Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Vâng, Thưa Nhị Gia (Hoàn) ( Truyện Reup)

Vâng, Thưa Nhị Gia (Hoàn) ( Truyện Reup)
C30


Đại phu nhân phải thu xếp công việc cho ngày mừng thọ lão thái thái, thỉnh an xong liền rời đi.Lục tục có vài người tới nói chuyện với lão thái thái, nhưng không hề nhắc đến chuyện thành thân của Nhị gia, Dư An ngồi một lát sau đó đi tìm Vương ma ma.Vương ma ma chuyên hầu hạ lão thái thái ra ngoài, nếu lão thái thái không ra cửa thì bà ấy cũng không có việc gì làm, bình thường hay ở bên dưới hành lang may vá chút đồ với các ma ma khác.Hôm nay Dư An tới tìm Vương ma ma là muốn nhờ Vương ma ma khi nào về nhà thì mua giúp nàng cuộn vải.

Tất cả vật dụng trong phủ như son phấn đều được chia phần nhất định, nếu thiếu chỉ có thể gửi tiền nhờ người ra phủ mua hộ."

Không phải mấy hôm trước lão thái thái mới đưa ngươi mấy cuộn gấm Tô Châu sao, dùng hết rồi?"

Vương ma ma phủi sợi chỉ trên người, "Gấm Tô Châu ngoài kia dù có bạc cũng không dễ mua đâu."

Dư An nói một cuộn thêu túi tiền cho Nhị gia, còn lại đều đã có dự định dùng, "Ma ma, ta mua làm đâu y, dùng vải lụa thì tốt rồi."

"Ngươi thật biết cách biểu hiện hiền dịu cho Nhị gia xem, nam nhân thích nhất kiểu này," Vương ma ma híp mắt cười, lại từ tốn nói, "Nhân lúc trước khi Nhị gia cưới chính phòng, bắt lấy trái tim Nhị gia, sau này Nhị gia mới nhớ đến ngươi."

"Ma ma, Nhị gia sắp thành thân thật sao?"

Dư An rầu rĩ hỏi."

Trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, chuyện này sao giả được," Vương ma ma nói, "Ngươi cũng nghe ngóng được từ trong phòng lão thái thái rồi còn gì."

Dư An không nói lời nào nữa, gục đầu xoắn ống tay áo.Vương ma ma vỗ bả vai Dư An: "Ngươi cũng đừng ủ rũ, Nhị gia cưới thê cùng lắm thì không thường xuyên tới phòng ngươi, ta làm nửa chủ tử, muốn ăn sơn hào hải vị hay muốn mặc tơ lụa lăng la (tơ lụa thuộc hàng tứ phẩm) đều tùy ý ta, tính ra nhàn rỗi lắm nhé.

Ngươi nhìn Thẩm di nương đi, hôm nay ngắm hoa, ngày mai xem kịch, cuộc sống có khác gì thần tiên không."

Nàng không cần làm thần tiên, cũng không cần ăn sơn hào hải vị hay mặc tơ lụa lăng la, nàng chỉ muốn mỗi ngày nhìn thấy Nhị gia, hầu hạ Nhị gia thôi.Hôm trước nghe lão thái thái nói Nhị gia sắp đón dâu, Dư An đau khổ nhưng không khóc.

Bây giờ ma ma thản nhiên nói ra, Dư An lại cảm thấy tủi thân, viền mắt ửng đỏ."

Ấy, sao lại khóc?"

Vương ma ma hoảng hốt, vội vàng lấy ra khăn tay, "Mau lau đi."

"Cảm ơn ma ma."

Dư An hít hít mũi, cầm khăn tay thấm nước mắt.Vương ma ma vốn không để bụng chuyện tiểu nha đầu này buồn bã.Trước kia nàng là nữ nhân duy nhất bên người Nhị gia, cái gì tốt cũng chỉ có một mình nàng hưởng.

Hiện giờ có người tới tranh giành với nàng, thân phận còn cao hơn nàng, đương nhiên khó tránh khỏi uất ức.Thế nhưng giờ bà nhìn lại thì có vẻ không giống như bà từng nghĩ.Vương ma ma nghi ngờ, chọc chọc ngực Dư An: "Ngươi thích Nhị gia rồi?"

"Ma ma, ngươi linh tinh, nói bậy bạ, cái, cái gì đấy?"

Lời này như chọc vào chỗ nào đó trong lòng, Dư An tức khắc luống cuống chân tay, phản ứng chậm chạp.Hoá ra nha đầu này còn chưa biết tiếng lòng mình.Vương ma ma lắc đầu, "Ngươi nghe ta nói, ngươi không muốn Nhị gia thành thân đúng không.

Vừa nghĩ đến hắn dùng bữa với Nhị nãi nãi, ngủ trên một chiếc giường liền bực bội khó chịu, không muốn ăn uống, nghĩ mãi về Nhị gia chỉ đối tốt với một mình ngươi?"

Sao ma ma biết trong đầu nàng nghĩ gì...Thì ra đây là thích Nhị gia, lòng mến mộ của một cô nương đối với một nam tử.Nàng thích Nhị gia cũng chẳng có tác dụng gì, Nhị gia vẫn sẽ cưới Nhị nãi nãi.Dư An rưng rưng nước mắt nhìn Vương ma ma: "Ma ma, ta phải làm sao đây?"

"Còn có thể làm gì, cất cái suy nghĩ đó đi," Vương ma ma không nhịn được nhắc mãi, "Ngươi nói sao ngươi ngốc thế, xuất thân của chúng ta lên làm nửa chủ tử đã phải cám ơn phần mộ tổ tiên trên trời cao phù hộ rồi, lấy thân mình hầu hạ Nhị gia vui vẻ, mặc vàng đeo bạc là được rồi, hà tất giao luôn cả lòng mình ra."

"Ta cũng không muốn mà..."

Dư An buồn tủi, nàng cũng đâu hay trái tim nó tự chạy đến trên người Nhị gia lúc nào.Đều tại Nhị gia đối xử tốt với nàng quá."

Ta thấy ngươi khờ quá, không biết tính toán cho bản thân," Vương ma ma thở dài, thấy vẻ mặt nàng buồn bã và tràn đầy tin tưởng, đau lòng nói, "Ngươi phải sớm hết thích Nhị gia để tránh cho sau này đau lòng, nếu thật sự không làm được, ngươi cứ nửa thật nửa đùa thẳng thắn với Nhị gia, Nhị gia thích nghe, vui vẻ thì ngươi muốn gì Nhị gia cũng cho."

"Nhưng ngươi nhớ kỹ không được hèn mọn đáng thương cầu xin Nhị gia," Vương ma ma dặn nhỏ, "Việc này không khác gì khi đi mua đồ, giá thấp, hắn sẽ không biết quý trọng, càng khó đến tay càng nhớ mãi không quên."

"Làm vậy Nhị gia sẽ vui vẻ sao?"

Dư An không yên tâm hỏi.Vương ma ma trợn trắng mắt: "Tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu như ngươi nói thích một nam nhân, nam nhân đó có khả năng không vui sao?

Tuy nói Nhị gia không hành xử giống theo lẽ thường, tóm lại vẫn là một nam nhân hàng thật giá thật đó."

Dư An cảm thấy ma ma nói rất đúng, thế nhưng nàng không làm được cái nào cả.Bây giờ phải làm thế nào mới không đặt tâm trí lên người Nhị gia đây.Nhìn, dáng vẻ Nhị gia nổi bật hơn người, tinh thông thi thư, chưa đến hai mươi tuổi đã tiếp quản hiệu thuốc, trông khắp thành đô cũng không tìm được mấy nam tử như vậy.

Hơn nữa Nhị gia còn rất tốt với nàng nữa.Không thu lòng mình về, Dư An cũng không muốn nửa thật nửa giả để được Nhị gia ban thưởng.Làm thế không chỉ vấy bẩn lòng mình mà còn phụ lòng tốt của Nhị gia đối với nàng.*"Muốn nói gì với ta?"

Tuân Quan Lan hỏi.Dư An há miệng lại nói không lên lời, vừa vui vừa buồn ôm lấy Nhị gia, cọ cọ người Nhị gia.Nàng thích một người xuất sắc, nhưng nàng không xứng đôi."

Nhị gia, buổi trưa ta không đi thư phòng với ngươi có được không?

Ta buồn ngủ quá."

Tiểu nha đầu muốn nói lại thôi, nghĩ nói cái này chưa đủ để nói thành việc nhỏ.Tuân Quan Lan buồn cười cốc trán tiểu nha đầu: "Đi ngủ đi, tỉnh dậy hẵng đi."

"Cảm ơn Nhị gia."

Dư An nằm trên giường, xoa xoa mặt mình.Không được tiếp tục thường xuyên ở cạnh Nhị gia, nếu không sẽ không nhịn được thổ lộ, Nhị gia thế nào cũng xem thường nàng.Aiz.Nàng nhớ Nhị gia quá.===========Dư An: Ta tự bế.Nhị gia: Vương ma ma ngươi nói bừa cái gì đấy???

Tin ta cho ngươi cuốn gói ngay lập tức không hả?3 chương đếm ngược.
 
Vâng, Thưa Nhị Gia (Hoàn) ( Truyện Reup)
C31


Nhìn sắc trời sẩm tối, tỳ nữ bước chân nhẹ nhàng vào phòng: "Di nương, đã đến giờ Dậu, bưng đồ ăn lên không ạ?"

Dư An uể oải gật đầu: "Bưng lên đi."

Buổi chiều Nhị gia sai người tới nói chiều tối phải dùng bữa với Đại phu nhân, không cần chờ hắn.Nhị gia không có ở đây, dường như những món ăn này cũng chẳng có mùi vị gì.

Dư An đơm cơm ăn, khuôn mặt buồn thiu ăn nửa chén cơm rồi sai người bưng xuống.Buổi trưa lúc Tuân Quan Lan đang ở trong thư phòng nhận được truyền lời của tỳ nữ, Tuân Đại phu nhân hỏi bữa tối cùng dùng bữa được không.

Hắn đồng ý.Phòng của Tuân Đại phu nhân ở phía Tây Bắc trong Tuân phủ, đình viện yên tĩnh, phòng ở bày biện nhã nhặn tinh tế, rất nhiều đồ cổ bức họa nổi tiếng.Trên bàn tròn vàng đã bưng lên năm đĩa món ăn và một bầu rượu nóng.Tuân Đại phu nhân cho thị nữ lui ra, tự mình cầm bầu rót rượu, nói: "Ngày thường mọi người ai cũng bận, hiếm khi rảnh rỗi ngồi xuống cùng ăn một bữa, uống vài chén rượu."

"Quán xuyến việc nhà khó hơn trông coi hiệu thuốc, nhi tử sợ làm lỡ giờ giấc nghỉ ngơi của mẫu thân."

Tuân Quan Lan nhận chén rượu, uống một ngụm.Những lời này cũng không có ý nịnh nọt, ban ngày hắn đi hiệu thuốc, chiều tối trở về thảnh thơi, còn Tuân Đại phu nhân tất bật từ sáng sớm tới đêm muộn, lo liệu chuyện tức phụ bà tử nối liền không dứt.Tuân Đại phu nhân cười cười: "Ta bận rộn thêm vài năm nữa, đợi ngươi cưới vợ, gánh vác trên người ta cũng có người tiếp quản."

Tuân Đại phu nhân gặp mặt nhi tử ăn riêng cũng không phải vì nổi hứng nhất thời.

Nàng có tính toán của mình.Đầu tiên đúng là đã lâu không nói chuyện nghiêm túc với nhi tử, thứ hai là nói qua một chút việc lão thái thái đề cập tới chuyện thành thân, hỏi xem ý tứ hắn thế nào."

Thanh niên gia đình bình thường lấy vợ thành gia lập nghiệp, chúng ta thấy ngươi dốc lòng vì hiệu thuốc, không để ý đến chuyện này nên cũng tạm thời không nhắc tới.

Bây giờ lão thái thái đã có tuổi, bắt đầu lo nghĩ nhiều.

Trong lòng ngươi có dự định gì không ngại nói với nương."

Tuân Quan Lan không bất ngờ khi Tuân Đại phu nhân tìm hắn trao đổi, hắn tới, cũng vì có việc muốn nhờ Tuân Đại phu nhân."

Mẫu thân, sang năm ta định cưới Dư An làm vợ.

Mẫu thân đừng vội ngạc nhiên," Tuân Quan Lan không nhanh không chậm, giọng nói trầm ổn, "Ta biết xuất thân của nàng bình thường, nhưng trừ bỏ việc này thì không có chỗ nào nàng so ra kém những tiểu thư khuê các khác.

Ta muốn cưới người ta thích, không liên quan đến danh dự lợi ích."

Một lúc lâu sau Tuân Đại phu nhân vẫn không nói nên lời.Không ai hiểu con bằng mẹ, đứa con trai này của bà tuy ít nói, trước nay chưa từng nghe hắn thổ lộ tâm tình, nhưng để ý chút, hắn luôn quan tâm mọi chuyện trong nhà.Hắn cũng không giống phụ thân hắn hành động theo cảm tính, dễ mủi lòng, hắn sáng suốt quyết đoán từ nhỏ, nói một không hai, bất luận chủ ý gì cũng phải suy xét cặn kẽ.Sao vừa nghe hắn yêu thích một cô nương, lại còn nói tốt về nàng ta, Tuân Đại phu nhân bỗng nhiên ghen tị, rồi lại mừng rỡ.Tuân gia đã đủ giàu sang phú quý, không cần phải dựa vào quan hệ thông gia để trèo lên cao.

Bây giờ con trai nàng tìm được người mình thích, muốn cưới hỏi cô nương nhà người ta đàng hoàng, làm mẫu thân sao có thể không vui cho được.Nhưng hắn cũng thật dám nói.Cái gì mà Dư An ngoài xuất thân thì không hề kém cạnh tiểu thư khuê các?

Tuy nàng chưa từng xem xét cẩn thận Dư An, nhưng chọn bừa một cái cũng biết ít nhất thì tiểu cô nương kia không có khí thế và hào phóng của các chi nữ trâm anh thế gia.Hôm nay coi như được mở mang tầm mắt tình nhân trong mắt tựa Tây Thi là thế nào.Tuân Đại phu nhân nghĩ, nhoẻn miệng cười, lắc đầu nói: "Quan Lan, ngươi thuyết phục được nương là một chuyện, nếu lão thái thái không gật đầu, cuộc hôn nhân này không ai làm chủ được."

"Ta biết, vậy nên ta mới muốn nhờ mẫu thân giúp ta một tay."

"Ngươi nói nhờ việc gì đã?"

Tuân Quan Lan nói: "Đợi sau ngày mừng thọ lão thái thái, ta sẽ bảo Dư An qua đây học mẫu thân, mong mẫu thân dạy nàng cách quản lý gia đình."

Nhìn người đầu tiên phải xem tài năng và bản lĩnh, sau đó mới đến xuất thân và tướng mạo.Nhiều năm nay, Tuân Đại phu nhân dùng người luôn theo thứ tự này.

Đây cũng là điều mà năm đó lão bà nàng, lão thái thái dạy cho nàng.Dù Dư An không xuất thân giàu sang, nhưng nàng biết đọc sách viết chữ, thu xếp việc nhà, lại hợp ý Quan Lan, đến lúc đó mặc cho lão thái thái mới đầu không đồng ý, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng thì gật đầu chỉ là chuyện sớm muộn.Một chiêu này của Quan Lan có thể nói không có tý sơ hở nào."

Ngươi chắc chắn trong vòng một năm nàng học xong?"

Tuân Đại phu nhân hỏi.Tuân Quan Lan không cần nghĩ ngợi: "Đúng vậy."

Vì gả cho hắn, tiểu nha đầu nhất định sẽ chăm chỉ chịu khó học hành, giống như nàng học chữ hay như viết chữ vậy.Tuân Đại phu nhân nhớ Dư An đến phòng hắn chưa được bao lâu, sao hắn đã tin tưởng nàng ta đến thế?Tuân Đại phu nhân nhìn hắn, đột nhiên hỏi: "Từ khi nào ngươi bắt đầu lo lót đường đi cho nha đầu này?"

Tuân Quan Lan ho khẽ: "Từ lúc nâng nàng làm di nương."

Từ khi nâng tiểu nha đầu làm di nương, dạy nàng đọc văn viết chữ, nhờ Tuân Đại nãi nãi dạy nàng quản lý nhà cửa, mỗi một bước đi đều nằm trong kế hoạch của hắn.Thật ra còn có một bước cuối cùng Tuân Quan Lan chưa nói ra."

Ngươi người này, lòng dạ sâu đến mức nương không nhìn rõ được," Tuân Đại phu nhân bất đắc dĩ vỗ trán cười cười, "Lão thái thái để tâm chuyện thành thân cho ngươi, một năm này ngươi không nghị thân cũng không được, phải nghĩ ra cái lý do."

Tuân Quan Lan nghĩ ngợi một lát: "Ngày mai Tịnh An sư thái tới chúc thọ tổ mẫu, ta lén nhờ nàng tính bát tự, bảo nàng nói sang năm ta không thích hợp nghị thân."

Biện pháp này quá tuyệt vời.Tuân Đại phu nhân chọc ghẹo: "Đến việc này cũng tính toán xong cả rồi?"

"Thức ăn sắp nguội, mẫu thân mau ăn đi."

Hỏi một đằng Tuân Quan Lan trả lời một nẻo."

Hiếm khi thấy ngươi ngượng ngùng."

Tuân Đại phu nhân cười to."..."...Giờ Tuất Tuân Quan Lan mới trở lại phòng.Dư An ôm quyển sách ngồi bên cạnh bàn chờ, mất hồn mất vía.

Lúc này thấy Nhị gia trở về, vội vàng gọi nước ấm cho Nhị gia tắm gội.Hôm nay bị mẫu thân cười chê một canh giờ vì tiểu nha đầu.Đặt ở trước kia thì việc này chưa từng xảy ra.

Trước giờ chỉ có hắn làm người ta hổ thẹn.Tuân Quan Lan véo đau má tiểu nha đầu, khóe môi mỉm cười.Tóm lại không phải một cọc làm ăn lỗ vốn.Sao Nhị gia tự dưng véo mặt nàng, còn mạnh tay nữa chứ."

Nhị gia, ngươi uống say sao?"

Dư An thử hỏi, nàng ngửi thấy mùi rượu trên người Nhị gia."

Ngươi nói xem?"

Tuân Quan Lan hỏi lại.Ừm, hình như Nhị gia hơi say thật.Dư An đỡ Nhị gia nằm lên giường, xoay người tắt nến, bò lên trên người Nhị gia, chui vào trong ngực Nhị gia.Tuân Quan Lan nhắm mắt vỗ vỗ lưng tiểu nha đầu: "Ngủ đi."

"Nhị gia ngủ ngon."

Bóng tối tựa sương mờ bao phủ giường chiếu, màn đêm êm ái.

Cũng không có tiếng động gì, bốn phía trang nhã lịch sự.Dư An lẳng lặng lắng nghe hơi thở đều đặn và tiếng tim đập ổn định của Nhị gia, đôi mắt nhắm lại rồi mở ra, mãi không ngủ được.Nàng có tâm sự, giống như có cục đá to chặn ngang người, vừa nặng vừa áp lực lại bực bội, nếu không nói ra thì cả đêm nay cũng không chợp mắt được.Dư An hơi dịch người từ trong ngực Nhị gia, cong đầu gối cọ cọ lên phía trên, đối mặt với Nhị gia.Nói cho Nhị gia đi, nói ra là có thể ngủ rồi.

Nếu sắc mặt Nhị gia biểu lộ vẻ châm chọc, nói nàng thấp kém không xứng, vậy nàng cứ giả bộ mơ thấy ác mộng là được.Dư An hít sâu một hơi."

Nhị gia, ngươi ngủ chưa?" giọng nhỏ nhí hỏi.Tuân Quan Lan không uống say, Tuân Đại phu nhân và hắn uống rượu trái cây, "Không ngủ được?"

Dư An hoảng loạn, bình tĩnh trở lại, "Nhị gia...

Ta muốn nói với ngươi một chuyện, nói xong ta sẽ đi ngủ ngay."

"Ừ."

"Vậy, vậy Nhị gia ngươi dù nghe được cái gì cũng đừng châm chọc ta được không?

Nhị gia cứ coi như ngủ mơ nhé."

"Được."

Dư An dũng cảm nhìn vào đôi mắt Nhị gia, hít thở khe khẽ, cuộn tròn co mình, "Ta, ta thích Nhị gia, không phải loại thích của hạ nhân đối với chủ tử, là loại thích của một cô nương đối với một nam tử."

Nói xong nhắm tịt mắt lại.Trong màn yên ắng.Đột nhiên vang lên một tiếng cười khẽ.Dư An mấy lần định bật khóc, Nhị gia xấu lắm, đã nói không được cười nàng rồi mà.Tuân Quan Lan không nghĩ tới lúc này được nghe tiểu nha đầu thẳng thắn bày tỏ.Trước đó hắn muốn nghe nàng nói, nghĩ rằng nghe thấy chắc hẳn sung sướng lắm.

Nhưng hôm nay hắn và mẫu thân nhắc tới chuyện thành thân của bọn họ, sự sung sướng này cũng vơi đi một ít.Ôm tiểu nha đầu vào lòng, hôn lên đôi mắt nàng: "Ta biết rồi, ngủ đi."

Hình như vừa rồi không phải Nhị gia cười chê nàng?Dư An mở hé đôi mắt, thấy rõ vẻ mặt Nhị gia không có chán ghét, lúc này mới mở to mắt.Nhị gia không nghe rõ sao?"

Nhị gia, ta nói ta thích ngươi."

Lúc không chịu nói một câu cũng không được nghe, lúc bằng lòng nói thì nói một lần cũng không thấy đủ.Tuân Quan Lan vỗ mông tiểu nha đầu: "Ta đã nghe rõ, ngươi nói thích ta."

"Vâng, ta thích Nhị gia."

Dư An gật đầu cái rụp.Tuân Quan Lan cười rộ lên.Nhị gia không giận dữ, Dư An không nhịn được được đà lấn tới."

Nhị gia, sau này ngươi cưới Nhị nãi nãi rồi có còn thường xuyên tới thăm ta không?"

Sợ Nhị gia thấy nàng tham lam, Dư An vội nói tiếp, "Ta sẽ không làm mất nhiều thời gian của Nhị gia đâu, ta chỉ hỏi Nhị gia những câu văn ta không hiểu, rồi sẽ đưa Nhị gia trở về ngay."

Tuân Quan Lan chậm rãi hỏi: "Ngươi nghĩ như vậy thật à?"

"..."

Dư An bĩu môi, "Không phải.

Ta muốn gặp Nhị gia, muốn Nhị gia trò chuyện với ta."

Tiểu nha đầu ngốc nghếch, hay là nói cho nàng đi, đỡ cho suốt ngày nghĩ ngợi lung tung, tự trách mắng bản thân.Tuân Quan Lan sờ đầu tiểu nha đầu: "Không có Nhị nãi nãi khác.

Danh phận này là của ngươi."

Nhị nãi nãi, nàng?Dư An sợ tới mức nhổm người bật dậy, xua xua hai tay: "Nhị, Nhị gia, ta không được đâu, ta không biết gì cả...

Ta không xứng với Nhị gia, ta không biết quản lý việc nhà...

Lão thái thái và Đại phu nhân mọi người không đồng ý đâu..."

Tuân Quan Lan từ tốn nói: "Ngươi nghĩ kỹ hẵng nói, là không dám, hay không muốn?"

Tuy rằng Dư An không muốn Nhị gia cưới Nhị nãi nãi, nhưng nàng không nghĩ tới chính mình sẽ làm Nhị nãi nãi.Bây giờ Nhị gia hỏi nàng có muốn không, Dư An lén lút nghĩ trong lòng, nàng...

Nàng rất muốn làm.Nhưng nàng không dám làm, Nhị gia là đích trưởng tử, tương lai phải tiếp quản Tuân gia.

Làm Nhị nãi nãi thì phải giúp Nhị gia quán xuyến nhà cửa, san sẻ khó khăn với Nhị gia, nhưng những việc này nàng đều không biết.Dư An căm ghét bản thân ngu dốt, ủ rũ nói: "Nhị gia, ta không dám."

"Có ta ở đây, ngươi không dám cái gì."

Tuân Quan Lan nói.Lúc này Dư An lại thông minh, vội vã bò lên trên người Nhị gia hỏi: "Nhị gia, ngươi có cách nào giúp ta không?"

Tuân Quan Lan ôm lấy eo tiểu nha đầu: "Ngươi sợ không biết quản lý nhà cửa?"

"Vâng vâng."

Dư An gật đầu."

Đợi qua ngày mừng thọ lão thái thái, ngươi đi tìm mẫu thân, nàng sẽ dạy ngươi."

Nàng làm không tốt Đại phu nhân có mắng nàng không đây.Không sao, chỉ cần có thể làm Nhị nãi nãi của Nhị gia, Đại phu nhân mắng nàng thế nào cũng được.Dư An vẫn chưa yên tâm: "nhị gia, còn gì nữa không?

Lão thái thái chê ta xuất thân bần hàn, không đồng ý thì sao?"

Tuân Quan Lan sờ bụng tiểu nha đầu, nói một bước cuối cùng: "Ngươi sinh chắt trai cho nàng, mẫu bằng tử quý (mẹ vinh hiển nhờ con), nàng sẽ không chê ngươi xuất thân kém."

Dư An 'a' một tiếng, ngượng ngùng úp mặt vào cổ Nhị gia.Mang thai hài tử, hài tử của nàng và Nhị gia.Tuân Quan Lan ôm tiểu nha đầu xoay nửa người: "Không còn việc gì nữa thì đi ngủ, đêm khuya rồi."

"Vâng, thưa Nhị gia."

Dư An nhắm mắt rồi lại mở ra, vẫn không ngủ được.Lần này đây không ngủ được vì sung sướng quá đỗi.Nhị gia không cưới Nhị nãi nãi khác, Nhị gia muốn cưới nàng.

Nhị gia còn muốn sinh tiểu oa nhi với nàng.Đợi đã, đợi đã.Dư An nghĩ tới một vấn đề quan trọng, ôm eo Nhị gia lắc lắc: "Tại sao Nhị gia muốn ta làm Nhị nãi nãi?"

"Tự nghĩ."

Tuân Quan Lan nhắm mắt nói.Không nghe được lời muốn nghe, Dư An không cam lòng: "Ta không nghĩ ra, ta ngốc lắm, Nhị gia nói cho ta ta mới biết được."

"Im miệng.

Ngủ."

Dư An yên lặng một lát, ghé vào bên tai Nhị gia nói: "Nhị gia cũng thích ta đúng không?

Giống như ta thích Nhị gia ấy."

Tuân Quan Lan không trả lời.Dư An hừ một tiếng, nâng một chân gác lên eo Nhị gia đong đưa: "Chắc chắn Nhị gia cũng thích ta, Nhị gia cũng thích ta..."

Tuân Quan Lan: "Ngươi không muốn ngủ đúng không?"

Dư An cười hì hì: "Đúng thế, Nhị gia."

Vô pháp vô thiên.Tuân Quan Lan xoay người đè lên.Vầng trăng cong lưỡi liềm, sương khói mờ ảo lượn lờ.Không lâu sau từ một góc nào đó truyền ra tiếng rên rỉ yêu kiều nồng nhiệt, đến nửa đêm mới dừng lại.===========Dư An: Thiếu sót lớn nhất ngày hôm nay là Nhị gia không chịu nói thích ta.Nhị gia: Ngươi biết cả rồi, còn nói cái gì nữa.2 chương đếm ngược.
 
Vâng, Thưa Nhị Gia (Hoàn) ( Truyện Reup)
C32


Hôm nay Tuân phủ đông vui như trẩy hội.Trước phủ, ngựa xe ghé thăm không dứt, khách khứa lần lượt kéo vào, tiếng nói cười rôm rả.Hai cánh cổng lớn sơn màu đỏ thắm, Tuân Đại lão gia và Tuân Nhị lão gia tay bắt mặt mừng đón khách, đôi bên hàn huyên vài ba câu rồi phân phó gia đinh dẫn vào bàn trà, vừa quay đầu, lại cười nói sang sảng."

Trân Đại tẩu tử, mong ngóng ngươi mãi!

Lão thái thái còn sai người tới hỏi thăm đấy."

"Ôi chao, chưởng quầy Lý, ngươi đến rồi, mau mời vào bên trong, ngồi nghỉ một lát, đợi ta vào uống vài chén với ngươi!"...Dư An dậy sớm, váy vóc trang điểm chỉnh chu, đi cùng Nhị gia tới mừng thọ lão thái thái.Dựa theo quy củ, di nương không được ra phòng trước tiếp đón khách khứa, Nhị gia bái lễ xong rời đi, Dư An ở lại trong phòng lão thái thái.Khách đến chúc thọ lão thái thái nhiều đếm không xuể.Giờ Thìn biểu tiểu thư tới.Năm mười hai, mười ba tuổi Dư An từng thấy nàng ấy một lần, bây giờ trổ mã càng thêm xuất sắc.Giống như quyển tân học Kinh Thi hôm qua nàng đọc có viết: Thủ như nhu đề, phu như ngưng chi, lãnh như tù tề, xỉ như hồ tê, tần thủ nga my, xảo tiếu thiến hề, mỹ mục phiến hề. (Tay của nàng trắng và mềm như ngó tranh mới mọc.

Da của nàng trắng như mỡ đông lại.

Cổ của nàng cao mà trắng như hình con mọt gỗ.

Răng của nàng trắng, vuông và sắp nhau đều như hột bầu.

Trán của nàng vuông mà rộng như trán con tần, và lông mày nhỏ, dài, cong như râu con ngài.

Nàng cười rất khéo, trông rất đẹp ở bên khoé miệng có duyên.

Mắt của nàng đẹp đẽ, tròng đen, tròng trắng phân biệt long lanh.Lão thái thái bảo biểu tiểu thư ngồi xuống bên cạnh bà, cười sai tỳ nữ đi gọi Nhị gia tới, "Ta nhớ hồi nhỏ ngươi đi theo nương ngươi tới đây chơi, Quan Lan rất quan tâm ngươi.

Nếu hôm nay tới, các ngươi cũng nên ôn lại chút chuyện."

Dư An căng thẳng nắm chặt tay.Tuy Nhị gia nói muốn cho nàng làm Nhị nãi nãi, nhưng biểu tiểu thư trông như tiên tử hạ phàm thế kia, Nhị gia thấy xong thích, đổi ý thì làm sao.Sau khi Nhị gia tiến vào, tằm mắt Dư An dõi theo sát sao.

Nhị gia nhìn nàng một cái rồi đi về phía lão thái thái.Không biết nàng có nhìn nhầm hay không, Dư An cảm thấy Nhị gia giống như những ngày thường khi đối mặt với người khác, bình tĩnh, kiệm lời.Dư An hơi yên lòng, lại lặng lẽ chuyển mắt nhìn biểu tiểu thư.Biểu tiểu thư trò chuyện tự nhiên, thần thái rạng rỡ, không nhu mì cũng không e lệ.Dư An buồn bã, biểu tiểu thư xinh đẹp giỏi giang, nếu nàng là lão thái thái thì nàng cũng muốn Nhị gia cưới biểu tiểu thư.Tiệc rượu kết thúc, chúng nữ quyến dời ghế dùng trà.

Dư An vừa ngồi xuống được một lát thì có tỳ nữ tới tìm nàng."

Nhị gia bị rượu làm bẩn xiêm y, phải đi thay, bảo di nương về cùng."

Dư An chậm chạp rời đi.Mãi cho đến dưới cây cầu hình vòm, nỗi bất an trong lòng và suy nghĩ vẩn vơ cứ đeo bám, nhưng nàng lại không dám hỏi Nhị gia có ấn tượng về biểu tiểu thư ra sao."

Đi nhanh chút."

Tuân Quan Lan dắt tay tiểu nha đầu, bước lên cầu.Dư An yên lặng xỏ ngón tay vào kẽ tay Nhị gia, nắm lấy năm ngón tay Nhị gia.

Hai chân mềm nhũn chờ đợi.Nhị gia không vứt tay nàng ra.

Sau một lúc, ngón tay hắn khép lại, từ từ nắm lấy.Dư An bật cười như trút được gánh nặng, mặt mày tươi tỉnh, bấy giờ mới dò hỏi thử: "Nhị gia, biểu tiểu thư xinh quá, ta chưa từng thấy ai đẹp như vậy đâu."

"Ừ."

Ánh mặt trời chói chang, thong dong dạo chơi trên mặt hồ, nắng vàng sóng sánh dập dờn.

Bầu trời trong xanh, cây cối lào xào, cây cầu làm bằng đá trang trọng nhã nhặn.Lòng bàn tay hắn tiếp xúc với một lòng bàn tay khác.Lần đầu tiên trong đời Tuân Quan Lan hy vọng cây cầu hình vòm này đi mãi không thấy điểm cuối.

Hắn thả chậm bước chân.Nhị gia ừ, cũng thấy biểu tiểu thư xinh đẹp.Đáy lòng Dư An chua xót, nói thầm: "Ta cũng đẹp mà."

Thì ra tiểu nha đầu đang ghen tị.Khóe môi Tuân Quan Lan cong cong, cố tình thờ ơ nói: "Mị nhi xinh hơn."

Mị nhi là tên của biểu tiểu thư.Dư An dừng bước, phồng má: "Nhị gia đổi ý, muốn cưới biểu tiểu thư đúng không?"

"Nói bậy," Tuân Quan Lan kéo tay tiểu nha đầu, "Về phòng thay quần áo cho ta."

"Không muốn," Dư An ôm lấy cánh tay Nhị gia, "Nhị gia còn chưa trả lời ta."

"Ngươi không đi?"

"Hừ, không đi!"

"Vậy ta đi về."

Tuân Quan Lan buông tay tiểu nha đầu.Dư An dậm chân, đuổi theo, lại ôm tay Nhị gia: "Nhị gia không gọi tên của ta, ta cũng muốn Nhị gia gọi tên của ta, được không?"

"..."

Hắn đã gọi hàng trăm hàng nghìn lần ở trong lòng."

Nhị gia nói muốn cho ta làm Nhị nãi nãi, không được đổi ý đâu.

Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy (một lời đã nói ra thì không thể thu lại, nhất định phải giữ lời.)."

Bây giờ đọc sách cũng biết cách dùng rồi.Tuân Quan Lan nhìn đằng trước, đôi mắt đượm ánh cười: "Không đổi ý."

Dư An sửng sốt mở to mắt: "Chúng ta nói rồi đấy nhé, biểu tiểu thư đẹp hơn cũng không thể cưới."

"Không cưới."

Nếu muốn cưới, hà tất chờ đến lúc này."

Vậy Nhị gia cưới ai?"

Dư An nắm tay Nhị gia, khuôn mặt yêu kiều ửng đỏ, thả chậm bước đi."..."

"Nhị gia muốn cưới Dư An đúng không?"

"...Ừ."

"Tại sao Nhị gia không cưới biểu tiểu thư mà lại cưới Dư An thế?"

"..."

"Nhị gia thích Dư An đúng không?"

"...Ừ."

"Ta..."

"Im miệng."

Dư An không ngậm miệng, nói: "Ta muốn nói ta cũng thích Nhị gia lắm, Nhị gia không muốn nghe ta nói sao?"

Tuân Quan Lan dừng vài giây, "Nói tiếp."

"Hì hì, ta không muốn nói nữa rồi.

Đợi đến khi Nhị gia nói thích ta, ta mới nói thích Nhị gia."

Hắn không tin tiểu nha đầu nhịn được.Tuân Quan Lan tràn đầy lòng tin nghĩ.Dư An quả thật không kiềm chế được, Nhị gia vừa đối tốt với nàng, nàng lại không nhịn được nói thích Nhị gia hắn.Nhưng Nhị gia không nói thích nàng.Dư An đợi hoài đợi mãi, đợi đến khi Đại nãi nãi sinh tiểu thiếu gia, đợi đến khi nàng học xong cách quán xuyến nhà cửa của Đại phu nhân, đợi đến khi trong bụng nàng có tiểu oa nhi, đợi đến khi Nhị gia rước kiệu cưới nàng vào cửa, Nhị gia vẫn không nói ra.Sau đó, Nhị gia có nói.Nhưng Nhị gia không chịu thừa nhận.Lúc mang thai hai tháng, Dư An rất ham ngủ, trời mới chập tối, mí mắt đã bắt đầu nặng trĩu, thường đang ngồi bỗng ngả vào người Nhị gia ngủ thiếp đi.Tuân Quan Lan nhẹ nhàng rút ra quyển sổ ghi tên gia đinh trong nhà trong tay tiểu nha đầu, bế nàng lên giường, đắp chăn cẩn thận.Dư An mơ mơ màng màng, ôm cánh tay Nhị gia không buông, miệng nhỏ lầm bầm: "Đến khi nào Nhị gia mới nói thích ta đây, ta đã nói rất nhiều lần rồi...

Nhị gia không nói, bắt nạt ta...

Sau này ta phải dạy hài tử không thơm hắn..."

Tuân Quan Lan cười cười bất đắc dĩ.Đi ngủ vẫn canh cánh chuyện này, muốn nghe đến thế cơ à.

Bình thường chiều chuộng nàng không phép tắc, vậy mà vẫn không biết tấm lòng của hắn, ngốc.Vén lên tóc mái dính trên trán tiểu nha đầu, khuôn mặt trắng trẻo mịn màng lộ ra, ánh mắt Tuân Quan Lan trìu mến, nghĩ nghĩ, hôn lên mi tâm nàng, hạ giọng, nói:"Dư An, ta yêu ngươi, từ rất lâu rồi."

Mí mắt Dư An giật giật, một đêm ngủ ngon mộng đẹp.Sáng sớm dậy, Tuân Quan Lan nhận thấy tiểu nha đầu đã mở mắt, không biết đang cười ngây ngô cái gì."

Nhị gia, tối hôm qua Nhị gia nói thích ta đúng không, ta vui lắm."

Không phải tiểu nha đầu ngủ rồi sao?Sắc mặt Tuân Quan Lan như thường phủ nhận: "Ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ đó, ta không nói câu đấy."

Dư An sốt ruột: "Nhị gia nói dối, ta nghe thấy cả mà, sao nằm mơ được chứ."

"Ta lừa ngươi làm gì?

Nếu đã nói thì chẳng sợ ai nghe thấy."

Tuân Quan Lan rời giường mặc quần áo.Dư An há miệng, không tìm được lời nào phản bác.Chẳng lẽ nàng nằm mơ thật?

Cũng không hẳn không có khả năng này, trước kia nàng cũng mơ thấy rất nhiều lần..."

Không đúng không đúng, lần này không giống," Dư An ngồi xếp bằng trên giường, rối rắm nhỏ giọng thì thào, "Ta nghe rõ giọng của Nhị gia, hình như Nhị gia còn hôn ta...

Nhưng Nhị gia nói nếu đã nói thì không việc gì phải không thừa nhận..."

Tuân Quan Lan nhìn dáng vẻ tiểu nha đầu nghiêm túc lại ngờ nghệch, không nhịn được bật cười, khom lưng hôn cánh môi nàng: "Ngốc, rời giường mặc quần áo, đi ăn sáng."

Dư An vừa nghe nói ăn sáng bụng liền kêu vang, vội vàng giang hai tay: "Nhị gia mặc y phục cho ta đi, hài tử không đói bụng được đâu."

Tuân Quan Lan bế tiểu nha đầu xuống giường đứng thẳng, lấy váy mặc vào từng thứ một cho nàng.Dư An nhìn vẻ mặt Nhị gia chuyên chú, chưa từ bỏ ý định hỏi: "Nhị gia, tối hôm qua ngươi không nói thích ta thật sao?"

"Thật."

"Vậy đến khi nào Nhị gia mới nói?"

"..."===Cảm ơn đã bầu bạn, Dư An và Nhị gia đi cùng mọi người dừng tại đây.
 
Vâng, Thưa Nhị Gia (Hoàn) ( Truyện Reup)
C33: Phiên ngoại: Tuân Cẩn Thanh


Năm Tuân Cẩn Thanh lên năm, lên sáu tuổi đã nhận thấy mọi người đối xử với hắn và Nhị đệ Quan Lan không giống nhau.Tổ mẫu rất yêu quý Quan Lan, để bụng tất cả mọi chuyện từ việc ăn uống cho đến tiêu dùng hằng ngày.

Nhưng chưa bao giờ hỏi hắn trưa nay ăn món gì, có những món nào ngon.Hạ nhân trong nhà cũng chỉ vây quanh Quan Lan hỏi han ân cần, hết sức lấy lòng.

Nếu thấy hắn, bọn họ mặt mày không lạnh không nhạt cúi đầu hành lễ, ngoài việc chào hỏi thì không nói thêm câu gì.Có lần hắn vô tình bắt gặp phụ thân giảng giải chương 9 toán học cho Quan Lan, giảng còn cặn kẽ xác thực dễ hiểu hơn cả tiên sinh.

Hắn cũng học chương 9 toán học, thi thử xếp hạng cuối, nhưng phụ thân không hề gọi hắn tới thư phòng dạy hắn.Tuân Cẩn Thanh buồn bã hỏi Thẩm di nương: "Nương, ta không ngoan sao, tại sao tổ mẫu bọn họ chỉ quan tâm đệ đệ?

Ta cũng muốn bọn họ chơi với ta."

Lúc ấy, hắn chưa hiểu Thẩm di nương nghe xong lời này lòng quặn thắt lại và bất đắc dĩ, chỉ nhớ nàng sửng sốt hồi lâu, che miệng cười, nói nhỏ hệt như đang kể một bí mật: "Mọi người đối xử tốt với Quan Lan vì muốn lừa hắn sau này đi hiệu thuốc làm việc.

Nương đi xem rồi, tiểu nhị làm ở đó nói vất vả lắm, bận đến nỗi không có thời gian ăn ngủ nghỉ.

Con đừng để bị mắc lừa, tranh giành việc khổ với Quan Lan."

Tuân Cẩn Thanh tin mẫu thân, cộng với tuổi còn nhỏ, thế nên tin là thật.Sau đó mỗi khi gặp Quan Lan ở trong phủ, hắn không khỏi nảy ra tình xót thương.

Hắn thấy đệ đệ rất đáng thương, bị mọi người lừa gạt mà không hay biết.Vì bày tỏ tình thương của ca ca, hắn thường xuyên lấy điểm tâm Thẩm di nương mua cho hắn chia cho đệ đệ.Mới đầu Quan Lan không chịu nhận, Tuân Cẩn Thanh cứ cố nhét vào tay hắn, còn vỗ vỗ bả vai hắn, giọng điệu trầm trọng: "Quan Lan, ngươi ngốc quá.

Ăn nhiều một chút, xem xem có thông minh lên không."

Tuân Quan Lan năm tuổi nhíu mày, ánh mắt nhìn hắn rất kỳ lạ.

Sau này Tuân Cẩn Thanh hiểu chuyện, bỗng ngộ ra ánh mắt này của Tuân Quan Lan không phải cảm động, mà là bình tĩnh chán ghét.Mười hai tuổi, tổ phụ bảo hắn và Tuân Quan Lan sáng đến trường học, chiều đi hiệu thuốc học hỏi làm ăn buôn bán.Một tháng trôi qua, một hôm tổ phụ gọi Tuân Cẩn Thanh đến trước mặt, bảo hắn về sau không cần đi hiệu thuốc nữa, lý do là tính cách hắn đơn thuần và dễ mủi lòng, không đối phó được thương trường ngươi lừa ta gạt tranh đoạt thông đồng.Tuy tổ phụ nói sự thật, trong lòng Tuân Cẩn Thanh lại phẫn uất cực kỳ, nhưng cũng cảm thấy trút được gánh nặng.

Làm việc ở hiệu thuốc một tháng, ngoài nhận ra hắn không thích làm ăn, toàn những con buôn vô liêm sỉ chỉ biết tư lợi, ích kỷ, mà còn hiểu ra tại sao hạ nhân trong nhà đối đãi với hắn và Quan Lan không giống nhau.Quan Lan là đích trưởng tử, tương lai thừa kế gia nghiệp, thân phận tôn quý.

Mà hắn tuy cũng là con cháu Tuân gia, nhưng được sinh từ một di nương, địa vị khác biệt như trời và đất.Hắn không cam lòng, luận đọc sách, luận hiểu chuyện, luận hiếu thuận, hắn không hề thua kém Quan Lan, vì sao lão thái thái bọn họ chỉ bởi xuất thân khác nhau mà quan tâm mỗi Quan Lan.Bây giờ tổ phụ nói hắn không giỏi kinh thương, không khiến hắn đi hiệu thuốc nữa, hắn vừa nhẹ nhõm lại thấy tổ phụ không gọi Quan Lan tới, nói lên rằng Quan Lan có tài năng và bản lĩnh buôn bán hơn hắn, lão thái thái và phụ thân lại vì thế mà càng yêu thích Quan Lan hơn.Tuân Cẩn Thanh tĩnh tâm suy nghĩ nhiều ngày, quyết chí muốn thi khoa cử, chứng thực hắn không thua kém Quan Lan.

Hắn không thích buôn bán, nhưng hắn am hiểu thư văn nhất.Thẩm di nương nghe nhi tử hạ quyết tâm, nàng lo lắng sốt ruột.

Từ xưa quan trường như thương trường, đạo đối nhân xử thế và quyền mưu quỷ kế còn thay đổi thất thường, nhi tử của nàng đến thương trường còn không đối phó nổi huống chi làm quan.Nhưng khó khăn lắm nhi tử mới ra quyết định, Thẩm di nương không tiện giội gáo nước lạnh, rồi lại không biết khuyên nhủ thế nào, đành tìm chút thời gian đi hỏi Tuân Đại lão gia."

Lão gia, ngươi nói nên làm sao cho phải, sao Cẩn Thanh lại nghĩ tới thi khoa cử cơ chứ."

Đứa con trai này ngày thường ngoan ngoãn hiểu chuyện, Tuân Đại lão gia không cần phải lo lắng hắn gây chuyện rắc rối, cũng không cần phải dạy hắn học cách quản lý hay buôn bán, bởi vậy chưa từng để trong lòng.

Lúc này nghe Thẩm di nương nói, khó tránh khỏi muốn gặp nhi tử trò chuyện một lần.Mấy thế hệ Tuân gia không có ai làm quan làm tướng, vốn không phải không có bản lĩnh này, mà là nói đến cũng kỳ, trong họ không có ai làm trong quan trường.Bây giờ nhi tử muốn thi khoa cử không phải chuyện gì xấu, xấu chỉ ở chỗ hắn không hiểu rõ thói đời và tình nghĩa, căm ghét cái ác như kẻ thù, không chịu nổi chuyện ăn hối lộ làm trái pháp luật, nếu ngày nào đó đắc tội quan to quyền lớn, bị tước quan bỏ mũ không sao, chỉ sợ liên lụy đến cả dòng họ."

Nghe nương ngươi nói ngươi muốn thi khoa cử, ngươi nói cho cha nghe vì sao ngươi muốn làm quan?"

Tuân Đại lão gia hỏi.Tuân Cẩn Thanh do dự, trả lời: "Ta muốn chứng minh cho cha và mọi người thấy ta không thua kém Quan Lan, đợi ta lên làm quan lớn, các người sẽ hối hận chỉ đối tốt với một mình hắn."

Nghĩ đến người trong phủ đối xử khác biệt với hắn và Quan Lan, Cẩn Thanh càng nói càng tức, mặt nghẹn đỏ bừng bừng.Tuân Đại lão gia không nghĩ tới con của hắn bởi vì nguyên do này mới muốn làm quan, nghẹn họng, "Làm quan lớn không dễ như ngươi tưởng, có rất nhiều con đường để thể hiện tài năng, ta nói thế, ngươi còn muốn tham gia thi khoa cử không?"

Tuân Cẩn Thanh gật đầu mạnh: "Muốn!"

Tuân Đại lão gia cũng không vội khuyên can, nói: "Hộ Bộ Thị Lang ở kinh thành có chút giao tình với nhà chúng ta, nếu ngươi không chê thì đến nhà hắn ở tạm một thời gian, hiểu biết một chút về chuyện trong quan trường, tới lúc đó ngươi vẫn muốn tham gia khoa cử thì ta chắc chắn sẽ không ngăn cản."

Nhi tử đi xa mẫu thân bất an, Tuân Cẩn Thanh mang theo nỗi niềm canh cánh trong lòng Thẩm di nương lên kinh.Nhưng không ngoài dự đoán của Tuân Đại lão gia, mới hơn nửa tháng hắn đã thất hồn lạc phách quay trở về.Thì ra làm quan không giống trong tưởng tượng của hắn, thời gian đi xã giao còn dài hơn thời gian xử lý chính vụ, mà nơi xử lý chính vụ cũng không hoàn toàn vì dân vì triều đình.Có một ngày Tuân Cẩn Thanh lên phố, tận mắt trông thấy một gã nam tử mặc cẩm y vô lễ một cô nương, cô nương hô hoán, chuyện này làm ầm lên đến công đường, kết quả quan phủ lại phán cô nương này mặc y phục không đoan chính, cố ý dụ dỗ người khác, tác phong và kỷ luật đồi bại, phạt năm lượng bạc.Tuân Cẩn Thanh khiếp sợ không thôi, lòng đầy căm phẫn, lập tức trở về kể lại sự việc cho Hộ Bộ Thị Lang, Hộ Bộ Thị Lang nói: "Vị nam tử mặc cẩm y kia là công tử nhà hộ quốc công, ta nói vậy ngươi hiểu được không?"

Tuân Cẩn Thanh nói: "Hắn là công tử nhà hộ quốc công liên quan gì đến hắn vô lễ nữ tử kia?

Thiên tử phạm pháp cũng cùng tội với thứ dân mà thôi."

Hộ Bộ Thị Lang lắc đầu: "Ngươi người này, nhìn nhận mọi thứ quá đơn giản, không biết thiệt lợi bên trong."

Tuân Cẩn Thanh không biết thật, hắn suy nghĩ rất đơn giản, nếu phạm pháp thì phải trị tội, không phải làm quan để trừ hại cho dân sao?Từ sau lần đó Tuân Cẩn Thanh thi thoảng bắt gặp mấy chục sự vụ xử tội không thích đáng, hắn vừa căm hận bọn quan liêu, vừa đau lòng cho chúng thường dân vô tội.Hộ Bộ Thị Lang lại giảng giải đôi điều về đạo quan viên che chở lẫn nhau, Tuân Cẩn Thanh như bị đánh một đòn cảnh tỉnh, khó chịu bực bội, nhẫn nhịn nửa tháng, đến khi không chịu nổi nữa, hắn vội vàng phân phó hạ nhân thu dọn đồ đạc về nhà.Thẩm di nương thấy nhi tử cả ngày rầu rĩ, vì thế kiên trì kéo hắn ra ngoài dạo chơi, hôm nay đi phố Đông thưởng thức trà đạo, ngày mai đi phố Tây xem diễn kịch, ngày kia đi vùng ngoại ô đạp thanh, hơn mười ngày như thế, cuối cùng Tuân Cẩn Thanh cũng trở lại bình thường từ trong giới quan trường hung hiểm, từ đây không hề nhắc tới chuyện tham gia khoa cử nữa.Ăn không ngồi rồi cũng không ổn, Tuân Đại lão gia sai Tuân Cẩn Thanh phụ trách thu mua tất cả vật phẩm trong phủ.

Nghe thu mua vật phẩm thì có vẻ nhàn rỗi vô cùng, nhưng thật ra không phải, tính đến vật dụng hằng ngày của lão thái thái, mấy vị lão gia và phu nhân nãi nãi không thôi đã rất phức tạp rồi, càng huống hồ phải chi cho ăn mặc tiêu dùng của hạ nhân trong phủ.Bởi vì cái chức vụ này mà cuối cùng cũng có vài hạ nhân vội vã đi nịnh bợ Tuân Cẩn Thanh, hy vọng được hắn chọn trúng đi ra ngoài mua đồ, nhân đó kiếm thêm chút tiền.Nhưng đãi ngộ này mãi mãi không thể so bằng Quan Lan được ủng hộ nâng đỡ, trông thấy rõ nhất là khi Quan Lan tiếp quản tiệm thuốc.

Tuân Cẩn Thanh đứng một bên nhìn, vừa ghen tị vừa thống hận.Tuân Cẩn Thanh tự nhận từ nhỏ đến lớn chưa từng bắt nạt người đệ đệ này, mặc dù đối xử với hắn chưa đến mức đào tim đào phổi, nhưng cũng có quan tâm thực lòng, nhìn chằm chằm mọi hành động của hắn, Quan Lan ghét cái gì, thích cái gì, Cẩn Thanh hắn đều có thể đáp ngay được.Quan Lan thì hay rồi, được cả cái phủ này cưng chiều, bây giờ lại thành ông chủ của tiệm thuốc, vậy mà không biết hỏi thăm tình hình hắn ra sao, cũng chưa lần nào nhắc tới hắn trước mặt lão thái thái.Nghĩ nghĩ, Tuân Cẩn Thanh cho người đệ đệ này vào danh sách kẻ địch, đến tội danh làm hắn không thi đỗ khoa cử cũng xếp vào luôn.Buổi tối rảnh rỗi, Tuân Cẩn Thanh liệt kê hết những tội lỗi của Tuân Quan Lan, suýt chút nữa một trang giấy cũng không viết hết, bởi thế hắn mới nhận ra Tuân Quan Lan là đồ máu lạnh, đồ trứng thối không màng tình nghĩa huynh đệ ruột thịt.Giận nhất chính là hai người ở cùng một tòa trong phủ, ngẩng đầu không gặp khó tránh khỏi cúi đầu thấy, bây giờ chưa xé mặt nhau, hàn huyên vẫn hàn huyên, cứ việc Tuân Cẩn Thanh hết lần này đến lần khác mắng chửi Quan Lan trong lòng.Mắt thấy qua mười tám tuổi, đến tuổi Tuân Cẩn Thanh nên lập gia đình.

Về hôn sự của hắn thì lão thái thái không quên, nói thành Tây có tam cô nương nhà họ Lâm.Lâm gia cũng là danh môn vọng tộc, mấy đời làm nghề buôn bán vải vóc, trong thành cứ mười nhà buôn vải thì có tới sáu nhà của họ Lâm.Nói đến cũng khéo, tết Nguyên Tiêu năm ngoái Tuân Cẩn Thanh và Thẩm di nương lên phố, lúc thả đèn hoa đăng từng gặp tam cô nương nhà họ Lâm một lần, khi ấy nàng đang cùng tỳ nữ đoán câu đố đèn, nói năng điềm tĩnh.

Trong ấn tượng là một nữ tử đoan trang nhã nhặn.Nếu quãng đời còn lại chung sống với vị tam cô nương này.

Tuân Cẩn Thanh ngẫm nghĩ, trong lòng không có ý chống đối, trái lại còn có chút mong chờ.Lễ thành thân được quyết định tổ chức vào ngày 23 tháng 8, Tuân Cẩn Thanh mặc trường bào đỏ, cưỡi con ngựa trắng, tám người nâng kiệu tới rước tam cô nương Lâm gia vào cửa.Thẩm di nương sớm phân phó lão ma ma đến dạy chuyện động phòng, Tuân Cẩn Thanh cho rằng nam hoan nữ ái đơn giản là hai người cởi xiêm y ôm nhau, cắm gậy thịt vào huyệt động của nữ tử, không có gì khó khăn, bởi vậy không nghiêm túc học, thành ra dẫn đến tình huống lúng túng... hắn không tìm thấy cái động nghe nói mất hồn kia.Tuân Cẩn Thanh không biết lúc ấy Lâm Tĩnh Xu tốn bao công sức nhẫn nhịn mới không mất tự nhiên và ngượng ngùng để không đẩy hắn xuống giường, mặc kệ hắn sờ tới sờ lui giữa hai chân.Nàng có nghe ngóng Đại công tử Tuân gia hiểu biết kinh (Kinh điển), sử (Lịch sử), tử (Chư tử), tập (Văn tập), con người lương thiện, nghiêm chính, nhưng giờ phút này hành động lại tuỳ tiện càn rỡ, Lâm Tĩnh Xu nghi ngờ nàng gả sai người.Trầy trật hồi lâu, Tuân Cẩn Thanh rốt cuộc xông vào vùng đất ướt át kia.Lâm Tĩnh Xu chịu đựng, đến khi không nhịn được nữa, thở gấp nói: "Thỉnh tướng công dừng lại một lát, cho thiếp thích ứng chút được không?"

Đau quá, trước hôm nay nàng chưa từng phải chịu cảm giác đau đớn này.Tuân Cẩn Thanh giấu đi sự căng thẳng, trầm giọng hỏi: "Ta làm đau ngươi?"

Thân làm nam tử, nếu thừa nhận kỹ thuật giường chiếu của mình không tốt thì thật sự đả thương lòng tự trọng, hắn muốn để lại ấn tượng tốt cho thê tử rằng bản thân là người vừa mạnh mẽ vừa săn sóc.Nói đau sẽ làm giảm hưng phấn của hắn, nói không đau, người chịu khổ lại là mình.

Hiện tại chưa rõ tính cách thật của tướng công, Lâm Tĩnh Xu cân nhắc vì cuộc sống yên ổn sau này, trái lương tâm nói không đau, có điều vẫn chưa quen mà thôi.Tuân Cẩn Thanh khẽ thở phào, an ủi nói: "Thử thêm vài lần là quen, ta làm nhẹ hơn, nếu không thoải mái bảo ta ta sẽ dừng lại."

Còn muốn thử thêm vài lần!Lâm Tĩnh Xu siết chặt lụa đỏ cố nở nụ cười nói: "Cảm ơn tướng công quan tâm, ta nhớ rõ rồi."

Thật ra với thân phận đích nữ của Lâm Tĩnh Xu thì có thể gả cho người bằng tuổi nhà giàu làm thương nhân, trước đó lúc nàng đồng ý hôn sự với Tuân gia, Lâm phụ Lâm mẫu đều lấy làm hoảng hốt.

Sau khi khuyên nhủ không thành công, vừa bất đắc dĩ lại đau lòng đồng ý mối hôn sự này.

Nữ nhi ngoài mặt hiền dịu, thực ra là người cực kỳ có chủ kiến, đã quyết định thì không ai ngăn cản được.Trước nay Lâm Tĩnh Xu biết rõ bản thân muốn gì.

Huynh đệ tỷ muội trong nhà tranh đoạt gia nghiệp không từ bỏ thủ đoạn, suốt ngày sống dưới lớp mặt nạ dày, những khuôn mặt ích kỷ trông mệt mỏi lại đáng thương, nàng không muốn trở thành người như vậy.Nàng chỉ mong ấm no, không âm mưu, không tranh giành, không ràng buộc, rảnh thì xem kịch đọc tiểu thuyết, ngắm hoa, đùa chim, cả đời một đôi cũng được mà phòng không gối chiếc cũng thế, nàng không phải người sống dựa vào nam tử.Sau khi Tuân gia mời bà mối đến, Lâm Tĩnh Xu để tâm hỏi thăm tình hình Đại thiếu gia Tuân gia, phân tích cặn kẽ, phát hiện người này phù hợp tất cả yêu cầu về hôn nhân của nàng, bởi vậy bỏ qua ý kiến của mọi người, kiên quyết gả cho Tuân Cẩn Thanh.Cuộc sống sau khi thành thân chứng minh đúng dự đoán của nàng, quả nhiên Tuân Cẩn Thanh là người đơn thuần, tốt tính, dễ dỗ, Lâm Tĩnh Xu có thừa thủ đoạn để đối phó với hắn, Thẩm di nương cũng là người không quan tâm chuyện đời, bởi vậy nàng sống ở Tuân phủ vô cùng sung sướng.Đương nhiên, nếu Tuân Cẩn Thanh không nổi lên ý đồ xấu với nha hoàn thông phòng của Tuân Quan Lan, nàng sẽ sống càng nhàn nhã tự tại hơn.*Tuân Cẩn Thanh cưới Lâm Tĩnh Xu, một là nàng biết đọc sách hiểu lễ nghĩa, đoan trang hào phóng, hai là hắn hy vọng có người toàn tâm toàn ý thích hắn, đặt hắn ở vị trí đầu tiên trong lòng.Bao năm trôi qua, ngoài Thẩm di nương thì không có lấy một người thật lòng lo lắng hắn.

Tuy rằng Cẩn Thanh hận Quan Lan nhưng vẫn lén hâm mộ bên cạnh hắn có nhiều người quan tâm suy tính cho hắn.Nhưng niềm hy vọng của hắn từ từ rơi vào khoảng không.Hắn phát hiện Lâm Tĩnh Xu giống hệt nương hắn, chỉ biết hưởng thụ, không đặt nhiều tình cảm lên tướng công của mình.

Lâm Tĩnh Xu chăm lo chu đáo sinh hoạt hằng ngày của hắn, nhưng nàng lại không để tâm khi làm những việc này.Hắn không muốn một thê tử như vậy.

Không ai hiểu hắn.Tuân Cẩn Thanh rất cô đơn, bỗng nhiên chú ý tới một nha hoàn trong phòng lão thái thái, tên là Dư An, nói chuyện nhỏ nhẹ, giữa hàng lông mày lúc nào cũng hiện nét cười.

Hắn thấy mà ngứa ngáy trong lòng, giống như đang mọc răng, không nhịn được tiến lên trò chuyện với nàng.Càng tiếp xúc, Tuân Cẩn Thanh càng nhận thấy ở bên nha hoàn này rất thoải mái, hơn nữa lúc nàng làm việc luôn tập trung tinh thần, xử lý phòng ở của lão thái thái gọn gàng ngăn nắp.Nếu nàng trở thành người trong phòng hắn, có khả năng cũng nghiêm túc chăm sóc cho mình như thế không?Tuân Cẩn Thanh động tâm, định đợi đến khi hắn đi mua đồ chuẩn bị cho ngày mừng thọ lão thái thái từ Dương Châu trở về, khiến lão thái thái trải qua ngày lễ mừng thọ vui vẻ, rồi xin nàng cho Dư An làm thiếp.Nhưng người tính không bằng trời định, Dư An thành nha hoàn thông phòng của Quan Lan.Tuân Cẩn Thanh suýt chút nữa tức chết, ngày trước lão thái thái luôn để lại thứ tốt cho Quan Lan thì thôi đi, bây giờ khó khăn lắm hắn mới nhìn trúng một nha đầu cũng muốn tặng cho Quan Lan, trong mắt lão thái thái có còn trưởng tôn là hắn không hả?Tuân Quan Lan cũng chẳng phải người tốt, lão thái thái đưa cũng nhận, đồ không biết xấu hổ.Oán hận và uất ức hai mươi mấy năm đột nhiên xông tới cùng lúc, Tuân Cẩn Thanh không nhẫn được nữa, quyết định phải làm gì đó trả thù Tuân Quan Lan.Hắn nghĩ xong rồi, nếu chuyện này bắt đầu từ Dư An thì cũng nên kết thúc tại Dư An.

Hắn muốn lấy sắc đẹp dụ dỗ Dư An, như thế vừa có thể giành lại Dư An, vừa có thể trả đũa Tuân Quan Lan, một công đôi việc.Lần này hắn trở về, Lâm Tĩnh Xu vẫn như mọi lần cầm tiểu thuyết không rời tay, hắn đi xa nhà bao ngày nhưng nàng chẳng hề quan tâm.

Tuân Cẩn Thanh buồn bực, nổi nóng, thuận tiện sai nàng đi gọi Dư An lại đây.Hắn vốn có thể phân phó một tỳ nữ đi làm việc này, nhưng hắn cố ý.Lâm Tĩnh Xu bình thản, nàng không hỏi hắn gọi nữ tử tới có chuyện gì, không nghi ngờ, không đố kỵ, dùng lời khác để nói, Lâm Tĩnh Xu vốn không có tình cảm nam nữ với hắn.Tuân Cẩn Thanh lén quan sát, không rõ tất cả cảm xúc trào dâng trong giây phút đó, phẫn nộ, mất mát, chết lặng...

Thôi thôi, sau này hắn có Dư An rồi, Lâm Tĩnh Xu không thích hắn cũng không sao.Còn chút xíu nữa thôi là hắn dụ dỗ thành công Dư An, ấy thế mà Lâm Tĩnh Xu lại nói dối lừa Thẩm di nương qua phòng làm hỏng chuyện tốt của hắn, Tuân Cẩn Thanh tức tới nỗi muốn ăn Lâm Tĩnh Xu ngay tại chỗ, không thích hắn, cớ sao phải gây trở ngại hắn nạp Dư An làm thiếp chứ.Không sao, lần này không được thì còn có lần sau.Trời không thương hắn, Tuân Quan Lan đột nhiên muốn nâng Dư An làm di nương.Tuân Cẩn Thanh chịu đả kích nặng nề, hắn vẫn muốn ngáng chân Tuân Quan Lan, nhưng chưa kịp mở miệng, Lâm Tĩnh Xu được đại phu khám ra hỉ mạch.Hắn sửng sốt một lúc, bỗng nghĩ, mọi người không thích hắn không sao, chắc chắn hài tử của hắn sẽ thích hắn.Hắn hy vọng đứa nhỏ này là nữ nhi, mai kia khi lớn lên nhìn hắn bằng đôi mắt kính phục, làm nũng gọi hắn một tiếng cha.Nếu lúc nàng ở trong bụng mẫu thân không khó chiều như thế, Tuân Cẩn Thanh nghĩ hắn sẽ thích nàng nhiều hơn một chút.Cũng may không biết có phải nàng nghe được tiếng lòng của hắn hay không, sau hai tháng trở nên ngoan ngoãn hơn, không còn nửa đêm hoặc ngày tờ mờ sáng muốn ăn thứ này muốn ăn thứ kia, Tuân Cẩn Thanh nghĩ lại yêu thương nàng được rồi, thậm chí vẽ vài bức tranh nữ hài chơi đồ chơi treo ở trong phòng cho Lâm Tĩnh Xu ngắm.*"Chúc mừng Đại thiếu gia, là một tiểu tử bụ bẫm, mẫu tử bình an."

Tuân Cẩn Thanh không tin nổi nhìn bà mụ bế hài tử tới, không ngờ là nam hài?!Bà mụ rất khó hiểu, ban nãy Tuân Đại thiếu gia lo lắng sốt ruột là thế, bây giờ hài tử sinh ra vẻ mặt lại đau khổ, không muốn bế hài tử của mình?Thẩm di nương đứng bên cạnh mừng rỡ tiếp đón tôn tử, "Ôi cha, Cẩn Thanh ngươi mau tới xem, đứa nhỏ này giống ngươi quá."

Tuân Cẩn Thanh cảm nhận sâu sắc mình bị tên tiểu tử thúi này lừa gạt mười tháng, không quá muốn đi xem hắn.Một lát sau, hài tử bỗng oa oa khóc, Thẩm di nương dỗ thế nào cũng không được.

Tuân Cẩn Thanh chê phiền, mắng hắn, hài tử bỗng ngừng khóc.Tuân Cẩn Thanh ngạc nhiên, rốt cuộc bằng lòng nhận lấy hài tử cẩn thận bế trên tay.

Chớ nói, tiểu tử thúi trông tương tự hắn thật."

Nhi tử thì nhi tử, biết quan tâm cha là được."

Tuân Cẩn Thanh lầm bầm một câu, đáy lòng mềm nhũn sờ sờ khuôn mặt nhi tử.Nữ nhân độc ác, khăng khăng ở trong thế giới của mình, không chịu thể hiện dịu dàng săn sóc, nương ngươi là như thế đó.Trong phủ chỉ có tổ mẫu ngươi thật lòng yêu thương cha ngươi, bây giờ có thêm ngươi, đợi tổ mẫu già trăm tuổi, cha còn lại mỗi mình ngươi, ngươi phải hiếu kính cha, biết chưa hả?
 
Back
Top Bottom