Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
406,878
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMnitleGdmcnf4YIX6ClVl9mKzdY9fJyQ0VBAsH49LMeGJ6PcWMHopwWtVtfVPpHKcDkn1cUGM8PmXKFlF4Qxx9taIrxhfqpjUgyt1Tu4igEEYQu-A8U8IhOHoEOdcJXjyNMSfWyqfHLhx-lhMA5UTC=w215-h322-s-no-gm

Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Tác giả: Bạch Sắc Đích Mộc
Thể loại: Xuyên Không, Cung Đấu, Cổ Đại, Hệ Thống
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tin xấu: Hứa Yên Miểu xuyên không về thời cổ đại. Bản thân hắn tay trói gà không chặt, đến cả ngũ cốc cũng chả phân biệt được, chuyên ngành học thì lại là An ninh mạng - thứ vô dụng với người xưa.

Tin tốt: Hắn đã được trói định với một hệ thống.

Tin xấu: Hệ thống tên là Hệ Thống Bát Quái, không phải bói toán bát tự gì đâu, mà là kiểu bát quái chứa đầy bí mật đời tư và tin giật gân của người khác. Nói chung là VÔ DỤNG!

Tin xấu số 2: Hệ thống này còn bị lỗi, tạo ra một mớ BUG không lường trước.

Tin xấu thứ ba: Thân thể này là một tiểu quan có thể tham gia triều hội, mà hắn - một kẻ xuyên không... không thông tứ thư ngũ kinh, không biết viết chữ phồn thể, nguy cơ bị tố cáo gian lận thi cử cao ngất ngưởng.

Hứa Yên Miểu: "..."

Thôi vậy, nằm im chờ chết thôi, chết sớm biết đâu còn xuyên về được.

...

Trên triều đường, hoàng đế nổi trận lôi đình vì chính sự, quần thần run lẩy bẩy.

Hứa Yên Miểu giả vờ chăm chú lắng nghe, thực chất lại tập trung hóng hớt Hệ thống Bát Quái.

[Ồ, hoàng thượng mới nạp quý nhân mười sáu tuổi tối qua! Một đóa hoa lê ép hải đường! Già gân mà sung sức ghê! Bị lăn lộn cả đêm mà sáng nay vẫn hùng hồn thế kia! Ghê thật!]

[Vị quý nhân này trước đây từng là ngoại thất của Thái tôn! Chậc chậc! Thái tôn cũng biết chơi trò cướp thê tử của người ta cơ đấy!]

[Trời ơi! Thái tôn xông vào hậu cung của tổ phụ... Chậc chậc! Nhân lúc hoàng đế lâm triều mà dám làm chuyện đó! Mau lên mau lên! Sao không có video nhỉ...]

[Ơ? Sao không có tiếng gì nữa?]

Hứa Yên Miểu thận trọng ngẩng đầu, liếc nhìn xung quanh.

[Chuyện gì xảy ra vậy? Sao mọi người đều quỳ cả rồi? Hoàng thượng đâu?]

– Hoàng thượng đi bắt gian ở hậu cung rồi.​
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 1: Kinh! Thái Tôn xông vào hậu cung của tổ phụ!



[Ba giờ sáng phải thức dậy để vào triều, tên hoàng đế thối tha này thật vô nhân đạo.]

Hứa Yên Miểu nhét vội vào lòng một cái bánh bao hấp, đội gió bước vào Triều phòng, tìm một góc ngồi xuống, bắt đầu gặm bánh.

Thuận tiện dùng bát quái do hệ thống cung cấp để “ăn cơm”.

[Nghe nói Án sát Thiêm sự câu cá mười lăm ngày rồi mà vẫn chưa câu được con nào, ha ha ha ha ha, kỹ thuật câu cá này cũng quá kém cỏi rồi!]

[Binh Bộ Thượng Thư đã bảy ngày không tắm rửa thay quần áo, tối hôm qua cuối cùng đã bị thê tử đuổi ra khỏi phòng, thật là hiếm có, vậy mà nhịn được đến tận bảy ngày, là ta thì ta không nhịn nổi rồi.]

[Tsk tsk tsk, Thái thường tự khanh...]

"Khụ khụ."

Hứa Yên Miểu ngẩng đầu, cung kính đứng dậy: "Không biết Trịnh khanh có chuyện gì muốn phân phó hạ quan?"

Thái thường tự khanh Trịnh Bằng vuốt râu, mỉm cười: "Hứa lang à, cái bánh bao hấp này mua ở đâu vậy, ta ngửi thấy thơm quá."

"Ồ ồ, là..."

Hứa Yên Miểu nói xong chuyện bánh bao, Thái thường tự khanh lại hỏi hắn tối qua có phải ngủ không ngon giấc không, quầng mắt hình như hơi thâm, hỏi xong quầng mắt lại hỏi hắn xử lý công vụ có khó khăn không, hỏi hắn hôm nay trời lạnh như vậy sao lại mặc ít áo như thế có phải hạ nhân trong nhà lười biếng không...

Hỏi han từ ăn mặc đến chỗ ở đi lại, từ thơ ca nhạc phú trò chuyện đến triết lý nhân sinh, mãi cho đến khi sắp đến giờ vào triều, Thái thường tự khanh mới vuốt râu cười ha hả chào tạm biệt.

Hứa Yên Miểu lén lút thở dài.

[Thái thường tự khanh hóa ra lại là một kẻ lắm lời? Nói chuyện đến nỗi ta không có thời gian xem bát quái nữa rồi.]

[Thôi, vào triều trước đã.]

Hứa Yên Miểu nhìn về phía trước, vừa lúc nhìn thấy bóng lưng Thái thường tự khanh, bất kể nhìn thế nào cũng cảm thấy đối phương hôm nay gặp chuyện vui, bước đi như bay, tiếng bước chân cũng vui vẻ hơn rất nhiều.

Còn nhìn thấy… Binh Bộ Thượng Thư đang nhìn Thái thường tự khanh bằng ánh mắt oán trách?

[Chậc chậc...]

[Chẳng lẽ... Thái thường tự khanh và Binh Bộ Thượng Thư đã từng là cái gì mà người yêu ta, ta thành thân, nhưng ta không biết người yêu ta, ta leo lên địa vị cao chỉ vì muốn cho người một ánh mắt ai oán đầy day dứt?]

"Bịch--"

Thái thường tự khanh hình như vô ý giẫm phải vạt áo, ngã sấp mặt xuống đất.

Hứa Yên Miểu vội vàng thu lại những suy nghĩ lung tung kia, cùng các quan viên khác tiến lên hỏi han Thái thường tự khanh. Ánh mắt lơ đãng liếc thấy Binh Bộ Thượng Thư đứng ở vị trí xa nhất, đứng đặc biệt... cố ý?

[Đây là... tránh hiềm nghi? Có tật giật mình?]

Binh Bộ Thượng Thư đột nhiên cao giọng: "Trịnh khanh không sao chứ!"

Thái thường tự khanh lập tức đáp: "Không sao không sao, đa tạ Lê huynh quan tâm!"

Một người mỉm cười, người kia cũng mỉm cười, tràn đầy sự quan tâm giả tạo khách sáo của người trưởng thành.

Hứa Yên Miểu lén lút cắn một miếng bánh bao. Hai mắt sáng rực--

[Tình cũ không rủ cũng tới! Tình cũ không rủ cũng tới nha!]

Xin hãy tha thứ cho hắn, trước sau gì cũng bị xử c.h.é.m đầu vì tội gian lận thi cử, hắn cũng chỉ có thể xem bát quái để sống qua ngày thôi.

Dù sao những chuyện này hắn cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài. Vấn đề không lớn!

[Ta đã nói bọn họ nhất định có quá khứ không thể cho ai biết, quả nhiên, một bên ngã sấp mặt, một bên không nhịn được muốn bày tỏ sự quan tâm sao!]

[Ồ ồ! Nụ cười lại cứng đờ rồi, là phát hiện bản thân vô tình để lộ tâm tư, muốn che giấu sao?]

Hứa Yên Miểu vừa gặm bánh bao, vừa nhìn Binh Bộ Thượng Thư sau khi hỏi han Thái thường tự khanh xong liền xoay người tiếp tục đi về phía cửa, bước chân dứt khoát, xoay người gọn gàng dứt khoát...

Hứa Yên Miểu nhón chân, xuyên qua đám đông dày đặc nhìn thoáng qua bóng lưng Binh Bộ Thượng Thư, khẽ chớp mắt một cái.

[Kỳ lạ, sao ta lại cảm thấy Binh Bộ Thượng Thư giống như đang chạy trối chết? Sao lại còn lau mồ hôi?]

Hắn đương nhiên sẽ không coi những vở kịch nhỏ trong lòng mình là thật, những thứ đó đều là trò tiêu khiển tự mua vui trong lúc buồn chán mà thôi.

[Chẳng lẽ...]

Vài người đi ngang qua Hứa Yên Miểu đều không tự chủ được mà căng cơ.

[Là có biến cố gì trên triều đường sao?]

Vừa nghĩ xong, Hứa Yên Miểu liền nghe thấy bên cạnh truyền đến vài tiếng thở phào nhẹ nhõm, giống như là cảm giác trút được gánh nặng. Hứa Yên Miểu nghiêng người sang nhường đường, trên mặt đầy vẻ khó hiểu.



Hứa Yên Miểu là một người xuyên không.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 2: Kinh! Thái Tôn xông vào hậu cung của tổ phụ!(2)



Vẫn là một người xuyên không tay trói gà không chặt, ngũ cốc phân biệt không rõ, chạy một nghìn mét tám phút mới có thể chạy xong.

Còn về kỹ năng cần có của người xuyên không, cái gì mà luyện sắt luyện thép, cái gì mà tự tay chế tạo thuốc súng, cái gì mà xi măng, khinh khí cầu, động cơ hơi nước... hắn đều không biết.

Điều may mắn duy nhất là, hắn có một hệ thống, tuy chẳng có tác dụng gì, chỉ có thể cung cấp bát quái, nhưng có ngón tay vàng cũng coi như không uổng công xuyên không một chuyến. Chỉ là, cái hệ thống này...

[Này, này, hệ thống, ngươi có nghe thấy không?]

[Tzzzz... tzzzz... hệ thống gặp sự cố... tzzzz...]

Hôm nay lại là một ngày không thể liên lạc được với hệ thống.

Hứa Yên Miểu quen việc dễ như trở bàn tay tắt hệ thống, chỉnh lại mũ quan, cúi đầu đi theo đội ngũ cuối cùng để tham gia buổi chầu.

Nguyên chủ năm nay mười bảy tuổi, không phải là thiên tài gì, thi khoa cử hoàn toàn là để tích lũy kinh nghiệm, làm quen với quy trình trường thi, ai ngờ đâu lại gặp phải trận lụt lớn ngàn năm có một, mười mấy quận bị thiên tai, lão hoàng đế nhân từ, đặc cách cho những thí sinh có tư cách tham gia thi Hương được đặc cách làm cử nhân, chờ đến tháng hai năm sau tham gia thi Hội. Nguyên chủ chính là một trong số đó.

Lại bởi vì tỷ lệ rớt thi Hội trong gần mười năm nay cao tới chín phần, triều đình vì sự phát triển của khoa cử cũng như nguồn cung cấp quan lại, đã ban hành một loạt chính sách về việc thi rớt--

Ví dụ như, thí sinh thi Hội rớt vẫn được hưởng công danh, lại ví dụ như, thí sinh thi Hội rớt có thể vào Quốc Tử Giám học tập, sau đó, có thể lựa chọn tiếp tục tham gia thi Hội cho đến khi thi đỗ, hoặc là chờ đợi thời cơ, nói không chừng sẽ có cơ hội được điều phối đến các nha môn chính phủ để quan sát.

Nguyên chủ... vận may lại bùng nổ, sau khi vào Quốc Tử Giám, chưa được bao lâu thì vì Lại bộ thiếu người, bị điều đi bổ sung chức quan, trở thành Lại bộ tư vụ (chính cửu phẩm).

-- Chính là người phụ trách thu nhận văn thư, ghi chép công việc linh tinh, phân phát cho các ty xử lý.

[Tiểu quan nhỏ bé như ta, cũng không biết Thái thường tự khanh sáng sớm nay bị cái gì nhập, lại tìm ta nói chuyện phiếm.]

Bên trên truyền đến giọng nói sang sảng của Lễ quan: "Quỳ--"

Hứa Yên Miểu theo mọi người cùng nhau quỳ xuống,

"Bái--"

Lại theo mọi người bái xuống.

Ước chừng là lão hoàng đế đã giá lâm, Hứa Yên Miểu tò mò ngẩng đầu lên nhìn trộm, cái gì cũng không nhìn thấy, xung quanh toàn là người, chỉ có thể nhìn thấy m.ô.n.g trước mặt.

Hứa Yên Miểu theo bản năng--

[Cái m.ô.n.g thật cong. Làm quan không chỉ nhìn mặt, mà còn nhìn m.ô.n.g sao?]

Hai bên Ngự đạo trang nghiêm vang lên bảy tám tiếng ho khan, giống như là bị sặc nước miếng, đột ngột vang lên.

"..."

Trên đài cao, sau một hồi im lặng, Thái giám truyền lời vua: "Dạo gần đây, kinh thành chuyển lạnh, chư khanh hãy chú ý thân thể, chớ để bị cảm lạnh."

Lại là một tràng hô vang tạ ơn và quỳ lạy, cảm tạ sự quan tâm của lão hoàng đế.

Hứa Yên Miểu thành thạo làm theo mọi người, thành thạo suy nghĩ trong lòng: [Không phải nghe đồn lão hoàng đế tính tình nóng nảy, hỉ nộ vô thường sao? Vừa rồi mấy tiếng ho khan kia coi như là thất lễ trước mặt thánh thượng rồi, vậy mà ông ta cũng không so đo, tính tình này cũng tốt quá rồi chứ.]

Quay đầu sang một bên, Hứa Yên Miểu nhìn thấy có người đang không ngừng lau mồ hôi, lập tức ngẩn người.

[Đây... lão hoàng đế đáng sợ như vậy sao?]

Giữa mùa đông giá rét, lại có thể dọa người ta toát mồ hôi?

Người lau mồ hôi kia đã sắp khóc đến nơi rồi. Không chỉ có hắn, Hứa Yên Miểu phát hiện ra những người xung quanh mình, người thì giữa trời lạnh toát mồ hôi trán, người thì cơ thể run rẩy, khoa trương nhất chính là vị huynh đài bên tay phải kia, nước mắt rơi lã chã, giống như bản thân chẳng bao lâu nữa sẽ chết, sắp bị người có chức quyền cao hơn lôi ra trút giận vậy.

Hứa Yên Miểu: ?

Đúng lúc này, vị huynh đài nước mắt rơi lã chã kia nhỏ giọng nói: "Hứa lang..."

Hứa Yên Miểu cố gắng mỉm cười, đè thấp giọng nói: "Huynh đài có chuyện gì?"

Vị huynh đài kia hít hít mũi: "Ta cảm thấy... Bệ hạ chính trực tráng niên, một chút cũng không thấy già yếu... Ngươi thấy sao?"

Hứa Yên Miểu: ??

Hứa Yên Miểu tiếp tục mỉm cười: "Đúng vậy. Ta cũng thấy vậy."

[Sao đột nhiên lại nói chuyện này? Chỗ này có mật thám của Cẩm Y Vệ sao? Hắn muốn thông qua Cẩm Y Vệ để bày tỏ lòng trung thành hả?]

[Tuy nhiên, quả nhiên là người có thể leo lên triều đường, nói dối mà mặt không đỏ tim không đập, lão hoàng đế năm nay đã sáu mươi ba tuổi, e là tóc bạc và nếp nhăn đều không ít, thế mà có thể mặt không đỏ tim không đập nói một câu một chút cũng không thấy già yếu...]

Suy nghĩ vừa lan man, Hứa Yên Miểu vội vàng hoàn hồn, tập trung nhìn kỹ, vị huynh đài kia đã che mặt cúi người bái lạy xuống đất, mu bàn tay chống trán, không nhìn ra hắn có còn đang khóc hay không.

Trên đài cao lại là một mảng im lặng kỳ lạ.

Hai ba hơi thở sau, Thái giám truyền lời: "Lễ thành--"

"Bình thân--"

Bách quan đồng loạt đứng dậy.

Chỉ là động tác đứng dậy... mỗi người giống như là động tác làm ra vì không thể chờ đợi thêm được nữa, gấp gáp không thôi.

Lão hoàng đế bắt đầu cùng bách quan thương nghị chính sự.

-- Nói là bách quan, kỳ thực chính là các vị đại thần nhị phẩm, quan lại nhị phẩm trở xuống không có tư cách trong trường hợp này lên tiếng đối thoại với hoàng đế.

Từng chính sự được sắp xếp, chính sách liên quan đến vận mệnh của bách tính thiên hạ được sinh ra ngay dưới Ngự môn này, hoặc là tán thành, hoặc là phủ quyết...

Bọn họ đang chi phối đất nước này. Bọn họ đang nắm giữ vận mệnh của vạn dân thiên hạ.

Mà hắn chỉ có thể đứng trong đám đông, nghe nội dung hội nghị, chờ đợi sau khi trở về sẽ nhận được văn thư được ban xuống, sau đó không chút lưu luyến, vội vã chạy đến khắp nơi trên cả nước.

Nghĩ đến đây, trong lòng Hứa Yên Miểu dâng lên một tia xúc động.

[Không biết khi nào ta mới có thể làm đại lão, chi phối quốc gia và nhân dân đây.]

[Ta phải cố gắng!]

[Ta phải phấn đấu!]

Hứa Yên Miểu ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng, nghĩ đến việc sáng nay phải thức dậy lúc ba giờ, gió lạnh thổi đến...

[Ừm...]

[Thôi vậy. Phế vật như ta vẫn là nằm yên hưởng thụ đi. Không biết lão hoàng đế khi nào mới bãi triều, đói quá. Tìm việc gì đó để g.i.ế.c thời gian...]

[Xem bát quái nào--]

Hứa Yên Miểu hưng phấn mở hệ thống ra, không hề nhìn thấy ánh mắt kinh hãi của những người khác.

[Oa, hoàng thượng tối hôm qua vừa nạp một vị quý nhân mười sáu tuổi! Một cây hoa lê ép hoa hải đường! Lão đương ích tráng! Hơn nữa bị lăn lộn cả đêm không ngủ, vậy mà bây giờ giọng nói vẫn còn có thể hùng hồn hữu lực như vậy! Ghê gớm!]

**[Vị quý nhân này hóa ra lại từng là ngoại thất của Thái Tôn, oa oa oa! Thái Tôn cũng hiểu được văn hóa "Bóp eo đỏ mắt" cơ đấy! **

[Oa oa oa oa! Thái Tôn xông vào hậu cung của tổ phụ... Chậc chậc-- Nhân lúc lão hoàng đế lâm triều liền lén lút hú hí với nhau! Nhanh lên nhanh lên! Sao lại không có video nhỉ...]

[Ơ? Sao lại không có tiếng nữa?]

Hứa Yên Miểu cẩn thận ngẩng đầu, liếc nhìn xung quanh.

[Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại quỳ đầy đất thế này? Hoàng đế đâu?]

Hoàng đế đi hậu cung bắt gian rồi.

Các triều thần âm thầm bổ sung một câu trong lòng--

Bị ngươi hại thảm rồi:(
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 3: Chấn động! Tần quý nhân đã mang thai con của Thái Tôn!



“A… Điện hạ… Đừng như vậy…”

“A Trưng, A Trưng của ta, là ta có lỗi với nàng, ta không thể sống thiếu nàng, nàng hãy mau trở về bên ta.”

“Không được, điện hạ, thiếp đã vào cung, là quý nhân của bệ hạ, nếu để bệ hạ biết được, chúng ta… đừng… không thể như vậy…”

“A Trưng, nàng thơm quá… Hoàng tổ phụ có thể thỏa mãn nàng sao? Ông ta già rồi!”

Âm thanh khiến người ta đỏ mặt tim đập thình thịch truyền ra từ giả sơn.

Bên ngoài giả sơn, sắc mặt lão hoàng đế đen như đáy nồi. Một đám thái giám đi theo bên cạnh ông, mồ hôi lạnh trên trán túa ra, không dám thở mạnh một tiếng, đều coi mình như người chết.

“Lôi ra ngoài cho trẫm!”

Theo sau một tiếng quát của lão hoàng đế, đám thái giám như hổ đói vồ mồi xông vào trong, bên trong lập tức truyền đến tiếng kêu thét của một nam một nữ. Không bao lâu sau, bọn họ liền bị lôi ra ngoài, tóc rối bù, ngoại bào khoác hờ hững trên người, chưa kịp thắt đai lưng, trông vô cùng lỏng lẻo.

Hoàng Thái Tôn run lập cập: “Người… Tổ phụ…”

Lão hoàng đế uy nghiêm tỏa ra, sải bước đi đến, vung tay cho Hoàng Thái Tôn một cái bạt tai. Đại Hạ triều mới lập quốc được ba mươi năm, thiên hạ này là do lão hoàng đế một đao một thương đoạt được, loại hoàng đế xuất thân võ biền này lúc tức giận cho một cái bạt tai, sao mà vị Hoàng tôn được nuông chiều từ bé có thể chịu đựng nổi.

Lập tức, hắn ta ngã lăn ra ngoài, lúc bò dậy, trên mặt đã sưng vù, trên mặt đất còn có một chiếc răng dính máu.

“Súc sinh!”

Lão hoàng đế mặt mày dữ tợn: “Đây là tiểu mẫu phi của ngươi!”

Hoàng Thái Tôn che mặt, cứng cỏi nói: “Tổ phụ! Đây là ngoại thất của con! Là người cường đoạt dân nữ!”

“Hừ——”

Lão hoàng đế híp mắt, khinh thường nhìn hắn: “Thiên hạ này đều là của trẫm, đừng nói chi là một ả ngoại thất, cho dù là ngươi, trẫm muốn, ngươi cũng phải lên giường.”

Hoàng Thái Tôn lần đầu tiên bị xã hội dạy dỗ, cả người đều ngây ngốc, vẻ mặt trống rỗng.

Lão hoàng đế hờ hững nói: “Kỳ nhi, ngươi còn chưa phải là hoàng đế.”

“Người đâu, lột bỏ long bào của Hoàng Thái Tôn, chỉ cho phép mặc áo vải thô, dùng xe tù áp giải đến Đình Úy ngục giam!”

Hoàng Thái Tôn há hốc mồm, không nói nên lời.

Đây vẫn là vị tổ phụ luôn yêu thương ta sao?

Vậy mà lại muốn dùng xe tù áp giải ta vào ngục giam? Tổ phụ sao có thể đối xử với ta như vậy! Hoàng Thái Tôn bị nhốt vào xe tù, lại bị giam vào ngục, đây chính là sự tổn hại cực lớn đối với uy tín của hắn ta!

Bên cạnh đột nhiên có một người nhào tới, ôm chặt lấy ống quần của lão hoàng đế: “Bệ hạ! Không trách điện hạ! Là thiếp câu dẫn điện hạ! Xin người, xin người đừng giam điện hạ vào ngục! Hắn là Hoàng Thái Tôn, giam hắn vào ngục chính là làm nhục hắn trước mặt bá quan văn võ!”

Hoàng Thái Tôn rưng rưng nước mắt: “A Trưng…”

Nữ nhân kia quay đầu lại, trong mắt ngấn lệ nhìn hắn ta, sau đó như hạ quyết tâm, đột nhiên quay đầu, thê lương mà kiên quyết nói: “Bệ hạ! Chuyện này không liên quan đến Thái Tôn điện hạ! Là thiếp tham luyến vinh hoa phú quý trong cung, sau khi vào cung lại mơ ước đến Thái Tôn tuấn tú, cho nên mới làm ra chuyện câu dẫn này. Thái Tôn tuổi trẻ, sao có thể chịu nổi sự quyến rũ của thần thiếp, nhất thời hồ đồ bị thần thiếp lôi kéo làm ra chuyện hoang đường…”

“A Trưng!!!” Hoàng Thái Tôn vừa đau khổ vừa ngọt ngào, “bịch” một tiếng quỳ xuống, khóc lóc nói: “Tổ phụ! Hoàng tổ phụ! Tôn nhi cầu xin người! Tôn nhi và A Trưng là lưỡng tình tương duyệt!”

Lão hoàng đế lạnh lùng nhìn đôi uyên ương “khổ mệnh” này, không có chút thương xót nào.

Thể diện của Thái Tôn? Lúc nó dan díu với quý nhân của tổ phụ, sao nó không nghĩ đến thể diện của tổ phụ!

Đặc biệt là bá quan văn võ đều biết ông bị đội mũ xanh rồi!!!

Hơn nữa…

Thật sự yêu thương người ta đến mức không thể dứt bỏ, vậy lúc trước sao không đường đường chính chính, minh môi chính thú rước người ta về làm Thái Tôn phi? Cho dù là nạp thiếp cũng được, vậy mà lại để người ta làm ngoại thất, hèn hạ như vậy, còn có mặt nói là lưỡng tình tương duyệt?

Chẳng lẽ nó cho rằng tổ phụ nó già rồi, đầu óc không còn minh mẫn nữa sao?

“Còn ngây ra đó làm gì.” Lão hoàng đế lạnh lùng nói, n.g.ự.c phập phồng không thôi: “Còn không mau lôi xuống cho trẫm!”

Bàn tay thô ráp của thái giám thường xuyên lao động đè lên bả vai đang vùng vẫy của Hoàng Thái Tôn, y phục và hai chân ma sát trên mặt đất tạo ra tiếng “soạt soạt”. Cơ thể Tần Trưng run lên, một cảm giác sợ hãi không thể diễn tả thành lời từ đáy lòng nàng dâng lên. Càng cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo đang quét trên người mình, chóp mũi hít vào một chút mùi bụi bặm thoang thoảng trong không khí…

Cơ thể Tần Trưng run rẩy càng thêm dữ dội.

Ngay cả cháu ruột của mình mà còn không tha, hoàng đế sao có thể tha cho nàng!

“Bệ hạ——”
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 4: Chấn động! Tần quý nhân đã mang thai con của Thái Tôn!(2)



Gió lạnh như con d.a.o sắc bén xuyên qua cổ họng nàng, âm thanh kia cũng trở nên thê lương.

“Trong bụng thiếp đã có cốt nhục của Thái Tôn điện hạ!”

“Cái gì?!”

Hoàng Thái Tôn sững sờ. Sau đó là vui mừng như điên.

Lão hoàng đế lại tối sầm mặt mũi.

Lúc này đã không còn là vấn đề đội mũ xanh hay không, mà là…



[Má ơi! Vậy mà Tần quý nhân đã mang thai con của Thái Tôn! Đã được một tháng rồi!

Lão hoàng đế không có ở đây, Hứa Yên Miểu đương nhiên cũng sẽ không nhàn rỗi, tiếp tục hóng hớt, sau đó, liền để hắn hóng được một quả dưa lớn.

[Trời ơi! Chẳng phải là nói, nếu lão hoàng đế không phát hiện ra bọn họ vụng trộm, thì sẽ phải nuôi con của người khác sao?

k*ch th*ch! Quá k*ch th*ch!

Cổ họng Hứa Yên Miểu khô khốc, kích động nuốt nước bọt.

Bá quan văn võ: “!!!”

Lập tức dựng thẳng lỗ tai.

Hóng hớt, ai mà chẳng thích. Nhanh lên! Nói thêm nữa đi, chúng ta thích nghe-- Bình thường ai dám truyền bá chuyện hoàng gia chứ!

Triều đường yên tĩnh vô cùng, chỉ có tiếng lửa than cháy tí tách xung quanh, nướng khô củi, tóe lên mùi thơm nồng.

Thái thường tự khanh Trịnh Bằng nghe thấy xung quanh truyền đến tiếng nuốt nước bọt khe khẽ, bản thân cũng khẩn trương nuốt nước bọt. Chỉ thiếu nước lay vai Hứa Yên Miểu, bảo hắn nhanh chóng sử dụng cái thứ gọi là “hệ thống” kia.

[Bọn họ quen biết nhau như thế nào, để ta xem nào.]

Tới rồi tới rồi!

Ánh mắt mọi người đều sáng quắc.

[Ồ ồ! Ân cứu mạng! Thái Tôn rơi xuống vực, bị thương nặng còn sốt cao, được Tần quý nhân lúc đó vẫn còn là thôn nữ cứu giúp, trong nhà Tần quý nhân không có đàn ông, chỉ có thể tự mình chăm sóc Thái Tôn. Chăm sóc qua lại, hai người liền lăn giường với nhau.]

Thái thường tự khanh: Phì!

Trên mặt lộ vẻ khinh thường.

Ân cứu mạng, ngươi liền dùng một cái danh ngoại thất để báo đáp người ta? Mạng của ngươi chỉ đáng giá như vậy thôi sao? Ít nhất cũng cho người ta làm một trắc phi chứ?

Binh Bộ Thượng Thư lắc đầu.

Xem ra là bị bệnh nhẹ quá rồi.

Lần trước hắn bị cảm lạnh sốt cao, ngay cả sức lực để đứng dậy cũng không có, vị Thái Tôn này còn có tâm trạng trêu chọc thôn nữ.

[Chờ đã, chờ đã! Không thể nào! Chậc chậc-- Đây thật sự là…]

“Thật sự là” nửa ngày trời cũng không “thật sự là” ra, mọi người sốt ruột muốn chết.

“Thật sự là” cái gì! Ngươi mau nói đi!

Cắt dưa cắt nửa quả, sau này làm thái giám!

[Khó trách Tần quý nhân lại vào cung. Hóa ra là Thái Tôn muốn nghị thân, nghị chính là nữ nhi của nhà họ Đậu, Tần quý nhân biết được chuyện này liền bỏ chạy, Thái Tôn vốn dĩ đối với nàng là thái độ “Nữ nhân tầm thường, đồ chơi mà thôi”, sau khi phát hiện nàng bỏ chạy, bỗng dưng tỉnh ngộ, đuổi theo nhất quyết phải cưới nàng…]

[“Nữ nhi nhà họ Đậu ngang ngược kiêu ngạo, vô tài vô đức, còn luôn quấn lấy ta không buông, chỉ biết lẽo đẽo theo đuổi, cho dù có cầu ta cưới ta cũng không cưới, huống chi trong lòng ta chỉ có mình nàng.” Tsk tsk tsk, vậy mà cũng dám nói ra, có bản lĩnh thì nói câu này trước mặt hoàng hậu xem, xem lão hoàng đế có cho hắn một cái bạt tai hay không.]

Xoạt xoạt xoạt--

Vài ánh mắt đầy ẩn ý nhìn về phía thừa tướng Đậu Thanh. Sắc mặt Đậu thừa tướng xanh mét.

Nhà họ Đậu là ngoại thích, đế hậu tình cảm sâu đậm, bọn họ vốn dĩ không cần thiết phải có bất kỳ liên quan nào với những người còn lại trong hoàng tộc, tránh trường hợp lửa cháy thêm dầu, nếu không phải hoàng hậu muốn thân càng thêm thân, nhà họ Đậu sao có thể để đích trưởng tôn nữ đi làm Thái Tôn phi.

Ngươi thật sự có người trong lòng, cầu xin hoàng hậu từ hôn cũng coi như xong, hai nhà vẫn có thể hòa thuận vui vẻ, vậy mà ngươi một bên không chịu từ hôn, trói buộc nhà họ Đậu, một bên lại còn lén lút đánh giá nữ nhi nhà ta vô tài vô đức?

Thật sự là tức đến mức Đậu thừa tướng hoa mắt chóng mặt, phải dùng sức nắm chặt lòng bàn tay mới có thể kiềm chế bản thân không bị tức ngất xỉu.

Từ hôn!

Nhất định phải từ hôn!!!

Loại vị hôn phu này, nữ nhi nhà ông ta không với tới nổi!

Binh Bộ Thượng Thư khẽ cúi đầu, giơ tay áo lên, vừa lau mồ hôi, vừa nhân cơ hội che giấu, lén lút nhét một viên kẹo vào miệng.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 5: Chấn động! Tần quý nhân đã mang thai con của Thái Tôn!(3)



Vị ngọt của kẹo mật lan tỏa trong khoang miệng, suýt chút nữa khiến hắn ngân nga hát.

May quá may quá, lão… Khụ khụ khụ, trước khi Thái Tôn nghị thân với nhà họ Đậu, bệ hạ rất coi trọng tiểu nữ nhi nhà hắn, may mà sau đó hoàng hậu nương nương lại coi trọng nữ nhi nhà họ Đậu, Đậu thừa tướng cũng vui vẻ đồng ý.

Binh Bộ Thượng Thư nhìn về phía Đậu thừa tướng: Cảm ơn! Cảm ơn ngài! Người tốt sẽ được bình an!

Thái thường tự khanh giống như không có hứng thú với phong ba bão táp bên ngoài, đứng im tại chỗ, khẽ nhắm mắt lại, giống như đang nhắm mắt dưỡng thần.

Trên thực tế, lỗ tai lại vểnh lên, trái tim đập như trống đánh--

Nhanh lên! Hứa Yên Miểu ngươi mau lên chút đi! Ngươi không được thì để ta! Tay cầm thần khí, kể một câu chuyện phong lưu của hoàng gia mà cũng lề mề chậm chạp! Sau đó thì sao? Sau đó thì sao! Thái Tôn nói nhất định phải cưới nàng, sau đó thì sao! Vậy rốt cuộc Tần quý nhân vào cung như thế nào?

[A!]

Trên mặt bá quan văn võ trong nháy mắt đều rạng rỡ.

Tới rồi tới rồi!

Hứa Yên Miểu từ trong tay áo lấy ra nửa cái bánh bao hấp còn lại, đầu ngón tay cảm nhận được độ ấm nóng của vỏ bánh, cảm giác hơi dầu mỡ khiến hắn không khỏi nuốt nước miếng.

[Ta thật ngu ngốc! Lão hoàng đế không có ở đây, ta vừa lúc có thể tranh thủ ăn vụng! Đói c.h.ế.t mất thôi! Đều tại Thái thường tự khanh, đột nhiên chạy đến tìm ta nói chuyện, ta còn chưa kịp ăn xong.]

[A ô--]

[Hu hu hu, bánh bao hấp của tiệm này thật sự là ngon quá đi mất, nguội rồi mà vẫn ngon như vậy.]

Giống như là đột nhiên có một đôi tay, bóp chặt lấy cổ họng của bọn họ--

Bá quan văn võ: “…”

Sau… Đó… Thì… Sao!

Ngươi nói nốt phần sau rồi hãy ăn cũng được mà!

Thái thường tự khanh nghẹn họng, bị sặc nước miếng: “Khụ khụ khụ khụ!”

“!!!”

Hứa Yên Miểu đột ngột ngẩng đầu, vội vàng nuốt xuống miếng bánh bao hấp thơm ngon trong miệng, cũng không quan tâm vỏ bánh bị dầu mỡ nữa, nhanh chóng nhét nó vào trong tay áo, cảnh giác quay đầu nhìn xung quanh.

[Lão hoàng đế trở về rồi?!]

Đồng thời, tay khẽ v**t v* tay áo của mình, xác định không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Thái thường tự khanh: “!!!” Lập tức ngừng ho khan.

Đậu thừa tướng: “!!!” Lập tức cố gắng nặn ra nụ cười.

Binh Bộ Thượng Thư: “Hít hà--” Quá sốt ruột nhét kẹo vào miệng nên cắn trúng lưỡi.

Những vị quan viên đang ngẩn ngơ cũng vội vàng im lặng, thu liễm thần sắc.

Rất lâu sau, không có chút động tĩnh nào.

Có người to gan ngẩng đầu nhìn lên, phía trên nào có bóng dáng hoàng đế.

“…”

Hứa Yên Miểu nghiêng đầu, liền nhìn thấy vị quan viên vừa rồi còn khóc lóc thảm thiết kia đang nhìn hắn bằng ánh mắt như gặp quỷ.

“Ngươi——” Giả truyền thánh chỉ?

Hứa Yên Miểu mờ mịt: “Hả?”

Vị quan viên kia: “…”

À, quên mất, người này căn bản không biết tâm tư của mình có thể bị triều thần nghe thấy.

Hắn u oán nhìn Hứa Yên Miểu một cái.

Ngươi nói thoải mái trong lòng thì thôi, còn chúng ta, những người bị ép nghe ngươi tự biên tự diễn, chỉ thiếu nước về nhà chuẩn bị một cỗ quan tài rồi.

Những chuyện này là chuyện chúng ta có thể nghe sao!
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 6: Hả?! Rau Xanh Mùa Đông Là Báu Vật!



Những gì có thể nghe được thì đành phải nghe, dù sao cũng không thể nào ngăn cản được nữa, ngoài việc thích nghi ra thì còn có thể làm gì đây——

Vậy nên, Tần quý nhân rốt cuộc là làm thế nào để vừa dây dưa không dứt với Hoàng thái tôn, vừa có thể đường hoàng tiến cung làm quý nhân? Ngươi mau nói đi chứ!

Cả triều văn võ: Thật là muốn c.h.ế.t mà!!!

Cả đám người chỉ cần dậm chân một cái là triều đình phải rung chuyển ba lần, lúc này dù có sốt ruột đến mấy cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn tên tiểu quan cửu phẩm kia chậm rãi ăn hết cái bánh bao hấp, chậm rãi lau sạch sẽ khóe miệng và tay, mãi mới chịu mở “thần khí” ra.

【Khốn kiếp, tại sao hệ thống không cung cấp hình ảnh hoặc video chứ, thật muốn biết Tần quý nhân rốt cuộc xinh đẹp đến mức nào.】

Hứa Yên Miểu nhìn chằm chằm vào câu chuyện bát quái được lật ra trong tay, trên mặt lộ rõ vẻ tiếc nuối.

Hệ thống đã dùng rất nhiều từ ngữ miêu tả vẻ đẹp kiều diễm của Tần quý nhân, nhưng chỗ đáng lẽ phải có hình ảnh minh họa lại trống không, hắn chỉ có thể tự mình tưởng tượng.

【Không có gia thế, không có quyền lực, cũng chẳng có kế sinh nhai, trách không được khi Thái tôn bày tỏ tấm lòng, cũng ngạo mạn cho rằng Tần quý nhân không còn nơi nào để đi, đáng tiếc, đáng tiếc, lúc đó Tần quý nhân cự tuyệt Thái tôn rất dứt khoát, lại còn dựa vào nhan sắc mà vào phủ Trưởng công chúa làm vũ nữ, sau đó được Hoàng thượng đến phủ Trưởng công chúa nhìn trúng.】

【Tần quý nhân nghĩ rằng đã chia tay người trong lòng rồi, ở bên ai mà chẳng được, nên đã cùng Hoàng thượng vào cung.】

【Thái tôn vất vả lắm mới tìm được tung tích của người trong lòng, nào ngờ lại bị tổ phụ “nẫng tay trên”, nhân lúc đang vào triều liền như phát điên mà xông vào hậu cung!!! Chậc chậc chậc, đầu óc có vấn đề sao?】

Chúng thần: “…”

Đây không phải là phát điên, mà là phát rồ.

Lợi dụng việc mình là Hoàng tôn, không sợ liên lụy đến cả cửu tộc nhà mình sao?

Ăn dưa đến mức muốn no c.h.ế.t mất.

Thái thường tự khanh còn nghe thấy có đồng liêu nhỏ giọng bàn tán: “Ta còn tưởng là Hoàng thượng nhìn trúng ngoại thất của Thái tôn, trực tiếp cường đoạt dân nữ, ai ngờ là Tần quý nhân tự nguyện vào cung.”

“Đúng vậy, đúng vậy, ta còn tưởng là Hoàng thượng “gừng càng già càng cay”, sáu mươi tuổi rồi mà còn muốn phong lưu một lần.”

Thì thầm…

Thì thầm…

Thái thường tự khanh: “…”

Không biết tại sao, ông ta cảm thấy từ sau khi nghe được tiếng lòng của tên tiểu quan kia, cả triều đình như biến thành một bộ dạng khác, tám con ngựa cũng không kéo lại được.



“Bực c.h.ế.t trẫm rồi! Thật là bực c.h.ế.t trẫm rồi!”

Lão Hoàng đế vừa đi vào trong cung điện, vừa tức giận quát mắng, âm thanh vang vọng khắp đại điện, cung nhân cúi gằm mặt, chỉ sợ Thánh thượng nhìn thấy mình, trút giận lên người.

Lão Hoàng đế ngồi phịch xuống ghế, ngồi đối diện với Hoàng hậu.

“Muội tử! Muội không biết tên cháu bất hiếu kia đã làm ra chuyện gì đâu, nó dám xông vào hậu cung, tư thông với nữ nhân của tổ phụ nó!”

“Hơn nữa! Chuyện này cả triều văn võ đều biết!” Giọng nói càng lúc càng lớn, như muốn xé toạc cả đại điện.

Đậu Hoàng hậu khẽ nhướn mày: “Chẳng lẽ là tên họ Hứa…”

Lão Hoàng đế bực bội nói: “Chính là hắn! Lên triều không lo lên triều, cứ chăm chăm hóng hớt chuyện riêng tư của người khác! Hắn tốt nhất là đừng để trẫm bắt được hắn lơ là nhiệm vụ, nếu không, trẫm nhất định phải đánh hắn ba mươi trượng!”

Búi tóc Đậu Hoàng hậu hơi rối, đôi khuyên tai ngọc trai khẽ đung đưa, bà đứng dậy, bước tới nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương cho lão Hoàng đế, vẻ giận dữ trên mặt lão Hoàng đế dần dần biến mất, đầu nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế, nhắm mắt hưởng thụ.

Một lúc sau. Bỗng nhiên nghe thấy lão Hoàng đế nói: “Trẫm đã nhốt Kì nhi vào thiên lao rồi.”

Đậu Hoàng hậu lộ vẻ không đành lòng, nhưng vẫn nói: “Kì nhi từ nhỏ được nuông chiều, nên dạy dỗ lại, kẻo ngày sau gây ra họa lớn hơn.”
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 7: Hả?! Rau Xanh Mùa Đông Là Báu Vật!(2)



Lão Hoàng đế “ừm” một tiếng, lại nói: “Còn ả tiện tì kia, chờ ả ta sinh hạ hoàng tôn, liền ban c.h.ế.t cho ả, coi như nể mặt ả ta có công sinh hạ hoàng tự, trẫm sẽ không để ả ta phải chịu cảnh bị đánh chết.”

Bàn tay đang xoa huyệt thái dương dừng lại. Ngay cả hương thơm thoang thoảng trên y phục cũng rời xa.

Lão Hoàng đế ngồi dậy, khó hiểu quay đầu lại: “Muội tử?”

Vẻ không đành lòng trên mặt Đậu Hoàng hậu càng thêm rõ ràng.

“Ngũ lang, Tần quý nhân cũng đáng thương, hay là tha cho nàng ta một mạng, để nàng ta đến chùa Thiên Trấn cạo tóc xuất gia, cả đời ăn chay niệm phật, cầu phúc cho hoàng thất.”

Lão Hoàng đế chớp chớp mắt: “Nàng ta đáng thương chỗ nào? Dám làm loạn hậu cung, nhất định phải trả giá đắt!”

Đậu Hoàng hậu ôn tồn nói: “Nếu như ban đầu Kì nhi không đi trêu chọc nàng ta, nếu như Kì nhi có thể trực tiếp đến cầu xin một danh phận chính thất cho nàng ta, nếu như sau khi nàng ta vào cung, Kì nhi có thể buông tay, thì nàng ta cũng không đến nông nỗi này. Thiếp cho rằng, nàng ta tuy có lỗi, nhưng tội không đáng chết.”

Lão Hoàng đế tức giận: “Trẫm bị cắm sừng thì là trẫm có lỗi sao!”

Chuyện bị “cắm sừng” là một điển tích của triều đại trước, nghe nói lúc bấy giờ có vị hôn quân nhìn trúng vợ của một vị đại thần, mỗi lần thừa dịp chồng nàng ta ra ngoài, liền lén lút đến tư thông. Hai người còn giao hẹn, nếu như chồng nàng ta ở nhà, người gác cổng sẽ đội một chiếc mũ màu xanh lá, hắn nhìn thấy từ xa thì sẽ không đến nữa.

Sau đó chuyện này cũng bị bại lộ, “mũ xanh” từ đó trở thành biểu tượng châm chọc đàn ông.

Đậu Hoàng hậu nhìn thẳng vào mắt lão Hoàng đế, ánh mắt vẫn ôn hòa như trước: “Cho nên, vì thanh danh của hoàng thất, nàng ta phải xuất gia, cả đời không được hưởng thụ vui thú.”

Lão Hoàng đế vẫn không vui: “Ở trong chùa có ăn có uống, đâu có phải là trừng phạt gì.”

Đậu Hoàng hậu vẫn kiên trì với ý kiến của mình, còn sai đại cung nữ bên cạnh đi đón Tần quý nhân đến, an bài ở một bên điện. Lão Hoàng đế tức giận: “Muội tử làm phản rồi!”, rồi phẩy tay áo bỏ đi.

Khi trở lại triều đường, hễ vị đại thần nào mắc lỗi nhỏ là ông lại mắng té tát.

Hứa Yên Miểu âm thầm thu nhỏ sự tồn tại của bản thân, lại một lần nữa may mắn vì mình chỉ là một tiểu quan, đứng cuối hàng ngũ, sẽ không bị lão Hoàng đế chú ý đến.

【Ông ta bị làm sao vậy? Nuốt phải thuốc nổ à?】

【Cũng đâu phải chúng ta “cắm sừng” ông ta, cần gì phải trút giận lên chúng ta chứ?】

Các vị quan lớn quan nhỏ suýt nữa thì gật đầu phụ họa theo.

Sau khi hoàn hồn, mọi người đều lảng tránh ánh mắt, nhìn trời nhìn đất, tuyệt đối không nhìn lên vị Hoàng đế đang ngồi trên Kim Đài.

Lão Hoàng đế: “…”

Đại thái giám đứng bên cạnh liếc nhìn sắc mặt Hoàng đế, hai chân suýt nữa thì khuỵu xuống.

Kỳ lạ, sao tự nhiên trán Bệ hạ lại nổi gân xanh thế kia? Ai chọc giận Bệ hạ rồi? Lúc trước Bệ hạ bắt gian tại trận cũng không tức giận đến vậy.

… Mà nói đi cũng phải nói lại, tại sao Bệ hạ lại đột nhiên biết chuyện Thái tôn và Tần quý nhân tư thông ở chỗ giả sơn giữa triều đường như vậy?

Đại thái giám nghi ngờ không hiểu.

Lão Hoàng đế hít sâu một hơi.

Trẫm không tức giận, trẫm không tức giận, trẫm không tức giận… Trẫm sẽ không làm ra chuyện hồ đồ như vị hoàng đế triều trước, kết tội người khác chỉ dựa vào suy đoán!

Hơn nữa…

Trong lòng lão Hoàng đế thầm niệm ba chữ “Hứa Yên Miểu”, cau mày, nhưng lại nhớ đến chuyện xảy ra cách đây nửa năm, cũng là một buổi thiết triều trang nghiêm như thế này, tiếng lòng của Hứa Yên Miểu lần đầu tiên bị lộ ra ngoài——

Lần đó là chuyện quan viên giả mạo nạn hạn hán ở Sơn Đông.

Mười mấy năm nay, lão Hoàng đế cùng một số quan viên cấp cao ở kinh thành đều cho rằng Sơn Đông nhiều năm liền xảy ra hạn hán, triều đình liên tục điều động lương thực đến cứu trợ. Quan viên Sơn Đông dâng tấu chương, nói Sơn Đông hạn hán, sĩ tử Sơn Đông đến kinh thành tham gia khoa cử cũng nói Sơn Đông hạn hán, triều đình cũng không nghi ngờ gì, cho đến khi nghe thấy tiếng lòng của Hứa Yên Miểu:
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 8: Hả?! Rau Xanh Mùa Đông Là Bá Vật!(3)



【Lãnh lén khoản tiền cứu trợ thiên tai mười mấy năm, người Sơn Đông lợi hại thật đấy! Bình thường thì không gây chuyện, đã gây chuyện là phải chơi lớn!】

Cả triều đình chấn động.

Lão Hoàng đế lập tức phái người đi điều tra…

Kết quả là, sau khi điều tra xong, quan viên Sơn Đông từ trên xuống dưới, m.á.u chảy thành sông, khoảng thời gian đó chính là khoảng thời gian vui sướng nhất của các vị sĩ tử, chỉ cần thi đỗ là có thể đến Sơn Đông làm quan, bởi vì sau cuộc thanh trừng lớn, Sơn Đông có rất nhiều vị trí trống.

Cẩm y vệ cũng được thành lập vào khoảng thời gian này. Cơ quan này chuyên trách dò la tin tức bốn phương tám hướng, giám sát quan viên cho lão Hoàng đế.

Nửa năm nay, lão Hoàng đế cũng phần nào nắm được lai lịch của Hứa Yên Miểu.

Người này đích thực là một người bình thường, chỉ là may mắn được “hệ thống” thần kỳ nhận chủ, có thể giống như thần thú Bạch Trạch, am hiểu mọi việc trên đời. Chỉ là không biết thần khí bị tổn hại gì mà lại để người khác nghe được tiếng lòng của Hứa Yên Miểu.

Nhưng không phải ai cũng có thể nghe thấy—— ví dụ như cung nữ, thái giám, thị vệ… Sau nửa năm dò xét, lão Hoàng đế có thể khẳng định, chỉ có người mang trên người quan ấn hoặc là ngọc tỷ truyền quốc mới có thể nghe thấy tiếng lòng của Hứa Yên Miểu, những người khác, cho dù là Hoàng thái tôn, không có quan ấn thì cũng không thể nghe thấy.

—— Hứa Yên Miểu là một người không thể kiểm soát, sẽ vạch trần không ít bí mật.

Trong mắt lão Hoàng đế lóe lên sát ý.

Dưới kia, Hứa Yên Miểu không biết rằng bản thân sắp gặp đại nạn, vẫn đang vui vẻ xem tiếp câu chuyện bát quái.

【Ôi chao, Quốc chủ phía nam muốn phản bội Đại Hạ chúng ta sao? Còn đang liên lạc với Mân Việt, Đông Việt?】

【Đầu óc có vấn đề à? Vội vàng như vậy, ít nhất cũng phải đợi đám người khai quốc hùng mạnh kia c.h.ế.t hết rồi hãy làm chứ.】

Lão Hoàng đế khẽ dịch người trên long ỷ.

Đại thái giám nghiêng người tới: “Hoàng thượng?”

Lão Hoàng đế khẽ ho một tiếng: “Sắp đến Tết rồi, công việc bộn bề, các vị Tư vụ vất vả rồi, đều được ban thưởng hai lạng rau xanh, mong rằng các ngươi đều trung thành với trẫm, chớ có lơ là nhiệm vụ.”

Đồng tử đại thái giám co rút, cẩn thận nuốt một ngụm nước bọt.

Rau xanh mùa đông? Thứ quý giá như vậy, chỉ có một mẫu ruộng bên suối nước nóng là trồng được, ngày thường chỉ có Hoàng đế, Hoàng hậu và Thái tử mới được ăn, thỉnh thoảng mới ban thưởng cho một số đại thần có công lao to lớn, vậy mà bây giờ lại ban thưởng cho các vị Tư vụ—— những tên tiểu quan cửu phẩm này?

Hơn nữa còn ban thưởng cho mỗi người hai lạng?!

Đại thái giám phân phó tiểu thái giám bên cạnh đi làm việc, trong lòng chua chát không thôi.

Chúng ta hầu hạ Hoàng thượng hai ba mươi năm nay, còn chưa từng được ban thưởng rau xanh mùa đông. Những tên tiểu quan này, có đức hạnh gì…

Rau xanh nhanh chóng được phát đến tay từng vị Tư vụ, tiếng tạ ơn vang lên như sấm dậy.

Hứa Yên Miểu dập đầu tạ ơn xong đứng dậy, nhìn chằm chằm vào nắm rau hơi ngả vàng, lại còn héo úa trong tay, khó có được lúc không có tiếng lòng gì.

Vị Tư vụ Bộ Binh bên cạnh đã lau khô nước mắt, hít hít mũi, lại còn dám bắt chuyện với Hứa Yên Miểu.

“Hứa lang.” Tư vụ Bộ Binh ý vị thâm trường nói: “Hoàng thượng thật sự rất coi trọng chúng ta, mùa đông năm nay, chỉ có Đậu tướng được Hoàng thượng ban thưởng rau xanh, nhưng cũng chỉ có nửa cân…”

Phía trên, lão Hoàng đế tạm thời vẫn chưa nghe thấy tiếng lòng của Hứa Yên Miểu. Nhưng trong lòng ông đã có suy đoán——

“Cảm động đến mức không nói nên lời sao?”

Lão Hoàng đế nhìn về phía Hứa Yên Miểu, khẽ nhướn mày, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý.

“Cảm động đi. Cảm động là đúng rồi! Ngay cả trẫm cũng không nỡ ăn rau xanh mùa đông, chẳng lẽ còn không thể khiến ngươi cảm động đến mức nguyện c.h.ế.t vì trẫm sao?”

Lúc này, lại một sọt rau xanh đi ngang qua trước mặt lão Hoàng đế.

Nói chung, những phần thưởng này phải đợi sau khi bãi triều mới có người mang đến phủ đệ của từng người, chứ không phải ban thưởng ngay tại chỗ, nhưng lão Hoàng đế xuất thân từ tầng lớp thấp kém, hiểu rõ nhất cái gì gọi là “nể mặt”, “ban cho vinh dự”…

Sau khi bãi triều mới mang đến phủ đệ của từng người, sao có thể giống với việc ban thưởng ngay trước mặt tất cả các quan viên, để phần thưởng được đưa đến tận tay được!

Chẳng phải đã có mấy vị Tư vụ kích động đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ rồi sao!

Lão Hoàng đế vừa đắc ý, vừa xót xa.

Ông cũng không muốn ban thưởng nhiều rau xanh mùa đông như vậy, nhưng…

Lão Hoàng đế chép miệng.

Những lời nói trong lòng của Hứa Yên Miểu tiết lộ ra ngoài, thật sự rất hấp dẫn.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 9: Woa! Phò mã tự diệt cửu tộc!(1)



【Rau này...】

Hứa Yên Miểu nhíu mày, cơ mặt căng cứng.

Viên Tư Vụ ở bên cạnh thấy hắn nhíu cả mũi, lông mày nhíu lại thành một đoàn, cả khuôn mặt toát ra vẻ lo lắng, như thể đang phiền não vì một vấn đề nào đó.

Chuyện gì vậy?

Vị Tư Vụ kia bất giác duỗi dài cổ về phía Hứa Yên Miểu.

【Vàng úa héo queo thế này, làm sao mà ăn?】

【Nghe nói đồ ban thưởng của Hoàng thượng không thể tùy tiện vứt cho người khác. Thật là lắm chuyện — thôi, về nhà nhúng lẩu, ăn tạm một bữa là hết.】

【Triều đình lớn như vậy, mùa đông mà chẳng có nổi chút rau xanh nào, rau héo úa thế này cũng đem ra ban thưởng, thật là keo kiệt…】

“Bịch —”

Hứa Yên Miểu khó hiểu quay đầu lại, liền thấy vị Tư Vụ có vẻ nhút nhát kia đã ngã lăn ra đất, ngất đi.

Hắn chớp chớp mắt.

【Cảm động đến ngất xỉu vì ân điển của Hoàng thượng?】

Không phải!!!

Đó là bị ngươi dọa cho ngất đấy!

Cả triều văn võ trong lòng gào thét.

Binh Bộ Thượng thư lại lần nữa căng thẳng lấy tay áo lau mồ hôi. Theo bản năng ngửi thử tay áo, mùi mồ hôi nồng nặc, lập tức lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.

Phía trên, lão Hoàng đế vỗ tay lên thành ghế rồng, chiếc nhẫn vàng khảm ngọc bích trên ngón tay va vào gỗ tạo nên tiếng va chạm, trong cả triều đường yên tĩnh, tiếng vang giòn tan nghe rõ mồn một.

Mọi người đều nhìn về phía lão Hoàng đế.

Sắc mặt lão Hoàng đế đỏ bừng vì tức giận.

Gì mà vàng úa héo queo! Gì mà lắm chuyện! Gì mà ăn tạm! Gì mà… keo kiệt!!!

Ngươi đã từng được ăn rau xanh tươi ngon vào mùa đông chưa hả!

Vinh dự lớn như vậy, ngươi đừng có mà không biết điều—

【Hình như Đại Hạ chỉ có thịt dê hầm chứ không có thịt dê nhúng lẩu nhỉ. Chiều tan làm bảo đầu bếp thái lát mỏng một chút mới được.】

【May quá đã có ớt được du nhập vào rồi, mùa đông ăn lẩu cay mới đã!】

【Nước lẩu cay nóng hổi bốc khói nghi ngút, thịt bò thái mỏng như tờ giấy, dùng đũa gắp nhúng vào nồi không được buông tay, đảo lên đảo xuống vài cái là thịt đã đổi màu. Thịt bò vừa mỏng vừa mềm, ngấm đều gia vị, gắp ra cắn một miếng... Cảm giác ấy, tuyệt vời!】

— Đại Hạ cấm g.i.ế.c mổ trâu, nhưng chỉ cấm trâu cày ruộng, chứ không cấm g.i.ế.c thịt bò.

Về khoản thịt bò thì bọn họ ăn rất phong phú, nào là rán, hầm, nướng, quay, hay là làm thành mắm thịt, thịt khô ngũ vị, thịt muối… ăn từ thịt, gân, gan, lòng, đến lưỡi…

Càng nghĩ Hứa Yên Miểu càng hai mắt mơ màng, rõ ràng là chìm đắm trong ảo tưởng, đâu còn để ý đến thế giới bên ngoài nữa.

【Còn có thịt dê nữa, cũng thái lát mỏng, cho vào nồi, nghe tiếng xèo xèo dưới đáy nồi, rồi gắp ra ăn.】

【Lại bảo người ta nặn thủ công mười mấy hai mươi viên cá viên, nhất định phải nặn thật đầy đặn, như vậy mới có độ giòn dai!】

【Sau đó… thịt nạc thái lát, thịt mỡ thái lát, thịt gà thái lát, miến, đậu hũ cá, dạ dày…】

【Về phần gia vị thì nhất định phải có dầu mè với sốt tỏi!】

Ực —

Lão Hoàng đế nuốt nước bọt.

Cơn giận ngập tràn trên mặt cũng dừng lại, theo dòng suy nghĩ mà tiêu tan.

“Tên tiểu tử Hứa Yên Miểu này…”

Lão Hoàng đế tưởng tượng ra món ăn tên lẩu, bất giác l.i.ế.m môi, trên mặt lộ ra chút mong đợi và hưởng thụ.

“Hình như rất biết ăn đấy.”

Nhưng mà… miến là cái gì? Sao trẫm chưa từng nghe qua nhỉ?



Sau khi bãi triều còn có tiểu triều, nhưng đó là chuyện của các vị đại thần nhị phẩm, không liên quan gì đến tiểu quan như Hứa Yên Miểu. Hắn ngoan ngoãn bãi triều, sau đó an phận đến nha môn xử lý công vụ là được.

Đáng lẽ phải như vậy.

Nhưng hôm nay…

“Truyền —”

“Tư Vụ Lại Bộ Hứa Yên Miểu yết kiến —”

Giọng nói the thé của thái giám từ hai bên Kim Đài truyền xuống, vượt qua tầng tầng lớp lớp bậc thang, ánh nắng chiếu xuống chia cắt hai hàng văn võ, mọi người lần lượt quay đầu lại, nhìn về phía cuối hàng, trên mặt đều là vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào vị tiểu quan Lại Bộ kia.

“Ta?” Hứa Yên Miểu đang mải mê hồi tưởng về hương vị tuyệt vời của món lẩu, bị tiếng gọi gọi hồn về, lẩu bay mất, người cũng ngơ ngác.

Vị Tư Vụ Bộ Binh vừa tỉnh lại từ cơn ngất xỉu liền giơ chân đá vào gót chân hắn.

Hứa Yên Miểu loạng choạng về phía trước mấy bước, bỗng nhiên phản ứng lại hiện tại không phải lúc để ngẩn người, vội vàng chỉnh lại mũ quan, từ giữa hàng ngũ văn võ đi về phía Kim Đài.

Vượt qua các quan cửu phẩm…

Vượt qua các quan bát phẩm…

Vượt qua các quan thất phẩm, lục phẩm, ngũ phẩm, tứ phẩm, tam phẩm…

Từ cuối cùng đi đến vị trí đầu tiên, lão Hoàng đế lúc này đã rời khỏi Kim Đài hồi cung, trước mặt chỉ còn lại các vị đại thần nhị phẩm, mỗi người đều có chức quan đủ để đè c.h.ế.t hắn.

Hứa Yên Miểu cung kính hành lễ: “Bái kiến chư vị đại nhân.”

Binh Bộ Thượng thư: “Hừ.”

Hứa Yên Miểu thản nhiên nhìn ông ta, vẻ mặt khó hiểu.

【Chuyện gì vậy, khi nào ta đắc tội với ông ta?】

Binh Bộ Thượng thư: “…”

“Hừ!!!”

Ánh mắt của những vị Thượng thư khác nhìn Hứa Yên Miểu cũng rất kỳ quái.

Hứa Yên Miểu: “?”

Tại sao những người này lại nhìn hắn… có vẻ không mấy thiện cảm vậy nhỉ?

“Hứa lang.” Đột nhiên có người gọi hắn. Hứa Yên Miểu ngẩng đầu nhìn, thì ra là Đậu Thừa tướng.

Đối phương mỉm cười, khẽ gật đầu với hắn. Có lẽ là ảo giác của Hứa Yên Miểu, hắn dường như nhìn thấy chút… cảm kích trong mắt đối phương?

“Hoàng thượng đã triệu kiến ngươi, hẳn là rất kỳ vọng vào ngươi, đừng nên lo lắng. Lát nữa khi diện kiến Thánh nhan cũng chớ manh động…”

Sau đó, Đậu Thừa tướng còn nhỏ giọng nói cho hắn biết một số mẹo khi diện kiến Hoàng đế.
 
Back
Top Bottom