Tâm Linh Vạn Thần Ma

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
217097288-256-k475595.jpg

Vạn Thần Ma
Tác giả: Vanthanma
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Bí Ẩn, Trọng Sinh Tags: bíẩn​
 
Vạn Thần Ma
Vạn Thần Ma


Thiên địa là thủa sơ khai,vậy nhân sinh là gì, Nàng đã từng thề non hẹn bể cùng ta, cớ sao, vì sao, tại sao chứ.

Ta có thể vì Nàng kết thù cùng thiên hạ, vì nàng ta có thể đạp đổ nhân sinh.

" Chỉ cần nàng sống lại, ta nguyện cùng nàng làm một người bình thường"

Thiên đạo không chứa nàng, địa ngục không lưu nổi, tam thế chuyển sinh ta biết đâu mà tìm.

Nhân vật chính Phàm Cửu Môn đôi mắt u lãnh, hận thiên đạo , tâm tính đã chết, ai chết mặc kệ không liên quan đến ta.

" Người ta yêu vì ta mà chết, ta cần gì cứu sống chúng sinh"

Thiên đạo coi ta là cỏ rác, há chẳng phải ta sống được người thường.

Truyện kể về nhân sinh, khổ nạn, duyên kiếp, tâm tính, yêu, khổ ,sầu, thương, oán, hận, tàn sát, chuộc tội.

TA VÌ NÀNG HOÁ MA

PHẬT VÌ NHÂN SINH ĐỘ HOÁ

Ta nợ nàng một kiếp

NGUYỆN VÌ NÀNG HOÁ THÂN THÀNH THẦN

chúng sinh bình đẳng, là thần ta cũng phải trả nợ tội nghiệp của ta.
 
Vạn Thần Ma
Chương 1 Phàm Giới Chi Thôn


Bầu trời về đêm những ánh sao chiếu sáng ngôi làng nhỏ,không rõ , có lẽ là rất rất rất xa xưa trước kia.

Truyền thuyết thần tiên có thể sống thọ cùng trời đất, phép thuật dời sao lấp biển,luôn được lưu truyền rộng rãi.

Từ xưa tới nay cư dân sống tại Tử Viêm Quốc luôn thành tâm hướng về những thần linh cúng bái, cầu mong sự che chở,cuộc sống có cơm ăn áo mặc.

Đêm về dưới ngôi nhà tranh nằm bên cạnh ông lão, gió mùa đông thổi những cơn giá rét vào thân thể ốm yếu.

Một tiểu hài nhi nằm bên cạnh vừa run vừa ốm đang thao thức nghe kể chuyện.

Xưa kia chỗ này được gọi là phàm giới chi thôn, quanh năm đều có sự kiện kỳ dị, thế gian không ai không biết.

Vùng đất này là nơi đặt chân các vị thần.

Câu chuyện bắt đầu từ thời thái cổ, khi thiên địa hình thành, hôm ấy, bầu trời bao phủ một màu đỏ, gió lốc, sấm chớp không ngừng, khiến người ta có cảm giác nặng nề nghẹt thở, thôn chúng ta đang ở là được một vị thần tái tạo nên.

Khi ấy hung thú nơi đây nhiều vô kể,các loại sinh vật nguy hiểm phát triển thay nhau mọc như nấm, dãy núi phía trước mắt con là địa phận Hoang Địa, đó cũng là nơi tang thương chôn xác của vạn vạn người.

Lúc ông lão kể đến đây, trên bầu trời có thể thấy rõ một luồng ánh sáng phương xa nhắm mắt, nghe rõ từng chi tiết, bên cạnh ánh sáng bầu trời một mảng màu đỏ, cùng lúc đó các loại âm thanh khóc than vang lên tận trời, hướng về phía luồng sáng như cầu xin điều gì.

Ông ơi, gió này lạnh quá, lạnh thấu xương con rồi.

Con rất rất muốn nghe hết câu chuyện, con sợ, vừa nói thân thể càng ngày càng yếu.

Đôi lông mày ông lão nhăn lại, nước mắt tuôn ra.

Vốn ông lão là một người mạnh mẽ, cuộc sống săn bắt bao năm cứng rắn, vậy mà đôi bàn tay bây giờ đang run rẩy, gò má dính giọt nước.

Lặng lẽ một hơi, khẽ ngước nhìn những bầu trời, ông lão nhìn đứa cháu đang yếu dần, kể tiếp câu chuyện.

Phàm tức là mệnh, giới là cửu thiên, chi môn là mộ của thần và ma, đây là nơi mai táng vị thần chết vì nhập ma.

Đứa trẻ tên là Phàm Cửu Môn, lúc này gương mặt tái xanh, thân thể yếu ớt đang nằm dựa trên ông lão, khẽ nở một nụ cười.

"Gia gia có lẽ con cũng sắp được chôn cùng nơi Phàm Giới Chi Môn này rồi, nói rồi chút hơi thở yếu ớt, ánh mắt nhìn lên ông lão, dù còn rất nhỏ chưa hiểu rõ câu chuyện, người bình thường khó mà kiên trì được như đứa trẻ này "

Trong mắt Phàm Cửu Môn hiện ra mơ hồ hai thân hình.

Đôi mắt hắn tràn đầy lệ, từ nhỏ hắn là một kẻ được nhặt về nơi Hoang Địa, Gia gia đối với hắn rất tốt, thân thể hắn từ nhỏ đến giờ ốm yếu, lớn lên ở chỗ này chỉ có một người bạn Thu Sơn, trong tâm trí Cô gái mặc áo dài, biểu tình trang nhã ,đôi mắt hút hồn.

Gió càng thổi, cơn lạnh thấu xương nơi thân thể càng ngày càng mãnh liệt, mắt cô sầu, ẩn chứa khát khao, sâu thẳm.

Khoảng khắc này ,hắn lẩm nhẩm câu hát Vọng Tương Sầu nơi thôn, hằng ngày gia gia thường hát, bởi vì giây phút này, hắn có thể thấy rõ mọi thứ trong thân thể đang suy kiệt, máu thịt đang đông lại, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy .

Hắn chỉ mỉm cười,đôi bàn tay chạm nhẹ vào khuôn mặt gia gia, thân thể mềm nhũn lại.

Ông lão đôi mắt đã đỏ màu, hai tay run run, trong miệng phát ra từng tiếng , suốt bao năm qua vì tìm cách cứu lấy Cửu Môn mà ông không tiếc trả giá, sự thật luôn tàn nhẫn, kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh.

Bây giờ dưới đất, một không gian yên tĩnh, yên tĩnh một cách lạ thường đến nỗi không một tiếng động, bầu trời vẫn vậy, những vì sao vẫn lấp lánh, có thể trông thấy Ông Lão đi lại bên một bức tượng, lịch sử truyền đời đây là tượng thần nơi thôn dân vẫn luôn cúng bái.

Đứng trước mặt,khác với mọi ngày là thành tâm cúng bái.

Kết thúc thần tiên thì sao, bao năm cúng bái thì sao, ngươi có thể cứu cháu ta sao, tại sao! tại sao chứ, ông lão này đâu có đắc tội với trời đâu, số kiếp gì chứ.

Vừa nói vừa khóc, nếu thôn dân nào đi qua nhìn thấy bộ dạng bây giờ của ông lão , có lẽ sẽ không dám tin, một người mạnh mẽ, chưa từng oán trách trời đất.

Ấy vậy mà giờ phút này yếu đuối đến vậy.

Bên trên bầu trời, xung quanh luồng ánh sáng màu xanh, những tiếng kêu ai oán vang vọng tận trời xanh, phát ra từ mảnh đất này.

Trời bỗng biến dị, mây lớn kéo đến ùn ùn, trời nổi sống gió , những hạt mưa rơi xuống.

Thân thể cậu bé được ông lão ôm ấp trong mưa.

Tựa như có âm thanh gì đang nói, trong lịch sử ta đi qua vô số năm tháng, truyền thừa từ ngàn vạn năm, không lẽ phải cứu một đứa bé mà mất đi số kiếp.

Không không không !

Loại cảm giác này như là bản thân rất muốn dung hợp với đứa trẻ này, thiên địa vốn mây đen bị che đi, bỗng chốc bầu trời về đêm đỏ rực, may mà đêm khuya thôn dân đã đi ngủ, nếu không sợ sẽ ám ảnh, kinh dị, từng âm thanh như lệ gào quỷ hoá, như thiên đạo giáng xuống, ông lão cảm nhận được điều bất thường, ngước nhìn xung quanh, thân thể chợt chấn động, đau buồn và dị biến đã làm ông khiếp sợ và ngất đi.

( Lần đầu mình viết ,có nhiều sai sót, mong được góp ý.

Xin cảm ơn)
 
Vạn Thần Ma
Chương 2 Biến Dị Trùng Sinh


Giây phút bởi vì ý niệm của luồng ánh sáng hiện ra.

Ánh sáng xuyên thấu thân thể Phàm Cửu Môn, tràn ngập bên ngoài cơ thể hắn ngàn mét, khiến bầu trời trở thành một mảng đỏ rực.

Sợi máu đi chuyển quanh thân thể hắn, luồng ánh sáng này đang chuyển hoá, trong người Cửu Môn còn lại là máu thịt đi động không ngừng, sự sống không ngừng bị hắn cắn nuốt.

Thân hình không hấp thu lực lượng vào, cơ thể gầy gò, da mặt xanh tái của Cửu Môn chậm rải hồi phục.

Lực lượng thiên địa bị hắn cảm nhận rõ ràng, dù có nhắm mắt cũng cảm nhận được lực lượng mênh mông này tồn tại.

Bây giờ có lẽ không phải là Phàm Cửu Môn vận mệnh lênh đênh nữa, từ đôi mắt một luồng uy thiên tồn tại, đôi mắt khác xa với người thường, mắt màu đỏ, vùng quê này chưa bao giờ có.

Nếu ai nhìn thấy chắc sẽ hoảng sợ, từ đôi mắt, những vòng khí đen nơi con ngươi ngưng tụ ra ma khí.

Mắt chứa màu đỏ, con ngươi có ma khí vờn quanh, hắn đã thành công chiếm đoạt thân thể này.

Bây giờ, theo Cửu Môn chậm rải nhắm mắt lại, trên bầu, trời bầu trời màu máu đang dần tản đi, áp lực giáng xuống mặt đất bắt đầu giảm, chẳng bao lâu , lần thiên địa biến hoá này hồi phục, đại biểu cho hắn trùng sinh trở lại.

Cách xa nơi này vài ngàn dặm, theo uy áp tản đi, người trên mặt đất có không ít miễn cưỡng đứng dậy, nhưng ánh mắt vẫn nhìn hướng khung trời, nhìn bầu trời tràn ngập ánh sao xanh.

Trong thân thể những cường giả này chấn động mãnh liệt.

Thời gian trôi qua nơi đây được đồn thổi, các loại truyền thuyết đồn ra ngoài, nơi này từng là cấm địa, bây giờ các đại gia tộc, cường giả xung quanh cấm con cái, đồ đệ không được đặt chân tới.

Lần này may mắn trọng sinh, hắn thở dài một hơi nhìn thân thể này, trong con mắt đảo qua ông lão, đây gia gia của Phàm Cửu Môn, một thôn dân sống bằng nghề săn bắt, không con cái ,tất cả tình cảm đặt lên đứa trẻ nhặt về từ Hoang Địa, trong người hắn một lũ khí, gần như đi chuyển trong mạch máu, chuyển động truyền vào thân thể ông lão.

Với bộ dạng thân thể này, đừng nói là hắn muốn ở lại đây cũng không thể, đôi mắt và khuôn mặt Cửu Môn biến hoá, thôn dân nhìn thấy thì sợ, dù đầu óc còn ù vang, những ký ức thân thể cũ tràn vào đầu, lấy lực lượng hắn bây giờ cũng không xoá được, hắn chậm rãi cất bước đi, có thể trải qua tháng năm dài đằng đẳng, trải qua nhân sinh, tang thương, đối với hắn ký ức mãnh ký ức này không liên quan đến hắn.

Phàm Cửu Môn vậy để tưởng niệm ngày hôm nay ta sẽ lấy cái tên này.

Sớm mai, gió lạnh thổi nhẹ bên trong Hoang Địa, mắt thường có thể thấy, từng mảnh sương mù mỏng manh từ từ bay chuyển, từng tiếng kêu các loài muôn thu vang vọng.

Nơi tảng đá gần bờ suối một thân hình đang lặng yên, trầm tĩnh, chỉ nhìn một hàng người vừa đi qua.

Đạo hạnh của những người này, phóng tầm mắt khắp chốn hoang vu,nơi Phàm Giới Chi Môn này trải qua ngàn vạn năm,biến đổi,sa sút đến bây giờ cũng thuộc loại thiên hạ phải sợ, chỉ là những người này, lại hết sức rõ ràng, chẳng ai tin tưởng vào tâm ý đối phương.

Lão nhân trong đội ngũ như cảm nhận được điều gì, thân hình từ từ quay lại, nhìn hướng về vị thiếu niên đang ngồi lên tiếng: " Vị thiếu niên này", lão có cảm giác đang định dùng vũ lực, cơn gió lạnh thổi qua làm làn da lão rung nhẹ.

"Trên người thiếu niên này có gì đó không đúng...."

Trải qua một đêm hồi phục, cơ thể Phàm Cửu Môn càng thêm mãnh liệt, thân thể hắn đã hòa chung một thể.

Thân hình bởi vì có dị tượng thiên địa tối qua, bên trong ẩn chứa lực lượng và máu thịt, bây giờ thân thể hắn cũng biến đổi, hoàn toàn khác lạ với dân trong này.

Mái tóc hắn dài hơn một chút, làn da thay đổi, người toát ra khí chất rất đặc biệt.

Khí chất đó tĩnh lặng, sâu thẳm mà ẩn chứa yêu dị.

Phàm Cửu Môn đột nhiên cất tiếng cười: " Ngươi bất quá chỉ là một lão nhân, hà tất phải quản đến chuyện ta...."

Một người đi cùng lão nhân dừng lại chỉ vào mặt Cửu Môn: "Hắn ta là U Viêm, là một cường giả nơi thôn chúng ta, danh chấn bốn phía, kiến thức uyên thâm, há để cho ngươi vô lễ " Nói xong, chợt hừ lạnh một tiếng.

"Trước khi vào đây, ngươi cùng ta sớm đã thương lượng xong, ta tiến vào Hoàng Địa, thu hút hung thú bên trong, ngươi thừa cơ hội đó bắt một đầu hung thú con non, giờ đã đến đây rồi, ngươi còn không đi so đo với một đứa trẻ làm gì " Ông lão nhìn lại hướng Phàm Cửu Môn, chỉ thấy thiếu niên bao trùm bộ áo choàng đen, khuôn mặt che kín mặt nạ, nơi con mắt toát ra màu đỏ ngươi ma khí lượn lờ, nếu nói là không có chuyện này thì thật mà làm cho hắn tin được.

Ông lão nhìn hắn trong giây lát, thoáng cười khổ một tiếng, khẽ cúi đầu.

" Hắn....hắn là ai đang định làm gì ?"

Đó là câu hỏi dâng lên trong lòng ông lão, nhớ lại giây phút vừa rồi ông lão này sững sốt, khó hiểu và kỳ quái.

Mặc kệ đoàn người kia, hiện giờ hắn còn chưa có thực lực, cũng không muốn trêu chọc ai,.

Song cũng đừng ai trêu chọc hắn, Phàm Cửu Môn vừa ngồi vừa suy nghĩ, năm xưa chỗ này là mộ táng, chắc hẳn có truyền thừa hoặc bảo vật.

Dù chỉ là nghi hoặc cũng đủ làm hắn điên cuồng.

Hắn không phải là linh hồn ở đây, trải qua vạn năm lưu lạc, nhờ vào mộ táng này mà trốn chạy thiên đạo!

"Phàm Cửu Thiên vẻ mặt chua xót, hắn là người tốt không phải,xấu cũng không, nhưng hắn tuyệt không hối hận những chuyện năm xưa"
 
Back
Top Bottom