Cứ thế, tôi trở về nhà với hình ảnh xinh đẹp của Minh Anh trong đầu.
Tôi thích cô gái ấy, tôi muốn ngắm nhìn cô nhiều hơn, tôi còn muốn trò chuyện với cô nữa.
Tôi muốn gọi cô là bạn, tôi muốn thân thiết hơn và muốn cả thành người duy nhất bên cạnh cô.
Tôi tự hỏi, sao mình lại muốn đi xa tới thế với một người mà tôi chưa từng nói chuyện tới một lần?
Phải chăng đây là cái được gọi là "tình yêu sét đánh"?
Tôi không rõ, cũng chẳng buồn quan tâm.
Tôi chỉ biết trong đầu tôi luôn có hình bóng của cô.Suy nghĩ mông lung một hồi tôi cũng về được tới nhà.
Như đã giới thiệu từ trước, gia đình tôi gọi là Nguyễn gia, đứng đầu Ngũ Đại Thế Gia của Xích Quỷ, nên hiểu theo một nghĩa nào đó, tức là đứng đầu cả Xích Quỷ quốc.
Vì gia thế lớn như vậy thì nhà cũng phải lớn không kém.
Tôi gọi là nhà, nhưng khi tra từ điển thì nó được gọi là biệt phủ.Ngay từ cái chạm mắt đầu tiên, biệt phủ Nguyễn gia đã gây ấn tượng với vẻ ngoài sừng sững giữa không gian ngoại thành.
Tách ra khỏi bầu không khí ngột ngạt nơi phố xá đông đúc, căn biệt phủ này có diện tích 12.200 mét vuông với mức đầu tư lên tới hàng chục tỷ Servo.
Khi tôi bước tới cổng nhà, hai chú chó Vatreni, một giống chó xuất hiện ở tầng thứ 28 của Hoả Bát Tháp - Qilgan, một Toà Tháp cấp SS.
Nguyễn gia đã dành ra ba năm trời chỉ để chinh phục Toà Tháp này, tuy nhiên không ai có thể tới được tầng thứ 30, chứ đừng nói đến việc đặt chân đến tầng cuối cùng là tầng 72.
Hệ thống "leo Tháp" này theo tôi đọc hiểu được như sau.
Cấp độ của các Toà Tháp như sau, từ thấp đến cao lần lượt là: F, E, D, C, B, A, A+, S, S+, SS, SSS, X và EX.
Các Toà từ F đến S+, tầng cuối cùng sẽ do một con quái vật được gọi là Quân Chủ canh giữ.
Còn từ SS đến EX, kẻ ở tại tầng cuối được gọi là Thần Quân!
Trên thế giới này từng đếm được có tám mươi mốt vị Thần Quân, trong đó có hai vị cấp EX, bảy vị cấp X.
Cũng tiện nói thêm, con người mới chỉ chinh phục được bốn Toà Tháp cấp SS và một Toà Tháp cấp SSS.
Còn chín Toà Tháp nằm ngoài nguyên lý kia, tốt nhất đừng nói tới, một nano giây còn nhận thức được từ khi bước vào đã là kỳ tích rồi!Các Toà sau khi bị chinh phục sẽ không biến mất mà vẫn tiếp tục tồn tại, có điều các Tháp do Quân Chủ canh giữ sẽ được tái tạo lại thành Tháp khác với Quân Chủ mới.
Tuy nhiên các Toà có Thần Quân ngự trị thì không như vậy, sau khi bị chinh phục nó sẽ bị "giáng chức" thành Quân Chủ, SS thì thành S, SSS thành S+.Trở lại với hai chú chó Vatreni, đây là một giống chó to lớn, chiều cao từ chân tới vai là tám mươi centimet, chiều dài từ đầu tới đuôi là một trăm sáu mươi centimet, trong đó đuôi dài năm mươi phân.
Chúng có lông ngắn màu đen, dưới bụng có màu trắng, dọc sống lưng và ở tứ chi luôn luôn rực lửa, hàm răng sắc nhọn rắn chắc, đôi tai dài nhọn rất linh hoạt và thính cực kỳ.
Tổng quan Vatreni là giống chó đẹp và Mạnh!Rotter và Munick nhận thấy tôi bước tới, chúng chỉ khẽ liếc rồi lại tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Chúng thản nhiên như vậy vì chúng chưa từng thua Chinh Phục Giả hay Liệp Nhân nào.
Nguyễn gia có thể mang chúng về vì chúng thích khí chất và tư tưởng của cha tôi, chứ nếu để hai đứa dùng hết sức chiến đấu thì e là chỉ có vài người sống sót trở về, nhưng chắc chắn không còn nguyên vẹn như trước.Bước qua cổng, tôi còn phải vượt qua vườn hoa Prydferthwch Barddonol - Hoa Bụi Xanh - tôi thấy nó khá giống hoa nhài nhật ở Trái Đất - thì mới tới được nhà chính.
Tôi vốn định bước vào nhà, nhưng giờ lại không cần nữa, vì người tôi cần gặp đang ở đây, thản nhiên tưới hoa.Đó là một người đàn ông trẻ, cao tầm 1m75 trở lên.
Mặt mày tuấn tú, khí chất toả ra không hề áp đảo, ngược lại còn mang đến cho người ta cảm giác an nhàn.
Điểm đặc biệt ở người đàn ông ưa nhìn này là mái tóc nâu sậm xoăn được cắt tỉa gọn gàng, kết hợp với đôi mắt màu đỏ nhè nhẹ khiến người nhìn có cảm giác tâm hồn được xoa dịu.Người đàn ông đó là Trưởng Quân đời thứ 16 của Nguyễn gia, cũng là Chinh Phục Giả mạnh đứng top Serica và chính là cha của tôi kiếp này - Nguyễn Minh Khang.Dù biết là tôi đã tới, ông cũng chẳng có ý định quay ra nhìn, tôi đành thở dài định mở lời thì ông lại cất tiếng trước."
Bài thi thế nào?"
Chất giọng trầm nhưng lạnh tanh khiến cho linh hồn người nghe bất giác run nhẹ, hoàn toàn ngược lại với vẻ bề ngoài của ông.
Tôi chậm rãi đáp lời."
Đề thì dễ không thể nào dễ hơn.
Nhưng kết quả là... con vẫn không qua."
Minh Khang có khựng lại một chút, xong lại ngay lập tức tiếp tục đi tới khóm hoa tiếp theo để "tắm" cho nó.
Ông ấy luôn như vậy, vì tôi có ý thức từ khi sinh ra nên tôi biết, ngay từ đầu ông đã khá lạnh nhạt với tôi.
Nhưng với ai ông cũng vậy, nên chắc là không phải do ông ghét tôi đâu, tất nhiên với mẹ tôi tức vợ của ông, ông cũng thế.
Tôi chưa thấy họ có bất kỳ hành động "yêu thương" nào trong suốt mười sáu năm tôi có mặt.
Tôi cũng không thấy ông có cảm xúc gì đặc biệt với bất kỳ ai.
Như thể một cỗ máy vô cảm, không quan tâm tới ai, chỉ có công việc.
Một người quá đỗi đơn độc!Minh Khang dường như đã xong việc, ông đi cất vòi nước rồi lại thong thả đi qua tôi, lúc tôi tưởng ông cứ thế mà đi mất thì ông lại thấp giọng."
Theo ta!"
Tôi khó hiểu nhìn theo bóng lưng ông, hẳn nhiên ông không buồn đứng lại chờ tôi, biết điều đó, tôi co chân chạy tới.
Không ngờ ông lại đi vào thành phố, thành phố nơi tôi ở gọi là Cẩn Du Thành.
Cẩn Du Thành là một khu vực biên giới phía Bắc Xích Quỷ, giáp với Hoa Quốc nên đây là nơi giao thương quan trọng, bởi vậy, Cẩn Du Thành phát triển khá phồn thịnh.
Cẩn Du Thành còn được mệnh danh là "Thành phố của những chiếc đèn lồng rực rỡ", mọi khu phố ở Cẩn Du Thành luôn treo đèn lồng vừa mang nét xưa cũ, hoài niệm nhưng vẫn thấp thoáng màu sắc lãng mạn đương đại.
Đặc biệt, vào buổi tối Cẩn Du Thành bỏ đi vẻ xô bồ của cuộc sống thường nhật, với ánh sáng nhỏ của những chiếc đèn lồng.
Tiếng khua nước nhẹ nhàng trên sông Hoàng Diệp, ngắm nhìn khung cảnh ấy con người ta luôn có cảm giác thư thái, dễ chịu mặc cho thời gian trôi.
Mọi du khách khi tới Cẩn Du Thành đều sẽ kinh ngạc trước vẻ đẹp phồn vinh, giao thương sầm uất với sự tinh tế đầy thú vị.Đột nhiên, Minh Khang dẫn tôi tới một con ngõ nhỏ.
Dù là một con ngõ ít ai chú ý thì nó vẫn thuộc Cẩn Du Thành, nên nó vẫn mang một vẻ tinh tế bởi sự cổ kính nên thơ.
Chúng tôi vẫn đi sâu vào ngõ, cho đến khi tới căn nhà nhỏ cuối đường.Minh Khang lạnh lùng gõ cửa ba cái.
Âm thanh cửa gỗ phát ra trong trẻo và rất vang.
Ông thể hiện rõ sự lạnh lùng của mình tới mức, đơn giản gõ ba cái và đứng yên đó, không làm thêm điều gì.
Tôi không biết đây là nhà của ai, vì tôi chưa từng tới đây bao giờ.
Trong suốt mười sáu năm qua, tôi đều đã tới hết nhà của những người thân thiết với cả cha và mẹ.
Không để tôi mất nhiều thời gian vì chờ đợi, cánh cửa gỗ cũ kỹ kẽo kẹt mở ra.
Wow!
Đó là một người phụ nữ có gương mặt khá ưa nhìn, mái tóc dài màu đen tuyền được thả tự do ôm lấy tấm lưng thon.
Cô ấy vẻ như vừa mới ngủ dậy, mi mắt nặng trĩu chậm rãi nâng lên, để lộ ra đôi mắt vô cùng đặc biệt.
Mống mắt có màu hoàng kim mờ đục, đồng tử kỳ dị khi chúng không là hình tròn mà là nét khe dọc như loài mèo, đây chắc chắn không phải là đôi mắt của con người.
Cô gái này khá là cao, trên 1m65, cô đang mặc trên người một bộ đồ khá thoải mái, một chiếc áo thun ba lỗ thể thao và chiếc quần đùi ngủ, khoe ra thân hình săn chắc khỏe khoắn.
Hơn nữa, vì ở khoảng cách gần nên tôi có thể thấy rõ hương thơm dịu nhẹ nhưng không kém phần nồng nàn của hoa Bolgar Atirgul - Hoa Tuyệt Sắc, khá giống với hoa hồng bungary.
Người này rốt cuộc là ai?
Khí chất quái lạ này khiến tôi thực sự nhận thức được, đây không còn là thế giới của con người nữa.
Tôi cảm thấy sợ, tôi chưa từng sợ đến nỗi này kể từ khi chuyển sinh đến giờ.