Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 651: Chương 651



Các quan viên khác chưa kịp tự tiến cử đều dùng ánh mắt ghen tị ngưỡng mộ nhìn ông ta.

Một lát sau, Ngụy Thị lang lại xuất hiện trước mặt mọi người, sắc mặt trắng bệch, bước chân phù phiếm, ông ta nhìn các đồng liêu, môi run lên, trong hốc mắt vậy mà lăn ra một giọt nước mắt: "Chư vị, tại hạ đi trước đây."

Các quan viên khác quả thực vô cùng chấn động.

—— Rốt cuộc là chuyện gì vậy!

Thái Bộc Tự khanh Trần Trọng Huy năm nay vừa từ vị trí Tham chính Quảng Đông thăng lên, đang tha thiết muốn thăng quan tiếp, mỉm cười, không hề né tránh người khác mà nói: "Tâm tính Ngụy Thị lang vẫn còn kém một chút. Vừa rồi nói lời quá chắc chắn, bây giờ biết được việc phải làm rồi, mới hối hận không kịp."

Lại nói: "Nếu là tại hạ được đi, chắc chắn sẽ không hối hận."

Lời này nói có thật lòng hay không, người khác không biết, bọn họ chỉ thấy Hoàng đế chậm rãi từ nội điện đi ra, liếc nhìn Trần Tự khanh một cái.

Một vài quan viên nhíu mày, hối hận không thôi.

Một ngày tốt lành

Sơ suất rồi! Lại quên bày tỏ lòng trung thành, sau khi bị người khác giành trước, bày tỏ lòng trung nữa cũng mất giá trị rồi.

Cũng có một số quan viên vội vàng mất bò mới lo làm chuồng: "Bệ hạ! Thần nguyện vì Bệ hạ vào nước sôi lửa bỏng! Xin Bệ hạ cho thần một cơ hội!"

Lão Hoàng Đế: "Được, lần sau nếu có, nhất định cho các ngươi cơ hội."



Trong Điện Võ Anh bao nhiêu tiếng cười nói vui vẻ tạm thời không nhắc tới, Hộ bộ Hữu Thị lang Ngụy Nhân chuẩn bị tâm lý xong xuôi, đi gõ cửa nhà Hứa Yên Miểu.

—— Hắn xem xong tin đồn của Hoàng đế thì về nhà rồi.

Nước nóng trên bếp lò sôi ùng ục, Hứa Yên Miểu nghe tiếng gõ cửa, cao giọng hô một tiếng: "Đợi chút!" Lấy ấm nước từ trên bếp xuống, đặt sang một bên, lúc này mới ra mở cửa: "Ủa? Ngụy Thị lang, có chuyện gì sao?"

Ngụy Nhân: "Hứa lang! Ta gần đây phát hiện một đạo sĩ có bùa chú đặc biệt linh nghiệm! Giới thiệu cho ngươi!"

Hứa Yên Miểu nhớ vị Ngụy Thị lang này, một người mê tín nặng, cực kỳ thích tìm người xem bói, xem phong thủy, dán bùa chú, ăn đan dược. Hơn nữa còn nhiệt tình giới thiệu cho người khác những thứ gọi là xx đặc biệt linh nghiệm kia.

Hai người họ quen nhau là vì, Hứa Yên Miểu nghe nói ông ta cực kỳ thích ăn kim đan, mà Hứa Yên Miểu lại tình cờ biết trong kim đan đa phần là thủy ngân, chu sa, hùng hoàng, hàm lượng kim loại nặng vượt mức cho phép, đã đắn đo rất lâu mới thử thăm dò nhắc một câu ăn kim đan không tốt cho sức khỏe, không ngờ hắn vừa nhắc, đối phương liền không chút do dự chấp nhận, vứt hết kim đan trong nhà đi, và sau này cứ gặp người nào ăn kim đan là lại nói một lần ăn kim đan không tốt cho sức khỏe.

Hứa Yên Miểu cảm thấy người này biết nghe lời khuyên, có thể kết giao.

...Mặc dù, người này luôn nhiệt tình giới thiệu cho hắn chùa nào cầu nguyện linh nghiệm, đạo sĩ nào xem bói linh nghiệm, bà đồng nào giải mộng chuẩn nhất. Nhưng xét thấy ông ta chỉ là giới thiệu, hơn nữa thường chỉ nói một hai lần, không đến mức phiền phức nói mãi, đối với Hứa Yên Miểu mà nói cũng có thể chấp nhận được.

Cho nên lần này, Hứa Yên Miểu cũng tưởng đối phương chỉ giống như trước đây, nhiệt tình chia sẻ tin tức về phương diện huyền học của mình.

"Bùa chú linh nghiệm?" Hứa Yên Miểu ngẩn ra, liền thuận theo chủ đề, cười nói: "Linh nghiệm đến mức nào chứ! Trước đây ngươi chẳng phải nói Ngọc Tiên Quan ở Nhạc Châu kia là linh nghiệm nhất sao? Bây giờ lại phát hiện nơi linh hơn rồi à?"

Ngụy Nhân kích động nói: "Vị đạo trưởng đó thật sự đặc biệt linh, Ngọc Tiên Quan cũng không linh bằng ông ta. Mấy hôm trước ta và bạn tốt xảy ra mâu thuẫn, đến mức sống c.h.ế.t không nhìn mặt nhau nữa rồi, đạo trưởng ở ven đường vừa thấy ta, liền một mực nói trúng ta đang vì tình cảm mà phiền muộn, nghe ta nói xong, cho ta một lá bùa nối duyên, cũng không lấy tiền của ta, không ngờ qua hai ngày, bạn tốt của ta lại chủ động quay lại tìm ta nói chuyện rõ ràng, mới phát hiện mâu thuẫn trước đó của bọn ta là một sự hiểu lầm."
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 652: Chương 652



Hứa Yên Miểu kinh ngạc: "Lại có thể linh nghiệm như vậy sao!"

[Không phải là trùng hợp đấy chứ?]

Ngụy Nhân: "Ta bây giờ đang định đi tìm ông ấy xin bùa chú, Hứa lang ngươi có muốn đi cùng không! Rất linh nghiệm đó!"

Hứa Yên Miểu đắn đo một lát, không thắng nổi sự tò mò: "Được!"

Ngụy Nhân trong lòng vui mừng.

—— ông ta giấu không ít tâm tư, chỉ chờ trên đường đi nhấn mạnh với Hứa Yên Miểu rằng mình có một "kế hoạch ba năm", trong ba năm tiếp theo lão đạo sĩ ở lại kinh sư, ông ta định cứ cách một khoảng thời gian lại đến xin một lá bùa, để tối đa hóa lợi ích trong ba năm này.

Nghĩ rằng Hứa lang nghe ông ta nói suốt đường về "kế hoạch ba năm", sẽ nghĩ một chút về kế hoạch ba năm mà mình muốn nói chứ.

Còn về phía bên kia.

Đâu chỉ Hứa Yên Miểu không thắng nổi sự tò mò, vua tôi Đại Hạ nghe Cẩm Y Vệ truyền tin lại cũng kinh ngạc.

Dưới gầm trời này thật sự có bùa chú linh nghiệm như vậy sao?

Một lát sau, Cẩm Y Vệ lần lượt truyền tin đến.

"Vị đạo sĩ đó hình như đúng là rất lợi hại."

Một ngày tốt lành

"Có một gia đình xin bùa, hy vọng gà nhà mình có thể đẻ nhiều trứng hơn, không ngờ lá bùa đó mang về treo lên chưa được bao lâu, gà mái liền bắt đầu ngày nào cũng đẻ trứng."

Vua tôi Đại Hạ: "!!!!"

Vua tôi Đại Hạ: "Thật sao?!"

Cẩm Y Vệ gật đầu.

Chuyện này là phải báo cáo cho Hoàng đế, bọn họ đương nhiên sẽ điều tra rõ ràng.

"Bọn họ xin bùa từ một năm trước, trong một năm qua, gà mái ngày nào cũng đẻ trứng, những quả trứng đó đều bán đi rồi, người xung quanh đều biết chuyện này."

"Tiền bán trứng gà giúp gia đình họ thỉnh thoảng có thể ăn một bữa thịt, bọn họ bây giờ ra đường đều mặt mày hồng hào, hàng xóm xung quanh đều đặc biệt ngưỡng mộ —— Ồ, bọn họ còn thường xuyên lấy thịt thừa cho chó ăn, chó đó thấy bọn họ đều đặc biệt nhiệt tình vẫy đuôi."

Nghe có vẻ đặc biệt thật.

Một số quan viên dùng tay vò vạt áo, trong lòng quyết định, lát nữa nhất định phải nhờ Ngụy Nhân giới thiệu vị đạo trưởng này cho bọn họ.

Hoàng đế cùng các Thừa tướng, Thượng thư mặt mỉm cười, khinh thường không thèm để ý.

Gà mái ngày nào cũng đẻ trứng, đâu phải chưa từng xảy ra. Biết đâu là do chọn gà tốt, rồi gia đình đó bày trò làm màu, để trứng bán chạy hơn thì sao?

Lại một lát sau, Cẩm Y Vệ lại báo: "Trước đây có con trai út của một tiệm cờ thích con gái độc nhất của bà chủ tiệm thêu, tiểu nương tử ban đầu đối với cậu ta thờ ơ lạnh nhạt, cậu ta đến chỗ lão đạo sĩ kia xin một lá bùa nhân duyên, không bao lâu sau liền ở rể được. Vợ chồng hai người bây giờ sống những ngày ngọt ngào, vô cùng hòa thuận."

Lại có một bộ phận quan viên bất giác mở to mắt: "Linh nghiệm đến thế sao?"

Hoàng đế cùng các Thừa tướng, Thượng thư kiến thức rộng rãi lắc đầu.

Chắc chắn là con trai tiệm cờ và con gái độc nhất tiệm thêu sớm đã tư thông với nhau , chỉ là lời đồn thổi truyền ra thôi.

Lại một lúc nữa, Cẩm Y Vệ truyền đến tin tức thứ ba dò hỏi được: "Lão đạo sĩ này trước đây ở Phúc Kiến, Tham chính Phúc Kiến mãi không có con, khó khăn lắm mới có được đứa con trai lúc về già, vui mừng đến mức suýt c.h.ế.t ngay tại chỗ. Không ngờ, chưa qua mấy ngày đứa bé đó liền yếu đi, tìm mấy vị đại phu cũng không nhìn ra bệnh, sau đó bất đắc dĩ phải cầu thần bái Phật, cầu đến chỗ lão đạo sĩ kia, lão đạo sĩ tiện tay vẽ một lá bùa đốt đi, bỏ vào sữa cho đứa bé đó uống, không bao lâu đứa bé đó liền khỏe mạnh lại."

—— Tham chính Phúc Kiến là quan Tòng tam phẩm, đại phu tìm được chắc chắn không phải lang băm. Hơn nữa, ông ta cũng không cần phải phối hợp với lão đạo sĩ kia nói dối.

Vua tôi Đại Hạ, trên từ Hoàng đế, dưới đến quan viên bình thường gần như muốn nhảy cẫng lên vì kích động.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 653: Chương 653



Trên đời lại có kỳ nhân dị sĩ như vậy!

Lão Hoàng Đế trong lòng đột nhiên khẽ động.

Vậy... ông có thể xin một lá bùa chú, để sức khỏe của Thái Tử khá lên không?

Sau khi sức khỏe Thái Tử khá lên rồi, tiện thể xin thêm một lá bùa chú nữa, để hắn chăm chỉ lên, làm nhiều việc hơn một chút?

Tả Thừa tướng Lê Kiềm bỗng nhiên trong lòng nảy ra ý nghĩ bất chợt.

'Không biết có loại bùa chú nào có thể khiến người ta trở nên sạch sẽ mà không cần tắm không nhỉ, nếu có, nhất định phải xin một lá, như vậy phu nhân của ông sẽ không suốt ngày bắt ông đi tắm nữa!'

Lại bộ Thượng thư càng bị k*ch th*ch mạnh mẽ, mắt sáng lên.

Nếu đã như vậy, ông có thể đi xin một lá bùa có thể câu được cá, đưa cho người bạn tốt kia của mình, người từng thử câu cá liên tục một tháng, trừ ăn cơm ngủ nghỉ tắm rửa ra thì đều đi câu cá, nhưng một con cũng không câu được, dùng thử xem sao?

Các quan viên khác cũng suy nghĩ viển vông.

Bọn họ bất giác cùng lén tránh ánh mắt của người khác.

—— Quyết định rồi! Phải hỏi Ngụy Nhân một chút, lão đạo sĩ này... à không, vị thần tiên đạo trưởng này rốt cuộc ở đâu, trông như thế nào, bọn họ cũng phải đi xin một lá bùa!

Lén lút, kiểu tránh mặt người khác ấy.

"Đạo trưởng! Tôi muốn sinh con trai!"

"Đạo trưởng! Tôi muốn cầu nhân duyên!"

"Đạo trưởng, tôi muốn của cải từ trên trời rơi xuống!"

"Đạo trưởng, tôi..."

Hứa Yên Miểu nhìn hàng người trước mắt, chỉ cảm thấy mình đang nhìn thấy đám rùa trong hồ cầu nguyện.

Vị đạo trưởng kia cũng rất nghiêm túc hỏi han những người đến xin bùa, có người ông ta đưa bùa, có người ông ta từ chối, nói đối phương phúc duyên trên người không đủ, bùa chú không thể tụ vận.

Ngụy Thị lang lau mồ hôi trên trán, quay đầu nhìn Hứa Yên Miểu: "Đây chính là lý do vì sao ta nói vị đạo trưởng này có bản lĩnh thật sự, người phúc duyên không đủ, ông ấy tuyệt đối không nhận, trước đây có một gia đình ra giá vạn lượng vàng, ông ấy phất tay, nói không nhận là không nhận."

Hứa Yên Miểu kinh ngạc nhìn chằm chằm vị đạo sĩ kia, đối phương quả thực có dáng vẻ tiên phong đạo cốt, rất ra vẻ lừa người: "Phúc duyên này tính thế nào vậy?"

Ngụy Thị lang nghĩ nghĩ, nói: "Hình như là bình thường làm nhiều việc tốt. Cụ thể hơn thì ông ấy cũng không nói, chỉ nói là mắt có thể nhìn thấy."

Hứa Yên Miểu gật gật đầu, miệng khách sáo: "Nghe qua vị đạo trưởng này quả thực pháp lực cao thâm."

Trong lòng lẩm bẩm: [Cũng không biết là thật hay giả nữa.]

Ngụy Thị lang giả vờ không nghe thấy, chỉ tự nhiên nhắc tới: "Nói ra thật xấu hổ, sau khi ta và bạn tốt hòa hảo như xưa, ta thực ra có một 'kế hoạch ba năm'."

Bốn chữ cuối cùng, ông ta nghiến răng nhấn mạnh.

Hứa Yên Miểu hoàn toàn không nghe ra ẩn ý, chỉ thân thiện hỏi: "Không biết là gì vậy?"

Ngụy Thị lang: "Kế hoạch ba năm này chính là, trong ba năm này, ta quyết định cùng hắn xuất bản sách, trình bày quan điểm của bọn ta về thế thái nhân tình. Nhưng nói là kế hoạch ba năm, thực ra cũng không chắc có thể phải viết năm năm. Nhưng tóm lại trong ba năm này, ta đại khái chỉ bận rộn với chuyện này thôi. Chỉ là ta thực ra không có lòng tin vào bản thân lắm, cho nên muốn vì kế hoạch ba năm này mà xin một lá bùa."

Nói một hơi xong, Ngụy Thị lang thầm cười 'hắc hắc' trong lòng, chỉ thiếu nước chống nạnh nữa thôi.

—— Ông ta không ngừng nói "kế hoạch ba năm", "ba năm", Hứa Yên Miểu hẳn là phải có phản ứng gì đó rồi chứ.

Hứa lang nghe xong, chỉ cười cười: "Vậy tốt quá, tại hạ mong chờ đại tác của Ngụy Thị lang."

Ngụy Thị lang sốt ruột.

Sao người này chẳng có phản ứng gì hết vậy!

Quyết tâm, dứt khoát ám chỉ rõ hơn một chút: "Hứa lang nghe kế hoạch ba năm này của ta, có suy nghĩ gì không?"

Một ngày tốt lành

"Cái gì?" Hứa Yên Miểu ngơ ngác chớp mắt: "Suy nghĩ?"

[Chẳng lẽ...]
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 654: Chương 654



Ngụy Thị lang kích động gật đầu.

Đúng đúng đúng! Chính là như vậy!

[Ngụy Thị lang bản thân là người rất có kế hoạch, cho nên ông ta cũng muốn biết người khác có kế hoạch dài hạn nào không?]

[Nhưng cái này ta đúng là không có... Cá muối có tính không? Kế hoạch của ta chính là ba năm tới cứ nằm thẳng cẳng.]

Ngụy Thị lang suýt khóc.

Không! Không phải vậy! Kế hoạch ba năm! Kế hoạch ba năm mà!!!

Gào thét một lần trong lòng, Ngụy Thị lang mỉm cười nghe Hứa Yên Miểu nói xong mấy năm tới mình chẳng có kế hoạch gì, rồi tiếp tục mỉm cười nói: "Không sao không sao, ta chỉ tiện miệng hỏi thôi."



Đến khi xếp hàng tới lượt bọn họ, Ngụy Thị lang đối với lão đạo sĩ kia vô cùng cung kính, mang lòng thành kính xin một lá bùa sự nghiệp. Hứa Yên Miểu cảm thấy mình đã đến rồi, không mua một lá hình như quá không nể mặt đồng liêu, liền cũng móc tiền ra, mua một lá bùa cầu tài.

Nào ngờ, hành động mua bùa chú của hắn truyền đến tai Lão Hoàng Đế, lại là một trận kích động.

Chắc rồi chắc rồi!

Bùa chú mà Tiểu Bạch Trạch cũng móc tiền ra mua, sao có thể không linh nghiệm được!

Thế là ngày hôm đó, sau khi Hứa Yên Miểu rời đi, các quan viên một hai ba bốn năm lén lén lút lút, che mặt, một mình đi tìm lão đạo sĩ xin bùa.

Có người xin được, có người không xin được.

Ngày hôm sau lên triều, mấy người bị Lão Hoàng Đế mắng cho một trận xối xả, có người thật sự phạm lỗi, có người rõ ràng là bị bới lông tìm vết.

Nhưng không ai dám nói với Hoàng đế: Lúc viết chữ có hai chữ nào đó viết liền nét khiến ngài nhìn không vừa mắt, vì chuyện như vậy mà nổi trận lôi đình, việc kiếm cớ này cũng quá rõ ràng rồi. Bệ hạ ngài đang tìm người trút giận phải không?

Ồ, vẫn có người dám nói ——

[Thảm quá, đây là bị lôi ra làm bao cát trút giận rồi.]

[Viết chữ không đẹp còn phải uống mực, thế này cũng quá thảm rồi. Vấn đề là đây cũng đâu tính là viết chữ không đẹp, viết nhanh quá, liền nét cũng rất bình thường mà?]

[Loại sếp này thật khó hầu hạ.]

[Giao nhiều việc, có lúc còn chiếm dụng ngày nghỉ, lại còn không cho người ta viết chữ nhanh liền nét. Trong lòng mình không thuận còn lấy người ta ra trút giận.]

Đúng vậy đúng vậy!!!

Các đại thần nghe đến "chỗ hay", nếu không phải còn nhớ mình đang ở trên triều đình, quả thực chỉ muốn vỗ đùi một cái thật mạnh.

Nói hay lắm! Nói tuyệt lắm! Nói thêm nữa đi!

[Nhưng cũng chẳng trách được, dù sao cũng chỉ có một triều đình này, muốn quyền lực thì phải trả giá một chút gì đó.]

[Muốn không bị tức giận, có thể từ quan (trí sĩ).]

Lão Hoàng Đế vốn còn đang không vui, vừa nghe lời này, miễn cưỡng đổi thành tức giận hừ một tiếng.

Vốn là thế mà!

Những quan viên này tay nắm giữ quyền lực do ông ban phát, thứ quyền lực này đâu phải tự dưng mà có. Vừa muốn hô phong hoán vũ, quyết sách toàn quốc, lại vừa muốn Hoàng đế bề trên nhân từ yếu đuối, đối với đại thần hết mực kính trọng, đâu ra chuyện tốt như vậy!

—— Cao Thiết Trụ rõ ràng là cố ý quên mất, mấy triều đại trước đó đúng là từng xuất hiện tình huống này.

[Ủa, thật trùng hợp, Lão Hoàng Đế hôm qua cũng đến chỗ vị đạo trưởng kia xin bùa, nhưng xin bùa thất bại, cho nên đặc biệt tức giận?]

Một số đại thần hôm qua không được triệu kiến, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, nghe lọt vào tai mấy câu kỳ lạ này, quả thực đầu óc mờ mịt.

Vị đạo trưởng kia là vị đạo trưởng nào? Hôm qua đã xảy ra chuyện gì sao? Không phải ngoài thi Thần đồng ra thì không còn chuyện gì khác sao?

Còn nữa, xin bùa thất bại tức giận rồi đi kiếm chuyện với đại thần, Bệ hạ, chuyện này ngài làm thật sự là...

Các đại thần mặt lộ vẻ khiển trách vi diệu, trung hòa đi biểu cảm nghiêm túc vốn có.

Một ngày tốt lành

Lão Hoàng Đế mặt không đổi sắc tim không đập loạn.

Cái gì? Có khiển trách sao? Không có nha, các đại thần của ông đều rất ngoan ngoãn mà! Bị mắng vài câu cũng không sao.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 655: Chương 655



—— Quả thực là đã vận dụng kỹ năng cần thiết của bậc đế vương, lòng dạ sắt đá, mặt dày mày dạn, đến mức lô hỏa thuần thanh (thuần thục điêu luyện).

[Thất bại này không phải rất bình thường sao? Xin bùa sức khỏe cho Thái Tử thì thôi đi. Ngài còn muốn xin cho hắn một lá bùa làm việc nghiêm túc? Còn cái gì... Tốt nhất là mỗi ngày chỉ cần ngủ hai canh giờ là có thể tinh lực tràn trề, một ngày phê duyệt tám trăm bản tấu chương cũng không thấy mệt, còn có thể tinh thần phấn chấn phê duyệt nhiều hơn.]

—— Mặc dù Lão Hoàng Đế lúc đó đã đổi cách dùng từ, không trực tiếp dùng chữ "phê" và "tấu chương", nhưng khối lượng công việc thì cũng tương đương.

[Đó là đạo sĩ, không phải con rùa trong hồ cầu nguyện!]

"!!!"

Thái Tử hiếm hoi lắm mới đến triều một lần đột nhiên ngẩng đầu, nhìn phụ hoàng muốn nói lại thôi.

Bảo sao hôm qua bản cung lại nóng nảy bất an như vậy!

Phụ hoàng! Ngài có phải cha ruột của con không vậy? Ngài đây là coi con như lừa mà sai bảo à!

Lão Hoàng Đế không những không né tránh ánh mắt của con trai ruột, ngược lại còn trợn tròn mắt trừng lại.

Sao thế sao thế! Chuyện này có gì khó đâu chứ, cha ngươi làm được ngươi không làm được à? Việc này còn nhẹ nhàng hơn làm nông, ăn xin, làm nô lệ nhiều!

Nếu không phải thằng cháu rùa nhà ngươi không có chí tiến thủ, lão tử ta có cần phải đi xin bùa chú không!

Thái Tử ấm ức cúi đầu.

Được, ngài là cha, lại còn là hoàng đế cha, ngài nói đúng.

[À thì, đạo trưởng người ta cũng đâu biết thân phận của ngài, chỉ là theo thông lệ, xác định việc mình chắc chắn không làm được, liền dùng phúc duyên không đủ để từ chối khéo, Lão Hoàng Đế thế mà cũng ghi thù? Còn định sai người đi thu thuế của ông ta, quá nhỏ mọn rồi đấy?]

[Đạo sĩ bán bùa chú, vốn dĩ không cần phải nộp thuế mà!]

À thì...

Một luồng hơi nóng hòa cùng sự chột dạ dâng lên mặt Lão Hoàng Đế, rồi lại lập tức bị đè xuống.

'Có vấn đề gì sao! Ông ta nói hoàng đế phúc duyên không đủ, chẳng lẽ trẫm không thể tức giận à!'

Lão Hoàng Đế rất không phục.

Đột nhiên, trong đầu lóe lên một ý nghĩ: Khoan đã, Hứa Yên Miểu vừa nói gì? Cái gì gọi là "việc mình chắc chắn không làm được"?

[Hơn nữa, việc Ngụy Thị lang có thể hòa hảo lại với bạn bè, chẳng liên quan gì đến lá bùa ông ta xin về cả, là do đạo trưởng người ta sau khi dò hỏi rõ ràng sự tình, đã quấn lấy người bạn của Ngụy Thị lang khuyên nhủ hai ngày hai đêm, cuối cùng mới gỡ bỏ được khúc mắc trong lòng đối phương.]

[Vấn đề là, ông ấy cũng không có cách nào khuyên một kẻ lười biếng đi làm việc được, lại còn là khối lượng công việc lớn như vậy.]

[Vậy chẳng phải chỉ có thể nói ngươi phúc duyên không đủ sao!]

Lão Hoàng Đế: "!!!"

Một ngày tốt lành

Khoan đã?!

Bùa chú của vị đạo trưởng này, là bùa giả?!

Các đại thần thật sự tin chuyện này, đi mua không ít bùa chú: "???"

Nhưng Ngụy Thị lang lại không hề có động tĩnh gì.

Người này lại có thể bình tĩnh đến vậy sao?!

Người bên cạnh ông ta nhìn kỹ lại, phát hiện sắc mặt Ngụy Thị lang trắng bệch, cả khuôn mặt thật sự không còn chút huyết sắc nào.

Đâu phải là bình tĩnh, rõ ràng là đã ngây người rồi.

"Ngươi không sao chứ?"

Rõ ràng là không ổn lắm.

Người bên cạnh Ngụy Thị lang thấy ông ta ngây ngẩn không nói lời nào, lòng sáng như gương, cố gắng an ủi: "Chẳng phải là bị lừa thôi sao? Ngươi tức quá thì đi đập nát sạp hàng của ông ta đi..."

"Không..." Ngụy Thị lang cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng biểu cảm lại thêm vài phần cứng ngắc không tự chủ: "Ta bị lừa không sao cả. Dù sao cũng không phải lần đầu. Nhưng, lần này ta trực tiếp kéo cả Tam công Cửu khanh đều bị lừa."

—— Trong đó cũng bao gồm cả Hoàng đế.

Ngụy Thị lang vẫn còn nhớ, Bệ hạ tuy không xin được bùa, nhưng ông đã thỉnh một bức tượng bằng đồng nguyên chất, được khai quang đàng hoàng về, và còn nhờ vị đạo sĩ kia giúp ông xác định vị trí đặt Thần Tài. Ngoài ra, còn mua mười chín con cá chép về, đều là cá chép vàng, nói là như vậy có thể sinh tài!
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 656: Chương 656



Còn có Hữu Thừa tướng! Trực tiếp mời người về nhà, làm không ít việc lớn, nghe nói đã nhổ hết cây cối yêu thích trong nhà, đổi thành cây lá rộng, bình phong cũng đổi, hoa văn trên đó vốn Hữu Thừa tướng rất thích, nhưng đạo trưởng nói độ cao không đúng không dùng được, cũng đổi rồi vứt đi.

Ngoài ra, quan trọng nhất vẫn là cấp trên trực tiếp của ông ta —— Hộ bộ Thượng thư! Lão hà tiện (thiết công kê) bị lừa mua không ít đá quý khai vận, hơn nữa còn mua cho mỗi người trong nhà một chiếc vòng tay phong thủy!

"Xong rồi xong rồi..."

Ngụy Thị lang đột nhiên ôm n.g.ự.c lùi lại nửa bước nhỏ.

Một ngày tốt lành

Nếu đạo sĩ bày biện lung tung thì thôi đi, còn có thể bắt đối phương bồi thường tiền. Vấn đề là ông ta tin huyền học nhiều năm, đối với những thứ phong thủy kia hiểu biết không ít, bố cục phong thủy đạo sĩ bày ra là chính xác, đá quý khai vận cũng là loại đá quý khai vận bình thường trong ngành này. Có thể không linh nghiệm như bọn họ tưởng tượng, nhưng tuyệt đối không phải hàng giả.

Vấn đề là! Bệ hạ và các Thừa tướng, Thượng thư, cùng các đồng liêu khác của ông ta, vốn có thể không cần phải tiêu số tiền này, là vì tin ông ta nên mới tiêu tiền.

Khoản tổn thất này không thể lấy từ chỗ đạo sĩ, vậy bọn họ tìm ai tính sổ, chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao?

Phải đền bao nhiêu tiền đây!

Ngụy Thị lang trực tiếp tối sầm mắt lại.

Bệ hạ, ngài chỉ nói thay ngài chịu nhục, đâu có nói còn phải phá tài tiêu tai đâu!!!

Thực ra tiền bạc còn là thứ yếu, ông ta chỉ sợ chuyện này khiến Bệ hạ và các vị đại viên nhị phẩm kia "ghi nhớ" ông ta.

Vì thế, Ngụy Thị lang đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.

Còn chuyện của người khác nữa mà! Cái của ông ta là giả, không có nghĩa những cái khác cũng là giả!

Ý nghĩ này giống như một mồi lửa nhỏ, "bụp" một tiếng xuất hiện, từ lửa nhỏ cháy thành lửa lớn, hừng hực bùng cháy, càng cháy càng dữ dội.

Ví dụ!

Ngụy Thị lang trợn to mắt.

Ví dụ... chẳng phải nói có một gia đình sau khi xin bùa chú, gà mái nhà họ liền ngày nào cũng đẻ trứng sao! Trứng này không thể nào là do lão đạo sĩ ngày nào cũng nhét vào ổ gà được chứ? Thế thì tốn tiền biết bao!

Mà Hoàng đế và các đại thần phát hiện mình bị lừa cũng nghĩ đến điểm này, từng người một lập tức đổ dồn ánh mắt về phía người nào đó đang hăng say hóng chuyện, hy vọng lập tức dâng lên.

Lão làng cuối đời lật xe, cũng quá khó coi quá mất mặt rồi! Cho nên vị đạo sĩ này nhất định có tài năng thực sự, bùa chú của ông ta nhất định có tác dụng, đúng không!

[Nhưng cũng chẳng trách Lão Hoàng Đế tin rồi, nếu không có hệ thống ở đây, ước chừng ta cũng có thể sẽ tin.]

[Vị đạo trưởng này thật sự quá liều mạng rồi.]

[Người khác hỏi có bùa khiến gà ngày nào cũng đẻ trứng không, ông ta đưa bùa xong, liền trong đêm trèo tường vào nhà người ta, thiến con gà trống duy nhất đi! Hahahahahaha!]

[Đạo trưởng ngài còn biết cả sinh vật học nữa cơ đấy!]

Đúng vậy!!!!

Vua tôi Đại Hạ cũng muốn gào thét.

Ngươi là một đạo sĩ, sao lại còn biết nuôi gà chứ! Ngươi không thấy mình làm trái ngành rồi sao!

Thế này cũng quá dễ gây hiểu lầm rồi!

"Ắt xì!"

Lão đạo sĩ đang bày sạp bán bùa trong thành hắt hơi một cái thật mạnh.

Khách hàng đang xếp hàng đen nghịt trước sạp phản ứng lập tức kịch liệt ——

"Đạo trưởng ngài không sao chứ!"

"Đạo trưởng có phải bị cảm lạnh rồi không!"

"Tôi có áo bông đây, tôi cởi ra cho đạo trưởng!"

Lão đạo sĩ trước tiên cười từ chối áo bông, lại lớn tiếng cảm ơn sự quan tâm của khách hàng, sau đó tiếp tục hỏi người đứng đầu hàng: "Thí chủ lại đến đây lần nữa, chẳng lẽ bùa trong nhà có vấn đề gì sao?"

Bà lão kia cười nói: "Không không, bùa trong nhà rất tốt! Mấy con gà mái nhà tôi ngày nào cũng đẻ trứng đấy! Tôi đến để cảm ơn đạo trưởng, ngài thật sự là đại ân nhân của nhà chúng tôi!"
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 657: Chương 657



Đạo trưởng thản nhiên nhận lấy lời khen ngợi này.

Dù sao thì, việc thiến gà trống rồi thả vào nuôi chung với đàn gà mái, chuyện này nhìn qua đơn giản, nhưng có thể gọi là bí kỹ độc môn rồi. Cho dù mang ra bán, cũng có thể bán được mấy trăm lượng bạc đấy.

Một ngày tốt lành



Khoa học chỉ ra rằng, nếu trong chuồng gà không có gà trống, sẽ khiến hormone s.i.n.h d.ụ.c cái do gà mái sản sinh ra giảm xuống, ảnh hưởng đến tỷ lệ đẻ trứng. Nhưng nếu có gà trống, gà trống hiếu chiến, dễ làm tổn thương gà mái, gà mái sẽ vì thế mà bị stress, không thể yên tâm đẻ trứng.

Hơn nữa, sự tồn tại của gà trống sẽ khiến gà mái đẻ ra trứng có trống (trứng được thụ tinh), gà mái chỉ cần gom đủ một ổ trứng có trống, sẽ ngừng đẻ trứng, chuyên tâm ấp con, cho đến khi gà con nở ra, và có thể sống độc lập, chúng mới tiếp tục đẻ trứng.

Điều này đối với những người nuôi gà, dựa vào trứng gà kiếm tiền là vô cùng bất lợi.

Mà thiến gà trống đi thì không còn những vấn đề này nữa, vừa có thể thúc đẩy gà mái đẻ trứng, lại ăn ít, lớn nhanh, tính tình hiền lành, thịt trở nên mềm hơn. Nếu có gà con, còn giúp chăm sóc gà con, để gà mái yên tâm đẻ trứng.

Những điều trên, nhìn qua rất đơn giản, thực tế rất ít người biết. Những người biết đa phần giữ làm của riêng (tệ trửu tự trân), một số ít người tuy có dạy cho người khác, nhưng người dạy cũng ít, hơn nữa trong số ít người được dạy này, lại có một bộ phận người coi đây là bí kíp gia truyền, giữ khư khư, nào là truyền nam không truyền nữ, truyền con trai không truyền con dâu, đều làm đủ cả bộ.

—— Đây không phải là một xã hội sẵn sàng chia sẻ kỹ thuật.

Nhưng mà, bây giờ Lão Hoàng Đế biết chuyện này rồi, ông lập tức quyết định, phải dạy chuyện này cho các quan nông nghiệp, để bọn họ dạy cho bá tánh. Đồng thời xem có thể nghĩ cách nào đó lồng ghép phương pháp thiến gà trống có thể khiến gà mái đẻ nhiều trứng hơn vào trong các vở kịch, hát rong khắp thiên hạ, để bá tánh chịu tin chuyện này.

—— Lần trước đó, là thiến gà trống gà mái sẽ nhiều thịt hơn, cũng đã dạy cho bá tánh rồi, nhưng muốn nhà nhà bọn họ đều tin, vẫn còn là một chặng đường dài và gian nan (hiện nay triều đình vẫn phải tự bỏ tiền, làm thí điểm tại nhà nông dân, để họ tận mắt thấy gà bị thiến sẽ nhiều thịt hơn.)

Những chuyện này đều là về sau, bây giờ Lão Hoàng Đế chủ yếu quan tâm là: "Thật sự không còn khả năng nào nữa sao!"

Thật sự không có chuyển biến nào, chứng tỏ ông thực ra không bị lừa, mà là có mắt nhìn người sao!

Lão Hoàng Đế trong phút chốc thoáng qua một ý nghĩ không hợp thời: Ví dụ như chuyện tiệm thêu kia, lỡ như chính là ông nhìn nhầm, thực ra không phải con gái tiệm thêu và con trai tiệm cờ sớm đã thông đồng với nhau, mà chính là bùa chú của vị đạo trưởng kia phát huy tác dụng, kết duyên cho bọn họ thì sao!

Vạn sự vạn vật đều có khả năng mà!

[Ồ hô, thì ra là Cẩm Y Vệ nói cho Lão Hoàng Đế biết bùa chú của đạo sĩ kia linh nghiệm! Đồng thời còn có rất nhiều quan viên cũng được thông báo nữa!]

[Vậy... Hạo Thiên Thượng Đế phù hộ chuyện này đừng bị vạch trần nhé, nếu không cũng không biết anh bạn Cẩm Y Vệ có bị liên lụy giận chó đánh mèo không.]

Cẩm Y Vệ phụ trách báo cáo việc này không khỏi hơi sững sờ, mặt lộ vẻ cảm động.

[Để ta xem nào, ồ! Bảo sao, mấy ví dụ tìm được đều khá là dễ gây hiểu lầm.]

[Chuyện gà thì không nói nữa, còn chuyện con trai tiệm cờ kia, ai mà ngờ được đạo trưởng trước đó đã quen biết con gái tiệm thêu chứ!]

Vua tôi Đại Hạ: "!!!"

Không phải chứ, thế này cũng đoán trúng được à?!

Bọn họ quả nhiên thông đồng với nhau?!

[Con gái tiệm thêu không thích thêu thùa, muốn tìm người ở rể giúp nàng thêu hoa, sau này sinh một đứa con thích thêu thùa để chống đỡ tiệm thêu. Tìm đến chỗ đạo sĩ mua bùa.]
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 658: Chương 658



[Không ngờ à, chưa mấy ngày, con trai tiệm cờ đã tự tìm đến cửa!]

[Thế này chẳng phải trùng hợp quá rồi sao!]

[Mau lên, dạy cậu ta thêu thùa, sau đó bán cho cậu ta một lá bùa nhân duyên, con trai tiệm cờ cứ tưởng là nhờ lá bùa nhân duyên đó mới có cơ hội thể hiện tài thêu thùa trước mặt người thương, ôm được mỹ nhân về! Cười c.h.ế.t mất, ai mà biết là đạo sĩ ăn cả hai đầu chứ!]

[Nói với bên nam, ta tính ra ngươi ở địa điểm nào đó thêu thùa có thể gặp được người thương.]

[Nói với bên nữ, ta tính ra ngươi ở địa điểm nào đó có thể gặp được nhân duyên phù hợp với điều kiện của ngươi.]

Một ngày tốt lành

[Sau đó, kết duyên hoàn mỹ!]

Vua tôi Đại Hạ: "..."

Quả thực không phải tác dụng của bùa chú, nhưng cũng không phải như bọn họ nghĩ ban đầu...

[Đạo trưởng ngài thật sự không nên làm đạo sĩ, ngài nên đi làm Nguyệt Lão mới phải!]

Vua tôi Đại Hạ: Đúng vậy đúng vậy!!!

Làm đạo sĩ như ngươi, cũng đừng nói là đạo sĩ nữa được không! Quá gây hiểu lầm rồi!

[Còn có Tham chính Phúc Kiến...]

[À thì, cái này hơi khó bình luận.]

Toàn thân Thái Tử chấn động, đầu óc lập tức tỉnh táo.

Nghe thế này chính là có 'dưa' rồi!

Nào, Hứa lang, nói chi tiết xem khó bình luận thế nào!

Các quan viên khác vốn còn đang tiếc nuối vì chuyện bùa giả thật sự sắp thành sự thật cũng phấn chấn lên.

—— Dù sao mặt mũi cũng đã mất rồi, không thể thay đổi, vậy thì cứ nằm thẳng cẳng hóng 'dưa' thôi.

[Nói thật lòng, có con lúc về già, cả nhà đều kiên trì cho b.ú sữa mẹ nhìn qua có vẻ không có vấn đề gì, nhưng đều không phát hiện ra người mẹ không có sữa, vấn đề này mới lớn.]

[Người ta lần đầu mang thai không có kinh nghiệm, vậy v.ú nuôi, bà đỡ chuẩn bị sẵn cũng có thể không có kinh nghiệm sao?]

[Đứa bé đói gần ba ngày rồi, thế thì bảo sao thân thể yếu ớt, sao có thể không yếu được chứ, ngươi đói ba ngày ngươi cũng yếu!]

[Bảo sao bùa chú có tác dụng, lão đạo sĩ chuyên môn dặn dò phải dùng sữa để uống bùa chú, trọng điểm là sữa! Sữa đó!]

Vua tôi Đại Hạ: "!!!"

Lại là như vậy sao?!

[Sau đó để phòng đứa bé bị c.h.ế.t đói —— chủ yếu là người mẹ đúng là không có sữa mẹ... cũng có thể là sữa mẹ rất ít? Lão đạo sĩ còn nói, bởi vì Tham chính Phúc Kiến trong mệnh vốn không có con, đứa bé này là nghịch thiên cải mệnh mà đến, sinh ra mệnh cách đã không ổn định, cần dùng lượng lớn bùa chú để ổn định. Cụ thể lượng lớn bao nhiêu, cười c.h.ế.t mất, chính là lượng bằng tần suất b.ú sữa bình thường của trẻ nhỏ.]

[Ừm! Đạo sĩ dựa vào bán bùa chú kiếm được lượng lớn tiền bạc, đứa trẻ có sữa uống rồi, nhà Tham chính Phúc Kiến tuy rất đáng tiếc không thể cho b.ú sữa mẹ, nhưng ít nhất bản thân đã có được một đứa con nghịch thiên cải mệnh! Mọi người đều rất tốt, mọi người đều rất hài lòng, mọi người đều có tương lai tươi sáng!]

Ngụy Thị lang lặng lẽ bình luận một câu: Mọi người đều điên cả rồi.

Sao đạo sĩ bây giờ chẳng huyền học chút nào thế, không thể làm một đạo sĩ xem bói, đoán chữ, xem phong thủy đàng hoàng được à!

[Khụ khụ!]

Hứa Yên Miểu đột nhiên hắng giọng trong lòng: [Bây giờ đứng trước mặt các ngươi là, vị đạo trưởng biết thông tắc nhà vệ sinh, có thể mở cửa thay khóa, đỡ đẻ cho chó mèo, triệt sản chó mèo, chữa bệnh giữ thai cho người, xử lý tranh chấp tình cảm, kiêm luôn bắt gian đánh tiểu tam, biết sơ qua về kiểu tóc, trang điểm, phối hợp quần áo trang sức, thỉnh thoảng còn có thể ra đường bán bánh tráng, chỉ đường cho người khác!]

[Còn về xem bói, bán bùa chú, xem phong thủy... chỉ là vài trong số rất nhiều kỹ năng mà ông ta biết thôi!]

Vừa hay dùng những kỹ năng này để hỗ trợ việc bán bùa chú của mình chạy hơn phải không.

Vua tôi Đại Hạ đều cảm thấy có rất nhiều lời mắc kẹt trong cổ họng, nhưng làm thế nào cũng không nói ra được.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 659: Chương 659



—— Rất lâu sau này bọn họ mới biết, tình huống này gọi là h*m m**n chửi người dâng trào, nhất thời không giải tỏa ra được.



Đám người này rất nhanh đã tìm được sự an ủi tâm lý.

Vị đạo sĩ này tài năng đa dạng như vậy, bọn họ không nhìn thấu cũng rất bình thường đúng không!

Cũng không cần phải vạch trần người ta, dù sao người ta cũng thật sự làm việc, chỉ là cách làm hơi kỳ quặc một chút thôi.

Hơn nữa, thực ra cũng không có bao nhiêu người biết ngoài Bệ hạ ra, bọn họ cũng tin chuyện này...

[Chậc chậc, ngoài Lão Hoàng Đế ra, sao những người khác cũng tin vậy! Đặc biệt là Lại bộ Thượng thư, ngươi trước đây là bày sạp xem bói, tiện thể bán ít bùa nuôi gia đình, thứ này chuẩn hay không, bản thân ngươi còn không biết sao!]

Lại bộ Thượng thư bị điểm danh: "..."

Ta xem không chuẩn, kiếm miếng cơm ăn thôi, nhưng ta biết chắc chắn có người xem chuẩn mà!

[Còn có Lê Thừa tướng... đổi lấy lá bùa khiến cơ thể vĩnh viễn không cần tắm mà vẫn sạch sẽ, thế thì bảo sao đạo trưởng người ta không nghĩ ngươi đến phá đám, trực tiếp đuổi ngươi đi.]

[Loại bùa thanh tẩy liên quan đến tầng lớp pháp thuật này, nếu ông ta làm được, hoặc là đi tu tiên, hoặc là đến làm Quốc sư rồi, còn đến mức phải dựng một cái sạp bán bùa, nửa đêm trèo tường đi thiến gà trống nhà người khác sao!]

Tả Thừa tướng Lê Kiềm bị điểm danh, lộ ra nụ cười gượng gạo mà không mất đi vẻ lịch sự.

[Ồ hô! Còn có người nữa ——]

Nói lại lần nữa, 'dưa' ngon nhất vẫn là 'dưa' của người quen, Hứa Yên Miểu lao đầu vào ruộng 'dưa', lật xem không biết chán.

Mà những người bị điểm danh, hoặc là cúi đầu, hoặc là giơ hốt bản lên che mặt, hoặc là mặt dày giả vờ không nghe thấy...

Từng người một cố gắng trấn an cảm xúc của mình.

Không sao! Náo nhiệt này cứ để hắn xem! Hắn xem xong rồi cũng sẽ tò mò một chút tại sao Hoàng đế và các trọng thần lại tụ tập cùng nhau chứ! Chỉ cần tò mò, là có thể lật ra được chuyện bọn họ tò mò về lời nói mớ của hắn, là có thể kinh ngạc giải thích trong lòng kế hoạch ba năm là gì rồi!

Chư khanh! Các ngươi là vì nước chịu nhục! Xả thân vì nghĩa!

[A! Dưa này ăn no thật! Vui vẻ!]

[Ủa? Sao những người này lại tụ tập cùng nhau?]

Vua tôi Đại Hạ: "!!!"

Đến rồi đến rồi!

[Ước chừng là chuyện chính sự gì đó đi, không liên quan đến ta, nếu có liên quan đến ta, chắc chắn sẽ gọi ta cùng họp! Không gọi tức là không liên quan đến ta!]

[Wuhu! Để ta xem kết quả thi Thần đồng hôm qua!]

"..."

Một ngày tốt lành

"..."

"..."

Im lặng, bi thương, là màu nền của vua tôi Đại Hạ hôm nay bị lột quần mà vẫn chưa được như ý.

Các tiểu quan cúi đầu thật chặt, không dám hó hé tiếng nào.

[Wow, Thần Đồng Thí cạnh tranh thật khốc liệt, còn khốc liệt hơn cả khoa cử thông thường.]

[Lần này cả nước có bốn mươi bốn thần đồng, chỉ lấy chín người đứng đầu!]

[Cũng không biết hai tiểu quỷ tinh ranh, giúp người ta đánh quan tòa kia lần này xếp hạng mấy.]

[Ồ hô! Lợi hại thật! Một người hạng tư, một người hạng năm.]

Tân Công bộ Thượng thư nhướng mày.

Ông còn tưởng con trai mình chắc chắn sẽ giành hạng nhất, không ngờ lại chỉ hạng tư hạng năm?

Thằng nhóc đó lần này coi như đã vấp ngã rồi. Nhưng cũng tốt, mài giũa bớt nhuệ khí của nó đi, trên đời này trước nay không thiếu thiên tài.

[Lợi, lợi hại! Hạng nhất lại mới ba tuổi!]

[Mặc dù có vài câu hỏi trả lời không xuất sắc bằng những người khác, nhưng cũng rất đúng trọng tâm —— chủ yếu là, đứa bé này mới ba tuổi! Bảo sao Nhan Tiểu Quận chúa và Bỉnh Tiểu Lang quân không cách nào xếp hạng nhất được.]

Hứa Yên Miểu quả thực không dám tin vào mắt mình.

Những quan viên vốn không mấy quan tâm đến Thần Đồng Thí cũng không dám tin vào tai mình.

Người ta nói sóng sau xô sóng trước, nhưng các ngươi đây đâu chỉ là "sóng sau" nữa rồi, tổ tông nhà các ngươi phải là sóng thần do bão cuốn lên mới phải chứ?
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 660: Chương 660



Ba tuổi?! Lão tử ba tuổi còn đang b.ú sữa mẹ đây!

[Hạng hai để ta xem... Cũng, cũng lợi hại quá! Nhìn qua là nhớ kìa! Lần đầu tiên ta gặp người có khả năng nhìn qua là nhớ, hơn nữa còn am hiểu cả Cửu gia (chín trường phái tư tưởng), nhà nào cũng có thể nói vanh vách!]

Lão Hoàng Đế khẽ trầm ngâm.

Cửu gia, chỉ: Nho, Đạo, Âm Dương, Pháp, Danh, Mặc, Tung Hoành, Tạp, Nông.

Nói thật, ông cảm thấy mình mười tám tuổi đánh thiên hạ đã được coi là tài năng trời phú rồi, nhưng... quả thực núi này cao còn có núi khác cao hơn.

Nhưng mà, những ngọn núi này bây giờ đều là của ông rồi! He he!

[Hạng ba... Hít! Sáu tuổi viết văn —— mặc dù Thần Đồng Thí không thi văn chương, nhưng sau khi cậu bé trả lời xong, trong lúc những người khác trả lời, liền lập tức tranh thủ thời gian viết một bài văn ngay tại chỗ, hơn nữa còn viết theo hướng suy nghĩ trả lời của các thí sinh trước và sau mình, để tránh có người nói cậu bé học thuộc bài văn chuẩn bị sẵn để gian lận.]

Một ngày tốt lành

[Viết như vậy, chẳng phải khiến quan chủ khảo vừa ý rồi sao!]

[Cứu mạng! Cái đầu óc này có thể chia cho ta một ít không!]

Một số đại thần có mặt tại đó, năm sáu mươi tuổi mới làm quan, lập tức gật đầu theo, ánh mắt ngưỡng mộ gần như hóa thành thực chất.

Nếu bọn họ cũng có được cái đầu óc như vậy thì tốt rồi.

[Nhan Tiểu Quận chúa hạng tư, Bỉnh Tiểu Lang quân về tài hoa thì không kém, nhưng tuổi tác lớn hơn một chút, đành phải xếp hạng năm.]

[Nói đi nói lại, cũng không biết Lão Hoàng Đế có phong quan cho Nhan Tiểu Quận chúa không. Bây giờ trong triều đình cũng có một số chức quan nhỏ lẻ phân cho nữ giới, chắc là được nhỉ?]

Khóe miệng Lão Hoàng Đế kéo thành một đường thẳng.

Nếu là quan viên khác vì con gái mình mà bày ra mấy tâm tư nhỏ nhặt này, ông chưa chắc đã chiều theo ý họ. Vấn đề là, Nhan Lệnh Huy còn là cháu ngoại của ông, là chiếc áo bông nhỏ tri kỷ của ông, hai năm trước khi vào kinh, còn đặc biệt mang cho ông chiếc áo bông mới và quần mới do chính tay nàng dệt.

—— Đối với hoàng thân quốc thích mà nói, tự tay làm, ý chỉ, chỉ huy người hầu đi làm.

Thôi bỏ đi, một chức quan thôi mà, ông đã có hai đứa con gái làm quan trong triều rồi, còn thiếu một đứa cháu ngoại sao.

Lão Hoàng Đế hoàn toàn không nhận ra một điểm:

Nếu là trước kia, ông sẽ chỉ nghĩ chức quan không thể cho, nhưng có thể cho một cái cáo mệnh, lại thêm một lời biểu dương miệng.

Nhưng bây giờ có hai vị công chúa phá lệ làm quan trong triều, ông sẽ cảm thấy, đã có hai người rồi, thêm một người nữa cũng không tính là nhiều.

—— Giới hạn cuối cùng chính là bị hạ thấp từng chút từng chút như vậy đấy.



Đã nghĩ đến rồi, thì thuận tay làm luôn.

Lão Hoàng Đế trực tiếp phân phó: "Gọi chín vị thần đồng kia tới đây."

Trong quá trình đợi người đến, thuận tiện tiến hành xử lý triều chính.

Nửa canh giờ sau, các thần đồng của mỗi nhà đều đã được triệu đến, dẫn đầu là đứa bé ba tuổi, cuối cùng là cậu bé mười bốn tuổi. Tất cả đều dùng lễ nghi đã luyện tập trước đó cung kính hành lễ: "Tham kiến Bệ hạ!"

Lão Hoàng Đế đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt bọn trẻ, lần lượt quan sát: "Không tệ không tệ, đều là rường cột của Đại Hạ ta."

Chín vị thần đồng lại lập tức cúi đầu bái lạy: "Tạ Bệ hạ!"

Lão Hoàng Đế đột nhiên nảy ra ý nghĩ: "Các ngươi chưa qua Điện thí, vậy thì Điện thí ngay tại đây đi."

—— Bọn họ trước đó đã qua kỳ phúc thí của Trung Thư tỉnh, đã có thể được phong quan rồi, Điện thí chỉ là cho bọn họ cơ hội lộ diện trước mặt Hoàng đế mà thôi.

Nhưng, Điện thí thông thường không cần tiến hành trước mặt bá quan, đây hoàn toàn là phiên bản Điện thí nâng cấp (plus), cho dù là một số người trưởng thành gặp phải cảnh tượng này, cũng chưa chắc giữ vững được tâm trạng.
 
Back
Top Bottom