Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vết Cắt Dịu Dàng

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNwqKr47QDJkDUUa-5HpKdBkWtW-g-DwfbYjv9O69n45_RS3pk3A6YbcgAvWYbDsM0HFUfLA7oQeOJN-1fU4GnC5nflazHHMEV32h59jlDlbv4YKMXrudcpCme6jfLZyrQagk39LdVp7LjBzH3TdHVM=w215-h322-s-no-gm

Vết Cắt Dịu Dàng
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Đô Thị, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Lúc 11 giờ đêm, chồng tôi lên giường, như mọi khi cúi xuống hôn tôi chúc ngủ ngon.

Tôi bỗng cảm thấy có điều gì đó là lạ. Nghĩ một lúc, rồi sực nhớ ra:

Anh ấy vừa cạo râu.​
 
Vết Cắt Dịu Dàng
Chương 1: Chương 1



Lúc 11 giờ đêm, chồng tôi lên giường, như mọi khi cúi xuống hôn tôi chúc ngủ ngon.

Tôi bỗng cảm thấy có điều gì đó là lạ. Nghĩ một lúc, rồi sực nhớ ra:

Anh ấy vừa cạo râu.

01

“Cạo râu thì sao chứ? Chẳng lẽ đàn ông không được cạo râu vào buổi tối à?” – Lạc Lạc, bạn thân tôi, tỉnh bơ nói.

“Vấn đề là… anh ấy chưa bao giờ cạo râu buổi tối cả.”

“Biết đâu tối nay có tiệc tùng gì đó thì sao?”

Tôi lắc đầu.

“Tần Thận không bao giờ tham gia tiệc tùng vào buổi tối, ai cũng biết điều đó. Mỗi ngày 7 giờ tối là về nhà, 11 giờ lên giường ngủ, còn đúng giờ hơn cả sư thầy ở chùa.”

“Với lại, ai mà chẳng biết anh ấy yêu vợ đến tận xương tủy, vì vợ mà suýt mất cả mạng!” – Lạc Lạc nhíu mày nhìn tôi, có vẻ bất lực.

“Giang Ly, cậu đừng nói là đang nghi ngờ chuyện gì đấy nhé?”

Tôi giật mình, rồi bật cười:

“Không đâu.”

Đang nói thì điện thoại tôi reo. Là Tần Thận gọi.

“A Ly, dì Trần nói em ăn không ngon, chỉ uống được nửa bát canh. Anh nhờ trợ lý mua mấy món em thích gửi về rồi, ăn xong nhớ vận động nhẹ rồi ngủ trưa nhé. Tối nay anh đưa em đi xem nhạc kịch.”

Giọng anh dịu dàng, kiên nhẫn, như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Nghe xong, Lạc Lạc vừa thở dài vừa lắc đầu:

“Nếu tôi phát đoạn ghi âm này ra, có đánh chết cũng chẳng ai tin người trong đó là Tần Thận – ông trùm lạnh lùng ngoài kia!”

Tôi không lạ khi Lạc Lạc nói vậy.

Dù sao thì, ở bên ngoài, Tần Thận luôn là người quyết đoán, lạnh lùng, xa cách. Người ta chỉ biết anh yêu và chiều vợ, nhưng yêu thế nào, chiều ra sao – không ai biết.

Tôi và Tần Thận quen nhau mười năm, kết hôn năm năm. Sự dịu dàng, chu đáo, từng li từng tí – anh chỉ dành cho tôi.

Tôi thích món gì, hay xem gì, tâm trạng lúc nào vui, lúc nào dễ giận, mê túi của hãng nào, mê nữ trang của nhà thiết kế nào… anh đều nhớ rõ từng thứ.

Có lần, tôi giận anh quản mình quá chặt, nổi nóng rồi bỏ đi, thuê khách sạn ngủ một đêm. Hôm sau về, thấy anh ngồi trên sofa, mắt trũng sâu, cả đêm không ngủ. Vừa thấy tôi, anh ôm chặt lấy, giọng run run:

“Anh sai rồi, A Ly. Sau này anh không thế nữa.”

Năm ngoái, hai vợ chồng đi du lịch ở một thị trấn cổ. Ban đêm, nhà trọ bất ngờ cháy. Khi đó anh vừa ra ngoài mua đồ ăn khuya cho tôi. Nghe tin, anh phát điên lao vào, năm sáu người giữ cũng không nổi. Tôi từ phòng bên chạy ra, hoảng hốt gọi tên anh. Lúc ấy anh mới chịu quay đầu, lao ra khỏi đám cháy, mắt đỏ ngầu, người đã bị lửa bén vào.

Vết bỏng trên trán anh – từ hôm đó mà có. Mỗi lần nhìn thấy, tôi đều thấy xót. Nhưng anh lại cười, nói:

“Đây là huy chương của chồng Giang Ly.”

Tần Thận yêu tôi.

Chuyện này, tôi tin chắc hơn cả việc mặt trời mọc ở hướng đông và lặn ở hướng tây.

Và tôi cũng yêu anh.

Vì vậy, chỉ một chuyện nhỏ như việc anh đột nhiên cạo râu vào buổi tối…

Tôi lập tức nhận ra có điều bất thường.
 
Vết Cắt Dịu Dàng
Chương 2: Chương 2



02

Tôi là Cự Giải, bẩm sinh nhạy cảm.

Lại còn di truyền tính cách thích so đo, dễ suy nghĩ quá nhiều từ mẹ.

Bất kỳ thay đổi nhỏ nào trong nếp sống hàng ngày đều dễ khiến tôi bất an.

Việc cạo râu vào buổi tối phần lớn là vì có tiệc tùng.
Vì tôi không có thói quen ăn tối, nên Tần Thận thường đến vài quán ăn quen thuộc rồi mới về nhà, chưa bao giờ ra ngoài dự tiệc hay nhậu nhẹt.

Vậy bây giờ, với vị trí và quyền lực của Tần Thận hiện tại, tình huống gì sẽ khiến anh phá lệ như vậy?

Chẳng lẽ công ty gặp vấn đề gì, anh sợ tôi lo lắng nên giấu tôi?

Tôi quyết định đến công ty anh xem thử.

Không có gì thì tốt, nhưng nếu có chuyện, tôi không muốn để Tần Thận đối mặt một mình.

Tôi gọi điện cho Chương Hiểu.

Cô ấy là giám đốc tài chính của công ty, cũng là bạn cùng phòng suốt bốn năm đại học của tôi. Khi gia đình cô ấy nợ nần bế tắc, tôi đã cho cô ấy mượn tiền và giới thiệu vào công ty của Tần Thận.

Chương Hiểu gần như chạy xuống đón tôi.

Sau một tràng chào hỏi thân mật, cô ấy kéo tôi lên thang máy, cười hì hì:

“Giang Ly, cậu ít đến đây quá! Cả công ty mong cậu đến lắm, Tần tổng lúc nào cũng lạnh lùng, chỉ khi cậu đến tâm trạng anh ấy mới tốt lên, bọn tớ mới dễ thở một chút.”

Tôi không nhịn được cười, hỏi:

“Gần đây công ty có chuyện gì không?”

“Có chứ, có chuyện lớn.”

“Chuyện gì?” Tôi khựng lại một chút.

“Công ty làm ăn gấp đôi, thưởng của nhân viên cũng gấp đôi, có tính là chuyện lớn không?” Chương Hiểu cười rạng rỡ.

Cuộc sống của cô ấy gặp nhiều sóng gió, nhưng vẫn luôn lạc quan và nhiệt huyết. Đó cũng là lý do tôi quý mến và sẵn sàng giúp đỡ cô ấy.

Tần Thận đang họp, Chương Hiểu dẫn tôi đến văn phòng anh chờ.

Khi đi ngang qua phòng điều hành, tôi thấy vài cô gái trẻ đẹp đang ngồi bên trong, đều là gương mặt lạ.

Trong lòng tôi bỗng thoáng nghĩ:

Chẳng lẽ vì một trong số họ mà Tần Thận bắt đầu để ý đến ngoại hình?

Ý nghĩ đó vừa xuất hiện khiến tôi giật mình.

Ngay lập tức, tôi tự cười nhạo bản thân:

Nghĩ linh tinh gì thế, đó là Tần Thận mà.

Năm đó công ty anh ấy tổ chức cuộc thi hoa hậu, bao nhiêu người đẹp vây quanh, vậy mà Tần Thận chẳng hề để mắt đến ai, một chút tin đồn cũng không có.

Bây giờ mấy cô gái kia… sao có thể chứ!

“Có chuyện gì à?” Chương Hiểu hỏi.

Tôi mím môi, cuối cùng vẫn không nhịn được:

“Tần Thận tuyển trợ lý mới à?”

Chương Hiểu nghĩ một lát.

“Không có tuyển trợ lý đâu. À, cậu nói mấy cô gái kia à, do công ty mở rộng kinh doanh, nhiều công việc đối ngoại hơn, Tần tổng muốn về nhà đúng giờ nên cho lập một đội PR.”

Cô ấy cười tít mắt, nghiêng đầu nhìn tôi, trêu chọc:
“Giang Ly, cậu là mỹ nhân hàng đầu, hoa khôi của các hoa khôi, còn lo lắng chuyện này à?”

Tôi bất lực, cười đáp:
 
Vết Cắt Dịu Dàng
Chương 3: Chương 3



“Đúng đúng, bị cậu nhìn thấu rồi.”

Chương Hiểu khoác vai tôi, cười lớn:

“Cái tính hay suy diễn của cậu tám đời cũng không sửa được đâu. Yên tâm, họ chuyên lo đối ngoại thôi, Tần tổng chưa bao giờ dính dáng đến họ cả.”

Sau khi Chương Hiểu rời đi, tôi ngồi trên ghế làm việc của Tần Thận, nhìn hàng loạt tấm ảnh của mình xếp trên bàn, khẽ thở dài.

Vậy là công ty không có chuyện gì, cũng không phải vì ai đó.

Anh ấy cạo râu, có thể là thử dao cạo mới, hoặc đơn giản là hứng lên.

Haiz…

Lạc Lạc và Chương Hiểu đã nhiều lần thẳng thắn chỉ ra tính cách của tôi.

Nếu không phải cưới được người chồng hoàn hảo như Tần Thận, với cái tính cầu toàn này, chắc tôi tự làm mình mệt chết!

Đúng là “thể chất nhạy cảm bẩm sinh, nhân cách suy diễn trời ban.”

“Cốc cốc!”

Một người phụ nữ cúi đầu mang trà vào.

Cô ấy cúi người rất thấp, đặt ly trà xuống bàn một cách cung kính, khẽ nói:

“Phu nhân, nếu chị cần gì, cứ gọi em.”

Tôi sững lại một chút.

Người phụ nữ này là Lâm Cẩm, thư ký của Tần Thận.

Điều khiến tôi bất ngờ là…

Cô ấy vẫn còn làm việc bên cạnh Tần Thận.

03

Mấy năm trước, có một ngày Tần Thận tan làm về nhà, sắc mặt âm u, nặng nề.

Tôi nhanh chóng nhận ra tâm trạng anh có gì đó không đúng, liền hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Anh ngồi trên sofa, im lặng rất lâu, mãi mới khó khăn mở miệng, nói rằng anh đã gặp người nhà của kẻ gây tai nạn năm xưa.

Năm Tần Thận mười tám tuổi, bố mẹ anh khi đang chờ đèn đỏ thì bị một chiếc xe do tài xế say rượu đâm mạnh từ phía sau. Hai xe, ba người, tất cả đều thiệt mạng tại chỗ.

Lâm Cẩm chính là con gái của tài xế say rượu đó.

Khi Tần Thận phát hiện ra chuyện này, Lâm Cẩm đã làm thư ký cho anh được ba tháng.

Mắt anh đỏ au, tay run rẩy.

“A Ly, phải làm sao đây? Anh biết cô ấy cũng vô tội, nhưng anh không thể kiềm chế được cảm giác muốn tìm cô ấy tính sổ. Thậm chí… thậm chí anh còn có ý nghĩ muốn b*p ch*t cô ấy…”

Tôi ôm anh, dịu dàng an ủi:

“Chuyện đã qua rồi, anh không cần ép bản thân đối mặt. Không muốn thấy thì đừng giữ cô ấy lại.”

Hôm đó, lần đầu tiên tôi thấy anh như một đứa trẻ lạc lối, ôm chặt lấy tôi không muốn buông tay.

Qua một thời gian, tôi cẩn thận nhắc lại chuyện này. Vẻ mặt anh bình thản như thường.

“Anh đã điều cô ấy sang tầng khác rồi.”

Tôi có chút lo lắng:

“Sao anh không trực tiếp cho cô ấy nghỉ việc? Như vậy anh có ổn không?”

Anh tỏ ra rất bình tĩnh:

“Em nói đúng. Anh không thể cứ mãi sống trong quá khứ. Xem cô ấy như một viên đá mài rèn tính cách đi. Yên tâm, anh không sao.”

Sau đó, thỉnh thoảng tôi đến công ty, không còn gặp lại Lâm Cẩm nữa, cũng không nghe Tần Thận nhắc về chuyện này. Tôi nghĩ anh đã giải quyết ổn thỏa khúc mắc trong lòng.

Không ngờ hôm nay, tại văn phòng Tần Thận, tôi lại thấy Lâm Cẩm.

“Tôi nhớ thư ký của Tần Thận đâu phải cô.”

Lâm Cẩm cười gượng gạo, có chút dè dặt:
 
Vết Cắt Dịu Dàng
Chương 4: Chương 4



“Thư ký Thẩm nghỉ thai sản rồi, nên mấy người bên hậu cần bọn em luân phiên thay thế một thời gian.”

“Vất vả cho cô rồi.” Tôi mỉm cười gật đầu.

Lâm Cẩm không phải kiểu phụ nữ xinh đẹp.

Cô ấy không cao, dáng người gầy gò, ngũ quan bình thường, ăn mặc cũng giản dị.

Khi nói chuyện hay nhìn người khác, luôn mang lại cảm giác dè dặt, cẩn trọng.

Giống như…

một con thỏ yếu đuối, hoàn toàn không có sức tấn công.

Cô ấy cúi người chào tôi, khẽ nói:

“Phu nhân, nếu không có gì em xin phép ra ngoài trước.”

Khoảnh khắc cúi đầu, tôi thoáng thấy vài vết đỏ rõ ràng trên cổ cô ấy.

Trông như dấu hôn.

Tần Thận họp xong quay lại, vẫn là bộ vest cùng sơ mi trắng quen thuộc, làm nổi bật dáng vẻ cao ráo, dứt khoát và phong độ.

Anh đứng tựa vào khung cửa, không bước vào, chỉ nhìn tôi cười:

“Cuối cùng em cũng chủ động đến công ty thăm anh rồi.”

Tôi bước đến ôm anh:

“Vậy từ giờ em thường xuyên đến nhé? Hình như cả công ty đều rất hoan nghênh em đấy.”

Anh xoa nhẹ tóc tôi, lườm một cái, cười bất đắc dĩ:
“Chủ yếu là anh, em quan tâm họ làm gì.”

Tôi ngập ngừng mở lời:

“Lúc nãy là Lâm Cẩm mang trà vào cho em.”

Anh lặng đi một chút, rồi khẽ “ừ” một tiếng.

“Thời gian này cô ấy kiêm nhiệm công việc thư ký. A Ly, đừng lo, anh đã có thể đối mặt với chuyện này một cách đúng đắn từ lâu rồi.”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, dịu dàng nói:

“Hồi đó mẹ em đã nói anh là người kiên định, có nghị lực, chắc chắn sẽ vượt qua mọi khó khăn. Tần Thận, bây giờ anh giỏi như vậy, công ty cũng quản lý rất tốt, mẹ em quả nhiên không nhìn nhầm anh.”

Anh cụp mắt nhìn tôi, đôi mắt trầm tĩnh đối diện với ánh mắt tôi.

Một lúc lâu sau, anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán tôi.
“A Ly, đó là vì có em.”

04

Một tuần sau.

Trên đường về sau khi xem triển lãm tranh, tôi bất chợt nghĩ đến việc ghé qua công ty, mua chút trà chiều mang đến cho anh.

Lễ tân mỉm cười chào tôi, tôi nháy mắt với cô ấy:
“Muốn tạo bất ngờ cho Tần tổng một chút.”

Đến cửa văn phòng chủ tịch, tôi gõ cửa, bên trong vang lên giọng lạnh lùng của Tần Thận:

“Tôi đã nói đừng làm phiền tôi.”

Tôi cười:

“Tần Thận, là em đây.”

Tích.

Khóa điện tử bên trong mở ra, tôi đẩy cửa bước vào.

Rèm cửa trong phòng buông xuống, ánh sáng có phần u ám.

Tần Thận ngồi sau chiếc bàn làm việc lớn, ánh mắt dịu dàng, nở nụ cười nhìn tôi:

“A Ly, sao em lại đến đây?”

Tôi chu môi:

“Em mang trà chiều cho anh nè, nhưng anh lúc nãy hung dữ quá đó nha.”

“Cho tôi nghỉ 10 phút.” Anh nói vào máy tính.

Sau đó tháo tai nghe Bluetooth, mệt mỏi bóp sống mũi rồi cười:

“Anh đang họp video, không biết là em.”

Tôi hạ giọng hỏi:

“Vẫn đang họp à?”

“Ừ, anh tắt mic rồi.”

Anh khẽ cười, ánh mắt cong cong:

“Dù bận cỡ nào, vẫn có thời gian ăn điểm tâm vợ mang đến chứ.”
 
Vết Cắt Dịu Dàng
Chương 5: Chương 5



Camera vẫn còn bật nên tôi không đi qua, chỉ ngồi xuống ghế đối diện bàn làm việc.

“Vất vả quá, vậy để bà xã đích thân đút cho anh nhé!”

Tôi mở hộp bánh, cắt một miếng bằng nĩa và đưa qua.

Anh mỉm cười, cúi người tới, há miệng đón lấy.

Đột nhiên, chân mày anh khẽ nhíu lại, cổ họng bật ra một tiếng rên nhỏ.

“Sao thế?” Tôi giơ miếng bánh còn dở hỏi.

Anh nheo mắt, ăn hết miếng bánh rồi, vài giây sau mới khàn giọng đáp:

“Không sao, chắc do quá mệt, vừa rồi hơi choáng một chút.”

Tôi nhìn anh đầy xót xa.

“Vậy em không làm phiền nữa, anh họp xong nhớ nghỉ ngơi nhé.”

Anh mím môi, ánh mắt đầy áy náy:

“Lần sau em đến nhớ báo trước, anh sẽ sắp xếp thời gian trống cho em.”

Giọng anh khàn nhẹ.

Khi đẩy cửa ra ngoài, tôi quay đầu lại nhìn.

Tần Thận ngả người trên ghế, đầu hơi tựa ra sau, ánh nắng len qua khe rèm cửa, lấp lánh trên ngực anh, ánh sáng lay động theo từng nhịp thở.

Lúc đi đến thang máy, tôi vẫn cảm thấy có gì đó không yên tâm, liền quay lại.

Vừa rẽ qua góc hành lang, tôi thấy cửa phòng làm việc của Tần Thận mở ra.

Có người từ bên trong bước ra.

Khi cô ấy nhìn quanh, tôi nhìn rõ gương mặt.
Là Lâm Cẩm.

Vẫn là lớp trang điểm nhẹ, trang phục đơn giản, vẫn là dáng vẻ yếu đuối khó hiểu ấy.

Điểm khác biệt duy nhất là màu son trên môi cô ấy hơi lem, một vệt nhạt loang ra quanh khóe môi.

Tôi sững người, đứng yên không động đậy.

Từ lúc tôi ra ngoài đến khi quay lại, chưa đầy một phút.

Lâm Cẩm đã vào trong khi nào vậy?

Vừa đúng trong khoảng thời gian ngắn ngủi này sao?

Hay là –

Tôi chợt nhớ đến chiếc bàn làm việc của Tần Thận.

Rất lớn.

Đủ lớn để có thể che giấu một người bên trong.

05

5 giờ chiều.

Tôi nhìn thấy Lâm Cẩm rời tòa nhà, đi về phía bãi đỗ xe.

Cô ấy không cao, nhưng lại lái một chiếc Jeep lớn.

Tôi lái xe bám theo, mười phút sau, cô ấy lái vào một khu biệt thự.

Nơi này yên tĩnh và đẹp đẽ.

Tôi hơi bất ngờ.

Lâm Cẩm chỉ là một nhân viên hậu cần bình thường, không ngờ lại có thể sống kín đáo và sâu sắc đến vậy.

Tôi lái chiếc Cayenne của mình đến cổng, bảo vệ nghe tôi nói đến thăm bạn bè cũng không hỏi thêm, liền mở cổng cho vào.

Rất nhanh, tôi thấy chiếc Jeep của Lâm Cẩm đậu trước cửa một căn nhà.

Tôi dừng xe ở xa xa ven đường, nhìn căn biệt thự của cô ấy mà ngẩn ngơ.

Tôi không biết bản thân đang làm gì.

Cũng chưa nghĩ ra lý do theo dõi Lâm Cẩm là gì.

Có lẽ là vì vết đỏ trên cổ cô ấy.

Hoặc vì màu son môi bị lem một cách kỳ lạ.

Tính cách bẩm sinh, thêm chút cầu toàn, thói quen suy diễn và cơ thể phản ứng nhanh hơn lý trí.

Tôi có chút thất vọng, chút áy náy, và cả chút tự ghét bản thân.

Ngồi một lúc, tôi chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên, tôi thấy một chiếc xe từ từ chạy đến.

Một chiếc xe mà tôi không thể nào quen thuộc hơn – chiếc Cullinan đen của Tần Thận.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy máu trong cơ thể mình đông cứng lại, cả người bất động.

Chiếc Cullinan dừng lại trước cửa nhà Lâm Cẩm.
 
Vết Cắt Dịu Dàng
Chương 6: Chương 6



Cửa xe không mở, cũng không có ai bước xuống.

Tay tôi run rẩy cầm lấy điện thoại, gọi cho Tần Thận.

Chỉ sau một giây đổ chuông, giọng nói dịu dàng quen thuộc vang lên:

“A Ly, có chuyện gì vậy em?”

Tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc, bình tĩnh nói:

“Tần Thận, anh vẫn đang bận ở công ty à? Nếu không khỏe thì hôm nay về sớm một chút nhé.”

Anh khẽ cười:

“Anh đang ở bên ngoài, mới tan làm chưa lâu. Có một lãnh đạo lớn đột xuất muốn xem phương án dự án, anh đang đưa người qua gặp.”

“Anh đưa ai đi cùng?” Tôi chậm rãi hỏi.

“Thư ký Lâm.”

Qua cửa sổ xe, tôi thấy Lâm Cẩm mở cửa bước ra, tay cầm tập tài liệu, vội vã lên xe của Tần Thận.

Điện thoại vẫn chưa cúp, anh kiên nhẫn nói tiếp:

“Hôm nay chắc là anh mệt quá thôi, không sao đâu. A Ly, thư ký Lâm lên xe rồi, anh chuẩn bị đi đây, đừng lo, 7 giờ anh sẽ về nhà.”

Cúp máy, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Giọng điệu anh thản nhiên, không chút giấu giếm.

Vậy nên chỉ là trùng hợp.

Trùng hợp lãnh đạo gọi sau giờ làm, trùng hợp Lâm Cẩm làm thư ký cho anh, trùng hợp tôi có hành động lạ lùng như hôm nay.

Tôi bình tâm lại, nhìn Cullinan chậm rãi rời đi, vòng qua bồn hoa rồi ra khỏi cổng chính.

Khi tôi chuẩn bị lái xe rời đi, đột nhiên sững lại.

Lúc Cullinan rời khỏi đây…

Cổng chính tự động mở.



Tôi chậm rãi quay đầu, nhìn về phía căn biệt thự của Lâm Cẩm.

Đó là một ngôi nhà ba tầng xinh đẹp, trang nhã.

Tấm rèm hồng ấm áp lộ ra từ cửa sổ trên lầu, ban công bày vài chậu cây xanh tươi, có thể thấy chủ nhân đã dành tâm sức chăm chút tỉ mỉ.

Tôi ngồi cứng đờ trên xe, như một bức tượng.

Mười phút sau, tôi bước xuống, đi đến cửa biệt thự.

Cửa khóa bằng mã số.

Như có ma xui quỷ khiến, tôi bấm một dãy số.

960703 – ngày sinh nhật của tôi.

“Tích ——”

Khóa mở.

06

Tôi có một thoáng cảm giác không thực.

Cảnh tượng trước mắt như ảo giác, như một điều gì đó giả dối.

Tôi ngơ ngác giơ tay, véo vào má mình.

Đau.

Không phải mơ.

Tôi nhắm mắt, sau đó đẩy cửa bước vào –

Và sững người.

Tôi tưởng sẽ nhìn thấy một khung cảnh ấm cúng, đời thường.

Nhưng thứ hiện ra trước mắt lại là một căn phòng hoàn toàn xa lạ, lạc lõng.

Đèn chùm pha lê buông thấp, bức tường ốp gỗ đỏ, bức tranh sơn dầu lớn, vài bộ bàn ghế cao cấp…

Không giống phòng khách, mà giống một phòng ăn xa hoa, cổ điển.

Tôi đứng ngay cửa, lặng lẽ quan sát một lúc.

Tim dần trĩu nặng.

Tôi đã từng thấy nơi này.

Có vài lần, khi gọi video cho Tần Thận đúng lúc anh đang dùng bữa, phông nền phía sau chính là căn phòng này.

Tôi cười khẽ một cách vô thức.

Trong căn nhà yên tĩnh, tiếng cười của tôi vang lên một cách trớ trêu.

Ánh mắt tôi lướt chậm khắp nơi.

Cửa phòng tắm đang mở, tôi chợt nhìn thấy một thứ quen thuộc.

Tháng trước, vào ngày lập đông, tôi tặng Tần Thận một chiếc khăn quàng đỏ. Chiếc khăn đó tôi tự tay đan từng chút theo hướng dẫn qua video, mất nửa tháng mới hoàn thành.

Bây giờ, chiếc khăn đỏ đó lại được buộc vào nắp bồn cầu, một đầu thả xuống.

Nó được dùng như một sợi dây kéo nắp bồn cầu.

Tôi bước lên tầng hai, đi vào phòng ngủ chính. Đập vào mắt là một chiếc giường đôi lớn.

Lớn hơn kích thước thông thường, như thể được đặt làm riêng.

Trên gối vắt hờ một chiếc váy ngủ ren đen, quyến rũ đến cực điểm.

Tôi bước vào phòng thay đồ.

Một tủ đầy quần áo nam: vest, sơ mi, đồ ngủ – tất cả đều mang phong cách của Tần Thận.

Trong phòng tắm, bàn chải đánh răng, khăn tắm và dao cạo râu – tất cả đều có đôi.

Tôi cầm lên chiếc dao cạo râu.

Trong khe dao vẫn còn sót lại vài mẩu râu nhỏ.

….

Xung quanh yên ắng đến lạ thường.

Thời gian như chậm lại, cả thế giới dường như đang đông cứng.

Tôi như bị bao trùm trong một lớp vật chất dính đặc.

Không thể cử động, không thể thở.

Không biết đã qua bao lâu, tiếng bước chân vang lên từ cầu thang, giọng nói của họ cũng vọng lại.

Giọng của một người phụ nữ:

“Anh thật sự không ăn gì sao?”

Người đàn ông đáp:

“Anh tắm xong sẽ đi, bảy giờ phải về nhà.”

Bất chợt, tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Theo phản xạ, tôi không muốn đối diện với sự thật sắp phơi bày. Tôi hoảng loạn lao ra ban công, nép sát vào góc tường ngồi thụp xuống.

Trên cánh cửa kính của tủ ban công, rõ ràng phản chiếu gương mặt của hai người.

Tần Thận.

Lâm Cẩm.

Tôi ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy của mình.
 
Vết Cắt Dịu Dàng
Chương 7: Chương 7



Tần Thận chậm rãi cởi áo khoác, vest, đồng hồ.

Lâm Cẩm đứng bên cạnh, nhẹ giọng lên tiếng:

“Hay là hôm nay về muộn một chút nhé?”

Tần Thận mặt không biểu cảm, động tác không dừng lại.

Lâm Cẩm tiếp tục:

“Vừa hay anh đã nói với cô ấy là lãnh đạo đột xuất có việc. Cơ hội thế này không dễ đâu—”

“Cô vượt giới hạn rồi.”

Giọng nói lạnh lùng của Tần Thận vang lên.

Lâm Cẩm mím môi, im lặng giây lát rồi dịu dàng nói:
“Nhưng hôm nay, anh rất thích mà?”

Động tác cởi cúc áo sơ mi của Tần Thận dừng lại.

Anh cúi xuống nhìn cô ấy, không nói gì.

Tay Lâm Cẩm lướt chậm vào bên trong lớp áo, trượt dần xuống.

“Cô ấy có mặt lúc nãy, anh chưa tận hưởng hết đúng không?”

“Hay là—”

“Thỏa mãn rồi hãy tắm?”



Khi tiếng th* d*c và những âm thanh r*n r* từ phòng ngủ vọng ra, bầu trời ngoài kia lặng lẽ rơi những bông tuyết đầu tiên của mùa đông.

Tôi nhìn đến ngẩn ngơ, như thể bị hút vào mảng trời xám xịt ấy, không ngừng bay lên cao.

Giây phút này, tôi không dám xông vào chất vấn.

Sợ ghê tởm.

Sợ nhìn thấy cảnh tượng sẽ khiến tôi cảm thấy buồn nôn mỗi khi nhớ lại trong suốt quãng đời còn lại.

Thậm chí tôi không còn đủ sức để xuống lầu rời đi.

Trước khi mất, mẹ tôi từng thở dài nói:

“Con thừa hưởng sự nhạy cảm, hay lo xa của mẹ, nhưng lại chẳng có được sự quyết đoán và mạnh mẽ. May mắn là Tần Thận là người chu đáo, cẩn trọng, có anh ấy bảo vệ, con sẽ sống vô lo cả đời.”

Mẹ nhìn thấu tôi, nhưng lại nhìn nhầm Tần Thận.

Tuyết rơi trắng xóa, phủ lên thế giới một lớp mỏng manh.

Lâm Cẩm bước ra, khoác trên mình chiếc váy ngủ, vẻ lười biếng và thỏa mãn.

Tiếng bước chân “bịch bịch” vang lên từ cầu thang.

Một người phụ nữ trung niên dắt theo cậu bé tầm ba tuổi bước lên.

“Mẹ ơi! Cô đưa Trình Trình về nhà rồi!”

Cậu bé ngọt ngào gọi to.

Lâm Cẩm cười, đi tới bế đứa trẻ vào lòng.

Lúc này, cửa phòng ngủ mở ra, Tần Thận bước ra sau khi tắm xong, mặc trên người bộ đồ y hệt như lúc sáng.

Cậu bé tròn mắt, vui vẻ reo lên:

“Bố ơi!”

07

Tần Thận cúi người, mỉm cười xoa nhẹ má cậu bé.
Khuôn mặt cậu bé giống anh đến kỳ lạ.

Cậu bé ríu rít kể chuyện ở trường mẫu giáo, còn Lâm Cẩm đứng bên cạnh dịu dàng cười.

Bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ đây là một gia đình hạnh phúc, viên mãn.

Khi cậu bé hào hứng muốn ôm Tần Thận, anh lùi lại một bước, tránh né rồi nhẹ giọng trách:
“Trình Trình, con lại quên rồi.”

Trình Trình bĩu môi đầy tủi thân:

“Tại sao các bạn khác đều có thể ôm bố của mình, còn con thì không? Con đâu còn bú sữa nữa, người con không có mùi sữa đâu.”

Tần Thận khẽ liếc sang Lâm Cẩm.

Lâm Cẩm lập tức bước lên, dịu dàng dỗ dành:

“Bố phải đi làm vào buổi tối, rất vất vả. Trình Trình ngoan, đừng làm phiền bố.”

“Vì sao tối nào bố cũng phải đi làm ạ?”

Lâm Cẩm im lặng trong giây lát, sau đó cúi đầu nhỏ giọng hỏi:

“Anh nhất định phải đi à? Không thể phá lệ một lần sao?”

Gương mặt Tần Thận lạnh hẳn đi.

“Lần sau, khi cô ấy đến công ty, em phải lập tức rời khỏi tòa nhà. Nếu em còn xuất hiện trước mặt cô ấy một lần nữa… dù là vô tình hay cố ý, em biết hậu quả rồi đấy.”
 
Vết Cắt Dịu Dàng
Chương 8: Chương 8



Nói xong, anh nhìn đồng hồ, khoác áo rồi rời đi dứt khoát.

Vài phút sau, khi phòng khách không còn ai, tôi nhanh chóng lao ra khỏi ngôi nhà ấy.

Tôi lái xe như một cái máy, lao đi giữa màn tuyết rơi dày đặc.

Những bông tuyết đập mạnh vào kính xe như những mũi tên, tan chảy thành những vệt nước dài.

Mười năm trước, cũng vào một ngày tuyết rơi như thế này.

Khi tôi mười tám tuổi, ngồi trên ghế sau xe, rúc vào lòng mẹ làm nũng, thì tình cờ gặp Tần Thận – khi ấy đang co ro trong giá lạnh, bán găng tay giữa trời tuyết.

Xe trượt bánh, làm đổ quầy bán găng tay nhỏ của anh.

Tài xế bước xuống xin lỗi, anh chỉ mím môi lắc đầu, cúi người gầy gò, đôi tay đỏ ửng vì lạnh lẽo, lặng lẽ nhặt từng chiếc găng tay rơi vãi.

Rõ ràng là bán găng tay, nhưng anh lại không nỡ đeo một đôi cho mình.

Tôi hạ cửa xe, mỉm cười hỏi:

“Găng tay bao nhiêu tiền một đôi vậy?”

Anh đứng thẳng dậy, đôi mắt đen láy nhìn tôi, ngây ra hai giây rồi khẽ đáp:

“Loại cho nữ tám đồng, loại cho nam mười đồng.”

Tôi nghiêng đầu cười:

“Vậy lấy mỗi loại một đôi, anh chọn giúp tôi nhé.”

Anh chọn một đôi màu hồng và một đôi màu đen, đưa cho tôi.

Tôi cầm đôi găng tay màu hồng giơ lên, mắt cong cong, cười tươi như ánh nắng giữa ngày đông:

“Đôi cho nam, tặng anh đấy!”

Khi xe lăn bánh rời đi, tôi ngoái đầu nhìn lại.

Chàng trai nghèo khó và cô đơn đứng thẳng tắp bên lề đường, dõi theo hướng chiếc xe, trông như một cây trúc kiêu hãnh đứng giữa trời tuyết.

Sau này, chúng tôi tái ngộ ở đại học.

Rồi sau đó, mẹ tôi để mắt đến anh, quyết định hỗ trợ và bồi dưỡng, đưa cả hai chúng tôi sang học tại một trường tinh hoa ở nước ngoài.

Chúng tôi kết hôn năm năm.

Cậu bé đó khoảng ba tuổi.

Nghĩa là, một năm sau khi kết hôn, Lâm Cẩm đã mang thai.

Lúc anh lần đầu nhắc đến Lâm Cẩm với tôi, chỉ mới nửa năm trước.

Khoảng thời gian đó cách ngày mẹ tôi qua đời chỉ hai, ba tháng.

Tôi siết chặt vô lăng, bật khóc như một đứa trẻ.

Trước năm 28 tuổi, cuộc đời tôi xuôi chèo mát mái.

Xinh đẹp, giàu có, hòa nhã, ai cũng bảo tôi là cô gái vừa đẹp vừa tốt bụng.

Dù cha mẹ ly hôn, nhưng là chia tay trong hòa bình. Mẹ tôi là chủ tịch tập đoàn, còn cha là học giả. Cả hai đều dành cho tôi tình yêu thương đầy đủ và trọn vẹn.

Sau khi kết hôn, Tần Thận yêu và cưng chiều tôi, trong từng ánh mắt, từng hành động đều lấp lánh sự sủng ái và thiên vị.

Tôi mắc hội chứng buồng trứng đa nang, bác sĩ nói tôi khó có con. Tôi đau khổ, còn Tần Thận thì chẳng bận tâm, đùa rằng sau này Giang Ly chỉ có thể dựa vào một mình Tần Thận mà thôi.

Anh luôn xem tôi còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình.

Nhưng hóa ra, cùng lúc đó –

Khi tôi còn đắm chìm trong nỗi đau mất mẹ.

Khi tôi tuyệt đối tin tưởng, dựa dẫm và không thể rời xa anh.

Anh và Lâm Cẩm, đã lên giường với nhau.

Tôi không hiểu.

Tôi thật sự không hiểu!

Thế giới bỗng nhiên nhe nanh, không kịp đề phòng mà phơi bày một mặt tối tăm của nó trước mắt tôi.

Cả cơ thể tôi bị bao trùm trong cảm xúc hỗn loạn:
 
Vết Cắt Dịu Dàng
Chương 9: Chương 9



Sốc, giận dữ, hoang mang, sợ hãi.

“Mẹ ơi, con phải làm gì đây…”

Tôi nức nở, lẩm bẩm trong vô thức.

“Rầm——”

Một cú va chạm dữ dội ập đến.

Thế giới đảo lộn, tôi bị hất văng ra khỏi xe.

Nằm trên mặt đất, tôi lặng lẽ ngước nhìn bầu trời.

Những bông tuyết dường như cuối cùng đã trở nên nhẹ nhàng.

Từng bông, từng bông, lả lướt rơi xuống, đáp vào đôi mắt tôi.

08

Khi mở mắt lần nữa, tôi phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh.

Bên tai vang lên tiếng hét lớn.

Lạc Lạc lao đến, ôm chầm lấy tôi, khóc nức nở:
“A Ly, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!”

“Cậu hôn mê suốt 18 ngày đấy, cậu biết không?”

“Nếu cậu còn không tỉnh, Tần Thận chắc chết trước cậu luôn rồi!”

Tôi yếu ớt thì thầm:

“Tần Thận…”

Lạc Lạc vội vàng trấn an tôi:

“Có, có mà! Anh ấy vừa bị bác sĩ đuổi về ngủ rồi. Hầy, lát cậu gặp anh ấy là biết, vụ tai nạn này hành hạ người ta thê thảm luôn!”

Khi bác sĩ kiểm tra sức khỏe, Lạc Lạc vẫn không ngừng thì thào bên tai tôi.

Tôi đã được cứu sống sau ba ngày điều trị trong ICU.

Tần Thận túc trực ngoài cửa suốt ba ngày ấy, không ăn một hạt cơm, không rời bệnh viện nửa bước.

Đến khi tôi được đẩy ra khỏi phòng ICU, anh ngã thẳng ra sau, làm mọi người hoảng sợ.

Trong suốt nửa tháng tôi hôn mê, anh luôn ở bên giường tôi, lặng lẽ ngồi đó, ngày càng tiều tụy.

“Có một ngày duy nhất anh ấy rời bệnh viện, là để lên chùa Trường Sơn. Có người qua đường quay lại và đăng lên mạng, để tớ cho cậu xem.”

Lạc Lạc mở điện thoại, đưa đến trước mặt tôi –

Trước sân chùa phủ đầy tuyết, Tần Thận quỳ thẳng tắp dưới trời đông giá rét.

Anh cúi đầu, tuyết dày phủ kín vai, nhưng anh không nhúc nhích, giống như một bức tượng tuyết tuyệt vọng và cố chấp.

Tiêu đề video là: “Lòng thành nào đã khiến anh ấy quỳ suốt nhiều giờ dưới trời tuyết lớn…”

Giọng Lạc Lạc nghèn nghẹn:

“A Ly, anh ấy thật sự yêu cậu đến mức điên cuồng. Tớ ghen tị với tình cảm của hai người quá!”

Tôi quay đầu, nhìn ra bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ.

Tối tăm, mơ hồ, không rõ ràng.

Tôi khẽ nhắm mắt lại.

Khi Tần Thận hớt hải xuất hiện ở cửa, tôi nhìn anh mà không nhận ra ngay lập tức.

Anh tiều tụy, mệt mỏi, đôi mắt sâu trũng vào, thân hình gầy sọp, ít nhất sụt hơn chục cân.

Anh sững sờ bước vào, cẩn thận đưa tay ra, chạm vào mặt tôi, chạm vào mắt tôi, như thể không dám tin vào điều mình thấy.

“A Ly, em tỉnh rồi? Anh không mơ đúng không?”

Đôi mắt Tần Thận đỏ hoe, giọng nói run rẩy đến lạ thường.

Tôi lặng lẽ nhìn anh mà không nói gì.

Anh quỳ gối bên giường tôi, nghẹn ngào:

“Đừng sợ, A Ly, những vết thương này sẽ lành thôi. Anh sẽ luôn ở bên em.”

Anh nói vậy, và cũng làm vậy.

Dù tôi đã tỉnh, nhưng cơ thể vẫn yếu ớt, chỉ có thể nằm trên giường.

Tần Thận tự mình chăm sóc tôi từng chút một.
 
Back
Top Bottom