Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vạn Cổ Cuồng Đế

Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 345: C345: Giết toàn bộ



Cái gì!

Tu sĩ Ảm Hồn sơn nghe vậy sững sờ, tất cả đều nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, người thiếu niên trước mắt này là ai, sao lại dám lớn lối như thế.

Trưởng bối nhà ngươi còn chưa nói gì, làm sao đã đến phiên ngươi nói chuyện?

Một tiểu chút chít miệng còn hôi sữa, sợ là không biết Ảm Hồn sơn kinh khủng như thế nào.

Đám người Ảm Hồn sơn cười lạnh, họ không tin Thánh Nhân của Thiên Bảo cung dám giết mình.

Trước đó bọn hẳn đắc tội với tu sĩ Huyết Long tông, vậy mà tu sĩ Huyết Long tông cũng không dám giết bọn hắn, một cái Thiên Bảo cung bọn hẳn chưa từng nghe nói qua, có thể mạnh đến đâu.

"Mồm còn hôi sữa."

Ngô Giang Ngôn cười lạnh, ngày thường, nếu một tên tiểu bối dám nói chuyện như thế với hắn, thì đã sớm bị hắn đập chết.

Thứ không biết chết sống.

Nếu không phải nể mặt mũi vài vị Thánh Nhân trưởng bối Thiên Bảo cung thì ngươi đã chết không toàn thây.

Vốn dĩ đám người Ảm Hồn sơn coi thiếu niên kia. chỉ là một kẻ đã quen ngang ngược càn rỡ nên nói ra mấy lời ngông cuồng, các trưởng bối Thiên Bảo cung sẽ không để ý tới hắn.

Nhưng bọn hắn không nghĩ tới chính là, thiếu niên kia vừa dứt lời, Thánh Nhân Thiên Bảo cung liền động.

Oanh.

Một tiếng vang thật lớn, kim quang vạn trượng từ. trời rơi xuống, lực lượng kinh khủng vô biên nối liền trời đất, hung hãng rơi vào người Ngô Giang Ngôn, trực tiếp đánh nát nửa bên thân thể của hắn, Thánh thế cũng chỉ còn lại nửa bên.

"Sao ngươi dám!"

Trong mắt Ngô Giang Ngôn tràn đầy khiếp sợ, hắn chính là Thánh Nhân nội môn Ẩm Hồn sơn, không ngờ người của Thiên Bảo cung lại thật sự dám giết hắn?

Căn bản không chờ hắn suy nghĩ nhiều, Trương Thanh Vinh đã hạ xuống côn thứ hai, khí thế thắng xâu trường hồng, tựa như muốn đập nát cả thiên địa.

Ngô Giang Ngôn bị dọa đến mức lách mình chuẩn bị chạy, nhưng mà hẳn lại chạy không thoát, côn thứ ba nện vào người hắn, trực tiếp nện hắn thành sương máu.

Một đoàn kim quang bay ra từ trong sương máu, hóa thành một cái tiểu nhân, chính là thánh đạo quả của Ngô Giang Ngôn

"Thiên Bảo cung, đại năng của Ảm Hồn sơn sẽ không bỏ qua cho các ngươi, các ngươi chờ lấy..."

Ngô Giang Ngôn ngửa mặt lên trời thét dài, trong mắt tràn đầy hận ý, thánh thể bị hủy, đối với một tên hạ vị cảnh thánh nhân mà nói, cái giá phải trả quả thật quá thê thảm đau đớn.

Hạ vị cảnh Thánh Nhân không giống trung vị cảnh Thánh Nhân, có thể ngay tại chỗ ngưng tụ ra thánh thể.

Hạ vị cảnh Thánh Nhân bị hủy thánh thể, rất có thể từ đó về sau sẽ không còn thánh thể, tương đương với phế bỏ một nửa

Trong lòng Ngô Giang Ngôn đầy hận ý, nhưng cũng không dám tiếp tục ở lại, Thánh Nhân trong trạng thái thánh đạo quả rất yếu đuối, tùy tiện một tên thánh nhân bất kỳ nào cũng có thể đánh chết. Hơn nữa thánh đạo quả chính là chỗ ngưng tụ tỉnh hoa của một đời thánh nhân, một khi không có thánh thế bảo hộ, tất nhiên sẽ dẫn tới những kẻ tham lam. Giờ phút này, những tu sĩ Ảm Hồn sơn kia cũng không tin được, chỉ thấy kim quang lóe lên, Ngô Giang Ngôn liền chuẩn bị trốn vào hư không triệt để chạy trốn.

Mặc dù mất đi thánh thể, chỉ còn lại thánh đạo quả, nhưng bởi vì thánh đạo quả cùng Thiên Địa Pháp Tắc tương dung, cùng năng lượng thiên địa hợp nhất, bay lượn trong đất trời không chịu chút lực cản nào, tốc độ bay gần đến cực hạn, Thánh Nhân bình thường không thể ngăn cản.

'Vẻn vẹn lóe lên một cái, Ngô Giang Ngôn đã xuất hiện tại bên ngoài ngàn trượng, như là thuấn di vậy.

Nhưng mà, đúng lúc hắn tưởng rằng mình đã trốn thoát, thì một bản tay trắng nõn bỗng duỗi ra từ trong hư không, năm lấy thân thể nhỏ bé của hắn, nhẹ nhàng như nắm một khối đá.

"A....!"

Trong mắt Ngô Giang Ngôn tràn đây hoảng sợ, hắn có nằm mơ cũng không ngờ, sau khi hóa thành thánh đạo quả, hẳn lại bị người bắt lấy.

Cái tay kia hơi hơi nắm lại, một cỗ lực lượng bùng nổ trong lòng bản tay.

"Đùng! Đừng mà..."

Ngô Giang Ngôn hoảng sợ tới cực điểm, điên cuồng vật lộn, cỗ lực lượng kia như hủy thiên diệt địa, hắn biết thánh đạo quả tuyệt đối không chịu nổi.

Kết cục chắc chắn phải chết!

Hắn cố gắng quay đầu, nhìn về phía người bắt lấy mình, một khuôn mặt trẻ tuổi thanh tú xuất hiện trong ầm mắt hắn.

Là hắn!

Trong đầu Ngô Giang Ngôn lóe lên suy nghĩ cuối cùng, một khắc này như ngưng đọng lại, sau đó vĩnh viễn chìm vào hắc ám.

Hắn đến chết vẫn không hiểu rõ, vì sao mình lại bị một tên tiểu bối Thiên Bảo cung tóm được, tiện tay liền bóp c hết hắn.

“Các ngươi... Dám giết ta... Ám Hồn sơn.."

Đám người Ẩm Hồn sơn đều run rẩy lo lẳng, nhất là khi nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, trong mắt tràn đây hoảng hốt cùng kinh hãi.

Trương Thanh Vinh căn bản không để ý tới sự kinh ngạc và không thể tin của đám người kia, hẳn bước từng bước một, khí tức thông thiên triệt địa, so với bất kỳ một tên hạ vị cảnh thánh nhân nào khác cũng mạnh hơn, trường côn trong tay hắn tản ra quang vinh vô tận, hung hăng ném tới đám người Ảm Hồn sơn

Lần này không chỉ có Trương Thanh Vinh, Hoa Nhất Nhiên cũng động thủ, một ánh kiếm màu xanh xẹt qua hư không, trong khoảnh khắc liền chém đầu bảy tám tên tu sĩ Ảm Hồn sơn, một tên Thánh Nhân Ẩm Hồn sơn định đón đỡ đạo kiếm quang kia, kết quả lại bị một kiếm chém thành hai khúc, thánh thể trực tiếp bị hủy.

Mấy tên Thánh Nhân Ảm Hồn sơn còn lại hoảng sợ nhìn Hoa Nhất Nhiên, không ngờ rằng lão giả này còn đáng sợ hơn đại hán thô kệch kia, mấy người Thiên Bảo cung này, đến cùng là những người nào a!

"Mau trốn!"

Tu sĩ Âm Hồn sơn sợ mất mật, lao nhao xoay người bỏ chạy, điên cưỡng phi độn, hận không thể có thêm hai cái chân.

Nhưng mà, bọn hắn trốn không thoát, ánh kiếm Hoa Nhất Nhiên nhanh bực nào.

Một kiếm xuyên thấu hư không, hết thảy tu sĩ phổ, thông Ảm Hồn sơn đều nổ tung, kiếm khí tung hoành, chết không toàn thây.

Ba vị Thánh Nhân còn lại, cũng là không trốn được bao xa đã bị Hoa Nhất Nhiên và Trương Thanh Vinh cản lại, sau khi hai người trải qua bách thánh đại chiến, tu vi đã có bước tiến dài, đối phó một vài hạ vị

cảnh Thánh Nhân phổ thông không phải vấn đề.

Rất nhanh, đại địa nhuốm máu, mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập phía dưới thế giới thang trời, toàn bộ tu sĩ Ảm Hồn sơn đều chết sạch.

Vu Ứng Hải nhìn tràng diện kinh khủng đầy mùi máu tanh trước mắt, mà tê cả da đầu một lúc, hắn nhịn không được nói:

"Tịch Thiên Dạ, Ảm Hồn sơn chính là thượng cổ đại giáo, địa vị trên đại lục không kém hơn Bạch Cốt giáo, ngươi giế t chết nhiều Thánh Nhân Ảm Hồn sơn như vậy, Ấm Hồn sơn chắc chẩn sẽ chấn động, chẳng mấy chốc sẽ tra được là ngươi làm"

“Thì tính sao."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên đáp.

Vu Ứng Hải nghẹn lời, trêu chọc đến Ảm Hồn sơn, lại vẻn vẹn chỉ nói một câu thì tính sao. Luận khí phách dũng khí, thiên hạ anh kiệt có mấy người so được với hắn!

"Hắn là nhiều rận không sợ ngứa, đã đắc tội với nhiều thế lực đỉnh tiêm đại lục như vậy, còn sợ một cái Ẩm Hồn sơn sao?"

Cố Khinh Yên thản nhiên nói.

"Lên đường đi."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên lên tiếng, sau đó dậm chân tiến lên, vượt qua đám thi thể nằm la liệt trên mặt đất, khi đi đến phía trước thế giới thang trời thì hơi hơi dừng lại, sau đó liền cất bước.

Cảm giác như lọt vào một cái thế giới khác, trong chớp mắt, hư không chấn động, vạn vật trời đất quay cường, lực lượng hư không vô tận tụ đến, cả người đều rơi vào trạng thái mất trọng lượng.

Nhưng chỉ vẻn vẹn mấy hơi thở, tất cả cảm giác khó chịu đều hoàn toàn biến mất, trước mắt Tịch Thiên Da sáng lên, hắn thình lình đi vào một thế giới khác.
 
Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 346: C346: Quảng trường truyền công



Vạn lý trên tinh không, trên bầu trời xanh thẳm như thủy tỉnh

Tịch Thiên Dạ đi vào một cái quảng trường, nơi này dường như không phải là quảng trường bình thường mà con người thường dùng, mà là quảng trường khổng lồ của viễn cổ Thần Ma.

Liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối, khắp nơi đều là những khu vực rộng lớn, trên quảng trường có rất nhiều pho tượng và bia đá.

Những pho tượng kia đều vô cùng cổ lão xa xưa, tản ra khí tức lịch sử.

Bia đá lại càng nhiều, những bia đá kia đứng vững trên quảng trường, cao thấp, to nhỏ đều đều có, có cái cao bằng tòa nhà mấy chục tầng, cái thấp lại chỉ có vài thước, có cái lớn như một tòa núi cao, lại có cái nhỏ như một tảng đá.

Bia đá la liệt trên quảng trường, khắp nơi đều có, nhiều đến hàng vạn cái.

Tịch Thiên Dạ quét mắt nhìn xung quanh, phát hiện nơi đây có không ít người, trang phục không giống nhau, có hình thù kỳ quái, có quy củ, có tốp năm tốp ba tự tập cùng một chỗ, có một thân một mình tĩnh tọa.

Tịch Thiên Dạ ước tính sơ qua, lúc này trên quảng trường, tu sĩ đến từ các đại lục, hẳn là có trên vạn người.

Ngoài ra, gần như không có tu sĩ Lan Lăng quốc, hầu hết toàn bộ đều là tu sĩ vực ngoại.

Bởi vì rất ít tu sĩ Lan Lăng quốc có thể đi tới nơi này.

"Nơi đây chính là quảng trường truyền công của Thiên Lan thần tông”

Thanh âm Cố Khinh Yên vang lên sau lưng Tịch Thiên Dạ, sáu người khác, đều đi theo Tịch Thiên Dạ tới nơi này.

"Quảng trường truyền công?"

Cố Vân kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, trong mắt tràn đầy tò mò,

"Quảng trường truyền công, tên như ý nghĩa, Thiên Lan thăn tông dùng để bồi dưỡng môn đồ đệ tử, là nơi truyền thụ công pháp võ học. Ngươi trông thấy. những bia đá kia không? Mỗi tấm bia đều khắc một môn thánh thuật, hơn nữa đều không phải thánh thuật phổ thông, chính là thánh thuật của Thiên Lan thần tông”

Cố Khinh Yên liếc mắt lườm Cố Vân, thản nhiên nói.

Cái gì!

Cố Vân nghe vậy thì lập tức bị chấn động.

Thánh thuật của Thiên Lan thần tông!

Đến từ nhân tộc Thiên Vực, Cố Vân tự nhiên vô cùng rõ ràng, thăn tông đã từng rực rỡ cường thịnh, thánh thuật truyền thừa xuống kinh khủng cỡ nào, nếu có thể đạt được mấy phần tinh túy, thì tại nhân tộc Thiên Vực cũng có thể trở thành bí thuật không tầm thường.

Nàng liếc mắt nhìn qua, sợ là có mấy vạn khối bia đá trên quảng trường truyền công.

"Nhiều thánh thuật như vậy đều có thể tùy tiện tu luyện sao?”

Cố Vân cả kinh nói, ánh mắt theo bản năng nhìn vào những bia đá kia, nhìn bề ngoài thì cũng không có phát hiện cái gì khác biệt.

"Dĩ nhiên là không có khả năng, ngươi nghĩ quá nhiều!”

Cố Khinh Yên nghe vậy liếc mắt, mặt không thay đổi nói:

“Từ xưa đến nay, có biết bao nhiều tu sĩ trên đại lục từng đi vào di tích Thiên Lan, nhưng có thể lấy được thánh thuật hoàn chỉnh thì không tới 30 môn. Chính ngươi suy nghĩ một chút, mang ra một môn thánh thuật hoàn chỉnh từ di tích Thiên Lan có bao nhiêu khó khăn”

Cố Vân nghe vậy khẽ gật đầu, đó là điều hiển nhiên,

Nếu thánh thuật của vô thượng thần tông có thể, học được dễ dàng như vậy thì đâu còn gọi là vô thượng thần tông.

"Bất kỳ môn thánh thuật nào được lấy ra từ di tích Thiên Lan, thả trên đại lục đều là Đại Thánh thuật kinh thiên động địa. Thậm chí, trong mười đại chí cao thánh thuật của đại lục, có ba môn được lấy ra từ Thiên Lan thần tông”

Hoa Nhất Nhiên cảm khái nói, di tích Thiên Lan chính là báu vật của Nam Man đại lục, mỗi lần xuất hiện đều là tin mừng cho tu sĩ toàn đại lục.

Tuy trên quảng trường truyền công có đến hàng vạn thánh thuật, thế nhưng trung bình một ngàn năm có thể từ quảng trường truyền công học được một môn thánh thuật cũng là vô cùng may mắn.

Theo ghi chép, lần gần nhất có người từ di tích Thiên Lan mang ra thánh thuật hoàn chỉnh đã là ba ngàn năm trước.

"Học thánh thuật khó khăn như thế sao?"

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Hoa Nhất Nhiên nghe vậy, hơi hơi khom người, cười khổ nói:

“Học thánh thuật dĩ nhiên không khó, chỉ cần có thể đi vào quảng trường truyền công, chỉ cần nhỏ hơn 100 tuổi, liền có thể học tập một môn thánh thuật tại quảng trường truyền công."

"Thế nhưng có thể học tập không có nghĩa là ngươi có thể học được, ngươi học không được, hoặc là chỉ học đến một chút da lông, tự nhiên vô dụng.”

Hoa Nhất Nhiên than nhẹ một tiếng.

Thánh thuật của Thiên Lan thần tông, làm sao có thể học được dễ dàng như vậy.

"Kỳ thật, trên quảng trường có 49,789 môn thánh thuật, tại Nam Man đại lục, chí ít có một vạn môn thánh thuật có quan hệ với 49,789 môn thánh thuật này. Có điều, rất nhiều thánh thuật đều chỉ là một chút da lông, mặc dù uy lực không tăm thường, nhưng cũng không được tính là thánh thuật đỉnh tiêm."

Cố Khinh Yên nói.

Trương Thanh Vinh nghe vậy khẽ gật đầu:

"Hoàn toàn chính xác, trên đại lục có muôn vàn thánh thuật, bề ngoài hết sức hoa mỹ, nhưng đại bộ phận thánh thuật được sáng tạo ra đều dựa vào thánh thuật của Thiên Lan thần tông. Nếu nói vẽ sự diễn sinh và phát triển thánh thuật tại Nam Man đại lục, thì Thiên Lan thần tông có một nửa công lao. Trước đây †a đạt được truyền thừa của một vị Đại Thánh, tam sơn diệt thánh côn thuật của hẳn chính là diễn hóa từ một môn côn thuật uy danh hiển hách của Thiên Lan thần tông."

"Vì sao?"

Cố Vân ngạc nhiên

Hoa Nhất Nhiên cười ha ha nói:

"Bởi vì thánh thuật của Thiên Lan thần tông, ngươi có thể học nhưng chưa hẳn có thể học được toàn bộ, cho nên rất nhiều người chỉ lấy được một chút da lông, hoặc là một điểm ý cảnh của các thánh nhân, chỉ có thể coi đây là căn cứ để tự sáng tạo ra thánh thuật. Thánh thuật bọn hắn sáng tạo tất nhiên là kém thánh thuật của Thiên Lan thăn tông, nhưng trên đại lục vẫn là đại thần thông kinh thiên động địa."

Cð Vân cùng Chanh Quang nghe vậy, khẽ gật đầu, có chút lý giải.

Các nàng đã từng sinh hoạt tại nhân tộc Thiên Vực, hiểu biết tự nhiên cũng không tầm thường.

Kỳ thật, nói những Thánh Nhân đó tự sáng tạo thánh thuật, cũng không phải chân chính tự sáng tạo, mà là thánh thuật của Thiên Lan thần tông phiên bản đơn giản hóa.

Người tự sáng tạo thánh thuật chân chính, thì đều là thiên kiêu phong hoa tuyệt đại. Đâu phải ai cũng có thể tự sáng tạo thánh thuật

Những Thánh Nhân nhìn bầu vẽ hồ lô kia, chỉ là dựa vào một môn thánh thuật cao thâm, cắt giảm thành một môn thánh thuật đơn giản phổ thông mà thôi.

Chúng ta những lão gia hỏa này đã không còn cơ hội, nhưng các ngươi trẻ tuổi thì khác, nói không chừng có thể từ quảng trường truyền công học được một môn thánh thuật hoàn chỉnh."

Trương Thanh Vinh hâm mộ nhìn về phía quảng trường truyền công, nếu tới sớm mấy trăm năm, tuổi của hắn thấp hơn 100 tuổi, hẳn nhất định sẽ đi thử một lần, nhìn một chút xem có thể đạt được một môn thần thông côn thuật hoàn chỉnh hay không.

Quảng trường truyền công, chỉ có những người thấp hơn 100 tuổi mới có thể đi lĩnh hội, những người tuổi tác không hợp cách đều không được phép.

Kỳ thật tại thời kỳ Thượng Cổ, quảng trường truyền công chính là đạo tràng truyền đạo cho môn hạ đệ tử của Thiên Lan thần tông, còn tại sao nó lại xuất hiện ở tầng thứ nhất thế giới thang trời, hơn nữa còn cung cấp cho hết thảy người trẻ tuổi của Nam Man đại lục tu luyện lĩnh hội, thì đó là một cái bí ẩn, không ai biết được nguyên nhân.

Từ sau khi di tích Thiên Lan xuất hiện, mọi chuyện vẫn luôn là như thế.

Cho nên Trương Thanh Vinh và Vu Ứng Hải đều rất tiếc nuối, bởi vì khi bọn hẳn đến nơi này, đều là sinh không gặp thời.

Thế nhưng Hoa Nhất Nhiên lớn tuổi nhất, lại một mặt lạnh nhạt, không hề tỏ ra tiếc nuối

Bởi vì theo hẳn thấy, Thanh Liên kiếm quyết mà chủ nhân truyền cho hắn, chính là thánh thuật đáng sợ nhất thiên địa, thần thông thông thiên triệt địa như vậy, dù so sánh với thánh thuật đứng đầu Thiên Lan thần tông, sợ là chưa chắc chắn đã thua kém.
 
Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 347: C347: Tỷ lệ thọ nguyên



"Trước tiên chúng ta đến chỗ Thần nữ đăng ký, chỉ những ai được xét duyệt mới có tư cách đi lĩnh hội những thánh thuật kia”

Cð Khinh Yên đi trước dẫn đường, mang theo đám người thẳng hướng trung tâm quảng trường.

Quảng trường truyền công quá lớn, bảy người đi bộ, mỗi bước trăm trượng, thế mà cũng phải đi một hồi chuông mới đến trung tâm quảng trường truyền công.

Dù là cộng toàn bộ diện tích của thành hàng đầu Lan Lăng quốc cũng không rộng bằng quảng trường truyền công.

Trên đường đi, bọn hắn thấy không ít người, thế nhưng chẳng ai để ý đến bọn hắn. Họ không phải lắng lặng đứng trước bia đá, thì cũng là khoanh chân ngồi trên quảng trường nhầm mất tĩnh tu, chắng ai đặt tâm tư lên người khác.

Rất nhanh, đoàn người liền đến trung tâm quảng trường truyền công, ở đây có một bức tượng nữ thần, bức tượng nữ thần này cũng không cao lớn, chỉ to như người bình thường, tản ra một cỗ khí tức Man Hoang cổ lão, như đến từ thời đại Man Hoang.

"Thiên Lan Thần nữ!"

Cố Vân trông thấy tượng nữ thần, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại.

"Trong lịch sử, Thiên Lan Thần nữ chính là thần linh của nhân tộc, trong miếu Tổ Thần từng có ghi chép, chính là một vị nữ tính trong số các chư thiên thần linh của nhân tộc thời kỳ Thượng Cổ.

Khi còn bé, Cố Vân từng đến Tổ Thần miếu, cẩn thận nghiên cứu thần linh phổ, chân dung Thiên Lan Thần nữ cũng được ghi lại trên thần linh phổ.

Hơn nữa cái tên Thiên Lan Thần nữ tại thần linh phổ cũng nằm trong tốp đầu, trong các chư thiên thần linh của nhân tộc thì Thiên Lan Thần nữ cũng là tồn tại bất phàm.

Cố Khinh Yên và mấy người Cố Vân tới trước pho tượng Thiên Lan Thần nữ, trong mắt tràn đầy sùng kính, khom mình hành lễ, đối với vô thượng thần linh, không nhất định phải tín ngưỡng, nhưng bất kỳ ai cũng mang tâm sùng kính, bởi vì họ là thần của nhân tộc, là vô thượng tiên phong của nhân tộc.

Chỉ có Tịch Thiên Dạ chắp tay sau lưng, mặt không đổi sắc nhìn tượng nữ thần, trong đôi mắt không có chút sùng kính nào.

Những người khác đương nhiên sẽ không quản hẳn, tại trước mặt thần linh, nhất định phải tâm linh thành kính, không thể có tạp niệm, nếu không liền là bất kính đối với thần linh.

Chỉ thấy pho tượng Thiên Lan Thần nữ sáng lên, đạo ánh sáng thánh khiết, quang mang bao phủ phương viên trắm trượng, bao trùm mấy người Tịch Thiên Dạ.

Rất nhanh, trên người đám Tịch Thiên Dạ liền xuất hiện từng tia sáng trắng bạc, những ánh sáng kia thấm thấu vào trong cơ thể bọn họ, sau đó lại chui ra ngoài.

Cuối cùng, hóa thành một điểm sáng, chui vào trong Thiên Lan lệnh của họ, sau đó hoàn toàn biến mất

Vẻn vẹn chỉ trong tích tắc công phu, ánh sáng trên tượng nữ thần liền hoàn toàn biến mất.

Mấy người Cố Khinh Yên rất cung kính hành hơi cúi đầu, lui vẽ sau từng bước một, mãi đến khi rời khỏi phạm vi trăm trượng mới dám ngẩng đầu lên

“Mau nhìn xem Thiên Lan lệnh có biến hóa hay không”

Cố Khinh Yên nhắc nhở mọi người, mặc dù nàng chưa từng tới di tích Thiên Lan. Nhưng học viện Trường Thương cũng nằm tại Lan Lăng quốc, đã từng nhiều lần tiến vào di tích Thiên Lan, làm viện trưởng học viện, nàng tự nhiên rõ ràng một ít quy tắc cùng che giấu trong di tích Thiên Lan.

Người đi vào thế giới thang trời thì hầu như đều sẽ có cơ duyên tại quảng trường truyền công, chỉ cần tuổi của ngươi thấp hơn 100 tuổi, hơn nữa sở hữu Thiên Lan lệnh liền có thể kích hoạt trước tượng nữ thần, sau đó liền có tư cách sát hạch trở thành ngoại môn đệ tử Thiên Lan thần tông.

Đám người nghe vậy đồn dập xuất ra Thiên Lan lệnh, chỉ thấy phía trên Thiên Lan lệnh thật sự có biến hóa, ở mặt sau có thêm một chữ cái màu đỏ thắm "Kiểm tra, phía dưới còn có con số nhỏ.

Số của Cố Khinh Yên là 62, Cố Vân là 46, Chanh Quang là 43... Còn Hoa Nhất Nhiên, Trương Thanh Vinh cùng Vu Ứng Hải, Thiên Lan lệnh của ba người không có bất kỳ biến hóa nào,

Tịch Thiên Dạ lấy Thiên Lan lệnh ra, phía trên cũng có một chữ, phía dưới có số 22.

Hoa Nhất Nhiên thấy vậy thì nhẹ nhàng thở ra Hân biết rõ, Thiên Lan lệnh trong tay chủ nhân là đồ phỏng chế.

Hắn một mực lo lẳng, Thiên Lan lệnh phỏng chế vô dụng tại thế giới thang trời, lúc này rốt cục cũng yên lòng.

Thế nhưng trong lòng hẳn đồng thời nhấc lên từng đợt sóng to gió lớn, thật lâu không cách nào bình tĩnh.

Chủ nhân phỏng chế Thiên Lan lệnh, ngay cả thần linh cũng có thể lừa gạt, đơn giản là không thể tưởng tượng nổi! Thế gian còn có chuyện gì mà chủ nhân làm không được chứ:

"Tịch Thiên Dạ, ngươi thật sự chỉ mới 22 tuổi sao“

Chanh Quang nhìn Thiên Lan lệnh trong tay Tịch Thiên Dạ, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và tán thán.

Một thiếu niên chỉ có 22 tuổi, lại có thành tựu kinh thiên động địa như vậy, thật là quá mức đáng sợ và không thể tưởng tượng nổi.

Chanh Quang luôn luôn cho rằng thiên phú của mình không tệ, có lẽ không phải thiên tài trong nhân tộc Thiên Vực, nhưng ở Nam Man đại lục thì tuyệt đối là tuyệt thế thiên tài đứng đầu. Gần 42 tuổi tu thành Đại Tôn, khoảng cách thành thánh cũng chỉ còn một bước, hỏi tuổi trẻ thiên kiêu trên toàn bộ đại lục, lại có bao nhiêu người có thể làm được như vậy.

Nhưng giờ phút này, so sánh với Tịch Thiên Dạ, nàng liền phát hiện, mình chỉ là một kẻ tầm thường...

Cố Khinh Yên và Cố Vân cũng nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, có điều hai người đối với quá trình trưởng thành của Tịch Thiên Dạ thì đều có sự hiểu biết nhất định, cho nên cũng không thấy kỳ quái

Xét tuổi tác thì Tịch Thiên Dạ thật sự chỉ mới 22 tuổi.

Biến hóa phía trên Thiên Lan lệnh, ý tứ rất đơn giản.

Cái chữ "Kiểm tra” kia đại biểu cho phép tham gia kiểm tra ngoại môn đệ tử, còn con số nhỏ phía dưới thì là tuổi tác của người tham gia khảo hạch.

Cố Khinh Yên 62 tuổi, Cố Vân 46 tuổi, Chanh Quang 42 tuổi..

Đừng nhìn tuổi của các nàng có vẻ không nhỏ, nếu là người bình thường thì đều đã qua tuổi trung niên, Cố Khinh Yên thậm chí đã bước vào lão niên.

Thế nhưng tu sĩ lại không tính như vậy, tuổi của tu sĩ, không phân chia theo số năm, mà là dựa theo tỉ lệ tuổi thọ để phân chia.

Tỷ như Thánh Giả thọ nguyên một ngàn năm.

Hai mươi phần trắm tuổi thọ đầu tiên gọi là thiếu niên, từ hai mươi phần trắm đến bốn mươi phần trăm ở giữa là thanh niên, từ bốn mươi phần trăm đến sáu mươi phần trăm là trung niên, sáu mươi phần trắm trở lên mới dần dần bước vào thời kì lão niên.

Cố Khinh Yên 62 tuổi, Cố Vân 46 tuổi, đối với ngàn năm thọ nguyên của các nàng mà nói, hiện tại các nàng vẫn trong thời kỳ thiếu niên, mười phần trăm tỉ lệ sinh mệnh cũng chưa tới. Đó cũng là lý do rất nhiều tu sĩ lão niên, sau khi đột phá thành thánh, ngay lập tức sẽ trở lại bộ dáng trung niên, giống như phản lão hoàn đồng.

Bởi vì sau khi đột phá, bọn hẳn có thêm ngàn năm thọ nguyên, tính theo tỉ lệ sinh mệnh thì đã trở lại thời kì trung niên.

"Có chút ý tứ."

Tịch Thiên Dạ nhìn Thiên Lan lệnh trong tay, mỉm cười.

Thiên Lan Thần nữ ngã xuống nhiều năm như vậy, thế mà còn có thế hạ xuống pháp tắc tồn tại trên thế gian, năng lực đúng là không thấp.

Thần pháp tắc cao thâm mạt trắc, thế gian khó diệt, dù đã cách mười vạn năm mà vẫn có thể phát sinh tác dụng như cũ, lực lượng vượt qua thời không,

Cũng là vì sao, tượng thần hơi hơi cảm ứng liền có thể biết được tuổi của bọn hắn.
 
Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 348: C348: Đệ tử quan



Trương Thanh Vinh và Vu Ứng Hải quan sát Thiên Lan lệnh trong tay, than nhẹ một tiếng, tuổi của bọn họ đã vượt qua hạn chế, không cho phép tham gia khảo hạch ngoại môn đệ tử.

Bên trong di tích Thiên Lan có hai cơ duyên lớn nhất, một cái là leo thang trời, dọc theo thế giới thang trời một mực đi lên, một cái khác chính là xông đệ tử quan.

Xông đệ tử quan có cơ hội đạt được bảo vật, so với leo thang trời thì cơ hội nhiều gấp mười gấp trăm lần trở lên. Leo thang trời không nhất định có thể được cơ duyên, thế nhưng xông đệ tử quan, chỉ căn có thể vượt qua thì trăm phần trăm sẽ được phần thưởng phong phú.

Thế nhưng chỉ có tu sĩ dưới 100 tuổi mới có tư cách xông đệ tử quan.

“Chủ nhân, xông đệ tử quan với chúng ta đã vô duyên, thuộc hạ hy vọng có thể một mình lên đường, leo thang trời, tìm kiếm một phen cơ duyên tạo hóa”

Hoa Nhất Nhiên hơi khom người nói, nếu như chủ nhân đi xông đệ tử quan, bọn hẳn tiếp tục lưu quảng trường truyền công đã không còn ý nghĩa, chẳng thà xông vào thế giới thang trời thần bí kia một lần, nói không chừng có cơ duyên khác xuất hiện.

“Các ngươi đi đi”

Tịch Thiên Dạ khẽ gật đầu, một số tu sĩ cả đời chỉ có thể tới di tích Thiên Lan một lần, đúng là nên đi ra ngoài, leo thang trời một lần.

Hoa Nhất Nhiên và Trương Thanh Vinh nghe vậy lập tức cảm kích khom mình hành lễ, sau đó dậm chân đi về một bên khác quảng trường truyền công, bên kia có một chiếc cổng trời, đúng là đường đi lên thế giới thang trời

Cố Khinh Yên cũng đồng dạng không giữ Vu Ứng Hải bên người, phân phó hắn đi xông xáo.

Bởi vì xông đệ tử quan hung hiểm khó khăn vô cùng, nàng cũng không biết lúc nào mình mới có thể đi ra.

Rất nhanh, đội ngũ bảy người chỉ còn lại bốn.

"Xông đệ tử quan có chỗ tốt gì?"

Tịch Thiên Dạ vuốt vuốt Thiên Lan lệnh trong tay, thản nhiên hỏi.

Nếu chỉ là học tập một ít thánh thuật cao thâm thì hắn không có hứng thú.

"Xông đệ tử quan dĩ nhiên là có nhiều chỗ tốt, hơn nữa còn là nhiều không kể xiết!”

Cố Khinh Yên trịnh trọng nói:

"Tịch Thiên Dạ, ngươi đừng xem thường Thiên Lan thần tông, đã từng là thần tông, cơ duyên mà Thiên Lan thần tông lưu lại tuyệt đối sẽ vượt qua tưởng tượng của ngươi. Hơi nữa, mỗi người đều chỉ có một cơ hội xông đệ tử quan, ngươi nhất định phải quý trọng."

Nàng nhìn ra được vẻ lơ đễnh trong mắt Tịch Thiên Dạ, tại bên trong Thiên Lan thần tông mà có tâm tính như thế, tuyệt đối là điều không nên.

"Há, vậy thì ngươi thử nói một câu”

Tịch Thiên Dạ đầy hứng thú lên tiếng.

"Thiên Lan thần tông đệ tử quan chia làm ngoại môn đệ tử quan, nội môn đệ tử quan, chân truyền đệ tử quan cùng thần truyền đệ tử quan."

Cố Khinh Yên từ từ đáp.

"Đệ tử quan khác nhau, cơ duyên tạo hóa lấy được cũng không giống nhau, càng ở sau lấy được chỗ tốt càng nhiều, tỷ như nội môn đệ tử quan, truyền thuyết chỉ có thiên tài ngàn năm, mới có tư cách vượt quan. Trong lịch sử Nam Man đại lục, người có thể trở thành nội môn đệ tử của Thiên Lan thần tông, thì gần nhất cũng là khoảng năm ngàn năm trước'

"Bởi vậy thấy rõ, Thiên Lan thần tông đệ tử quan vô cùng khó khẩn, đến mức xông qua chân truyền đệ tử quan cùng thần truyền đệ tử quan, cho tới bây giờ còn chưa từng xuất hiện trên đại lục"

Cố Khinh Yên thản nhiên nói.

"Thần tông chân truyền, thiên phú nhất định phải là thiên tài ngàn năm có một, còn thần truyền, thiên phú chí ít là thiên tài năm ngàn năm có một”

Cố Vân vẻ mặt ngưng trọng, bổ sung nói ra.

Thiên phú trong lời của nàng, không phải là xét thiên phú của thiên tài tại Nam Man đại lục, mà là chỉ thiên phú của nhân tộc Thiên Vực.

Chỉ có những người như vậy mới có tư cách trở thành thần tông chân truyền cùng thần truyền.

"Tịch Thiên Dạ, đừng nói nội môn đệ tử quan! Nếu như ngươi có thể trở thành ngoại môn đệ tử của Thiên Lan thần tông, lại một đường xông qua ngoại môn đệ tử quan, ta dám cam đoan ngươi nhất định có thể đột phá đến Thánh Cảnh”

Cố Khinh Yên thản nhiên nói.

Sau đại chiến bách thánh, nàng và Cố Vân đều biết, thật ra Tịch Thiên Dạ vẫn chưa đột phá Thánh Cảnh, chỉ vì thi triển bí thuật đặc thù, mới có thể có sức chiến đấu như vậy.

Thế nhưng lực lượng kia, chung quy vẫn chỉ là ngoại lực, không thuộc về chính hắn.

Chỉ có bản thân đột phá thành thánh, mới có thể chân chính đứng giữa thiên địa.

"A!"

Trong mắt Tịch Thiên Dạ lóe lên một vệt hứng thú, trực tiếp giúp hân đột phá đến Nguyên Anh kỳ, sợ là không có khả năng. Thế nhưng nếu thật sự ban thưởng bảo vật hiếm thấy gì, giúp tu vi của hắn lại tăng lên mấy cấp độ vẫn là có khả năng.

"Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi phải trở thành ngoại môn đệ tử, ngươi bây giờ ngay cả ngoại môn đệ tử cũng không phải. Trông thấy những bia đá kia không, mỗi tấm bia đá đều khắc một môn thánh thuật. Nhưng tương tự, mỗi một tấm bia đá cũng đại biểu cho một môn kiểm tra, chỉ có thành công xông qua kiểm tra của bia đá, mới có thể thực sự trở thành ngoại môn đệ tử, mới có thể chân chính đi xông ngoại môn đệ tử quan.”

Cố Khinh Yên chỉ bia đá xung quanh quảng trường truyền công, khắp nơi đều là bia đá, phẳng phất như đang ở trong rừng đá

Tịch Thiên Dạ nghe vậy thì khế gật đầu, trực tiếp đến chỗ tấm bia đá gần hắn nhất

Bia đá trên quảng trường truyền công, tự nhiên đã sớm bị Tịch Thiên Dạ chú ý, bên trong có môn đạo gì, hắn liếc mắt liền có thể nhìn ra.

Cái gọi là bia đá kiểm tra, trong lòng đã có một chút hiểu rõ.

Tịch Thiên Dạ lựa chọn bia đá ở trung tâm quảng trường, chính là bia đá gần Thiên Lan Thần nữ nhất.

Tấm bia đá kia không lớn, nhưng lại rất dài, phảng phất một thanh kiếm sắc đứng sừng sững trên quảng trường, mũi kiếm trực chỉ cửu thiên.

Thời điểm Tịch Thiên Dạ đến trước tấm bia đá kia, đã dẫn tới không ít người chú ý.

Rất nhiều người tĩnh tu ở xung quanh đều đồn dập đưa mắt nhìn sang, ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên cùng nghĩ ngờ.

"A, thiếu niên kia là người phương nào, lại dám chọn 108 thánh thuật khó khăn nhất Thiên Lan thần tông làm kiểm tra."

"Chắc lại là một vị tuyệt thế thiên kiêu trên đại lục? Hơn nữa trước kia từng tu luyện thương lan Thiên Tâm kiếm thuật?”

"Không biết, ta đã gặp thiên kiêu đỉnh tiêm của các vực khắp đại lục, nhưng chưa từng gặp qua người này"

"Hẳn không phải là người nổi danh, nếu không tại sao lại chẳng có ai nhận ra, thế mà lại dám khiêu chiến thương lan Thiên Tâm kiếm thuật, đơn giản là không biết tự lượng sức mình, đoán chừng lại là người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng, mơ tưởng xa vời”

Rất nhiều người nhìn Tịch Thiên Dạ, có khiếp sợ, có ngoài ý muốn, có khinh thường củng trào phúng.

Dường như Tịch Thiên Dạ đi đến trước tấm bia đá kia, chính là sự tình vô cùng không nên.

Vẻ mặt Cố Khinh Yên cũng là sững sờ, không ngờ Tịch Thiên Dạ sẽ ngay tại chỗ lựa chọn một tấm bia đá làm kiểm tra.

Là bia đá ở vị trí trung tâm nhất quảng trường truyền công, gần với Thiên Lan Thần nữ nhất, địa vị trong mấy vạn tấm bia đá cũng là cao nhất.

Chúng nó đại biểu cho 108 thánh thuật chí cao nổi danh nhất Thiên Lan thần tông.

Trong lịch sử Nam Man đại lục, chưa từng có ai học được 108 thánh thuật chí cao của Thiên Lan thần tông.

Cho đến nay, chúng nó vẫn yên lặng trong Thiên Lan thần tông.

Mặc dù thánh thuật không phải Đế thuật trong truyền thuyết, cũng không là tầng thứ tối cao như Thần thuật.

Thế nhưng 108 thánh thuật chí cao của Thiên Lan thần tông lại là cơ sở, là nền tảng chân chính của Thiên Lan thần tông, tu thành 108 thánh thuật chí cao của Thiên Lan thần tông, tương lai thậm chí có khả năng tu luyện Thần thuật của Thiên Lan thần tông.

Là hắn!

Trong đám người vây xem, có một thiếu nữ tay trắng đánh đàn, ngồi dưới tấm bia đá bạch ngọc, kinh ngạc nhìn qua Tịch Thiên Dạ.

“Tiểu thư, đây không phải là Tịch Thiên Dạ hay sao?" .

||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||

Nha hoàn thanh y sau lưng thiếu nữ cũng trừng mắt nói.

Các nàng không phải ai khác, chính là hai chủ tớ Vân Tưởng Quân và Tiểu Thanh tới từ Vân Thiên cổ quốc.

Không chỉ Vân Tưởng Quân và Tiểu Thanh.

Mấy người sớm tới thành Lô Hề, được chứng kiến Tịch Thiên Dạ đại náo, cũng đều nhận ra Tịch Thiên Dạ.
 
Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 349: C349: Vân phượng cổ quốc



Đương nhiên, đa số mọi người cũng không nhận ra Tịch Thiên Dạ, sau khi Thiên Lan di tích xuất hiện, rất nhiều người đã rời khỏi nơi đây, ấn tượng của tu sĩ vực ngoại với Tịch Thiên Dạ chỉ dừng lại ở việc đại chiến ở quận thủ.

Bất quá rất nhiều người nhìn Tịch Thiên Dạ bằng ánh mắt xem thường, một thiên tài của Lan Lãng Quốc

mà thôi, đương nhiên sẽ không lọt vào mắt của bọn. hẳn

"Hình như hẳn gọi là Tịch Thiên Dạ đi, là một tiên thiên thánh mầm của Lan Lăng quốc?” Một thanh niên đầu trọc đạm mạc nói.

"Cái gì mà tiên thiên thánh mầm, không biết nên khóc hay cười! Ở những tiểu quốc nhỏ như này, những tên hay rêu rao mấy truyền thuyết chỉ là bọn tu sĩ tầng áp đáy, có kiến thức thiển cận mà thôi. Trong mắt bản thiếu gia, tương lai thành thánh thì tính là cái gì, trong năm vực của đại lục này, người được gọi là thiên tài ắt phải thành thánh” Một thiếu niên bộ dạng công tử ca. ánh mắt đầy khinh thường nói.

"Những tên gọi là tiên thiên thánh mầm kia chỉ thường thôi, chả là cái rắm gì cả. Những thiên kiêu chỉ tử chân chính trên đại lục kia, việc thành thánh đã không phải mục tiêu của hắn mà mục tiêu của họ là trở thành thánh nhân gì! Thánh nhân bình thường trên đại lục cũng không ít, có thể xưng vương xưng bá ở những nơi tầm thường nhưng khi đến thánh địa chân chính thì chẳng là cái gì.”

Tịch Thiên Dạ có danh khí không nhỏ trên đại lục, bởi vì hắn là tiên thiên thánh mầm đầu tiên từ trước đến nay, có hư danh được chú định thành thánh.

Bất quá mặc dù danh tiếng của hẳn lớn nhưng những thiên kiêu chỉ tử chân chính trên đại lục kia vẫn luôn xem thường hắn.

Ánh mắt của chúng nhìn các nàng đầy vẻ chế giễu cùng khinh thường, mặc dù hẳn có chút danh tiếng trên đại lục nhưng với tầm nhìn của các nàng thì mãi mãi không bao giờ bước vào tầng lớp cao hơn của xã hội.

Một thiên tài ở quốc gia thâm sơn cùng cốc lại dám xưng là tuyệt thế thiên tài mạnh nhất từ trước tới nay, vạn cổ không một người nào băng quả thực không biết trời cao đất rộng.

"Hư danh thật mệt mỏi a! Loại người cầu hư danh như Tịch Thiên Dạ hắn sống rất mệt mỏi đi”

Tiểu Thanh lắc đầu, nhìn sang những kẻ đang châm chọc khiêu khích kia bằng ánh mắt đáng thương,

Được nâng lên quá cao nhưng không có bản lĩnh thật sự thì sẽ trở thành trò cười của thiên hạ mà thôi.

"Thiên phú của Tịch Thiên Dạ không kém chỉ là đứng ở vị trí quá cao lại tự tin mù quáng, bị hư danh làm choáng váng đầu óc."

Vân Tương Quân thản nhiên nói. Một trăm linh tám thánh thuật chí cao của Thiên Lan thần tông dù nàng cũng không dám tùy tiện thử mà phải từ từ chuẩn bị.

Tịch Thiên Dạ vừa đến đã đi khiêu chiến Thương Lan Thiên Tâm kiếm thuật, dĩ nhiên là hành vi vô cùng ngu xuẩn.

“Tiểu thư, ta dám cam đoan Tịch Thiên Dạ sẽ trở thành trò cười lớn nhất từ trước đến nay, sợ rằng hắn vừa mơi tiến vào Thương Lan Thiên Tiên kiếm bia đã bị đá ra ngoài."

Tiểu Thanh che miệng, đôi mắt to trừng lớn, cười lớn.

Vân tiểu thư lắc đầu, không tiếp tục để ý Tịch Thiên Dạ nữa, vuốt vuốt cằm.

Hơn nửa tháng trước nàng đã đến thế giới thiên thê, bất quá lại không xông vào bia khảo hạch luôn mà phải chuẩn bị, yên lặng tích súc.

Có thể khiến cho đệ nhất thiên tài Vân Tương Quân của Vân Phượng cổ quốc phải cẩn thận từng li từng tí thì khảo hạch bia cũng như một trăm linh tám thánh thuật chí cao của Thiên Lan thăn tông kia rất bất phàm.

“Trên thực tế, nếu chọn khảo hạch bình thường, bằng năng lực của nàng tất nhiên đã khảo hạch thành công, đạt được quyền hạn đệ tử ngoại môn của Thiên Lan thần tông.

Nhưng niềm kiêu ngạo không cho phép nàng làm những khảo hạch phổ thông kia, nàng nhất định phải vượt qua được khảo hạch mạnh nhất để khẳng định chính mình.

Hiện tại những người còn đứng trên có ba loại.

Một loại là những người giống Tịch Thiên Dạ vậy, vừa mới được truyền tống xuống quảng trường.

Một loại khác là những người đang khảo hạch hoặc là người vừa mới khảo hạch thất bại.

Loại thứ ba là người như Vân Tương Quân vậy, là thiên tài tuyệt thế, bọn hắn không dễ dàng xuất thủ mà yên lặng tích súc để cảm ngộ ý cảnh của bia đá, khi ra tay là đánh vào điểm yếu nhất của khảo hạch.

Trên quảng trường, người chọn khảo hạch nào sẽ học được thánh thuật đó.

Khảo hạch càng khó cũng có nghĩa là thánh thuật càng cao thâm mà những thiên kiêu đứng đầu đại lục kia hiển nhiên sẽ chướng mắt những bia đá thánh thuật bình thường

Cố Khinh Yên nhìn bóng lưng Tịch Thiên Dạ, bước lên theo bản năng, mở miệng muốn nói.

Nhưng nàng vừa bước lên một bước đã bị Cố Vân ngăn lại.

Cố Khinh Yên nghỉ ngờ nhìn sang Cố Vân, cái bia đá mà Tịch Thiên Dạ chọn là bia đá khó nhất trên quảng trường, mà một khi khảo hạch thất bại liền tương đương với việc không thể trở thành đệ tử ngoại môn của Thiên Lan thần tông nữa, vậy thì những tọa. hóa phía sau cũng chẳng liên quan gì đến hắn nữa.

Như vậy, cách làm ổn thỏa nhất chính là trước tiên lấy được thân phận đệ tử ngoại môn của Thiên Lan thần tông đi đã rồi mới thách thức bản thân sau.

"Nếu đổi lại là ta thì ta cũng sẽ chọn thánh thuật khó nhất trong một trăm linh tám thánh thuật chí cao này, mà thiên phú của Tịch Thiên Dạ còn cao hơn cả hai chúng ta."

Cố Vân thản nhiên nói, đôi mắt ánh lên vẻ ngạo nghễ nhàn nhạt. Không làm thì thôi, đã làm là phải chọn cái tốt nhất, phải có ý chí không sợ trời, không sợ đất, không quan tâm thành bại mà dũng cảm tiến lên. Đây mới là ý chí của thiên tài, là tâm thái của cường giả chí cao.

Khiêu chiến tất cả, chỉ có vậy mới có thể hướng tới cấp độ cao hơn.

Nàng, Tịch Thiên Dạ cùng với Cố Khinh Yên đều là người không chịu thua há lại đi chọn một khảo hạch dễ dàng.

Cố Khinh Yên nghe vậy thì sững sờ, trầm mặc lại đôi chút, nhưng rất nhanh lại hừ một tiếng, thầm nhủ Cố Vân dẻo miệng! Bất quá nàng cũng không nói gì thêm mà bình tĩnh đứng nguyên tại chỗ, trong lòng đã chấp nhận quan điểm của Cố Vân.

Kỳ thật Tịch Thiên Dạ căn bản không có cái ý chí thiên kiêu như Cố Vân nói kia, không có ý chí gì mà không quan tâm thành bại, dũng cảm tiến lên kia... mà thật ra hẳn chỉ tùy tiện tìm một tấm bia đá ở lân cận thôi.

Bởi vì với hẳn thì tấm bia đá nào cũng không khác nhau là mấy. Đương nhiên ngoại nhân sẽ không hiểu được điều này.

Tịch Thiên Dạ đi đến trước Thương Lan Thánh.

Tâm kiếm bia, phóng xuất ra thần niệm chui vào trong bia đá, một khắc sau bia đá phát ra quang mang sáng chói, đạo ánh sáng đó hóa thành một cái lòng phong bế trong phạm vi trăm trượng, triệt để giam Tịch Thiên Dạ lại.

'Tu sĩ đang tiến hành khảo hạch sẽ không có bất cứ cái gì quấy nhiễu, cho dù là đại thánh đến đây cũng không thể phá hủy được vòng bảo hộ này.

Tịch Thiên Dạ nhắm mắt lại, sau khi cảm nhận xung quanh không có gì nguy hiểm mới phóng xuất ra toàn bộ thần niệm chui vào trong bia đá.

“Hắn lại dám!”

"Thứ không biết lượng sức mình!"

"Trong khoảng thời gian ba hơi thở hắn nhất định sẽ bị đá ra, không có nội tình tu luyện của tông môn kia căn bản không có khả năng xuông qua khảo hạch của một trăm linh tám thánh thuật chí cao. Hân lại coi mình thành đệ nhất thiên tài từ trước đến nay của đại lục không bằng”

Những người vây quanh đều nhìn Tịch Thiên Dạ bằng ánh mắt chế giễu cùng khinh thường bởi vì hắn khá đặc thù nên khi hẳn khảo hạch đã hấp dẫn không ít người tới xem.

Một tên lại tự nhận đệ nhất thiên tài của đại lục thì những thiên tài khác sao có thể tâm phục khẩu phục.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back