Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vận Khí Cẩm Lý, Mệnh Diệt Vương Triều

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,339
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNq9vscxnNxy3yglxq0Zl7ch4UYe6uy7jLIPDhxdTU3mqlmDqVf_BwfGTgPVeuecXQK69I1vLIU8B7R10oH3mJCo-qcjP88HSil9Oqq-Qrmx3AMMhajGQBsGKE3hlV0xlQgszmBKpwgYbwqyXorX1D5=w215-h322-s-no-gm

Vận Khí Cẩm Lý, Mệnh Diệt Vương Triều
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ta vốn mang mệnh cách Cẩm Lý, luôn được hoàng gia phụng thờ như thần nữ.

Nào ngờ, ngay ngày đại hôn, thái tử lại công khai hủy hôn trước bàn dân thiên hạ, đòi cưới đích nữ Thượng Thư phủ làm thái tử phi.

Đối mặt với lời chất vấn của ta, thái tử cười khẩy một tiếng:

“Khương Hòa, ngươi thật sự coi mình là thần nữ cao quý lắm sao? Ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ l ừ a đ ả o thần minh.”

“Ngươi căn bản không xứng làm thái tử phi của ta, càng đừng mơ tưởng đến ngôi vị hoàng hậu tương lai.”

Hắn ném thẳng ngọc bội định thân vào trán ta.

“Ta muốn từ hôn với ngươi!”

Máu tươi theo gò má nhỏ xuống bộ hỉ phục đỏ thẫm, ta nhếch môi cười.

“Thái tử điện hạ, chỉ khi hủy đi hôn thư mới có thể triệt để từ hôn.”

Sắc mặt hắn cứng đờ, sai người đi lấy, lại thấy ta rút hôn thư từ trong tay áo hỉ phục ra.

“Ngươi…”

Ngọn lửa nuốt chửng hôn thư thành tro bụi, tiếng chiêng trống lại vang lên, chỉ có điều, tân nương đã chẳng còn là ta.​
 
Vận Khí Cẩm Lý, Mệnh Diệt Vương Triều
Chương 1: Chương 1



1

Giờ khắc này, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào gương mặt ta.

Mười năm trước, hoàng thượng gặp nạn trong núi, thị vệ và phi tần đi theo không một ai sống sót.

Vậy mà hoàng thượng lại kỳ tích trở về cung nguyên vẹn, còn mang theo cả ta.

Hoàng thượng chiếu cáo thiên hạ:

“Khương Hòa là thần nữ trời ban cho hoàng gia, vận mệnh quốc gia hưng vong đều phụ thuộc vào nàng, bất cứ ai cũng không được phép làm trái ý nàng.”

“Đồng thời ban hôn cho thái tử Tần Diên Chi, đợi thần nữ đến tuổi cập kê liền tiến cung thành thân.”

Sau đó, hoàng thượng xây cho ta một biệt viện xa hoa trong núi.

Từ đó, ta sống cuộc đời gấm vóc lụa là.

Dân gian đồn rằng ta là tiên nữ được trời phái xuống để bảo vệ Tần quốc, kẻ nào chọc giận ta đều sẽ bị trời phạt, c h ế t không toàn thây.

Nghe được lời đồn này, ta chỉ cười trừ.

Lời này chỉ đúng một nửa. Kẻ chọc giận ta quả thực sẽ có kết cục thê thảm, nhưng ta không phải tiên nữ, ta là phúc tinh mang mệnh cách Cẩm Lý.

Sau một khoảng lặng.

Mọi người nhận ra sau khi làm ta bị thương cũng chẳng có cái gọi là trời phạt nào cả, lập tức cười phá lên.

“Thái tử điện hạ nói đúng thật, người này quả là kẻ l ừ a đ ả o, xem ra hoàng thượng đã bị lời ngon tiếng ngọt của ả ta l ừ a gạt!”

“Ta đã nói mà, một tiện nữ thôn quê sao xứng làm thái tử phi, càng đừng nói đến làm hoàng hậu sau này.”

“May mà thái tử điện hạ đã nhìn thấu bộ mặt thật của kẻ l ừ a đ ả o này, đợi ả ta gả vào Đông Cung, còn không biết sẽ gây ra yêu ma quỷ quái gì nữa!”

Theo những lời bàn tán ngày càng lớn tiếng của đám đông, Tần Diên Chi càng thêm chắc chắn ta là kẻ l ừ a đ ả o.

“Khương Hòa, hôm nay là đại hôn của ta và Thanh Nhan, nếu ngươi biết điều thì tự động rời đi, đừng ép ta phải ra tay với ngươi.”

Ta đưa tay lau vết m á u trên mặt, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.

“Thái tử điện hạ, hôn sự này là do hoàng thượng đích thân định ra mười năm trước, bây giờ ngài muốn kháng chỉ trước mặt mọi người sao?”

Hôn sự này rõ ràng là do Tần Diên Chi đích thân đồng ý, vậy mà giờ đây lại vì một nữ nhân mà công khai kháng chỉ, ép ta từ hôn.

Mấy ngày trước nghe tin hắn yêu người khác, ta còn tưởng bọn hạ nhân lắm lời, nào ngờ chính ta mới là kẻ bị mờ mắt trong bóng tối.

“Khương Hòa, ngươi bớt lấy thánh chỉ ra nói chuyện đi, đợi đại hôn kết thúc, mọi chuyện đã thành, phụ hoàng cũng không làm gì được.”

“Ta là thái tử Tần quốc, là đứa con trai duy nhất của phụ hoàng, lẽ nào ngươi nghĩ phụ hoàng sẽ vì một kẻ l ừ a đ ả o như ngươi mà trừng phạt ta sao?”

Vừa dứt lời, hắn đột nhiên bật cười.

“Hay là ngươi đã yêu ta say đắm, không phải ta thì không gả? Vậy thì ta có thể cân nhắc nạp ngươi làm thiếp.”

Ta đang định mở miệng.

Chỉ thấy đích nữ Thượng Thư phủ, Diệp Thanh Nhan, bước xuống kiệu hoa, vén khăn voan che mặt đến bên cạnh Tần Diên Chi, mắt đỏ hoe nói:

“Thái tử ca ca, Khương tiểu thư kiêu ngạo như vậy sao chịu làm thiếp thất, nếu thật sự vào Đông Cung, chẳng phải sẽ bắt nạt Thanh Nhan sao?”

Tần Diên Chi ôm chầm lấy Diệp Thanh Nhan, cưng chiều nói:

“Nàng là thái tử phi ta cưới hỏi đàng hoàng, ai dám bắt nạt nàng dưới mí mắt ta? Cho Khương Hòa vào phủ làm thiếp, chính là làm chó cho nàng sai bảo.”

Nghe những lời sỉ nhục này, lửa giận trong lòng ta bùng cháy, nắm đấm siết chặt đến nổi gân xanh.

Hôn sự này là do hoàng thượng đích thân cầu xin mà có.

Khi hoàng thượng gặp nạn trong núi, sư phụ ta ra tay cứu giúp, sau đó xem quẻ cho hoàng thượng, phát hiện hoàng thất con cháu thưa thớt, có dấu hiệu vong quốc.

Những năm qua, hoàng thượng đã liên tiếp mất đi bảy người con, không một ai sống qua tuổi mười lăm.

Tần Diên Chi dựa vào tờ hôn ước này với ta mới có thể bình an sống đến ngày nay.

Nếu không phải hắn đối xử với ta dịu dàng chu đáo, hứa hẹn đời này chỉ có một đôi với ta, ta đời nào lại dễ dàng đồng ý gả cho hắn như vậy.

“Thái tử điện hạ, bảo ta làm thiếp cho ngài, tuyệt đối không thể.”

“Chỉ là hậu quả của việc hủy bỏ hôn ước, ngài chắc chắn gánh nổi chứ?”
 
Vận Khí Cẩm Lý, Mệnh Diệt Vương Triều
Chương 2: Chương 2



Thấy vẻ mặt nghiêm túc của ta, Tần Diên Chi cười mỉa mai.

“Khương Hòa, đầu óc ngươi bị ta ném hỏng rồi sao? Ngươi còn dám uy h**p ta?”

“Ta nói cho ngươi biết, hôn sự này ta hủy chắc rồi!”

Ánh mắt ta lướt qua hắn, nhìn về phía hoàng cung phía sau.

Lúc này, phía trên toàn bộ hoàng cung, thiên tượng dị biến, sắc trời đang dần trở nên u ám một cách khó nhận ra.

Đây là điềm gở.

2

Thấy ta im lặng không nói, đáy mắt Diệp Thanh Nhan lóe lên một tia khinh miệt.

“Khương Hòa, ngươi xuất thân tiện dân, muốn trèo cao lên thái tử ca ca để trở thành người hoàng gia, mọi người có thể hiểu, nhưng ngươi cũng không thể lừa gạt hoàng thượng, đây là tội khi quân đấy.”

“Theo ta thấy, ngươi mau chóng rời đi đi, nếu không lát nữa mạng nhỏ của ngươi khó mà giữ được.”

Ta hoàn toàn phớt lờ lời của Diệp Thanh Nhan, ngước mắt nhìn Tần Diên Chi.

“Thái tử điện hạ, hoàng thượng từng có tám người con trai, chỉ duy nhất ngài có hôn ước với ta là còn sống sót.”

“Ta nhắc nhở ngài lần cuối, nếu hôm nay ngài cố chấp hủy bỏ hôn ước, vậy ngài chỉ còn lại bảy ngày để sống.”

“Còn về ngôi vị hoàng đế mà ngài ngày đêm mong nhớ, cũng sẽ đổi chủ thay triều.”

Lời vừa dứt, đám đông xem náo nhiệt lập tức tái mặt.

Con cháu hoàng gia liên tiếp qua đời sớm đã trở thành điều cấm kỵ của hoàng thất, không ai dám bàn luận, vậy mà giờ đây lại bị ta nói ra trước mặt mọi người.

Tần Diên Chi lập tức nổi giận.

“Khương Hòa, ngươi thật biết tự dát vàng lên mặt mình, ta có thể sống bình an là do mệnh ta tốt.”

“Phụ hoàng phong ngươi làm thần nữ, ngươi tưởng mình thật sự có thần lực sao? Ngươi lừa người khác thì thôi đi, còn muốn lừa cả ta?”

“Ta cứ thử xem ta không cưới ngươi, rốt cuộc ta có c h ế t hay không!”

Thấy hắn ngay cả mạng sống của mình cũng không màng, ta cũng lười phí lời thêm.

Sư phụ từng nói, phàm là chuyện không khuyên được, không ngăn được, đó chính là mệnh.

Ta nhặt miếng ngọc bội dưới đất lên cất vào lòng, sau đó lại tháo cây trâm ngọc trên búi tóc đưa cho Tần Diên Chi.

“Hôn ước đã hủy bỏ, tín vật định thân tự nhiên cũng nên trả lại.”

Diệp Thanh Nhan nhanh tay đoạt lấy cây trâm ngọc.

“Đồ ngươi đã đeo qua trả lại cho thái tử ca ca làm gì? Hay là ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định, còn vọng tưởng thái tử ca ca sẽ thương hại ngươi vài phần?”

“Choang” một tiếng, cây trâm ngọc bị ném xuống đất, vỡ tan tành.

Ta bất lực khẽ thở dài.

Cây trâm ngọc này ta luôn mang theo bên mình, sớm đã nhiễm vận khí của ta.

Nếu Tần Diên Chi nhận lấy, dựa vào vận khí trên cây trâm hộ thể, có lẽ còn có thể giúp hắn sống thêm một thời gian.

Đây vốn là chút tình nghĩa cuối cùng của ta dành cho hắn, xem ra đây chính là số mệnh của hắn rồi.

“Tín vật đã trả lại, bây giờ mời thái tử điện hạ đích thân xé bỏ hôn thư, mọi người hãy làm chứng cho ta, là thái tử điện hạ muốn từ hôn với ta.”

Ta nhìn Tần Diên Chi, cong môi cười.

“Hôn thư một khi bị xé, sau này ta và thái tử điện hạ không còn bất cứ liên quan gì nữa.”

Nghe lời ta nói, Tần Diên Chi lập tức bật cười thành tiếng.

“Khương Hòa, chiêu lạt mềm buộc chặt này đối với ta vô dụng thôi, xé hôn thư chứ gì? Ta chiều ngươi.”

Hắn lập tức sai người từ Đông Cung mang hôn thư về, lại thấy ta rút hôn thư từ trong tay áo hỉ phục ra.

“Ngươi…”

Theo tờ hôn thư cháy thành tro bụi, phúc vận ta cho hắn mượn cũng theo đó mà tiêu tan.

“Vậy xin chúc thái tử điện hạ và Diệp tiểu thư nguyện làm đôi chim liền cánh, trăm năm không rời.”

Tiếng chiêng trống lại vang lên, ta xoay người rời đi.

Diệp Thanh Nhan lại đột nhiên chặn trước mặt ta, giơ tay ngăn lại.

“Khương tiểu thư, nếu ngươi đã cùng thái tử ca ca giải trừ hôn ước, bộ hỉ phục thuộc về thái tử phi trên người ngươi cũng nên cởi ra rồi nhỉ.”

“Người đâu, lột bộ y phục trên người Khương tiểu thư xuống cho ta!”

Vừa dứt lời, mấy tỳ nữ bên cạnh nàng ta lập tức tiến về phía ta.
 
Vận Khí Cẩm Lý, Mệnh Diệt Vương Triều
Chương 3: Chương 3



“Diệp tiểu thư, nếu cô muốn bộ y phục này, cứ đợi ta về thay ra rồi mang đến cho ngươi.”

Ta lạnh lùng nhìn nàng ta.

“Ngươi đừng quên, ta là thần nữ do hoàng thượng đích thân ban tặng, xét về thân phận địa vị, ngươi ngay cả tư cách nâng váy cho ta cũng không có, còn muốn người khác lột đồ của ta giữa thanh thiên bạch nhật?”

Nghe lời ta nói, mấy tỳ nữ kia nhất thời sững sờ tại chỗ, không dám động thủ.

Bị ta làm mất mặt, Diệp Thanh Nhan lập tức tủi thân bật khóc.

Điều này khiến Tần Diên Chi đau lòng khôn xiết.

“Khương Hòa, ngươi chỉ là một kẻ lừa đảo thần minh, thần nữ chó má gì chứ, hôm nay dù có giết ngươi, ta cũng sẽ không gặp phải báo ứng nào cả!”

“Thanh Nhan muốn bộ hỉ phục này, ngươi bây giờ phải cởi ra trả lại cho nàng!”

Có Tần Diên Chi chống lưng, dưới sự ra hiệu của Diệp Thanh Nhan, bốn tỳ nữ xông vào động thủ với ta.

“Các ngươi dám đối xử với ta như vậy, nhất định sẽ hối hận!”

Ta liều mạng giãy dụa, nhưng bộ hỉ phục trên người vẫn bị cưỡng ép lột đi, chỉ còn lại lớp áo lót mỏng manh.

Diệp Thanh Nhan nhận lấy bộ hỉ phục, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

“Thần nữ cái gì, bị lột đồ cũng có sao đâu?”

Lời vừa dứt, “Ầm” một tiếng, một tiếng sét kinh thiên động địa vang lên, bầu trời lúc này đã đen kịt một nửa.

Một tia sét đánh thẳng xuống vị trí của Diệp Thanh Nhan.

“A—”

3

Đợi khói bụi tan đi, chỉ thấy bốn tỳ nữ vừa lột đồ ta ngã sõng soài dưới chân Diệp Thanh Nhan, miệng hộc máu tươi.

Diệp Thanh Nhan sợ hãi ngã ngồi trên mặt đất, toàn thân run rẩy không ngừng.

Đám đông bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, bất chợt lùi lại, cách xa ta cả trượng.

“Đây là chuyện gì? Lẽ nào Khương Hòa thật sự là thần nữ?”

“Nhưng vừa rồi thái tử điện hạ động thủ với Khương Hòa đâu có sao đâu…”

Mọi người không hiểu, nhưng ta biết nguyên nhân.

Đó là vì lúc Tần Diên Chi dùng ngọc bội làm ta bị thương, hắn vẫn chưa giải trừ hôn ước với ta, tự nhiên sẽ không bị vận khí của ta làm tổn thương.

Nhưng bốn tỳ nữ kia thì không có may mắn như hắn.

Ta nhìn về phía Diệp Thanh Nhan.

“Diệp tiểu thư, làm nhiều điều bất nghĩa ắt tự diệt vong, lại thêm hôm nay ngươi gánh trên lưng bốn mạng người, nếu không mau tích đức hành thiện, sau này e rằng sẽ gặp đại kiếp.”

Diệp Thanh Nhan đột ngột đứng dậy từ mặt đất, chỉ vào ta gầm lên.

“Khương Hòa, ngươi đừng có nói bậy bạ, bọn họ chết thì liên quan gì đến ta? Chẳng qua là mệnh bọn họ không tốt, bị sét đánh trúng thôi.”

“Hơn nữa mỗi năm đều có không ít bá tánh chết vì sét đánh, lẽ nào đều đổ tội lên đầu ta sao?”

Nàng ta trừng mắt nhìn ta đầy ác ý, ta vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ.

“Diệp tiểu thư, nếu ta đoán không lầm, trong đất ở hậu viện Diệp phủ chôn không ít thi thể trẻ sơ sinh nhỉ, chỉ là những lớp mỡ của những đứa trẻ đó…”

Lời ta còn chưa nói hết, đã bị Diệp Thanh Nhan cắt ngang.

Đáy mắt nàng ta thoáng qua một tia hoảng loạn.

“Ngươi, ngươi đừng có ngậm máu phun người, ta không biết ngươi đang nói gì…”

Tần Diên Chi nhíu chặt mày.

“Thanh Nhan, lời của Khương Hòa là có ý gì?”

Từ cái nhìn đầu tiên thấy Diệp Thanh Nhan, ta đã cảm thấy có gì đó không đúng.

Nàng ta rõ ràng đang tuổi thanh xuân phơi phới, nhưng làn da trên người lại mềm mại mịn màng như trẻ sơ sinh.

Mãi cho đến khi nàng ta ngã ngồi dưới đất lúc nãy, để lộ những nốt đỏ li ti sau gáy, ta mới dám chắc chắn suy đoán của mình.

Diệp Thanh Nhan dùng trẻ sơ sinh luyện thành mỡ để thoa lên người dưỡng da.

Nhưng nàng ta không biết, dùng mỡ xác người lâu dài sẽ khiến bản thân nhiễm tà khí và bệnh nặng.

“Thái tử điện hạ, nếu muốn biết sự thật, có thể sai người đến Diệp phủ ngay bây giờ, đào gốc cây đào ở hậu viện lên, ngài xem là biết ngay.”

“Không được!”

Diệp Thanh Nhan thất thanh hét lên, sau khi nhận ra mình thất thố liền vội vàng chữa lại.

“Những cây đào đó là do mẫu thân ta trước khi qua đời đích thân trồng, mỗi khi nhớ mẫu thân ta đều đến thăm cây đào.”
 
Vận Khí Cẩm Lý, Mệnh Diệt Vương Triều
Chương 4: Chương 4



“Không ngờ Khương tiểu thư oán ta cướp mất vị trí thái tử phi của nàng, muốn hủy đi cây đào mẫu thân để lại cho ta…”

Mọi người nghe vậy chỉ trích ta.

“Khương Hòa, ngươi làm vậy là không đúng rồi, đó là di vật của mẫu thân người ta.”

“Ta thấy nàng ta chính là căm hận thái tử cưới Diệp tiểu thư, muốn phá hoại hôn sự này, trước đó còn giả vờ không quan tâm.”

“Còn không phải sao, nàng ta tâm cơ lừa gạt hoàng thượng chẳng phải là để gả cho thái tử sao?”

Tần Diên Chi sa sầm mặt, quay đầu ra lệnh.

“Người đâu, bắt Khương Hòa lại cho ta, Khương Hòa bất kính với thái tử phi, kéo xuống đánh năm mươi trượng!”

Ngay sau đó, sáu thị vệ đeo đao tiến lên vây chặt lấy ta.

“Nếu không sợ bị sét đánh chết như bốn tỳ nữ kia, thì cứ việc động thủ.”

Lời vừa dứt, sáu vị thị vệ sững sờ tại chỗ, nhìn nhau chần chừ không dám động thủ.

Tần Diên Chi khẽ cười một tiếng.

“Vừa rồi chỉ là trùng hợp, gọi ngươi một tiếng thần nữ, ngươi thật sự tưởng mình có thần lực sao?”

“Ngươi xem bộ dạng y phục không chỉnh tề của ngươi bây giờ kìa, ngay cả kỹ nữ thanh lâu còn trông đoan trang hơn ngươi!”

Ta cố nén cơn giận, đối diện với ánh mắt chế giễu của hắn.

“Tần Diên Chi, ngươi bản thân còn khó giữ nổi, còn có tâm trạng đấu võ mồm với ta?”

Ta khuyên bọn họ, là không muốn làm hại người vô tội.

Nhưng luôn có kẻ không biết quý mạng sống.

Thiếu tướng quân Lý Minh Lễ vẫn luôn đi theo bên cạnh Tần Diên Chi trực tiếp xông lên.

Một bạt tai tát vào mặt ta, giữ chặt vai ta, ép ta quỳ xuống trước mặt Tần Diên Chi.

“Khương Hòa, chút mánh khóe này của ngươi dọa được ai? Lý Mỗ ta trên chiến trường giết địch vô số, lẽ nào lại thật sự bị một tiểu nương tử như ngươi nguyền rủa chết sao?”

Lời vừa dứt, đám đông cười rộ lên.

Ta ngước mắt nhìn ấn đường của hắn đang dần chuyển sang màu đen, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Kẻ tranh nhau đi tìm cái chết, ta cũng không cản nổi.

Giữa tiếng cười nhạo của đám đông.

Cột cờ trên tường thành đột nhiên gãy ngang, cắm thẳng vào đầu Lý Minh Lễ, máu tươi bắn tung tóe.

Ngay sau đó, mặt trời trên không trung hoàn toàn bị mặt trăng che khuất.

Cửa lớn hoàng cung mở ra, Lý công công bên cạnh hoàng thượng hoảng hốt chạy tới.

“Hoàng thượng, hoàng thượng ngài ấy…”

4

“Hoàng thượng ngài ấy đột nhiên ngất đi, hôn mê bất tỉnh, thần nữ đâu rồi?”

Ta nhân lúc đám đông chưa kịp phản ứng, gạt xác Lý Minh Lễ ra, đứng dậy đón lấy.

“Lý công công, mau đưa ta đi gặp hoàng thượng.”

Lý công công nhìn lớp áo lót trên người ta, vội vàng cởi áo choàng trên người đưa cho ta.

“Thần nữ, hôm nay đại hôn sao người lại ăn mặc mỏng manh như vậy, hoàng thượng không phải đã cho người mang hỉ phục đến rồi sao?”

Ta nhận lấy, bất lực lắc đầu.

“Chuyện này nói ra dài dòng, đi gặp hoàng thượng trước đã.”

Chưa kịp cất bước, Tần Diên Chi đột nhiên giơ tay chặn ta lại.

“Khương Hòa, ngươi lại không biết y thuật, phụ hoàng ngất đi thì mời thái y đến xem là được rồi.”

“Lẽ nào ngươi muốn đến trước mặt phụ hoàng mách lẻo, để ngài ấy chống lưng cho ngươi?”

“Ta nói cho ngươi biết, hôm nay không ai có thể ngăn cản ta cưới Thanh Nhan, cho dù là phụ hoàng cũng không được!”

Ta khẽ thở dài.

“Tần Diên Chi, ngươi vừa tận mắt thấy Lý tướng quân xảy ra chuyện, lẽ nào bây giờ vẫn không tin ta sao?”

Lời vừa dứt, tất cả mọi người có mặt đều tái mét mặt mày.

“Khương Hòa này quả thực tà môn, trước là bốn tỳ nữ kia, bây giờ lại là Lý tướng quân, liên tiếp có người chết, không thể nào đều là trùng hợp được.”

“Nhưng vừa rồi chúng ta giúp thái tử bắt nạt Khương Hòa, chúng ta sẽ không phải chết theo chứ?”

“Nếu nàng ta thật sự là thần nữ, vậy nàng ta nói thái tử bảy ngày sau sẽ chết, vậy không phải là lừa người rồi?”
 
Vận Khí Cẩm Lý, Mệnh Diệt Vương Triều
Chương 5: Chương 5



Nghe tiếng bàn tán của đám đông, sắc mặt Tần Diên Chi càng trở nên khó coi.

Lúc này, Diệp Thanh Nhan vốn im lặng nãy giờ đột nhiên đứng ra.

“Các người đừng bị nàng ta lừa gạt, thần nữ cái gì chứ? Vừa rồi sét đánh là ngoài ý muốn, Lý tướng quân qua đời cũng là ngoài ý muốn, chẳng qua là tình cờ gặp phải thôi.”

“Các người lẽ nào không biết đầu tháng trong cung đã nói phải kiểm tra sửa chữa cờ sao? Cột cờ cũ kỹ gãy là chuyện bình thường, là Lý tướng quân không may mắn.”

“Ả Khương Hòa chính là một kẻ lừa đảo!”

Lý công công sốt ruột.

“Diệp tiểu thư đừng nói bừa, thần nữ đối với hoàng thượng có ơn cứu mạng, nếu không có thần nữ, hoàng thượng mười năm trước đã gặp nạn trong núi rồi.”

“Hơn nữa thái tử từ nhỏ thể nhược nhiều bệnh, mỗi tháng đều gặp tai nạn bị thương, nhưng từ khi định hôn ước với thần nữ, thái tử chưa từng xảy ra chuyện gì nữa.”

Lời này vừa nói ra, Tần Diên Chi cũng có chút dao động.

Tuy nhiên, Diệp Thanh Nhan đảo mắt một vòng, đột nhiên bật cười.

“Các người đều bị Khương Hòa lừa rồi, nàng ta có thể cứu hoàng thượng, tại sao không cứu các hộ vệ và phi tần khác?”

“Thái tử ca ca, huynh thử nghĩ kỹ xem, những tổn thương huynh gặp phải lúc nhỏ thật sự là ngoài ý muốn sao? Tại sao ả Khương Hòa vừa xuất hiện, huynh liền không sao nữa?”

“Đó là vì tất cả đều do ả ta tự biên tự diễn, bày ra một cái bẫy lừa đảo.”

Diệp Thanh Nhan nói năng đâu ra đấy.

Thấy ánh mắt mọi người nhìn mình mang theo sự đồng tình, giọng điệu của nàng ta càng trở nên ngông cuồng.

“Chuyện hoàng thượng ngất đi chắc chắn cũng là do ả ta giở trò, ả ta chính là muốn mượn cớ này để thái tử ca ca cưới ả, để sau này được làm hoàng hậu.”

“Thái tử ca ca, huynh tuyệt đối đừng để ả ta tiếp xúc với hoàng thượng, nói không chừng ả ta muốn hãm hại hoàng thượng!”

Lý công công nhất thời không biết phải làm sao.

“Nhưng hoàng thượng trước khi hôn mê vẫn luôn gọi muốn gặp thần nữ…”

Diệp Thanh Nhan ưỡn thẳng lưng.

“Lý công công, nếu ngài có thể gánh chịu hậu quả nếu hoàng thượng xảy ra chuyện, thì ngài cứ đưa kẻ lừa đảo này đi gặp hoàng thượng đi.”

Thấy Lý công công do dự không quyết, Tần Diên Chi đột nhiên cứng rắn hẳn lên.

“Ta nói rõ ở đây, ai dám để Khương Hòa gặp phụ hoàng, ta chém đầu kẻ đó!”

“Lý công công, ngài đừng lo lắng, nếu phụ hoàng trách tội, cứ đem lời của ta nói lại y nguyên cho phụ hoàng.”

“Ta tin phụ hoàng sẽ hiểu tấm lòng khổ tâm của ta.”

Diệp Thanh Nhan khoác tay Tần Diên Chi, nhướng mày.

“Tội khi quân là tội tru di cửu tộc, thái tử ca ca, giết ả ta đi!”

5

Nhìn hai kẻ trước mắt kẻ tung người hứng, ta thiếu chút nữa là vỗ tay tán thưởng.

“Khả năng bịa chuyện của Diệp tiểu thư thật khiến ta bội phục, có công phu đó, sao không viết thêm vài vở kịch cho trà lâu thì hơn.”

“Tần Diên Chi, ngươi không quan tâm đến sống chết của mình thì thôi, bây giờ còn muốn ngăn cản ta cứu hoàng thượng sao?”

Ta nhìn về phía đám đông đang xem kịch bên cạnh.

“Các vị, nếu hoàng thượng xảy ra chuyện gì, các vị có mặt ở đây đều sẽ bị liên lụy, nhẹ thì mất chức quan, nặng thì tru di cửu tộc.”

“Nếu giờ phút này đứng về phía ta, nói không chừng đợi hoàng thượng tỉnh lại còn có thể ban thưởng cho các vị.”

Nghe vậy, đám đông lập tức sốt ruột, ai nấy mặt đỏ tía tai.

“Khương Hòa, Diệp tiểu thư đã vạch trần trò lừa đảo của ngươi trước mặt mọi người rồi, sao ngươi còn dám ngông cuồng như vậy?”

“Ngươi có tin bây giờ thái tử chỉ cần một câu, ngươi lập tức đầu rơi xuống đất không.”

“Ngươi còn dám uy h**p chúng ta? Ngươi bây giờ bản thân còn khó bảo toàn, ta thấy ngươi đúng là điên rồi.”

Ta ngông cuồng tự nhiên có vốn liếng để ngông cuồng, nếu không cũng chẳng bình an vô sự đến tận bây giờ.

Bọn họ cũng chỉ dám nói vài câu ngoài miệng, nếu thật sự bảo bọn họ động thủ, bọn họ căn bản không dám đụng vào ta.

Bài học của năm người kia đã khiến bọn họ có vài phần kiêng dè đối với ta.

Tần Diên Chi thấy ta bị đám đông chế giễu chỉ trích.
 
Vận Khí Cẩm Lý, Mệnh Diệt Vương Triều
Chương 6: Chương 6



Trong mắt lóe lên vẻ đắc ý, dường như hắn đã nhìn thấu kế hoạch của ta, có thể khống chế mọi thứ.

“Khương Hòa, ngay cả Lý công công cũng không muốn quản ngươi nữa, ngươi còn có thể cứng miệng đến bao giờ?”

“Ta thấy ngươi chính là muốn bám lấy ta, để bản thân được sống cuộc sống áo cơm không lo, cao cao tại thượng của hoàng gia.”

Lý công công bị gọi tên lập tức tái mặt, lấy cớ đi xem hoàng thượng rồi chuồn mất.

Ta không nhịn được cười thành tiếng.

“Tần Diên Chi, nếu ngươi đã chắc chắn ta là kẻ lừa đảo.”

“Vậy sao ngươi không đích thân động thủ với ta, xem ngươi có giống như năm người kia, chết bất đắc kỳ tử không.”

“Nhưng chúng ta phải nói trước, cái chết của ngươi không thể đổ lên đầu ta được.”

Nghe xong lời ta nói, đáy mắt Tần Diên Chi lóe lên một tia hoảng sợ, nhưng vẫn cố tỏ ra trấn tĩnh.

“Ngươi đừng có hư trương thanh thế, ngươi là cái thá gì mà đáng để ta phải đích thân động thủ?”

“Khương Hòa, ta muốn giết ngươi dễ như giẫm chết một con kiến.”

Tần Diên Chi muốn trốn tránh, nhưng ta lại không cho hắn được như ý.

Trước đó ta đã cho hắn vô số cơ hội, là hắn tự mình không biết trân trọng, vậy đừng trách ta tàn nhẫn.

Xem ra cho hắn bảy ngày để sống vẫn còn là quá nhiều.

“Hay là thái tử sợ rồi, nên không dám động thủ với ta?”

“Diệp tiểu thư đã bảo ngài giết ta rồi, sao thái tử không đích thân chứng minh cho mọi người xem, rốt cuộc đây có phải là trùng hợp không?”

Nói xong ta cười khiêu khích với Tần Diên Chi.

“Tần Diên Chi, nếu ngươi sợ rồi, ta cũng sẽ không cười nhạo ngươi đâu.”

Tần Diên Chi bị ta chọc giận, rút thanh trường kiếm bên hông thị vệ ra rồi tiến về phía ta.

“Khương Hòa, đây là ngươi ép ta!”

“Ta cứ thử xem ta giết ngươi xong, ta có chết hay không!”

Theo từng bước Tần Diên Chi tiến về phía ta, đám đông nín thở, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào bóng dáng hắn.

Ngay cả Diệp Thanh Nhan cũng lo lắng nắm chặt tay áo.

“Thái tử ca ca…”

Nhìn mồ hôi lạnh rịn ra trên trán Tần Diên Chi, cùng với bàn tay cầm trường kiếm không ngừng run rẩy của hắn.

Ta không nhịn được cười thành tiếng.

“Tần Diên Chi, ta đáng sợ đến vậy sao?”

Tần Diên Chi mặt đỏ bừng, hung hăng trừng mắt nhìn ta.

“Cười đi, lát nữa ngươi sẽ không cười nổi đâu!”

Ngay khoảnh khắc Tần Diên Chi dùng trường kiếm đâm về phía ngực ta, hắn đột nhiên khuỵu gối, cả người lao thẳng về phía mũi kiếm.

“Thái tử—”

6

Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Tần Diên Chi dùng tay chống xuống đất, thân người nghiêng đi mấy phần, trường kiếm xuyên ngang qua vai hắn.

Đám đông bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng loạn, hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn.

Các tỳ nữ theo bản năng che mắt lại, hộ vệ của Tần Diên Chi xông lên bảo vệ, các đại thần sợ đến run lẩy bẩy, công công bên cạnh hét lên chạy đi tìm thái y.

Ta nhìn Tần Diên Chi đang ngã trên đất, lắc đầu.

“Tần Diên Chi, tránh được một kiếm này chắc hẳn rất tốn sức phải không?”

Những người khác đứng bên cạnh có lẽ không nhìn thấy, Tần Diên Chi để tránh khỏi chỗ hiểm yếu, xương tay phải đã hoàn toàn gãy nát.

Nếu là người bình thường thì căn bản không có cơ hội phản kháng.

Nhưng Tần Diên Chi dù sao cũng là hoàng tộc, long khí hộ thể trên người vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán, vô tình cứu hắn một mạng.

Diệp Thanh Nhan tiến lên đỡ Tần Diên Chi dậy, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn ta.

“Khương Hòa, ngươi đắc ý cái gì? Thái tử ca ca chẳng qua là nhất thời không đứng vững, liên quan gì đến ngươi?”

“Đợi thái tử ca ca chữa khỏi vết thương rồi vẫn có thể giết ngươi!”

Ta lạnh lùng nhìn nàng ta.

“Diệp tiểu thư, nếu sự việc đã đến nước này mà ngươi vẫn không tin lời ta nói.”

“Sao ngươi không đích thân hỏi thái tử ca ca của ngươi xem, rốt cuộc là hắn tự mình vấp ngã, hay là có thế lực nào đó khống chế hắn…”
 
Vận Khí Cẩm Lý, Mệnh Diệt Vương Triều
Chương 7: Chương 7



Chưa đợi ta nói xong, Tần Diên Chi ngẩng đầu lên, không thể tin nổi nhìn ta.

“Khương Hòa, rốt cuộc ngươi đã dùng tà thuật gì với ta?”

“Tại sao vừa rồi đột nhiên, ta lại không thể khống chế cơ thể của mình?”

Ta thở dài một hơi.

“Tần Diên Chi, hoàng thượng sớm đã chiếu cáo thiên hạ, ta là thần nữ hoàng gia, kẻ bắt nạt ta đều không có kết cục tốt đẹp, sao ngươi lại không tin chứ?”

“Ngươi ngẩng đầu nhìn trời xem, nhật thực giáng lâm, đây là điềm đại hung nguy hiểm đến tính mạng đế vương, báo hiệu vương triều diệt vong.”

Lúc này, đám đông mới phát hiện ban ngày trời quang mây tạnh không biết từ lúc nào đã trở nên u ám vô cùng.

Năm thi thể trên mặt đất sớm đã không còn hơi thở, cộng thêm lời nói của Tần Diên Chi sau khi bị thương.

Ánh mắt đám đông nhìn ta một lần nữa tràn đầy sợ hãi và kinh hoàng.

Tần Diên Chi loạng choạng, suýt chút nữa lại ngã xuống đất.

“Không thể nào, tất cả những chuyện này chắc chắn chỉ là trùng hợp…”

“Ngươi chẳng qua chỉ là một nữ nhân thôn quê hoang dã, ta đường đường là thiên tử cửu ngũ chí tôn, ta không tin ta phải dựa vào một nữ nhân mới có thể sống sót!”

Ta không giải thích thêm.

Lúc này Tần Diên Chi không phải là không tin, mà là không dám tin, không muốn tin.

Nhưng không ngờ ta đã đánh giá thấp khả năng nói dối trắng trợn của Diệp Thanh Nhan.

Chỉ thấy nàng ta cắn c*n m** d***, rồi cất tiếng.

“Thái tử ca ca, có phải là do huynh đứng quá lâu, đột nhiên cử động nên tay chân mới tê cứng, dẫn đến không thể khống chế cơ thể không.”

“Ta nhớ huynh từng lên núi săn bắn, vì ngồi rình con mồi quá lâu khiến chân tay tê cứng, cũng từng bị thương.”

Nghe vậy, mắt Tần Diên Chi sáng lên.

“Đúng, Thanh Nhan, nàng nói đúng, ta suýt nữa lại bị con tiện nhân này lừa rồi!”

Hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm, sai người mang kiệu đến Thái Y Viện để chữa trị vết thương.

Trước khi đi, hắn đột nhiên quay đầu nhìn ta.

“Khương Hòa, ngươi cũng theo ta đến đây, đừng có nghĩ đến chuyện đi mách lẻo với phụ hoàng!”

Hắn ra lệnh cho thị vệ bên cạnh bắt lấy ta.

Nhưng mấy người đó đi đến bên cạnh ta, lại chần chừ không dám động thủ.

Tần Diên Chi thấy thị vệ thân cận của mình lại rụt rè như vậy, lập tức nổi giận.

“Ta cần các ngươi làm gì? Không dám động thủ thì xử theo quân pháp, mỗi người đánh hai mươi đại bản!”

Hắn vốn định dùng cách này để dọa dẫm, nào ngờ các thị vệ nghe xong lời đó khấu đầu tạ ơn.

“Thái tử, chúng thần đi nhận phạt ngay!”

Chưa đợi Tần Diên Chi phản ứng, mấy người đó như thể có hồng thủy mãnh thú đuổi theo sau lưng, chạy nhanh như bay.

7

Mặc dù Diệp Thanh Nhan dùng lý do vụng về để giải thích những chuyện kỳ quái xảy ra với Tần Diên Chi.

Nhưng chỉ trong vòng một canh giờ, liên tiếp có người qua đời, đám đông vẫn còn kiêng dè đối với ta.

Dù chỉ là một phần vạn khả năng tử vong, bọn họ cũng không dám dễ dàng thử, dù sao thì ai mà không sợ chết.

Thấy vậy, Tần Diên Chi tức đến đỏ mắt, hận không thể lăng trì xử tử ta.

Cuối cùng ta chủ động theo Tần Diên Chi đến Thái Y Viện, mới kết thúc màn náo kịch này.

Ngay khi Tần Diên Chi vừa băng bó xong vết thương, Lý công công lại xuất hiện.

“Hoàng thượng tỉnh rồi, thái tử, ngài mau đến xem đi ạ.”

Nói được nửa câu, Lý công công có chút do dự nhìn ta.

“Thần nữ, hoàng thượng điểm danh muốn gặp người, mời người cũng cùng lão nô đi một chuyến ạ.”

Đi đến cửa Càn Thanh Cung, Tần Diên Chi trừng mắt nhìn ta một cái.

“Lần này có ta ở đây, ngươi đừng có cơ hội nói bậy bạ bên tai phụ hoàng nữa.”

Ta cúi đầu không thèm để ý đến hắn.

Đẩy cửa bước vào, Tần Diên Chi ôm cánh tay bị thương quỳ xuống trước mặt hoàng thượng.

“Phụ hoàng, nhi thần nghe nói người đột nhiên ngất đi, đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”

Hoàng thượng như thể không nghe thấy, ánh mắt lướt qua hắn, lo lắng nhìn ta.

“Thần nữ, tại sao giờ lành đã qua mà ngươi và thái tử vẫn chưa cử hành hôn lễ?”

Ta khẽ hành lễ với hoàng thượng.
 
Vận Khí Cẩm Lý, Mệnh Diệt Vương Triều
Chương 8: Chương 8



“Bệ hạ, hôn ước giữa thần và thái tử đã hủy bỏ, hôn thư đã hủy, tín vật định thân cũng đã trả lại.”

“Trong lòng thái tử sớm đã có người tâm đầu ý hợp, Khương Hòa không làm kẻ phá hoại tình cảm đó đâu ạ.”

Lời ta vừa dứt, hoàng thượng đột ngột ngồi bật dậy từ trên giường.

Ngài giơ ngón tay chỉ vào Tần Diên Chi, miệng run rẩy hồi lâu không nói nên lời.

Tần Diên Chi vẫn chưa nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề.

Tự mình khoe vết thương trên người với hoàng thượng, trong mắt đầy vẻ ấm ức và bất mãn.

“Phụ hoàng, người xem vai và tay phải của nhi thần này, đều là vì Khương Hòa, nếu không phải tranh chấp với nàng ta, nhi thần…”

“Chát” một tiếng, hoàng thượng vung tay tát ngắt lời phàn nàn của Tần Diên Chi.

“Tần Diên Chi, đây là ngươi đáng đời!”

Theo tiếng gầm giận dữ của hoàng thượng, tất cả mọi người có mặt đều quỳ rạp xuống đất, run lẩy bẩy, sợ bị giận cá chém thớt.

“Trẫm hạ chỉ ban hôn, ngươi tự ý từ hôn là kháng chỉ, rốt cuộc ngươi có coi Trẫm ra gì không?”

Tần Diên Chi ôm khuôn mặt sưng đỏ, đầy vẻ khó hiểu.

“Phụ hoàng, ả Khương Hòa căn bản không phải thần nữ gì cả, chẳng phải chỉ là một kẻ lừa đảo thôi sao?”

“Con từ hôn là vì con không thích nàng ta, con muốn ở bên người con thích!”

Hoàng thượng bị lời nói của hắn làm cho tức cười.

“Nếu thần nữ là kẻ lừa đảo, Trẫm mười năm trước đã chết rồi, ngươi cũng căn bản không sống được đến ngày hôm nay!”

“Ngươi còn mặt mũi nói không thích thần nữ? Thần nữ đồng ý gả cho ngươi, là phúc tám đời nhà ngươi tu được, còn đến lượt ngươi thích hay không thích sao?”

“Bây giờ ngươi hủy hoại tất cả rồi, đừng nói đến mạng của ngươi, Tần quốc chúng ta sắp vong rồi!”

Thấy hoàng thượng tức đến thở hổn hển, Tần Diên Chi lại tỏ thái độ cứng rắn.

“Phụ hoàng, bất kể hôm nay người nói thế nào, con cũng sẽ không cưới Khương Hòa, nàng ta không xứng làm thái tử phi.”

“Còn cái gì mà con sắp chết, quốc gia diệt vong những lời hồ đồ đó, người đừng nói nữa, đó đều là Khương Hòa lừa gạt người thôi.”

“Con thừa nhận nàng ta có chút vận khí trên người, nhưng nàng ta cũng không lợi hại đến mức có thể dùng sức một người hủy diệt cả một vương triều chứ?”

“Nghịch tử, còn không mau câm miệng!”

Thấy ta đứng bên cạnh cúi đầu không nói một lời.

Sắc mặt hoàng thượng càng thêm âm trầm, ôm ngực trừng mắt nhìn Tần Diên Chi, giọng điệu không cho phép nghi ngờ.

“Ngươi còn không mau quỳ xuống cầu xin thần nữ tha thứ, để nàng gả cho ngươi.”

“Nếu không, ngôi vị thái tử này ngươi cũng đừng làm nữa!”

8

Nghe vậy, Tần Diên Chi có chút do dự.

Dù sao thì ngôi vị thái tử và Diệp Thanh Nhan, cái nào nặng cái nào nhẹ, hắn vẫn phân biệt rõ ràng.

Chỉ là hắn không ngờ hoàng thượng lại cố chấp với hôn sự giữa ta và hắn đến vậy.

Đúng lúc này, Diệp Thanh Nhan đột nhiên đứng dậy từ đám đông, đi đến trước mặt hoàng thượng quỳ xuống khấu đầu.

“Bệ hạ, thần nữ và thái tử thật lòng yêu nhau, xin bệ hạ thành toàn cho chúng thần.”

Hoàng thượng nhìn thẳng vào Diệp Thanh Nhan.

“Ngươi là đích nữ nhà Diệp Thượng Thư phải không, chính là ngươi xúi giục thái tử từ hôn với thần nữ, để cưới ngươi làm Thái tử phi?”

“Nếu Diệp Thượng Thư biết nữ nhi mình vì tư tâm mà khiến cả nhà Diệp gia trăm miệng ăn bị lưu đày, ông ta sẽ nghĩ thế nào?”

Lời đe dọa rõ ràng này khiến Diệp Thanh Nhan toàn thân run rẩy.

Ngôi vị thái tử phi trong tầm tay, và gia đình yêu thương nàng hết mực, nàng ta phải đưa ra lựa chọn.

Nàng ta do dự một lát, cuối cùng cắn răng.

“Bệ hạ, thần nữ đời này không phải thái tử thì không gả!”

Xem ra Diệp Thanh Nhan sau khi cân nhắc, vẫn quan tâm đến bản thân hơn, muốn trở thành hoàng hậu dưới một người trên vạn người trên trong tương lai.

Vốn tưởng Tần Diên Chi thấy Diệp Thanh Nhan vì mình mà từ bỏ gia đình sẽ có chút cảm động.

Nào ngờ hắn đột nhiên đổi giọng.
 
Vận Khí Cẩm Lý, Mệnh Diệt Vương Triều
Chương 9: Chương 9 (Hoàn)



“Phụ hoàng, nếu con đồng ý cưới Khương Hòa làm thái tử phi, có thể để Thanh Nhan làm trắc phi của con được không?”

Diệp Thanh Nhan chết lặng.

“Thái tử ca ca, huynh không phải đã hứa với ta…”

“Thanh Nhan, nàng xưa nay dịu dàng hiểu chuyện nhất, nàng nên thông cảm cho ta.”

Tần Diên Chi mở miệng ngắt lời nàng ta.

“Phụ hoàng, như vậy người sẽ không cần phế truất ngôi vị thái tử của con nữa đúng không?”

Sau đó, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía hoàng thượng, chờ đợi quyết định của ngài.

Trong lúc tẩm điện im lặng, ta chậm rãi ngẩng đầu lên.

“Bệ hạ, không cần ép buộc thái tử.”

“Thời gian đã không còn kịp nữa rồi, đây là vận mệnh đã định của hoàng gia.”

Hoàng thượng chưa kịp nói, Tần Diên Chi đã trừng mắt nhìn ta một cái.

“Khương Hòa, ngươi không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại, ngươi không nguyền rủa ta chết, thì lại nguyền rủa phụ hoàng vong quốc.”

“Đại Tần quốc phồn vinh thịnh vượng bao nhiêu năm, mười năm qua chưa từng thua trận, lẽ nào chỉ vì ta không cưới ngươi, quốc gia liền phải diệt vong sao?”

“Hơn nữa bây giờ ta đã đồng ý cưới ngươi rồi, sao ngươi còn không chịu buông tha?”

Ta khẽ cười một tiếng.

“Tần Diên Chi, ngươi nhầm rồi, không phải ta cầu xin ngươi cưới ta, mà là ngươi cầu xin ta gả cho ngươi.”

Tần Diên Chi không biết hoàng thượng để khiến ta đồng ý hôn sự này.

Đã phải trả giá những gì, lại lập lời thề ra sao.

Còn tự cho rằng sự tốt đẹp của hắn đã làm ta cảm động.

“Ngươi đúng là được voi đòi tiên, nếu không phải phụ hoàng ép ta cưới ngươi, ta thèm nhìn ngươi một cái sao?”

Tần Diên Chi cười lạnh một tiếng.

“Khương Hòa, ngươi lừa được tất cả mọi người, nhưng không lừa được ta!”

Ta nghiêng người, nhìn ra bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ.

“Tần Diên Chi, ta có lừa người hay không lát nữa ngươi sẽ biết.”

Hoàng thượng hoảng hốt muốn đứng dậy, ta giơ tay ngăn ngài lại.

“Bệ hạ, sự việc đã đến nước này, đều là số mệnh, cưỡng cầu cũng vô ích.”

“Vừa rồi người đột nhiên ngất đi là có cảm ứng phải không, nhưng người yên tâm, những năm qua người một lòng vì dân, tuy tội nghiệt chưa trả hết, nhưng chuyện này cũng không liên lụy đến người.”

“Chỉ là Tần quốc này không giữ được nữa rồi…”

Ngay sau đó, một vị công công hoảng hốt xông vào.

“Bệ hạ, không hay rồi, địch quốc đột nhiên khai chiến với chúng ta, tiền tuyến báo về, không quá ba ngày nữa sẽ đánh tới kinh thành.”

Hoàng thượng che mặt thở dài.

“Trẫm vẫn không thể thay đổi được vận mệnh…”

Tần Diên Chi không thể tin nổi túm lấy vị công công kia gầm lên.

“Ngươi nói lại lần nữa, địch quốc đánh tới rồi? Bọn chúng chẳng qua chỉ là một tiểu quốc nhỏ bé, tuyệt đối không thể!”

9

“Khương Hòa, đây chắc chắn là người ngươi mua chuộc, muốn đến lừa gạt chúng ta!”

Tần Diên Chi nhìn chằm chằm vào mặt ta, cố gắng tìm kiếm câu trả lời trên gương mặt ta.

“Đủ rồi!”

Hoàng thượng vớ lấy bát thuốc bên giường ném xuống chân Tần Diên Chi.

“Tần Diên Chi, ngươi náo đủ chưa?”

“Thần nữ từ đầu đến cuối chưa từng nói một lời nói dối, là ngươi vô lý gây sự, hại chết chính mình, liên lụy cả Tần quốc!”

Gầm xong, ngài hít sâu một hơi, mới tiếp tục nói.

“Trẫm kể cho ngươi một câu chuyện, mười năm trước…”

Mười năm trước, ta theo sư phụ tu hành trong núi, một lần ra ngoài hái thuốc gặp được hoàng thượng toàn thân đầy máu ngồi trên đất run rẩy.

Trên sườn núi cách đó không xa, xác chết nằm ngổn ngang cả trăm người, máu chảy thành sông.

Sư phụ phát hiện hoàng thượng bị tà khí nhập thể, bị tà khí khống chế cơ thể và giết hại tùy tùng cùng phi tần của mình.

Hóa ra khi hoàng thượng còn là hoàng tử, vì tranh đoạt hoàng vị, đã không tiếc hy sinh cả một thôn làng.

Từ đó bị oan hồn của thôn dân ám ảnh, cũng khiến con cháu đời sau của ngài đều chết yểu.

Ngài quỳ xuống trước mặt sư phụ, khóc lóc thảm thiết, cầu xin sư phụ cứu ngài và hoàng thất một mạng, ngài nguyện dùng tính mạng để chuộc tội.

Sư phụ tính ra những năm qua hoàng thượng quả thực vì chuộc tội mà luôn làm việc thiện.

Nhưng tội nghiệt này thực sự quá nặng, đã báo ứng lên con cháu đời sau của ngài.

Vì vậy mới định ra hôn ước giữa ta và Tần Diên Chi.

Muốn dùng mệnh cách Cẩm Lý của ta để bảo vệ hoàng tộc.

Chỉ cần cử hành đại hôn với ta, giữ lại vận khí của ta ở hoàng thất, thì tội nghiệt đời này của hoàng thất sẽ chấm dứt ở trên người Tần Diên Chi.

Con cháu đời sau sẽ không còn bị liên lụy nữa.

Nhưng bây giờ tất cả đều bị Tần Diên Chi hủy hoại.

Nghe hoàng thượng đích thân kể lại tất cả, Tần Diên Chi lúc này mới hiểu được dụng ý của ngài.

“Phụ hoàng, tại sao người không sớm nói cho nhi thần biết sự thật, nhi thần thật sự không biết gì cả…”

Hoàng thượng bất lực lắc đầu.

“Diên Chi, Trẫm đã hạ chỉ chiếu cáo thiên hạ rồi, như vậy còn chưa đủ sao?”

Tần Diên Chi bò lê bò càng quỳ xuống trước mặt ta, hoàn toàn không còn bộ dạng đắc ý lúc nãy.

“Khương Hòa, không đúng, thần nữ, ta biết lỗi rồi, ta đồng ý thành thân với người.”

“Thật ra trong lòng ta luôn có người, nhưng tất cả mọi người đều nói ta dựa vào người mới có được ngày hôm nay, ta không cam tâm nỗ lực của mình bị che lấp, ta mới nhất thời xúc động làm tổn thương người.”

“Chúng ta bây giờ cử hành đại hôn, được không? Ta không thể trơ mắt nhìn Tần quốc biến mất…”

Ta lắc đầu.

“Không kịp nữa rồi, giờ lành đã qua, thái tử, ngài tự lo liệu đi.”

Tần Diên Chi bất lực ngã ngồi trên đất, khuôn mặt tràn đầy hối hận và sợ hãi.

“Lẽ nào bảy ngày sau ta thật sự phải chết sao?”

Tất cả mọi người có mặt đều còn đang chìm trong cú sốc sâu sắc, chỉ riêng Diệp Thanh Nhan ngẩng đầu lén lút nhìn quanh.

“Diệp tiểu thư, ngươi muốn đi đâu?”

Tần Diên Chi lúc này mới chú ý đến Diệp Thanh Nhan.

Hắn tiến lên dùng một tay bóp cổ Diệp Thanh Nhan, sự dịu dàng trước kia không còn tồn tại.

“Diệp Thanh Nhan, nếu không phải ngươi xúi giục ta từ hôn với Khương Hòa, làm sao ta lại rơi vào bước đường này?”

“Đều là ngươi hại ta, ta muốn ngươi chôn cùng ta!”

Diệp Thanh Nhan bị hắn bóp đến nghẹt thở, dùng hết sức túm lấy vết thương của hắn.

Tần Diên Chi đau đớn buông tay, Diệp Thanh Nhan nhân lúc hỗn loạn bỏ chạy.

Tin dữ này truyền ra ngoài, hoàng cung lập tức hỗn loạn, tất cả mọi người thu dọn hành lý bỏ chạy.

Hoàng thượng không còn vùng vẫy, xuất cung đến chùa cạo đầu xuất gia.

Bảy ngày sau, quân địch phát hiện thi thể thất khiếu chảy máu của Tần Diên Chi trên ngai vàng trong hoàng cung.

Diệp Thanh Nhan mang theo tài sản trong nhà muốn đầu quân địch.

Nhưng tướng lĩnh quân địch lại phát hiện hài cốt của tiểu công chúa bị mất tích trong sân nhà họ Diệp.

Cả nhà họ Diệp không còn một ai sống sót.

Mà lúc này ta đã trở về núi, theo sư phụ tiếp tục tu hành.

Từ đó về sau, thế gian lưu truyền một truyền thuyết, người có được thần nữ có thể đoạt thiên hạ.

Nhưng không ai còn gặp lại thần nữ nữa.
 
Back
Top Bottom