Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 691: Chương 691



Thái Tử nói thẳng: “Con về liền ám thị cho Thược nhi, bảo nó tiếp xúc nhiều hơn với Hứa Yên Miểu, nếu có thể, thì để nó trực tiếp tôn Hứa Yên Miểu làm thầy.”



Cho nên, Hứa Yên Miểu liền dưới ánh nắng chói chang giữa trưa, nhìn thấy vị Hoàng Thái Tôn mới nhậm chức cung kính đứng trước cửa nhà mình.

“…” Hứa Yên Miểu suýt nữa không cười nổi: “Thái Tôn điện hạ sao lại ở nơi này?”

[Không phải chứ không phải chứ, không phải nhanh như vậy đã bắt đầu lôi kéo triều thần rồi chứ, ngươi mới vừa làm Hoàng Thái Tôn thôi mà!]

Thái Tôn không nghe được tiếng lòng của hắn, nhưng các đại thần khác trong phường thì có thể.

“Chuyện này quả thực cũng có chút quá nhanh rồi.” Có đại thần nhỏ giọng lẩm bẩm.

Tuy Bệ hạ ngầm cho phép Thái Tử Thái Tôn xây dựng thế lực của riêng mình, nhưng ông đồng thời là một người có d*c v*ng quyền lực rất lớn, Thái Tôn tỏ ra vội vàng như vậy, trong mắt Bệ hạ e rằng ấn tượng không tốt.

— Chẳng lẽ đây lại là một kẻ vàng ngọc bên ngoài, đổ nát bên trong?

[À? Là Thái Tử bảo Thái Tôn đến?]

[Còn muốn bái ta làm thầy???]

Các đại thần: “!!!”

Thái Tử đây là đang bảo vệ tiểu Bạch Trạch trở thành tam triều nguyên lão, có thân phận thầy giáo này đè nặng, Hoàng đế thường cũng sẽ không dám làm chuyện trái với lẽ thường mà động thủ.

Thật ngưỡng mộ đãi ngộ này quá đi.

Các đại thần trong lòng ghen tị chua lè, nhưng cũng biết mình không thể so sánh được với đãi ngộ của Hứa Yên Miểu.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không so được với đãi ngộ này, có được một nửa cũng được chứ nhỉ. Chúng ta cũng muốn có kim bài miễn tử hiệu quả mà!

Hứa Yên Miểu lại kêu khổ: [Ta có thể dạy cái gì chứ, làm Hoàng đế lại không cần toán học giỏi lắm, các lớp toán học hiện tại đủ dùng rồi, những cái khác… Ta không thể nào dạy hắn an toàn không gian mạng được chứ? Cái đó hắn cũng không dùng đến mà.]

Các đại thần sốt ruột rồi.

Ngươi tùy tiện dạy một chút là được, lại không phải thật sự bắt ngươi dạy hắn đạo đế vương!

Một ngày tốt lành

[Ngoài ra ta chỉ có thuật g.i.ế.c rồng là đáng đem ra dạy thôi, luyện thuận là g.i.ế.c rồng, luyện ngược là tạo ra mâu thuẫn trong dân chúng, củng cố hoàng quyền và sự phú quý của tầng lớp thượng lưu…]

[Ể? Tiếng gì vậy?]

Hứa Yên Miểu trong lòng suy nghĩ lung tung một hồi, đột nhiên nghe thấy trong căn nhà bên cạnh truyền đến một tiếng động rất lớn, lại nghĩ đến bà lão tuổi đã cao ở nhà bên cạnh, tức thì lo lắng: “Thái Tôn điện hạ đợi thần một lát!”

Cũng không quản mình còn chưa trả lời chuyện Thái Tôn bái sư, vội vàng chạy sang nhà bên cạnh, gõ cửa côm cốp, hét lớn: “Bà ơi! Bà không sao chứ bà, có phải bị ngã không!”

Không bao lâu, cửa mở ra, bà lão đứng đó lành lặn: “Không sao đâu, là con trai ta đang nâng rìu đá lớn luyện sức tay, không cẩn thận làm văng rìu đá ra ngoài thôi.”

[Giữa trưa luyện cái này, thật là rảnh rỗi quá, không sợ nóng sao!]

Hứa Lang cảm khái một phen, nhưng biết không có chuyện gì xảy ra xong, liền yên tâm rời đi.

Bà lão cũng quay người vào nhà, nhanh chóng đi vào sân: “Hôm nay con làm sao thế, rìu đá sao đột nhiên tuột khỏi tay vậy? Có bị thương vào người không?”

Con trai bà ta — Tả Quân Đô Đốc Thiêm Sự của triều đình đang ngồi phịch dưới đất, không trả lời lời mẹ già, dường như đang trầm tư suy nghĩ. Nhìn kỹ, chỉ thấy một tay đang cào vào đất bùn, gân xanh trên lưng đều nổi lên, dường như đang cố gắng nhẫn nhịn điều gì đó.

Bà lão cũng không biết con trai mình làm sao, chỉ có thể thở dài một tiếng, đi đến gần, nâng bàn tay kia của hắn lên, dùng khăn tay cẩn thận lau sạch những vết bùn đất giấu trong móng tay: “Con làm quan lớn rồi, trong lòng giấu giếm ngày càng nhiều chuyện, mẹ bây giờ không giúp được con nữa, chỉ có thể giúp con lau sạch móng tay, trên tay sẽ không còn dơ dáy.”

Tả Quân Đô Đốc Thiêm Sự cảm nhận động tác khăn tay moi móc kẽ móng tay, con ngươi động đậy, sức lực căng cứng toàn thân từ từ từ từ thả lỏng ra.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 692: Chương 692





Hứa Yên Miểu từ chối việc Thái Tôn bái sư, nói thẳng mình không có gì để dạy hắn.

[Không thể nào thật sự dạy thuật g.i.ế.c rồng luyện ngược được, tuy Lão Hoàng Đế đối xử với ta rất tốt, nhưng chuyện này thật sự không thể làm.]

Còn về luyện thuận… nói thật, Hứa Yên Miểu thật sự không cảm thấy Đại Hạ hiện tại có mảnh đất đó, không cẩn thận chỉ khiến thiên hạ đại loạn. Chi bằng để thời đại thuận theo tự nhiên phát triển, dù sao đợi năng suất sản xuất tăng lên, chế độ hoàng quyền tự nhiên sẽ bị thời đại vứt bỏ, đây là chuyện cho dù Đại Hạ có thêm bao nhiêu thiên tài cũng không thể thay đổi được.

[Tuy nhiên, kế hoạch ba năm kế hoạch năm năm có thể dạy một chút.]

Hứa Yên Miểu vội vàng vào nhà, lấy ra một tờ giấy: “Thần tài sơ học thiển, chỉ có chút bản lĩnh này, là những thứ rất nông cạn, Điện hạ mang về tự xem là được. Chuyện bái sư xin đừng nhắc đến nữa.”

Một ngày tốt lành

[Hoàng đế nào lại cho phép có một vị Đế sư đè lên đầu mình chứ! Thái Tử tuy tốt bụng, nhưng chuyện này cũng thật sự làm không đúng đắn.]

Thái Tử không muốn nói chuyện.

Không phải vì bị nói là không đúng đắn, mà là vì thuật g.i.ế.c rồng luyện ngược được Hứa Yên Miểu nhắc đến trong lòng.

Nếu luyện ngược thuật g.i.ế.c rồng là củng cố hoàng quyền, vậy luyện thuận chẳng phải là…

Nhất thời lại ngồi trên ghế thở hổn hển lau mồ hôi, nghĩ cũng không dám nghĩ tiếp.



Thiên Thống Đại Đế có lệnh, vì Đế có bệnh, bãi triều ba ngày.

Đậu Hoàng Hậu hỏi thái y: “Bệ hạ sao thế này?”

Sao đột nhiên lại ăn không ngon, uể oải, tức n.g.ự.c khó thở vậy?

— Do khoảng cách, hậu cung và một bộ phận cung điện nằm ở tiền triều, không có cách nào nghe được tiếng lòng của Hứa Yên Miểu.

Thái y sau một lượt vọng văn vấn thiết, nói với Đậu Hoàng Hậu: “Suy nghĩ nhiều hại tỳ vị, Bệ hạ đây là do suy nghĩ quá độ.”

Đậu Hoàng Hậu khẽ gật đầu: “Ngươi lui xuống trước đi, chuẩn bị thuốc cho Bệ hạ cẩn thận.”

“Dạ.” Ba năm thái y đồng loạt lui xuống, để lại hai người ngồi ở thiên điện, luôn chờ đợi lệnh triệu tập, những người khác thì về Thái Y Viện lấy thuốc sắc thuốc.

Người đi hết rồi, Đậu Hoàng Hậu mới nhìn về phía phu quân mình: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Lão Hoàng Đế tóc tai bù xù, hai mắt đều đỏ ngầu, trong cổ họng thở hổn hển, gân xanh trên trán nổi rõ, toàn thân cơ bắp khẽ co giật, ánh mắt lúc thì như đang nhìn kẻ địch, lúc lại như đang nhìn người thân cận, dường như ý chí đang tiến hành một cuộc đấu tranh sinh tử nào đó.

Đậu Hoàng Hậu chưa từng thấy ông như thế này bao giờ.

Tình trạng này kéo dài ba ngày, đợi đến rạng sáng ngày thứ tư, Lão Hoàng Đế gắng sức chống người dậy, lay tỉnh Đậu Hoàng Hậu bên cạnh: “Muội tử, ta không sao rồi.”

Đậu Hoàng Hậu sau khi ngồi dậy, bình tĩnh đặt gối sau lưng Lão Hoàng Đế, dặn cung nhân gác đêm không cần vào, tự mình rót nước cho Lão Hoàng Đế, nhìn ông uống nước, hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngài phải nói với ta, vợ chồng chúng ta cùng nhau đối mặt.”

Lão Hoàng Đế thở ra một hơi dài, không giải thích, chỉ nói: “Muội tử, ta hỏi nàng một câu, nếu có một người, hắn có khả năng gây nguy hại đến giang sơn xã tắc của ngươi, nhưng hắn chưa hề hành động, hắn lòng dạ lương thiện, rất có khả năng cả đời cũng sẽ không hành động…”

Đậu Hoàng Hậu cười một tiếng: “Trong lòng Ngũ lang đã có đáp án rồi, không phải sao?”

Lão Hoàng Đế dừng lại một chút, đột ngột hung hăng mắng: “Tên tiểu tử hỗn đản đó tốt nhất đừng phụ lòng tin của Trẫm, nếu không, Trẫm biến thành quỷ rồi cũng tuyệt đối không tha cho hắn!”

Đậu Hoàng Hậu mỉm cười nhìn ông.

Lão Hoàng Đế ho khan một tiếng: “Thật ra tiểu tử này cũng có lương tâm, muội tử, nàng mau đến xem cái kế hoạch ba năm kế hoạch năm năm này, ta lúc đó mưu tính rất lâu, vốn tưởng rằng đã không lấy được rồi, không ngờ tiểu tử này lại trực tiếp đưa cho Hoàng Thái Tôn. Hê hê, không uổng công thương hắn!”
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 693: Chương 693



Đậu Hoàng Hậu chớp chớp mắt, nghe xong Lão Hoàng Đế đã mưu tính thế nào, giữ thể diện cho phu quân, không nói thẳng ra —

Cho nên các người trực tiếp hỏi không phải là được rồi sao? Hà tất phải dày vò lâu như vậy.



Ngày thứ tư, vẫn lên triều như thường lệ.

Sóng ngầm mãnh liệt trong kinh thành ba ngày qua, những đao phủ thủ kia, những cánh cửa đóng chặt kia, sự xáo động trong quân doanh, thần kinh căng thẳng của hộ vệ, lại giống như tuyết sau khi vào xuân tan sạch sẽ.

Hứa Yên Miểu kinh ngạc: “Liên Lang, mắt ngươi sao lại sưng như vậy!”

Một ngày tốt lành

‘Còn không phải do ngươi ăn nói không kiêng dè… không đúng, tiếng lòng không có kiêng dè, ta đã khóc ba ngày đó!’

Liên Hạng tức giận chỉ nói một nửa sự thật: “Mấy ngày nay bị đầy bụng, buổi tối trằn trọc không ngủ ngon được.”

Thấy ánh mắt quan tâm của người bạn tốt, miệng Liên Hạng mấp máy, mấy hơi thở sau, hóa thành tiếng thở dài: “Hứa Lang, nghe nói Thái Tôn điện hạ muốn bái ngươi làm thầy…”

Hứa Yên Miểu: “Đúng vậy, ta từ chối rồi.”

Liên Hạng: “Tại sao lại từ chối? Đây không phải chuyện tốt sao?”

Hứa Yên Miểu nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng nói: “Bất cứ chuyện gì, chỉ cần dính dáng đến hoàng gia đều không phải chuyện tốt. Cái gì mà tôn sư trọng đạo, ràng buộc người thường còn được, ở hoàng gia, thầy giáo g.i.ế.c bừa! Nhân phẩm của Thái Tử ta lại tin tưởng, nhưng Thái Tôn mới mười tuổi, ai biết sau này…”

Liên Hạng đột nhiên khẽ đá Hứa Yên Miểu một cái.

Hứa Yên Miểu cực kỳ ăn ý ngậm miệng lại.

Cùng lúc đó, Liên Hạng chắp tay: “Thái Tử điện hạ.”

Hứa Yên Miểu vừa mới phỏng đoán xong phẩm hạnh của con trai người ta, lúc này hơi lúng túng quay người lại: “Bái kiến Điện hạ.”

Thái Tử lại không nói chuyện Hứa Yên Miểu làm thầy cho Thái Tôn, chỉ cười nói: “Hứa Lang, có còn nhớ chuyện ta đã hứa với ngươi từ lâu, đưa ngươi xuống Giang Nam không? Qua hai ngày nữa chúng ta có muốn đi Giang Nam chơi không?”

Mắt Hứa Yên Miểu sáng lên: “Được ạ!”

Hắn đã sớm muốn đi nơi khác chơi rồi, nhưng lo lắng cho an toàn tính mạng của mình, cộng thêm quan kinh không thể tùy tiện xin nghỉ phép, nên vẫn luôn gác lại.

Giang Nam không chỉ có một nơi. Cho nên…

“Điện hạ định đi châu phủ nào?”

Thái Tử cười một tiếng: “Đi đến nơi ta bị đánh gãy chân năm xưa.”

“Đi Thường Châu.”

Đường đến Thường Châu xa xôi, vì vậy mãi cho đến khi Thái tử và Hứa Yên Miểu tới nơi thì đã là tháng sáu rồi.

"Điểm đến đầu tiên! Đi ăn cơm trước đã!"

Thái tử cầm cẩm nang đã chuẩn bị sẵn, hứng chí bừng bừng: "Đất sét núi Huệ, gạo Thường Châu, được mệnh danh là thổ sản đệ nhất Giang Nam! Tháng năm, tháng sáu lại đúng là mùa cá sông tươi ngon nhất! Đi thôi! Ra sông Dương Tử, ăn cá nóc!"

Các Thái tử xá nhân đi cùng: "!!!"

Từng người một "bụp" một tiếng, bảy tay tám chân nhào tới ôm chặt lấy đùi Thái tử: "Lang quân! Xin người thương xót chúng thần đi mà! Cá nóc kia có độc! Vạn nhất độc phát tác, chúng thần coi sóc không chu toàn, sẽ bị đánh c.h.ế.t bằng loạn côn đó!"

Việc này lại khiến Thái tử khó mà kiên quyết được nữa. Ngài lại thấy mấy trò lém lỉnh này của họ cũng thật lanh lợi đáng yêu, bèn duỗi chân đá nhẹ một cái, vờ như mất kiên nhẫn: "Đứng dậy! Bổn cung không ăn cá nóc nữa, ăn cá khác, gọi thêm một đĩa củ cải khô ngũ vị là được rồi chứ gì!"

Các Thái tử xá nhân lập tức nín khóc mỉm cười: "Điện hạ nhân từ, thương xót bọn thần!" Rồi vội vàng buông tay, phủi phủi áo bào đứng dậy.

Hứa Yên Miểu đứng bên cạnh trợn mắt há mồm.

【Ta nhớ trước đây đâu phải thế này đâu nhỉ, tiến hóa từ lúc nào vậy?!】

Các Thái tử xá nhân đang cười rất khách khí, nghe thấy tiếng lòng này, trong lòng chợt thấy chua xót.

Huhuhu, bọn thần cũng đâu muốn thế này đâu! Nhưng những cách khác chưa chắc đã khuyên được Thái tử, chỉ có chiêu này là hiệu quả tức thì!

Thái tử ho khan một tiếng, nói với Hứa Yên Miểu: "Xem ra không ăn cá nóc được rồi —— Ngươi có thích ăn cá nóc không?"
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 694: Chương 694



Hứa Yên Miểu vội vàng lắc đầu.

Ở thời hiện đại hắn còn chẳng dám ăn cá nóc, huống chi là thời cổ đại.

Một ngày tốt lành

"Vậy thì tốt quá rồi!" Thái tử cười đến cong cả mắt mày: "Chúng ta đi ăn củ cải khô ngũ vị! Còn có cá trên sông Dương Tử nữa! Ta nói cho ngươi biết, củ cải khô ở Thường Châu ngon lắm đó! Vỏ dày thịt chắc, thơm giòn không cay! Cắn vào mọng nước! Năm đó phụ hoàng đánh gãy chân ta, chính là dùng củ cải khô này để dỗ ta đó!"

Hứa Yên Miểu lập tức bị khơi gợi hứng thú —— Đó là món củ cải khô có thể dỗ dành Thái tử ngay cả khi ngài bị đánh gãy chân đó!

Thế là hai người vui vẻ bước lên bàn đạp, chui vào trong thùng xe ngựa. Theo một tiếng roi quất, ngựa quý hí vang, xe ngựa từ từ chuyển bánh, rồi khuất dần trong ánh nắng.

"Ta nói ngươi nghe, cách xưng hô ở Thường Châu thú vị lắm. Người ở đây gọi ông nội là 'A Da', còn cha ruột thì gọi là 'Đa Đa'."

Thái tử vén rèm xe ngựa, nhìn đường phố bên ngoài, cười nói: "Lần trước ta đến Thường Châu, cũng vì không biết chuyện này mà gây ra chuyện cười, gọi ông nội của người bằng tuổi mình là bác —— lúc đó nghe người nọ gọi 'A Da', ta còn tưởng đó là cha của hắn chứ."

【Ha ha ha ha ha ha——】

Thái tử quay đầu lại liếc nhìn Hứa Yên Miểu đang ngồi nghiêm chỉnh, ra vẻ không có phản ứng gì, cạn lời: "Muốn cười thì cứ cười đi, không cần phải nhịn."

Hứa Yên Miểu bèn không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Thái tử giả vờ tức giận, đột ngột đứng bật dậy từ trong thùng xe: "Hay lắm! Hứa Yên—— Ái dà!"

Xe ngựa xóc nảy một cái, Thái tử mất thăng bằng, liền bịch m.ô.n.g ngồi phịch xuống nệm mềm. Hứa Yên Miểu vốn đang cười, giờ thì suýt nữa cười c.h.ế.t luôn.

Thái tử mở to mắt nhìn hắn chằm chằm, nhìn một lúc, rồi cũng bật cười theo, ngài gọi: "Hứa lang, ngươi mau lại đây xem này!"

Hứa Yên Miểu tuy không biết Thái tử muốn mình xem gì, nhưng cũng ghé sát lại bên cửa sổ, nhìn thấy đám đông người qua kẻ lại tấp nập.

Thiếu nữ ăn diện lộng lẫy vui tươi bước đi, dường như lan tỏa nụ cười rạng rỡ trên gương mặt mình cho cả người đi đường lẫn những con vật trên phố.

Đứa trẻ nào trước n.g.ự.c có đeo một bắp ngô, thì lúc đi đường đều ưỡn n.g.ự.c ngẩng đầu như cua, tỏ vẻ mình oai phong lẫm liệt lắm.

Cụ già xách lồng chim trả, thò ngón tay vào trong trêu đùa. Người nông dân ống quần buộc hai đấu gạo vội vã đi qua, rồi lại dừng chân trước gánh hàng kẹo lê cao, ngần ngừ một lát, mua một thanh kẹo được cắt thành miếng vuông nhỏ, đứng nhìn người bán hàng cẩn thận dùng giấy dó vàng gói lại.

Trên sông Dương Tử, chim nước kêu vang rồi vỗ cánh bay lên. Tiếng đối đáp của ngư phủ, tiếng mái chèo khua nước tung bọt trắng xóa, cùng bóng ảnh lầu thành soi mình trên mặt nước đan quyện vào nhau.

"Đẹp mắt chứ?" Thái tử lục lọi trong túi tiền, lấy ra mấy đồng xu, bảo Thái tử xá nhân đi theo đi mua mấy miếng kẹo lê cao. Nhìn bóng lưng người xá nhân, ngài cười nói: "Hứa lang, bây giờ bá tánh bình thường cũng có thể mua mấy cân đường về ăn, ngươi biết tại sao không?"

Hứa Yên Miểu thành thật lắc đầu.

Thái tử dựa vào cửa sổ nhìn ra xa, chậm rãi nói: "Là nhờ có khoai tây, ngô và khoai lang đó. Những loại lương thực mới này chắc chắn không làm no bụng bằng lúa mì, lúa gạo, nhưng trong bữa cơm gạo mạch mà có thêm một lạng khoai lang, thì số lúa mạch trồng ngoài đồng có thể bán đi nhiều hơn một lạng. Cứ thế tích tiểu thành đại, thỉnh thoảng họ cũng mua nổi đường rồi."

Hứa Yên Miểu chăm chú nhìn dòng người bên ngoài.

Có người gánh củi đi qua, có người b*n n**c ngang đường. Phía sau bức tường dường như vọng lại tiếng xay bột, cũng có thể là tiếng giã gạo. Thiếu niên cưỡi trên đầu tường nhìn ngó xung quanh, trước nhà sau nhà đều có trẻ nhỏ nô đùa đuổi bắt. Tiếng ná b.ắ.n chim làm lũ chim hoảng sợ bay tứ tán.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 695: Chương 695



"Non sông vẫn còn đây..." Hứa Yên Miểu lẩm bẩm: "Quốc thái dân an."

"Đúng vậy, quốc thái dân an." Thái tử thở dài nói: "Thật ra vào những năm cuối của tiền triều, cảnh tượng không phải như thế này đâu."

Thái tử hồi tưởng lại một cách chậm rãi, giọng nói cũng chậm rãi ——

"Năm đó ta vừa tròn mười lăm tuổi. Thường Châu khi ấy vẫn thuộc về tiền triều, đang bị một nhánh quân khởi nghĩa khác tấn công. Tiền triều tuy đã thối nát, nhưng tướng lĩnh trấn thủ Thường Châu lại rất thương dân, bá tánh cũng cùng nhau lên thành trợ giúp phòng thủ. Vì vậy, nghĩa quân đánh mãi không phá được thành, sĩ khí dần suy sụp. Chẳng ngờ, bọn chúng lại quay sang tàn sát toàn bộ bá tánh sống bên ngoài thành Thường Châu."

Một ngày tốt lành

— Ta đánh không lại kẻ địch, chẳng lẽ còn không trị nổi đám dân đen này sao?

Hứa Yên Miểu nghe đến đây, chỉ cảm thấy một cơn buồn nôn ập tới, mày cũng nhíu chặt lại: "Chuyện này thật quá đáng. May mà không phải bọn họ giành được thiên hạ."

Thái tử gật đầu.

Chưa nói đến những chuyện khác, riêng việc quân Hạ của bọn họ khi đó chưa bao giờ tàn sát dân trong thành, ngài tự thấy đã hơn hẳn các đội quân khác trong thời loạn lạc không biết bao nhiêu bậc.

"Mà lần bá tánh bị tàn sát này, cũng có lỗi của ta."

Nụ cười trên mặt Thái tử dần tắt.

Ánh mắt Hứa Yên Miểu lộ vẻ kinh ngạc: "Sao Điện hạ lại nói vậy?"

Thái tử nói: "Chiến lược ban đầu của phụ hoàng là, nhân lúc nhánh nghĩa quân kia tấn công Thường Châu, quân Hạ sẽ đánh chiếm Vô Tích và Trấn Giang, sau đó đánh thẳng tới cầu Trịnh Lục, bọc hậu đường lui của nghĩa quân, chặn chúng ở bên ngoài cổng thành Thường Châu."

Mắt Hứa Yên Miểu hơi mở to: "Chẳng lẽ..."

Thái tử hơi cụp mắt: "Đúng vậy. Chính vì ta khinh địch, nóng vội tiến quân, nên quân Hạ đã không thể chiếm được Vô Tích. Chúng ta đánh mất tiên cơ, Thường Châu rơi vào tay nhánh nghĩa quân đó. Sau đó, đối phương hồi sức, quay lại phòng thủ Vô Tích và Trấn Giang. Lúc bấy giờ, Thường Châu, Giang Âm, Vô Tích, Trấn Giang, cùng các huyện như Cao Thuần, Lật Thủy đều rơi vào tay địch. Quân Hạ đành phải dừng bước tiến về phía Tây, tìm phương án khác. Và rồi, bá tánh Thường Châu cũng vì thế mà rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng."

Hứa Yên Miểu không biết nên an ủi ngài thế nào —— vả lại chuyện cũng đã qua rất lâu rồi.

Suy nghĩ một lát, hắn bèn mượn hoa kính Phật, nhận lấy kẹo lê cao từ tay thị vệ vừa quay lại, đưa cho Thái tử: "Điện hạ ăn chút đồ ngọt đi? Ăn đồ ngọt sẽ giúp tâm trạng tốt hơn đó."

Thái tử nghiêng đầu nhìn Hứa Yên Miểu: "Đa tạ." Ngài nhận lấy kẹo lê cao, ăn một miếng nhỏ, tâm trạng quả thực khá hơn nhiều, bèn nói tiếp: "Nhưng mà, nửa năm sau, phụ hoàng ta đã đánh trở lại."

Thái tử nói: "Sau khi phá thành Thường Châu, chúng ta đã bắt sống toàn bộ quân địch. Bá tánh vốn thấy quân đội là tránh như tránh tà, thế nhưng khi nghe tin bọn giặc kia bị bắt làm tù binh, ai nấy đều muốn xông vào đánh c.h.ế.t chúng. Thật không biết trong nửa năm đó bọn chúng đã gây ra những chuyện bẩn thỉu gì, mà các châu phủ khác do nhánh nghĩa quân ấy cai trị, vừa nghe tin phụ hoàng ta đánh tới, bá tánh đã lũ lượt tự phát nổi dậy chống lại chúng. Có mấy nơi còn trực tiếp dâng thành đầu hàng. Kết quả là, chưa đầy một tháng, những nơi như Tô Châu, Côn Sơn, Thái Thương, Thanh Phố, Gia Định, Tân Dương, Tùng Giang, đều đã rơi vào tay chúng ta."

Hứa Yên Miểu chăm chú lắng nghe, viên kẹo lê cao to bằng đầu ngón tay ngậm trong miệng, hương vị của lạc, đường và vừng lập tức bung tỏa, ăn vào cũng không hề ngấy hay dính răng.

Ánh nắng lặng lẽ len vào thùng xe. Thái tử nhìn ánh nắng, rồi lại nhìn bá tánh bên ngoài, khẽ mỉm cười, tay nhẹ nhàng xoa cái chân bị tật của mình: "Thời buổi sông trong biển lặng này thật sự không dễ gì có được. Bổn cung thật sự hy vọng thiên hạ có thể mãi mãi thái bình, bá tánh có thể luôn được ăn no mặc ấm, có tiền mua kẹo ăn."
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 696: Chương 696



Hứa Yên Miểu gật đầu: "Thiên hạ thái bình chưa đầy bốn mươi năm, không thể chịu thêm biến động nào nữa."

【Cho nên thuật Đồ Long càng phải siết chặt hơn nữa, dù là luyện xuôi hay luyện ngược đều không thể luyện. May mà chỉ có mình ta biết chuyện này —— Dù sao ta cũng không định kết hôn sinh con gì ở đây, không cần lo lắng tối ngủ nói mê bị nghe thấy rồi nói ra ngoài.】

【Ủa khoan... Cẩm Y Vệ của lão hoàng đế sẽ không chơi trò hạ tiện đến mức đi nghe lén người khác nói mê đấy chứ?】

【Đờ mờ! Cao Kiến Dực, cái đồ hạ tiện nhà ngươi! b**n th**! Thật sự cho Cẩm Y Vệ đi nghe lén người khác nói mê à!】

Từ Thái tử đến các Thái tử xá nhân đi cùng, rồi đến cả Cẩm Y Vệ, tất cả đều mắt nhìn thẳng, tai làm như điếc.

Không nghe thấy! Chúng ta không nghe thấy gì hết! Tuyệt đối không nghe thấy Hứa Yên Miểu réo cả tên lẫn họ mắng Bệ hạ!

【Nhưng mà không ngờ ta lại từng nói mê về kế hoạch ba năm, kế hoạch năm năm sao?】

【Vậy chẳng lẽ ta còn nói những chuyện khác nữa à?】

Đồng tử Hứa Yên Miểu chấn động.

Bất chợt nghe thấy tiếng hát quen thuộc của khúc "Ngư Chu Xướng Vãn", dòng suy nghĩ của hắn đột ngột bị cắt đứt.

Thái tử xá nhân nhẹ nhàng gõ hai cái vào thùng xe từ bên ngoài: "Lang quân, Hứa lang, đã đến bờ sông Dương Tử rồi ạ."



"Bánh cải, bánh mè lớn, màn thầu thêm cua, bánh trôi rượu, giăm bông chay, củ cải khô ngũ vị —— Hả? Món này phải tháng Chạp mới làm sao? Thôi được rồi. Vậy thì lấy thêm cháo đặc mỗi người một bát, đậu phụ hầm hành lá cũng một phần, hôm nay có món tươi sông nào, cá tôm cua gì đó, cứ chọn loại tươi ngon mà mang lên, thêm một nồi lẩu dê nữa —— Tạm thế đã, các ngươi còn muốn gọi gì nữa không?"

Thái tử quả không hổ danh là lão sành ăn, vừa ngồi xuống đã bắt đầu gọi món, cứ như thể ngài là người Thường Châu chính gốc vậy, món nào gọi ra cũng chuẩn vị địa phương.

Gọi món xong, ngài tiện thể hỏi chủ quán xem gần đây có chỗ nào hái dâu tằm không.

Một ngày tốt lành

—— Lần này bọn họ không mang theo nhiệm vụ gì cả, đúng thật là chỉ đi chơi mà thôi.

Hỏi xong xuôi, món cũng đã gọi xong, đợi chủ quán lui ra, Hứa Yên Miểu không kìm được mà cảm thán: "Thường Châu bây giờ quả thực phồn hoa hơn nhiều rồi."

Thái tử đáp tùy ý: "Thường Châu nằm ở Giang Nam, đất Giang Nam phần lớn thời gian đều rất phồn hoa, trù phú."

Ngài lại liếc nhìn Hứa Yên Miểu một cái, dường như tiện miệng giới thiệu: "Giang Nam những năm gần đây xuất hiện không ít hội quán. Đó đều là do bá tánh lập ra để khi đi làm thuê không bị phú hộ, thương nhân bóc lột, không xảy ra chuyện cắt xén tiền lương, họ tập hợp lại với nhau mà thành lập."

Mắt Hứa Yên Miểu sáng lên: "Vậy thì tốt quá! Đoàn kết chính là sức mạnh!"

"Lời này có lý!" Thái tử cười khen một câu, rồi lại lắc đầu: "Nhưng sự việc không tốt đẹp như ngươi nghĩ đâu. Hội quán đúng là bảo vệ người làm công không bị phú hộ, thương nhân bóc lột, nhưng bên trong hội quán lại có sự bóc lột khác."

Hứa Yên Miểu tròn mắt kinh ngạc.

Thái tử kể lại những chuyện nội bộ mà ngài biết được trong thời gian trà trộn vào hội quán: "Người làm công muốn gia nhập hội quán phải nộp phí gia nhập, hàng tháng cũng phải đóng hội phí. Hội quán sẽ giúp người làm công tìm nơi làm việc, nhưng sẽ moi một khoản tiền công lớn từ họ."

"Vậy..."

Thái tử nhìn là biết Hứa Yên Miểu định nói gì: "Không gia nhập cũng không được. Không vào hội quán thì ngươi hoàn toàn không tìm được việc. Cả phủ thành này chỗ nào cần người làm thuê, bọn họ đều nắm rõ trong lòng bàn tay, luôn nhanh chân hơn một bước cung cấp người làm cho chủ thuê."

Hứa Yên Miểu im lặng.

【À... Ra là vậy à, ta còn tưởng là...】

Là gì thì trong tiếng lòng hắn cũng không nói tiếp.

Thái tử nghỉ một lát, uống hai ngụm nước lọc đã rót sẵn trên bàn, rồi lại chậm rãi nói chuyện câu được câu chăng ——
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 697: Chương 697



"Bá tánh cũng hết cách. Bọn họ dù có tự tìm được việc làm thì cũng chỉ sống khổ hơn mà thôi. Chủ nhà biết những người này không có hội quán chống lưng, tức là không có chỗ dựa."

"Hoặc là bị quan phủ bóc lột, hoặc là bị thương nhân bóc lột, hoặc là bị hội quán bóc lột..."

"Cũng có thể là bị cả ba bên cùng bóc lột."

"Cũng chẳng biết phải làm thế nào mới có thể để bá tánh sống tốt hơn. Vấn đề này, ta đã nghĩ mấy chục năm mà vẫn chưa thông suốt."

"Lẽ nào bá tánh dù có thế nào cũng không thể sống tốt được hay sao?"

【Dĩ nhiên là không phải rồi!!!】

Khi Hứa lang lắng nghe lời của Thái tử, hắn vẫn luôn giữ dáng vẻ ngoan ngoãn và khiêm nhường.

Nhưng tiếng lòng lại mãnh liệt như sóng vỗ, đập mạnh vào lồng ngực.

【Đâu phải là dù thế nào cũng sống không tốt! Mà chỉ là ở thời đại này, bất luận ra sao cũng không thể sống tốt được mà thôi.】

【Hơn nữa, hội quán của công nhân cũng không nên như thế này. Chúng nên... nên... Chúng nên là hậu thuẫn vững chắc nhất cho bá tánh!】

【Chuyện thế này——】

"Ăn cơm thôi." Thái tử bất chợt nói một câu. Dường như không ưa nổi cái vẻ ca thán này của chính mình, hắn xua tay bảo: "Lời Bổn cung vừa nói, ngươi đừng để trong lòng, ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi."

Hứa Yên Miểu im lặng gật đầu.

Bữa cơm này hắn ăn rất trầm mặc, rõ ràng lòng dạ không yên.

Sau khi dùng bữa xong, bọn họ liền đi hái dâu tằm theo kế hoạch đã định.

"Sao lại ở ven ruộng thế này?" Hứa Yên Miểu kinh ngạc.

【Ta còn tưởng sẽ là cả một rừng dâu tằm hay gì đó chứ.】

Thái tử cười nói: "Người làm nông ấy mà, làm sao nỡ dùng ruộng tốt đất tốt để trồng dâu tằm được, họ ngay cả đậu tương, cao lương còn chẳng nỡ trồng vào đó, chỉ trồng ở ven ruộng, bờ mương thôi."

Kiến thức nông nghiệp nghèo nàn mách bảo Hứa Yên Miểu: "Không cần luân canh sao?"

Khi dâu tằm chín rộ, cả một vùng chi chít màu đen, đâu đâu cũng là người đang hái dâu. Một người nông dân đang làm ruộng gần đó cười xen vào: "Luân canh chứ! Sao lại không luân canh! Nửa năm đầu trồng lúa mì, nửa năm sau trồng lúa nước, cứ thế luân phiên."

Hứa Yên Miểu: "À? Không trồng đậu tương để cải tạo đất sao?"

Người nông dân kia cười đáp: "Ruộng tốt thế này mà trồng đậu tương thì phí lắm."

Vị nông quan đi cùng nhỏ giọng nói với Hứa Yên Miểu: "Luân canh lúa nước và lúa mì có thể bổ trợ lẫn nhau, cũng giúp tăng độ phì nhiêu cho đất. Có điều, đất đai bình thường vốn dĩ độ màu mỡ không đủ, nên cũng không luân canh nổi."

Hứa Yên Miểu chợt hiểu ra.

【May mà ta không phải quan địa phương, nếu không mà cứ lý thuyết suông, khăng khăng bắt người ta phải luân canh theo kiểu lúa mì - đậu tương, hoặc lúa nước - đậu tương, thì chẳng phải làm hỏng chuyện rồi sao?】

Lại có một nông dân khác bắt chuyện, mặt mày tươi rói: "Còn có cả khoai lang, khoai tây nữa chứ – giống lương thực mà triều đình phát lần này đúng là giống tốt thật đấy! Cứ trồng vào mấy cái khe núi kia là lại có thêm một phần lương thực! Ngày thường mấy mảnh đất ở khe núi ấy vốn chẳng trồng trọt gì được, chỉ có thể bỏ hoang ở đó, giờ thì nhờ có khoai tây, khoai lang cả. Chàng trai trẻ ơi, cậu không biết đâu, những năm trước ấy, mấy cây dâu tằm ven ruộng này, nhà nào nhà nấy đều trông coi kỹ lắm, người ngoài không ai được phép hái bậy đâu, làm gì được như bây giờ, bụng dạ đã no đủ rồi, người ngoài đi ngang qua đường hái ít dâu ăn, chủ nhà cũng chẳng để tâm nữa."

Người nông dân lúc trước lại trêu ông lão: "Lão Trương à, bây giờ ông khen khoai tây khoai lang tốt rồi đấy, chứ hai năm trước chẳng phải ông sống c.h.ế.t không chịu trồng, cứ cho rằng triều đình đang bày cách để tăng thêm số lượng ruộng đất trong tay ông, ông trồng ba phần đất khoai lang thì trong sổ ruộng lại ghi thành một mẫu ruộng tốt, để mà thu thêm nhiều thuế ruộng hay sao?"
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 698: Chương 698



Lão nông họ Trương cười ngượng ngùng: "Tại lão, tại lão cả, là lão đã nghĩ xấu cho triều đình quá rồi!"

Rồi ông quay người hái đầy một túi dâu tằm: "Chàng trai trẻ! Lại đây! Cứ ăn thoải mái đi!"

Hứa Yên Miểu ngập ngừng: "Cái này..."

Lão nông họ Trương cười ha hả: "Đây chính là đất nhà lão, dâu tằm cũng là tự tay lão trồng, thấy cậu trai trẻ này trắng trẻo ưa nhìn, nên muốn tặng cậu thêm ít dâu ăn thôi."

Hứa Yên Miểu bèn cảm tạ lão nông họ Trương, thấy ông lão cười vui vẻ, bản thân hắn cũng bất giác mỉm cười nhẹ.

Đêm hôm đó.

Hứa Yên Miểu cũng không biết mình làm vậy là đúng hay sai, hắn chép lại tất cả những kiến thức về thuật đồ long (thuật g.i.ế.c rồng - ẩn dụ cho kiến thức lật đổ) trong trí nhớ của mình, đặt vào một chiếc hộp gỗ, rồi tùy tiện tìm một khoảnh đất bên ngoài thành mà chôn xuống.

— Thông thường thì cổng thành không mở vào ban đêm, thế nhưng, Hứa Yên Miểu dù sao cũng là một vị Thị trung, lại còn là sủng thần của Hoàng đế.

Thật hiếm khi, hắn đã phải dùng đến quyền thế của mình.

【Thời thái bình thịnh thế thì không cần đến thứ này, nhưng đợi đến khi loạn lạc, bá tánh đói khổ đến mức phải ăn đất để sống qua ngày, có lẽ đó sẽ là lúc nó được nhìn thấy ánh mặt trời trở lại.】

— Bá tánh không nhất định biết chữ, nhưng biết đâu họ sẽ đào được nó lên rồi đem tặng cho người biết chữ.

Có lẽ cũng không.

Có lẽ sau khi đào lên, người nhìn thấy sẽ trực tiếp đốt bỏ nó. Cũng có lẽ người đó sẽ học được thuật đồ long, rồi lật đổ triều đại mục nát này.

Có lẽ... thậm chí... nó sẽ chẳng bao giờ được ai đào lên, cứ ngày lại ngày, năm lại năm, bị chôn vùi dưới lớp đất sâu cùng với bao biến đổi bể dâu.

Thế nhưng, suy cho cùng, đó vẫn là một niềm hy vọng.

Hứa Yên Miểu ghi nhớ kỹ địa điểm này, rồi chậm rãi quay về thành. Đêm đã rất khuya, phần lớn nơi trong thành đều yên tĩnh, chỉ có những tòa lầu sáng đèn kia là tiếng trống nhạc sênh tiêu vẫn vang lên không ngớt, ồn ào náo động, tiếng cười đùa trêu ghẹo của nam nữ, mùi son phấn quyện với mùi rượu nồng nặc, chen chúc tuôn ra như đi trẩy hội.

Cho dù Ký Tuế thường xuyên đàn áp thanh lâu, cho dù vị sủng thần của Hoàng đế rõ ràng không ưa gì thanh lâu, cho dù xu hướng ở kinh sư là cấm tiệt sự tồn tại của thanh lâu, nhưng ở những nơi khác, những chốn ăn chơi này vẫn ngang nhiên tồn tại một cách quang minh chính đại, thâu đêm suốt sáng, cửa luôn đầy ắp tiếng cười.

Đây chính là hiện trạng của thời đại, sức một cá nhân không thể nào thay đổi được, chỉ có dòng chảy của thời đại mới có thể cuốn phăng nó đi mà thôi.

Hứa Yên Miểu càng thêm trầm mặc.

Mà ngay sau khi hắn rời đi không lâu, một Cẩm Y Vệ đã vụt ra từ bóng tối, đưa tay lên đào, lấy chiếc hộp gỗ kia ra.

Bỗng nhiên có một bàn tay khác chìa ra từ bên cạnh: "Đưa cho Bổn cung đi."

Cẩm Y Vệ sững người một chút, rồi lập tức giao chiếc hộp cho Thái tử. Thái tử phủi phủi lớp đất trên hộp, giơ nó lên, nhìn vào lỗ khóa dưới ánh trăng: "Đẹp thật đấy, chắc chắn thật đấy."

Chiếc hộp chắc chắn tỏa ra ánh sáng mềm mại kỳ lạ dưới ánh trăng.

Cẩm Y Vệ hỏi: "Điện hạ có cần bật lửa không ạ?"

Thái tử lơ đãng ôm chiếc hộp đi dưới ánh trăng, dường như có chút mất tập trung: "Ừm, lấy một cái đi."

Cẩm Y Vệ cúi đầu tìm bật lửa, lúc ngẩng lên lần nữa thì thấy Thái tử đang ôm chiếc hộp, đứng bên bờ sông Dương Tử, mắt không chớp nhìn những con sóng Dương Tử đang cuộn trào dữ dội.

Giọng Cẩm Y Vệ gần như kinh hoàng: "Điện hạ!!!"

Thái tử nghiêng đầu, nhe răng cười với hắn. Hai tay buông lỏng, chiếc hộp chống thấm nước liền rơi xuống sông, một con sóng cuộn lên, thoáng chốc đã không thấy tăm hơi đâu nữa.

"Không!!!"

Cẩm Y Vệ lao tới, không chút do dự nhảy thẳng xuống sông.

Chức vụ Cẩm Y Vệ này là có cơ hội được thế tập! Con trai hắn, cháu trai hắn, đời đời kiếp kiếp đều có thể làm Cẩm Y Vệ, đều có thể leo lên cao. Nhưng nếu triều đại này mất đi, thì tất cả những thứ đó cũng sẽ tan biến!
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 699: Chương 699



Sóng sông Dương Tử rất lớn, mỗi lần cảm giác sắp đuổi kịp chiếc hộp thì dòng nước cuốn theo bùn cát lại khiến nó biến mất khỏi tầm mắt. Nước sông cứ từng ngụm từng ngụm bị nuốt vào bụng, đá ngầm dưới sông cứ va vào người hết lần này đến lần khác, những con sóng Dương Tử gầm gào dữ dội đã cuốn trôi đi chức vị quân sự thế tập, cuốn trôi đi hy vọng đời đời làm quan.

Cẩm Y Vệ lếch thếch bơi được vào bờ, nước từ vạt áo chảy xuống tí tách, ngón tay trắng bệch và tái xanh.

Ngay cả là Hứa Yên Miểu, lúc này mà nhìn vào Thần Khí , cũng chỉ có thể thấy được 【Hộp đang ở trong sông Dương Tử】, sông Dương Tử rất lớn, rất dài, sóng rất dữ, lòng sông rất khúc khuỷu. Dù có bỏ ra bao nhiêu nhân lực vật lực cũng không thể tìm thấy một chiếc hộp, chỉ có thể chờ đợi nó vô tình dạt vào bờ mà thôi.

Thái tử vỗ vỗ vào cái chân què của mình, như thể đang vỗ vào một cái trống da.

Phụ hoàng của hắn căm ghét quan lại sâu sắc, đó là thứ đã ăn sâu vào tận đáy lòng của Phụ hoàng, là thứ căn nguyên nhất, bản chất nhất. Mọi động cơ đều bắt nguồn từ đó.

Vậy thì, căn nguyên của hắn là gì?

Thái tử lặng lẽ nhìn dòng sông, ký ức mơ hồ trôi về.

Năm hắn mười lăm tuổi, hắn đã khinh địch liều lĩnh tiến quân, khiến cho ba viên đại tướng dưới trướng Phụ hoàng vì cứu hắn mà một người chết, hai người bị thương, gián tiếp dẫn đến thất bại của chiến dịch.

Phụ hoàng đã đánh què chân hắn, rồi lại lén lút bôi thuốc cho hắn vào nửa đêm.

"Hiến nhi, đừng trách Phụ hoàng tàn nhẫn. Phụ hoàng bắt buộc phải cho các tướng sĩ dưới trướng một lời công đạo."

Gia quyến của ba vị đại tướng kia, còn có binh lính dưới quyền họ, cần một lời công đạo.

Những binh sĩ đã xông pha trận mạc, c.h.ế.t và bị thương vô số vì chiến dịch này, cần một lời công đạo.

Còn có những tướng sĩ có người nhà ở Thường Châu, đang tha thiết hy vọng có thể đánh thắng trận, để cứu người nhà của họ ra, cần một lời công đạo.

"Còn có bá tánh ở Thường Châu nữa."

"Còn có bá tánh ở những thành trì đã đầu hàng chúng ta sau khi chúng ta buộc phải rút lui."

"Họ sẽ sống khổ sở hơn trước."

Một ngày tốt lành

"Còn có những bá tánh đang sống dưới ách thống trị của kẻ địch, bị chúng tùy ý mua vui..."

Trong thời buổi tranh đoạt thiên hạ, một lần thất bại trong chiến dịch không chỉ đơn thuần đại biểu cho việc thua trận, mà còn đại biểu cho rất nhiều, rất nhiều thứ khác nữa.

"Hiến nhi, lòng quân không thể không ổn định, lòng dân không thể không quan tâm, bá tánh dưới ách địch cai trị cũng cần nhìn thấy hy vọng, nhìn thấy một ngọn cờ tiêu biểu. Phụ hoàng của con cũng muốn thống nhất thiên hạ, chỉ có như vậy thì bốn bể mới không còn tiếp tục sôi sục, rất nhiều bá tánh sẽ không còn phải giống như chúng ta trước kia, phải dựa vào ăn xin, dựa vào bán nghệ mới có thể sống tạm bợ qua ngày."

Lời nói rất có lý, Phụ hoàng cũng không phải không thương hắn, hơn nữa, vốn dĩ cũng là do hắn phạm lỗi trước.

Thế nhưng mà...

Hắn mới mười lăm tuổi đã bị đánh gãy chân, cả đời này đều phải đi lại khó khăn. Hắn đâu phải sinh ra đã đặc biệt hiểu chuyện, đặc biệt phóng khoáng được.

Hắn biết là mình sai, nhưng cũng không thể không cảm thấy tủi thân, không thể không oán trách, không thể không nghĩ quẩn trong lòng.

Thế nhưng người khác vì cứu hắn mà chết, càng nhiều người hơn vì hắn mà khiến cục diện mất cân bằng, c.h.ế.t trên chiến trường. Hắn không có tư cách để đau buồn cho cái chân của mình.

Dựa vào thời gian, và cả sự tự trách, hắn dần dần khiến bản thân không còn để tâm đến cái chân của mình nữa.

Nhưng lời nói của Phụ hoàng vẫn cứ lởn vởn trong đầu hắn, ngày này qua ngày khác, hóa thành một nỗi chấp niệm——

Bá tánh phải được sống tốt.

Nếu không, chẳng phải cái chân này của hắn đã gãy một cách vô ích sao?

Sau khi Hứa Yên Miểu chôn chiếc hộp xuống, hắn liền cố tình không để ý đến nó nữa, hắn sợ mình sẽ không nhịn được mà nhúng tay vào, rồi lại làm hỏng chuyện.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 700: Chương 700



Vì vậy, hắn đã chọn cách hóng chuyện để chuyển dời sự chú ý của mình.

【Ở Thường Châu cũng có nhiều dưa ghê! Hôm nay mình nên chọn quả dưa nào đây nhỉ?】

【Lão thái thái của Hầu phủ thiên vị Nhị phòng và Tam phòng, hai canh giờ nữa sẽ bắt Đại phòng nhường lại nhà chính để chuyển đến ở Tây Viên ư? Chậc chậc, gia pháp không nghiêm à! Quả dưa này cũng thường thôi, đổi quả khác.】

Cẩm Y Vệ lặng lẽ ghi nhớ chuyện này, lát nữa sẽ lẻn vào Hầu phủ xem hiện trường, để tiện bề đàn hặc.

Còn về lý do – với danh tiếng của Cẩm Y Vệ, với danh tiếng của Bệ hạ, thì còn cần lý do sao? Quanh đi quẩn lại chẳng qua cũng lại là một cái cớ "Hoàng đế đa nghi, hạ lệnh cho Cẩm Y Vệ dọc đường giám sát các quan viên, hầu tước ở khắp nơi" mà thôi.

【Oa! Phú hào nổi tiếng ở Thường Châu mới cưới được một mỹ thiếp, không ngờ người ta thực ra lại nhắm vào phu nhân của ông ta! Phu nhân của ông ta từng cứu nàng ấy, nàng ấy biết tâm tư của mình sẽ không có kết quả, nên quyết định vì tình yêu mà làm thiếp cho chồng của người mình thương!】

【Tư duy mạnh mẽ ghê!】

Các Kinh quan đi cùng và có thể nghe được tiếng lòng của Hứa Yên Miểu đều kinh ngạc đến trợn tròn mắt.

Khoan đã, hậu trạch nhà người ta có thể có chuyện như vậy, thế hậu trạch nhà mình thì sao?

Và họ bắt đầu điên cuồng nhớ lại, liệu sự hòa thuận giữa vợ cả và các nàng hầu trong nhà mình có thực chất là "ma kính chi hảo" (tình yêu đồng giới nữ) hay không?

Mà cho dù không hòa thuận thì cũng chưa chắc đã hoàn toàn không có chuyện gì đâu! Chẳng phải Hứa Yên Miểu đã từng nói, có một cụm từ gọi là "tương ái tương sát" (vừa yêu vừa ghét, vừa hại nhau) đó sao?

【Cơ mà quả dưa này hóng đến đây là được rồi, chẳng lẽ lại bắt ta trèo tường vào xem hậu trạch nhà người ta à?】

【Thôi bỏ đi! Ngủ ngon thôi, mai lại xem tiếp!】

Trong lòng Hứa Yên Miểu không để bụng chuyện gì, vô tư lự, ngủ một giấc ngon lành.

Thế nhưng, trong một đêm hè mang theo hương thơm cây cỏ thanh mát, tiếng côn trùng rả rích, có gió mát thổi nhẹ như thế này, rất nhiều quan viên tùy tùng lại không tài nào ngủ được.

Họ nằm trên giường, trằn trọc suy nghĩ – liệu chính thê và tiểu thiếp trong nhà, hoặc tiểu thiếp với tiểu thiếp, có khả năng nào ngủ cùng nhau hay không.

Trằn trọc đến nửa đêm, vừa định chợp mắt.

【Ớ HỒ!!!】

Một tiếng kêu kinh ngạc đột nhiên vang lên từ không trung.

Các quan viên vừa mới lim dim nhắm mắt liền giật mình kinh hãi, trợn tròn mắt.

Sao thế? Sao thế?

【Sáng mai có vụ cãi nhau giữa học tử phương Nam và học tử phương Bắc! Ta thích xem giới văn nhân cãi nhau! Phải ghi nhớ lại, sáng mai canh me hóng hớt!】

Các quan viên tùy tùng: "..."

Chỉ vì chuyện này mà ngươi nửa đêm bò dậy hú một tiếng hả?!



Hứa Yên Miểu từ nhà xí bước ra, cho tay vào chậu nước rửa qua loa.

Hắnđương nhiên không phải vì hóng chuyện mà nửa đêm bò dậy, nhưng lúc tỉnh giấc đi vệ sinh thì tiện thể lướt qua mấy tin đồn, cũng là chuyện bình thường mà đúng không?

【Ngủ thôi!】

【Mặt trăng ngủ ngon!】

Hứa Yên Miểu mãn nguyện tìm được quả dưa mới, mãn nguyện chìm vào giấc ngủ trở lại. Chỉ còn lại các quan viên bị tiếng kêu làm cho tỉnh ngủ đang đứng hình lặng lẽ, nếu không phải nửa đêm sợ làm phiền dân chúng, thì thật muốn hét lên một tiếng "đồ thần kinh".

Sáng hôm sau, Hứa Yên Miểu nhìn thấy dáng vẻ uể oải của các vị Xá nhân kia, lặng lẽ ôm chặt bát cháo nóng mà tùy tùng mang đến cho mình.

【Sao ai trông cũng như không ngủ đủ giấc vậy? Chẳng lẽ tối qua cả đám họp hành với nhau, mà lại gạt ta ra ngoài đấy chứ?】

【Vậy thì ngàn vạn lần đừng nhớ đến ta nha, ta đối với quyền thế thật sự không hề ham hố đâu, cứ tiếp tục cô lập ta cũng không sao hết!】

Các Thái tử Xá nhân: "..."

Một ngày tốt lành

Một ngụm m.á.u nghẹn ở cổ họng, nuốt không xuống, phun không ra.
 
Back
Top Bottom