Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 10: Woa! Phò mã tự diệt cửu tộc!(2)



Hứa Yên Miểu gần như thụ sủng nhược kinh.

Thừa tướng mà cũng có tính cách dễ gần như vậy sao?

Binh Bộ Thượng thư liếc nhìn Đậu Thừa tướng, không còn tỏ thái độ với Hứa Yên Miểu nữa.

Lễ Bộ Thượng Thư cố gắng hòa giải: “Hoàng thượng đang ở trong cung, chư vị đồng liêu, chúng ta đi thôi.”



Lão Hoàng đế ngồi trong Võ Anh Điện, nơi xử lý chính sự của tiểu triều, lần đầu tiên không tập trung vào công vụ, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn cửa điện, nhìn đến mức đại thái giám cũng phải lấy làm lạ.

Hoàng thượng đang đợi ai vậy?

Có tiểu thái giám chạy vào bẩm báo: “Hoàng thượng, Thừa tướng cùng chư vị Thượng thư cầu kiến.”

Lão Hoàng đế gật đầu, đợi hai ba nhịp thở, không thấy động tĩnh gì, bèn nhìn tiểu thái giám kia, tiểu thái giám kia vẻ mặt hoang mang, cầu cứu nhìn sang đại thái giám. Không biết rằng đại thái giám cũng đang mơ hồ không kém.

Tấm rèm ở góc phòng bị gió thổi lay động, lão Hoàng đế thản nhiên nói: “Ngoài ra, còn có ai nữa?”

Tiểu thái giám bỗng nhiên tỉnh ngộ, vội vàng đáp: “Tư Vụ Lại Bộ Hứa Yên Miểu, cũng đang ở ngoài điện chờ đợi.”

Lão Hoàng đế: “Truyền.”

Thái giám hít một hơi thật sâu: “Truyền —”

Rất nhanh, các vị đại thần lần lượt tiến vào điện.

Lão Hoàng đế theo lệ cũ: “Ban thưởng đồ ăn.”

Lập tức có các cung nhân bê bàn ghế và đệm đến, mọi người lần lượt ngồi xuống.

Hứa Yên Miểu cẩn thận giữ chặt vạt áo quan, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào khay thức ăn trong tay cung nhân.

Mỗi lần bãi triều xong, lão Hoàng đế đều ban thưởng đồ ăn cho bá quan, nhưng đồ ăn ở các nha môn và Võ Anh Điện không giống nhau — hôm nay hắn cũng có cơ hội được nếm thử đồ ăn của các vị đại thần nhị phẩm rồi!

Sau đó, khay thức ăn được đặt xuống, Hứa Yên Miểu nhìn kỹ.

Đậu phụ? Rau xanh? Mì? Không có thịt, trong bát mì nhiều nhất là hai quả trứng luộc?

Hứa Yên Miểu: “…”

【Thế này còn không bằng về nha môn ăn.】

Lão Hoàng đế coi như không nghe thấy gì, thản nhiên cảm thán: “Haiz, ngự thiện phòng mấy chục năm nay cứ dăm ba món như vậy, ăn mãi cũng ngán, mấy hôm nay trẫm ăn không ngon miệng, chỉ ăn thanh đạm, làm khổ chư khanh phải dùng bữa cùng trẫm rồi.”

Các vị đại thần: “…”

Hoàng thượng nói quá lời rồi.

Thần nào dám.

Thông thường mà nói, người tinh ý lúc này nên chủ động nói với Hoàng đế rằng mình mới được một phương thuốc hay, sau khi thử thì thấy rất ngon miệng, muốn dâng lên cho Bệ hạ.

Thế nhưng, Hứa Yên Miểu, một thanh niên vừa chân ướt chân ráo ra trường lại chẳng có phản ứng gì.

Lão Hoàng đế: “…”

Cho dù tên này có giả vờ trầm mặc thì hắn cũng có thể nhìn thấu vẻ ngây ngô trong mắt đối phương — căn bản là không biết cách dò ý cấp trên, như vậy mà cũng muốn thăng quan tiến chức sao?!

Trong lòng lão Hoàng đế dâng lên một sự tức giận chưa từng có.

Hôm nay ông nhất định phải được ăn món gọi là lẩu kia!

Lại quay sang nhỏ giọng căn dặn đại thái giám vài câu. Chốc lát sau, các cung nhân bưng đến mỗi bàn một cái lẩu nhỏ chia ngăn, mỗi ngăn đều là một không gian nấu nướng riêng biệt, bên trong đựng đầy nước dùng, mùi thịt thơm nồng trong không khí hòa quyện với mùi than củi đang cháy bên dưới, khiến người ta thèm thuồng.

【Lẩu sao?!】

Nghe thấy tiếng lòng kinh ngạc của Hứa Yên Miểu, lão Hoàng đế gắp một miếng mì lên, vừa ăn vừa nghĩ: Ta biết mà, tự mình dùng đũa gắp thịt sống nhúng vào nồi, cho dù ăn thế nào thì cũng không thể thiếu nồi để đựng nước dùng!

Ôn đỉnh chính là loại nồi nhỏ có thể bưng lên bàn!

Bên kia, tiếng lòng của Hứa Yên Miểu cũng vang lên: 【Ồ, không phải lẩu, là Ôn đỉnh, dùng để giữ ấm cho thức ăn. Tiếc thật, đồ tốt như vậy đáng lẽ phải dùng để ăn lẩu mới đúng.】

“Thế nhưng, trẫm nghĩ đi nghĩ lại, chư khanh đều là trụ cột của đất nước, ngày thường lại vất vả, ăn uống quá thanh đạm thì không tốt cho sức khỏe.”

Trên mặt lão Hoàng đế lộ ra nụ cười xen lẫn chút đắc ý: “Chư khanh muốn ăn gì thì cứ phân phó cung nhân, cho vào Ôn đỉnh này là được.”

Mắt Hứa Yên Miểu sáng rực.

Các vị đại thần khác cũng… mắt sáng rực.

Hứa Yên Miểu: “Cho ta hai cân thịt bò, hai cân thịt dê, đều thái lát mỏng!”

Các vị đại thần khác: “Đúng đúng đúng, thịt bò, thịt dê, thái lát mỏng!”

Hứa Yên Miểu: “Thêm than vào, ít như vậy không đủ để đun sôi nước dùng.”

Các vị đại thần khác: “Ừm ừm, than, cho chúng ta thêm than nữa!”

Hứa Yên Miểu: “Ớt, muối, tỏi băm, còn có dầu… dầu thì phải…”

Các vị đại thần khác: “Ớt…”

Hứa Yên Miểu âm thầm quay đầu nhìn bọn họ.

Những vị đại thần nhị phẩm này mặt ai nấy đều dày như tường thành, coi như không nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của hắn.

Lão Hoàng đế: “Khụ khụ, cũng cho trẫm một phần.”

Đại thái giám nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, vậy bên Hoàng hậu nương nương có cần phải theo lệ cũ…”

“Đương nhiên là đã cho người đưa qua…”

Lão Hoàng đế dừng lại.

Lão Hoàng đế nổi giận: “Hoàng hậu cái gì! Trẫm có gì là phải đưa cho nàng ấy cái đó sao?”

Giọng nói hơi lớn tiếng một chút.

Hứa Yên Miểu khó hiểu.

【Chuyện gì vậy? Phu thê cãi nhau à?】

Lão Hoàng đế cứng đờ người.

【Hay là lão Hoàng đế biết chuyện Phò mã muốn đánh c.h.ế.t Công chúa, ông ta muốn tha cho Phò mã, nhưng Hoàng hậu không đồng ý, nên hai người cãi nhau?】

“Phụt —”

Lễ Bộ Thượng Thư đang uống rượu, lúc này phun ra một ngụm, vừa cay vừa sặc, khiến ông ta ho sặc sụa.

“Khụ khụ khụ —”

Đánh chết?

Đánh c.h.ế.t ai?

Ai muốn đánh c.h.ế.t ai?

Ông ta không nghe nhầm đấy chứ?

Lão Hoàng đế ngây người.

Cũng không còn tâm trạng để tức giận nữa, thay vào đó là sự khó hiểu của người bình thường đối với kẻ không bình thường.

Tên Phò mã này… có thù oán gì với cả cửu tộc nhà hắn sao?

Ông ta có tất cả hai mươi mốt nữ nhi, rốt cuộc là tên Phò mã nào to gan lớn mật như vậy?



Ngũ công chúa của Hoàng đế, Vạn Thọ công chúa cũng hỏi Phò mã của mình câu hỏi tương tự.

“Kéo người đàn bà độc ác này ra đánh chết?!”

Vạn Thọ công chúa kinh ngạc nhìn Phò mã.

“Cả cửu tộc nhà chàng có biết chàng đang nói gì không?”
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 11: Chậc! Đúng Là Cái Miệng Vừa Đáng Yêu Vừa Đáng Ghét!(1)



“Cửu tộc?”

Phò mã thót tim, nhưng rất nhanh sau đó đã bình tĩnh lại, bóp cằm công chúa.

“Nàng tưởng nàng là ai, nàng tưởng nơi này là nơi nào? Nàng chỉ là một đứa con gái do phi tần bình thường sinh ra, nơi này là trang viên ngoại ô kinh thành, nàng c.h.ế.t ở đây, chỉ cần ta nói nàng ra ngoài không cẩn thận ngã xuống vách núi, thì sẽ không ai biết. Nàng cũng không phải do Hoàng hậu sinh ra, Hoàng thượng cũng sẽ không tốn nhiều tâm tư cho nàng đâu.”

“Khụ khụ khụ —”

Vạn Thọ công chúa vừa đánh vừa đá, liều mạng giãy giụa, nhưng tên phò mã độc ác kia chỉ càng lúc càng siết chặt tay, gần như muốn bóp nát xương hàm nàng.

“Công chúa điện hạ.” Phò mã nở nụ cười lạnh lùng: “Nàng đã cướp vị trí của Chi Chi lâu như vậy rồi, cũng đến lúc trả lại cho nàng ấy rồi.”

“Rầm —”

Cánh cửa lớn bị đá văng.

“Trả lại cho ai?” Một chiếc bình rượu bay vào trong, kèm theo cả cơn thịnh nộ, đập thẳng vào trán phò mã.

“Ái chà!”

Phò mã ôm đầu, cú va chạm mạnh mẽ của đồ sứ khiến hắn choáng váng dữ dội, cơn đau nhói từ da đầu lan xuống, giống như có một con d.a.o sắc bén đang từ từ cắt vào da thịt. Mảnh vỡ gốm sứ cứa vào mặt, cơn đau buốt như vô số mũi kim đ.â.m vào da.

Vết thương nhỏ rỉ máu, vừa nóng vừa ngứa, phò mã đau đớn, nhất thời không biết nên tiếp tục ôm đầu hay là ôm mặt.

Công chúa nằm sõng soài trên đất, cánh tay buông thõng vô lực bên người, lòng bàn tay vẫn còn đọng lại những giọt mồ hôi. Nàng ngẩng khuôn mặt tái nhợt nhìn người đang sải bước tiến vào, thở hổn hển: “Phụ… Phụ hoàng…”

Phò mã nhìn kỹ, nhận ra người tới đúng là nhạc phụ của mình — Thiên Thống Đại đế.

Phía sau còn có Thừa tướng cùng Lục bộ Thượng thư, tất cả đều nhìn hắn với vẻ mặt cười như không cười.

Hai chân hắn… lập tức mềm nhũn.

“Bệ… Bệ… Bệ… Bệ hạ —”

Phò mã run rẩy, không dám tin vào mắt mình.

Sao Hoàng thượng lại đột nhiên đến ngoại ô kinh thành! Lại còn trùng hợp xuất hiện đúng lúc hắn muốn đánh c.h.ế.t Vạn Thọ công chúa!

Quan trọng nhất là! Tại sao lại dẫn theo cả đám đại thần thế kia! Ai đời đi thăm con gái, thăm con rể mà lại dẫn theo cả đại thần chứ! Cố tình đến để bắt gian sao?

Hứa Yên Miểu đánh giá phò mã của Vạn Thọ công chúa từ trên xuống dưới.

【 Đây chính là tên phò mã dám đánh c.h.ế.t công chúa sao? Con trai thứ hai Lưu Dực của Khai quốc lục quốc công, Tống quốc công Lưu Thận? Tên gì nhỉ… à, tam tuyệt thi, thư, họa, đệ nhất tài tử Đại Hạ? 】

【 Nhìn cũng được đấy, sao lại làm ra chuyện đánh bị thương mắt công chúa, sau khi công chúa bị sảy thai, cố ý nạp tám phòng tiểu thiếp, còn ngang nhiên ân ái với tiểu thiếp trước mặt công chúa đang nằm trên giường bệnh, lại còn ép công chúa phải cầu xin chức quan cho đứa đệ đệ vô dụng của hắn chứ? 】

Mỗi lần Hứa Yên Miểu nói ra một tội trạng của phò mã, lửa giận của lão Hoàng đế lại bùng lên một bậc, hơi thở càng lúc càng nặng nề, như thể có một con mãnh thú đang gầm rú trong lồng ngực.

Cuối cùng, biến thành tiếng quát giận dữ: “Người đâu! Kéo tên khốn kiếp này ra ngoài c.h.é.m đầu cho trẫm. Kẻ dưới sai vặt biết tình hình mà không báo, tội chết. Huynh trưởng và đệ đệ của hắn đồng tội, đày đến biên ải. Lại nữa, cha hắn cách chức Quốc công, nương hắn bị tước bỏ cáo mệnh, giáng xuống làm thường dân!”

Như vậy đã là nể mặt Tống quốc công lắm rồi, nếu không cả cửu tộc nhà hắn đừng hòng sống yên ổn.

Nhưng Lưu Dực lại không nghĩ vậy.

Vị “đệ nhất tài tử” này hít sâu một hơi, ra vẻ ung dung như cũ, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh: “Hoàng thượng, thần dạy dỗ thê tử trong nhà, có tội gì đâu mà Bệ hạ lại giáng tội nặng như vậy?”

Nhưng nhịp tim đập nhanh trong lồng ngực, những giọt mồ hôi lăn dài trên trán, mùi mồ hôi nồng nặc cùng vẻ hoảng sợ toát ra từ khắp cơ thể, tất cả đều tố cáo tâm trạng bất an của hắn.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 12: Chậc! Đúng Là Cái Miệng Vừa Đáng Yêu Vừa Đáng Ghét!(2)



Lão Hoàng đế im lặng một lát, nói với giọng kỳ lạ: “Dạy dỗ thê tử? Ngươi nói ngươi đang dạy dỗ thê tử?”

Lưu Dực nhìn Vạn Thọ công chúa, dùng khuôn mặt tuấn tú không tì vết kia nhìn nàng, khóe miệng nhếch lên nụ cười: “Công chúa có thể làm chứng.”

Mọi người đều nhìn Vạn Thọ công chúa.

Công chúa im lặng, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Phụ… Phụ hoàng…”

Nàng dừng lại một chút do động tác nói chuyện khiến vết thương ở cằm bị rách ra, nhưng những lời nói ra sau đó, vậy mà lại không phải là tố cáo: “Xin phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh, Dực lang… Dực lang chỉ là nhất thời nóng giận, chàng ấy không cố ý làm nhi thần bị thương.”

Lão Hoàng đế: “…”

Lão Hoàng đế: “Hả?”

Lưu Dực khẽ mỉm cười. Đây chính là chỗ dựa của hắn.

—— Sự si mê của công chúa, hắn biết rõ, và… cảm thấy ghê tởm.

Vạn Thọ công chúa biết bản thân rất hèn mọn, nhưng… nàng thật sự không nỡ lòng nào làm tổn thương Dực lang…

Vì vậy, nàng rụt rè nhìn lão Hoàng đế: “Phụ hoàng! Nhi thần xin người!”

“Con đợi đã, đợi đã —” Lão Hoàng đế dùng tay phải xoa mạnh mi tâm, gần như là gằn giọng nói: “Hắn ta dám ngang nhiên ân ái với tiểu thiếp trước mặt con đang nằm trên giường bệnh, vậy mà con còn có thể cầu xin cho hắn ta?!”

Từ “ân ái” này có phần hơi th* t*c, phò mã xấu hổ siết chặt nắm đấm.

Vạn Thọ công chúa càng thêm tái mặt, khó khăn lên tiếng: “Phụ hoàng, sao… Sao người lại biết…”

Chẳng lẽ Cẩm y vệ đã trà trộn vào bên cạnh nàng mà nàng không hề hay biết?

Lão Hoàng đế cười đầy ẩn ý, như thể mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay.

Công chúa là tước vị, không phải là chức quan. Phò mã Đô úy tuy là chức quan, nhưng lại là chức quan nhàn rỗi, không có ấn quan, thuộc về chức quan hư, cả hai đều không thể nghe thấy tiếng lòng của Hứa Yên Miểu — Cha của phò mã, Tống quốc công tuy có thể nghe thấy, nhưng lại không nói chuyện này với con trai.

Chủ yếu là do Tống quốc công cũng không biết con trai mình ngày thường lại dám đánh công chúa.

Tóm lại, nếu bọn họ có ấn quan, thì đã có thể nghe thấy tâm lý hoạt động của người nào đó rồi——

【 Chẳng lẽ công chúa bị “bạo lực tinh thần” rồi sao? 】

【 Cũng phải, thỉnh thoảng lại bị mắng là độc ác, chắc hẳn cũng thường xuyên bị tên phò mã rác rưởi này trách móc là cướp vị trí của người phụ nữ khác, lại không tiện nói với ai, chỉ có thể âm thầm chịu đựng, tự lừa dối bản thân rằng mình yêu tên tra nam đó tha thiết, nếu không thì làm sao sống nổi chứ. 】

【 Tên tra nam khốn kiếp, “ăn trong bát còn ngó nghiêng trong nồi”, vô trách nhiệm, vừa muốn hưởng thụ bổng lộc của phò mã, vừa muốn hưởng thụ địa vị hoàng thân quốc thích, không đối xử tốt với công chúa, còn sỉ nhục, chèn ép nàng ấy, thật đúng là đồ cặn bã. 】

【 Đáng tiếc, có lẽ công chúa thật sự cho rằng mình yêu tên tra nam đó đến c.h.ế.t đi sống lại, căn bản không nhận ra mình đã bị “bạo lực tinh thần”. 】

【 Bíp — 】

【 Bíp — 】

【 Bíp — 】

Lão Hoàng đế nhìn Hứa Yên Miểu với vẻ trầm ngâm.

Bạo… Bạo cái gì cơ?

Có ý gì?

Lão Hoàng đế lại lạnh lùng nhìn đứa con gái ruột vẫn đang cầu xin cho phò mã, suy nghĩ một chút, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ.

“Vạn Thọ.”

Nghe thấy phụ hoàng gọi, Vạn Thọ công chúa ngẩng đầu nhìn ông, trong mắt vẫn còn long lanh nước mắt.

Lão Hoàng đế đứng thẳng người, cụp mắt nhìn nàng, giống như mặt hồ tĩnh lặng bị ném xuống một hòn đá, gợn sóng lan tỏa thành từng vòng.

“Trẫm ban cho con chức Tư vụ Hộ bộ, lát nữa hãy đến Hộ bộ nhậm chức đi.”

“Cái gì?” Đây là Vạn Thọ công chúa đang ngơ ngác.

“Cái gì?” Đây là Hộ bộ Thượng thư đang ngơ ngác.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 13: Chậc! Đúng Là Cái Miệng Vừa Đáng Yêu Vừa Đáng Ghét!(3)



Đậu Thừa tướng: “Nhưng mà…”

Lão Hoàng đế liếc mắt nhìn một cái, Đậu Thừa tướng dù trong bụng có đầy lời muốn nói cũng không dám nói ra, chỉ có thể cau mày nhìn Vạn Thọ công chúa, hy vọng nàng biết điều một chút, chủ động từ chối.

Vạn Thọ công chúa ban đầu còn chưa hiểu tại sao phụ hoàng lại sắp xếp như vậy, nhưng khi nhìn thấy vẻ bất mãn thoáng qua trên mặt phò mã, nàng lập tức bừng tỉnh đại ngộ.

Phò mã Đại Hạ không có thực quyền, cho dù có tài giỏi đến đâu, một khi đã làm phò mã thì không được làm quan, càng không được qua lại với triều thần, nếu không sẽ bị coi là kết bè kết phái.

Lưu Dực luôn canh cánh trong lòng chuyện này, thái độ của hắn đối với nàng không tốt, cũng có nguyên nhân là do bản thân hắn không thể nhúng tay vào chuyện triều chính.

Nếu không phải nàng nhất quyết muốn gả cho hắn, thì đáng lẽ ra hắn đã có thể tỏa sáng rực rỡ trước mặt người đời, từng bước thăng tiến, từ một tân quý trong triều trở thành vị quan trụ cột của phụ hoàng.

Đều là tại ta…

Là ta nợ hắn…

Mà bây giờ hắn lại chọc giận phụ hoàng, phụ hoàng cố ý làm như vậy để chế giễu hắn…

Sau một hồi im lặng, Vạn Thọ công chúa khẽ nói: “Nhi thần lĩnh chỉ.” Cảm nhận được ánh mắt phẫn nộ và oán hận của phò mã, nàng không dám quay đầu lại.

Phò mã à…

Vạn Thọ công chúa thầm nói trong lòng: Chàng hãy hận ta đi, chỉ có khiến phụ hoàng vui lòng, người mới có thể tha cho chàng.

Lão Hoàng đế cười lớn, vỗ vỗ l*n đ*nh đầu công chúa: “Con ngoan.”

Vạn Thọ công chúa cười gượng gạo.

Lão Hoàng đế lại vỗ vỗ đầu nàng, dịu dàng nói: “Còn chuyện nam nhân mà, phụ hoàng sẽ tìm cho con người khác, tìm người tốt hơn…”

“Không! Phụ hoàng! Không cần!” Vạn Thọ công chúa lập tức cắt ngang lời lão Hoàng đế, vừa khóc vừa lắc đầu: “Phụ hoàng! Xin người! Nhi thần xin người, Dực lang vô tội! Là… Là nhi thần ép chàng ấy, là nhi thần ép buộc chàng ấy cưới nhi thần! Nếu không phải như vậy, đáng lẽ ra chàng ấy đã có thể sống hạnh phúc bên người trong lòng rồi, là nhi thần đã ép buộc…”

【 Ái chà, quả nhiên là bị “bạo lực tinh thần” rồi. 】

Một giọng nói đột nhiên vang lên.

Vạn Thọ công chúa không kìm nén được sự thay đổi tinh vi trên nét mặt.

Giọng nói đó êm dịu như lụa, lại giống như làn gió nhẹ nhàng v**t v*, bay bổng trong không khí. Mỗi âm tiết đều rõ ràng và trong trẻo, khiến người ta say đắm, khó lòng quên được.

Giọng nói đã hay như vậy rồi, vậy thì người đó…

Vạn Thọ công chúa là một người coi trọng ngoại hình, nếu không nàng đã không vừa mắt đã muốn gả cho phò mã.

Vì vậy, nàng theo bản năng ngẩng đầu tìm kiếm chủ nhân của giọng nói, và ngay lập tức chú ý đến chàng trai trẻ tuổi đứng sau một đám “mỹ nam trung niên”.

Lần đầu tiên nhìn thấy đối phương, mặc dù trong lòng đã có người khác, Vạn Thọ công chúa vẫn sững người, vô thức dời mắt đi, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp kia.

Lúc này, nàng đã quên mất người trong lòng, quên mất việc cầu xin, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Thì ra… nam nhân cũng có thể đẹp đến vậy sao? So với hắn ta, phò mã chẳng là gì cả.

Ngay sau đó, Vạn Thọ công chúa đột nhiên nhận ra một điều.

Người này… nói chuyện hình như không hề mở miệng?

Vạn Thọ công chúa cẩn thận quan sát, đôi môi đẹp như vẽ kia dưới ánh mặt trời quả thực không hề mấp máy, nhưng giọng nói trẻ trung vẫn lọt vào tai nàng.

【 Trước khi thành thân, cảm thấy công chúa quá bá đạo, quá mạnh mẽ, không có cách nào từ chối, sau khi thành thân sao lại không sợ công chúa nữa? Dám ức h**p, ngược đãi nàng ấy, lúc này sao không sợ người phụ nữ độc ác này tìm lão Hoàng đế cáo trạng? 】

Là… thuật nói bụng?

Hắn ta đang nói bậy bạ gì vậy!

Vạn Thọ công chúa trợn tròn mắt, định lên tiếng phản bác thay cho phò mã. Nhưng lại bị phụ hoàng vỗ mạnh vào vai.

Nàng quay đầu lại, nhìn thấy phụ hoàng đang hạ giọng, chậm rãi nói: “Nghe cho kỹ.”

Hãy nghe kỹ những lời nói vừa đáng yêu vừa đáng ghét của Hứa Yên Miểu!

Trong lòng lão Hoàng đế vô cùng hả hê.

Khi Hứa Yên Miểu chỉ trích mình, ông hận không thể lôi cổ hắn ta ra c.h.é.m đầu, nhưng khi Hứa Yên Miểu chỉ trích người khác, ông lại cảm thấy rất vui vẻ.

【 Còn nói là bị ép buộc, lừa ai chứ, lừa gạt những người thiếu kinh nghiệm xã hội thôi, thật sự cho rằng mình bị ép buộc, sợ hãi hoàng quyền, sau khi thành thân sẽ ngoan ngoãn như mèo con sao, còn nạp tiểu thiếp? Muốn nạp thì cũng phải đợi lão Hoàng đế c.h.ế.t rồi hãy nạp chứ? 】

Lão Hoàng đế: “…”

Vạn Thọ công chúa: “…”

Vạn Thọ công chúa nhìn lão Hoàng đế với vẻ mặt nghiêm túc, cố gắng dùng ánh mắt để truyền đạt: Phụ hoàng, đây là những lời người muốn con nghe sao?

Nghe hắn ta nói xấu người sao?
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 14: Ái Chà! Câu Hỏi Của Hoàng Đế Phò Mã Lại Không Trả Lời Được!(1)



Lão Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi.

Tên tiểu tử thối tha này, nhân lúc nói thầm trong lòng, cái gì cũng dám nói.

Các vị đại thần khác: “…”

Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, coi như mình chẳng nghe thấy gì cả.

Đậu Thừa tướng nhanh chóng liếc mắt nhìn Vạn Thọ công chúa, thấy nàng tuy im lặng không nói, nhưng vẻ mặt trầm ngâm suy tư, rõ ràng là đã nghe lọt tai những lời của Hứa Yên Miểu.

“…”

Đây là lý do Bệ hạ muốn phong quan cho Vạn Thọ công chúa sao?

Để Hứa Yên Miểu thức tỉnh Vạn Thọ công chúa?

Đậu Thừa tướng nghĩ ngợi, cảm thấy…

Nói thật nhé! Phải nói thật lòng đấy! Với những lời nói không kiêng nể gì của Hứa Yên Miểu, người khác dù có hiểu đạo lý thì cũng không dám nói ra để khuyên nhủ công chúa. Chỉ có Hứa Yên Miểu…

【 Hơn nữa, công chúa cũng ngây thơ quá mức rồi, Tống quốc công là khai quốc công thần, cánh tay phải của lão Hoàng đế, chẳng lẽ lão Hoàng đế bị điên rồi sao mà lại vì hôn sự của công chúa mà ép con trai người ta từ bỏ tiền đồ xán lạn chứ? Đây là kết thân hay là kết thù vậy? 】

【 Tên phò mã của ngươi nếu đã kiên quyết không đồng ý, thì lão Hoàng đế chỉ có thể ban thưởng đồ đạc để xoa dịu hắn ta, sau đó lại xoa dịu Tống quốc công, bày tỏ rằng chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm quân thần. 】

【 Chỉ khi nào hắn ta đồng ý, thì lão Hoàng đế mới ban hôn! 】

Sắc mặt lão Hoàng đế lập tức giãn ra, vui vẻ hẳn lên.

Đúng vậy. Ông đã đặc biệt hỏi ý kiến của Tống quốc công, bên kia không hề từ chối việc con trai lấy công chúa, cũng không hề nói gì đến chuyện đã có người trong lòng, ông mới hạ chỉ ban hôn, nếu không, vì một đứa con gái mà khiến cho một vị trọng thần bất mãn, ông cũng đâu có ngu!

Vạn Thọ công chúa ngẩn người, quay đầu nhìn phụ hoàng, sự “tin tưởng” tuyệt đối dành cho phụ hoàng khiến nàng không chút nghi ngờ nào mà tin tưởng lời nói của Hứa Yên Miểu.

Lúc phụ hoàng nàng bình định thiên hạ, có một khoảng thời gian, dưới gối chỉ có một người con trai, chính là Thái tử hiện giờ, năm đó Thái tử còn trẻ tuổi dẫn binh đánh giặc, vì khinh địch mà tiến quân liều lĩnh, khiến cho ba vị đại tướng dưới trướng phụ hoàng nàng phải liều c.h.ế.t cứu viện, một người chết, hai người bị thương, suýt chút nữa thì phụ hoàng nàng đã đánh c.h.ế.t Thái tử—— tuy rằng không đánh chết, nhưng lại đánh gãy một chân Thái tử. Hiện giờ Thái tử vẫn còn bị què chân.

Cho nên…

Vạn Thọ công chúa bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Nàng thì có thể ép buộc con trai thứ hai của Tống quốc công cái gì chứ? Nàng còn hơn được Thái tử sao?

Trong đầu nàng hiện lên cảnh tượng mà nàng vẫn luôn cho rằng bản thân đã ép buộc phò mã.

Tám năm trước, ở Đa Bảo Các, bên cạnh giá đồ cổ, khi đó nàng mới mười sáu tuổi, giả nam trang lén lút trốn khỏi hoàng cung, chặn con trai thứ hai của Tống quốc công - người khi đó vẫn chưa thành thân ở nơi này.

Chiếc bình sứ cổ trắng muốt phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ của thiếu nữ.

“Chàng… có nguyện ý cưới ta không?”

Trước đó, bọn họ cũng đã gặp mặt hai ba lần, cũng từng nói chuyện với nhau, công chúa cho rằng đối phương cũng có tình cảm với mình. Nàng không nhìn thấy vẻ chán ghét trong mắt đối phương, chỉ nghe thấy hắn lạnh lùng nói: “Vi thần nguyện ý.” Sau đó nàng liền vui mừng chạy đi cầu xin phụ hoàng ban hôn.

Sau khi thành thân, phò mã suốt ngày lạnh nhạt với nàng, Vạn Thọ công chúa đau khổ, nhưng cũng tự vấn bản thân—— có phải… có phải lúc trước thái độ và cách hỏi của nàng có vấn đề, mới khiến cho phò mã cho rằng nàng đang dùng quyền thế ép buộc hắn?

Nhưng mà… nếu không phải thì sao?

Vạn Thọ công chúa nhìn Hứa Yên Miểu với tâm trạng phức tạp.

Người này… có thể cho nàng một đáp án hay không?

Hứa Yên Miểu cũng vừa xem xong nguyên nhân của sự việc.

Sau khi xem xong, hắn không nhịn được mà muốn phun tào.

【 Hay cho một màn “không chủ động, không từ chối, không chịu trách nhiệm”, tên phò mã này quả nhiên là chơi rất giỏi. 】

【 Ta còn tưởng là công chúa trực tiếp yêu cầu Hoàng đế hạ chỉ ban hôn chứ, ai ngờ trước đó còn hỏi ý kiến của phò mã nữa, ta ghét nhất loại người trong lòng có ý kiến, nhưng ngoài miệng lại nói “được, không thành vấn đề”, lừa người ta cho rằng mình rất vui vẻ đồng ý, sau đó lại cố tình kiếm chuyện, khiến người ta tự nghi ngờ bản thân… 】

【 Có bệnh à! 】

Đậu Thừa tướng nghe rất hăng say, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn phò mã, trong lòng không ngừng hưởng ứng: Mắng tiếp đi! Mắng tiếp đi!

Tuy rằng Hứa Yên Miểu không nghe thấy tiếng lòng của người khác, nhưng Đậu Thừa tướng vẫn giả vờ như mình đang công khai cổ vũ cho hắn.

Cách làm của tên phò mã này… khiến ông nhớ đến chuyện khốn kiếp của Hoàng thái tôn, tức đến mức không biết trút giận vào đâu!

Vạn Thọ công chúa cũng tức đến mức thở hổn hển, chỉ cảm thấy bản thân tám năm nay đều bị lừa dối.

Thì ra người sai không phải là mình?

Vạn Thọ công chúa không nói gì, nhưng vẻ mặt hoảng hốt của nàng đã khiến cho phò mã cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

Rõ ràng những người có mặt ở đây đều không nói gì bất lợi cho hắn, nhưng hắn lại có một linh cảm chẳng lành, khiến hắn như rơi vào hầm băng.

Hình như… có chuyện gì đó đã thay đổi.

Phò mã rốt cuộc cũng không còn giữ được vẻ mặt tự tin như trước nữa, thậm chí còn nhịn không được mà nhẹ nhàng gọi: “Công chúa…” Nhưng sau đó lại không nói gì nữa, chỉ gọi một tiếng rồi kiêu ngạo đứng im tại chỗ, thẳng tắp như cây trúc.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 15: Ái Chà! Câu Hỏi Của Hoàng Đế Phò Mã Lại Không Trả Lời Được!(2)



Vạn Thọ công chúa đặc biệt thích dáng vẻ này của hắn, trái tim nàng khẽ rung động, nàng mím môi, ngay sau đó——

“Phụ hoàng.” Công chúa nhỏ giọng nói: “Dù sao thì, nếu không phải hắn ta làm phò mã, thì đáng lẽ ra hắn ta đã có thể làm nên nghiệp lớn trên quan trường rồi, là con đã hại hắn ta…”

“Con vẫn muốn cầu xin cho tên súc sinh bất trung, bất hiếu, bất nghĩa này sao?!”

“Dạ…”

Lão Hoàng đế tức giận… nhìn về phía Hứa Yên Miểu.

Ngươi còn không mau nói tiếp đi!

Hứa Yên Miểu bị nhìn đến mức khó hiểu, hắn cũng không có kinh nghiệm gì về chuyện đấu đá chốn quan trường, chỉ có thể đoán mò.

【 Lão Hoàng đế muốn giữ thể diện, không muốn chuyện hôm nay truyền ra ngoài, nhưng một đám đại thần nhị phẩm lại không thể nói g.i.ế.c là giết, nên định g.i.ế.c ta, một tên tiểu quan cửu phẩm này, để “giết gà dọa khỉ”, thị uy những người biết chuyện sao? 】

Các vị đại thần nhị phẩm: “…”

Giết một tên tiểu quan cửu phẩm, thì có tác dụng thị uy gì chứ?

Lão Hoàng đế càng thêm tức giận, suýt chút nữa thì lật đổ cả long ỷ. Ông chỉ muốn chọc thẳng vào trán Hứa Yên Miểu, nói với hắn: Ngươi đừng có mà suy đoán lung tung về chuyện triều chính nữa, với đầu óc của ngươi, ở chốn quan trường này chưa được ba ngày là mất mạng!

Tức giận xong, lão Hoàng đế lập tức quay đầu sang chỗ khác, giả vờ như chỉ là đang nhìn ngắm xung quanh.

【 Ơ? Lại nhìn Thừa tướng rồi? Vậy thì có lẽ vừa rồi chỉ là nhìn ngẫu nhiên thôi. 】

Vẻ mặt lão Hoàng đế thả lỏng, nhưng trong lòng lại có chút không được tự nhiên.

Đã làm Hoàng đế được mọi người nể sợ bao nhiêu năm, vậy mà lại bị một tên tiểu quan ảnh hưởng đến tâm trạng.

Nhưng mà…

Lão Hoàng đế vẫn không nhẫn tâm xuống tay g.i.ế.c Hứa Yên Miểu.

Hứa Yên Miểu có thể chết, nhưng sau khi hắn chết, “hệ thống” thần kỳ kia liệu có vì chủ nhân mà báo thù, gây ra tai họa ngập trời cho Đại Hạ hay không?

Liệu có khi nào Hứa Yên Miểu may mắn trốn thoát, mượn “hệ thống” thần kỳ để tung tin đồn nhảm về hoàng thất khắp nơi, khiến hoàng thất trở thành trò cười cho thiên hạ hay không?

Liệu có khi nào sẽ xuất hiện những tác dụng phụ khác mà ông không thể nào chịu đựng được hay không?

Chi bằng cứ giữ nguyên hiện trạng như bây giờ, duy trì sự cân bằng này—— tuy rằng Hứa Yên Miểu sẽ khiến bọn họ vứt hết mặt mũi, nhưng mà tiếng lòng của Hứa Yên Miểu cũng mang đến cho bọn họ không ít lợi ích!

Lão Hoàng đế âm thầm tự thuyết phục bản thân, buồn bực “ừm” một tiếng, quyết định làm một vị minh quân độ lượng, không chấp nhặt với tiểu bối.

Đồng thời, ông cũng phiền não: Haiz, không biết Hứa Yên Miểu còn nhằm vào phò mã nữa hay không. Đầu óc của con gái ông bị úng nước rồi, may mà còn có Hứa Yên Miểu giúp nàng ấy tỉnh ngộ.

Mà Hứa Yên Miểu quả thực vẫn còn hứng thú với phò mã.

【 Làm nên nghiệp lớn? 】

Âm cuối cao vút khiến trái tim Vạn Thọ công chúa run lên, nàng chưa bao giờ sợ một người nào như vậy.

Nàng gần như muốn lớn tiếng chất vấn: Ngươi còn muốn giảo biện cái gì nữa!

Lão Hoàng đế cố gắng kiềm chế để bản thân không lộ ra vẻ hả hê, nhưng khóe môi nhếch lên lại không tài nào kìm nén được.

Giọng điệu của Hứa Yên Miểu rất khó hiểu——

【 Viết chữ, vẽ tranh, làm thơ thì giỏi lắm… có liên quan gì đến việc làm nên nghiệp lớn trên quan trường đâu? 】

【 Hơn nữa, hắn ta làm phò mã thì chỉ là không thể ra làm quan thôi, chứ đâu phải là không thể viết sách lược, cũng không phải là không thể bàn luận chính sự, hắn ta thật sự có tài năng trị quốc sao, với thân phận phò mã, chẳng phải là càng có cơ hội “gần nước, tháp chùa”, dâng tấu chương của mình cho lão Hoàng đế sao? 】

【 Kỳ lạ thật đấy, bao nhiêu năm như vậy… hắn ta không đưa ra được một chính sách hữu ích nào, dựa vào đâu mà cho rằng mình không làm phò mã thì nhất định có thể thăng quan tiến chức chứ? 】

“Phụt —”

Lão Hoàng đế thề rằng mình không phải cố ý, nhưng ông thật sự nhịn không được mà bật cười.

Cái miệng của tên nhóc nhà họ Hứa kia…

Môi Vạn Thọ công chúa mím chặt hơn.

Nàng cố gắng tìm ra sơ hở để phản bác, nhưng nàng càng tìm kiếm thì trong lòng lại càng hoảng sợ.

Không có cách nào—— hoàn toàn không có cách nào để phản bác! Bao nhiêu năm nay, phò mã quả thực chưa từng đưa ra bất kỳ chính sách nào.

Hắn ta lúc nào cũng cùng bằng hữu ngao du sơn thủy, người khác khen ngợi thư pháp của hắn phóng khoáng, khen ngợi thơ ca của hắn hào sảng, khen ngợi tranh của hắn như thật… ngay cả vóc dáng, tướng mạo, phẩm hạnh của hắn cũng được người khác khen ngợi hết lời, nhưng bên ngoài lại chẳng hề có bất kỳ lời bình luận nào về sách lược trị quốc của hắn!

“Này, ngươi.” Lão Hoàng đế quay đầu nhìn phò mã, khẽ hừ một tiếng: “Vạn Thọ nói ngươi là người tài giỏi nhưng không gặp thời? Hôm nay trẫm cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi có thể trả lời được câu hỏi của trẫm, trẫm sẽ phá lệ cho phép phò mã có thể đảm nhiệm chức vụ thực sự.”

Phò mã mỉm cười, vô cùng tự tin: “Mời Bệ hạ ra đề.”

Vạn Thọ công chúa hai mắt sáng lấp lánh, nhìn người trong lòng với vẻ mặt ngưỡng mộ.

Lão Hoàng đế trầm ngâm: “Trẫm cũng không hỏi ngươi chuyện gì khó khăn, ngươi hãy nói cho trẫm biết, nếu phong cho ngươi làm Tri phủ một nơi, thì dâu tằm, táo tàu, hồng và bông, nên trồng vào lúc nào?”

Phò mã ngẩn người.

Phò mã suy nghĩ.

Trên trán phò mã bắt đầu rịn mồ hôi lạnh.

Công chúa cũng từ chỗ tràn đầy hy vọng chuyển sang khó hiểu, nghi ngờ, nàng cắn môi, nhịn không được mà lên tiếng: “Phò mã?”

Lão Hoàng đế lạnh lùng nói: “Sao vậy, một câu hỏi đơn giản như vậy mà cũng không trả lời được, vậy mà còn dám nói làm phò mã là lãng phí tài năng của ngươi sao?”

Yết hầu phò mã chuyển động, cố gắng biện minh: “Hoàng thượng lại dùng chuyện của nông dân để hỏi một người đọc sách thánh hiền. Đương nhiên là không thể nào có được đáp án rồi!”

“Thật sao?” Lão Hoàng đế cũng không quay đầu lại, tùy ý chỉ tay về phía đám quan viên: “Qua đây nói cho hắn ta biết, tại sao trẫm lại hỏi chuyện này?”

“Vâng…”

Lão Hoàng đế nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc, quay đầu lại nhìn: “Hứa…” Sau đó cúi đầu nhìn ngón tay của mình, hận không thể trực tiếp chặt đứt nó.

Tùy tiện chỉ đại một người, sao lại chỉ đúng tên xui xẻo này chứ? Nếu hắn ta không trả lời được, thì không chỉ mất mặt ông, mà còn khiến cho khí thế mà ông vất vả lắm mới gây dựng được tiêu tan hết!
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 16: Yeah! Nhân Vật Chính Đã Trả Lời Được Rồi!(1)



Hứa Yên Miểu căn bản không ngờ lão Hoàng đế lại không có chút tự tin nào đối với mình như vậy.

Chàng trai trẻ tuổi nở nụ cười nhẹ nhõm.

“Làm một vị Tri phủ, cần phải hiểu rõ việc khuyến khích nông tang, san bằng thuế má, thu thuế đúng hạn, thành tâm tế lễ, xét xử công minh, khen thưởng người hiếu nghĩa, quan tâm giúp đỡ người già yếu neo đơn và cất nhắc nhân tài.”

Tri phủ phải khuyến khích nông tang, đây cũng là một trong những tiêu chí đánh giá khi làm Tri phủ, nhưng ngay cả thời điểm gieo trồng nông sản cũng không biết, vậy thì làm sao mà khuyên bảo nông dân canh tác được?

Phò mã tức ngực, hai mắt đỏ ngầu, chỉ cảm thấy bản thân bị sỉ nhục.

Những chuyện nhỏ nhặt này, chỉ cần tìm một tên Lại lại hiểu biết về nông nghiệp phụ tá là được rồi, cần gì hắn, một vị Tri phủ, phải tự mình tìm hiểu chứ! Nhất định là Hoàng đế vì muốn bênh vực con gái, cố ý làm khó hắn!

Lại thấy chàng trai trẻ kia khẽ chớp mắt, giọng nói nhẹ nhàng: “Hơn nữa, Hoàng thượng cho rằng dâu tằm, táo tàu, hồng và bông đều là những thứ có liên quan mật thiết đến cuộc sống của bách tính, nên vào ngày giáp dần tháng giêng năm Thiên Thống thứ tư đã hạ lệnh, tất cả những cây dâu tằm, táo tàu được trồng sau năm Thiên Thống nguyên niên, đều được miễn thuế, điều này đủ để chứng minh Hoàng thượng coi trọng nông tang đến mức nào. Ngươi muốn làm quan, vậy mà ngay cả chính lệnh cũng không nắm rõ, cũng không tìm hiểu sở thích của Hoàng thượng, vậy mà còn dám nói mình là người tài giỏi nhưng không gặp thời sao?”

Nói thôi chưa đủ, hắn còn âm thầm phun tào trong lòng.

【 Nói đi cũng phải nói lại, muốn “không gặp thời” thì cũng phải có tài đã chứ. 】

【 Có tài thì giống như mang thai vậy, không giấu được đâu. 】

Lão Hoàng đế rất thích kiểu người “nói hộ lòng mình” như Hứa Yên Miểu!

Lão Hoàng đế liếc mắt nhìn đại thái giám đi theo bên cạnh, đại thái giám lập tức ghi nhớ trong lòng: Sau khi hồi cung, phải nhắc nhở Hoàng thượng, nhất định phải ban thưởng cho người này!

Lão Hoàng đế nhìn Hứa Yên Miểu, càng nhìn càng hài lòng, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.

Là ông đã nghĩ nhiều rồi, dù sao Hứa Yên Miểu cũng là Tư vụ Lại bộ, phụ trách việc ban bố văn thư, đối với những chính lệnh được ban bố, là mới ban hành, hay là chính sách cũ được soạn thảo lại, thì hắn phải là người rõ ràng nhất.

Thả lỏng tinh thần, lão Hoàng đế liền vô thức lên tiếng.

“Hứa Yên Miểu, ngươi hãy tùy ý chọn một nơi, nói cho hắn ta biết, dâu tằm, táo tàu, hồng và bông, nên trồng vào lúc nào.”

Hứa Yên Miểu: “…”

Lão Hoàng đế: Mỉm cười.

Hứa Yên Miểu: “…”

Lão Hoàng đế: Bắt đầu hoang mang.

Chẳng lẽ… hắn ta cũng không biết sao?

Lão Hoàng đế hận không thể tự tát vào mặt mình: Ai bảo ngươi lắm mồm! Ai bảo ngươi lắm mồm!

Ngay sau đó, lão Hoàng đế nghe thấy Hứa Yên Miểu bình tĩnh nói: “Tháng giêng, tháng ba, tháng năm, tháng bảy.”

Hộ bộ Thượng thư: “Hả?”

Không phải chứ? Hình như ông ta nhớ là…

Cùng lúc đó, phò mã cũng nhìn Hứa Yên Miểu với vẻ nghi ngờ: “Thật… Thật sao?”

Tuy rằng hắn không hiểu biết về thời vụ, nhưng nghe thời điểm này có vẻ kỳ lạ.

“Có vấn đề gì sao?”

Hứa Yên Miểu hỏi ngược lại một cách vô cùng tự nhiên.

Hơn nữa, trong lòng hắn không hề có chút áp lực nào——

【 May quá, may quá, tuy rằng ta không biết khi nào thì nên trồng dâu tằm, táo tàu, hồng và bông, nhưng mà! Tên phò mã kia cũng không biết! Chỉ cần qua mặt được hắn ta là được rồi. 】

Những người khác: “…”
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 17: Yeah! Nhân Vật Chính Đã Trả Lời Được Rồi!(2)



Hóa ra là ngươi đang nói bừa à.

Nhìn thấy Hứa Yên Miểu tự tin như vậy, phò mã ngược lại bắt đầu tự nghi ngờ bản thân.

Chẳng lẽ… thật sự là như vậy, là do ta kiến thức hạn hẹp sao?

Hứa Yên Miểu vẫn giữ nguyên vẻ mặt, còn khẽ gật đầu.

Đúng vậy, chính là do ngươi kiến thức hạn hẹp đấy!

Hứa Yên Miểu cũng không sợ bị vạch trần. Bởi vì——

【 Không thể nào, không thể nào, không lẽ lại có vị đại thần nào không nể mặt Hoàng thượng, nhảy ra nói ta nói sai chứ? 】

Hộ bộ Thượng thư: “…”

Vừa rồi ông ta đã đứng dậy, chắp tay hành lễ, động tác rất lớn, đã không thể nào giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra được nữa rồi.

Nhưng mà. Đừng hoảng.

Hộ bộ Thượng thư không hề do dự, cao giọng nói: “Hoàng thượng! Thần cho rằng phò mã ngay cả thời vụ gieo trồng cũng không nắm rõ, vậy mà còn dám buông lời ngạo mạn với công chúa, nói rằng công chúa đã làm lỡ dở tiền đồ của hắn ta, thật sự là… vô liêm sỉ đến cực điểm! Lại còn vu oan cho công chúa, thần cho rằng, nên nghiêm trị phò mã!”

Phò mã nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm Hộ bộ Thượng thư, răng nghiến ken két, trong lòng vừa tức giận vừa uất ức.

Ta đắc tội gì với ngươi chứ! Ngươi gấp gáp muốn đạp thêm một cú như vậy sao!



Nhận được cái gật đầu của lão Hoàng đế, đám thị vệ lập tức xông lên, ấn phò mã quỳ xuống đất. Lão Hoàng đế cố gắng kìm nén sự bất mãn trong mắt, quay đầu nhìn Vạn Thọ công chúa: “Con thấy thế nào?”

Đây là cơ hội cuối cùng rồi.

Lão Hoàng đế thầm nghĩ, nếu như đứa con gái này vẫn cố chấp như vậy, nhất quyết muốn cầu xin cho Lưu Dực, vậy thì nhốt cả hai người bọn họ lại với nhau, coi như là thành toàn cho đôi uyên ương này.

Vạn Thọ công chúa im lặng một lúc, khẽ nhắm mắt lại, nói: “Phò mã ức h.i.ế.p nhi thần, xin phụ hoàng làm chủ cho con.”

Lão Hoàng đế cười lớn.

Lưu Dực mặt mày tái nhợt, kinh hãi tột độ, suýt chút nữa thì buột miệng nói: “Công chúa, chẳng phải nàng… Chẳng phải nàng vẫn luôn yêu ta sao?”

Vạn Thọ công chúa cười nhạt, đột nhiên cảm thấy nực cười.

Hóa ra hắn ta biết nàng yêu hắn. Quả nhiên, đúng như lời vị Hứa lang quân kia nói, hắn ta chính là biết rõ nàng si mê hắn, nên mới không kiêng nể gì mà làm càn.

Tài năng không được trọng dụng là giả, phẩm hạnh cao quý là giả, chịu nhục nhẫn nhịn càng là giả! Tất cả đều là giả! Vậy thì những năm qua, rốt cuộc nàng đang áy náy, nhẫn nhịn vì cái gì chứ!

“Phụ hoàng, nhi thần mệt rồi, muốn hồi cung nghỉ ngơi vài ngày.”

Nhận được sự cho phép của lão Hoàng đế, Vạn Thọ công chúa xoay người rời đi, vạt áo lay động, một miếng ngọc bội rơi xuống từ thắt lưng, nàng không hề hay biết, nhưng phò mã lại nhìn thấy.

Sau đó, Vạn Thọ công chúa mơ hồ nghe thấy phò mã nhặt được thứ gì đó, gào thét những câu như “là nàng”, “đêm Nguyên Tiêu”, “tiểu nữ đồng”, “mười năm trước”, “nhận nhầm”… Nhưng nàng càng đi càng xa, dần dần cũng không còn nghe thấy gì nữa.



Sáng sớm hôm sau, trên triều, Hứa Yên Miểu và Vạn Thọ công chúa bốn mắt nhìn nhau.

Vạn Thọ công chúa mặc quan phục, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng, bất an.

Hứa Yên Miểu kinh ngạc nói: “Vạn Thọ công chúa?”

Sao nàng ta lại ở đây?

Vạn Thọ công chúa cúi đầu, lấy tay áo che nửa khuôn mặt, bất đắc dĩ nói: “Phụ hoàng nói, quân vô hí ngôn, hôm qua người đã phong cho ta làm Tư vụ Hộ bộ, ít nhất cũng phải đến nha môn mấy ngày, cho nên, sáng sớm tinh mơ người đã sai người gọi ta dậy.”

Sáng sớm tinh mơ, chính là khoảng thời gian từ ba giờ sáng đến năm giờ sáng.

Hứa Yên Miểu nhìn nàng với ánh mắt đồng cảm.

Chúc mừng, hoan nghênh gia nhập đại quân “xã súc”!

Lại thấy sắc mặt nàng không tốt lắm, liền hỏi: “Công chúa tối qua ngủ không ngon sao?”

Vạn Thọ công chúa day day đôi mắt hơi sưng, gật đầu: “Cả đêm không ngủ.”

Nói đến chuyện này, trong lòng nàng tràn đầy oán niệm.

Cho dù nàng có thất vọng về phò mã đến đâu, thì đó cũng là một cuộc tình tan vỡ, đáng lẽ nàng đang ở trong cung điện của mình, u uất, bi thương, đau lòng, ngắm trăng sầu muộn, ngửa mặt lên trời rơi lệ, mãi không thể nào chợp mắt được, thì đột nhiên, một đám cung nữ xông vào, nói: “Công chúa! Bệ hạ muốn người đến tham gia buổi chầu sớm!” Khiến nàng suýt chút nữa thì hồn vía lên mây.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 18: Yeah! Nhân Vật Chính Đã Trả Lời Được Rồi!(3)



Hỗn loạn một hồi lâu, nào là thay quan phục, nào là búi tóc, cài mũ quan, nàng vội vội vàng vàng chạy qua nửa cái hoàng cung, thở hổn hển mới kịp đến chầu phòng chờ tập hợp.

Nào còn tâm trạng đâu mà u uất, bi thương nữa, nàng rất buồn ngủ, bây giờ nàng chỉ muốn nằm trên giường ngủ một giấc thật ngon.

Hứa Yên Miểu càng thêm đồng cảm, nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ im lặng chắp tay hành lễ.

Sau khi buổi chầu bắt đầu, Hứa Yên Miểu quay đầu lại nhìn, phát hiện Vạn Thọ công chúa đang gật gà gật gù, nhưng lại không dám ngủ.

【 Vị công chúa này thật thà quá mức rồi, vậy mà còn cố gắng không ngủ. 】

Hứa Yên Miểu không nhịn được mà cảm thán.

【 Chúng ta đứng ở cuối hàng ngũ, tương đối khuất, nếu thật sự buồn ngủ quá, thì nhắm mắt một chút, chắc chắn sẽ không có ai phát hiện ra đâu. Cũng không cần phải lo lắng ngủ quên mất, buổi chầu này đối với những tiểu quan phụ trách văn thư như chúng ta căn bản chẳng có ý nghĩa gì, nếu như là mấy triều đại trước, thì những người có phẩm cấp từ ngũ phẩm trở xuống đều không cần tham gia buổi chầu sớm. Lão Hoàng đế chỉ là không quen nhìn thấy quan viên nào ngủ gật thôi, cho nên mới mở rộng số người tham gia buổi chầu sớm! 】

Vạn Thọ công chúa rưng rưng nước mắt nhìn hắn, thầm nghĩ: Ngươi đúng là người tốt mà.

Không chỉ giúp ta tháo gỡ khúc mắc trong lòng đối với phò mã, mà còn dạy ta cách trốn việc!

Nhưng mà, những lời này tất cả mọi người đều có thể nghe thấy, nàng càng không dám ngủ!

Vì vậy, trên buổi chầu, Vạn Thọ công chúa cố gắng hết sức để mở mắt, còn phò mã… so với việc ngủ, thì hắn ta chẳng là gì cả.

Tuy rằng Hứa Yên Miểu không ngủ, nhưng hắn cũng đang thẫn thờ, chờ đợi thái giám tuyên bố bãi triều.

Sau đó, cả hai người đều bị một giọng nói đánh thức——

“Nghe nói hôm qua Bệ hạ đã hạ lệnh bắt giam Lưu phò mã với tội danh mưu phản, thần có lời muốn tâu.”

“Thứ nhất, phò mã là phu, công chúa là thê, “xuất giá tòng phu”, phò mã ức h.i.ế.p thê tử của mình, sao có thể bị kết tội mưu phản.”

“Thứ hai, nếu như hắn ta không mưu phản thì nên xem xét lại vụ án của Tống quốc công cùng gia quyến, không nên phế truất và lưu đày bọn họ. Đây là tội nhẹ phạt nặng, phá hoại luật pháp.”

“Thứ ba…”

Ngoài người này ra, còn có mấy người khác cũng đứng dậy, nói một tràng dài với lão Hoàng đế, ý chính là công chúa đã là thê tử của phò mã, thì nên thực hiện nghĩa vụ của người vợ, phải dịu dàng, phải ngoan ngoãn, phải coi chồng là trời, chứ không phải hễ có mâu thuẫn là tìm đến nhà mẹ đẻ, còn khiến cho trượng phu bị bắt giam, cha mẹ chồng bị phế truất làm thường dân, làm ra những chuyện trái với luân thường đạo lý như vậy.

Thật sự khiến cho Hứa Yên Miểu được mở mang tầm mắt.

Hắn dùng khuỷu tay huých huých vào cánh tay vị Tư vụ Bộ Binh, vị Tư vụ kia âm thầm xoay người, còn dịch sang bên cạnh một chút.

Hứa Yên Miểu vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục dùng khuỷu tay huých huých, khiến cho vị Tư vụ kia phải nghiêng đầu sang, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”

Không thấy Hoàng thượng vừa nghe những lời đó xong, sắc mặt đã tối sầm lại, sắp nổi trận lôi đình rồi sao?

Hứa Yên Miểu cũng nhỏ giọng hỏi: “Ngươi có biết mấy tên cổ hủ vừa lên tiếng kia là ai không?”

Vị Tư vụ Bộ Binh không muốn trả lời. Hắn ta hoàn toàn không muốn dính líu gì đến những chuyện này.

Nhưng Hứa Yên Miểu vẫn tiếp tục quấy rầy hắn ta, cuối cùng cũng khiến cho vị Tư vụ kia phải lên tiếng——

“Những người này đều là Ngự sử của Đô sát viện…”

Vị Tư vụ Bộ Binh nheo mắt nhìn về phía đó, chỉ vào người đầu tiên đứng dậy.

“Ông ta là Tả phó đô Ngự sử, chính tứ phẩm, họ Thôi tên Y. Cũng coi như là một người có số phận đặc biệt, xuất thân từ một gia đình nông dân chân chính, trên con đường học hành, nhiều lần trong nhà nghèo đến mức không có cơm ăn, phải nhờ hàng xóm giúp đỡ. Hoàn toàn khác với những kẻ miệng thì nói là con nhà nông, nhưng thực chất là con nhà “vừa làm ruộng, vừa đọc sách”, trong nhà có mấy người tá điền làm ruộng.”

“Thôi Y… Thôi Y…” Hứa Yên Miểu lẩm bẩm: “Cái tên này… hình như ta đã nhìn thấy ở đâu rồi.”

Đồng tử vị Tư vụ Bộ Binh co rút, kinh hãi nói: “Hay là… hay là… chúng ta… đừng… đừng nghĩ nữa…”

Nhưng mà, đã muộn rồi.

Hứa Yên Miểu trầm ngâm một lát, sau đó lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.

Vì vậy, vị Hoàng đế đang nổi trận lôi đình, vị Thôi Y đang dõng dạc trình bày, còn có các vị đại thần đang co rúm người lại, không muốn trở thành “tấm gương” cho lão Hoàng đế, đều nghe thấy một tiếng lòng vang lên——

【 Thôi Y! Chẳng phải là tên “sợ vợ” đó sao! Nửa tháng trước, ông ta ra ngoài uống rượu say khướt, không về nhà ngủ. Phu nhân nhà ông ta tức giận vô cùng, còn lan truyền ra ngoài, nói Thôi Y nửa đêm ra ngoài “mèo mỡ”, muốn đánh c.h.ế.t ông ta. Khiến cho Thôi Y không dám về nhà, lại sợ phu nhân chặn ở cửa nha môn nên giả bệnh xin nghỉ, trốn lên núi mấy ngày, làm người rừng luôn. 】

【 Chẳng trách lại ra sức hô hào “xuất giá tòng phu”… 】

【 Con người mà, càng thiếu cái gì, thì càng muốn có cái đó. 】
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 19: Hứ! Nghe Bảo Đại Ca Của Ngự Sử Này Chơi Tiểu Quan Đấy!(1)



Tĩnh.

Yên tĩnh.

Vô cùng yên tĩnh.

Cơn thịnh nộ của lão hoàng đế bỗng chốc dừng lại, ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm vào mặt Thôi Y.

Có mấy vị đại thần quen biết với Thôi Y muốn lên tiếng giúp đỡ, nhưng lại không tìm được lời nào thích hợp, đành phải nuốt ngược vào trong. Đồng thời, trong đầu không khỏi nghĩ thầm ——

Hèn gì hôm đó đến phủ Thôi đại nhân bái phỏng, lại bị phu nhân của hắn lấy cớ "bệnh tình nặng" để từ chối, không cho bọn họ vào thăm, thì ra là ngươi lúc đó căn bản không có ở nhà a!

Thượng thư Bộ Binh nhìn sang Thượng thư Bộ Hộ đang ngơ ngác khiếp sợ bên cạnh, hạ giọng: "Ta nhớ sau khi hết thời gian nghỉ bệnh, Thôi Ngự sử đến thượng triều, mắt trái bầm tím, má phải có vết cào, khóe miệng còn bị rách, cổ tay phải còn có một mảng bầm lớn?"

Thượng thư Bộ Hộ liếc nhìn ông ta, trong lòng kinh ngạc.

Trí nhớ của người này thật sự không tồi, chuyện đã xảy ra nửa tháng trước mà còn nhớ rõ ràng vết thương cụ thể của Thôi Y ở chỗ nào.

Sau khi kinh ngạc xong, liền hăng hái gia nhập cuộc thảo luận: "Đúng là như vậy, hắn còn nói là ngói nhà bị rơi xuống, làm con mèo cưng trong nhà sợ, cào vào mặt hắn, hắn hoảng hốt nên trượt chân ngã, mới bị bầy hầy như vậy."

Thượng thư Bộ Binh: "Không ngờ là..."

Thượng thư Bộ Hộ: "Sợ vợ a."

Hai người nhìn nhau cười đầy ẩn ý, vô cùng hả hê.

Còn Thôi Y, sau khi bị tiếng lòng của Hứa Yên Miểu đ.â.m cho một nhát chí mạng, vẫn thản nhiên như không.

"Thứ ba ——"

Hắn kiên định và dứt khoát, vô cùng bình tĩnh, giống như đã sớm dự định sẽ nói như vậy: "Nhưng uy nghiêm của hoàng thất không thể xâm phạm, thần cho rằng, những người còn lại có thể tha chết, nhưng tội sống khó tha, còn Lưu Dực nhất định phải c.h.é.m đầu để răn đe!"

Thái độ chính trực, giọng nói vững vàng, lời lẽ hùng hồn.

Hứa Yên Miểu không khỏi thán phục ——

【 Đây chính là thực lực để có thể làm quan đến chức Tòng tứ phẩm sao, kỹ năng lèo lái con thuyền theo chiều gió quả nhiên lợi hại a. 】

Đối mặt với những ánh mắt dò xét mơ hồ, xen lẫn vài phần khinh thường của các Ngự sử khác, Thôi Y vẫn thản nhiên như không.

Lèo lái con thuyền theo chiều gió là cái gì? Có sao? Có thứ đó sao? Còn về việc bị khinh thường...

Thôi Y âm thầm nghiến răng, cười lạnh một tiếng.

Cứ chờ đấy, sớm muộn gì cũng đến lượt các ngươi!

"Bệ hạ!"

Một vị Ngự sử khác giống như con rắn ngẩng đầu, khinh bỉ liếc nhìn Thôi Y bước lên phía trước với vẻ mặt kiêu ngạo, lời nói ẩn ý: "Thần không có việc gì mà không dám nói ra!"

Hứa Yên Miểu xoa xoa má, không biết vì sao, luôn cảm thấy câu này kỳ quái, không phù hợp với tình hình lúc nãy.

Sao lại đột nhiên từ chuyện Thôi Y lèo lái con thuyền theo chiều gió, đến "không có việc gì mà không dám nói ra" rồi?

【 Ta biết rồi! 】

Hứa Yên Miểu thầm nghĩ, trong mắt hiện lên vài phần đắc ý "ta lại hiểu rồi".

【 Vừa rồi lúc ta không chú ý, lão hoàng đế nhất định đã ám chỉ với Thôi Y rằng ông ta đang nắm giữ nhược điểm của hắn, Thôi Y đã khuất phục! 】

【 Mà vị Ngự sử mới này nhìn ra Thôi Y bị uy h**p, cũng đứng ra, ngầm nói với lão hoàng đế rằng ta không sợ ngươi uy h**p! 】

Thôi Y: "..."

Quá trình thì đúng, nhưng đối tượng thì sai rồi.

Lão hoàng đế: "..."

Liên quan gì đến trẫm! Tội của ngươi thì tự mình gánh lấy! Đừng tùy tiện vu oan người khác! Từ xưa đến nay chỉ có thần tử gánh tội thay hoàng đế, chưa từng thấy thần tử nào bắt hoàng đế gánh tội thay.

Trong lòng lão hoàng đế không ngừng hiện lên hàng loạt lời nói, cuồn cuộn như làn sóng.

Vị Ngự sử mới đứng ra hành lễ cung kính, nhưng giọng điệu lại vô cùng cứng rắn: "Thần cho rằng, Thiên Cơ công chúa tuy tôn quý, nhưng sau khi xuất giá, cũng không nên ỷ thế cha ruột mà bắt nạt trượng phu. Đã có câu, nam vi thiên, nữ vi địa, nam vi dương, nữ vi âm, nam vi cương, nữ vi nhu, phu tôn thê ti* mới là lễ nghi của thế tục."

"Thần xin được hỏi, chẳng phải thời tiên triều, Thái Tông yêu thương nữ nhi là Phòng Lăng công chúa, dung túng nàng ta nuôi dưỡng nhiều nam sủng, bắt nạt phò mã, sau khi sự việc bại lộ, đám nam sủng đều bị xử trảm hoặc lưu đày, bản thân công chúa cũng bị giam cầm hay sao?"

"Thần lại xin được hỏi, năm trăm năm trước, thời Trung Tông nhà Sở, vì Đan Dương công chúa tuyển chọn phò mã, phò mã là danh tướng nước Sở - Vu Triệt, thế nhưng công chúa không thích võ phu, chê phò mã thô lỗ, sau khi thành thân nửa năm liền không chịu cùng phò mã chung phòng, Trung Tông nghe được, cho rằng hành vi của nàng không hợp lễ nghi, làm tổn hại đến thanh danh hoàng gia, không xứng làm thê tử, bèn hạ chỉ ban cho hai người hòa ly, sau đó ban hôn phò mã cho Nam Bình công chúa dịu dàng hiền thục."

"Ngay cả hôn quân thời tiên triều cũng biết công chúa cũng nên tuân thủ phụ đạo, nghiêm khắc giữ gìn đức hạnh của nữ nhân, ôn nhu hiền lương, tương kính như tân, chẳng lẽ bệ hạ còn không bằng một hôn quân, nhúng tay vào chuyện cãi vã của phu thê, khăng khăng buộc tội phò mã phạm thượng?"

Lời vừa dứt, liền nghe thấy một tiếng thốt lên đầy kinh ngạc, không chút do dự ——

【 Woa! 】
 
Back
Top Bottom