở nhà nên tôi cũng muốn ở nhà, muốn bên cạnh thầy Kim.”

Nói xong những lời này, cậu thấy Taehyung nghiêng người, đối mặt với cậu.

Khi đó cậu mới nhận ra, khoảng cách giữa cậu và Taehyung quá gần.Cậu vẫn ngẩng đầu, trông hệt như đang chờ được hôn vậy.Tim Hoseok bỗng nhiên đập mạnh.Bầu không khí rơi vào trạng thái hết sức kỳ lạ, Hoseok không kiềm chế được liếm liếm môi, mắt cậu nhìn thẳng vào miệng Taehyung.Sau đó, cậu thoáng thấy yết hầu Taehyung di chuyển.Tựa như bị mê hoặc, Hoseok tiến đến gần anh hơn một chút, tròn mắt nhìn.Mục đích đã được xác định, cậu muốn hôn Taehyung.Khi Hoseok đang chuẩn bị hôn tới, Taehyung đột nhiên nói: “Trong nhà có người.”

Hoseok ngừng lại, nhớ ra trên tầng còn có cô giúp việc.Cậu đành phải lui về phía sau một chút.Nhưng cậu chẳng lui được bao nhiêu, bởi vì Taehyung đã nắm lấy bờ vai cậu.Đầu Taehyung nghiêng sang phía cậu với một tốc độ cực nhanh, theo đó, mục tiêu lập tức thay đổi, anh dán sát môi vào lỗ tai Hoseok.Taehyung đè giọng trầm và quyễn rũ nói: “Chờ cô giúp việc đi.”

Đây là loại dụ dỗ gì thế!Hoseok mềm chân ngay tại chỗ.
 
Back
Top Bottom