Lãng Mạn Vạn người ghét xa xuyên vào tu la tràng

Vạn Người Ghét Xa Xuyên Vào Tu La Tràng
Chương 38:Beta bị rối loạn sinh sản


Tình thế hoàn toàn vượt khỏi dự tính của Úc Chu, cũng vượt xa khỏi phạm vi cậu có thể khống chế được Tuy không biết rốt cuộc Thẩm Dập muốn làm gì, nhưng chỉ nghe giọng điệu của đối phương thôi cũng đủ khiến cậu cảm thấy bất an.

Trực giác cảnh báo nguy hiểm liên tục réo vang trong đầu.Xong rồi…

Thẩm Dập bị cậu chọc tức thật rồi.Úc Chu tê dại da đầu, lắp bắp:“Không… không phải, phía sau cậu còn có việc quan trọng mà?

Cậu bình tĩnh một chút…”

Thẩm Dập nhếch môi cười:“Không sao.

Chỉ là còn một buổi diễn, tôi có thể bỏ qua.”

“Bỏ, bỏ thế nào được chứ?!”

Úc Chu nóng nảy, “Đó chẳng phải thất hứa sao?

Không thể vì chuyện nhỏ mà làm lỡ đại sự của cậu…”

Thẩm Dập lạnh giọng, đưa tay bóp chặt gương mặt tròn trịa của Úc Chu, đôi mắt khóa chặt cậu, gằn từng tiếng, răng nghiến chặt:“Chuyện nhỏ?

Đây rõ ràng là đại sự liên quan đến tôn nghiêm của Alpha.”

Anh cúi mắt, nhìn đôi môi ướt át của Úc Chu vì bị véo má mà khẽ mở, ánh mắt dấy lên một tia chán ghét.“Ở đâu học cái trò quyến rũ người khác hả?”

“Ngày nào cũng xịt nước hoa, ngay cả trong miệng cũng toàn mùi hương.

Bắt chước Omega sao?”

Rồi anh hạ giọng khinh miệt:

“Có ích lợi gì.

Beta chung quy cũng chỉ là Beta.”

Đồng tử Úc Chu chấn động kịch liệt.

Cái gì với chả… rối loạn!

Thẩm Dập đang tự tưởng tượng ra cái quỷ gì thế này?

Trí tưởng tượng của hắn ta cũng quá phong phú rồi!“Không… không có…”

Úc Chu khó khăn thốt ra, nhưng lại bị Thẩm Dập siết mạnh hơn, trên mặt cậu rõ dấu vết đỏ rực.Giọng Thẩm Dập vẫn lạnh nhạt:

“Giờ mới biết sợ à.”

“Muộn rồi.”

Đôi mắt anh tuy bình tĩnh, nhưng từ đầu đến cuối vẫn dán chặt vào khuôn mặt Úc Chu, không hề rời đi.

Cả người Thẩm Dập vô thức nín thở, từng chút từng chút áp sát.Đường nét lạnh lùng, cùng đồ đằng bạc trên má Alpha gần như chiếm hết tầm nhìn của Úc Chu, khiến cậu choáng váng, hoa mắt.

Khuôn mặt ấy càng lúc càng gần, phóng đại trong mắt cậu…“Rầm!”

Cửa phòng nghỉ bất ngờ bị đẩy mạnh ra.

Một cậu bạn trong ban nhạc xách hộp nước trái cây đi vào, vừa lẩm bẩm:

“Tôi mua nước trái cây v…”

Chữ “về” còn chưa kịp dứt đã nghẹn lại nơi cổ họng.Cậu ta chỉ kịp nhấc một chân vào rồi lập tức lùi mạnh về sau, tròn mắt kêu lên:“Thẩm Dập, cậu… cậu đang trong kỳ mẩn cảm?!”

Trong phòng nồng nặc mùi tin tức tố Alpha, vị chanh lẫn cỏ mạnh mẽ đến mức khiến người khác xây xẩm.Thẩm Dập chẳng buồn quay đầu:

“Ra ngoài.”

Bạn ban nhạc nhăn mặt vì bị ép phải hít quá nhiều tin tức tố, cằn nhằn:

“Được thôi…

Nhưng mà này, cậu kia, đi với tôi ra ngoài luôn đi…”

Thẩm Dập lạnh nhạt:

“Cậu ta không cần. cậu ta là Beta, sẽ không ngửi thấy.”

Bạn ban nhạc ngơ ngác:

“Hả…?”kỳ mẩn cảm mà để Beta ở chung phòng… chuyện này cũng không ổn lắm đâu?Úc Chu bị siết chặt mặt, đỏ bừng đầy dấu vết, hoảng loạn liếc mắt cầu cứu.Bạn ban nhạc ngây người.Khuôn mặt kia thật sự quá đẹp, bị bóp đến đỏ ửng lại càng nổi bật vẻ diễm lệ thuần khiết.Khoảng cách giữa hai người gần đến mức gần như che khuất nửa gương mặt Úc Chu.

Chỉ cần thêm một chút nữa thôi là môi sẽ chạm môi.

Nếu Thẩm Dập chưa nói ra, chắc chắn ai cũng tưởng Úc Chu là Omega.Nhưng… chẳng phải Thẩm Dập vốn cực kỳ ghét Beta sao?

Sao mười mấy năm chưa từng có kỳ mẩn cảm, mà bây giờ lại xuất hiện ngay trước một Beta thế này?Bạn ban nhạc hoang mang, đầu óc rối loạn, vẫn chưa kịp nghĩ cách thì Thẩm Dập đã bấm nút.

Cửa phòng nghỉ từ từ khép lại trước mặt hắn ta.Úc Chu đầu óc ong ong, tầm mắt lảo đảo.

Trong làn sương mù mơ hồ, cậu chỉ thấy đôi môi bạc hình bướm kia càng lúc càng gần, gần đến mức sắp dán lên môi mình.Thẩm Dập thở khẽ, hơi nóng phả thẳng vào môi hắn:“Tùy tiện cũng câu được một Alpha.”

“Có thiếu Alpha đến thế sao?”

Lời anh nhẹ như thì thầm, nhưng hơi thở nồng nhiệt từng chút từng chút đập thẳng lên môi Úc Chu.“Giờ cậu vừa lòng chưa?

Đến bằng hữu của tôi cũng bị cậu mê hoặc.”

Anh nhếch môi lạnh nhạt:“Nhưng nhà hắn đã đính hôn rồi.

Tôi khuyên cậu đừng phá hỏng chuyện tốt của người khác.”

Úc Chu run rẩy, mắng khẽ:

“Đồ tâm thần…”

Hơi thở của cậu hòa lẫn với Thẩm Dập, phủ lên đôi môi mỏng kia một tầng mờ ẩm ướt.“Ngụy biện.”

Thẩm Dập ghìm giọng, “Vừa nãy rõ ràng hắn đã nhìn cậu đến ngây người, nhìn rất lâu.

Nếu không phải cậu câu dẫn, sao có thể như vậy?”

Anh nói, rồi lại tiếp tục cúi xuống, khuôn mặt càng lúc càng gần kề Úc Chu…
 
Vạn Người Ghét Xa Xuyên Vào Tu La Tràng
Chương 39:Beta bị rối loạn sinh sản


“Tích đô đô.”

Âm thanh thông báo điện thoại đột ngột vang lên trong căn phòng tĩnh lặng đến mức khó thở.Đồng tử Thẩm Dập khẽ co lại, giống như một sợi dây căng trong đầu vừa bị siết mạnh.

Trong nháy mắt, ánh mắt hắn trở nên tỉnh táo.Hắn ta lập tức buông Úc Chu ra.Úc Chu hoàn toàn không kịp phòng bị, bị hất ngã xuống chiếc sofa mềm, đầu choáng váng, mắt hoa lên.Khuôn mặt Thẩm Dập lúc này hiện rõ sự căng thẳng mà hiếm khi để lộ. hắn luống cuống mở phần mềm trên điện thoại, rồi nhanh chóng thất vọng khi phát hiện đó chỉ là thông báo chính phủ gửi đến, chứ không phải tin nhắn từ người hắn ta mong chờ.Hắn nhắm mắt, cố gắng bình ổn tâm trạng hỗn loạn.

Nghĩ đến những hành vi thất thố của mình vừa rồi, Thẩm Dập chỉ cảm thấy từng cơn buồn nôn dâng lên.Rõ ràng hắn ta có người mình thích, vậy mà lại vì một Beta biến mình thành bộ dạng khó coi như thế này.hắn gắng nhịn cảm giác chán ghét, không muốn cúi đầu nhìn người dưới thân nữa, chỉ lạnh lùng quát:“Cút đi.”

Úc Chu tay chân run rẩy bò dậy.

Trong lòng cậu giờ đây đã hình thành bóng ma tâm lý với cái loài sinh vật kỳ quái mang tên Alpha.Cậu thề, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không bao giờ ở cạnh một Alpha đang trong kỳ mẩn cảm, dù chỉ một giây!Sau khi Úc Chu rời đi, Thẩm Dập lập tức gọi cho bạn, nhờ mua giúp thuốc ức chế.

Hắn ta còn chưa nói xong, bên kia đã cúp máy.Ngay sau đó, cửa phòng nghỉ mở ra.

Cậu bạn trong ban nhạc đứng ở cửa, tay xách một túi nilon.Anh ta bước vào, ném túi lên bàn.

Vài ống thuốc ức chế lăn ra, phát ra tiếng lộc cộc.“Vừa đi đã tiện mua cho cậu luôn.

Nhưng với tình trạng này, cậu còn diễn nổi tiếp không?”

Thẩm Dập không đáp, chỉ nhanh chóng tiêm thuốc cho mình.

Mồ hôi lạnh lấm tấm nơi sau gáy, hắn khàn giọng nói:“Hủy.”

“Được.”

Cậu bạn dừng lại một lát, rồi như vô thức thốt ra:“Tôi vừa thấy cậu ta đi rồi.”

Giọng nói mang theo chút tiếc nuối mơ hồ.Thẩm Dập siết chặt ống tiêm, nhanh chóng tự tiêm ức chế tề cho mình.

Mồ hôi lạnh rịn đầy sau gáy, hắn cắn răng nói một tiết : ừmTrong lúc một Alpha nào đó còn đang chật vật, tâm thần hỗn loạn, Úc Chu đã chạy tới khu chợ đêm, bắt đầu tìm kiếm bữa tối.Nơi đây tập trung đủ loại quán xá bình dân, vừa chập tối đã náo nhiệt ồn ào.

Tiếng thịt nướng xèo xèo, khói dầu bốc từng làn, lon bia lăn lóc va chạm vào nhau, ca sĩ đường phố cất giọng hát át cả tiếng người huyên náo.

Cảnh tượng ấy khiến cư dân quanh vùng mỗi đêm đều than phiền vì ồn ào, nhưng lại ngập tràn sức sống đời thường, ấm áp và rộn ràng.Úc Chu chọn một sạp nhỏ có treo lều bạt giữ ấm, gọi một bát canh cá viên.

Vén rèm bước vào, hương thơm nóng hổi lập tức xộc đến.Bát canh cá ngọt dịu, nóng hổi lan xuống bụng khiến cả người cậu cũng ấm lên.

Ăn xong đến giọt cuối cùng, bụng no nê, lòng cũng thoải mái hơn nhiều.Sau khi rời khỏi quán, Úc Chu thong thả đi về phía trạm xe buýt gần nhất.【Nhiệm vụ hoàn thành, đạt được 70 điểm tích phân.】Khi điểm số nhảy lên, Úc Chu đang đứng ngoài một quán ăn nhỏ, ngẩng đầu nhìn bảng giá, bụng đói cồn cào.Cậu móc điện thoại, thấy tài khoản chẳng còn bao nhiêu, đành dứt khoát bỏ ý định ăn tiếp, quay đầu bỏ đi, vừa lẩm bẩm:“Sớm biết thì lúc nãy ở phòng nghỉ ăn trước đĩa trái cây đó rồi…”

Nếu không vì Thẩm Dập ở đó, cậu cũng chẳng đến nỗi ngay cả chút trái cây cũng không dám động vào.Úc Chu vừa đi vừa ấm ức, trách trời trách đất trách không khí, tuyệt đối không thừa nhận bản thân sa sút đến mức này.Đúng lúc đó, tiếng “tích đô đô” quen thuộc lại vang lên.Cậu mở điện thoại, phát hiện có tin nhắn riêng trong game.[Trầm Quang]: Gần đây sao không thấy cậu online?Từ lần trước Úc Chu qua loa nói chuyện, cậu đã để mặc Trầm Quang vài ngày.

Không phải là cậu cố ý, chỉ là mấy hôm nay quanh cậu luôn có một Alpha khó hiểu, khiến cậu mệt mỏi, đầu óc rối tung, chẳng còn tâm trạng chơi game.[Ca ca mạnh miệng muốn trị]: Gần đây bận quá thôi.Nói vậy, nhưng thật ra là do bị Thẩm Dập quấy rầy, ăn không ngon, ngủ không yên.Trầm Quang lại nhắn tiếp:[Trầm Quang]: Giờ chơi một ván chứ?

Tôi nhớ cậu bảo ban đêm tôi thường bận mà?[Ca ca mạnh miệng muốn trị]: Chỉ cần cậu rảnh thôi.[Trầm Quang]: Chỉ cần cậu muốn, lúc nào tôi cũng rảnh.Úc Chu thấy vậy liền leo lên xe buýt, vừa lắc lư vừa lập đội cùng Trầm Quang chơi một trận.Vốn dĩ cậu đã đói, cộng thêm xe chạy xóc nảy như sắp vỡ tung, thao tác của cậu loạng choạng, làm liên lụy để Trầm Quang chết rất nhiều lần.Thế nhưng Trầm Quang không hề trách móc.

Trái lại, anh ta một mực bảo vệ, hết lần này đến lần khác liều mình che chắn cho Úc Chu, thậm chí tự hy sinh để cậu không chết một lần nào.Trong lúc rảnh tay, Trầm Quang hỏi:

“Gần đây cái tên tiểu bạch kiểm kia còn tìm cậu không?”

Úc Chu ngẩn người, mới hiểu “tiểu bạch kiểm” ám chỉ Phong Diễm.Cậu vừa thao tác vừa thuận miệng đáp:

“Không.

Tôi đã chặn hắn cả trong game lẫn WeChat rồi.”

Thật ra việc chặn Phong Diễm không hẳn vì lần trước Trầm Quang ép cậu cắt đứt với người khác, mà do Phong Diễm quá phiền, liên tục làm phiền cậu.

Úc Chu chịu không nổi nên mới tạm thời chặn lại.Đầu dây bên kia im lặng rất lâu, rồi thấp giọng:“…Thì ra trước đó hai người đã thêm WeChat rồi?”(ảnh tội ghê😃)Do chất lượng giọng trong game vốn kém, lại thêm Trầm Quang nói quá nhẹ, Úc Chu không nghe ra được ý cảm xúc trong câu ấy.Trận đấu mau chóng kết thúc.

Ở cửa sổ chat riêng, Trầm Quang gửi đến một chữ:[Trầm Quang]: Thêm.Úc Chu nghĩ ngợi một chút.

Cậu vốn có ấn tượng khá tốt về Trầm Quang, ít nhất người này không phiền toái như Phong Diễm, không suốt ngày mật ngọt, cũng không khiến cậu muốn kéo vào danh sách đen.Trầm Quang tuy lạnh lùng, nhưng mỗi khi cậu cần, đối phương luôn im lặng ra tay giúp đỡ, che chở cậu hết mực.

Vậy nên, cậu thấy thêm bạn cũng chẳng sao.Quyết định xong, Úc Chu bấm đồng ý.Hệ thống hiển thị: 【……】 Người coi tiền như rác số 3 đã xuất hiện.Ngay sau đó, bên kia gửi tới tin nhắn:

[Trầm Quang]: Muốn gọi điện cho cậu.

Được không?Hắn ta hỏi thì hỏi, nhưng không hề chờ câu trả lời.

Ngay giây sau, cuộc gọi WeChat đã hiện lên, chuông reo trong trẻo vang lên —Nếu nghe máy, lần này sẽ là giọng thật, không qua giả âm trong game nữa…....vote đi mọi người cho mình cái động lực với mn💋😍
 
Vạn Người Ghét Xa Xuyên Vào Tu La Tràng
Chương 40: Beta bị rối loạn sinh sản


Thình lình tiếng chuông cuộc gọi đến vang lên, dọa Úc Chu giật nảy mình.Cậu nhất thời trượt tay, di động rơi khỏi lòng bàn tay, vội vàng duỗi tay chụp lấy.

Chiếc điện thoại nảy lên vài cái, cuối cùng khi bắt được thì lòng bàn tay đã lỡ ấn vào nút nhận cuộc gọi.“……”

Giao diện trò chuyện bắt đầu tính từ 00:00, vẫn im lặng cho đến giây thứ mười, đối diện mới truyền đến một giọng nói.“Tiểu Ngọc, tôi muốn gặp em một lần.”

Âm thanh rõ ràng của giọng nam truyền qua micro, khẽ run, mang theo một chút cẩn thận dè dặt.

Tiếng nói nhẹ đến mức gần như bị tạp âm của xe buýt che lấp.Úc Chu vốn chỉ là có chút hoảng loạn vì không kịp phản ứng, nhưng khi nghe thấy giọng nói này, trong nháy mắt cậu như rơi vào hầm băng, toàn thân phát lạnh.Thanh âm này.Thanh âm này…Cậu vừa mới nghe nó không lâu trước đây.Úc Chu nghe thấy âm thanh ấy liền toàn thân căng cứng, lông tơ dựng đứng, đồng tử choáng váng, cả người như bị đông cứng.Điện thoại bên kia chờ mười mấy giây mà không nghe Úc Chu trả lời, ngữ khí thấp xuống.

Giọng nói kia vốn trong trẻo, trời sinh thích hợp đứng trên sân khấu ca hát, giờ đây lại mang theo thái độ hạ mình đến cực độ:“Không muốn gặp cũng không sao.Tôi chỉ là… muốn hỏi một chút, em có nguyện ý làm bạn gái của tôi không?”

Lại là mấy chục giây tĩnh lặng.Điện thoại bên kia dần dần trở nên bất an: “……

Tiểu Ngọc?”

“Em còn ở đó không?”

Úc Chu rốt cuộc hoàn hồn, như thể vừa chịu kinh hãi lớn, sắc mặt trắng bệch, lập tức cắt đứt điện thoại.Trầm Quang…

Sao lại là Thẩm Dập!Úc Chu run rẩy, bàn tay phát run kết thúc cuộc gọi,nhanh chóng kéo Trầm Quang vào danh sách đen.Cậu cố hết sức ngăn bản thân không nghĩ ngợi, nhưng trong đầu lại vô thức hiện lên hình ảnh Thẩm Dập hai giờ trước khi cơn mẩn cảm bộc phát.Khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt ghét bỏ, môi căng chặt mang theo sát khí.Ngón tay dùng sức, như kìm sắt bóp chặt má cậu.Hắn nói —— tôi thật sự rất hận cậu.

Rõ ràng tôi có người mình thích, nhưng lần đầu tiên có cảm giác lại là bởi vì có một ngày cậu nhìn tôi hơn mười giây.Thẩm Dập nói có người anh ta thích…Mà Trầm Quang vừa rồi lại tỏ tình…Trong đầu, hai mảnh ghép mơ hồ dần khớp vào nhau.

Úc Chu lại không dám tiếp tục nghĩ tiếp, lập tức cắt đứt dòng suy nghĩ.Hoảng hốt, cậu tìm một điểm bấu víu, vội vàng mở WeChat lôi Phong Diễm ra khỏi danh sách đen, định gửi vài tin nhắn, bất kể là gì cũng được, miễn là tạm thời phân tán sự chú ý.Trong lúc luống cuống, ngón tay cậu ấn nhầm.Màn hình tối sầm lại, tiếng chuông kết nối vang lên.Úc Chu trợn tròn mắt —— cậu vừa rồi, ấn vào “cuộc gọi thoại” thay vì “gửi tin nhắn”.Lông mi cậu run liên hồi, đầu óc trống rỗng.

Vừa định ngắt máy thì đối phương đã nhanh chóng nhận.Đối diện là giọng nói trong trẻo, phấn khích: “Tiểu Ngọc! cậu rốt cuộc cũng chịu để ý đến tôi rồi.”

“Đều là lỗi của tôi cả, chắc chắn tôi đã làm sai điều gì nên cậu mới không để ý đến tôi.

Cậu cứ nói ra, tôi nhất định sẽ sửa.

Cậu thích gói quà nào trong game, tôi đều mua cho cậu.

Chỉ cần cậu… ngàn vạn lần đừng bỏ mặc tôi nữa…”

Trong đầu Úc Chu ù ù, như có chiếc âm thoa kim loại gõ liên hồi bên tai, khiến dây thần kinh run rẩy, tê dại.Sao lại… là giọng nói này.Quá đỗi quen thuộc.“Rầm.”

Úc Chu khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.Phong Diễm… chính là Thịnh Sí sao?Không thể nào.

Chắc chắn là giả.Cậu hoảng loạn ngắt điện thoại, để mặc giọng nói phấn khích kia tắt ngấm trong tai nghe.

Ngay sau đó, nước mắt suýt trào ra, vội vàng kéo luôn Phong Diễm vào danh sách đen.Đôi mắt Úc Chu ngấn nước, lắp bắp nói: “Xong rồi, chắc chắn tôi sẽ bị đánh chết…

Tôi đã tiêu xài tiền của bọn họ nhiều như vậy, nếu họ biết là tôi, nhất định sẽ giết tôi mất!”

Hệ thống dịu dàng nhắc nhở: 【 Có muốn tiêu hủy tài khoản trò chơi không? 】“Tiêu!

Tiêu hủy ngay!”

Úc Chu vội vàng đáp, rồi lại do dự, “Khoan đã… vẫn là bán đi thì hơn.”

Tài khoản của cậu đã nhận quá nhiều quà, giá trị rất lớn, Úc Chu không nỡ xoá bỏ.Trong cơn hoảng loạn, cậu giao toàn quyền bán tài khoản cho hệ thống xử lý.·Úc Chu mua một đống mì gói, mấy ngày liền trốn trong phòng, không dám ra ngoài.Dù Thẩm Dập hay Thịnh Sí chưa biết cậu chính là người trong game, nhưng trong lòng Úc Chu có quỷ, cậu chỉ biết chôn mình như đà điểu.Ba ngày không ai quấy rầy, cậu vẫn mở livestream nhưng không làm gì trước ống kính, cũng chẳng thèm nhìn bình luận, chỉ để phát cho có.Khi kết thúc buổi phát sóng dài, cuối cùng cậu cũng thở phào, chuẩn bị tắt đi.Ngay khi tắt màn hình, cửa phòng ngủ đột ngột vang lên hai tiếng gõ.Không biết ai tìm cậu, nhưng dù là ai trong ba người kia, Úc Chu đều không muốn gặp.Cậu giả vờ không nghe thấy, nhưng cửa lại vang thêm hai tiếng gõ nữa.

Rồi có người cất giọng gọi tên cậu: “Úc Chu.”—— là Thịnh Sí.Úc Chu không giả vờ được nữa, chậm rãi lê bước ra mở cửa.“Cùng tôi đi Sùng Nhã.”

Thịnh Sí nói, giọng điệu bình thản, như nhắc đến một việc nhỏ nhặt.Úc Chu khó hiểu, như nghe một ngôn ngữ xa lạ.Thịnh Sí cụp mắt nhìn cậu: “Tối nay bảy giờ, trường Sùng Nhã có trận bóng rổ giao hữu.”

Trước kia khi học ở trường tư lập Sùng Nhã, Úc Chu biết họ thường tổ chức họp lớp, mời cựu học sinh về giao lưu.Cậu ngập ngừng: “……

Chưa tốt nghiệp cũng phải về sao?

Tôi đâu có nhận được lời mời, không cần đi thì hơn.”

“Bọn họ đều dẫn bạn đi cùng, tôi nhất thời không tìm được ai.”

Giọng Thịnh Sí dịu xuống, “Cậu đi cùng tôi một chuyến, tôi sẽ mời cậu ăn cơm.”

Chỉ là quay về trường cũ một lần, cũng chẳng có gì to tát.Bị đôi mắt Thịnh Sí nhìn chằm chằm, áp lực khiến Úc Chu chột dạ, cậu không dám đối diện, khẽ gật đầu.—— Thứ bảy, bảy giờ tối.Sân bóng rổ Sùng Nhã sáng rực ánh đèn, mặt sân trong suốt, phẳng bóng như gương.

Nơi đây được đầu tư lớn, trở thành nơi yêu thích của học sinh, nhất là Alpha.Mỗi khi có trận giao hữu, khán giả đều kín chỗ.Thịnh Sí mặc đồng phục xanh ngọc bước ra sân, đi ngang hàng ghế đầu, thoải mái chạm tay với vô số người hâm mộ, nhưng ánh mắt lại lướt qua khán đài như đang tìm ai đó.Úc Chu chọn chỗ khuất sau, ngồi chờ trận đấu bắt đầu, chán nản vô cùng.Khi tiếng còi vang, mười cầu thủ lao vào trận.Tiếng giày ma sát sàn vang kẽo kẹt.Chàng trai Alpha tóc đen, mắt xanh lam như báo tuyết lao vun vút, khống chế bóng điêu luyện, bật nhảy, xoay cổ tay, ba điểm gọn gàng.Mồ hôi chảy dọc cơ bụng rắn chắc, áo đồng phục bị khí lưu tung bay.Lại một cú úp rổ dứt khoát, mạnh mẽ đến mức khiến người ta sợ khung rổ sẽ vỡ tung.Thịnh Sí liên tục ghi điểm.Tiếng hò reo dậy khán đài.Khi còi báo nghỉ vang lên, Thịnh Sí kéo cổ áo lau mồ hôi, gương mặt mang theo nét lạnh lùng sau vận động kịch liệt, xoay người hướng về khán đài.Mồ hôi thấm đẫm áo quần, dán chặt vào cơ thể rắn rỏi.

Tin tức tố mãnh liệt tỏa ra, như sóng thần không thể ngăn.Vô số người lao tới đưa khăn, nhưng hắn chẳng buồn liếc mắt.Hắn ta xoải bước đi thẳng đến hàng ghế cuối, ánh mắt sáng rực như lửa.Úc Chu vừa vặn ngồi ở đó, đang vặn chai nước uống dở thì bỗng thấy một bóng râm phủ xuống.

Ngay sau đó, chai nước trong tay cậu bị giật đi.—— Alpha quá đáng thật!Bao nhiêu người đưa nước mới nguyên không uống, lại đi cướp chai nước thừa của một Beta như cậu!

(⁠●⁠_⁠_⁠●⁠)
 
Vạn Người Ghét Xa Xuyên Vào Tu La Tràng
Chương 41:Beta bị rối loạn sinh sản


Vốn còn sót lại không nhiều nước khoáng, ngửa đầu uống cạn rồi mà vẫn không đỡ khát.Thịnh Sí tóc mái ướt nhẹp vì mồ hôi, dưới lớp tóc mái ấy, đôi mắt lam trong sáng ánh lên, lông mày và lông mi dính nước, hơi thở dồn dập.“Ngồi nép sau thế này.

Cậu sợ tôi không tìm được sao?”

Giọng cậu vừa khó nói là trách cứ, vừa có chút không cam lòng.“Cậu thậm chí còn không chuẩn bị nước cho tôi…”

“Vừa nãy trên sân bóng, mỗi cái liếc mắt của tôi đều là để tìm cậu.”

“Tôi đánh vất vả thế này, rốt cuộc cậu có xem hay không?”

Mí mắt Thịnh Sí hơi rũ xuống, rồi lại ngẩng lên.

Lông mi dài cong như muốn quét cả đôi mắt trong veo kia, vừa oán vừa trách, dồn hết vào ánh nhìn vô tội.Úc Chu ngẩn ra, không biết nên trả lời thế nào.Hắn đánh bóng vất vả hay không thì có liên quan gì đến chuyện cậu có xem hay không đâu…Nhìn Úc Chu chẳng mấy phản ứng, lại như chẳng thèm nghe mình nói, lòng Thịnh Sí không vui, nhưng lại đổ lỗi cho sân bóng quá ồn ào, người đông nên mới khiến Úc Chu phân tâm.

Nghĩ thế, hắn nắm lấy tay Úc Chu, cứng rắn kéo vào phòng thay đồ.Đặc quyền ẩn hình của Sùng Nhã được Thịnh Sí dùng đến thuần thục, hắn có một phòng thay đồ riêng.

Dù đã gần nửa năm tốt nghiệp, Sùng Nhã vẫn giữ lại gian phòng chuyên dụng ấy cho hắn.Bàn tay Thịnh Sí nóng đến mức khiến Úc Chu thấy bỏng rát.

Cậu muốn rút tay ra, nhưng chỉ khiến trán mình vã mồ hôi nhiều hơn.Vào đến phòng thay đồ, hơi ấm từ hệ thống sưởi càng rõ rệt.

Thịnh Sí khóa cửa, buông cổ tay Úc Chu ra.Theo thói quen, hắn định cởi áo tập, nhưng kéo đến nửa chừng thì dừng lại, ý thức được nay đã khác xưa — bên cạnh còn có người.

Vì vậy, Thịnh Sí buông áo xuống, đi mở tủ lấy quần áo tắm.“Chờ ở đây.”

Hắn ném lại một câu, mang theo đồ tắm vào phòng vòi sen.Qua lớp kính mờ, tiếng nước ào ào như thác trút xuống.Úc Chu chỉ thấy bản thân như sắp bị luộc chín trong căn phòng ấm nực, mồ hôi chảy ròng ròng, liền cởi từng lớp áo khoác ra.Đợi Thịnh Sí tắm xong bước ra, nhìn thấy Úc Chu đã chỉ mặc mỗi chiếc áo mỏng màu bạc, tay áo còn xắn đến khuỷu, mồ hôi chảy khắp người, ngồi giữa ghế dài trong phòng thay đồ.Phần thịt tròn đầy của cậu ép xuống mặt ghế gỗ cứng, tràn ra thành đường cong mềm mại, in hằn trên chiếc ghế gỗ nhạt màu, những vệt nước sẫm đậm.Thịnh Sí nhíu mày, nói: “Đứng lên.”

Úc Chu cúi nhìn, thấy ghế bị mình ngồi in cả mảng lớn ướt sũng.

Cậu hoảng hốt đứng bật dậy, tưởng sẽ bị trách.Nhưng Thịnh Sí chỉ lấy một chiếc khăn tắm trắng tinh, trải lên ghế.Thịnh Sí buông tầm mắt lướt qua vạt áo bạc sam của beta, nơi mông và đùi cậu mơ hồ lộ ra những vệt đỏ do bị ghế gỗ cứng ép lên.

Chỉ thoáng nhìn thôi, gương mặt hắn lập tức căng chặt, như thể bị rắn độc cắn một phát dữ dội.“Trải rồi, ngồi đi.”

Úc Chu không hiểu lý do, nhưng vẫn thấp thỏm ngồi xuống trên chiếc khăn mềm.Sau khi thay đồ, Thịnh Sí mặc một chiếc áo rộng không tay, lộ xương quai xanh, cả cánh tay trần còn dính nước, không buồn lau khô.

Hắn rút từ tủ ra một chiếc khăn nhỏ, ném cho Úc Chu.“Lau mồ hôi đi.”

Úc Chu lúng túng đón lấy, rồi bắt đầu lau từ mặt, cổ cho đến ngực, nơi nào có mồ hôi đều lau.

Không khí dần lặng xuống, khiến cậu cũng thấy thả lỏng hơn.Thịnh Sí ngồi thu dọn đồ, bỗng gọi một tiếng: “Tiểu Ngọc.”

Úc Chu không kịp phòng bị, theo bản năng đáp: “Ừm?”

Lời vừa thốt ra, tay Úc Chu lập tức khựng lại.

Cậu biết mình lỡ rồi.(⁠٥⁠↼⁠_⁠↼⁠)Ngẩng đầu, liền chạm ngay ánh mắt u ám lạnh lẽo của Thịnh Sí.Úc Chu hoảng loạn, vội vàng líu ríu: “…Xin lỗi…”

Thịnh Sí không nói gì ngay, chỉ từng bước tiến lại gần.

Mỗi bước chân như giẫm mạnh lên tim Úc Chu.Cậu ngồi co rúm, vô thức lùi ra sau, đến mức làm chiếc khăn lót dưới mông nhăn nhúm rối loạn.Khi đứng sát ngay trước mặt Úc Chu, Thịnh Sí khom người, khiến cậu sợ đến mức ngả cả thân về sau.

Nhưng hắn chỉ khẽ cúi xuống, kéo lại mép khăn tắm sắp rơi.“Lùi cái gì, khăn tôi trải cho cậu còn muốn làm rớt sao.”

Giọng Thịnh Sí thấp, chứa cảm xúc khó phân: “Tôi đã nói, vì cậu tôi có thể làm tất cả, miễn là cậu đừng bỏ mặc tôi.”

“Cậu vẫn định chạy, muốn cắt đứt với tôi.”

“Thì ra cậu cũng biết sợ?”

Bàn tay nóng bỏng của Thịnh Sí nắm lấy cánh tay Úc Chu, dán lên làn da đang rịn mồ hôi.“Đem tôi xoay quanh cậu, chắc hẳn cậu rất đắc ý lắm nhỉ?”

Úc Chu cố tránh, miệng lí nhí: “Cậu… cậu còn nửa trận chưa đánh xong…”

Thịnh Sí cắt ngang: “Có người thay thế.”

Giọng điệu lạnh lùng, tĩnh đến mức đáng sợ.Giọng Thịnh Sí trầm lạnh, tĩnh lặng đến mức khiến người ta run sợ.“Hai lần đều thua trên người cậu, tôi nhận thua.”

Cậu beta này, căn bản chẳng biết gì cả.Hoàn toàn không biết ba ngày qua hắn sống thế nào.

Người trong lòng vừa chủ động gọi điện, rồi lại cắt đứt tất cả, bốc hơi khỏi nhân gian.

Ở trong trò chơi, hắn khổ sở nhắn tin cho “Tiểu Ngọc”, nhưng chờ mãi chỉ nhận được hồi âm từ một người xa lạ — thì ra cậu đã bán tài khoản.Đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ lại ngày hôm đó, khi biết tài khoản của Tiểu Ngọc đã đổi chủ, Thịnh Sí vẫn còn nghiến răng, không rõ là hận nhiều hơn hay đau nhiều hơn.

Chỉ cảm thấy trong lòng như bị rút máu.Hắn bỏ tiền mua lại thông tin mà chủ cũ để lại, mò mẫm tra xét trong bóng tối, cuối cùng phát hiện sau cái tên “Tiểu Ngọc” lại là Úc Chu.Không thể chối cãi, cũng chẳng cần tự lừa dối mình.

Khoảnh khắc đó, hắn gần như nghe thấy cả thế giới của mình vỡ vụn như pha lê rơi xuống đất.Hắn hận chết cậu beta này.

Cậu dám hết lần này đến lần khác, đem hắn ra trêu đùa.Trong mắt Thịnh Sí vẫn còn hiện lên những tia máu vì nhiều đêm mất ngủ.…

Nhưng cũng chẳng sao.Ngay từ lúc liên lạc thế nào cũng không được với Tiểu Ngọc, hắn đã thề — mặc kệ Tiểu Ngọc là ai, hắn chỉ cần tìm được Tiểu Ngọc.

Chỉ cần người đó.Thịnh Sí nhắm mắt lại, khóe mắt ê ẩm đến muốn trào nước.Hắn nói với Úc Chu:“Đi.

Cùng tôi tới bệnh viện làm kiểm tra độ xứng đôi ”Ở bệnh viện, Alpha và Omega đi kiểm tra độ xứng đôi là chuyện thường thấy.

Bởi dựa vào mức độ dung hợp tin tức tố, bác sĩ có thể xác định khả năng sinh sản và mức độ thích hợp để nuôi dạy đời sau.Vị bác sĩ phụ trách ngẩn người, nhìn Alpha lạnh lùng và cậu beta co rúm bên cạnh, chỉ thấy kỳ quái.

Lần đầu tiên ông thấy có người dắt beta đến làm kiểm tra.Ai lại phí công đi kiểm tra với một beta?

Dù cho có cao đến mấy, thì cũng chẳng thể bằng ghép đôi Alpha – Omega.…

Chỉ là, beta này sao trông quen mắt quá.

Hình như mấy hôm trước vừa đi cùng một Alpha khác tới?Dù vậy, bệnh viện xưa nay lắm chuyện nhưng cũng chẳng ai dám buột miệng bàn tán trước mặt đương sự.Thịnh Sí thản nhiên chìa tay để y tá rút máu.Úc Chu ngồi bên cạnh, không tình nguyện nhưng vẫn đưa cánh tay vào ô cửa nhỏ.

Khi dây garô siết chặt cánh tay, cậu nhắm mắt lại, sợ đến mức tim đập loạn.Lấy máu xong, là cả một khoảng thời gian chờ kết quả dài dằng dặc.Úc Chu ngồi trên hàng ghế dài, sắc mặt tái nhợt, yếu ớt nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đúng lúc đó, cậu nghe thấy Thịnh Sí nói:“Nếu độ xứng đôi trên 90%, cậu sẽ đính hôn với ta.”

Giọng hắn chắc nịch, thong thả.Mi mắt Úc Chu khẽ run, không kìm được mà giật nhẹ.Ngay cả Thịnh Sí cũng thấy chính mình điên rồi, vậy mà lại dám buông lời như thế.

Không có sự đồng ý của gia đình, hắn cũng dám tự tiện nói ra.Nhưng hắn tự nhủ mình vẫn còn lý trí.

Bởi hắn chưa dồn ép cậu vào đường cùng, chỉ đặt ra một điều kiện vô cùng khó đạt được — 90%.

Một con số mà ngay cả vô số cặp Alpha – Omega cũng khó lòng có được, huống hồ là Alpha – beta?Hắn chỉ là tức giận, cố ý dùng lời nói này để dọa cậu beta, để cậu biết rằng chọc vào hắn là phải trả giá.Đến lúc Úc Chu mệt đến sắp ngủ gật, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng Thịnh Sí lấy kết quả từ tay bác sĩ.Cậu kiệt sức mở mắt, chỉ còn biết chờ hắn tuyên án.Thịnh Sí cúi đầu nhìn bản báo cáo trong tay, rất lâu, rất lâu.

Như thể ánh mắt muốn đông cứng lại trên trang giấy ấy cả ngàn năm.Mọi rối rắm trong lòng, bao nhiêu nôn nóng khát khao, tất cả đều như bị một lớp tuyết lạnh lùng phủ kín, dập tắt ngọn lửa trong tim.Hắn cảm thấy như đã trôi qua cả một thế kỷ, cuối cùng mới nghe được từ chính cổ họng mình thoát ra một giọng nói xa lạ:“……

Độ xứng đôi 90%.

Cậu và tôi, đặc biệt hợp nhau.”

Nói rồi, Thịnh Sí vò nát tờ giấy, ném vào thùng rác.Úc Chu kinh hãi, run giọng: “Cậu bình tĩnh một chút…

đừng vội như vậy… chúng ta còn chưa quen lắm…”

“Vậy phải thế nào mới tính là quen?”

Thịnh Sí cúi xuống nhìn cậu, ánh mắt sâu lắng.Úc Chu ngập ngừng: “Ít nhất… nên bắt đầu lại từ đầu, từ những lần tiếp xúc đơn giản trước đã…”

“Được.”

Thịnh Sí đáp, giọng trầm tĩnh, ánh mắt nghiêm túc nhìn cậu.Thịnh Sí hoàn toàn bình tĩnh trở lại, giống như trở về ngày đầu tiên cùng Úc Chu gặp lại ở căn nhà thuê chung.Nói là gặp lại, nhưng thực ra chỉ có Thịnh Sí nhớ rõ, rằng bọn họ đã từng chạm mặt nhau từ thời cao trung.Hôm đó, thần sắc của hắn chắc chắn rất buồn cười.

Vừa mới đối diện, trên mặt hắn đã hiện rõ vẻ kinh ngạc khó che giấu, kế đó là sững sờ ngẩn người, cuối cùng cố gắng tỏ ra trấn tĩnh.

Trông vẫn hệt như cái cậu học sinh năm xưa – cao gầy, vụng về, chẳng có chút tiến bộ nào.Nhưng làm sao có thể trách hắn được chứ…Nếu muốn trách, thì phải trách đôi mắt ướt át của Úc Chu, phải trách vành tai đỏ ửng, dáng vẻ mềm mại lại cứ khẽ mím lấy cánh môi ấy thôi.🤡
 
Vạn Người Ghét Xa Xuyên Vào Tu La Tràng
Chương 42:Beta bị rối loạn sinh sản


Thịnh Sí đem tài khoản trò chơi của Úc Chu mua về, rồi lại trả lại cho cậu.Nhưng Úc Chu căn bản không dám đăng nhập nữa, cứ làm như tài khoản kia chưa từng tồn tại.Cậu vốn tưởng rằng chuyện này có thể lừa gạt cho qua, nhưng Thịnh Sí lại không chịu buông nhẹ.

Đối với việc làm sao để làm quen lại cách chung sống, hắn cau mày nghiêm túc cùng cậu quý ước ba điều:Một, không được lại kéo hắn vào danh sách đen, không được từ chối điện thoại, càng không được cố tình làm lơ.Hai, mỗi ngày đều phải ở chung ít nhất một giờ, khoảng cách giữa hai người vượt quá 5 mét thì không tính.Ba, không được cùng Alpha khác lôi kéo thân mật, không được mập mờ, càng không được nói chuyện quá ba câu.Không biết Úc Chu có nghe rõ hay không, chỉ ậm ừ vài tiếng cho qua.Thịnh Sí lúc này mới khẽ thả lỏng mày: “Vậy từ hôm nay bắt đầu.”

Sau một phen lăn lộn từ bệnh viện đến căn hộ thuê, hiện tại đã gần 10 giờ.Úc Chu ngồi ở phòng khách cùng Thịnh Sí, liếc nhìn đồng hồ, ấm ức rụt rè nhắc nhỏ: “Giờ cũng muộn rồi mà…”

Nếu tính từ bây giờ, chẳng phải cậu phải kè kè bên Thịnh Sí từng tấc cho đến tối khuya sao?“Đúng là hơi muộn, tôi cũng muốn về phòng.”

Thịnh Sí ngẫm nghĩ một lát, rồi kết luận: “Vậy cậu theo tôi.”

Theo… theo cái gì?Úc Chu còn chưa kịp phản ứng, Thịnh Sí đã đứng dậy đi về phía phòng ngủ.

Hắn mở cửa, rồi quay đầu chờ cậu.

Thấy Úc Chu vẫn còn ngơ ngác, hắn ta liền thúc giục: “Còn chưa qua đây?”

Úc Chu vốn không tình nguyện, nhưng cậu đuối lý lại mệt mỏi.

Dù sao Thịnh Sí đã bỏ ra nhiều tiền vì cậu, nếu hắn muốn cậu bồi thì cậu cũng chẳng thể từ chối.Vì thế, cậu rụt rè mà bước theo vào phòng.Úc Chu cúi mắt, không dám nhìn lung tung, nhưng vẫn vô tình trông thấy một quyển sách đặt trên bàn làm việc: 《Giải phẫu học và Tổ chức học cơ thể Beta》.Beta… giải phẫu?Vừa nhìn thấy hai chữ “giải phẫu”, Úc Chu liền nuốt khan một ngụm nước bọt.Cậu nghĩ không ra tại sao Thịnh Sí lại đọc loại sách này, chỉ có thể liên tưởng đến vài tin tức xã hội đầy máu me, khiến lòng càng thêm căng thẳng, cảm giác bản thân tuyệt đối không thể chọc vào Thịnh Sí.Thịnh Sí thấy ánh mắt Úc Chu dừng lại, liền theo tầm nhìn cậu nhìn qua, mới phát hiện quyển sách đọc dở quên cất đi.

Sắc mặt hắn khẽ mất tự nhiên, vội vàng đem nó nhét lại kệ sách.Rồi chợt nhớ ra điều gì:“Ngày mai cậu có rảnh không?

Nếu có, tôi hẹn trước cho cậu một buổi kiểm tra sức khoẻ.”

Hắn ngừng lại, bổ sung: “Kiểm tra khoang sinh sản một chút.”

Trước đó, khi chạm vào, hắn ta đã cảm thấy khoang sinh sản của Úc Chu dường như không ổn.

Vì lý do nào đó, chuyện này vẫn luôn khiến hắn để tâm, thậm chí còn tìm đọc thêm tài liệu.Úc Chu nghe tới chuyện kiểm tra sức khoẻ, liền sững người.

Lại đi bệnh viện… dạo này sao cậu cứ toàn bị lôi đi viện thế này?Thịnh Sí thì đã nhanh chóng mở điện thoại đặt lịch, điền thông tin giúp cậu, hoàn toàn thay cậu quyết định: “Đặt vào chiều mai rồi.”

“Còn nữa, nhân tiện mời cậu ăn cơm.

Vậy nên…”

Thịnh Sí ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn cậu, “Sáng mai cậu cùng tôi ra ngoài, trưa ăn cơm, chiều đi kiểm tra.”

Úc Chu mấp máy môi, không tìm ra lý do phản bác, chỉ khẽ mím môi.Để hoàn thành giao ước mỗi ngày ít nhất một giờ, cậu vẫn ngồi lì trong phòng Thịnh Sí đến tận 11 giờ mới ra.Ngay lúc đóng cửa phòng, tiếng vang ấy lại trùng hợp với âm thanh cánh cửa khác.

Úc Chu bản năng quay đầu, thấy Thẩm Dập vừa trở về, đứng nơi huyền quan, khuôn mặt chìm trong bóng tối, không rõ biểu cảm, nhưng ánh mắt tựa hồ đang nhìn chằm chằm về phía cậu.Úc Chu vội vàng cúi đầu, giả vờ như không thấy, cố ý tránh né, bước gấp trở về phòng mình.…Ngày hôm sau, chủ nhật buổi sáng.Úc Chu vốn nghĩ Thịnh Sí sẽ trực tiếp dẫn cậu đi ăn, nhưng đến nơi mới phát hiện đó là một cửa hàng điều chế hương nhỏ.

Trên tấm bảng hồng tươi treo trước cửa viết:Không có tin tức tố nên thấy tự ti?

Khó tìm bạn đời?

Hãy đến đây DIY hương vị độc đáo của riêng mình.“Đơn sơ quá.”

Thịnh Sí cau mày, hơi bất mãn, có chút bực bội.

“Gần đây chỉ có mỗi chỗ này.”

Thông thường, loại cửa hàng này chỉ có Beta tới để điều chế hương giả làm tin tức tố.

Úc Chu cũng không rõ Thịnh Sí đưa mình tới đây để làm gì.Từ nhỏ, Thịnh Sí đã được gia đình mời vô số gia sư: cưỡi ngựa, đấu kiếm, khúc côn cầu… ngay cả điều hương cũng từng học qua, chỉ là hồi đó anh khịt mũi coi thường, không hề chú tâm.

Vậy mà lúc này, nghe nhân viên cửa hàng giới thiệu, anh lại nghiêm túc hiếm thấy.Trong khi Thịnh Sí bận rộn điều hương, Úc Chu chỉ ngồi trên chiếc ghế cao cạnh đó, mũi chân đung đưa lơ lửng, ánh mắt lơ đãng quét một vòng qua bức tường đầy những bình thuỷ tinh chứa hương liệu.Thịnh Sí thỉnh thoảng điều xong một lọ, liền lấy giấy thử hương, đưa lên ngửi.

Không vừa ý, anh lại lập tức bỏ đi.Mỗi lần bỏ đi chính là một khoản tiền chảy theo.

Nhân viên cửa hàng thấy gặp khách lớn thì càng nhiệt tình, không ngừng động viên:“Bình này tốt hơn trước nhiều rồi, tin rằng bình sau sẽ còn hoàn hảo hơn nữa…”

Mãi đến giữa trưa, Úc Chu đã ngáp ngắn ngáp dài, sắp ngủ gật thì bất chợt bị đánh thức.Trước mắt cậu, Thịnh Sí đưa ra một lọ nhỏ màu lam nhạt:“Đây là hương vị tin tức tố của tôi.

Tuy chỉ bắt chước được bảy phần…”

Là Beta, Úc Chu vốn không cảm nhận được tin tức tố.

Thế nhưng Thịnh Sí lại tỉ mỉ điều chế nước hoa mang mùi hương của riêng mình, để cậu có thể ngửi thấy.Khuôn mặt phấn trắng vì ngái ngủ của Úc Chu khẽ áp gần, thử hít một hơi.

Thịnh Sí không kìm được mà chăm chú nhìn, dõi theo hàng mi khẽ rung của cậu.Cậu đang cảm nhận hương vị riêng tư, bí mật nhất của một Alpha.Mùi hương thanh nhã, linh động, phảng phất chút chua nhẹ, giống cơn gió biển trong trẻo hay mùi hương của thực vật thuỷ sinh.

Trẻ trung, tự do.Ánh mắt Úc Chu mơ hồ, vô định dừng trên dòng chữ nghệ thuật treo trong tiệm:— Hương vị là sự cụ thể hoá của tình cảm.

— Là cách lãng mạn nhất để một người được nhớ tới.Thịnh Sí liền đem lọ nước hoa cùng công thức pha chế giao cho Úc Chu, khẽ dừng rồi hỏi:

“Cậu thấy… dễ ngửi chứ?”

Úc Chu vốn hơi chóng mặt vì hương, nhưng không nói ra, chỉ gật đầu mơ hồ, rồi cất lọ vào túi áo.…Đến bữa ăn, khi Thịnh Sí đang chăm chú gọi món theo khẩu vị cậu, thì trong đầu Úc Chu chợt vang lên giọng hệ thống:【 Lượt live stream lần này cậu vẫn chưa kiếm đủ một vạn, phải không? 】Úc Chu giật mình, lập tức tỉnh táo.

Cậu vội mở điện thoại kiểm tra.Tính cả phần thưởng trước đó được 6000, cộng thêm vài người tặng lặt vặt, tổng cộng chỉ được 7000, còn thiếu 3000 nữa.Mà hôm nay chính là hạn cuối người đại diện ép cậu phải kiếm đủ một vạn.Lông mi Úc Chu run lên liên tục, ánh mắt hoảng loạn dừng trên tin nhắn vừa nhận được hai giờ trước:[SY]: Mở phòng đi, cậu tới gặp tôi.

Kèm theo là định vị một rạp chiếu phim tư nhân.Úc Chu nghĩ đối phương chỉ muốn mời xem phim.

Dù sao cậu cũng đã chiếm không ít lợi, giờ lại muốn lấy thêm 3000, nên cắn răng mạnh dạn nhắn lại:[Tiểu Ngọc]: 3000 tệ.

Không cần chuyển khoản, thưởng trực tiếp cho tôi trong phòng live.[SY]: Được.

Nhưng cậu phải đến gặp tôi ngay bây giờ.Ngay bây giờ?Úc Chu liếc trộm Thịnh Sí vẫn đang nghiêm túc chọn món.Thịnh Sí ngẩng đầu dặn dò: “Đúng rồi, kiểm tra sức khoẻ đã đặt lúc 2 giờ chiều.”

Nhưng Úc Chu tâm trí đã bay đi nơi khác, hoàn toàn không nghe lọt.

Cuối cùng cậu viện cớ, giọng mơ hồ:“Tôi…

đi toilet một lát.”

Cậu cố ý làm như bình tĩnh, mà lông mi vẫn run lên đầy chột dạ.

May mắn Thịnh Sí không nghi ngờ, chỉ khẽ ừ một tiếng.Vậy là Beta vốn đang ăn cơm với một Alpha, liền quay đầu đi gặp một người khác.…Đối phương đã thuê sẵn một phòng nhỏ trong rạp chiếu phim tư nhân, còn gửi số phòng cho cậu.Úc Chu theo định vị bắt taxi đến nơi.

Rạp nhỏ nhưng sạch sẽ, giữa trưa lại vắng khách, vô cùng tĩnh mịch.Tìm được số phòng, cậu vừa gõ một tiếng, chưa kịp gõ lần hai thì cửa đã bật mở.

Một cánh tay vươn ra, kéo mạnh cậu vào.“Ưm!”

Úc Chu hoảng hốt giãy dụa, miệng bị che chặt, lưng áp vào vòng tay rắn chắc.Trong căn phòng tối om, ánh sáng bị nuốt hết, chỉ còn lại xúc giác và thính giác rõ rệt.

Một bàn tay nhẹ véo má cậu, lòng bàn tay có những vết chai mỏng.

Giọng nam khàn khàn, khẽ vang trong bóng tối:“Mấy ngày nay gặp cậu khó quá, cậu định trốn tôi mãi sao?”

“Trốn được cả đời chắc?”

Trong hỗn loạn, Úc Chu làm rơi một vật.

“Lạch cạch” — một bộ phim ngắn màu sắc rực rỡ liền chiếu lên vách tường trắng.Ánh sáng loang loáng chảy tràn, hắt lên hai người.

Úc Chu ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt âm trầm rõ rệt của Thẩm Dập.Tâm trí cậu xoay chuyển ngàn vòng, cuối cùng lại chỉ đọng một ý niệm duy nhất.Trong tiếng tự sự của bộ phim Pháp phát ra khe khẽ:“Tu ne sais jamais à quel point tu aimes quelqu'un, jusqu'à ce que tu le voies avec quelqu'un d'autre.”

Ngươi sẽ không bao giờ biết mình yêu một người nhiều đến thế nào, cho đến khi thấy người ấy bên cạnh kẻ khác.

...

😬🤯🙉
 
Vạn Người Ghét Xa Xuyên Vào Tu La Tràng
Chương 43: Beta bị rối loạn sinh sản


Cũng không biết câu thoại trong bộ phim kia đã chạm trúng nỗi lòng ai.Lòng bàn tay Thẩm Dập bỗng mất khống chế, dùng lực mạnh hơn bình thường, vô tình để lại trên mặt Úc Chu một vệt đỏ đáng thương.Hắn lập tức buông tay.Thoát khỏi giam cầm, phản ứng bản năng của Úc Chu là lùi về sau.

Cậu lảo đảo mấy bước, gót chân vướng vào thành giường, ngã bịch xuống chiếc giường lớn.So với dáng vẻ chật vật của Úc Chu, Thẩm Dập chỉ dừng lại một nhịp rồi bình tĩnh tháo áo khoác, treo lên móc tường.

Sau đó, hắn thong thả cởi từng nút tay áo, chậm rãi xắn lên, ung dung tựa như không có gì.Nhưng bình thản thật sao?

Chưa chắc.Từ lúc bước vào căn phòng này, suốt hơn nửa tiếng đồng hồ, hắn luôn duy trì trạng thái cảnh giác căng thẳng như chờ địch.

Mãi đến khi Úc Chu thật sự bị đẩy vào đây, không còn đường lui, hắn mới thả lỏng một chút và nhớ ra mình vẫn còn mặc áo khoác.Phòng không lớn, gần như bị chiếc giường chiếm trọn diện tích.

Ánh sáng yếu ớt, chỉ còn máy chiếu đang vận hành cần mẫn.Hình ảnh rực rỡ trên màn chiếu phản chiếu lên gương mặt nửa sáng nửa tối của Thẩm Dập, lạnh lẽo như tuyết trong ánh đèn đỏ.“Trốn cái gì?” – hắn cúi mắt nhìn Úc Chu đang nép về phía xa, giọng đều đều – “Trong trò chơi, cậu chẳng phải đã đồng ý với tôi là sẽ cắt đứt với tất cả người khác rồi sao?”

Một câu thôi, mà hàm chứa lượng thông tin khổng lồ, khiến đầu Úc Chu ong ong.

Dù có ngốc đến đâu, cậu cũng biết chuyện này nguy rồi.Giống như chú thỏ non rơi vào hang sói, Úc Chu hoảng hốt co mình lại, hai tay ôm đầu, nhắm chặt mắt như thể không nghe, không thấy thì nguy hiểm sẽ biến mất.

Giọng run run:“Không phải tôi…”

“Không phải cậu?” – Thẩm Dập khẽ cười nhạt – “Phong Diễm chính là Thịnh Sí.

Hắn còn ngang ngược tới mức dám đến trước mặt tôi khoe khoang.”

“Hôm qua cậu vừa từ phòng hắn đi ra, hôm nay lại ở bên nhau cả buổi sáng…”

“Có phải cậu quá không biết xấu hổ không?”

Vẻ chán ghét ngày càng lộ rõ trên gương mặt Thẩm Dập.Mấy ngày trước, Tiểu Ngọc bỗng dưng mất liên lạc.

Trong game lẫn trên WeChat đều không nhắn được.

Vừa tra được chút manh mối, Thẩm Dập liền nhận được một tin nhắn từ tài khoản “Tiểu Ngọc”:【 ca ca mạnh miệng muốn trị 】: Về sau đừng tới tìm tôi.Thủ đoạn vụng về đến nực cười, chỉ liếc qua đã biết không phải chính chủ.

Nhưng Thẩm Dập vẫn để tâm đến cực độ.

Vì sao tài khoản Tiểu Ngọc lại rơi vào tay người khác?Quả nhiên, kẻ gửi tin chính là Thịnh Sí.

Ngay trong ngày mua lại tài khoản của Tiểu Ngọc, hắn đã không kiềm chế nổi mà lật lại toàn bộ lịch sử trò chuyện, cuối cùng mở khung chat với Trầm Quang, gửi đi một câu cắt đứt rồi thẳng tay xoá Trầm Quang khỏi danh sách bạn thân.Một loạt hành động ngu ngốc ấy khiến Thẩm Dập dễ dàng lần ra dấu vết, điều tra đến cùng.Cuối cùng, hắn không chỉ tìm ra manh mối, mà còn lần được tới tận tài khoản livestream của Tiểu Ngọc.Thẩm Dập từng bước áp sát Úc Chu.Úc Chu hoảng hốt nhún vai, tay chống lên giường, hết lùi rồi lại lùi, mãi đến khi lưng chạm vào vách tường, cả người đã bị kẹt giữa khoảng hẹp, bị Thẩm Dập chặn kín.Thẩm Dập khom người, một tay chống lên tường ngay cạnh đầu Úc Chu, từ trên cao bao phủ lấy cậu, cái bóng như muốn nuốt trọn.Thường ngày giỏi kiềm chế cảm xúc là thế, vậy mà lúc này, nét mặt Thẩm Dập vẫn lạnh buốt đến băng điểm.“Không có chút kiến thức sinh lý nào, cũng chẳng có ý thức tự bảo vệ bản thân.”

“Vậy mà dám đi mở phòng với người khác.”

“Nếu hôm nay không phải tôi mà là kẻ khác… cậu có biết sẽ xảy ra chuyện gì không?”

Úc Chu run rẩy, hoang mang lắc đầu.

Cậu không hiểu sao trong mắt Thẩm Dập, hành động của mình lại thành ra không biết tự trọng.

Rõ ràng, cậu chỉ nghĩ đơn giản là đi xem phim.Ánh mắt Thẩm Dập khóa chặt cậu, sắc bén đến mức khiến tim Úc Chu đập loạn.Khuôn mặt ấy, biểu cảm ấy… quả thật, khiến người ta muốn—Thẩm Dập bất chợt nắm chặt lấy tay Úc Chu.

Gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ, xương khớp căng cứng, trông như sắp bẻ gãy, nhưng lực đạo lại được khắc chế đến mức tuyệt đối, dù siết chặt nhưng không làm cậu đau.Thế mà, chỉ vậy thôi cũng đủ để Úc Chu sợ hãi đến rưng nước mắt, toàn thân run rẩy như bị kéo vào cơn cuồng phong, ánh mắt ngập tràn vẻ hoảng hốt nhưng lại vô tình câu dẫn.Thẩm Dập nghiến răng, không thể nhẫn nhịn thêm:“Cậu rốt cuộc đã từng quen nhiêu thằng đàn ông rồi?”

Úc Chu bị dọa đến co rúm như con chim cút, vội vàng cuộn tròn, chui đầu vào trong chăn, sợ sơ hở bị nhìn thấy.Thẩm Dập không buông tha, thẳng tay lôi cậu ra, gằn từng chữ, cực kỳ để ý, cực kỳ nghiêm túc:“Bao nhiêu người?”

Úc Chu sớm đã hoảng loạn, đầu óc mơ hồ, căn bản không nghe rõ Thẩm Dập đang hỏi gì.

Cậu tưởng anh đang nói đến số bạn bè trong game, liền ngón tay vừa đếm vừa lẩm nhẩm đọc ra.Con số càng tăng, thái dương Thẩm Dập giật liên hồi, cuối cùng không kìm được nữa, lấy tay bịt chặt miệng Úc Chu, giận dữ quát:“Đủ rồi!”

Quá đáng.Thật sự là điên rồi.Cái quái gì thế, sao lại nhiều đến vậy.

Chẳng lẽ ngày nào cũng làm cái chuyện đó?Nhìn Thẩm Dập bỗng nổi giận vô cớ, Úc Chu sợ bị đánh, vội vàng dỗ dành:“Đừng, đừng nóng giận… bọn họ… bọn họ kỹ thuật cũng chẳng bằng anh…”

Thẩm Dập sững người, cả người như bị trói chặt, im bặt.“Chỉ có thể so được với anh thì chỉ có Phong Diễm thôi…”

Úc Chu lỡ lời, nghĩ ngợi rồi thêm vào câu trái lương tâm, “Nhưng mà tôi thấy kỹ thuật của anh vẫn hơn hắn một chút.”

Thẩm Dập nghe mà sững ra, đầu óc như bị giáng cho một cú, ngữ điệu lạc hẳn, vừa hoảng loạn vừa khó tin:“Cậu… cậu sao biết kỹ thuật của hắn thế nào?

Hai người từng… thử rồi?

Không đúng, tại sao cậu có thể đem tôi ra so với người khác?

Vô liêm sỉ!

Với lại… sao cậu biết kỹ thuật của tôi…”

Úc Chu đỏ mặt, ngượng nghịu lí nhí:“Em chơi rất nhiều trận, gặp rất nhiều người dẫn dắt, nhưng chỉ có hai người là anh với hắn mới có thể dẫn em đến thắng thôi.

Tỉ lệ thắng cũng cực cao…”

Lúc này Thẩm Dập mới hiểu ra—beta này đang nói về trò chơi.Sắc mặt anh lập tức trầm xuống, tối đen như đáy vực.“Cậu cố ý phải không?

Cố ý nói kiểu dễ gây hiểu lầm như thế?”

Úc Chu chẳng hiểu nổi cảm xúc của Thẩm Dập lúc thì lạnh lùng, lúc thì giận dữ, lo sợ đến mức cứ né tránh.Bỗng điện thoại Úc Chu reo lên, nhạc chuông chói tai vang dội trong không gian căng thẳng.Cậu còn chưa kịp nhìn màn hình, đã có một bàn tay trắng, xương khớp rõ ràng vươn tới, thẳng tay cắt máy.Tiếng chuông chưa dứt, cuộc gọi thứ hai lại lập tức tới.

Người gọi—Thịnh Sí.Thẩm Dập lại lạnh mặt, dứt khoát ấn tắt.Sau hai lần, điện thoại mới chịu im lặng.Úc Chu mặt mày tái nhợt, tim đập loạn.

Cậu không dám tưởng tượng sau khi mình cho Thịnh Sí leo cây, lại còn liên tục cắt máy, hắn sẽ nổi giận đến mức nào.“Tôi… tôi phải gọi lại cho hắn…”

“Không được.”

Giọng Thẩm Dập trầm thấp, như có bóng đen che phủ.Úc Chu run rẩy bấm gọi lại, nhưng cổ tay bị nắm chặt, giãy giụa khiến một chai thủy tinh trong túi áo rơi xuống, vỡ tan.“Lách cách!”

Nước hoa đựng trong đó lan ra, mùi hương tràn ngập căn phòng nhỏ, như có kẻ thứ ba xông vào giữa thế giới chỉ có hai người.Thẩm Dập lạnh lùng liếc mảnh vỡ trên sàn, dễ dàng nhận ra mùi pheromone thuộc về ai.“Âm hồn không tan.”

Úc Chu hoảng sợ rụt vào góc giường: “Thả tôi đi… nếu không quay về, Thịnh Sí chắc chắn sẽ nổi giận…”

Thẩm Dập nghiến chặt hàm: “Cậu sợ hắn nổi giận, còn tôi thì không?”

Úc Chu cúi gằm mặt, lí nhí: “Cũng… cũng sợ.

Tôi sợ cả hai.”

Dù nói vậy, Thẩm Dập lại chẳng hề thấy vừa lòng.

Quan hệ giữa họ… chẳng lẽ chỉ có thể cân đo bằng chữ “sợ” hay sao?Hắn im lặng, còn Úc Chu thì luống cuống, không hiểu vì sao đáp án của mình lại khiến Thẩm Dập bất mãn.

Cậu nghĩ “sợ cả hai” đã là công bằng nhất, một chén nước chia đều, chẳng thiên vị ai.Trên mạng, Úc Chu cùng Phong Diễm và Trầm Quang vừa nói chuyện với bên này được vài câu, đã phải chạy sang đầu kia trả lời tiếp, mở hẳn hai cửa sổ chat cùng lúc, tay chân rối loạn cả lên.Ngoài đời, một bên là Thịnh Sí, một bên lại là Thẩm Dập.

Ở kia thì hẹn cùng ăn trưa, bên này lại là buổi chiếu phim riêng.

Úc Chu thật sự xoay sở không nổi, bụng dạ rối bời, mệt mỏi đến mức tiêu hóa cũng không xong, rốt cuộc đâm ra đủ chuyện rắc rối.Trong căn phòng nhỏ, không khí im ắng đến ngột ngạt.Thẩm Dập nhìn cậu, giọng khàn lạnh:“Quan hệ giữa chúng ta… là loại không thể gặp ánh sáng sao?”

Úc Chu vội vàng lắc đầu phủ nhận.“Vậy tại sao?”

Thẩm Dập khó khăn mở lời, trong lòng càng thêm khác thường, “Hiện tại rõ ràng giống như…”

Giống như cậu vừa vụng trộm ở cùng hắn, rồi bị bạn trai phát hiện, buộc phải hốt hoảng chạy về.…

Nhưng trên thực tế, cái gì cũng chưa hề xảy ra.Bỏ ra ba nghìn tệ , cuối cùng chỉ đổi lại một lần gặp gỡ với người bạn cùng phòng thuê chung, chẳng làm được gì hơn.Sắc mặt Thẩm Dập tối sầm, ép xuống tất cả cảm xúc, ra lệnh:“Đi tắm rửa.”

.....Úc Chu sốt ruột hoảng hốt chạy về nhà hàng ,trong lòng rối bời.Thịnh Sí vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, trước mặt là bàn đồ ăn đã nguội lạnh, nhưng hắn chưa hề động đũa.Úc Chu chưa kịp đứng vững đã vội vàng cúi đầu xin lỗi:

“Thật xin lỗi…”

Thịnh Sí hờ hững cất tiếng:

“201.”

“Cái gì?”

Úc Chu ngẩn người, theo ánh mắt hắn nhìn xuống, mới thấy trên bàn có một đĩa bánh mì nướng rắc mè.“Trên đó tổng cộng 201 hạt mè.

Tôi đã đếm đến năm mươi lần rồi.”

Giọng Thịnh Sí nhàn nhạt, như tự giễu, khóe môi cong lên một nụ cười mỉa mai.Úc Chu cứng lưỡi, ngập ngừng mấy lần, ngoài hai chữ “xin lỗi” vẫn chẳng biết nói gì khác.“Rốt cuộc là vì sao mà không nhớ chứ.

Cậu đúng là…

đặc biệt hay thất hứa, đặc biệt không đáng tin…”

Thịnh Sí lẩm bẩm, cuối cùng còn chưa nói hết đã khựng lại.Hắn đẩy bát súp kem nấm ra trước mặt Úc Chu, giọng trầm thấp:“Ăn đi.”

Úc Chu ngơ ngác, mất một lúc mới hiểu ý, rụt rè lấy bánh mì chấm súp, ăn từng chút một, động tác cực kỳ cẩn thận.

Thỉnh thoảng, cậu lại lén ngẩng lên nhìn Thịnh Sí.Đợi đến khi Úc Chu ăn xong miếng cuối cùng, cậu thấp giọng hỏi, chẳng yên tâm:“Có… còn đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe không?”

“Không đi nữa.”

Thịnh Sí thoáng nhìn đồng hồ, giờ hẹn đã qua từ lâu.Hắn ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén như mũi dao:“Vừa rồi cậu đi đâu?”

Úc Chu lí nhí:“Cũng… không đi đâu…”

“Úc Chu, tôi không mù.”

Thịnh Sí nhìn chằm chằm cậu, không hề chớp mắt.

“Cậu biến mất một lúc, ngay cả áo khoác, áo len đều đã thay.”

Hắn nhếch môi, ánh nhìn u ám:“Đừng nói với tôi… cậu vừa từ trên giường người khác bò xuống.”
 
Back
Top Bottom