Dịch Vạn Cổ Cuồng Đế

Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 230: C230: Vạn bảo hội trưởng



Tin tức kinh động như thế được truyền bá trong Lô Hề Quận Thành làm đám người nhao nhao đi đến, rất nhiều người bình thường không thể tiến vào Giang Hoa Lâu đều vây ở bên ngoài xem náo nhiệt.

'Vạn Bảo Thương Hội là đệ nhất thương hội của Lô Hề Quận Thành, đại biểu cho hệ thống kinh tế của quận, đối địch với Vạn Bảo Thương Hội chính là đối địch với lợi ích của tất cả thế lực ở đây. Nghe nói cho dù là Quân Thủ Phủ cũng có không ít phân ngạch ở Vạn Bảo Thương Hội.

"Bân ca, tên gọi Tịch Thiên Dạ kia là người nào. mà lại lớn gan như thế, quả thực là không sợ chết."

Mấy công tử ca xung quanh Trần Bân Nhiên, ánh mắt đầy tò mò hỏi.

Trần Bân Nhiên mim cười, bưng một chén rượu đỏ, ưu nhã nhấp một ngụm.

Hắn ngốc mới nói ra thân phận của Tịch Thiên Dạ, tốt nhất là người của Vạn Bảo Thương Hội không biết thân phận của hắn, trực tiếp chụp chết hắn.

Mạnh Vũ Huyên khẽ cau mày, ánh mắt có chút do dự, nhịn không được nói: "Tịch Thiên Dạ chính là..."

"Vũ Huyện"

Trần Bân Nhiên trừng Mạnh Vũ Huyên một cái, cắt đứt lời nàng, trên thân tản mát ra một cỗ khí tức lành lạnh.

Sắc mặt Mạnh Vũ Huyên hơi tái, bị dọa không dám nói tiếp.

Phía trên tầng thứ ba mươi ba của Giang Hoa Lâu, bên trong phí các, Tịch Thiên Dạ vẫn bình chân như vại ăn thức ăn, nơi đây đã là trung tâm khiến mọi người chú ý nhưng hẳn không thèm để ý, coi như không tồn tại.

"Người nào dám can đảm đến nháo sự ở Vạn Bảo Thương Hội ta, vậy mà lại tuyên bố dùng một đồng tiền mua thương hội, bản nhân muốn mở mang kiến thức một chút.”

Một thanh âm uy nghiêm mà băng lãnh bỗng vang lên bên ngoài phi các, chỉ thấy một người tóc đen, áo vàng, tướng mạo mập mạp, trên thân đeo rất nhiều châu báu, bước từ từ vào trong phi các.

Đi phía sau người này là một đám hộ vệ đầy đủ võ trang, thiết giáp,...

"Ngươi là người phương nào?" Tịch Thiên Dạ chậm rãi giương mắt hỏi.

"Ta chính là hội trưởng Vạn Bảo Thương Hội Vạn Thế Hào, ngươi không phải muốn tìm ta bàn chuyện làm ăn sao?“ Trung niên mập mạp lạnh lùng đáp.

Vạn Thế Hào, hội trưởng Vạn Bảo Thương Hội, ở Lô Hề Quận cũng là nhân vật nối tiếng, không chỉ vì tu vi cao thâm, nghe nói đã sớm đột phá đến Thiên cảnh mà lại có cách kinh doanh rất tốt, quản lý Vạn Bảo Thương Hội ngay ngắn, rõ ràng, rất được các thế lực lớn tin cậy.

Sắc mặt quản sự cùng Trần Tuyết trắng bệch, run rẩy nhìn sang Vạn Thế Hào, trong mắt tràn đầy kính sợ cùng e ngại.

Hội trưởng Vạn Bảo Thương Hội, đây chính là người có thể so với tộc trưởng của ngũ đại danh môn, bọn hân làm ở Giang Hoa Lâu thời gian dài như vậy cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vị hội trưởng đại nhân trong truyền thuyết này.

"Một đồng mua Vạn Bảo Thương Hội, ngươi cảm thấy thế nào?" Tịch Thiên Dạ ăn thức ăn trên bàn, con mắt không thèm nhìn Vạn Thế Hào một chút

"Không thể nào, ngươi quả nhiên điên cuồng. Nhưng ta cũng rất muốn biết, đợi lát nữa ngươi có thể tiếp tục như vậy hay không."

Vạn Thế Hòa cười ha ha như một tượng phật Di Đà nhưng ánh mắt lại lóe ra quang mang vô cùng băng lãnh.

"Người đâu, bắt ba người trước mắt lại cho ta, nếu dám phản kháng, giết không tha.”

Lời vừa nói ra, đám hộ vệ sau lưng Vạn Thế Hào lập tức hành động, vây quanh mấy người Tịch Thiên Dạ lại.

Tịch Tiểu Hinh bị dọa đến tay chân run rẩy, đánh rơi đũa lên bàn, đã không còn dám ăn nữa.

Rất nhiều người tụ tập trong Giang Hoa Lâu, từng người cố rướn cổ lên nhìn sang bên này, náo nhiệt lớn như thế, mười năm chưa chắc đã được thấy một lần, hội trưởng Vạn Bảo Thương Hội tự mình ra mặt, hộ vệ vây quanh tầng tăng, thiếu niên kia sợ là bị lành ít dữ nhiều.

Tịch Thiên Dạ thả đôi đũa trong tay xuống, mặt không đổi nhìn sang Vạn Thế Hào, thản nhiên nói: “Ta tới tìm các ngươi bàn chuyện làm ăn đứng đắn, các ngươi lại không hữu hảo. Đã vậy thì đừng trách ta không khách khí."

Hắn vừa dứt lời, Chu Khánh Diêm một mực cung kính đứng phía sau hắn bỗng nhiên bước ra. Trong chốc lát, tất cả hộ vệ bao vây xung quanh bọn hẳn bị đánh ra ngoài, khí tức kinh khủng kia bộc phát ra, mái vòm phi các trực tiếp bị nổ tung, mảnh gỗ bay tán loạn, ánh nẵng mặt trời chiếu thẳng vào. Về phần những hộ vệ kia thì từng tên bay ra khỏi Giang Hoa Lâu, như một đám kiến bị quảng xuống từ tầng ba mươi sáu.

“Ngươi muốn chết!"

'Vạn Thế Hào không ngờ rằng một tủy tùng bên cạnh thiếu niên lại mạnh như vậy, hẳn bước ra một bước, uy áp thuộc về Thiên cảnh phóng ra, hắn ý định tự mình trấn áp mấy người này.

Nhưng mà khi hắn vừa mới bước ra một bước thì cả người bống nhiên bị cứng đờ, đứng nguyên tại chỗ. Bởi vì có một cỗ khí tức còn đáng sợ hơn ngàn lần bao phủ lên người hắn, như một đầu hồng hoang mãnh thú nhìn chằm chằm vào một chú kiến, toàn thân hắn cứng ngắc, huyết dịch ngưng kết, thân thể bị khống chế không cách nào động đậy.

"Ngươi..."

Vạn Thế Hào kinh hãi nhìn sang Chu Khánh Diêm, thanh niên trước mặt sao lại đáng sợ như thế, hắn chính là tu sĩ Thiên cảnh thất trọng, trong toàn bộ Lô Hề Quận Thành cũng thuộc đám người cường đại nhất, vì sao trước thanh niên này lại không chịu nổi một kích, vẻn vẹn chỉ bằng khí thế đã ép cho hẳn không cách nào phản kháng. Đến cùng là hẳn có tu vi gì, chẳng lẽ là Thiên cảnh bát trọng trong truyền thuyết?

"Sâu kiến cũng dám tranh phong, Vạn Bảo Thương Hội các ngươi dám cướp quán rượu của chủ nhân ta thì cũng nghĩ đến kết cục hôm nay"

Chu Khánh Diêm đá một cước vào người Vạn Thế Hào, trực tiếp ép hẳn quỳ xuống.

Đám người trong Giang Hoa Lâu kinh hãi, hội trưởng Vạn Bảo Thương Hội mà lại bị người kia chế phục trong nháy mắt, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.

Toàn bộ Lô Hề Quận Thành ai không biết Vạn Thế Hào không chỉ có kỹ năng kinh doanh cao siêu mà còn có tu vi đáng sợ, đã trở thành tu sĩ Thiên cảnh thất trọng, trong toàn bộ quận thành hiếm có địch thủ.

Nhân vật như vậy mà lại bị người ta ép quỳ xuống.

Trần Tuyết nươm nướp lo sợ, bị dọa tế quy xuống đất, trong mắt tràn đầy hoảng sợ cùng e ngại.

"Tình huống thế nào? Hội trưởng của Vạn Bảo Thương Hội mà lại bị một thanh niên áp chế đến mức phải quỳ xuống mặt đất, làm sao có thể.”

“Không thể tin được, nếu không tận mắt nhìn thấy thì ta tuyệt đối không tin.”

"Trong toàn bộ Lô Hề Quận Thành ai lại làm như thế với Vạn hội trưởng, địa vị của hắn căn bản không kém tộc trưởng của ngũ đại danh môn, trừ phi là Tôn giả trong truyền thuyết, nếu không ai lại có năng lực này.”

"Tôn giát Không thế nào. Ngươi đừng có nói mò, trên đời sao lại có Tôn giả trẻ tuổi như vậy.”

Căn bản không ai tin Chu Khánh Diêm là tuyệt thế Tôn giả trong truyền thuyết.

Toàn bộ Lô Hề Quận Thành có mấy vị Tôn giả?

“Vạn hội trưởng, hiện tại chúng ta có thể nói đến việc làm ăn được chưa?" Tịch Thiên Dạ bưng một bát trà nóng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

"Ngươi đến cùng là ai, ngươi đừng có khinh người quá đáng." Ánh mắt Vạn Thế Hào rung động nhìn sang Tịch Thiên Dạ, giờ khắc này, hẳn mới ý thức được, thiếu niên kia còn đáng sợ hơn hẳn tưởng.

Chỉ là một người hầu mà đã đáng sơ như thế vậy bản thân hắn lại đáng sợ thế nào.

“Khinh người quá đáng?”

Tịch Thiên Dạ cười lạnh một tiếng: "Vạn Bảo Thương Hội các ngươi không khinh người quá đáng ư? Khi dễ mẹ góa con côi, đoạt cả đường sống của người ta, ta chỉ lấy đao của ngươi mà trả lai ngươi thôi."
 
Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 231: C231: Người điên



"Hà Tú Nương, ngươi thật to gan lại dám đi tìm người đến đối phó thương hội Vạn Bảo chúng ta, lẽ nào ngươi không sợ vạn kiếp bất phục”

Vạn Thế Hào lạnh lùng nhìn chằm chằm Hà Tú Nương, hắn thật sự không ngờ, Hà Tú Nương có thể tìm được người giúp đỡ mạnh mẽ như vậy.

Tịch Thiên Dạ híp mắt lại, mặt không biểu cảm nói: "Vả miệng”

Chu Khánh Diêm một tay tóm lấy đầu Vạn Thế Hào, đùng - đùng - đùng một trận bạt tai, đánh Vạn Thế Hào thành đầu lợn.

'Vạn Thế Hào cảm thấy thật khuất nhục, hắn đường đường là hội trưởng thương hội Vạn Bảo, dù ở toàn bộ thành Lô Hề này cũng là người có tiếng tăm, lại bị người khác bạt tai, ép quỳ trên mặt đất trước mặt bao nhiêu người, quả thực mất hết mặt mũi.

Hắn giấy giụa muốn bò lên, nhưng mà mặc kệ hắn cố gắng giấy dụa cỡ nào cũng không thể đứng lên.

Uy thế vô hình kh*ng b* kia dường như một ngọn núi, nhìn bề ngoài không thấy nổi bật, trên thực tế lại như một ngọn núi cao đè ép trên người hắn, căn bản là không cách nào di chuyển.

"Các hạ, ngươi có biết, thương hội Vạn Bảo chúng ta đang kiếm lợi cho bao nhiêu thế lực mạnh mẽ không, ngươi muốn nuốt lấy thương hội Vạn Báo, điều này là không thể. Làm người đừng quá tham lam, coi chừng vạn kiếp bất phụ:

'Vạn Thế Hào lạnh lùng nói, dù cho quỳ trên mặt đất, cho dù nhận hết khuất nhục, hắn cũng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, bởi vì hắn biết, hắn không phải chỉ có một người, phía sau hẳn còn có một đống người mạnh mẽ bảo hộ hắn.

"Há, rốt cuộc là thương hội Vạn Bảo đang vì ai kiếm tiền, chỗ dựa là ai, ngươi có thể nói hết ra để ta nghe một chút. Lát nữa ta sẽ để cho toàn bộ bọn họ đến đây, ta muốn tự mình hỏi một bọn họ một câu, đến cùng là có nguyện ý cuộc mua bán này không.”

Tịch Thiên Dạ đặt chén trà xuống, nhìn Vạn Thế Hào thản nhiên nói.

"Giọng điệu thật lớn, từ trước tới nay Vạn mỗ chưa từng gặp qua ngươi nào ngông cuồng như các hạ, thực sự là vô cùng bội phục. Đã như vậy, ta liền nói thẳng, cổ đông lớn nhất của thương hội Vạn Bảo chính là Nam Vũ tông, chỉ có tông chủ Nam Vũ tông đồng ý, ta mới có thể làm cuộc mua bán này."

"Nếu ngươi có bản lĩnh, thì kêu tông chủ Nam Vũ tông đến đây, để hẳn đáp ứng ngươi a" Vạn Thế Hào cười gằn.

Nam Vũ tông chính đệ nhất đại tông môn ở thành Lô Hề này, có địa vị vô cùng hiển hách, có thể so sánh với thủ phủ quận, quyền thế ngập trời.

Là đệ nhất tông môn ở thành Lô Hề này, Nam Vũ tông có gốc gác cường đại vô cùng, sâu không lường được, có người nói trong tông môn không chỉ có một vị tôn giả, không phải những danh môn vọng tộc có thể so với.

Vạn Thế Hào miệt thị nhìn Tịch Thiên Dạ, hẳn không tin, thiếu niên trước mặt hẳn dám trêu chọc Nam Vũ tông

Nếu hẳn biết phía sau thương hội Vạn Bảo có Nam Vũ tông, sợ là cũng không dám tới đây gây sự.

Tịch Thiên Dạ nghe vậy, khẽ mim cười, nhìn Chu Khánh Diêm nói: "Ngươi đi Nam Vũ tông một chuyến, bất luận ngươi sử dụng biện pháp gì, nhất định phải “mời" Tông chủ Nam Vũ tông đến đây cho ta”

"Thuộc hạ tuân mệnh”

Chu Khánh Diêm quỳ một chân trên đất, sau khi cung kính thi lễ liền bật nhảy lên, trong nháy mắt vọt thẳng lên trời, bước vào trời xanh, bay đến Nam Vũ tông.

Bên trong Giang Hoa lâu, tất cả mọi người trợn mắt ngoác mồm, đầy ngơ ngác nhìn Tịch Thiên Dạ. Thật sự đi mời tông chủ Nam Vũ tông?

Điên rồi!

Thiếu niên kia không phải bị điên rồi a!

Tông chủ Nam Vũ tông chính là tuyệt đại tôn giả trong truyền thuyết a! Hắn tùy tiện giậm chân một cái là toàn bộ thành Lô Hề cũng bị chấn động.

Ngươi chạy đến tông môn người ta mời hẳn đi ra, yêu cầu hẳn đồng ý bán lại

thương hội Vạn Bảo với giá một đồng tiền, ngươi không phải muốn chết sao!

Tất cả mọi người nhìn Tịch Thiên Dạ như nhìn một người điên, từ xưa đến nay họ chưa từng thấy người nào điên cuồng như thế.

Trần Bân Nhiên vỗ bàn cười lớn, tự tìm đường chết, đúng là tự tìm đường chết mà.

Hắn không ngờ, Tịch Thiên Dạ lại thích tìm đường chết như thế.

Lúc ở thành Trường Thương, hẳn dám ngang nhiên sỉ nhục bán thánh, mắng bán thánh là ngụy thánh, dẫn đến toàn bộ thế lực chuẩn thánh ở Lan Lăng quốc phận nỗ, thậm chí còn chuẩn bị âm thăm giết hắn.

Bây giờ chưa được bao lâu, trở về thành Lô Hề rồi, hắn vẫn ngang ngược như thế:

Tính cách ương ngạnh như thế, Trần Bân Nhiên căn bản là không cần lo lắng tương lai Tịch Thiên Dạ sẽ trở thành thánh nhân, Tịch Thiên Dạ sẽ không có cơ hội đó, bởi vì trước đó hắn đã chết một vạn lần rồi.

Tâm trạng Mạnh Vũ Huyên phức tạp, mấy lần muốn lên tiếng nhắc nhở Tịch Thiên Dạ, nhưng cuối cùng vẫn im lặng không nói.

“Chưa từng thấy người nào muốn chết đến như vậy.

"Thiếu niên kia bị điên rồi."

"Bây giờ ta thật sự rất muốn biết, thiếu niên gọi là Tịch Thiên Dạ kia chọc giận Nam Vũ tông, sẽ có kết cục gì.”

"Đoán chừng Thiếu niên kia không phải người ở 'thành Lô Hề này, nếu không tại sao lại không biết thế lực thương hội Vạn Bảo rất phức tạp, căn bản không ai dám trêu chọc a.”

"Đúng vậy, hắn chắc chắn không phải là người ở thành Lô Hề này, nếu không với tính cách kiêu căng như thế, sao không một ai biết đến hẳn chứ."

Nam Vũ tông nằm ở vùng ngoại thành thành Lô Hề, phía bắc là núi Nam Minh.

Núi Nam Minh cao vạn trượng, đứng ở đỉnh núi có thể quan sát toàn bộ thành Lô Hề, phảng phất toàn bộ thành Lô Hề đều nằm ở dưới chân Nam Vũ tông, cao cao tại thượng.

Mà đứng ở trong thành Lô Hề ngẩng đầu lên, liên có thể nhìn thấy Núi Nam Minh to lớn cùng những kiến trúc mờ mịt không rõ.

Lúc này, chỉ thấy một ánh vàng tỏa sáng trên bầu trời.

Tia sáng kia rực rỡ vô cùng, càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng giống như một mặt trời nhỏ.

Chu Khánh Diêm mỗi đi một bước, khí tức trên người càng mạnh mẽ một phần, cuối cùng khi toàn bộ khí tức được thả ra ngoài, uy thế ngập trời, rung động cửu thiên.

Cùng lúc đó, một lưỡng khí tức kinh thiên động địa bao phủ toàn bộ thành Lô Hề.

Cư dân trong thành, ai nấy đều kinh hồn bạt vía nhìn lên bầu trời, chỉ vẻn vẹn một tia khí tức, cũng đủ làm cho người ta kính nể e ngại

"Tôn giả! Đó là khí tức của tôn giả.”

"Sức mạnh thật đáng sợ, có tôn giả xuất thế sao?"

“Trời ạ, vị Tôn giả kia đang đi tới Nam Vũ tông, chẳng lẽ chuẩn bị khai chiến với Nam Vũ tông”

Cư dân trong thành ngơ ngác nhìn lên bầu trời, tôn giả xuất thế, mấy chục năm cũng chưa chắc gặp một lần a.

Mà tất cả mọi người trong Giang Hoa lâu, ai nấy cũng đơ người đứng tại chỗ, khuôn mặt tràn đầy ngạc nhiên cùng sợ hãi.

Tôn giả!

Người thanh niên kia lại là tôn giả trong truyền thuyết.

Trời ơi, làm sao khả năng.

Tôn giả trẻ tuổi như vậy, hơn nữa chí là người hầu của thiếu niên kia, quả thực không thể tin được.

Tất cả mọi người đều ngớ ra, căn bản không thể tin được trên đời này lại có chuyện quái dị như thế.

Vạn Thế Hào cũng đơ người tại chỗ, quỳ trên mặt đất không nhúc nhích, ánh mắt ngơ ngác, quên cả đứng lên.

Hắn là tôn giả? Làm sao có khả năng!

Chu Khánh Diêm một bước ngàn trượng, rất nhanh đã đi tới trước Nam Vũ tông.

Tông môn này có lịch sử hơn một nghìn năm, sơn môn có khí thế bàng bạc, muôn hình vạn trạng, nguyên khí đất trời ngưng tụ như sương, trong núi khắp nơi đều có linh thú hoạt động, linh dược linh thảo mọc khắp núi đồi, dường như tiên cảnh nhân gian.

"Tông chủ Nam Vũ tông, lăn ra đây cho ta”

Một thanh âm lạnh băng nổ vang trên bầu trời, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ Nam Vũ tông, vang vong thật lâu không tiêu tan.
 
Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 232: C232: Từ thanh lão tổ



"Ngươi kia không phải là người hầu bên cạnh Tịch "Thiên Dạ sao?”

Tổ trạch Tịch gia, tất cả mọi người ai nấy đều khiếp sợ nhìn lên bầu trời, bọn họ nhận ra được, người thanh niên đang đứng lơ lửng trên chín tầng trời kia chính là người hầu bên cạnh Tịch Thiên Dạ.

Một người hầu có tu vi Tôn giả, thực sự quá khó tin đi.

Hơn nữa Tịch Thiên Dạ mới vừa đại náo một trận ở tổ trạch Tịch gia, chưa được bao lâu liền chạy đi khiêu khích Nam Vũ tông, lẽ nào hắn chuẩn bị quét ngang toàn bộ thế lực lớn ở thành Lô Hề này a.

Nam Vũ tông không phải là Tịch gia, bọn họ là đại tông môn đã hùng bá thành Lô Hề mấy ngàn năm rồi, 'rong tông môn không chỉ có một vị tôn giả. Trước đây, ở một thịnh hội, ba vị tôn giả Nam Vũ tông đồng thời xuất hiện, lúc đó toàn thành đều bị chấn kinh.

"Tịch Thiên Dạ thật quá ngông cường, không thèm để mắt thành Lô Hề này, hy vọng Nam Vũ tông có thể trấn áp hẳn”

Một thiếu niên trẻ tuổi của Tịch gia căm phẫn nói.

Bây giờ Tịch gia rất nhiều người đều hận Tịch Thiên Dạ đến thấu xương, hận không thể tự mình ra tay đánh chết Tịch Thiên Dạ.

“Ta vừa nghe nói, Tịch Thiên Dạ chạy đi Giang Hoa lâu, chuẩn bị dùng một đồng tiền mua lại thương hội Vạn Bảo, hẳn quả thực muốn tiền đến điên rồi, dọa dẫm Tịch gia chúng ta một bút tài phú khổng lồ còn chưa đủ, bây giờ lại chạy đi cướp thương hội của Nam Vũ tông."

"Người này kiêu căng như thế, tùy ý làm bậy, không giảng đạo lý, chắc chắn sẽ gặp báo ứng.”

"Nam Vũ tông chính là ông chủ lớn nhất của thương hội Vạn Bảo, quãng thời gian trước thương hội 'Vạn Bảo để mắt tới Uyển Thù lâu của Hà Tú Nương, sự dụng rất nhiều thủ đoạn vô sỉ ức h**p một người phụ nữ, muốn không tốn một đồng cũng có thể mua được Uyển Thù lâu. Hơn nữa nghe nói nội bộ Tịch gia chúng ta cũng có người tham dự việc này, đừng nói các ngươi không biết, trong lòng mình rõ ràng đi."

Tịch Thiên Hi lạnh lùng nói, một đám thế lực lớn chạy đi ức h**p một nữ nhân yếu đuối, nàng vốn rất khinh thường chuyện này, bây giờ gặp phải báo ứng rồi, thật sự là đáng đời.

“Tịch Thiên Hi, ngươi rốt cuộc có phải là người của Tịch gia không, tại sao lại nói giúp người ngoài" Tịch Thiên Hổ giận dữ nói.

"Đúng vậy, Tịch Thiên Dạ đáng chết” Một thiếu niên Tịch gia khác lạnh lùng nói

"Tịch gia có kết quả như bây giờ, đến cùng phải trách ai? nếu các ngươi không bắt nạt quả phụ con côi người ta, Tịch Thiên Dạ sẽ đến trả thù các ngươi sao?"

Tịch Thiên Hi cười lạnh một tiếng, nàng lười để ý tới đám người này.

Dưới cái nhìn của nàng, Tịch gia có kết quả như bây giờ, người đáng hận nhất cũng không phải Tịch Thiên Dạ, mà là những người đê tiện không biết xấu hổ, đi làm việc ruồi nhặng khiển người đời khinh thường.

Nàng không cảm thấy kỳ quái chút nào khi Tịch Thiên Dạ gây sự với Nam Vũ tông, nếu Tịch Thiên Dạ không buông tha cho Tịch gia, tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua cho Nam Vũ tông.

Thương hội Vạn Bảo có thể lấy một cái phá lầu đi đổi Uyển Thù lâu của Hà Tú Nương, như vậy tại sao Tịch Thiên Dạ không thể lấy một đồng tiền mua toàn bộ thương hội Vạn Bảo.

Thiên đạo luân hồi, báo ứng xác đáng.

“Người nào dám ồn ào trước Nam Vũ tông ta"

Bên trong Nam Vũ tông vang lên một âm thanh lạnh băng, khí thế bàng bạc, không ngừng vang vọng trên bầu trời, hiển nhiên chủ nhân của âm thanh này có tu vi không thấp.

Chỉ thấy một đạo ánh sáng xanh từ bên trong cung điện Nam Vũ tông bay ra, người tới chính là một lão nhân mặc áo xanh, trên người khí tức cuồn cuộn, đám mây chung nơi hẳn đứng đều bị đánh tan.

"Các hạ, hình như Nam Vũ tông chúng ta không thủ không oán với ngươi đi” Lão nhân mặc áo xanh ánh mắt lạnh lẽo nhìn Chu Khánh Diêm, từ khi Nam Vũ tông cự ngụ ở thành Lô Hề này, chưa từng có người dám đến khiêu khích, nếu không phải thanh niên trước mắt tu vi cao thâm, không kém hẳn bao nhiêu, e là hẳn đã ra tay.

“Từ Thanh lão tổ.”

Trong thành Lô Hề vang lên từng tiếng kinh hô, từng ánh mắt sùng kính nhìn về lão nhân kia.

Từ Thanh lão tổ chính là một vị tôn giả thành danh đã lâu cũng có uy vọng rất lớn ở thành Lô Hề này. Hắn vừa xuất hiện, toàn bộ Nam Vũ tông sôi trào cả lên, từng ánh hào quang từ trong tông môn bay ra, mỗi một ánh hào quang đều vô cùng mạnh mẽ, chí ít đều có tu vi thiên cảnh.

Không bao lâu, trên bầu trời đã xuất hiện 100, 200 bóng người, đủ loại linh quang đan xen vào nhau, dường như những ngôi sao rực rỡ loá mắt.

200 tên thiên cảnh tu sĩ!

Bên trong thành Lô Hề vang lên từng âm thanh hít khí lạnh, rất nhiều người tràn đầy kính nể cùng kiêng kỵ.

Một thế lực có gốc gác ra sao, chỉ cần nhìn số lượng tu sĩ thiên cảnh liền có thể rất đánh giá trực quan, số lượng tu sĩ thiên cảnh càng nhiều, chứng tỏ tông môn có gốc gác càng mạnh mẽ khó lường.

- Tuy rằng 200 tên tu sĩ thiên cảnh liên thủ cũng chưa chắc có thể chiến thắng một tên tôn giả, căn bản là hai cấp bậc khác nhau, không cùng một thế giới.

Thế nhưng, tôn giả từ đâu mà đến? không phải là từ tu sĩ thiên cảnh tu luyện đến sao, trong tông môn có càng nhiều tu sĩ thiên cảnh, liền mang ý nghĩa xác xuất trong tương lai xuất hiện tôn giả sẽ càng lớn.

"Ngươi chính là tông chủ Nam Vũ tông." Chu Khánh Diêm rũ mắt xuống, lãnh đạm nói.

“Đương nhiên không phải ta." Từ Thanh lão tổ lạnh lùng nói.

Tông chủ chính là tượng trưng của một tông môn, đại diện cho địa vị cùng mặt mũi Nam Vũ tông, sao có thể bởi vì người kêu gào một tiếng liền thật sự chạy. đến.

"Nếu không phải, vậy ngươi đi ra làm gì, cút cho ta, gọi tông chủ các ngươi đi ra."

Ánh mắt Chu Khánh Diêm lạnh lẽo, sau một khắc, một luồng phong mang đáng sợ từ trên người hắn nổ tung ra, hắn tiến về phía trước một bước, giơ một tay lên đập về phía lão nhân, lam quang tràn ngập thiên địa.

Sắc mặt Từ Thanh lão tổ lập tức biến đổi, hắn không ngờ người thanh niên này chỉ tiện tay một đòn lại có sức mạnh đáng sợ như thế, hắn muốn tránh lui, nhưng đã quá muộn.

Ầm!

Một tiếng vang thật lớn.

Sức mạnh kinh khủng nổ tung trên hư không, Từ Thanh lão tổ trực tiếp bị một cái tát đánh bay ra ngoài, xẹt qua hư không, mạnh mẽ đánh vào Sơn môn Nam Vũ tông, gián tiếp đạp nát sơn môn đầy uy vũ kia.

"Làm sao có khả năng!”

Từ Thanh lão tổ bò ra từ bên trong đống đá vụn, sắc mặt trắng bệch vô cùng, khóe miệng mang theo vết máu, ánh mắt hiện vẻ không thể tin nhìn Chu Khánh Diêm.

Cùng là tôn giả, hẳn cảm giác tu vi mình cùng thanh niên kia cũng sàn sàn nhau, làm sao mới giao thủ một lần lại chênh lệch to lớn như thế.

Trong thành Lô Hề, mọi người cũng khiếp sợ. không thôi, Từ Thanh lão tổ đã thành danh hơn trăm năm, vậy mà không chịu được một đòn của thanh niên thần bí kia.

"Ta chính là tôn giả tầng thứ hai, tu vi của ngươi cũng là như thế, vì sao lại như vậy..."

- Từ Thanh lão tổ nhìn chằm chằm Chu Khánh Diêm, hắn căn bản không nghĩ ra, vì cái gì cùng là tôn giả cảnh tăng thứ hai, lại có chênh lệch lớn như vậy. Hơn nữa, từ trên người thanh niên kia hẳn còn cảm nhận được một lường không khí tức không gì cản nổi, dường như đối mặt với một ngọn núi cao, căn bản không có cách nào phản kháng.

Cảm giác kia, rất giống đại sư huynh.

Thế nhưng, làm sao khả năng!

Đại sư huynh đã tu thành tôn giả cảnh tầng thứ bảy, chính là tôn giả đỉnh cao duy nhất ở thành Lô Hề này, một tôn giả cảnh tầng thứ hai sao có thể so với hắn.
 
Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 233: C233: Nữ tử thần bí



"Một tôn giả tầm thường như ngươi cũng xứng so với ta sao."

Chu Khánh Diêm cười lạnh nói, hẳn chính là thiên cảnh tăng thứ tám tu thành tôn giả cảnh, so với tu sĩ thiên cảnh tầng thứ bảy tu thành tôn giả, chính là khác biệt một trời một vực.

Huống chỉ, hẳn còn đươc chủ nhân tự mình bồi dưỡng, cho dù cùng là tu sĩ thiên cảnh tầng thứ tám tu thành tôn giả cảnh, vẫn không phải là đối thủ của hắn.

“Thối lắm, tôn giả tầng thứ hai chính là tôn giả tầng thứ hai, ta không tin ngươi mạnh hơn ta bao nhiêu”

"Lại đến!”

Từ Thanh lão tổ đột nhiên giẫm trên mặt đất, cả người như đi ngược dòng nước, lần thứ hai bay lên trời

Từ khi hẳn tu thành là tôn giả cảnh đến nay, đi tới nơi nào cũng được người người tôn kính ngưỡng mộ, ai dám nói hẳn là kẻ tầm thường.

Bất kỳ tu sĩ tôn giả cảnh nào cũng là cường giả trong thiên địa, làm gì có chuyện tăm thường hay không tầm thường.

“Minh lạc phiên vân thủ.”

Lần này Từ Thanh lão tổ rất thận trọng, không dám lơ là, trực tiếp sử dụng tuyệt học trấn giáo của Nam Vũ tông, đây là một môn hoang thuật tôn giai thượng phẩm, một khi triển khai, uy lực kinh thiên động địa, tiện tay có thể đánh xập một ngọn núi.

“Chút tài mọn”

Chu Khánh Diêm mặt không cảm xúc, một tay chắp sau lưng, một tay khác điểm về phía trước.

Ầm!

'Vẹn vẹn một chỉ tiện tay thôi, lại trực tiếp phá tan tuyệt học thành danh của Từ Thanh lão tổ, thiên địa năng lượng hỗn loạn, một đòn của Chu Khánh Diêm không có bất kỳ kỹ xảo gì, chỉ dùng sức mạnh thuần túy đối kháng, ngay cả hoang kỹ cũng không sử dụng, nhưng một lần nữa, Từ Thanh lão tổ bị đánh bay ra ngoài, mạnh mẽ va sụp một tòa cung điện của Nam Vũ ông.

Cái gì!

Từ Thanh lão tổ quả thực không thể tin sự thực trước mắt, khuôn mặt cứng ngắc ngã vào trong phế, tích, hẳn đã sử dụng đến tuyệt học mạnh nhất, lại vẫn bại trận. Thất bại thảm hại, không đỡ nối một đòn.

Hắn... Tại sao hẳn lại mạnh mẽ như vậy.

Cả Thành Lô Hề trở nên yên tĩnh, ai cũng không ngờ, Từ Thanh lão tổ đã từng danh chấn thành Lô Hề, vậy mà không đỡ nào một đòn của thanh niên kia, dễ dàng bị đánh ngã xuống đất..

Cái mà bọn họ nhìn thấy không phải là tu sĩ cùng cấp bậc tôn giả chiến đấu với nhau, thật giống như là một tụ sĩ tôn giả cảnh đang bắt nạt tu sĩ thiên cảnh vậy.

"Thật mạnh!"

Tịch Thiên Hi hít vào một ngụm khí lạnh, nàng không ngờ, một người hầu bên cạnh Tịch Thiên Dạ lại đáng sợ đến như vậy.

Giang Hoa lâu, lúc này đã triệt để không có một tiếng động.

Một ít người xem náo nhiệt cũng không dám nói lung tung, sợ thiếu niên trong phi các nghe được.

Trần Bân Nhiên đơ người đứng tại chỗ, hẳn không ngờ Tịch Thiên Dạ lại có một vị tôn giả mạnh mẽ như vậy làm người hầu

Trong phi các, Vạn Thế Hào quỳ trên mặt đất, thân thể run lấy bẩy, khuôn mặt tràn đây sợ hãi cùng kinh hoảng.

Hắn đến cùng đã đắc tội người nào a!

"Bảo tông chủ Nam Vũ tông các ngươi ra đây, bằng không ngày hôm nay ta liền tàn sát toàn bộ, chó gà không tha”

Chu Khánh Diêm thản nhiên nói, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

Hân vốn là người ở thế giới hắc ám, từ nhỏ đã sống trong bóng tối, từ trước đến giờ luôn tàn nhẫn quyết đoán, sẽ không lòng dạ mềm yếu. Nếu Chủ nhân muốn hắn đi "mời" tông chủ Nam Vũ tông, vậy cho dù phải tàn sát Nam Vũ tông, hẳn cũng sẽ không chút do dự.

Toàn bộ Nam Vũ tông trở nên yên tĩnh, hết thảy tu sĩ thiên cảnh đều trầm mặc không dám nói, dồn dập lùi về sau.

Ngay cả Lão tổ tôn giả cũng không đỡ nổi một đòn của đối phương, đám thiên cảnh bọn họ lại có thể làm được dì.

"Làm cản!”

"Lớn mật!"

Sâu trong Nam Vũ tông, hai tiếng thét phận nỗ cùng lúc vang lên, âm thanh cuồn cuộn như lôi, trong khoảnh khắc liền lan tỏa khắp thiên địa.

Rất nhanh, hai bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt Chu Khánh Diêm, một người áo bào đen, một người áo bào trắng, khí tức trên người họ sâu thắm tĩnh mịch, dường như là hồ sâu, sâu không thấy đáy.

Đám tu sĩ Nam Vũ tông nhìn thấy hai người kia xuất hiện, ai nấy đều vui mừng, đồn dập quỳ xuống đất

“Hắc bạch song lão!"

Các thế lực lớn trong thành Lô Hề quận đều nhận ra thân phận của hai lão giả kia.

Hắc bạch song lão!

Hai người này đã từng nhân vật vô cùng hiển hách ở thành Lô Hề này, chỉ là sau đó ẩn cư lánh đời, trăm năm qua chưa từng hiện thân, rất nhiều người cho rằng bọn họ đã tọa hóa từ lâu.

Không ngờ lánh đời nhiều năm như vậy, hôm nay hai lão nhân lại bị người ép hiện thân.

"Các hạ, ngươi cần gì hùng hổ doạ người như thế, Nam Vũ tông đã trêu chọc đến ngươi ở chỗ nào, ngươi có thể nói thắng, việc gì cũng sẽ có cách giải quyết, nếu có mâu thuẫn cũng có thể thương lượng với nhau."

"Người trẻ tuổi, đừng tùy tiện giết người vô tội, nên giảng đạo lý."

Hắc bạch song lão thản nhiên nói, ánh mắt kiêng kỵ nhìn Chu Khánh Diêm.

Bọn họ có thể cảm giác được, người thanh niên trước mắt rất không đơn giản.

"Ítnói nhảm, bảo tông chủ các ngươi ra đây cùng †a đi một chuyến, ta liền không làm khó dễ Nam Vũ tông các ngươi." Chu Khánh Diêm lạnh lùng nói.

"Chuyện này là không thế nào!”

Ánh mắt Hắc lão âm trầm, một tông môn, sao có thể giao tông chủ ra, như vậy không phải làm trò cười cho người khác xem sao.

Huống chị, tất cả mọi người trong thành Lô Hề đều đang nhìn bên này, là đệ nhất đại tông môn thành Lô Hề, bọn họ càng không thể cúi đầu, bằng không sau này làm sao phục chúng, làm sao đứng vững nơi này.

"Không được cũng nhất định phải được."

Chu Khánh Diêm lười nói nhảm nữa, trực tiếp bước ra một bước, một quyền đánh về hắc bạch song lão.

Sức mạnh kinh khủng nổ tung trong hư không, tiếng nổ vang rền không ngừng, kh*ng b* cực điểm.

Hắc bạch song lão liếc mắt nhìn nhau, cũng không sợ hãi, cùng tiến lên nghênh đón.

Hai người bọn họ đều có tu vi tôn giả cảnh tầng thứ tư, mạnh mẽ hơn Từ Thanh lão tổ nhiều lảm, hơn nữa hai người sớm chiều ở chung, đã sớm ăn ý vô cùng, hai người liên thủ cũng có thể cùng tu sĩ tôn giả cảnh tầng thứ năm đấu một trận.

Nhưng mà, hai người không ngờ tới, song quyền của Chu Khánh Diêm lại giống như sắt thép cứng rắn nhất trên đời, từng quyền đập xuống, còn đáng sợ hơn núi sập, hai người bọn họ liên thủ vậy mà suýt nữa không chống đỡ được.

“Tại sao người này lại mạnh đến như thế” Hắc bạch song lão nhìn Chu Khánh Diêm với ánh mắt khó tin.

Bọn họ chính là tôn giả cảnh tâng thứ tư, tu vi còn cao hơn thanh niên kia, ở tình huống bình thường, hai người đã sớm đánh chết đối phương từ lâu rồi

Nhưng mà, bây giờ người bị áp chế lại là hai người bọn họ.

"Ngươi rốt cuộc là ai" Hắc lão khiếp sợ nói.

Một tu sĩ tôn giả cảnh tầng thứ hai đã mạnh mẽ như thế, hơn nữa còn rất trẻ tuổi, tuyệt đối không phải người tầm thường, e là có lai lịch bất phàm.

Tại sao Nam Vũ tông lại trêu chọc đến nhân vật như vậy?

Thẳng đến lúc này mấy vị tôn giả Nam Vũ tông cũng không biết vì sao Chu Khánh Diêm đến đây gây sự, theo lý thuyết Nam Vũ tông bọn họ không có khả năng trêu chọc người như vậy.

Thành Lô Hề, trong một sân nhỏ u tĩnh, một nữ tử váy xanh đang ngồi dưới cây cổ thụ đánh đàn, tiếng đàn du dương linh động, lượn lờ như khói, nhưng dường như tiếng đàn bị lực lượng vô hình khóa lại trong sân, không tràn ra ngoài chút nào.

“Người này khoảng năm mươi tuổi, có thể tu thành tôn giả cảnh cũng không tệ, hơn nữa hẳn là từ thiên cảnh tầng thứ tám đột phá tôn giả, có tiềm lực bước vào đại tôn."

Nữ tử mặc váy xanh vẫn như cũ cúi đầu đánh đàn, từ đầu tới cuối chưa từng ngẩn đầu nhìn cuộc chiến trên bầu trời, nhưng lại có thể nhìn thấu nội tình của Chu Khánh Diêm.
 
Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 234: C234: Vân tương quân



“Tiểu thư, trở thành đại tôn thì đã làm sao. Không thành thánh nhân, vẫn chỉ là người bình thường mà thôi”

Đứng phía sau nữ tử mặc váy xanh là một tiểu nha hoàn xinh đẹp đáng yêu cười tươi nói, nhìn biểu cảm của nàng, dường như rất xem thường đại tôn.

“tiểu nha đầu nhà ngươi a, bản lĩnh không lớn, nhưng gan lớn bằng trời” Nữ tử ngừng đánh đàn, khẽ cười mắng.

"Sự thật chính là như vậy, trước mặt tiểu thư, đại tôn cũng chỉ là kiến hôi, chỉ có thánh nhân mới có thể lọt mắt tiểu thư. Nếu so về thiên phú, tiểu Thanh tự hỏi mình không hề thua kém hắn” Tiểu nha đầu rất không phục nói.

"Ngươi nha, có chút thiên phú cũng không được quá kiêu ngạo. Ngươi phải biết, không thành đại tôn, làm sao thành thánh, bất kỳ thánh nhân nào không phải cũng từ đại tôn đi lên sao." Vân Tương Quân khẽ cười nói.

"Tiểu thư, loại người có thiên phú như vậy, vân cổ' quốc chúng ta có một đống, căn bản không cần quan tâm." tiểu Thanh không cho là đúng nói.

Vân Tương Quân cười cợt, cũng không nói nữa.

Loại người có thiên phú như thanh niên kia, ở vân cổ quốc bọn họ xác thực có một ít, cũng không hiếm lạ gì. Thế nhưng ở Lan Lăng quốc cũng xuất hiện một người, điều này rất không bình thường.

Ở một nơi khác trong thành Lô Hề, một khách sạn tầm thường, không có gì đặc sảc, mộc mạc đơn giản, ưu điểm duy nhất chính là yên tĩnh không huyên náo. Một thiếu niên mặc áo xanh đang ngồi bên cửa sổ phòng khách, trong tay nâng một quyển sách cổ, đang say sưa nhìn sách.

Đột nhiên, hắn ngắng đầu lên, nhìn chiến đấu trên bầu trời, con ngươi trong suốt đột nhiên hóa thành màu vàng, dường như hoàng kim nhãn, từng đạo phù văn thần bí di động qua lại.

"Người này tu luyện công pháp thật không đơn giản a, hẳn không phải người ở Lan Lăng quốc, không biết từ nơi nào đến, có lẽ cũng vì Thiên Lan di tích mà đến."

Thiếu niên mặc áo xanh tự lẩm bẩm một câu, liền tiếp tục cúi đầu đọc sách, dương như toàn bộ thế giới đều không có quan hệ gì với hẳn, mà trong mắt hản cũng chỉ có sách cổ trong tay.

Không biết từ lúc nào, có một đám người thần bí lặng lẽ lẻn vào thành Lô Hề, không ai hiểu rõ lai lịch của bọn họ.

||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||

Trên bầu trời Nam Vũ tông, tuy rằng hắc bạch song lão không đánh lại Chu Khánh Diêm, nhưng nếu toàn lực phòng ngự, vẫn có thể ngăn cản nhất thời nửa khắc.

“Các hạ, tuy rằng ngươi rất mạnh, nhưng cũng không làm được gì chúng ta, không bẵng củng ngồi xuống nói chuyện thế nào."

Hắc bạch nhị lão chủ động khuyên giải nói, người trước mắt quá thần bí đáng sợ, có thể không trêu chọc bọn hẳn tự nhiên không muốn trêu chọc.

Các hạ, mặc kệ Nam Vũ tông đã làm sai điều gì, chỉ cần ngươi nói ra, chúng ta sẽ cho ngươi một câu trả lời vừa lòng.”

Những người khác cũng đồn dập gật đầu nói, cũng không cảm thấy có gì mất mặt.

Thanh niên kia mạnh mẽ đến khó tin, ba vị tôn giả Nam Vũ tông bọn họ đều bị hắn áp chế, toàn bộ tông môn còn có ai có thể hạn chế hẳn đây. Một kẻ địch đáng sợ như thế, ai cũng không muốn trêu chọc.

"Ta nói rồi, ta chỉ muốn tông chủ các ngươi” Chu Khánh Diêm lạnh lùng nói.

"Không thể!"

Hắc bạch nhị lão quyết đoán nói, kiên quyết không thể giao tông chủ ra, bằng không sau này Nam Vũ tông làm sao đứng vững ở thành Lô Hẽ.

"Đã như vậy, cũng đừng trách ta không khách khí." Chu Khánh Diêm lạnh lùng nói.

"Ta thừa nhận ngươi rất mạnh, nhưng ba người chúng ta liên thủ cũng không sợ ngươi” Từ Thanh lão tổ cũng gia nhập vây công Chu Khánh Diêm.

"Ngu ngốc!”

Chu Khánh Diêm cười lạnh một tiếng, giơ tay. điểm một chỉ.

Toái tinh chỉ!

Đột nhiên, thiên địa tối sầm lại, dường như toàn bộ thành Lô Hề bị kéo vào trong đêm tối, hẳc ám giáng lâm, từng ánh sao xuất hiện trên bu trời, lung linh tỏa sáng như bảo thạch.

"Đây là Hoang kỹ gì!”

"Không!"

Sắc mặt ba tên tôn giá Nam Vũ tông đại biến, cái chỉ tay kia dường như che dậy toàn bộ thiên địa, nhật nguyệt tỉnh thần, thời không vạn vật đều xảy ra thác loạn, bọn họ chưa từng gặp qua hoang kỹ đáng sợ như thế. Quả thực kỳ diệu vô cùng, khó mà tin nổi.

Hơi thở của cái chết bao phủ ba người bọn họ, ba người không ngừng lùi lại, trong mắt tràn đãy khủng hoảng.

Nhưng mà, mặc kệ bọn họ tránh né như thế nào cũng không thể thoát khỏi chỉ tay kinh khủng kia.

Đừng nói là tôn giả, cho dù thánh nhân cũng chưa chắc có thể sử dụng hoang kỹ kinh khủng như thế:

Ầm!

Từ Thanh lão tổ có tu vi thấp nhất đứng mũi chịu sào, cái đầu trực tiếp bị toái tỉnh chỉ nghiền nát, cả người nổ tung, hóa thành mưa máu đầy trời

"Tiếp theo đó, hắc bạch nhị lão cũng không thể tránh thoát Toái tinh chỉ oanh trên người bọn họ.

Ầm ầm!

Hắc bạch nhị lão bị đánh bay ra ngoài, mạnh mẽ đập vào núi Nam Minh, cả ngọn núi đều bị xuyên thủng.

"Ngươi sử dụng hoang kỹ gì?"

Một âm thanh yếu ớt run rẩy từ trong phế tích truyền ra, thanh âm kia tràn đầy bất an cùng sợ hãi, dù là ai nghe cũng đoán được chủ nhân âm thanh kia rất không bình tĩnh.

Một chỉ kia, thực sự quá đáng sợ a.

Nếu như không phải cái chết của Từ Thanh lão tổ trung hòa bộ phận sức mạnh của toái tỉnh chỉ, hơn nữa hai người bọn họ am hiểu phối hợp có thể phát huy sức mạnh vượt xa tu vi bản thân, e là lúc này bọn họ đã chết dưới Toái tinh chỉ.

Chu Khánh Diêm xử lý xong ba tên tôn giả Nam Vũ tông, liền không thèm để ý bọn họ nữa, chuẩn bị một bước xông vào Nam Vũ tông.

"Kết trận!”

Đám người Nam Vũ tông tự nhiên không thể để cho người khác bắt tông chủ đi, hơn 200 tên tu sĩ thiên cảnh trở nên nghiêm túc, toàn bộ khoanh chân ngồi rên núi đá, từng lưỡng từng lưồng sức mạnh truyền vào bên trong đại địa.

Sau một khắc, một vòng sương mù từ trên núi Nam Minh bốc lên, bao phủ toàn bộ Nam Vũ tông.

Là một tông môn truyền thừa mấy ngàn năm, tự nhiên Nam Vũ tông cũng có đại trận bảo hộ, thậm chí

bọn họ đã từng mời một vị đại tôn trận pháp sư đến gia trì trận pháp, một khi trận pháp được triệt để kích hoạt, cho dù tôn giả đỉnh cao đến đây cũng đừng nghĩ có thể công phá sơn môn Nam vũ tông trong thời gian ngắn.

"Người trẻ tuổi, ta thừa nhận ngươi rất mạnh, lão hủ cảm thấy không bằng. Nhưng ngươi mạnh hơn cũng không thể phá tan trận pháp hộ tông của chúng ta, đến khi thái thượng trưởng lão trở vẽ, chính là ngày chết của ngươi”

Hắc lão từ trong phế tích bò ra, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Chu Khánh Diêm.

Một đòn vừa rồi, hắn bị thương rất nghiêm trọng, hiện đã không có sức tái chiến. Còn Bạch lão thì ngã trên mặt đất, nhất thời không bò dậy nổi.

"Dựa vào một cái mai rùa đã muốn ngăn cản ta, quả thực buồn cười."

Chu Khánh Diêm cười lạnh.

Xác thực đại trận hộ tông của Nam Vũ tông đã được bố trí cùng gia trì hơn một nghìn năm, mạnh mẽ vô cùng.

Nhưng mấy vị tôn giả Nam Vũ tông kẻ thì chết, kẻ bị thương, căn bản không cách nào tự mình chủ trì đại trận.

Trận pháp có mạnh mẽ tới đâu, nếu không có người chủ trì thì uy lực giảm xuống rất nhiều.

Một đạo kiếm ngân vang lên, thanh cổ kiếm mà Chu Khánh Diêm vẫn ôm trong ngực đột nhiên ra khỏi vỏ.

Trong phút chốc, ánh kiếm tung hoành thiên địa, thẳng tới chín tăng mây, dường như muốn xé rách cả bầu trời.

Ầm!

Chu Khánh Diêm cầm kiếm chém, âm thanh nổ tung truyền đến, đại trận hộ pháp mạnh mẽ của Nam Vũ tông trực tiếp nổ tung, hóa thành điểm điểm ánh huỳnh quang biến mất ở trong không khí.

Không thể nào!

Toàn bộ đám người Nam Vũ tông đều đơ người tại chỗ, trên khuôn mặt chỉ còn vẻ ngơ ngác cùng sợ hãi.

Đại trận hộ tông được gia trì hơn ngàn năm, lại không chịu được một đòn..

Hắc bạch nhị lão cũng sững sờ tại chỗ, ánh mắt kinh ngạc hoảng loạn, đột nhiên cảm thấy cả người trở nên lạnh lẽo.

"Hoang khí tôn giai bát phẩm, thanh cổ kiếm kia chính là hoang khí tôn giai bát phẩm trong truyền thuyết, trời ơi...!"

Trong thành Lô Hề đột nhiên vang lên một tiếng kinh hô.
 
Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 235: C235: Quỳ xuống



Một kiếm liền đánh nát đại trận hộ tông của Nam Vũ tông, coi như là tôn giả tầng thứ bảy đỉnh cao cũng chưa chắc có thể làm được.

Bên trong thành Lô Hề, một vị giám bảo sư lão luyện đã nhận ra, chuôi cổ kiếm này chính là hoang khí tôn giai bát phẩm hiếm thấy, toàn bộ Lan Lăng quốc cũng chỉ có ít ỏi mười mấy kiện mà thôi.

Nếu phát huy toàn bộ uy lực của hoang khí Tôn giai bát phẩm, hoàn toàn có thế bùng nổ ra sức mạnh sánh ngang một kích toàn lực đại tôn.

"Toàn bộ Lan Lăng quốc cũng không vượt qua hai mươi kiện hoang khí tôn giai bát phẩm a, hơn nữa hầu hết đều bị các thế lực chuẩn thánh nắm giữ trong tay, bình thường căn bản không lấy ra."

Tời ạ! Gia tộc chúng ta ngay cả một kiện vũ khí cấp bậc tôn giai đều không có, tôn giai bát phẩm... Quả thực không thể tưởng tượng."

"không phải nói Tôn giai bát phẩm có thể so với một vị đại tôn sao, chỉ có khí tôn trong truyền thuyết mới có khả năng luyện chế ra."

Ở thành Lô Hề, một hoang khí nhất tôn giai nhất phẩm cũng đã được xem là vô thượng báu vật, chỉ có năm đại danh môn vọng tộc mới có thể nằm giữ.

Một kiện vũ khí, thể hiện gốc gác của một gia tộc.

Mà hoang khí tôn giai bát phẩm, chỉ có trong truyền thuyết, bọn họ căn bản không dám nghĩ tới. Bởi vì nó đại diện cho sức mạnh cấp bậc đại tôn, hơn nữa có thể đời đời truyền lại, còn trọng yếu hơn một vị đại tôn rất nhiều.

Một tôn giá tầm thường nắm giữ hoang khí tôn giai bát phẩm liền có thể phát huy ra sức mạnh một kích toàn lực của một vị đại tôn, toàn bộ thành Lô Hề còn ai ngăn cản được?

Vũ khí b**n th** như thế, có thể tưởng tượng được. độ trân quý của nó.

Đại trận tan vỡ, những tu sĩ thiên cảnh cũng phải gánh chịu phản phệ, có một phần ba người không chịu nối phản phệ mà nổ tung thành sương máu, toàn bộ núi Nam Minh Sơn đều bị chém ra một khe hở dài đến vạn mét, suýt chút chia ngọn núi ra làm hai.

Hắc bạch nhị lão tràn đầy sợ hãi, thân thể run rẩy không ngừng.

Sức mạnh đại tôn a, lịch sử thành Lô Hề quận chưa từng có một vị đại tôn xuất thế, người mạnh nhất cũng chính là thái thượng trưởng lão của Nam Vũ tông, tôn giả cảnh tầng thứ bảy.

“Tông chủ Nam Vũ tông, lần ra đây theo ta đi gặp chủ nhân. Không theo, chết!”

Chu Khánh Diêm nắm cổ kiếm trong tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn sơn môn Nam Vũ tông, từ trên người tràn ra từng lưỡng hơi thể mạnh mẽ, thiên địa rung động.

Ai!

Tiếng khế than từ sâu trong Nam Vũ tông vang lên.

Một đạo ánh sáng xanh từ sâu trong sơn môn sáng lên, một trung niên tóc đen mặc áo trằng chậm rãi đi ra, ánh mắt đau lòng nhìn cảnh tượng sụp đổ trước mắt.

“Tại hạ chính là tông chủ Nam Vũ tông Vệ Trường Phong, xin các hạ dẫn đường đi, ta sẽ đi gặp chủ nhân của ngươi.”

Lời vừa nói ra, toàn thành im lặng.

Ngàn năm đạo thống, một tông chỉ chú, lại bị người ép đến mức này.

Các thế lực lớn trong thành Lô Hề cũng tỏ vẻ bi thương, thở dài không ngớt. Nam Vũ tông chính là đệ nhất tông môn nơi này, cũng chính là chỗ dựa cho thành Lô Hề. Người ngoài ức h**p Nam Vũ tông, chính là bắt nạt thành Lô Hẽ bọn họ a.

Nhưng mà, bi thương thì làm sao. Thanh niên kia thật đáng sợ, trong thành không người nào có thể chống lại.

Tịch gia, toàn gia tộc đã triệt để không có một tiếng động.

Trong mắt tất cả mọi người đều tràn đầy sợ hãi, bọn họ không ngờ, người thanh niên theo hầu Tịch Thiên Dạ lại đáng sợ đến như vậy.

Mọi người của Tịch gia cuối cùng đã rõ ràng rồi, vì sao lúc trước lão tổ tịch gia lại nhượng bộ Tịch Thiên Dạ đến như thế.

Đó là bởi vì căn bản không thể chống lại a!

"Hắn chỉ là dựa vào một hoang khí tôn giai bát phẩm mà thôi, nếu không có thanh vũ khí kia, Nam Vũ tông không hẳn sợ hắn."

Tịch gia có bộ phận người trẻ tuổi vẫn không phục nói.

"Ấu trí."

Tịch Thiên Hi lạnh lùng liếc thanh niên kia một chút, hoang khí tôn giai bát phẩm xuất hiện, còn chấn động hơn một vị đại tôn xuất thế.

Trẻ tuổi như vậy đã có vũ khí tôn giai bát phẩm, như vậy chẳng phải thế lực phía sau hẳn càng thêm đáng sợ sao.

Lão tổ tịch gia cũng kinh ngạc nhìn lên bầu trời, trong lòng tràn đầy phức tạp không nói nên lời. Hẳn tuổi đã lớn, kinh lịch rất nhiều, tự nhiên tầm mắt càng thêm rộng rãi.

Người này hẳn là thiên cảnh tăng thứ tám tu thành tôn giả cảnh, một thân thần thông mạnh đến khó tin, hắc bạch nhị lão liên thủ cũng không chống đỡ được. Không nói kiện vũ khí tôn giai bát phẩm kia, chỉ riêng thực lực của hắn cũng không kém hơn ta bao nhiêu. Chẳng trách lúc đó ta khiếp đảm như thế, thật sự đáng sợ a.”

"Hắn trẻ tuổi như vậy, muốn bước vào đại tôn cảnh là hoàn toàn không thành vấn đề, thế nhưng hắn chỉ là một... người hầu của Tịch Thiên Dạ”

Như vậy... hắn không dám nghĩ tiếp.

Hận Tịch gia ta ngu muội a, không nhìn được Chân long” Lão tổ Tịch gia ngửa mặt lên trời thở dài Chu Khánh Diêm bước một bước ra, trong nháy.

mắt liền đi đến trước mặt tông chủ Nam Vũ tông Vệ Trường Phong, một tay nắm lấy vạt áo của hắn, dường như bắt một con gà vậy, sau đó phóng lên trời, lắc mình mấy cái đã trở về Giang Hoa lâu.

Bên trong Giang Hoa lâu rất yên tĩnh, không người đám nói chuyện, ai nấy đều kinh hoảng cùng sợ hãi, đứng tại chỗ nơm nớp lo sợ, những người đến xem náo nhiệt cũng không dám di động một bước, sợ làm thiếu niên trong Phi các chú ý tới.

Một người ép Nam Vũ tông không thở nối, tông chủ cũng chỉ có thể đi ra chịu nhục, quả thực giống như năm mơ.

"Chủ nhân, thuộc hạ đã mời Tông chủ Nam Vũ tông tới.”

Chu Khánh Diêm trở lại phi các, trong tay nắm lấy tông chủ Nam Vũ tông, cung kính hành lễ nị

Tịch Tiểu Hinh trợn mắt thật lớn, ở trong mắt nàng tông chủ Nam Vũ tông chính là truyền thuyết a, trước đây chỉ là nghe nói qua mà thôi, chưa từng nghĩ hắn lại bị đại ca ca đi theo bên cạnh thiếu gia mình nắm tới.

Hà Tú Nương cũng cực kỳ chấn động, tuy rằng từng đi theo tiểu thư, kiến thức không nhỏ, cũng rất có tầm mắt, nhưng biểu hiện ngay hôm này của Chu Khánh Diêm vẫn khiến nàng chấn động vô cùng.

"Quỳ xuống.”

Chu Khánh Diêm vứt tông chủ Nam Vũ tông trên mặt đất, mặt không cảm xúc nói.

Cái gì!

Tông chủ Nam Vũ tông sắc mặt kịch biến, ánh mắt trở nên sắc bén, hẳn chính là tông chủ Nam Vũ tông, sao có thể quỳ xuống!

"Không quỳ ta liền tàn sát Nam Vũ tông, xóa tên Nam Vũ tông khỏi bản đồ đại lục Nam Man” Chu Khánh Diêm lạnh lùng nói, hãn là người thế giới hắc ám, từ trước đến giờ hắn luôn làm việc trực tiếp, đã nói là làm.

"Ngươi..."

Cả người Tông chủ Nam Vũ tông run tẩy chỉ Chu Khánh Diêm, trợn mắt nhìn, gương mặt đỏ lên.

"Ta chính là tôn giả, tôn giả chính là thiên địa quý tộc, trừ khi đối mặt thánh nhân, bằng không không cần quỳ gối bất kỳ người nào."

Vệ Trường Phong sắc mặt khó coi, cố gắng đứng thắng người.

Tôn giả có tôn nghiêm của tôn giả, sao có thể quỳ gối trước mặt người khác, huống chỉ hẳn thân là tông chủ Nam Vũ tông, cũng là đại diện cho tôn nghiêm của Nam Vũ tông, cho dù như thế nào hắn cũng không thể quỳ xuống.
 
Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 236: C236: Thiện ác tất có hồi đáp



"Quý tộc trong thiên địa? Tôn giả..."

Chu Khánh Diêm cười lạnh, khinh thường nói.

"Dù là Thánh Nhân cũng phải quỳ xuống trước mặt chủ nhân ta, ngươi chỉ là Tôn giả cũng dám chống

lại. Quỳ xuống cho ta, nếu không ta liền phế bỏ tu vi, đánh gãy hai chân, sau đó huyết tẩy Nam Vũ tông”

"Ngươi dám!"

Nam Vũ Tông chủ kinh sợ.

Chu Khánh Diêm ôm cổ kiếm, cười lạnh không nói, nhưng hàn ý trong mắt lại như cửu u minh thủy, làm cho người không rét mà run.

Thân thể Vệ Trường Phong run lên, hiểu được Chu Khánh Diêm không chỉ là đe dọa suông, mà sẽ thật sự làm vậy.

Hắn tuy là Tôn giả, nhưng chỉ vẻn vẹn là Tôn giả nhất trọng, tu vi yếu hơn nhiều so với Thanh lão tổ. Hắn có thể làm Tông chủ Nam Vũ tông, là bởi vì hắn trẻ tuổi hơn, tiềm lực tương lai cao mà thôi.

Vệ Trường Phong có chút bất lực nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, hẳn biết thiếu niên trước mắt mới là kẻ đáng sợ nhất, nhưng mà Tịch Thiên Dạ chỉ là bưng chén thưởng trà, căn bản không để ý tới hắn.

"Tông chủ, không thể quỳ, nhất định không thể quỳ!"

"Tông chủ, Nam Vũ tông chúng ta lập tông ngàn năm, chưa từng khom lưng xuống, tuyệt đối không thể quỳ xuống a.”

“Thà làm ngọc vỡ, không cầu ngói lành, cùng lắm thì huyết chiến đến cùng"

Chư vị trưởng lão hộ pháp cùng các đệ tử Nam Vũ tông cao giọng bi thương hét lên, nếu Tông chủ quỳ xuống, tất cả tôn nghiêm của Nam Vũ tông sẽ triệt để mất đi.

Là đệ nhất tông môn thành Lô Hề, sự kiêu ngạo của bọn hắn không cho phép bản thân cúi đầu.

Dù cho chiến tử, cũng không quỳ xuống cầu sinh.

Hai mắt Hắc Bạch song lão chảy xuống huyết lệ, siết chặt nắm đấm, hai con ngươi đỏ bừng, nhưng thúy chung không nói một lời, im lặng tầm mặc.

Thành Lô Hề, tất cả mọi người trăm mặc, ngũ đại danh môn vọng tộc, đô đốc phú, thủ phủ thành, tôn giai tông môn khác, không ai lên tiếng, ánh mắt phức tạp

Nam Vũ Tông chủ nếu như quỳ xuống, uy nghiêm ngàn năm của Nam Vũ tông tự nhiên như bãi rác bị quét đi, từ đây thanh danh khuất nhục là quỳ xuống cầu sinh sẽ đeo trên lưng. Nhưng nếu không quỳ, toàn bộ Nam Vũ tông sẽ có thể bị diệt tông, trở thành lịch sử.

Ánh mắt Vệ Trường Phong ngốc trệ, tay chân luống cuống, âm thanh bi thiết của đệ tử tông môn vang vọng bên tai, phẳng phấp một tòa núi cao đè trên người hắn.

Hắn bất lực nhìn về phía Hắc Bạch song lão, là trưởng lão của Nam Vũ tông, địa vị của Hác Bạch nhị lão tự nhiên là tối cao trong tông môn, quyền uy sâu nặng. Nhưng lúc này, hai người lại trầm mặc.

Hồi lâu, Bạch lão mới phức tạp nhìn qua Vệ Trường Phong.

"Ngươi chính là Tông chủ Nam Vũ tông, quyết định của ngươi chính là quyết định của tông môn, trên dưới Nam Vũ tông đều là theo Tông chủ, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó."

Vệ Trường Phong nghe vậy, thân thể run lên.

Hiển nhiên, là chiến hay quỷ, đều do hẳn quyết định.

Hận a!

Vệ Trường Phong gào thét trong lòng, nội tâm vùng vẫy hàng trăm lần, cuối cùng vô lực nhầm mắt lại, hai chân khụy xuống bịch một tiếng.

Hắn không có lựa chọn, nếu không quỷ, chẳng những hẳn sẽ chết, mà toàn bộ Nam Vũ tông sẽ bị lôi theo,

Người trẻ tuổi có lẽ có nhiệt huyết trong người, có thể sống chết chiến một trận, nhưng hắn lại không thể.

Là Tông chủ, hắn đại biểu không phải một mình hắn, mà là sinh tử tồn vong của cả một tông môn.

Hắn có thể có biện pháp nào đây, hắn còn có pháp nào!

Toàn thành im lặng.

Tất cả nhìn qua thân ảnh cô độc đang quỳ trên đất kia, như tòa núi lớn sụp đổ, không người nói chuyện, trong lòng chua xót vô cùng, đệ nhất tông môn 'thành Lô Hề, con quái vật lớn ấy vẫn là ngã xuống. Nhất là người của Nam Vũ tông, ánh mắt mỗi người ngốc trệ, lệ rơi đây mặt, phẳng phất tất cả tôn nghiêm triệt để bị cái quỳ xuống kia đánh sâu xuống đất

"Quá phận! Tịch Thiên Dạ sao lại phách lối cuồng vọng như thế, thật sự cho rằng thành Lô Hê chúng ta không người, tùy ý hắn bài bố sao?”

"Đúng đấy, một mai tiền đồng liền muốn mua Vạn Bảo Thương Hội, không đồng ý liền bắt Tông chủ Nam Vũ tông quỳ xuống, thế gian sao lại có người ác độc tùy tiện như thế.”

"Ý thế h**p người a! Đây chính là ỷ thế h**p người a."'

"Hắn ỷ vào lực lượng cường đại, ngang ngược như thế, cuối cùng sẽ có một ngày gặp báo ứng."

Không ít người đều đang bênh vực Nam Vũ tông, phẫn nộ nhìn về phía Tịch Thiên Dạ.

Một mai tiền đồng liền muốn mua Vạn Bảo Thương Hội của người ta, khác cướp bóc ở chỗ nào? Nhất là Vệ Trường Phong còn đang quỳ gối kia, càng khiến mọi người càng thêm tức giận, đây chính là khinh người quá đáng.

"Ngu muội! Các ngươi không biết chân tướng sự tình, cũng đừng nói lung tung, thu hồi sự đồng tình đáng thương của các ngươi đi”

úng đấy, một đám cái gì cũng đều không hiểu còn giỏi nói mò. Nam Vũ tông rơi vào kết quả như vậy, chính là thiên đạo tuần hoàn, báo ứng mà thôi. Các ngươi nghĩ Vạn Bảo Thương Hội là người tốt? Những năm này Vạn Bảo Thương Hội phát triển nhanh như vậy, điên cuồng quật khởi, gây họa không biết bao nhiêu người, chiếm đoạt vô số tài sản, thường xuyên gây nên cảnh thê tử ly tán, tan cửa nát nhà.”

"Vạn Bảo Thương Hội tỉ tiện ngoan độc, làm hại biết bao nhiều người, nếu không phải có Nam Vũ tông chống lưng, chỉ là một thương hội dám làm như vậy? Nam Vũ Tông là kẻ ác đứng đầu chân chính"

Những người từng bị Vạn Bảo Thương Hội hãm hại nhao nhao đứng ra nói chuyện, lên án việc ác của Vạn Bảo Thương Hội những năm gần đây.

Nếu không phải có Nam Vũ tông là chỗ dựa, Vạn Bảo Thương Hội sao dám không kiêng nể gì như thế?

Bây giờ Nam Vũ tông lọt vào báo ứng, đó cũng là đáng đời.

Rất nhanh, càng ngày càng nhiều người đứng ra nói chuyện, từng việc ác của Vạn Bảo Thương Hội bị người tung ra, điên cưỡng truyền bá trong thành, trước kia còn không dám nói, bây giờ đã không cần phải cố kỵ gì nữa rồi.

Nhất là sự tình Vạn Bảo Thương Hội hãm hại Hà tú nương, mưu đồ mảnh đất của Uyển Thủ Lâu, cưỡng ép dỡ bỏ Uyển Thù Lâu dăn dăn nổi lên mặt nước.

Giờ khắc này, đám người trong thành rốt cuộc biết vì sao có người gây sự tại Giang Hoa Lâu, tuyên bố dùng một mai tiền đồng mua Vạn Bảo Thương Hội

Hiển nhiên, người ta là lấy đạo của người trả cho người.

Vạn Bảo Thương Hội có thể lấy một căn nhà rách rưới đổ nát đổi lấy Uyển Xu Lâu, vậy nhân gia vì sao không thể lấy một mai tiền đồng mua lại Vạn Bảo Thương Hội của ngươi.

Nói cho cùng, thiện ác tất sẽ có hồi đáp, không phải không báo, chỉ là thời điểm chưa tới

Sắc mặt của Vệ Trường Phong đang quỳ gối bên trong cũng khó coi vô cùng, là một Tôn giả, hẳn tự nhiên không có khả năng nghe không được những âm thanh nghị luận kia, rất nhanh liền biết đầu đuôi sự, Tình, minh bạch vì sao mình đang hảo hảo tu luyện trong tông môn, lại đột nhiên bị người xâm nhập vào, cưỡng ép bắt tới đây quỹ xuống.

Nguyên lai, đều là chuyện tốt của Vạn Bảo Thương Hội.

Mặc dù việc này không có liên quan trực tiếp cùng hắn, hắn không có tham dự qua. Nhưng Nam Vũ tông chống lưng cho Vạn Bảo Thương Hội, coi như giúp cho Vạn Bảo Thương Hội làm điều ác, là Tông chủ, hắn khó từ tội lỗi.

Sau khi nghe xong, sắc mặt đông đảo môn nhân đệ tử Nam Vũ tông khó coi vô cùng, phẫn nộ nhìn qua đám người Vạn Bảo Thương Hội, nếu không phải Vạn Bảo Thương Hội gây hoạ bên ngoài, Nam Vũ tông há lại rơi vào hoàn cảnh khuất nhục như thế.

Hội trưởng Vạn Bảo Thương Hội Vạn Thế Hào đang quỳ gối bên cạnh Vệ Trường Phong, cả người run rẩy không ngừng, nhất là cảm nhận được vô số ánh mất phẫn nộ nhìn sang, bị dọa đến kém chút nữa ngất đi
 
Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 237: C237: Tiên đế thở dài



Vạn Thế Hào quỳ trên mặt đất, tuyệt vọng hoảng sợ tới cực điểm.

Đại bối cảnh mà hẳn dựa vào để hung hăng càn quấy, lúc này đang quỳ gối bên cạnh hân, đồng dạng cúi đầu không dám chống lại.

Đường đường là đệ nhất tông môn quận Lô Hề, Tông chủ Nam Vũ tông, thế mà bị người khác nói “mời” liền "mời" đến, mà còn là trực tiếp "mời" từ trong tông, môn ra, "mời" quỳ xuống đất.

Vạn Thế Hào kém chút hôn mê, nằm mơ cũng không nghĩ tới Nam Vũ tông cường thịnh vô cùng sẽ có một ngày này.

Hắn thật sự gặp báo ứng, trong đời không phải là không có báo ứng, chỉ là chưa đến thôi.

Mà chỉ vẻn vẹn bởi vì Vạn Bảo Thương Hội đoạt một mảnh đất của Hà tú nương mà thôi.

Chuyện nhỏ như thế còn không xứng là một sự tình tại Vạn Bảo Thương Hội, hắn căn bản sẽ không chú ý, bình thường đều là bọn thuộc hạ đi làm.

Vạn Bảo Thương Hội làm chuyện ác lớn hơn còn nhiều lắm.

Hắn thấy, đoạt quán rượu của Hà tú nương chỉ là chuyện nhỏ vô cùng. Thế nhưng chính vì việc nhỏ như hạt vừng ấy, lại khiến hắn vạn kiếp bất phục, khiến toàn bộ Nam Vũ tông khuất nhục quỳ xuống

"Ngươi chính là Tông chủ Nam Vũ tông? Ta cùng Vạn Bảo Thương Hội nói chuyện làm ăn, chuẩn bị dùng một mai tiền đồng mua lại Vạn Bảo Thương Hội, Hội trưởng lại nói chỉ có ngươi đáp ứng mới được. Ta đành phải đi hỏi ngươi chút, ngươi có đáp ứng hay không?"

Tịch Thiên Dạ đặt chén trà trong tay xuống, đạm mạc nhìn qua Vệ Trường Phong.

"Đáp ứng.”

Vệ Trường Phong cúi đầu cười khổ, hân có thể không đáp ứng sao, hắn dám không đáp ứng sao?

Vạn Bảo Thương Hội nằm giữ một nửa tài sản của Nam Vũ tông, rất nhiều sản nghiệp đều giao cho Vạn Thế Hào quản lý kinh doanh, mất đi Vạn Bảo Thương Hội tương đương với mất một nửa tài sản.

Nhưng hắn không có lựa chọn, hân biết làm sai nhất định phải trả giá đắt, nếu như chỉ là tổn thất tài sản, Nam Vũ tông còn chịu đựng nổi. Điều hắn lo lắng là dù thiếu niên ở trước mắt cướp đi Vạn Bảo Thương Hội, nhưng vẫn không buông tha Nam Vũ tông.

Tịch Thiên Dạ nghe vậy khế gật đầu, thản nhiên nói.

"Ngươi làm Tông chủ, co được dãn được, có thể nhần nhịn vì chuyện trọng đại, cũng xem như một nhân vật. Mặc dù việc làm của Vạn Bảo Thương Hội không có quan hệ trực tiếp cùng ngươi. Nhưng Nam Vũ tông chống đỡ cho Vạn Bảo Thương Hội, mọi thứ chẳng quan tâm, thậm chí Nam Vũ tông bộ cũng có người tham gia trong đó, ngươi làm Tông chủ không thể trốn tránh trách nhiệm."

Vệ Trường Phong than nhẹ một tiếng, cúi đầu nói.

"Ta không còn gì để nói, cam nguyện chịu phạt, Nam Vũ tông sẽ điều tra kĩ lương, tìm ra tất cả người có liên quan, rồi cho các hạ một câu trả lời thỏa mãn. Chỉ là Nam Vũ tông không sai, có lỗi chỉ là Tông chủ ta quản lý không nghiêm cùng tất cả những người có liên quan. Hi vọng các hạ cho một lối thoát, đừng liên luỵ đến toàn bộ tông môn, bất kỳ trừng phạt nào ta đều nguyện ý một người gánh chịu."

Tất cả đệ tử Nam Vũ tông đều rưng rưng, nhìn vẽ phía Vạn Bảo Thương Hội, ánh mắt hận đến cực điểm.

Nếu không phải bọn hắn làm xẵng làm bậy, h**p đáp đồng hương, rước lấy tai hoạ, Nam Vũ tông làm sao phải khúm núm như thế, Tông chủ chỉ có thể quỳ trên mặt đất, khẩn cầu người khác tha thứ.

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

"Vệ Trường Phong, xem ở thái độ thành khẩn của ngươi, vì tông môn mà nguyện ý quỳ xuống, ta sẽ không truy cứu ngươi những việc khác, ngươi đi đi.

Là Tiên Đế, Tịch Thiên Dạ tự nhiên có lòng dạ bất phàm, tâm có thiên địa, sẽ không bởi vì mình cường đại mà làm xẵng làm bậy, bởi vì người khác phạm lỗi mà không lưu lối thoát

Vệ Trường Phong nghe vậy, nhẹ nhàng thở ra, trong mắt có chút cảm kích, bái Tịch Thiên Dạ thật sâu, sau đó mới đứng dậy.

"Các hạ, ta hi vọng mang Hội trưởng Vạn Bảo Thương Hội Vạn Thế Hào, cùng tất cả nhân viên tương quan về thẩm tra, tất cả chuyện ác Vạn Bảo Thương Hội từng làm qua, mặc kệ có bao nhiêu ta cũng sẽ tra rõ rằng, cho các hạ một cái công đạo, cho dân chúng quận Lô Hề một cái công đạo."

Sự tình đã đến tình trạng như thế, không thể, không tra, nếu không thanh danh của Nam Vũ tông chắc chẩn vứt vào sọt rác.

Tịch Thiên Dạ tự nhiên không có ý kiến, phất phất tay đuổi Vệ Trường Phong đi, về phần kết quả, tin răng Vệ Trường Phong sẽ cho hẳn một câu trả lời chắc chắn.

Đã trả thù xong cho sự ủy khuất cùng cực khổ của Hà tú nương cùng Tịch Tiểu Hinh, không cần thiết làm thêm gì nữa.

Cũng không thể giết sạch những người hơi trêu chọc đi, hẳn cũng không phải đồ tể, tuy là Tiên Đế, nhưng cũng có một khỏa nhân tâm.

Đã làm người, đương nhiên không thể quá mức vô tình.

Trọng yếu nhất không phải là trả thù quá khứ, mà là truy cầu tương lai.

Thân nhân của hắn đời hẳn, hắn tự nhiên sẽ bảo hộ bọn họ cả đời bình an, sẽ không để ai phải chịu cảnh khổ khó.

"Đời đời kiếp kiếp, cuộc sống quá lâu, người có thể bên ở cạnh từ đầu đến cuối làm chỉ có chút ít như vậy mà thôi. Những người khác, cuối cùng cũng có một ngày vĩnh viễn mất đi”

Tịch Thiên Dạ than nhẹ, hắn đã sống quá lâu, đời đời kiếp kiếp, không ngừng luân hồi võng thế, hẳn đã không nhớ rõ rốt cuộc mình sống bao lâu, đã luân hồi bao nhiêu đời.

Thân nhân của hẳn đã rất rất nhiều.

Nhưng hầu như tất cả đều đã biến mất ở trong dòng sông thời gian, không tìm về được.

Thế gian sinh linh, có sinh có tử, dù là tiên nhân đều sẽ viên tịch. Không phải là ai cũng có thể sống lâu giống hẳn, chỉ có chút ít người đột phá cực hạn, cấp độ sinh mệnh tương tự như hắn mới có thể một mực bồi bạn.

Những người khác, cuối cùng cũng sẽ mất đi.

Cho nên số lần Tịch Thiên Dạ luân hồi chuyển thế càng nhiều, càng coi trọng tình cảm, bởi vì hắn hiếu rõ, hắn đang đi trên con đường sinh mạng vô cùng vô tận, tất cả thân nhân bằng hữu đều chỉ có thể làm bạn một đoạn đường, cuối cùng sẽ rời hẳn mà đi.

Tịch Thiên Dạ chậm rãi thu liễm ánh mắt phức tạp, vỗ nhè nhẹ đầu Tịch Tiểu Hinh, ánh mắt tràn đầy yêu thương, tiểu nữ hài mà hắn nhặt từ trên đường cái về, không biết có thể làm bạn với hẳn bao lâu....

Thời gian, là thứ đáng sợ nhất trên thế giới.

Tiên Đế cũng có tiếc nuối, cũng có bất lực, mà càng nhiều hơn người bình thường rất nhiều, càng thêm khắc sâu.

Có lẽ, chỉ có bước ra một bước cuối cùng, chưởng khống toàn bộ vũ trụ chí cao, mới có thể chân chính không gì không làm được đi.

“Thiếu gia, ngươi có chuyện gì thương tâm sao?”

Tịch Tiểu Hinh sở lấy gương mặt Tịch Thiên Dạ, có chút bối rối hỏi.

Trong một cái nháy mắt, nàng cảm nhận được. một cỗ thương cảm sâu sắc không gì sánh được trên người thiếu gia, cảm giác kia không cách nào dùng, ngôn ngữ để diễn tả.

Tâm linh nho nhỏ của nàng căn bản là không cách nào lý giải loại cảm thụ kia, nhưng nàng cảm nhận được, thiếu gia đang vô cùng đau buồn.

"Không có việc gì, chỉ là nghĩ đến một chút chuyện cũ năm xưa”

Tịch Thiên Dạ mỉm cười, chậm rãi thu liễm cảm xúc lại. Cả người đạm mạc như nước, không mảy may tìm ra chút vết tích nào.

Vệ Trường Phong đã mang theo môn nhân Nam Vũ tông, áp tải đám người cao tăng của Vạn Bảo Thương Hội đi, dù là trung niên quản sự của Giang Hoa lâu cũng không ngoại lệ.

Trần Tuyết bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, quỳ xuống đất, nơm nớp lo sợ Nam Vũ tông cũng bắt nàng đi.

Chỉ là nàng quá lo lắng, một ngoại bộ thị nữ của Giang Hoa lâu mà thôi, căn bản không có "tư cách” xếp vào hàng ngũ bị bắt.

“Ngươi đã làm tại Giang Hoa lâu bao lâu rồi?” Tịch Thiên Dạ đột nhiên hỏi Trần Tuyết.

Thân thể Trần Tuyết khẽ run lên, thiếu chút nữa trực tiếp ngã xuống đất.

Tịch Thiên Dạ đã hóa thành hồng hoang mãnh thú trong lòng nàng, dù là nhìn nàng một chút thôi cũng khiến hai chân nàng như nhũn ra, đứng không. vững, chớ nói chỉ là đột nhiên nói chuyện cùng nàng.
 
Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 238: C238: Hạn định mười ngày



Trần Tuyết sụp đổ trong lòng, tùy tiện tiếp đãi một khách nhân, kết quả gặp gỡ loại chuyện này, nàng sao lại xui xẻo như vậy a! Nhưng mà đối mặt Tịch Thiên Dạ, nàng dù cho lại e sợ cũng không dám không trả lời.

"Ta..ta...chỗ này...công việc...đã làm.."

Trần Tuyết run rẩy, nói không rõ ràng, nửa ngày đều không nói minh bạch một câu.

"Ngươi đừng sợ, ta không phải người xấu, sẽ không làm hại ngươi, bình tính nói."

Tịch Thiên Dạ lắc đầu, hắn cũng không có làm gì nữ nhân viên này, sao lại sợ đến như vậy a.

Hai chân Trần Tuyết run lên, ngươi không phải người xấu, nhưng ngươi càng đáng sợ hơn người xấu a, nhưng lời này nàng hiển nhiên không dám nói ra.

Nàng hít một hơi thật sâu, cưỡng ép đè khủng hoảng trong lòng xuống.

“Ta tại...đã làm ở Giang Hoa lâu...năm năm”

"Năm năm? Vậy ngươi hẳn phải biết rõ mọi việc đi."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

“Không...không phải...hiểu rất rõ... Thật...ta thật không có tham dự...những chuyện xấu kia a..."

"Trần Tuyết nghe vậy, bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, cho rằng Tịch Thiên Dạ muốn truy cứu trách nhiệm nàng, kém chút nữa khóc lên.

Tịch Thiên Dạ nghe vậy bật cười, hắn dù là truy cứu trách nhiệm cũng sẽ không truy một tiểu thị nữ.

“Ngươi từ nay về sau phụ trách quản lý Giang. Hoa lâu."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, hẳn chuẩn bị hủy đi Giang Hoa lâu, kiến tạo lại Uyển Thù lâu, đồng thời mở rộng diện tích cùng quy mô. Bất quá Uyển Thù lâu chỉ có một ít thị nữ cùng đầu bếp phổ thông, hiển nhiên không cách nào vận hành quán rượu cao cấp.

Chưa nói những thứ khác, hệ thống hoạt động của Giang Hoa lâu rất là hoàn thiện, ý thức phục vụ cùng chất lượng tương đương cao, muốn bồi dưỡng được nhóm người này trong thời gian ngần hiển nhiên không cách nào làm được. Cho nên hẳn chuẩn bị triệt để thuê lại đoàn phục vụ của Giang Hoa lâu, tương lai dùng cho Uyển Thủ lâu.

Đương nhiên, một đoàn đại đội như thế hiển nhiên phải có một người thích hợp để quản lý, tâm tính Trần Tuyết cùng khả năng xử lí công việc không tệ, lại hiểu rõ Giang Hoa lâu, trước kia cũng không phải cao tầng Giang Hoa lâu, không thông đồng cùng cao tầng Giang Hoa lâu âm thăm làm chuyện xấu, là người tương đối thích hợp.

"Di nương, Hinh nhị, chúng ta về nhà trước đi, mấy ngày nữa ta liền tặng cho mọi người một Uyển Thù lâu cảng tốt hơn.”

Tịch Thiên Dạ nắm tay Tịch Tiểu Hinh đi ra ngoài.

Chu khánh Diêm nhắm mắt theo đuôi, theo sát đãng sau ba người, như là cái bóng của Tịch Thiên Dạ.

Trần Tuyết ngốc tại chỗ, cái đầu nhỏ nửa ngày chưa kịp tiêu hóa được thông tin, nàng về sau sẽ quản lý Giang Hoa lâu...này...cái này...ình huống này là thế nào!

Vô số người đến hóng chuyện trong Giang Hoa lâu, cơ hồ chật kín ba mươi sáu tăng tửu lâu, kính sợ nhìn Tịch Thiên Dạ, thấy hẳn đi xuống, nhao nhao né sang hai bên, hoảng loạn vô cùng.

Sắc mặt Trần Bân Nhiên tái nhợt, cơ thế run nhè nhẹ, nội tâm tràn đầy hoảng sợ cùng ghen ghét.

Hắn không bao giờ ngờ rằng Tịch Thiên Dạ đã cường đại đến tình trạng này.

Hoặc là nói, thế lực của hẳn đã cường đại như thế.

Một tuyệt thế Tôn giả thế mà đi theo bên cạnh, phụng hắn làm chủ.

Mà Tôn giả kia còn cầm trong tay Tôn giai bát phẩm hoang khí trong truyền thuyết, lực lượng có thể so với Đại Tôn.

Đừng nói là hắn, cho dù thủ phủ quận phía sau hắn cũng không dám trêu chọc a. Truyện Dị Năng

Toàn bộ Lan Lăng quốc có bao nhiêu Đại Tôn? Bất kỳ một ai đều cường tuyệt thiên hạ, uy h**p một vực. Quận Lô Hề càng là chưa từng xuất hiện Đại Tôn.

Hắn đột nhiên thấy có chút may mắn, mình mặc dù chán ghét Tịch Thiên Dạ, nhưng chưa bao giờ trực tiếp bộc phát xung đột cùng hẳn.

Nếu không, lúc này hắn sợ là không dễ chịu như này.

Nội tâm Trần Bân Nhiên vô cùng phức tạp, hẳn từng vô cùng xem thường Tịch Thiên Dạ, một đệ tử nghèo túng của Tịch gia mà thôi, tư cách xách giày cho hắn cũng không xứng.

Nhưng lúc này, hẳn lại chỉ có thể ngưỡng vọng Tịch Thiên Dạ, như núi cao không thể chạm.

Tịch Thiên Dạ đi đến bên cạnh Trần Bân Nhiên, đột nhiên dừng lại, chậm rãi nhìn vẽ phía hắn.

Cơ thể Trần Bân Nhiên cứng đờ, hẳn không ngờ Tịch Thiên Dạ đột nhiên dừng lại cạnh hắn, có ý tứ gì?

Trong lúc nhất thời, trong lòng vô cùng sợ hãi, run giọng nói.

"Tịch Thiên Dạ, ngươi muốn làm gì? Ta chưa từng trêu chọc ngươi a."

“Trở về gửi lời cho thủ phủ quận các ngươi, cầm đồ vật của Tịch Thiên Dạ ta, nên ngoan ngoãn trả lại, mặt khác đền bù thêm 500 vạn thiên tinh, nếu không đừng trách ta không khách khí..."

Tịch Thiên Dạ không tiếp tục nói, nhưng hàn ý trong mắt rõ ràng.

Cái gì!

Lời này vừa ra, toàn thành xôn xao.

Tịch Thiên Dạ lại đám uy h**p thủ phủ quận, mà rốt cuộc thủ phủ quận cầm thứ gì của hắn?

Tin tức kinh thiên này đực truyền khắp quận Lô Hề trong nháy mắt.

Hiển nhiên, thủ phủ quận khẳng định từng gây sự với Tịch Thiên Dạ, hắn là đoạt lấy thứ gì của hắn, nếu không Tịch Thiên Dạ sẽ không nói thế.

Rất nhiều người đột nhiên ý thức được, Tịch Thiên Dạ chẳng những muốn đối phó Nam Vũ tông, cướp đi Vạn Bảo Thương Hội, xem ra còn không định buông tha cả thủ phủ quận a.

Thủ phủ quận khác biệt với Nam Vũ tông nha.

Nam Vũ tông xưng là đệ nhất tông môn quận Lô Hề, khẳng định mạnh hơn thủ phủ quận, cũng chỉ Nam Vũ tông mới có thể một môn năm Tôn.

Nhưng đứng sau lưng thủ phủ quận chính là Lan Lăng quốc a, đây là đại biểu cho thế lực chính thức, ai dám tuỳ tiện ra tay đối phó thủ phủ quận, chính là khiêu khích quyền uy của Hoàng gia.

"Tịch Thiên Dạ, ngươi có ý gì?"

Sắc mặt Trần Bân Nhiên rất khó coi, nói.

"Có ý gì, ngươi về hỏi Thái Thú đại nhân của thủ phủ quận các ngươi liền rõ, ta hạn các ngươi trong vòng mười ngày trả lại tất cả vật phẩm, cộng thêm 500 vạn thiên tỉnh làm bồi thường, nếu không thủ phủ quận cũng không nhất thiết phải tồn tại.”

Tịch Thiên Dạ lạnh lùng nói một câu, liền quay người rời đi

500 vạn Thiên Tinh!

Toàn thành xôn xao, bồi thường kếch xù như thế, ai đã từng thấy, ai từng nghe qua.

Thủ phủ quận móc tận vốn liếng, trong thời gian ngắn cũng chỉ có thể xuất ra từng ấy thiên tỉnh đi.

"Cuồng vọng!”

"Làm càn!"

Bên trong Thủ phủ quận bỗng vang lên hai đạo âm thanh băng lãnh, thanh âm cuồn cuộn như sấm, chấn động tầng mây trên bầu trời quay cuồng một hồi, hiển nhiên cũng là tồn tại đáng sợ cấp Tôn giả.

Tịch Thiên Dạ căn bản không để ý tới, cùng Hà tú nương à Tịch Tiểu Hinh rời đi Giang Hoa lâu.

Mười ngày sau, nếu thủ phủ quận dám không trả di vật của Tịch Chấn Thiên, hẳn sẽ tự mình đến nhà bái phỏng.

Trần Bân Nhiên cùng Mạnh Vũ Huyên vội vàng trở về thủ phủ quận, trong lòng tràn đầy nghi vấn, rất muốn biết thủ phủ quận bọn hắn đến cùng giữ vật gì của Tịch Thiên Dạ.

Mà toàn bộ quận Lô Hề triệt để sôi trào, rất nhiều người đều đang suy đoán thủ phủ quận có trả lại Tịch Thiên Dạ hay không, và có đền bù không.

Dù sao, Tịch Thiên Dạ đã không phải là Tịch Thiên Dạ ngày xưa.

Có người hầu cầm theo Tôn giai bát phẩm hoang khí, dù là thủ phủ quận cũng không thể không cẩn thận đi.

"Gia gia, Trần gia chúng ta đến cùng giữ vật gì của Tịch Thiên Dạ?"

Trần Bân Nhiên vừa về tới phủ liền không kịp chờ đợi, tìm tới gia gia hắn, dò hỏi.
 
Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 239: C239: Không thừa nhận



Bầu không khí trong thủ phủ quận có chút lạnh lẽo, sắc mặt rất nhiều người ngưng trọng.

Tịch Thiên Dạ tuy là nói cho Trần Bân Nhiên nghe, nhưng thực tế đã truyền khắp toàn thành, bọn hắn bên trong thủ phủ quận há lại không nghe được.

Hiển nhiên, Tịch Thiên Dạ đang nhắc bọn hắn.

Bọn hắn nằm mơ cũng không ngờ răng một tiểu bối phế vật của Tịch gia, thế mà có thể trong thời gian ngắn trưởng thành đến mức độ này.

Tịch Chấn Thiên mới chết không lâu, bọn hẳn liền thông qua các loại thủ đoạn cướp lấy di vật của Tịch Chấn Thiên.

Cứ ngỡ có thể chiếm làm của mình, không ngờ con của Tịch Chấn Thiên lại tìm tới cửa.

"Gia gia, đến cùng là Tịch Thiên Dạ kia đòi vật gì?"

Trần Bân Nhiên thở hồng hộc chạy vào trong phủ, một đường thắng đến đại điện nghị sự.

Lúc này, bên trong đã có mười mấy người, hắn lướt qua, toàn bộ đều là trưởng bối Trần gia.

Hiển nhiên, Tịch Thiên Dạ đã kinh động toàn bộ thủ phủ quận.

Gia gia Trần Bân Nhiên là một thanh y lão gi đứng đầu một quận, trên thân tự nhiên có một cỗ uy nghiêm cao cao tại thượng tản mát ra.

"Cút ra ngoài, không thấy ta đang cùng mấy vị trưởng bối trong tộc nghị sự à”

Trần Cao Nghĩa một tay đánh lên đầu Trần Bân Nhiên, đuổi hẳn ra ngoài. Trần Bân Nhiên ôm lấy đầu chạy ra ngoài.

Hiển nhiên, tính khí gia gia lúc này không tốt lắm.

"Gia chủ, di vật của Tịch Chấn Thiên liên quan đến cơ duyên Thiên Lan di tích, tuyệt đối không thể, giao ra."

"Hoàn toàn chính xác, nếu là không có những di vật kia, Nam Hải Tân gia cùng Trấn Viễn tướng quân sao lại hợp tác cùng một thủ phủ quận con con như chúng ta”

Hai vị trưởng lão Trần gia dẫn đầu tỏ thái độ, di vật của Tịch Chấn Thiên, dù là thế nào cũng không thể giao ra.

"Ta tự nhiên biết, những vật kia đã rơi vào tay chúng ta, vậy liền không có khả năng giao ra. Chỉ là Tịch Thiên Dạ có chút khó giải quyết a, bên người không chỉ có cường đại Tôn giả thần bí đi theo. Mà theo Xích Viêm vệ thủ lĩnh, hoài nghỉ Tịch Thiên Dạ chính là Tiên Thiên Thánh Mầm danh chấn đại lục đoạn thời gian trước.”

Trần Cao Nghĩa ngưng trọng nói.

Tịch Thiên Dạ bây giờ, cho dù là hẳn cũng không thể đối đãi không nghiêm túc.

Cái gì!

Tiên Thiên Thánh Mầm!

Đám người Trần gia xôn xao, đôi mắt chấn kinh.

Tiên Thiên Thánh Mầm chính là Tịch Thiên Dạ?

Làm sao có thể!. Đam Mỹ Hay

"Mặc dù không có tin tức xác thực hẳn chính là Tiên Thiên Thánh Mầm trong truyền thuyết kia, nhưng trước mắt có hơn 80% khả năng.”

Toàn bộ Lan Lăng quốc, người tên là Tịch Thiên Dạ rất nhiều, nhưng Tịch Thiên Dạ tu luyện tại học viện Trường Thương cũng chỉ có Tịch Thiên Dạ quận Lô Hề. Mà Tịch Thiên Dạ từng chỉ là một phế vật, là tiểu nhân vật có thể tùy tiện ức h**p tại Tịch gia, nếu không có sự tình đặc thủ phát sinh, làm sao có khả năng đột nhiên cường đại đến thế.

"Vậy làm sao bây giờ?"

Một trưởng lão chấn kinh, run giọng nói.

Rất nhiều trưởng lão Trần gia sau khi biết Tịch Thiên Dạ chính là Thiên Thánh Mầm của học viện Trường Thương Tiên, nội tâm cũng bắt đầu có chút dao động

Tiên Thiên Thánh Mầm a!

Tồn tại trong truyền thuyết tất nhiên có thể thành thánh.

Một Thánh Nhân tương lai, thiên địa quân chủ 'Đừng nói chỉ một Trần gia, dù là một ngàn một vạn Trần gia cũng không trêu chọc nổi a.

Mà Tịch Thiên Dạ cũng không phải một người, sau lưng của hẳn còn có học viện Trường Thương

Bây giờ đáng sợ nhất Lan Lăng quốc không phải hoàng thất, cũng không phải những cổ lão tông môn cường đại kia, mà là một trong tam cự đầu thành Trường Thương.

Thiên Bảo cung, học viện Trường Thương, Cửu Tiêu lâu!

Đây là tam đại thế lực được công nhận là mạnh nhất Lan Lăng quốc, đừng nói là hoàng thất, cho dù là Thánh Nhân quốc gia khác cũng không dám tùy tiện trêu chọc.

Đông Lâm quốc vốn chuẩn bị phát động quốc chiến cùng Lan Lăng quốc, nhưng bởi vì tam đại cự đầu xuất hiện, bây giờ đã lặng lẽ lui về, không còn bất luận thông tin gì nữa.

“Thiên Lan di tích là hi vọng để Trần gia quật khởi, tuyệt đối không thể trả lại những di vật kia."

Trần Cao Nghĩa lạnh lùng nói.

"Huống chỉ có liên quan đến Thiên Lan di tích, mấy người chúng ta cũng không cách nào làm chủ, ta đi gặp Trần tổ, hỏi xem lão nhân gia muốn như thế nào."

Chỗ sâu trong thủ phủ quận, có một căn nhà nhỏ yên tĩnh lịch sự tao nhã, dựa vào núi, suối vờn quanh, lộng lẫy vô cùng.

Lúc này, trong sân đang có hai vị lão nhân ngồi đánh cờ dưới cây hòe, một vòng lớn những người cung kính đứng bên.

"Không thể giao những vật kia ra, vô luận hẳn là ai, đều không thể."

Một lão đầu áo tím thản nhiên nói.

Trần Cao Nghĩa cung kính đứng ở bên, nghe vậy cười khổ nói.

"Thế nhưng nội tình Trần gia ta không đủ, không cách nào chống cự tên Tôn giả nắm giữ Tôn giai bát phẩm hoang khí kia.”

Thủ phủ quận có thể xưng là thổ hoàng ở một quận, nhưng cũng chỉ là một thế lực bản thổ mà thôi.

Trước mắt, thủ phủ quận chỉ có hai vị Tôn giả, mạnh nhất là Trần tổ cũng mới vẻn vẹn Tôn giả ngũ trọng mà thôi, luận thực lực chênh lệch rất xa so với Nam Vũ tông

"Không cần lo lắng, mấy ngày nữa, cao thủ Nam

Hải Tần gia sẽ đến quận Lô Hề, chỉ là một Tịch Thiên Dạ mà thôi, có thể lật lên sóng gió gì."

Lão giả áo tím cười ha ha, trong mắt tràn đầy khinh thường nói

Trần Cao Nghĩa nghe vậy, mừng rỡ trong lòng, hẳn chính đang chờ câu này, có Nam Hải Tân gia ở phía trước, thủ phủ quận bọn hắn sợ cái gì.

Nam Hải Tăn gia chính là Chuẩn Thánh gia tộc tiếng tăm lừng lẫy, uy nghiêm ngập trời, nội tình thâm bất khả trắc.

Trừ phi học viện Trường Thương tự mình xuất thủ, nếu không chỉ là một Tịch Thiên Dạ, trước mặt Nam Hải Tăn gia giống đứa bé, không chịu nổi một kích.

Tịch Chấn Thiên năm đó có thể cấp tốc quật khởi, ngắn ngủi mấy chục năm liền tu thành Tôn giả, quét ngang quận Lô Hề, tất nhiên cùng Thiên Lan di tích có quan hệ.

Hắn lưu lại di vật, hơn phân nửa liên quan đến đến cơ duyên to lớn nào đó trong Thiên Lan

Chính vì vậy, Nam Hải Tân gia mới đến thủ phủ quận Lô Hề lần này.

"Có lời ấy của Trương huynh, Trần mỗ liền an tâm.”

"Trần tổ đang cùng lão giả áo tím đánh cờ, khẽ gật đầu cười nói.

Ở bên ngoài, đột nhiên vang lên tiếng ầm ầm, phảng phất thiên quân vạn mã đang lao tới, một đạo thanh âm thô kệch phóng khoáng cười lớn.

Tần lão quỷ, ngươi triệt để yên tâm đi. Đã xác định, lần này Thiên Lan di tích sẽ giáng lâm ngay tại quận Lô Hề, đến lúc đó sẽ có đại lượng vực ngoại tu sĩ chen chúc đến, ta đã tiếp hoàng lệnh, thống lĩnh trăm vạn Trấn Tây quân trấn thủ quận Lô Hề, quân tiên phong ba ngày sau sẽ vào thành.”

Một đại hán khôi ngô long hành hổ bộ đi đến.

Người này mặc chiến giáp màu đỏ như máu, ngũ quan thô kệch, trên thân nồng đậm mùi máu tươi, một cỗ sát khí ác liệt đập vào mặt, hiển nhiên thường xuyên lăn lộn trên chiến trường mới có.

"Trấn Viễn tướng quân.”

Lão nhân áo tím cùng Trần tổ đồng thời đứng dậy, người kia chính là Trấn Viễn tướng quân - uy danh hiển hách tại Lan Lăng quốc, chủ soái Trấn Tây quân đoàn.

" Tên tiểu tử Tịch Thiên Dạ kia chưa có hoàn toàn trưởng thành, không cần e ngại, đợi đại quân vào thành, dù là Đại Tôn cũng có thể trấn áp, vạn sự đều sẽ yên ổn.”

Đám người Trần gia nghe vậy, mỗi người vui mừng quá đỗi, quân đội quốc gia trấn thủ ở đây, chỉ là một Tịch Thiên Dạ mà thôi, chẳng lẽ còn dám đánh thủ phủ quận.

Tất cả mọi người khẳng định trong lòng, sầu lo quét sạch sành sanh.

Khu nhà cũ của Tịch gia, Tịch Thiên Dạ đứng trong đình viện, đưa mắt nhìn về tỉnh hải trong bầu trời đêm.

"Quận Lô Hề có biến, có một cỗ lực lượng trong cõi u minh đang đến gần, trong thành sợ là sẽ phát sinh đại sự.”

Ngày hôm sau, một tin tức điên cưỡng truyền bá trong quận Lô Hề, khiến mọi thứ náo động.

Thủ phủ quận không thừa nhận giữ bất kì vậy gì của Tịch Thiên Dạ, cảnh cáo hắn đừng ngậm máu phun người, nếu không sẽ lấy thủ đoạn nghiêm khắc chế trừng phạt.

Tin tức này vừa ra, toàn thành chấn động.
 
Back
Top