Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 60



"Điều thứ ba, coi trọng c.h.ế.t vì nghĩa. Phùng Sửu Phụ thay Tề Khánh công chết, hy sinh thân mình..."

"Điều thứ tư, g.i.ế.c kẻ phản bội..."

"Điều thứ năm..."

Người nọ chậm rãi đi đến giữa Kim Văn học phái và Cổ Văn học phái, vừa lúc đọc xong chữ cuối cùng của điều thứ hai mươi chín.

Sau đó, cười lạnh một tiếng, cho dù là khí thế hay là ngữ khí, đều mang theo sự kiêu ngạo và khinh thường: "Lũ sâu bọ Cổ Văn học phái..."

Giọng điệu chậm rãi.

"Cũng xứng đáng bàn luận kinh nghĩa sao?"

Mà người của Kim Văn học phái, giống như nhìn thấy vị cứu tinh, sôi nổi hô to: "Ký công!!!"

...

Quá trình chờ đợi vô cùng hạnh phúc ngọt ngào.

Hoàng thái tôn hai tay chống cằm, chờ cữu cữu trở về.

—— Cữu cữu nhất định là đi cầu xin hoàng tổ mẫu cho ta rồi!

...

Quyền Ứng Chương và Ký Tuế, một người tám mươi sáu tuổi, một người bốn mươi sáu tuổi, mỗi người dẫn theo người của học phái mình, tranh cãi long trời lở đất, cây cỏ lay động, cái gì mà mặt mũi cái gì mà khách sáo, đều không cần nữa, những lời nói ra vừa sắc bén vừa cay độc.

Đừng tưởng rằng văn nhân mắng chửi nhau thì sẽ văn vẻ nho nhã, những câu "không được c.h.ế.t tử tế", "mau chết", "đồ chó má" đã được coi là nhẹ nhàng rồi, còn có những câu như "chó săn của trời" a, "đồ súc sinh vô ơn bội nghĩa" a... Dù sao Mạnh Tử còn từng mắng Mặc gia là "loài cầm thú", mắng Nông gia là "kẻ man di nói năng bừa bãi".

Trận mắng chửi này, mắng từ sáng đến trưa.

...

Lại dịch bưng khay cơm đến, để vị nào đó vừa là Hoàng thái tôn vừa là Hoàng trưởng tôn ăn cơm.

Hoàng thái tôn khinh thường liếc mắt: "Không cần, mang đi đi."

Ta sắp được ra ngoài rồi! Ai còn ăn cơm tù khó nuốt kia nữa!

...

Quyền Ứng Chương xắn tay áo lên: "Đồ súc sinh vô luân! Không biết lễ nghĩa liêm sỉ, ngươi hiểu gì về Khổng Tử!"

Ký Tuế đập bàn: "Đại nghĩa quân phụ mới là kinh điển của trời đất, ngươi là loài cầm thú vô quân vô phụ!"

...

Thời gian từ giữa trưa đến tối.

Lại dịch lại bưng khay cơm đến.

Hoàng thái tôn có chút bực bội cầm lấy khay cơm hất tung lên: "Đã nói là không cần rồi!"

Cơm canh rơi vãi đầy đất, Hoàng thái tôn cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn một cái, bụng kêu ùng ục, ánh mắt mong đợi nhìn về phía góc tường.

Cữu cữu nhất định là đang nghĩ cách cứu ta!

...

"Tiểu tử!" Một đám người kéo Quyền Ứng Chương lại, lão gia tử trung khí mười phần: "Các ngươi đợi lão phu về lật lại kinh thư! Ngày mai lại tranh luận với ngươi!"

"Lão già!" Ký Tuế phản bác: "Ngươi cứ việc đến! Từ trước đến nay chưa từng sợ ngươi! Cổ Văn học phái dị đoan như vậy, ta nhất định phải khiến nó không dung thân được trên đời!"

...

Đêm khuya.

Hoàng thái tôn nằm trên đống rơm rạ, bụng kêu ùng ục inh trời, hắn ngơ ngác nhìn trần nhà.

Cữu cữu, người đi đâu rồi cữu cữu, hu hu hu hu hu hu...

...

Ký Tuế ngồi trong thư phòng, cau mày, lật từng trang từng trang kinh sử điển tịch.

Ngọn nến dài mười hai tấc chậm rãi cháy, từng tấc từng tấc ngắn lại.

Trăng dần dần lặn về tây, ngọn nến cũng cháy đến độ dài bằng ngón tay.

Gà trống gáy vang, Ký Tuế đứng dậy duỗi lưng một cái.

"Sao cứ có cảm giác như quên mất cái gì nhỉ?"

"Khoan đã!"

Ký Tuế đè lại trang sách bị gió thổi lật.

"Thì ra là quên mất câu này!"

Ông ta mặc quan phục vào, khí thế hiên ngang đi ra ngoài.

"Lũ giặc Cổ Văn học phái! Hôm nay nhất định phải bắt các ngươi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!"

Cuộc tranh luận kéo dài ròng rã ba ngày.

Sang đến ngày thứ tư, không phải vì bọn họ cuối cùng đã tranh luận ra kết quả, mà là vì mấy ngày nay việc triều chính ít ỏi, có thời gian để cho bọn họ cãi nhau, hôm nay tấu chương dâng lên nhiều hơn một chút, mọi người quyết định tạm thời ngừng chiến.

Quyền Ứng Chương cuối cùng cũng quyết định mặc quan phục vào: “Hừ! Ký Tuế đúng không! Lão phu chờ ngươi!"

Ký Tuế chỉ khẽ vung tay một cái - mấy ngày nay ngày nào cũng lật sách, tay đã mỏi nhừ.

【Vậy mà vẫn chưa đánh nhau sao…】

Một giọng nói đầy tiếc nuối vang lên.

Quyền Ứng Chương vừa nghe thấy giọng nói này, có chút kinh ngạc.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 61



Là… tiểu tử nhà họ Hứa kia? Nhưng mà chẳng phải hắn ta đang đứng ở hàng cuối cùng sao?

Quyền Ứng Chương nhìn trái nhìn phải, phát hiện quả nhiên không thấy Hứa Yên Miểu đâu, đang khó hiểu thì Thừa tướng Đậu Thanh vuốt râu dài, bước đến trước mặt ông ta: “Quyền công."

Vị này tuổi đã ngoài thất tuần, tóc mai điểm bạc, nhưng phong thái vẫn còn nhanh nhẹn. Lúc này, ông ta ôn hòa thản nhiên, nhưng lại mang theo một tia ngạo khí khó tả nói: “Cung nghênh ngài bước vào nơi này."

Hoan nghênh ngài đến với thế giới mới.

Một thế giới hội tụ những nhân tài đỉnh cao nhất Đại Hạ, nơi khuấy động phong vân quyền lực.

Một thế giới…

Có thể nghe thấy tiếng lòng của Hứa Yên Miểu.

Sau khi nghe thấy tiếng lòng của Hứa Yên Miểu - chủ yếu là cuộc cãi vã đã kết thúc - Ký Tuế cuối cùng cũng nhớ ra mình đã quên mất điều gì.

Ngoại sinh tốt của ông ta còn đang ở trong thiên lao!

“Bệ hạ!" Ký Tuế lập tức bước ra khỏi hàng: “Thần có tội!"

Lão hoàng đế kinh ngạc: “Ái khanh có tội gì?"

“Tháng tám vừa qua, ba huyện Quý Khê, Vĩnh Phong, Hưng An gặp đại hạn, dân chúng phải đào rễ cây, vỏ cây để ăn, bệ hạ phái thần đi giám sát việc cứu tế, đến nơi rồi, thần thấy bọn hương thân hào cường địa chủ lợi dụng nạn đói này để cho vay nặng lãi, bá tánh vay lương thực của bọn chúng, vay một đấu thì trả một đấu rưỡi, vay hai đấu thì trả ba đấu, nếu một tháng sau không trả được, thì lãi mẹ đẻ lãi con, từ lãi suất năm phần trăm tăng lên mười phần trăm, bá tánh ở vùng thiên tai phải bán con bán gái để trả nợ."

“Cái gì?!"

Lão hoàng đế nổi giận: “Trẫm đã quy định rõ ràng việc cho vay nặng lãi trong dân gian, tuyệt đối không được vượt quá ba phần trăm một tháng, bọn khốn kiếp to gan lớn mật này, dám hãm hại bá tánh của trẫm!"

Ký Tuế nói: “Thần có tội, tội giả truyền thánh chỉ, tự ý mở kho lương thực của các huyện lân cận chưa bị thiên tai, lấy lương thực ra, chuộc con cái cho bá tánh. Kính xin bệ hạ giáng tội."

Lão hoàng đế bật cười, ông ta rất vui mừng: “Ái khanh có tội gì? Nếu như phải tấu lên chờ trẫm phê chuẩn, không biết bao nhiêu gia đình phải tha hương cầu thực, ly tán khắp nơi."

“Giết tốt lắm!" Lão hoàng đế dứt khoát khẳng định cho sự việc lần này: “Ái khanh không những không có tội, mà còn lập công!"

Xã hội hoàng quyền chính là như vậy, nếu hoàng đế cảm thấy ngươi không đáng chết, thì cho dù ngươi có giả truyền thánh chỉ, ông ta cũng có thể cho rằng ngươi cơ trí thông minh, linh hoạt ứng biến, nhưng nếu hoàng đế đã nhìn ngươi không vừa mắt, thì cho dù ngươi có thành thật, tuân thủ pháp luật, cũng sẽ bị hoàng đế xem là kẻ ngu dốt, không thể trọng dụng.

Ký Tuế biết rõ điều này, ông ta khom người tạ ơn, trong lòng đã sớm soạn sẵn bản thảo.

Tiếp theo, ông ta chỉ cần cảm thán một chút, nếu không phải thiên tai nhân họa cùng lúc ập đến, thì bá tánh đâu đến nỗi phải chịu cảnh chia lìa cốt nhục...

Trọng điểm là ở “thiên luân chi lạc" và “cốt nhục thân tình". Bệ hạ nhất định sẽ nhớ đến đứa con trai trưởng, đứa cháu trai đích tôn của mình, nhớ lại cảnh tượng đứa cháu trai từng quấn quýt bên gối.

Ông cháu với nhau, có khúc mắc gì mà không thể hóa giải chứ!

Sau đó, lại xin công cho Thái tôn, vừa lúc trước khi lên đường, Thái tôn đã tình nguyện lấy tiền tiêu vặt của mình ra nói muốn quyên góp cho bá tánh - tuy là do hoàng muội của hắn ta “tình nguyện" thay, bản thân Thái tôn cũng không cam tâm tình nguyện cho lắm, nhưng bệ hạ đâu có biết.

Bách quan không biết tâm tư của ông ta, chỉ khẽ cảm thán, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng.

“Ký công thật nhân nghĩa…"

“Ký công quả nhiên là trụ cột của đất nước! Gặp việc lớn mà không tiếc thân mình! Là tấm gương sáng cho thiên hạ noi theo!"

“Yêu thương muôn dân, lấy nhân làm gốc, Ký công… hu hu hu, lúc Ký công giả truyền thánh chỉ, nhất định đã chuẩn bị sẵn sàng hy sinh bản thân!"

Nho gia vốn dĩ rất sùng bái loại người vì sự kiên trì của bản thân, mà có thể hy sinh cả tính mạng này, những gì Ký Tuế làm, đúng là đ.â.m trúng chỗ ngứa của bọn họ.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 62



Ngay cả Quyền Ứng Chương cũng lộ vẻ tán thưởng, chắp tay thi lễ với Ký Tuế từ xa.

Hứa Yên Miểu đã bắt đầu lật lại quá khứ của Ký Tuế.

【Woa! Đây là kịch bản nam chính ngôn tình gì đây! Thanh cao, lạnh lùng, nổi tiếng từ khi còn trẻ, một đường thăng tiến, được văn nhân sùng bái, được thiên tử gần gũi, hơn bốn mươi tuổi đã trở thành Văn Uyên Các Đại học sĩ, thay hoàng đế soạn thảo chiếu thư, thảo luận chính sự. Hậu cung cũng chỉ có một mình phu nhân, cho dù không con nối dõi cũng tuyệt đối không nạp thiếp, ngoại trừ năm đó thiên hạ đại loạn, đánh mất một đứa con gái, quả thực là cuộc đời như trong truyện sảng văn!】

Ngươi có khen nữa, ta cũng nhất định phải cứu ngoại sinh của ta ra ngoài!

Ký Tuế lạnh lùng nghĩ. Sau đó, bắt đầu hát: "Bệ hạ, thần lần này chứng kiến dân chúng lầm than, thật sự rất đau lòng."

Lão hoàng đế khẽ gật đầu, trên mặt lộ vẻ cảm động.

“Bọn hương thân kia thật đáng chết! Nếu không phải bọn chúng lợi dụng quốc nạn để làm giàu…"

Hứa Yên Miểu vừa xem xét tình hình lúc đó, vừa dùng ngôn ngữ của mình để lồng tiếng cho đối phương: 【Sao ta lại phải c.h.é.m g.i.ế.c từ đông thành sang tây thành chứ! Lũ rùa con kia, ta đã nói dễ nghe để các ngươi giao người giao đất rồi, vậy mà lại không biết điều như vậy! Tưởng lão tử không cầm nổi đao nữa sao!】

Ký Tuế nghẹn họng.

Những lời định nói ra đều nhất thời quên mất, trong đầu chỉ còn lại một câu -

Ngươi mới thô lỗ như vậy! Cả nhà ngươi đều thô lỗ như vậy!

Ký Tuế hít sâu một hơi, tiếp tục sắp xếp ngôn ngữ: “Bá tánh sao phải đến mức bán con bán gái, bọn họ cũng muốn được hưởng thiên luân chi lạc…"

Lão hoàng đế càng thêm cảm động.

Thiên luân chi lạc sao…

Đứa cháu trai của ông ta đã bị giam tròn một tháng rồi, từ nhỏ đến lớn, nó đâu từng phải chịu khổ sở như vậy.

Năm đó ông ta gia nhập nghĩa quân, chẳng phải là vì muốn có cơm ăn áo mặc, đến khi về già, có thể con cháu sum vầy, an hưởng tuổi già hay sao. Chỉ là một nữ nhân thân phận tiện nội mà thôi, cháu trai cũng chỉ là quá trọng tình nghĩa…

【Hu hu hu hu hu hu…】

【Bá tánh thật đáng thương.】

【May mà còn có Thái tôn cữu cữu ở đây, nhân phẩm của Thái tôn tuy không ra sao, nhưng cữu cữu của hắn ta thật sự là người tốt.】

Quần thần: “…”

Xin lỗi, bọn họ rất muốn nghiêm mặt lại, nhưng mà tiếng lòng của Hứa Yên Miểu thật sự quá mức kịch tính.

Ký Tuế lại hít sâu một hơi.

Thôi được rồi, trước tiên cứ xin công cho ngoại sinh vậy.

Cố gắng kéo lại không khí: “Lần này trước khi thần xuất phát, Thái tôn đã lấy tiền bạc trong kho riêng của mình ra, nhờ thần mua lương thực dọc đường, mang đến vùng thiên tai phát cho bá tánh. Bá tánh ở vùng thiên tai sau khi nghe được, đều vô cùng cảm kích ân đức của bệ hạ và Thái tôn…"

【Hả? Không có mà? Bá tánh không phải đều đang cảm ơn quan phủ địa phương báo cáo thiên tai nhanh chóng, kịp thời mở kho cứu tế, còn cảm ơn Ký Tuế đã khuyên nhủ phú hào lấy gạo ra cứu trợ, cho nên bọn họ mới không bị thương vong quá nặng sao. Mấy đồng tiền lẻ của Hoàng thái tôn tính là cái gì, mẫu hậu bảo hắn ta quyên ba ngàn lạng, hắn ta còn lén lút giấu đi năm trăm lạng kia kìa.】

Ký Tuế: “???”

Ông ta thật sự không biết chuyện này. Ông ta thật sự cho rằng ngoại sinh của mình đã dốc hết sức lực, gom góp được hai ngàn năm trăm lạng!

Hoàng gia là thiếu ngươi ăn hay là thiếu ngươi mặc, mà ngay cả năm trăm lạng kia cũng tham ô!

Quần thần: “Cái này…”

Bọn họ vốn dĩ định lên tiếng phụ họa một chút - dù sao bệ hạ rõ ràng là muốn thả Thái tôn ra rồi, bọn họ đương nhiên phải biết điều một chút, trước tiên ca ngợi Thái tôn một phen, sau đó đồng loạt thỉnh cầu bệ hạ tha thứ cho Thái tôn trẻ người nông nổi, bệ hạ lại thuận thế xuống nước.

Nhưng mà bây giờ…

Liếc mắt nhìn sắc mặt lão hoàng đế, trong lòng vô cùng rối rắm.

Chúng ta… còn nên thuận theo ý bệ hạ nữa không?

Chỉ có Ký Tuế vẫn đang cố gắng cứu vãn cho ngoại sinh của mình.

Đã không thể lấy công lao của ngoại sinh ra để xin tha thứ, vậy thì ông ta dùng công lao của mình để cầu xin hoàng đế thả người, nói chung cũng có thể chứ?
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 63



“Lần này thần đi giám sát việc cứu tế, vốn là phận sự trong người, may mắn được bệ hạ ghi nhận công lao, hoàng ân hạo đãng, lại được bá tánh yêu mến…"

【Hít — 】

Hứa Yên Miểu lại nhặt “kiến thức chính trị" của mình lên, hăng hái phân tích.

Dù sao thì cứ tùy tiện đoán mò vài câu!

【Quả nhiên là kịch bản nam chính ngôn tình! Ta đã nói rồi mà! Sao một nam chính có chức vị cao như vậy lại không muốn tiến thêm một bậc, được miễn lễ chào hỏi, không cần xưng danh khi vào triều, được mang kiếm vào điện chứ!】

【Đây là đang nói với lão hoàng đế, lòng dân hướng về ta! Ngươi công nhận công lao của ta thì tốt nhất, ngươi không công nhận công lao của ta, ta còn có bá tánh ủng hộ!】

Ngươi đừng có nói linh tinh nữa!

Ngón tay của Ký Tuế đã khẽ run lên.

“Đương nhiên, bá tánh đều biết lần này có thể sống sót được mấy chục vạn người, đều là nhờ công lao của bệ hạ, nếu không phải bệ hạ lo lắng cho thiên hạ, hạ lệnh cho Hộ bộ với tốc độ nhanh nhất điều động lương thực cứu trợ, lại miễn thuế cho địa phương, e rằng khi thần đến ba huyện Quý Khê, Vĩnh Phong, Hưng An, thì đã thấy xác người la liệt khắp nơi…"

Hứa Yên Miểu ra vẻ thông minh gật đầu.

【Sợ rồi chứ gì! Nếu ngươi không cho ta đãi ngộ xứng đáng! Vị khâm sai phụ trách giám sát việc cứu trợ này sẽ khiến cho dưới trướng ngươi xác người la liệt! Lão già! Ngươi cũng không muốn chuyện này xảy ra đúng không!】

Khóe miệng lão hoàng đế giật giật, rất muốn nói với Hứa Yên Miểu, ngươi đừng nói nữa, ngươi mà nói nữa Ký Tuế sẽ quỳ xuống đất xin tội mất.

Ký Tuế ông ta chỉ muốn cứu đứa ngoại sinh vô dụng kia thôi mà!

Ký Tuế ông ta tội không đến mức này!

Đương nhiên lão hoàng đế sẽ không tin mấy lời nhảm nhí của Hứa Yên Miểu, tên này rõ ràng là đọc thoại bản nhiều quá, đang tự biên tự diễn đấy thôi.

Ký Tuế cố gắng nói: “Mặc dù Hoàng thái tôn đã quyên góp ba ngàn lượng, tự mình nuốt lấy năm trăm lạng, nhưng nó còn nhỏ, vẫn còn là một đứa trẻ…"

Quần thần nhìn ông ta với ánh mắt thương cảm.

Đây là bị Hứa Yên Miểu đánh loạn xạ một trận, đánh đến mức không còn biết đường nào mà lùi nữa rồi. Bình thường Ký công đâu có nói ra loại lời nói buồn cười như “nó vẫn còn là một đứa trẻ" này.

Hứa Yên Miểu đọc thầm trong lòng: 【Nó vẫn còn là một đứa trẻ! Cho nên tuyệt đối không thể bỏ qua cho nó!】

Ngươi, câm, miệng, cho, ta!

Nắm tay của Ký Tuế dần siết chặt.

“Bệ hạ! Thần cho rằng, Thái tôn tuổi còn nhỏ, cũng biết phân ưu cho quốc gia, tuy rằng đôi khi làm việc hơi hoang đường một chút, nhưng vẫn là có lòng tốt, chỉ là tuổi còn nhỏ, nhận thức về mức độ nghiêm trọng của một số việc còn chưa đủ, lúc này cần phải tìm một người thầy giỏi để dẫn dắt nó đi đúng hướng! Thần xin bệ hạ tìm cho Thái tôn một người thầy, nghiêm khắc dạy dỗ, chứ không phải chỉ biết trừng phạt…"

Đủ rồi…

Ký Tuế đau khổ nhắm mắt lại.

Rốt cuộc ông ta đang nói cái quái gì vậy!

Lúc này Ký Tuế giống y như một kẻ viết văn theo đề bài, ở giữa lạc đề tám vạn dặm, cuối cùng cố gắng quay lại đề bài… thật là oan uổng mà.

Quyền Ứng Chương nhìn vị đối thủ có thể tranh luận với mình ba ngày, tài trí nhanh nhẹn này, lúc này lại bị Hứa Yên Miểu khiến cho suýt chút nữa thì tuyệt vọng, không khỏi nhớ tới lời nói của Đậu thừa tướng lúc nãy…

“Cung nghênh ngài bước vào nơi này."

Hoan nghênh ngài đến với thế giới mới.

Thế giới mới này, ta có không thể không gia nhập hay không?

Cùng lúc đó, Ký Tuế nghĩ…

Đứa ngoại sinh này, ta có thể không cứu nó hay không?

Tan triều, lão hoàng đế gọi Ký Tuế đến Vũ Anh điện.

"Lần cứu tế này, lại g.i.ế.c thêm không ít tên địa chủ không chịu thả nô bộc chứ gì?"

Nghe lão hoàng đế hỏi vậy, Ký Tuế im lặng gật đầu.

"Tìm được chưa?"

Ký Tuế lắc đầu.

"... Những năm qua ngươi vì đứa nhỏ đó đã trả giá quá nhiều rồi, gần như bảy phần tâm sức đều dồn vào việc tìm kiếm nó, cũng không chịu sinh thêm đứa con nào với Thanh Hà, hà tất phải như vậy? Đã nhiều năm trôi qua rồi..." Lão hoàng đế nhẹ giọng nói: "Tải Niên à, nhà các ngươi cũng cần nối dõi tông đường."
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 64



Tải Niên là tự của Ký Tuế.

Ký Tuế chỉ kiên định nói: "Bệ hạ, đó là đứa con đầu lòng của thần, năm đó thất lạc trong chiến loạn, thần nhất định phải tìm được nó!"

Lão hoàng đế nói: "Trẫm biết, những năm qua không biết ngươi vì đứa nhỏ này mà đắc tội với bao nhiêu quý tộc, hương thân."

Nhớ lại những việc làm của Ký Tuế trong những năm qua, ngay cả lão hoàng đế cũng phải thốt lên một câu điên rồ.

Chỉ vì một câu "loạn thế nữ tử muốn sống sót, khả năng lớn nhất là bán mình làm thiếp, hoặc bị bán vào thanh lâu", Ký Tuế liều mạng lập công, chờ thời cơ chín muồi, ra sức thúc đẩy việc thực thi một đạo luật:

"Phàm những nô bộc nào kêu oan vốn là con nhà lương thiện, bất luận thật giả, nhất luật đều được trả tự do."

Thậm chí, vì lo lắng có những nữ tử bị giam cầm hoặc bị uy h**p, không thể tự mình kêu oan, ông ta còn thường xuyên đến phủ đệ của những tên quyền quý, hào cường kia dạo một vòng.

Bởi vì địa vị của bản thân Ký Tuế, những tên quyền quý, hào cường kia không dám đắc tội với ông ta, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, ít nhất là trên danh nghĩa, những người hầu trong nhà đều là người tự do, có quan hệ chủ tớ. Cùng lắm là sử dụng những nô bộc thuộc quan phủ, không nằm trong diện được trả tự do.

Nhưng cũng có những kẻ là quốc công, hầu tước, thân phận địa vị hơn người, vẫn công khai tuyên bố trong nhà ta chính là muốn ký khế ước bán mình.

Vì chuyện này, quan hệ giữa ông ta và những tên hào cường kia vô cùng căng thẳng. Bọn họ cũng có nhiều điều bất mãn với ông ta.

Những năm qua, thanh lâu bị ông ta đóng cửa cũng không ít, mỗi một cô nương trong thanh lâu, ông ta đều tận tâm tận lực tìm cho họ một công việc mới để kiếm sống, chỉ sợ lỡ mất một bước nào đó, trong đó có ai là con gái của mình, đến lúc đó hối hận cả đời.

Lão hoàng đế nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng cũng không nhịn được nữa: "Ngươi cũng biết sự linh nghiệm của Hứa Yên Miểu, trước đó ngươi đi cứu tế ở ngoài, bây giờ vất vả lắm mới trở về, có thể đến trước mặt hắn dò hỏi một chút, biết đâu..."

Ký Tuế khựng lại, một lúc lâu sau, chậm rãi nói: "Tạ ơn bệ hạ."

"Nhưng mà..." Ký Tuế nhắm mắt lại, cố gắng đè nén cảm xúc bực bội, u ám khi nghe được chuyện con gái từ chỗ Hứa Yên Miểu: "Nhưng mà, thần không dám."

Đã hơn ba mươi năm rồi, ông ta sợ con gái mình đã c.h.ế.t trong chiến loạn rồi. Ông ta sợ nghe được tin tức con gái mình đã c.h.ế.t từ miệng Hứa Yên Miểu.

Hơn nữa...

Lông mi Ký Tuế run rẩy, một lần nữa nhấn mạnh, cầu xin hoàng đế: "Bệ hạ, thần cầu xin bệ hạ thương tình, đừng nhắc đến con gái của thần trước mặt Hứa Yên Miểu."

Ông ta sẽ tự mình hỏi, nhưng không phải bây giờ.

Ký Tuế vẫn định cứu giúp đứa cháu tốt của mình, ngoài tình cảm nhiều năm chung sống, còn có một nguyên nhân quan trọng nhất, cháu trai và con gái ông ta sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ khác năm, nghĩ đến đứa con gái đáng thương của mình, ông ta lại càng thêm phần bao dung và yêu thương đứa cháu trai này.

Vì vậy, nửa tháng sau khi thất bại trong việc viết bài văn theo chủ đề, Ký Tuế lại một lần nữa tiến cung.

Điều quan trọng cần phải nói là, ông ta đã chọn lúc Hứa Yên Miểu không có mặt.

Lần này rất thuận lợi, ông ta hẹn lão hoàng đế đến chùa Ngọc Long ở huyện Lạc Dương, năm đó sau khi đến ngôi chùa này dâng hương bái Phật, buổi tối trở về hoàng hậu liền nôn nghén, tám tháng sau sinh hạ thái tử hiện giờ.

Hơn nữa, ông ta còn sắp xếp một người ở trong chùa...

"Hứa Yên Miểu?" Lão hoàng đế nhẹ nhàng đặt nén hương xuống, kinh ngạc: "Ngươi chưa lập gia đình, sao cũng đến đây cầu tự?"

Cơ thể Ký Tuế lảo đảo.

Không! Không phải vậy!!!

Hứa Yên Miểu kinh ngạc quay đầu lại: "Bệ..."

Lão hoàng đế lập tức bịt miệng hắn lại, hạ giọng nói: "Vi hành."

Ông ta không còn hy vọng chỉ cần mình liếc mắt một cái, Hứa Yên Miểu sẽ biết điều ngậm miệng lại nữa. Vẫn là tự mình động thủ cho chắc ăn.

Hứa Yên Miểu chớp chớp mắt.

Lão hoàng đế buông tay ra, ghét bỏ lấy tay áo lau lau lòng bàn tay.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 65



Hứa Yên Miểu thản nhiên tiếp tục nói: “Ta đi cùng có bằng hữu, Liên Hạng hắn đến đây cầu Phật Tổ ban cho một đứa con trai bụ bẫm, ta liền đi theo! Nghe Liên Hạng nói, đồ chay của ngôi chùa này rất ngon!"

Hứa Yên Miểu chỉ tay, lão hoàng đế và Ký Tuế theo bản năng nhìn sang, liền thấy trụ trì chùa Ngọc Long đang đỡ một vị phu nhân đang dâng hương, sau đó, trụ trì niệm gì đó hai câu, lấy từ trong bình ngọc ra một nhành liễu đã nhúng nước, nhẹ nhàng rảy lên đầu vị phu nhân kia. Mà phía sau trụ trì, Binh bộ Tư Vụ đang cung kính đi theo.

Lão hoàng đế trợn mắt há hốc mồm: "Cái này?!"

Vị phu nhân kia tuy đã luống tuổi, nhưng vẫn còn nét quyến rũ, nhưng nhìn bà ta và Binh bộ Tư Vụ rõ ràng không phải là người cùng thế hệ! Nhìn qua bà ta cũng phải gần bốn mươi tuổi rồi!

Hứa Yên Miểu ngây người vài giây, vội vàng nói: "Không phải không phải! Người này không phải!"

Ánh mắt lão hoàng đế khôi phục lại vẻ sáng rực.

May quá may quá, suýt chút nữa thì tưởng đại thần của mình có "khẩu vị" nặng, hai mươi tuổi "cặp" với bốn mươi tuổi, ông ta thật sự không thể chấp nhận nổi!

Lão đầu sáu mươi ba tuổi vẫn còn nạp thiếu nữ mười sáu tuổi nghĩ.

Sau đó, ông ta liền thấy vị phu nhân kia sau khi được rảy nước, xoay người lại, đôi mắt quyến rũ liếc nhìn Binh bộ Tư Vụ một cái, khóe môi cong lên, phong tình vạn chủng.

Lão hoàng đế: "..."

Đợi ông ta vất vả lắm mới đuổi người đi, quay đầu lại nhìn, suýt chút nữa thì khóc ra tiếng.

Hai người Hứa Yên Miểu và Ký Tuế, một người cúi đầu như đang đếm gạch lát nền, một người quay lưng lại như đang thưởng thức bức tranh tường, không có ai đến giải vây cho ông ta cả!

Nhìn thấy ông ta, tên tiểu tử thối Hứa Yên Miểu này còn ngây người nghĩ trong lòng: 【Nhanh như vậy đã kết thúc rồi sao?】

Kết thúc cái gì mà kết thúc! Ngươi còn muốn nhìn thấy hoàng đế và mỹ nhân quyến rũ kia có bắt đầu gì sao!

Một lúc sau, Binh bộ Tư Vụ cũng được rảy nước xong, hắn mới đi tới, cúi người thay cho việc hành lễ: "Gặp qua đại nhân."

Đại nhân ngoài việc dùng để xưng hô với người có chức vị cao, còn có thể dùng cho người lớn tuổi, dùng ở đây cũng không gượng ép.

Hứa Yên Miểu liếc mắt nhìn, phát hiện trụ trì kia đã dẫn vị phu nhân kia ra khỏi đại điện, có lẽ là đi làm những bước khác rồi, tò mò hỏi: "Như vậy chỉ cần rảy rảy nước là được sao? Linh nghiệm không?"

"Nghe nói có không ít phu nhân quan lớn đến đây dâng hương." Binh bộ Tư Vụ mỉm cười nói: "Tin thì sẽ linh nghiệm."

Hứa Yên Miểu cảm thấy mình lại hiểu ra: "Ồ ồ! Thì ra là..."

Binh bộ Tư Vụ lập tức bịt miệng Hứa Yên Miểu lại.

Vẫn còn đang ở trong chùa nhà người ta đấy! Hắn ta không muốn bị người ta đánh ra ngoài đâu!

Hứa Yên Miểu vô cùng ấm ức.

【Thật là, hưng phấn như vậy làm gì! Chẳng lẽ ta lại có thể EQ thấp đến mức ở trong chùa nhà người ta lại đập nát bát cơm của người ta hay sao!】

Khóe miệng ba người Binh bộ Tư Vụ giật giật, không muốn nói gì nữa.

Nghe Hứa Yên Miểu nói đồ chay ở ngôi chùa này rất nổi tiếng, lão hoàng đế liền nảy sinh hứng thú, muốn cùng Hứa Yên Miểu đi ăn.

Được ăn cơm với hoàng đế, là vinh hạnh của bao nhiêu người.

Lão hoàng đế mỉm cười.

Hứa Yên Miểu được ân điển này, nhất định...

【... Ể? Đừng mà, ăn cơm với lão hoàng đế vừa phải chú ý lễ nghi, vừa phải quan sát sắc mặt ông ta để nói chuyện, nhỡ đâu lỡ tay gắp trúng món hoàng đế thích... Khốn kiếp, ai lại muốn ăn cơm với lãnh đạo chứ!】

【Không dám ăn không dám uống, ăn một bữa cơm chẳng phải là ăn đến mức bị đau dạ dày hay sao.】

【Nhưng mà từ chối chính là kháng chỉ rồi... Có thể nói ta bị đau bụng không...】

Nụ cười của lão hoàng đế đứng hình.

Binh bộ Tư Vụ suýt chút nữa thì ho khan nhắc nhở Hứa Yên Miểu.

Ít nhất thì cũng phải giả vờ... Ồ, hắn ta thật sự đã giả vờ rồi.

Nhìn thấy Hứa Yên Miểu trên mặt tràn đầy vẻ kinh hỉ giả trân, định há miệng đồng ý, lão hoàng đế đau răng như bị gấu cắn, chỉ cảm thấy mình đặc biệt... ép người làm điều khó khăn.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 66



"Đúng rồi, Hứa Yên Miểu." Lão hoàng đế gượng cười: "Hôm nay trẫm vi hành, đương nhiên là mọi việc đều giản lược, ngươi cứ việc ăn đi, muốn ăn gì thì ăn, muốn ăn như thế nào thì ăn!"

Ông ta mới không phải ki bo như vậy! Hừ!

Mà Hứa Yên Miểu, lần này thì thật sự kinh hỉ rồi.

"Tạ ơn đại nhân!"

Binh bộ Tư Vụ đau khổ quay mặt đi.

Tên này thật sự không nghe ra đó là lời nói khách sáo sao.

Ký Tuế bên cạnh đã không muốn quản đến chuyện này nữa, hiện tại ông ta chỉ nghĩ đến...

Người mà mình tìm trước đó, ông ta vẫn còn ở sau núi chứ? Chắc là không phải đã rời đi rồi chứ?

Giọng nói vui vẻ của Hứa Yên Miểu truyền đến: "Ơ? Ký công ngươi không ăn sao? Sao cứ cầm chén trà đó không buông thế?"

Lão hoàng đế suýt chút nữa thì không nhịn được cười, cúi đầu uống một ngụm trà trong chùa.

Binh bộ Tư Vụ che mặt, giả vờ như không nhìn thấy gì.

Có một câu... gọi là dâng trà tiễn khách. Nhưng Hứa Yên Miểu chắc chắn là hoàn toàn không nhận ra.

Ký Tuế hít sâu một hơi: "Ta đợi trà nguội một chút rồi uống."

"Ồ! Đây là cách uống trà mới sao? Ta lần đầu tiên nghe thấy đấy!"

Ký Tuế giật giật khóe miệng: "Phải."

【Quả nhiên là đại lão! Uống trà cũng sang chảnh như vậy!】

Ký Tuế nhắm mắt lại, tức giận uống cạn ngụm trà ấm.

Không. Ta đang tiễn khách!

Bây giờ ông ta chỉ có thể thành tâm hy vọng, người ở sau núi kia bây giờ vẫn chưa đi.

Sau núi chùa Ngọc Long.

Một vị quân tử đang nhàn nhã thưởng trà.

Hắn ta ngồi trước bàn trà tinh xảo, bên cạnh là chiếc hộp bằng bạc nhỏ nhắn, trong hộp lá trà xanh mơn mởn lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.

Dùng nhíp gắp một chút lá trà, lá trà rơi vào ấm trà, gió nhẹ thổi qua khiến hương trà lan tỏa khắp nơi.

Khi nước sôi đến nhiệt độ thích hợp, hắn ta chậm rãi nghiêng ấm trà, nước trà từ vòi ấm rót nhẹ nhàng vào chén trà bằng gốm tử sa Y Hưng được khắc hoa văn tinh xảo, động tác mềm mại uyển chuyển, như giai điệu du dương khi gảy đàn cổ.

Nước trà trong vắt, tỏa ra hương thơm thanh tao, vị quân tử pha trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm, khóe miệng hơi nhếch lên, từ từ thưởng thức hương vị của trà.

Đôi mắt hơi cụp xuống, toát lên vẻ thanh tịnh và tao nhã, phong thái như một bức tranh cuốn, khiến người ta nhìn từ xa, cứ như đang lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh, tâm hồn thanh thản vô cùng.

Vị quân tử đang nghĩ…

"Ký công, không phải nói bệ hạ sắp đến rồi sao? Ta đã uống ba ấm trà rồi, sắp nhịn không nổi muốn đi tiểu tiện rồi!"

Lúc hắn ta sắp nhịn không nổi nữa, hoàng đế cuối cùng cũng đến, ăn mặc giản dị như một lão nông, vị quân tử kia giả vờ như không nhận ra đây chính là thiên tử, mời ông ta uống trà.

Ký Tuế liên tục nháy mắt ra hiệu.

Sai rồi sai rồi! Làm gì có ai vừa gặp đã mời lão nông uống trà chứ! Ngươi phải trò chuyện với ông ta trước, tỏ ra rất vui vẻ, sau đó mới mời...

Đằng sau bàn trà, vị quân tử kia cuống quýt kẹp chặt hai chân lại, giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt của Ký công, nhiệt tình mời "lão nông": "Lão bá! Gặp nhau chính là duyên phận, mời ông uống một chén!"

Lão hoàng đế nhìn ông ta với ánh mắt đầy ẩn ý: "Được thôi."

Tuy nhiên, rất nhanh bọn họ đã thật sự trò chuyện rất vui vẻ.

Hóa ra vị quân tử này chính là người viết ra 《Nữ giới》, nói về việc nữ tử phải tuân theo tam tòng tứ đức rất đắc ý, mà lão hoàng đế lại là một người gia trưởng, hai người gặp nhau quả thực là tâm đầu ý hợp...

【Thật là hợp cạ!】 Hứa Yên Miểu gật gù.

Lão hoàng đế, Ký Tuế và Binh bộ Tư Vụ giả vờ như không nghe thấy gì.

Bên kia nói chuyện rôm rả, Hứa Yên Miểu chống cằm, chán nản bắt đầu hóng chuyện.

【Ồ hô, tăng nhân ở chùa Ngọc Long vô ý đem một ấm trà có pha "gia vị" trộn vào bữa tiệc chay rồi, bây giờ đang khắp nơi điều tra xem rốt cuộc là ai đã uống.】

Hứa Yên Miểu cười thích thú: 【"Gia vị"? "Gia vị" gì? Chẳng lẽ là ba đậu? Ai đó thật là đen đủi, may mà ta không thích uống trà, một ngụm cũng chưa động đến!】

Hả?!

Có người ăn phải ba đậu sao?!
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 67



Chỉ vỏn vẹn bảy chữ, sự chú ý của lão hoàng đế lập tức bị thu hút. Còn về phần vị quân tử kia đang nói gì, ông ta đã hoàn toàn không quan tâm nữa.

Ai mà lại đen đủi như vậy chứ, ở nơi này mà lại ăn phải ba đậu!

Nếu như không bị phát hiện, giữa thanh thiên bạch nhật mà bị đau bụng, tsk tsk tsk, những người đến đây dâng hương đều là người có mặt mũi cả, chắc là phải dọn nhà cách xa năm trăm dặm mới thôi nhỉ?

Chỉ trong chớp mắt, lão hoàng đế suýt chút nữa thì không kiềm chế được vẻ mặt hả hê.

Vị quân tử kia không nhận ra điều gì bất ổn, vẫn mỉm cười tiếp tục nói: "Nữ tử sinh ra đã không hoàn thiện."

Lão hoàng đế không phản ứng.

Quân tử: "..." Quân tử hơi cao giọng: "Cho nên, nữ tử phải lấy chồng làm trời!"

Lão hoàng đế: "... À ừ."

Khi người bị hóng chuyện không phải là mình, lòng hiếu kỳ của con người luôn đặc biệt cao, trong lòng lão hoàng đế nóng như lửa đốt.

Hứa Yên Miểu ngươi làm sao thế không nói gì nữa? Rốt cuộc là ai đen đủi vậy, ngươi nói đi chứ!

Quân tử cắn răng, lại cao giọng thêm một chút: "Chồng mất rồi, nữ tử phải lấy con trai làm trời."

Lão hoàng đế: "..."

Lão hoàng đế cố gắng tập trung tinh thần một chút: "À ừ ừ."

Ngay sau đó cơ thể cựa quậy, muốn nghiêng về phía Hứa Yên Miểu.

Mắt trái viết "Hứa Yên Miểu ngươi làm ăn kiểu gì vậy sao lại chậm thế", mắt phải viết "Mau nói là ai đi, muốn xem hiện trường quá đi mất".

Quân tử cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, không khỏi nhìn sang Ký công, người đã mời hắn ta đến đây, liên tục nháy mắt ra hiệu.

Ký công! Bệ hạ bị làm sao vậy! Đang nói chuyện tốt đẹp, sao lại ngẩn người ra thế!

Ký công?

Ký công??? Ký công sao mặt ông lại xanh lè thế!

Quân tử suýt chút nữa thì nháy mắt đến mức co giật, Ký Tuế, người mắc chứng cuồng sạch sẽ, đang lo lắng không yên, chỉ sợ lát nữa lỡ như nhìn thấy cảnh tượng gì đó không nên thấy... Mặc cho quân tử có ra sức nháy mắt thế nào, cũng giống như đàn gảy tai trâu.

Ký công ơi!!!

Vị quân tử truyền bá nữ đức này suýt chút nữa thì sụp đổ.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?!

Các ngươi đang ngẩn người cái gì, suy nghĩ cái gì, nói cho ta biết một tiếng đi chứ! Cứ lửng lơ con cá váy như vậy... ta nhịn không nổi nữa rồi!

Hứa Yên Miểu đang tìm kiếm trong đống tin tức bát quái nhiều vô số kia.

【Khốn kiếp, rốt cuộc là ai ăn phải ba đậu *vậy! Sao không tìm thấy!】

(loại cây này có cồn dụng giống thuốc xổ)

Hứa Yên Miểu sốt ruột không yên, mà ba người kia có thể nghe thấy tiếng lòng của hắn, cũng không nhịn được lo lắng theo. Hận không thể tự mình ra tay tìm giúp hắn.

Loại chuyện ăn dưa chỉ được ăn một nửa này, thật là tra tấn người ta mà.

【Ơ khoan đã?】

Hứa Yên Miểu sững sờ.

【Không phải ba đậu...】

Hứng thú của Hứa Yên Miểu càng thêm cao trào.

【Vậy mà lại là "xuân dược"!!!】

Thuốc?!

Thuốc gì?!

Không chỉ Hứa Yên Miểu phấn khích.

Lão hoàng đế và Binh bộ Tư Vụ cũng phấn khích.

Phật tự! Hạ dược! Hai từ này đặt cạnh nhau -

Chắc chắn là có chuyện động trời!

Đang hăng say hóng hớt, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó sai sai?

Lão hoàng đế và Binh bộ Tư Vụ đồng thời cúi đầu, biểu cảm trên mặt trong nháy mắt trở nên vô cùng đặc sắc.

Liên quan gì đến ngươi! Ngươi phấn khích cái gì chứ!

Bên cạnh, vị Ký công 46 tuổi đã nhắm mắt đầy thê lương, môi mấp máy, không biết là đang nói chuyện hay đang thở bằng miệng.

Chẳng lẽ là xuân dược...

"Bịch -"

Lão hoàng đế ngã xuống.

"Bịch -"

Binh bộ Tư Vụ ngã xuống.

Ngày hôm đó, trong chùa Ngọc Long, các quan lớn nhỏ đến cùng phu nhân, tiểu thiếp hay nữ quyến trong nhà dâng hương cầu tự, đều nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu -

【Cứu mạng!!!】

【Hộ giá!!!】

Hộ giá?!

Có thích khách muốn ám sát hoàng thượng?!

“Là hộ giá sao? Tiểu Bạch Trạch đang hô hộ giá đúng không? Bệ hạ đâu rồi! Hắn ta mau nói bệ hạ đang ở đâu đi!"

“Ôi trời ơi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy! Cứu mạng cứu mạng!"

【Chết tiệt c.h.ế.t tiệt c.h.ế.t tiệt c.h.ế.t tiệt c.h.ế.t tiệt c.h.ế.t tiệt!】

【Lão hoàng đế! Ký công! Còn có Liên Hạng… Sau núi! Sao lại ở sau núi chứ!】
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 68



Sau núi!!!

"Nhanh lên nhanh lên nhanh lên!"

"Đợi lão phu với, lão phu già rồi..."

Một đám quan viên hoảng hốt chạy như bay về phía sau núi, vừa chạy vừa sai người ra ngoài cổng chùa gọi hộ vệ.

Bệ hạ! Chúng thần đến đây! Người nhất định phải gắng gượng!

【A a a a a a a - che chắn che chắn che chắn -】

【Hệ thống ngươi mau che chắn cho ta! Ta không muốn xem mấy thứ này!!!】

【Ta bảo ngươi che chắn, ngươi có nghe thấy không!】

【Cho dù chỉ là chữ viết ta cũng không muốn xem! Ai muốn biết hai lão già kia có đang ngẩng đầu lên hay không a a a a a a a! Cái kia của lão già cũng không muốn biết! Ta không muốn biết mấy chuyện này!】

Giống như ma âm xuyên thấu tai, xé rách cả màng nhĩ.

So với Hứa Yên Miểu, những người muốn che chắn những nội dung đó hơn chính là các vị quan viên đang tóc tai rối bời, quần áo xộc xệch.

Bọn họ từ từ dừng bước.

“Đầu? Đầu gì cơ?"

【A a a a a a a! Câu ẩn dụ cũng không được! Ta không muốn biết ai đang cầm ngọc thạch, cũng không muốn biết ai đang dùng tay sờ con tôm luộc!】

“Tôm luộc?"

Chẳng lẽ…

Có người buột miệng nói: "... Xuân dược?" Sau đó lập tức ngậm miệng lại.

Vậy là không phải có người ám sát, mà là... ăn nhầm loại thuốc k*ch th*ch kia?

【Không! Đừng có dùng ngón tay so sánh kích cỡ cho ta! Ta không có hứng thú với mấy chuyện này! Không hứng thú! Ngươi có nghe thấy không! Hệ thống mau che chắn cho ta!】

Không ít người ngồi xổm xuống, bịt chặt tai lại.

Không! Bọn họ cũng không muốn biết hoàng đế và Ký công ai "cứng rắn" hơn ai a a a a a a a!

Hôm nay đến chùa chắc chắn sẽ bị ghi hận rồi!

Cứu mạng!!!

Các vị quan viên đều mang trên mặt vẻ tuyệt vọng.

Có vị quan viên ôm lấy một hòn đá đập mạnh vào đầu mình, trước khi ngất đi còn nở một nụ cười hạnh phúc.

Có vị quan viên không nỡ lòng nào tàn nhẫn với bản thân như vậy, chỉ có thể "bốp bốp bốp -", tự tát mình mấy cái: "Ai bảo ngươi hôm nay đến đây! Ai bảo ngươi hôm nay đến đây!"

Sắp Tết rồi, ngươi ra ngoài dâng hương cái gì! Muốn khoe khoang ngươi có tiền mua dầu thắp hương hay sao! Không thể ngoan ngoãn ở lại nha môn làm việc sao!

Cũng có vị quan viên ngã ngồi trên đất, vừa kinh hãi vừa không quên nghĩ: "Thì ra là..."

Từ sau núi đến chính điện xa như vậy, bọn họ đều có thể nghe thấy tiếng lòng của Hứa Yên Miểu, thì ra... khi nào Hứa Yên Miểu hét lên trong lòng, thì khoảng cách truyền âm của tiếng lòng cũng sẽ xa hơn?

...

Ba người lão hoàng đế càng thêm tuyệt vọng.

Ngươi hét cái gì chứ!

Chúng ta cũng không muốn bị ép so sánh kích cỡ chút nào đâu!

Sao cùng uống một ấm trà, mà tên xúi quẩy Hứa Yên Miểu kia lại không bị trúng chuyện chứ!

... Ồ, đúng rồi, hắn ta chưa từng uống trà.

Lão hoàng đế chỉ cảm thấy toàn thân nóng ran, toát mồ hôi, chỉ muốn ngất xỉu cho rồi.

Ông ta đã 63 tuổi rồi!

Ai lại nhẫn tâm như vậy, lại hạ dược với một lão già 63 tuổi chứ! Nhỡ đâu ông ta bị "chết trên bụng đàn bà" thì sao!

Hứa Yên Miểu cẩn thận đi tới, cẩn thận hỏi: "Mọi người, vẫn ổn chứ?"

【Chuyện này... giờ phải làm sao đây?】

【Ở đây là chùa, ta đi đâu tìm người giải dược cho bọn họ đây?!】

【Lão hoàng đế 63 tuổi rồi, "chiến đấu" lâu như vậy có thật sự không sao không? Có bị ức chế không? Sẽ không bị "chết" trên chiến trường đó chứ?】

【Liên Hạng còn trẻ như vậy, nhỡ đâu bị "bệnh" thì phải làm sao! Hắn ta mới cưới vợ được bao lâu đâu! Còn chưa có con nữa!】

【Còn có Ký công, cũng 46 tuổi rồi! Yêu thương phu nhân như vậy, bây giờ lại phải "mất trinh" sao!】

Liên Hạng đang cố gắng kéo vạt áo xuống, hắn ta không muốn làm kẻ b**n th**, biểu diễn tuyệt kỹ giữa thanh thiên bạch nhật, nghe thấy tiếng lòng của Hứa Yên Miểu, hốc mắt lập tức đỏ hoe.

Hứa ca ca ơi! Lúc này rồi thì đừng có nhắc đến ta nữa! Huynh quan tâm đến bệ hạ và Ký công là được rồi, ta chỉ là một tiểu quan, ta không xứng! Chùa... trong chùa còn có rất nhiều quan viên đến dâng hương a a a a a a...

Ta còn trẻ! Ta không muốn bị xã hội này ruồng bỏ a a a a a a...
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 69



Lão hoàng đế, Ký Tuế: ?

Bọn ta muốn sao?!

Hứa Yên Miểu vẫn đang lo lắng.

【Mặt! Mặt sao lại đỏ như vậy! Chết tiệt! Chẳng lẽ là trúng độc rồi sao!】

Lão hoàng đế thở hổn hển: "Câm... câm miệng!!!"

Ông ta còn cần mặt mũ đấy!

Hứa Yên Miểu lập tức bịt miệng lại.

Lão hoàng đế rất nhanh đã phát hiện ra mình đã sai. Một người đã ngậm miệng, thì tiếng lòng sẽ đặc biệt...

【Ta phải đi đâu tìm người giải dược cho bọn họ đây!】

【Hơn nữa đây là sau núi, có đưa về thiền phòng cũng không kịp mất! Chẳng lẽ lại phải "làm" ở ngoài trời sao?!】

【Một hoàng đế, một đại học sĩ, một Binh Bộ Tư Vụ, ở nơi Phật môn thanh tịnh này "giao chiến", có thật sự được không?】

【Hay là chuẩn bị cho bọn họ một tấm màn che lại nhỉ? Nếu không "lộ hết ra ngoài" như vậy xấu hổ lắm!】

Sắc mặt Ký Tuế méo mó, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Sau này ông ta phải xin nghỉ! Qua năm mới rồi mới ra ngoài!

【Đương... đương nhiên, việc cấp bách bây giờ vẫn là tìm người trước đã!】

Các vị quan viên: "!!!"

Bên cạnh bọn họ đều có nữ nhân, nhưng mà...

Là đội mũ xanh hay là trung quân ái quốc, thật sự là quá khó chọn mà!

Cho dù là tự mình đội, hay là để con rể/anh vợ/em vợ đội, thì đều rất là... không thể chấp nhận được mà!

【Nếu không thì, tìm đàn ông? Dù sao thì thuốc viên hay là thuốc nước, những thứ vô tri này chắc là không thông minh đến mức phân biệt được nam nữ đâu nhỉ?】

Các vị quan viên từ sờ lên đầu chuyển sang che mông.

Cái này... cái này...

Cái này có phải là sự hy sinh quá lớn hay không?

Trong đó có một vị ngự sử 69 tuổi, trung quân ái quốc cả đời, lúc này biểu cảm trên mặt từ giãy giụa chuyển sang kiên định.

"Bệ hạ!"

"Lão thần đến đây!"

Cố gắng leo lên núi với đôi chân tay già nua.

Lão hoàng đế vẫn chưa biết mình có một vị trọng thần như vậy.

Lúc này ông ta chỉ đang do dự, lưỡng lự, nhìn sang Binh bộ Tư Vụ và Ký Tuế.

Hay là... dùng tạm vậy?

Nhìn khiến hai người kia toát mồ hôi lạnh, vùng kia lại đau nhói lên, suýt chút nữa thì nhịn không nổi.

Lão hoàng đế: Thôi vậy, kéo thần tử lên giường nghe không được hay cho lắm.

Lại nhìn sang vị quân tử kia.

Vừa nãy còn thấy người này tốt đẹp khắp nơi, nói chuyện hay, tam quan phù hợp, phẩm hạnh tốt đẹp, nhưng mà bây giờ...

Ánh mắt dần dần trở nên khắt khe.

Người này thơm quá, không biết trong người đang giấu bao nhiêu túi hương, mùi nồng nặc quá.

Trên mặt còn đánh phấn, biết là ngươi muốn da dẻ trắng nõn hơn một chút, nhưng mà đánh phấn như vậy thì nữ tính quá.

Còn có...

Quân tử cố gắng nhịn tiểu, mặt lúc xanh lúc đỏ.

Chẳng lẽ... chẳng lẽ hoàng đế biết hắn ta sắp nhịn không nổi nữa rồi?!

"Đại nhân!!!" Giọng nói của Hứa Yên Miểu đột nhiên vang lên.

Sắc mặt quân tử méo mó, cảm giác muốn đi tiểu suýt chút nữa thì bùng phát.

Lão hoàng đế khó khăn lên tiếng: "Chuyện gì vậy?"

Hứa Yên Miểu: "Ta có cách rồi."

Lão hoàng đế: "Ta đoán được là cách gì rồi... nhưng mà... để trẫm suy nghĩ lại đã."

"Thẳng" cả đời, lạnh lùng bảo ông ta lên giường với đàn ông, cái này... rào cản tâm lý không thể vượt qua được a.

... Sinh lý cũng có thể không vượt qua được.

【Hả? Lão hoàng đế đoán được sao? Còn muốn suy nghĩ lại? Cũng đúng, giữa thanh thiên bạch nhật mà tự mình "giải quyết", cho dù là hoàng đế...】

"Giải quyết"... cái gì?!

Lão hoàng đế đột nhiên ngồi thẳng dậy.

Ánh mắt Ký Tuế lóe lên vẻ vui mừng.

Binh bộ Tư Vụ đã lảo đảo bò dậy, chuẩn bị tìm chỗ.

Ba người đồng thời hớn hở: Cách này hình như được!

...

Quân tử ngơ ngác nhìn bốn người chạy như bay đi: "???" Chuyện gì vậy! Ký công, sao ông cũng đi vậy! Nhìn ta một cái đi Ký công!

"..." Thôi vậy. Hắn ta khó khăn vịn bàn đứng dậy, mắt liếc nhìn xung quanh. Đợi hắn ta giải quyết xong chuyện đại sự, lại đi tìm bệ hạ và Ký công!

...

Hứa Yên Miểu bịt tai và mắt lại, quay lưng về phía bọn họ: "Yên tâm! Ta không nhìn không nghe!"

Ba người: "..."

Ngươi đủ rồi đấy! Ngươi còn không bằng ở lại đây cho rồi!

Bây giờ thì...

Ánh mắt ba người va vào nhau trên không trung, đều nhìn thấy vẻ ngượng ngùng của đối phương.
 
Back
Top Bottom