Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vạn Tộc Chi Kiếp

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1410: Sách Họa Đích Thân Ra Tay



"Ngươi. . ."

Liễu Văn Ngạn muốn mắng người, suy nghĩ một chút, cuối cùng cắn răng nói: "Được, ta sẽ tách thần văn chữ “Trấn” ra, lực sát thương của nó không mạnh, chủ yếu là trấn áp lực, ngươi có thể thử một chút, nếu thật không được thì ta sẽ thu hồi!"

"Vâng!"

Liễu Văn Ngạn cũng không nhiều lời, ông biết tính tình Tô Vũ rất ương ngạnh, thôi thì cứ thử một chút cũng được!

Sắc mặt ông trắng bệch, chậm rãi chia tách, đầu đầy mồ hôi, rất nhanh, một viên thần văn đã dần dần hiển hiện.

Tô Vũ không nói hai lời, trực tiếp dùng ý chí lực kéo nó vào biển ý chí.

Tốn sức vô cùng!

Mà trong đầu hắn, Cục lông nhỏ bên kia đã điên cuồng hít lấy hít để, thơm quá, thơm quá, quá là thơm luôn!

Ta muốn ăn!

Ta rất rất muốn ăn!

Nó lập tức chạy ra ngoài, giúp đỡ Tô Vũ kéo viên thần văn chữ “Trấn” nọ vào biển ý chí. Dù không được ăn thì l**m l**m một chút cho đỡ thèm cũng được!

Tô Vũ, ta tới giúp ngươi đây!

Liễu Văn Ngạn sửng sốt, ông không thấy Cục lông nhỏ, ông chỉ cảm nhận được, vốn dĩ ngay từ đầu Tô Vũ phải rất cố sức để kéo thần văn vào biển ý chí, nhưng bỗng nhiên giống như hắn ăn vào một viên thập toàn đại bổ, rất nhanh hắn đã mạnh mẽ kéo chữ “Trấn” vào biển ý chí của mình!

Má nó!

Tình huống gì đây?

Mà ở bên kia, lão đại chữ “Trấn” mới bị cưỡng ép đi vào chợt nhận ra mình vừa tới một nơi hoàn toàn xa lạ. Thế là trong nháy mắt sóng gió nổi lên, biển ý chí của Tô Vũ lập tức chấn động dữ dội.

Thần văn chiến kỹ, Khoách Thần chùy, bao gồm cả Cục lông nhỏ và chính Tô Vũ đều vô lực áp chế, toàn bộ biển ý chí đều đang kịch liệt rung chuyển.

Tô Vũ âm thầm kinh hãi!

Thật là mạnh!

Trước đó thần văn của Ngũ Đại đều đã bị Liễu Văn Ngạn áp chế phong ấn, cho nên hắn không cảm thấy gì, nhưng giờ phút này hắn mới cảm nhận được rõ ràng uy lực mạnh mẽ bức người của nó!

Tô Vũ hốt hoảng nhìn về phía sách họa đang nằm sâu trong biển ý chí.

Không được, ta phải đưa nó ra ngoài thôi!

Bằng không thì biển ý chí của ta sẽ không chịu nổi thần văn Nhật Nguyệt tàn phá!

Cục lông nhỏ thì bất chấp rồi, nó nhảy lên bên trên chữ “Trấn”, tựa như một con kiến hôi, điên cuồng l**m láp!

Thơm quá, thơm quá!

Trước l**m cho đã nghiện rồi hẵng nói!

No bụng chết bổn Cục lông cũng chẳng sao, chết thì chết thôi, dù sao Hương Hương còn chưa chết đâu!

Ầm ầm!

Biển ý chí điên cuồng rung chuyển, Tô Vũ thầm mắng một tiếng, sách họa vô dụng à?

Được rồi, nhanh ném nó ra ngoài, nó mà làm nổ tung biển ý chí thì xong đời.

Tô Vũ vừa động ý chí lực, bỗng nhiên sách họa màu vàng kim bỗng lóe lên.

Sau một khắc, một đạo kim quang đánh thẳng về phía chữ “Trấn”.

Oanh!

Một tiếng vang thật lớn.

Lão đại chữ “Trấn” không vừa, lập tức hóa thành một cây búa to, đập thẳng về phía đạo kim quang nọ.

Tô Vũ líu lưỡi, đây là thần văn đầu tiên dám phản kháng sách họa mà hắn từng thấy.

Có điều vô dụng. . .

Một đạo lại tiếp một đạo kim quang ầm ầm đánh tới, đánh cho cây búa run rẩy dữ dội.

Biển ý chí của Tô Vũ bị chữ “Trấn” quậy cho rung chuyển điên cuồng có vẻ đã chọc giận sách họa. Trong chớp mắt, vạn đạo kim quang bùng nổ, ầm ầm liên tiếp không ngớt, đánh đến nỗi suýt hỏng thần văn chữ “Trấn”.

Từng đạo kim quang bắn mạnh tới, một lần so một lần lại càng mạnh mẽ hơn. Cuối cùng thần văn chữ “Trấn” ảm đạm đi thấy rõ, ngoan ngoãn yên lặng nằm xuống một góc, có vẻ đã đầu hàng.

Sách họa màu vàng kim thu phục nó xong thì lập tức rút lui về vị trí.

Mà Tô Vũ tận mắt xem xong vở kịch này thì không khỏi bật cười!

Ta biết mà!

Quả nhiên ngươi cũng chỉ là tiểu đệ đệ!

Xem ra thần văn của Ngũ Đại không cường đại như hắn tưởng tượng, tối thiểu là không bằng sách họa!

. . .

Giờ khắc này, Liễu Văn Ngạn chấn động đến ngây người.

Ông nhìn về phía Tô Vũ, trợn mắt há hốc mồm.

Thần văn. . . Mất đi liên hệ!

Đệt.

Làm sao tiểu tử này làm được?

Hắn thật sự đã trấn áp thần văn của sư phụ?

Thật khó tin.

Rõ ràng độ phối hợp rất thấp, Tô Vũ đã làm cách nào?

Trong đầu Liễu Văn Ngạn tràn ngập dấu chấm hỏi, cả người đều choáng váng.

. . .

Tô Vũ mở mắt.

Bên trong biển ý chí, tuy rằng chữ "Trấn" đã bị thu phục, nhưng mà biển ý chí của hắn vẫn bị nó làm rung chuyển tới khó đỡ.

Tô Vũ nhìn về phía Liễu Văn Ngạn, mà Liễu Văn Ngạn lúc bấy giờ miễn cưỡng khôi phục trấn định và bình tĩnh. Ông dặn lòng, không thể thất thố, phải bình tĩnh, ông không thấy rung động tí nào, chuyện thường mà thôi. . .

"Ngươi làm sao làm được vậy?"

Chịu, ông nhịn không nổi.

Đây chính là thần văn Nhật Nguyệt đỉnh phong!

Rốt cuộc Tô Vũ đã làm gì?

Tô Vũ suy nghĩ một chút, cuối cùng mở miệng nói: "Thần văn đều là không đánh thì không phục. Lão sư, kỳ thật thần văn đều có linh tính, đều biết ngứa da, đánh nó đau một chút là có thể thu phục được rồi!"

". . ."

Ta muốn mắng người!

Liễu Văn Ngạn chửi bậy.

Đánh để thu phục?

Ngươi đánh thắng được thần văn Nhật Nguyệt đỉnh phong sao?

Huống chi, ngươi đánh nó ngay trong biển ý chí, ngươi cũng không sợ đánh nổ biển ý chí của chính mình à?

Tiểu tử này là đang lừa dối ông hay thật sự nghiêm túc?

Thôi thôi, ai quản được hắn.

Liễu Văn Ngạn vội vàng hỏi: "Cảm giác thế nào, biển ý chí có thể chứa đựng được không?"

Tô Vũ gật đầu, "Có thể, thế nhưng cảm giác rất áp bách. Hừm, mới chỉ một viên thần văn mà thôi, quả nhiên biển ý chí của ta vẫn còn rất nhỏ yếu, cần phải tiếp tục mở rộng hơn nữa mới được."

Biển ý chí của Tô Vũ tương đương với Văn Minh sư Lăng Vân đỉnh phong, có điều hắn đã từng thăm dò vào biển ý chí của hai vị lão sư. Triệu Lập tối thiểu tương đương với Văn Minh sư Sơn Hải tứ ngũ trọng trở lên. Liễu Văn Ngạn thì càng đáng sợ, Tô Vũ cảm thấy đại khái phải so được với Nhật Nguyệt cảnh.

So với bọn họ, chính mình thật sự rất kém cỏi.

Triệu Lập mà ở đây, tối thiểu có thể chứa đựng ba năm miếng thần văn Nhật Nguyệt, lại chống đỡ một thoáng, sáu bảy miếng đều được.

Còn về Liễu Văn Ngạn, 50 năm trước ông cũng chỉ tầm tuổi hắn, tuy rằng khi truyền thừa thần văn thì toàn bộ thần văn đều đã bị phong ấn, nhưng như vậy vẫn cực kỳ lợi hại. Vả lại 50 năm trôi qua, rất nhiều thần văn đã được Liễu Văn Ngạn cởi bỏ trói buộc.

Vậy mà hắn chỉ có thể chứa đựng một viên!

Kỳ thật Liễu Văn Ngạn đã rất khiếp sợ, vốn dĩ bên trong biển ý chí của Tô Vũ đã chứa rất nhiều thần văn, xem ra biển ý chí của hắn còn cường đại hơn so với ông tưởng tượng.

"Ngươi nói có thể chứa đựng, không chỉ đơn thuần dung nạp, mà còn có thể bùng nổ chiến lực, này làm được chứ?"

Tô Vũ phán đoán một thoáng, gật đầu, "Có khả năng, thế nhưng tiêu hao quá lớn. Thần văn cần đại lượng ý chí lực chống đỡ, dựa vào cường độ sức mạnh ý chí của ta bây giờ thì chỉ sợ chỉ có thể động dùng một lần."

Tô Vũ thở dài, quá ít.

Ý chí lực của mình vẫn còn rất yếu.
 
Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1411: Khôi Phục Linh Trí



"Như vậy là mạnh lắm rồi!"

Liễu Văn Ngạn cảm khái, thật sự rất mạnh mẽ, ông thổn thức nói: "Nói thật với ngươi, ta bên này, kỳ thật vận dụng một lần cũng khó khăn, lần trước giết được Nhật Nguyệt, đó là bởi vì bạo nổ một chút thần văn, cung cấp hàng loạt ý chí lực. Nếu ta muốn bùng nổ Nhật Nguyệt chiến lực thì vẫn phải bạo chết một vài thần văn."

Muốn bùng nổ chiến lực Nhật Nguyệt đương nhiên không hề đơn giản.

Thần văn của Ngũ Đại bây giờ ít nhiều cũng có thể xem như thần văn của ông. Nhưng thần văn chẳng qua chỉ là binh khí sắc bén, muốn sử dụng nó thì cần phải có đủ sức mạnh để điều khiển, cụ thể ở đây chính là nguồn năng lượng lấy ra từ biển ý chí của Liễu Văn Ngạn.

Cũng tương tự như Tô Vũ, ý chí lực của Liễu Văn Ngạn không quá mạnh. Dù sao ông cũng mới là Đằng Không, đây là chuyện không có cách nào khác.

Tô Vũ im lặng, không ngờ lần này ngài tới cứu ta, kỳ thật là ôm lòng chuẩn bị bạo nổ một vài thần văn để mở đường máu?

Nghĩ đến đây, hắn lần nữa nói: "Lão sư, thần văn của Ngũ Đại thật sự chưa hẳn đã thích hợp với ngài! Ta đã xem qua biển ý chí của ngài, vô cùng cường đại, chỉ là khuyết thiếu quá nhiều ý chí lực dẫn tới thần văn của chính ngài rất khó tiếp nhận, ta cảm thấy điều quan trọng trước mắt bây giờ là tăng thực lực của chính mình lên."

Tô Vũ khuyên nhủ: "Lão sư, dù cho không bạo hết toàn bộ thì cũng nên bạo một bộ phận, ngài tu luyện tới Nhật Nguyệt cảnh, lưu lại hai ba miếng thần văn Nhật Nguyệt đỉnh phong cường hãn là được. Đến lúc đó ngài sẽ có đầy đủ ý chí lực cung cấp, nói không chừng có thể phát huy ra chiến lực Nhật Nguyệt đỉnh phong. Dù cho thực lực có thể không bằng đa thần văn nhất hệ, không bằng Ngũ Đại, thì cũng phải ngang ngửa với Nhật Nguyệt đỉnh phong của đơn thần văn hệ. . ."

Điều kiện của lão sư quá tốt rồi!

Hoàn toàn có khả năng tu luyện tới Nhật Nguyệt cảnh, sau đó lưu lại một hai cái thần văn Nhật Nguyệt đỉnh phong của Ngũ Đại, tự thân thì có chiến lực Nhật Nguyệt sơ kỳ của người đa thần văn hệ, thời khắc mấu chốt có khả năng bộc phát ra chiến lực Nhật Nguyệt đỉnh phong của đơn thần văn hệ.

Tô Vũ không rõ, lão sư đến cùng là đang cố chấp điều gì.

Chẳng lẽ chỉ vì lưu lại tưởng niệm về sư phụ của ông?

Người sống dẫu sao cũng quan trọng hơn người chết.

Trước mắt, việc tăng cường thực lực bản thân mạnh mẽ lên mới là then chốt.

Tô Vũ cố gắng khuyên ông: "Lão sư, thật mà, có lẽ ngài cảm thấy ta nói như vậy không ổn, là bất kính đối với Ngũ Đại. Nhưng trong mắt ta, ngài thật sự không cần phải kiên trì nữa, ta nghĩ lão sư cũng biết rõ thế cục hiện giờ. . ."

Hắn suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: "Hồng Đàm sư tổ đang mở rộng chia tách pháp tại Đại Hạ phủ. Điều này có nghĩa là gì thì lão sư hiểu rồi đó. Mà Trần Vĩnh sư bá bên kia bị bức ép quá nhiều, không nhẫn nổi, cuối cùng buộc không thể không ra ngoài giết người, chẳng mấy chốc sẽ thành phản đồ của Nhân tộc, sẽ bị người đuổi giết. . . Lão sư, mối nguy của đa thần văn hệ đã sớm bủa vây tứ phía! Chính ngài và cả ta đều là như thế!"

Tô Vũ bình tĩnh nói: "Ta không sợ bị liên luỵ, vả lại ta mới gia nhập đa thần văn hệ không lâu, ta còn có thể có đường lui. Nhưng mà Hồng Đàm sư tổ thì sao? Trần Vĩnh sư bá thì sao? Còn cả Bạch Phong lão sư, bao gồm cả mấy người Hạ Vân Kỳ tiền bối nữa. Bọn họ đều chạy không được! Nhịn cả một đời, bị khinh bỉ cả một đời. . . Lão sư, bọn họ phải chịu như vậy chỉ vì ngài kiên trì thủ hộ truyền thừa của Ngũ Đại sao?"

Liễu Văn Ngạn nhìn hắn, hít sâu một hơi, nửa ngày sau mới mệt mỏi lên tiếng: "Những gì ngươi nói ta đều biết, đều hiểu. Có điều việc ta lưu lại thần văn cũng như thần văn chiến kỹ của lão sư không đơn thuần là bởi vì lưu luyến. . ."

"Vậy thì vì cái gì?"

Liễu Văn Ngạn trầm mặc một hồi, mở miệng nói: "Cổ thành!"

"Cái gì?"

"Cổ thành!"

Liễu Văn Ngạn lẩm bẩm: "Nghe đồn người chết trong cổ thành về sau đều sẽ hóa thành Tử Linh, trở thành cư dân cổ thành cũng tốt, không phải là cư dân cổ thành cũng tốt, thậm chí có hóa thành Tử Linh cũng không sao. Ta vẫn luôn nghĩ, liệu năm đó sau khi lão sư của ta ngã xuống thì có hóa thành Tử Linh hay không?"

Ông hơi thổn thức, nói khẽ: "Nếu lão sư biến thành Tử Linh, mà Tử Linh khẳng định không có thần văn, thế nhưng lão sư cường đại như vậy, có lẽ sẽ giữ được một chút linh trí, thần văn chiến kỹ là thứ trọng yếu nhất còn sót lại của thần văn sư. . . Ta đang nghĩ, lưu lại cái này thì một ngày kia, có thể giúp lão sư trở về lần nữa hay không!"

". . ."

Tô Vũ ngốc trệ nhìn ông.

"Lão sư, ngài. . . Không sao chứ? Vô địch chết rồi cũng có thể hóa thành Tử Linh à? Hơn nữa ngài ấy chết ở bên ngoài, làm sao hóa thành Tử Linh được? Vả lại ngài còn muốn phục sinh Tử Linh? Làm sao có thể?"

"Không phải phục sinh."

Liễu Văn Ngạn giải thích: "Là khôi phục linh trí, thần văn chiến kỹ là thứ trọng yếu nhất của thần văn sư. Biết đâu lấy được thì có lẽ có thể khôi phục linh trí khi còn sống. Như vậy mặc dù sư phụ vẫn là Tử Linh, thế nhưng sẽ không phải là một Tử Linh ngơ ngơ ngác ngác không biết gì."

"Ngũ Đại có thể hóa thành Tử Linh?"

"Không biết."

Liễu Văn Ngạn lắc đầu, "Kỳ thật ta chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe nói qua có Tử Linh nào mạnh mẽ như vậy. Thế nhưng ta đã sinh ra và lớn lên tại Chư Thiên chiến trường, đối với sự thần kỳ của nơi đây ít nhiều cũng có hiểu biết nhất định, sự tình ở cổ thành ta cũng từng nghe nói một hai. Nghe đồn cổ thành là nơi tồn tại để trấn áp Tử Linh giới! 36 tòa cổ thành, trấn áp toàn bộ Tử Linh giới, mỗi một tòa cổ thành đều là một cửa vào Tử Linh giới, toàn bộ sinh linh tử vong nơi đây, sau này đều sẽ hóa thành Tử Linh!"

"Dĩ nhiên, hết thảy đều chỉ là truyền thuyết, thế nhưng ta vẫn muốn chờ đợi một phen. Nếu phá toái hầu hết thần văn, chỉ để lại một hai cái, vậy thì không có khả năng khôi phục lại thành thần văn chiến kỹ cho lão sư của ta."

Tô Vũ im lặng.

Hắn không nghĩ tới Liễu Văn Ngạn thế mà thật sự tin tưởng Ngũ Đại còn có thể trở về.

Phục ngài!

Nếu Ngũ Đại đã hóa thành Tử Linh, dám người đầu tiên mà ông ta thủ tiêu sẽ là ngài.

"Lão sư!"

Tô Vũ buồn bực nói: "Ngài chỉ nghĩ cho người đã mất mà không vì người sống ngẫm lại? Ngài quên ngài còn có Hồng Đàm sư tổ, còn có vài vị sư nương, vị đại bá duy nhất còn sống của Liễu gia, các bằng hữu thân nhân khác sao? Ngài không cảm thấy mình làm thế là rất ích kỷ à? Ta biết ngài muốn ký thác kỳ vọng sinh tử vào Ngũ Đại, nhưng ngài lại bỏ mặc sống chết của mọi người xung quanh. Lão sư, ta thấy ngài quá vô tình rồi."

Tô Vũ nói thẳng: "Không, nói đúng hơn là ngài quá ích kỷ! Bọn họ vì ngài, vì Ngũ Đại mà đã dâng hiến cả đời. Đến lúc này, ngài còn muốn đem sinh tử của bọn hắn để qua một bên, ngài rõ ràng có thể cấp tốc trở thành Nhật Nguyệt, có chiến lực Nhật Nguyệt đỉnh phong để bảo hộ mọi người. Nhưng ngài lại từ bỏ tất cả chỉ vì mơ mộng hão huyền xa xôi là trông chờ Ngũ Đại trở về. . ."

Nói đến đây, Tô Vũ thở dài, "Ngài không hề có lỗi với ta, thế nhưng ngài có lỗi với rất nhiều người. Bọn họ đều tin tưởng ngài không có nghĩa là bọn họ tin tưởng Ngũ Đại. Ngũ Đại đã sớm chết, bọn họ một mực trung thành, một mực không chịu từ bỏ, chẳng lẽ chính là vì một cường giả đã mất hơn 50 năm? Ta không tin! Người mà bọn họ tin tưởng đi theo thật ra là chính ngài chứ không phải Ngũ Đại, kết quả. . . Ngài lại muốn vứt bỏ bọn họ!"

Liễu Văn Ngạn khổ sở, yếu ớt lên tiếng: "Ta không có vứt bỏ bọn hắn. . ."

"Sự thật chính là như thế!"

Tô Vũ chém đinh chặt sắt nói!

"Cái này là sự thật. Ta hỏi ngài, nếu ngài cứ như bây giờ thì nửa năm sau liệu đã lên được tới Lăng Vân hậu kỳ chưa? Mà nửa năm sau, ta cảm thấy Đại Hạ phủ có khả năng sẽ xảy ra một cơn náo động lớn, rất nhiều người sẽ chết! Hạ gia vẫn đang chuẩn bị đường lui, Hạ Hổ Vưu thậm chí đã làm xong chuẩn bị nếu Hạ gia không còn. Ngài ngẫm xem, sư phụ sư tổ còn có thể sống sót sao?"

"Còn mấy vị sư nương, những vị Các lão trong học phủ và Các lão ở các phủ khác đã chạy đến trợ lực đa thần văn hệ nữa."

Thanh âm của Tô Vũ kích động, "Tự tư tự lợi cũng tốt, không tự tư tự lợi cũng được, nhưng nếu là ta, ta tuyệt đối sẽ không vì một người đã chết mà từ bỏ những người còn sống, nhất là những người đã duy trì, giúp đỡ và ủng hộ ta."

Liễu Văn Ngạn vô lực nhìn hắn, có chút u oán bất đắc dĩ nói: "Ta vừa mới cho ngươi thần văn, thế mà ngươi mở miệng toàn mắng ta ích kỷ máu lạnh. . ."

"Ta nói sai à?"
 
Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1412: Lão Sư, Xin Lỗi Ngài…



Liễu Văn Ngạn hết sức buồn rầu, "Không thì. . . Ta thật sự không hạ thủ được, hay là ta truyền hết cho ngươi, chính ngươi tự phá toái để tu luyện."

Ông không hạ thủ được, Ngũ Đại là lão sư của ông.

Có điều bị Tô Vũ nói kiểu này khiến Liễu Văn Ngạn có chút dao động, kỳ thật không cần hắn nói thì ông cũng vẫn biết, thế nhưng bao lâu nay ông chọn cách lừa mình dối người!

Mà mấy người Ngô Nguyệt Hoa, Hồng Đàm dù biết rõ mọi việc thì cũng không nói cái gì.

Vô điều kiện mà tin tưởng ông.

Không ai nói, không ai điểm phá, cứ như vậy trải qua 50 năm.

Bao gồm cả Liễu gia đại bá cũng chưa từng oán trách ông một lời nào.

Không ngờ bây giờ lại bị Tô Vũ nói thẳng như thế, coi như cuối cùng cũng có người tới điểm phá tất cả mọi nỗi thống khổ và bất an trong lòng Liễu Văn Ngạn.

Tô Vũ không khách khí: "Lão sư, ta mượn dùng trước mấy cái thần văn, ta mà có được thì sẽ phá toái để tu luyện. Bất quá ta không hấp thu được nhiều thần văn như vậy, vả lại cũng không thể một bước đến Nhật Nguyệt như ngài. Nhưng ngài thì có thể, có muốn tự nâng cao thực lực của bản thân hay không, tự ngài quyết đi."

Liễu Văn Ngạn thở dài, "Tiểu tử ngươi. . . Thật đúng là nói năng không kiêng kỵ gì cả!"

Thật là hung tàn!

Tô Vũ đương nhiên sẽ không khách khí, nói thẳng: "Lão sư, không thì ngài lại cho ta hai cái thần văn đi. Ta phát hiện, chính ta không có cách nào chống đỡ, chỉ có thể phá toái một viên thần văn để cung cấp năng lượng nhằm chống đỡ hai viên thần văn còn lại. Tốt nhất là ngài cho ta hai loại, một viên thần văn có sức sát thương cực mạnh, và một thần văn phế vật chỉ dùng để cung cấp động lực."

Ánh mắt Tô Vũ phát sáng, hắn nói: "Trước tiên ta sẽ phá toái một viên thần văn, sau đó kích phát chữ “Trấn” để trấn áp kẻ địch, rồi lại dùng thần văn có lực sát thương mạnh mẽ để đánh giết đối phương! Như thế còn có thể thu được thiên địa ban thưởng, coi như cái giá phải trả là phá toái một viên thần văn Nhật Nguyệt đỉnh phong mà thôi."

Có lời sao?

Chưa hẳn có lời!

Thế nhưng Tô Vũ cảm thấy rất giá trị!

Ba viên thần văn, tối thiểu có thể giết được một tới hai tên Nhật Nguyệt.

Giết được Nhật Nguyệt thì sẽ đạt được chỗ tốt rất lớn.

Thực lực mình khẳng định sẽ tăng lên!

Liễu Văn Ngạn bó tay rồi, tiểu tử này đúng là quyết đoán. Đổi thành người khác, dù là vô địch cảnh, lấy được thần văn của Diệp Bá Thiên thì chắc chắn sẽ muốn lập tức nghiên cứu kỹ lưỡng một phen. Tiểu tử này thì hay rồi, thần văn còn chưa tới tay mà đã nghĩ tới việc sẽ phá toái.

Hít sâu một hơi, Liễu Văn Ngạn bỗng nhiên cắn răng nói: "Cút đi! Tiểu tử chết tiệt, không biết cái miệng của ngươi là học với ai! Ngươi nói đúng, là ta để tâm quá nhiều vào chuyện vụn vặt. Ta sẽ cho ngươi thêm 2 viên, ta lưu lại 11 miếng thần văn, phá toái một ít để tu luyện, mau chóng tiến vào Nhật Nguyệt cảnh, còn lại vài ba cái thì để dành làm sát chiêu."

Tô Vũ mừng rỡ, không nghĩ đến lão sư thế mà đáp ứng!

Không phải Liễu lão sư hết sức ngoan cố sao?

Tốt quá rồi!

Liễu Văn Ngạn không nói gì, có một số việc không phải là ông không hiểu, chẳng qua là trong lòng có một cái cân tiểu ly vẫn luôn chênh vênh đôi bên, nhưng hôm nay. . . cán cân đã nghiêng hẳn về một phía.

Lão sư, xin lỗi ngài.

Ngài lưu cho ta thứ trọng yếu nhất của ngài, nhưng có lẽ ta phải từ bỏ rồi.

Nếu ta chỉ có một mình, ta tuyệt đối sẽ không bao giờ dám làm vậy, nhưng đúng như Tô Vũ nói, còn có rất nhiều người đang chờ ta.

Ta vốn cho là ta còn có thời gian, nhưng thế cục hiện tại rõ ràng đã sắp tới cực hạn.

Sư đệ tại Đại Hạ phủ muốn phát động, tiểu tử Tô Vũ ở Chư Thiên chiến trường cũng đang khuấy gió nổi mưa, nếu hắn giết Nhật Nguyệt, về sau tất nhiên sẽ dẫn tới sóng to gió lớn, đa thần văn hệ lại không có cường giả đỉnh cấp nào đứng ra chống lưng cho hắn.

Bây giờ sư đệ còn yếu, chỉ có thể để ta làm.

Hơn 50 năm rồi. . . Lão sư, thật xin lỗi.

Ta còn có lỗi với rất nhiều người ôm lòng chờ mong và hy vọng đối với thần văn của ngài. Có lẽ ta thật sự không thích hợp để kế thừa thần văn, dù sao ta cũng không phải là ngài.

Giờ khắc này, Liễu Văn Ngạn cuối cùng cũng đưa ra được quyết định.

Kỳ thật, ông đã cân nhắc chuyện này từ rất lâu, kéo dài rất nhiều năm, nhưng hôm nay Tô Vũ tựa như một hòn đá ném xuống mặt sông, dứt khoát trực tiếp điểm phá hết thảy, khiến cho ông dù muốn tiếp tục lừa mình dối người cũng không thể làm được nữa.

Từ mấy tháng trước, khi Bạch Phong nói cho ông biết chỉ cần phá toái các thần văn không phải Nhân tộc, ông đã bị dao động rồi.

Bằng không, ông cũng không dám tùy tiện phá toái thần văn trong trận chiến ở chiến khu 18 khi ấy.

Giờ khắc này, Liễu Văn Ngạn đã hạ được quyết tâm.

Ông hỏi: "Biển ý chí của ngươi có thể tiếp nhận được ảnh hưởng từ việc phá toái thần văn Nhật Nguyệt đỉnh phong sao?"

Tô Vũ suy nghĩ một chút, lắc đầu, "Ta không rõ, chắc sẽ phải chịu áp lực rất nặng, bất quá không quan hệ, không phải chỉ một mình ta hút, tiểu quỷ trong đầu ta cũng có thể hút."

Liễu Văn Ngạn hơi ngẩn ra, "Là thứ đồ chơi mới rồi đã giúp ngươi?"

"Đúng vậy."

". . ."

Kỳ lạ!

Liễu Văn Ngạn âm thầm chửi bậy, mà Tô Vũ lại nói: "Lão sư, ta muốn bàn với ngài một chuyện. Nếu ngài chuẩn bị phá toái thần văn, không bằng hai sư đồ ta hợp lại làm một chuyến! Thiên địa ban thưởng không phân già trẻ, chúng ta làm xong vụ này liền chạy về Nhân cảnh, nếu không được thì tìm cái tiểu giới chui vào, lấy thực lực của chúng ta, dù đối phương xuất động Nhật Nguyệt đến tiểu giới thì cũng sẽ bị áp chế thành Sơn Hải, cái kia chính là muốn chết! Chẳng lẽ chỉ vì hai ta mà chúng còn xuất động vô địch tới giết? Thật có vô địch, hắn đến tiểu giới rồi bị áp chế thành Nhật Nguyệt, không chừng chúng ta cũng có thể giết chết hắn!"

Tô Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: "Chỉ cần dám làm là được. Nhân tộc không phải chịu sức áp chế khi tiến vào tiểu giới, hai thầy trò mình ở tiểu giới tu luyện tới Nhật Nguyệt cảnh, thế thì vô địch có đến cũng sẽ bị chúng ta quần chết!"

". . ."

Lá gan ngươi lớn tới nghịch thiên rồi!

Thật sự!

Liễu Văn Ngạn là lần đầu tiên nghe thấy có một tiểu tử Lăng Vân dám nói, ngài đừng sợ, dù cho vô địch tới cửa thì ta cũng có thể chơi chết hắn.

Đúng là miệng lưỡi gan hùm.

Có vẻ từ ngày rời khỏi lồng giam Nhân cảnh, Tô Vũ đã lột xác hẳn khỏi sự trói buộc gông cùm, trở nên táo bạo hơn, mạnh mẽ hơn, liều mạng hơn.

Cùng đi giết người sao?

Suy nghĩ một chút, Liễu Văn Ngạn lắc đầu đáp: "Ta không ẩn giấu thực lực giống ngươi được, rất dễ dàng bại lộ."

Tô Vũ trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói: "Lão sư, vầy đi, ta có một ý tưởng, có điều cần ngài phối hợp với ta."

"Nói."

"Ta muốn vây giết đám Nhật Nguyệt bên ngoài cổng thành!"
 
Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1413: Kế Hoạch Của Tô Vũ



Tô Vũ cẩn thận nói ra kế hoạch của mình: "Ta sẽ chờ cửa thành mở ra, cùng bọn hắn đi vào chung, sau đó tìm cơ hội sát lục Tử Linh, thủ tiêu một đám Sơn Hải, bức bách Tử Linh Nhật Nguyệt xuất hiện, lần nữa phong tỏa cửa thành, khóa toàn bộ bọn chúng ở bên trong! Tốt nhất khi đó ngài cũng đi vào cùng ta, ta rất khó đánh giết Nhật Nguyệt Tử Linh, ngài thì có thể, dùng toàn lực bùng nổ để thủ tiêu một nhóm Nhật Nguyệt Tử Linh. . . Sau đó hai ta dùng ngọc phù trốn ra khỏi thành. Một khi xuất hiện vài đầu Tử Linh Nhật Nguyệt cao trọng thì bọn chúng có thể mở cả phòng ốc ở vòng trong trung tâm, thừa sức giết sạch đám cường giả và thiên tài bên trong cổ thành."

Liễu Văn Ngạn nháy mắt mấy cái, ý gì? Vây giết toàn bộ Nhật Nguyệt?

Tiểu tử này, tâm thật hung ác, thật xấu xa!

"Ngươi chắc chắn chứ?"

"Dĩ nhiên!"

Tô Vũ cắn răng nói: "Không giết sạch bọn chúng thì quá có lỗi với việc chúng ta phải trả giá nhiều như vậy. Phá toái thần văn Nhật Nguyệt đỉnh phong chỉ để giết một hai tên Nhật Nguyệt cảnh sao? Không, ta muốn chôn vùi hàng loạt Nhật Nguyệt! Giết hết rồi chạy trốn!"

Liễu Văn Ngạn hít sâu một hơi, tiểu tử này thật tàn nhẫn a.

Ta thích!

"Ngươi xác định có khả năng chạy đi được?"

"Chắc chắn!"

Tô Vũ lấy ra một viên ngọc phù đưa cho ông, "Lão sư, đây là ngọc phù xuyên quan, nhiều nhất chỉ kéo dài được ba ngày. Hiện tại đã qua một ngày, tác dụng của nó chỉ còn lại hai ngày. Mà cửa thành có lẽ sẽ mở ra trong sáng mai, trong vòng nửa ngày, ngài tranh thủ đánh giết hàng loạt Tử Linh Nhật Nguyệt, nếu được lại giết thêm vài tên Nhật Nguyệt, đợi phong thành rồi thì lập tức dùng ngọc phù thoát ra ngoài, để Tử Linh ở lại vây giết bọn hắn!"

Thời gian ba ngày mà hắn tính toán chưa chắc đã đúng khớp từng giờ từng phút.

Nhưng Tô Vũ cũng không lo lắng, phía trên ngọc phù xuyên qua có một cỗ năng lượng đặc thù, nếu tiêu tán thì đại biểu ngọc phù không còn hiệu quả, viên ngọc phù trước đó mà Tô Vũ sử dụng chính là có đặc điểm như vậy.

Nếu tới lúc cửa thành mở ra mà ngọc phù mất đi hiệu lực thì đương nhiên phải từ bỏ kế hoạch này.

Tô Vũ cùng Liễu Văn Ngạn nói vài câu, lại bảo: "Đây cũng là vì về sau che giấu tung tích, Liệp Thiên bảng hết sức phiền, thế nhưng nếu lần này ta giết được Nhật Nguyệt, thậm chí là Nhật Nguyệt đỉnh phong, vậy thì về sau ta có giết người mạnh tới đâu chăng nữa cũng sẽ không xuất hiện biến động trên bảng danh sách."

Liễu Văn Ngạn trầm ngâm một lúc, đoạn hỏi: "Cho nên, mục tiêu của ta là đánh giết Tử Linh Nhật Nguyệt cao trọng, sau đó đợi phong thành thì lập tức dùng ngọc phù bỏ chạy, đúng không?"

"Đúng thế!"

Tô Vũ lại nói: "Ta cũng không tin, một đám Nhật Nguyệt Tử Linh cao trọng còn giết không được những tên kia, lần này hẳn là vô địch sẽ không tới. Vô địch sẽ cho rằng phái mấy tên Nhật Nguyệt kia đến là đủ để đối phó ta rồi!"

"Nói nhảm!"

Một đám cường giả còn chưa đủ đối phó ngươi?

Chẳng qua là bọn họ không nghĩ tới, tiểu tử ngươi đã trốn ra ngoài thì thôi, còn dám gan to tày trời quay lại bẫy họ một phen, muốn giết sạch cả đám. Chuyến này mà thành công trót lọt, về sau e rằng chỉ có thể chạy trốn hoặc là mai danh ẩn tích.

Đủ hung ác a!

"Ngươi chắc chắn khi ta giết Tử Linh thì có thể dẫn xuất Nhật Nguyệt cao trọng phong thành à?"

"Dĩ nhiên!"

Tô Vũ gật đầu, "Yên tâm đi, trước tiên ta sẽ không giết quá nhiều Tử Linh, mà là tìm Nhật Nguyệt cảnh giết trước. Ta phát hiện, giết cường giả Nhật Nguyệt cũng có thể dẫn xuất Nhật Nguyệt Tử Linh, bởi vì lúc trước ta đã từng giết Sơn Hải, sau đó thì Sơn Hải Tử Linh xuất hiện. Mà Nhật Nguyệt Tử Linh vừa ra thì thành trì liền phong bế!"

Liễu Văn Ngạn hít sâu một hơi, đời ta chưa từng làm chuyện lớn như vậy, cái này có thể thành công được không?

"Nếu Nhân tộc cũng có cường giả tới thì sao?"

"Nhân tộc?"

Tô Vũ sửng sốt nhìn ông, nói thật, hắn chưa từng cân nhắc đến việc này, bởi vì hắn cảm thấy sẽ không ai bỏ sức tới cứu mình.

Nhưng. . . nếu Nhân tộc tới thật thì làm sao bây giờ?

Cứu viện mình, cái kia chính là liên lụy a!

Sẽ không có người tới cứu mình chứ?

Mình chỉ có hai viên ngọc phù, không đủ để cứu bọn họ.

Tô Vũ vò đầu, Liễu Văn Ngạn nhìn mà cũng thấy bất đắc dĩ.

Rõ ràng tiểu tử Tô Vũ chưa từng nghĩ tới việc này. Ngẫm lại cũng đủ bi ai, rõ ràng là thiên tài như thế, nhưng đúng là chưa chắc có người sẽ nguyện ý đi cứu hắn, bằng không, ông cũng sẽ không mạo hiểm một thân một mình chạy đến đây.

Một mặt thì đây cũng là việc đáng để Tô Vũ kiêu ngạo, không cần người hỗ trợ, hắn cũng có thể tự trốn ra được, còn tàn nhẫn muốn phản giết người ta.

Nhưng một mặt khác thì cũng hơi tủi thân, nếu không phải gánh trên người cái danh đa thần văn hệ thì Tô Vũ đâu đến nỗi thê thảm như vậy. Yêu nghiệt xuất sắc như hắn, vốn dĩ vô địch Nhân tộc tuyệt đối sẽ bảo hộ hắn mới phải.

Liệu rốt cuộc có người tới cứu giúp không?

Liễu Văn Ngạn cũng không rõ ràng!

Nghĩ đến đây, ông mở miệng nhắc nhở: "Vẫn nên tận lực dò xét một chút, nếu thực sự có người tới cứu ngươi, ngươi vô ý hố chết đối phương thì cũng không tiện bàn giao."

"Ta hiểu!"

Tô Vũ gật đầu, đúng là có khả năng cao Nhân tộc phái người tới. Không nói những cái khác, Tần Phóng còn đang ở đây, không phải là vì mình thì Đại Tần phủ cũng sẽ cử Nhật Nguyệt đến đón hắn.

Về phần mình bên này. . . Trừ phi Hồng Đàm tới, bằng không thì người nào sẽ tới cứu mình?

Được rồi, quay đầu lại xem sau đi.

Dù sao cũng không thể nắm người một nhà cũng lừa giết.

Thời khắc này, Tô Vũ cứ nghĩ đến chuyện có người tới cứu mình thì cảm thấy đúng là gân gà, thật phiền toái. Hắn không cần, chính mình và lão Liễu là đủ rồi. Ít người đỡ phiền phức, làm xong chạy càng nhanh.

Đương nhiên, nếu thật sự có. . . Kỳ thật cũng có thể để đối phương trông coi ở bên ngoài cổng thành.

Thời điểm phong bế cửa thành, Nhật Nguyệt Tử Linh xuất hiện, có thể sẽ có những cường giả sớm phát giác được mối nguy, trong nháy mắt vội vã trốn đi, khi đó nếu bên ngoài có mấy cường giả ngăn chặn cửa thành thì quá tốt. Đây chính là đóng cửa đánh chó!

Hừm, đúng vậy, xem ra kế hoạch ngược lại càng tốt hơn.

Hoặc là không cho Liễu Văn Ngạn vào thành, đổi lại sẽ để cho cường giả Nhân tộc có thể giết Nhật Nguyệt Tử Linh vào, như vậy sẽ bảo đảm an toàn cho Liễu lão sư hơn.

Có điều Liễu Văn Ngạn chỉ là Đằng Không, giết người mới có ban thưởng, cường giả vào thành giết người thì không có, quá uổng phí. Thôi, xem tình huống rồi nói sau!
 
Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1414: Đủ Coi Trọng Tô Vũ



Cùng lúc đó.

Ám Ảnh vệ đã vòng qua Dục Hải bình nguyên, sắp sửa chạy tới cửa thành, còn không biết chính mình đang bừng bừng nhiệt huyết đi cứu người nhưng lại bị người ta coi là gân gà.

Tô Vũ không cần cứu viện!

Không chỉ không cần, mà ngược lại hắn còn phải bận tâm vì sự an toàn của bọn họ.

Miễn cho hắn lỡ tay hố chết cả bọn cùng một chỗ.

Lúc bấy giờ, Tô Vũ đang kế thừa viên thần văn thứ hai và thứ ba của Diệp Bá Thiên.

Viên thần văn có lực sát thương mạnh mẽ chính là chữ “Lục”.

Lục trong Sát Lục.

Vốn dĩ Tô Vũ đã có thần văn chữ “Sát” đạt tới tứ giai, cũng không tính là yếu.

Giờ phút này hắn lại lấy được một viên thần văn vô cùng mạnh mẽ, tàn sát chúng sinh, sát lục tập hợp.

Viên thứ ba là chữ “Mưa”, không có tác dụng quá lớn, tuy rằng có thể triệu hoán mưa to, cũng xem như thần văn tương đối hung hãn, bất quá nó còn chưa tới Nhật Nguyệt đỉnh phong, tự bạo miếng thần văn để lấy năng lượng thì rất phù hợp.

Đến tận đây, Tô Vũ đã có được ba thần văn Nhật Nguyệt.

Mà Liễu Văn Ngạn thì còn thừa lại 11 viên thần văn.

Được rồi, đến lúc này thì ông không còn quan tâm nhiều ít nữa. 11 viên thần văn, lưu lại một hai cái trọng yếu nhất là được, còn lại thì lần này sẽ tùy thời mà phá toái để bùng nổ chiến lực giết người. Sau đó sẽ phá toái tiếp để bổ sung ý chí lực cho biển ý chí của mình.

Dù sao mấy viên thần văn này cũng không phải của ông, ảnh hưởng khi phá toái cũng không lớn, biển ý chí có thể tiếp nhận được.

Về phần thần văn của chính ông thì còn có 24 viên thần văn Nhân tộc. Trong khi thần văn chiến kỹ của ông chỉ có 18 cái trung tâm, không cần phải bổ sung thần văn ngoài định mức.

Phá toái nhiều thần văn Nhật Nguyệt như vậy, rất nhanh ông có thể bổ sung hoàn thiện biển ý chí của chính mình.

Hiện tại đại bộ phận thần văn của ông đều là tam giai, không tới tứ giai.

Đợi hấp thu dư vị thần văn của lão sư xong thì muốn đến tứ giai sẽ không khó.

Hai sư đồ không ngừng thương lượng, không ngừng hoàn thiện kế hoạch của mình.

Nơi đây là Thiên Đoạn cốc, bị đao khí của vô địch bao phủ, cho nên dù có thiện bói toán nhưng Tiên tộc thì cũng khó mà tính ra được cái gì.

Huống chi cũng không có bất kỳ người nào nghĩ đến việc Tô Vũ không chỉ đã rời khỏi thành trì, mà hắn còn chuẩn bị bẫy chết ngược lại những cường giả tới giết hắn. Không một ai cân nhắc qua, một tên Lăng Vân cỏn con sẽ dám làm như vậy.

Nhưng hiện tại, có!

Hai sư đồ thương lượng một hồi, Tô Vũ đi đầu một bước, đơn độc đi dò xét tình huống, bảo trì truyền âm phù thông suốt, một khi cửa thành mở ra thì hắn mới gọi Liễu Văn Ngạn tới.

Tô Vũ cũng nhắc Liễu Văn Ngạn vứt bỏ điểm bảng, thời điểm đào vong mà mang theo cái này sẽ rất nguy hiểm.

Cũng không biết lão Liễu từ chỗ nào lấy được thứ đồ chơi này.

Một kế hoạch phản săn giết cấp tốc hoàn thành, bắt đầu khởi động.

. . .

Bên ngoài Thiên Diệt thành.

Càng ngày càng đông cường giả đổ xô tới.

Giờ phút này, người đến vây xem trò vui không ít, dĩ nhiên, người đến vì muốn giết Tô Vũ lại càng nhiều.

Khoảng cách cửa thành mở ra còn có một ngày.

Lúc này, từ nơi xa có một nhánh đội ngũ đi tới, đội ngũ này không mạnh, tổng cộng bảy tám người, một vị Sơn Hải dẫn đầu, còn lại đều là Lăng Vân cùng Đằng Không.

Mà Tô Vũ cũng đang trà trộn ở trong đó.

Đây là một nhóm người tạm thời gom góp lại, kỳ thật cũng là vì đến xem trò vui, thuận tiện nhìn một chút xem có cơ hội cùng cơ duyên nhặt nhạnh cái gì đó hay không.

Tại Chư Thiên chiến trường, nơi nào có nguy hiểm thì nơi đó sẽ có cơ duyên, đây là điều ai cũng biết.

Bất quá một hai người thì mọi người không yên lòng lẫn nhau, nhiều người, bảy tám vị, thì có thể yên tâm hơn một chút.

Dạng đội ngũ nhỏ như thế rất phổ biến ở ngoài thành.

Tô Vũ cùng đi theo, so với lúc trước thì hiện tại bên này náo nhiệt hơn nhiều.

Đương nhiên, tụ tập ngay trước cửa thành thì không có ai, dù cho không thấy những vị cường giả Nhật Nguyệt đó hiện thân thì mọi người cũng thừa biết là bọn họ đang ẩn mình ở trong hư không. Không ai ngu ngốc mà đi tùy tiện chiếm cứ địa bàn, miễn cho lát nữa cửa thành vừa mở, ở cửa thành bùng nổ chiến đấu, cái kia nhất định phải chết.

Người thông minh đều lựa chọn đứng từ xa quan sát cuộc vui.

. . .

Tô Vũ dùng ngọc cảm ứng dò xét số lượng cường giả trong phương viên ngàn mét xung quanh cửa thành.

Nhất là Nhật Nguyệt cảnh!

Đương nhiên, cũng phải nhìn xem Nhân tộc có phái ai tới hay không. Quan sát tình huống, có thể sớm đánh tiếng một phen, tránh để bọn họ vào thành, vướng bận kế hoạch của hắn.

Bất quá không cần cảm ứng Tô Vũ liền biết có cường giả Nhân tộc tới.

Đối phương dứt khoát không thèm ẩn giấu, đầy mặt sát khí, đứng đợi ngay phụ cận cửa thành.

Trịnh Bình!

Tô Vũ hơi ngoài ý muốn, nhưng ngẫm lại cũng không cảm thấy bất ngờ. Vị này trước đó hẳn chưa đi xa, hiện tại tới đây cứu viện cũng là điều hợp lý.

Nói thật, cường giả Đại Hạ phủ không ai là không có huyết tính.

Nếu không có huyết tính thì cũng sẽ không tại Chư Thiên chiến trường giết ra cái thanh danh muôn vàn người biết tới như bây giờ.

"Trịnh Bình đến rồi!"

Cũng tốt!

Trong lòng Tô Vũ thầm nhủ, đối phương là người đáng tin. Có thể xem tình huống, câu thông với ông ta một chút.

Có điều ông ấy chỉ là Nhật Nguyệt sơ kỳ, không cần thiết phải vào thành làm gì. Trịnh Bình cứ tranh thủ đi đón Tần Phóng là được rồi, đại khái sẽ không ai dám cản đường Tần Phóng, miễn cho trêu chọc tới chỗ Đại Tần vương.

Đối với Tô Vũ, toà cổ thành này chính là cái quan tài khổng lồ!

Một nơi rất thích hợp để giết người, đồng thời để chôn thây kẻ địch.

Tô Vũ muốn mượn dùng một đám Tử Linh làm đao.

Thanh đao này vô cùng sắc bén không nói, còn không cần phải để ý đến việc đao có đứt đoạn hay không.

Quả nhiên là tiện ích trăm bề.

Hôm nay mà không g**t ch*t được một đám Nhật Nguyệt này thì hắn sẽ cảm thấy rất có lỗi với bọn chúng. Nhiều Nhật Nguyệt như vậy nhiệt tình tới vây giết hắn. Tô Vũ hắn chỉ là một Lăng Vân, có tài đức gì mà có thể dẫn tới nhiều cường giả như thế.

Ngàn mét xung quanh cổng thành, Tô Vũ dò xét một thoáng, Nhật Nguyệt thế mà có tới 12 vị, cộng thêm Trịnh Bình nữa là 13 vị!

Thật là đủ coi trọng chính mình!

Tô Vũ âm thầm cười lạnh, yên tâm, ta sẽ chuẩn bị một cái chết chu đáo nhất cho các ngươi.
 
Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1415: Diệp Hồng Nhạn Tới Rồi



Ngoài cửa thành.

Tô Vũ nhìn chung quanh, dáng vẻ có chút kích động, thấp giọng hỏi han: "Đại nhân, ngài nói nơi này là dễ tiếp xúc với cường giả nhất, có đúng không? Sẽ không có chuyện một lời không hợp liền giết ta, hơn nữa còn có thể được thu làm đồ đệ?"

Vị cường giả Sơn Hải kia liếc qua nhìn Tô Vũ, thời khắc này, Tô Vũ đang hóa thân thành chủng tộc mà hắn cực kỳ quen thuộc.

Thiết Dực điểu nhất tộc!

Đương nhiên, hắn không có cánh.

Này không trọng yếu, hóa thân hình người, mang theo một ít điểm đặc thù của chủng tộc là được, tại Chư Thiên chiến trường, nhân hình vẫn rất được hoan nghênh.

Nhân tộc như thế, Thần Ma như thế, Tiên tộc cũng không khác gì.

Mấy cường tộc đều không ngoại lệ, hóa thân hình người tại Chư Thiên chiến trường là việc rất đỗi bình thường.

Nghe mấy lời Tô Vũ hỏi, vị Sơn Hải kia liền thấp giọng đáp: "Chính mình đi tìm, không có ai tới đây mà tự rêu rao mình là kẻ dễ nói chuyện cả."

Tô Vũ bày ra sắc mặt như đưa đám, nhìn chung quanh một thoáng, cuối cùng nhìn về phía vị Nhật Nguyệt duy nhất lộ diện, Nhân tộc Trịnh Bình.

Thấy hắn nhìn Trịnh Bình, vị Sơn Hải bên cạnh không khỏi cười lạnh một tiếng.

Đối phương là Nhân tộc!

Gia hỏa Nhân tộc, nói hung tàn thì cũng không tính quá hung tàn, nhưng y vừa nhìn liền biết vị này là ai, Đại Hạ phủ sát phôi, chọc vào ông ta. . . tiểu tử Thiết Dực điểu nhất tộc cẩn thận biến thành đồ nhắm!

Bên cạnh, có sinh linh thấy hắn nhìn chằm chằm Trịnh Bình liền nhỏ giọng nhắc nhở: "Ông ta là Nhân tộc Đại Hạ phủ!"

Ánh mắt Tô Vũ lóe sáng, "Đại Hạ phủ? Đại Hạ Văn Minh học phủ đối ngoại tuyển nhận vạn tộc học viên, mọi người biết không? Các ngươi nói xem, có thể vì vậy mà ông ta chịu thu nạp thiên tài vạn tộc hay không? Niên tuế của ta mặc dù lớn một chút, có điều. . ."

"Nhân tộc a. . . Tốt nhất ngươi vẫn không nên dính tới bọn họ thì hơn!"

Có sinh linh tốt bụng lần nữa nhắc nhở. Nhân tộc tuy rằng vô cùng mạnh mẽ, vả lại nó cũng biết chuyện Đại Hạ phủ xác thực có tuyển nhận học viên vạn tộc, nhưng. . . vẫn là đừng đi, quá nguy hiểm.

Huống chi, Nhân tộc cũng giết không ít Thiết Dực điểu nhất tộc.

Thiết Dực điểu nhất tộc không tính là chủng tộc phụ thuộc Nhân tộc. Thiên Mã tộc còn tạm được. Tốt nhất ngươi nên đi tìm cường giả Thần tộc thử xem sao. Thiết Dực điểu nhất tộc chủ yếu vẫn là bang trợ Thần tộc chinh chiến.

Tô Vũ gật gật đầu, không nói thêm cái gì.

Tùy tiện nói một chút mà thôi, cũng không phải hắn thật muốn bái sư Trịnh Bình.

Chỉ là hắn muốn tìm lý do để bắt chuyện, đừng quá lộ liễu sấn sổ tới là được.

Hắn lại không biết kênh truyền âm phù của Trịnh Bình, cho nên cứ thử nhìn một chút lại nói.

Tô Vũ cẩn thận từng li từng tí xê dịch về hướng bên kia, sinh linh cử động giống như hắn cũng không ít. Ở bất kỳ đâu thì Nhật Nguyệt cũng là đại năng, lần này khó được có nhiều Nhật Nguyệt đồng thời xuất hiện tại đây như vậy, không quan tâm như thế nào, tất cả mọi người đều muốn xem thử một chút, coi bản thân có hi vọng bái nhập Nhật Nguyệt môn hạ hay không.

Về phần bái nhập Nhật Nguyệt môn hạ, bộ tộc này cùng chủng tộc của mình có xung đột hay không thì hầu hết sinh linh đều không đoái hoài tới. Trên chiến trường, kẻ rời rạc độc hành không ít. Bình thường nếu không phải thiên tài của một chủng tộc, hoặc không phải là một mình tìm kiếm cơ duyên, vậy thì bọn chúng đều không quá coi trọng xuất thân chủng tộc như vậy.

Tô Vũ tới gần Trịnh Bình, Trịnh Bình không buồn liếc mắt, đương nhiên không thèm quản đám cặn bã như hắn.

Một đám tôm cá nhãi nhép mà thôi!

Vô duyên vô cớ sát lục thì không cần thiết, bất quá nếu còn dám tới gần, ông sẽ đánh chết toàn bộ.

Giờ phút này, Trịnh Bình hết sức phiền lòng.

Cường giả các tộc tới không ít, nhưng Nhân tộc bên này thì chỉ có duy nhất một mình ông, thậm chí bên Đại Tần phủ cũng không cử người đến, đây là thái độ mặc kệ Tần Phóng sao?

Đại Tần phủ đang nghĩ cái gì vậy?

Còn có, Đại Minh phủ cũng không thấy ai, Chu Thiên Đạo cũng mặc kệ rồi?

Nhân tộc hiện tại gần như trở thành trò chê cười của vạn giới!

Vạn tộc tới nhiều cường giả như vậy, Nhân tộc thân là tộc cường hãn, lại chỉ có một mình ông là kẻ mới vừa vào Nhật Nguyệt xuất hiện.

Tại đây, Nhật Nguyệt sơ kỳ thì có bản lĩnh gì để dùng, Thần Ma Tiên Long các tộc đều có Nhật Nguyệt cao trọng đến kia kìa.

Khoảng cách giữa Nhật Nguyệt cao trọng và kẻ mới vào Nhật Nguyệt như ông là cực lớn, tối thiểu đối phương muốn giết ông là chuyện không khó.

Bây giờ, cửa thành còn chưa mở.

Một khi mở ra, ông muốn đi tìm Tô Vũ, không sớm thì muộn cũng phải xảy ra một trận tử chiến, phiền toái thật!

Tâm tình của ông lúc này thật sự rất tệ.

Nếu đám tiểu sinh linh kia mà dám mò tới gần, ông chắc chắn sẽ g**t ch*t hết thảy.

Tô Vũ có thể cảm ứng được khí tức của cường giả trong phương viên ngàn mét.

Đâu chỉ có 12 vị Nhật Nguyệt!

Mấy cường tộc cũng không chỉ tới một vị Nhật Nguyệt, Thần tộc tới hai vị, Ma tộc tới ba vị, xem bộ dáng là sợ Ma Đa Na xảy ra chuyện. Long Tằm nhất tộc cũng tới, Huyền Khải nhất cũng tộc tới, Phá Sơn ngưu nhất tộc, Tiên tộc đều tới hai vị. . .

Vụn vặt lẻ tẻ cộng lại, giờ phút này phụ cận phải tầm trên dưới 20 vị cường giả Nhật Nguyệt cảnh.

Mà Nhân tộc thì vẫn chỉ có một mình Trịnh Bình.

Đang lúc Trịnh Bình phiền não tột độ, bỗng nhiên có một tiếng rít chấn thiên phóng qua.

Một lát sau, một đạo thân ảnh màu đen hạ xuống.

Khí tức băng hàn lập tức bao trùm bốn phương!

Trịnh Bình mừng rỡ!

Bốn phía thoáng có chút rối loạn, không gian chấn động, một lát sau, có người lạnh lùng cất tiếng: "Diệp Hồng Nhạn, ngươi cũng muốn xen vào việc này?"

Diệp Hồng Nhạn đến rồi!

Cường giả Nhật Nguyệt cao trọng.

Tại vạn tộc, danh tiếng của bà không nhỏ, dĩ nhiên, có quan hệ rất lớn đối với vị chất tử kia của bà.

Diệp Hồng Nhạn lăng không đi tới.

Không nhìn Trịnh Bình, không thèm đáp lời người vừa mới chất vấn. Bà trực tiếp đi thẳng về phía vị Nhật Nguyệt của Huyền Khải nhất tộc.

Trong hư không, ánh mắt một vị áo giáp màu vàng óng ánh khẽ biến.

Mà giờ khắc này, Diệp Hồng Nhạn không nói lời nào.

Đạp không phóng tới.

Sau một khắc, một thanh trường kiếm diệu bắn thiên địa, "Giết!"

Tiếng “giết” này vang tận mây xanh.

Oanh!

Một tiếng nổ ầm ầm truyền ra, vị Huyền Khải tộc kia phun ra ngụm máu đen, lảo đảo rút lui vài trăm mét, mà lúc này có một người đi ra chắn ở giữa Diệp Hồng Nhạn và đối phương. Kẻ vừa xuất hiện cũng là nữ nhân, Tiên tộc Minh Hòa.

Minh Hòa tiên tử nhìn về phía Diệp Hồng Nhạn, đạm mạc nói: "Diệp Hồng Nhạn, ngươi muốn làm cái gì?"

Diệp Hồng Nhạn lạnh lùng cất tiếng: "Minh Hòa, ngươi dám nhúng tay vào chuyện của ta?"

Minh Hòa vẫn đạm mạc như cũ, "Ngươi muốn nhấc lên chiến tranh? Đại Minh phủ biết không?"

"Chiến tranh? Với đám phế vật Huyền Khải tộc kia hay là với Tiên tộc ngươi?"

Diệp Hồng Nhạn vung trường kiếm trong tay, ánh sáng lóa mắt lóe lên, bà nhìn về phía Minh Hòa, lạnh lùng nói: "Minh Hòa, ta muốn giết hắn, ngươi dám ngăn trở?"

Minh Hòa hờ hững đáp: "Huyền Khải tộc đang cùng Tiên tộc ta kết minh. Nhân tộc chớ có nhúng tay, bằng không. . . Diệp Hồng Nhạn, ngươi đảm đương không nổi! Diệp Bá Thiên đã ngã xuống, đây không còn là thời đại của Diệp Bá Thiên nữa rồi!"

Cháu ngươi đã chết!

Đây không phải thời đại mà Diệp Bá Thiên còn có thể hoành hành chư thiên, đây không phải là thời đại mà gia hỏa cuồng vọng kia có thể áp chế mọi thiên kiêu vạn tộc.

Đây là thời đại mới!

Nhân tộc bây giờ đang trong tình cảnh cực kỳ gian nan, Diệp Hồng Nhạn ngươi chẳng lẽ còn hi vọng Đại Minh phủ sẽ vì ngươi mà ra mặt?

"Càn rỡ!"

Trường kiếm trong tay Diệp Hồng Nhạn tiêu xạ, ầm ầm một tiếng, nguyên khí nổ tung, "Tên của cháu ta là thứ mà rác rưởi như ngươi có thể đề cập sao?"

Diệp Hồng Nhạn hết sức bá đạo!

Cũng hết sức hung hăng càn quấy.

Ngươi cũng xứng?

Minh Hòa ngươi đến xách giày cho cháu ta cũng không xứng, còn dám gọi thẳng tên húy?
 
Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1416: Diệp Sư Mẫu, Ta Đang Ở Đây!



Ầm ầm!

Tiếng nổ lớn không ngừng vang lên. Mà giờ khắc này, vô số vị cường giả bốn phía đều hiển hiện thân ảnh, nhìn về phía chiến trường kiếm mang lấp lánh xa xa.

Bao gồm cả vị Nhật Nguyệt Huyền Khải tộc trước đó bị đánh lui cũng đang tránh qua một bên quan sát.

Trong lòng hắn kỳ thật vô cùng bất đắc dĩ, Huyền Khải tộc không ngờ lần này lại trở thành lý do chiến tranh giao phong!

Đây không phải là lựa chọn tốt!

Có điều lúc bấy giờ hắn cũng không biết phải làm sao.

Nhân tộc bên kia đã giết hai vị thiên tài trên Liệp Thiên bảng, một vị Nhật Nguyệt, nhiều vị cường giả Sơn Hải Lăng Vân khác.

Nếu hôm nay mà Huyền Khải tộc không lộ diện, vậy sau này không còn cách nào lăn lộn ở Chư Thiên được nữa.

Nhưng lộ diện. . . lại rất phiền toái!

Tiên tộc. . . Kỳ thật Tiên tộc cũng không phải là chủng tộc tốt lành gì.

Minh Hòa nói rằng bọn hắn cùng Tiên tộc kết minh, bất quá làm gì có chuyện đó, trước đó cũng đâu thấy nàng ta nói gì với hắn. Vả lại cách đây không lâu, Tiên tộc Đạo Thành còn vừa mới giết Ngân Khải của tộc bọn họ. . .

Có điều lúc này, Nhân tộc đang giận chó đánh mèo Huyền Khải tộc, cho nên mới dẫn tới chuyện lớn như vậy.

Dù Nhân tộc có mặc kệ Tô Vũ thì cũng không có nghĩa là bọn họ nguyện ý để Huyền Khải tộc tùy tiện gây sự.

Xem thái độ của Diệp Hồng Nhạn liền biết, vừa đến đã xuống tay với hắn, hết lần này tới lần khác Diệp Hồng Nhạn lại cường hãn dọa người.

Bà là Nhật Nguyệt cao trọng cảnh, thực lực tương đương với Minh Hòa. Cường giả như vậy, bá đạo thì bá đạo nhưng cũng sẽ không tùy tiện dấy lên chiến tranh.

Nhưng đối phương vừa đến đã muốn giết hắn, rõ ràng Nhân tộc cũng không quá coi trọng Huyền Khải tộc.

Ngươi muốn chiến tranh, cái kia tùy ngươi!

Đối với Tiên tộc, Thần tộc, Ma tộc, Nhân tộc cũng không đến nỗi hung hăng lấn lướt như thế.

Điều này khiến tiểu tộc như hắn thật bi ai. Cho dù Huyền Khải vương của bọn họ rất cường hãn thì cũng không được, cường hãn hơn nữa thì cũng chỉ là một vị vô địch.

Trong mắt đỉnh cấp đại tộc, tiểu tộc Bách Cường cũng chỉ đến thế mà thôi, trừ phi Bách Cường bọn họ liên minh.

Có điều nghe là đã biết đây là chuyện bất khả thi.

Tiếng ầm ầm kéo dài không ngớt, dĩ nhiên không ai muốn nhúng tay.

Một lát sau, tiếng ầm ầm tiêu tán.

Diệp Hồng Nhạn cùng Minh Hòa đều thối lui một bước, liếc nhìn nhau, hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào.

Tiên tộc cùng Nhân tộc còn chưa triệt để vạch mặt.

Một người một tiên, đều là Nhật Nguyệt cao trọng đỉnh cấp cường giả.

Tại đây mà thật sự phân ra sinh tử thì sẽ quấy nhiễu đến chính sách của cao tầng. Diệp Hồng Nhạn dù sao cũng là tướng lĩnh trấn thủ Chư Thiên phủ, có nhiều điều tất nhiên hiểu rõ trong lòng.

Bà giết Huyền Khải tộc thì không sao, nhưng giết Minh Hòa... Không nói có thể làm được hay không, coi như có thể, tốt nhất cũng phải âm thầm giết.

Hai vị này đều là Nhật Nguyệt cao trọng, mặc dù chỉ giao thủ ngắn ngủi trong chốc lát nhưng vẫn gây ra động tĩnh cực lớn. Giờ phút này, không ít người dồn dập lui tránh.

Cường giả Nhân tộc tới rồi, vẫn nên tránh xa một chút thì tốt hơn.

. . .

Cách đó xa xa, Tô Vũ ngạc nhiên đến ngây người.

Diệp Hồng Nhạn đến rồi!

Đây chính là người của Đại Minh phủ, lão bà của Ngưu phủ trưởng. Vị này xuất hiện ở đây là ý tứ của Đại Minh phủ sao?

Rất mạnh a!

Trong nháy mắt hai bên giao thủ, khí tức gợn sóng bốc lên dữ dội đến dọa người.

Xem thái độ của vị Huyền Khải nhất tộc kia liền biết. Tô Vũ tuy không dám dò xét, nhưng ngọc cảm ứng vẫn có thể nhận ra, dựa theo cường độ điểm sáng hiển thị thì tối thiểu hắn cũng là Nhật Nguyệt tam trọng.

Kết quả Diệp Hồng Nhạn dễ dàng chém một kiếm, dưới tình huống bị Minh Hòa ngăn trở vẫn có thể làm cho đối phương thổ huyết rút lui.

Thật lợi hại!

Ngưu phủ trưởng cũng là Nhật Nguyệt thất trọng, mà ít nhất Diệp Hồng Nhạn cũng là như thế. Thực lực đôi phu phụ này quả nhiên đáng gờm.

"Làm sao liên hệ với bà ấy bây giờ?"

Tô Vũ không nghĩ tới việc Đại Minh phủ sẽ cử người đến.

Nhưng so với Trịnh Bình, Diệp Hồng Nhạn thật sự đáng tin cậy hơn nhiều.

Mặc dù hắn chỉ gặp qua một lần.

Nhưng vị này chính là cô cô của Ngũ Đại, kỳ thật xem như một trong số chỗ dựa của đa thần văn hệ. Bây giờ vạn tộc vây giết Tô Vũ, có thể nói một phần nguyên nhân thuộc về vị chắt tử của Diệp Hồng Nhạn.

Nghĩ đi nghĩ lại, Tô Vũ bỗng nhiên thầm mắng một tiếng trong lòng!

Má nó.

Ta thật ngu.

Nhật Nguyệt thất trọng a, rất mạnh mẽ.

Chẳng lẽ hắn đã quên, lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Hầu gia thì làm sao lại té xỉu ư?

Chẳng qua là theo thời gian, thực lực hắn càng mạnh lên, người có thể cảm ứng được ý nghĩ của hắn đã bớt đi so với trước, cho nên hắn nhất thời mới quên mất.

Dưới tình huống Tô Vũ không cố ý bày ra phòng ngự, hơn nữa lại ở gần một vị Nhật Nguyệt thất trọng như vậy, chỉ cần hắn tập trung suy nghĩ chuyện liên quan đến bà, chắc chắn bà có thể phát giác được một ít gì đó.

Trước đó đúng là hắn quên mất vụ này!

Cũng không có việc gì, trước đó coi như nhớ ra thì cũng chưa chắc đã hữu dụng. Dù sao lão Trịnh cũng chỉ mới vừa phá Nhật Nguyệt, vả lại ông ta còn không phải Văn Minh sư, ý chí lực không mạnh, chưa hẳn đã có thể cảm ứng được suy nghĩ của Tô Vũ.

Tô Vũ lần nữa chê bai Trịnh Bình một thoáng. . . Quả nhiên, lão Trịnh hoàn toàn không biết gì cả.

Tô Vũ nghĩ đến đây liền không tiếp tục áp sát về phía ông ấy nữa, hắn bắt chước những sinh linh khác, cấp tốc lui lại, dáng vẻ tỏ ra vô cùng ảo não như thể đã mất đi cơ hội bái sư.

Lui lại mấy bước, Tô Vũ chậm rãi buông bỏ lớp phòng ngự ý chí lực của chính mình, đồng thời liên tục lặp đi lặp lại suy nghĩ: "Diệp sư mẫu, Diệp sư mẫu, ta đang ở đây, ta ở ngay sau lưng ngài này. Ta là Tô Vũ, ta là Tô Vũ!"

Hắn không ngừng lặp lại ý nghĩ ấy, nghĩ đến Diệp Hồng Nhạn.

Khoảng cách gần như thế, đối phương lại là Nhật Nguyệt cao trọng, có lẽ sẽ cảm ứng được.
 
Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1417: Thật Sự Là Tô Vũ?



Trên không trung.

Diệp Hồng Nhạn lạnh lùng đạp không đi qua một bên, không định xen vào chuyện của Minh Hòa nữa. Thỉnh thoảng bà lại quét mắt một vòng nhìn tên cường giả Huyền Khải tộc kia, ánh mắt băng hàn khiến cho hắn vô cùng bất đắc dĩ.

Bị nữ nhân này để mắt tới rồi!

Về phần Thần Ma thì Diệp Hồng Nhạn lười quản, dù sao cũng không giết được bọn hắn, một đám Nhật Nguyệt cao trọng, chẳng lẽ còn phải dùng ánh mắt trừng chết bọn họ?

Trịnh Bình đang định tới chào hỏi, kết quả lại phát hiện Diệp Hồng Nhạn bày ra bộ dáng người sống chớ đến gần, thấy vậy ông cũng chỉ đành từ bỏ, được rồi, bà tới đây là được.

Tối thiểu ông cũng đã có chỗ dựa!

Nhân tộc xuất hiện một vị Nhật Nguyệt cao trọng, ít nhiều cũng có thêm lực lượng.

Diệp Hồng Nhạn bên trên kỳ thật cũng đang đau đầu suy nghĩ xem làm thế nào để cứu Tô Vũ rời đi.

Rất khó!

Nơi này cường giả quá nhiều, muốn cứu người chạy thoát là việc cực khó.

Đừng nhìn bà là Nhật Nguyệt cao trọng, ở đây, kẻ có thể thủ hòa với bà không dưới năm vị, kẻ thắng được bà thì tối thiểu có đến có hai vị.

Một vị là cường giả Thủy Ma tộc, người còn lại là cường giả của Thiên Long tộc.

Tiên tộc Minh Hòa thì chỉ ngang bằng thực lực với bà mà thôi.

Một cửa thành nho nhỏ có thể khiến nhiều cường giả như vậy tụ tập cũng là điều hiếm thấy.

Bà đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên, trong lòng khẽ động.

Người nào đang kêu gọi bà?

Là đỉnh cấp cường giả, cảm giác của bà hết sức nhạy bén, rõ ràng có người đang cố gắng kết nối với bà, rất mãnh liệt.

"Tô Vũ?"

Bà bất giác nghĩ tới tiểu tử này, có điều lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Đừng làm rộn, ta ngàn dặm bôn ba tới đây chính là vì cứu người, hiện tại thành trì bị phong tỏa, Tô Vũ còn kẹt trong thành, nội thành tử khí bao trùm, đừng nói là cảm ứng, ngay cả truyền âm phù cũng mất hiệu lực!

Có điều loại cảm ứng có người đang kêu gọi mình càng ngày càng rõ rệt.

Ý chí lực của bà hơi khuếch tán, bao trùm bốn phương, cũng không thèm che giấu, cứ như vậy thoải mái dò xét khắp nơi, khuấy động từng vị Nhật Nguyệt khiến bọn họ không thể không kích phát ý chí lực hoặc là nguyên khí chống cự dò xét.

Nơi xa, một tôn cường giả Ma tộc lạnh lùng chất vấn: "Diệp Hồng Nhạn, ngươi muốn khiêu khích chúng ta?"

Quá mức khoa trương!

Diệp Hồng Nhạn liếc mắt nhìn hắn, thiếu đòn đáp lại: "Ngươi muốn đánh à?"

". . ."

Im ắng.

Một lát sau, vị cường giả còn lại của Thủy Ma tộc liền lên tiếng: "Không nên tùy tiện nhấc lên cuộc chiến chư thiên, chư vị đều bình tĩnh lại đi."

Diệp Hồng Nhạn không vui đáp: "Ta chỉ có một thân một mình, trước còn có cháu trai, nay hắn đã chết. Ta còn e ngại gì? Ngươi muốn chiến tranh liền chiến tranh, đừng uy h**p ta, ta rất tình nguyện tham dự vào đấy!"

Lần nữa im ắng.

Mọi người cũng câm nín, nữ nhân này. . . Phong ma vô cùng.

Kể từ khi Diệp Bá Thiên chết xong thì tính tình bà ta càng lúc càng quái gở.

Được rồi, mặc kệ bà.

Dù sao cũng là Nhật Nguyệt cao trọng, thật sự đấu một trận thì cũng chẳng ai chiếm được lợi lộc gì.

Mà giờ khắc này, Diệp Hồng Nhạn cũng đã nhận ra căn nguyên.

Cách đó không xa có một vị Lăng Vân cảnh dị tộc đang nhìn bà.

Bà đã từng chứng kiến Tô Vũ biến thành Thôi Lãng, năng lực ngụy trang rất mạnh, có điều bà không rõ Tô Vũ có thể ngụy trang thành dị tộc hay không.

Kỳ quái!

Đây là Tô Vũ?

Đừng nói nhảm, nếu đây là Tô Vũ, vậy thì kẻ đang mắc kẹt trong thành là ai?

Bà đã nhận được tin nội thành chết rất nhiều người, không ít thiên tài và cường giả các tộc đều đang bị vây nhốt ở trong cổ ốc, tình hình trong đó đến bây giờ vẫn chưa ổn định, Tử Linh Nhật Nguyệt còn đang bao trùm thành trì.

Nếu Tô Vũ thật sự ở bên ngoài, thế thì tình huống ở trong đó là như thế nào?

Diệp Hồng Nhạn nghĩ đến sững người.

Cảm giác không dám tin!

Nhưng tiếng hô cảm ứng mãnh liệt vẫn đang diễn ra. . .

Diệp Hồng Nhạn trầm tư một chút, bỗng nhiên đưa tay chộp lấy đám Tô Vũ bên kia, mấy sinh linh tiểu tộc dồn dập biến sắc, đều không kịp phản ứng, trong nháy mắt đã bị bà bắt đến bên tay, trong đó bao gồm cả Tô Vũ.

Diệp Hồng Nhạn nhìn về phía bọn gia hỏa này, lạnh lùng nói: "Cửa thành bị phong bế rồi, mấy người các ngươi thử tiến lên công kích ta xem xem."

"Đại nhân!"

Một con yêu tộc, trên đầu có sừng hốt hoảng xin tha: "Đại nhân, cổ thành bị phong, chúng ta căn bản không cưỡng ép phá cửa được, dù cho thật sự có thể làm được thì cũng sẽ dẫn xuất hàng loạt Tử Linh, cầu xin đại nhân tha mạng!"

Quá xui xẻo!

Nhân tộc quả nhiên là hung hăng càn quấy, vị Nhật Nguyệt này không nói lời nào đã trực tiếp bắt yêu.

Cường giả các tộc thì không buồn quản việc này, tùy tiện Diệp Hồng Nhạn muốn làm gì thì làm, dù sao cũng không có quan hệ gì với bọn họ, đều là một đám tôm cá nhãi nhép, không cần để ý tới.

Thật g**t ch*t rồi thì xem như trên lưng Nhân tộc lại gánh thêm ít tội danh, sẽ chỉ làm vạn tộc càng chán ghét và kiêng kị Nhân tộc hơn thôi.

"Ngươi đi trước đi!"

Giờ phút này, Diệp Hồng Nhạn trực tiếp bắt lấy đầu Tô Vũ, Tô Vũ vội vàng kêu lên: "Đại nhân tha mạng! Thực lực ta quá yếu, không dám đến gần cửa thành, vả lại hiện tại bên đó toàn là tử khí. . ."

Vừa chạm vào đầu hắn, ánh mắt Diệp Hồng Nhạn liền dị dạng.

Bà là người đầu tiên nhắc nhở Tô Vũ không nên để Nhật Nguyệt cao trọng đụng vào đầu mình.

Bởi vì chỉ cần chạm vào, lập tức sẽ phát hiện ra dị thường.

Sự thật chứng minh. . . Thật sự có dị thường.

Cái tên này không phải Thiết Dực điểu, chỉ là thoạt nhìn có cảm giác tương tự mà thôi!

Tô Vũ?

Thật sự là Tô Vũ?

Hắn thế mà đang ở bên ngoài, còn đang xem kịch?

Má nó.

Lão nương rất muốn mắng người!

Tất cả mọi người đều cho là ngươi đang ở bên trong, lão nương xuyên qua chư thiên, vượt qua Dục Hải bình nguyên, vạn dặm xa xôi chạy tới Thiên Diệt cổ thành, còn cùng tiện nhân Minh Hòa kia giao đấu vài chiêu để xả giận giúp ngươi, thế mà ngươi lại đang nhảy nhót ngay ở ngoài này.

Thật muốn dùng một bàn tay chụp chết hắn cho xong!

Diệp Hồng Nhạn lạnh lùng nhìn Tô Vũ, nắm bắt đầu của hắn, vô thanh vô tức tiến nhập biển ý chí, Tô Vũ cũng không định phản kháng.

Diệp Hồng Nhạn nói: "Bảo ngươi đi thì ngươi liền đi! Hiện tại còn không đi, đợi chút nữa cửa mở cũng chạy không thoát. Các ngươi tụ tập ở đây lâu ngày, hẳn là rất quen thuộc với Thiên Diệt cổ thành, phải không?"

Tô Vũ thận trọng đáp: "Đại nhân, cũng coi là quen biết, nếu đại nhân cần thì ta có khả năng dẫn đường, có điều hiện tại. . . Chúng ta thật sự không vào được! Chạm vào tử khí sẽ chết trong nháy mắt đó, đại nhân, ta nguyện ý vì ngài dẫn đường!"

"Cút!"

Diệp Hồng Nhạn tiện tay ném Tô Vũ sang một bên, mấy gia hỏa bị bắt khác cũng đồng thời bị bà ném ra ngoài.

Diệp Hồng Nhạn khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm về phía cửa lớn tòa thành cổ kia, giống như đang trầm tư xem xét xem nên đi vào như thế nào.

Bên kia, Trịnh Bình thấy bà không có nổi cơn giết chóc lung tung thì nhẹ nhàng thở ra, vội nói: "Diệp tướng quân, cửa thành đại khái còn phải một quãng thời gian nữa mới mở ra, hiện tại cổ thành phong tỏa toàn bộ, không có cách nào đi vào!"

"Ta biết."

Diệp Hồng Nhạn thản nhiên chặn họng: "Không cần ngươi nhắc nhở."

Trịnh Bình thầm mắng.

Hảo tâm coi như lòng lang dạ thú!

Nữ nhân này bị lão tiểu tử Ngưu Bách Đạo kia đội nón xanh là phải lắm!
 
Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1418: Thiên Đạo Hào Quang, Diệu Bắn Vạn Cổ



Mà giờ khắc này, Tô Vũ đang cảm ứng một thoáng thứ đồ chơi trong đầu, đây là cái gì?

Truyền âm phù?

Có vẻ rất cao cấp.

Nghĩ vậy, Tô Vũ liền thử truyền âm một câu gọi bà, quả nhiên, sau một khắc, trên truyền âm phù hiển lộ một hàng chữ.

"Làm sao ngươi lại ở ngoài thành?"

"Ta đi ra khỏi thành."

Nói nhảm!

Diệp Hồng Nhạn kiềm chế ý định muốn tát chết hắn, lần nữa truyền âm: "Mau rời đi đi, nếu ngươi đã không ở trong đó thì ta cũng sẽ lập tức rời đi!"

"Đừng mà, Diệp sư mẫu, ngài giúp ta một việc đi. Thông báo cho các cường giả Nhân tộc khác mau mau đón Tần Phóng rời khỏi. Ta muốn giết người, bằng không thì không cẩn thận lại lỡ giết lầm phe mình."

"Giết người?"

"Đúng, giết những tên kia, giết Nhật Nguyệt! Dĩ nhiên, nếu sư mẫu nguyện ý thì có thể ở lại hỗ trợ ta. Ngay khi thành trì phong bế lần thứ hai, ngài hãy cố gắng cản lại hết đám gia hỏa này, không cho bọn họ chạy ra ngoài. Còn có, nếu có cường giả nào trấn giữ ở ngoài thành, sư mẫu có thể giúp ta đuổi chúng vào trong hoặc là trực tiếp giết được không?"

". . ."

Diệp Hồng Nhạn lùng bùng lỗ tai, hơi hoảng hốt một thoáng.

Giết người?

Giết Nhật Nguyệt?

Hai lần phong thành?

Bà cũng không phải kẻ thiếu kiến thức, đương nhiên việc cổ thành phong thành bà cũng biết. Có hai loại tình huống, một loại là chủ động phong thành, một loại là bị động.

Bị động, cái kia đại biểu xuất hiện Nhật Nguyệt Tử Linh.

Chủ động, tự nhiên là Thành chủ cố ý quan bế.

Hai lần phong thành sao?

Mơ hồ trong đó, bà đã phần nào hiểu được kế hoạch của Tô Vũ.

. . .

Mà Tô Vũ không muốn đề nghị Diệp Hồng Nhạn chủ động tiến vào thành để giúp hắn giết Tử Linh.

Kỳ thật so với Liễu Văn Ngạn thì bà lại càng thích hợp hơn.

Thực lực cường đại!

Có điều lưu lại thành để đồ sát Tử Linh là việc vô cùng nguy hiểm, nếu không có sự tín nhiệm tuyệt đối, ngươi yêu cầu một vị Nhật Nguyệt liều mạng như vậy là việc vô lý, kể cả ngươi nói mình có ngọc phù xuyên qua cũng thế.

Này hết sức khảo nghiệm độ tín nhiệm a!

Tô Vũ và bà dù sao cũng không thể tính là quá thân quen, cho nên hắn sẽ không làm bà khó xử.

Ở ngoài thành ngăn cản cường giả một phen thì không sao, cũng lắm ngăn không được thì bà cứ việc chạy, dù gì cũng bảo đảm an toàn tính mạng.

Nhật Nguyệt cao trọng đương nhiên không dễ dàng chết được.

Nhưng vào thành thì lại khác biệt, một khi thành trì bị phong tỏa, rất có thể sẽ chết.

Diệp Hồng Nhạn giờ phút này cũng đoán được một ít gì đó, vội truyền âm hỏi hắn: "Ngươi muốn lợi dụng Tử Linh để giết bọn chúng?"

Bà cũng biết chuyện trước đó Tô Vũ đã gây ra náo động Tử Linh bên trong tòa thành cổ, chẳng lẽ bây giờ hắn muốn xài lại chiêu cũ?

Diệp Hồng Nhạn gạt đi: "Chớ vọng tưởng, bao gồm cả ta thì lần này có tổng cộng 7 vị Nhật Nguyệt cao trọng, nhiều như vậy, trừ phi dẫn xuất Tử Linh Nhật Nguyệt cửu trọng đỉnh phong, hoặc là mấy chục con Nhật Nguyệt Tử Linh vây giết thì mới được. . . Bằng không. . ."

Tô Vũ âm thầm kinh hãi.

Nhiều như thế?

Đây đều là đại nhân vật!

Vạn tộc thật đúng là cam lòng dốc hết vốn hết liếng.

Bất quá ngẫm lại thì cũng dễ hiểu, chia đều ra thì mỗi bộ tộc cũng không nhiều, chỉ tầm một hai người.

Tạm được!

Diệp Hồng Nhạn chần chờ một chút, cuối cùng vẫn quyết định can ngăn: "Tốt nhất ngươi nên từ bỏ đi, sát lục quá nhiều, không có kết quả gì tốt! Có lẽ ngươi có thủ đoạn thoát thân rồi. À phải, Chu Thiên Đạo đưa tin cho ta, Đại Minh phủ còn có cường giả đang trên đường đến viện binh, đến rồi thì sẽ liên hệ ta, ta kiến nghị ngươi tốt nhất bây giờ lập tức rời đi, bọn ta sẽ hộ tống ngươi cùng rời khỏi Chư Thiên chiến trường."

Còn có người tới?

Tô Vũ có chút ngoài ý muốn, lão Chu ra sức như thế?

Đừng nói ông phái Ngưu phủ trưởng tới nhé?

"Người tới mạnh lắm sao?"

"Không rõ ràng, cụ thể ta không hỏi, khả năng không yếu, tối thiểu có một vị Nhật Nguyệt."

Đây là Diệp Hồng Nhạn phán đoán, đối phương chưa liên hệ với bà, có lẽ còn chưa tới.

Tô Vũ nghe mà cảm động cực kỳ. Lão Chu ra sức ghê, đã nhờ Diệp Hồng Nhạn tới cứu viện, không ngờ lại còn có một vị Nhật Nguyệt khác, tối thiểu tới hai vị Nhật Nguyệt rồi.

Bất quá cứ như vậy, phiền toái liền rơi đến trên đầu Đại Minh phủ.

Quên đi!

"Sư mẫu bảo bọn họ rời đi đi, không cần đến, thêm một vị Nhật Nguyệt kỳ thật cũng không quá ảnh hưởng cái gì. . ."

Diệp Hồng Nhạn câm nín, tiểu tử này thật phiền phức!

Đây là không nguyện ý rời đi?

Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên một viên truyền âm phù khác của bà chấn động.

Tại Chư Thiên chiến trường, kẻ có thể biết chính xác kênh truyền âm của mình để liên hệ thì không có mấy ai.

Hẳn là người của Chu Thiên Đạo đến rồi!

Còn tưởng rằng là Ngưu Bách Đạo, nguyên lai không phải.

"Ám Ảnh vệ gặp qua Diệp tướng quân!"

Ám Ảnh vệ?

Diệp Hồng Nhạn có biết tổ chức này, là đội hộ vệ của Chu gia.

Thực lực như thế nào thì bà không rõ, nhưng nội việc Chu Thiên Đạo có thể phái người Ám Ảnh vệ tới thì cũng đủ thấy ông ta coi trọng Tô Vũ ra sao.

"Khẩu lệnh!"

Diệp Hồng Nhạn hỏi một câu, rất nhanh, một dòng chữ hiển hiện.

"Thiên Đạo hào quang, diệu bắn vạn cổ, chư thiên chi đạo, vạn cổ rực rỡ!"

". . ."

Diệp Hồng Nhạn lười chửi bậy, lời này thấy qua nhiều lần, quen rồi liền tốt. Xưa nay, Chu Thiên Đạo đều dùng khẩu lệnh này đối với cao tầng và đỉnh cấp cường giả để nghiệm chứng thân phận.

"Ám Ảnh vệ tới mấy người?"

"13 người!"

13 người, tới không ít, nhưng đây là Chư Thiên chiến trường, kẻ yếu có đến cũng vô dụng.

"Thực lực thì sao?"

"6 vị Nhật Nguyệt, 7 vị Sơn Hải đỉnh phong, mạt tướng ám ảnh, Nhật Nguyệt thất trọng! Mặt khác còn có năm vị Nhật Nguyệt, Nhật Nguyệt lục trọng một vị, Nhật Nguyệt ngũ trọng một vị, Nhật Nguyệt tứ trọng một vị, tam trọng thì hai vị!"

". . ."

Đầu Diệp Hồng Nhạn ông ông, sửng sốt ngây người, nói đùa cái gì, Ám Ảnh vệ mạnh như vậy?

Hơn nữa còn có một vị cường giả cao trọng cảnh?

Cùng giai với bà?

Còn có, Nhật Nguyệt trung kỳ có ba vị, sơ kỳ hai vị, nhưng đều đã đến sơ kỳ đỉnh phong.

Còn lại 7 người kia đều là Sơn Hải đỉnh phong!

Thực lực này. . . Diệp Hồng Nhạn thật sự rung động, từ khi nào mà Đại Minh phủ bồi dưỡng được nhiều cường giả như thế?

Cộng thêm bà nữa thì ở đây có tổng cộng hai vị Nhật Nguyệt cao trọng. Thực lực này, nói thật, cưỡng ép mang Tô Vũ rời đi còn được.

Các tộc khác tuy có đến 6 vị Nhật Nguyệt cao trọng, nhưng bọn hắn cũng chưa chắc dám truy giết tiếp.

Bởi vì xảy ra đại chiến Nhật Nguyệt quy mô lớn như vậy thì tất nhiên sẽ dẫn đến đại chiến vô đich bùng nổ.

Chu gia đây là không thèm đếm xỉa rồi?

Rõ ràng bên ngoài không ai biết bọn họ có thực lực mạnh nhường này.

Nếu biết thì đã sớm nhìn chằm chằm Đại Minh phủ mà đánh.

Diệp Hồng Nhạn vội vàng thông tri cho Tô Vũ.

"Chu gia phái người tới đón ngươi, người đã đến gần phụ cận rồi!"

"Tới thật à? Sư mẫu mau bảo bọn họ rời đi đi."

"Ngươi biết bao nhiêu người đến không?"

"Nhiều hay ít?"

"13 vị, 6 vị Nhật Nguyệt, 7 vị Sơn Hải đỉnh phong, trong đó có Nhật Nguyệt thất trọng!"

". . ."

Giờ khắc này, Tô Vũ chết sững.

Đệt mợ.

Tình huống gì thế này?

Lão Chu gia điên rồi hả?

Đây là điều hết Nhật Nguyệt của Đại Minh phủ tới đây?

Đại Minh phủ rốt cuộc có bao nhiêu vị Nhật Nguyệt?

Hắn không biết đến cùng có bao nhiêu, chỉ biết là lần trước hắn đã thấy có 5 vị Nhật Nguyệt. Nhưng Đại Minh phủ bên này chiến rất cố sức, Phủ chủ tự thân lên trận, còn phải dùng đến Bách Đạo các.

Bởi vậy Tô Vũ vẫn luôn cho rằng thực lực Đại Minh phủ không mạnh, bọn họ không có nhiều Nhật Nguyệt cảnh.

Thế nhưng vừa rồi Diệp Hồng Nhạn lại nói với hắn, Phủ chủ phái 6 vị Nhật Nguyệt và 7 vị Sơn Hải đỉnh phong tới đây chỉ để đón hắn rời đi!

Nói thật, giờ khắc này, khóe mắt Tô Vũ bất giác ửng đỏ cay cay, mùi vị cảm động này khó mà nói rõ ra được thành lời.

Hắn vẫn luôn tin chắc là sẽ không có ai đến cứu viện mình!

Thế nhưng một Đại Minh phủ luôn ôm thái độ bo bo giữ mình, không thích gây chuyện, lại sẵn sàng phái người tới cứu hắn?

Một mình Diệp Hồng Nhạn tới thôi đã là quá tốt rồi.

Nào ngờ. . .

7 vị Nhật Nguyệt cảnh a, hai vị Nhật Nguyệt cao trọng!
 
Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1419: Thay Đổi Kế Hoạch



Tâm tư Tô Vũ cấp tốc chuyển động, rất nhanh hắn lại truyền âm nói: "Sư mẫu, trước đó ta còn nghĩ một mình ngài chưa hẳn thủ được cửa thành, có thêm một người nữa giúp cũng vậy. Nhưng bây giờ thì khác, chi bằng ngài nói bọn họ khoan hẵng tới đây đi, chờ chúng ta đều nhập thành rồi sau đó hẵng giúp ta chặn đường không cho cường giả ra khỏi thành! Còn có, xử lý hết những cường giả lưu lại bên ngoài thành. Mặt khác, ngài hãy mau thông tri cho Trịnh Bình phủ trưởng bên kia, cửa thành vừa mở liền lập tức dẫn Tần gia Tần Phóng rời đi, lưu lại chỉ thêm phiền. . . Đến mức độ này, không giết sạch bọn gia hỏa đó thì ta không cam tâm."

Quá nhiều Nhật Nguyệt a!

Lúc trước hắn còn đang suy nghĩ, không thể nào giết sạch hết được, luôn có người có thể chạy thoát, vả lại một mình Diệp Hồng Nhạn cũng không ngăn được nhiều người như thế.

Nhưng còn bây giờ thì sao?

7 vị Nhật Nguyệt lận!

Không cần vào thành, chặn đường vây giết là được!

"Sư mẫu, ngay khi thành vừa đóng cửa thì các ngài có thể lập tức rời đi, không cần phải để ý đến ta, ta sẽ tự chạy trốn!"

"Ngươi xác định phải làm như vậy?"

"Xác định!"

"Dẫn xuất vô địch tới thì làm sao bây giờ?"

"Yên tâm, là do cổ thành giết, cùng lắm vô địch sẽ chỉ vì việc này mà tới tìm ta gây phiền toái, không thể khai chiến với Nhân tộc được, nếu thật sự khai chiến. . . Ta đây không có cách, bọn hắn tới là để giết ta, ta giết ngược lại bọn họ, nếu vì vậy mà dấy lên chiến tranh thì chỉ có thể nói làm gì cũng là cái cớ mà bọn họ muốn bấu víu vào thôi."

Tô Vũ cũng lười nhiều lời.

Ngươi giết ta, ta giết ngươi, Nhật Nguyệt của nhà ngươi tới giết ta, ta lại tự mình tới giết Nhật Nguyệt của nhà ngươi.

Nếu ngươi còn muốn cùng Nhân tộc khai chiến. . . Nhân tộc mà không dám tiếp chiến, thế thì chuyện đó không liên quan đến ta.

Ta lại không yêu cầu vô địch Nhân tộc tới giúp ta.

Giết xong, cùng lắm thì không vội về Nhân cảnh nữa, lang thang ở bên ngoài cũng tốt.

Diệp Hồng Nhạn trầm mặc, giờ khắc này, bà bất giác nghĩ đến đứa cháu của mình.

Yên lặng một hồi, cuối cùng bà hạ quyết tâm: "Tốt! Chặn đường không khó, ta giúp ngươi. Những chuyện khác. . . Ta không quản được, chính ngươi nghĩ kỹ rồi thì làm đi!"

Bà mặc kệ.

Cứ như vậy đi!

Đám đỉnh cấp yêu nghiệt như Tô Vũ đều là gan to bằng trời, nếu chịu nghe người lớn khuyên bảo, vậy thì đã không phải là yêu nghiệt, cháu bà cũng là dạng này.

. . .

Rất nhanh, Diệp Hồng Nhạn đã truyền tin cho Ám Ảnh vệ, dặn dò: "Không cần đến đây, ở ngay tại phụ cận chờ ta! Cửa thành mở ra thì tùy thời sẵn sàng chờ lệnh!"

"Diệp tướng quân, cái này. . ."

"Nghe ta, chức vị của ta cao hơn các ngươi, đã đến đây thì phải nghe theo lời ta nói!"

"Tuân lệnh!"

Nơi xa, Ám Ảnh vệ khẽ nhíu mày.

m thầm chờ lệnh?

Không tranh thủ cửa thành vừa mở liền cấp tốc tràn vào đón Tô Vũ đi sao?

Thừa dịp thiên tài các tộc đều đang ở đó, nếu xảy ra đại chiến thì cường giả đôi bên sẽ kiêng kị một chút, nhưng nếu để bọn họ chiếm trước tiên cơ, thu xếp tốt tình hình, chúng ta lại vào thành sau thì có khi chỉ nhận được cái xác của Tô Vũ.

Đó không phải là phiền phức lớn rồi?

Bất quá địa vị của Diệp Hồng Nhạn xác thực rất cao, nếu bà đã nói như vậy, vả lại trước khi ra cửa, Chu Thiên Đạo đã từng căn dặn, tại đây nhất định phải cùng Diệp Hồng Nhạn thương lượng xử lý, Ám Ảnh không thể làm gì hơn đành phải nghe lệnh!

Thật sự không được, sau đó lại vào thành đại sát một trận cũng tốt.

"Lần này Ám Ảnh vệ nhất định sẽ dương danh vạn giới, chư thiên chấn động!"

Ám Ảnh thầm nghĩ, lần này tới đây, bọn ta muốn đại sát tứ phương!

Đây là lần đầu tiên Ám Ảnh vệ chính thức xuất hiện tại Chư Thiên chiến trường, không, nói đúng ra là lần đầu tiên dùng cái tên Ám Ảnh vệ ra sân!

Nghĩ đến đây, Ám Ảnh bỗng thấy máu nóng toàn thân dâng lên, có chút kích động khó kiềm. Tuy nói lần này rất nguy hiểm, chưa hẳn có mấy người có thể còn sống trở về, nhưng 13 Ám Ảnh vệ chắc chắn phải làm nên chuyện, không thể để Chu Phủ chủ mất mặt được.

"Chư vị, từ hôm nay, tên của Ám Ảnh vệ chúng ta chắc chắn sẽ lưu truyền vạn giới, chư thiên đều lưu tên chúng ta!"

"Thống lĩnh uy vũ!"

Các thành viên Ám Ảnh vệ khác đều dồn dập truyền âm đáp lời. Bọn họ cũng muốn nổi danh, cũng muốn chiến khắp bốn phương, giết khắp bốn phương!

Giờ khắc này, 13 vị cường giả đều ôm thái độ thấy-chết-không-sờn.

Có chết cũng không tiếc!

Đại Minh phủ, bắt đầu từ hôm nay chính thức vươn mình!

. . .

Ngoài cửa thành.

Sinh linh càng ngày càng nhiều, mà trong cổ thành, tử khí nguyên bản bao trùm toàn bộ cổ thành, hiện tại dần dần tiêu tán một chút.

Có lẽ là do Nhật Nguyệt Tử Linh đã rời đi.

Bọn chúng tìm không ra kẻ g**t ch*t Tử Linh, mà bây giờ khí tức đã ngày càng phai nhạt, Tử Linh Nhật Nguyệt sơ kỳ lại không vào được phòng ốc ở sâu bên trong, một mực giày vò cũng không có ý nghĩa gì. Mặc dù Tử Linh không có trí tuệ, nhưng bọn chúng hoạt động vẫn theo cơ chế.

Đến lúc này, không sai biệt lắm nên lui đi.

. . .

Trong hư không, các cường giả đang truyền âm trao đổi với nhau.

"Hình như hai ngày nay không có người chết, Tô Vũ chắc là trốn vào cổ ốc không dám ra rồi. Hoặc là do những người khác đều cố thủ bên trong, hắn không có biện pháp?"

"Có thể lắm, tử khí nồng đậm như thế, dù hắn mang theo không ít Thiên Nguyên khí thì cũng khó mà chịu nổi."

"Tô Vũ tiến vào cổ thành đã mấy ngày rồi."

". . ."

Lúc này, cái tên Tô Vũ đang không ngừng được mấy vị cường giả nhắc tới.

Thiên tài đứng vị trí thứ ba Thiên bảng, truyền nhân của đa thần văn nhất hệ.

Kỳ thật xếp hạng Thiên bảng không phải là vấn đề quá lớn, thân phận phía sau mới là điều then chốt, mặt khác, việc Tô Vũ có khả năng đang nắm giữ di tích Vô Địch cũng là chuyện khiến mọi người đều quan tâm.

Đó là còn chưa kể hắn đã từng cho ra mắt những công pháp giúp đẩy mạnh thực lực cả Nhân tộc.

Cùng với việc rất có thể hắn đang nắm bia đá truyền thừa của đa thần văn hệ.

Những yếu tố này tổng hợp lại cùng nhau khiến mọi người đạt thành một nhận định thống nhất: giết Tô Vũ, đó là chuyện nhất định phải làm.

Phải sớm giải quyết nhân tố nguy hiểm này.

Không cho Nhân tộc có cơ hội mở ra lực áp chế Nhân cảnh.

Nhân tộc đặc thù ở chỗ bất kỳ ai đến vạn giới đều không phải chịu lực áp chế. Nếu bây giờ cho các ngươi thêm một hậu phương ổn định, vậy thì coi như các ngươi mặc sức mà làm càn rồi.

Tô Vũ phải chết, Hồng Đàm phải chết, Liễu Văn Ngạn phải chết, nhất mạch của Đại Hạ phủ đa thần văn nhất hệ đều phải chết.

Về phần đa thần văn các đại phủ khác, bỏ qua cũng được.

Không đến Chư Thiên chiến trường, cũng không có nhiều người để ý bọn hắn.

Nhưng nhất mạch của Diệp Bá Thiên thì không giống nhau.

Vả lại toàn bộ đầu nguồn của đa thần văn nhất hệ nằm ngay tại Đại Hạ phủ, nhất mạch này quả thật khiến cho người ta phải kiêng kị.

"Còn bao lâu nữa cổng thành mới mở ra?"

"Nhiều nhất một hai canh giờ!"

"Nhanh thôi!"

"Cấp bách vào thành tìm thiên tài các tộc, phân phó người hộ tống đưa bọn họ ra ngoài, sau đó tập trung vây giết Tô Vũ!"

"Bên ngoài để vài Nhật Nguyệt ở lại canh giữ, mặt khác. . . Cẩn thận Nhân tộc nghĩ cách cứu viện, nhìn kỹ Diệp Hồng Nhạn bọn họ!"

". . ."

Thần Ma đang hiệp thương, Tiên tộc cũng đang hiệp thương.

Hoặc là nói, ngoại trừ Nhân tộc, cường giả các tộc khác đều đang hiệp thương xem làm như thế nào mới thuận lợi giải quyết Tô Vũ.

Bởi vì ra tay đánh nhau trong thành thì sẽ chạm tới vảy ngược của Tử Linh. Nếu chỉ giết Tô Vũ rồi lập tức rời đi thì vấn đề không lớn, sợ là sợ phải chém giết một trận cùng Diệp Hồng Nhạn và Trịnh Bình.

Một khi chém giết Nhật Nguyệt, lần nữa dẫn xuất Nhật Nguyệt Tử Linh xuất hiện rồi phong thành thì liền phiền toái.

Giờ phút này, Minh Hòa truyền âm nói: "Mặc Hà, không được cho cường giả Nhân tộc vào thành! Một khi vào thành, đôi bên lỡ tay g**t ch*t một hai vị Nhật Nguyệt thì hỏng chuyện."

Mặc Hà là cường giả Thủy Ma tộc.

Nghe nói lời ấy, hắn suy nghĩ một chút bèn truyền âm đáp: "Lấy việc phóng thích Tần Phóng làm đại giá, bức bách Nhân tộc bên này từ bỏ nghĩ cách cứu viện Tô Vũ! Ta sẽ nhìn chằm chằm Diệp Hồng Nhạn, về phần Trịnh Bình thì không cần quá để ý. Hình như Đại Tần phủ không có ai đến, nhưng vẫn phải cẩn thận, coi chừng Nhân tộc có cường giả đang ẩn núp trong bóng tối. . ."

"Được, ta biết nên làm như thế nào."
 
Back
Top Bottom