Cũng không biết câu thoại trong bộ phim kia đã chạm trúng nỗi lòng ai.Lòng bàn tay Thẩm Dập bỗng mất khống chế, dùng lực mạnh hơn bình thường, vô tình để lại trên mặt Úc Chu một vệt đỏ đáng thương.Hắn lập tức buông tay.Thoát khỏi giam cầm, phản ứng bản năng của Úc Chu là lùi về sau.
Cậu lảo đảo mấy bước, gót chân vướng vào thành giường, ngã bịch xuống chiếc giường lớn.So với dáng vẻ chật vật của Úc Chu, Thẩm Dập chỉ dừng lại một nhịp rồi bình tĩnh tháo áo khoác, treo lên móc tường.
Sau đó, hắn thong thả cởi từng nút tay áo, chậm rãi xắn lên, ung dung tựa như không có gì.Nhưng bình thản thật sao?
Chưa chắc.Từ lúc bước vào căn phòng này, suốt hơn nửa tiếng đồng hồ, hắn luôn duy trì trạng thái cảnh giác căng thẳng như chờ địch.
Mãi đến khi Úc Chu thật sự bị đẩy vào đây, không còn đường lui, hắn mới thả lỏng một chút và nhớ ra mình vẫn còn mặc áo khoác.Phòng không lớn, gần như bị chiếc giường chiếm trọn diện tích.
Ánh sáng yếu ớt, chỉ còn máy chiếu đang vận hành cần mẫn.Hình ảnh rực rỡ trên màn chiếu phản chiếu lên gương mặt nửa sáng nửa tối của Thẩm Dập, lạnh lẽo như tuyết trong ánh đèn đỏ.“Trốn cái gì?” – hắn cúi mắt nhìn Úc Chu đang nép về phía xa, giọng đều đều – “Trong trò chơi, cậu chẳng phải đã đồng ý với tôi là sẽ cắt đứt với tất cả người khác rồi sao?”
Một câu thôi, mà hàm chứa lượng thông tin khổng lồ, khiến đầu Úc Chu ong ong.
Dù có ngốc đến đâu, cậu cũng biết chuyện này nguy rồi.Giống như chú thỏ non rơi vào hang sói, Úc Chu hoảng hốt co mình lại, hai tay ôm đầu, nhắm chặt mắt như thể không nghe, không thấy thì nguy hiểm sẽ biến mất.
Giọng run run:“Không phải tôi…”
“Không phải cậu?” – Thẩm Dập khẽ cười nhạt – “Phong Diễm chính là Thịnh Sí.
Hắn còn ngang ngược tới mức dám đến trước mặt tôi khoe khoang.”
“Hôm qua cậu vừa từ phòng hắn đi ra, hôm nay lại ở bên nhau cả buổi sáng…”
“Có phải cậu quá không biết xấu hổ không?”
Vẻ chán ghét ngày càng lộ rõ trên gương mặt Thẩm Dập.Mấy ngày trước, Tiểu Ngọc bỗng dưng mất liên lạc.
Trong game lẫn trên WeChat đều không nhắn được.
Vừa tra được chút manh mối, Thẩm Dập liền nhận được một tin nhắn từ tài khoản “Tiểu Ngọc”:【 ca ca mạnh miệng muốn trị 】: Về sau đừng tới tìm tôi.Thủ đoạn vụng về đến nực cười, chỉ liếc qua đã biết không phải chính chủ.
Nhưng Thẩm Dập vẫn để tâm đến cực độ.
Vì sao tài khoản Tiểu Ngọc lại rơi vào tay người khác?Quả nhiên, kẻ gửi tin chính là Thịnh Sí.
Ngay trong ngày mua lại tài khoản của Tiểu Ngọc, hắn đã không kiềm chế nổi mà lật lại toàn bộ lịch sử trò chuyện, cuối cùng mở khung chat với Trầm Quang, gửi đi một câu cắt đứt rồi thẳng tay xoá Trầm Quang khỏi danh sách bạn thân.Một loạt hành động ngu ngốc ấy khiến Thẩm Dập dễ dàng lần ra dấu vết, điều tra đến cùng.Cuối cùng, hắn không chỉ tìm ra manh mối, mà còn lần được tới tận tài khoản livestream của Tiểu Ngọc.Thẩm Dập từng bước áp sát Úc Chu.Úc Chu hoảng hốt nhún vai, tay chống lên giường, hết lùi rồi lại lùi, mãi đến khi lưng chạm vào vách tường, cả người đã bị kẹt giữa khoảng hẹp, bị Thẩm Dập chặn kín.Thẩm Dập khom người, một tay chống lên tường ngay cạnh đầu Úc Chu, từ trên cao bao phủ lấy cậu, cái bóng như muốn nuốt trọn.Thường ngày giỏi kiềm chế cảm xúc là thế, vậy mà lúc này, nét mặt Thẩm Dập vẫn lạnh buốt đến băng điểm.“Không có chút kiến thức sinh lý nào, cũng chẳng có ý thức tự bảo vệ bản thân.”
“Vậy mà dám đi mở phòng với người khác.”
“Nếu hôm nay không phải tôi mà là kẻ khác… cậu có biết sẽ xảy ra chuyện gì không?”
Úc Chu run rẩy, hoang mang lắc đầu.
Cậu không hiểu sao trong mắt Thẩm Dập, hành động của mình lại thành ra không biết tự trọng.
Rõ ràng, cậu chỉ nghĩ đơn giản là đi xem phim.Ánh mắt Thẩm Dập khóa chặt cậu, sắc bén đến mức khiến tim Úc Chu đập loạn.Khuôn mặt ấy, biểu cảm ấy… quả thật, khiến người ta muốn—Thẩm Dập bất chợt nắm chặt lấy tay Úc Chu.
Gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ, xương khớp căng cứng, trông như sắp bẻ gãy, nhưng lực đạo lại được khắc chế đến mức tuyệt đối, dù siết chặt nhưng không làm cậu đau.Thế mà, chỉ vậy thôi cũng đủ để Úc Chu sợ hãi đến rưng nước mắt, toàn thân run rẩy như bị kéo vào cơn cuồng phong, ánh mắt ngập tràn vẻ hoảng hốt nhưng lại vô tình câu dẫn.Thẩm Dập nghiến răng, không thể nhẫn nhịn thêm:“Cậu rốt cuộc đã từng quen nhiêu thằng đàn ông rồi?”
Úc Chu bị dọa đến co rúm như con chim cút, vội vàng cuộn tròn, chui đầu vào trong chăn, sợ sơ hở bị nhìn thấy.Thẩm Dập không buông tha, thẳng tay lôi cậu ra, gằn từng chữ, cực kỳ để ý, cực kỳ nghiêm túc:“Bao nhiêu người?”
Úc Chu sớm đã hoảng loạn, đầu óc mơ hồ, căn bản không nghe rõ Thẩm Dập đang hỏi gì.
Cậu tưởng anh đang nói đến số bạn bè trong game, liền ngón tay vừa đếm vừa lẩm nhẩm đọc ra.Con số càng tăng, thái dương Thẩm Dập giật liên hồi, cuối cùng không kìm được nữa, lấy tay bịt chặt miệng Úc Chu, giận dữ quát:“Đủ rồi!”
Quá đáng.Thật sự là điên rồi.Cái quái gì thế, sao lại nhiều đến vậy.
Chẳng lẽ ngày nào cũng làm cái chuyện đó?Nhìn Thẩm Dập bỗng nổi giận vô cớ, Úc Chu sợ bị đánh, vội vàng dỗ dành:“Đừng, đừng nóng giận… bọn họ… bọn họ kỹ thuật cũng chẳng bằng anh…”
Thẩm Dập sững người, cả người như bị trói chặt, im bặt.“Chỉ có thể so được với anh thì chỉ có Phong Diễm thôi…”
Úc Chu lỡ lời, nghĩ ngợi rồi thêm vào câu trái lương tâm, “Nhưng mà tôi thấy kỹ thuật của anh vẫn hơn hắn một chút.”
Thẩm Dập nghe mà sững ra, đầu óc như bị giáng cho một cú, ngữ điệu lạc hẳn, vừa hoảng loạn vừa khó tin:“Cậu… cậu sao biết kỹ thuật của hắn thế nào?
Hai người từng… thử rồi?
Không đúng, tại sao cậu có thể đem tôi ra so với người khác?
Vô liêm sỉ!
Với lại… sao cậu biết kỹ thuật của tôi…”
Úc Chu đỏ mặt, ngượng nghịu lí nhí:“Em chơi rất nhiều trận, gặp rất nhiều người dẫn dắt, nhưng chỉ có hai người là anh với hắn mới có thể dẫn em đến thắng thôi.
Tỉ lệ thắng cũng cực cao…”
Lúc này Thẩm Dập mới hiểu ra—beta này đang nói về trò chơi.Sắc mặt anh lập tức trầm xuống, tối đen như đáy vực.“Cậu cố ý phải không?
Cố ý nói kiểu dễ gây hiểu lầm như thế?”
Úc Chu chẳng hiểu nổi cảm xúc của Thẩm Dập lúc thì lạnh lùng, lúc thì giận dữ, lo sợ đến mức cứ né tránh.Bỗng điện thoại Úc Chu reo lên, nhạc chuông chói tai vang dội trong không gian căng thẳng.Cậu còn chưa kịp nhìn màn hình, đã có một bàn tay trắng, xương khớp rõ ràng vươn tới, thẳng tay cắt máy.Tiếng chuông chưa dứt, cuộc gọi thứ hai lại lập tức tới.
Người gọi—Thịnh Sí.Thẩm Dập lại lạnh mặt, dứt khoát ấn tắt.Sau hai lần, điện thoại mới chịu im lặng.Úc Chu mặt mày tái nhợt, tim đập loạn.
Cậu không dám tưởng tượng sau khi mình cho Thịnh Sí leo cây, lại còn liên tục cắt máy, hắn sẽ nổi giận đến mức nào.“Tôi… tôi phải gọi lại cho hắn…”
“Không được.”
Giọng Thẩm Dập trầm thấp, như có bóng đen che phủ.Úc Chu run rẩy bấm gọi lại, nhưng cổ tay bị nắm chặt, giãy giụa khiến một chai thủy tinh trong túi áo rơi xuống, vỡ tan.“Lách cách!”
Nước hoa đựng trong đó lan ra, mùi hương tràn ngập căn phòng nhỏ, như có kẻ thứ ba xông vào giữa thế giới chỉ có hai người.Thẩm Dập lạnh lùng liếc mảnh vỡ trên sàn, dễ dàng nhận ra mùi pheromone thuộc về ai.“Âm hồn không tan.”
Úc Chu hoảng sợ rụt vào góc giường: “Thả tôi đi… nếu không quay về, Thịnh Sí chắc chắn sẽ nổi giận…”
Thẩm Dập nghiến chặt hàm: “Cậu sợ hắn nổi giận, còn tôi thì không?”
Úc Chu cúi gằm mặt, lí nhí: “Cũng… cũng sợ.
Tôi sợ cả hai.”
Dù nói vậy, Thẩm Dập lại chẳng hề thấy vừa lòng.
Quan hệ giữa họ… chẳng lẽ chỉ có thể cân đo bằng chữ “sợ” hay sao?Hắn im lặng, còn Úc Chu thì luống cuống, không hiểu vì sao đáp án của mình lại khiến Thẩm Dập bất mãn.
Cậu nghĩ “sợ cả hai” đã là công bằng nhất, một chén nước chia đều, chẳng thiên vị ai.Trên mạng, Úc Chu cùng Phong Diễm và Trầm Quang vừa nói chuyện với bên này được vài câu, đã phải chạy sang đầu kia trả lời tiếp, mở hẳn hai cửa sổ chat cùng lúc, tay chân rối loạn cả lên.Ngoài đời, một bên là Thịnh Sí, một bên lại là Thẩm Dập.
Ở kia thì hẹn cùng ăn trưa, bên này lại là buổi chiếu phim riêng.
Úc Chu thật sự xoay sở không nổi, bụng dạ rối bời, mệt mỏi đến mức tiêu hóa cũng không xong, rốt cuộc đâm ra đủ chuyện rắc rối.Trong căn phòng nhỏ, không khí im ắng đến ngột ngạt.Thẩm Dập nhìn cậu, giọng khàn lạnh:“Quan hệ giữa chúng ta… là loại không thể gặp ánh sáng sao?”
Úc Chu vội vàng lắc đầu phủ nhận.“Vậy tại sao?”
Thẩm Dập khó khăn mở lời, trong lòng càng thêm khác thường, “Hiện tại rõ ràng giống như…”
Giống như cậu vừa vụng trộm ở cùng hắn, rồi bị bạn trai phát hiện, buộc phải hốt hoảng chạy về.…
Nhưng trên thực tế, cái gì cũng chưa hề xảy ra.Bỏ ra ba nghìn tệ , cuối cùng chỉ đổi lại một lần gặp gỡ với người bạn cùng phòng thuê chung, chẳng làm được gì hơn.Sắc mặt Thẩm Dập tối sầm, ép xuống tất cả cảm xúc, ra lệnh:“Đi tắm rửa.”
.....Úc Chu sốt ruột hoảng hốt chạy về nhà hàng ,trong lòng rối bời.Thịnh Sí vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, trước mặt là bàn đồ ăn đã nguội lạnh, nhưng hắn chưa hề động đũa.Úc Chu chưa kịp đứng vững đã vội vàng cúi đầu xin lỗi:
“Thật xin lỗi…”
Thịnh Sí hờ hững cất tiếng:
“201.”
“Cái gì?”
Úc Chu ngẩn người, theo ánh mắt hắn nhìn xuống, mới thấy trên bàn có một đĩa bánh mì nướng rắc mè.“Trên đó tổng cộng 201 hạt mè.
Tôi đã đếm đến năm mươi lần rồi.”
Giọng Thịnh Sí nhàn nhạt, như tự giễu, khóe môi cong lên một nụ cười mỉa mai.Úc Chu cứng lưỡi, ngập ngừng mấy lần, ngoài hai chữ “xin lỗi” vẫn chẳng biết nói gì khác.“Rốt cuộc là vì sao mà không nhớ chứ.
Cậu đúng là…
đặc biệt hay thất hứa, đặc biệt không đáng tin…”
Thịnh Sí lẩm bẩm, cuối cùng còn chưa nói hết đã khựng lại.Hắn đẩy bát súp kem nấm ra trước mặt Úc Chu, giọng trầm thấp:“Ăn đi.”
Úc Chu ngơ ngác, mất một lúc mới hiểu ý, rụt rè lấy bánh mì chấm súp, ăn từng chút một, động tác cực kỳ cẩn thận.
Thỉnh thoảng, cậu lại lén ngẩng lên nhìn Thịnh Sí.Đợi đến khi Úc Chu ăn xong miếng cuối cùng, cậu thấp giọng hỏi, chẳng yên tâm:“Có… còn đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe không?”
“Không đi nữa.”
Thịnh Sí thoáng nhìn đồng hồ, giờ hẹn đã qua từ lâu.Hắn ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén như mũi dao:“Vừa rồi cậu đi đâu?”
Úc Chu lí nhí:“Cũng… không đi đâu…”
“Úc Chu, tôi không mù.”
Thịnh Sí nhìn chằm chằm cậu, không hề chớp mắt.
“Cậu biến mất một lúc, ngay cả áo khoác, áo len đều đã thay.”
Hắn nhếch môi, ánh nhìn u ám:“Đừng nói với tôi… cậu vừa từ trên giường người khác bò xuống.”