Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vạn Người Chê Đã Tự Do Rồi

Vạn Người Chê Đã Tự Do Rồi
Chương 10: Chương 10



20

"Anh Giang Trừng, anh thực sự muốn bố mẹ đích thân đến đón anh mới bằng lòng trở về sao?"

Tôi đưa tay gãi gãi con mèo con trong lòng, rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt đột nhiên dừng lại, tôi lướt qua bọn họ nhìn về phía đối diện.

Lúc này họ cũng nghe thấy tiếng xe, quay lại thì thấy một chiếc Porsche đậu cách đó không xa, sau đó một người khác trông có vẻ bụi bặm bước xuống xe.

Khi nhìn thấy Bùi Khâm Yến, tôi nghĩ anh ấy chỉ đơn giản là một cảnh tượng xinh đẹp mà thôi.

Anh ấy là người làm tôi hài lòng nhất trong vài ngày qua.

Thật đẹp.

Anh ấy trực tiếp đi tới, dù tôi đang đứng trước cửa nhưng Bùi Khâm Yến vẫn lấy chìa khóa ra tự mình mở cửa.

Có một cảm giác phô trương trong động tác trôi chảy của anh ấy.

Chìa khóa được đưa cho anh ấy vì đôi khi anh ấy đến gặp tôi trước khi tôi thức dậy hoặc lúc tôi đang ở thư phòng mà không để ý điện thoại.

Sau khi mở cửa, người bên ngoài chưa kịp phản ứng thì anh đã đóng cửa lại rồi ôm tôi vào lòng, trên người anh còn mùi sữa tắm mà anh vừa tắm.

Anh nói: “Còn sớm quá, tiệm trà sữa chưa mở cửa, chiều anh sẽ nhờ người mang đến cho em.”

"Ò"

"Tiêu Trừng, đây là ai?" Từ Tranh trầm mặc một lát rồi nói: "Hôn ước của chúng ta còn chưa chính thức hủy bỏ, mà em lại đang sống cùng một người đàn ông khác?"

Tôi nói: “Tôi chắc chắn đã nói với anh về việc hủy bỏ hôn ước.”

Giọng anh càng lớn: "Nhưng anh không đồng ý! Anh đồng ý hủy hôn với em khi nào chứ?"

Giang Nhất Minh ở bên cạnh tái mặt.

Từ Tranh có vẻ có chút lo lắng, nói: "Tiểu Trừng, cùng anh trở về, có chuyện gì từ từ nói."

Có lẽ cuối cùng anh ấy đã nhận ra rằng tôi không còn là người mà anh ấy có thể tìm ki/ếm sự an ủi trong một ngôi nhà xa lạ nữa.

Anh ta là con riêng, còn tôi là con ruột nhưng giống con riêng, lúc quen biết có chút giống như ôm nhau sưởi ấm, tôi từng có chút tình cảm với anh ấy, nhưng cái gọi là hào môn thông gia có đôi khi không chú trọng đến cái gọi là tình cảm nên giữa chúng tôi không có tình yêu.

Tôi đã từng nghĩ ít nhất anh ấy cũng có chút thích tôi.

Nhưng sau đó mới rõ ràng rằng anh ta thực sự đã bị thu hút bởi hào quang của Giang Nhất Minh, Giang Nhất Minh từ khi còn nhỏ đã là một thiếu gia sáng ngời, mọi người trong giới đều biết hắn là con riêng, còn tôi thì thực ra thân phận cũng không rõ.

Nhưng anh ấy biết, anh ấy biết tôi là con ruột của Giang gia.

Chỉ là anh ấy quá mâu thuẫn, và anh ấy cũng mâu thuẫn với mọi người.

Lúc này, tôi nhìn thấy một người từ trong góc rẻ đi ra mang theo thiết bị quay phim, người quay phim khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng cảm thấy có chút áy náy.

Giang Nhất Minh hiển nhiên không ngờ tới điều này: "Anh đến từ lúc nào, bắt đầu phát sóng trực tiếp rồi sao?"

Người quay phim gật đầu, hiển nhiên là Giang Nhất Minh đã lén mang đến, tổ chương trình không biết nên mới bắt đầu phát sóng trực tiếp để tìm ki/ếm hắn, nghĩ có thể quay được điểm nóng, hiện tại có lẽ đã có.

Bùi Khâm Yến chắn ở trước mặt tôi, tôi cũng lười đi cùng anh ấy nên đã kéo Bùi Khâm Yến ôm mèo về nhà.

Đây là nhà riêng, bọn họ không thể xông vào.

Chỉ là chương trình này thực sự đã làm xáo trộn cuộc sống của tôi, tôi chỉ có thể nhờ trưởng thôn cảnh báo họ đừng đến gần khu vực này nữa.

21

Bùi Khâm Yến trở về sớm hơn dự kiến một chút, tôi đã hỏi anh ấy về chuyện đó.

Anh nói: “Anh xem được một số tin trên mạng nên vội quay về xem em.”

Tôi trầm mặc một lúc rồi lại lên tiếng: “Anh biết em là ai phải không?”

“Ừ.” Anh không có phản ứng gì đặc biệt.

Nghĩ cũng đúng, chỉ cần lên mạng thì biết tôi cũng không có gì lạ.

Bùi Khâm Yến thường xuyên gặp tôi, còn kiêm chức quay và chỉnh sửa video cho tôi, anh ấy biết tên tôi và những gì tôi từng làm nên không có gì đáng ngạc nhiên.

Tôi không biết nên nói gì nên hỏi anh: “Như thế mà anh còn tiếp tục à?”

Anh mỉm cười: “Em cũng biết anh là chó l**m cơ à?”

Anh ấy rất giàu, và tôi biết anh ấy có thể có được bất kỳ dạng đàn ông hay phụ nữ nào mà anh muốn, có lẽ hiện tại có chút cảm giác mới lạ, có lẽ trước đây anh ấy chưa từng gặp ai như tôi.

Tình cảm là thứ thực sự kỳ lạ, nếu bạn nói rằng bạn không có thì có vẻ như là có, bạn nói có thì hình như lại còn thiếu một chút nữa.

Bùi Khâm Yến đưa tay sờ sờ đầu tôi, "Không sao đâu, thời gian còn nhiều mà."
 
Vạn Người Chê Đã Tự Do Rồi
Chương 11: Chương 11



22

Acc phụ của tôi bị phát hiện.

Độ hot của tài khoản sân nhỏ hiện tại thực sự không hề thấp, bản ghi hình của họ bị rò rỉ và họ phát hiện ra rằng khoảng sân tôi đang sống rất giống với video được đăng trên tài khoản kia.

Có người còn bới móc chi tiết bàn tay trước đây của tôi, rất nhiều người tràn vào tài khoản của tôi hỏi người đứng sau có phải là Giang Trừng hay không.

Tôi không trả lời.

Cũng không cập nhật nữa.

Thật nhàm chán, địa chỉ đã bị lộ, có người nói muốn đến kiểm tra chủ tài khoản là ai.

Bùi Khâm Yến hỏi tôi có muốn sống ở nơi khác không, anh ấy nói rằng anh ấy có căn nhà cũng có sân, tôi muốn làm gì cũng được, lại có bảo vệ ra vào nên sẽ không ai quấy rầy tôi, có thể nhờ người trong thôn đến chăm sóc sân vườn.

Tôi hỏi anh ấy: “Tiền thuê bao nhiêu?”

Anh cười: “Nói chuyện tiền bạc với chó l**m à?”

Tôi im lặng một lúc rồi nói: “Như thế xem như anh bao nuôi em sao?”

Anh ấy nói: "Xem như em nể mặt anh đi."

Bùi Khâm Yến nói chuyện rất dễ nghe.

Khi đang chuyển nhà, tôi gặp phải Châu Kỳ đang lén lút ở cửa.

Sau khi nhìn thấy tôi, cậu ta không trốn nữa.

Tôi nghe nói họ đã thu âm xong, nhưng người khác không đi mà còn ở đây là có ý gì?

Tôi vốn không định phản ứng lại, nhưng tên tiểu tử này lại rụt rè gọi tôi: “Giang Trừng.”

"Có chuyện gì?"

Hai ngày nay Bùi Khâm Yến gọi người đến chuyển nhà nên cửa sân đều mở.

Châu Kỳ nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp: “Tôi có chuyện muốn hỏi anh.”

"Hỏi đi."

Không có nhiều kiên nhẫn.

Cậu ta thật kì lạ, ngày xưa nhìn tôi mắt không ra mắt mũi không ra mũi, nhưng bây giờ trông như có nhân cách thứ hai, còn rất khiêm tốn nữa chứ.

"Anh có biết ca sĩ tên là Vô Danh không?"

?

"không biết."

Tôi vừa nói vừa định rời đi, Châu Kỳ vội vã bước tới giữ tôi lại:

"Anh ấy rất hot trên mạng, sao anh có thể không biết? Trước đây tôi đã nhờ anh ấy viết nhạc và địa chỉ IP tài khoản của anh ấy ở đây, tôi hỏi mọi người trong thôn, anh là người duy nhất thường chơi nhạc, anh có biết ca sĩ nào khác không?

"..."

"Anh tham gia chương trình tạp kỹ chỉ để tìm người đó sao?"

Anh bình tĩnh nói: “Cũng không tính, dù sao tôi cũng tiện đường nên ghé qua xem thử.”

Tôi nhớ đến tin tức trên WeChat trước đây, Châu Kỳ đã nhảy cẫng lên hỏi rằng có thể gặp tôi không, nhưng hiện tại tôi không có nhiều liên hệ trên WeChat, chỉ có một vài Bên A và Bùi Khâm Yến.

Tôi nhớ mình chưa trả lời tin nhắn của cậu ta, tôi quên mất.

Không phải người quan trọng cũng không phải chuyện quan trọng.

Tôi nói với anh ấy: “Tôi không biết ca sĩ nào cả, cậu hỏi nhầm người rồi”.

Thật x/ấu hổ, tôi vừa nói xong thì những người vận chuyển mang cây đàn piano của tôi ra ngoài.

Không biết tại sao Châu Kỳ lại dán ch/ặt ánh mắt vào cây đàn piano của tôi.

Người công nhân đặt cây đàn piano sang một bên, Chầu Kỳ giống như ngứa tay, đột nhiên nhấn vài nốt trên cây đàn piano trong lúc tôi không chú ý.

Tiếng đàn piano vang lên, đôi mắt của Châu Kỳ đột nhiên mở to, sau đó ánh mắt anh ấy chuyển từ nhìn chằm chằm vào cây đàn piano sang nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

Cậu ta dường như đột nhiên x/á/c định điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không muốn tin vào điều đó, chỉ còn lại ánh mắt phức tạp.

Cậu ta đi/ên rồi.

Sau đó tôi bất lực nhìn cậu ta lấy điện thoại từ trong túi ra bấm, ngay sau đó điện thoại của tôi rung lên.

Tôi không thích đặt âm thanh, nhưng độ rung không nhỏ và màn hình hiển thị cuộc gọi WeChat đến từ Châu Kỳ.

Tôi im lặng, Châu Kỳ hiển nhiên cũng nhìn thấy.

Thế giới quan của anh ấy dường như đang sụp đổ, và tôi không thay đổi sắc mặt chỉ đạo các công nhân di chuyển đồ đạc.
 
Vạn Người Chê Đã Tự Do Rồi
Chương 12: Chương 12



23

Châu Kỳ thoạt nhìn phía sau trông như muốn khóc, tôi không biết một người đàn ông trưởng thành như cậu ta sao lại già mồm cãi láo như vậy, đỏ mắt đứng trước cửa nhà tôi, ai không biết còn tưởng tôi đã làm gì cậu ta.

Cậu ta hỏi tôi: “Sao anh có thể Vô Danh được? Trước đây anh không phải là diễn viên sao?”

Tôi: "Liên quan gì tới cậu?"

Châu Kỳ: "..."

Cảm giác thật sảng khoái khi không quan tâm đến cuộc sống của người khác.

Tôi vẫn chuyển chuyển nhà đâu vào đấy, Châu Kỳ tựa hồ muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói ra.

Tôi cùng với mèo Cam chuyển đến nhà Bùi Khâm Yến, thực sự rất lớn.

Cam phấn khích như có được cả thế giới.

Khu vườn phía sau trông không giống như tôi có thể tự do lăn qua lăn lại.

Có một quản gia và một người làm vườn.

Bùi Khâm Yến nói rằng tôi có thể trực tiếp chỉ huy họ cùng nhau trang trí sân sau.

Có lẽ vì họ biết tôi thích ở một mình nên phần lớn thời gian sẽ không làm phiền tôi.

Sau khi tài khoản sân nhỏ im bặt, fan tài khoản đó cuối cùng cũng nhận ra và lật tung Weibo đào bới thông tin, thành công bóc trần blogger mà họ yêu thích.

Nhiều người hoàn toàn không quan tâm "Giang Trừng" là ai, có người bắt đầu bênh vực tôi, nói rằng làm sao một người sẵn sàng bỏ ra một năm và bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy để trang trí một khoảng sân nhỏ lại có thể giống như những gì đã đăng trên mạng?

Một số người bắt đầu nhận ra rằng những scandal của tôi thực ra không hề có bằng chứng.

Bây giờ nó nhìn lại trông giống như kịch bản đã được dựng trước hơn.

Thế giới ảo muôn màu muôn vẻ, ai cũng có thể đưa ra ý kiến riêng của mình.

Hơn nữa thân phận của Giang Nhất Minh hiện tại đã bị vạch trần, người mắng tôi nhiều nhất lúc trước đều là fan của hắn, giờ Giang gia và Từ gia đều đang lên hot search.

Thứ nhất là vì thân phận của Giang Nhất Minh, thứ hai là vì mối qu/an h/ệ giữa Từ Tranh, tôi và Giang Nhất Minh, nên Từ gia cũng bị ảnh hưởng.

Bởi vì sự dư luận dẫn hướng, nếu tôi thực sự là người Giang ia thì chuyện đã xảy ra với sự đối xử mà tôi nhận được trước đây, nếu tôi thực sự là anh trai của Giang Nhất Minh và Từ Tranh là chồng sắp cưới của tôi thì anh ta và Giang Nhất Minh bị người ta nhìn nhận thế nào?

Theo lý thì Giang gia và Từ gia hoàn toàn có khả năng đ/è tin xuống, ít nhất sự việc sẽ không kết thúc nhanh như vậy, nhưng sự thật là sau khi tôi chuyển đi không lâu, đã có rất nhiều tin đồn về thân phận của Giang Nhất Minh trên mạng.

Việc hắn là con nuôi còn tôi là con ruột không còn là bí mật nữa.

Cư dân mạng lúc đầu rất ngạc nhiên, sau đó im lặng, cuối cùng thốt lên một tiếng “đỉnh” với hào môn.

Người tung tin rõ ràng là đứng về phía tôi, hắn dùng trăm chữ để miêu tả thời thơ ấu đ/au khổ của tôi, tôi nghĩ bài viết hay nhưng có chút khoa trương.

Tôi chỉ có thể nói rằng những người ở sau hậu đài thực sự rất cứng rắn, một số chuyện tôi chưa từng thấy hoặc thậm chí không biết cũng được đưa ra ánh sáng.

Tôi không biết tại sao nhưng Bùi Khâm Yến vẫn không thường xuyên đi làm mà càng dành nhiều thời gian ở nhà làm việc hơn.

Sau đó cùng tôi nói chuyện.

Tôi rời mắt khỏi điện thoại, nhìn về phía Bùi Khâm Yến cách đó không xa: "Anh đã làm gì thế?"

Anh ấy không nhìn thấy màn hình của tôi, nhưng anh ấy biết tôi đang nói gì và anh ấy không phủ nhận điều đó.

“Em chỉ cần là chính mình là tốt rồi,” anh nói.
 
Vạn Người Chê Đã Tự Do Rồi
Chương 13: Chương 13



24

Cái gọi là scandal về tôi trong quá khứ dường như đang từng bước được làm sáng tỏ.

Những người từng tận lực mắng mỏ tôi hình như đã đột nhiên biến mất, có người lên tiếng bênh vực tôi, cũng có những người vẫn tiếp tục giương cao ngọn cờ tư bản, gọi việc tẩy trắng hiện tại của tôi là th/ủ đo/ạn tư bản và tôi sắp quay lại.

Tất nhiên, vị tư bản Bùi Khâm Yến này khá lớn.

Đỉnh điểm của toàn bộ dư luận lẽ ra phải bắt đầu khi Châu Kỳ thay tôi tấn công một tài khoản nào đói.

fan của anh ấy và cư dân mạng đều sửng sốt và hỏi đó có phải là anh ấy thật không, có bị hack tài khoản hay không.

Bởi vì mọi người đều biết rằng cậu ta ghét tôi.

Không biết Châu Kỳ có vấn đề gì không mà lại phát đi/ên trên acc chính của mình, nói rằng cậu ta là fan của tôi.

Quả thực có một hashtag "Giang Trừng tái xuất" được treo trên hot search, tôi chỉ liếc nhìn một cái chứ không xem ra gì.

Bố mẹ tôi vẫn là tìm đến cửa.

Không biết họ lấy số điện thoại hiện tại của tôi ở đâu gọi cho tôi.

Tôi đã suy nghĩ một chút rồi bắt máy.

Vừa kết nối, giọng mẹ tôi vang lên: “Tiểu Trừng, là con đấy à?”

Tôi ừ một tiếng.

Giọng mẹ thấm đẫm nước mắt: “Tiểu Trừng, sao lâu rồi con không liên lạc với gia đình? Mẹ nhớ con lắm.”

"Mẹ, nếu không tìm được con thì hãy gọi cảnh sát, cảnh sát có thể tìm thấy con."

Có lẽ vì tôi phản bác lại nên mẹ tôi im lặng một lúc.

Tôi hỏi bà ấy: "Mẹ có chuyện gì thế?"

Một lúc sau, giọng nói của bà lại vang lên, mang theo một chút thăm dò: "Tiểu Trừng, chính con là người tung những tin tức lên mạng phải không?"

"Không ạ."

Lúc này, giọng Giang Nhất Minh từ bên kia truyền đến: "Sao có thể không phải anh ấy chứ? Nếu không phải anh ấy nói những lời đó trong buổi phát sóng trực tiếp thì làm sao người khác biết được?"

Tôi cười: "Giang Nhất Minh, không phải cậu tự nghĩ ra sao? Ai có thể ngờ cậu ng/u ngốc đến mức dám đưa người lên phát sóng trực tiếp? Cậu cho rằng không ai nhìn ra cậu đang nghĩ gì sao? Ng/u xuẩn."

Lời của cư dân mạng nói quả không sai, chỉ khi bạn nói những lời tục tĩu, trái tim mới được thanh tẩy.

Mẹ tôi buồn bã nói: "Tiểu Trừng, Giang gia xảy ra chuyện có ích gì cho con chứ? Con biết rõ tiểu Minh đối với Giang gia có ý nghĩa gì mà."

Tôi không biết phải nói gì nên chỉ có thể nói với bà ấy: “Nhưng cũng không gây hại gì cho con.”

Lời nói không vừa ý thì dù có nói thêm cũng vô nghĩa.

Họ muốn hẹn gặp mặt nhưng tôi từ chối, cúp máy rồi chặn.

25

Ở đây với Bùi Khâm Yến, tôi tìm lại được niềm vui ở mảnh sân nhỏ, nhưng chỗ của anh ấy vốn đã đẹp rồi, còn việc tôi làm chỉ là dệt hoa lên gấm thôi.

Tôi không hứng thú lắm nên bắt đầu quay lại đam mê ca hát.

Cảm hứng sáng tác gần đây có vẻ đã khác trước, cho đến khi tôi nhìn thấy một câu ở phần bình luận: [Bài hát gần đây của thầy Vô Minh ngọt ngào quá, thầy ấy đang yêu à? ]

"..."

Đang nói điều cuồ/ng ngôn gì vậy?

Tôi bỏ qua bình luận này, nhưng Bùi Khâm Yến đã rất nghiêm túc xem phần bình luận.

Anh nhìn những bình luận này, trong mắt mang theo ý cười.
 
Vạn Người Chê Đã Tự Do Rồi
Chương 14: Chương 14



26

Châu Kỳ thật sự có bệ/nh rồi, cậu ta lại đến tìm tôi viết nhạc.

Hỏi bây giờ tôi có thể phỏng vấn được không.

Tất nhiên là không được.

Rõ ràng là cậu ta biết viết nhưng lại nhất quyết hát bài tôi viết, có chút bệ/nh nặng.

Nhưng cậu ta bỏ ra rất nhiều tiền nên tôi nhận, cậu ta yêu cầu một bản tình ca thì tôi sẽ viết.

Nhưng cậu ta hỏi có thể hợp xướng không.

Tôi đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng Châu Kỳ dùng sức mạnh của tiền để thuyết phục tôi.

Bùi Khâm Yến cũng nói rằng có tiền thì phải ki/ếm cho được.

Khi tôi xuất hiện tại studio của Châu Kỳ, mọi người đều trợn tròn mắt, chỉ có Châu Kỳ là thận trọng mời tôi vào.

Khi tôi bắt đầu thu âm, những người ở Studio của Châu Kỳ lại một lần nữa thất thần và thậm chí còn muốn xem tai của họ có vấn đề gì.

Giống như lần đầu tiên họ nghe giọng của tôi.

Kết thúc buổi ghi hình, Châu Kỳ hỏi tôi: "Giang Trừng, tại sao lúc đầu anh lại muốn làm diễn viên? Nếu anh là ca sĩ, có lẽ bây giờ..."

Tôi không trả lời được tại sao, tôi chỉ có thể nói rằng mọi bước đi đều là do trời xui đất khiến.

Cậu ta đưa tấm danh thiếp: “Nếu có ý định quay trở lại thì có thể ưu tiên studio của tôi, tôi cam đoan sẽ đãi ngộ anh tốt hơn những công ty khác.”

Tôi không từ chối nhưng cũng không định trả lời sau khi nhận được danh thiếp.

Ca khúc mới của Châu Kỳ đã thành công lên hot search khi ra mắt vì cậu ta là người đầu tiên song ca với "Vô Danh".

fan của cậu ta nghĩ rằng cậu ta đã chiến thắng.

Nhờ phúc của cậu ta mà nhiều bên đã gửi lời mời kết hợp.

Tôi từ chối.

27

Internet khiến người ta bị l/ột trần chiếc mặt nạ ẩn danh.

Khi xuất hiện tại studio của Châu Kỳ, tôi đã bị chụp lại, lớp áo cuối cùng của "Vô Danh" cũng bị l/ột bỏ.

Nhưng tài khoản của tôi lúc này đã có hàng chục triệu fan.

Cứ dân mạng dù có lớn đến đâu cũng không thể không có anti-fan của tôi, khi tôi bị vạch trần, tất cả đều im lặng.

Nhắc đến tài khoản Sân nhỏ, họ dường như không dám nói gì.

[Muốn nói gì đó, nhưng lại sợ anh ấy sẽ không nói một lời mà đoạn tuyệt. ]

[Xin lỗi vì sự kiêu ngạo của mình, tôi có lỗi với thầy Vô Danh, tôi có lỗi với anh Giang. ]

[Ai có thể nhớ rằng khi Giang Trừng mới ra mắt, anh ấy đã nói trong một cuộc phỏng vấn rằng ước mơ của anh ấy là trở thành ca sĩ? Anh ấy thực sự đã khiến tôi khóc ch*t. ]

[Tôi cũng nhớ lúc đó hình như công ty cho rằng anh ấy có ngoại hình đẹp, thích hợp làm diễn viên, công ty rác rưởi nhấn chìm nhân tài. ]

[Thảo nào Châu Kỳ lại trở thành fan, tiểu tử này biết trước chúng ta. ]

[Xong rồi, ai đã đào ra acc phụ của anh ấy, liệu anh ấy có ngừng cập nhật không? ]

[Liệu ai thấu? Vừa là anti fan của Giang Trừng, vừa là fan hai acc phụ của anh ấy, tâm trạng thật phức tạp, tôi tự ph/ạt mình một ly.]

[Thảo nào anh ấy không bao giờ trả lời phần bình luận, nếu đặt mình vào vị trí của anh ấy, tim tôi tan nát mất hu hu hu. ]

[ Nếu xin to gan hỏi, Giang Trừng khi nào mới trở lại? ]

[……]

Thực ra, nguyên nhân tài khoản sân nhỏ ngừng cập nhật chủ yếu là do tôi đã chuyển đi, hiện tại tôi đang ở nhà Bùi Khâm Yến và chưa tích lũy được nhiều tư liệu nên rất khó đăng bài.

Sau khi các acc phụ của tôi lộ ra, các bên A dường như im lặng rất lâu, sau đó họ đều hỏi tôi có muốn ký hợp đồng không.

Châu Kỳ dường như nhận thức được sự cạnh tranh rất lớn nên khi có thời gian anh ấy sẽ nhấn mạnh rằng cho dù các công ty khác đưa ra điều kiện gì thì studio của anh ấy cũng sẽ đưa ra điều kiện tốt hơn.

Tôi không có ý định quay trở lại.

Hiện tại rất tốt.
 
Vạn Người Chê Đã Tự Do Rồi
Chương 15: Chương 15



28

Cổ phiếu của Giang gia đang giảm.

Danh tiếng của Giang Nhất Minh cũng ngày càng giảm sút.

Nó thực sự đúng với dự đoán của vị đại sư kia.

Từ gia đã kịp thời phủi sạch qu/an h/ệ, không biết Từ Tranh đang nghĩ gì, anh ta không thừa nhận vượt quá giới hạn bạn bè với Giang Nhất Minh.

Lần tiếp theo tôi gặp bố mẹ là ở trong bệ/nh viện.

Mẹ tôi bị bệ/nh nên tôi đến thăm bà.

Khi tôi đến, tôi thấy bà đang ôm bệ/nh án trước đây của tôi khóc sướt mướt: "Xin lỗi, Tiểu Trừng, mẹ không biết con bị bệ/nh."

Bệ/nh án đặt trong căn phòng trước kia tôi thậm chí còn quên mất nó được đặt ở góc nào.

Tôi nói: "Không sao đâu mẹ."

Mẹ hỏi tôi: “Con không sẵn sàng tha thứ cho mẹ sao?”

Tôi trầm mặc, đây không phải là vấn đề tôi có tha thứ hay không.

Bà nói, Giang gia hiện tại đang khó khăn, đối thủ cạnh tranh càng thêm dầu vào lửa, nếu không vượt qua ải này, Giang gia có thể phá sản.

Tôi nói: “Không sao đâu mẹ, mệnh Giang Nhất Minh vượng Giang gia.”

Bà ấy:"……"

Trên thực tế, Giang Nhất Minh dạo gần đây cũng bị đối thủ tung scandal, nhưng mà cũng không hẳn là bịa đặt, phần lớn những gì họ nói đều là sự thật.

Khi con người rơi vào hoàn cảnh như vậy, sẽ có người thừa cơ h/ãm h/ại, đó là điều hoàn toàn bình thường.

Sau đó bố cũng đến, ông không hiền lành như mẹ tôi, ông trực tiếp chỉ trích tôi bất hiếu, lớn tiếng nói rằng tôi đã hại Giang Nhất Minh và Giang gia.

Không sao cả, tôi sẽ nó như gió thoảng bên tai.

29

Ngay sau khi đến thăm mẹ ở bệ/nh viện, có một chuyện đã xảy ra.

Vị đại sư mà bố mẹ tôi tin tưởng đã bị bắt.

Tội danh là l/ừa đ/ảo và tội phạm kinh tế.

Một số ông chủ nổi tiếng cũng bị bắt, trong đó có người bạn đã giới thiệu đại sư với bố mẹ tôi.

Điều kịch tính hơn nữa là Giang Nhất Minh, người được bố mẹ tôi nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi hóa ra lại là con riêng của ông ta.

Vì vậy, cái gọi là bát tự khắc cha mẹ của tôi, bát tự vượng Giang gia của Giang Nhất Minh chẳng qua là một trò bịp của người khác để nhắm vào họ mà thôi.

Nhưng trong rất nhiều trường hợp, bố mẹ là người tin tưởng nhất, vẫn không dám tin sau khi biết sự thật.

Họ rơi vào bế tắc, vật lộn với sự hối tiếc, hoài nghi và oán gi/ận nhau.

Còn tôi đã học được cách là chính mình.

Nó giống như một cuộc sống mới.

Sương m/ù quá khứ qua đi, tôi buông bỏ nhưng không tha thứ,trơ mắt nhìn Giang gia trở nên tồi tệ, nhìn Giang Nhất Minh tự làm tự chịu.

Tôi đã có một người yêu tôi.

Bùi Khâm Yến thực sự là một thợ săn kiên nhẫn, anh ấy đã đợi tôi sẵn sàng bước vào cạm bẫy cùng anh ấy vùng vẫy.

Sau đó, tôi cập nhật một tác phẩm, đó là video tôi ngồi đàn piano vừa đàn vừa hát, góc quay là từ phía sau.

Nhưng ở cuối video có giọng nói của tôi và Bùi Khâm Yến.

Khi đó, anh ấy đột nhiên hỏi tôi: “Em có muốn nói gì với những người đã từng thích em không?”

Tôi suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Tôi xin lỗi, tôi đã khiến họ thua thiệt khi đã thích tôi”.

Sau này không hiểu vì lý do gì mà họ gọi đây là "hành động ngược đãi fan nhất trong năm".

Tôi chưa quay lại, nhưng tôi đã cập nhật công việc của mình.

Ban đầu họ c/ầu x/in tôi quay lại xuất hiện trước màn ảnh rộng, nhiều công ty đã tìm đến nhưng tôi không đồng ý.

Sau đó, họ chuyển trọng tâm sang khiển trách các công ty giải trí lớn vô dụng không thể thuyết phục được tôi.

"..."
 
Vạn Người Chê Đã Tự Do Rồi
Chương 16: Ngoại truyện



Ngoại truyện (góc nhìn của Từ Tranh)

Khi tôi quen Tiểu Trừng, em ấy không hợp với Giang gia.

Lúc đó em ấy rất tự ti và bất an.

Tôi là con riêng, không hợp với Từ gia, chúng tôi ôm nhau sưởi ấm.

Tiểu Minh thì khác, cậu ấy tỏa sáng rực rỡ, tôi cố gắng trèo lên nhưng lại phát hiện mình không thể chạm tới, cho đến khi Từ gia nhận ra năng lực của tôi, tôi dường như mới lọt vào mắt cậu ấy.

Tôi thích Tiểu Trừng.

Nhưng lúc đó tôi bị mê hoặc bởi hào quang của Giang Nhất Minh.

Tôi xứng đáng bị như thế.

Sau khi rời xa tôi, Tiểu Trừng tỏa sáng rực rỡ, là sự tồn tại mà tôi không thể chạm tới được.

Hóa ra em ấy luôn xuất sắc, là chúng tôi biến em ấy thành một kẻ ngốc.

Ngoại truyện (góc nhìn của Châu Kỳ)

Quá trình tâm lý của tôi về Giang Trừng đại khái như sau:

Lúc mới gặp: Chính tiểu tử hắn là người đi lên nhờ các mối qu/an h/ệ? Nhờ gương mặt để nổi tiếng?

Sau đó: Anh ta đã rời khỏi giới mà không nói lời nào? Quá dễ dàng.

Lại sau đó: Vô Minh lão sư hãy nhìn tôi! (Xoay một vòng)Vô Danh lão sư hãy viết cho em một bài hát! (Trải hoa!) Vô Danh lão sư cũng nhận lời mời của người khác hu hu hu (Cún con rơi lễ) Vô Danh lão sư quả thực là một chàng trai tuyệt vời! ! ! (mắt lấp lánh)

Sau đó của sau đó: Ch*t ti/ệt, Giang Trừng?

Cuối cùng: Thực xin lỗi, Giang lão sư, trước đây tôi gáy quá lớn! (gập đầu xuống đất)

Ngoại truyện (góc nhìn của Bùi Khâm Yến)

Ngày hôm đó, tôi nhìn thấy Tiểu Giang chơi piano giữa những bông hoa, đầu ngón tay nhảy múa, em mặc áo sơ mi trắng, mái tóc buông xõa trên trán, giữa tiếng nhạc và hương hoa, trông em giống như hoàng tử bé tron câu chuyện cổ tích.

Như một bông hồng đỏ được trồng trong tim tôi.

Tôi muốn đưa em ấy về, giấu đi.

(Hoàn)
 
Back
Top Bottom