Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vạn Cổ Cuồng Đế

Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 55: C55: Thôi xán thánh quang



Tịch Thiên Dạ điềm tĩnh đi tới sàn chiến đấu, phớt lờ những lời bàn luận trên quảng trường hỗn loạn. Mục đích duy nhất của hắn là chiến thắng tất cả kẻ tham chiến, từ đó nhận được tư cách vào thí luyện Thông Thánh Sơn.

Bây giờ dù có là giải thưởng,lời trào phúng, đánh giá hay sự uy h**p...

Chỉ cần không làm ảnh hưởng đến hắn, hắn sẽ không thèm để ý.

"Các ngươi cùng lên hết đi, bớt lãng phí thời gian."

Tịch Thiên Dạ liếc nhìn mười học viên trên đầu linh bảng. Bởi vì có viện trưởng đồng ý, lúc này toàn bộ mười học viên đều hội tụ trên một chiến đài, chờ đợi lời khiêu chiến của hắn.

Trong mười người, hết bảy người nhìn hắn bằng cặp mắt phẫn nộ, tuy các học viên đều chậm rãi làm nóng người, nhưng bọn họ lại hận không thể ngay lập tức tiến lên đánh cho hắn tàn phế, sau đó giành lấy tưởng thưởng của Hướng Quảng Hi. Ba người còn lại thì rất là hứng thú với hắn, hoặc ôm tay mà đứng, mặt không hề cảm xúc, hoặc ngồi khoanh chân, nhắm mắt dưỡng thần, hoặc hiếu kỳ nhìn hắn, hiển nhiên không có ý động thủ.

"Tiểu thư, chắc tên Tịch Thiên Dạ bị điên rồi, khiêu chiến mười người đứng đầu linh bảng cùng một lúc ư." Chanh Quang rất khó mà tin được.

Cố Vân khẽ mỉm cười, lặng im không nói, ánh mắt có chút chờ mong nhìn phía quảng trường trung ương.

Thiếu niên kia thật sự đã từng thoát thai hoán cốt à!

Trên người hắn rốt cục là phát sinh cái gì?

Ba tên trưởng lão giám sát trên chiến đài nhìn một màn phía dưới mà buồn cười, bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói: “Bắt đầu đi, quy củ ta nói không phải điều thừa thãi,hãy ghi nhớ kĩ, không được gây tổn thương đến mạng người.”

Trên chiến đài,bảy học viên dùng ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Tịch Thiên Dạ, trực tiếp coi hắn thành một cái bao cát di động, cứ như không thể chờ đợi được nữa, trưởng lão giám sát vừa ra lệnh bắt đầu, nháy mắt liền có người lao ra, điên cuồng đánh về phía Tịch Thiên Dạ.

Kẻ đó tư thái hung hoành,giống như là có thù giết cha với hắn.

Cùng lúc đó, mấy người khác cũng không chậm, gần như ra tay cùng lúc.

Bởi vì tưởng thưởng Hướng Quảng Hi, bọn họ cũng mặc kệ hình tượng của bản thân có bị ảnh hưởng hay không, một tên Tịch Thiên Dạ cũng không đáng để bọn họ hành xử như vậy, nhưng mà độ mê hoặc của tông giai thượng phẩm hoang khí quá lớn, đủ khiến bọn họ bỏ xuống những hư danh.

Tịch Thiên Dạ thấy vậy nở nụ cười, hắn chính là yêu thích loại trực tiếp thô bạo như thế, rất hợp khẩu vị hắn.

Nháy mắt gần như bảy bóng người xuất hiện trước mặt Tịch Thiên Dạ,hoặc nắm đấm, hoặc chưởng ảnh, hoặc dấu tay...

Công kích điên cuồng trút xuống như trận mưa bão sấm rền, không có một chút nào thương hại cùng hạ thủ, tất cả đều hận không thể đánh Tịch Thiên Dạ thành tên phế nhân. Sức mạnh kinh khủng bao trùm chiến đài, hoang khí tung hoành, hóa thành bão táp, không ít sàn chiến đấu quá gần các vị khán giả đều bị sức mạnh vô hình chấn động, đến mức họ phải liên tục lùi lại.

"Tịch Thiên Dạ tiêu chắc."

"Bọn họ quá mạnh, không chừng tu sĩ tông cảnh sơ kỳ bình thường cũng chẳng thể gánh được bảy người bọn họ vây công đâu."

"Mười vị đầu linh bảng kia! Chắc chắn tu vi đều không thua kém thất trùng thiên, trong đó có năm người đạt đến bát trùng thiên, hơn nữa hoang khí, chiến kỹ,phản xạ của họ đều là cao cấp nhất. Không khách khí nói, tùy tiện một người đều có thể lấy một chọi mười. Tịch Thiên Dạ lại muốn đồng thời khiêu chiến cả mười người, quả thực muốn chết."

...

Tất cả mọi người đều có thể lờ mờ dự đoán được, sau một khắc,Tịch Thiên Dạ nhất định sẽ bị đánh ngã, dù không chết cũng sẽ bị tàn phế.

Có một số cô nương nhát gan, không nhịn được,quay đầu đi, không dám nhìn lên chiến đài tanh mùi máu.

Trần Bân Nhiên khóe miệng mang theo nụ cười, trong lòng rất là vui sướng.

Từ khi Tịch Thiên Dạ làm hắn mất hết mặt mũi tại đan hội thượng đỉnh, hắn càng ngày càng không vừa mắt Tịch Thiên Dạ.

Hắn là kẻ có thân phận có địa vị cao sang, sao có thể để một tên tiện dân ngang ngược ở trước mặt hắn.

Hướng Quảng Hi thì càng vỗ tay cười to, một tên tiểu tốt vô danh mà dám đối đầu với hắn, đúng là tự tìm đường chết. Nên hiện tại, nếu hắn có tùy ý sử dụng điểm khí lực, đều có thể đối với Tịch Dạ Thiên như kiến hôi mà nhấn chết sao?

Nhưng cái hình ảnh mà. bọn họ tưởng tượng cũng chưa hề xuất hiện.

Trên chiến đài, Tịch Thiên Dạ tiến lên trước một bước, đối mặt với những kẻ vây công, không bước lùi mà còn tiến tới.

Đột nhiên từ trên người hắn bộc phát ra một luồng uy áp khiến người khác kinh sợ, bao phủ thiên địa.

Mênh mông, thuần khiết, tự nhiên, mờ ảo... Huy hoàng như đại nhật, lóng lánh như tinh thần.

Bảy người liên thủ công kích, nhưng lại không có cơ hội nào đánh trúng Tịch Thiên Dạ, cách ba trượng liền bị b*n r* ngoài, biến mất ở không trung,hóa thành hư vô.

Tịch Thiên Dạ chậm rãi đưa tay ra, vỗ nhẹ một cái. Ngay sau đó, luồng sức mạnh xung quanh hắn đột ngột bùng nổ, tựa như mười trượng thuỷ triều sôi trào mãnh liệt, bảy tên học phản ứng không kịp, liền bị nguồn sức mạnh khổng lồ tác động, bay ra ngoài.

"Không thể nào!"

Toàn bộ đấu trường yên tĩnh trong một lúc, không hề phát ra tiếng động nào, tất cả mọi người đều bị hình ảnh trước mắt làm khiếp sợ, ngu ngơ mê muội, không tin được.

Bảy trên mười người đứng đầu linh bảng liên thủ vây công, không những không đánh ngã Tịch Thiên Dạ, ngược lại còn bị Tịch Thiên Dạ hất bay ra ngoài.

Là mơ sao? tình thế không thể tin nổi lại phát sinh ở trước mắt.

Ba tên trưởng lão giám sát cũng nhịn không được đứng lên, từng ánh mắt khiếp sợ, trừng to.

"Linh cảnh bát trùng thiên!"

"Nguyên khí như thủy triều, tinh khí như biển, nội tâm thật là hùng hậu, ta chưa từng gặp linh cảnh tu sĩ có cơ sở vững chắc đến mức này."

"Hắn đã tu thành thôi xán thánh quang, khó mà tin nổi,rất khó mà tin nổi a. Linh cảnh bát trùng thiên lại có thể tu thành thôi xán thánh quang, luận bàn về trình độ căn bản và sức mạnh kh*ng b*, linh cảnh cửu trùng thiên cũng chưa chắc có thể thắng được hắn. Nhưng không có khả năng ấy..."

...

Con mắt của người trong nghề liếc chút là có thể nhìn ra sâu cạn, mà Tịch Thiên Dạ lại tùy tiện thể hiện sức mạnh trong nháy mắt, rất nhiều chuyện không thể che giấu nổi.

Như chuyện tu vi của hắn là linh cảnh bát trùng thiên.

Rất nhiều người vẫn cho rằng Tịch Thiên Dạ mới vừa bước vào linh cảnh,trình độ nhiều nhất thì là linh cảnh nhất, nhị trùng thiên.

Ai mà ngờ được,hắn lại đạt đến cấp bậc linh cảnh bát trùng thiên.

Trên lầu tháp, đôi mắt xinh đẹp của Cố Khinh Yên hơi ngưng đọng, linh cảnh bát trùng thiên! Chỉ với vài ngày qua ư?

Nàng biết rất rõ, Tịch Thiên Dạ nửa tháng trước chỉ vừa mới đột phá đến linh cảnh, với nửa tháng mà thôi, hắn lại có thể đạt đến trình độ bát trùng thiên.

Nàng biết Tịch Thiên Dạ tư chất hơn người, lai lịch bí ẩn,nếu không sư tôn sẽ không coi trọng hắn như vậy. Nhưng nàng vẫn có cảm giác không tin được.

Một người mới tu luyện lại có thể đạt đến trình độ cao cường nhanh như vậy.

Hơn nữa, Tịch Thiên Dạ chắn chắn không phải tu sĩ linh cảnh bát trùng thiên bình thường, theo lý thuyết mà nói, xác xuất, một tu sĩ linh cảnh bát trùng thiên tu thành thôi xán thánh quang là rất thấp, thấp tới mức gần như bất khả thi.

Sức mạnh của linh cảnh cửu trùng thiên cũng chưa chắc bằng được sức mạnh của Tịch Thiên Dạ,quá mức khổng lồ, tinh khiết.

Tại Thái Hoang thế giới,thiên đạo quy tắc bên trong, sức mạnh trong cơ thể tu sĩ dựa theo mức độ mà chia làm bốn tầng cấp: Vi Mông linh quang, Lưu Ly bảo quang, Thôi Xán thánh quang, Chí Thuần thần quang.

Quy tắc trong bên trong Thiên địa: lực lượng hoang khí bên trong cơ thể tu sĩ khi đạt đến thời điểm Vi Mông linh quang, thì sẽ cùng thiên địa cộng hưởng, do đó mặt ngoài của hoang khí sẽ lưu động một tầng linh quang mờ mịt.

Nếu như lực lượng hoang khí đạt đến cấp độ lưu ly bảo quang, thì mặt ngoài hoang khí sẽ tỏa ra từng tầng từng tầng lưu ly bảo quang, long lanh như trân bảo.

Nhưng nếu muốn hoang khí trong cơ thể cộng hưởng cùng thiên địa, thì cũng là rất khó khăn.

Cho dù là Vi Mông linh quang đơn giản nhất, thì đối với một tu sĩ bình thường cũng mà nói, rất khó khăn để đạt được, mười còn không bằng một.

Dịch: JaHain

Biên: Khang_a_ca

Truyện của hoàng lăng gia tộc
 
Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 56: C56: Thái thượng trường sinh quyết



Đối với phổ thông tu sĩ mà nói, hoang khí trong cơ thể căn bản là không có cách nào cùng với thiên địa phát sinh cộng minh, ngay cả cái cơ sở nhất là quầng sáng cũng không có.

Chỉ có không ngừng rèn luyện năng lượng trong cơ thể, mới có thể không ngừng mà lọc ra tạp chất chỉ để lại nguồn năng lượng tinh khiết nhất, cùng với thiên phú xuất chúng, tu luyện công pháp cao siêu nhất, mới có thể khiến cho hoang khí trong cơ thể cùng thiên địa cộng minh, mới coi như bắt đầu có được cấp độ xuất hiện quầng sáng.

Tu sĩ khi luyện ra được hơn mười quầng sáng, lực lượng trong cơ thể so với phổ thông tu sĩ cùng cảnh giới tăng gấp hai trở lên.

Đạt đến mức độ toàn thân phát ra ánh hào quang như lưu ly thì rất khó khăn, thường thì chỉ đạt đến 8 tầng vòng sáng, thậm chí đến 9 tầng vòng sáng đã được coi là tuyệt thế thiên tài, mà công pháp bọn họ tu luyện nhất định phải là cao cấp nhất trong loại nhất phẩm, mới có thể tu thành.

Mà đến cảnh giới làm cho hoang khí xuất hiện Thôi Xán thánh quang. Trên lý luận, chỉ có thực lực lên đến Chí cảnh tồn tại như trong truyền thuyết mới có thể tu thành.

Cuối cùng là cảnh giới mà cơ thể phát ra luồng Thần quang tinh khiết nhất gọi là Chí Thần quang cảnh giới, đây chẳng qua là truyền thuyết, trải qua vô tận năm tháng tại bên trong Thái Hoang thế giới này, chưa từng có người nào gặp qua ai có thực lực đạt cấp độ đến Chí Thần quang cảnh giới. Trong lịch sử rất nhiều người đều cho rằng, Chí Thần quang cảnh giới này chỉ là do các vị tổ tiên dựng lên một cái thần thoại, là một loại biểu tượng vĩ đại cho sự khát vọng truy tìm thực lực tối cao nhất, kỳ thật nó cũng không tồn tại.

Hiện nay Tịch Thiên Dạ tu vi mới chỉ là Linh cảnh tám tầng mà thôi, vậy mà cơ thể hắn đã sinh ra Thôi Xán hào quang cũng chính là tu thành Thôi Xán thánh quang cảnh giới, sao hắn có thể làm được!

Cố Yên có chút khó tin, lấy sự hiểu biết của nàng mà nói, Linh cảnh tám tầng căn bản là không cách nào làm được mà. Chỉ có tại thời điểm đạt đến Chí cảnh, đem một thân tu luyện đến cực hạn của cảnh giới này, hoang khí trong cơ thể mới có thể thuần túy đến như vậy.

"Không thể tưởng tượng nổi."

Cố Yên than nhẹ một tiếng, bắt đầu phát hiện mình càng ngày càng không hiểu về tên Tịch Thiên Dạ này. Cảm giác như nàng gặp sư tôn của mình vậy, từ trước tới giờ nàng cũng chưa bao giờ thực sự hiểu sư tôn mình. Nhiều năm như vậy hai tôn - sư vẫn tu luyện cùng nhau, nhưng ở trong mắt nàng, sư tôn thủy chung là một nhân vật thần bí y như hắn lúc này vậy.

Đừng nói là Cố Yên kinh ngạc, ngay lúc này U Lan Tư hiện lên một tia không hiểu nổi, nàng cũng không phải kinh ngạc khi Tịch Thiên Dạ có thể tại thời điểm mới Linh cảnh có thể đưa hoang khí trong cơ thể tu luyện tới Thôi Xán thánh quang cảnh giới, mà là kinh ngạc sao hắn có thể trong thời gian ngắn nhu vậy, đem hoang khí tu luyện tới Thôi Xán thánh quang cảnh.

Đến cảnh giới này, việc chắt lọc ra tinh túy của hoang khí cần thực hiện cả một quá trình diễn ra rất lâu, giống như khi rèn sắt ta cần phải không ngừng đánh đi, đánh lại tinh luyện sắt và loại bỏ tạp chấp, từng chút, từng chút một luyện ra tinh tuý hoang khí.

"Theo lý thuyết, dù cho là hắn có tu luyện công pháp cao nhất của nhân tộc có danh tiếng trong cả Thái Hoang là 《 Càn Nguyên kỳ thư 》, thì cũng không thể tu luyện nhanh như vậy đã tiến vào Thôi Xán thánh quang cảnh, kỳ quái, thật là kỳ quái mà."

"Trừ phi…., hắn đã gặp được kỳ ngộ gì. Mới có thể khiến hắn thật nhanh luyện tới Thôi Xán thánh quang cảnh, cảnh giới mà với nhiều thiên tài thì cũng chưa chắc có hi vọng luyện tới, huống chi trong học viện hắn vẫn nổi danh phế nhân."

U Lan Tư luôn cho rằng đối với Tịch Thiên Dạ, ngoài chính hắn ra thì không ai hiểu rõ hắn bằng mình, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, chắc là đã thu được một cái kỳ ngộ tương đối đặc thù, lúc đó mới mượn nhờ ngoại lực trui rèn hoang khí bên trong cơ thể hắn và lưu lại từng tia tinh túy.

Kỳ thật, Tịch Thiên Dạ cũng không có tu luyện công pháp 《 Càn Nguyên kỳ thư 》, mà là Thái Thượng Trường Sinh Quyết.

Theo công pháp này, tu luyện đến tầng nhập môn thì năng lượng trong cơ thể đã chuyển hóa đến cấp độ xuất hiện Thôi Xán thánh quang, cho dù năng lượng trong cơ thể ngươi không có một chút tinh túy nào, thì chỉ cần tu luyện đến tầng nhập môn của công pháp này cũng tiến đến Thôi Xán thánh quang cảnh. Mặt khác, khoảng thời gian gần đây Tịch Thiên Dạ gần như dồn toàn bộ tinh lực chủ yếu đặt ở việc đề cao một thân tu vi, hắn căn bản không muốn tốn thời gian đi rèn luyện để tích lũy năng lượng trong cơ thể. Nếu không, lực lượng thân thể của hắn chỉ sợ không phải mới đạt tới Thôi Xán thánh quang cảnh một cách đơn giản như vậy.

Đương nhiên tại bên trong Thái Hoang thế giới sẽ không có ai cho rằng chỉ cần tu luyện một bộ công pháp, đạt tới bước cơ bản nhất liền có thực lực Thôi Xán thánh quang cảnh, bởi vì đây là một chuyện căn bản là không có khả năng xảy ra, cho dù là Thần điển trong truyền thuyết cũng không có khả năng trực tiếp tu thành Thôi Xán thánh quang cảnh.

Trên võ đài, vốn ba tên kia không thèm để ý đến tên Tịch Thiên Dạ này, bỗng chốc ngưng trọng hẳn lên, lần đầu tiên nhìn thẳng vào đối thủ này, trầm ngâm đánh giá lại thực lực của hắn và mình.

"Lực lượng thật mạnh a, ta chưa bao giờ ngờ tới dùng Linh cảnh tầng tám thế mà có thể mạnh đến tình trạng như vậy, ít nhất so về mặt sức mạnh này, ta đã kém xa hắn rất nhiều."

Đang đứng tại vị trí đệ nhất trên Linh bảng Dịch Dương Hoành rốt cục đem ánh mắt chuyển đến trên người Tịch Thiên Dạ, trong mắt có rung động, có cả cái nhìn không hiểu nhưng càng nhiều là chiến ý ngày càng dày đặc.

Cùng là Linh cảnh tám tầng, hắn có thể cảm nhận rõ nhất, mình nếu như so sánh cùng Tịch Thiên Dạ chênh lệch là rất lớn.

Bất quá càng là như thế, hắn càng có thể bùng cháy chiến ý. Không cầu được thắng, chỉ cầu một trận chiến.

Hắn đã dừng lại Linh cảnh tám tầng này trọn vẹn ba năm, đã sớm đi đến đỉnh phong của tầng thứ tám, nhưng lại không cách nào bước vào tầng thứ chín, hắn vốn đã đối với chính bản thân mình tuyệt vọng, nhưng ngay bây giờ tại trên người của Tịch Thiên Dạ, hắn lần nữa thấy hi vọng. Hi vọng này có thể khiến hắn vượt khỏi gông cùm, xiềng xích bước vào Linh cảnh tầng chín.

"Haha!!! Thôi, nếu đã như vậy, ta đây liền dùng cái da mặt dày này tham dự vây công đi, bởi vì ngươi có tư cách kia."

Dịch Dương Hoành bắt đầu từ dưới đất đứng lên, một cỗ chiến ý bàng bạc từ trong cơ thể hắn dần dần tỏa ra, dường như một đầu sư tử bắt đầu tỉnh ngủ, chuẩn bị bắt lấy con mồi của mình.

"Có ý tứ, Trường Thương học viện lại xuất hiện nhân vật như vậy. Trước kia, ta thật sự là có mắt như mù, nếu một chọi một ta hơn phân nửa không phải đối thủ của ngươi, bất quá ta muốn nhìn xem bản lĩnh thật sự của người. Xem trong cùng cảnh giới, người rốt cuộc mạnh hơn ta bao nhiêu."

Đặng Hạo Dương lúc này đang một mực ôm lấy cánh tay, biểu hiện bất cần đời cũng nhìn về phía Tịch Thiên Dạ. Một đối thủ mạnh mẽ đến nỗi này, thậm chí đã tu luyện ra Thôi Xán thánh quang, ta cùng với người khác hợp lại vây công, cũng không đến nỗi mất mặt.

Ngay cả bảy tên học viên trước đó bị Tịch Thiên Dạ đánh bay ra ngoài, lúc này sắc mặt đã ngưng trọng tới cực điểm. Không dám có chút nào thư giản cùng lãnh đạm như trước đó, bởi vì bọn hắn đã ý thức được rằng, đứng trước địch nhân trước mắt, cho dù bọn họ bảy cái liên hợp lại đều chưa hẳn có thể chiến thắng.

Bầu không khí trên võ đài, trong lúc nhất thời trở nên ngột ngạt, áp lực tới cực điểm.

Tất cả người xem bên dưới võ đài cùng rơi vào tình trạng im ắng, ai cũng đều không ngờ rằng, chuyện vốn được cho là một vở hài kịch, lại phát sinh chuyển biến lớn như vậy. Một chuyện căn bản không thể nào xảy ra, bây giờ nó lại có khả năng thành công.

"Đáng chết! Một đám rác rưởi. Ngay cả một tên phế vật cũng thịt không xong."

Hướng Nghiễm Hi sắc mặt càng khó coi tới cực điểm, nếu như Tịch Thiên Dạ dùng thực lực một người tiêu diệt mười vị trí đầu trên linh bảng, đến khi đó thì cái mặt mo của hắn biết đặt ở nơi nào.

Tịch Thiên Dạ phất phất lấy cánh tay, nhìn những học viên từng người treo lên vẻ mặt nghiêm túc, mỉm cười.

Nếu như hắn muốn, trong khoảnh khắc liền có thể đánh bay tất cả ra khỏi võ đài. Bất quá hắn cũng không có làm như vậy. Hắn là Tiên Đế, tự nhiên có khí độ cùng phong độ của Tiên Đế. Nếu như không phải là coi trọng huyết mạch ngầm, hắn cũng sẽ không tới nơi này cùng bọn hắn tranh đoạt vị trí đệ nhất trên Linh bảng làm cái gì.

"Ra tay đi." Tịch Thiên Dạ lãnh đạm nhìn những học viên, à không những đối thủ xung quan nói.

Lần này, đã không phải chỉ là bảy người, mà đến tận mười tên phối hợp vậy công một mình hắn. Hắn không phải tự ngạo, nhưng đối với thực lực bây giờ thì hắn không phải e ngại trước mười người này.

Mười người đều là học viên xếp hạng trên mười vị trí đầu trên Linh bảng, gần như đồng thời ra tay, mà lại không có lưu thủ, trực tiếp cầm ra thủ đoạn mạnh nhất của bản thân cầu đánh bại được Tịch Thiên Dạ.

Bởi vì bọn hắn biết, lực lượng của Tịch Thiên Dạ hiện giờ đã không cùng một đẳng cấp với mình. Nếu như cònn không toàn lực ứng phó, rất có thể trong nháy mắt liền bại trận.

Nhưng mà, sự thật đã chứng minh.

Cho dù là bọn họ toàn lực ứng phó, thì trong nháy mắt cũng gặp cảnh bại trận.

Tất cả công kích của mười người, nhưng ngay cả góc áo Tịch Thiên Dạ đều không đụng tới, sau đó trong chốc lát liền có bảy đạo thân ảnh cùng bay ra ngoài, trực tiếp rơi ra võ đài mất đi tư cách tiếp tục thi đấu.

Bảy người kia, chính là bảy tên trước từng ham phần thưởng mà hướng Tịch Thiên Dạ xuất thủ đầu tiên.

Còn như ba người khác, Tịch Thiên Dạ cũng không có trực tiếp đánh bay bọn hắn, ngược lại chậm rãi cùng bọn hắn đánh qua đánh lại, tự coi mình như một đồng nhân thử thần thông của họ.

"Vân Nhu Thập Tam Kiếm, thức thứ năm mây khói thăng thiên."

Đặng Hạo Dương có kiếm thuật vô song, hắn tu luyện kiếm pháp là Vân Nhu Thập Tam Kiếm, bên trong những bản Linh giai kiếm pháp đều khá nổi danh.

Kiếm thuật này có uy lực lớn, linh hoạt, mau lẹ, biến hóa muôn vàn, khiến đối thủ khó mà phòng bị.

Điều được cho là thiếu hụt duy nhất là nó rất khó luyện, thường xuyên có tu sĩ khổ luyện ba năm mà không đến được giai đoạn nhập môn.

Mà Đặng Hạo Dương một tay xuất ra Vân Nhu Thập Tam Kiếm, bên trong Trường Thương thành đều danh tiếng khá lớn, một khi thi triển ra, dù cho Tông cảnh tu sĩ gặp phải đều không dám khinh thường.

Tịch Thiên Dạ rút tay, hóa khí làm kiếm, dùng cùng loại kiếm thuật đến đánh trả. Cùng lúc đó, một cái tay khác sử dụng chưởng pháp, cùng Dịch Dương Hoành chưởng đối chưởng, qua lại công phạt lẫn nhau.

Người thứ ba, tên là Hồng Chí, am hiểu cước pháp, cước ảnh vô tung, bài danh thứ tư trên linh bảng.

Dịch: Hiên Viên

Biên: Khang_a_ca

Nguồn:

Truyện của Hoàng Lăng gia tộc
 
Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 57: C57: Danh chấn trường thương



Tịch Thiên Dạ không có trực tiếp đánh bại ba người này, mà chậm rãi dây dưa.

Trong lúc nhất thời, trên chiến đài xuất hiện cục diện triền đấu.

Trên quảng trường đám người kinh ngạc phát hiện, Tịch Thiên Dạ sử dụng kiếm pháp, chưởng pháp, thối pháp...Giống y như đúc các chiêu thức của ba người Dịch Dương Hoành, Đặng Hạo Dương, Hồng Chí đang sử dụng.

Tuy cùng một kiếm pháp, chưởng pháp, thối pháp, nhưng từ tay Tịch Thiên Dạ thi triển ra, lại hoàn toàn khác biệt, có một cảm giác hoàn mỹ vô khuyết điểm, thứ có thể cảm giác đơn giản nhất của đại đạo.

Hết sức hiển nhiên, tuy cùng một chiến kỹ nhưng Tịch Thiên Dạ có tạo nghệ càng sâu hơn.

"Dùng chiến thụ kỹ, tốt cho một tên Tịch Thiên Dạ, thật lợi hại, thế gian lại có một kỳ tài như thế ư?"

Trên quảng trường, rất nhiều vị trưởng lão đã nhìn ra được một chút đầu mối.

Tịch Thiên Dạ chiến đấu với ba người Dịch Dương Hoành, hiển nhiên không còn là chiến đấu đơn giản như trước.

Lấy thực lực của Tịch Thiên Dạ, sợ là trong khoảnh khắc đã có thể đánh bại ba người Dịch Dương Hoành, nhưng mà dù sao bảy người khác cũng không kiên trì quá một hiệp.

Bốn người trên chiến đài, nhìn như ngươi tới ta đi, chiến đấu kịch liệt. Kỳ thật, đã sớm thoát ly khỏi phạm trù chiến đấu, mà là lấy chiến thụ kỹ.

Như thế nào dùng chiến thụ kỹ, tên như ý nghĩa, liền là mượn việc chiến đấu để truyền thụ kỹ năng cho người khác.

Tịch Thiên Dạ lấy một võ kỹ y hệt đối đầu với ba người Dịch Dương Hoành, nhưng thật ra là đang biến tướng dạy bảo bọn hắn áo nghĩa của ba loại võ kỹ.

Mà Dịch Dương Hoành ba người, lúc này hoàn toàn đắm chìm bên trong chiêu thức của Tịch Thiên Dạ, ai cũng si mê vô cùng, kinh động như gặp thiên nhân, thậm chí đã quên đi mục đích chiến đấu.

"Lợi hại a lợi hại a, kẻ này thật sự là tuyệt thế phong hoa, trăm ngàn năm hiếm thấy, không lên tiếng thì thôi một khi hót sẽ làm ra chuyện kinh người a."

Lão giả ở trong ba trưởng lão giám sát võ đài ở bên trái kinh ngạc khen ngợi, dùng chiến thụ kỹ, chỉ có tu vi cùng tạo nghệ trên võ kỹ cao hơn rất nhiều trong một tình huống mới có thể xảy ra. Tịch Thiên Dạ suy diễn chiến kỹ của ba tên kia, cho dù vị trưởng lão như hắn cũng giống như đã gặp thiên nhân, nếu như từ hắn thi triển đi ra, sợ đều không gì hơn mấy chiêu thức của ba tên đó, thậm chí có chút không bằng.

Một tên đệ tử, thế mà có thể tu luện chiến tới cảnh giới cao thâm như vậy, mà người sáng suốt cũng nhìn ra được, Tịch Thiên Dạ vì dạy bảo mấy người Dịch Dương Hoành nên mới thi triển ra mấy loại chiến kỹ này, ba môn chiến kỹ chưa chắc là chiến kỹ sở trường nhất của hắn.

"Dùng chiến thụ kỹ, hắn là loại quái thai gì vậy."

Lâm Dật ngơ người tại chỗ, bỗng nhiên phát hiện mình không nhìn thấu được người bạn cùng phòng này, thật không thể tin được mà.

Người khác thi triển ra một môn chiến kỹ, ngươi có thể thi triển ra một cái chiến kỹ giống nhau, mà tạo nghệ trên chiến kỹ đó lại cao hơn đối phương nhiều, mà còn đồng thời giúp ba người dùng chiến thụ kỹ, đừng nói học viên, ngay cả trưởng lão trong học viện cũng không làm được. Chỉ có chân chính học giàu năm xe, bác đại tinh thâm người mới có cái này năng lực.

Kỳ thật Tịch Thiên Dạ chưa có tu luyện qua Đặng Hạo Dương Vân Nhu Thập Tam Kiếm, cũng không có tu luyện qua Dịch Dương Hoành huyền nguyên băng sơn chưởng, càng không có tu luyện qua Hồng Chí thối pháp.

Nhưng hắn không cần tu luyện, chỉ cần nhìn một chút đã có thể biết được bản chất của ba bộ chiến kỹ này, từ đó thấy rõ hết thảy, dùng chiến thụ kỹ đương nhiên là dễ như trở bàn tay. Mà hắn cũng không có thi triển ba môn chiến kỹ này tới cảnh giới tối cao, bởi vì làm như vậy thì ba người Dịch Dương Hoành xem không có hiểu được.

Tùy theo tài năng tới đâu mà dạy, cũng không phải là càng sâu càng tốt, quá thâm ảo mà lại không học được thì có ý nghĩa gì cơ chứ.

Đối với Dịch Dương Hoành ba người mà nói, không sâu không cạn, vừa đúng là đủ.

Là Tiên Đế, Tịch Thiên Dạ không biết lấy lớn h**p nhỏ, nếu muốn đoạt vinh quang của người ta, tự nhiên sẽ cho một chút đền bù tổn thất.

Còn bảy người khác chính là vì chỗ tốt của Hướng Quảng Hi mà lại ra tay ác độc với hắn, gieo gió gặt bão, đương nhiên không cần đền bù tổn thất gì hết.

Một khắc đồng hồ về sau, chiến đấu đã dừng lại.

Ba người Dịch Dương Hoành, liếc mắt nhìn Tịch Thiên Dạ thật lâu, sau đó dồn dập khom mình hành lễ: "Đa tạ lão sư chỉ bảo."

Truyền đạo học nghề chính là vi sư.

Tịch Thiên Dạ nhận được sự cúi đầu của ba người họ.

Dịch Dương Hoành thầm cười khổ, trước đó hắn còn chuẩn bị chiến một trận liều mạng với Tịch Thiên Dạ, so sánh cao thấp, nhưng lúc này hắn mới hiểu được, chênh lệch quá lớn, căn bản không ở cùng một cấp bậc.

Kết quả sau cùng, đương nhiên không cần nói nhiều, Tịch Thiên Dạ thắng, không có bất kỳ một bất trắc nào.

Toàn bộ quảng trường vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn về phía Tịch Thiên Dạ ánh mắt đều có rung động thật sâu

Lấy một địch mười, thế mà lại có thể thành công.

Mà kinh người nhất chính là, cùng lúc lấy chiến thụ kỹ cho ba thứ hạng của linh bảng, nhất, nhị, tứ.

Lúc này, tất cả mọi người biết, ba chữ Tịch Thiên Dạ sẽ nổi lên như cồn ở Học Viện Trường Thương, ai cũng che không lấn át được hào quang của hắn.

"Tốt tốt tốt!"

Trong long trưởng lão giám sát của Học Viện Trường Thương rất thoải mái, kẻ này nếu không chết yểu, tương lai nói không chừng chính là tôn giả một đời.

"Tiểu thư, hắn thật là tên phế vật nổi tiếng của Học Viện Trường Thương à."

Cửu Tiêu lâu, Chanh Quang mắt trợn tròn. Nguyên nhân vì Cố Vân, một ít chuyện liên quan tới Tịch Thiên Dạ nàng cũng biết một chút.

Cố Vân không nói, hơi khẽ cau mày, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Trên quảng trường, sắc mặt Hướng Quảng Hi âm trầm, không nói một lời, xoay người rời đi, một bầy chó săn đều cẩn thận đi theo sau lưng, như giẫm trên băng mỏng. Ai cũng biết, lúc này tuyệt đối không thể trêu chọc đến Tiểu vương gia.

Cao Tùng Bách ngây người tại chỗ, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Người mà hắn luôn luôn xem thường, không có hảo cảm, đã nhất phi trùng thiên, đẩy hắn ra xa vạn dặm, bây giờ hắn chỉ có thể nhìn lên mà thôi

"Sao lại như thế được!"

Trần Bân Nhiên siết chặt nắm đấm lại, sắc mặt tái xanh.

Mạnh Vũ Huyên kinh ngạc nhìn bóng hình trên chiến đài kia, ánh mắt vô cùng phức tạp, quen nhau nhiều năm như vậy, chưa từng có nghĩ tới hắn sẽ có một ngày chói mắt như thế. ( Dịch: chủ tịch giả vờ làm phế vật, thử lòng người yêu và cái kết đừng bao giờ coi thường người khác. =]]]]])

Ai cũng biết, sau ngày hôm nay, tên Tịch Thiên Dạ sẽ vang vọng ở Học Viện Trường Thương.

Tin tức giống như là gió cuốn, lan tỏa khắp Trường Thương Thành, rất nhiều người cho dù không có đến đây quan sát cuộc chiến cũng biết Học Viện Trường Thương đã sản sinh ra một siêu cấp yêu nghiệt, lấy một địch mười, đoạt lấy linh bảng đệ nhất.

...

Tô phủ ở bên trong Trường Thương thành có một chút danh tiếng, bởi vì Tô gia có ba tên cường giả cấp độ Thiên cảnh, đặt ở bên trong Trường Thương thành cũng là một gia tộc không nhỏ. Nhất là Tô gia lão nhị Tô Trạch, ở Học Viện Trường Thương đảm nhiệm chức trưởng lão, dựa lưng vào cây đại thụ che trời là Học Viện Trường Thương, người nguyện ý trêu chọc vào Tô gia ở Trường Thương thành đương nhiên rất ít.

Lúc này, trong một căn phòng xa hoa ở tô gia, không ngừng vang âm thanh đập phá đồ đạc.

"Không có khả năng, ta không tin."

Tô Tri Thần giống như là tên điên đập phá toàn bộ đồ dùng trong căn phòng, giống như dã thú không ngừng thấp giọng rít gào.

Bởi vì bị U Lan Tư cắt ngang chân ở cửa trường học phạt quỳ ba ngày, dầm mưa dãi nắng, thân thể thụ hết sức tổn thương nghiêm trọng, cho nên hắn mấy ngày nay ở nhà dưỡng thương, cũng không có đi quan sát cuộc chiến tranh bảng.

Nhưng nhưng tin tức liên quan tới cuộc chiến tranh bảng, cũng truyền ra tin tức rất nhanh tới chỗ của hắn.

Khi hắn biết Tịch Thiên Dạ nhất phi trùng thiên trong cuộc chiến tranh bảng, lấy một địch mười, lấy tư thế vô địch để đoạt lấy ngôi vị đệ nhất thì cả người của hắn điên tiết lên.

"Ta không tin, ta không tin, hắn là một tên phế vật, dựa vào cái gì cơ chứ!"

Tô Tri Thần điên cuồng đập phá, ngay cả giường cũng phá hủy, lửa giận trong lòng cùng cừu hận không chỗ phát tiết, con mắt sung huyết đỏ bừng.

"Tịch Thiên Dạ, ta và ngươi không đội trời chung, ta sẽ giết ngươi, ta muốn tru di cửu tộc của ngươi!"

...

Dịch: Vạn Cổ Thư Thần

Biên: Khang_a_ca

Truyện của Hoàng Lăng Gia Tộc.
 
Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 58: C58: Cửu long ngự thiên trận



Ở Thương hội Viên Cao, hội trưởng Trương Viên Cao nhìn tin tức mới nhất do thủ hạ truyền tới, trong mắt hắn đầy vẻ trầm tư.

Tịch Thiên Dạ thật sự khiến hắn kinh ngạc.

Chuyện xảy ra ở quảng trường Trường Thương đã khuếch tán một cách điên cuồng trong Trường Thương thành, rất nhiều thế lực đều nhận được tin tức như thế, dù sao sống trong Trường Thương thành, tình báo là rất trọng yếu, gần như tất cả thế lực đều có tổ chức tình báo riêng của mình.

Một học viên nổi tiếng phế vật ở học viện Trường Thương lại lấy một đấu mười, đánh bại mười thành viên có cùng cảnh giới trên linh bảng, nhìn bên ngoài có vẻ như không có quan hệ gì với các thế lực tổ chức lớn tại Trường Thương thành.

Nhưng trên thực tế, bất kỳ một học viên ưu tú hay là nhân vật nổi tiếng ở học viện Trường Thương đều được các thế lực lớn quan tâm.

Bởi vì, tương lai của Trường Thương thành, thậm chí là tương lai của Lan Lăng quốc rất có thể sẽ được nắm giữ trong tay của bọn hắn. Dù sao, giang sơn luôn có người mới, một thế hệ mới thay thế cho một thế hệ cũ, một ngày nào đó những thiên tài tuyệt thế này sẽ trở thành cây to che trời.

Vì vậy nên các thế lực lớn luôn cực lực lôi kéo những người trẻ tuổi, cho dù không thể lôi kéo cũng sẽ tuyệt đối không dễ dàng đắc tội. Mà nếu như một thiên tài nào đó sau này sẽ đối đầu với bọn họ, bọn họ nhất định sẽ nghĩ mọi biện pháp để diệt trừ, b*p ch*t từ trong trứng.

“Tuổi còn nhỏ, đã có tu vi linh cảnh tầng tám, hơn nữa còn luyện thành Thối xán thánh quang trong truyền thuyết, lấy một đấu mười, thật sự là đáng gờm mà.”

Trương Viên Cao lắc đầu cảm thán, mặc dù biết rõ Tịch Thiên Dạ rất không tầm thường, nhưng lại không tầm thường đến khiến hắn phải giật mình.

Từ trước đến nay trực giác của thương nhân luôn rất nhạy cảm, hắn đã sớm nghi ngờ Tịch Thiên Dạ không đơn giản, hoặc có lẽ lai lịch Tịch Thiên Dạ rất bí ẩn, vì thế hắn cam nguyện đưa ra một nửa gia tài cũng không đi làm cái việc lật lọng ấy.

“ Thiên phú như vậy, trăm phần trăm có thể trở thành Thiên cảnh tu sĩ, hùng bá một phương, thậm chí có xác xuất lớn trở thành Tôn giả. Một vị Tôn giả tương lai a, ta vẫn là nên đi tới nhìn một chút Thiên Bảo Sơn.”

Trương Viên Cao suy nghĩ trong lòng.

Trước đây, Thiên Bảo Sơn từng gửi thiệp mời cho hắn, hy vọng hắn có thể qua đó cùng trao đổi một chút về việc hợp tác. Nhưng mà, Thiên Bảo Sơn ở Trường Thương thành này lại không có danh tiếng, nếu không phải Tịch Thiên Dạ chủ động nói ra, hắn thật sự không biết ở Trường Thương thành còn có một thế lực như vậy.

Phản ứng tự nhiên là hắn có chút xem thường, không có hứng thú với Thiên Bảo Sơn, nên kéo đến hiện tại hắn vẫn không có đi. Nhưng hiện giờ khác rồi, một Tịch Thiên Dạ đã đủ khiến hắn phải thay đổi chủ ý.

Chỉ trong thời gian rất ngắn, chuyện Tịch Thiên Dạ làm ra ở quảng trường Trường Thương đã nhanh chóng lan tỏa khắp thành, chỉ cần là người hoặc thế lực có được tin tức nhảy bén đều đã biết, cái tên Tịch Thiên Dạ lần đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt của các thế lực lớn ở Trường Thương thành này.

Vốn có ít người không quen biết Tịch Thiên Dạ, dù cho biết được tin tức này cũng không cho là ghê gớm gì, chỉ cho là lại có một thiên tài tuyệt thế xuất hiện tại Trường Thương thành. Mà những người trước đó đã quen biết Tịch Thiên Dạ thì từng người một đều không dám tin tưởng.

Ở phủ quận chúa, ánh mắt Thiên Huân quận chúa tràn đầy kinh ngạc, có chút không tập trung. Dù cho tin tức đã được chứng thật, nàng vẫn không dám tin tưởng.

Luyện thành Thôi xán thánh quang!

Lấy một đấu mười!

Đừng nói ở Trường Thương thành, cho dù là ở thủ đô Lan Lăng quốc này cũng là một chuyện vô cùng kinh diễm, thiên hạ hiếm thấy.

"Trách không được người này tự kiêu như thế, thì ra là có chút năng lực. Đáng tiếc, một người quá tự cao tự đại không nhất định có thể đi được càng xa.”

Thiên Huân quận chúa khẽ lắc đầu, thu hồi sự kinh ngạc trong ánh mắt.

Có lẽ Tịch Thiên Dạ có chút năng lực, nhưng so với nàng vẫn như là hai người hai thế giới, trừ phi có một ngày hắn có thể trở thành Tôn giả.

Tuy nhiên, Lan Lăng quốc lớn vô cùng, nhân khẩu có ngàn tỉ, khắp nơi đều có tu sĩ, cường giả nhiều như mây, người có thể trở thành tôn giả lại có bao nhiêu đây?

Trong lịch sử, có biết bao nhiêu thiên tài tuyệt thế cuối cùng đều chết trong nuối tiếc, cả đời đều không bước ra được một bước kia.

Trở thành tôn giả thật sự quá khó khăn, con đường đại đạo đầy nhấp nhô, kẻ có thể đắc đạo lại trăm không có một, kẻ phải ôm nuối tiếc mà chết lại nhiều vô số kể.

Mà không thể trờ thành tôn giả thì không thể chân chính đi đến thế giới của thượng tầng, lại cùng chúng sinh có gì khác nhau đây, vẫn là hai người hai thế giới.



Cuộc chiến học bảng đã kết thúc, Tịch Thiên Dạ không trở về học viện, mà hắn đi đến Thiên Bảo Sơn.

Thiên Bảo Sơn mới thành lập, rất nhiều chuyện đều cần hắn tự mình xử lý, như là bố trí đại trận, dẫn dắt linh khí ở địa mạch sâu trong lòng đất ra, nơi đây là khu vực long mạch của Sơn mạch Trường Thương, một khi hắn dẫn linh khí tụ tập dưới địa mạch ra thì khu vực Thiên Bảo Sơn này sẽ chân chính trở thành Động thiên phúc địa.

Tuy nhiên, bảo địa như thế đương nhiên không thể bại lộ ra, nếu không sẽ khó tránh khỏi tranh chấp.

Vì thế, trận pháp ở khu vực Thiên Bảo Sơn này cần hắn tự mình ra tay bố trí.

Trong thời gian nửa tháng này, Tịch Thiên Dạ đều ở trong Thiên Bảo Sơn, Thiên Bảo sơn bề ngang có một ngàn dặm, dọc ba ngàn dặm, diện tích khá lớn, bởi vì trước đây được xem như núi hoang nên hắn không cần bỏ giá cao để mua lại.

Lúc này, ở trên đỉnh một tòa núi cao chọc trời đến 9,800 mét, Tịch Thiên Dạ đứng đón gió, ánh mắt thâm thúy nhìn xuyên qua biển mây nhìn bao quát khu vực Thiên Bảo Sơn. Trải qua cố gắng nửa tháng, khu vực Thiên Bảo Sơn đã xảy ra biến hóa nghiên trời lệch đất. Đương nhiên, người ở bên ngoài không nhìn thấy được, chỉ có mỗi Tịch Thiên Dạ mới biết.

Một vệt sáng màu xanh biển xẹt qua không trung, nhanh như tia chớp, ở trên không trung tạo ra một đường ánh sáng dài đến gần một trăm thước.

Ánh sáng kia chỉ lấp lóe vài lần đã xuất hiện trước mặt Tịch Thiên Dạ, ánh sáng thu lại, một lão già xuất hiện ở phía sau Tịch Thiên Dạ, hắn chính là kẻ đã từng danh chấn đại lục Nam Man, được xưng tụng là bán thánh Dược Tôn Hoa Nhất Nhiên.

Trải qua điều dưỡng hơn một tháng, tu vi của lão đã khôi phục một đoạn dài, tuy rằng còn không trở lại đỉnh cao trước đây, nhưng cũng có tu vi Tôn cảnh tầng 7. Tiến thêm một bước nữa sẽ là Đại Tôn, cho dù ở toàn bộ thủ đô Lan Lăng Quốc cũng là hiếm thấy.

Đương nhiên, thời kỳ đỉnh cao của Hoa Nhất Nhiên chính là một vị tu sĩ Đại Tôn cảnh hàng thật giá thật, là Tôn giả cảnh tầng 8 đỉnh cao. Chẳng qua Hoa Nhất Nhiên bị vây khốn ở “thánh giả mộ phần" quá lâu, đã già nua mục nát, đã hao tổn quá nhiều bản mệnh nguyên khí, sợ là cần hai năm nữa mới có khả năng triệt để khôi phục lại.

“Chủ nhân, vị trí chín đại linh trụ đã được xác nhận, tất cả đều dựa theo yêu cầu của ngài mà làm.” Hoa Nhất Nhiên khom người hành lễ nói.

“Rất tốt.”

Tịch Thiên Dã khẽ gật đầu, ánh mắt hắn nhìn về phía tám ngọn núi chung quanh, gật đầu thỏa mãn.

Chín đại linh trụ chính là chín ngọn núi đặt thù được Tịch Thiên Dạ bố trí, được gọi chung là chín linh phong.

Chín linh phong này là trận cơ chính của đại trận Thiên Bảo sơn, do lấy chín ngọn núi làm trận cơ, nên khi bố trí xong đương nhiên là thiên địa đại trận.

Thật ra, chín tòa linh phong này là dùng thuật dời non lấp biển vận chuyển đến cắm xuống nơi chủ yếu nhất của long mạch Thiên Bảo sơn, dùng để trấn áp long mạch cùng số mệnh.

Từ đây về sau, chín tòa linh phong này sẽ trở thành vị trí mấu chốt của Thiên Bảo sơn, hội tụ tất cả thiên địa linh tú cùng đại đạo tạo hóa.

“Cửu long đã thành, đạo cơ đã trúc, đại trận cửu long ngự thiên nên xuất thế.”

Tịch Thiên Dạ khẽ mĩm cười, một khi đại trận Cửu long ngự thiên được bố trí xong, khu vực Thiên Bảo Sơn này không ngừng đoạt tạo hóa vạn vật, từ đây sẽ vững như thành đồng vách sắt.

Dịch: ƯngVinh95

Biên: Khang_a_ca

Truyện của hoàng lăng gia tộc
 
Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 59: C59: Khí tôn



Tịch Thiên Dạ lập ra Thiên Bảo cung, lúc ban đầu không có dự tính là khai tông lập phái, truyền bá đạo thống hay lưu lại truyền thừa bất hủ, mà chỉ vì kiếm tiền thôi.

Nói đơn giản một chút đó là làm ăn.

Hắn biết rõ, càng về sau hắn càng cần nhiều tài nguyên tu luyện kinh người, cao hơn gấp trăm lần, thậm chí nghìn lần với những tu sĩ bình thường.

Nếu như chỉ dựa vào bản thân hắn đi thu thập tài nguyên, hiển nhiên hết sức phiền phức. Mà tạo ra một tổ chức chuyên đi gom góp của cải cho hắn sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

Thiên Bảo cung, tên như ý nghĩa, cung có muôn vàn bảo vật, khắp nơi đều là hoàng kim đầy đất. Chỉ cần ngươi có tiền, chỉ cần ngươi có thể lấy ra những thứ có đủ giá trị, thì ngươi có thể đạt được hết thảy như mong muốn.

Tử thần phong là ngọn núi chính của Thiên Bảo cung, nằm trong chín đại linh phong. Cung điện chính của Thiên Bảo cung chính được xây dựng trên đỉnh tử thần phong(ngọn núi màu tím ấy_ biên).

Tịch Thiên Dạ khoanh chân ngồi dưới một tán cây cổ thụ của tử thần phong, nhắm mắt tĩnh tu.

"Chủ nhân, đội ngũ xây dựng cao cấp đã đi vào núi, toàn bộ được gọi đến đều là những đội ngũ tu sĩ, hiệu suất và chất lượng rất cao. Suốt mười hai canh giờ không ngủ không nghỉ làm việc, tin rằng có thể nhanh chóng kiến tạo ra được những công trình cơ sở."

Chu Khánh Diêm nhẹ nhàng đi đến phía sau Tịch Thiên Dạ, cung kính bẩm báo. Cơ sở của Thiên Bảo cung do hắn phụ trách. Là thiếu chủ của Bích U sơn trang, tất nhiên nhân mạch, tài nguyên và năng lực của hắn không hề kém, hoàn toàn có thể đảm nhiệm việc xây dựng.

Đội ngũ kiến thiết ở Thái Hoang thế giới chia làm hai loại, một loại là tổ hợp bình thường, do bình dân tạo thành, một loại khác thì là tổ hợp những tu sĩ, toàn bộ đều là các tu sĩ tạo thành.

Cùng là một tòa lầu cao, đội bình dân cần mười ngày nửa tháng mới có thể hoàn thành, nhưng đội tu sĩ thì trong vòng một ngày đã có thể hoàn thành. Đương nhiên hiệu suất, chất lượng cao thì giá cả cũng cao.

Thiên Bảo cung đều mời những đội ngũ tu sĩ tới xây, lại kiến tạo với tốc độ nhanh nhất. Trong vòng một canh giờ có thể kiến tạo ra một tòa lầu các, trong vòng ba ngày có thể kiến tạo ra một tòa cung điện.

Mà mời tới những mười đội ngũ làm việc cùng lúc, thời gian một ngày đã có thể kiến tạo ra đến dăm ba tòa cung điện.

Tịch Thiên Dạ chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía mỏm núi.

Vẻn vẹn mười ngày, trên đỉnh tử thần phong đã có cung điện liên miên, lầu các mọc lên ở bốn phía như nấm sau mưa. Đình đài lầu các, hành lang uốn lượn, mọc đầy trên từng vách núi cao chót vót, hùng tráng mà không thiếu đi vẻ xa hoa, thanh tú trang nhã nhưng không mất đi vẻ trang nghiêm.

Tịch Thiên Dạ gật đầu hài lòng, những đội ngũ kiến trúc được mời tới này hoàn toàn có trình độ tông sư.

Bên trong chín đại chủ phong đã có hơn hai ba vạn công nhân kiến trúc, mười ngày ngắn ngủi mà Thiên Bảo cung đã có quy mô cơ bản.

Đương nhiên, kiến thiết nhanh thì hao phí cũng lớn, mỗi ngày đều sử dụng một lượng tài nguyên lớn, nếu như không phải hắn đạt được nửa tài sản của Viên Cao thương hội, Tịch Thiên Dạ không kiến tạo Thiên Bảo cung nổi.

Với lại, hao phí lớn nhất không phải là những kiến trúc bình thường kia, mà là những thần văn trận pháp. Bố trí mỗi một trận pháp đều cần đập vào một lượng tài nguyên cực lớn. Mà những trận pháp của Thiên Bảo cung, tầng tầng lớp lớp, một vòng lại một vòng, không biết có đến bao nhiêu cái.

Số của cải lấy được từ Trương Viên Cao, cơ hồ đều bị Tịch Thiên Dạ sử dụng để xây dựng Thiên Bảo cung.

Một nửa tài sản của một trong năm đại thương hội của Chiến Mâu thành, khổng lồ như thế, lại dùng để kiến thiết Thiên Bảo cung. Có thể nói, ở Chiến Mâu thành không có mấy thế lực có thể xa hoa như Thiên Bảo cung.

"Chủ nhân, mấy đồ nhi bất hiếu của ta đã đi tới Chiến Mâu thành, có muốn đưa bọn hắn đến bái kiến chủ nhân hay không?"

Hoa Nhất Nhiên bay tới từ phía ngoài, lặng lẽ đáp xuống bên dưới cây cổ tùng, cung kính hành lễ.

"Không cần."

Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt lắc đầu.

Đôi mắt Hoa Nhất Nhiên lóe lên một tia cười khổ, tất nhiên hắn biết là chủ nhân cao siêu vô cùng, không phải là ai cũng có duyên phận gặp mặt ngài. E là mấy đồ nhi kia của hắn không có được phúc phận và cơ duyên này.

Mấy đồ đệ của Hoa Nhất Nhiên đều là cao thủ luyện đan, một vài người có danh tiếng không nhỏ ở nam đại lục. Dù sao Hoa Nhất Nhiên vang danh là bán thánh dược sư, dĩ nhiên đồ đệ của hắn cũng sẽ không đơn giản.

Theo Tịch Thiên Dạ biết, Hoa Nhất Nhiên có bảy đồ đệ chân truyền, mỗi một người đều có thiên tư bất phàm.

Trong bảy người đồ đệ, luyện đan Tôn Giả đã có ba, bốn người khác cũng đều là đỉnh cấp Thiên đan sư.

Thậm chí có người đạt đến trình độ nửa bước luyện đan Tôn Giả, tương lai sẽ có cơ hội tiến thêm một bước, trở thành luyện đan Tôn Giả.

Bất quá, lần này tới đến Trường Thương thành chỉ có năm, một người không rõ tung tích, liên lạc không được. Một người thì đã bất hạnh chết trong tay cừu gia ở hai năm trước.

Tất nhiên ở thời điểm Thiên Bảo cung mới thành lập rất thiếu thốn nhân thủ, nhất là ở khía cạnh luyện đan, chỉ có mỗi Hoa Nhất Nhiên là không đủ. Không có khả năng mọi đan dược đều do Hoa Nhất Nhiên tự mình luyện chế.

Năm đồ đệ của Hoa Nhất Nhiên đến, không thể nghi ngờ đã giải quyết một cái vấn đề lớn. Với lại trong số đó cũng có người thu đồ đệ, đồ tử đồ tôn, cộng lại cũng tới mấy chục người. Về sau, về mặt đan dược, chắc chắn Thiên Bảo cung đứng đầu ở Trường Thương thành, thậm chí trong toàn bộ Lan Lăng quốc.

Nhưng mà, Tịch Thiên Dạ sáng lập ra Thiên Bảo cung, không phải chỉ vẻn vẹn muốn phồn vinh ở khía cạnh luyện đan. Những phương diện khác cũng cần phải được hắn khống chế, phát triển toàn diện.

"Chủ nhân, thật ra ta nhận biết một người, có khả năng được người thu nhập dưới trướng."

Tựa hồ Chu Khánh Diêm biết được suy nghĩ của Tịch Thiên Dạ, hơi hơi khom người nói.

"Hả, người nào?" Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

"Một vị từng đã là Khí Tôn, tạo nghệ có một không hai Tây Lăng quốc về phương diện luyện khí."

Ánh mắt Chu Khánh Diêm lóe lên vẻ sùng kính, dĩ nhiên là hết sức kính phục người kia.

Khí Tôn!

Hoa Nhất Nhiên nheo mắt, kinh ngạc nhìn về phía Chu Khánh Diêm.

Cái tiếng xưng hô Khí Tôn này không thể kêu loạn được.

Chỉ có người luyện khí tôn sư, mới xứng đáng có tư cách mang danh hiệu này.

Luyện khí giống như luyện đan, bởi vì tạo nghệ sâu cạn khác nhau, cấp độ cũng khác nhau. Luyện đan tu sĩ, có luyện đan Thiên Sư, luyện đan Tôn Giả; mà luyện khí cũng như thế, có luyện khí Thiên Sư, luyện khí Tôn Giả.

Khí Tôn, chỉ có trong những Tôn Giả đỉnh phong trong phương diện luyện khí, mới được xưng tụng như vậy.

Hoa Nhất Nhiên bị người ta gọi là luyện dược bán thánh, chẳng qua đây là lời khen. Nghiêm khắc mà nói, Thái Hoang thế giới không có cấp độ luyện dược bán thánh, nói hắn là một dược tôn mới chính xác.

Bởi vậy, có thể thấy rõ, địa vị Khí Tôn ở luyện khí giới cao đến cỡ nào.

"Từng?"

Tịch Thiên Dạ nói, hiển nhiên đã nắm được vấn đề mấu chốt.

Chu Khánh Diêm cười khổ giải thích:

"Chủ nhân nhìn rõ mọi việc, thật sự hắn đã từng là Khí Tôn, nếu không, một Khí Tôn cao cao tại thượng như thế không có khả năng xuất hiện tại Trường Thương thành."

"Ý gì?"

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Hoa Nhất Nhiên cũng là kinh ngạc, từng Khí Tôn?

"Người Khí Tôn kia, trong thời điểm huy hoàng nhất gặp phải chuyện ngoài ý muốn, một thân tu vi bị hủy hết, trở thành một phế nhân."

Chu Khánh Diêm lắc đầu thở dài, từng là Khí Tôn một thời rực rỡ, lại luân lạc tới tình trạng như thế.

"Ngươi nói đến Tuân Vinh, Tuân Khí Tôn?"

Bỗng nhiên Hoa Nhất Nhiên nghĩ đến một người.

Người kia, đã từng tuyệt thế phong hoa, thủ nghệ luyện khí thâm bất khả trắc, thậm chí được xưng là tài năng có khả năng nhất trở thành luyện khí Thánh Giả trong trăm năm qua. Năm đó người đó có khí phách phong hoa cỡ nào chứ. Đáng tiếc, bởi vì đắc tội Bạch Cốt giáo, bị Bạch Cốt giáo phế bỏ tu vi, đọa đày vĩnh viễn.

"Không thể nghĩ là hắn còn sống."

Hoa Nhất Nhiên cảm thán.

"Chẳng những hắn sống sót, mà ngay ở bên trong Trường Thương thành."

Chu Khánh Diêm nói khẽ.

Dịch: htha

Biên: khang_a_ca

Truyện của hoàng lăng gia tộc
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back