Gió lạnh rít gào, cuốn theo hơi thở của máu tanh nồng nặc.
Trong hoàng cung Đại Lê, ánh lửa đỏ rực soi sáng màn đêm tăm tối.
Tiếng chém giết vang lên khắp nơi, những cung điện nguy nga giờ đây chỉ còn là tro tàn đổ nát.
Hàng vạn binh lính phản loạn tràn vào, tàn sát hoàng tộc, những ai trung thành với hoàng đế đều bị giết không chừa một ai.Tại hậu cung, một bóng đen lao vút qua hành lang dài, trên tay ôm chặt một đứa trẻ quấn trong tấm áo choàng lông cừu.
Đứa bé chỉ mới tròn một tuổi, đôi mắt còn ngây thơ chưa hiểu sự hỗn loạn xung quanh.
Người bế đứa trẻ là Trần Hạo, một trong những thị vệ trung thành nhất của hoàng hậu, cũng là một cao thủ nguyên anh kỳ hiếm hoi trong hoàng cung."
Điện hạ, xin thứ lỗi cho thần..."
Trần Hạo thì thầm, lòng đau như cắt.Lê Vân – thái tử của Đại Lê, vị hoàng tử vừa mới đầy tuổi, lại phải đối mặt với cảnh quốc gia lâm nguy.
Chính hoàng thúc của hắn, Lê Thương, đã cấu kết với một môn phái tu chân cấp hai, phản loạn và thâu tóm vương triều.
Bởi vì Đại Lê đã tích lũy được lực lượng quân đội mạnh mẽ, sánh ngang với thế lực tu chân, trở thành mối uy hiếp lớn đối với bọn chúng.
Nếu để Đại Lê tiếp tục phát triển, vương triều có thể đột phá lên hoàng triều, có thể sánh ngang với những đại phái tu chân.
Chính vì vậy, Lê Thương đã ra tay trước, cấu kết cùng Huyền Linh Tông, một môn phái tu chân có thực lực cường đại, cùng nhau san bằng hoàng cung.Giờ đây, Trần Hạo chỉ còn nhiệm vụ duy nhất – đưa thái tử rời khỏi hoàng cung.Trước cổng thành phía đông, một nhóm binh lính phản loạn đang tuần tra.
Bọn chúng vừa mới hạ sát hơn trăm người của hoàng gia, đôi mắt vẫn còn vằn đỏ vì hưng phấn.
Nhưng trong bóng đêm, một cơn gió lạnh bỗng lướt qua.
Một bóng người lao đến nhanh như thiểm điện, chưa kịp để bất kỳ ai phản ứng, đầu của bốn tên lính bay lên không trung, máu phun ra như suối."
Có thích khách!"
Tiếng hét chưa dứt, một bàn tay vô hình đã bóp nát yết hầu tên còn lại.
Trần Hạo không dừng lại dù chỉ một khắc, đôi mắt hắn lóe lên sát khí băng lãnh.
Hắn lao qua cổng thành, dùng thuật phi hành phóng thẳng về phía bắc, nơi có một mật địa hoàng gia đã chuẩn bị sẵn từ trước.Đêm đó, hoàng cung chìm trong biển lửa.
Máu chảy thành sông, từng gốc cổ thụ nơi hậu viện cũng nhuốm đầy tử khí.
Nhưng trong cơn lốc tử vong ấy, một mầm sống nhỏ bé đã được mang đi, một hi vọng mong manh cho ngày sau.Ba ngày sau, tại một thôn trang nhỏ ẩn mình trong dãy núi phía bắc.Bên trong một ngôi nhà tranh đơn sơ, Trần Hạo đặt Lê Vân xuống chiếc giường gỗ.
Đứa trẻ vẫn còn quá nhỏ để hiểu chuyện, nhưng đôi mắt đen lay láy nhìn hắn không chớp, như cảm nhận được nỗi đau đớn trong lòng người hộ vệ trung thành."
Nơi này sẽ là nhà của người, điện hạ."
Trần Hạo thở dài, ánh mắt tràn đầy quyết tâm.Nơi đây là một ngôi làng nhỏ, với những con người chất phác, không ai biết đến thân phận thật sự của đứa trẻ này.
Ngay từ khi Đại Lê bắt đầu vươn lên thành vương triều, hoàng đế đã bí mật lập nên thôn trang này, để đề phòng tình huống xấu nhất.
Đây không chỉ là nơi ẩn náu, mà còn có những tài nguyên bí mật để bồi dưỡng thế hệ tiếp theo của hoàng tộc."
Điện hạ, từ nay người sẽ có một thân phận mới.
Người sẽ lớn lên như một thường dân, tránh xa sự truy sát của phản tặc.
Nhưng thần thề, đến một ngày nào đó, thần sẽ giúp người đoạt lại những gì vốn thuộc về mình."
Trần Hạo cúi đầu thật sâu trước đứa bé, trong lòng đã có quyết định.
Hắn sẽ không chỉ bảo vệ, mà còn phải nuôi dạy thái tử thành một cường giả chân chính.
Chỉ có thực lực mới có thể đoạt lại giang sơn, chỉ có sức mạnh tuyệt đối mới có thể báo thù.Bên ngoài, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống thôn trang yên bình.
Nhưng trong bóng tối, một cơn sóng ngầm đã khởi động.
Ngày mà Lê Vân trưởng thành, sẽ là ngày máu nhuộm trời xanh.