Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vạn Người Chê Đã Tự Do Rồi

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMbnbgG91-4hOooeKy-2CiPf1Mx0nfUe10-wtjXyo2n1je9nWTqDRCobiAcoE5Eg3O5mbqud88QymUy3VOeW8nVArkQqGFtbiTf6uj-bApcnv2Dal6eRgM1VKXKS-1CXyB_xVyJqWujsf7JhLLbNRPN=w215-h322-s-no-gm

Vạn Người Chê Đã Tự Do Rồi
Tác giả: Ba Tức Nhất Khẩu
Thể loại: Đô Thị, Đam Mỹ, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tôi là nam minh tinh có nhiều scandal.

Cộng đồng mạng nói tôi đã dựa vào th/ủ đo/ạn để nổi tiếng, đời tư hỗn lo/ạn.

Người thân nói tôi gh/en tị với con trai nuôi và tìm mọi cách làm hại hắn.

Bạn bè nói tôi là kẻ hai mặt, không xứng có một tình bạn thâm giao.

Ngay cả chồng sắp cưới của tôi cũng nghĩ rằng tôi không hào phóng, tốt bụng và đơn thuần bằng em trai.

Nếu đã như thế, tôi sẽ rời khỏi thế giới của các người.

Tôi không nên bị bất cứ ai định nghĩa hay chi phối...​
 
Vạn Người Chê Đã Tự Do Rồi
Chương 1: Chương 1



Tôi là nam minh tinh có nhiều scandal.

Cộng đồng mạng nói tôi đã dựa vào th/ủ đo/ạn để nổi tiếng, đời tư hỗn lo/ạn.

Người thân nói tôi gh/en tị với con trai nuôi và tìm mọi cách làm hại hắn.

Bạn bè nói tôi là kẻ hai mặt, không xứng có một tình bạn thâm giao.

Ngay cả chồng sắp cưới của tôi cũng nghĩ rằng tôi không hào phóng, tốt bụng và đơn thuần bằng em trai.

Nếu đã như thế, tôi sẽ rời khỏi thế giới của các người.

Tôi không nên bị bất cứ ai định nghĩa hay chi phối.

1

Trong phòng thoang thoảng mùi th/uốc khử trùng, sau khi thức dậy tôi cứ nhìn vào điện thoại, nhưng lâu như vậy cũng không có ai gọi điện hỏi thăm.

Cho đến khi quản lý gọi đến, vừa nghe máy tôi đã bị mắng một tràng:

“Giang Trừng, cậu đi/ên à? Chỉ vì nóng mà cố ý ngã ngựa à, bây giờ Tôn tổng đang muốn thay thế cậu, cậu bảo tôi phải làm sao đây hả?”

Tôi dừng lại: “Anh nghĩ là tôi cố ý ngã à?”

Con ngựa đó đột nhiên mất kiểm soát.

"Còn không phải sao? Chẳng phải cậu không phục vì Giang Nhất Minh cư/ớp mất vai chính của cậu sao?"

Giọng nói của anh ta vẫn còn tức gi/ận, “Cậu cũng không thèm nhìn lại xem, cậu ta cũng họ Giang, là đại thiếu gia của Giang gia, cậu nghĩ cậu là ai?”

Tôi không lên tiếng, nghe quản lý nói tiếp: “Cậu đắc tội với Giang gia, công ty không muốn bảo vệ cậu, cậu tự lo liệu đi.”

Thế này là định đóng băng tôi.

Giang gia, thật mỉa mai.

Tôi cụp mắt xuống, một lúc sau mới nói: “Thôi đi, chúng ta chấm dứt hợp đồng thôi.”

Quản lý chế nhạo: “Chấm dứt hợp đồng? Cậu có trả nổi tiền vi phạm hợp đồng không?”

“Chuyện này anh không cần lo.”

Sau khi nói ra hai chữ “chấm dứt”, cả người tôi tràn đầy năng lượng, trực tiếp cúp máy với quản lý.

Sau đó tôi ngây người nhìn vào điện thoại.

Việc tôi ngã ngựa quả thực đã lên hot search nhưng lại tràn ngập những bình luận tiêu cực về tôi.

Không biết đoàn làm phim có muốn chịu trách nhiệm hay không nhưng dù sao cũng không ai tin rằng tôi vô tình bị ngã ngựa.

Những lời công kích tôi trên weibo của fan của Giang Nhất Minh, bây giờ nhìn thấy tôi đã không có cảm giác gì nữa.

Bọn họ cứ hỏi đi hỏi lại: “Tại sao Giang Trừng không rút khỏi giới?”

Cuối cùng bố mẹ tôi cũng gọi.

Trước khi nhấc máy, tôi vẫn còn chút mong đợi cuối cùng.

Cho đến khi tôi nghe được lời đầu tiên của mẹ: “Tiểu Trừng, hôm nay con cố ý ngã ngựa phải không?”

Dù sự mong đợi đang dần tan đi nhưng tôi vẫn cảm thấy chạnh lòng.

“Mẹ, mẹ không hỏi thử xem con có bị thương nặng không à?”

Bà ấy chưa kịp trả lời thì giọng một người đàn ông trung niên vang lên bên cạnh:

“Nếu đã cố ý ngã thì có thể nghiêm trọng thế nào? Là mày cố ý gây áp lực để đoàn làm phim trả lại vai nam chính phải không?”

Tôi bật cười, thì ra bố tôi cũng biết chữ “trả”.

Tôi không nói gì nhưng ông ấy vẫn muốn giáo dục tôi bằng những lời đanh thép:

“Có vai diễn nào mày muốn mà nhà ta không thể cho chứ, tại sao lại phải tranh giành với Tiểu Minh? Mày không biết vai diễn này đối với thằng bé quan trọng đến mức nào sao?”

Hóa ra tôi thất vọng đến mức không còn sức để nói thêm một lời nào nữa.

Họ không biết rằng vai diễn này cũng là cơ hội cuối cùng để tôi quay trở lại.

"Bố, mẹ," tôi nói một cách bình tĩnh nhất có thể, "bố giữ sức khỏe nhé."

Sau khi nói xong tôi liền cúp máy.

Có lẽ họ không nhận ra rằng tôi gọi để tạm biệt nên không gọi lại.

Tôi nhớ lại cảnh tượng tôi trở về Giang gia năm mười hai tuổi.

Giang Nhất Minh ăn mặc như một hoàng tử nhỏ còn tôi lại có làn da ngăm đen, lần đầu tiên tôi bước vào biệt thự, trong đáy mắt chứa đầy vẻ tự ti.

Trước đây, khi Giang Nhất Minh ngọt ngào gọi tôi là anh trai, tôi cũng sẽ vô thức bảo vệ hắn.

Nếu hắn gặp rắc rối, tôi gánh cũng không sao.

Nhưng sau đó tôi phát hiện ra rằng bố mẹ đã x/á/c định tôi là người thường xuyên nói dối, hay gh/en tị và thậm chí là người không đứng đắn.

Ngay cả bạn bè của tôi cũng trở thành bạn của Giang Nhất Minh.

Ngay cả Từ Tranh, chồng sắp cưới của tôi, cũng trở thành bạn của Giang Nhất Minh.

Thật ra tôi không phải là tiểu thiếu gia bị bế nhầm, tôi vẫn luôn là thiếu gia của nhà họ Giang, nhưng sau khi tôi ra đời không lâu, một người bạn đã giới thiệu cho bố tôi một vị đại sư, đại sư bói quẻ nói rằng bát tự của tôi khắc Giang gia, hắn nói rất rõ ràng.

Vào thời điểm đó, công việc kinh doanh của Giang gia có vấn đề nên bố tôi đã tin.

Họ nghe theo lời khuyên của vị đại sư gửi tôi về quê, đồng thời nhận nuôi một đứa trẻ từ trại trẻ mồ côi có bát tự hợp với Giang gia chính là Giang Nhất Minh.

Điều kỳ lạ là kể từ khi tôi được đưa đi và Giang Nhất Minh được nhận nuôi thì công việc kinh doanh của Giang gia liền tốt lên.

Mẹ tôi có lẽ lúc đầu vẫn còn luyến tiếc đứa bé mang th/ai mười tháng này, kể từ khi có trí nhớ tôi đã mấy lần nhìn thấy một người phụ nữ đứng ở cổng thôn nhìn tôi.

Nhưng khi Giang Nhất Minh được ôm đến hắn vẫn còn là một đứa bé, được cha mẹ tôi đích thân nuôi dưỡng, thầy bói nói mệnh hắn vượng nên mẹ tôi càng ngày càng dành nhiều tình cảm cho hắn.

Ban đầu tôi cũng nghĩ vậy.

Cho đến khi Giang Nhất Minh đội khuôn mặt vô tội kia quay về phía bố mẹ đổ thêm dầu vào lửa, tôi không thể làm anh em với hắn được nữa, tôi không thích hắn nữa.

Sau này khi tôi bước chân vào làng giải trí, tôi muốn làm ca sĩ nhưng công ty nói rằng vẻ ngoài của tôi đẹp, hợp làm diễn viên, sau này tôi có thể hát nếu muốn.

Tôi đã đóng một vài vai, cũng có chút thành tựu.

Không lâu sau, Giang Nhất Minh cũng bước chân vào làng giải trí.

Hắn marketing với thân phận đại thiếu gia của Giang gia, bố mẹ nói rằng mệnh của hắn gắn bó mật thiết với Giang gia, còn tôi thì không thể tiết lộ thân phận của mình cũng không thể tiết lộ sự thật Giang Nhất Minh không phải là con ruột của họ.

Tôi không quan tâm, nhưng không lâu sau đó rất nhiều điều không tốt về tôi đã bị tung ra, bao gồm việc có kim chủ, diễn xuất kém, không tôn trọng người khác, v.v.

Công ty nói rằng hắc hồng* cũng là hồng, họ không muốn sắp xếp làm rõ.

(nổi tiếng nhờ scandal)

Những scandal thật thật giả giả ngày càng nhiều, dù đúng hay sai thì con người chỉ muốn tin vào những gì mình muốn thấy.

Tôi không biết mình có phải còn gh/en tị và không cam lòng như trước hay không, nhưng tôi chắc chắn tôi rất mệt mỏi, giữa những cảm xúc tiêu cực vô tận đang nuốt chửng tâm h/ồn, tôi đã đi khám bác sĩ tâm lý nhiều lần nhưng vẫn không tìm ra ý nghĩa của việc mình đến thế giới này là gì.

Nếu không yêu tôi tại sao lại sinh ra tôi?

Nếu tôi không quan trọng thì tại sao lại đón tôi về?

Bác sĩ nhiều lần nhấn mạnh rằng tôi nên thay đổi môi trường sống.

Trước khi rời đi tôi vẫn còn một số việc phải giải quyết và muốn gặp lại một người.

Vết thương của tôi không quá nghiêm trọng nhưng quả thật không thể quay được nữa, đoàn phim đổi người là chuyện bình thường.

Chỉ là từ khi tôi vào bệ/nh viện, không có ai đến gặp tôi.

Hai ngày sau Từ Tranh gọi điện đến hỏi thăm tôi, có lẽ bây giờ anh ấy đã chán ngấy việc nhìn tôi.

Giọng nói lạnh lùng của Từ Tranh vang lên: “Tiểu Trừng, em thấy khỏe hơn chưa?”

Tôi dừng lại một chút và chuẩn bị tinh thần trước khi mở miệng: "Anh Từ Tranh, chúng ta có thể gặp nhau một chút được không?"

"Xin lỗi Tiểu Trừng, gần đây anh bận quá, có lẽ..."

Anh ấy còn chưa nói xong thì tôi đã nghe thấy giọng của Giang Nhất Minh từ bên kia truyền đến: "Anh Từ Tranh hôm nay đến chơi à?"

Không biết tại sao, lúc ấy tôi đột nhiên muốn cười.

Không có thời gian gặp tôi, nhưng có thời gian đến thăm Giang Nhất Minh.

Tôi nói: "Anh Từ Tranh, chúng ta hãy hủy bỏ hôn ước đi. Nếu Giang gia và Từ gia nhất định phải liên hôn thì Giang Nhất Minh cũng có thể."

"Tiểu Trừng, em đang nói bậy bạ gì thế?" Giọng điệu anh ấy có chút không vui, "Anh làm xong việc sẽ nói chuyện với em."

Tôi không muốn nghe nữa cúp máy.

Sau đó, tôi thuê một hộ lý chăm sóc tôi trong vài ngày, chân tôi đã có thể đi lại bình thường, chỉ cần không vận động mạnh là được.

Tôi đến công ty để đàm phán chấm dứt hợp đồng và dùng phần lớn số tiền tiết kiệm được trong những năm nay để trả tiền vi phạm hợp đồng.

Chắc công ty thấy tôi không còn giá trị gì nên đã để tôi ra đi không chút do dự.

Khi bước ra ngoài, tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm.

Lúc trước trong nhà cãi nhau, bố mẹ đã chặn hết thẻ của tôi để bắt tôi phải cúi đầu.

Kỳ thật khá tốt.

Tôi ném chiếc thẻ điện thoại đã dùng hơn mười năm và xóa tất cả các tài khoản xã hội công khai tên Giang Trừng.

Một mình rời xa thành phố này.

Tôi không biết ngày hôm đó tôi đã lên hot search, họ cảm thấy hoang mang về tung tích của người tên "Giang Trừng".

Họ mắng tôi mấy năm nay, bây giờ tôi xóa tài khoản rồi có muốn mắng cũng không còn chỗ nào để mắng nữa.

Mấy tháng sau tôi mới tiếp xúc lại với Internet.
 
Vạn Người Chê Đã Tự Do Rồi
Chương 2: Chương 2



2

Tôi đã đến một nơi không ai biết mình.

Đây là một thôn hẻo lánh, kinh tế rất kém phát triển.

Mạng ở đây cũng không nhanh lắm.

Trước khi chuyển đến đây, thực ra tôi đã mất một thời gian để chuẩn bị.

Tôi m/ua một căn nhà ở đây, sửa sang lại, m/ua mọi thứ tôi cần rồi thuê người chuyển đồ đến.

Giá nhà ở đây rất thấp.

Việc check in diễn ra suôn sẻ.

Cuối cùng tôi cũng đã có một cuộc sống bình lặng.

Không hối hả nhộn nhịp.

Dân thôn thấy tôi là người bên ngoài đến nên rất tò mò nhưng nhìn chung họ không để ý nhiều đến tôi, tôi cũng không thích ra ngoài.

Trong thôn phần lớn là người già và trẻ em, hầu như họ không để ý đến những chuyện trong làng giải trí.

Nhà tôi ở một nơi hẻo lánh trong thôn, ngày thường không có nhiều người qua lại, tôi có thể tập trung ở sân viết nhạc.

Sau khi về Giang gia, tôi học nhạc một thời gian.

Dựa vào tài chính của Giang gia, họ sẵn sàng chi tiền để bồi dưỡng con cái học nghệ thuật, chỉ là không may cây đàn piano của tôi đã bị Giang Nhất Minh vô tình làm hỏng vài năm trước và tôi không tìm được cây đàn piano ưng ý nữa.

Trong ngôi nhà tôi đang ở có một cây đàn piano khảm hình hoa hồng đỏ, nó được tôi đặt làm ở Ý, được hoàn thành vào đầu năm nay.

Ở đây tôi có thể viết và hát những bài hát mà không cần đắn đo, thỉnh thoảng đi chợ cùng dì trong thôn và trang trí khoảng sân nhỏ của mình.

Tôi trồng rất nhiều hoa và dành một mảnh đất để trồng rau.

Các dì quen trong thôn không hiểu, họ dùng tiếng địa phương nói với tôi rằng thà trồng nhiều loại rau còn hơn trồng những thứ vô dụng này.

Tôi mỉm cười không nói gì.

Tôi có một bộ thiết bị quay phim ghi lại đầy đủ quá trình khoảng sân nhỏ của tôi trở nên xinh đẹp như thế nào.

Với sự bình yên tuyệt vời trong thế giới tinh thần, tôi cảm thấy thỏa mãn ở một mức độ nào đó, thậm chí còn ngừng dùng th/uốc.

Tôi để một cuốn lịch giấy trong nhà và x/é một trang mỗi ngày, chiếc điện thoại mới đã lâu không sử dụng.

3

Khoảng năm tháng sau, tôi đăng ký một tài khoản mới trên mạng.

Cái tên "Giang Trừng" ngày càng giảm nhiệt trên Internet, thỉnh thoảng sẽ có người nhắc đến nhưng không có ảnh hưởng gì.

Thỉnh thoảng những chủ đề này sẽ được đề xuất trên trang của tôi, ví dụ như họ tò mò về lý do tại sao "Giang Trừng" rời khỏi giới, liệu có phải vì đắc tội người khác mà bị ép rút khỏi hay không.

Tôi không đặt ID đặc biệt gì cho mình, chỉ đặt một cái tên rất phổ biến.

Vô Danh.

Tác phẩm đầu tiên là một bài hát tôi tự đàn và hát, tôi đã viết từ lâu và mới phổ nhạc gần đây.

Quay xong lại tự học cách tự biên tập video, ghép âm thanh với video, cuối cùng hoàn thành tác phẩm và đăng lên tài khoản mới của mình.

Sau khi đăng lên tôi không thèm quan tâm nữa, số tài khoản đã ghi ở phía trên.

Tôi chưa bao giờ hát trước công chúng, giọng hát và giọng nói của tôi thực sự không giống nhau lắm nên tôi không phải lo lắng về việc thân phận sẽ bị lộ.

Sau đó, tôi nhìn vào khoảng sân nhỏ của mình và đăng ký một tài khoản khác để chia sẻ việc trang trí sân.

Những tác phẩm ca hát ban đầu không gây được tiếng vang lớn nhưng thỉnh thoảng có vài trăm lượt xem, tôi phải mất vài ngày để hoàn thành một tác phẩm có sẵn.

Tôi thực sự không giỏi biên tập nên c/ắt ghép rất thô, chỉ cần âm thanh và nhạc đệm ổn.

Tôi không ngờ tác phẩm của mình sẽ nổi tiếng.

Khi tôi đăng video thứ ba, một ngày nọ có rất nhiều tin tức xuất hiện, số lượt thích, bình luận và chia sẻ của hậu đài đều tăng lên 99+.

Họ bình luận rằng giọng hát và bài hát rất hay, còn có chia sẻ và nội dung của những tin nhắn riêng kia, đều làm tôi cảm thấy xa lạ.

Tôi di chuyển đầu ngón tay và nhìn thấy một số tin nhắn riêng từ các công ty giải trí hỏi xem tôi có nền tảng ký kết không, liệu tôi có muốn trở thành nghệ sĩ hợp đồng hay không, và bài hát có phải là tác phẩm gốc của tôi hay không, có thể được ủy quyền hoặc m/ua bản quyền hay không.

Tôi xem một lúc rồi đặt điện thoại xuống.

Lười bấm vào mấy cái chấm đỏ đó.

Tôi rất rõ thứ lưu lượng này, chỉ cần không quan tâm đến nó thì sớm muộn gì nó cũng sẽ qua.

Nhưng tôi quên mất rằng đôi khi lưu lượng cũng không biết đạo lý.

Có lẽ trước đây tôi quá xui xẻo nên bây giờ tôi được bù lại.

Nhưng hiển nhiên bây giờ tôi không cần nó.

Với nhu cầu vật chất giảm xuống mức tối thiểu, số tiền tiết kiệm hiện tại của tôi thực sự đủ để tôi sống trong một thời gian dài.

Thậm chí còn có một số người nhắn tin hỏi tôi có b/án tài khoản hay không.

Đến lúc này, tôi đã đăng tác phẩm thứ năm và số lượng fan của đã quá năm con số, thực ra không nhiều, không nhiều bằng lượng anti fan của tôi trước đây.

Nhưng đôi khi tôi tự hỏi liệu những cư dân mạng thích tôi bây giờ có phải chính là những người đã từng mắng mỏ tôi không.

Ở tài khoản khác rõ ràng lưu lượng truy cập ở mức trung bình và thỉnh thoảng tôi đăng video hoa cỏ.

Tôi có kiểm soát tài khoản này kỹ hơn một chút, thỉnh thoảng có người hỏi tôi trồng loại hoa gì, m/ua dụng cụ ở đâu và một số yêu cầu tôi trực tiếp gắn liên kết lên.

Tôi sẽ trả lời khi nhìn thấy.

Vì muốn chụp ảnh so sánh trước và sau khi cải tạo khoảng sân nhỏ nên tôi quay phim hàng ngày và học cách chỉnh sửa.

Tôi bận đến mức không còn thời gian để nghĩ đến điều gì khác.

Tôi biết tôi đã biến mất gần nửa năm không nói một lời, người Giang gia nhất định sẽ đi tìm tôi.

Nhưng trong mắt họ, tôi không quan trọng đến thế nên có lẽ họ sẽ bỏ cuộc nếu không tìm được.

Giang Nhất Minh muốn mọi thứ của Giang gia vì thế hắn phải làm tốt thân phận đứa con ngoan của hắn.

Tôi không biết mình đã vứt chiếc điện thoại cũ ở góc nào, hình như lúc trước tôi đã vô tình làm rơi hỏng khi đang dọn dẹp nên tôi đã vứt đi.
 
Vạn Người Chê Đã Tự Do Rồi
Chương 3: Chương 3



4

Tôi cứ nghĩ cuộc sống có thể tiếp tục như thế này một thời gian nữa.

Cho đến một ngày tôi nhìn thấy một tài khoản quen thuộc trong tin nhắn riêng.

Tính đến thời điểm này, đã gần tám tháng kể từ khi tôi tiếp tục sự nghiệp nghiệp dư của mình, cho ra gần mười tác phẩm.

Trên nền tảng này có mấy chục vạn fan.

Tôi cũng không biết họ đang nghĩ gì.

Những bài hát của tôi được nhiều người cover và ngày càng trở nên phổ biến.

Bởi vì các ca khúc đều là những tác phẩm không thể tìm thấy trên các nền tảng khác, hơn nữa vì tôi phát hành tác phẩm quá nhanh nên một số người nghi ngờ rằng tôi có studio đứng sau.

Họ không biết rằng khi tôi vui vẻ yên ổn thì h*m m**n sáng tạo của tôi rất cao, đôi khi đang nằm trên giường mà có ý tưởng chợt lóe lên trong đầu tôi liền ngồi dậy viết lời bài hát.

Tôi nhìn thấy một tài khoản chính thức trong tin nhắn riêng ở hậu đài, là đoàn phim mà tôi đã làm việc trước khi rời khỏi giới, cũng là đoàn phim mà Giang Nhất Minh hiện là nam chính.

Họ muốn m/ua bản quyền một trong những bài hát của tôi để sử dụng làm ca khúc chủ đề cho một bộ phim truyền hình.

"..."

Không b/án.

Tin nhắn đã đọc, không trả lời.

Một ngày sau, tài khoản kia lại gửi một tin nhắn khác, thậm chí còn báo giá không quá cao cũng không quá thấp, hẳn là để chỗ để tôi tăng giá.

Tôi vẫn không muốn trả lời.

Hai ngày tiếp theo, tài khoản đó vẫn kiên trì nhắn tin cho tôi, nâng giá cao hơn lần trước nhưng tôi không hề d/ao động.

Cùng lúc đó tôi nhìn thấy tin nhắn của người khác ở hậu đài, tôi không tin lắm nên bấm vào xem trang cá nhân, chính là người đó.



Đó là một ca sĩ nổi, trước đây chúng tôi đã từng gặp nhau trong công việc, nhưng mối qu/an h/ệ của chúng tôi ở mức bình thường và có lẽ cậu ta hơi có thành kiến với tôi.

Dù công khai hay sau ánh đèn cậu ta đều lạnh nhạt với tôi.

Nhưng cậu ta có chút tài năng nên có thể trông kiêu ngạo trong mắt mọi người.

Điều cậu ta hỏi trong tin nhắn là các bài hát của tôi có phải là nguyên bản hay không, cậu ta muốn trả tiền bản quyền và hát một trong những bài hát đó, và muốn nhờ tôi viết một bài hát cho.

Tôi vẫn chưa trả lời.

Lý do rất đơn giản, cậu ta không thích tôi và tôi cũng không thích cậu ta.

Chắc vì tôi không trả lời lại nên cậu ta cũng tiếp tục gửi tin nhắn mới như đoàn phim , hơn chục tin nhắn, và lời lẽ có vẻ khá khiêm tốn không hề giống những gì tôi từng thấy trước đây.

Nhưng tôi lười nhấn vào.

Thậm chí còn có một tác phẩm mới được cập nhật.

5

Ở trong thôn đã lâu, thỉnh thoảng tôi ra ngoài đi dạo, trong thôn có rất nhiều người già và trẻ em, hầu hết thanh niên đều đã ra ngoài làm việc.

Thỉnh thoảng tôi đến nhà ai đó để giúp chuyển đồ đạc.

Hôm nay đi ngang qua một ngôi nhà trong thôn, tôi nghe thấy có tiếng khóc từ trong nhà vọng ra.

Người trong thôn không có thói quen đóng cửa, tôi nhìn vào thì thấy Trần tẩu đang khóc, chị một mình ở nhà nuôi hai đứa con còn chồng thì đi làm bên ngoài.

Có hàng xóm ở gần đó nên tôi tiến đến hỏi thì đối phương tỏ ra thương hại:

“Con gái nhà họ mấy hôm trước đi học bị bệ/nh được đưa vào bệ/nh viện. Cô bé được chẩn đoán là bị suy thận, nếu phẫu thuật thì ít nhất cũng mấy chục vạn, nhà họ nào có nhiều tiền như vậy? Thành tích của con bé tốt như thế, nhưng thật đáng tiếc……”

Đừng nói chuyện nhà có tiền hay không, dù có cũng chưa chắc có thể đợi đc ng/uồn thận.

Nhưng không có tiền thì mọi thứ đều vô ích.

Hai vợ chồng đều đã kiểm tra xem thận có tương thích không nhưng không phù hợp, con trai họ mới mười tuổi nên về nguyên tắc là chưa đủ tuổi hiến tặng.

Trong gia đình cũng có người thân nguyện ý cấy ghép nhưng cho đến nay vẫn chưa có ai phù hợp.

Nếu không được cấy ghép, cuộc đời của cô bé coi như xong.

Trần tẩu khóc lóc thảm thiết, con trai bên cạnh cũng khóc, nhưng cả thôn có muốn quyên góp tiền cũng không đủ chứ đừng nói đến chuyện có bằng lòng hay không.

Ở đây quá nghèo.

Ngôi nhà tôi ở là một trong số ít ngôi nhà trong thôn có máy điều hòa nên có thể bây giờ tôi được xem là người giàu có trong mắt họ.

Tôi đứng ở cửa nhìn một lúc, nghĩ đến số tiền hiền tại mình còn, mấy chục vạn... Không ngờ đến bây giờ tôi vì tiền mà phải suy nghĩ.

Về đến nhà, tôi ngồi trên ghế suy nghĩ rất lâu.

Cuối cùng lấy điện thoại ra và trả lời tin nhắn của Châu Kỳ trên nền tảng: [Xin chào, chúng ta có thể nói về việc hợp tác]

Không phải cậu ta muốn tôi viết nhạc sao?

Tôi liền nhỏ lông cừu cậu ta.

Không biết có phải cậu ta nhìn chằm chằm vào điện thoại cả ngày không mà chỉ sau vài giây tôi gửi cậu ta đã trả lời ngay:

[Xin chào, Vô Danh lão sư!! Cảm ơn anh đã trả lời, đây là thông tin liên hệ của studio của tôi, anh có thể vui lòng thêm bạn bè không? ]

Tôi đã thêm bạn bè với studio và lập tức được chấp nhận.

Sau khi thêm thông tin liên lạc, Studio của Châu Kỳ nhanh chóng tạo ra một nhóm, trong đó có lẽ là nhân viên và Châu Kỳ.

Chúng tôi bắt đầu nói về chuyện hợp tác.

Tôi biết giá sáng tác hiện nay là bao nhiêu và tôi báo giá gần như theo giá của ca sĩ lưu lượng, giá hơi cao nhưng tôi cần tiền gấp nên đương nhiên bắt được cừu liền nhổ lông.

Có lẽ Châu Kỳ thật sự thích, cậu ta không hề mặc cả.

Đương nhiên tôi không thể tiết lộ thân phận của mình, tôi không đồng ý bất kỳ yêu cầu phỏng vấn nào từ Studio của Châu Kỳ.

Thẻ dùng để chuyển tiền là của Trần tẩu.

Cán bộ thôn sẵn sàng phối hợp nói rằng số tiền quyên góp là của những người tốt bụng bên ngoài.

Studio của Châu Kỳ có lẽ đã nghi ngờ về thân phận của tôi, tôi cũng không muốn tiết lộ điều gì nên trông giống một kẻ l/ừa đ/ảo, bọn họ chuyển số tiền đặt cọc đầu tiên đến.

Tôi tranh thủ thời gian viết nhạc theo yêu cầu của họ.

Vài ngày sau, tác phẩm đã được gửi đi.

Chắc họ không ngờ lại nhanh như vậy, sợ tôi đạo lời và nhạc của người khác.

Nhưng Châu Kỳ lại rất thích, cậu ta thật sự rất thích những gì tôi viết, sau đó còn bí mật thêm thông tin liên lạc của tôi bằng tài khoản cá nhân.

Tôi cũng không biết rốt cuộc cậu ta muốn làm gì.

Muốn bài hát thì dễ, chỉ cần đưa tiền là được chứ nịnh nọt tôi cũng chẳng ích gì.

Mặc dù bây giờ tôi không cần dùng nhiều tiền nhưng chuyện xảy ra với Trần tẩu đã nhắc nhở tôi.

Nếu một ngày thiết bị của tôi bị hỏng hay có trục trặc gì thì sẽ phải cần tiền.

Lùi lại vạn bước, nếu mình không cần tiền thì sẽ luôn có người cần tiền.

Tôi không muốn một ngày nào đó thấy ai đó cần giúp đỡ nhưng bản thân không có tiền.

Hãy nhìn xem, dù là trong thâm sơ cùng cốc, tiền vẫn phải được sử dụng đến.
 
Vạn Người Chê Đã Tự Do Rồi
Chương 4: Chương 4



6

Studio của Châu Kỳ vẫn là rất giàu có, bọn họ thật sự thoải mái chi tiền, đã lâu rồi ta không gặp phải kẻ coi tiền như rác như vậy.

Khi Châu Kỳ phát hành ca khúc mới, có lẽ cậu ta biết tôi chỉ có tài khoản trên một nền tảng xã hội nên đã đặc biệt đăng tác phẩm lên đó và mời tôi đ/á/nh giá.

Tôi bấm vào liền thấy dòng chữ lớn trên trang bìa:

[Lời bài hát: Vô Danh]

[Sáng tác: Vô Danh]

[Hát: Châu Kỳ]

Giống như cậu ta sợ người khác không biết mình là người tiên phong trên mạng.

Sự chú ý của cư dân mạng thật đáng kinh ngạc, một nửa khen ngợi bài hát, nửa còn lại thì chúc mừng Châu Kỳ đã trở thành người may mắn đầu tiên trên Internet nhận được sự ưu ái từ một vị thầy vô danh.

Cậu ta dường như đang rất vênh váo.

Tôi cũng đặc biệt đăng lên một bản cập nhật.

Tôi không biết liệu một ngày nào đó cậu ta có thể cười được sau khi biết tôi là ai hay không.

Trên thực tế, có không ít người đã gửi tin nhắn cho tôi ở hậu đài, sau Châu Kỳ, tôi cũng bắt đầu liên lạc với những khách hàng khác, thật tuyệt khi bị chia c/ắt bởi Internet.

Hầu hết các bên đều dễ nói chuyện, tôi có thể từ chối những người không nói chuyện đàng hoàng, không cần phải nhìn mặt bất kỳ ai.

Tất nhiên là có những bình luận không tốt, Internet sẽ không bao giờ thiếu những bình luận x/ấu.

Những người mà trước đây tôi phớt lờ đã bắt đầu hành động trực tuyến, những bình luận tiêu cực tràn ngập phần bình luận và tin nhắn riêng của tôi.

Nhưng sự khác biệt là dường như tôi có một lượng lớn fan có thể chiến đấu vì tôi.

Châu Kỳ thậm chí còn trực tiếp đáp trả những anti fan của tôi bằng tài khoản chính.

Cậu ta giống như fan của tôi.

Quả là một người kỳ lạ.

Tôi vẫn không đáp lại những câu họ hỏi thích và không thích, những cảm xúc thăng trầm bình thản một chút mới phù hợp với tôi.

7

Sự phát triển của Giang Nhất Minh đang tốt đẹp, tôi nghĩ Từ Tranh sẽ đính hôn với hắn sau khi tôi rời đi, nhưng tôi không thể xem tin tức chính x/á/c trên mạng, không biết có được công khai hay không, nhưng quả thực họ đang PR.

Ca phẫu thuật của con gái Trần tẩu đã thành công và cô bé đang nghỉ học để hồi phục, cô rất may mắn khi được nhận một quả thận.

Số tiền còn lại trong thẻ sẽ giúp cô bé có thể nghỉ ngơi thật tốt.

Đường ra khỏi thôn rất khó khăn nên tôi đã bàn bạc với trưởng thôn quyên góp một ít tiền để mở đường.

Khoảng sân nhỏ của tôi cuối cùng cũng đã ra hình ra dạng, những bông hoa tôi trồng đang nở rộ, những đóa tường vi hồng nhạt và trắng đang trèo lên hàng rào.

Bọn trẻ trong thôn rất thích mảnh sân nhỏ của tôi, chúng thường háo hức đến đây xem.

Chúng không phải là những đứa trẻ ồn ào nên tôi cho chúng vào chơi.

Có lẽ chúng đều đã được bố mẹ cảnh cáo không được động vào đồ của tôi.

Vì thôn đang làm đường.

Mặc dù ý định của tôi là vì thuận lợi cho bản thân nhưng với thôn đó là đại sự nên dân thôn bây giờ rất tốt với tôi.

Mấy đứa nhỏ lúc đầu đến thăm tôi khá thận trọng nhưng sau đó dần thoải mái hơn.

Gần đây thời tiết đẹp nên tôi nhờ người giúp chuyển đàn piano ra ngoài, dựng một cái mái che rồi ngồi trong sân chơi piano.

Khi tiếng đàn piano vang lên, mọi thứ xung quanh dường như đều dừng lại.

Tôi đắm chìm trong thế giới của riêng mình, đầu ngón tay nhấn phím đàn, âm thanh chậm rãi, không còn nghe được âm thanh nào khác.

Bài tôi chơi thực ra là bài hát nhập môn piano "Dream Wedding", tôi đã rất thích nó trong một thời gian.

Chơi xong, tôi nghe thấy tiếng động gì đó phía sau.

Gần đây, để tiện cho bọn trẻ trong thôn đến chơi, tôi không đóng ch/ặt cửa sân.

Thế là tôi quay lại nhìn.

Tôi nhìn thấy một vị khách xa lạ không mời mà xuất hiện trong sân, đối phương rất cao, khuôn mặt xinh đẹp, mặc vest đi giày da, nét mặt thanh tú như con lai, rõ ràng không phải người ở đây.

Đây là lần đầu tiên tôi và Bùi Khâm Yến gặp nhau.
 
Vạn Người Chê Đã Tự Do Rồi
Chương 5: Chương 5



8

Sau này nhìn lại, Bùi Khâm Yến nói rằng anh thấy tôi ngồi trước cây đàn, xung quanh là hoa, giống như một hoàng tử trong truyện cổ tích.

Tôi đùa rằng anh ấy trông giống một hoàng tử hơn.

Bây giờ, dưới ánh mắt sững sờ của tôi, người lạ kia bắt đầu xin lỗi: "Xin lỗi, tôi bị thu hút tiếng đàn piano, nghe rất hay."

Giọng nói của anh nghe rất trầm thấp, mang lại cho người ta cảm giác ôn nhu nhẹ nhàng và từng trải.

Tôi nhớ trưởng thôn nói rằng gần đây các nhà đầu tư sẽ đến khảo sát ruộng trà trong thôn.

Vị này hẳn là người ở bên ấy.

Tôi nói: "Không sao."

Đối phương hiển nhiên nhìn thấy các khán giả nhỏ đang đứng một bên nghe,nói một câu ngoài dự đoán của tôi: "Tôi có thể ở lại cùng nghe được không?"

Có lẽ vì đã lâu không gặp người bên ngoài, hoặc có thể do đối phương thực sự quá lịch sự nên tôi đồng ý.

Ngày hôm đó, tiếng đàn piano vang lên trong khoảng sân nhỏ của tôi rất lâu.

Sau đó tôi chơi khúc nhạc mình mới sáng tác, đối phương đặc biệt hỏi tên khúc nhạc, nói rằng anh ấy chưa từng nghe qua, nhưng nghe rất hay.

Tôi im lặng một lúc rồi nói: “Tôi chưa đặt tên.”

Anh ấy có vẻ ngơ ngác một lúc, rồi cười khúc khích và bắt đầu khen ngợi âm nhạc của tôi thật tuyệt vời.

Đối phương tự giới thiệu và đúng như tôi nghĩ, anh ấy là người đến khảo sát.

Theo lễ nghi xã hội của con người, tôi cũng nên giới thiệu bản thân mình.

"Gọi tôi là Tiểu Giang đi."

Mọi người trong thôn đều gọi tôi như vậy, người lớn hơn tôi gọi là Tiểu Giang, người nhỏ hơn tôi gọi là anh Giang.

Tôi cứ tưởng đây là một cuộc gặp gỡ bình thường, sau đó chúng tôi vẫn là những người xa lạ, đối phương hình như là người giàu có hoặc quyền quý, có lẽ sẽ không ở một nơi như thế này lâu.

Kết quả là sáng hôm sau, tôi lại nhìn thấy anh ấy ở lối vào sân.

Vẫn còn sớm.

Tôi thấy anh ấy đang bưng bữa sáng và nói với tôi: “Tiểu Giang, hôm nay có chơi piano không?”

Tôi sửng sốt một lúc rồi gật đầu theo bản năng.

Anh ấy là một thính giả tốt, là người duy nhất trong thôn này biết một số nhạc lý, chúng tôi có không ít chủ đề chung.

Những cánh đồng trà trong thôn đã được thu hoạch, cũng coi như một ng/uồn thu nhập, với việc sửa đường, việc đi lại ở đây sẽ ngày càng thuận tiện, kinh tế cũng sẽ ngày càng khá hơn.

9

Bùi Khâm Yến không biết tại sao lại ở đây, anh không sống trong thôn mà ở một khách sạn trong thị trấn, môi trường cũng bình thường.

Tôi không biết anh ấy còn phải làm gì nữa nhưng hầu như ngày nào anh ấy cũng đến báo cáo với tôi.

Đến đây mấy lần, Bùi Khâm Yến tự nhiên được nghe tôi hát.

Anh ấy có vẻ rất thích các bài hát của tôi,nhiều lần tôi muốn trực tiếp chia sẻ trang chủ của Vô Danh với anh ấy và để anh ấy từ từ nghe nó.

Đã lâu rồi tôi không tiếp xúc với ai như thế nên hơi mâu thuẫn, nhưng anh ấy nói chuyện và làm gì cũng rất chú ý chừng mực, tôi hơi chậm chạp, anh ấy thuận theo đơn phương trở thành bạn bè với tôi.

Gần một năm qua, cuộc đời tôi chỉ có âm nhạc và khoảng sân nhỏ.

Sự xuất hiện của Bùi Khâm Yến rất đột ngột, nhưng cũng mang theo một sự tự nhiên mạnh mẽ.

Tôi không biết Bùi Khâm Yến có biết tôi là ai hay không, nhiều người trên mạng đang tìm ki/ếm acc phụ của Vô Danh, chỉ cần anh ấy sẵn sàng tìm hiểu, thậm chí có thể biết nhiều hơn về quá khứ của “Giang Trừng”.

Vào tháng 5, trời mưa to đến nỗi Bùi Khâm Yến phải ở lại nhà tôi.

Anh ấy và tôi tựa lưng vào cửa nhìn mưa rơi.

Mưa dày đặc như thác, xe của anh ấy bị cuốn trôi không thương tiếc ở bên ngoài.

Dự báo thời tiết trên điện thoại báo có mưa to.

Một lúc sau, tôi mới thở dài: “Hay là tối nay anh ở lại chỗ tôi đi.”

Bùi Khâm Yến quay lại nhìn tôi: "Có thể sao? Sẽ không làm phiền em chứ?"

Tôi cảm thấy trong giọng điệu của anh ấy có chút mong đợi, có lẽ anh ấy đã có hứng thú với ngôi nhà của tôi từ lâu.

Lúc này tôi dẫn anh ấy lên lầu chọn phòng.

Anh ấy đi loanh quanh và cuối cùng chọn được phòng dành cho khách cạnh phòng tôi.
 
Vạn Người Chê Đã Tự Do Rồi
Chương 6: Chương 6



10

Hai chúng tôi cùng nhau nấu bữa tối, anh ấy trông không giống một người có thể nấu ăn, nhưng trình độ nấu ăn của anh ấy lại rất tốt.

Có vẻ như bình thường tôi đ/á/nh lừa quá rõ ràng.

Những ngày mưa lớn không phải là điều tốt cho tôi và sân vườn, nếu tôi ngừng uống th/uốc quá lâu, sẽ có lúc cảm xúc trong tôi quay trở lại và những bông hoa đang nở rộ ngoài kia sẽ bị quật ngã xuống đất.

Tôi ngồi trên cửa sổ lồi nhìn mưa, đôi mắt trống rỗng, âm thanh xung quanh dường như bị thứ gì đó chặn lại.

Tôi không biết bây giờ mình đang ở trạng thái nào, nhưng vào lúc đó, tôi có ảo giác như bản thân đang tách biệt hoàn toàn với thế giới xung quanh.

Đột nhiên, giọng nói bên tai tôi đột nhiên trở nên rõ ràng.

Tôi quay đầu lại và nhìn thấy Bùi Khâm Yến đang bước vào phòng ngủ của mình, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào căn phòng tối.

Anh lịch sự xin lỗi: “Xin lỗi, tôi gõ cửa lâu không nghe thấy tiếng trả lời nên tôi tự mình đi vào.”

Tôi không nói gì, tầm mắt dõi theo bóng dáng anh.

Bùi Khâm Yến cầm một cốc nước nóng trong tay, anh đặt nó lên bàn rồi từ từ tiến lại gần tôi.

Tôi thực sự không muốn nói chuyện và cũng không muốn để ý đến ai vào lúc này.

Tốt nhất là anh ấy nên tự mình ra ngoài và đóng cửa lại cho tôi.

Nhưng Bùi Khâm Yến đã làm một hành động bất ngờ, anh ấy đặt tay lên xoa đầu tôi.

Tôi không biết anh ấy đang làm gì.

Khoảnh khắc tiếp theo, nghiêng đầu mình về phía anh ấy.

Trán tôi áp vào eo anh, tôi có thể cảm nhận được đầu ngón tay anh chậm rãi chạm vào mặt mình, sự m/a sát nhẹ nhàng giữa đầu ngón tay và làn da mang lại sức nóng rõ ràng.

Anh ấy rất cao, cao hơn tôi nửa cái đầu, chắc anh ấy đã tập thể dục nhiều năm, thân hình rất đẹp.

Lúc đó tôi cảm thấy mình thật may mắn nên đã ngửa đầu nhìn anh ấy.

Anh cũng cúi đầu xuống, ánh mắt anh rơi vào mặt tôi, phòng ngủ rất tối nhưng chúng tôi đều nhìn thấy khuôn mặt của đối phương.

Có người có đôi mắt trìu mến trời sinh.

Thật lâu sau đó, thanh quản của tôi dường như hoạt động trở lại, tôi hỏi: “Bùi Khâm Yến, anh thích đàn ông sao?”

Anh cười: “Không, anh thích em.”

11

Tôi nhớ về cuộc đính hôn trước đây với Từ Tranh, tại sao họ lại chấp nhận anh ta ở bên một người đàn ông.

Rất đơn giản, bởi vì Từ Tranh là con riêng, có một người anh cùng cha khác mẹ đã kết hôn sinh con.

Đứa con riêng như anh ta được đưa về chỉ để chuẩn bị kết hôn, từ gia không quan tâm anh thích nam hay nữ.

Tôi nhớ rằng Bùi Khâm Yến là con một.

“Chúng ta mới quen nhau chưa đầy một tháng.” Tôi nhắc nhở anh ấy.

Anh nói: "Đôi khi tình yêu cũng không thật sự cần thiết lắm, tôi là một người trưởng thành, hiểu rất rõ cảm xúc của mình và biết mình đang nói về điều gì".

Tôi không trả lời anh ấy.

Nhưng tôi đã nhắc anh ấy rằng tôi bị bệ/nh.

Anh không rời đi, sau cơn mưa lớn ngày hôm đó, anh dường như đã tìm được lý do tốt hơn để ở lại.

Để ở lại qua đêm, anh luôn chuẩn bị quần áo để thay và đồ vệ sinh cá nhân trong xe.

Tôi không hiểu, anh ấy không đi làm à?

12

Nhưng Bùi Khâm Yến là một người rất giỏi, anh ấy không chỉ hiểu một ít về âm nhạc mà còn giỏi quay phim và biên tập hơn tôi rất nhiều.

Anh ấy ở bên cạnh tôi một cách rất tự nhiên và không yêu cầu bất kỳ danh phận gì.

Sau trận mưa lớn, rất nhiều bông hoa trong sân trở thành phân bón.

Bùi Khâm Yến rất hợp xử lý công việc ngoài sân, anh ấy không có suốt ngày mặc vest, lúc mặc quần áo bình thường anh ấy trông trẻ hơn, có chút giống một thanh niên mới ra khỏi xã hội.

Vì Bùi Khâm Yến mà nhiều người thấy phong cách trong các video ca hát tôi đã thay đổi, ít ra cũng đẹp hơn rất nhiều và còn đùa rằng có phải đã thay đổi đoàn đội hay không.

Tuy nhiên, sau khi thay đổi phong cách, dường như có rất nhiều bình luận tích cực và họ dường như có một số phản đối với phong cách chỉnh sửa cảnh video lúc đầu của tôi.

Con người vô vị.
 
Vạn Người Chê Đã Tự Do Rồi
Chương 7: Chương 7



13

Tài khoản chụp bức ảnh sân nhỏ kia nổi tiếng mà không hề báo trước.

Không biết có phải là vì một ngày nào đó tay tôi bị lọt vào cảnh quay hay vì khung cảnh trong sân lúc đó thực sự rất đẹp.

Trong video, họ nhìn thấy tôi đang di chuyển cây đàn piano trong sân, lúc đó tôi vẫn đang cố gắng chơi ca khúc mới và thỉnh thoảng dừng lại để suy nghĩ giai điệu.

Bùi Khâm Yến đang quay phim trong sân, mấy video sau cũng là do anh ấy chỉnh sửa, tôi thấy hay liền đăng lên.

Có người muốn trả giá cao cho chậu cây tôi trồng.

Ai am hiểu trong ngành đều thấy đây là những giống hiếm có khó trồng.

Lúc đầu tôi không muốn b/án, nhưng bọn họ ra giá khá cao nên tôi b/án được một vài cây, còn mượn thẻ ngân hàng từ Bùi Khâm Yến.

Tôi không muốn sử dụng thẻ của mình lúc này.

Anh ấy cũng giúp đỡ tôi rất nhiều nên coi như đó là tiền lương của anh ấy.

Bùi Khâm Yến nghịch nghịch thẻ ngân hàng trong tay, nheo mắt: "Tiểu Giang định bao anh à?"

Tôi đã nói sự thật: "Bao không nổi."

Anh cười: “Em bao nổi, anh rất rẻ”.

Tôi không trả lời.

Họ nói họ thích nhìn thấy bàn tay của tôi lên hình nên Bùi Khâm Yến đã giúp tôi chụp vài bức ảnh.

Thái độ của tôi đối với hai tài khoản rất khác nhau, tôi không quan tâm đến tài khoản ca hát lắm, miễn là các tác phẩm được đăng lên, nhưng tôi rất vui khi trả lời một vài bình luận trong tài khoản sân nhỏ.

Họ thích khoảng sân nhỏ của tôi, thật có phẩm vị.

14

Ở Bên cạnh Bùi Khâm Yến khá vui.

Thỉnh thoảng anh ấy phải đi công tác, có lẽ là quay lại công ty giải quyết công việc, còn lại anh ấy sẽ ở lại đây với tôi, không biết sẽ ở lại bao lâu.

Đường thôn đã được sửa thành đường xi măng.

Quả nhiên có tiền có thể sai q/uỷ đẩy cối.

Tiền đã có sẵn, công trình hoàn thành nhanh chóng.

Với việc ra vào thuận tiện hơn, nền kinh tế bên ngoài có thể đi vào.

Tôi thấy gần đây trưởng thôn rất vui vẻ, không biết rốt cuộc đang có chuyện gì tốt.

Mấy ngày nay Bùi Khâm Yến đi vắng nên tôi nhờ ông ấy mang cho tôi một cốc trà sữa từ bên ngoài về, đã lâu rồi tôi không uống trong lòng có chút hoài niệm.

15

Nhưng mấy ngày nay tôi nghe người trong thôn kể rằng có người từ bên ngoài vào quay phim tư liệu để quảng bá, dự án này đã được thực hiện ở một số thôn lân cận.

Tôi cũng không quá để tâm đến điều đó.

Cho đến một buổi trưa khi tôi đi chợ về, tôi thấy một nhóm người tụ tập trước cửa nhà tôi, hình như muốn vào nhưng bị cán bộ thôn cản lại:

"Vị tiên sinh này đang dưỡng bệ/nh ở đây, không thích gặp người lạ..."

Ở một mức độ nào đó, tôi quả thực là một người giàu có trong thôn, tôi đã quyên góp rất nhiều tiền nên được yêu thương cũng là chuyện đương nhiên.

Ở đó có rất nhiều người nên tôi không nhìn kỹ, nhưng khi đến gần, tôi dần dần nhìn thấy rõ những người ở đó, bước chân dừng lại.

Một vài gương mặt quen thuộc.

Tôi nhìn xuyên qua đám đông thấy camera, nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của mọi người và nhìn thấy một số đồng nghiệp cũ.

Trong đám đông, tôi nhìn thấy vẻ mặt của Giang Nhất Minh rất phức tạp, có kh/iếp s/ợ cũng có cái khác.

Ngoài ra còn có Châu Kỳ, cùng với hai nam nữ minh tinh hàng đầu.

Nên nói thế nào về độ nổi tiếng trước đây của tôi, đó gọi là khét tiếng, bọn họ chắc cũng đã từng nghe qua.

Họ xuất hiện ở đây, có lẽ là để quay phim cho các chương trình tạp kỹ, những gì trưởng thôn đã nói trước đó về việc quay phim tôi cuối cùng cũng hiểu.

Thật sự có loại cảm giác như thời gian hỗn lo/ạn.

Sau này nhớ lại, điều duy nhất tôi không ngờ tới là ngày hôm đó họ không chỉ ghi hình chương trình tạp kỹ mà còn phát sóng trực tiếp.

Vì vậy, ngay từ khi tôi xuất hiện trước ống kính, hàng trăm nghìn khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng đã nhìn thấy.
 
Vạn Người Chê Đã Tự Do Rồi
Chương 8: Chương 8



16

Tôi bước tới trước mặt mọi người với vẻ mặt bình thường nhưng trưởng thôn vẫn tỏ ra khó xử:

"Tiểu Giang, đây là tổ tiết mục tới thôn chúng ta ghi hình, bọn họ cảm thấy sân nhà của cậu rất đẹp, muốn đi vào tham quan một chút, cậu..."

“Trưởng thôn,” tôi bình tĩnh nói “Tôi không đồng ý.”

Sau đó, tôi lấy chìa khóa mở cửa.

Giang Nhất Minh đột nhiên mở miệng: "Anh Giang Trừng, đã lâu không gặp."

Sau khi nghe những lời này của hắn, những người có mặt đột nhiên gi/ật mình tỉnh mộng.

"Anh Giang Trừng, thời gian qua anh đã đi đâu? Mọi người đều lo lắng cho anh, tại sao anh lại rời đi mà không nói một lời?"

"Bây giờ anh có muốn chào mọi người trước ống kính không? Bọn họ đều nhớ anh."

Giang Nhất Minh đã ở tư thế này rất lâu, hắn nghĩ rằng mình vẫn có thể dùng chút trò mọn này để nâng tôi lên.

Tôi quay lại nhìn vào camera: “Anh đang phát sóng trực tiếp à?”

Ngay lúc đó, tất cả mọi người ở đây đều im lặng.

Đã lâu không đối mặt loại cảnh này, nhưng không sao, tôi có thể đoán được khán giả trước màn hình đang nghĩ gì, có lẽ đang đoán tôi có chỗ dựa mới hay không, mới xuất hiện trong một chương trình tạp kỹ như thế này để tẩy trắng tên tuổi trước khi ra mắt.

Tôi thật sự lười đối phó.

Tôi nói: “Xin lỗi, tôi không thân thiết với các bạn nên sẽ không giữ khách”.

Sau đó, mở cửa, đóng cửa lại, khóa cửa rồi vào nhà.

Tôi không quan tâm họ là ai.

17

Đúng như tôi đoán, trong vòng một năm giới giải trí đã quên mất tôi.

Nhưng trong một đêm, tất cả đều xuất hiện trở lại.

Chương trình tạp kỹ của Giang Nhất Minh có thể coi là một buổi diễn từ thiện, có những người tên tuổi nổi tiếng nên lượng người xem rất đông.

Sự xuất hiện của tôi khiến họ nhớ đến "Giang Trừng" là ai và hắn đã làm gì.

Internet không có trí nhớ, câu này là tiền đề.

Tiếc là họ mắng tôi nhưng giờ họ không tìm được tài khoản nào thuộc về tôi.

Đến tối, tôi lại thấy tổ tiếc mục đi loanh quanh sân nhà tôi, tôi không khỏi cau mày, chắc họ đã nhìn thấy lưu lượng và muốn lợi dụng danh tiếng bấp bênh của tôi.

Họ yêu cầu cán bộ thôn liên lạc với tôi và nói rằng họ muốn phỏng vấn.

Tôi từ chối.

Không có công ty, không có hợp đồng, kiểu sống này thật dễ gây nghiện.

Gần đây tôi có nuôi một con mèo nhỏ, màu cam, tôi đặt tên là Cam, nó thường chạy quanh sân, nhưng rất hiểu chuyện, không chạm vào hoa của tôi và cũng biết tránh xa những cây có hại cho mình.

Vì nuôi mèo nên chi phí của tôi cũng nhiều hơn một chút.

Tôi tìm cam ngoài sân và cho nó ăn.

"Anh Giang Trừng." Tôi nghe thấy giọng nói của Giang Nhất Minh.

Nhìn qua cửa, tôi nhìn thấy người được gọi là em trai mình, thực ra nó chỉ sau hơn tôi vài ngày.

Tôi và hắn nhìn nhau qua cánh cửa trống rỗng, trong mắt hắn mang theo đắc ý và kh/inh thường mà chính bản thân cũng không hề nhận ra.

Hắn và tôi, trước mười hai tuổi dường như đã hoán đổi cuộc đời, và sau mười hai tuổi dường như luôn là nhóm so sánh.

Từng là một đứa con ruột của bố mẹ, tôi phải chịu đựng sự thờ ơ và thiên vị của họ.

Tôi đương nhiên ghét Giang Nhất Minh, nhưng tôi biết ng/uồn gốc nỗi đ/au của tôi không chỉ có hắn.

Trong một năm, tôi đã buông bỏ hai mươi năm qua.

"Giang Nhất Minh, cậu có chuyện gì thế?" Tôi không có ý định cho hắn vào.

Hắn nói: "Tại sao anh lại xóa hết các tài khoản trên nhiều nền tảng xã hội rồi biến mất? Rõ ràng có rất nhiều người thích anh, anh chưa nghĩ đến họ sao?"

Ngành giải trí quả là một nơi kỳ quái như thế, ngay cả khi hầu hết mọi người đều chỉ trích tôi thì vẫn có một nhóm nhỏ vẫn ủng hộ tôi.

Nhưng trong giới giải trí có quá nhiều người, còn tôi thì không quan trọng.

Họ sẽ có người họ thích hơn.

Tôi nhìn Giang Nhất Minh và hỏi: "Cậu tới hỏi điều này làm gì?"

Mấy năm qua tôi đã phải chịu không ít thiệt thòi dưới tay Giang Nhất Minh, cho nên khi hắn đứng đây mà không nhắc đến bố mẹ hay Giang gia, lẽ ra tôi phải biết có điều gì đó không đúng.

Hắn không để ý đến sự tính toán trong mình, nói tiếp:

"Anh Giang Trừng, em nghĩ anh không cần hành động theo cảm tính như vậy, còn có rất nhiều người quan tâm anh..."

Tôi ngắt lời anh: “Sao thế, cậu cũng quan tâm đến tôi à?”

Hắn sửng sốt một lát, theo bản năng nói: “Đương nhiên.”

Tôi nhìn hắn nhếch khóe miệng: "Nếu như vậy, hãy kể cho tôi nghe về tình hình của bố mẹ đi, họ có khỏe không? Cậu có chăm sóc họ chu đáo không, em trai?"

Chỉ vừa nói một câu, tôi đã thấy trong mắt Giang Nhất Minh hiện lên sự ngạc nhiên.
 
Vạn Người Chê Đã Tự Do Rồi
Chương 9: Chương 9



18

Khi tôi nhìn thấy Giang Nhất Minh h/oảng s/ợ quay lại bảo ai đó dừng ghi âm, tôi liền biết mình đã đoán đúng.

Chiêu này của hắn trước kia thật sự là lần nào cũng thành công.

Trước đây tôi chưa bao giờ nói chuyện gì về Giang gia ở bên ngoài, cho dù không có máy ảnh, tôi cũng lười nói với hắn, hơn nữa bố mẹ sẽ không cho phép tôi vạch trần thân phận và mối qu/an h/ệ của Giang Nhất Minh, nên đương nhiên là tôi không nói.

Nhưng một năm nay thật thoải mái, tôi cảm thấy thật vui khi không phải nhìn mặt hay đoán suy nghĩ của người khác.

Giang Nhất Minh hoảng lo/ạn như vậy có lẽ là do hắn đang nóng lòng, hắn vẫn đang quay một chương trình tạp kỹ, với sự nổi tiếng hiện tại có lẽ hắn đã có một nhiếp ảnh gia riêng để ghi hình các chương trình tạp kỹ trực tiếp nên đương nhiên sẽ luôn có người đi theo.

Tôi đang ở trong cửa, nhìn không rõ góc ngoài cửa, vừa rồi hẳn là có người đang núp sau lưng hắn.

Vẫn đang phát sóng trực tiếp.

Hắn tràn đầy tự tin cho rằng tôi sẽ không nhắc tới Giang gia, nhưng tôi không còn muốn làm một đứa con ngoan nữa, sau một năm không liên lạc, sự hiểu biết của họ đối với tôi chỉ dừng lại ở quá khứ.

Chỉ khi không quan tâm đến sự sống ch*t của người khác, mới có thể hạnh phúc.

Tôi căn bản không cần tiết lộ thân phận của Giang Nhất Minh, nếu lời vừa nói lan ra, sẽ có người bới móc sự chênh lệch tài nguyên rất lớn giữa tôi và Giang Nhất Minh, Giang gia có bao nhiêu người con trai và thân phận của Giang Nhất Minh.

Tôi không muốn để ý đến hắn, tự tìm đến.

Nhìn Giang Nhất Minh ở ngoài cửa, tôi cười khẽ: "Còn có người đang quay phim lại làm bộ như này, em đã lớn như vậy rồi sao còn ngây thơ như vậy, em trai?"

Tôi nhất quyết dùng danh xưng “em trai” để làm hắn ghê tởm ch*t.

Hắn quay lại và trừng mắt nhìn tôi, nhưng trong mắt tôi, hắn không có một chút u/y hi*p nào.

19

Rắc rối của Giang Nhất Minh sắp tìm ra hắn rồi.

Những rắc rối của tôi cũng tìm đến tôi.

Sáng hôm sau, tôi nhìn Từ Tranh phong trần mệt mỏi đang đứng ở cửa đang rơi vào trầm mặc.

Con Cam của tôi đang nằm chơi đùa với cái đuôi của mình trong cửa, nó thật dễ thương và ng/u ngốc, người lạ đang đứng trước cửa rồi mà một chút bản lĩnh giữ nhà cũng không có.

“Tiêu Trừng,” anh lên tiếng trước, “Đã lâu không gặp.”

Tôi nhìn anh và trả lời: “Đã lâu không gặp.”

"Anh có thể vào được không?" anh hỏi.

Tôi bình tĩnh nói: “Thật ngại quá, tôi không hoan nghênh anh lắm”.

Vẻ mặt Từ Tranh hốc hác tiều tụy, tôi biết đến đây không dễ dàng, nhưng có liên quan gì đến tôi chứ?

Anh nói: "Tiểu Trừng, một năm nay anh đã gọi điện cho em rất nhiều lần, cũng đã tìm em rất nhiều lần, chú dì cũng rất lo lắng cho em..."

Tôi ngắt lời anh ta: “Rất lo lắng cho tôi, vậy các người đã gọi cảnh sát chưa?”

Một người mất tích một năm không đủ để báo cảnh sát sao?

Từ Tranh nghẹn ngào.

Tất nhiên tôi biết nguyên nhân, bố mẹ tôi lo lắng rằng nếu họ gọi cảnh sát thì không thể giấu được thân phận của tôi nữa.

Hoặc trong mắt họ, việc tôi biến mất suốt một năm chỉ là một th/ủ đo/ạn.

Hãy nhìn xem, bây giờ không phải họ vẫn nhìn thấy tôi sao.

Từ Tranh há miệng, một lúc sau mới nói: "Tiểu Trừng, theo anh quay về."

"Anh Từ Tranh, quên đi," tôi nói, "Giữa chúng ta không còn qu/an h/ệ gì nữa."

"Tiểu Trừng, em không thể tùy tiện nói ra liền hủy bỏ hôn ước."

Từ Tranh tiến lên một bước: "Em biết đấy, anh coi Tiểu Minh như em trai của mình, anh và nó mười mấy tuổi đã quen biết, còn anh và em so với nó không giống nhau"

Tôi cúi xuống bế Cam lên, lại nhìn Từ Tranh rồi thở dài:

"Anh Từ Tranh, tôi chỉ ở trong thôn thôi, không bị ngắt kết nối internet, anh có biết CP giữa anh và Giang Nhất Minh trên mạng hot đến mức nào không?"

Mặc kệ Từ Tranh và Giang Nhất Minh có m/ập mờ hay không, anh ta cũng đã để đối phương vượt qua ranh giới.

Ngay cả một người thờ ơ như tôi cũng biết liên minh giữa hai đại công tử Từ Tranh và Giang Nhất Minh trên mạng đang hot như thế nào.

"Anh Từ Tranh, sao anh lại đến đây?" Một giọng nói khác vang lên, tôi nhìn thấy tổ chương trình của họ vẫn đang quay phim, nên người đương nhiên vẫn ở đó.

Tôi thực sự lười gặp những người này, trời còn sáng sớm đã gặp q/uỷ.

Hôm nay ngược lại tôi không thấy ai đi theo Giang Nhất Minh.
 
Back
Top Bottom