Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Vâng, Thưa Nhị Gia (Hoàn) ( Truyện Reup)

Vâng, Thưa Nhị Gia (Hoàn) ( Truyện Reup)
C10:Dạy học


Hôm nay nhặt tóc, trải giường gấp chăn nhanh hơn hẳn hôm qua.Buổi trưa đợi Nhị gia trở về thay xiêm y xong, Dư An tinh thần phơi phới đi tìm Vương ma ma ở nhà trước.Ai ngờ Vương ma ma lại không có ở đó, một ma ma khác nói con rể bà ấy tới chúc thọ, xin nghỉ đi tiếp rượu.Dư An nói cảm tạ, nghĩ đi về cũng không có việc gì làm, hơn nữa đã lâu không trò chuyện với Nghênh Hoan, vì thế chuyển hướng đi tới phòng của lão thái thái.Canh giờ này lão thái thái đang nghỉ trưa, Nghênh Hoan thấp giọng phân phó mấy tiểu nha hoàn khác trông nom, nửa canh giờ nữa nàng ấy sẽ quay trở lại.Ra khỏi phòng, hai người khoác tay nhau đi về phía vườn hoa, ngồi sau ngọn núi giả."

Nghênh Hoan, ta rất nhớ ngươi."

Dư An nói.Mười tuổi nàng bán vào Tuân phủ, lão thái thái nói dáng người nàng tốt, nhận nàng về hầu hạ bên người.Nghênh Hoan lớn hơn nàng một tuổi, làm người hầu, sáu bảy tuổi đã châm trà bưng nước bên người lão thái thái, vì nói năng lanh lợi, lại cẩn thận tỉ mỉ nên rất được lòng lão thái thái.Hai tiểu nữ hài cùng ăn cùng ở, ở chung nhiều năm, tình bạn cũng trở nên gắn bó thân thiết, thường xuyên ghé vào một chỗ tâm sự."

Ta cũng thế, mà người bên chỗ Nhị gia có tốt không, có bắt nạt ngươi không."

Nghênh Hoan quan sát kĩ mặt nàng.Không có dấu vết bị chịu oan ức, trái lại khuôn mặt trái đào hồng hào, thần sắc hơn cả trước kia."

Không có," Dư An lắc đầu, "Mọi người đều rất tốt, ai làm việc nấy, không cần người khác giúp đỡ."

Nghênh Hoan nháy nháy mắt: "Thế Nhị gia thì sao, đối xử với ngươi được không?"

Dư An lập tức đỏ mặt.Tối hôm qua nếu Nhị gia không làm nàng dễ chịu như thế, nàng nhất định sẽ nói Nhị gia là người xấu.

Nhưng giờ nói Nhị gia như vậy lại có chút bất công."

Mới đầu không tốt lắm, về sau tốt hơn chút."

"Sao lúc thì không tốt, lúc thì lại tốt, kể ta ta đi mách lão thái thái cho."

Mặt Dư An càng đỏ, ấp úng ngượng ngùng nói ra.Ngước mắt nhìn, vội vàng đánh nàng ấy một cái: "Ngươi trêu ta!"

Lúc này Nghênh Hoan mới nhịn không được cười ha hả.Dư An hừ một tiếng, xoay người: "Ta không thèm để ý tới ngươi nữa."

"Cô nãi nãi tha mạng, tiểu nhân không dám," Nghênh Hoan dừng cười, chọc chọc bả vai nàng, nhỏ giọng hỏi, "Làm chuyện đó thật sự dục tiên dục tử thế sao?"

Dư An vặn ống tay áo, ngượng ngập nói: "Lần đầu rất đau, lần sau mới thoải mái."

Nghênh Hoan nghe xong cũng có chút ngại ngùng, véo véo má nàng: "Nhị gia còn chưa đón dâu, cũng không có di nương, ngươi thật có phúc mà."

"Ngươi cười ta tiếp đi."

Dư An cù ngứa nàng ấy.Nghênh Hoan rụt người, cười nắc nẻ: "Không đùa ngươi nữa, dừng lại dừng lại, ta có chuyện nghiêm túc nói với ngươi."

"Thật?"

"Không thật cả đời này ta không gả đi được."

Dư An lúc này mới thu tay, hất cằm: "Nói không ra lại cù ngươi đó."

"Được được được, cô nãi nãi," Nghênh Hoan lấy khăn tay lau lau đôi mắt, "Sáng nay đại phu nhân tới thỉnh an, ta nghe đại phu nhân nói với lão thái thái mấy ngày nữa Đại gia sẽ trở về, ngươi cẩn thận chút, tới lúc đó không có việc gì cũng đừng tới đây, khi nào rảnh rỗi ta tìm ngươi sau."

Đại gia chuyên làm người ta chán ghét sắp từ Dương Châu trở về?Dư An chần chừ: "Ta đã là nha hoàn trong phòng Nhị gia rồi, Đại gia không dám giở trò xấu đâu."

"Không nói trước được, Đại gia cũng chẳng phải chính nhân quân tử gì," Nghênh Hoan lộ vẻ mặt chán ghét, "Ngươi đề phòng chút cũng không thiệt thòi gì.

Bình thường nếu có nha hoàn bà tử lạ mặt nào tới tìm ngươi bảo đi ra ngoài, ngươi hỏi rõ của phòng nào, báo trước một tiếng rồi hẵng đi, nhớ kỹ chưa?"

"Nhớ kỹ rồi," Dư An ôm cánh tay Nghênh Hoan, mi mắt cong cong, "Nghênh Hoan ngươi đối tốt với ta quá."

"Ai bảo ngươi làm người ta yêu thích vậy chứ."

Nghênh Hoan cười mắng.Lại vui đùa một hồi, thấy nửa canh giờ đã trôi qua, hai người từng người trở về phòng.Làm xong phần việc của mình, yếm cũng đã thêu xong, Dư An thật sự không tìm được việc gì làm nữa.Đang lúc chán muốn chết lại thấy một quyển sách Nhị gia thường xem nằm trên bàn, cẩn thận cầm lên tay, nàng nhận ra hai chữ trên bìa sách, đọc là Xuân Thu.Thật ra nàng cũng từng đọc sách.Cha nàng là tú tài, từng dạy nàng học chữ mấy năm, chỉ tiếc số mệnh ngắn, lúc nàng sáu tuổi cha đã chết vì bệnh tật.Nhớ tới chuyện lúc cha còn sống, Dư An thở dài, không biết còn nhận ra những chữ ông từng dạy hay không.Đó là chút báu vật ít ỏi mà cha để lại cho nàng.Mở sách ra, đọc từng chữ từng chữ một.May quá may quá, hình như những gì cha dạy nàng vẫn chưa quên hết.Đáng tiếc quá ít, một trang sách nàng mới nhận ra mười mấy chữ, không biết trong sách nói cái gì."...Thỉnh kinh, sử cư chi, vị chi kinh thành đại thúc..."

Sao người xưa lạ lùng vậy nhỉ, nam nhân vừa dọn tới kinh thành đã gọi người ta là đại thúc kinh thành rồi.Dư An lầm bầm lầu bầu, chốc lát nhíu mày chốc lát lại cười ngây ngô, một quyển sách biết chưa đến một nửa số chữ trong một trang lại có thể đọc hăng say như thế.Giờ Dậu Tuân Quan Lan trở về phòng, chỉ thấy tiểu nha đầu đang tập trung tinh thần ôm một quyển sách đọc, hắn tiến vào cũng không phát hiện.Không ngờ tiểu nha đầu cũng biết chữ.Thật ngoài dự đoán.Tuân Quan Lan đánh giá tiểu nha đầu từ trên xuống dưới một lần nữa, lúc này nhìn lại lại thấy dáng vẻ có chút thông minh."

Ngươi từng học chữ?"

Đột nhiên nghe thấy âm thanh làm Dư An giật thót.Ngẩng đầu nhìn, Nhị gia đã trở lại.Tay chân luống cuống đặt sách lại ngay ngắn, đứng dậy: "Nhị, Nhị gia, ta chưa chạm hỏng sách ngươi, chỉ tò mò xem chút thôi."

Nói muốn phạt nàng bao giờ.Vẫn là nha đầu ngốc kia.Chẳng lẽ tiểu nha đầu không biết chữ, chỉ giả vờ thành bộ dáng hắn thích, đến khi hắn đọc sách cũng muốn ngồi dán lại gần, có lẽ còn sẽ cầu xin hắn dạy học cho?Tuân Quan Lan nhìn tiểu nha đầu nói: "Không trách ngươi, mấy quyển sách này ngươi có thể xem."

Giọng nói rất ôn hòa.Dư An ngạc nhiên: "Nhị gia nói thật sao?"

Tuân Quan Lan gật đầu."

Nhị gia ngươi thật tốt," Dư An vui mừng khôn xiết, chạy đến trước mặt, ngửa đầu nhìn hắn, đôi mắt sáng lấp lánh, "Cảm ơn Nhị gia nhiều."

Tuân Quan Lan như không có việc gì đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, đợi tiểu nha đầu làm nũng cầu xin hắn.Từ nay về sau nàng thật sự không nói Nhị gia xấu xa nữa.Dư An nhảy nhót đi tới đi lui, tất cả các sách của Nhị gia nàng đều được phép xem, về sau không còn buồn chán nữa rồi.Nhưng mà, hình như nàng không biết nhiều chữ lắm...Dư An liếc trộm Nhị gia, có vẻ tâm trạng Nhị gia hiện tại rất tốt.Nếu xin Nhị gia buổi tối rảnh rỗi dạy nàng đọc sách, Nhị gia có cảm thấy nàng không an phận thủ thường, si tâm vọng tưởng không?Dư An có chút do dự.Vốn dĩ một nha hoàn không cần biết chữ, hầu hạ chủ tử tốt là được.Hơn nữa thân phận Nhị gia tôn quý, chắc chắn sẽ không dạy một tiểu nha đầu đọc sách.Hay là thôi vậy.Tuân Quan Lan chờ mãi chờ mãi, gội đầu tắm rửa xong vẫn không thấy tiểu nha đầu mở miệng, chỉ đứng đực ở một bên.Chắc tiểu nha đầu vẫn đang suy nghĩ, chưa nghĩ ra nên làm nũng cầu xin hắn như thế nào đây mà.Canh giờ còn sớm, đợt một lát cũng không muộn.Tuân Quan Lan không tập trung lật trang sách.Nửa khắc trôi qua.Tuân Quan Lan nhíu mày, ngẩng đầu: "Qua đây, rót nước."

Dư An vội xốc lại tinh thần, rót một chén nước đưa Nhị gia, đứng ở một bên.Tuân Quan Lan chậm rãi nhấp, nói: "Mắt ta hơi mỏi, ngươi ngồi xuống đọc sách cho ta nghe."

Không ngờ Nhị gia chủ động mở miệng muốn nàng đọc sách cho, thời cơ tới rồi!Dư An dựa vào bàn ngồi xổm xuống, kìm nén phấn khích ngửa đầu nói: "Nhị gia, ta chỉ biết một vài chữ thôi.

Ngươi dạy ta đi, sau này khi nào ngươi mệt ta lại đọc cho ngươi nghe, được không?"

Tiểu nha đầu quả nhiên không biết chữ.Tuân Quan Lan nói: "Nếu ngươi không biết chữ vậy thì thôi, ngày mai ta xem sau."

Chậm rãi khép sách, định bụng đứng dậy.Hiện tại đang ở dưới giường, Dư An không dám chạm vào Nhị gia, chỉ kéo kéo vạt áo hắn lắc nhẹ, giọng nói mềm nhũn làm nũng: "Ta học gì cũng nhanh, biết hết chữ rồi sau này ngày nào cũng đọc sách cho Nhị gia nghe.

Nhị gia ngươi tốt nhất, cầu xin Nhị gia đó..."

"Ngươi rất muốn ta dạy cho ngươi sao?"

"Rất muốn rất muốn rất muốn..."

Tuân Quan Lan mất tự nhiên nói: "Hôm nay muộn rồi, để mai dạy."

Nhị gia đồng ý!

Không hề cười nhạo nàng!Dư An hạnh phúc muốn phát điên, đứng dậy nhảy tung tăng xung quanh Nhị gia, lặp đi lặp lại nói cảm ơn Nhị gia.Tuân Quan Lan sung sướng đứng lên: "Tắt đèn."

"Vâng, thưa Nhị gia!"==================Nhị gia: Tâm cơ boy chính là ta, ta chính là tâm cơ boy.Dư An: Tốt quá, sau này cứ đến buổi chiều là có thể đọc sách, không còn buồn tẻ nữa rồi.
 
Vâng, Thưa Nhị Gia (Hoàn) ( Truyện Reup)
C11


Cái yếm màu xanh nhạt bị vén sang một bên, chừa lại nửa bên che đậy nãi nhi.Trái đào thêu trên áo yếm nửa bên kia sinh động như thật, hệt như đang ganh đua với nãi nhi non mềm.Tuân Quan Lan cho rằng, luận hình dạng, nãi nhi của tiểu nha đầu căng mọng hơn; luận màu sắc, vẫn là nãi nhi của tiểu nha đầu hồng hào hơn.Luận tính chất, trái đào càng lộ rõ sự thua kém nãi nhi của tiểu nha đầu.Lúc nắm nãi nhi trong tay, trơn mượt đàn hồi, dù xoa bóp thế nào, vừa buông tay nó lại ngay lập tức khôi phục dáng vẻ đầy đặn ban đầu.Chỉ có một thứ không bằng trái đào là nó không có nước ép.Cũng may ăn vào có vị ngọt thanh khiết không ngán, quanh năm bốn mùa đều có, ăn hoài ăn mãi không chán.Sao Nhị gia cứ thích mút nãi nhi của nàng thế nhỉ, bên trong cũng đâu có sữa.Nhưng môi Nhị gia ấm áp, thỉnh thoảng còn dùng đầu lưỡi liếm nhẹ nhũ tiêm làm nàng thoải mái vô cùng."

Ưm..."

Tay Nhị gia chui vào quần lót, bao phủ hoa huyệt.Nhị gia còn có thể xoa chỗ đó của nàng nữa không nhỉ.Tiểu nha đầu tự mình mở rộng hai chân.Tuân Quan Lan nhìn gò má ửng đỏ của tiểu nha đầu, thích được hắn sờ đến vậy cơ à.Chưa xoa thủy dịch đã tràn đầy cửa huyệt, ướt dầm ướt dề.Đầu ngón tay lột cánh hoa, hai ngón tay đi vào, tiểu huyệt co rúm, rồi lại giãn ra, mềm nhũn như một hang động thịt băm.Nước nôi đầy đủ, không cần ngón tay nới lỏng huyệt nhi, tiểu nha đầu đã tự mình thả lỏng đợi chờ hắn.Tuân Quan Lan rút tay về, vỗ nhẹ mông nhỏ của tiểu nha đầu."

Sao Nhị gia lại đánh ta?"

Dư An lắc mông cọ cọ chăn đệm.May mắn tiểu nha đầu ngốc không biết tại sao.

Nếu không sau này ngày nào cũng nghĩ đủ mọi cách dụ dỗ hắn mất."

Ta không thể đánh ngươi?"

Tuân Quan Lan giương giọng, cự căn nóng rực đỡ trước cửa huyệt chật hẹp, nâng eo tiểu nha đầu tiến vào.Tất nhiên là có thể, nhưng nàng có chơi xấu chọc giận Nhị gia đâu.Dư An lơ đãng nghĩ đến chuyện này, quái vật của Nhị gia đã cắm vào trong bụng nhỏ.Chẳng lẽ tại Nhị gia chưa vân vê thịt châu cho nàng nên bụng nhỏ mới cảm thấy trướng trướng sao.Cái cảm giác này giống hệt hồi nhỏ nàng ăn tham, cắn một miếng bánh bao to nuốt mãi không trôi, miệng cũng không khép lại được.Lâu dần miệng mỏi nhừ, không ngậm được, nước miếng chảy dọc theo khóe miệng.Cửa huyệt của tiểu nha đầu lại có nước chảy ra, giữa bắp đùi ánh lên tia sáng ướt át.Tuân Quan Lan cảm giác côn thịt cương cứng hơn.Dư An cong lưng rên rỉ, Nhị gia liên tục cắm vào rút ra, không nhịn được nữa, nàng ôm bả vai Nhị gia cọ cọ."

Nhị gia chậm chút chậm chút, ta trướng quá..."

Huyệt nhi của tiểu nha đầu nhỏ hẹp, nhưng sau khi cắm liên tục hai đêm liền, mật nước ra nhiều, không đến nỗi trướng không chịu nổi.Dụ dỗ hắn thành công rồi, lại cố ý làm nũng muốn hắn quan tâm đây mà.Tiểu nha đầu ngốc, liếc mắt suy đoán chút liền biết tỏng cái tâm tư này.Nhưng cũng vì dễ bị nhìn thấu nên mới có vẻ ngây thơ đáng yêu, không làm người ta khó chịu.Hơn nữa nảy ra chút tâm tư này đều bởi vì hắn, không gây ảnh hưởng lớn gì, coi như tình thú chốn khuê phòng cũng được.Tiểu nha đầu muốn chậm lại đúng không?Tuân Quan Lan rút ra một chút, để lại đầu nấm ma sát cửa huyệt tiểu nha đầu, lát sau rút ra tận gốc, cọ cọ hai cánh hoa huyệt béo mập, tiếng nước lộc cộc vang lên.Như này không cộm cũng không trướng, nhưng Nhị gia làm thế phía dưới lại ngứa ngáy râm ran.Dư An lại ôm Nhị gia cọ cọ."

Sao Nhị gia không tiến vào, ta, ta không cộm nữa rồi..."

Hơi chút thăm dò tiểu nha đầu đã tự mình để lộ dấu vết.

Huyệt nhi ướt lầy lội rõ ràng mời gọi hắn mau tiến vào.Tuân Quan Lan bóp nãi nhi phình phình của tiểu nha đầu: "Lúc thì bảo trướng lúc lại bảo không trướng, đồ nói dối."

Nàng không có nói dối đâu.Nhưng Dư An không giải thích, vội vàng lấy lòng: "Nhị gia ta sai rồi, Nhị gia đừng phạt ta."

"Muốn ta cho ngươi?"

"Muốn," Dư An xấu hổ chớp mắt, "Nhị gia cho ta đi..."

Dạy tiểu nha đầu lấy lòng.Thấy thế Tuân Quan Lan chậm rãi đâm thẳng vào, chậm rãi đưa đẩy.Mật huyệt bị quấy trộn càng thêm nhão dính, vách huyệt dán chặt cự căn không rời.Chỗ kết hợp của hai người kêu vang bạch bạch, âm thanh xuyên qua da thịt, cào ngứa xương cốt.Dư An thả lỏng thân mình, bắt đầu khe khẽ rên rỉ.Lại một đêm thâu hoan.Buổi trưa hôm sau, Tuân Quan Lan trở về thay xiêm y rồi ra cửa, Dư An dọn dẹp xong cũng ra cửa.Hôm nay Vương ma ma có ở nhà trước.Vương ma ma kéo Dư An đến một góc ngồi xuống: "Ta nghe nói hôm qua ngươi tới tìm ta.

Có chuyện gì, Nhị gia lại đổi trò mới làm ngươi?"

"Không có, ta tới cảm ơn ma ma."

Dư An ngượng ngùng nhìn Vương ma ma, lại cúi đầu, đấm bóp chân cho bà.Vương ma ma đánh giá Dư An, cười nói: "Nữ nhân được nam nhân tưới tắm đúng là khác hẳn, khuôn mặt bỗng trở nên tươi tắn, rạng rỡ như hoa cỏ tháng ba vậy."

Ma ma lại bắt đầu không đứng đắn.Dư An vội tránh đề tài: "Ma ma, nói nhỏ với ngươi, Nhị gia muốn dạy ta đọc sách đó."

Nhị gia tốt vậy sao?Vương ma ma nghi ngờ: "Tự Nhị gia nói ra?"

"Nhị gia muốn ta đọc sách cho ngài ấy, ta nói ta không biết chữ, thế là, thế là ta xin Nhị gia dạy cho.

Ban đầu Nhị gia không đồng ý, ta xin mãi xin mãi, sau đó Nhị gia đồng ý rồi."

Ngày trước cũng chẳng thấy tiểu nha đầu này hứng thú sách vở, sao vừa tới phòng của Nhị gia đã tiến bộ thế này.Vương ma ma nghĩ ngợi, rút ra một đáp án khó lường."

Dư An nha đầu ngươi thật có chí hướng!

Ma ma đánh giá cao những người trẻ tuổi như ngươi."

Học chữ viết được tính là có chí hướng sao?Dư An hoang mang: "Ma ma ngươi đang nói gì vậy?"

Vương ma ma sảng khoái vỗ vai nàng: "Ngươi không cần giấu ma ma.

Thể nào sau này Nhị gia cũng sẽ cưới tiểu thư nhà danh môn vọng tộc thấu tình đạt lý làm chính phòng, tuy chúng ta xuất thân kém hơn người ta, nhưng học chút chữ viết làm Nhị gia yêu thích, về sau cũng có hi vọng được làm di nương..."

Ma ma đang nói gì ấy nhỉ...Dư An mở tròn hai mắt, nóng nảy: "Ma ma, ta không muốn làm di nương của Nhị gia, ngươi đừng có nói bậy..."

"Ngươi không phải sợ, ma ma không nói cho người thứ ba đâu," Vương ma ma hiền lành xua xua tay, "Dạy chữ đọc sách ma ma không biết, nhưng hầu hạ nam nhân trở nên nghe lời ta vẫn biết chút ít.

Ma ma thấy ngươi ngoan ngoan mới dạy cho ngươi đó, người khác hỏi ta không nói đâu."

Ma ma thích nói sao thì tùy vậy, cùng lắm nàng nghe xong bỏ ngoài tai.Dư An vô lực thở dài."

Nam nhân ấy à, ngươi hầu hạ hắn ở trên giường tốt thì lúc nào hắn cũng sẽ nhớ đến ngươi.

Có rất nhiều kiểu hầu hạ, ngươi nghe cho kỹ những lời ma ma dạy.Đầu tiên, ngươi không thể nằm như cá chết trôi sông chờ hắn sờ, cũng phải vuốt ve hắn.

Có thể thổi hơi vào tai hắn trước, tiếp đến liếm yết hầu của hắn, cắn nhẹ núm vú của hắn, sờ xương cụt của hắn, dùng ngực cọ hắn, ngươi chú ý sờ những điểm hắn nhạy cảm để lần sau sờ lâu hơn một chút.Thứ hai, vật kia của nam nhân không phải chỉ có cắm vào tiểu huyệt mới sung sướng, miệng của ngươi cũng có thể làm cho hắn hưng phấn.

Ngươi cứ coi nó như kẹo que, trước tiên ngậm lấy nấm đầu, dùng đầu lưỡi liếm hút mã mắt, không được mút quá mạnh, lúc nuốt cả cây đừng quên thỉnh thoảng liếm mã mắt, nhớ tuyệt đối không được cắn.Thứ ba, lúc nam nhân cắm vào ngươi hít sâu, sít chặt lấy vật kia, vừa lui ra ngoài thì thả lỏng người.

Lòng dạ nam nhân đều như nhau cả, đều thích huyệt nhi nhỏ khít.Thứ tư, nói ngon nói ngọt, thường xuyên khen hắn thao giỏi, thể lực tốt, tiếng rên cũng nũng nịu chút, đôi lúc nói mấy câu hư hỏng chút cũng không sao..."

Những thứ này trong tị hỏa đồ không nói tới, nhưng ma ma hiểu biết thật nhiều...Dư An bưng khuôn mặt đỏ bừng bừng trở về phòng.Liếm yết hầu của Nhị gia, cắn đầu ngực của hắn...

Nhị gia sẽ ném nàng ra khỏi phòng mất.Toàn thân Dư An run lên, không dám nghĩ tới những lời đó.====================Dư An: Hôm nay được học một tiết học vô cùng quan trọng.Nhị gia: Ngày mai phải tăng tiền lương cho Vương ma ma.Hôm nay ra một bài tập sau giờ học cho mọi người:Dùng một hai câu đánh giá một trong những nhân vật dưới đây:1, Dư An2, Nhị gia3, Vương ma ma4, Đại gia (Có thể đoán tất cả mọi thứ)
 
Vâng, Thưa Nhị Gia (Hoàn) ( Truyện Reup)
C12


Dư An dựa theo lời Nhị gia kê cái ghế gỗ bên cạnh hắn, ngồi thẳng lưng, hai tay đặt trên bàn, tì lên mép của một quyển luận ngữ."

Nhị gia, ta xong rồi."

Vẻ mặt tiểu nha đầu còn nghiêm túc hơn cả đám học trò trong học đường.Xem ra gấp không chờ nổi muốn học giỏi chữ để sau này đọc sách cho hắn đây mà.Tuân Quan Lan sung sướng, "Hôm nay học thuộc trước, đọc theo ta vài lần, ngày mai đọc cho ta nghe."

Nhị gia dụng tâm dạy học, nàng cũng phải chăm chỉ học hành mới được.Khuôn mặt nhỏ của Dư An nghiêm túc: "Vâng, thưa Nhị gia."

"Tử viết: 'Học nhi thời tập chi, bất diệc duyệt hồ?

Hữu bằng từ viễn phương lai'..."

Dư An hết sức chăm chú, Nhị gia đọc một câu thì nhại lại một câu, hai mắt nhận thức mặt chữ trên sách.Tuân Quan Lan vừa đọc vừa thảnh thơi nhìn tiểu nha đầu.Hắn từ nhỏ đã chỉ cần đọc lướt là thuộc, các tác phẩm hồi đi học đến bây giờ vẫn nhớ như in, không cần nhìn sách đọc.Mặt tiểu nha đầu rất nhỏ, không biết có to bằng một bàn tay không.

Cái mũi, cái miệng cũng nhỏ, nhưng thật ra đôi mắt rất to, con ngươi sáng trong.Còn có một nơi không nhìn thấy được cũng không hề nhỏ.Ánh mắt Tuân Quan Lan rơi xuống chỗ xiêm y phồng lên trước ngực tiểu nha đầu, dừng lại, lúc chuyển lên khuôn mặt tiểu nha đầu, đuôi mắt liếc nhìn cái mông nhỏ ngồi trên ghế gỗ của tiểu nha đầu.Nếu tiểu nha đầu muốn quấn hắn, vậy tại sao lại ngồi xa thế kia.Tuân Quan Lan nhìn tiểu nha đầu tập trung đọc sách, với tay lấy chén sứ trước mặt nàng.Trang sách đột nhiên tối sầm, không thấy rõ chữ cái.Dư An ngước mắt nhìn, thì ra ống tay áo của Nhị gia chắn ánh nến.Nhị gia càng ngày càng đối xử tốt với nàng, vì sợ quấy rầy nàng đọc sách mà đến uống nước cũng tự mình rót uống."...Tín cận ư nghĩa, ngôn khả phục dã.

Cung cận ư lễ, viễn sỉ nhục dã..."

Tuân Quan Lan tay rót nước, miệng đọc chữ, mắt lại như lơ đãng nhìn tiểu nha đầu.Sau khi tiểu nha đầu đỡ chén sứ vẫn luôn nhìn hắn.

Ánh mắt sáng ngời.Đoán không sai!

Hắn vừa có động tác tiểu nha đầu liền phân tâm, tiểu nha đầu vì biết điều này mới ngồi cách xa hắn.Khóe môi hơi nhếch lên.Nhị gia vừa buông tay, Dư An bèn thu về ánh mắt cảm kích, chuyên chú nhìn sách.Nàng nhất định phải mau chóng nhận biết hết mặt chữ, không thể phụ lòng tốt của Nhị gia.Tuân Quan Lan vô cùng có kiên nhẫn đọc hai lần cho tiểu nha đầu, giảng giải một chút ý nghĩa trong từng câu văn, đọc tiếp một lần cuối cùng."

Rõ chưa?"

Dư An gật đầu liên tục: "Rõ rồi, cảm ơn Nhị gia."

Cũng không đến nỗi quá ngốc.Tuân Quan Lan uống mấy ngụm nước, đặt chén sứ lên bàn, đứng dậy đi đến mép giường.Nhị gia muốn nghỉ ngơi sao?Dư An vội cất sách vở, tiến lên thay y phục cho Nhị gia.Thật ra nàng chưa buồn ngủ đâu, muốn đọc sách thêm một lúc nữa cơ, không biết Nhị gia có đồng ý cho nàng ngủ muộn hay không.Hôm nay ngủ cùng thì Nhị gia hắn cũng không thể làm nàng.Mang tai Dư An đỏ ửng, nhỏ giọng nói: "Nhị gia, ta muốn đọc sách thêm một lúc, Nhị gia có thể ngủ trước không?"

Tiểu nha đầu lại nghĩ ra ý tưởng gì rồi, lạt mềm buộc chặt sao.Ở trên giường cũng được thôi.Tuân Quan Lan đáp: "Không thể."

Nàng đành sáng mai dậy sớm chút vậy."

Vâng, Nhị gia."

Dư An cũng không thất vọng, tắt đèn bò lên giường.Tuân Quan Lan nói: "Qua đây."

Dư An không động đậy, ngượng ngùng nói: "Nhị gia, ta đến nguyệt sự."

Buổi chiều nàng trở về xem sách, cảm thấy giữa hai chân có cái gì đó chảy ra, mới đầu tưởng là dịch đục Nhị gia tiết ra, cởi quần thì phát hiện nguyệt sự tới.Ma ma nói tới kỳ không thể cho Nhị gia cắm vào, còn Nhị gia hôn hôn sờ sờ, xoa bóp nãi nhi vẫn được.Nghe nói nữ tử tới nguyệt sự huyệt nhi sẽ chảy máu, mấy ngày sau đó không thể hành phòng.Tuân Quan Lan nhíu mày: "Mấy ngày thì hết?"

"Sáu ngày."

Sáu ngày không thể chạm vào tiểu nha đầu.Tuân Quan Lan cảm nhận phân thân hơi ngo ngoe rục rịch, tâm tình tốt bỗng tan thành mây khói.Yên lặng một hồi, hỏi: "Có cách nào khiến nó sớm hết không?"

Có cách nào không?Dư An giật mình: "Nhị gia, ta không biết..."

Khó trách tiểu nha đầu muốn bám dính lấy hắn ở dưới giường, mấy ngày tới đâu thể dụ dỗ hắn trên giường.Tuân Quan Lan xoa mi tâm, xoay người đưa lưng về phía tiểu nha đầu, nhắm mắt lại.Không nhìn tiểu nha đầu thì không có việc gì.Tuân Quan Lan hít thở đều đặn, chậm rãi đè xuống nóng nảy và dục vọng.Dư An gãi đầu, thấy Nhị gia ngủ cũng vội nằm xuống đi ngủ.Ngày mai còn phải dậy sớm đọc sách nữa!=================Nhị gia: Bạn gái tới kỳ, có cách OOXX khác không?

Đợi online, gấp!Dư An: Có chút dự cảm không lành.Chưa có cảm xúc, nghẹn cả buổi chiều chỉ nghĩ ra được chút đây thôi...Quỳ.
 
Vâng, Thưa Nhị Gia (Hoàn) ( Truyện Reup)
C13


Nửa đêm, Tuân Quan Lan bị tỉnh giấc.

Sau lưng dán một thân mình mềm ấm.Tiểu nha đầu không nằm đúng vị trí của mình, ôm hắn làm gì, cũng có hành phòng được đâu.Tuân Quan Lan quen ngủ một mình, ngày thường sau khi tiết cho tiểu nha đầu thì hai người mỗi người ngủ một bên.

Tiểu nha đầu cũng không quấn lấy hắn.Nhấc cái tay gác bên hông ra, xoay người, đẩy tiểu nha đầu ra.Dư An dựa vào lò sưởi đang ngủ ngon lành, bỗng lò sưởi kia dang tay, không cho nàng dựa, đẩy nàng ra.Thật nhỏ mọn, hừ, không dựa thì không dựa.Sao lại lạnh thế này, không đắp kín chăn sao.Dư An mơ màng sờ soạng, không có, chăn vẫn đắp lên người đây mà.Nhớ đến, nàng tới nguyệt sự.

Mỗi khi tới, tay chân lại lạnh ngắt, nghe nói do thiếu máu.Vẫn nên ôm lò sưởi ngủ thôi.Tiểu nha đầu phát âm không rõ, không biết lầu bầu cái gì, ngủ cũng khá yên ổn.Tuân Quan Lan nằm thẳng nhắm mắt lại, nhưng vừa ngủ được nửa khắc, tiểu nha đầu lại quơ tay qua ôm lấy eo, nhích lại gần từng chút một, sau đó dán lên người hắn.Nãi nhi của tiểu nha đầu đè ép cánh tay, mềm mại ấm áp.Tuân Quan Lan nghĩ tới cảnh hai bầu ngực trắng nõn kia, thân thể khô nóng dần lên.Lò sưởi lại vươn tay đẩy nàng.Dư An không chịu, ôm chặt nó.Nếu không phải tiểu nha đầu hít thở đều đều, Tuân Quan Lan suýt nữa phải nghi ngờ nàng cố ý.Đang định đẩy ra, tiểu nha đầu lại bắt đầu nói mớ.

Giọng tuy không rõ, nhưng cẩn thận lắng nghe vẫn miễn cưỡng nghe ra mấy câu."...Tốt nhất đó...

Muốn ôm ngủ...

Ấm..."

Ngủ rồi cũng nhớ tới muốn hắn ôm ngủ, chỉ sợ cái suy nghĩ này đã tồn tại trong lòng tiểu nha đầu từ lâu, chẳng qua không dám nói ra.Tuy ngủ như này không thoải mái, nhưng chắc vài bữa nữa cũng quen thôi.Tuân Quan Lan điều chỉnh chút tư thế ngủ, xoay người về phía tiểu nha đầu, không cần đợi, tiểu nha đầu tự mình chui vào trong lòng, nãi nhi dán lên ngực hắn.Hình như cũng không khó chịu lắm.Tuân Quan Lan thử nhắm mắt, thiu thiu ngủ.Dư An mơ mơ màng màng nhớ giấc mơ kỳ lạ tối hôm qua, mở mắt ra lại không nhớ gì.Nhưng nhất định là mộng đẹp, bởi vì tối hôm qua nàng ngủ rất ngon.Nằm trong chăn ấm quá~Ngày trước mấy ngày này lúc tỉnh thể nào tay chân cũng lạnh, hôm nay lại không thấy lạnh chút nào.Giường của Nhị gia thật tuyệt vời.

Dư An vui vẻ nghĩ."

Tỉnh rồi thì dậy đi."

"Vâng, thưa Nhị gia."

Dư An thuận miệng đáp, bỗng cảm thấy quái quái, sao hôm nay giọng Nhị gia lại truyền đến từ trên đầu nhỉ?Vừa ngẩng đầu, đôi mắt Nhị gia đập thẳng vào mắt nàng, cái cằm cách nàng rất gần rất gần."

Nhị gia?"

Dư An ngây ngốc rũ mắt nhìn, nàng sán vào lòng Nhị gia, đôi tay rúc trong ngực Nhị gia.Hơi động đậy, cảm giác một cánh tay của Nhị gia đặt trên eo, hai chân kẹp đôi chân nhỏ của nàng.Tối hôm qua Nhị gia ôm nàng ngủ sao.

Thảo nào ấm như vậy.Nhưng tại sao Nhị gia lại ôm nàng ngủ, mấy hôm trước đều là mỗi người ngủ một bên.Chẳng lẽ bởi vì nàng tới nguyệt sự?Đúng rồi, Dư An bừng tỉnh.Nhị gia nghe nói nàng tới nguyệt sự, biết khoảng thời gian này nữ tử sợ lạnh, thế nên mới ôm nàng ngủ.Nhị gia tốt quá đi mất!Dư An bò dậy ngồi quỳ, mặt mày tươi tỉnh nói: "Cảm ơn Nhị gia, tối hôm qua ta ngủ rất ngon, không thấy lạnh một chút nào."

Ở trong lòng hắn sao có thể ngủ không ngon được chứ, tiểu nha đầu nghĩ thầm gì mà lâu vậy.May mà hắn ngủ cũng không tệ lắm, tiểu nha đầu sau khi chui vào ngực hắn thì nằm rất ngoan, không nói mớ cũng không lộn xộn.Nếu sau này tiểu nha đầu lại muốn ôm ngủ thì cũng không phải không thể xem xét.Tuân Quan Lan thong thả ngồi dậy, vén màn lên, cả phòng bừng sáng.Hôm nay trời nắng khá đẹp."

Thay quần áo."

"Vâng, thưa Nhị gia."========================Nhị gia: Quan hệ với tiểu nha đầu có bước tiến triển mới.Dư An:

Sau này ai nói Nhị gia xấu xa ta sẽ là người đầu tiên phản đối.
 
Vâng, Thưa Nhị Gia (Hoàn) ( Truyện Reup)
C14


Tiệm thuốc Bác Tế là tiệm bán thuộc lớn nhất trong thành, nổi tiếng xa gần, hễ ngươi nói ra được tên thuốc thì trong tiệm luôn luôn có sẵn.

Người từ khắp bốn phương tới mua thuốc nối liền không dứt, mỗi ngày hốt bạc không nói chơi.Đi làm ở trong tiệm thuốc không những thể diện mà tiền lương hằng tháng đều cao.

Cho dù là quét rác hay châm trà thì nói ra cũng rất hãnh diện.Trước kia đại lão gia chấp chưởng, bọn tiểu nhị vừa làm việc vừa buôn chuyện, cuộc sống nhẹ nhàng không thôi.Đến khi Nhị gia tiếp quản tiệm thuốc, bọn tiểu nhị hoàn toàn biến thành tiểu thư khuê các, lúc cười cũng không dám lộ nhiều răng.Nếu nói tới bản lĩnh thì vị Nhị gia này phải nói là tuyệt đỉnh, lợi hại hơn cả đại lão gia.

Đến nỗi quy củ làm việc, đương nhiên nghiêm khắc hơn hẳn đại lão gia.Hằng ngày tất cả mọi người co lại cái đuôi, cầu thần bái phật mong sao Nhị gia rộng lượng chút.Có lẽ thành tâm tất linh, mấy hôm trước thật sự có chút thay đổi, có người gây ra lỗi nhỏ cũng không thấy sắc mặt Nhị gia dọa người, đuôi lông mày còn phảng phất gió xuân.Thoải mái được vài ngày, ai ngờ đâu tâm tình Nhị gia lại biến chuyển.Cũng không phải nói không tốt, chỉ là không giống mấy ngày trước, toàn thân trên dưới tản mát hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái.Bọn tiểu nhị trong tiệm thổn thức với nhau, lại quay về những tháng ngày không dám thở mạnh.Hôm nào lại cầu thần bái phật tiếp thôi.Lại nhớ tiểu nha đầu.Tuân Quan Lan bàn bạc chuyện làm ăn xong, rảnh rang uống chén trà, thấy một cô nương nhỏ gầy tới tiệm mua thuốc.

Không kìm nổi lòng mình nghĩ tới tiểu nha đầu.Cằm không nhọn bằng tiểu nha đầu, đôi mắt không to bằng tiểu nha đầu, khuôn mặt không nhỏ bằng tiểu nha đầu.

Tiểu nha đầu xinh đẹp hơn nàng ta.Tuân Quan Lan ổn định tinh thần, hôm nay nhớ tiểu nha đầu những ba lần, nhiều hơn ngày hôm qua một lần.Nhìn sắc trời, canh giờ này chắc tiểu nha đầu lại đang đọc sách.Hai ngày nay tiểu nha đầu cần cù vô cùng, giờ ngọ trở về phòng vẫn thấy nàng nghiêm túc tập trung cầm quyển sách, cái miệng nhỏ xinh mở ra đóng lại.Lúc hầu hạ hắn thay quần áo còn quấn lấy hắn làm nũng hỏi không ngừng.

Mới hai ngày đã thuộc đến quyển luận ngữ bốn.Chăm chỉ học chữ vì hắn, ban đêm lên giường lại muốn hắn ôm ngủ.

Tiểu nha đầu phải lòng hắn rồi.Không thể nghĩ tiếp, hạ thân có hơi khó chịu.Tuân Quan Lan thay đổi dáng ngồi, chỉnh chỉnh vạt áo, che lại cự căn nửa mềm nửa cứng.Mới nghĩ tới tiểu nha đầu đã vậy, buổi tối lúc tắm gội phải làm sao đây, tay của tiểu nha đầu cứ sờ soạng khắp người thôi.Hai ngày trước còn có thể chịu đựng, hôm nay chỉ sợ không nhịn nổi nữa.Việc này rất quan trọng, cần phải nghĩ thật kỹ.Nếu không thể chạm vào tiểu nha đầu, bốn năm ngày tới tự mình tắm gội vậy.Nhưng nếu tiểu nha đầu không vui, nũng nịu lắc lư ống tay áo, cương quyết muốn hầu hạ thì làm sao.Tiểu nha đầu không vui, trong vòng chưa đến một hai canh giờ, tình dục trào dâng, hắn lại cả đêm khô nóng nôn nao mất.Tuân Quan Lan cân nhắc, không vui cũng mặc kệ.Ban đêm ôm tiểu nha đầu ngủ, sáng dậy đôi mắt kia lại tươi cười với hắn."

Này, mau nhìn mau nhìn, khóe miệng Nhị gia cong lên đúng không."

Tiểu nhị Giáp nhỏ giọng xì xào.Tiểu nhị Ất không dám nhìn, trừng mắt mắng: "Ngươi muốn chết à, còn dám nhìn, ít được Nhị gia quan tâm đúng không, đừng làm liên lụy người khác."

Nhị gia quan tâm rất đặc biệt, bình tĩnh nhìn ngươi, không nói một lời, chuyên dùng đôi mắt thẩm vấn.Chân không run lẩy bẩy là chưa xong đâu.Tiểu nhị Giáp nghĩ đến cách thức thăm hỏi của Nhị gia liền trở nên thành thật, mắt nhìn thẳng nhặt thuốc.Nương của Dư An nói trong lòng Dư An thiếu dây thần kinh.Hôm nay đánh nàng mắng nàng, ngày mai nói vài lời ngon ý ngọt nàng liền không nhớ rõ ấm ức hôm qua phải chịu.Biết nữ không bằng mẫu.Dạy đọc sách hai ngày, Dư An đã quên sạch những chuyện xấu trước kia của Nhị gia.

Hơn nữa còn đang suy nghĩ nên trả ơn như thế nào.Không thể nhận không ý tốt của Nhị gia mãi được.Nhưng hình như Nhị gia cũng không thiếu thứ gì.Dư An đếm đếm đầu ngón tay, xiêm y giày vớ, đồ ăn bánh trái đều có người được Nhị gia mời từ kinh thành tới chuyên phụ trách, nàng làm chỉ có kém xa người ta, buôn bán kinh doanh nàng cũng không thể giúp đỡ Nhị gia một tay.Liệt kể hết thảy, Dư An bắt đầu cảm thấy bản thân thật vô dụng.không giúp được gì cho Nhị gia cả.Ngủ với Nhị gia, hầu hạ Nhị gia là chuyện chính mình phải làm, được đại phu nhân phát tiền lương, không tính.Dư An vẫn đang đau khổ suy nghĩ đền ơn Nhị gia ra sao, kết quả buổi tối lúc Nhị gia trở về nói ngay mấy ngày tới không cần nàng hầu hạ tắm gội."

Tại sao?

Có phải ta làm không tốt không?"

Dư An lập tức nóng nảy, vây quanh Nhị gia truy hỏi.Nếu đến việc vặt như tắm gội Nhị gia cũng không cho nàng hầu hạ, vậy thì thật sự không thể làm gì cho Nhị gia rồi.Nhị gia đối xử tốt với nàng quá.Xem nhẹ tấm lòng của tiểu nha đầu đối với hắn.Tắm gội không cho nàng đi theo thôi mà môi đã bĩu ra thế kia rồi.Tiểu nha đầu khóc thì làm thế nào đây?Tuân Quan Lan ngẫm nghĩ, nói: "Không được bướng bỉnh?"

Dư An lắc đầu mạnh: "Không, ta muốn hầu hạ Nhị gia.

Nhị gia cho phép ta hầu hạ tắm gội được không?"

Tiểu nha đầu chỉ có khóc ở trên giường hắn mới sung sướng.Thôi, nhịn một chút là qua ấy mà."

Đi lấy xiêm y."

Vẻ mặt buồn thiu biến mất, khuôn mặt nhỏ của Dư An sáng bừng lên: "Ta đi lấy ngay đây, Nhị gia."

Lần đầu tiên Tuân Quan Lan hối hận với quyết định mình làm ra.Tiểu nha đầu mới cởi y phục ngoài, ngón tay non mềm chạm vào bụng, còn chưa kịp kiềm chế, gậy thịt phía dưới đã tự mình sưng to dần.Dư An hoảng sợ, lập tức biện giải cho bản thân: "Lần này ta không hề dụ dỗ Nhị gia.

Nhị gia cũng nhìn thấy đúng không?"

Ngẩng đầu nhìn Nhị gia đầy mong chờ.Nhị gia bây giờ tốt lắm, sẽ không đổ oan cho nàng đâu.Tiểu nha đầu hỗn láo.Mới phải lòng hắn bao lâu, thế mà giờ đã muốn thử thăm dò ý hắn rồi.Mới nuôi mấy ngày lá gan đã lớn thế này.

Vênh váo đắc ý vì nàng chưa dụ dỗ mà người trong lòng đã động tình.Đáng lẽ lúc nãy nên bỏ mặc cho nàng khóc.Tuân Quan Lan trầm mặt: "Làm nó mềm xuống, vượt quá một khắc thì đêm nay không được ngủ."======================Dư An: Nếu chưa hết một khắc (mười lăm phút) đã làm nó mềm ra, ta sợ Nhị gia càng không cho ta ngủ.Nhị gia: Tiểu nha đầu đừng tưởng bắt được trái tim là dễ.
 
Vâng, Thưa Nhị Gia (Hoàn) ( Truyện Reup)
C15


Nha hoàn dụ hoặc chủ tử là nha hoàn hư.Nàng mới không phải đâu.May mắn lần này Nhị gia không đổ oan cho nàng.Dư An vỗ vỗ ngực, chuyển tâm tư lên con quái vật đang vểnh cao kia.Gân xanh gồ ghề, căng phồng như cục sắt ứ đầy.

Biến thành thế này chắc hẳn Nhị gia khó chịu lắm, nếu không sắc mặt đã không xám xịt lại như thế kia.Phải mau chóng làm mềm quái vật thì Nhị gia mới có thể thoải mái.Dư An sốt ruột nghĩ cách.Nguyệt sự của nàng chưa hết, tiểu huyệt vẫn còn chảy máu, không thể cho Nhị gia cắm vào bụng nhỏ.Lần trước lấy tay xoa Nhị gia đã nổi giận.Có biện pháp nào khác không nhỉ?Dư An định hỏi Nhị gia, vừa mới mở miệng, những lời ma ma dạy bảo bỗng hiện lên trong đầu.Dùng miệng...Có thể ăn mềm con quái vật của Nhị gia thật sao?Nhưng mà, quái vật của Nhị gia to lắm...Dư An nuốt nước miếng, căng thẳng.Tiểu nha đầu vẫn chưa bắt đầu.Tuân Quan Lan chịu đựng khô nóng: "Không nghe rõ lời ta nói?"

"Không phải, Nhị gia," Dư An vội vàng đáp, giơ tay chỉ chỉ thùng gỗ phả ra hơi nóng, "Nước sắp lạnh rồi, nếu không ta hầu hạ Nhị gia tắm gội trước nhé?"

Bất cứ lúc nào cũng có thể phân phó hạ nhân bưng nước mang vào.Tuân Quan Lan nhìn chằm chằm tiểu nha đầu: "Ngươi muốn kéo dài thời gian?"

"Không phải," Dư An ngượng ngùng liếc Nhị gia, "Ma ma vừa dạy ta dùng miệng, nhưng ta chưa thử bao giờ, sợ làm Nhị gia bị thương.

Đợi lát nữa trong lúc Nhị gia tắm gội ta sẽ ngẫm nghĩ lại cẩn thận, Nhị gia có chịu không?"

Nói bậy, tiểu nha đầu từng dùng tay giúp hắn rồi!Khoan.Lần trước không tiết vào lòng bàn tay tiểu nha đầu, tiểu nha đầu tưởng hắn không thoải mái, thế nên lại lén đi tìm ma ma xin thỉnh giáo?Thì ra sau lưng tiểu nha đầu cũng tốn nhiều tâm tư vì hắn như thế.Nghĩ đến nàng hỏi ma ma cũng biết nàng phải lòng hắn, tâm trạng Tuân Quan Lan bỗng dễ chịu hẳn, nhấc chân bước vào trong thùng: "Tắm nhanh."

Nhị gia xem xét lời nói của nàng.Dư An vui vẻ cầm khăn giúp Nhị gia tắm gội, nhịn không được nói: "Nhị gia ngươi tốt quá."

Tuân Quan Lan kiềm chế không cong khóe môi: "Nghĩ chuyện của ngươi đi."

"Vâng, thưa Nhị gia."

Bây giờ Dư An không còn sợ Nhị gia nữa, khuôn mặt nhỏ hồng hào nghiêm túc nghĩ xem lát phải làm những gì.Nhị gia tốt với nàng, nàng cũng phải đối tốt lại với Nhị gia.Dư An nghĩ ngợi, Tuân Quan Lan cũng suy nghĩ.Lần này tiểu nha đầu học được từ ma ma cái gì nhỉ, ngoài dùng tay còn có cách nào làm hắn sướng hơn đây?Trở lại giường.Tuân Quan Lan nhìn tiểu nha đầu không chớp mắt.Tiểu nha đầu ngồi quỳ giữa hai chân, tay nâng nam căn cứng rắn, cúi đầu, há mồm ngậm lấy nấm đầu.Tiểu nha đầu dùng miệng ngậm lấy dương vật.Mạch máu trong nháy mắt cuộn trào.Tuân Quan Lan hóp xương hông, toàn thân nóng ran.Không ngờ tới tiểu nha đầu học được là cái này.Ngày nào Dư An cũng lau rửa sạch sẽ quái vật của Nhị gia, bên trên không có mùi lạ gì.Có điều cứng cứng nóng nóng, không giống bất cứ thứ gì từng ăn trước đây.Dư An duỗi đầu lưỡi liếm nấm đầu một vòng, đè lên mã mắt, mút nhẹ, ngẩng đầu quan sát phản ứng của Nhị gia.Bốn phía cự căn bao bọc không kẽ hở, máu thịt được da vây quanh, chỉ có trên nấm đầu mới có một lỗ nhỏ.Tiểu nha đầu vừa hút vừa liếm, Tuân Quan Lan cảm giác mềm xốp dọc theo mã mắt chui vào bên trong, giảm bớt sự căng cứng đến trướng đau của côn thịt.Dư An còn chưa xem kỹ, bàn tay Nhị gia đã đỡ sau ót, giọng khàn khàn nói: "Không được dừng, ngậm toàn bộ."

Trong mắt còn mỗi miệng nhỏ của tiểu nha đầu và dương vật bên dưới cái miệng.Hơi thở của Tuân Quan Lan nóng rực, ấn đầu tiểu nha đầu.Dư An thay vì quan sát, vội dùng cánh môi che lại hàm răng, mở to miệng ngậm lấy.

Quái vật cọ xát môi tiến vào khoang miệng, ngay sau đó xông thẳng vào yết hầu.Sắp không thở nổi!Dư An không thích ứng được, vỗ chân Nhị gia kêu ô ô, nước bọt không ngừng chảy xuống dọc theo khóe môi.Miệng tiểu nha đầu không giống huyệt nhi.

Khoang miệng co ép mãnh liệt hơn, dường như trong cổ họng có một thế lực bí ẩn nào đó lôi kéo hắn đi vào.Nhưng tiểu nha đầu không chịu nổi, khuôn mặt nghẹn đỏ bừng.Tuân Quan Lan ổn định hô hấp rút ra, dương vật phấn khích ướt dầm dề.Dư An ho khan vài tiếng, liên tục thở dốc."

Nhị, Nhị gia chậm một chút."

Nha đầu ngốc!Hắn mới khai trai chưa lâu, tuổi trẻ sức khỏe dồi dào, gần ba ngày trôi qua, gặp được tình huống thế này chậm làm sao được.Tuân Quan Lan lên tiếng dọa nạt: "Sắp hết một khắc rồi đấy.

Ngươi mà không làm cho nó ra, ta nói là làm!"

Nếu không tiết ra, Nhị gia phạt nàng không cho ngủ thật sao?Dư An nửa tin nửa ngờ.Nhưng nàng rất bằng lòng giúp Nhị gia sớm thoải mái."

Vậy Nhị gia đừng ấn ta nữa, để ta, ta tự mình làm được không?"

Nhị gia ấn đầu nàng đẩy mạnh ra vào liên tục, quái vật đè nặng đầu lưỡi, nàng không hút cũng không liếm được mã mắt.Dư An nghĩ nghĩ, khuôn mặt nhỏ lại ngượng ngập bổ sung: "Lát nữa ta, ta muốn sờ sờ Nhị gia, Nhị gia cho phép nhé?"

Ngày trước tiểu nha đầu nhát gan, không bao giờ dám vuốt ve cơ thể hắn, hiện tại không kìm nén được thích hắn, muốn gần gũi hắn đây mà.Lúc tiểu nha đầu nói lời này cũng không dám ngẩng đầu nhìn hắn, dáng vẻ sợ sệt đáng thương.Tuân Quan Lan hào phóng ừ một tiếng."

Cảm ơn Nhị gia!"

Dư An hít thở một hơi, lại bò tới gần phần hông Nhị gia, mở miệng nhỏ ngậm lấy quái vật.

Ngậm sâu một chút, sau đó đôi môi mút một lúc, rồi lại rời khỏi, liếm hút xung quanh mã mắt.Tuân Quan Lan chống tay lên giường, rũ mắt nhìn tiểu nha đầu thích thú gục đầu phồng má, dương vật ra ra vào vào trong cái miệng nhỏ đỏ bừng, ùng ục vang dội.Trướng đau được an ủi, toàn thân được ngâm trong khoái cảm hệt như bơ xốp nổi trên bề mặt nước.Tiểu nha đầu học tập rất tốt.Không chỉ biết dùng đầu lưỡi liếm hắn, còn biết dùng hàm răng gõ nhẹ dương vật, tuy có hơi đau, nhưng cứ để kệ vậy lại càng sảng khoái, các bộ phận trên cơ thể ngoan ngoãn nằm im.Tuân Quan Lan nhận thấy, tiểu nha đầu ngày thường ngốc nghếch, nhưng một khi lao đầu vào học thứ gì đó vì hắn thì lại trở nên thông tuệ muôn phần.Miệng mỏi quá ~Dư An nhất thời hụt hơi, đôi môi không bọc được hàm răng, va đập vào con quái vật của Nhị gia, vội vàng lui ra ngoài một chút, đồng thời cẩn thận thăm dò ý tứ Nhị gia.Nhị gia hít thở hơi nặng nề, chắc bị đau, nhưng lại không hề trách móc nàng.Dư An cảm động, một tay vòng qua sau thắt lưng Nhị gia, đầu ngón tay thử vuốt ve.Nếu vuốt ve có thể thoải mái giống khi Nhị gia xoa bóp nãi nhi của nàng thì thật tốt.

Nàng muốn Nhị gia vui sướng.Tuân Quan Lan thở gấp, thẳng eo, cảm thấy những nơi ngón tay tiểu nha đầu chạm vào đều căng cơ, tê dại nhảy lên dưới lớp da người.Dư An vừa vuốt ve Nhị gia, vừa cố gắng phun ra nuốt vào quái vật, từng chút một đưa nó chui vào trong cổ họng.Trong miệng nàng có rất nhiều nước bọt, nhưng không kịp nuốt xong, lúc nhả quái vật ra, nước bọt chảy xuống, bên mép dính đầy nước miếng, ánh lên tia sáng.Quái vật càng ngày càng cứng.Trải qua mấy ngày, Dư An lĩnh ngộ ra rằng, Nhị gia sắp bắn.Nghĩ đến Nhị gia bắn ra là có thể nghỉ ngơi, Dư An không ngừng nỗ lực, lại ngậm sâu con quái vật vài cái.Đúng là Tuân Quan Lan sắp tiết, túi mang nặng trĩu, phần bụng cũng bất giác căng thẳng.Mấy lần tiểu nha đầu ngậm sâu kia, yết hầu đè ép nấm đầu, khoái cảm chồng chất lên nhau, Tuân Quan Lan hơi nhún eo, cảm giác túi mang dần dần nhẹ bớt.Từng đợt từng đợt dịch nóng phun vào trong miệng, Dư An không để ý, nuốt xuống một ít, tanh tanh, mằn mặn.Bắn rồi, Tuân Quan Lan từ từ rút ra.Hàm trên hàm dưới tê mỏi, Dư An không khép lại miệng ngay được, đục dịch tràn ra, muốn rơi nhưng lại không rơi bám vào răng môi, đỏ trắng kết hợp, tươi đẹp quyến rũ.Tiểu nha đầu lại đang dụ dỗ người.Tuân Quan Lan vươn tay bưng cằm tiểu nha đầu lên, "Nuốt xuống."

Cái này không ăn được!

Nàng ngậm vì muốn nhổ ra đó.Dư An muốn cầu xin Nhị gia, ngẩng đầu nhìn, ngây như phỗng.Không biết từ khi nào mà từ đuôi mắt cho đến vùng thái dương của Nhị gia lại nổi lên sắc tình nhàn nhạt, vẻ mặt khoan khoái lười nhác.Dư An cảm thấy hiện tại Nhị gia giống hệt ma quỷ trong lời đồn, câu hồn đoạt phách người ta.Hồn của nàng bị Nhị gia hớp đi một chút mới bất giác nuốt xuống dịch đục không thể ăn kia.=============Nhị gia: Mọi người thích ta ta biết, nhưng ta chỉ định thích mỗi tiểu nha đầu thôi.Dư An: Ngoài Nhị gia, ta cũng rất thích các ngươi đó.
 
Vâng, Thưa Nhị Gia (Hoàn) ( Truyện Reup)
C16


Dư An có niềm kiêu hãnh nhỏ bé.Nhị gia trở nên rạng rỡ như này đều do một công nàng hầu hạ Nhị gia chu đáo.Nàng không phụ lòng giao phó của lão thái thái, nàng là một nha hoàn tốt.Dư An nhịn xuống cảm giác khó chịu trộm liếc nhìn Nhị gia, thỏa mãn rũ mắt, "Nhị gia, ta muốn xuống giường uống nước."

Vừa rồi ăn dịch đục của Nhị gia tiết ra, trong cổ họng vẫn luôn dính nhớp, như là bị dán vào nhau.Tiểu nha đầu đang nhìn lén hắn.Nghĩ cũng phải thôi.Tiểu nha đầu thích hắn như thế, lúc nào cũng muốn quấn quýt bên người, ban ngày tám chín canh giờ không được gặp hắn, nhất định trong lòng nhớ nhung lắm.Nếu hắn trở về, tất nhiên phải si mê ngắm nhìn nhiều lần rồi.Cứ để cho tiểu nha đầu ngắm, dù sao cũng không phiền chán.Tuân Quan Lan sung sướng nhắm mắt lại, chắp hai tay lên bụng.Gần một khắc sau, tiểu nha đầu mới quyến luyến thu hồi ánh mắt.Nghe thấy tiểu nha đầu nói, Tuân Quan Lan ngồi dậy: "Thay quần áo trước."

"Vâng, thưa Nhị gia."

Dư An mặc tiết y cho Nhị gia xong, đi theo sau hắn đi đến bên cạnh bàn.Trên bàn bày ngay ngắn hai quyển luận ngữ.Dư An bưng chén sứ men xanh uống vài ngụm nước, dò hỏi: "Hôm nay Nhị gia còn dạy ta đọc sách không, hôm qua dạy ta đều thuộc cả rồi."

Hắn xuống giường chính là để dạy tiểu nha đầu học chữ.Tuân Quan Lan chỉ chỉ ghế tròn bên cạnh: "Đọc cho ta nghe đã."

Dư An hứng khởi ngồi xuống, mở sách ra nói: "Nhị gia, ta bắt đầu đọc nhé.

Tử viết: 'Lý nhân vi mỹ, trạch bất xứ nhân...'"Giọng đọc của tiểu nha đầu không giống giọng nói chuyện ngày thường.Lúc nàng đọc chữ lanh lảnh trong trẻo, như viên ngọc trai rơi xuống bàn cờ ngọc, trong nghiêm túc lộ ra non nớt trẻ con, có một không hai.Thanh âm dễ nghe đó được phát ra từ trong miệng tiểu nha đầu.Tuân Quan Lan chuyển ánh mắt lên đôi môi xinh xắn của tiểu nha đầu.Tiểu nha đầu vừa uống nước, cánh môi tươi tắn căng mọng, lúc đóng lúc mở, thanh thúy reo vang.Cái miệng nhỏ này còn có cách dùng kỳ diệu khác.Tuân Quan Lan nhớ tới cảm giác sung sướng khi được nó ngậm mút, thực tủy biết vị, bụng dưới lại căng lên.Không thể chủ động mở miệng bảo tiểu nha đầu ngậm hắn, phải làm tiểu nha đầu tự mình phát hiện phân thân của hắn biến hóa, nếu không lại thăm dò tâm tư của hắn mất.Tuân Quan Lan hơi nghĩ ngợi, trong lòng tính kế."...Sự quân sác, tư nhục hĩ; Bằng hữu sác, tư sơ hĩ," Dư An đọc xong một câu cuối cùng, mong chờ hỏi, "Nhị gia, ta đọc được không?"

Vài câu cuối không lắng nghe kỹ, Tuân Quan Lan vẫn thản nhiên gật đầu: "Đọc khá tốt, lát nữa dạy ngươi đọc chương tiếp theo."

Mấy hôm trước Nhị gia nghe xong chỉ gật đầu, không khen nàng đọc khá tốt.Dư An cực kỳ vui vẻ, nghĩ thầm lần này nàng nhất định phải đọc khá hơn nữa, "Cảm ơn Nhị gia, sau này ta sẽ càng chăm chỉ hơn."

Tiểu nha đầu một chữ bẻ đôi không biết nhưng lại bằng lòng ngày càng chăm chỉ đọc sách vì hắn, tấm lòng biểu đạt quá rõ ràng.Cho nàng sờ soạng toàn thân hắn lần nữa, không chỉ hắn được thoải mái mà trong lòng nàng cũng mừng rỡ.Tuân Quan Lan ung dung duỗi chân dài, chắn ngang giữa hai cái ghế gỗ, "Nước lạnh rồi, đi đổi bầu khác đi."

Dư An phấn khích đứng dậy, không để ý dưới chân, bị vấp một cái, ngã nhào về phía trước.Vốn tưởng rằng ngã sấp mặt xuống nền đất, đau đớn không thể tránh khỏi, Dư An thấp thỏm chuẩn bị tinh thần, ai dè Nhị gia chìa tay ra ôm nàng về.Dư An ngồi trên đùi Nhị gia, tay ôm bả vai Nhị gia, ngực đập thình thịch: "Nhị gia, ta sợ quá.

Nếu không có Nhị gia ta đã té ngã rồi, cũng may chỉ hoảng sợ không xây xát gì."

Tuân Quan Lan nghiêm khắc: "Tay chân vụng về."

"Nhị gia, ta xin lỗi."

Dư An chột dạ cúi đầu, nàng thích chí đến mù quáng, không chú ý đường đi, đá phải chân Nhị gia.Dư An đang xoắn ngón tay tự kiểm điểm bản thân, không biết sao đôi mắt liếc đến một bọc to giữa hai chân Nhị gia, suy nghĩ lập tức đứt đoạn, "Nhị gia, nó, nó lại biến đổi..."

Tiểu nha đầu chỉ vào côn thịt của hắn, dáng vẻ ngây ngốc ngơ ngác.Tuân Quan Lan lẳng lặng nói: "Ngươi vừa chạm vào nó."

Có sao?Dư An không có xíu ấn tượng nào.Nhưng không thể có chuyện Nhị gia lừa nàng, Dư An thấy hổ thẹn, nàng tốn bao công sức mới hầu hạ Nhị gia thoải mái, bây giờ lại làm Nhị gia khó chịu rồi."

Ta dùng miệng cho Nhị gia nhé?"

Tuân Quan Lan hơi mất tự nhiên: "Dạy ngươi học chữ xong cũng không muộn."

Bản thân Nhị gia chịu khổ, nay lại còn phải nhẫn nhịn để dạy nàng đọc sách trước.Dư An cảm động, lại càng hổ thẹn, lắc đầu liên tục: "Ta không học chữ nữa, muốn giúp Nhị gia bắn ra trước."

"Nếu thế," Tuân Quan Lan không kiên trì, "Vậy làm theo lời ngươi nói đi."===================Nhị gia: Ta muốn, nhưng ta không nói.Dư An: Không có chủ tử nào tốt hơn Nhị gia.
 
Vâng, Thưa Nhị Gia (Hoàn) ( Truyện Reup)
C17


Sau nhiều ngày Dư An đã học xong quyển luận ngữ, lúc lật lại quyển Xuân Thu thì nhận biết được rất nhiều mặt chữ.Nếu nàng có thiên phú học chữ, không bao lâu nữa nàng có thể đọc sách giúp Nhị gia rồi.Dư An vui vẻ, bây giờ nàng cũng được coi là một nha hoàn nửa biết đọc sách nửa biết viết chữ.Gấp không chờ nổi muốn báo cho Nghênh Hoan tin tốt này.Dư An định dọn dẹp chăn gối xong sẽ đi tìm Nghênh Hoan, ai ngờ đang gấp dở cái chăn thì Nghênh Hoan tự mình tới đây, xách theo một giỏ đựng đồ ăn."

Phòng bếp làm mấy đĩa bánh mứt táo, không biết sao lão thái thái nhớ rõ ngươi thích ăn nên sai ta mang qua đây một đĩa."

Mùi bánh mứt táo thơm ngào ngạt bay ra từ trong giỏ, Dư An hít hít mũi, thèm thuồng muốn ăn.Có vô số loại điểm tâm nhưng Dư An thích nhất là bánh mứt táo, ăn trăm lần cũng không ngán.

Nhưng một đĩa nhỏ xíu cũng mấy lượng bạc làm nàng không nỡ mua ăn."

Thơm quá," Dư An ôm giỏ đựng điểm tâm si mê, đôi mắt sáng rực, "Nghênh Hoan, lúc ngươi trở về nhớ cảm ơn lão thái thái giùm ta đấy."

"Yên tâm đi."

Nghênh Hoan buồn cười nhìn dáng vẻ tham ăn của nàng.Dư An mở nắp giỏ, bưng ra một đĩa nhỏ đựng sáu miếng bánh mứt táo, "Nghênh Hoan chúng ta cùng ăn đi."

Nghênh Hoan cầm một miếng đưa lên miệng, nói: "Hôm nay ta tới còn muốn nói cho ngươi một chuyện xấu.

Đại gia về rồi."

Bánh mứt táo ngon lành tạm thời che lấp sự chán ghét đối với Đại gia, Dư An ăn từng miếng nhỏ nhấm nháp, cười tủm tỉm nói: "Ta không đi đâu lung tung thì không bao giờ bắt gặp Đại gia.

Nghênh Hoan ngươi đừng lo lắng quá."

Nghênh Hoan bóp khuôn mặt nhỏ trắng mịn hồng hào của nàng, "Nếu đơn giản như ngươi nói thì tốt rồi."

Trên thực tế, tình hình đúng là không đơn giản như những gì Dư An nghĩ.Tuân Cẩn Thanh từ Dương Châu trở về, không về phòng mà mang dáng vẻ đi đường mệt mỏi vất vả tới gặp lão thái thái.

Lão thái thái quan tâm thì cũng có nhưng không biểu hiện nỗi xót thương.Tuân Cẩn Thanh buồn bã, hơn nữa còn không thấy nha hoàn hắn nhìn trúng đâu.Lén đi hỏi, biết được lão thái thái đã đưa tiểu nha hoàn qua phòng của Tuân Quan Lan.Lại là Tuân Quan Lan!Bất kể thứ gì, tốt nhất mãi luôn thuộc về Tuân Quan Lan.Cái khác thì thôi, đến tiểu nha hoàn cũng muốn tranh giành với hắn.Dù hắn được sinh ra từ trong bụng của di nương, nhưng hắn vẫn là đại ca, rốt cuộc tiên sinh (thầy giáo) có dạy Tuân Quan Lan phải biết kính trọng huynh trưởng không hả?Tuân Cẩn Thanh suýt nữa tức đến độ không về phòng, định đi nhà chính Bác Tế đối chất với Tuân Quan Lan, hỏi hắn có biết xấu hổ hay không.Không được.Tuân Cẩn Thanh trái lo phải nghĩ, cảm thấy chuyện này không thể cứ thế cho qua.Hai ngày qua đi, hắn vẫn nuốt không trôi cục tức, bực bội khó chịu, không có tinh thần làm bất cứ việc gì, tuy rằng hắn không cần phải làm chuyện gì...Đúng, hắn không có việc gì làm cũng đều do Tuân Quan Lan ban tặng, Tuân Cẩn Thanh càng nghĩ càng giận.Tuân Quan Lan cướp nha hoàn của hắn, vậy hắn cũng có thể dụ dỗ nàng quay về."

Sao Tướng công lại nổi nóng?"

Tuân Đại nãi nãi thấy tướng công nổi giận đùng đùng, mà bản thân ngồi một bên cắn hạt dưa đọc tiểu thuyết, nếu không quan tâm trông có vẻ không hợp tình hợp lý lắm, thuận miệng hỏi một câu.Ngọn lửa trong lòng Tuân Cẩn Thanh đang cháy phừng phừng không biết đặt đâu, không ai hỏi còn đỡ, vừa hỏi ngọn lửa bén sang chỗ khác, "Liên quan gì đến ngươi!

Cả ngày chỉ biết đọc tiểu thuyết đọc tiểu thuyết, không thấy ngươi quan tâm ta với nương ta bao giờ!"

Tốt bụng lại trở thành lòng lang dạ sói.Tuân Đại nãi nãi lật sang trang khác, bình tĩnh đọc tiếp tiểu thuyết.Thê tử hắn cưới về cũng xem thường hắn.Tuân Cẩn Thanh vỗ đốp mặt bàn: "Ngươi bị điếc à?

Ta đang nói chuyện với ngươi đấy."

Đau...Nhưng không thể mất oai phong, Tuân Cẩn Thanh lén rút tay về, xoa xoa trên đùi vài cái.Tuân Đại nãi nãi chỉ nâng mí mắt: "Tướng công nói rất đúng."

Quá đáng quá, quá đáng không chấp nhận nổi!Tuân Cẩn Thanh nghiến răng ken két: "Trong mắt ngươi có còn tướng công là ta đây không hả?"

Nghĩ đến phải tranh cãi với hắn, Tuân Đại nãi nãi cảm thấy nhức đầu vô cùng.Chủ yếu là cãi thắng cũng không có cảm giác đạt thành tựu.Vẫn một sự nhịn chín sự lành thôi.Tuân Đại nãi nãi khép lại quyển truyện, ngồi thẳng lưng, dịu dàng nói: "Tướng công chớ đùa.

Tướng công là trời của ta, là đất của ta, đừng nói trong mắt, lòng ta cũng nguyện hướng về tướng công."

Vô sỉ.Mang tai Tuân Cẩn Thanh ửng đỏ.Chưa thấy tiểu thư con nhà quyền quý nào nói năng trắng trợn như thế, đến một nha hoàn như Dư An cũng đoan trang hơn nàng ta nhiều."

Ngươi biết sai chưa?"

Tuân Đại nãi nãi phối hợp cúi đầu: "Thiếp biết sai rồi."

Thành thân một năm có lẻ, số lần Tuân Đại nãi nãi nghe lời hắn đếm trên đầu ngón tay.Thật thì tốt, giả cũng chẳng sao, bây giờ Tuân Cẩn Thanh rất sảng khoái, hơi ngước cằm: "Ngươi đi viện của Quan Lan gọi một nha hoàn tên Dư An tới đây, cứ nói ta muốn hỏi nàng đôi chút chuyện của lão thái thái."

Tuân Đại nãi nãi và tướng công đi thỉnh an lão thái thái, tuy hắn giấu được người khác hắn có ý với nha hoàn trong phòng lão thái thái, nhưng không khéo, Tuân Đại nãi nãi dùng nửa mắt cũng nhìn ra được.Tuân Đại nãi nãi không có ý kiến gì chuyện hắn muốn xin cho Dư An làm di nương.

Nhưng có người để ý.Nàng nghe phong phanh lời đồn đãi về Tuân Nhị gia và Dư An.Tuân Nhị gia thích Dư An hay không không nói tới, nhưng chí ít hắn mê luyến thân thể người ta.Vị Tuân Nhị gia này không giống Tuân Cẩn Thanh, không phải hạng người dễ chọc.Cổng thành bốc cháy, tai bay vạ gió, chuyện có liên quan đến mình, Tuân Đại nãi nãi không thể không nhắc nhở: "Tướng công vừa trở về, không nghe nói nha hoàn này rất được Nhị thúc sủng ái, lão thái thái và Đại phu nhân ba ngày hai bữa mang đồ qua tặng, sợ rằng Nhị thúc không muốn cho nàng ta đi.

Tướng công muốn hỏi chuyện của lão thái thái thì cứ gọi bừa một nha hoàn trong phòng lão thái thái ra hỏi là được, tướng công thấy thế nào?"

Nha hoàn hắn để mắt tới đương nhiên phải tốt rồi.Không ngờ mắt Tuân Quan Lan không bị mù.Nhưng Tuân Quan Lan không biết xấu hổ, cướp đoạt thứ tốt của người khác.Tuân Cẩn Thanh lại cảm thấy mình sắp nổi giận, bực tức: "Phu nói, thê không được trái ý.

Bảo ngươi đi thì đi đi, ngươi lại định nuốt lời đúng không?"

Nàng vừa nói hắn là trời là đất của nàng, nếu nàng không nghe lời trời đất, trời đất kết hợp đè bẹp chết nàng.Tuân Đại nãi nãi không nói gì nữa, bàn luận vấn đề với người đầu óc không thông minh rất tốn sức.Ổn định tình thế trước, sau đó thấy Tuân Cẩn Thanh bày chiêu nào thì đối phó chiêu đó vậy."

Tướng công đợt một lát, ta đi gọi Dư An tới."================Đại gia: Các ngươi thấy rồi đấy, ta không phải kẻ xấu, nhưng thuốc nhỏ mắt ta đưa Tuân Quan Lan vẫn rất hữu hiệu.Tuân Đại nãi nãi: Có một đồng đội heo phải làm sao, đương nhiên phải dỗ hắn dỗ hắn dỗ hắn.Nhị gia: Hôm nay ta không lên sân khấu, không có lời nào để nói.Dư An: Hôm nay là một ngày mong ngóng Nhị gia.Thật ra Đại gia không phải người xấu a ha ha ha ha.
 
Vâng, Thưa Nhị Gia (Hoàn) ( Truyện Reup)
C18


Dạo gần đây có khá nhiều người tới gặp tiểu nha đầu.Hôm nọ lão thái thái sai người tới, hôm trước Đại phu nhân sai người tới, hôm nay Đại nãi nãi tự mình tới.Từ khi nào nha đầu này trở thành bánh bao thơm vậy?Chu ma ma nghĩ ngợi, tay chân nhanh nhẹn bước đến bên ngoài cửa phòng chờ sai bảo.Tuân Đại nãi nãi đánh giá nha hoàn đối diện, không hề có dụng ý xấu, đi thẳng vào vấn đề: "Lão thái thái sắp mừng đại thọ 60 tuổi, Đại gia các ngươi được phân chuẩn bị lễ mừng thọ, lo lắng không biết có hợp ý lão thái thái không, nhưng lại không tiện hỏi người bên cạnh lão thái thái, nhớ tới trước đây cô nương Dư An từng hầu hạ lão thái thái, chắc hẳn biết rõ sở thích của lão thái thái, bởi vậy nhờ ta mời cô nương qua viện xem thế nào, không biết cô nương có rảnh không?"

Không ngờ Đại nãi nãi gọi nàng là cô nương, Dư An vừa mừng vừa lo.Bình thường Nghênh Hoan các nàng ấy nhắc đến Đại nãi nãi, nói Đại nãi nãi giản dị gần gũi, không màng danh lợi, kết duyên với Đại gia hệt như chiếc khăn lụa vắt ngang thân con heo.Đại nãi nãi tốt như vậy, Đại gia còn muốn xin nàng làm di nương, quá xấu tính xấu nết rồi.Coi như lần này nàng giúp Đại nãi nãi một tay, huống chi có Đại nãi nãi ở đó, Đại gia cũng chẳng dám nói linh tinh gì."

Ta rảnh, mời Đại nãi nãi đi trước, ta báo ma ma một tiếng, sau đó sẽ tới ngay."

Tuân Đại nãi nãi thở dài trong lòng, thật hy vọng nàng ấy nói Tuân Nhị gia không cho nàng ấy ra khỏi viện.Trở lại phòng, Tuân Đại nãi nãi phát hiện Tuân Cẩn Thanh đã thay một bộ xiêm y mới may mấy hôm trước, tóc cũng được chăm chút gọn gàng lần nữa.

Đi tới gần còn ngửi thấy mùi hương quyến rũ thoang thoảng.Hóa trang thành phong lưu như vậy là muốn chơi trò dùng sắc dụ người?Chiêu này tuy hơi ngốc, nhưng công lực của nó mười phần, chỉ cần một chiêu đã mất mạng.Tuân Đại nãi nãi xoa mi tâm, chỉ cần có người lan truyền tin tức này, đảm bảo hai người bọn họ có thể thực hiện ngay lời thề đầy tình thâm viết trên tấm thiếp trao đổi lúc trước khi thành thân —— Không mong sinh cùng ngày cùng năm, nhưng nguyện chết cùng tháng cùng năm.Cách chết này quá oan ức, đến Đậu Nga chắc cũng chỉ oan hơn nàng một ít.Tiểu thuyết cũng chẳng dám viết loại tình tiết này.Tuân Đại nãi nãi không khỏi nghĩ, ngày trước rốt cuộc là quỷ thần nào dẫn đường giật dây nàng đồng ý cuộc hôn nhân này.Tuân Cẩn Thanh liếc Tuân Đại nãi nãi, tinh thần phấn chấn ngó nhìn sau lưng nàng: "Dư An đâu?"

"Ở phía sau," Tuân Đại nãi nãi như không có việc gì mỉm cười, "Mấy hôm trước nương cho một ít Bích Loa Xuân (một loại trà), ta pha cho tướng công uống thử nhé?"

Tuân Cẩn Thanh hơi động lòng, lần đầu tiên Tuân Đại nãi nãi muốn tự mình pha trà cho hắn.Rối rắm một lát, dứt khoát nói: "Những việc này giao nha hoàn làm cũng được, vừa rồi nương sai người gọi ngươi qua chép kinh Phật cho lão thái thái đấy, ta đồng ý hộ ngươi rồi, ngươi mau đi đi."

Dùng đến cả kế điệu hổ ly sơn.Tuân Đại nãi nãi giả bộ ngạc nhiên: "Tướng công không nhớ sao?

Đầu tháng ta có chép giúp nương, nương nói chữ của ta không trang nhã, bảo ta trở về đi."

Còn có chuyện này?Tuân Cẩn Thanh cảm thấy từng câu từng chữ của Tuân Đại nãi nãi như một bàn tay vả bốp lên mặt, hơi đau rát.Nhưng không lừa nàng đi thì không ổn, nếu không hắn, hắn ngại ngùng bày ra bản lĩnh dụ dỗ Dư An.Tuân Cẩn Thanh cố ổn định tinh thần: "Chép kinh Phật không chú trọng nét chữ, tấm lòng thành tâm mới quan trọng nhất, nương nghĩ thông suốt rồi mới gọi ngươi sang."

Vịt chết còn cãi bướng.Vẻ mặt Tuân Đại nãi nãi dịu dàng, định mở miệng, Tuân Cẩn Thanh vội đánh đòn phủ đầu: "Ngươi không kính trọng nương và lão thái thái đúng không!

Bảo ngươi đi chép kinh Phật mà cứ một mực từ chối, có tức phụ nhà ai giống ngươi không hả, ta thấy hổ thẹn thay ngươi đấy."

Chó vào đường cùng nhảy tường, Tuân Cẩn Thanh vào đường cùng giả bộ đứng đắn.Lừa nàng đi viện Thẩm di nương đúng không, chốc lát đừng có hối hận.Tuân Đại nãi nãi cười cười: "Tướng công hiểu lầm, nương đồng ý cho ta chép, ta mừng còn không kịp, sao dám chối bỏ.

Vậy ta đi đây, tướng công nhớ tiếp đón Dư An cô nương chu đáo."

Thấy Tuân Đại nãi nãi rời đi, Tuân Cẩn Thanh lặng lẽ thở phào.Tuân Đại nãi nãi ra tới cửa, vẫy tay gọi một nha hoàn, nói nhỏ với nàng ta vài ba câu.Nha hoàn sợ tới mức lúng túng: "Đại, Đại nãi nãi, ta không dám..."

Tuân Đại nãi nãi vỗ bả vai nàng ta: "Ngươi yên tâm, Đại gia sẽ không tức giận.

Nếu nổi nóng, ta nói đỡ giúp ngươi."

Nha hoàn nghĩ đến ngày thường Đại gia được Đại nãi nãi dỗ dành hoài, tạm thời yên tâm, đồng ý.Tuân Đại nãi nãi nhìn nhìn bên ngoài sảnh chính, nhếch khóe môi.Cho ngươi tìm đường chết.Lúc Dư An được dẫn đến sảnh chính, không thấy Đại nãi nãi đâu, bên cạnh chỉ có một nha hoàn hầu hạ, không khỏi cảnh giác.Nhưng nghĩ nghĩ, bừng tỉnh hiểu ra.Đại gia muốn tặng lão thái thái lễ vật nên mới mời nàng qua xem lễ mừng thọ.

Sảnh chính người đông tai mắt nhiều, khó bảo đảm bị tiết lộ ra ngoài, bởi vậy mới phân phó bọn nha hoàn lui đi.

Còn Đại nãi nãi thì có lẽ bận việc gì đó.Tuân Cẩn Thanh vừa nhìn thấy Dư An, toàn thân chua loét.Nàng trở nên xinh đẹp hơn, khuôn mặt hồng hào tỏa sáng, đôi mắt lanh lợi trong veo, lông mi dày đôi môi đỏ.Ngủ với người huynh trưởng thích, Tuân Quan Lan đồ vô liêm sỉ.Dư An đang định hành lễ, Tuân Cẩn Thanh cố bày vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, đi tới cầm tay Dư An, "An An, ta nói rồi, không cần hành lễ với ta."

Nhưng nàng cũng đã bảo không được gọi nàng là An An, sao Đại gia mãi không nghe, còn động tay động chân với cô nương nhà người ta, không biết xấu hổ!Dư An đẩy tay đại gia ra, lui về phía sau vài bước, nghiêm mặt: "Không thể phá vỡ quy củ, Đại gia là chủ tử, ta là nha hoàn, đương nhiên phải hành lễ."

Dọa An An mất rồi, không được gấp, phải từ tốn.Tuân Cẩn Thanh cười như gió xuân nói: "Nghe ngươi hết," quay đầu phân phó nha hoàn, "Pha ấm Bích Loa Xuân lại đây."

Không chỉ Dư An, nha hoàn cũng thấy Đại gia thật đáng sợ.Hơi giống quỷ nhập hồn người.Dư An không muốn uống trà, chỉ muốn mau chóng trở về viện của Nhị gia, "Không phải Đại gia bảo ta qua xem lễ mừng thọ tặng lão thái thái sao, ta còn phải quay về làm việc nữa."

Không ngờ Tuân Quan Lan dám sai khiến nàng làm việc!Tuân Cẩn Thanh giận lắm, tạm thời nhẫn nhịn, đi lấy lễ vật mừng thọ.Đại gia đang đùa nàng sao?Dư An mở to mắt nhìn hộp gấm, nói thẳng chuỗi tràng hạt với nàng là được rồi, tại sao phải gọi nàng tới, chuỗi tràng hạt có gì để ngắm đâu chứ.Tuân Cẩn Thanh ngồi một bên lòng dạ khó lường nói: "An An, sau khi ta đi Dương Châu ngươi sống không được tốt.

Lão thái thái suy nghĩ hồ đồ, thế mà lại đưa ngươi đến viện của Quan Lan.Tính tình Quan Lan từ nhỏ đã lập dị, cực kỳ nghiêm khắc với đám hạ nhân, còn thích mang thù, chuyện gì cũng giấu kín trong lòng, ngươi ở trong phòng hắn chắc hẳn chịu không ít tủi hờn, hắn còn phái ngươi làm việc, nhìn tay ngươi này," Tuân Cẩn Thanh nghiêm túc nói bừa, giọng điệu thương xót, "Không còn sáng mịn nữa rồi..."

Hắn nên thuận tiện sờ sờ tay An An, vừa mới nâng tay lên, nha hoàn bưng trà tiến vào, "Đại gia, trà tới."

Không biết tinh ý.Chốc nữa phải đuổi đi mới được.Tuân Cẩn Thanh căm phẫn liếc nhìn nha hoàn kia, không thể không đặt tay lại trên đùi, "Bưng trà qua đây, đi ra bên ngoài chờ."

"Vâng, thưa Đại gia."

Nha hoàn cụp mắt đi tới, lúc đến gần chân Tuân Cẩn Thanh, đột nhiên khay trà tuột tay, ấm trà, chén trà rơi xuống đất vỡ tan, nước trà xanh biếc văng tứ tung.Tuy Tuân Cẩn Thanh rụt chân, vẫn có vài giọt bắn lên mặt hài (giày).Báo ứng.Dư An hừ khẽ, ai bảo hắn nói xấu Nhị gia."

Hỗn láo!..."

Nha hoàn không chút sợ sệt quỳ xuống: "Đại gia tha mạng, Đại gia tha mạng."

Nha hoàn ngu ngốc làm bẩn đôi hài hắn muốn cho mình An An ngắm, tội này nên đánh 40 gậy.Tuân Cẩn Thanh nổi cơn thịnh nộ, vốn định phân phó kéo nàng ta ra ngoài ngay lập tức, bỗng nghĩ đến, nếu không tha nàng ta một mạng, lưu lại ấn tượng tốt khoan dung độ lượng trong lòng Dư An.Đè xuống cơn giận dữ, nở nụ cười hiền lành: "Không sao, con người không phải thánh nhân, ai cũng có lúc mắc sai lầm, hơn nữa ngươi cũng biết sai rồi, đứng dậy đi đổi bộ xiêm y khác đi, đừng để cảm lạnh."

Đại gia không tức giận thật!Nha hoàn cảm ơn xong, nghĩ thầm Đại nãi nãi hiểu biết Đại gia quá, sau này nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời Đại nãi nãi nói.===========Đại gia: Nha hoàn cũng không sợ ta, sống thật không thú vị.Tuân Đại nãi nãi: Mới thế đã nghi ngờ cuộc đời, sau này phải làm sao đây.Dư An: Đại gia nói xấu Nhị gia, không thích hắn ta (Đại gia).Nhị gia: Ta mới là nam heo chính hiệu, nhìn ta cho đúng.

Chương sau ta quay lại rồi.Ta thấy hình như mọi người rất thích CP Đại gia Đại nãi nãi này, có vài ý tưởng.

Quyển truyện này ta không dự tính viết phiên ngoại, chính văn có thể viết được bao nhiêu câu chuyện về bọn họ ta cố gắng viết bấy nhiêu đã quá đỉnh rồi. *Tỏ vẻ đáng yêu.*
 
Vâng, Thưa Nhị Gia (Hoàn) ( Truyện Reup)
C19


Đôi hài bị bẩn, toàn thân Tuân Cẩn Thanh không được tự nhiên, hắn muốn đổi một đôi hài khác, "An An, ngươi chờ ta một lát."

Đại gia nói Nhị gia không tốt, Dư An không muốn đợi ở trong viện của hắn."

Đại gia, lão thái thái thích chuỗi tràng hạt, lão thái thái nhận được sẽ rất vui vẻ.

Nếu không còn việc gì nữa thì ta phải về đây."

Thế sao được.Không biết bao giờ mới có lần sau lừa An An tới.

Vả lại, hôm nay hắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ trong ra ngoài.Tuân Cẩn Thanh chắn trước người Dư An, tình thâm đong đầy: "An An, ta thích ngươi từ rất lâu rồi, lúc mới gặp đã tương tư thành bệnh..."

Trước đó hắn còn nghĩ ra rất nhiều câu nói chân thành sâu sắc, thế nào bối rối lại quên béng hết.

Bỗng nảy ra ý tưởng, nói tiếp: "Trong mắt ta là ngươi, trong lòng cũng là ngươi, một ngày không gặp ăn không ngon ngủ không yên..."

Dư An cảnh giác nhìn Đại gia, nghĩ, Đại gia miệng lưỡi trơn tru, không đứng đắn tẹo nào, Nhị gia mới không như vậy đâu.Nhị gia nói chuyện rất tự trọng."

Ngươi đừng làm nha hoàn thông phòng cho Tuân Quan Lan nữa, hắn không biết quý trọng ngươi, ta xin cho ngươi qua đây làm di nương nhé?"

"Ngươi nói bậy!"

Dư An hung dữ trừng Đại gia: "Nhị gia sẽ không để ta đi!"

Tuy trước kia nàng có nói xấu Nhị gia, nhưng bây giờ không những không nói xấu mà còn rất tận tâm hầu hạ Nhị gia.Nhị gia nhất định biết nàng ngoan ngoãn, không nỡ đưa nàng đi đâu.

Ngày ấy Nhị gia còn khen nàng đọc sách khá đấy.Sao lại giận rồi, đây không phải chuyện vui sao?Tuân Cẩn Thanh ngẩn người, làm nha hoàn thông phòng có gì tốt, dù thế nào di nương cũng được coi là chủ tử.Chẳng lẽ An An thấy hắn không bằng Tuân Quan Lan?Tuân Cẩn Thanh nghiêm túc nói: "An An, tuy ta là con của di nương, nhưng bàn về tướng mạo hay năng lực, tuyệt đối không thua kém Tuân Quan Lan, chẳng qua chưa có cơ hội thể hiện mà thôi.Tuân Quan Lan được nuông chiều từ bé, chắc chắn thân mình yếu ớt không thể cho ngươi vui sướng chân chính.

Ta đây không giống, vào Nam ra Bắc, cơ thể rắn rỏi khỏe khoắn, không tin ngươi xem."

Giơ tay muốn cởi đai lưng...Dư An 'a' một tiếng, cuống quít che lại đôi mắt: "Đại gia ngươi không (1)..."(1) 恬 [tián]: thản nhiên, không để ý.Bên ngoài tiếng nha hoàn thông báo ngắt lời Dư An: "Di nương, Đại nãi nãi đã về."

Tuân Cẩn Thanh giận lắm, hắn còn chưa nghe hết An An nói hắn ngọt (2) cái gì.(2) 甜 [tián]: ngọt ngào.Tuân Đại nãi nãi đỡ Thẩm di nương tiến vào, Dư An nuốt xuống bốn từ 'không biết xấu hổ', quỳ gối hành lễ.vẻ mặt Tuân Cẩn Thanh bất đắc dĩ: "Nương, nương không ở Phật đường chép kinh Phật tới đây có việc gì?"

Làm hỏng chuyện của hắn, một chút nữa thôi là hắn có thể thuận lý thành chương mở vạt áo, cho An An ngắm nhìn cơ thể của hắn rồi.Thẩm di nương ngồi xuống, sẵng giọng: "Tất nhiên là tới xem tranh tượng Phật ngươi tặng nương, nếu không có tức phụ ngươi hôm nay nói, nương còn không biết đâu."

Tượng Phật gì cơ?Tuân Cẩn Thanh liếc Tuân Đại nãi nãi, không hiểu chuyện gì xảy ra.Thật ra vừa rồi Tuân Cẩn Thanh nói cũng không phải không có lý.

So sánh học vấn, hắn quả thật không thua Tuân Nhị gia.

Hơn nữa, hắn còn có một tài năng Tuân Nhị gia không có... vẽ Đan Thanh (3).Tuân gia mấy đời làm ăn buôn bán, một danh môn vọng tộc nếu nữ tử vẽ Đan Thanh giỏi thì được coi là người tài, ngược lại nam tử, đó là việc làm không đứng đắn, chơi bời xốc nổi.Lo lắng lão thái thái và cha không thích, ngày thường Tuân Cẩn Thanh không đề cập tới chuyện vẽ tranh, nhưng hiển nhiên Thẩm di nương không nghĩ như vậy."

Ngươi đứa nhỏ ngốc này, nương đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, vẽ Đan Thanh không xấu, cớ gì phải giấu diếm, đến lão thái thái cũng biết, không cần sợ không hợp ý.

Còn có nương và tức phụ ngươi đây.Ngươi là con di nương, tranh quyền đoạt vị với con chính thất chỉ có đường chết chìm.

Huống chi ngươi cũng không có thiên phú tranh quyền đoạt vị," Thẩm di nương ngại ngùng nói thẳng nhi tử đầu óc không tinh khôn, "Không bằng đi du ngoạn khắp nơi với nương, vui vẻ biết chừng nào.

Ngươi không cần lo nghĩ chuyện tiền bạc, nương tích cóp một hòm đủ để chúng ta tiêu xài rồi."

Sau đó là chuyện gia đình, Tuân Đại nãi nãi lặng lẽ ra hiệu Dư An, Dư An hiểu ý, bước khẽ lui về phía sau, cũng không quay đầu lại chạy chậm trở về viện như thể sau lưng có thú dữ đuổi theo.Trong phòng Thẩm di nương vẫn đang nói: "Ngươi tặng nương một bức tranh tượng Phật nương đã mừng đến không khép miệng lại được, vẽ những ba bức làm gì.

Không nên vất vả quá."

Tuân Cẩn Thanh nghe nửa đoạn trước rất cảm động, nghe đến chết chìm lòng cảm động cũng vơi bớt, nghe tiếp đến ba bức tranh tượng Phật thì không tin nổi vào tai mình.Hắn cứng đờ quay đầu nhìn Tuân Đại nãi nãi, lấy ánh mắt truyền đạt nghi vấn: Ngươi hãm hại ta đúng không!Tuân Đại nãi nãi mỉm cười không lên tiếng.Nàng nói với Thẩm di nương: "Nương, tướng công bắt đầu vẽ từ khi chưa đi Dương Châu, sau khi trở về cũng bất chấp nghỉ ngơi, khăng khăng nói muốn vẽ xong sớm để tặng nương treo ở Phật đường."

Không hề!Nàng ta bịa đặt tất cả!Tuân Cẩn Thanh gấp đến độ giương nanh múa vuốt, hận không thể tiến lên che miệng Tuân Đại nãi nãi, kéo nàng vào phòng mắng một trận.Thảo nào người xưa nói độc ác nhất là lòng dạ phụ nhân (người có chồng), chỉ có trẻ nhỏ và nữ tử (người chưa chồng) khó nuôi.Thẩm di nương mừng rỡ: "Cẩn Thanh ngươi có tâm quá, còn không mau đi lấy cho nương xem."

Đi đâu lấy bây giờ?Tuân Cẩn Thanh cười đầy miễn cưỡng: "Nương, ta cảm thấy...

Mấy bức tượng Phật vẽ chưa được tốt, sợ bất kính Phật Tổ, đợi khi nào ta chỉnh sửa hoàn thiện rồi tặng ngài sau thì thế nào?"

Thẩm di nương vốn định nói không sao, nhưng nghe thấy bất kính Phật Tổ, do dự một lát, hơi thất vọng dặn dò: "Cũng được, ngươi cứ từ từ vẽ, không vội, đừng để mỏi mệt, có hại nhiều hơn có lợi."

"Nương, ta biết rồi."

Thẩm di nương còn vài cuốn kinh Phật chưa chép xong, ngồi một lúc thì rời đi.===================Đại gia: Thật ra, nguồn cảm hứng trước đây ta nói lời ân ái với An An đến từ thái thái của ta.Tuân Đại nãi nãi: Ha ha, còn cần thể diện không hả?Dư An: Ô ô ô ô, ta muốn tìm Nhị gia.Nhị gia: Sốt ruột, nữ nhân của ta khóc, đến khi nào ta mới có thể online.Chuyện vui bắt đầu. *góp nhiệt*Về phần Nhị gia, chương sau nhất định quay lại. *vả mặt*(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(3) Tranh Đan Thanh: dùng hai màu khoáng sản: đỏ thẫm và xanh để vẽ.
 
Back
Top Bottom