Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vào Vai Một Nữ Phụ Độc Ác, Tôi Đã Thức Tỉnh!

Vào Vai Một Nữ Phụ Độc Ác, Tôi Đã Thức Tỉnh!
Chương 10: Chương 10



Nghĩ lại những cuộc gọi không được trả lời đó, Phó Tử Ân cảm thấy lạnh người.

Tay anh vô thức run lên, lùi lại một bước, lạnh lùng nói: “Không, không thể nào. Bố, nói cho tôi biết, Lý Tố Tố đang ở đâu?!”

“Lý Tố Tố, cô muốn ly hôn nên giả ch.ết lừa gạt tôi có phải không?” – Tử Ân hét lớn.

Dinh thự Lý gia tràn ngập âm thanh gầm gừ của hắn, trong mắt ông Lý hiện lên một tia lo lắng, nhanh chóng biến thành đau buồn.

Ông thấp giọng thở dài, hai dòng nước mắt lăn trên má: “Tử Ân, sao tôi có thể nói dối cậu về chuyện sinh tử của con gái tôi? Tôi biết cậu đang đau buồn, nhưng Tiểu Tố đã không còn nữa...”

Phó Tử Ân nhìn vào mắt ông Lý, môi run run, lắc đầu: "Không, Lý Tố Tố nhất định là đang nói dối tôi vì muốn ly hôn."

“TÔI KHÔNG TIN! TÔI KHÔNG TIN!”

Căn phòng thờ gia tiên của Lý gia bị anh ta làm náo loạn, vệ sĩ nhanh chóng lao tới trấn áp, nhưng Phó Tử Ân lại giống như một con thú nổi giận, gầm lên và lật đổ những vòng hoa cùng đồ trang trí màu trắng.

Khóe mắt hắn toàn những tia m.áu đỏ rực, hung ác nói: “Lý Tố Tố, đừng hòng lừa tôi, bằng không, tôi sẽ khiến cho Lý gia khó có thể tồn tại!”

Phó Tử Ân dù sao cũng là tiểu bối, bị uy h.iếp như vậy, ông Lý sắc mặt tối sầm, cố kìm nén cơn giận: “Tử Ân, cậu còn cần tôi phải dạy cho cậu một sự thật rằng người ch.ết thì không thể sống lại hay sao chứ? "

Phó Tử Ân rời đi mà không nhìn lại.

Trên đường, một chiếc Mercedes đang lao vun vút, tiếng gầm gừ như sự tức giận của chủ xe.

Nhân viên của tập đoàn Hà Trung đã rời đi. Tử Ân nhìn quanh và thấy một gương mặt quen thuộc.

Anh ta vẻ mặt u ám sải bước tới, nắm lấy cổ áo người đàn ông: "Chủ tịch của các người đâu?!"

Người đó là trợ lý riêng của chủ tịch Trần. Anh ta đeo một bông hoa trắng trên ngực, sắc mặt không được tốt cho lắm.

Anh ta không nhìn rõ là ai đang túm cổ áo mình, ngay lúc anh ta định lên tiếng ch.ửi bới, chợt nhận ra người đó là Phó Tử Ân, sợ hãi đến mức lập tức nói không thành câu.

"Chúng tôi… chủ tịch của chúng tôi... đã xảy ra chuyện ba ngày trước..."

Ông ấy và Lý Tố Tố đều đã ch.ết.

Phó Tử Ân co người lại, hắn khó có thể tin vào chuyện này khi nhìn dáng vẻ lắp bắp của tên trợ lý.

Lý Tố Tố thực sự đã ch.ết sao? Anh ta đang ngơ ngẩn suy nghĩ thì thấy trên điện thoại của mình có vài tin nhắn chia buồn được gửi đến.

Cả thế giới đều biết Lý Tố Tố đã ch.ết.

Ba ngày trước anh đã làm gì?

Anh ở bên cạnh Tạ Hiểu Thư, che chở cho vết thương không đáng kể của cô ta.

Phó Tử Ân cảm thấy choáng váng, buông lỏng cổ áo đang nắm, loạng choạng lùi lại vài bước, nhỏ giọng nói: "Nói rõ ràng, nói rõ ràng cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra!"

Người đàn ông run rẩy: “Sau khi Hà Trung phá sản, chủ tịch Trần nhận được điện thoại và đã ngay lập tức đi phóng hoả phòng bệnh của vợ anh…”

“Nhưng bản thân ông ấy cũng không thể sống sót khỏi đám cháy…”

Chỉ hai câu nói đó, đầu óc Tử Ân quay cuồng, cổ họng như bị nghẹn một ngụm m.áu, giọng nói khàn khàn.

"Ông ta cũng ch.ết rồi sao?" Anh ấy cười một cách kỳ lạ, "Tại sao ông ta lại ch.ết?"

Người trợ lý sợ hãi trước vẻ mặt méo mó của anh ta đến mức không dám nói thêm.

Nhìn thấy Phó Tử Ân im lặng tại chỗ, nhanh chóng bước đi, không khỏi thấp giọng lẩm bẩm: “Nếu lúc đó anh không đến, thì bây giờ nhớ đến có ích gì... Nếu không vì anh… ông ấy sẽ không hủy hoại hai gia đình…”

Tử Ân lắng nghe… thật buồn thay, nhận ra mình không thể phản bác.

Nếu anh không muốn làm Hà Trung sụp đổ vì Tạ Hiểu Thư thì Chủ tịch Trần đã không gi.ết Lý Tố Tố.

Ánh nắng trên đầu chói chang khiến người ta muốn đổ mồ hôi, nhưng Phó Tử Ân lại cảm thấy lạnh toàn thân. Anh dựa vào xe, những ngón tay của anh run rẩy đến nỗi không cầm nổi điếu thuốc.

Lý Tố Tố đã ch.ết, Lý Tố Tố đã ch.ết.

Anh nghĩ đi nghĩ lại những lời này trong đầu, nhưng không có cảm giác thực sự.

Làm sao mà cô gái trong sáng, vô tư như vậy lại có thể ch.ết được?!
 
Vào Vai Một Nữ Phụ Độc Ác, Tôi Đã Thức Tỉnh!
Chương 11: Chương 11



Phó Tử Ân lái xe đi lang thang vô định trên đường, bối rối không biết nên đi đâu hay về đâu.

Một tiếng sau, xe dừng trước cửa phòng tân hôn.

Anh đi lòng vòng nhưng cuối cùng vẫn muốn quay trở lại nơi này.

Chưa một lần có dịp nói ra hai từ “Hạnh phúc”, Vẫn còn một ít khoai tây chiên mà Lý Tố Tố chưa ăn xong trong phòng khách..

Phó Tử Ân ngồi trên ghế sofa, nhìn đồ ăn nhẹ trên bàn cà phê, đôi mắt đỏ hoe khó hiểu.

Đến bây giờ anh mới nhận ra rằng ngôi nhà đã vĩnh viễn mất đi một người, người vợ mới cưới của anh, người đã c.h.ế.t vì sai lầm của chính anh.

Tại sao, tại sao mỗi lần đối diện với Tạ Hiểu Thư anh lại không thể giữ được lý trí?

Nhưng khi tên cô gái ấy xuất hiện trên màn hình điện thoại, Phó Tử Ân lại trả lời cuộc gọi theo tiềm thức.

Giọng cô ấy run lên vì khóc, rụt rè và buồn bã nói: "Phó tiên sinh, tôi xin lỗi, tất cả là lỗi của tôi. Vì tôi mà Phó phu nhân mới ra nông nỗi này..."

Phó Tử Ân nói: “Không phải lỗi của cô, đáng đời cho người phụ nữ đã ức h.iếp cô.”

Anh đang rất buồn, nhưng không khỏi an ủi Tạ Hiểu Thư khi nghe thấy tiếng cô nức nở, cuối cùng cũng dỗ được cô cúp điện thoại.

Khi âm thanh “bíp bíp bíp” vang lên, cơ thể Phó Tử Ân cảm thấy buốt lạnh.

Anh thật sự không thể nói một điều như vậy!

Phó Tử Ân tự nhận mình là người có lý trí. Từ nhỏ đến lớn, ưu điểm lớn nhất của anh là sự điềm tĩnh và thông minh.

Tại sao anh ấy lại mất kiểm soát như vậy khi đối diện với Tạ Hiểu Thư những ba lần?

Nhưng ngày hôm đó, khi anh hôn lên môi Lý Tố Tố trên xe, cảm giác mất kiểm soát hoàn toàn khác với cảm giác bây giờ.

Nghĩ đến Lý Tố Tố, Phó Tử Ân đau đến xé nát cõi lòng.

Lý Tố Tố đã cảm thấy đau đớn đến mức nào? nhát 🔪 đ.â.m thẳng vào lồ ng n.g.ự.c và Đối mặt với ngọn lửa thiêu đốt đ.iên c.uồng cùng sát ý báo thù kia, cô ấy thậm chí còn không thể rời khỏi giường để trốn thoát.

Cô ấy đã bị chôn sống trong một ngọn lửa như vậy.

Phó Tử Ân cảm giác được trong lòng bàn tay có chút ẩm ướt, cơ thể uể oải, nước mắt không ngừng rơi.

Anh đã khóc.

Kể từ lúc trưởng thành thì có lẽ đây là lần đầu tiên mà Phó Tử Ân rơi nước mắt. Phòng ngủ vẫn còn thoang thoảng mùi hương hoa hồng nhẹ mà anh từng ngửi thấy từ Lý Tố Tố. Anh vùi mặt vào chiếc váy màu hồng khói, cảm giác như đang được một người phụ nữ dịu dàng ôm lấy..

Anh bật khóc không thể kìm được, nghẹn ngào… nức nở… và đau lòng.

“Lý Tố Tố...”

Chỉ là sẽ không bao giờ có một người phụ nữ với đôi mắt sáng ngời luôn hỏi anh bằng giọng điệu đáng yêu và nhẹ nhàng như vậy nữa.

“Phó Tử Ân, anh muốn ly hôn với tôi sao?”

...

“Anh Phó, trong phần mô tả của anh, anh nói rằng anh không thể ăn cũng không thể ngủ vì cái ch.ết của vợ mình. Cho dù anh luôn tập trung và hoàn thành tốt tất cả công việc của mình, nhưng anh cũng không thể nhớ được mình đã làm những gì phải không?"

Phó Tử Ân gật đầu.

Những ngày này, chỉ cần anh nằm trên chiếc giường đó, anh sẽ lại nghĩ đến Lý Tố Tố, dù là mơ hay thực, nước mắt anh vẫn rơi mà không cách nào kiềm chế được, mí mắt giờ đây đã hiện lên một lớp mỏng màu đỏ do thường xuyên lau.

Bác sĩ nhẹ nhàng nói: “Anh Phó, tôi biết cái ch.ết của người thân là rất khó chấp nhận và đối mặt. Anh không bị bệnh gì cả, chỉ là nhất thời anh chưa thể vượt qua được ký ức trong quá khứ mà thôi. Tôi khuyên anh nên tạm thời gác công việc của mình lại để tránh mắc sai lầm và để bản thân được nghỉ ngơi, thư giãn một thời gian.

"Xin chia buồn cùng anh!"

Vợ chồng ư? Phó Tử Ân tự hỏi, mình có yêu cô ấy không?

Anh vẫn chưa hiểu được cảm giác yêu một người trong đời là như thế nào, thì đã phải cảm nhận nỗi đau mất đi người đó mãi mãi.

Phó Tử Ân xấu hổ lau mặt, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn, trợ lý của tôi sẽ gửi chi phí điều trị cho cô sau.”
 
Vào Vai Một Nữ Phụ Độc Ác, Tôi Đã Thức Tỉnh!
Chương 12: Chương 12



Những con sóng lấp lánh được phản chiếu trên mặt biển trong vắt, ánh nắng chiều nhẹ nhàng lướt qua cơ thể.

Người phụ nữ có dáng người xinh đẹp, bộ bikini tôn lên những đường nét hoàn hảo, cô vừa nghe điện thoại nói chuyện, vừa lắc ngón tay ☝️ về phía người đàn ông đến nói chuyện với mình.

“Tôi không thích đàn ông nhỏ tuổi hơn mình,” cô mỉm cười. “Trong mắt tôi, cậu vẫn là một đứa trẻ.”

Cô ấy rõ ràng vẫn chưa già đến thế, nhưng sự quyến rũ mà cô ấy toát ra khiến người ta đỏ mặt. Ngay cả sau khi bị từ chối, người đàn ông vẫn không tức giận và mỉm cười nói: “Vậy khi lớn lên tôi sẽ đến với chị, được không?”

Liệu còn có cơ hội gặp gỡ khác? Lý Tố Tố nghĩ thầm, cô nói với bố Lý đang lo lắng trong điện thoại: "Được rồi bố, đừng tiết lộ bí mật", rồi dứt khoát cúp máy.

"Được thôi em trai" Lý Tố Tố cắn ống hút trên quả dừa xanh và nháy mắt với cậu.

Sau khi tiễn người làm phiền đi, Lý Tố Tố duỗi người.

Mặt trời đã lặn dưới đường chân trời. Cuộc sống của cô trên đảo trong vài ngày qua đã khiến làn da của cô bị sạm màu một độ, và cô trông đẹp một cách đáng kinh ngạc.

“Chỉ là có chút nhàm chán.” Lý Tố Tố ngạc nhiên khi nhớ lại rằng bố Lý đã nói với cô qua điện thoại rằng Phó Tử Ân đã chạy đến làm ầm ĩ trong khu tang lễ.

Cô cho rằng sau cái c.h.ế.t của nữ phụ, tình cảm của nhân vật chính sẽ nhanh chóng phát triển.

Nhưng tai mắt của nhà họ Lý nói cho cô biết, Phó Tử Ân gần đây không những không đến gần Tạ Hiểu Thư mà còn nghỉ phép nửa tháng.

“Tôi nghe nói Phó tiên sinh sắp đi du lịch,” đối phương nghĩ cô vẫn là một kẻ đeo bám thầm yêu Phó Tử Ân nên cười nói: “Tiểu thư có thể tình cờ gặp được anh ấy.”

Rồi khi thời điểm đến, cô có thể nói cho anh ta biết cô là giả ch.ết hay chưa ch.ết hoàn toàn?

Lý Tố Tố nhếch khóe miệng, mỉm cười đáp lại.

Cô nhìn thấy một vài sinh viên trẻ đang tụ tập quanh một ngôi nhà nhỏ trên bãi biển. Cô đi qua để xem họ đang làm gì.

Vừa đến gần, cô đã nhìn thấy một nam sinh đại học vừa mới từ dưới biển đi lên, tóc ướt, toàn thân đầy nước, có chút không nói nên lời.

Kể từ khi biết thế giới mình đang sống là một cuốn tiểu thuyết, Lý Tố Tố cũng không ngạc nhiên trước bất kỳ sự sắp xếp tình tiết ngẫu nhiên nào.

“Chị, thật trùng hợp, lại gặp chị,” cậu bé cười lộ hàm răng trắng, “Thật là duyên phận, nhưng đáng tiếc là tôi còn chưa có thời gian trưởng thành.”

Lý Tố Tố mỉm cười nói: "Thật khó để không gặp nhau trên bãi biển chỉ cách đó vài bước chân. Các cậu đang làm gì vậy?"

“Chị, chị có muốn viết gì đó không?” Cậu ta giơ tấm bưu thiếp trong tay lên, “Chị có thể bỏ ra 12 tệ để dán tem và gửi cho bạn của chị ở bất cứ đâu.”

“Nếu không có ai để gửi thì sao?”

Xung quanh vang lên tiếng cười. Một cô gái đẩy lưng cậu ta, cười nói: "Chị, vậy chị có thể gửi cho cậu ấy, em nghĩ cậu ấy đang mong đợi điều đó đấy."

Cậu trai gãi gãi đầu, có chút xấu hổ: "Thật sự muốn..."

Lý Tố Tố thẳng thắn đến mức mua một tấm bưu thiếp có hình một chú chó con đang bơi, hào phóng viết số mới của mình lên đó và vỗ nhẹ vào n.g.ự.c cậu bé: "Của cậu đây."

Cậu bé đỏ mặt cất nó đi, xung quanh vang lên những tiếng cười vui vẻ.

Lý Tố Tố không muốn yêu, nhưng trêu chọc cậu trai rất vui, gần đây cô chán muốn ch.ết, cũng không thể ra nước ngoài vui chơi.

Tốt hơn hết là không làm bất kỳ hành động nguy hiểm nào có thể tiết lộ bí mật của cô.

Cô vẫy tay tạm biệt nhóm bạn trẻ rồi tự mình trở về khách sạn.

Đây tình cờ là lúc bữa tiệc buffet bắt đầu.
 
Vào Vai Một Nữ Phụ Độc Ác, Tôi Đã Thức Tỉnh!
Chương 13: Chương 13



Nhưng cho đến tối, cô vẫn không nhận được lời mời kết bạn hay tin nhắn nào từ cậu thanh niên đó.

Có lẽ cậu ấy chỉ nói đùa, hoặc có lẽ cậu ta đang xấu hổ? Lý Tố Tố sẽ không tức giận vì những điều tầm thường như vậy.

Sắp đến lúc rời khỏi hòn đảo, Lý Tố Tố gần như quên luôn chuyện nhỏ này.

Điện thoại reo và có tin nhắn đến từ số lạ: [Xin chào.]

Lý Tố Tố nhướn lông mày: [Bạn là ai]

Phải rất lâu sau mới nhận lại tin nhắn hồi đáp, viết ngắn gọn vài chữ: [Bưu thiếp.]

Ôi, chú cún con ngày hôm ấy. *hình ảnh mà Tố Tố đã chọn trên tấm bưu thiếp giờ trở thành biệt danh mà cô đặt cho chàng thanh niên trẻ*

Cô không ngờ cậu ta lại nghiêm túc đến thế khi trò chuyện trên mạng. Không còn sôi nổi và dễ thương như trước đó nữa.

Lý Tố Tố nhìn giọng điệu khô khan này, lại nghĩ đến người đàn ông ch.ết tiệt ấy, cô cố ý gõ: [Cậu lạnh lùng quá, trước đây cậu không như thế này!]

Đầu tiên đối phương gửi một dấu chấm hỏi tới rồi nói: [Tôi có thể hỏi tên của cô không?]

[Tôi sẽ không nói cho cậu biết trừ khi cậu nói cho tôi biết về cậu trước.]

[Tôi cũng sẽ không nói cho cô biết.]

Được rồi. Hai người chơi đố chữ qua mạng. Lý Tố Tố kỳ thực không thích loại người phô trương này. Cô cong môi.

Chuyến bay của cô đã được nhắc lên máy bay. Lý Tố Tố tắt máy điện thoại rồi ngồi vào chỗ của mình.

Lý Tố Tố không thể trở về nhà trong thời gian này và chỉ có thể đi du lịch khắp nơi.

Trong suốt những năm tháng qua, cô đã quá mệt mỏi và chỉ muốn được thư giãn.

Khi hoàn toàn rời khỏi Phó Tử Ân, cô mới nhận ra rằng mình đã bỏ lỡ biết bao nhiêu là cảnh đẹp.

Hiện tại Tố Tố chưa có ý định yêu lần nữa, nên trân trọng những khoảnh khắc này cũng tốt.

Nghĩ đến đây, Lý Tố Tố vốn định “block” chú cún con vì cảm thấy thương hại.

Điểm dừng tiếp theo là phía Tây Bắc, nơi cô đã từng rất muốn đi cùng Phó Tử Ân từ lâu. Cô thuê một chiếc SUV và tự mình lái. Trên đường đi cô nhìn thấy rất nhiều cảnh đẹp và cảm thấy dễ chịu hơn.

Nhân vật phụ có nhất thiết phải làm nền cho nhân vật chính không?

Lý Tố Tố thỉnh thoảng lại nghĩ đến điều này.

Nếu không thể đi ngược lại ý muốn của thế giới này, thì cô cũng không muốn vướng vào những xung đột có thể xảy ra với những nhân vật chính và cũng không muốn trở thành nhân chứng cho cuộc tình cảm động của họ.

Cô có gia đình, có cuộc sống riêng và cũng có cảm xúc của riêng mình.

* Nếu như bạn chỉ có thể đóng vai phụ trong cuốn cuốn tiểu thuyết này, thì ít nhất bạn cũng phải là nhân vật chính nổi bật trong câu chuyện cuộc đời của chính mình. *

Dọc đường về phía Tây Nam rộng lớn có thể nhìn thấy vô số những ngọn núi cằn cỗi, cảnh đẹp mà không phải ai cũng có thể được nhìn thấy.

Đi xa hơn về phía Tây, cô từ từ nhìn thấy những mảng xanh rộng lớn đang dần hiện lên trước mắt. Đây là lần đầu tiên Lý Tố Tố đi hết con đường mà cô đã muốn trải nghiệm ngay từ khi còn nhỏ. Cô hào hứng chụp những bức ảnh.

Trong ảnh, cô đội mũ và đeo khẩu trang che kín mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt sáng long lanh như sao trời, đứng dưới một cung điện cao lớn và sang trọng.

Do dự một lúc, sự phấn khích của cô dần phai nhạt, cô cũng không biết mình nên gửi ảnh cho ai.

Sau khi nghĩ lại, Lý Tố Tố nhận ra rằng cô có rất ít bạn bè thực sự. Cô đã theo đuổi Phó Tử Ân như một kẻ bị ma ám suốt những năm qua.

Chẳng trách mà cô lại trở thành một nhân vật phụ đáng thương.

Cô quyết định không gửi ảnh cho ai cả. Cô đã lập một tài khoản mạng xã hội mới, và người bạn duy nhất chỉ có anh bạn “cún con” ấy mà thôi.

Đăng bức ảnh lên.

Gió thổi cờ tung bay, nhiều người đang quỳ lạy trước Bánh xe cầu nguyện và thành tâm.

Tố Tố suy nghĩ một lúc và cuối cùng cũng để lại mong muốn của mình tại nơi đó.

“Mong mọi người được là chính mình!”

Thay vì bị số phận đưa đẩy một cách tàn nhẫn.

Không chỉ cho bản thân cô, mà còn cho Tạ Hiểu Thư dịu dàng và tốt bụng, và...

Tuy rằng cô không thừa nhận nhưng quả thật có một phần dành cho Phó Tử Ân.
 
Vào Vai Một Nữ Phụ Độc Ác, Tôi Đã Thức Tỉnh!
Chương 14: Chương 14



Thông báo lượt thích đến từ bạn bè trên trang cá nhân. Lý Tố Tố nhấp vào để kiểm tra và phát hiện ra là của cậu cún con.

Cậu ấy bình luận: [Sao ảnh không thấy khuôn mặt?]

Quả là một người đàn ông thẳng thắn! Lý Tố Tố cảm thấy thích thú trước sự thẳng thắn khó hiểu này, trêu chọc cậu ta: ["Cậu nên đăng trước đi, ngày đó tôi còn chưa nhìn thấy cơ bụng của cậu."]

Đối phương đang tiếp tục bình luận: […]

Một thông báo xuất hiện trong mục trò chuyện riêng tư: [Bây giờ cô đang chơi ở đâu?]

[Miền Tây Nam] Cô chỉ trả lời đơn giản.

[Tôi đang tự lái ô tô đi du lịch, có tuyệt không? Cậu em này, nếu cậu biết lái xe thì hãy đến làm tài xế cho tôi đi.]

Đầu bên kia nghiêm túc trả lời: [Được.]

[Tôi chỉ đùa thôi] Lý Tố Tố luôn là người nói nhiều và mạnh miệng, nhưng thực ra lại chẳng bao giờ dám làm gì cả.

[Các cậu chắc sắp bắt đầu kỳ học mới phải không?]

[? Tôi không còn đi học nữa.]

Vậy những gì tôi thấy ngày hôm đó là một chuyến dã ngoại mừng tốt nghiệp sao?

Lý Tố Tố tự nghĩ, khi đó khoảng cách tuổi tác đã nhỏ hơn rất nhiều.

Đối phương đang giục cô đăng lại ảnh selfie, Tố Tố nói: "Cậu không thấy điều này không công bằng hay sao? Muốn xem ảnh của tôi nhưng lại không đăng ảnh bản thân. Cũng không phải là điều gì quá đáng.]

[Nhưng tôi không thể lộ mặt, đây chỉ là tài khoản phụ.]

...Chẳng trách mục bạn bè lại trống trải vậy, câu ta cũng dùng tài khoản phụ để đi thả thính hay sao!

Nhưng thật kỳ quặc nếu nói thẳng như vậy, Tố Tố: [Được rồi, cậu gửi tin nhắn thoại cho tôi, tôi sẽ gửi cho cậu một bức ảnh selfie.]

Người kia thực sự đã gửi một tin nhắn thoại ngắn.

Lý Tố Tố cười nghiêng ngả, trên đời sao lại có cậu nhóc ngây thơ như vậy? Cô vui vẻ bấm vào nút thoại, giọng nói ở đầu bên kia bị bóp nghẹt, cậu ấy có lẽ không phải là kiểu người hay nói, chỉ vỏn vẹn mấy chữ.

"Tôi muốn xem ảnh selfie."

Đó là một chất giọng hay và trầm ấm, khác hẳn với những gì tôi nghe được trên bãi biển ngày hôm đó.

Lý Tố Tố chụp ảnh khuôn mặt của một con cừu đang được hướng dẫn viên du lịch ôm, tình cờ cách đó không xa và bấm gửi.

[Đây là tôi.]

[...Cô nói dối, đây là một con cừu con.]

Ôi trời ơi, có lẽ đây thật sự là chàng trai hài hước nhất thế giới.

Lý Tố Tố đã lâu không vui như vậy, cô cười lớn đến nỗi khiến cừu con chạy cách xa cô vài bước, sau đó mới quay lại vì chiếc bánh nhỏ trên tay cô, nó cẩn thận cắn vài miếng.

Lý Tố Tố cười đến mệt lả và định quay lại xe để nghỉ ngơi. Cô phải lái xe hơn năm mươi cây số nữa để đến được khách sạn nơi cô ở đêm nay.

Mới đi được hai bước, một giọng nói trong trẻo văng vẳng phía sau, kinh ngạc kêu lên: "Chị, lại gặp mặt rồi!"

Lý Tố Tố quay lại và nhìn thấy chú cún con mà cô gặp trên bãi biển ngày hôm đó, khuôn mặt đỏ bừng, sải bước tới, lông mày và đôi mắt đang cười đột nhiên rũ xuống, lộ ra vẻ đáng thương.

“Hôm đó tôi vừa rời đi, thì giật mình nhận ra đã đánh rơi tấm bưu thiếp trên bãi biển… Vốn tưởng rằng kiếp này sẽ không bao giờ được gặp lại chị nữa, nhưng không ngờ chúng ta lại có duyên như vậy!”

Lý Tố Tố choáng váng.

"Đây không phải số điện thoại của cậu sao?" Cô giơ điện thoại lên, ngạc nhiên cho chàng trai xem lịch sử trò chuyện của mình, "Tôi tưởng đó là cậu, và chúng ta đã nói chuyện được một tuần rồi!"

Đối phương nhìn phương thức trò chuyện cứng ngắc, không khỏi tức giận nói: “Ai giả mạo tôi! Tôi tên Lương Yên, chị, chị tên gì?”

“Cậu cứ gọi tôi là Tiểu Tố hoặc chị là được.”

Càng nhiều người biết tên cô, cô càng dễ bị lộ. Cô thêm số của Lương Yên, sau đó nhìn điện thoại vẻ mặt khó hiểu: "Vậy thì người này là ai?"
 
Vào Vai Một Nữ Phụ Độc Ác, Tôi Đã Thức Tỉnh!
Chương 15: Chương 15



Không thể giải thích được vì sao có thể trò chuyện lâu như vậy sau khi người đó nhặt được tấm bưu thiếp của cô trên bãi biển. Nghĩ đến đây, Lý Tố Tố cảm thấy nổi da gà khắp người.

"Tiểu Tố, xóa đi, người này thật kỳ quặc." Lương Yên nói: "Cảm giác có âm mưu!"

Lý Tố Tố buồn cười nhìn cậu ta, cuối cùng chọn cách xóa người bạn đó của mình.

Lương Yên thực sự đến đây để tham dự chuyến du lịch tốt nghiệp. Sau khi tạm biệt bạn bè trên đảo, điểm dừng chân tiếp theo của anh ấy trùng hợp với Lý Tố Tố.

Đây quả thực là duyên phận. Lý Tố Tố thực sự ngạc nhiên khi biết tối nay cậu ta vẫn chưa tìm được chỗ ở.

Người trẻ thật tốt, không hề lo lắng việc phải ngủ ngoài đường vào ban đêm.

“Tôi chỉ đặt một phòng thôi,” Lý Tố Tố suy nghĩ một lúc rồi nói, "Cậu có thể đi cùng tôi xem chủ khách sạn còn phòng trống không. Nếu không..."

"Thì ngủ với Tiểu Tố sao?"

Lý Tố Tố liếc cậu ta một cái, cười nói: “Cậu đang mơ sao, cậu ngủ trong xe.”

Lương Yên mỉm cười: "Tiểu Tố, chị thật tốt bụng. Sau này tôi sẽ làm tài xế cho chị."

Thật tốt khi có một người bạn đồng hành trên hành trình. Lý Tố Tố đã lái xe bốn năm ngày liên tục, và giờ cuối cùng cô cũng có thể được thưởng thức phong cảnh từ ghế hành khách.

Ban đầu cô lo lắng rằng Lương Yên, với tư cách là một sinh viên đại học mới tốt nghiệp, sẽ gặp vấn đề với kỹ năng lái xe của mình, nhưng cậu ta đã lái xe khá ổn.

Điện thoại reo lên. Vẫn là tai mắt của Lý gia theo sau Phó tổng nghe ngóng tình hình: [Phó thái tử dạo này hình như trở thành một con người khác, lại đi du lịch, lần này kéo dài hơn cả lần trước.]

Trong lòng Lý Tố Tố chợt khuấy động: [Có biết lần trước anh ta đi đâu không?]

Đầu bên kia trả lời: [Tôi không biết, hình như là một bãi biển thì phải? Dù tôi ở gần văn phòng Phó tổng nhưng không có nghĩa là tôi có thể nắm được tất cả thông tin.]

Trong khoảnh khắc, trái tim cô tràn ngập một linh cảm mãnh liệt, nhưng trên đời làm sao có thể nhiều sự trùng hợp đến vậy được.

Trước khi cô kịp suy nghĩ sâu hơn, một lời mời kết bạn hiện lên trên điện thoại của mình. Ảnh đại diện là một vùng biển xinh đẹp được chụp một cách tình cờ và đó chính là người lạ lúc trước.

Lý Tố Tố thầm nghĩ, không thể nào.

Cốt truyện sao có thể cho phép nam chính tự ý chạy theo nữ phụ như vậy được?

Cô đang định kiểm tra xem người này có thực sự là Phó Tử Ân hay không thì đối phương gửi một tin nhắn: [Tại sao tôi lại bị xoá?]

Lý Tố Tố trả lời: [Tôi hoàn toàn không biết anh, anh là ai?]

Người đàn ông trả lời cô: [Tôi không thể nói. Bây giờ bạn đang ở miền Tây phải không? Tôi muốn gặp bạn.]

Ở phía bên kia điện thoại, Phó Tử Ân nhíu mày, nhìn đi nhìn lại bức ảnh được lưu trong danh sách bạn bè của mình.

Nó thật sự rất giống nhau. Anh xoa ngón tay lên đôi mắt đang cười của người phụ nữ trong ảnh và thầm nghĩ.

Giống như Lý Tố Tố của anh vậy, một đôi mắt trong trẻo và sáng long lanh.

Anh vội vàng đặt vé máy bay, gần như muốn ép đối phương tiết lộ tên, nhưng lại lo lắng người đó không phải là người mà anh nghĩ.

Phó Tử Ân luôn cảm thấy Lý Tố Tố vẫn chưa ch.ết. Ngày hôm đó anh nghe theo lời khuyên của bác sĩ tâm lý và chọn bãi biển gần mình nhất để thư giãn.

Anh ngắm nhìn khung cảnh hoàng hôn, mặt trời lặn tạo thành hình phản chiếu lấp lánh trên mặt biển, đẹp như một bức tranh sơn dầu.

Trước đây, Lý Tố Tố đã nhiều lần nói rằng cô ấy muốn đi biển cùng anh, nhưng anh vẫn luôn viện cớ rằng bận công việc. Anh không hiểu tại sao cô ấy này lại luôn muốn quấy rầy anh.

Cho đến khi ông Lý, dùng thỏa thuận gắn kết hai gia tộc buộc anh phải chấp nhận lời đề nghị kết hôn, lúc đó Phó Tử Ân cảm thấy chán ghét điều này vô cùng, vì mọi chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát.

Anh không ghét Lý Tố Tố, nhưng anh không có nhiều tình cảm với cô. Bị buộc phải hoàn thành một sự kiện lớn trong đời một cách vội vàng là nguồn gốc của sự oán giận từ Phó Tử Ân.

Nhưng cuộc sống hôn nhân có thực sự đau khổ đến vậy không?

Nhìn biển, anh suy nghĩ hồi lâu, trong đôi mắt không tập trung của anh hiện lên một bóng dáng quen thuộc.

Phó Tử Ân lúc ấy cảm thấy tim mình gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, theo bản năng cấp tốc đuổi theo, giống như con cá đang thoi thóp trên cạn lại nhìn thấy đại dương bao la.

Nhưng có quá nhiều người ở đó, trong nháy mắt cô ấy đã biến mất.

Khi đang bước đi trong tuyệt vọng, anh tìm thấy một tấm bưu thiếp hình cún con trên bãi biển với một dãy số viết trên đó.
 
Vào Vai Một Nữ Phụ Độc Ác, Tôi Đã Thức Tỉnh!
Chương 16: Chương 16



Bác sĩ tâm lý nhẹ nhàng nói: "Phó tiên sinh, mặc dù tôi không bận tâm việc anh bắt đầu một mối quan hệ mới bây giờ, nhưng nếu anh cho rằng chủ nhân của số điện thoại này có liên quan mật thiết với vợ anh, tại sao không thử xem?"

Phó Tử Ân nhìn vào màn hình điện thoại và tìm kiếm tài khoản dựa vào số điện thoại đó, ảnh hồ sơ là một chú mèo con với đôi mắt tròn đen láy.

Anh lẩm bẩm: “Tôi không muốn phát triển những mối quan hệ mới, tôi chỉ cảm thấy…”

…cảm thấy Lý Tố Tố chưa ch.ết.

Trong những năm qua, bác sĩ đã chứng kiến rất nhiều bệnh nhân không thể chấp nhận cái ch.ết của người thân. Cô trầm ngâm nói: "Phó tiên sinh, hãy thử xem."

Vì vậy, Phó Tử Ân đã thêm bạn số điện thoại ấy.

Lý Tố Tố hỏi: [Anh là ai, tại sao muốn gặp tôi? Nếu không nói rõ ràng, tôi sẽ xóa anh.]

Phó Tử Ân biết cô thật sự sẽ làm những gì cô nói, cân nhắc một lúc, anh chỉ có thể đáp: [Cô và vợ tôi trông rất giống nhau.]

Vợ chồng?

Lý Tố Tố khẽ mở to mắt. Cô gần như chắc chắn người này là Phó Tử Ân, nhưng Phó Tử Ân sao có thể nói cô là vợ của anh?

[Vợ của anh ở đâu?]

[Cô ấy giận tôi và cũng không muốn để ý đến tôi nữa.] Phó Tử Ân không muốn nói với cô rằng Lý Tố Tố đã ch.ết [Tôi muốn xin lỗi cô ấy, nếu tôi vẫn còn cơ hội này.]

Lý Tố Tố không biết liệu Phó Tử Ân có bao giờ xin lỗi người khác trong đời hay không.

Cô bối rối, vội vàng nói: [Tôi không phải là cô ấy.]

Đúng lúc, Lương Yên nói: "Tiểu Tố, chúng ta sắp đến nơi rồi."

May mắn thay, khách sạn còn có một căn phòng nhỏ, Lương Yên mím môi, mỉm cười với hai lúm đồng tiền trên má: "Không sao đâu, tôi thấy ổn."

Họ hẹn sẽ ăn tối cùng nhau và sau đó mỗi người trở về phòng của mình để cất hành lý.

Thể lực của Lý Tố Tố không tệ, cô không có bất kỳ triệu chứng say độ cao nào. Vết thương của cô đã bình phục hoàn toàn trong nửa tháng ở trên đảo, nhưng cô vẫn kiên quyết giấu kín bố việc mình đến vùng Tây Nam xa xôi.

Cho nên khi bố cô gọi điện hỏi thăm, Lý Tố Tố chỉ nói rằng cô định đi đâu đó để thư giãn.

"Được rồi." Bố Lý lo lắng trả lời: "Con hãy chú ý an toàn."

Ông vẫn có chút hoài nghi về những nước cờ nguy hiểm của con gái mình, bây giờ biết được Phó Tử Ân đang đi du lịch khắp nơi, ông sợ hai người sẽ gặp nhau.

Thư ký nhìn chủ tịch đang lo lắng, thận trọng nói: "Sếp Lý, bà Trần đang đợi ông ở bên ngoài..."

Bố Lý nói: “Tôi biết họ tới đây làm gì, chỉ cần viết 1 tấm séc 6 triệu là được”.

Chủ tịch Hà Trung ch.ết trong căn phòng trống đó với điều kiện là phải thu xếp thỏa đáng cho gia đình ông.

Bố Lý đồng ý.

Bữa tối là đặc sản ở đây. Rượu sữa ngựa và bánh lúa mạch vùng cao có vị hơi lạ, nhưng Lý Tố Tố không ngờ lại thấy nó ngọt ngào đến lạ.

Khả năng uống rượu của chàng trai trẻ thực sự không tốt, sau khi uống một ly, hai má cậu đỏ bừng. Cậu im lặng ngồi trên ghế sofa, một lúc sau mới nói với Lý Tố Tố: “Chị Tiểu Tố, chị thật xinh đẹp.”

Lý Tố Tố không khỏi bật cười: “Ừ, cậu cũng rất đẹp trai.”

Vì quá thẳng thắn và nói sự thật trong lúc say nên cô không phản đối những lời nói đó.

Lương Yên lợi dụng rượu nắm lấy tay cô và thấp giọng nói: "Chị có thể cho tôi một cơ hội theo đuổi chị không? Tôi sẽ trưởng thành mà."

Những người dân địa phương xung quanh không hiểu họ nói gì. Chủ quán trọ mỉm cười giải thích cho họ những gì Lương Yên đang nói, gây ra một loạt tiếng hoan hô trong quán.

Lý Tố Tố ngơ ngác nói: "Cậu say rồi, Lương Yên.”

“Không phải,” đôi mắt của Lương Yên rất sáng, giống như một con sói nhỏ đang nhìn con mồi của mình, “Chị Tiểu Tố, em thật sự thích chị.”

Trong tình huống náo nhiệt như vậy, Lý Tố Tố có chút lúng túng, rời khỏi bàn tay nóng bỏng của cậu, không hiểu sao lại nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng của Phó Tử Ân.

Tại sao chúng ta cứ mong đợi điều gì đó mà chúng ta biết là không thể?

Phó Tử Ân nói muốn tìm cô, vậy thì có ích gì.

Chỉ cần có Tạ Hiểu Thư ở bên cạnh, anh ta sẽ không có cách nào thoát khỏi số phận của mình. Ai trong thế giới này có thể chống lại sự sắp đặt của Tạo Hóa.

Nhưng cho dù là như vậy, cô cũng không thể đi ngược lại ý định thực sự của mình và nói với Lương Yên, đôi mắt cậu mờ đi rõ ràng: "Chúng ta có thể là bạn bè, phải không?"

Lương Yên gượng cười: "Được rồi, chị Tiểu Tố không thể đuổi tôi đi được."
 
Vào Vai Một Nữ Phụ Độc Ác, Tôi Đã Thức Tỉnh!
Chương 17: Chương 17



Trong hiệp hai, Lương Yên im lặng uống rượu và trông có vẻ chán nản sau khi bị Lý Tố Tố thẳng thừng từ chối.

Lý Tố Tố cảm thấy có chút có lỗi, nhưng tình yêu không thể ép buộc.

Cô đã theo đuổi Phó Tử Ân gần mười năm và cô hiểu rõ điều đó hơn bất kỳ ai khác.

Người quản lý khách sạn đưa bọn họ đi ăn tối chịu trách nhiệm lái xe, nhìn Lương Yên đang ngủ ngon lành ở ghế sau, mỉm cười nói: "Cậu thanh niên này không tệ, sao cô không cho cậu ta một cơ hội?"

Lý Tố Tố có chút xấu hổ: "Cậu ấy vẫn còn là một cậu bé."

“Cô trông cũng giống một cô bé mà” ông ấy mỉm cười nói, “Cô có người trong lòng nào không?”

Trên thực tế, bản thân Lý Tố Tố cũng không chắc liệu cô yêu Phó Tử Ân vì số phận của hai nhân vật trong cuốn tiểu thuyết theo cốt truyện, hay cô thực sự yêu anh từ cái nhìn đầu tiên khi anh chỉ mới mười lăm tuổi.

Cô mỉm cười và không trả lời.

Quản lý khách sạn trả lời cuộc điện thoại giữa chừng, hình như là có khách mới, Lý Tố Tố cũng hơi ngà ngà say nên giúp người quản lý đỡ Lương Yên về phòng rồi tự mình quay trở về phòng nghỉ ngơi.

Thật hiếm khi không bị đau đầu vào buổi sáng sau một đêm say. Khi thức dậy cô cảm thấy khá sảng khoái.

Căn phòng Lý Tố Tố chọn là căn phòng đắt nhất, vì khi cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng ban mai vàng rực rỡ, chiếu xuống những đỉnh núi phủ tuyết trùng điệp phía xa, chính là ngọn núi vàng mà cô mong chờ nhất trên đường đi.

Lúc đó, cô cảm thấy mình rất may mắn, sau khi rút lui kịp thời, vẫn còn thời gian để cứu vãn mọi thứ.

Ở khách sạn này không cung cấp bữa sáng cho khách du lịch. Cô muốn đi xuống tầng dưới và hỏi người quản lý giới thiệu về các nhà hàng gần đó. Vừa đến tầng một, cô đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc phát ra từ quầy lễ tân.

“Xin chào, tôi đã đặt phòng rồi. Tôi họ Phó.”

Tim gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, Lý Tố Tố không cần nhìn cũng nhận ra đó là giọng nói của Phó Tử Ân!

Cô cứng người và cẩn thận bước lên lầu mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào cho đến khi về phòng và đóng cửa lại.

Số điện thoại đó thực sự là của Phó Tử Ân!

Khách sạn này được coi là tốt nhất ở phía Tây Nam, gần các danh lam thắng cảnh, lẽ ra cô nên nghĩ rằng Phó Tử Ân nhất định sẽ dừng chân và nghỉ tại đây nếu anh ta đến.

Phó Tử Ân nhìn những bậc thang vừa cao lại vừa dốc, có chút choáng váng trong giây lát.

Anh biết nơi này không thể so sánh với đất liền, nhưng anh không ngờ rằng ngay cả nhà trọ đắt tiền nhất trông cũng nguy hiểm, cả cầu thang phát ra tiếng cọt kẹt khi anh bắt đầu bước lên vì trọng lượng cơ thể. (Tử Ân vốn dĩ là người có ngoại hình cao lớn)

Người quản lý khách sạn mỉm cười ân cần: “Hai ngày trước có một khách hàng cũng đã rất kinh ngạc, nhưng cân nặng của anh ta cũng ngang bằng với anh. Không sao cả đâu, chỉ cần anh không nhảy trên đó thì không có nguy cơ bị ngã.”

Dù sao đây cũng là một nơi xa lạ, Phó Tử Ân không nói nhiều, ôm hành lý gật đầu đi lên.

Khi đang tìm phòng, anh nhìn thấy một thanh niên cao lớn đang đứng cạnh phòng mình gõ cửa, ánh mắt họ gặp nhau và khẽ gật đầu chào hỏi.

Đây hẳn là chàng trai trẻ mà ông chủ đang nói đến.

Phó Tử Ân lấy thẻ phòng ra mở cửa, liền nghe thấy thanh niên ở bên cạnh lo lắng kêu lên: “Chị Tiểu Tố, chị ổn chứ? Mở cửa được không, tôi muốn gặp chị. Hôm qua uống nhiều quá nên chị thấy không khỏe à? Chị muốn ăn sáng chứ?"

Tiểu Tố?

Có lẽ chỉ là biệt danh giống nhau thôi.

Nhớ lại những chuyện xảy ra ở M.L.Z.L., Phó Tử Ân lắc đầu... Mở cửa vào phòng và gửi tin nhắn cho cô gái có ngoại hình giống Lý Tố Tố.

[Tôi không có ý mạo phạm. Vợ tôi từng nói với tôi rằng cô ấy thích cảnh biển còn tôi thì thích ngắm núi. Tôi thực sự rất nhớ cô ấy, nên bây giờ tôi mới ở đây.]
 
Vào Vai Một Nữ Phụ Độc Ác, Tôi Đã Thức Tỉnh!
Chương 18: Chương 18



Tất nhiên Lý Tố Tố biết rằng anh đang đuổi theo cô, nhưng Lương Yên ở ngoài cửa cứ hét lên điều gì đó khác.

Khi nghe thấy tiếng giày da của người bên ngoài dường như đã vào phòng, cô thở phào nhẹ nhõm, điện thoại vang lên thông báo tin nhắn.

Lý Tố Tố thậm chí còn không có thời gian để xem ai đã gửi nó, cô mở chốt và hé cửa để Lương Yên vào.

Cậu ấy cũng có ý tốt, cô cũng không trách cậu vì hành xử như vừa rồi, chỉ có thể thở dài: “Tôi phải đi.”

Lương Yên biết cô đã đặt trước căn phòng VIP này ba ngày trước nên cậu vô cùng ngạc nhiên: "Chị đi đâu?"

“Có một người mà tôi đã đắc tội vừa đến và đặt phòng ở khách sạn này,” Lý Tố Tố suy nghĩ một lúc rồi kiếm cớ “Tôi phải nhanh chóng rời đi, nếu không hắn ta sẽ trông thấy tôi.”

Lương Yên ngay lập tức tưởng tượng ra một câu chuyện đáng sợ và lo lắng nói: "Vậy tôi sẽ đi cùng với chị và tôi sẽ bảo vệ chị."

Trong phòng có rất nhiều hành lý, khó có thể rời đi mà không có động tĩnh gì, Lý Tố Tố không từ chối: “Vậy chút tôi sẽ trả tiền phòng cho cậu.”

Cô nhanh chóng mua vé máy bay, Lương Yên thì trở về phòng để thu dọn hành lý, lúc này cô mới có thời gian đọc tin nhắn.

Lý Tố Tố không biết phải trả lời thế nào... cô mím môi.

[Miền Tây Nam thật đẹp, chúc cô vui vẻ.]

Diễn biến mọi chuyện khác xa với những gì cô mong đợi. Cô vốn tưởng rằng sau khi cô rời đi, Phó Tử Ân cùng nữ chính sẽ sống một cuộc sống êm đềm và tốt đẹp. Nhưng nhìn vào thực trạng lúc này, chẳng lẽ cô sẽ phải chạy trốn Phó Tử Ân cả đời thế này hay sao?

Điều này là không thể.

Lý Tố Tố dứt khoát chặn số của anh ta và rời khỏi Tây Nam mà không ngoảnh lại.

Sau khi Phó Tử Ân phát hiện ra mình đã bị chặn, anh ấy cũng không cố gắng thêm lại số điện thoại đó nữa.

Anh thấy rằng mình đã quá tập trung vào việc đặt cảm giác tội lỗi và tình cảm của anh dành cho Lý Tố Tố lên một người hoàn toàn xa lạ và thậm chí chưa từng gặp là một điều hết sức phi lý.

Ngoài cửa sổ, dãy núi phủ tuyết trải dài, Phó Tử Ân cảm thấy mắt mình nóng rực khi nhìn mặt trời leo l*n đ*nh núi, vẽ nên những vệt vàng trắng sáng đan xen rực rỡ.

Nhưng anh lại cứng đầu nhìn chằm chằm vào nơi đó, không muốn rời mắt.

Lý Tố Tố được chôn cất một tháng trước. Từ không tin đến dần dần chấp nhận, Phó Tử Ân bắt đầu hiểu ý nghĩa của cảm giác tuyệt vọng.

Đây là hình phạt nặng nề nhất mà ông Trời ban cho anh.

Trừng phạt vì suốt những năm tháng qua, anh chưa từng một lần để tâm đến những người xung quanh.

Người quản lý khách sạn này rất có trách nhiệm, khi thấy Phó Tử Ân đi du lịch một mình, ông ta nhiệt tình giới thiệu cho anh nhiều địa điểm đáng tham quan ở đây.

Những lá cờ cầu nguyện rực rỡ của vùng Tây Tạng tung bay trong gió. Anh quỳ trước Đức Phật.

Lạt ma hỏi mong muốn của anh là gì.

Phó Tử Ân nói: “Người con yêu vì con mà ch.ết, con thấy có lỗi với cô ấy.”

Ánh mắt từ bi, Lạt ma nói với Phó Tử Ân rằng hãy đặt mong ước của con vào bánh xe, Quay một vòng tượng trưng như lời cầu nguyện cho người trong lòng mình.

Ngày hôm đó, tiếng chuông buổi sáng rồi lại tiếng trống buổi tối vang lên, mặt trời mọc rồi lặn, trong hội trường người người đến rồi đi… Phó Tử Ân cụp mắt xuống và bắt đầu xoay bánh xe cầu nguyện.

Anh cầu nguyện Lý Tố Tố sẽ được hạnh phúc, đồng thời cũng cầu nguyện cho bản thân, rằng anh có thể gặp lại cô ở kiếp sau.

Bác sĩ tâm lý hỏi Phó Tử Ân: "Anh có nghĩ rằng anh đã thực sự chấp nhận buông bỏ? Phó tiên sinh, nếu anh cần bất cứ điều gì, xin vui lòng liên hệ với tôi bất cứ lúc nào. Tôi sẽ tiến hành kiểm tra chi tiết hơn cho anh."

Phó Tử Ân lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh hơn trước rất nhiều.

“Tôi không thể tiếp tục suy sụp như vậy được,” anh mỉm cười “Chỉ có tích lũy nhiều phước lành hơn, tôi mới có thể gặp được cô ấy sớm hơn.”

"Tôi vẫn nhớ cô ấy rất nhiều… và hy vọng... thỉnh thoảng cô ấy có thể đến gặp tôi trong giấc mơ"
 
Vào Vai Một Nữ Phụ Độc Ác, Tôi Đã Thức Tỉnh!
Chương 19: Chương 19



Điều đầu tiên Lý Tố Tố làm khi cô trở về nhà là hỏi bố xem ông đã thu xếp ổn thoả cho người của Hà Trung chưa, cô cảm thấy nhẹ nhõm sau khi bố khẳng định mọi chuyện đều đã hoàn tất.

Từ tai mắt của Lý gia, cô biết được rằng Phó Tử Ân đã trở lại công ty. Chắc chắn bây giờ anh ấy đã gặp lại Tạ Hiểu Thư rồi phải không?

Chuyện tình của hai nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết giờ là lúc bắt đầu, Phó Tử Ân cũng sẽ chuyển sự chú ý của anh ta khỏi Lý Tố Tố nhanh thôi.

Đáng lẽ cô nên thở phào nhẹ nhõm, nhưng Lý Tố Tố lại thở dài.

Trước đây, Lý Tố Tố vẫn còn một chút kỳ vọng mong manh vào tình yêu, nhưng bây giờ cô thực sự không có thời gian để suy nghĩ về điều đó.

Cô chỉ hy vọng công việc kinh doanh của gia đình mình sẽ không trở thành nạn nhân trong câu truyện của họ.

Ông Lý nhìn con gái, vẻ mặt buồn bã: “Con không thể cứ trốn ở nhà cả đời thế này được. Nếu một ngày nào đó Phó Tử Ân nhận ra và kiểm tra giấy đăng ký kết hôn, cậu ta sẽ biết chuyện con chưa ch.ết.”

Lý Tố Tố nói: "Chỉ cần thực hiện từng bước một."

Chúng ta có thực sự phải trốn ra nước ngoài hay không?

Dù đã rất cẩn trọng, nhưng người mà Lý Tố Tố không đề phòng nhất lại chính là Tạ Hiểu Thư.

Trên đường về nhà, cô không kiềm chế được nên đã rẽ vào một cửa tiệm mua một chiếc bánh vì cảm thấy rất thèm, đôi mắt cô trợn tròn ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt trong sáng và điềm tĩnh của người bán hàng…

Không phải Tạ Hiểu Thư đang làm trong tập đoàn Phó hay sao?

Lý Tố Tố nghĩ đến hoàn cảnh cơ cực của Tạ Hiểu Thư và ngay lập tức hiểu ra rằng cô ta đang làm việc bán thời gian vào cuối tuần. Lúc này Tố Tố chỉ có thể hạ giọng và đeo mặt nạ, giả vờ như mình chỉ là người qua đường.

"Thưa quý khách, bánh của cô..."

Chỉ trong chớp mắt, chiếc bánh kem hạt dẻ trên tay cô gái rơi xuống đất, môi run run, mắt đỏ hoe, có vẻ như cô ta sắp rơi nước mắt.

"Phó, Phó phu nhân..." Cô ấy vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, lao tới ôm lấy cánh tay Lý Tố Tố, "Phu nhân, chị vẫn còn sống!!!"

Sự ồn ào khiến người quản lý tiệm bánh bước ra và trông thấy Tạ Hiểu Thư đã làm hỏng bánh của khách hàng, còn đang nói nhảm, ông ta lập tức cau mày: “Tạ Hiểu Thư, nếu không làm được thì c.út khỏi đây. Sao cô lại làm phiền khách hàng?"

Lý Tố Tố thấy cô gái giật mình lúng túng, rụt rè buông tay. Tố Tố không đành lòng nói: “Chỉ là một chiếc bánh thôi, đừng mắng cô ấy, không sao đâu.”

Đôi mắt của Tạ Hiểu Thư sáng lên, gò má đẫm lệ trông thật đáng thương: “Phó phu nhân, xin đợi tôi.”

Lý Tố Tố biết mình không thể giấu được nữa, đành phải nói: "Được rồi, không sao, cô đi làm việc của mình trước đi."

Tạ Hiểu Thư không có ý định tiếp tục công việc, cô cởi tạp dề ra và nói với sếp: "Chào ông, ông vui lòng thanh toán lương những ngày công trước đây của tôi. Tôi sẽ không đến đây nữa."

Lý Tố Tố hơi ngạc nhiên.

Họ tìm đến một quán cà phê yên tĩnh, trên mặt Tạ Hiểu Thư vẫn còn nước mắt, nhỏ giọng nói: “Trước đây tôi nghe nói phu nhân đã xảy ra chuyện. Tôi thực sự xin lỗi… Chủ tịch Trần hôm đó đã khiến chị bị thương nặng, tôi chỉ muốn đến gặp chị và bày tỏ lòng mình. Nhưng không ngờ sau đó lại nghe tin chị xảy ra chuyện…”

Xem ra chỉ cần không có sự xuất hiện của Phó Tử Ân, thì trông hai người phụ nữ ấy vẫn rất bình thường.

Nghĩ tới việc ngay cả Tạ Hiểu Thư dù thân là nữ chính, nhưng cũng không có quyền quyết định mình yêu ai hay ở bên ai, Lý Tố Tố thở dài.

“Đừng gọi tôi là Phó phu nhân,” cô nhẹ nhàng nói, “Tôi và Phó Tử Ân sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn.”

Tạ Hiểu Thư đột nhiên ngẩng đầu, sửng sốt: “Không, không, Phó phu nhân, tôi và Phó tiên sinh thật sự không có gì cả! Tôi không biết, cũng không hiểu tại sao, mỗi lần Phó tiên sinh ở bên cạnh tôi, anh ấy đều trở nên rất kỳ lạ.”

Lý Tố Tố trầm ngâm suy nghĩ.

Không hiểu tại sao mà dường như quỹ đạo hành vi của Tạ Hiểu Thư và Phó Tử Ân đều thay đổi vì sự thay đổi của cô?

Đây là chuyện tốt hay chuyện xấu cũng chưa biết được, nhìn cô gái cúi đầu khiêm tốn trước mặt, Lý Tố Tố an ủi cô: "Không phải lỗi của cô đâu."

"Tôi theo đuổi Phó Tử Ân gần mười năm, anh ấy vẫn không chịu nhìn tôi lấy một lần, chỉ là… tôi thật sự đã mệt mỏi rồi."
 
Back
Top Bottom