Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 551: Chương 551



[Ha ha ha ha ha ha!]

[Thám hoa lang tứ chi bất cần ngũ cốc bất phân (tay chân lóng ngóng, không biết gì về nông nghiệp), vì là bị lưu đày, trên người lại không có tiền, hoàn toàn dựa vào Tần Quan, một quân hộ này nuôi dưỡng.]

[Tình cảm chính là trong hai năm đó mà ấm lên.]

Lão Hoàng Đế không nhịn được cảm khái: Thật không ngờ, Đại tướng quân này của ông hồi trẻ lại nhiệt thành như vậy. Thực sự không nhìn ra được mà.

Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh tượng lúc đó, Lão Hoàng Đế cũng không nhịn được nhếch mép cười.

[Cười c.h.ế.t mất. Tần Quan sở dĩ nuôi Tiểu Trà cô nương, là vì Tiểu Trà cô nương thề non hẹn biển với hắn rằng, đợi tân đế đăng cơ, tất nhiên sẽ đón hắn về, đến lúc đó hắn với tư cách là tân quý, nhất định sẽ dẫn Tần Quan đi ăn sung mặc sướng, còn cưới cho Tần Quan một người vợ nữa.]

[Tần Quan liền cố gắng nuôi người.]

Lão Hoàng Đế: “...”

Ồ, hóa ra là như vậy.

Nhiệt thành thiếu niên cái gì chứ, không có chuyện đó. Đều là giao dịch tiền bạc tr*n tr**.

—— Uổng công cảm khái.

Các quan viên khác nghe đến nhập thần.

Một ngày tốt lành

Chủ yếu là, trải nghiệm này... hơi có chút đồng cảm rồi.

Vậy, Thám hoa lang có được tân đế triệu về không!

[Chậc chậc, hai người đều đang chờ đợi ngày Tiểu Trà cô nương vinh hoa phú quý, đặc biệt là sau khi biết tin tân đế đăng cơ, Đại tướng quân ngày càng ân cần hơn, còn tốn bao công sức kiếm được loại lá trà mà Tiểu Trà cô nương thích uống.]

[Tiểu Trà cô nương thích uống trà, ha ha ha ha ha ha——]

Câu nói này không biết đã chọc trúng điểm cười nào của Hứa Yên Miểu, khiến hắn cười nửa ngày trời.

Vĩnh Xương Hầu hận sắt không thành thép: “Cười cái gì mà cười! Nói tiếp đi chứ!”

Những người khác: →_→

Dù Vĩnh Xương Hầu mặt dày đến thế, cũng không khỏi đỏ mặt già, hạ giọng biện bạch: “Ta đang xem náo nhiệt!”

Những người khác: “Ừm ừm.”

Vĩnh Xương Hầu: “Ta thật sự đang xem náo nhiệt!”

Những người khác: “Ừm ừm! Ta tin!”

Giọng Vĩnh Xương Hầu đột nhiên vút cao: “Ta thật sự——”

[Hả? Thật sự cái gì?]

Sống lưng Vĩnh Xương Hầu lạnh toát, cũng không quan tâm mình đang nói gì nữa, chỉ muốn nhanh chóng chữa lại: “Ta thật sự chịu đủ rồi! Bây giờ quốc khố nhiều tiền như vậy, sao các ngươi lại tỏ ra như đây là cuộc vui cuối cùng thế này! Có thể có chút chí khí được không, từng người một, từ từ thôi! Sau này tiền có thể tiêu thoải mái rồi!”

Viên Thượng thư gật đầu: “Hầu gia nói có lý.”

Cơ mặt Vĩnh Xương Hầu co giật một trận.

Luôn cảm thấy có chỗ nào đó lòng hoang mang.

Mà Hứa Yên Miểu, vĩnh viễn lạc lõng ngoài cuộc——

[Rất tốt, không hổ là Vĩnh Xương Hầu, vẫn ngang ngược như vậy!]

Vĩnh Xương Hầu lặng lẽ cúi đầu thấp một chút.

Không dám không dám.

Hứa Yên Miểu tiếp tục xem “dưa”: [Sau đó đợi mãi đợi mãi, đợi mãi đợi mãi, đều đợi đến lúc tân đế mở Ân khoa (khoa thi đặc biệt) rồi, cũng không có ai đến tìm Tiểu Trà cô nương.]

[Ồ hô, Đại tướng quân cũng nghi ngờ rồi à! Còn hỏi Tiểu Trà cô nương: “Ngươi thật sự có thể đưa ta về Kinh thành ăn sung mặc sướng sao?”]

[À này... thực ra thì, tình huống bình thường đúng là nên phát triển như vậy, đáng tiếc hắn lại gặp phải một tân đế đầu óc không được bình thường cho lắm.]

Đại tướng quân: “Ha hả.”

Những vị đại thần từng cùng nhau đánh chiếm thiên hạ: “...”

Chả trách ban đầu bọn họ cứ cảm thấy Đại tướng quân hình như oán khí với cựu triều khá nặng, dù sao thì cuộc sống phú quý mong đợi suốt hai năm rưỡi ‘bíu’ một cái biến mất rồi.

Đại tướng quân: “Ha hả.”

[Tiểu Trà cô nương cũng không dễ dàng gì, trán đều đổ mồ hôi rồi, lật qua lật lại nói: “Đúng là nên như vậy mà! Đây đều là hành vi thường dùng của hoàng gia rồi.”]

[Ngày nào cũng ngồi xổm ở đầu thôn ngóng trông, đáng tiếc quân của tên cẩu hoàng đế tiền triều kia lại cứ không đến.]

[Đại tướng quân còn luôn luôn lải nhải bên tai hắn chuyện ăn sung mặc sướng vinh hoa phú quý, còn cả người vợ đẹp đã hứa hẹn nữa. Tiểu Trà cô nương tức giận quá, liền kéo thẳng người đi đầu quân cho nghĩa quân của Lão Hoàng Đế.]
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 552: Chương 552



[Cười c.h.ế.t mất, chỉ cần xảy ra chút sai sót, nói không chừng Lão Hoàng Đế đã phải đối đầu với Đại tướng quân rồi.]

[Đại tướng quân đúng là trời sinh biết đánh trận, năm đó không phải là lứa đầu tiên đi theo Lão Hoàng Đế, nhưng vẫn làm được Đại tướng quân, chỉ có thể nói là ông trời mớm cơm cho ăn rồi.]

Đại tướng quân: Đừng tưởng ngươi khen ta, ta sẽ không giận ngươi nhắc lại chuyện năm đó nữa đâu.

Đại tướng quân: “Hừ——”

Một ngày tốt lành

Còn chưa “hừ” xong.

Hứa Yên Miểu: [Mà nói đi cũng phải nói lại, nếu là như vậy, vậy Vĩnh Xương Hầu và Đại tướng quân có phải có thể đánh một trận rồi không, xem xem ai làm thống soái lợi hại hơn?]

Đại tướng quân: “!!!”

Vĩnh Xương Hầu: “!!!”

Tiếng cười đột ngột dừng lại, Đại tướng quân nhìn về phía Vĩnh Xương Hầu, vừa hay, đối phương cũng đang nhìn hắn. Hai người nhìn nhau, mắt đồng thời nheo lại.

Đại tướng quân: “Ha hả.”

Vĩnh Xương Hầu: “Ha hả.”

Vậy thì thật là... có chút đáng tiếc rồi.

Bên cạnh Hứa Yên Miểu, Liên Hạng không nhịn được lén lút giơ ngón tay cái với tiểu đồng bọn.

Hứa lang nhìn trắng trẻo sạch sẽ, tiếng lòng lại thật đen tối quá. Nhẹ nhàng liền họa thủy đông dẫn, khiến Đại tướng quân và Vĩnh Xương Hầu tranh chấp rồi.



Hứa lang rất vô tội, hắn nào biết có người có thể nghe thấy tiếng lải nhải trong lòng mình chứ.

Nhớ lại chuyện mình không nhớ ra trước đó xong, Hứa Yên Miểu thỏa mãn tắt hệ thống đi, tiếp tục nghiêm túc thượng triều.

Sau khi hạ triều, lại vui vẻ đi đến nhà bếp công ăn cơm, tiện thể đóng gói phần thức ăn mình đáng được hưởng mang về.

Nhìn trái nhìn phải: “Kỳ lạ...”

Liên Hạng: “Kỳ lạ cái gì?”

Hứa Yên Miểu: “Sao không thấy võ quan đâu?”

“Đúng thật, chúng ta ăn lâu như vậy rồi, sao một võ...”

Liên Hạng đột ngột dừng lại, gò má dường như biến dạng vặn vẹo vì nhai.

Không ổn! Đám võ quan đó lẽ nào là vì chuyện lương bổng mà đi tìm Bệ hạ rồi?!

[Để ta xem...]

Sống lưng Liên Hạng ướt đẫm một mảng, vội vàng chữa lại: “Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi, dù sao thời gian dùng bữa cũng có một canh giờ mà, bọn họ có thể đến sau một chút.”

Ánh mắt Hứa Yên Miểu tạm thời rời khỏi giao diện hệ thống: “Nhưng dù thế nào đi nữa, cũng không đến mức một võ quan cũng không thấy chứ.”

Liên Hạng vắt óc suy nghĩ: “Cũng có thể là vì Bệ hạ tăng lương cho họ, nên họ đi tụ tập ăn uống rồi?”

“Vậy cũng đúng là có khả năng này.”

Liên Hạng thở phào nhẹ nhõm.

[Nhưng vẫn rất tò mò, để ta xem!]

Liên Hạng trực tiếp bị hơi thở kia làm cho nghẹn đến ho mấy tiếng.

Hứa Yên Miểu vội vàng rót nước cho hắn: “Ngươi không sao chứ?”

Liên Hạng: “Không sao...”

Chỉ là lát nữa có thể sẽ không ổn lắm.

Hứa Yên Miểu chú ý một chút, xác định Liên Hạng không sao xong, lại xem hệ thống.

[Ể, hóa ra là đi tìm Lão Hoàng Đế rồi.]

Liên Hạng móc từ trong tay áo ra một chiếc khăn tay, lau mồ hôi như thác đổ trên trán mình.

[Khoan đã, thế này cũng được sao?]

Hứa Yên Miểu nghi ngờ lật xem hệ thống, ngờ vực cả mắt mình.

[Còn có thể nhân lúc Lão Hoàng Đế tăng lương, tìm Lão Hoàng Đế ăn vạ đòi ban thưởng nữa?!]

[Đúng là không hổ danh đám võ quan được gọi là Cổn đao nhục (chỉ người mặt dày, vô lại)!]

Cái gì?

Liên Hạng nhanh chóng ngừng lau mồ hôi, người cũng tỉnh táo hẳn lên.

Hắn biết ngay mà, đám võ quan làm sao lại bất chấp đi tìm Bệ hạ chứ, bọn họ cũng sợ Tiểu Bạch Trạch phát hiện thần khí bị hư hại mà!



Lão Hoàng Đế cảm thấy mình đúng là một cấp trên tốt.

Nếu không, ông nên chấp nhận đề nghị của Hộ bộ Thượng thư, phát hành Bảo sao (tiền giấy) làm tiền lương cho văn võ bá quan.

Chính cái lương tâm này, đã khiến ông lúc đám võ quan tập thể gây sự, lòng mềm đi nói: “Hiện nay tư khố của trẫm cũng xem như dư dả rồi. Các ngươi những năm này công lao khổ lao đều có, đến tư khố, nhìn trúng cái gì thì khuân cái đó đi.”
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 553: Chương 553



Võ quan: “!!!”

“Tạ Bệ hạ!!!”

Đợi đám người ô ùn ùn kéo đi rồi, Lão Hoàng Đế hai tay chắp sau lưng, vô cùng cảm khái.

“Trẫm thật có lương tâm quá!”

[Ối giời ơi! Lão Hoàng Đế cho võ quan tùy tiện khuân đồ trong tư khố của ông ấy!]

Đúng vậy đúng vậy, trẫm đúng là cho bọn họ tùy tiện khuân, cái này không cần nói nữa.

[Ối giời ơi! Võ quan sắp khuân sạch tư khố rồi! Đại tướng quân một mình khuân bảy món bảo vật!]

Lão Hoàng Đế: “????”

Lão Hoàng Đế: “!!!!”

Lũ tiểu tử khốn kiếp, bảo các ngươi tùy tiện khuân, các ngươi lại khuân sạch thật à!

Ông chủ keo kiệt cuối cùng cũng hào phóng một lần, sao lại không thể ra sức khuân chứ.

Còn về mặt đen của ông chủ... ờ, sau này hãy nói.

Đợi đến khi Lão Hoàng Đế chạy đến nơi, gạch lát nền cũng bị đám súc sinh này cạy lên một miếng rồi.

Mới chỉ có hai khắc (30 phút) ngắn ngủi thôi mà!

Lão Hoàng Đế hét lớn một tiếng: “Các ngươi!”

Vị võ quan đang cầm viên gạch giả vờ như không có chuyện gì, giấu viên gạch ra sau lưng.

Đại tướng quân cố gắng moi bộ Thạch thiếp kinh ( bản khắc kinh điển trên đá) từ trong hòm ra, ôm vào lòng, sau đó mới xoay người hành lễ: “Tham kiến Bệ hạ!”

Các võ quan khác cũng lặng lẽ ôm chặt chiến lợi phẩm của mình: “Bệ hạ, người đã nói là tùy tiện chúng thần lấy mà!”

Lão Hoàng Đế: “Cút! Cút cút cút!”

“Vâng ạ!”

Một ngày tốt lành

Đám võ quan nhanh chóng chạy biến.

Có người chạy chạy, lúc xuống bậc thềm làm rơi mấy viên bảo thạch, lại vội vàng chạy về, khó khăn nhét bảo thạch lại vào lòng.

Lão Hoàng Đế: “...”

Không nhìn nổi nữa.

Xoay người, muốn mắt không thấy tâm không phiền, vừa quay đầu liền nhìn thấy cái nội khố trống đi rất nhiều chỗ, trên mặt đất còn thiếu một miếng gạch lát nền.

“...”

Cơ mặt của Thiên Thống Đại đế co giật dữ dội.

Lời đổ thêm dầu vào lửa của Hứa tiểu hỗn đản tuy muộn nhưng đã đến.

[Ghen tị quá đi!]

Giọng hắn đầy ngưỡng mộ: [Sao ta lại không phải là võ quan nhỉ?]

‘Chỉ với cái dáng vẻ tay trói gà không chặt này của ngươi, mà còn muốn làm võ quan?’

Lão Hoàng Đế lạnh lùng đóng cửa nội khố lại. Phát ra lời chế nhạo vô tình: ‘Cho dù đặt cơ hội trước mặt ngươi, với chút sức lực này của ngươi, có thể khuân được mấy cân vàng!’

[Hả?] Tiếng lòng của Hứa Yên Miểu bật ra một câu mà trong mắt Lão Hoàng Đế lúc này là khó hiểu: [Này, người này là ai vậy? Chu Bạch Lộc? Nghe quen tai thế nhỉ? Sao đột nhiên...]

Tiếp theo liền không có tiếng lòng nữa.

Lão Hoàng Đế nhíu mày, nhanh chóng quay lại trên liễn: “Đến nhà bếp công!”

Nhóc thối tha kia không phải là xảy ra chuyện rồi chứ?



Hứa Yên Miểu không xảy ra chuyện gì, hắn chỉ là rất kinh ngạc: “Hả? Biện luận?”

Trước mặt hắn, là Chu Bạch Lộc, người được triều đình điều từ chức Sơn Đông Đề học Thiêm sự về kinh, vốn định nhậm chức Đại Lý Tự Thiếu khanh.

Sở dĩ nói là vốn định, là vì Lão Hoàng Đế hình như lại có ý nghĩ khác, đang do dự bất định, cho nên ông ta tuy đã đến Kinh sư, hôm nay cũng đã thượng triều, báo cáo các sự vụ liên quan ở Sơn Đông, nhưng vẫn chưa được xem là kinh quan.

Người này giờ phút này vẻ mặt nghiêm túc nhìn Hứa Yên Miểu: “Đúng vậy, tại hạ ở Sơn Đông đã nghe danh Hứa thần thông, các hạ tuổi trẻ như vậy đã có thể được bổ nhiệm làm Khoa cử Chủ khảo quan, học thức và tài năng đã nổi danh gần xa, tại hạ sớm đã hướng về văn tài của quân tử, lần này khó có dịp được tắm gội thánh ân, điều về Kinh sư, tại hạ tuy ngu độn, nhưng cũng muốn nhân cơ hội này thỉnh giáo thị trung một phen.”

[Hả? Nhưng mà ta không biết...]

Hứa Yên Miểu có chút ngại ngùng, vội vàng mở miệng: “Đâu có đâu có, các hạ quá khen rồi, thỉnh giáo không dám nhận, còn về biện luận, cũng không dám nhận. Tại hạ có thể đảm nhiệm Chủ khảo quan là nhờ hoàng ân rộng lớn, nhưng văn tài của bản thân tại hạ thực sự tầm thường, luận về học vấn lại càng không đáng nhắc tới, cùng các hạ biện luận chỉ sợ sẽ xấu hổ mất mặt. Nếu các hạ không chê, hay là nói về đề tài biện luận ban đầu, chúng ta cứ thế thảo luận kỹ lưỡng một phen?”
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 554: Chương 554



Mà đối phương dường như không nhìn ra sự ngại ngùng của Hứa Yên Miểu, ngược lại lại nghiêm chỉnh chắp tay: “Thị trung ngài thực sự quá khiêm tốn rồi, có thể làm Chủ khảo quan sao lại có thể văn tài tầm thường được chứ. Vị trí Hội thí Chủ khảo quan quan trọng thế nào, thiên hạ đều biết. Đặc biệt là đề mục do Chủ khảo quan đưa ra, liên quan đến thành bại và tiền đồ của thí sinh, đề mục đưa ra phải trải qua cân nhắc nhiều lần, thẩm định kỹ lưỡng, đảm bảo ý đề rõ ràng, phạm vi vừa phải, độ khó hợp lý. Văn tài không đủ, làm sao có thể ra đề tốt được?”

[Cái này thì liên quan gì đến văn tài chứ?]

Hứa Yên Miểu mờ mịt một lát.

[Ai mà chuẩn bị trước đề thi, chẳng lẽ lại không chuẩn bị tốt được sao? Hơn nữa, ta còn có thể bàn bạc với Binh bộ Thượng thư, ta cổ văn không giỏi, nhưng Binh bộ Thượng thư... Tội lỗi tội lỗi, bây giờ nên gọi là Tả Thừa tướng rồi.]

[Ta cổ văn không giỏi, nhưng Tả Thừa tướng thì rất giỏi mà!]

Ở phòng ăn Chính sự đường bên cạnh, Tả Thừa tướng Lê Kiềm đang dùng bữa khẽ mỉm cười. Rất hưởng thụ lời khen này.

Mà Lương Duệ, người cũng đang dùng bữa tại nhà bếp công, do nghe được lời của Chu Bạch Lộc, đang suy nghĩ làm thế nào để nhắc nhở Hứa Yên Miểu——

Hứa lang, người này đang cố ý lấy chuyện Khoa cử Chủ khảo quan ra để ép ngươi, nhất định muốn ngươi cùng ông ta biện luận đấy!

Ngươi đã nói rất thành khẩn rồi, Chu Bạch Lộc ông ta có thể từ địa phương điều về Kinh thành, trông cũng không phải kẻ ngốc, không đến mức không nhìn ra ngươi thật sự không giỏi, không phải là khiêm tốn.

Ông ta không biết điều mà lảng sang chuyện khác, còn cứ bám riết không tha, đủ thấy thành phần rồi.

Trên mặt Lương Duệ hiện lên vẻ chế nhạo.

‘Vì danh tiếng, những người này thật sự bất chấp tất cả. Cũng không nghĩ xem, nếu thật sự có thể đạp lên Hứa Yên Miểu để thăng tiến, thì một nghìn một trăm tám mươi tám vị kinh quan, còn đến lượt đám người từ ngoài đến như các ngươi sao?’



Đối mặt với việc Chu Bạch Lộc một mực tâng bốc mình, Hứa Yên Miểu đầu óc ong ong.

[Ta phải từ chối thế nào mới có vẻ tương đối thỏa đáng đây?]

[Hay là, vẫn cùng ông ta biện luận một chút nhỉ? Trông ông ta thật sự rất muốn biện luận một trận mà.]

Một ngày tốt lành

Ý nghĩ này vừa nảy lên, Hứa Yên Miểu liền tắt hệ thống đi.

Đã muốn biện luận, vậy chắc chắn phải nghiêm túc biện luận, học thức không giỏi, đó là vấn đề tài năng. Nhưng nếu biện luận không nghiêm túc, lại còn lật hệ thống gian lận, vậy thì là vấn đề nhân phẩm rồi.

“Được, vậy chúng ta hãy biện luận một phen, trao đổi học hỏi lẫn nhau. Địa điểm thì…”

Hứa Yên Miểu đang định nói một nơi tương đối riêng tư, để tiện cho hai bên giao lưu học vấn.

Trong đáy mắt Chu Bạch Lộc hiện lên tia sáng, trên má cũng dâng lên một tầng đỏ ửng hưng phấn: “Làm phiền Hứa lang chỉ giáo rồi!”

Hứa Yên Miểu ngẩn ra một chút: “Hả? Không phải...”

Đối phương không biết là cố ý hay vô tình, đã cắt ngang lời hắn.

Nhưng giọng nói lại hạ thấp đi không ít, dường như một lòng một dạ suy nghĩ cho Hứa Yên Miểu, tránh để người khác nghe thấy: “Hứa lang là anh tài đương thời, lát nữa biện luận, được nghe cao luận của Hứa lang, tất nhiên sẽ học hỏi được rất nhiều! Nhưng tại hạ cũng biết Hứa lang phẩm hạnh cao khiết, không muốn khiến tại hạ mất mặt trước đông người, đã như vậy, hẹn ở thư viện của Đồng Đại nho có được không? Hôm nay Đồng Đại nho không giảng học, lại là lúc học trò nghỉ phép, tại hạ đã sớm dò hỏi kỹ rồi, trong viện không có người. Sĩ tử bình thường lại không đến nơi của ‘yêu nho’, vừa hay thích hợp để ta và các hạ cao đàm khoát luận.”

[À... Sao lại khéo nói thế này? Biết ta nói ta văn hóa không giỏi, liền cho ta bậc thang đi xuống, nói là ta không muốn ông ta mất mặt?]

Bên cạnh, Liên Hạng nhíu chặt mày.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 555: Chương 555



Luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Mà Hứa lang đã đồng ý: “Được thôi. Nửa canh giờ sau ta đến thư viện tìm ngươi.”

Chu Bạch Lộc chắp tay một cái, vui vẻ nói: “Vậy xin cung kính chờ đợi đại giá.”



Chuyện đã bàn xong, Hứa Yên Miểu ngẫm nghĩ một lát, chút thời gian cuối cùng này cũng không đủ để hắn ôn tập, dứt khoát mở hệ thống ra, vui vẻ tranh thủ thời gian xem “dưa”, tự mình giải trí một chút.

Sau đó, hắn liền thấy Chu Bạch Lộc này trước khi đến tìm hắn, đã sớm liên lạc với không ít văn nhân, bảo họ tập trung đông đủ tại thư viện của Đồng Đại nho.

Đến lúc đó sẽ nói là vô tình để lộ tin tức, ông ta đóng vai người tốt nói đổi thời gian địa điểm, thực tế những người đã chuẩn bị sẵn sẽ dùng vài ba lời khích bác hắn, khiến hắn không thể không đồng ý biện luận trước đám đông.

[Xấu xa quá!]

Ba năm rồi, lần đầu tiên đối mặt trực diện với ác ý, đồng tử của Hứa lang chấn động.

[Sao lại có người xấu xa như vậy chứ! Không thù không oán mà lại làm thế! Miệng nói biện luận riêng tư, thực tế lại tìm người đến ép ta lên sân khấu, làm đá lót đường cho ông ta trước mặt mọi người!]

[Vẫn là những đồng liêu này của ta trong triều đình tốt, đặc biệt là các vị đại lão, rất có phong thái đại lão, tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện xấu xa lương tâm này!]

Trong Chính sự đường không xa nhà bếp công, nơi dành riêng cho các đại viên nhất, nhị phẩm ăn cơm.

“Khụ khụ.”

Tả Thừa tướng Lê Kiềm cúi đầu ăn cơm.

—— Ông ta và đối thủ trước kia chính đấu, sau khi đấu đổ đối phương, ông ta không chút do dự liền định tính đối phương là gian thần lạm dụng quyền lực mưu lợi riêng. Cố gắng khiến kẻ đó lưu danh muôn đời ô nhục.

Hữu Thừa tướng Kim Cảnh Xương lau mồ hôi.

—— Trước kia có một học giả đắc tội ông ta, ông ta trực tiếp lợi dụng chức vụ để nói xấu với Bệ hạ, nói sách của đối phương tràn ngập tư tưởng đại bất kính. Bệ hạ liền liệt tác phẩm của đối phương vào danh sách sách cấm.

Lễ bộ Thượng thư Thúc Tôn Định Quốc như không có chuyện gì xảy ra dời tầm mắt đi.

—— Chính sách dĩ di chế di - dùng người man di trị người man di chính là do ông ngấm ngầm trình lên. Bộ lạc nào của tứ di (bốn phương man di) mạnh lên, Đại Hạ sẽ ngấm ngầm giúp đỡ bộ lạc yếu kém hơn đi diệt bộ lạc mạnh đó, để duy trì địa vị tông chủ quốc của Đại Hạ.

Lại bộ Thượng thư Chu Xuân vẫn cười ha hả, giống như một vị Phật Di Lặc.

—— Mỗi lần ông ta chính đấu thắng lợi, đối với những chính sách không thuộc phe mình, bất kể đúng sai, toàn bộ đều phế bỏ.

Hình bộ Thượng thư Thẩm Quế Phương trong đầu lập tức hiện lên những việc mình đã làm trước đây.

Một ngày tốt lành

—— Ví dụ như lôi tù phạm ra làm việc mà không có lương cũng không thể giảm án, ví dụ như lúc đến địa phương cũng tuyệt đối không thanh liêm, tuy không kiêu căng ngang ngược làm bậy, nhưng ăn uống lấy đồ cũng không phải là ít, lại ví dụ như lúc cần lôi kéo người thì chỉ trời thề thốt đối tốt với đối phương, lúc cần vứt bỏ họ để bảo toàn thế lực bản thân thì khóc lóc thảm thiết nói trái tim ta đã c.h.ế.t cùng ngươi rồi.

Nguyên Hộ bộ Thượng thư, đương kim Công bộ Thượng thư Viên Chính nhướng mày.

—— Ngay cả là ông ta, lúc làm Hộ bộ Thượng thư có yêu ghét, cũng sẽ tương đối cấp nhiều kinh phí hơn cho người mình thích, gây khó dễ nhiều hơn cho người mình ghét.

Ngay cả Quyền công cũng ngừng lại những lời mắng mỏ của mình đối với phái Kim văn, hơi có chút chột dạ.

—— Nếu cần thiết, ông có thể trực tiếp ra tay với tính mạng của người cản trở học thuyết của mình.

Lương tâm này...

Các vị đại lão nhìn nhau, sắc mặt cổ quái.

Có lẽ bọn họ chỉ có lương tâm đối với Tiểu Bạch Trạch thôi nhỉ.



Thấy Hứa Yên Miểu nhíu mày, Chu Bạch Lộc kia thân thể cứng đờ.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 556: Chương 556



Không biết tại sao, ông ta lại cảm nhận được một luồng nguy cơ từ một tên nhóc miệng còn hôi sữa. Cứ như thể... đối phương trước đây chưa bao giờ nghiêm túc, nhưng hành vi của ông ta đã chọc giận hắn.

Ngay sau đó, liền nghe thấy đối phương hỏi ông ta: “Ta hỏi lại lần nữa, ngươi thật sự muốn cùng ta biện luận sao?”

Chu Bạch Lộc mơ hồ có dự cảm không lành, nhưng lợi ích của việc đạp lên Hứa thần thông khiến ông ta cưỡng ép bỏ qua dự cảm này, gật đầu, cười hỏi: “Hứa lang có phải có khó khăn gì không?”

Hứa Yên Miểu liếc nhìn hệ thống: “Ngươi muốn cùng ta biện luận về cái gì?”

Nếu đối phương có ác ý với mình, vậy mình dùng kim thủ chỉ (ngón tay vàng - hack/cheat) phản công lại, cũng không sao nhỉ?

“Tư tưởng của Khổng Tử?”

Trong hệ thống lướt ra một loạt “dưa” liên quan đến Khổng Tử.

“Tư tưởng của Mạnh Tử?”

Trong hệ thống lướt ra một loạt “dưa” liên quan đến Mạnh Tử.

“Hay là Tuân Tử, Trang Tử, Lão Tử, Mặc Tử...”

Giờ khắc này, những người trong văn võ bá quan vô cùng ngưỡng mộ và tôn kính các bậc tiên hiền, mí mắt giật điên cuồng.

Ánh mắt nhìn Chu Bạch Lộc ẩn chứa đầy d.a.o găm.

Trước đó vốn đã có mấy người đứng dậy muốn giúp Hứa Yên Miểu giải vây rồi, nhưng động tác không nhanh bằng miệng của tên này.

Lời qua tiếng lại, tình hình đột nhiên lại phát triển thành hẹn biện luận rồi!

Bọn họ quả thực không dám tưởng tượng, nếu Hứa Yên Miểu tuồn ra “dưa” gì đó về tiên hiền mà bọn họ không thể chấp nhận được, bọn họ phải đối mặt với tiên hiền như thế nào!

Chu Bạch Lộc! Ngươi cái đồ khốn kiếp!

—— Theo ghi chép của Khổng gia đời sau, ngày hôm đó, một cách khó hiểu, bài vị của Khổng Tử “bốp” một tiếng đổ xuống. Dựng lên ba lần đổ xuống ba lần.

Chu Bạch Lộc mỉm cười nói: “Tự nhiên là tư tưởng của Chu Tử.”

Cái này ông ta quen thuộc nhất.

—— Theo ghi chép thứ hai của Khổng gia đời sau, lại một cách khó hiểu, bài vị của Khổng Tử có thể dựng đứng lại được rồi.

Nhưng không biết tại sao, hậu nhân của Chu Tử lại cảm thấy khu vực từ đường kia truyền đến những cơn địa chấn kỳ kỳ quái quái.

Chu Bạch Lộc không phải là hậu duệ của Chu Tử, nhưng chẳng biết có phải vì cùng họ Chu hay không, mà ông ta lại rất hứng thú với tư tưởng của Chu Tử.

Còn Hứa Yên Miểu thì chẳng hứng thú với tư tưởng của bất kỳ vị Chư Tử nào.

Hoặc nếu buộc phải nói, hắn thuộc dạng mỗi người biết một chút, mỗi nhà học một tẹo, tư tưởng của "Tử" nào cũng hiểu sơ sơ, nhưng chẳng tinh thông của "Tử" nào hết.

Đợi Chu Bạch Lộc kia rời đi rồi, Liên Hạng mới quay mặt lại, hạ giọng hỏi: "Hứa lang, ngươi có biết biện luận không?"

Hứa Yên Miểu đáp rất hùng hồn: "Không biết."

Liên Hạng: "Vậy ngươi!"

Hứa Yên Miểu ho khan một tiếng: "Ta có chút chiêu trò ngoài lề, chuyện khác bây giờ khó nói lắm, ăn cơm xong ngươi có muốn đi cùng không?"

Liên Hạng: "Muốn!"

Hứa Yên Miểu: "Giúp ta thêm một việc nữa..."

Liên Hạng nghe xong, liền ngồi thẳng dậy, cực kỳ kinh ngạc: "Ngươi thế mà cũng biết tính kế người khác?!"

Hứa Yên Miểu cũng rất kinh ngạc: "Rốt cuộc ngươi có hiểu lầm gì về ta vậy hả! Người không phạm ta, ta không phạm người, ta lại chẳng phải bánh bao!"

Liên Hạng: "Bánh bao?"

Hứa Yên Miểu giải thích: "Là để hình dung người dễ bắt nạt như bánh bao vậy đó, vỏ mỏng nhân nhiều, người khác muốn cắn một miếng là cắn được ngay."

Liên Hạng kỳ quái liếc nhìn hảo hữu một cái, rồi đột ngột im lặng không nói gì.

Hứa Yên Miểu: "?"

Một ngày tốt lành

Ngươi nói cho ta nghe xem, cái nhìn vừa rồi của ngươi là có ý gì!

Liên Hạng! Ngươi đừng có mà không nói gì với ta!



Chu Bạch Lộc trở về căn nhà tạm thời sắm sửa của mình, sai hạ nhân tìm ra bộ bào phục nho nhã nhất, tôn lên vẻ học thức nhất, rồi tự mình rửa qua tay chân và thân thể, thay bào phục, đội phát quan chỉnh tề, đoạn rời khỏi nhà, lên xe ngựa, đi đến thư viện của Đồng Đại Nho.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 557: Chương 557



Thế rồi, nụ cười của ông ta thoáng thêm mấy phần ngơ ngác: "Sao lại..."

Nhiều người thế này?!

Sao phần lớn quan kinh thành đều ở đây?

Một ngày tốt lành

Sao cả Bệ hạ cũng đến?!

Ngay cả Đậu Thừa tướng đã trí sĩ cũng tới ư?

Đồng Tâm Đại Nho sao cũng ở đây?

Ông ta quả thực đã ngầm sai người loan báo chuyện ông ta và Hứa Thần Thông biện kinh ra ngoài, nhưng không phải kiểu loan báo thế này!

Hứa Yên Miểu đi đến bên cạnh ông ta, uyển chuyển hỏi: "Có phải tin tức bị lộ ra ở đâu không? Hay là... ta cứ nói ta sợ chỗ đông người, lần biện kinh này hủy bỏ, chúng ta tìm nơi khác riêng tư bàn luận sau nhé?"

Trong khoảnh khắc đó, Chu Bạch Lộc quả thực đã do dự.

Ông ta muốn hạ bệ Hứa Yên Miểu là thật, nhưng đúng là chưa từng nghĩ sẽ khiến hắn mất mặt trước nhiều người như vậy.

—— Chuyện sau này truyền ra ngoài mất mặt và bị mất mặt trực tiếp ngay tại trận, áp lực tâm lý do hai kiểu này mang lại không cùng một đẳng cấp.

Hứa Yên Miểu lặng lẽ nhìn ông ta.

Chu Bạch Lộc thoáng d.a.o động trong giây lát, nhưng ngay sau đó liền vô cùng hòa nhã vái Hứa Yên Miểu một cái: "Tại hạ lại thấy, nếu đã vô tình bị lộ ra ngoài, cũng là ý trời, chi bằng cứ nhân đây biện luận một trận, Hứa lang thấy thế nào?"

[Tuy tin này là do ta bảo Liên Hạng truyền ra, nhưng... cũng không thể trách ta không cho ông ta cơ hội được nhỉ?]

Hứa Yên Miểu đáp: "Được, vậy bắt đầu thôi."

Gương mặt người thanh niên phẳng lặng, dường như chẳng hề sợ hãi việc mình bị vạch trần học thức không đủ.

Phải biết rằng, nếu quan chủ khảo khoa cử học vấn không đủ, đám học trò tất nhiên sẽ liên kết lại kháng nghị. Tiền triều còn có một vị Thừa tướng, không thể nói là học vấn không đủ, mà chỉ vì đề thi ra quá đơn giản, khiến các học trò không cách nào dựa vào đó để tạo ra khoảng cách điểm số với người khác, thế là họ liền trực tiếp gây rối, hoặc là ngồi biểu tình, hoặc là dùng văn chương công kích, cuối cùng vị Thừa tướng này trực tiếp mất luôn chức vị.

Chu Bạch Lộc nghĩ mãi không ra.

Lẽ nào người này thật sự có tài học thực sự?

Nhưng rõ ràng ông ta đã mua chuộc xa phu nhà Quyền công, từ chỗ gã xa phu biết được, Hứa Yên Miểu đến cả «Luận Ngữ» cũng không thuộc hết!

Chẳng lẽ người này chưa từng thuộc «Luận Ngữ», nhưng lại vừa khéo thuộc lòng làu làu các trước tác của Chu Tử sao?

Đâu có chuyện trùng hợp như vậy được?



Quyền Ứng Chương hoàn toàn không biết chuyện gã xa phu nhà mình kiếm được thêm một khoản tiền ngoài.

Mà dù có biết, ông cũng chẳng thèm để tâm, thậm chí còn tự bỏ tiền túi mời thần y đến khám não cho Chu Bạch Lộc: Cái... tên Bạch Lộc gì đó à, lúc ngươi dò hỏi có hỏi rõ ràng không, chuyện Hứa Yên Miểu không thuộc hết «Luận Ngữ», đó là chuyện của ba năm trước rồi!

Ông và Đồng Tâm ngồi trước một gốc cây cổ thụ thân có nhiều lỗ hổng.

"Đồng yêu à."

Quyền Ứng Chương liếc nhìn hảo hữu một cái: "Sao lão cũng đến đây? Chẳng phải lão cực kỳ khinh bỉ Chu Tử, bảo ông ta hư ngụy sao?"

—— Lão già này còn đặc biệt viết cả một quyển sách, nhằm vào học thuyết của Chu Tử mà phản bác từng câu từng chữ.

Nhắc đến chuyện này, Đồng Tâm lại tức khí: "Lão già nhà ngươi, ta coi ngươi là bạn bè, thế mà ngươi lại giấu ta chuyện lớn như vậy!"

Quyền Ứng Chương ngẩn ra một chút: "Chuyện gì? Lão đang nói gì thế?"

Đồng Tâm: "Trước đây ngươi lén theo dõi vị Hứa lang kia, xem được một màn náo nhiệt lớn như vậy, mà lại không gọi ta theo cùng!"

Quyền Ứng Chương thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ông còn tưởng lão Đồng yêu này đoán ra được chỗ đặc biệt của Hứa Yên Miểu rồi chứ.

Bèn cười nói: "Lúc đó không kịp, chỉ lo bám theo thôi. Lần sau nếu kịp, nhất định sẽ gọi lão."

Đồng Tâm miễn cưỡng "tha thứ" cho hảo hữu.

Quyền Ứng Chương: "Vậy lần này lẽ nào lão đến là vì..." Ông liếc nhìn Hứa Yên Miểu, trong lòng đã có suy đoán, lại không dám chắc chắn.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 558: Chương 558



Đồng Tâm: "Ta thấy có vị tiểu hữu kia ở đây, trận biện kinh này nhất định sẽ rất thú vị."

Quyền Ứng Chương: "Vậy thì lão đoán đúng rồi đấy!"

Quyền Ứng Chương cố gắng ám chỉ: "Bên cạnh Hứa tiểu tử có rất nhiều chuyện thú vị đấy —— Đồng yêu, lão có muốn vào triều không, cũng chẳng cần làm gì nhiều, giống như ta, nhận chức Thái phó là được."

—— Thái tử Thái phó, thuộc loại quan chức không có số lượng cố định.

Đồng Tâm lắc đầu: "Vào triều không phải điều ta mong muốn."

Ông tin hảo hữu nói thật, nhưng, ông sớm đã chán ghét chốn quan trường, khó khăn lắm mới thoát khỏi lồng giam, giành được tự do, cho dù có xuất hiện biến hóa thú vị đến đâu, ông cũng không muốn trái với lòng mình mà quay về.

Quyền Ứng Chương: "Thật chứ?"

Đồng Tâm: "Tất nhiên."

Quyền Ứng Chương: "Hê hê."

Đồng Tâm: "?"

Quyền Ứng Chương liếc mắt đi chỗ khác. Lão Đồng yêu, đây là tự lão không muốn đó nhé! Lỡ sau này lão quay lại làm quan, thì đừng có trách ta không nhắc lão đấy!

Ngẩng mắt lên nhìn: "Hô! Hứa tiểu tử hôm nay thật là tinh thần!"

Đồng Tâm bèn vô thức nhìn theo.

Chỉ thấy người thanh niên bước vào giữa sân, da trắng, mắt to, trông rất ưa nhìn.

Nhưng điều khiến Đồng Tâm sáng mắt nhất chính là luồng sinh khí căng tràn trên người thanh niên, giống như một sợi dây leo dẻo dai đầy sức sống, đang vươn mình dưới ánh nắng trong trẻo.

Gần như chỉ một cái nhìn, Đồng Tâm đã phán đoán ra: "Trước đây trong cuộc sống của hắn, chưa từng gặp phải chuyện đấu đá ngấm ngầm phải không?"

Quyền Ứng Chương cười ha hả: "Chuyện đó thì đúng là vậy. Nhưng hắn đã vào quan trường ba năm rồi đó!"

Đồng Tâm ngẫm nghĩ hai câu này, ngẫm ra được ý vị: "Lão già nhà ngươi, là muốn ta tò mò c.h.ế.t đây mà!"

Người bình thường, làm sao có thể vào quan trường ba năm mà chưa từng nhuốm chút đen tối nào.

Người này rốt cuộc có chỗ đặc biệt gì?

Hắn ở trong chốn quan trường đen như mực này, mà vẫn giữ được ánh mắt trong veo, há chẳng phải là một kiểu đáng sợ khác sao?

Trong lòng Đồng Tâm như có móng mèo đang cào tới cào lui, thế nhưng dù ông có hỏi thế nào, Quyền Ứng Chương cũng chỉ cười mà không nói, hỏi dồn quá, Quyền Ứng Chương liền bảo: "Cứ xem xong trận biện kinh này đã."

Đồng Tâm tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng đành nén sự tò mò, nhìn về phía giữa sân.

—— Còn về người đối diện vị Hứa lang kia, chỉ có thể nói, hoàn toàn không gây được sự chú ý của Đồng Tâm.



"Hôm nay biện kinh, chủ yếu là trao đổi học vấn, không vì lời nói mà định tội. Quân tử hòa mà không đồng, con đường học vấn còn dài, tuy giữ kiến giải khác nhau, cũng có thể trao đổi học hỏi, lấy dài bù ngắn."

"Bất luận ai thắng ai thua, đều không nên quá để tâm đến thành bại nhất thời. Người thắng nên khiêm tốn, không được kiêu ngạo tự mãn. Người thua cũng đừng nản lòng, thắng thua là chuyện nhỏ, tăng tiến học vấn mới là điều cốt yếu."

Đậu Thanh, vị cựu Thừa tướng này được mời đến làm trọng tài tạm thời, sau khi đọc xong một loạt lời lẽ khách sáo, Hứa Yên Miểu nhìn về phía Chu Bạch Lộc, vừa hay, đối phương cũng đang nhìn hắn.

"Quân tử mời."

"Hứa lang mời."

Cả hai người đều giữ vẻ lịch sự bề ngoài.

Trong đám người xem không biết rõ nội tình, có người vuốt râu, vui vẻ nghĩ: Đây mới là biện kinh chứ, có phong thái quân tử thời xưa.

Liếc mắt sang bên cạnh, ánh mắt lộ vẻ ghét bỏ.

Có vài người chẳng biết từ đâu đến, sao còn chuẩn bị cả hạt dưa lạc rang thế kia! Các người đến xem sĩ nhân biện kinh, chứ có phải xem đánh lộn ngoài đường đâu, cũng quá đáng quá rồi!

Thái Tử dựa vào khung cửa, từ túi vải bên hông bốc cho phụ hoàng hắn một vốc hạt dưa, rồi tự mình cũng bắt đầu "cạch cạch cạch" mà cắn.

Một ngày tốt lành

Lão Hoàng Đế: "Cạch cạch cạch——"

Tiện tay chia cho mấy vị Thừa tướng, Thượng thư của mình.

Tả Hữu Thừa tướng: "Cạch cạch cạch——"

Lục bộ Thượng thư: "Cạch cạch cạch——"
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 559: Chương 559



Vỏ hạt dưa cứ thế mà nhổ ra ngoài.

—— Coi cuộc biện luận này là một cuộc biện luận nghiêm túc ư? Không tồn tại đâu. Bọn họ dám chắc, chẳng bao lâu nữa, sẽ chẳng còn nghiêm túc nổi nữa.

Giữa sân.

Hứa Yên Miểu mở lời trước: "Chu Tử chủ trương 'văn đạo nhất quán, văn tức là đạo', chủ trương 'phục tận thiên lý, cách tận nhân dục', chủ trương 'mục đích giáo dục là tận nhân luân', chủ trương 'chính quân tâm', chủ trương 'đạo vấn học', chủ trương 'thuần nho tự luật', vừa chủ trương 'tri trước hành sau', lại vừa chủ trương 'tri hành đều nặng'... Ngươi muốn luận cái nào? Ngươi có luận điểm gì?"

Lão Hoàng Đế "Ồ" một tiếng: "Không nhìn ra nha, Hứa Yên Miểu còn nghiên cứu về Chu Tử cơ đấy? Thằng nhóc này cũng đâu đến nỗi bất tài vô học lắm."

[May quá may quá, đã sớm tìm người hỏi xem Chu Tử có những chủ trương gì, nếu không thì bây giờ chẳng phải xấu hổ lắm sao.]

Hắn lại nghĩ: [Nước đến chân mới nhảy quả là vẫn có tác dụng.]

Lão Hoàng Đế: "..."

Coi như câu vừa rồi ta chưa nói.

Chu Bạch Lộc không nghe được tiếng lòng của Hứa Yên Miểu, mặt ông ta vẫn tươi cười, nhưng trong lòng lại thót tim mấy lần.

'Gay rồi, lẽ nào thật sự vô tình đụng trúng, chọn ngay phải Chu Tử mà thằng nhóc này giỏi nhất?'

Nhưng mà, không sao cả, lẽ nào ông ta thật sự đến đây để biện kinh ư?

Chu Bạch Lộc nhanh chóng liếc nhìn Hoàng đế bên cạnh Thái Tử, chọn một chủ đề lấy lòng Hoàng đế nhất: "Tại hạ từng nghe chuyện ở 'Ngọc Long Tự', không ít quý phụ nhân khi hôn nhân vẫn còn tồn tại, lại không giữ phụ đạo, dan díu với hòa thượng, lại nghe nói mấy ngày trước, nơi đây có tranh luận về việc phụ nữ tiếp xúc với nam nhân bên ngoài, có phải là không giữ bổn phận hay không. Chủ đề biện luận hôm nay, xin được lập là 'Đói c.h.ế.t là chuyện nhỏ, thất tiết là chuyện lớn', thấy thế nào?"

Để phòng bị nhắm vào việc "thất tiết" là chỉ khí tiết của sĩ đại phu, Chu Bạch Lộc nhanh chóng bổ sung: "Ý gốc của câu này là Chu Tử yêu cầu sĩ đại phu giữ tiết, cũng giống như 'phục tận thiên lý, cách tận nhân dục', là đạo lý mà Chu Tử đề xuất khi triều đại của ông đang trong cảnh nội ưu ngoại hoạn, Chu Tử lo lắng quân vương thỏa hiệp với ngoại địch, xoay quanh ý niệm 'chính quân tâm'. Hy vọng dùng thiên lý để quy phạm lời nói hành vi của quân vương, loại bỏ tư dục trong lòng quân vương, khuyên răn quân vương nên thuận theo thiên lý, diệt trừ d*c v*ng quá độ, đừng theo đuổi cuộc sống xa hoa."

Một ngày tốt lành

Chu Bạch Lộc chậm lại một chút, nói tiếp: "Nhưng, vạn vật đều có thể biến đổi, trong mấy trăm năm, 'phục tận thiên lý, cách tận nhân dục' từ yêu cầu quân vương, đến yêu cầu sĩ đại phu, rồi đến yêu cầu bá tánh. Nếu chỉ luận nghĩa gốc cũng được, luận nghĩa mở rộng cũng được."

Chu Bạch Lộc: "Ta bây giờ chính là muốn cùng Hứa lang luận về câu 'Đói c.h.ế.t là chuyện nhỏ, thất tiết là chuyện lớn', về ý nghĩa mở rộng đối với phụ nữ nên có tiết nghĩa, quân thấy có được không?"

Nói xong, Chu Bạch Lộc tràn đầy tự tin nhìn về phía Hoàng đế đang có mặt.

"?"

Sao lại không có phản ứng gì?

Người mà ông ta quen biết trước đây, chẳng phải nói Hoàng đế rất có hứng thú với «Nữ Giới» sao?

Chu Bạch Lộc, người lại một lần nữa cầm trong tay phiên bản của ba năm trước, rơi vào hoang mang.

Mà Hứa Yên Miểu, hắn cũng rơi vào hoang mang.

Hắn nhìn đi nhìn lại phần bát quái về tư tưởng Chu Tử trong giao diện hệ thống, tìm tới tìm lui, rồi lên tiếng hỏi: "Chu quân tử, có thể hỏi một câu không."

Chu Bạch Lộc lơ đãng đáp: "Ngươi hỏi đi."

Hứa Yên Miểu: "Biện luận về 'Đói c.h.ế.t là chuyện nhỏ, thất tiết là chuyện lớn'... thì cũng được thôi, nhưng mà, chẳng phải ngươi nói là biện luận về tư tưởng của Chu Tử sao?"

Chu Bạch Lộc: "Cái gì?"

Ông ta đột nhiên cảm thấy không ổn lắm. Tư tưởng Chu Tử mà bản thân ông ta nghiên cứu sâu, phải thêm một từ giới hạn: phạm vi sẽ thi trong bát cổ văn.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 560: Chương 560



Nếu khoa cử không thi, tuy ông ta có xem qua loa, nhưng không tinh thông.

Hứa Yên Miểu lại liếc nhìn mục bát quái trong hệ thống, xác nhận rồi ——

Hắn dùng giọng nói như đang trả lời trong lớp học, hô to, vang vọng: "Nhưng mà, 'Đói c.h.ế.t là chuyện nhỏ, thất tiết là chuyện lớn', là tư tưởng của Trình Tử mà!"

Đói c.h.ế.t là chuyện nhỏ, thất tiết là chuyện lớn, đây là tư tưởng của Trình Tử mà!

Là của Trình Tử mà!

Trình Tử ——

Giọng Hứa Yên Miểu vang đến độ, gần như tạo thành tiếng vọng trong thư viện.

"Ha ha ha ha ha ha ——"

Thái Tử đến hạt dưa cũng cầm không vững, vỗ vào cột cửa cười như điên: "Trình Chu lý học! Trình Chu lý học! Lúc nào cũng nhắc cùng nhau, nhớ nhầm cũng là bình thường thôi nhỉ!"

Không ít người trong đám đông xem náo nhiệt mặt đỏ bừng.

—— Bọn họ chính là loại người sẽ nhầm lẫn, trong đó còn có người trước khi Hứa Yên Miểu nói ra, vẫn kiên định cho rằng "Đói c.h.ế.t là chuyện nhỏ, thất tiết là chuyện lớn" là lời của Chu Tử nói.

Nhưng mặt họ có đỏ đến mấy, cũng không đỏ bằng Chu Bạch Lộc. Sắc đỏ lan từ mặt xuống tận cổ, khiến người ta nghi ngờ ông ta có phải đang muốn tìm cái lỗ nào để chui xuống không.

"Ta... Nó..."

Một ngày tốt lành

Dưới áp lực cao, Chu Bạch Lộc nhanh chóng tìm được cớ: "Ta đương nhiên biết đây là tư tưởng của Trình Tử, Chu Tử cũng chưa từng nói câu 'Đói c.h.ế.t là chuyện nhỏ, thất tiết là chuyện lớn', nhưng Chu Tử từng nói 'Phu tử nhi giá, cố vi thất tiết' (Chồng c.h.ế.t mà tái giá, cố nhiên là thất tiết), lời tuy khác, nhưng ý nghĩa tương đồng."

Chu Bạch Lộc: "Hôm nay, liền biện luận xem Chu Tử có chủ trương quả phụ thủ tiết hay không."

Đồng Tâm Đại Nho vỗ đùi một cái: "Hỏng rồi, Chu Tử đúng là từng nói vậy."

Quyền Ứng Chương: "Câu gốc chẳng phải là: Phu tử nhi giá, cố vi thất tiết, nhiên diệc hữu bất đắc dĩ giả, thánh nhân bất năng cấm dã? (Chồng c.h.ế.t mà tái giá, cố nhiên là thất tiết, nhưng cũng có người bất đắc dĩ, thánh nhân không thể cấm được?)"

Đồng Tâm: "Nhưng Chu Tử chỉ nói không làm được là 'bất đắc dĩ', điều này đã đủ để nói rõ tư tưởng của Chu Tử chính là: quả phụ không tái giá là thiên lý, chỉ khi gặp phải chuyện bất đắc dĩ, mới có thể thông cảm."

Hai người lại nhìn lên sân khấu, quả nhiên Chu Bạch Lộc dùng chính lời lẽ này.

Hơn nữa người này đúng là có chuẩn bị mà đến, trực tiếp chặn hết đường lui: "Chu Tử từng nói với học trò của mình: Nếu như chồng không thể nuôi sống vợ, vợ hòa ly là hợp tình hợp lý. Nhưng đây cũng là trường hợp 'bất đắc dĩ'. Thế tình đúng là có thể dung thứ cho sự bất hợp lý này, thế nhưng đa số gia đình đều chưa đến mức đó, nếu như không có chuyện đau buồn xảy ra, chỉ đơn thuần là chồng qua đời, vợ liền tái giá, há chẳng phải hoàn toàn không màng đến tình nghĩa phu thê sao."

Ông ta nói như vậy, Hứa Yên Miểu liền không có cách nào dùng những trường hợp tương tự để phản bác.

Chu Bạch Lộc thoáng vẻ đắc ý.

Tuy ông ta nhớ nhầm nguồn gốc của câu "Đói c.h.ế.t là chuyện nhỏ, thất tiết là chuyện lớn", nhưng ông ta biết, Chu Tử trong «Chu Tử Ngữ Loại», từng nhắm vào chuyện Y Xuyên tiên sinh không phản đối biểu tỷ tái giá, mà nói với học trò một câu "Đại cương nhẫm địa, đãn nhân diệc hữu bất năng tận giả". (Đại cương là vậy, nhưng người đời cũng có kẻ không làm được hết).

—— Y Xuyên tiên sinh chính là một trong Nhị Trình của Trình Chu lý học, Trình Di.

Chính là người đề xuất "Đói c.h.ế.t là chuyện nhỏ, thất tiết là chuyện lớn", sau này bị người đời xuyên tạc thành "thất tiết chỉ việc phụ nữ tái giá là không trinh tiết", một kẻ oan uổng lớn.

Mà Chu Tử đối với chuyện biểu tỷ của Trình Tử tái hôn, nói thẳng ra một chút, chính là:

Đệ tử Chu Tử: Thưa thầy, sao Trình Tử không phản đối biểu tỷ tái giá ạ?

Chu Tử: Theo cương thường Nho gia, chồng c.h.ế.t quả phụ tái giá, là thất tiết. Nhưng xét về tình người mà nói, không làm được cũng là chuyện bình thường.
 
Back
Top Bottom