Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vạn Tộc Chi Kiếp

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 160: Nam Nhân Tốt Không Đánh Nhau Với Nữ Sinh



Không gian bên trong xe buýt không nhỏ, bất quá cũng có chút chen chúc.

Các gia trưởng vẫn đang đứng bên ngoài xe, không ngừng hướng bên trong nhìn quanh, gương mặt đầy vẻ lo lắng.

Trần Hạo ngồi trong xe, nhìn về phía Lưu Nguyệt, hiếu kỳ hỏi: "Lưu Nguyệt, gia đình ngươi không phải vẫn luôn hợp tác cùng Hạ thị thương hội sao? Sao ngươi không đi theo Hạ thị thương hội cho thoải mái, đi cùng bọn ta làm gì cho chen chúc chật chội?"

Lưu Nguyệt chỉ khẽ cười nhưng không đáp lại.

Trần Hạo vò đầu, thấy nàng không có ý định trả lời thì cũng thôi không hỏi nữa.

Trên xe nam nữ đều có.

Tổng cộng 20 người, nam nhiều nữ ít.

Ngoại trừ mấy người đã sớm quen biết từ trước đang nhỏ giọng xì xào bàn tán, thì đa phần những người khác đều lựa chọn bảo trì trầm mặc, không ít tầm mắt len lén có, công khai có nhìn về phía Tô Vũ, bất quá cũng không ai chủ động nói chuyện phiếm với hắn, dĩ nhiên, ngoại trừ Trần Hạo.

"Lên đường!"

Nương theo hiệu lệnh của Hạ Binh, những chiếc xe buýt chậm rãi thổi còi khởi động.

Hơn mười chiếc xe chầm chậm lăn bánh rời khỏi học phủ, thành vệ quân cùng Long Võ vệ đều ngồi xen kẽ ở trong đó, trước sau bao bọc lấy các học viên.

...

Bên trong phòng phủ trưởng học phủ.

Lão phủ trưởng một mặt thổn thức, "Lại một nhóm học viên nữa đã rời đi, Đại Hạ phủ... Ai!"

Nam Nguyên a!

Một năm rồi lại một năm, hằng năm đều có hàng loạt học viên tiến quân hướng về phía Đại Hạ phủ.

Nhưng kết quả cuối cùng thì chẳng được tươi sáng lắm, có người chết, có người phế đi, có người định cư luôn tại Đại Hạ phủ, cũng có người từ bỏ tu luyện về lại quê nhà...

Chân chính trở thành một người có tài, ra sức phục vụ quê hương lại không có mấy người.

Lão phủ trưởng đã ở đây từ rất lâu, tận mắt nhìn thấy từng đám học viên hùng tâm tráng chí hướng về Đại Hạ phủ, cũng tận mắt nhìn thấy bọn hắn hoặc đồi phế, hoặc mất hết hy vọng, trở thành một kẻ lụn bại trong cuộc sống… Tuy rằng đã chứng kiến nhiều như vậy, trong lòng vẫn luôn dặn bản thân phải nghĩ thoáng ra, nhưng rốt cuộc vẫn còn có chút thổn thức cùng bất đắc dĩ.

Liễu Văn Ngạn nhìn từng chiếc xe lăn bánh rời đi, bình tĩnh nói: "Đây là con đường của bọn hắn, cần phải trải qua thì mới biết được bản thân mình đang ở đâu, mình có thể làm gì và mình cần làm gì."

Lão phủ trưởng không đáp lại lời ông, chỉ khẽ hỏi: "Ngươi thật sự không muốn trở về Đại Hạ Văn Minh học phủ sao?"

"Tô Vũ đi rồi, những năm qua ngươi đã từng chỉ dạy cho không biết bao nhiêu học sinh, xuất sắc như Tô Vũ thì chẳng có ai, những kẻ nổi bật còn lại, ta nói thật, chỉ sợ còn so ra kém hơn cả Lưu Nguyệt. Một vị Văn Minh sư Đằng Không như ngươi lưu lại nơi này, thật là quá phí phạm."

"Không vội, cảnh giới của ta vẫn còn kém, bây giờ đi đâu cũng thế thôi."

Liễu Văn Ngạn đã nói như vậy, lão phủ trưởng bèn thôi không khuyên nữa, nhưng vẫn hiếu kỳ hỏi: "Ngươi đang dùng tinh huyết gì để chú thể?"

Liễu Văn Ngạn bấy lâu không tìm tới ông để xin tinh huyết, rốt cuộc lão gia hỏa này lấy tinh huyết ở đâu ra để chú thể?

"Dùng cái gì là việc của ta, ta tự lo được!" Liễu Văn Ngạn tiêu sái nói: "Ta là Văn Minh sư, sao lại cần phải dùng tới vạn tộc tinh huyết mới có thể chú thể, dựa vào nguyên khí là đủ!"

Lão phủ trưởng có chút hồ nghi, thật hay giả thế?

Nguyên khí mà cũng có khả năng chú thể, ngươi xác định ngươi đang không gạt ta?

"Lão Liễu, vài ngày trước, có người nói y từng trông thấy có một người phụ nữ xuất hiện ở nhà ngươi, trông dáng vẻ thì không giống người Nam Nguyên lắm..."

"Nói bậy!" Liễu Văn Ngạn cả giận ngắt lời: "Người nào dám nói hươu nói vượn? Liễu Văn Ngạn ta thanh bạch, đường đường chính chính, sao lại để nữ nhân bước vào cửa?"

Lão phủ trưởng thấy đối phương nổi giận thì biết điều không gặng hỏi nữa.

Chẳng qua là vẫn không nhịn được tò mò, rốt cuộc tình huống của lão Liễu là như thế nào, chú thể mà không cần tới máu tươi? Này, không phải là... Có tình nhân đưa tinh huyết tới đấy chứ?

Không phải người Nam Nguyên mà lại đến tìm Liễu Văn Ngạn, thế thì tám chín phần mười là người từ Đại Hạ phủ rồi.

"Lão Liễu, ngươi nói xem, nhóm học viên năm nay của chúng ta, cuối cùng có thể tiến giai Đằng Không được mấy người?"

"Khó nói." Liễu Văn Ngạn thấy lão phủ trưởng không gặng hỏi vụ kia nữa thì nhẹ nhàng thở hắt ra, đoạn đáp: "Ba tới năm người đã xem như nhiều, một hai người thì cũng đã được coi là vận khí không tê, nếu như không tính Tô Vũ... Một người cũng khó chắc."

Đã nhiều năm như vậy, bọn họ gửi từng nhóm từng nhóm học sinh tới Đại Hạ phủ, nhưng cuối cùng có thể đi đến Đằng Không thực sự quá ít!

Đại Hạ Văn Minh học phủ hằng năm tuyển nhận gần 2000 người, nhưng tốt nghiệp thì đại khái khó vượt qua con số 50, thật sự rất ít, tỷ lệ chỉ khoảng một phần bốn mươi.

Trên thực tế, học viên Nam Nguyên có thể tốt nghiệp được còn thấp hơn, chân chính là Đằng Không cũng chỉ có đúng 3 người.

Hơn bốn mươi năm, ba vị Đằng Không, kỳ thật cũng không tính quá ít.

Bất quá một người đã chết trận, một người thì vẫn đang ở trong quân đoàn dẫn đội, người cuối cùng thì ở lại học phủ bên kia làm chức trợ giáo, đã mấy thập niên trôi qua nhưng y vẫn là Đằng Không trợ giáo, rõ ràng là đã đi đến cuối con đường nhân sinh của mình rồi.

Nam Nguyên là một tòa thành nhỏ, những năm qua cũng chưa từng có diễm phúc xuất hiện Phượng Hoàng cất cánh từ đây.

Đằng Không ở trong mắt người Nam Nguyên đã rất mạnh, nhưng tại Đại Hạ phủ, thật sự không tính là cái gì.

....

Trong tầm mắt không còn bóng dáng của phụ huynh.

Con đường quen thuộc dần dần trôi xa.

Có người thương cảm, có người hưng phấn.

Trong chiếc xe đơn sơ, chỗ ngồi rất nhỏ, không có cách nào để nằm xuống, chỉ có thể ngồi thẳng tắp như tượng.

Ngồi một hồi, có người nhịn không nổi.

Đằng trước, Chu Trùng quay đầu nhìn về phía Trần Hạo, ánh mắt mang theo ý đồ khiêu khích, mở miệng nói: "Trần Hạo, nghe nói Long Võ học phủ rất gần với Đại Hạ Chiến Tranh học phủ, lần này đi Đại Hạ phủ, về sau hai ta gặp nhau, ngươi cũng đừng nói ngươi là bạn học của ta."

Trần Hạo ngẩng đầu, quét mắt nhìn cậu ta một cái, cười gằn đáp: "Chắc chắn rồi! Ta gánh không nổi cái danh ấy, ngay cả nữ sinh ngươi đều đánh không lại, ngươi tuyệt đối đừng nói cho ai là có quen biết ta."

"..."

Trong xe vang lên tiếng cười nhỏ xíu.

Sắc mặt Chu Trùng đỏ lên, nổi nóng: "Ai bảo ta đánh không lại? Đó là ta không so đo với nữ sinh, nam nhân tốt không đánh với phụ nữ!"

"Ta không tin!" Trần Hạo lắc đầu, "Trừ phi bây giờ ngươi đánh cho ta xem thử, trên xe có nữ nhân kìa!"

Nghe thấy thế, vài nữ sinh bắn ánh mắt khinh bỉ về phía hai người này.

Hai tên ngu ngốc!

Chu Trùng một mặt phiền muộn, ý của ta nói là khác, ngươi có hiểu hay không, ta là học viên của Đại Hạ Chiến Tranh học phủ, ngươi là học viên của Long Võ học phủ, ngươi không cảm thấy thấp hơn ta một bậc sao?

Hai người lời qua tiếng lại với nhau, trong xe không còn bầu không khí nặng trĩu nữa, đã có vẻ sôi nổi hơn một chút.

Bên cạnh Tô Vũ là một nữ sinh xinh xắn, nàng nhịn không được nhìn về phía Tô Vũ, nhỏ giọng hỏi: "Tô Vũ đồng học, ngươi đã là Khai Nguyên cửu trọng rồi sao?"

Tô Vũ khẽ gật đầu, hắn không quen cô bé này, hình như cũng chưa từng thấy ở Nam Nguyên học phủ, có thể nàng là học viên của các học phủ khác trong Nam Nguyên.

Nam Nguyên không chỉ có một trung đẳng học phủ, chẳng qua là Nam Nguyên trung đẳng học phủ thì lớn nhất và nổi danh nhất mà thôi.

"Khai Nguyên cửu trọng, quá lợi hại!" Tiểu nữ sinh cực kỳ ngưỡng mộ, "Nghe nói ngươi là thủ khoa của cả Văn minh cùng Chiến Tranh học phủ, vì sao ngươi lại đi Văn Minh học phủ vậy?"

"Ta thích đọc sách."

Tô Vũ trả lời, đưa ra một đáp án cực kỳ qua loa.

Nữ sinh nọ thật ra cũng không hoài nghi, chỉ có chút tiếc nuối nói: "Thế thì thật là đáng tiếc, ngươi đã là Khai Nguyên cửu trọng, nếu đi Chiến Tranh học phủ thì khẳng định rất nhanh sẽ có thể đột phá Thiên Quân Vạn Thạch, ta nghe nói Văn Minh học phủ bên kia căn bản không coi trọng tu luyện."

"Không sao, ở hậu phương góp sức vì nhân tộc cũng được."

Hai người đối thoại đơn giản vài câu, Tô Vũ cũng là đối tượng mà những người khác một mực chú ý, đúng lúc đó, có một nam sinh đầu đinh ngồi bên phải cũng mở miệng nói: "Tô Vũ, nghe người ta nói, lần trước ở trường thi, ngươi đã đối đầu với người tới từ Đại Hạ phủ, đến Đại Hạ phủ rồi họ sẽ không tìm ngươi gây phiền toái chứ?"

Lời này vừa nói ra, không ít người đều nhìn về phía Tô Vũ.

Lần trước các thí sinh Đại Hạ phủ đến đây, trong đó vài thiên tài bị Tô Vũ làm cho chật vật khổ sở, mai này Tô Vũ có thể bị người trả thù hay không?

Tô Vũ phì cười: "Hẳn là không đến mức ấy đâu, chỉ đấu khẩu mấy câu thôi mà.."

Hắn nói rất đơn giản, nhưng những người khác đều biết trong đám người kia có rất nhiều kẻ không trúng tuyển.

Mọi người mượn đối thoại của Trần Hạo cùng Chu Trùng làm cái cớ, bắt đầu hàn huyên bàn tán.

Đối với Đại Hạ phủ, bọn họ đều tràn đầy ước mơ.

Đó là hạch tâm của Đại Hạ phủ, nơi đó cường giả như mây, nơi đó có rất nhiều cơ duyên...

Tô Vũ lẳng lặng lắng nghe, rất ít khi phát biểu câu nào.

Học viên của Văn Minh học phủ phần lớn đều là như thế, lặng lẽ mà nghe, cũng chỉ có học viên Chiến Tranh học phủ mới ưa thích trò chuyện một chút tin tức bát quái.
 
Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 161: Đừng Ôm Tâm Lý Cầu May



Trong đội xe, trên một xe tải hở mui, Hạ Binh v**t v* trường đao của mình, cảnh giác quan sát bốn phía.

Giờ phút này, đội xe đã ra khỏi thành.

Con đường vẫn được xem là thông suốt, bất quá bây giờ chỉ là vừa ra khỏi thành mà thôi, con đường tiếp theo sẽ không còn thuận lợi như vậy.

Nam Nguyên cách Đại Hạ phủ đại khái chừng 1500 dặm.

Nó nằm ở khu vực biên giới Đại Hạ phủ.

Nếu là con đường thông suốt, một ngày sẽ đủ để chạy tới Đại Hạ phủ.

Nhưng mà lộ trình không phải đơn giản như vậy, thông thường sẽ xuất hiện con đường bị gián đoạn, không thể không dừng xe tu chỉnh, thậm chí bỏ xe để mà đi bộ.

Xuất phát sớm mấy ngày chính là vì phòng ngừa xảy ra bất trắc.

Bên cạnh Hạ Binh, thành vệ quân Bách phu trưởng có chút sùng bái mà nhìn y, mở miệng nói: "Đại nhân, ngài có muốn nghỉ ngơi trước một lát không, chuyện cảnh giới cứ giao cho thành vệ quân chúng ta là được!"

"Không cần." Hạ Binh ngắm nhìn bốn phía, nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi nói: "Trọng điểm là phải bảo vệ tốt xe số 1, các xe khác cũng phải chú ý quan sát, đừng để tụt lại phía sau! Hằng năm vào lúc này đều sẽ phát sinh chút nhiễu loạn, không cẩn thận sẽ gây ra sai lầm lớn."

Bách phu trưởng trịnh trọng gật đầu, lại nói tiếp: "Những năm qua xảy ra chuyện thường là ở các đại thành khác, bên Nam Nguyên chúng ta cũng rất hiếm thấy."

Hạ Binh không đáp lời.

Đội ngũ học viên của các đại thành khác thường xuyên sẽ bị tập kích, Nam Nguyên thì lại rất ít, chuyện này đích xác là sự thật.

Bởi vì học viên Nam Nguyên quá yếu, giá trị lại không cao.

Các đại thành khác, từ Khai Nguyên thất trọng trở lên không hiếm thấy, giết một học viên như thế có khi còn giá trị hơn giết cả đám người từ Nam Nguyên.

Bất quá năm nay đã khác rồi, Hạ Binh nghiêm mặt dặn dò: "Cẩn thận một chút, năm nay đã khác rồi! Học viên thượng đẳng của học phủ là cái đinh trong mắt Vạn Tộc giáo, năm nay Nam Nguyên lại có người như thế!"

Nghe y nói thế, Bách phu trưởng trở nên trầm mặc.

Nam Nguyên đã rất nhiều năm không xuất hiện học viên thượng đẳng, năm nay lại có một người song thượng, xác thực là có chút phiền phức.

Học viên thượng đẳng, dù cho ở Đại Hạ phủ thì cũng là sự tồn tại cấp bậc thiên tài.

Tại Đại Hạ phủ rất khó để giết, chẳng lẽ ở Nam Nguyên còn không dễ giết sao?

Năm nay Đằng Không cảnh của Long Võ vệ tự mình hộ tống kỳ thật nguyên nhân chính là vì Tô Vũ, những năm qua bình thường đều là thành vệ quân Vạn Thạch cửu trọng thống lĩnh hộ tống, chứ sẽ không xuất động Đằng Không.

Tô Vũ ngồi trong xe dĩ nhiên không biết gì, còn tưởng rằng chuyến đi này vẫn như thường lệ.

Trên thực tế, Long Võ vệ đóng quân ở Nam Nguyên là phụ trách bảo vệ cả thành Nam Nguyên chứ không phải một nhánh học viên, vì thế cũng sẽ không dễ dàng rời đi Nam Nguyên.

Trầm mặc một hồi, Bách phu trưởng mới nói khẽ: "Các đại thành khác cũng có học viên thượng đẳng, chúng ta bên này chỉ có mỗi mình Tô Vũ, đại nhân, lần trước Vạn Tộc giáo tổn thất nặng nề ở Đại Hạ phủ, hẳn là sẽ không trở lại chứ?"

Hạ Binh quát khẽ: "Đừng ôm tâm lý mong may mắn! Mặc kệ chúng có tới hay không đều phải cẩn thận, thông báo cho các huynh đệ nhất định phải chú ý! Hộ tống học viên thiên tài an toàn đến học phủ chính là chức trách lớn nhất của chúng ta hiện tại, nghe lệnh làm việc!"

"Vâng!"

Bách phu trưởng vội vàng đáp lời, thông qua bộ đàm trên xe mà thông báo đến các nhân viên trên những chiếc xe khác.

Lần này hộ tống 200 học viên đi Đại Hạ phủ là nhiệm vụ chủ yếu của Long Võ Vệ.

Bất quá trong nhiệm vụ này, học viên thượng đẳng Tô Vũ lại là nhân vật hết sức đặc biệt. Thân là học viên thượng đẳng, nếu lỡ Tô Vũ thật sự gặp phải nguy hiểm, tại thời khắc mấu chốt thì những thành vệ quân và Long Võ vệ đều sẽ chấp hành ưu tiên mệnh lệnh.

Đó là ưu tiên bảo về Tô Vũ rút lui an toàn, về sau mới có thể cân nhắc tới những học viên khác.

Đây cũng là tầm quan trọng cùng ưu đãi của học viên thượng đẳng.

Nam Nguyên đã rất nhiều năm chưa từng xuất hiện học viên đặc biệt như Tô Vũ.

"Tiến lên hơn 400 dặm chính là một tòa đại thành khác, Thiên Thủy thành, đến bên kia, chúng ta có thể liên hệ với Thiên Thủy thành, nhìn xem có thể đi cùng học viên của họ tới Đại Hạ phủ hay không, hai thành tụ hợp, tính an toàn sẽ có bảo đảm nhất định."

Hạ Binh nói xong bèn nhìn thời gian, lại nói: "Thuận lợi thì trong khoảng 5 giờ là có thể chạy tới khu vực của Thiên Thủy thành, trong mấy tiếng này nhắc các huynh đệ tập trung chú ý!"

"Vâng!"

"Ta ra xe phía sau nhìn một chút, các ngươi cẩn thận."

Dứt lời, Hạ Binh liền bay lên trời, mọi người trong xe nhìn mà tràn đầy hâm mộ, mãi đến khi Hạ Binh hạ xuống một trong mấy chiếc xe phía sau, mọi người mới thu hồi ánh mắt sùng bái ấy.

...

Bên ngoài hoang dã.

Trên một sườn núi nhỏ, giờ phút này có mấy thân ảnh lấp ló.

"Chư vị, năm nay còn muốn hành động nữa không?"

Không khí an tĩnh kéo dài một lát, rất nhanh đã có người cất giọng đáp: "Thiên Nghệ thần giáo đã hủy diệt, Đại Hạ phủ sẽ là đầm rồng hang hổ! Năm nay dù cho là thành nhỏ như Nam Nguyên, nghe nói cũng có một vị Long Võ vệ Đằng Không hộ tống, các ngươi thấy thế nào?"

"Ý của Đạo chủ chúng ta là từ bỏ kế hoạch tập kích năm nay!" Có người tiếp lời, đó là một vị phu nhân, ngữ khí bà ta mang theo ý cười: "Đại Hạ phủ bên kia đã bị chọc giận, trên Chư Thiên chiến trường, Đại Hạ phủ lại rút Long Võ vệ về, cho nên chủ lực của Long Võ vệ nhất định là sẽ cất giấu khắp nơi, mạo hiểm giết mấy tên nhãi con thì không đáng."

Đạo chủ, đây là xưng hô cùng loại với Phủ chủ.

Là cách gọi chủ sự của giáo phái tại Đại Hạ phủ.

Thành nhỏ thì gọi là đường chủ, bình thường đều do Đằng Không đảm nhiệm, đạo chủ là người cai quản giáo phái một phủ, thực lực có mạnh có yếu, mạnh thì sẽ là Sơn Hải, yếu thì cũng là Lăng Vân.

Vị phu nhân của giáo phái này rõ ràng là đã từ bỏ kế hoạch đi săn.

Người lên tiếng hỏi trước đó âm u nói: "Vân Thử thần giáo của ngươi vẫn luôn nhát gan như vậy! Hạ Long Võ đã bế quan, bây giờ vị Hạ Hầu gia như heo kia đang làm chủ sự, ngươi cảm thấy y sẽ an bài Long Võ vệ mai phục ở bên ngoài ư?"

"Năm nay mới là cơ hội, Hạ Long Võ không có mặt, nếu có thể hủy diệt thiên tài 28 thành thì trong tương lai 20 năm tới, Đại Hạ phủ tối thiểu sẽ ít đi mười vị Đằng Không!"

Vị phu nhân cũng không thèm để ý đến lời khinh thường của kẻ nọ, bà vẫn giữ nguyên quan điểm của mình, "Cẩn thận mới có thể sống sót lâu dài, Thiên Nghệ thần giáo rất mạnh mẽ, cũng hết sức khoa trương, cắm rễ trong phủ khác nhiều năm, kết quả mới đến Đại Hạ phủ thì đầu rơi máu chảy, thần giáo hủy diệt! Giáo chủ cũng bỏ mạng, còn làm liên đới nhiều vị thần tộc chết trận... Vân Thử thần giáo chúng ta không mạnh mẽ được như bọn họ, cũng không có khoa trương như họ."

Nói xong, vị phu nhân nọ nhìn thẳng vào mắt gã nam nhân kia, dứt khoát nói: "Kế hoạch năm nay chúng ta không tham dự! Huyết Hỏa giáo ngươi nếu muốn ra tay thì cứ việc, sẽ không ai ngăn cản các ngươi."

Huyết Hỏa giáo là giáo phái trước đó đã từng liên thủ với Thiên Nghệ thần giáo để tập kích Nam Nguyên.

Phu nhân nọ biết, người của giáo phái này đều là kẻ điên.

Chính là cái loại rất điên cuồng!

Họ là truyền thừa của huyết hỏa Ma tộc, ai ai cũng điên cuồng hết sức, trước đó khi Thiên Nghệ thần giáo bị hủy diệt, bọn họ cũng tổn thất nặng nề, kết quả chẳng những không sợ hãi, ngược lại lại càng tung thêm nhiều lực lượng tiến vào Đại Hạ phủ.

Chúng muốn thừa dịp Hạ Long Võ bế quan để lấy lại danh dự.

Vị phu nhân này hiển nhiên không muốn bất chấp không màng sống chết giống bọn họ.

Tuy Hạ Long Võ bế quan nhưng thực lực Đại Hạ phủ vẫn ở đó, phát triển khiêm tốn là được, hà tất lúc này lại đi khiêu khích Đại Hạ phủ, đó không phải là tự làm mất mặt hay sao?

Người của Huyết Hỏa giáo có chút bất mãn, cũng không thèm để ý tới vị phu nhân kia nữa, thực lực Vân Thử giáo không mạnh, không phải mục tiêu của bọn họ.
 
Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 162: Kế Hoạch Tập Kích Của Huyết Hỏa Giáo



Sau một khắc, lão gia hỏa của Huyết Hỏa giáo lại nói: "Nói là hủy diệt thiên tài của 28 thành thì dĩ nhiên không có khả năng, chỉ là nói một chút mà thôi. Bất quá Vạn tộc thần giáo chịu nhiều thua thiệt ở Đại Hạ phủ như vậy, hằng năm thương vong vô số, bây giờ liên lụy khiến cho các phủ thành đều đang chất vấn thực lực chúng ta, người mới nhập giáo càng ngày càng ít."

"Thiên Nghệ thần giáo bị hủy diệt càng làm cho uy nghiêm của vạn tộc thần giáo bị lung lay!"

"Nếu không thể lấy lại danh dự, chỉ sợ... Vạn tộc thần giáo sẽ suy sụp!"

Nam tử thở dài nói tiếp: "Huyết Hỏa giáo ta cũng không phải đơn thuần chỉ vì báo thù, Đại Hạ phủ hiện tại bày ra cái bẫy chờ chúng ta chui vào, ta cũng không phải là không biết! Bọn họ tất nhiên sẽ nghĩ mục tiêu của chúng ta là Nam Nguyên. Nam Nguyên năm nay xuất hiện một vị thiên tài, tối thượng đẳng của Chiến Tranh học phủ và Văn Minh học phủ, phác họa thần văn hoàn chỉnh..."

"Những tin tức này truyền đi mọi người đều biết!"

"Mặc dù không có gì không ổn, nhưng theo lý thuyết, học viên thiên tài như thế thì Đại Hạ Văn Minh học phủ hẳn là phải sắp xếp người âm thầm hộ tống hắn đến học phủ, năm nay lại không hề có động tĩnh gì..."

Nam tử âm u cười nói: "Đây là mồi nhử! Là vì muốn chúng ta chui vào!"

Lời gã vừa nói ra, có người liền thấp giọng hỏi: "Nếu đã như vậy, sao Huyết Ngạc đường chủ còn tiếp tục kế hoạch đi săn?"

"Vì sao lại không?" Nam tử hỏi ngược lại: "Nếu chúng đã ném ra con mồi, vì sao ta lại không mắc câu? Huyết Hỏa giáo ta thích nhất chính là giết chóc! Thế giới không có giết chóc thì tẻ nhạt biết bao! Huyết Hỏa giáo sẽ phái người tập kích đội ngũ học viên Nam Nguyên, bất quá... mục tiêu của chúng ta chủ yếu không phải bọn họ!"

"Giương đông kích tây, ai mà không biết trò này cơ chứ!"

"Mục tiêu của chúng ta sẽ là thành lớn thứ hai của Đại Hạ phủ, Bắc Phong thành!" Nam tử cười âm lệ, "Một nhóm giáo chúng tập kích Nam Nguyên, dụ ra lực lượng mai phục âm thầm, còn chúng ta sẽ xuống tay với Bắc Phong thành! Bọn họ sẽ không nghĩ tới, chúng ta dám ra tay với Bắc Phong thành đâu!"

"Bắc Phong thành cách Đại Hạ phủ không đến 500 dặm, tối thiểu có 5 vị Đằng Không hộ tống, thậm chí có một đến hai vị Lăng Vân âm thầm theo dõi!"

"Những năm qua, chúng ta không tập kích Bắc Phong thành, Bắc Phong thành cũng rất khinh thường chúng ta, bỏ qua chúng ta, nhiều năm trôi qua họ sớm đã lười biếng!"

"Mấy thành nhỏ giống như Nam Nguyên hay Thiên Thủy, bởi vì không đủ cường đại, những năm qua đều bị tập kích, nên họ lại càng thêm cảnh giác, rất khó mai phục, cũng rất khó tập kích bọn họ..."

Nam tử cấp tốc nói: "Nếu chúng ta đột nhiên phát động tập kích Bắc Phong thành, chắc chắn có khả năng lập được đại công! Bắc Phong nhiều thiên tài, gần với Đại Hạ phủ, học viên thiên tài thượng đẳng phải gần 10 người, trung đẳng học viên hơn trăm người, giết một học viên thượng đẳng ít nhất thu về 30 điểm cống hiến, có thể so với một vị Vạn Thạch thất trọng!"

"Giết một học viên trung đẳng thì cũng có 5 điểm cống hiến, giết hai tên liền có thể bù đắp được một vị Vạn Thạch tiền kỳ..."

Nam tử điềm nhiên nói: "Nếu tiêu diệt đội ngũ học viên Bắc Phong thành, điểm cống hiến tối thiểu hơn ngàn, lại giết thêm vài kẻ hộ tống, điểm cống hiến thậm chí sẽ vượt qua 2000!"

"Mà Bắc Phong thành lại giàu có, những thiên tài kia sẽ mang theo ý chí chi văn, vạn tộc công pháp thần bản, nhập giai binh khí, Nguyên Khí dịch... Cộng chung vào một chỗ, nếu thành công thì tối thiểu chúng ta sẽ có 5000 điểm cống hiến về tay!"

Nghe gã nói như thế, tiếng hít thở lén lút bên cạnh dồn dập hẳn lên.

5000 điểm cống hiến, điểm cống hiến của vạn tộc thần giáo không khác lắm so với điểm công huân của Nhân tộc.

Đó chính là 5000 điểm cống hiến!

Là thu hoạch có thể sánh với việc đánh giết 50 vị cường giả mới vào Đằng Không!

Giết một vị Lăng Vân cảnh cũng chỉ khoảng 500 điểm, giết một vị Sơn Hải... không sai biệt lắm mới được 5000 điểm.

Nhưng Sơn Hải cảnh nào có dễ giết như vậy!

Đội ngũ học viên mà thôi, dù đội hộ vệ có mạnh hơn thì cũng kém xa một vị cường giả Sơn Hải cảnh.

Nghe tới con số 5000 điểm cống hiến từ lời của nam tử Huyết Hỏa gióa, hô hấp của mấy người nấp trong hố bên cạnh bỗng trở nên dồn dập, có một người thấp thỏm lên tiếng: "Thực lực của Bắc Phong thành rất mạnh, tối thiểu phải chuẩn bị ba vị Lăng Vân cảnh, năm hoặc sáu vị Đằng Không mới có thể nhanh chóng giết sạch bọn họ, nhưng nếu xuất động lực lượng nhiều như vậy, chút thu hoạch kia nói cho cùng chia ra lại không được nhiều."

"Ngu muội!" Nam tử Huyết Hỏa giáo cười lạnh: "Nếu có thể hủy diệt thiên tài Bắc Phong, phía trên sẽ ban thưởng ít được sao? 5000 điểm chỉ là thứ chúng ta có thể thu hoạch, còn nếu thành công, phía trên ban thưởng ít nhất phải gấp bội, có khi cả vạn điểm cống hiến!"

"Người phía dưới muốn kiếm ngàn điểm rất khó, còn như chúng ta... một người tối thiểu sẽ thu được ngàn điểm, ngươi muốn cầm nhiều điểm cống hiến như thế thì phải đợi đến ngày tháng năm nào!"

Lời này vừa nói ra, tiếng hít thở lại càng dồn dập.

Ngàn điểm cống hiến đối bọn họ mà nói là rất nhiều, rất rất nhiều.

Có đôi khi Đằng Không chấp hành một nhiệm vụ, ban thưởng cũng chỉ có mấy chục điểm, thậm chí chỉ mấy điểm cống hiến, nếu trên trăm điểm vậy cũng là phải liều hết cái mạng.

Đằng Không sơ kỳ cũng có giá trị chỉ là trăm điểm.

Hai thứ này cơ hồ gộp lại với nhau thì tương đương với việc giết mười vị Đằng Không, phải liều mạng mười lần, mà bây giờ thì chỉ cần liều mạng một lần duy nhất!

Nam tử quát khẽ lần nữa: "Làm hay không làm? Nếu thành công, có lẽ Thiên Nghệ thần tộc cũng sẽ có ban thưởng! Chúng ta xả giận cho bọn họ, hành động này là vì muốn xây dựng Thiên Nghệ thần giáo, Thiên Nghệ thần tộc tuyệt đối sẽ không hẹp hòi, nếu có cơ hội... thậm chí có thể sẽ chủ trương xây dựng Thiên Nghệ thần giáo, lập lại một phái!"

"Huyết Ngạc, có phải từ lâu ngươi đã có ý tưởng này hay không?" Vị phu nhân kia kinh ngạc nhìn gã.

Huyết Ngạc lơ đễnh đáp: "Ai mà chẳng muốn đi l*n đ*nh cao! Bán mạng vì huyết hỏa Ma tộc hay là bán mạng cho Thiên Nghệ thần tộc có khác gì nhau sao? Ha ha, người như chúng ta đã định trước sẽ chẳng thể đội chung trời với Nhân tộc, néu đã như vậy, bán mạng cho ai thì phải xem bọn họ ra giá bao nhiêu!"

"Nếu có thể chủ đạo việc xây dựng lại Thiên Nghệ thần giáo, chắc chắn có thể thu được hàng loạt sự ủng hộ, có lẽ rất nhanh thôi ta sẽ có thể đột phá tới Sơn Hải, thậm chí là càng mạnh hơn nữa!"

Huyết Ngạc cũng không che giấu dã tâm của mình, ánh mắt gã lộ ra vẻ chờ mong cùng khát vọng, "Chư vị, khi đó giáo phái được gầy dựng lại, tất nhiên sẽ có hàng loạt nhu cầu, nếu có người nguyện ý tìm tới... Người thành lập phái sẽ có được lợi ích hơn nhiều so với những kẻ đến sau!"

"Huyết Ngạc, ngươi không sợ Huyết Hỏa giáo tìm ngươi gây phiền phức sao..."

Huyết Ngạc cười lạnh: "Sợ cái gì, liều thì ăn nhiều, nếu ta thành công thì ta sẽ đứng đầu một phái! Huyết Hỏa giáo sẽ không dám làm gì ta cả! Nếu thất bại, dù sao ta cũng là Lăng Vân cảnh, chẳng lẽ Huyết Hỏa giáo không cần những người như chúng ta bán mạng cho bọn họ? Nói một chút mà thôi, ta lại không thật sự phản bội, chẳng lẽ còn muốn giết ta hay sao?"

"Đây cũng không phải là Ma giới của huyết hỏa Ma tộc mà là Nhân cảnh, vì giết ta... có đáng không? Còn không bằng tiếp tục giữ ta lại bán mạng cho chúng, không phải ư?"

Huyết Ngạc nói xong, hơi mất kiên nhẫn: "Chư vị tự cân nhắc đi, bất quá... Mấy ngày nay mọi người đừng rời đi, có việc thì ta sẽ cho kẻ dưới giúp các ngươi xử lý, dù cho không tham dự thì cũng không được rời đi!"

Mọi người không phản bác, lưu lại nơi này trong những ngày hành động vốn là quy củ, đề phòng tin tức bị tiết lộ.

"Huyết Ngạc, phục kích Bắc Phong thành cũng được, bất quá Huyết Hỏa giáo ta nếu tập kích các thành thị như Nam Nguyên thì thực lực phải đủ mạnh, bằng không... liếc mắt cũng thấy được là âm mưu, khi đó không chỉ chúng ta gặp nguy hiểm, ngươi bên kia có thể làm được không?"

"Tất nhiên là có thể!" Huyết Ngạc tự tin gật đầu, "Thiên Thủy đường chủ cũng giống như ta, đều là Đằng Không lục trọng, hắn dẫn đội thì như thế nào? Nam Nguyên chỉ có một vị Long Võ vệ Đằng Không sơ kỳ, có thể giúp hắn kiếm điểm công lao, chẳng lẽ hắn lại không muốn?"

"Chư vị nếu có ý kiến gì trái ngược thì cứ việc đi tập kích các thành khác, tập kích mỗi một mình Nam Nguyên chưa hẳn có thể được chú ý, tập kích nhiều chỗ thì bẫy rập ở những nơi ấy cũng đều sẽ bị bại lộ hết, khi đó chúng ta mới có thể an toàn hơn!"

Mọi người im lặng không nói.

Trong hoàn cảnh như vậy, ai còn có ý kiến đối đầu cơ chứ.

Bình thường không tiện hạ thủ, nếu có thể mượn cơ hội diệt trừ những kẻ kia thì cũng không phải là không được.
 
Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 163: Kế Hoạch Của Đôi Bên



"Tập kích Bắc Phong thành ít nhất sẽ kiếm được ngàn điểm cống hiến..."

"Thậm chí có khả năng trở thành giáo chủ khai phái của Thiên Nghệ thần giáo!"

Có kẻ tâm tư lay động, Huyết Ngạc cũng không lừa gạt bọn họ, Thiên Nghệ thần tộc hiện tại cần kẻ ra mặt, đáng tiếc trước đó giáo phái bị tiêu diệt, bây giờ căn bản không có căn cơ, giờ đây những người như họ một khi đầu nhập vào thì tất nhiên sẽ được trọng dụng.

Bắc Phong thành đã an ổn nhiều năm, lần này Nam Nguyên xuất hiện thiên tài lại làm tất cả mọi người đều biết, cho nên có thể đây thật sự chính là mồi nhử.

Tập kích Nam Nguyên có khả năng sẽ nguy hiểm hơn so với tập kích Bắc Phong thành.

Dựa theo lẽ thường, bọn họ không dám tập kích Bắc Phong thành, nhưng có ai quy định nhất định phải dựa theo lẽ thường đâu.

Giờ khắc này, người chủ sự của các đại giáo phái đều động tâm.

Mà Huyết Ngạc thì bật cười khe khẽ, gã biết những người kia nhất định sẽ đáp ứng.

Thu hoạch như thế cũng đủ lớn rồi!

Lớn đến mức bọn hắn đều sẽ nảy sinh lòng tham, không tham lam hà tất gia nhập Vạn Tộc giáo làm gì.

"Nam Nguyên... Con mồi..."

Tầm mắt Huyết Ngạc hướng về phía nam, nhếch miệng cười không ngừng, một thiên tài nổi danh lan xa khắp chốn, Đại Hạ phủ cũng quá coi thường khẩu vị của mình.

"Thiên tài tối thượng đẳng... Thần văn đã phác hoạ hoàn chỉnh..."

Huyết Ngạc cười nhạo một tiếng, không chừng chỉ là tin lừa người dối thần.

Ngay cả nơi rách nát như Nam Nguyên còn xuất hiện tối thượng đẳng, không làm được thì cũng đừng cố ý truyền tin, ai mà tin chứ!

Tối thượng đẳng, giết một người chính là trăm điểm công huân, có thể so với Đằng Không!

Nếu quá thấp thì những cường giả như họ sẽ không có hứng thú, cho nên mới cố ý loan tin xuất hiện tối thượng đẳng ra làm mồi nhử?

"Các ngươi cũng quá coi thường ta!"

Huyết Ngạc hất cằm kiêu ngạo, nếu ngươi nói là thiên tài từ Thiên Thủy thành, ta còn tin nổi, hết lần này tới lần khác lại cứ loan tin là Nam Nguyên thành, người Đại Hạ phủ có phải đều cho rằng Vạn Tộc giáo toàn kẻ ngu phải không?

Bất quá cũng thật đáng tiếc, Vạn Tộc giáo hoàn toàn chính xác là có kẻ ngu, thực sự đã có người tin.

Huyết Ngạc thầm khinh bỉ một hồi, có chút cảm giác ưu việt vì sự thông minh của bản thân, Nam Nguyên xuất hiện học viên tối thượng đẳng, vì cái gì lại thực sự có người tưởng thật vậy? Vạn Tộc giáo muốn tranh phong với các phủ, xem ra sẽ là gánh nặng đường xa, một số kẻ ngu kia phải chết mới có thể khôn ra được.

...

Trên vùng đất hoang dã, một con đường uốn lượn vắt mình ngang qua.

Đội xe lắc lư tiến nhanh về phía trước.

Con đường đi đến Đại Hạ phủ đã được tu sửa không tệ, bất quá đoạn đường ở vùng hoang dã thường xuyên sẽ xảy ra vấn đề, nơi này là khu vực một điểm, thường xuyên bị vỡ vụn đứt đoạn.

Có một số là do cố ý, có một số là do yêu thú tạo thành.

Trên xe, các học viên bị lắc lư qua lại dữ dội đến nỗi cũng thấm chút mệt mỏi.

Mỏi mệt không phải là chuyện đáng bận tâm nhất, chuyến xe chạy đã gần 3 giờ, người có ba việc cấp bách, giờ phút này có học viên đã sắp không nhẫn nhịn được nữa.

Trên các xe chở đều có thể nghe được tiếng các học viên rì rào xin ngừng lại.

Bọn hắn muốn đi giải quyết nỗi buồn.

...

Phía sau đội xe.

Hạ Binh khẽ nhíu mày, ở trong vùng hoang dã mà dừng lại thật ra là vấn đề rất nguy hiểm.

Đội xe một mực tiến lên, kẻ địch dù cho có mai phục thì đội xe cũng có thể cấp tốc thoát ly chiến trường, một khi dừng lại, gặp phải nguy hiểm thì sẽ có chút phiền phức.

Bất quá ở đây có tận mấy trăm học viên, y cũng không có khả năng yêu cầu hết thảy học viên kìm nén suốt 5 tiếng.

"Dừng xe, tu chỉnh mười phút đồng hồ!" Hạ Binh đưa ra mệnh lệnh nghỉ ngơi một lát.

Địa điểm lựa chọn dừng xe là một mảnh đất bình nguyên, nơi này có khả năng tránh né kẻ địch mai phục.

...

Tô Vũ cũng theo các bạn học khác cùng xuống xe.

Ngồi trên xe tận mấy giờ đồng hồ, lảo đảo lắc lư, hắn thì còn đỡ, những người khác có vài người nôn hết mật xanh mật vàng làm Tô Vũ cũng muốn ói theo.

Trần Hạo hùng hùng hổ hổ nhìn chung quanh một vòng rồi lại buồn bực than thở: "Thế này thì làm sao mà đi tiểu a, khắp nơi đều là người!"

Nơi đây là bình nguyên, Thành Vệ quân giờ khắc này vây quanh ở bên ngoài, căn bản không cho phép học viên chạy loạn.

Đi vệ sinh dĩ nhiên cũng không thuận tiện như vậy.

Nam sinh thì còn đỡ, có vài nữ sinh đều đỏ tím mặt mày, cũng may, đúng lúc ấy, Hạ Binh quát to: "Nam sinh dựa vào đội xe bên trái, nữ sinh dựa vào bên phải! Tự động giải quyết vấn đề, không muốn giải quyết thì tè ra trong quần! Ra khỏi thành tức là chiến trường, chút chuyện nhỏ như vậy mà còn không thể vượt qua thì dứt khoát về nhà đi!"

Dù cho có vài người vẫn không tình nguyện, bất quá đến lúc này thì cũng đã hết cách, đành phải phân tán tại hai bên đội xe, dựa vào xe tải che chắn để giải quyết.

Tô Vũ thì không gấp, hắn cũng không đi theo đám Trần Hạo để giải quyết vấn đề.

Hắn nhìn quanh một vòng, bốn phía hết sức an tĩnh, cũng hết sức hoang vu.

Khi mà hắn đang quan sát hoàn cảnh, Hạ Binh giậm chân đi tới, vẫy tay với Tô Vũ.

Tô Vũ vội vàng đi đến, thoáng nghiêng đầu qua, Hạ Binh liền thì thầm: "Chút nữa ngươi đừng lên xe số 1, hãy ngồi vào chiếc xe phía sau.."

Dứt lời, y lại thấp giọng nói: "Lên xe, đổi quần áo của Thành Vệ quân."

Ánh mắt Tô Vũ lóe lên một cái, gật gật đầu.

Tô Vũ cũng không nói gì nhiều với đám Trần Hạo, chỉ đơn giản bảo là mình đổi xe khác, sau đó Tô Vũ bèn lên xe của Thành Vệ quân theo lời Hạ Binh dặn dò.

Lên xe, Tô Vũ thay chế phục của Thành Vệ quân, ngồi lẫn ở trong đám binh lính.

Hạ Binh cũng đi qua, nhẹ nhàng thở phào rồi nói: "Đây là lo cho an toàn của ngươi, cũng là vì an toàn của những người khác, ngươi ngồi trên xe số 1, những đồng bạn kia sẽ không an toàn."

"Ta biết."

Tô Vũ gật đầu, tiếp đó hắn nhỏ giọng hỏi: "Hạ đại nhân, đằng trước không xa hẳn là Thiên Thủy thành, ta đã xem địa đồ, nơi này hình như cũng không có chỗ thích hợp để mai phục, Vạn Tộc giáo hẳn sẽ không xuất hiện chứ?"

"Khó mà nói." Hạ Binh lắc đầu.

Tô Vũ lại hỏi: "Chuyện đội xe bị tập kích không phải lần đầu tiên phát sinh. Hằng năm lúc này cơ hồ đều sẽ xảy ra chuyện tương tự, chẳng lẽ bên phía Đại Hạ phủ chỉ có thể bị động ứng đối thôi sao?"

Hạ Binh cười khẽ, lắc đầu, không nói nhiều lời.

Bị động ứng đối thì cũng không đến mức, hằng năm Đại Hạ phủ sẽ cố ý bố trí một vài bia ngắm, dẫn dụ Vạn Tộc giáo tập kích.

Bất quá đây là cơ mật, rốt cuộc thì đội ngũ nào là bia ngắm, đội ngũ nào là thật sự không có người âm thầm bảo vệ thì chính bọn hắn cũng không rõ ràng.

...

Ngay tại lúc đội xe dừng lại.

Ở một nơi cách đó mấy ngàn thước, một đám người ngồi xổm trong một cái hố nhỏ.

Nhìn đội xe phía xa vừa dừng lại, một nam tử trung niên nhỏ giọng hỏi lão giả bên cạnh: "Đường chủ, đội xe Nam Nguyên dừng lại rồi, hiện tại động thủ chứ?"

"Không!"

Đường chủ nghe vậy tức khắc phủ định kiến nghị của hắn, nơi này quá thoáng đãng, không chờ bọn họ xông tới thì đối phương đã trực tiếp bỏ chạy, dù cho không chạy thì bọn hắn cũng sẽ tổn thất nặng nề.

Thành Vệ quân còn mang theo cung nỏ, khoảng cách xa như vậy thì bọn họ sẽ thành bia sống.

"Đường chủ, phía trước không có cơ hội hạ thủ nữa..."

Lão giả thản nhiên đáp: "Không có cơ hội thì không ra tay, cũng không phải việc gì tốt, có cơ hội thì xông lên cắn một cái, không có cơ hội thì từ bỏ!"

"Thế thì sẽ không tiện ăn nói với Huyết Ngạc đại nhân bên kia."

"Hắn cũng chỉ là đường chủ, ta cũng vậy, có cái gì mà không tiện ăn nói, phối hợp hành động với gã là được, lại đâu có bắt chúng ta đi chịu chết."

Lão giả xem thường, Huyết Ngạc cũng là đường chủ, bất quá đối phương có địa vị cao hơn ông, lại còn là cường giả Lăng Vân cảnh, cho nên lần này truyền lệnh tới thì ông cũng phải nghe.

Ông và Huyết Ngạc không quá thân thiện với nhau, mặc dù nghe lệnh tới đây mai phục nhưng ông cũng không muốn ngu ngốc đi chịu chết.

Quan sát thêm một hồi, lão giả đã có phán đoán với thực lực của đoàn xe Nam Nguyên.

Đằng Không hoàn toàn chỉ có một người, Vạn Thạch cảnh thì có vài vị, còn lại đều là Thành Vệ quân Thiên Quân cảnh bình thường.

"Đi, tới đằng trước mai phục ở Nguyên Thủy thôn!"

"Nguyên Thủy thôn?" Nam tử trung niên nghe thế thì có chút sợ hãi: "Đường chủ, đó là ranh giới của Thiên Thủy thành, ngay tại ngoại ô cách chủ thành không đến 30 dặm..."

"Muốn xuất thủ thì chỉ có thể là ở nơi ấy!" Lão giả lạnh lùng giải thích: "Nơi đó tới gần Thiên Thủy thành, đội xe Nam Nguyên đến bên kia sẽ thả lỏng cảnh giác, con đường phụ cận có không ít khu cư trú, rất nhiều phòng ốc cũng có thể che lấp hành tung của chúng ta. Chỉ cần tốc độ nhanh, rút lui trước khi người của Thiên Thủy thành đến giúp thì còn an toàn hơn nơi này nhiều."

"Bớt nói nhảm, nhanh đi bố trí, miễn cho tới sau bọn hắn!"

Dứt lời, lão giả khom lưng lùi lại, một lát sau, một đám người nhanh chóng rời khỏi hố nhỏ, theo đường nhỏ mà chạy về ngoại ô Thiên Thủy thành.

Những người này có thực lực không yếu, ở trong vùng hoang dã khom lưng chạy mà tốc độ vẫn cực kỳ nhanh.
 
Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 164: Đừng Giết Hết Toàn Bộ



Trong nháy mắt bọn người Huyết Hỏa giáo rút lui, Hạ Binh nhìn thoáng qua bên ấy, hàng lông mày khẽ nhíu lại.

Y luôn cảm thấy bên kia có thứ gì đó nhìn mình chằm chằm.

Là người hay là yêu thú, hay chỉ là vài con dã thú thông thường?

"Nhanh lên xe, tiếp tục tiến lên, hai giờ nữa thôi là có thể tiến vào Thiên Thủy thành!"

Hạ Binh quát nhẹ, tu chỉnh đội xe một lát rồi lần nữa lên đường.

Trên xe, Tô Vũ nắm đao không rời tay, cũng tập trung duy trì cảnh giác.

Chờ đoàn xe tiếp tục tiến lên, không có chuyện gì ngoài ý muốn thì Tô Vũ mới hơi nhẹ nhàng thở ra, mặc dù không trải qua nguy hiểm dã ngoại, bất quá ngay cả Hạ Binh đều khẩn trương như vậy thì hắn dĩ nhiên cũng không dám buông lỏng.

Hơn mười chiếc xe tải tiếp tục lăn bánh tiến về phía trước.

Xóc nảy, lay động, tốc độ thong thả.

Bên cạnh Tô Vũ là một vị Thập trưởng Thành Vệ quân, y nhìn thấy hắn siết chặt thanh đao trong tay thì mỉm cười trấn an: "Đừng khẩn trương, khẩn trương quá mức thì cũng không phải chuyện tốt, Tô đồng học yên tâm, chỉ cần đến Thiên Thủy thành thì hành trình phía sau sẽ an toàn hơn nhiều."

Tô Vũ gật đầu, nói khẽ: "Mã đại ca, bình thường Thành Vệ quân sẽ ra ngoài thành tiêu diệt toàn bộ yêu thú hoang dại và Vạn Tộc giáo à?"

"Có đôi khi sẽ làm thế." Thập trưởng đáp: "Đám gia hỏa Vạn Tộc giáo ẩn núp trong nội thành dù sao cũng chỉ là số ít, phần lớn bọn chúng vẫn ở ngoài thành, nơi hoang dã chính là cứ điểm của chúng. Quân ta cũng sẽ thường xuyên phái người đi dò xét, một khi phát hiện cứ điểm của đối phương thì lập tức sẽ cử binh tiêu diệt toàn bộ."

Tô Vũ gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, rồi lại hỏi tiếp: "Mã đại ca, kỳ thật ta rất hiếu kì, người của Vạn Tộc giáo bị giết la liệt tại Đại Hạ phủ, vì sao lại có nhiều người nguyện ý gia nhập vào Vạn Tộc giáo như vậy?"

"Lý do thì có rất nhiều." Vị thập trưởng đối diện cũng đã trải qua chiến tranh, khẽ thở dài: "Thành viên để tạo nên Vạn Tộc giáo có rất nhiều, loại thứ nhất chính là đào binh!"

Con ngươi trong mắt Tô Vũ co rụt lại, chuyện này hắn thật sự chưa từng cân nhắc qua.

"Trên Chư Thiên chiến trường đại chiến không ngừng, thương vong vô số, không phải người nào cũng không sợ chết, có vài người sợ hãi nên chọn làm đào binh, vận khí tốt thì có thể thoát ra từ Chư Thiên chiến trường, về sau sẽ ra khỏi quân đoàn, nhưng nếu bị phát hiện và bị bắt lại thì chắc chắn sẽ bị chặt đầu, cho nên bọn họ chỉ có thể đầu nhập vào Vạn Tộc giáo."

"Loại thứ hai, đào phạm!"

"Có một số tu giả giết người cướp của, bản thân lại không nghĩ biện pháp lập công trên chiến trường, bị tra được thì sẽ thành đào phạm, hoặc có vài kẻ chỉ muốn không làm mà hưởng, một lòng muốn dựa vào việc giết người cướp của để phát tài. Vạn Tộc giáo không có quy củ, dĩ nhiên thích hợp với những kẻ đó hơn các đại quân đoàn Nhân cảnh..."

"Loại thứ ba, tín ngưỡng. Đây kỳ thật cũng là loại giáo chúng khó dây dưa nhất, bọn họ là kẻ thật sự tín ngưỡng những Thần Ma đó, rồi tự cảm giác bản thân không gì làm không được, có thể trường sinh bất tử. Những người này cũng muốn một ngày nào đó đầu nhập Thần giới, Ma giới, cho nên xem mệnh lệnh của Vạn tộc là thần dụ."

"Loại thứ tư, lừa đảo."

Tô Vũ sửng sốt một chút, lừa đảo ư?

Thập trưởng nhìn Tô Vũ, nhỏ giọng thì thầm: "Đúng là lừa đảo, có vài gia hỏa lôi kéo một nhánh đội ngũ, lừa gạt tín ngưỡng của một số chủng tộc, sau đó lừa chủng tộc này đầu tư hàng loạt cho chúng, tài nguyên, công pháp, thiên tài địa bảo muốn cái gì, cần cái gì cũng đều có."

Thập trưởng nói tới đây thì nét mặt có chút dở khóc dở cười, bất đắc dĩ lắc đầu, "Bọn chúng phát hiện lừa gạt một số chủng tộc rất đơn giản, thế là loại người này cũng trở thành phần tử của Vạn Tộc giáo, cũng không ít giáo phái nhỏ lẻ đều do loại người như vậy thành lập. Nếu có thể lôi kéo được quan hệ, gia nhập vào một tộc nào đó thì có thể lừa gạt hàng loạt tài nguyên, chuyện này còn đơn giản hơn nhiều so với chính mình đi kiếm tài nguyên tu luyện."

"Trong vạn tộc còn có chủng tộc ngu ngốc như vậy sao?" Tô Vũ có chút không dám tin, bất quá suy nghĩ một chút thì cũng chưa chắc không có khả năng.

Thập trưởng nhỏ giọng cười: "Vạn tộc lại không ở tại Nhân cảnh, bọn họ đâu biết cái gì, trên đại thể cảm thấy những người này nguyện ý giúp họ lưu lại truyền thừa, lưu lại tín ngưỡng thì họ cung cấp một chút tư liệu, như vậy là đủ rồi. Kỳ thật có chủng tộc biết, nhưng bọn hắn cũng cần một số tư liệu cơ sở."

"Những kẻ kia mặc dù là lừa đảo, nhưng dù sao cũng là nhân tộc, từng sống tại Nhân cảnh, có đôi khi chúng sẽ cung cấp một chút tư liệu, cũng có thể khiến vạn tộc hiểu rõ hơn về nhân tộc."

Nói xong, Thập trưởng thở dài: "Loại người này nghe thì có vẻ không quá đáng hận, trên thực tế thì cũng nên giết! Một chút tư liệu mà chúng cảm thấy không quan trọng, đối với vạn tộc mà nói, có đôi khi rất trọng yếu, tỉ như ít năm trước, có giáo phái cung cấp tư liệu cho một bộ tộc, nói mình có người thân đang ở quân đoàn nào đó, lần này lại về nhà thăm người thân..."

"Kết quả bộ tộc kia căn cứ tư liệu lại phát hiện quân đoàn đó đang tu chỉnh, trong quân đã có không ít quân sĩ nghỉ ngơi, vốn bình thường sẽ thay phiên nghỉ ngơi, kết quả lại bị chúng bắt được sơ hở, đánh bất ngờ khiến quân đoàn kia tổn thất hết sức thảm trọng!"

Tô Vũ thở dài không hỏi tiếp nữa.

Thời gian dần dần trôi qua.

Khi cách Thiên Thủy thành càng ngày càng gần, lúc này, Thành Vệ quân ngược lại còn khẩn trương hơn, đều là lão binh nên ai ai cũng đều hiểu, chuyện ngoài ý muốn thường sẽ xuất hiện ngay tại thời điểm dễ mất cảnh giác như bây giờ.

Phía trước, Hạ Binh đã mấy lần bay lên dò xét.

Bên người có tin tức hồi báo, "Chỉ còn mấy chục dặm nữa sẽ đi vào khu vực của Thiên Thủy thành, phía trước là Nguyên Thủy thôn, qua Nguyên Thủy thôn thì nửa giờ sau sẽ đến Thiên Thủy thành!"

Nơi đây đã coi như là giới vực của Thiên Thủy thành.

Thiên Thủy thành mạnh mẽ hơn Nam Nguyên nhiều lắm, Thành Vệ quân có số lượng vượt qua năm ngàn, cường giả Đằng Không không ít, thậm chí còn có Lăng Vân tồn tại, đến Thiên Thủy thì Vạn Tộc giáo cũng không dám đi tìm cái chết.

Hai bên đường hiện tại đã lẻ tẻ xuất hiện một số nhà cửa.

Một vài dân chúng ở vùng ngoại ô tò mò đi ra phố, thậm chí có người đang đứng ở ven đường quan sát đội xe.

Cũng có hài tử chạy nhảy hai bên đường.

Đội xe hãm lại tốc độ, nơi này có người ở, người đến người đi, tốc độ quá nhanh dễ dàng xảy ra tai nạn xe cộ.

Không ít Thành Vệ quân lúc bấy giờ cũng trở nên an tâm hơn.

Đến căn cứ có người ở, đến khu vực ranh giới này thì thường đã đại biểu cho việc họ sẽ thật sự an toàn.

Một đường đi qua vẫn tính là thuận lợi, họ đều không gặp yêu thú tập kích.

...

Nhà cửa lẻ tẻ tản mát trải rộng hai bên đường.

Ngay tại trước mặt đám Tô Vũ, trong một tòa tiểu viện không tính quá lớn bên ven đường, Thiên Thủy đường chủ hít sâu một hơi, nghiêm giọng phân phó: "Có Đằng Không ở đó, ta sẽ kiềm chế đối phương trước, nhớ kỹ, mục tiêu của các ngươi không phải Thành Vệ quân mà là học viên!"

"Đừng giết toàn bộ, giết một bộ phận thôi, lưu một bộ phận lại để kiềm chế Thành Vệ quân!"

"Đánh trọng thương một bộ phận, đánh thương nhẹ một bộ phận, sau đó rút lui, để Thành Vệ quân cùng Long Võ vệ không có lòng đuổi giết chúng ta mà chỉ lo cấp tốc rút lui!"

Lão giả hạ lệnh, giết sạch thì chính là tử chiến đến cùng.

Chỉ khi nào không giết sạch, lưu lại một chút thương binh thì Thành Vệ quân cùng Long Võ vệ mới bị phân tâm kiềm chế.

Thành Vệ quân sẽ lo chiếu cố thương binh, ở lại bảo vệ, ngay cả Long Võ vệ cũng không dám tùy tiện truy đuổi, lão giả cũng không phải lần đầu tiên làm loại chuyện này, kinh nghiệm dĩ nhiên hết sức phong phú.

Có một số kẻ không có đầu óc, đi lên liền giết, kết quả lại giết sạch học viên khiến cho Thành Vệ quân và Long Võ vệ không còn điều gì cố kỵ kiềm chế, ngược lại còn kích phát sát tính, một đường truy sát đến cùng, không chết không thôi, thường thường đều là lưỡng bại câu thương.

"Giết một phần là đủ rồi, nguy hiểm không lớn, cống hiến không ít, sau đó nhanh chóng nhanh rời khỏi phạm vi Thiên Thủy, đã nghe rõ chưa?"

"Tuân lệnh!"

Trong phòng, vài vị thủ lĩnh đồng loạt ứng tiếng trả lời.
 
Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 165: Có Gì Đó Không Ổn



Thiên Thủy đường chủ hít sâu một hơi, ý chí lực phát ra bao phủ viện nhỏ, để phòng bị Đằng Không cảm giác được.

Chiến giả mặc dù không tu ý chí lực, bất quá nếu đã đến Đằng Không thì ý chí lực cũng sẽ tự động tăng trưởng, có lẽ không bằng Văn Minh sư nhưng để che lấp hành tung thì vẫn đủ.

"Huyết Ngạc..."

Lão giả căm tức nghiến chặt răng khi nhắc đến cái tên kia, cái tên Huyết Ngạc đó và lão không hợp nhau, thế mà gã ra lệnh cho lão ra tay với Nam Nguyên, còn bản thân gã thì lại không đến.

"Là muốn để ta làm mồi nhử sao?"

Trong lòng lão giả có chút lo lắng, nhưng mà Huyết Ngạc là Lăng Vân, dù muốn hay không thì lão giả vẫn phải nghe theo lệnh.

Bất quá lão cũng đã quan sát thật lâu, lân cận Nam Nguyên không thấy có dấu hiệu người mai phục.

"Đánh một kích rồi lập tức rút đi!"

Lão giả đã có quyết định, mệnh lệnh của Huyết Ngạc lão không thể không nghe, bất quá chỉ cần xuất thủ là đã coi như hoàn thành nhiệm vụ, tiếp đó lão sẽ cấp tốc rút lui, lão đã là Đằng Không lục trọng, chỉ cần không ôm tâm tư diệt sát vị Long Võ vệ Đằng Không kia thì muốn rút lui vẫn rất đơn giản.

"Huyết Ngạc, ngươi muốn để ta thu hút hỏa lực, chính ngươi ở sau mưu lợi sao?"

Lão giả suy đoán kế hoạch tiếp theo của Huyết Ngạc, thế nhưng hiện tại lão không còn thời gian để nghĩ nhiều nữa, bởi vì đội xe Nam Nguyên đã sắp đến đây rồi.

...

"Sắp tới Thiên Thủy thành rồi."

Mấy chiếc xe chở học viên đã sắp chạy qua Nguyên Thủy thôn, bên người Tô Vũ, Mã thập trưởng thở hắt ra một hơi rồi nói: "Tầm nửa giờ nữa sẽ tới Thiên Thủy thành, lần này xem ra vẫn rất thuận lợi..."

Phía trước, có vài tòa nhà lớn nhỏ.

Ở nơi càng xa xôi hơn, thậm chí trong mơ hồ có khả năng thấy một tòa đại thành, dĩ nhiên là rất mơ hồ, cách nơi này phải đến chừng 30 dặm, mọi người chẳng qua là tâm lý cảm ứng, trên thực tế thì căn bản không nhìn thấy thành trì nào được.

Đúng vào lúc ấy, xe tải đi phía trước nhất bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ đùng.

Sau một khắc, có người hô lớn: "Lốp xe phát nổ!"

Mọi người đầu tiên là khẩn trương, tiếp đó đều nhẹ nhàng thở ra, Tô Vũ nghe thấy trong số Thành Vệ quân có người lớn tiếng hỏi: "Còn có thể cố gắng chạy tiếp được không? Đến Thiên Thủy thành thì mới có thời gian tu chỉnh tiếp!"

Đội xe dần dần ngừng lại.

Xe đi đầu bị bể bánh, những chiếc xe phía sau cũng bị buộc phải dừng theo.

"Không có cách nào chạy tiếp được, phải thay bánh xe thôi, nhanh lắm, không làm chậm trễ thời gian đâu."

Hạ Binh đang tiên phong dò đường ở phía trước, vẫn không ngừng cảnh giác quan sát tứ phía, một vị Long Võ vệ ở bên cạnh y cũng cảnh giác quan sát khắp nơi, nơi đây còn có một số ngôi nhà, giờ phút này tiếng nổ bánh xe đã thu hút không ít sự chú ý, một số cư dân đã ra khỏi nhà, hoặc lén lút núp trong nhà tò mò nhìn về bên này.

"Thập trưởng..." Vị Long Võ vệ kia nhìn quanh một hồi, bỗng nhiên thấp giọng báo cáo: "Ta cảm giác có chút gì đấy không đúng."

"Ừm?" Ánh mắt Hạ Binh nheo lại, "Làm sao vậy?"

Y còn chưa phát hiện cái gì dị thường, cộng thêm chuyện đã sắp đến nơi nên giờ phút này y mặc dù vẫn duy trì cảnh giác, nhưng trên thực tế cũng đã buông lỏng rất nhiều.

"Nam nhân nhiều lắm, quan trọng hơn là... không có trẻ con!"

Sắc mặt vị Long Võ vệ bên cạnh khẽ biến hóa, nơi này có nam có nữ, ai cũng mặc thường phục của dân chúng, nhưng mà hắn vẫn mơ hồ nhận ra có chút khác biệt, khác hoàn toàn với các địa phương đã đi qua trước đó, phụ cận đại khái có hơn mười gia đình, thế mà không nghe thấy thanh âm của trẻ con!

Đoạn đường phía trước còn có trẻ con nô đùa qua lại, nơi này thì cực kỳ an tĩnh, ngoại trừ những cư dân kia... hình như ngay cả gia súc cũng chẳng có con nào.

Vạn Tộc giáo có cả nam lẫn nữ, bất quá khi hành động tuyệt đối không thể có trẻ em tồn tại.

Sau một khắc, Hạ Binh tỉnh ngộ trong nháy mắt, y giật nảy mình vì bản thân lại ngu ngốc không nghĩ tới điểm này.

Không kịp thời gian cho y tự trách, Hạ Binh mau chóng quát lên: "Có địch, kết trận!"

Hạ Binh vừa dứt lời, đám dân chúng vừa mới rồi còn đang vây xem bỗng nhiên dồn dập bùng nổ!

Ầm ầm một tiếng!

Một chiếc xe tải đậu ven đường trực tiếp bị người ta dùng đao bổ ra một vết nứt, tiếng kêu sợ hãi truyền ra!

Hạ Binh vừa muốn đi tiếp viện, sau một khắc, bên người y đột nhiên xuất hiện một cái bóng, một kích đánh thẳng về phía y!

Bịch một tiếng, trường đao cùng kiếm sắt va chạm, xe tải nơi Hạ Binh đứng trực tiếp vỡ nát.

Các vị Long Võ vệ khác cũng rất nhanh đã bị kẻ địch đột nhiên xông ra cuốn lấy, Hạ Binh liên tục rút lui, nổi giận gầm lên một tiếng, một lần nữa đánh tới thân ảnh trên không.

Bị tập kích!

Cho đến lúc này, mọi người của Nam Nguyên mới thanh tỉnh lại, ai cũng có chút không dám tin, đối phương dám ở nơi đây mà tập kích bọn họ.

...

Ngay trong nháy mắt khi đám Hạ Binh bị tấn công, chiếc xe chở Tô Vũ cũng bị người tập kích.

Một vị Vạn Thạch mang theo vài vị Thiên Quân mau chóng xông ra. Thập trưởng Thành Vệ quân gầm lên một tiếng, mang theo những người khác cấp tốc nhảy xuống xe, hai bên đối đầu mà chém giết.

"Bảo vệ các xe!"

"Học viên không nên chạy loạn, nhanh cử vài người bảo vệ xe số 3!"

"Đội 7 bảo hộ xe số 7!"

Tiếng quát lớn của Thành Vệ quân Bách phu trưởng truyền đến, đối phương tới không nhiều, then chốt ở chỗ sau khi các học viên bị tập kích thì đã có vài người chạy loạn, một khi chạy ra khỏi vòng bảo hộ, thì đám học viên Khai Nguyên cảnh này cơ hồ là chắc chắn phải chết.

Tô Vũ không tham chiến, thấy bên này còn có thể chống cự, không nói hai lời đã nhảy xuống chạy về phía xe số 1.

Tên ngốc Trần Hạo còn ở bên kia!

Hắn mặc quần áo của Thành Vệ quân nên cũng không phải là mục tiêu tấn công chủ yếu của Vạn Tộc giáo, trên đường chạy đi, một tên Thiên Quân cảnh thấy Tô Vũ chạy tới, gã vừa muốn ra tay ngăn cản thì trước mắt bỗng nhiên hoa một cái, trời đột ngột tối om!

Đây cũng là huyễn cảnh gần đây Tô Vũ nghĩ ra được, trời tối!

Mắt đối phương tối sầm lại, còn chưa kịp phản ứng, Tô Vũ đã bổ ra một đao, phập một tiếng, thân thể đối phương tách ra!

Tô Vũ đã nuốt một giọt tinh huyết!

Đến lúc này, hắn nào dám ẩn giấu quân bài gì nữa.

Phối hợp với thần văn, Tô Vũ bộc phát ra năng lực Thiên Quân thất trọng, Lôi Nguyên đao lại là huyền giai võ kỹ, giết vài tên Thiên Quân như gã mới rồi cũng quá dễ dàng.

Sau khi bổ một đao chém chết một vị Thiên Quân, Tô Vũ cũng không lưu lại mà cấp tốc chạy về phía xe số 1.

Các chiếc xe trong đội cách nhau không xa.

Thành Vệ quân và Long Võ vệ đang lo chống cự cường địch, thực lực của giáo chúng Vạn Tộc đột kích giết học viên không mạnh, Vạn Thạch cảnh cơ hồ đều đang đối phó với Thành Vệ quân cùng Long Võ vệ, Thiên Quân cảnh giết học viên đã dư xài.

Rất nhanh, Tô Vũ thấy được xe tải số 1.

Giờ phút này, đám Trần Hạo cũng đều cầm binh khí trong tay, có người sợ hãi, có người khóc thút thít, bất quá tiếng thét chói tai thì cơ hồ không có.

Ít nhiều gì đều là học viên tinh anh, so với học viên khác vẫn bảo trì bình tĩnh hơn một chút.

Bên ngoài, Thành Vệ quân còn đang ngăn cản, cũng chưa rơi vào thế yếu, vậy nên các học viên cũng miễn cưỡng có thể bảo trì chút trấn định.

Tô Vũ còn chưa chạy tới liền nghe thấy tiếng Trần Hạo quát: "Sợ cái gì, dám đến thì giết! Lão tử cũng không phải chưa từng giết đám súc sinh vạn tộc kia!"

Tô Vũ thấy bạn học của mình vẫn còn an toàn, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, cũng không c** q**n áo Thành Vệ quân, Thành Vệ quân giết mấy tên giáo chúng còn có thể hiểu được, nếu bây giờ hắn chỉ là một học viên mà giết mấy tên giáo chúng thì lập tức sẽ trở thành mục tiêu công kích.

Đồ ngu cũng sẽ biết hắn chính là học viên thiên tài!

Mặc dù thân phận không tốt hơn học viên là bao nhưng Tô Vũ cảm thấy hiện tại trang phục của thành Thành Vệ quân vẫn an toàn hơn một chút.

Thấy Trần Hạo không có việc gì, Tô Vũ cũng không tới gần, quay người chạy tới hướng chiến đoàn đang chém giết phá vòng vây.
 
Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 166: Học Viên Chạy Loạn? Chết Không Đáng Tiếc!



Lúc bấy giờ, trước mặt Tô Vũ có vài vị Thành Vệ quân đang cùng giao đấu với giáo chúng Vạn Tộc giáo.

Tô Vũ cũng không lên tiếng, hắn đang tập trung tái hiện huyễn cảnh.

Vạn Tộc giáo chúng đang ra sức chém giết đều tức khắc cảm giác ánh mắt mình tối sầm lại.

Ở vào thời điểm chiến đấu mà bỗng nhiên trước mặt tối sầm, những người này liền giật mình hoảng hồn, vừa bối rối thì trong chớp mắt đã bị Thành Vệ quân giết sạch.

Còn lại mấy người, chỉ thoáng chốc Vạn Tộc giáo đã rơi vào thế yếu, mắt thấy chẳng mấy chốc sẽ bị tiêu diệt.

Trán Tô Vũ cũng đổ đầy mồ hôi lạnh, tạo dựng huyễn cảnh sẽ tiêu hao rất nhiều ý chí lực.

Giờ phút này hắn đang đứng ở phụ cận xe số 3, trong chiếc xe đó học viên thét chói tai không ngừng, bởi vì có người đã đột nhập vào trong.

Tô Vũ nhìn lướt qua, ngoài xe chỉ có hai vị Thành Vệ quân đang nỗ lực bảo vệ, mà Vạn tộc giáo đột nhập vào lại có tận 5 người.

Tô Vũ cũng không chậm trễ, lập tức xông lên, một tên Vạn Tộc giáo cấp tốc quay người đánh về phía hắn nhưng cũng gặp cùng tao ngộ, trước mắt kẻ đó biến thành một tấm màn màu đen, trong lúc kinh hoảng vung đao chém lung tung. Tô Vũ tránh đi loạn đao của kẻ ấy, nghiêng người bổ ra một đao, phập một tiếng chặt đứt đầu của đối phương.

"Giết hắn!"

Mấy người khác giật mình, lại có hai kẻ đánh tới phía Tô Vũ.

Tô Vũ hít sâu một hơi, lần nữa cấp tốc thôn phệ thêm một giọt tinh huyết, trường đao trong tay bỗng nhiên lấp lánh ánh chớp, thần văn chữ "Lôi" bám vào thân đao!

"Lôi Động!"

Tô Vũ hét một tiếng trong lòng, đây là lần đầu tiên hắn chân chính thi triển thức thứ hai của Lôi Nguyên đao.

Trường đao có tốc độ nhanh đến mức cực hạn!

Ầm một tiếng, mang theo tiếng sấm rền vang.

Trước mắt hai người kia lập tức biến thành màu đen, nghe được tiếng sấm kinh hãi bèn dồn dập lui tránh sang hai bên.

Một người thoát đi, một người thì bị Tô Vũ chém thành hai mảnh.

Thân thể Tô Vũ thoáng lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống.

Thừa dịp một người khác ngã nhào trên đất, Tô Vũ lại ném trường đao một cái, phập một tiếng găm chặt đối phương trên mặt đất.

Trong nháy mắt, ba giáo chúng Vạn Tộc giáo đã bỏ mình!

Tất cả những thứ này phát sinh quá nhanh, hai vị Thành Vệ quân khác thấy đồng bạn anh dũng như thế, dồn dập rống giận, giết hai kẻ còn lại đang không ngừng rút lui.

Toàn bộ đội xe gần như biến thành Tu La tràng.

Mà trên không trung là cuộc chiến giữa các vị Đằng Không, Hạ Binh lại thê thảm vô cùng, vết thương chồng chất, huyết dịch từ không trung vung vãi khắp nơi.

Không ai lo lắng tới cuộc chiến Đằng Không bên đó, Tô Vũ gắng gượng khôi phục một chút liền tiếp tục thi triển huyễn cảnh, lần này hắn không ra tay, mà là núp ở phía sau, không ngừng quấy nhiễu những tên Vạn Tộc giáo phía trước.

Tự tay giết người tùy rằng cũng rất thoải mái, nhưng mà sẽ tiêu hao nguyên khí quá lớn, thân thể bị bào mòn còn không bằng núp ở sau lưng hỗ trợ, mang đến hiệu quả càng tốt hơn.

Vốn nhân số đối phương không nhiều, dưới sự quấy nhiễu của Tô Vũ thì không bao lâu Vạn Tộc giáo chúng đã chết hơn hai mươi người.

Trên không, vị Thiên Thủy đường chủ cảm thấy có điều không thích hợp.

Khoảng cách không thể lớn như vậy!

Làm sao bỗng nhiên lại thương vong nhiều đến thế?

Giáo chúng Vạn Tộc giáo chẳng qua là kiềm chế đối phương, cũng không phải là muốn tử chiến với Nhân tộc, tại sao đột nhiên lại bị giết tới hơn mấy chục người?

"Không đúng..."

Khi lão lại thấy một giáo chúng bị Thành Vệ quân một đao chém chết, lão mới phát hiện vấn đề, vội gầm to lên: "Rút lui, có Văn Minh sư!"

Văn Minh sư xuất hiện!

Đây là do Văn Minh sư dùng ý chí quấy nhiễu, hoặc là thủ đoạn khác, dù sao cũng không phải thủ đoạn bình thường, gia hỏa mới bị chém chết vừa rồi bỗng nhiên xuất hiện vẻ mặt thất kinh, chuyện này rất không bình thường!

Nhiều thêm một vị Văn Minh sư, thì chính là nhiều thêm một vị Đằng Không, ngay cả chính lão bây giờ cũng đang gặp nguy hiểm!

"Rút lui!"

Một tiếng quát lớn, Vạn Tộc giáo chúng dồn dập kéo nhau rút đi.

Mà đúng vào thời khắc ấy, một vệt kim quang từ đằng xa bắn tới, thổi phù một tiếng, vị Thiên Thủy đường chủ Đằng Không này trực tiếp bị đánh xuyên đầu!

Sau một khắc, từng đạo kim quang liên tiếp bắn đến!

Dưới mặt đất, hơn mười Vạn Tộc giáo chúng bị giết toàn bộ trong chớp mắt.

Có một lão nhân rơi xuống đất, nhìn quanh bốn phương rồi khẽ nhíu mày, "Thật có lỗi, vừa rồi lão phu đi đằng trước dò đường, còn cho là bọn chúng sẽ ra tay ở dã ngoại, lần này là ta sai lầm."

Lão giả mở miệng nói một câu, rõ ràng, đây là cường giả âm thầm bảo vệ cho đội xe Nam Nguyên.

Bất quá vừa rồi ông không có mặt tại đây, mà là đi tới địa phương khác dò xét, cũng vô ý không để ý đến Thiên Thủy thôn này.

Trên trời, Hạ Binh toàn thân dính đầy máu hạ xuống đất, nhìn về phía lão giả, trầm giọng hỏi: "Chỉ có một mình ngươi sao?"

Chỉ có một người, có thể phòng thủ mới là lạ!

Lão giả gật đầu, "Chỉ có một mình ta, vốn là hai người, một vị khác nghe nói bên này hình như có chút động tĩnh nên đã tới Thiên Thủy thành chờ chúng ta trước..."

"Làm hỏng chiến cơ!" Hạ Binh buồn bực nói một câu, không để ý tới lão giả nữa, dù cho lão giả đã có thể g**t ch*t Đằng Không lục trọng trong một giây thì y cũng không quan tâm.

Nhìn quanh bốn phương một vòng, cuối cùng y mới nhẹ nhàng thở hắt ra.

Còn may, tổn thất không quá lớn.

Chết bảy tám học viên, là do có mấy tên nhóc xui xẻo chạy loạn nên bị giết, mặt khác thì chỉ là bị thương nhẹ, Thành Vệ quân chết mấy người.

Kẻ chạy loạn rồi bị giết thì Hạ Binh không hề thấy đau lòng.

Y đã nói không nên chạy loạn mà nhất định cứ chạy, bên ngoài Thành Vệ quân đang dùng sinh mệnh thủ vệ, đám gia hỏa kia tự chạy loạn không nói, còn quấy nhiễu tới trận hình của Thành Vệ quân, chết cũng không đáng tiếc.

Sau một khắc, dư quang Hạ Binh nhìn về phía Tô Vũ, ánh mắt có chút quỷ dị.

Có người không nhận ra Tô Vũ, nhưng y thì hiển nhiên vừa nhìn liền biết.

Vừa rồi cái tên Đằng Không kia hô hào Văn Minh sư xuất hiện, cũng không phải ý nói đến lão giả mà chính là Tô Vũ!

Cái tên này... y chí lực rất yếu, thế mà có thể mang tới tác dụng lớn như vậy!

Sao hắn có thể làm được?

Y cũng biết lần trước Tô Vũ phụ trợ Tập Phong đường giết một tên Vạn Thạch, nhưng lần ấy và lần này vẫn có chút khác biệt, lần trước là đối phương bị bao vây, lần này thì không phải thế.

Không chỉ Hạ Binh nhìn về phía Tô Vũ, mà lão giả kia cũng nghiêng đầu tò mò nhìn về phía hắn.

Ông không nhìn thấy chuyện lúc trước, bất quá Tô Vũ tỏ vẻ ý chí lực bị hao tổn thì ông vẫn nhìn ra được, thậm chí cảm ứng được một chút ý vị của thần văn.

"Thành Vệ quân ư?"

Lão giả lộ ra vẻ nghi hoặc, trong số Thành Vệ quân còn có người đã cô đọng thần văn ư?

Không, rất nhanh ông đã nhận ra đối phương, là Tô Vũ!

Là thiên tài tối thượng đẳng của Nam Nguyên năm nay!

"Có thể vận dụng thần văn, mà lại còn..." Lão giả nhìn về phía những tên giáo chúng Vạn Tộc giáo bị giết, ánh mắt dị dạng quan sát Tô Vũ. Tiểu tử này tối thiểu đã vận dụng bảy tám lần thần văn, điều đó không có khả năng!

...

Tô Vũ thở phì phò, may mà mới rồi có mũ giáp của Thành Vệ quân che đậy nên cũng không có bạn học nào nhận ra hắn.

Cảm nhận được tầm mắt bắn tới, Tô Vũ bèn ngẩng đầu nhìn qua, thấy được lão giả kia thì Tô Vũ vội vàng đứng dậy, hơi hơi khom người tỏ vẻ kính trọng.

Cường giả!

Cường giả chân chính!

Tên cường giả Vạn Tộc giáo khiến Hạ Binh chỉ có thể phòng thủ không cách nào phản kháng, lại còn khiến Hạ Binh thụ thương không nhẹ, thế mà lão lại bị người này cách không dùng một kích liền g**t ch*t.

Đối phương ít nhất đã là Lăng Vân!

Đương nhiên, có thể là Đằng Không đỉnh phong, Tô Vũ không thể nào phân biệt được, hắn còn chưa từng thấy cường giả ra tay như vậy.

Mà cách đối phương vài trăm mét, từng đạo kim quang bùng nổ, đồng thời đánh giết hơn mười tên giáo chúng Vạn Tộc, việc này chỉ sợ cảnh giới Chiến giả đều làm không được, hẳn phải là Văn Minh sư.

Lão giả thấy Tô Vũ cũng nhìn lại mình thì cười mỉm một thoáng, khẽ gật đầu ra hiệu.
 
Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 167: Dựa Vào Cái Gì Mà Phải Hy Sinh Cho Các Ngươi?



Tiếp đó ông không nhìn Tô Vũ nữa mà là nhìn về phía các học viên khác, có người còn đang khóc rống.

Lão giả nhìn một hồi, thanh âm không lớn nhưng lại thừa sức truyền khắp bốn phương: "Đây là chuyện mà các ngươi không sớm thì muộn phải trải qua!"

"Mặc dù chuyện xảy đến trước thời hạn một chút, nhưng các ngươi đã bước vào cao đẳng học phủ thì đây là việc nhất định sẽ trải qua, có thể còn sẽ tàn khốc hơn rất nhiều!"

"Đồng học, chấp giáo, chiến hữu, bằng hữu, người yêu... Khả năng sẽ có một ngày, bọn hắn đều sẽ hy sinh ngay trước mặt các ngươi!"

Lão giả chậm rãi nói: "Con đường của cường giả hết sức cô độc, hết sức đau xót!"

"Nếu như không thể thừa nhận, vậy thì hãy từ bỏ ngay bây giờ đi."

"Tử vong về sau sẽ bám theo các ngươi, tới Chư Thiên chiến trường sẽ chết, chấp hành nhiệm vụ sẽ chết, tu luyện sẽ chết, từ yếu đến khi mạnh lên, từng bước một, tử vong một mực sẽ bám lấy các ngươi..."

"Hôm nay, chẳng qua là chỉ là chút khai vị mà thôi."

Lão giả nói khẽ: "Thút thít cũng vô dụng, nhu nhược cũng vô dụng! Hiện tại các ngươi có thể từ bỏ. Không muốn từ bỏ, vậy thì phải kiên cường!"

Trong lúc lão giả làm công tác tư tưởng cho các học viên thì ở bên kia, Hạ Binh đang chỉ huy Thành vệ quân quét dọn chiến trường.

Giờ phút này, vết thương trên người y vẫn không ngừng chảy máu.

Nghe lão giả nói xong, Hạ Binh mới ngẩng đầu, nhìn về phía mọi người, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng: "Một khắc các ngươi đi ra khỏi Nam Nguyên, các ngươi đã là chiến sĩ! Sẽ chẳng có thời gian cho các ngươi chuẩn bị, không có thời gian cho các ngươi thích ứng! Trung đẳng học phủ năm năm chính là giai đoạn thích ứng của các ngươi!"

"Chuyến đi tới Đại Hạ phủ lần này chính là chương trình học thực tiễn của các ngươi!"

"Kỷ luật nghiêm minh, học phủ không dạy cho các ngươi sao?"

"Ta ra lệnh cho các ngươi ngồi yên tại chỗ, vì sao lại kháng lệnh?"

"Sợ hãi như thế, hoảng sợ như thế thì cũng không cần ra khỏi Nam Nguyên, tiếp tục sinh sống trong Nam Nguyên là được, hà tất đi lên con đường tu giả?"

"Các ngươi tưởng là tới Đại Hạ phủ để hưởng phúc sao? Hay là đi nhặt tiền, đi lấy không tài nguyên?"

Hạ Binh lạnh lùng nhấn mạnh: "Không thể thích ứng thì sẽ bị đào thải! Kẻ hèn nhát không xứng đáng được bồi dưỡng! Vô số chiến sĩ ở tiền tuyến còn không cầm tới tài nguyên nhiều như các ngươi đâu. Các ngươi có thiên phú, có thiên phú thì tính là cái quái gì chứ!"

"Có thiên phú nhưng không có tâm tính, không có kiên trì, không có quyết đoán thì vẫn chẳng thể trở thành cường giả! Chỉ tổ lãng phí tài nguyên của quốc gia. Còn không bằng đưa số tài nguyên đó đến tiền tuyến, đưa cho những chiến sĩ có nhu cầu!"

"Các ngươi ở hậu phương, nhiệm vụ giống nhau, cầm ban thưởng lại gấp đôi tiền tuyến, dựa vào cái gì? Bởi vì các ngươi có thiên phú, có hy vọng trở thành cường giả, nếu như các ngươi mất đi hy vọng này... Thật có lỗi, bất kỳ địa phương nào cũng sẽ không nuôi người nhàn rỗi!"

Hạ Binh nói chuyện hết sức thẳng thắn, y lại chỉ di hài của mấy vị Thành vệ quân nằm trên mặt đất, cả giận nói: "Nếu không phải bởi vì trong các ngươi có kẻ không nghe quân lệnh, chạy loạn khắp nơi, nhiễu loạn trận hình, mấy vị chiến hữu này cũng sẽ không hi sinh tại đây!"

"Mạng của bọn hắn là do các ngươi hại mất!"

"Bọn hắn cũng là người, cũng có tuổi trẻ, dựa vào cái gì phải bán mạng cho các ngươi! Bởi vì bọn họ là quân nhân, bọn họ biết cái gì là trách nhiệm, các ngươi có biết không?"

Trong đám đông có người nấc nghẹn ngào.

Vài học viên trước đó chạy loạn, làm rối trận hình khóc rống thất thanh, bọn hắn còn sống, nhưng kết quả là người khác phải dùng mệnh cứu bọn hắn, bọn hắn thật sự hổ thẹn và tự trách khôn cùng.

...

Thành Vệ quân và Long Võ vệ yên lặng quét dọn chiến trường, không một ai nói chuyện.

Bầu không khí rất lạnh lẽo.

Đây là bài học đầu tiên dạy cho đám học viên cao đẳng học phủ, đúng nghĩa là khó học thực tiễn.

Hôm nay có Thành Vệ quân cùng Long Võ vệ thề sống chết bảo vệ bọn hắn, nhưng cơ hội như vậy không phải lúc nào cũng có, học viên không thể thừa nhận thì chi bằng đừng tới học phủ.

Bầu không khí đang lạnh lẽo, trong đám người, có kẻ bỗng nhiên gào khan một tiếng thảm thiết:

"A Vũ, ngươi ở đâu?"

"A Vũ... Ô huhu... Xong rồi..."

Thanh âm của Trần Hạo truyền ra, cậu ta mới rồi đều lo tìm Tô Vũ, kết quả chính là mãi cũng không phát hiện, nhìn lại một đám thi thể đầy đất, Trần Hạo gấp vô cùng, Tô Vũ đã chết rồi sao?

Hạ Binh vốn còn muốn mượn cơ hội giáo huấn những học viên này thêm chút nữa, nghe vậy thì cơ mặt co rút.

Tên nhóc hỗn đản kia!

Bên kia, Tô Vũ cũng thừa cơ bỏ đi quần áo, đi ra từ phía sau xe, thấp giọng mắng: "Im miệng!"

Trần Hạo thấy Tô Vũ, lập tức nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đi tới, tiếp đó lại một mặt kinh ngạc, nhỏ giọng nói: "A Vũ, sao ngươi lại sợ đến như vậy, tè ra quần à?"

Toàn thân Tô Vũ đều là nước, trên thực tế là mồ hôi, quần áo đều bị thẩm thấu.

Vẻ mặt hắn lại trắng bệch, giờ phút này còn có mồ hôi nhỏ xuống.

Nghe được lời Trần Hạo, Tô Vũ muốn đánh chết cậu ta luôn cho rồi.

Trừng mắt liếc Trần Hạo một cái, Tô Vũ quát khẽ: "Im miệng, không biết nói chuyện thì bớt nói vài lời đi!"

Trần Hạo có chút ngượng ngùng, tiếp đó lại thấp giọng hỏi: "Ngươi giết người à?"

Lần trước cậu đã đi theo Tô Vũ thủ tiêu hai vị Thiên Quân cảnh.

Bây giờ nhìn thấy Tô Vũ mới ra ngoài, cậu cảm thấy Tô Vũ khẳng định không phải là đi trốn, có lẽ vừa rồi hắn lại thủ tiêu Vạn Tộc giáo chúng.

Tô Vũ thật sự rất to gan!

Nói xong, cậu nhìn về phía đao của Tô Vũ, quả nhiên thấy được vết máu còn chưa lau sạch sẽ, lập tức trong lòng hơi lay động, có chút oán giận nói: "Vừa rồi hẳn là phải gọi ta theo mới phải, ta sẽ giúp ngươi dụ người tới..."

"Cút!"

Tô Vũ không thèm để ý tới cậu nữa, vừa rồi khắp nơi đều là người, còn cần ngươi dụ nữa à?

Tên ngốc nhà ngươi đừng có dụ cho ta tận mười mấy tên, ta muốn khóc đều không có chỗ mà khóc đâu.

Khi hai người bọn họ đang trò chuyện, lão giả đột nhiên mở miệng nói: "Cấp tốc quét dọn chiến trường, đưa di hài của chiến sĩ cùng học viên về Thiên Thủy thành, tiếp theo sẽ do Thiên Thủy thành hộ tống di hài trở về Nam Nguyên!"

"Chúng ta nhanh tới Thiên Thủy thành, hội hợp với đội ngũ của Thiên Thủy thành, cẩn thận Vạn Tộc giáo quay lại!"

Hạ Binh nghe vậy cũng lớn tiếng ra lệnh: "Học viên lên xe, chiếc xe nào tổn hại thì từ bỏ, Long Võ vệ bỏ xe đi bộ, Thành Vệ quân nhanh chóng đuổi kịp!"

"Vâng!"

Bọn họ lĩnh mệnh mà đi, sắp xếp cho học viên lên những chiếc xe còn nguyên chưa bị tổn hại.

Có học viên ngượng ngùng muốn cự tuyệt, Hạ Binh quát lạnh: "Trên chiến trường quân lệnh như núi! Có lòng đó thì ngày sau giết nhiều kẻ địch một chút, hiện tại mà để cho một đám Khai Nguyên các ngươi đi bộ, các ngươi đi được sao? Chỉ tổ làm liên lụy người khác!"

"Nếu thật sự lên trên chiến trường, đừng mưu toan đi trợ giúp cường giả giết địch mà hãy làm tốt bổn phận của mình, đây cũng là cống hiến lớn nhất đối với cường giả!"

"Bảo ngươi rút lui liền rút lui, bảo ngươi làm cái gì thì làm cái đó, đừng dựa vào tính tình của mình mà tự ý quyết định!"

"Trên chiến trường đừng diễn trò khổ tình với ta, khi người thân của ngươi đã chết thì lập tức rút lui, nghĩ biện pháp báo thù, chứ không phải ngốc nghếch khi thấy người bị g**t ch*t lại tự nộp thêm một cỗ thi thể!"

Hạ Binh nói chuyện rất lạnh lùng, lớn giọng quát: "Những học viên thiên tài các ngươi có thiên phú không tồi, nhưng khi lên chiến trường, hằng năm đều có không ít binh sĩ bởi vì các ngươi tùy hứng mà chết!"

"Có kẻ kiệt ngạo bất tuân, có kẻ tùy ý làm bậy, có kẻ tự cho là đúng, lên chiến trường tùy ý làm bậy thường sẽ cần quân đội cứu viện các ngươi, tới tới lui lui, binh sĩ thương vong hằng năm bởi vì đám thiên tài học viên cũng phải hơn ngàn người!"

"Người như các ngươi nên để cho ăn nhiều một chút đau khổ!"

"Hạ thập trưởng..." Bên kia, lão giả ho nhẹ một tiếng, nói thế là được rồi, mắng nữa thì những học viên ấy đều sẽ bị đả kích không gượng dậy nổi mất.

Hạ Binh lơ đễnh gật đầu, tiếp tục chỉ huy đội ngũ tiến lên.
 
Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 168: Lão Sư Của Hồng Đạm Và Liễu Văn Ngạn



Một lát sau, đội xe tiếp tục lên đường.

Công tác truy sát thì bọn hắn không làm, đợi chút nữa sẽ có Vệ quân của Thiên Thủy thành tới làm, nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ học viên chứ không phải tiêu diệt toàn bộ Vạn Tộc giáo chúng.

Có lão giả bảo vệ, con đường tiếp theo rõ ràng sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Phía sau đội xe.

Đám người Hạ Binh đi bộ, tốc độ di chuyển của mấy chiếc xe không quá nhanh, bọn họ vẫn thừa sức theo kịp.

Lão giả cũng ở trong đám ngươi đi bộ, vừa đi theo vừa thấp giọng hỏi: "Vừa rồi là Tô Vũ sao?"

"Là hắn."

"Chiến báo thống kê thế nào?"

Hạ Binh liếc mắt nhìn lão giả, thản nhiên đáp: "Quân đội chiến báo mà phải báo cho ngươi à?"

"Hạ Binh, lão phu chỉ muốn hỏi một chút, chuyện lúc trước thực lòng ta cũng không muốn phát sinh." Lão giả bất đắc dĩ nói: "Nhiệm vụ của chúng ta là quan sát có nhóm lớn giáo chúng Vạn Tộc giáo hành động hay không, đối phương nhân thủ không nhiều, thực lực không mạnh, còn chế tạo một chút hỗn loạn, cho nên mới phán đoán lẫn lộn..."

Hạ Binh trầm giọng đáp: "Ta không có quyền chỉ trích các ngươi! Chuyện bị tập kích cũng liên quan tới việc ta thất trách, nhưng nếu có hai người hộ vệ, vì sao một người khác lại rời xa, Thiên Thủy thành không phải là không có lực lượng hộ vệ, lần này là các ngươi không làm tròn trách nhiệm!"

"Ta sẽ báo lên, vị còn lại kia cần phải gánh trách nhiệm! Nếu đối phương và Thiên Thủy thành có quan hệ thân thuộc, lúc chiến đấu không làm tròn trách nhiệm, vì thân thuộc mà rời khỏi đơn vị, ta ngược lại muốn xem thử Văn Minh học phủ các ngươi sẽ ăn nói như thế nào!"

Lão giả cảm thấy vô cùng đau đầu, ông cũng là có chút bất đắc dĩ.

Bị Hạ Binh nói trúng rồi!

Vị đồng liêu kia... thật đúng là có chút quan hệ cùng Thiên Thủy thành, lần này đối phương có cháu trai ở ngay trong đội ngũ của Thiên Thủy thành cho nên nghe nói bên kia có phiền toái thì lập tức chạy tới.

Xem ra chỉ sợ đã gây ra chuyện không nhỏ.

Lão giả chỉ có thể đồng tình với vị kia, ngược lại thì không liên quan nhiều tới ông, ngẫm nghĩ một lát ông bèn tiếp tục nói: "Việc này hắn sẽ tự mình nhận trách nhiệm, không cần ngươi nhắc nhở. Chuyện về Tô Vũ, ngươi nói cho ta nghe một chút, ngươi phải biết, thêm một người quan tâm thì hắn cũng thêm một phần cơ hội, không phải sao?"

Hạ Binh yên lặng một lát mới mở miệng: "Ta đã hỏi thăm, đối thủ xuất hiện rối loạn rồi bị giết khoảng chừng hai mươi người, cụ thể hiện tại chưa thể xác định, hắn tự mình chém giết Vạn Tộc giáo chúng, ta đã nhìn qua thi thể, hẳn là 4 người."

Giết địch có công, bọn họ dĩ nhiên rất cần công lao, thế nhưng cũng sẽ không ai đi mạo nhận.

Có 4 người bị giết mà không ai nhận công lao, Hạ Binh đi tra xét, người chắc là do Tô Vũ giết, hắn bổ sung thêm một chút khí tức lôi đình, hẳn là sử dụng Lôi Nguyên đao.

"Chém giết bốn người, quấy nhiễu hai mươi người."

Lão giả thì thào một tiếng, "Hắn mới chỉ là Khai Nguyên cửu trọng, dù cho phối hợp thần văn quấy nhiễu, có thể tự tay giết 4 người thì cũng vượt quá dự liệu của lão phu! Tư liệu của hắn ta đã xem qua, lẽ ra không nên mạnh như vậy..."

Hạ Binh muốn nói rồi lại thôi, kỳ thật y đã nhìn ra một chút mánh khóe.

Tô Vũ bộc phát sức mạnh vượt qua Khai Nguyên cảnh!

Giết 4 người rất thẳng thắn, rất lưu loát!

Đây không phải chuyện mà Khai Nguyên có thể làm được!

Bất quá chần chờ một chút, y vẫn không nói ra, khả năng đây chính là đòn sát thủ của Tô Vũ, không cần thiết bại lộ cho người khác thấy.

Nhiều thêm một chút bản lĩnh phòng thân cũng là việc tốt.

Ai mà dám khẳng định lão giả trước mắt nhất định không phải là người xấu.

"Ta nghe nói hắn đã phác hoạ thần văn chữ "Máu" và chữ "Lôi", huyễn cảnh quấy nhiễu vừa nãy mà hắn làm là do đặc hiệu của chữ "Máu" hay là chữ "Lôi"?" Lão giả hỏi.

Hạ Binh cau mày nhìn đối phương: "Làm sao ta biết được, ta cũng không phải Văn Minh sư."

"Hai thần văn..." Lão giả cũng không thèm để ý, thấp giọng tự lẩm bẩm: "Huyễn cảnh quấy nhiễu không tính là đặc tính gì quá đặc biệt, rất nhiều thần văn đều có. Nhưng tại giai đoạn Khai Nguyên, ý chí lực vẫn chưa đến dưỡng tính mà có thể thi triển, lại còn là thi triển nhiều lần, điều này nói rõ thần văn kia tiêu hao ý chí lực rất thấp..."

"Thần văn của hắn hiện tại rất mạnh!"

Lão giả chỉ có thể đoán được như vậy, còn chuyện tới Đằng Không hoặc là cao cấp hơn thì có còn cường đại hay không, chuyện này thì khó mà nói.

Nhưng tối thiểu hiện tại, thần văn của Tô Vũ thật sự rất lợi hại.

Ít nhất thì đối với những tên Thiên Quân đó, thời điểm chiến đấu bị quấy nhiễu, bọn hắn cơ hồ không có cách nào bài trừ tâm cảnh, còn nếu đó là Vạn Thạch hoặc Đằng Không thì năng lực quấy nhiễu của Tô Vũ hẳn sẽ không đạt được hiệu quả như mới rồi.

Mà thứ này cũng chỉ thích hợp với đối thủ không biết rõ tình hình, còn nếu là đối thủ đã hiểu rõ tình huống thì một khi biết đặc tính ấy, hiệu quả sẽ giảm bớt rất nhiều.

"Thực lực của hắn không mạnh, phác hoạ thần văn lại hai cái..." Lão giả rơi vào trầm tư, bỗng nhiên hỏi: "Hắn là học sinh của Liễu Văn Ngạn ư?"

Hạ Binh gật đầu.

"Thế thì sẽ có khả năng, Liễu Văn Ngạn năm đó chuyên tu thần văn, chính là Thần Văn sư thiên tài trong con đường thần văn..."

Hạ Binh lộ vẻ nghi ngờ, "Liễu chấp giáo năm xưa không phải là Văn Minh sư sao?"

Thần Văn sư là thứ không thể tùy tiện xưng hô.

Liễu Văn Ngạn mới vừa tiến giai Đằng Không không bao lâu, nhiều năm về trước dù sao c*̃ng không thể tính là Thần Văn sư thiên tài.

Lão giả cười khẽ, "Ngươi không hiểu, cái tên kia... Aiii!"

Thở dài một hơi, sau đó lão giả mới thì thầm: "Hắn có một vị sư đệ, ngươi biết không?"

"Biết, đó là Hồng Đàm đại sư."

"Ngươi đã biết Hồng lão sư là sư đệ của Liễu Văn Ngạn, thế ngươi không hiếu kỳ vì sao hắn lại luân lạc tới mức độ này à?"

Hạ Binh lắc đầu, "Không hứng thú, biết quá nhiều cũng không phải chuyện gì tốt!"

"Ôi chao, đám người các ngươi thật là..."

Lão giả bật cười, "Long Võ vệ đều là c*̣c sắt! Liễu Văn Ngạn đúng là một mực không thể cụ hiện, bất quá rất nhiều năm về trước, hắn đã đi đến giai đoạn dưỡng tính, thậm chí là đỉnh phong. Năm mươi năm trước, hắn phác hoạ ra hơn 20 thần văn, khi đó, hắn là cường giả trẻ tuổi đi theo con đường Thần Văn sư có hi vọng nhất tiến vào Sơn Hải!"

Hạ Binh nghiêng tai lắng nghe.

Lão giả bỗng nhiên không kể nữa!

Hạ Binh buồn bực, nhưng kiên quyết không chịu đi hỏi.

Lão giả giữ im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng nhịn không được, buồn bực hỏi y: "Ngươi không hiếu kỳ à?"

"Ngươi nguyện ý nói thì cứ nói!"

Lão giả ngứa miệng, cuối cùng vẫn xuống nước kể: "Liễu Văn Ngạn thật ra rất có bối cảnh, hắn là đệ tử của phủ trưởng đời trước... Năm mươi năm trước phủ trưởng ngã xuống, trước khi đi đã truyền lại một thần văn..."

"Im miệng!" Hạ Binh bỗng nhiên khẽ quát một tiếng, nghiêm mặt bảo: "Việc này ta đã từng nghe nói qua, ngươi không cần lặp lại! Nói thêm nữa thì ta sợ sẽ tự gây phiền toái cho mình!"

Y mơ hồ đã có chút hiểu rõ nhưng mà y không muốn hỏi lại.

Năm mươi năm trước, Đại Hạ Văn Minh học phủ thiếu chút nữa đã xảy ra tranh chấp nội bộ, cuối cùng dùng việc Vạn Thiên Thánh đuổi đi một đám người mới có thể chấm dứt.

Mà đám người kia đều là thiên tài.

Rất nhiều người trong đó đều có quan hệ với phủ trưởng đời thứ năm!

Một lần kia cũng bị người đời coi là hành vi Vạn Thiên Thánh thanh tẩy Văn Minh học phủ, thanh tẩy dấu vết sót lại của phủ trưởng đời thứ năm.

Vốn dĩ y tưởng rằng Liễu Văn Ngạn chẳng qua là một trong đám người ấy, chưa từng nghĩ rằng ông lại có thể là một trong số những người chủ đạo, là đệ tử của phủ trưởng đời trước.

Chuyện này Hạ Binh thật đúng là không hề hay biết gì cả.

Hồng Đàm là học trò của ai, hiện tại không ai hỏi, cũng không ai lan truyền, cơ hồ không có người nào biết được.

Hiện tại y mới biết thì ra Hồng Đàm và Liễu Văn Ngạn đều là học sinh của phủ trường đời trước.

Nếu đã như vậy, Liễu Văn Ngạn bị đuổi đi, cho tới bây giờ tài năng mới hiện, khả năng là có liên quan đến một số Văn Minh sư cao tầng tranh phong, thậm chí liên quan tới cả đại nhân vật như Vạn Thiên Thánh, mà đây đều là những chuyện mà Hạ Binh không có khả năng xen vào.
 
Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 169: Ta Muốn Nói Chuyện Riêng Với Tô Vũ



"Vạn phủ trưởng... Liễu chấp giáo... nghiên cứu viên Hồng..."

Ánh mắt Hạ Binh không tự chủ được liếc về hướng chiếc xe phía trước, Tô Vũ là học sinh của Liễu Văn Ngạn, hắn sẽ không bị liên lụy chứ?

Năm đó Vạn Thiên Thánh đuổi Liễu Văn Ngạn, hiện tại nếu Tô Vũ không có thiên phú thì còn đỡ, hết lần này tới lần khác thiên phú lại rất mạnh, hắn sẽ không bị ảnh hưởng gì chứ?

Lão giả cũng đang nhìn chiếc xe kia, mỉm cười nói: "Yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu! Vạn phủ trưởng năm xưa cũng là bất đắc dĩ, nếu ông ấy không làm gì thì Văn Minh học phủ có khả năng sẽ xảy ra chuyện lớn. Việc này đã qua hết sức nhiều năm, bằng không những người như Bạch Phong làm sao có thể làm mưa làm gió tại học phủ được."

Hạ Binh không tiếp lời mà là hỏi ngược lại: "Ngươi hỏi chuyện về Tô Vũ là muốn xen vào một tay sao?"

"Nhìn xem tình huống thế nào đã, gần đây tháng ngày của Bạch Phong cũng không dễ chịu, tinh lực cũng không ở nơi này, ta thấy Tô Vũ có thiên phú không tồi, chớ nên để bị trễ nải."

Lão giả híp mắt cười nói: "Dù sao ta cũng là nghiên cứu viên trung cấp, không thể đáng tin cậy hơn so với Bạch Phong à?"

Hạ Binh lười nhác xen vào mấy việc này, tùy ý nói: "Chuyện ấy không liên quan đến ta, nhiệm vụ của ta là bảo vệ bọn hắn an toàn đến Văn Minh học phủ!"

Lão giả gật gật đầu, tủm tỉm cười một tiếng rồi nói: "Thế thì làm phiền Hạ thập trưởng an bài một chút, cho chúng ta có không gian riêng để tâm sự, thế nào?"

"Đến Thiên Thủy thành thì các ngươi tùy ý, hiện tại không được!"

Hạ Binh cũng phải có chút khách khí, dù sao nghiên cứu viên trung cấp yếu nhất cũng sẽ là Lăng Vân.

Đằng Không có khả năng sẽ trở thành trợ lý nghiên cứu viên, cũng có hi vọng chuyển thành chính thức, rồi trở thành nghiên cứu viên sơ cấp, nhưng mà nghiên cứu viên trung cấp dưới tình huống bình thường đều là do Lăng Vân cảnh đảm nhiệm, trong tình huống cá biệt thì một vài Sơn Hải cảnh cũng có thể là nghiên cứu viên trung cấp.

Lão giả này yếu nhất cũng là Lăng Vân cảnh.

...

Hơn nửa canh giờ.

Đội xe đã tới Thiên Thủy thành.

Cả đội không vào trong thành mà là dừng lại tu chỉnh ở một trạm tiếp đón bên ngoài.

Bên phía Thiên Thủy thành cũng cử người đến, trực tiếp trò chuyện với Hạ Binh.

Bị Vạn Tộc giáo tập kích, đây là việc lớn, Thiên Thủy thành bên này cũng rất coi trọng, huống chi nơi đây còn là địa phận của họ. Bên chỗ Nguyên Thủy thôn cũng xảy ra chuyện, Thiên Thủy thành sớm đã an bài Thành Vệ quân tiến đến để lục soát và tiêu diệt tàn quân.

...

Những việc đó không liên can gì tới đám Tô Vũ.

Bởi vì bị tập kích cho nên bọn hắn được thu xếp vào trạm tiếp đón, hôm nay sẽ không tiếp tục lên đường mà là nghỉ ngơi một đêm, điều chỉnh một chút, ngày mai mới tiếp tục hành trình.

Trong phòng.

Tô Vũ nhẹ nhàng thở ra, Thiên Thủy thành sắp xếp không tệ, hai người một phòng, hắn và Trần Hạo được ở chung trong một gian.

Hôm nay bỗng nhiên bị tập kích, Tô Vũ cảm thấy rất khẩn trương đồng thời cũng an tâm hơn rất nhiều.

Một mực phải nâng cao cảnh giác kỳ thật sẽ khiến cho người ta hết sức lo lắng.

Hiện tại đã phát sinh, kỳ nguy hiểm đã qua, cũng càng khiến người ta thả lỏng hơn hẳn.

Sau khi lau sạch mồ hôi trên người, cửa phòng bất chợt bị gõ vang, Thành Vệ quân Mã thập trưởng treo cánh tay, trên mặt còn một số vết thương đang rướm máu, chờ Trần Hạo mở cửa, Mã thập trưởng liền cười ha hả chào hỏi: "Tô Vũ, hảo huynh đệ, hôm nay bận rộn quá nên không kịp cảm tạ ngươi, giờ mới có thời gian tới nói chuyện!"

Tô Vũ đi từ phòng vệ sinh ra, thấy Mã thập trưởng thì có chút lo lắng: "Mã đại ca không sao chứ?"

"Vết thương nhỏ thôi!" Mã thập trưởng không thèm để ý chuyện này, y phẩy phẩy tay với Tô Vũ, ra chiều không quan trọng. Đúng lúc ấy, chợt nhớ ra sau lưng còn có người đi cùng, Mã thập trưởng bèn vội giới thiệu: "Tô Vũ, đây là Văn Minh sư đại nhân đến từ Đại Hạ phủ, đợi chút nữa ngài ấy có lời muốn nói với ngươi, chúng ta cứ trò chuyện trước đi."

Dứt lời, y ra hiệu cho Tô Vũ ngồi xuống, chân thành nói: "Lần trước ngươi lập công bên chỗ Tập Phong đường, chúng ta cũng đã từng nghe qua, không nghĩ tới lần này có thể thấy tận mắt! Lần trước ta còn hơi nghi ngờ, hiện tại thì thật sự bội phục từ đáy lòng!"

"Nếu không nhờ có ngươi thì hôm nay ít nhiều gì cũng sẽ chết hơn mười huynh đệ nữa!"

"Văn Minh sư rất mạnh, Khai Nguyên cũng có tác dụng hơn so với Vạn Thạch..."

Sau lưng, lão giả nghe thế liền nở nụ cười, ông rất thích người khác khen Văn Minh sư mạnh hơn so với đám Chiến giả, nhất là do một vị Chiến giả tự mình nói ra thì càng khiến người ta vui vẻ.

"Ta đã sớm nói với Bách phu trưởng, mai phục thì có tác dụng cái rắm gì, cứ chính diện mà làm, Vạn Tộc giáo còn dám đối địch với chúng ta chắc? Hôm nay nếu không phải có huynh đệ ngươi hỗ trợ mà chỉ dựa vào mai phục... Chúng ta còn không biết sẽ chết bao nhiêu người!"

Vẻ mặt lão giả cứng ngắc lại một thoáng, người Nam Nguyên thật đúng là không biết nói chuyện.

Ông đường đường là nghiên cứu viên trung cấp, thế mà ở đây không ít lần bị người ta đâm chọt.

Mã thập trưởng lại không nghĩ nhiều như vậy, rất nhanh lại cười bảo: "Không đề cập tới cái này nữa, quân lính thì khó tránh khỏi chết trận, ăn phần cơm này thì thương vong là điều khó tránh khỏi! Bây giờ ta tới cũng là vì có nhiệm vụ, ta đến tính công cho ngươi!"

"Tô Vũ, nghe lệnh!"

"Có!"

Tô Vũ vội vàng đứng dậy, Mã thập trưởng nghiêm túc nói: "Ta hỏi, ngươi đáp!"

"Vâng!"

"Hôm nay ngươi đã tự tay đâm chết 4 tên đạo tặc Vạn Tộc giáo?"

"Đúng!"

"Có dùng thần văn quấy nhiễu nhiều Vạn Tộc giáo chúng không?"

"Có!"

"Thống kê là đã làm 7 lần, có đúng không? Trong đó tổng cộng quấy nhiễu 21 người, có chính xác chưa?"

Tô Vũ suy nghĩ một chút, mở miệng đáp: "Hẳn là 8 lần, tổng cộng 23 người..."

Tô Vũ kể sơ lại tình huống mỗi lần quấy nhiễu như thế nào cho Mã thập trưởng nghe, y dùng tay phải còn lành lặn ghi chép lại, vừa gật gù vừa đáp: "Lần thứ tám này ta sẽ báo lên trên, trước mắt bọn họ mới thống kê chỉ có 7 lần."

Hỏi theo thông lệ xong, Mã thập trưởng không bày ra dáng vẻ nghiêm túc nữa mà cười ha hả khen ngợi: "Làm rất gọn gàng! Nếu Văn Minh sư đều giống như ngươi thì chúng ta khỏi lo gì nữa!"

"Ta chẳng qua chỉ quấy nhiễu một thoáng, người giết địch thật sự vẫn là những chiến sĩ kia..."

"Yên tâm, công lao của người nào thì chính là của người đó!" Mã thập trưởng dứt lời, quay người muốn đi, Tô Vũ lại nhịn không được, nhỏ giọng hỏi: "Mã đại ca, lần này ta cũng tính là lập công sao?"

"Dĩ nhiên!"

"Vậy... Điểm công huân đại khái có thể thu được bao nhiêu?"

Mã thập trưởng sửng sốt một chút, vò đầu đáp: "Sau này sẽ thống kê ra rồi thông báo cho ngươi, bất quá nếu ngươi gấp thì ta sẽ cho người xử lý khẩn cấp giúp ngươi, cũng đúng, dù sao ngươi cũng sắp tới học phủ rồi."

Nói xong, y lại cười ha hả: "Không ít đâu, quấy nhiễu hơn 20 kẻ địch, mặc dù không phải tự mình đánh giết thì một người cũng có thể nhận một điểm công huân, đây là lúc chiến đấu, điểm công huân sẽ nhiều hơn một chút. Như thế thì sẽ hơn 20 điểm, lại thêm tự tay ngươi đâm 4 người, 3 tên trung kỳ và một tên Thiên Quân thất trọng, đó chính là 9 điểm công huân!"

"Lần này nhờ ngươi hỗ trợ nên hoàn thành nhiệm vụ, dù sao lúc ấy tình huống khẩn cấp, sẽ còn có một số phần thưởng khác, bao gồm một chút chiến lợi phẩm thu được... Bất quá hẳn sẽ rất ít, bọn kia đều là một đám quỷ nghèo, gom chung vào một chỗ, ngươi đại khái có thể nhận gần 40 điểm công huân."

Tô Vũ nghe vậy thì vui vẻ vô cùng, rất đáng giá!

Lần này hắn tổng cộng hao phí hai giọt tinh huyết, hiện giờ trên thân chỉ còn lại một giọt mà thôi, vốn dĩ hắn còn có chút xót ruột đây.

Hiện tại thì hay rồi, lập tức có thể kiếm lời nhiều như vậy.

Quân đội tặng điểm công huân trong khi chiến đấu rất thoải mái, quấy nhiễu một người cho một điểm, ở tình huống bình thường thì cơ hồ là không thể nào.

"Vậy đại khái lúc nào thì ta mới có thể nhận điểm?" Tô Vũ trông ngóng nhìn Mã thập trưởng.

"Rất nhanh thôi, đến Thiên Thủy thành, chúng ta báo lên bên trên, ngươi đến học phủ là có thể nhận từ Đại Hạ Văn Minh học phủ luôn."

Tô Vũ nhẹ nhàng thở ra, còn may, mình bây giờ không có đồng nào trong người, nhờ trận chiến mới nãy mà cuối cùng cũng không cần lo lắng vấn đề ăn ở ngủ nghỉ nữa rồi.

Mã thập trưởng lại nói tiếp: "Ngươi và vị Văn Minh sư đây trò chuyện đi, ta đi trước, nhớ nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai phải dậy sớm lên đường!"

"Ta biết rồi, tạ ơn Mã đại ca!"

Tô Vũ nói lời cảm tạ, tiễn bước Mã thập trưởng, lúc này mới nhìn về phía lão nhân, cung kính chào hỏi: "Chào đại nhân."
 
Back
Top Bottom