Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê
Chương 391: Giết người



Đọc xong báo cáo khám nghiệm tử thi của Thương Dĩ Nhu, giáo sư Wells phê bình cô một trận. Cô vừa bước ra khỏi phòng thí nghiệm, Khúc Mịch đã thấy tâm trạng cô không tốt.

"Sao thế? Ai phê bình em?" Khúc Mịch có nghe nói giáo sư Wells khi làm việc vô cùng nghiêm khắc, thậm chí có thể nhận xét là xoi mói.

Thương Dĩ Nhu gật đầu, đứng trước mặt anh cô không che giấu cảm xúc.

"Thấy không thoải mái thì đừng làm nữa, dù gì anh cũng nuôi được em mà." Khúc Mịch nhẹ nhàng xoa đầu cô như an ủi một con mèo đang bị thương.

Nhìn nụ cười của anh, Thương Dĩ Nhu kéo tay anh xuống: "Nè, anh có coi em như một người trưởng thành không? Chút chuyện như vậy sao em có thể suy sụp không chịu nổi chứ? Vả lại giáo sư phê bình rất đúng, gần đây chính em cũng không hài lòng với trạng thái của mình. Có lẽ chỉ có khó khăn mới tiếp thêm sức mạnh cho người ta, còn ngọt ngào chỉ kéo người ta lụy vào."

"Sao anh lại không coi em là người trưởng thành chứ? Anh không có hứng với trẻ vị thành niên đâu." Khúc Mịch trả lời xấu xa, ánh mắt còn nhìn cô từ trên xuống dưới, "Anh thích kiểu trưởng thành."

Tâm trạng buồn bực của Thương Dĩ Nhu được xua tan một nửa, anh luôn có cách làm cô vui mà.

Có điều ngay giây sau, Thương Dĩ Nhu lại cảm thấy nặng nề. Chính vì Khúc Mịch luôn yêu chiều cô vô hạn nên khiến cô cảm thấy thần may mắn lúc nào cũng che chở mình, điều đó làm cô không thể xác định vị trí của bản thân, không thể nghiêm túc làm việc.

Không phải cô trách Khúc Mịch, cô chỉ đang giận bản thân mất đi khả năng bình tĩnh làm việc độc lập và khả năng phán đoán. Nếu chính cô còn không thích bản thân thì sao có thể khiến người ta tiếp tục yêu mình chứ?

"Sao vậy?" Thấy cô lại nhíu mày, Khúc Mịch lo lắng hỏi.

"Không có gì, em hình như giống đứa trẻ lạc đường trong khu rừng xinh đẹp, bây giờ mới cúi đầu nhìn rõ bước chân của mình."

"Phụ nữ các em đúng là khó hiểu."

"Thế thì đừng đoán nữa, mình mệt người khác cũng mệt. Đi thôi, đi siêu thị trước rồi về nhà nấu cơm. Dạo này toàn là anh nấu, hôm nay để xem xuống bếp đi."

Hai người nắm tay nhau rời khỏi trường học, rẽ một cái là đến siêu thị, tiếp tục băng qua một con phố là về chung cư của họ.

Bọn họ vừa đi mua đồ xong, Tuyết Lợi bỗng gọi điện cho Thương Dĩ Nhu. Thương Dĩ Nhu vừa nhấn nút nghe máy, trong điện thoại lập tức truyền tới tiếng hét của Tuyết Lợi và âm thanh ồn ào khác.

"Sao thế? Tuyết Lợi, cô đang ở đâu?"

Thấy Thương Dĩ Nhu kêu to vào di động, Khúc Mịch vội cầm lấy nghe thử: "Bên kia có ít nhất bốn người, em đừng sốt ruột."

Khúc Mịch vô cùng bình tĩnh, anh lắng nghe mười mấy giây rồi nói.

Tuyết Lợi ở đầu bên kia cuối cùng cũng nói chuyện, cô ấy nức nở: "Quán cà phê... Góc đường..." Sau đó thì cúp máy.

"Quán cà phê ở góc đường." Khúc Mịch lặp lại.

Thương Dĩ Nhu vội chạy về phía chung cư mình ở, nơi cô và Tuyết Lợi thường uống cà phê là quán cà phê ở góc đường, Tuyết Lợi chắc chắn đang ở đó.

Quả nhiên hai người vừa đến góc đường liền thấy một người trước ngực và trên mặt toàn là máu chạy ra. Người đi đường đều vội tránh xa, không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Tuyết Lợi!" Thương Dĩ Nhu giật mình gọi.

Cô còn chưa kịp hỏi gì, Dương Dương xách một con dao chảy máu chạy ra ngoài từ quán cà phê.

Dương Dương đuổi theo Tuyết Lợi, Khúc Mịch lập tức giơ chân đá chị ta một cái. Khúc Mịch từng đánh ngã James nhưng Dương Dương chị lùi hai bước rồi đứng vững. Sau đó chị ta tiếp tục nhào qua, mục tiêu vẫn là Tuyết Lợi.

Khúc Mịch bắt lấy tay trái của Dương Dương, đầu gối đá mạnh vào ngực chị ta.

Con dao trong tay chị ta rơi xuống, cả người khom lại nhưng Dương Dương vẫn quyết không từ bỏ.

Có hai bảo vệ từ trong quán cà phê chạy ra giúp Khúc Mịch khống chế Dương Dương. Nơi xa có tiếng xe cảnh sát, Tuyết Lợi sững sờ mấy giây rồi hôn mê bất tỉnh.

Cảnh sát chạy tới hỏi thăm tình hình.

Có một bảo vệ nói: "Cảnh sát, bên trong còn có một người chết!"

Sao lại có một người chết? Không lẽ là Mã Uy?

Không ngờ Thương Dĩ Nhu thật sự đoán trúng, người chết chính là Mã Uy. Hắn nằm trên hàng ghế nhỏ cạnh lối đi, ngực bị đâm ba nhát, trong đó có một nhát ngay tim, chết ngay tại chỗ.

Tuyết Lợi được đưa đến bệnh viện điều trị, tay cô ấy có vết dao cắt, còn máu đều là máu của Mã Uy.

Cảnh sát tiến hành lấy lời khai nhân viên phục vụ, họ đều nói lúc đầu chỉ có Tuyết Lợi và Mã Uy, sau đó Dương Dương từ bên ngoài xông vào. Ba người họ còn chưa nói với nhau câu nào, Dương Dương đột nhiên rút dao ra muốn giết Tuyết Lợi. Mã Uy chạy qua ngăn cản, hai người đánh nhau, trong lúc đó con dao vô tình đâm vào ngực hắn, máu b*n r*. Dương Dương đâm hắn thêm hai nhát rồi hùng hổ xông về phía Tuyết Lợi.

Tuyết Lợi cuống quít chạy ra ngoài, đúng lúc gặp Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu. Ngay từ đầu nhân viên đã báo cảnh sát, bảo vệ đuổi theo ngăn cản, rồi Khúc Mịch khống chế Dương Dương, sau đó cảnh sát tới.

Cảnh sát lại đến bệnh viện, chờ Tuyết Lợi tỉnh rồi hỏi chuyện. Lời khai của cô ấy giống hệt bảo vệ, về cơ bản có thể nhận định Dương Dương cố tình gây thương tích.

"Theo thông tin cảnh sát chúng tôi nắm giữ, trước đây cô và Mã Uy có quan hệ yêu đương, hắn còn vì cô mà ly hôn rồi tới đây, nhưng cô không hề muốn kết hôn với hắn. Cuộc hẹn lần n ày là ai hẹn? Tại sao anh ta và cô lại gặp nhau?" Cảnh sát hỏi.

Tuyết Lợi thở hổn hển một lúc mới trả lời: "Dương Dương vừa đến Toronto đã tìm tôi gây chuyện. Tôi không muốn kết hôn với Mã Uy, quan hệ của chúng tôi đã kết thúc lâu rồi, vấn đề giữa vợ chồng họ không liên quan đến tôi, tôi hẹn gặp Mã Uy chỉ để nói chuyện cho rõ ràng, bảo anh ấy đưa Dương Dương về nước. Không ngờ chị ta lại theo dõi Mã Uy, chúng tôi mới đến quán cà phê không lâu chị ta đã xông vào. Tôi không biết cô ta muốn giết người, tôi còn định nói chuyện đàng hoàng với chị ta. Tôi thật sự không ngờ mọi chuyện sẽ như vậy, nếu biết trước tôi đã không hẹn gặp Mã Uy. Tuy chúng tôi không còn tình cảm nhưng tôi không hề muốn anh ấy chết. Đáng sợ quá, anh ấy chảy rất nhiều máu, máu bắn hết lên mặt tôi."

"Tình hình khi đó rất hỗn loạn, cô lại đang sợ hãi, sao còn nhớ đến việc gọi điện cầu cứu bạn mình?"

"Tôi không có gọi." Tuyết Lợi giải thích, "Lần trước Dương Dương nhục mạ uy h**p tôi, vừa hay chị Khúc đang ở bên. Cô ấy là người tốt, biết tôi không có bạn bè người thân ở nơi này nên bảo tôi có việc gì cứ gọi cho cô ấy, vì thế tôi cài đặt số của cô ấy là số liên lạc khẩn cấp. Nhưng sự việc hôm nay quá bất thình lình, tôi hoàn toàn không còn tỉnh táo để nhớ phải gọi điện, tôi chỉ vô tình bấm điện thoại. Tôi chỉ nghe loáng thoáng trong điện thoại có người nói chuyện nên theo bản năng nói mình ở quán cà phê góc đường. Sau đó Dương Dương xông về phía tôi, tôi hoảng sợ bỏ chạy, không kịp nhặt di động rơi dưới đất."

Đồng nghiệp cảnh sát nhặt được di động của Tuyết Lợi ở quán cà phê, chứng minh Tuyết Lợi không hề nói dối.

Dương Dương bị đưa về cục cảnh sát, chị ta vẫn còn rất mất bình tĩnh. Sau khi đưa chị ta vào phòng thẩm vấn, cảnh sát phải mời bác sĩ tiêm thuốc an thần cho chị ta. Khoảng mười lăm phút sau, sự điên cuồng trong ánh mắt chị ta hoàn toàn bị nỗi tuyệt vọng thay thế.

"Tại sao cô lại giết người đàn ông tên Mã Uy quốc tịch Trung Quốc?" Tự James đến thẩm vấn.

Nghe đến cái tên Mã Uy, Dương Dương ngẩng đầu, run rẩy hỏi: "Anh ấy chết rồi? Mã Uy chết rồi?" Thấy James gật đầu, chị ta bật khóc, "Tôi không định giết anh ấy, tôi thật sự không muốn giết anh ấy! Tôi chỉ muốn giết con hồ ly tinh kia! Nhưng anh ấy đột nhiên nhào qua giúp cô ta, tôi tức giận quá nên xông tới, ai bảo anh ấy giúp cô ta! Tôi giết, tôi phải giết!"

Chị ta lại mất bình tĩnh, cuộc thẩm vấn không thể tiếp tục. James tháy vậy chỉ đành tạm giam chị ta, chờ chị ta bình tĩnh lại mới tiếp tục thẩm vấn. Có điều vụ việc này có thể xác định là tội cố ý giết người, hung thủ chính là Dương Dương bị bắt ngay tại hiện trường.

Chuyện này nhanh chóng được truyền thông trong nước đưa tin. Vợ chồng Mã Uy và Dương Dương một người đã chết, người còn lại là hung thủ giết người, còn Tuyết Lợi được công ty xây dựng hình tượng người bị hại.

Công ty của Tuyết Lợi nói Mã Uy là người đàn ông ích kỷ la l**m lì lợm, còn Dương Dương là người đàn bà vì yêu mà hóa điên. Để tránh né Mã Uy và Dương Dương, Tuyết Lợi phải đến Toronto, nhưng vợ chồng họ vẫn không tha cho cô ấy, Tuyết Lợi bị tra tấn tinh thần thời gian dài nên hiện đã có dấu hiệu bị trầm cảm.

Hơn nữa trên mạng còn tung tin đứa bé trong bụng Tiểu Văn là của Mã Uy, ngoài miệng hắn nói yêu Tuyết Lợi, thật ra hắn chỉ là kẻ trăng hoa.

Rất nhiều fans đứng ra bảo vệ Tuyết Lợi, tin rằng cô ấy không hề phá hoại gia đình người khác. Nhờ sự khéo léo của công ty, nguy cơ này cuối cùng cũng được giải quyết.
 
Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê
Chương 392: Khám nghiệm tử thi lần hai



Mã Uy đã chết, Dương Dương bị tạm giam, Tuyết Lợi cuối cùng trở thành kẻ yếu được đồng tình. Rất nhiều fans ở trên mạng dùng nhiều cách thể hiện sự ủng hộ Tuyết Lợi, còn động viên cô mau vượt qua căn bệnh trầm cảm.

Tuy biết đây là cách giải quyết vấn đề của công ty nhưng Thương Dĩ Nhu vẫn thấy khó chịu. Chẳng lẽ trong giới giải trí lúc nào cũng nước chảy bèo trôi, để lấy được lòng thương hại của công chúng mà trơ mặt nói dối sao?

Tuyết Lợi đăng ảnh mặc mặc đồ bệnh nhân ở bệnh viện lên web kèm vài dòng vài dòng tâm sự, nội dung đại khái là cô rất cảm động trước lời nhắn của fans, bản thân nhất định sẽ trở nên kiên cường hơn.

Nhìn trạng thái mới trên Weibo của tuyết Lợi, Thương Dĩ Nhu nhíu mày. Cô biết hai người họ sống trong môi trường khác nhau, thế nên từ lúc Tuyết Lợi ngầm đồng ý để công ty đăng bài thanh minh, bọn họ ít liên lạc với nhau hẳn.

Tuyết Lợi gọi điện cho Thương Dĩ Nhu, cô ấy nói: "Tôi luôn gọi cô là chị Khúc vì tôi biết chúng ta rất khó để trở thành bạn. Tôi rất biết ơn cô đã chăm sóc tôi mấy hôm nay, nói chuyện với cô tôi rất vui. Nhưng thế giới của tôi vốn không sạch sẽ, không hợp với cô. Sau khi xuất viện, tôi sẽ xin nhận thi thể của Tiểu Văn mang đi hỏa táng rồi đưa tro cốt về."

"Được, có điều tôi cần khám nghiệm tử thi lần hai, khi nào được nhận thi thể về tôi sẽ thông báo cho cô." Thương Dĩ Nhu không nói nhiều, duyên của hai người chỉ đến đây, cố gượng ép hai bên đều không được tự nhiên.

Nghe nói phải khám nghiệm tử thi lần hai, Tuyết Lợi thắc mắc: "Sao vậy? Có vấn đề gì à?"

"Không có gì, chỉ là có vài chi tiết chưa hoàn thành xong." Thương Dĩ Nhu trả lời đơn giản.

Không phải cô không muốn thừa nhận khuyết điểm của mình, mà việc này liên quan đến công việc điều tra của cảnh sát, cô không thể tiết lộ quá nhiều. Hai người bỗng có khoảng cách, không còn thoải mái tâm sự như trước đây nữa.

Tuyết Lợi cũng nhận ra điều này nên không hỏi thêm, chỉ cảm ơn rồi cúp máy.

Thương Dĩ Nhu đến cục cảnh sát khám nghiệm tử thi lần hai cho Tiểu Văn. Lần này cô không cần trợ thủ, cả quá trình đều tự làm, nhất là khi kiểm tra thai nhi trong bụng nạn nhân cô càng không dám qua loa.

Không ngờ kết quả khiến cô phải giật mình, nguyên nhân khiến thai nhi tử vong thế mà do thay đổi sinh lý cấp tính khiến thai nhi nhiễm độc nội độc tố do suy tuần hoàn và gia tăng các yếu tố gây viêm, ngoài ra còn có sự gia tăng oxit nitric và nội mô trong các tế bào nội mô mạch máu dẫn đến tăng thân nhiệt và khiến hệ thần kinh trung ương gặp bất thường.

"Bác sĩ Thương, ý cô cô là... Sốc nhiệt?" Trợ thủ ở cạnh hỗ trợ ghi chép lại, nghe Thương Dĩ Nhu miêu tả, cậu ta cảm thấy kết luận này quá vớ vẩn.

Thương Dĩ Nhu gật đầu: "Kết quả khám nghiệm tử thi quả thật là thế, tuy tôi không giải thích được nhưng kết quả chắc chắn không sai." Cô bảo trợ thủ ghi chép lại đúng sự thật.

Sau đó Thương Dĩ Nhu kiểm tra màu sắc cuống rốn. Cuốn rốn không có màu đỏ sậm hoặc đen như lý thuyết mà có màu khá sáng, đây chắc chắn không phải màu sắc nên có sau khi hệ tuần hoàn ngừng hoạt động hơn ba tháng.

Những chi tiết này khiến Thương Dĩ Nhu nghi ngờ, cô cẩn thận kiểm tra lại thi thể của Tiểu Văn. Từ vẻ ngoài, thi thể hơi phồng lên, nội tạng bắt đầu phân hủy. Theo độ phân hủy thì nạn nhân thật sự đã tử vong hơn ba tháng. Nhưng nguyên nhân tử vong trong bụng của thai nhi lại quá kỳ lạ, màu sắc của cuống rốn vẫn còn khá tươi. Mâu thuẫn này cho thấy thời gian nạn nhân tử vong chưa quá ba tháng, hơn nữa đã có chuyện khác xảy ra.

Có được kết luận này, Thương Dĩ Nhu lập tức đi báo với James, đồng thời xin toàn bộ tài liệu vì vụ án.

Vì xảy ra sơ sót trong lần khám nghiệm tử thi đầu tiên khiến nhiều người tốn sức vô ích, Thương Dĩ Nhu vô cùng xấu hổ.

Trong vụ án này, ban đầu là Tiểu Văn bị thương mất tích, sau đó thi thể được phát hiện sau hơn ba tháng sau. Trong thời gian này có xảy ra vụ việc của Mã Uy và Dương Dương. Tất cả người bị hại đều có liên quan đến Tuyết Lợi.

Thương Dĩ Nhu không muốn suy đoán lung tung nhưng vụ án này quá kỳ lạ. Tuyết Lợi chỉ là một cô gái yếu đuối, giả sử cô ấy giết Tiểu Văn rồi giấu thi thể, vậy thì sao cô ấy phải báo cảnh sát, còn để lại vết máu của Tiểu Văn? Việc này hình như không thể giải thích được.

Cô mang tài liệu về nhà, đồng thời gửi báo cáo khám nghiệm tử thi mới nhất vào hộp thư của giáo sư Wells, chờ ông ấy kiểm tra.

Ăn cơm xong, cô liền chui vào phòng nghiên cứu tài liệu. Khúc Mịch pha cà phê mang vào cho cô rồi ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng đưa ra vài kiến nghị.

Với kết quả khám nghiệm tử thi, Khúc Mịch cũng thấy thắc mắc, tại sao thời gian tử vong của thi thể và thai nhi lại khác nhau chứ?

Phân tích theo sinh lý bình thường, sau khi cơ thể người mẹ tử vong 15 phút, tuần hoàn trong cơ thể sẽ ngừng, cuống rốn ngừng vận chuyển oxy và chất dinh dưỡng đến thai nhi, thai nhi cũng sẽ bị suy chức năng nhiều cơ quan vì thiếu oxy sẽ tử vong trong vòng 30 phút. Hơn nữa tại sao thai nhi lại xuất hiện hiện tượng sốc nhiệt?

Khúc Mịch không có ý kiến về kết quả khám nghiệm tử thi vì đó thuộc chuyên môn của Thương Dĩ Nhu. Nhưng khi đọc tài liệu, anh có thể chỉ ra những chi tiết quan trọng.

"Trong dạ dày nạn nhân vẫn còn dịch dạ dày và đồ ăn chưa tiêu hóa, khoa pháp chứng kiểm tra bảo đó là thịt bò. Điều này chứng minh trong vòng nửa tiếng sau khi ăn thịt bò, nạn nhân bị giết hại, dạ dày chưa kịp tiêu hóa hết đồ ăn. Nhưng em nhớ không, thời điểm Tiểu Văn mất tích là khoảng 21 giờ." Khúc Mịch nhắc nhở.

Thương Dĩ Nhu nhớ Tuyết Lợi nói họ ăn tối sớm, sau đó cô ấy lên lầu tắm rửa đọc sách. Cô vội xem lại lời khai của Tuyết Lợi và kết quả điều tra hiện trường của cảnh sát thời điểm đó. Theo ghi chép, tối hôm ấy trong bếp của họ không có thịt bò. Chẳng lẽ họ ăn hết rồi? Hay là Tiểu Văn cũng không phải sự thật?

"Chỉ có một người chứng minh Tiểu Văn mất tích, không ai trong chúng ta tận mắt chứng kiến cả, chứng cứ duy nhất là hai giọt máu dưới đất." Khúc Mịch tiếp tục nhắc nhở.

"Ý anh nói là Tuyết Lợi có vấn đề? Cô ấy nói mình thấy Tiểu Văn bị đâm nhát dao trước ngực, sàn nhà có rất nhiều máu. Nhưng khi cảnh sát tới dưới đất chỉ có hai giọt máu, không thấy Tiểu Văn đâu. Nếu Tuyết Lợi nói dối thì mục đích của cô ấy là gì? Tiểu Văn khi đó ở đâu, đã chết hay chưa? Hiện giờ em không thể giải thích được kết quả khám nghiệm tử thi."

Đang suy nghĩ, Thương Dĩ Nhu bỗng nghe tiếng leng keng, hình như là tiếng của lò vi sóng.

"Thôi chết, khi nãy lúc ăn cơm em quên lấy đồ ăn trong lò vi sóng ra." Thương Dĩ Nhu vỗ trán mình.

"Xem ra mấy món đó không thể ăn nữa. Vốn dĩ dùng lò vi sóng sẽ khiến đồ ăn mất chất dinh dưỡng, nếu để lâu chúng sẽ bị khô." Khúc Mịch ra ngoài lấy rau trong lò vi sóng ra, ném vào thùng rác.

Thương Dĩ Nhu lẩm bẩm: "Nguyên lý của làm nóng của lò vi sóng. Trong lò vi sóng có nam châm điện, nó có thể tạo ra vi sóng với tần suất rung động 24,5 tỷ lần mỗi giây, có thể xuyên qua thực phẩm khiến các phân tử nước trong thực phẩm chuyển động mạnh tạo ra năng lượng nhiệt giúp thức ăn được nấu chín."

Khúc Mịch quay lại thì nghe Thương Dĩ Nhu tự nói một mình.

"Khi nấu ăn bằng bếp thông thường, nhiệt sẽ truyền từ bên ngoài vào thực phẩm, nhưng nếu nấu bằng lò vi sóng, nhiệt sẽ truyền thẳng vào trong thực phẩm, tốc độ được nếu chín cao hơn các loại bếp khác từ 4 đến 10 lần, lượng nhiệt tỏa ra cao hơn 80%. Điều gì xảy ra nếu hung thủ sử dụng lò vi sóng để hâm nóng xác chết?"

Đúng lúc này máy tính thông báo có email mới, Thương Dĩ Nhu vội mở ra xem thì thấy đó là phản hồi của giáo sư Wells. Cô bấm vào đọc, bên trong có một dòng bình luận cuối báo cáo.

"Thi thể có khả năng đã được xử lý bằng nhiệt độ cao nên mới đẩy nhanh tốc độ phân hủy của thi thể?"

Ở cuối có dấu chấm hỏi chứng minh giáo sư Wells chỉ đang nghi ngờ, vẫn chưa chắc chắn. Dù gì đây là cách xử lý thi thể lần đầu gặp, có điều phải thừa nhận hung thủ rất thông minh, hắn có thể dùng cách như vậy để che giấu thời gian tử vong thực sự của nạn nhân.

Được sự ủng hộ của giáo sư Wells, Thương Dĩ Nhu càng tin tưởng suy đoán của mình. Hung thủ chỉ mới giết Tiểu Văn gần đây, để ngụy tạo việc Tiểu Văn chết hơn ba tháng, hắn đã lợi dụng cách hâm nóng thi thể.

Chỉ cần đặt thi thể vào nam châm điện để sưởi ấm, nhiệt độ bên trong sẽ tăng lên, việc thai nhi chết do sốc nhiệt hoàn toàn có thể được giải thích. Hơn nữa cách này có thể đẩy nhanh quá trình phân hủy của thi thể, gây nhầm lẫn về thời gian tử vong.

Thương Dĩ Nhu viết lại báo cáo khám nghiệm tử thi rồi gửi cho giáo sư Wells. Báo cáo này được giáo sư Wells cực kỳ quan tâm, hôm sau, đích thân ông đến cục cảnh sát tiến hành khám nghiệm tử thi thêm lần nữa. Cuối cùng ông đồng ý với kết quả của Thương Dĩ Nhu, thời gian nạn nhân tử vong là khoảng mười lăm ngày trước.

Khi đó Mã Uy và Dương Dương đều đã đến Toronto, bọn họ đều bị nghi ngờ giết hại Tiểu Văn, hơn nữa cả hai hoàn toàn có lý do để che giấu thời gian nạn nhân tử vong để thoát khỏi sự nghi ngờ. Nếu vậy, hung thủ giết Tiểu Văn là ai?

Còn một vấn đề vô cùng quan trọng, chắc chắn Tuyết Lợi đang nói dối, tại sao cô ấy phải nói dối chứ? Nếu cô ấy giết người thì cô ấy không nên thu hút sự chú ý của cảnh sát. Vậy thì cô ấy đang che giấu bí mật gì?
 
Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê
Chương 393: Nguyên nhân nổi điên



Sau khi đọc báo cáo khám nghiệm tử thi, tuy ai nấy đều cảm thấy ngoài sức tưởng tượng nhưng mọi người vẫn tin tưởng. Công việc tiếp theo là phá án, theo manh mối hiện tại, Tuyết Lợi có hiềm nghi rất lớn.

Có điều trước khi nắm được chứng cứ xác thực, cảnh sát không muốn rút dây động rừng. Bọn họ giám sát Tuyết Lợi 24/24, ngoài ra James tiến hành thẩm vấn Dương Dương lần thứ hai.

Dương Dương đã chấp nhận sự thật Mã Uy chết, chị ta vô cùng hối hận, đồng thời càng hận Tuyết Lợi. Chỉ mới ba ngày, trông chị ta như già đi mười tuổi, tóc bạc đầy đầu.

Tuy Dương Dương là người đàn bà đanh đá nhưng nói đến cùng chẳng qua chỉ là một kẻ ngu dốt mà thôi. Vì một người đàn ông xấu xa không còn yêu mình, chị ta bôn ba xa xôi, còn phạm tội giết người. Cuộc đời chị ta vừa đáng buồn vừa đáng thương, con trai của chị ta càng bất hạnh.

"Cô có phủ nhận việc mình giết hại người đàn ông tên Mã Uy quốc tịch Trung Quốc không?" James hỏi.

Dương Dương lắc đầu rồi lại gật đầu: "Người là do tôi giết!"

"Thuật lại quá trình cô giết người đi." Đây là trình tự thẩm vấn.

Dường như chị ta đã không còn muốn sống nên không hề chống cự, thành thật khai ra tất cả.

"Tôi vốn định giết Tuyết Lợi nhưng Mã Uy đột nhiên xông lên, anh ấy muốn giật lấy con dao trong tay tôi, chúng tôi xảy ra xung đột. Cụ thể thế nào tôi không nhớ rõ lắm, tôi chỉ biết con dao đâm vào ngực anh ấy, máu phun ra. Tuyết Lợi hét lớn, Mã Uy vẫn muốn qua an ủi. Bản thân đã bị thương rồi còn nghĩ đến con đàn bà kia, tôi mất hết lý trí, đâm anh ấy thêm hai nhát, nhìn anh ấy ngã xuống không còn nhúc nhích. Đầu tôi khi đó trống rỗng, tôi cầm dao muốn chém Tuyết Lợi, cô ta chạy ra ngoài. Tôi đuổi theo thì gặp một người đàn ông, anh ta khống chế tôi. Khi đó tôi chưa biết Mã Uy đã chết, cũng không ngờ mình lại giết người. Có điều như thế cũng tốt, chết rồi anh ấy sẽ ngoan ngoãn ở bên tôi, tôi sẽ xuống dưới địa ngục tìm anh ấy, anh ấy đừng hòng thoát khỏi tôi!"

"Ngày 6 tháng này cô ở đâu?"

Chuyện của Mã Uy đã được làm rõ, bây giờ đến lượt chuyện của Tiểu Văn. Với tính tình của chị ta, nếu biết Tiểu Văn mang thai con của chồng mình, e rằng chị ta cũng muốn giết người.

Dương Dương nhíu mày: "Tôi không nhớ, hình như là đến khách sạn tìm Mã Uy."

Đầu óc chị ta dường như có vấn đề, có một số việc vừa trôi qua liền quên, trí nhớ càng ngày càng kém.

Tối ngày 2 chị ta đáp máy bay, sau đó đến khách sạn tìm Mã Uy. Mã Uy không ngờ chị ta tìm tới đây, có vẻ trước đó con trai gọi điện hỏi thăm là do chị ta tính kế.

Hắn quá hiểu tính cách của Dương Dương, biết rằng nếu chọc giận Dương Dương thì chuyện gì chị ta cũng làm ra được. Vậy nên hắn nhẹ nhàng khuyên nhủ, còn đặt phòng cho chị ta.

Nhưng chính thái độ này của Mã Uy khiến Dương Dương nhìn thấy hy vọng. Ngày nào chị ta dây dưa với Mã Uy, muốn tái hôn vì con trai. Nhưng lúc ly hôn Mã Uy đã chẳng thèm chia tài sản, điều đó cho thấy hắn đã hạ quyết tâm thế nào.

Mấy ngày đầu đến Toronto Dương Dương không làm gì cả. Mã Uy đi đâu chị ta đi đó. Sau này Mã Uy mắng chị ta một trận, còn đi gặp Tuyết Lợi, từ đó chị ta trở nên điên cuồng.

Gần đây chị ta thường xuyên xuất hiện ở gần chung cư chỗ Tuyết Lợi ở, chỉ cần thấy Tuyết Lợi xuất hiện là mắng chửi đánh nhau. Để tránh né, Tuyết Lợi gần như không ra khỏi nhà.

"Cô có biết Tiểu Văn mang thai con của Mã Uy không?"

Dương Dương sững sờ.

"Có chuyện như thế?" Chị ta lẩm bẩm một lúc rồi đột nhiên bật cười, "Thời trẻ anh ấy thấy tôi là người thành phố, có nhà có xe, còn mang thai nên mới kết hôn với tôi. Bây giờ anh ấy có tiền có địa vị rồi, lại còn có con với phụ nữ xinh đẹp trả tuổi khác nên mới không màng tất cả để ly hôn với tôi. Tôi cứ tưởng anh ấy vì Tuyết Lợi, không ngờ là vì Tiểu Văn. Thảo nào Tuyết Lợi nói bọn họ kết thúc từ lâu rồi, chuyện của Mã Uy không còn liên quan đến cô ta nữa."

"Cô không biết mối quan hệ của Mã Uy và Tiểu Văn?"James tếp tục hỏi.

"Tôi đúng là đồ ngốc, tôi chẳng biết gì cả!" Chị ta bật khóc, "Sao anh ấy lại đối xử với tôi như vậy? Tôi luôn nghĩ chúng tôi dù sao cũng là vợ chồng, cùng có đứa con trai khỏe mạnh hoạt bát. Anh ấy đề nghị ly hôn, sẽ có lúc anh ấy phải hối hận. Nhưng thứ tôi chờ được không phải anh ấy biết quay đầu mà là bay đến Toronto. Tôi luống cuống quá nên đuổi theo, không ngờ..."

Chị ta lại bắt đầu trở nên kích động, buổi thẩm vấn không thể tiếp tục tiến hành.

Thương Dĩ Nhu và Khúc Mịch đứng ngoài phòng thẩm vấn quan sát phản ứng và thái độ của Dương Dương.

"Tâm lý của Dương Dương luôn trong trạng thái mất kiểm soát, ba lần thẩm vấn đều bị gián đoạn." James ra ngoài, nói, "Theo điều tra của chúng tôi, thời gian Tiểu Văn tử vong, cô ta chỉ ở khách sạn dây dưa với Mã Uy, nhân viên khách sạn có thể làm chứng, vậy nên chị ta hoàn toàn không có thời gian đến biệt thự ngoại ô giết người. Vả lại chị ta không biết mối quan hệ giữa Mã Uy và Tiểu Văn, càng không biết Tiểu Văn mang thai nên cũng không có động cơ giết người."

"Tâm lý của chị ta luôn bị mất kiểm soát?" Khúc Mịch nhíu mày.

Thương Dĩ Nhu cũng cảm thấy kỳ lạ: "Mã Uy chia tay bạn gái cũ, sau khi lên giường với người phụ nữ khác vẫn về nhà đòi ly hôn rồi bay ra nước ngoài tìm bạn gái cũ. Dù hắn không biết người phụ nữ kia đang mang thai con của hắn nhưng thái độ của hắn thật sự không bình thường, trừ khi...". Truyện Lịch Sử

Nói đến đây, cô nhìn Khúc Mịch.

"Trừ khi Tuyết Lợi đã nói gì đó với hắn hoặc ngay từ đầu cả hai đã hứa hẹn với nhau, như thế hắn mới hạ quyết tâm vứt bỏ tất cả, nhưng cuối cùng Tuyết Lợi lại lạnh nhạt vô tình với hắn." James tiếp lời, "Tôi đã phái người theo dõi Tuyết Lợi 24/24, ngoài ra cũng điều tra lại chuyện của cô ta.

"Vấn đề của Dương Dương không đơn giản chỉ nằm ở tinh thần và tâm lý, tôi nghi ngờ cô ta từng dùng loại thuốc nào đó khiến cảm xúc bị mất kiểm soát." Khúc Mịch đề nghị James lấy máu của Dương Dương đưa đi xét nghiệm để chứng thực hoài nghi của mình.

James lập tức cho người đi làm.

Ngoài ra theo manh mối Thương Dĩ Nhu cung cấp, Tuyết Lợi từng phẫu thuật thẩm mỹ ngay trước khi phát hiện thi thể của Tiểu Văn.

Cảnh sát điều tra tất cả bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ ở Toronto nhưng không phát hiện bệnh án của bệnh nhân tên Tuyết Lợi. Có thể cô ta đã yêu cầu bảo mật thông tin cá nhân, nhưng khi cảnh sát cầm ảnh của cô ta đi hỏi thăm, tất cả nhân viên y tế đều không có ấn tượng. Tuyết Lợi chỉ mới phẫu thuật thẩm mỹ gần đây thôi, trong thời gian này chắc chắn phải đi tái khám, thế nên không thể có khả năng không ai nhớ cô ta được. Vậy chỉ còn một giả thiết, đó là Tuyết Lợi làm phẫu thuật thẩm mỹ ở phòng khám tư nhân không được đăng ký đầy đủ.

Kết luận này càng khiến mọi người thắc mắc. Tuyết Lợi là một minh tinh, tiền với cô ta không thành vấn đề, nếu đã vậy, tại sao cô ta không chọn một bệnh viện an toàn chứ?

Theo mạch suy đoán thông thường, phẫu thuật thẩm mỹ là một bí mật rất quan trọng với Tuyết Lợi, cô ta không muốn bất kỳ ai biết. Những phòng khám tư nhân thường không hỏi tên tuổi bệnh nhân, cũng không lưu hồ sơ bệnh án, không có cách nào điều tra được.

Xem ra Tuyết Lợi không ngay thẳng như bề ngoài.

Kết quả xét nghiệm máu của Dương Dương đã có, một lượng nhỏ barbiturat và benzodiazepine được tìm thấy bên trong. Hai loại này đều là thành phần của thuốc chống trầm cảm, nếu dùng quá liều có thể gây ra rất nhiều tác dụng phụ bao gồm tâm trạng bất ổn, suy giảm trí nhớ, dễ hưng phấn, thậm chí là ảo giác nhẹ.

Dương Dương đã bị tạm giam năm ngày, điều đó có nghĩa ít nhất đã năm ngày chị ta không tiếp xúc với các loại thuốc này. Nhưng từ lượng barbiturat và benzodiazepine còn sót lại, chị ta đã phải uống hơn 200g hoặc là liên tục 50g trong hơn bốn ngày. Sử dụng thuốc theo cách này sẽ khiến chị ta trở nên hưng cảm, chỉ cần chút k*ch th*ch là chị ta sẽ mất kiểm soát.

Hôm đó chị ta nhìn thấy Tuyết Lợi và Mã Uy gặp nhau, việc này khiến chị ta nổi điên. Từ sự hận thù sẵn có cộng thêm tác dụng của thuốc chị ta mới có phản ứng thái quá.

James quay lại thẩm vấn Dương Dương, hỏi chị ta về vấn đề dùng thuốc. Nhưng chị ta nói mình không mắc bệnh mạn tính, gần đây cũng không bị cảm hay sốt.

"Cô có thói quen dùng thực phẩm chức năng không?"

Chị ta gật đầu: "Tôi có dùng thêm canxi và vitamin C."

"Mỗi ngày một lần, một lần hai viên đúng không?"

Sau khi nghe được câu trả lời, James lập tức yêu cầu cấp dưới đến khách sạn tìm hành lý của Dương Dương. Vì chị ta đã thú nhận hành vi giết người nên cảnh sát không lãng phí thời gian và sức lực để khám xét khách sạn.

Hai hộp thực phẩm chức năng nhanh chóng được mang về, Dương Dương xác nhận đó là loại thuốc chị ta hay uống.

Cảnh sát lấy được hai dấu vân tay khác nhau trên hộp, đồng thời tiến hành xét nghiệm thuốc bên trong. Kết quả cho thấy hai dấu vân tay lần lượt thuộc về Mã Uy và Dương Dương, tất cả thuốc bên trong đều được thay thế bằng thuốc điều trị trầm cảm.

Tại sao Mã Uy lại làm vậy? Dương Dương nổi điên mất kiểm soát thì hắn được lợi gì? Kết quả này khiến mọi người đều hoang mang, mà Mã Uy đã chết không thể giải thích nguyên nhân trong đó.

Theo diễn biến của vụ án, James quyết định liên lạc với Tuyết Lợi xem có thể có phát hiện gì không.
 
Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê
Chương 394: Sự kiện thảm đỏ



Vụ án càng ngày càng kỳ lạ, Tuyết Lợi càng ngày càng đáng nghi. James quyết định gặp mặt Tuyết Lợi để tìm cửa đột phá.

Tuyết Lợi bị đưa về cục cảnh sát. Thấy mọi người ở đây giống đang thẩm vấn tội phạm, cô ta nhíu mày: "Cảnh sát James, anh mời tôi tới đây không phải để nhận thi thể của Tiểu Văn sao?"

"Cô Tuyết Lợi, theo điều tra chúng tôi được biết hai tháng trước cô đã làm phẫu thuật thẩm mỹ, xin hỏi cô làm ở bệnh viện nào?" James nhìn thẳng vào đôi mắt của cô ta, hỏi.

Tuyết Lợi sửng sốt: "Đây là vấn đề cá nhân của tôi, có điều nếu có ích cho việc điều tra vụ án của Tiểu Văn, tôi sẵn sàng trình bày. Người thực hiện phẫu thuật cho tôi là bác sĩ Edward Peter, lúc ở trong nước tôi được giới thiệu đó là bác sĩ rất giỏi, phải hẹn trước nửa năm mới có lịch."

Được giới thiệu gì chứ, đây rõ ràng là đường dây phi pháp! Những kẻ làm ăn bất chính thường sẽ giới thiệu các dịch vụ giá rẻ với những người muốn xuất khẩu lao động, du học sinh, người muốn phẫu thuật thẩm mỹ để thu lợi nhuận kếch xù. Theo miêu tả của Tuyết Lợi, có vẻ cô ta đã bị lừa.

Muốn biết cô ta có nói dối hay không không khó, James liên lạc với Lục Li ở trong nước, nhờ anh điều tra người môi giới. Kết quả có ngay, người môi giới kia quả thật chuyên móc nối các đường dây ra nước ngoài phẫu thuật thẩm mỹ. Người liên lạc tên Tiểu Văn, phí môi giới phải trả là 5.000 tệ. Người trung gian kia hoàn toàn không được cấp phép để kinh doanh nên lập tức bị bắt giữ để điều tra.

Bên này, James cử người đi tìm Edward Peter. Theo địa chỉ do Tuyết Lợi cung cấp, họ tìm đến nơi ở của Edward Peter nhưng nơi đó đã bị bỏ hoang từ lâu, có điều cảnh sát vẫn tìm được dấu vết của các cuộc phẫu thuật được thực hiện ở đây.

Những gì Tuyết Lợi nói về cơ bản là thật, mọi việc trong cuộc sống của cô ta hầu như đều do Tiểu Văn xử lý, nhưng không ai biết tại sao Tiểu Văn lại tìm cho cô ta một phòng khám lừa đảo để phẫu thuật thẩm mỹ.

"Sau khi cô và Mã Uy chia tay, hai người không còn bất kỳ liên lạc gì nữa sao? Muốn Mã Uy chia tay cô trong hòa bình không dễ gì. Giữa hai người có hứa hẹn gì không?"

Tuyết Lợi lắc đầu, thắc mắc hỏi: "Giữa chúng tôi thì có thể có hứa hẹn gì? Mối quan hệ của chúng tôi không hợp với chuẩn mực đạo đức, dừng lại kịp thời tôi mới giữ được tiền đồ. Vì tương lai, tôi bắt buộc phải chia tay với anh ấy. Hơn nữa tiếp xúc thời gian dài, tôi phát hiện anh ấy là người trăng hoa. Dù không vì sự nghiệp thì tôi cũng không thể tính chuyện lâu dài với người như anh ấy."

"Nếu đúng như lời cô nói, sau khi cô và Mã Uy chia tay cả hai không còn liên lạc, trước đó cũng không hề hứa hẹn, thế thì tại sao Mã Uy lại kiên quyết đòi ly hôn? Tại sao hắn lại bay tới đây tìm cô? Thậm chí còn tìm cách phá hoại sự nghiệp của cô sau khi cô không đồng ý?" James hỏi như thẩm vấn tội phạm.

Nhưng có lẽ vì mỗi nước khác nhau, cách James dùng với Tuyết Lợi không hề có hiệu quả.

Thương Dĩ Nhu đứng bên ngoài lắc đầu, Khúc Mịch thì im lặng.

James hỏi tiếp: "Trong dạ dày của Tiểu Văn còn thịt bò chưa kịp tiêu hóa, nhưng vào ngày cô báo cô ấy mất tích, trong bếp nhà cô không hề có thịt bò, hơn nữa đã qua ba tiếng ăn tối, không thể chưa tiêu hóa hết đồ ăn trong dạ dày. Điều này chứng minh Tiểu Văn không mất tích vào ngày đó, tại sao cô lại nói dối?"

"Tôi không nói dối, tôi không hiểu anh đang nói gì cả." Tuyết Lợi không hề hoang mang, "Tối đó chúng tôi không hề ăn thịt bò, nhưng Tiểu Văn có thói quen ăn vặt, trong tủ lạnh thường xuyên có chocolate, khoai tây hay khô bò gì đó. Ăn tối dọn dẹp bếp xong, cô ấy thường hay vừa xem TV vừa ăn vặt, vì việc này tôi đã từng khuyên cô ấy. Tôi nói với cô ấy bây giờ còn trẻ chưa thấy gì, nhưng khi 26-27 tuổi rồi, ăn nhiều thịt sẽ thấy rõ tốc độ lão hóa."

Việc này cũng có khả năng, James không thể phản bác tiếp. Tiểu Văn rốt cuộc có ăn khô bò hay không e là chỉ có ma mới biết.

"Cô và Mã Uy gặp nhau nhiều lần, hai người đã nói gì? Chúng tôi phát hiện thực phẩm chức năng của Dương Dương đã bị đổi thành thuốc chống trầm cảm, chính vì loại thuốc đó tâm lý cô ta mới mất kiểm soát, có hành động kinh ngạc." Đến giờ James chẳng hỏi được gì, ngược lại còn để Tuyết Lợi biết nhiều về tiến triển vụ án hơn.

Tuyết Lợi lại tỏ ra kinh ngạc: "Tại sao anh ấy phải làm như vậy? Dương Dương nổi điên thì anh ấy được gì? Tôi không biết, anh ấy chẳng nói gì với tôi cả. Tôi hẹn gặp anh ấy là muốn anh ấy ngồi lại nói chuyện với Dương Dương. Cuộc sống của tôi đã bị xáo trộn vì vợ chồng họ rồi, tôi xin anh ấy nể tình cảm ngày xưa mà để tôi yên. Không ngờ Dương Dương lại đột nhiên xông tới. Có lẽ do lời tôi nói có tác dụng, tôi không ngờ ngay khoảnh khắc ấy Mã Uy chắn ngang giúp tôi. Anh ấy chết rồi, chuyện của chúng tôi cũng kết thúc. Nghĩ lại, tất cả đều không đáng. Có gì quý hơn tính mạng đâu?"

Để giải quyết nguy cơ lần này, công ty có cử người đại diện mới cho Tuyết Lợi. Hôm nay Tuyết Lợi tiếp nhận thẩm vấn chưa đến 15 phút thì đã có luật sư tới. Luật sư nói chuyện với James vài câu rồi đưa Tuyết Lợi đi.

Buổi làm việc này không có thu hoạch mà còn nhận thư cảnh cáo của luật sư. Tuyết Lợi là người Trung Quốc đang ở Toronto, thủ tục đầy đủ, không có động cơ và chứng cứ giết người, cảnh sát không có quyền thẩm vấn và quấy rầy đương sự của ông ta.

Nhận thư của luật sư, James không dám gọi Tuyết Lợi đến nữa, vụ án rơi vào bế tắc.

Tuyết Lợi quyết định về nước sớm, một tháng sau cô ta sẽ lên đường. Công ty ra mặt nhận thi thể của Tiểu Văn về rồi đưa đi hỏa táng rồi chuyển về nước. Còn thai nhi cũng được hỏa táng cùng cô ấy rồi được đựng trong hũ tro cốt.

James đã coi Tuyết Lợi là kẻ bị tình nghi giết người, nhưng bây giờ vẫn chưa có chứng cứ chứng minh vụ án có liên quan đến cô ta. Nếu còn không có phát hiện mới, Tuyết Lợi sẽ về Trung Quốc, muốn điều tra thêm sẽ vô cùng khó khăn.

Ngay lúc này, lễ trao giải Original Music Awards lần thứ 10 được tổ chức tại Los Angeles. Là ca sĩ Trung Quốc duy nhất được mời, Tuyết Lợi sẽ dự thảm đỏ. Tuy rằng không có cơ hội lên sân khấu phát biểu hay biểu diễn, nhưng việc được xuất hiện ở lễ trao giải quốc tế có thể nói là một cột mốc đáng nhớ trong sự nghiệp của cô ta.

Không biết từ khi nào các minh tinh bắt đầu cạnh tranh nhau dưới ánh đèn sân khấu. Những nghệ sĩ hoạt động trong âm nhạc từ khắp nơi trên thế giới đều tập trung về Los Angeles.

So với người phương Tây, vóc dáng của Tuyết Lợi khá nhỏ nhắn, nhưng cô ta lại ghi dấu ấn bằng khuôn mặt thanh tú và làn da trắng nõn. Cô ta mặc chiếc váy đen cổ cao, khoét sâu ra phía sau, chân mang đôi giày cao màu da đế đỏ.

Chiếc váy Tuyết Lợi mặc được thiết kế bởi một nhà thiết kế trong nước mang phong cách Trung Quốc rõ nét. Vừa bước lên thảm đỏ, cô ta lập tức được truyền thông nước ngoài săn đón.

Hôm nay Tuyết Lợi chỉ trang điểm nhẹ, cô ta mỉm cười, tự tin vẫy tay chào các phóng viên.

Bỗng tấm vải dệt trước ngực rơi ra, cô ta hét lên, vội che ngực lại, cúi đầu rời khỏi hiện trường với sự hộ tống của nhân viên.

Hôm sau, Tuyết Lợi xuất hiện trên mọi tờ báo, tạp chí và tin tức giải trí. Hiện nay có rất nhiều minh tinh để thu hút truyền thông nên thường hay tạo sự cố trang phục, giờ đây Tuyết Lợi cũng vậy, nhưng hiệu quả rất tốt, lần đầu tiên cô ta trở thành chủ đề nóng của truyền thông nước ngoài.

Lễ trao giải kéo dài ba ngày, tham gia hoạt động này xong, cô ta lập tức bay từ Los Angeles về nước. Thời gian rất gấp, nhưng phía James vẫn chưa có tiến triển gì. Rơi vào đường cùng, James chỉ đành mặt dày nhờ Khúc Mịch giúp đỡ.

Khúc Mịch vẫn giữ thái độ bàng quan, nhưng Thương Dĩ Nhu lại khá chú ý đến diễn biến vụ án vì bản thân xảy ra sơ suất trong quá trình khám nghiệm tử thi. Cô cảm thấy sai lầm của mình khiến cảnh sát tốn thêm thời gian và sức lực, vì thế những lúc rảnh rỗi cô thường hay ngồi phân tích các manh mối hiện có, thỉnh thoảng Khúc Mịch sẽ đưa ra lời khuyên cho cô.

Sau khi xem tất cả tài liệu, Khúc Mịch nói: "Tuyết Lợi đã nói dối việc Tiểu Văn mất tích, việc phẫu thuật thẩm mỹ cũng rất đáng nghi. Thời gian Tiểu Văn tử vong là hơn một tháng trước, địa điểm phát hiện thi thể là biệt thự ngoại ô. Hiện trường có dấu vết được quét dọn, anh nghĩ đó chính là hiện trường vụ án."
 
Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê
Chương 395: Bắt giữ



Vì Thương Dĩ Nhu, Khúc Mịch quyết định ra tay. Anh biết trong vụ án này lúc nào Thương Dĩ Nhu cũng mang tâm trạng áy náy.

Anh cảm thấy biệt thự ở ngoại ô là hiện trường vụ án. Sau khi giết người hung thủ đã xử lý hiện trường, sau đó dùng cách đặc biệt để làm nóng thi thể nhằm đẩy nhanh tốc độ phân hủy.

James cũng tán đồng suy đoán này, bọn họ tìm thấy lò nướng và lò vi ba bị dỡ xuống ở biệt thự.

"Thế trong ba tháng mất tích Tiểu Văn ở đâu? Tại sao cô ấy không xuất hiện? Chẳng lẽ là bị giam giữ? Nếu hung thủ là Tuyết Lợi, vậy cô ta đã giấu Tiểu Văn đi đâu? Biệt thự ở ngoại ô đã được điều tra nhiều lần, cảnh sát cũng khám xét xung quanh, việc thi thể Tiểu Văn xuất hiện ở biệt thự vô cùng kỳ lạ. Hơn nữa mặt của Tiểu Văn bị hủy hoại nghiêm trọng, muốn xác nhận thân phận phải nhờ Tuyết Lợi và kiểm tra DNA. Liệu nạn nhân có phải người khác không?" Đây là suy đoán to gan của Khúc Mịch sau khi đọc kỹ tất cả tài liệu.

Thương Dĩ Nhu khiếp sợ: "Nhưng DNA là cách kiểm tra chính xác tiên tiến nhất thế giới, đến giờ chưa từng xảy ra sai lầm."

"Kết quả kiểm tra DNA không sai, nhưng nếu mẫu đối chiếu sai thì sao?" Khúc Mịch nói, "Cảnh sát lấy DNA của thi thể đối chiếu với mẫu được lưu giữ ở chỗ quản lý nhập cảnh, chứng minh hai mẫu DNA là của Tiểu Văn. Nhưng mẫu DNA ở chỗ quản lý nhập cảnh được lấy từ đâu? Theo anh được biết lúc làm visa nhập cảnh mọi người phải nộp giấy khám sức khỏe và được lấy mẫu máu xét nghiệm. Có một số quốc gia còn yêu cầu người nhập cảnh tiêm vaccine phòng bệnh để bảo đảm không mang virus gây bệnh vào đất nước của họ. Chúng ta đều biết mọi việc của Tuyết Lợi đều do Tiểu Văn xử lý. Nếu thế, liệu mẫu gửi đến chỗ quản lý nhập cảnh có xảy ra sai sót không?"

Thương Dĩ Nhu giật mình: "Trước đây mỗi lần gặp em Tuyết Lợi đều gọi nước trái cây và điểm tâm. Sau này, cô ấy đột nhiên đổi sang cà phê. Bây giờ em nhớ lại, tất cả đều có nguyên nhân. Bởi vì khi đó Tuyết Lợi mang thai, cô ấy đến Toronto không phải vì du học, càng không phải vì phẫu thuật thẩm mỹ, mà là muốn sinh con. Lúc ở sân bay và trên máy bay, cô ấy thích ngủ, cảm xúc không ổn định, đây đều là dấu hiệu của mang thai."

James cau mày: "Tôi hiểu ý của giáo sư Khúc rồi, tuy hơi ngoài sức tưởng tượng nhưng không phải là không thể. Có điều hiện tại chúng ta không có chứng cứ chứng minh suy đoán này, Tuyết Lợi bây giờ dù là ai, sau khi về nước, cô ta sẽ dùng thân phận Tuyết Lợi, còn Tiểu Văn đã chết ở Toronto, hơn nữa thi thể của Tiểu Văn đã được hỏa táng, chỉ còn tro cốt mà thôi."

Vả lại Tiểu Văn ở trong nước không có người thân, Tuyết Lợi cũng là trẻ mồ côi, muốn tìm người thân đối chiếu DNA là điều không thể.

"Sự thật mãi mãi sẽ không bị che giấu." Khúc Mịch cầm tờ báo ngày hôm nay, nội dung anh đang đọc là sự kiện Tuyết Lợi xuất hiện trên thảm đỏ.

Anh cầm kính lúp soi hình Tuyết Lợi. Thương Dĩ Nhu cũng lại xem thì phát hiện gần ngực Tuyết Lợi có nốt ruồi khá nhỏ.

Thấy vậy, James vội gọi điện cho bạn trai cũ của Tiểu Văn ở trong nước thì nhận được một thông tin chấn động.

Gần ngực của Tiểu Văn có nốt ruồi, cô ta từng nói đó là người yêu kiếp trước kiếp này đến bảo vệ cô ta. Hai người từng vì việc này mà cãi nhau, mãi đến sau này cũng không giải quyết được.

"Giáo sư Khúc, xem ra Tuyết Lợi này chính là Tiểu Văn! Người chết rất có khả năng là Tiểu Văn thật sự!"

Nói rồi, James lập tức thông báo cho cảnh sát Los Angeles nhờ họ hỗ trợ, Tuyết Lợi nhanh chóng bị đưa về cục cảnh sát Toronto.

Cô ta đã chuẩn bị về nước, gặp lại James thì không khỏi nhíu mày.

"Cảnh sát James, nếu anh không có lý do chính đáng, tôi sẽ khởi anh tội bắt giam phi pháp và xâm phạm quyền tự do của người khác." Lần này thái độ của Tuyết Lợi vô cùng cứng rắn.

Nhưng trong mắt Thương Dĩ Nhu, đây là biểu hiện của sự chột dạ. Có lẽ cô ta cảm nhận được nguy hiểm nên theo phản xạ tự bảo vệ mình, đây là quá trình tâm lý bình thường.

Tuyết Lợi này vô cùng khôn khéo, nếu để James thẩm vấn e rằng sẽ gặp chút khó khăn. Khúc Mịch mở cửa phòng thẩm vấn đi vào, vừa thấy anh, Tuyết Lợi liền híp mắt.

"Cảnh sát James, từ khi nào cục cảnh sát cho phép mọi người tự do đi lại vậy?" Cô ta tỏ ra bài xích Khúc Mịch.

"Giáo sư Khúc là chuyên gia tâm lý học tội phạm của cục cảnh sát chúng tôi." Lần này James khá thông minh, từ lần trước sau khi nhận làm cố vấn cho cục cảnh sát Toronto thì hình như Khúc Mịch chưa từ chức.

Khúc Mịch ngồi xuống cô ta: "Cô Tuyết Lợi? Không, nên gọi cô là Tiểu Văn mới đúng."

"Giáo sư Khúc, anh đang nói gì vậy? Tôi không hiểu gì cả."

Tội phạm giả ngu ngơ không chỉ mình cô ta, Khúc Mịch đã quá quen rồi, chẳng qua người có thể chiến thắng anh tạm thời vẫn chưa xuất hiện. Hy vọng cô ta không chịu thua quá sớm khiến Khúc Mịch cảm thấy mất vui.

Thấy Khúc Mịch cười, Tuyết Lợi cảm thấy mình khinh thường.

"Sao hả? Cảm giác bị người ta khinh thường rất khó chịu đúng không? Cô tưởng mình trở thành Tuyết Lợi thì không còn cảm giác này nữa sao? Cô cho rằng bản thân bây giờ rất thành công hả? Cô muốn mình bay cao bay xa với cái tên Tuyết Lợi, nhưng một người sống trên đời này ngay cả chính mình cũng vứt bỏ thì còn ý nghĩa gì chứ?"

"Tôi là Tuyết Lợi, những gì giáo sư Khúc nói rất có triết lý nhưng không phù hợp với tôi."

"Lát nữa cô sẽ không nghĩ thế đâu." Khúc Mịch khẳng định.

Có cảnh sát cầm USB đi vào, Khúc Mịch cắm nó vào máy tính, mở ra, trên màn hình xuất hiện hình ảnh của Tuyết Lợi, thời gian trên màn hình là lúc Tiểu Văn bị giết hại, đây là video giám sát chung cư Tuyết Lợi ở.

Trong video, Tuyết Lợi ra khỏi thang máy rồi rời khỏi chung cư. Cô ấy để tóc xõa, khoác chiếc áo choàng mỏng màu xanh, bên dưới là chiếc váy bồng bềnh in họa tiết organza, một đôi boot cao, ngoài ra còn mang chiếc kính râm ngoại cỡ và xách một chiếc túi màu vàng.

Tua nhanh đến 20 giờ tối, Tuyết Lợi trở về chung cư. Cô ấy vẫn mặc bộ đồ đó trừ chiếc khăn len màu be quấn quanh cổ. Quan trọng là chiếc kính râm lớn đã che toàn bộ khuôn mặt.

Có vẻ như cô ta đã dành cả ngày đi mua sắm và tiêu rất nhiều tiền. Cô ta đưa lưng về phía camera, đi thẳng về phía thang máy. Đột nhiên cô ta bước hụt chân phải, sau khi đứng vững, cô ta lảo đảo vào thang máy. Sau khi bước vào, cô ta không xoay người lại mà bám vào thành kim loại đối diện cửa thang máy và ấn nút ở đó. Rồi cửa thang máy đóng lại, video dừng ở đây.

"Giáo sư Khúc, video này có gì hay à?" Tuyết Lợi cười khinh, "Thời gian đó tôi bị Mã Uy đeo bám, tâm trạng không vui, cũng không muốn về nhà. Hôm đó tôi ra ngoài từ sớm, đi mua sắm cả ngày. Việc này kỳ lạ lắm hả?"

"Không kỳ lạ, hơn nữa những thứ cô mua đều là nhãn hiệu Tuyết Lợi hay dùng, nhất là khăn quàng cổ giá cao ngất ngưỡng, cả Toronto này chỉ có một trung tâm thương mại có. Tuyết Lợi là thành viên của nhãn hiệu đó, có thể tích điểm, nhưng hôm ấy cô lại quên tích điểm."

"Chắc vậy, tôi đâu để bụng việc tích điểm."

"Không, không phải cô không để bụng, mà là cô không muốn tích. Vốn dĩ cô không muốn tích điểm để sử dụng giá chiết khấu dành cho thành viên, nhưng không ngờ nhân viên bán hàng chuyên phục vụ khách hàng Trung Quốc lại là fan của cô, biết cô là thành viên của nhãn hiệu, cô ấy trực tiếp giảm giá cho cô mà không cần đến thẻ thành viên. Sau khi cô đi, cô ấy mới nhớ đến việc này nên chủ động tích điểm thay cô, dữ liệu trong máy tính có lưu lại thời điểm hôm cô đi mua sắm." Nói tới đây, Khúc Mịch dừng lại.

Tuyết Lợi giật mình, tay phải theo bản năng vuốt tóc.

"Chiếc khăn choàng cổ kia tôi mua từ lâu rồi, cứ đặt trong cốp xe suốt. Hôm đó tôi mới nhớ nên xách về cùng những món đồ mới mua. Tôi trước giờ hay bất cẩn lắm, nhưng hình như việc này không liên quan đến vụ án thì phải. Giáo sư Khúc, mong anh nói vào trọng tâm, tôi còn phải ra sân bay."

"Khi ra ngoài, cô đi rất nhanh vì đôi boot khá thoải mái, nhưng đến lúc về, trông đôi giày có vẻ không vừa chân cô nên cô mới bị bước hụt chân. Có thể cô sẽ nói do mình đi dạo phố mệt, nhưng rõ ràng chân cô nhỏ hơn đôi giày ban đầu ít nhất là hơn 1 size."
 
Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê
Chương 396: Nhận tội



Theo phân tích của Khúc Mịch thì Tiểu Văn đã phẫu thuật thẩm mỹ thành Tuyết Lợi, sau đó giết Tuyết Lợi, giả thành cô ấy.

Dưới sự phối hợp của James và cảnh sát Los Angeles, Tuyết Lợi bị bắt về, đích thân Khúc Mịch thẩm vấn. Nhưng dù bị Khúc Mịch chất vấn thế nào, cô ta luôn tìm được lý do biện hộ, tuy rằng có hơi gượng ép nhưng vẫn đủ giúp cô ta thoát khỏi hiềm nghi.

Nghe Khúc Mịch nhắc đến vấn đề số đo chân, sắc mặt cô ta thay đổi, tay lại vuốt tóc một lúc mới nói: "Quần áo giày dép của tôi đều được tài trợ từ các nhãn hàng, có vài đôi không hợp cũng thường thấy. Việc này với mọi người là vấn đề nhưng với tôi lại rất hợp lý."

"Không ngờ Tuyết Lợi nhanh mồm dẻo miệng, có thể biến đen thành trắng như vậy. Có điều giả mãi mãi cũng không thể thành thật!"

James ở ngoài quan sát thầm lắc đầu, cảm thấy cô gái ngồi bên trong đúng là giảo hoạt. Nếu đổi lại thành ông, chỉ sợ là bó tay hết cách. Hiện giờ Khúc Mịch vẫn giữ được sự bình tĩnh như vậy, xem ra anh còn chiêu xử lý cô ta.

Đúng lúc này di động của Khúc Mịch đổ chuông, là cuộc gọi video của Lụ Li.

"Đội trưởng Khúc, chúng tôi đã điều tra được hồ sơ bệnh án của Tuyết Lợi. Một năm trước cô ấy từng đi khám nha khoa để nhổ một chiếc răng khôn, không ngờ là cô ấy có giữ lại. Chúng tôi đã tìm được chiếc răng khôn kia ở nhà của Tuyết Lợi. Nếu tiến hành DNA thì lập tức sẽ điều tra ra ai là Tuyết Lợi."

Nghe Lục Li nói, mặt Tuyết Lợi trắng bệch, ánh mắt hoảng loạn.

Câu hỏi tiếp theo của Khúc Mịch càng khiến cô ta như bị sét đánh ngang: "Thế có tìm ra ra anh chị em ruột của Tuyết Lợi không?"

"Có!" Lục Li trả lời, "Tuyết Lợi có anh trai suốt ngày chỉ rượu chè cờ bạc. Ngay năm trước cô ấy đã đưa cho anh trai mình 500.000 tệ để cắt đứt quan hệ anh em. Lúc chúng tôi tìm được hắn, hắn đang ở quán bar uống rượu, còn khoe mẽ em gái mình là minh tinh."

Khúc Mịch cúp máy, nhìn chằm chằm Tuyết Lợi ngồi đối diện.

Răng đã thoát khỏi cơ thể, rốt cuộc răng là của ai không có cách nào xác minh, chỉ cần cô ta muốn chống chế chẳng ai làm gì được, dù gì Tuyết Lợi và Tiểu Văn ở cùng nhà, nhiều đồ đạc dùng chung. Nhưng sự xuất hiện của anh trai Tuyết Lợi đã trở thành vũ khí giúp cảnh sát xoay chuyển tình thế bị động.

Mặt của Tuyết Lợi, không, là mặt của Tiểu Văn trắng bệch như ác ma từ dưới địa ngục bò lên. Tay cô ta liên tục vuốt tóc, hơi nhếch cằm, mắt nhìn thẳng Khúc Mịch.

"Giáo sư Khúc, tôi có một thắc mắc." Cô ta hỏi, "Ngay cả tôi cũng không biết Tuyết Lợi có anh trai, sao anh biết được?"

"Tuyết Lợi từng kể với vợ tôi cô là người trẻ mồ côi không có ai nương tựa, còn cô ấy tuy không có bố mẹ nhưng không hề lẻ loi một mình. Anh trai dù có rượu chè bài bạc thì cũng là người thân, cô ấy không thể không thừa nhận sự thật này."

Thương Dĩ Nhu và Khúc Mịch vốn không có gì giấu nhau, nhất là khi bắt đầu nghi ngờ người chết có phải Tiểu Văn hay không, anh đã hỏi Thương Dĩ Nhu nội dung những cuộc trò chuyện khi cô gặp Tuyết Lợi. Sau đó anh nhờ Lục Li điều tra gia đình Tuyết Lợi, trong sơ yếu lý lịch Tuyết Lợi nộp cho công ty, phần bố mẹ cô ấy điền không còn, nhưng phần anh chị em cô ấy không điền không còn cũng không viết gì cả.

Khúc Mịch bảo Lục Li đến quê của Tuyết Lợi điều tra, ở đó chắc chắn có người biết rõ về cô ấy. Quả nhiên Lục Li tìm được người chú họ hàng xa của Tuyết Lợi, biết cô ấy có người anh trai, hơn nữa còn là anh trai sinh đôi ra đời trước cô ấy chỉ vài phút.

"Tôi đã nói rồi, giả mãi mãi cũng không thành thật."

"Không, mấy anh không biết gì cả, tôi mới là thật!" Tiểu Văn hét lên, "Tôi và Tuyết Lợi cùng tham gia thử giọng, giọng của chúng tôi rất giống nhau nhưng công ty lại lựa chọn cô ta vì ngoại hình, còn tôi thì trở thành trợ lý làm công việc vặt. Tôi không muốn mãi mãi làm một trợ lý nhỏ bé, tôi muốn bước chân vào giới giải trí, sau đó tìm cơ hội làm ca sĩ. Cơ hội cuối cùng cũng tới, có hôm Tuyết Lợi bị khàn giọng nhưng lại sắp có buổi biểu diễn. Cô ta nhớ chúng tôi có giọng hát khá giống nhau nên nhờ tôi hát thay. Buổi biểu diễn lần đó vô cùng thành công, không ai nhận ra, việc đó cũng trở thành bí mật giữa hai chúng tôi. Sau này chỉ cần cô ta mệt là lại bảo tôi hát thay. Khi có ca khúc mới, cô ta sẽ đưa cho tôi bảo tôi luyện tập. Dần dần cô ta thường xuyên ăn đồ cay dẫn đến việc cổ họng bị nhiễm trùng phải vào bệnh viện. Sau thời gian điều trị bí mật, nói chuyện bình thường thì không có vấn đề, nhưng khi hát nốt cao sẽ dễ bị lệch tông. Cô ta không dám để công ty biết nên mỗi lần ghi âm đều bảo tôi hát thay. Đúng là cô ta đối xử với tôi rất tốt, có gì cũng chia cho tôi, nhưng chẳng ai biết nếu không có tôi, cô ta đã không phải ngôi sao ca nhạc nổi tiếng như bây giờ. Tất cả ca khúc của cô ta đều do tôi hát, nhưng đám fans ngu ngốc kia chỉ biết hò reo gọi tên Tuyết Lợi. Rời khỏi Tuyết Lợi, tôi sẽ trở thành ngôi sao ca nhạc xuất sắc!"

Đây là việc mà Khúc Mịch không biết, sau khi nghe xong câu chuyện, gương mặt anh trở nên nặng nề. Dù có thế nào thì người có thực lực đều đáng được tôn trọng, không nên bị nhạo báng hay khinh thường.

"Vậy nên cô mới tìm đến Mã Uy, nhờ hắn giúp cô?"

Tiểu Văn gật đầu: "Tên khốn đó nói không thể giúp không công, nhưng tôi lại không có tiền. Tôi hiểu ý hắn nên đánh đổi bằng thân xác. Tôi biết hắn và Tuyết Lợi vẫn còn lén lút qua lại, bọn họ còn hẹn nhau sau khi Mã Uy chuyển tài sản đi nơi khác sẽ ly hôn rồi đến với nhau. Có điều đàn ông ai cũng háo sắc, nhất là đàn ông trong giới giải trí, lên giường là một chuyện, yêu đương kết hôn lại là chuyện khác. Tôi không muốn phá hỏng quan hệ của họ, cũng không muốn phát triển gì với tên khốn Mã Uy kia. Tôi chỉ dùng thứ hắn cho rằng có thể trao đổi để thực hiện giấc mơ trở thành ngôi sao ca nhạc của mình. Tôi thu âm một bản nhạc gửi hắn, hắn lại nói việc này khó giúp gì các ngôi sao bây giờ đại diện cho phong cách khác nhau, có lượng fans cố định. Giọng của tôi và Tuyết Lợi gần giống nhau như đúc nhưng vẻ ngoài và khí chất lại không bằng cô ta, thế nên nếu trong giới giải trí còn Tuyết Lợi, tôi mãi mãi sẽ không có cơ hội nổi tiếng. Tuy tôi không phục nhưng vẫn phải thừa nhận Mã Uy nói không sai. Chỉ khi Tuyết Lợi biến mất, tôi mới được mọi người biết đến, hơn nữa xưa giờ tôi không phải thế thân của Tuyết Lợi, chính cô ta đã chiếm vị trí thuộc về tôi, tất cả những giải thưởng mấy năm qua cô ta nhận được đều là của tôi, tôi phải đòi lại mọi thứ thuộc về mình. Từ khi có suy nghĩ đó, tôi đã bắt đầu lên kế hoạch. Đột nhiên Tuyết Lợi nói muốn đi du học Toronto một năm, tôi biết cơ hội tới rồi. Tôi quá hiểu Tuyết Lợi, tôi không chỉ bắt chước giọng nói và thói quen của cô ta mà còn có thể hát những ca khúc cô ta hát. Nếu tôi ra nước ngoài phẫu thuật thẩm mỹ thành cô ta, sau khi về nước sẽ không có ai nghi ngờ. Tôi bắt buộc phải khiến cô ta dùng thân phận của mình chết ở nước ngoài. Vậy nên bước đầu tiên tôi giở trò với mẫu xét nghiệm máu. Việc này không khó khăn gì, chỉ cần lúc đưa mẫu máu tôi đổi tên là được. Sau đó tôi nhờ môi giới tìm bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ, đồng thời mở lời với người đại diện, cho anh ta biết Tuyết Lợi có ý định phẫu thuật thẩm mỹ. Khi chúng tôi đến Toronto, kế hoạch của tôi chính thức bắt đầu. Chúng tôi dọn đến biệt thự ngoại ô, tôi dùng máu gà giả làm máu người, ngụy tạo việc mình bị dao đâm bị thương. Tôi biết Tuyết Lợi nhát gan, cô ta không dám đến gần nhìn kỹ. Quả nhiên cô ta chỉ thoáng nhìn một cái rồi chạy lên lầu. Nghe tiếng cô ta khóa trái cửa báo cảnh sát, tôi lập tức lau dọn hiện trường rồi để lại hai giọt máu của mình. Sau đó tôi đến tìm bác sĩ tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ, cuộc phẫu thuật vô cùng thành công, sau khi làm trông tôi cực kỳ giống Tuyết Lợi. Thấy thời cơ đã đến, tôi gọi điện cho Tuyết Lợi, hẹn cô ta đến biệt thự. Nghe tiếng của tôi cô ta vô cùng kinh ngạc, cô ta cứ tưởng tôi đã chết. Lúc cô ta đến biệt thự, tôi nhân lúc cô ta không chú ý đâm cô ta một nhát. Nhìn cô ta ngã xuống, tôi không hề sợ hãi hay đau buồn gì cả. Cô ta lấy thân phận của tôi để chết, tôi sẽ lấy thân phận của cô ta để sống lại. Tôi tiếp tục tiến hành bước quan trọng nhất, đó là hủy hoại gương mặt của cô ta, sau đó lấy bóng cao tần của lò vi sóng ra, cho thi thể của Tuyết Lợi lên trên. Tất cả đều hoàn hảo, chỉ chờ có người đến phát hiện thi thể của cô ta mà thôi. Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ Tuyết Lợi lại mang thai con của Mã Uy, bọn họ thật sự định kết hôn, Mã Uy còn vì thế mà ly hôn bay tới Toronto. Càng khiến tôi không ngờ là cô ta quá thân thiết với vợ anh, việc này khiến tôi khó giải quyết."
 
Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê
Chương 397: Nổ tung



Đứng trước chứng cứ đầy đủ, Tiểu Văn cuối cùng cũng thừa nhận hành vi phạm tội của mình. Có điều cô ta lại tiết lộ một việc khiến mọi người đều giật mình. Thì ra trước giờ luôn là cô ta hát thay Tuyết Lợi, người biểu diễn những ca khúc đó là Tiểu Văn.

Thảo nào cô ta nói mình không làm bộ, mà chỉ lấy lại thứ thuộc về mình. Nhưng giết người là phạm pháp, khó thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.

Tiểu Văn nói cô ta không ngờ Mã Uy lại vấn vương Tuyết Lợi và việc Tuyết Lợi thân thiết với Thương Dĩ Nhu. Không phải cô ta ngại Thương Dĩ Nhu, mà là sợ Khúc Mịch nhúng tay vào. Cô ta đã nghe tiếng tăm của Khúc Mịch, biết dù anh ở trong nước hay Toronto thì vẫn là thần thám số một. Cô ta sợ thân phận của mình bại lộ, sợ kế hoạch của mình bị Khúc Mịch vạch trần.

Vậy nên mỗi một bước cô ta đều vô cùng cẩn thận nhưng cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc.

"Kế hoạch của tôi sắp thành công rồi, đối chiếu DNA với mẫu máu và manh mối nốt ruồi ở mắt cá chân do tôi cung cấp, cảnh sát đã xác nhận người chết là Tiểu Văn. Tôi gặp vợ anh, cô ấy cũng không phát hiện điều gì bất thường. Tôi chỉ cần chờ cảnh sát gọi đến nhận thi thể của Tuyết Lợi rồi đưa đi hỏa táng là xong. Nhưng vợ chồng Mã Uy lại xuất hiện. Mã Uy phát hiện thái độ của tôi khác thường nên bắt đầu giở trò, dù gì vì Tuyết Lợi hắn cũng đã trở nên trắng tay mà. Khi đó Mã Uy nổi điên nên tung tin Tuyết Lợi từng có tiền án nghiện ngập. May mà tôi không phải Tuyết Lợi nên tôi không sợ, công ty cũng nhanh chóng đứng ra giải quyết, còn giúp tôi lên hot search. Để Mã Uy không phát hiện, tôi phải thay đổi chiến lược. Tôi không từ chối hắn thẳng thừng nữa, chỉ nói là sợ dư luận, mong hắn bình tĩnh lại. Thật ra tôi đã có ý định giết người rồi, tôi muốn Mã Uy cũng phải chết ở Toronto, cùng Tuyết Lợi xuống địa ngục làm vợ chồng. Ngay lúc này Dương Dương cũng tới. Sự xuất hiện của chị ta khiến tôi nghĩ đến việc tìm người chịu tội thay. Tôi càng bị Dương Dương khinh thường, Mã Uy càng không thích chị ta, thế thì chị ta càng nổi điên. Nhưng như thế vẫn chưa đủ. Tôi nói với Mã Uy nếu cho Dương Dương uống thuốc chống trầm cảm, chị ta sẽ nổi điên như bệnh nhân tâm thần. Nghe vậy Mã Uy cũng tán đồng việc tống chị ta vào bệnh viện tâm thần. Hắn lén đổi thực phẩm chức năng của Dương Dương thành thuốc chống trầm cảm, Dương Dương dùng bốn ngày liên tục, tôi biết cơ hội đến rồi. Vào ngày thứ năm, tôi hẹn gặp Mã Uy, cố tình để Dương Dương biết. Dương Dương theo dõi tôi, thấy chúng tôi ở bên nhau quả nhiên chị ta nổi điên. Tôi biết làm vậy rất nguy hiểm, người bị giết rất có khả năng là tôi. Nhưng tôi chẳng còn sự lựa chọn nào khác. Tôi nói với Mã Uy mình mang thai rồi, vậy nên ngay khoảnh khắc sinh tử, hắn đã chắn nhát dao cho tôi. Mã Uy được xử lý, tôi trở thành Tuyết Lợi. Nhờ khoảng thời gian trước lên hot search nên tôi có cơ hội đến sân khấu quốc tế. Mọi thứ đều như tưởng tượng của tôi, cuộc sống mới của tôi chính thức bắt đầu. Nhưng anh lại không chịu tha cho tôi. Tôi muốn biết từ khi nào anh bắt đầu nghi ngờ tôi."

"Một minh tinh đang ở đỉnh cao sự nghiệp sao lại đi du học? Hơn nữa hệ âm nhạc ở Toronto không quá nổi tiếng. Lúc gặp Tuyết Lợi trên máy bay, tôi đã nghi ngờ. Cô ấy thích ngủ, hay nôn mửa, cảm xúc không ổn định, thói quen ăn uống thay đổi, đây rõ ràng là biểu hiện của người mang thai. Thời điểm phát hiện thi thể, tôi đã nghi ngờ người chết không phải cô!"

Tiểu Văn sửng sốt: "Chắc chắn anh không thể thấy tôi nôn mửa."

"Sau khi ngửi mùi salad cô đã đứng dậy đi WC, sau khi cô trở ra, vợ tôi có vào WC, tuy Tuyết Lợi đã xả nước nhưng trong không khí vẫn còn mùi. Vợ tôi là pháp y, mũi của cô ấy rất thính."

"Vợ chồng hai người đúng là quái thai."

James ở ngoài phòng thẩm vấn giơ ngón cái với Thương Dĩ Nhu, sau đó chỉ Khúc Mịch ở trong.

Thương Dĩ Nhu bật cười: "Sao hả? Anh cũng nghĩ vợ chồng tôi là quái thai à?"

"Không không, phải gọi hai người là thiên tài mới đúng!"

Vụ án cuối cùng cũng kết thúc, Tiểu Văn bị áp giải về nước chịu sự trừng phạt, tro cốt của tuyết Lợi cũng đưa về an táng.

Ngay khi mọi thứ bình thường trở lại, Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu lại nhận một tin tốt. Tội phạm lột da giết người Feier bị phán tù chung thân đã vượt ngục.

Nhận được tin này, Khúc Mịch rất lo cho Thương Dĩ Nhu.

Theo phán đoán của anh, sát thủ liên hoàn như Feier thường có sự cố chấp nhất định. Hắn sẽ cẩn thận lựa chọn đối tượng để ra tay, một khi bị hắn chọn, người đó sẽ không dễ dàng trốn thoát. Lần này Feier trốn ngục, hắn nhất định sẽ chọn Thương Dĩ Nhu là mục tiêu. Cảnh sát Toronto cũng phân tích như thế, vậy nên họ phái người bảo vệ Thương Dĩ Nhu 24/24, đồng thời tìm cơ hội để bắt Feier lại.

"Anh muốn em về nước trước."

Tuy bây giờ Khúc Mịch cũng ở cạnh Thương Dĩ Nhu 24/24, nhưng anh vẫn thấy lo lắng. Chỉ khi Thương Dĩ Nhu rời xa nơi này, về Nam Giang, anh mới thật sự yên tâm.

Thương Dĩ Nhu đồng ý nhưng cô không thể đi ngay, cô phải sắp xếp lại công việc ở phòng thí nghiệm. Khúc Mịch hiểu nên giúp cô sắp xếp lại tài liệu.

Người tiếp nhận công việc của Thương Dĩ Nhu là Thomas, anh ta gọi điện bảo Thương Dĩ Nhu 10 giờ sáng hôm sau đến phòng thí nghiệm.

Không ngờ Thương Dĩ Nhu bị đau dạ dày, cả buổi sáng ra vào WC mấy lần. Khúc Mịch thấy thế bảo cô ở nhà nghỉ ngơi nhưng Thương Dĩ Nhu vẫn kiên quyết ra ngoài, khi đến nơi thì đã trễ 20 phút.

Cô chuẩn bị lên lầu thì đột nhiên có tiếng nổ, ngay cả mặt đất dưới chân cũng rung lắc.

Khúc Mịch lập tức kéo Thương Dĩ Nhu chạy về hướng ngược lại, ngay giây sau lại có tiếng vang lớn.

Sau hai tiếng vang, bốn phía tạm thời yên ắng. Một lúc sau, rất nhiều người tụ tập lại.

"Tiếng gì vậy? Nghe còn đáng sợ hơn vụ đấu súng! Trời, tòa thực nghiệm nổ? Chắc không phải có kh*ng b* đấy chứ?" Có người la lên.

Thương Dĩ Nhu và Khúc Mịch đã chạy đến nơi an toàn, từ xa nhìn tòa thực nghiệm năm tầng sụp đổ.

Có người báo cảnh sát, một lát sau, cảnh sát, cứu hỏa, cấp cứu ập tới. Qua khám xét hiện trường, cảnh sát xác định đây là vụ nổ, có người đặt hai quả bom tự chế trên lầu 3, lần lượt là văn phòng và khu thí nghiệm.

Trong đống phế tích cảnh sát tìm được ba thi thể, hai người bị thương nặng và ba người bị thương nhẹ. Thomas, người có hẹn với Thương Dĩ Nhu bị một tấm xi măng đè lên, gãy xương nghiêm trọng, phải mất ít nhất ba hoặc bốn tháng để hồi phục.

Thương Dĩ Nhu nghĩ thôi mà sợ, nếu không phải cô đến trễ thì bản thân chắc chắn đã ở trong phòng thí nghiệm khi vụ nổ xảy ra. Khúc Mịch cũng không dám tưởng tượng, tay chân đều lạnh cóng.

Danh tính của ba thi thể dị dạng đã được xác định thông qua xét nghiệm DNA, một trong số đó là giáo sư Wells.

Thương Dĩ Nhu không dám tin đây là sự thật. Theo lịch trình trước đó, đáng lẽ giáo sư Wells không ở phòng thí nghiệm sáng nay. Theo lời khai của nhân chứng, sáng nay 9 giờ 30 giáo sư Wells đến phòng thí nghiệm, có lẽ ông ấy có công việc đột xuất.

Thương Dĩ Nhu vô cùng áy náy, cô cảm thấy vụ nổ lần này rất có khả năng do Feier gây ra. Vì cô được cảnh sát bảo vệ 24/24 nên hắn không ra tay được, cho nên mới nghĩ đến cách dùng bom. Hắn không ngần ngại giết người vô tội, thậm chí là không quan tâm mạng sống của chính mình.

Giáo sư Wells là người vô tội nhất, là người thầy mà Thương Dĩ Nhu kính trọng, cái chết của ông khiến cô vô cùng đau buồn.

Lễ tang của giáo sư Wells diễn ra vô cùng trang trọng, rất nhiều người đến tham dự.

"Thương, cô đừng tự trách bản thân, chân tướng sự việc còn đang được điều tra." Con gái của giáo sư Wells là người có suy nghĩ khá thoáng, "Tôi hay nghe bố nhắc đến cô, ông ấy nói cô là cô gái Trung Quốc vô cùng xuất sắc. Ông ấy đánh giá rất cao thái độ học tập và tính cách không chịu thua của cô, khen cô là học sinh đáng để ông ấy kiêu ngạo."

Đây là lần đầu tiên Thương Dĩ Nhu nghe được đánh giá của giáo sư Wells về mình, điều này càng khiến cô buồn hơn.
 
Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê
Chương 398: Bắt cóc



Biết tin giáo sư Wells qua đời vì vụ đánh bom, Thương Dĩ Nhu vô cùng đau buồn. Cô cảm thấy việc này do Feier gây ra, hơn nữa đối tượng hắn nhằm vào là cô, giáo sư Wells và những người thiệt mạng khác đều vô tội.

Chỉ mới hai ba ngày, Thương Dĩ Nhu đã gầy đi thấy rõ, Khúc Mịch nhìn thôi cũng đau lòng. Nhưng đau lòng không giải quyết được vấn đề, bây giờ bọn họ vẫn đang đợi kết quả điều tra của cảnh sát. Feier không rõ tung tích, vụ đánh bom khiến cả tòa nhà thực nghiệm nổ tung, tất cả chứng cứ đều bị vùi lấp.

Vốn dĩ mỗi tầng của tòa thực nghiệm đều trang bị camera, nhưng sau vụ nổ không còn gì lưu lại. Những camera khác của trường học đều cách xa tòa nhà, hơn nữa nhà trường còn mở cửa tự do, hằng ngày không chỉ có mỗi giảng viên và sinh viên mà còn có người ngoài ra vào, chỉ khi muốn vào những nơi quan trọng như tòa nhà thực nghiệm hay văn phòng thì mới kiểm tra thẻ.

Cảnh sát tiến hành kiểm tra video giám sát để tìm ra dấu vết của Feier.

Phòng thí nghiệm bị phá hủy nghiêm trọng, văn phòng của giáo sư Wells bị nổ tung, tất cả tài liệu nghiên cứu khoa học và một vài thành quả đều không còn.

Thương Dĩ Nhu biết giáo sư Wells rất chú trọng đến bài nghiên cứu lần này, nếu biết công trình nghiên cứu của mình lại có kết quả như vậy, ông ấy chắc chắn sẽ chết không nhắm mắt.

Ngày nào cô cũng đến đống phế tích tìm kiếm, hy vọng có thể nhặt về chút tài liệu quý giá. Cảnh sát bắt đầu tiến hành dọn dẹp hiện trường, nhìn cô bận rộn cùng cảnh sát Khúc Mịch cũng yên tâm.

Vụ đánh bom chưa có kết quả điều tra nhưng cảnh sát đã phát hiện hành tung của Feier. Có người nhìn thấy một người đàn ông đội mũ xuất hiện ở siêu thị mini trong thành phố giống với Feier trên lệnh truy nã. Tin tức này khiến mọi người giật mình, rất nhiều cảnh sát tập trung vào truy tìm hắn.

Thương Dĩ Nhu vẫn còn bận rộn với đống phế tích, cô tìm được tựa lưng ghế kim loại bị nổ tung không còn hình dạng ban đầu nhưng cô vẫn nhận ra đó là ghế của giáo sư Wells.

Nhìn vật nhớ người, Thương Dĩ Nhu nhẹ nhàng v**t v*, đột nhiên cô nhíu mày, cẩn thận quan sát. Trên bề mặt kim loại có dính chút bột đen. Cô đưa tay dính một chút bột lên mũi ngửi, phát hiện có mùi nilon.

Bị đốt thành tro tàn như vậy chắc chắn không phải thành phần sợi trên quần áo. Cô nhớ trong phòng thí nghiệm không có đồ bằng nilon, thế thì đây rốt cuộc là dấu vết của món đồ gì sau khi bị thiêu rụi để lại?

Thương Dĩ Nhu tìm kiếm xung quanh thì phát hiện có một sợi dây nilon ở gần đó.

Sao lại có món đồ như vậy ở trên ghế của giáo sư Wells? Cô vội gọi điện cho Khúc Mịch, nói cho anh nghe phát hiện mới của mình.

Khúc Mịch bảo cô ở yên tại chỗ, anh sẽ tới ngay. Vốn dĩ anh đang ở giảng đường trong trường, chỉ cần đi bộ hai phút là tới.

Sau khi tới anh kiểm tra vật Thương Dĩ Nhu tìm được, cũng cảm thấy nó không bình thường. Anh gọi điện cho James, nói rằng cái chết của giáo sư Wells có thể có nguyên nhân khác.

Cảnh sát James đang cùng đồng đội tìm kiếm Feier, vừa nhận được điện thoại của anh lập tức dẫn người về. James mang đồ đi xét nghiệm, chứng minh là sợi dây nilon, còn bột đen là vết máu sau khi bị thiêu rụi.

Bọn họ tiến hành xét nghiệm vết máu, chứng minh đó là máu của giáo sư Wells. Trên ghế dựa của giáo sư Wells có dây nilon, trên dây có máu của giáo sư, những chi tiết này chứng minh điều gì?

Mọi người đặt ra giả thiết khi còn sống giáo sư Wells đã bị trói vào ghế, vì bị trói chặt nên da có vết xước gây chảy máu. Nếu hung thủ muốn giết giáo sư thì sao không trực tiếp ra tay, phải dùng đến thuốc nổ?

Hay là hung thủ muốn tìm gì nên mới trói giáo sư lại? Rồi trùng hợp có người đặt bom trong tòa nhà thí nghiệm, tất cả đều chết trong vụ nổ. Nếu giả thiết này là đúng, vậy người trói giáo sư Wells rất có khả năng một trong những người thiệt mạng.

Nhưng trong số ba người qua đời, trừ giáo sư Wells, hai người còn lại đều là sinh viên năm 4 của trường, chắc hẳn không có thù hận gì với giáo sư.

"Vẫn còn một khả năng." Nghe James phân tích xong, Khúc Mịch nói, "Người đặt bom và trói giáo sư Wells là một. Hắn muốn có được thứ gì đó, đồng thời muốn hủy thứ gì đó. Chỉ cần vụ nổ xảy ra, tất cả sẽ được giải quyết."

Ngoài ra Khúc Mịch cảm thấy vụ nổ này không giống cách gây án của Feier, theo phân tích của, nếu hắn đã thích máu me hay lột gia thì vụ đánh bom thô lỗ thế này không phải phong cách của hắn. Chắc chắn có kẻ đã giả danh để vu oan vụ đánh bom này cho hắn.

Nếu thế thì người này là ai chứ? Hắn rốt cuộc muốn có được thứ gì ở chỗ giáo sư Wells? Hơn nữa hắn muốn tiêu hủy cái gì?

"Cameras ở phòng thí nghiệm đã bị hư hỏng, chúng ta không thể biết ai đã ra vào tòa thực nghiệm." James phân tích, "Nếu hung thủ chỉ muốn hủy chứng cứ ra vào thì chỉ cần xóa video giám sát là được. Dù gì việc chế tạo bom không phải ai cũng làm được. Nếu thế, tại sao hung thủ lại dùng đến bom."

"Bởi vì cảnh trước mặt chính là điều hắn muốn." Khúc Mịch nhìn đống hoang tàn, nói.

Thương Dĩ Nhu nêu ý kiến: "Có khi nào hung thủ muốn tạo ra cảnh hỗn loạn để vàng thau lẫn lộn không? Dù gì việc phòng thí nghiệm bị mất hay hư hỏng thì gì chúng ta cũng không thể nào biết."

"Nghiên cứu của bọn em đã vào giai đoạn cuối, trong đó có gì đặc biệt không?" Khúc Mịch nhớ tới một việc, vội hỏi Thương Dĩ Nhu.

"Lấy nội tạng của người chết trong vòng một tiếng sau khi người đó qua đời, nếu kỹ thuật tốt thì có thể giữ được nội tạng trong vòng 72 giờ ở -5 độ C."

Đây chỉ là một phần trong nghiên cứu của họ nhưng lại có giá trị y học rất lớn.

Nếu kỹ thuật này phát triển thì đó sẽ là bước nhảy vọt trong lĩnh vực ghép tạng, cứu sống được rất nhiều người.

Giáo sư Wells từng nói đến khi nghiên cứu kết thúc, ông sẽ công bố kỹ thuật miễn phí với nhân loại. Mà hiện giờ, tất cả tài liệu đã biến mất không thấy đâu.

"Kết quả nghiên cứu này có những ai biết?" Khúc Mịch hỏi.

Thương Dĩ Nhu trả lời ngay: "Có em, giáo sư, Thomas và Louise. Những người còn lại thì sau này mới đến phòng thí nghiệm, họ chỉ chịu trách nhiệm sắp xếp số liệu, hoàn toàn không biết về nghiên cứu."

"Louis!" James có ấn tượng với cái tên này. Khi đó anh ta cũng ở phòng thí nghiệm nhưng lại không hề bị thương, lý do là nhờ đi toilet, phát hiện bồn rửa tay không có nước nên đến toilet ngoài hành lang.

Vì từ lúc vụ nổ xảy ra cảnh sát chỉ nghi ngờ mỗi Feier nên James chưa từng nghi ngờ Louis. Bây giờ nghĩ lại, lý do này quá gượng ép.

James lập tức điều động người đi áp giải Louis về cục cảnh sát, nhưng anh ta nhất quyết không thừa nhận việc mình là kẻ đánh bom. Anh ta nói mình bị ám ảnh cưỡng chế, hôm đó lại làm thí nghiệm, không có nước rửa tay thì tay không sạch được.

Việc anh ta ở sạch Thương Dĩ Nhu có thể chứng minh. James lại điều tra ký túc xá của Louis, không hề phát hiện hỏa dược. Chẳng lẽ phán đoán của họ có sai lệch?

Trừ Thương Dĩ Nhu thì chỉ có Louis và Thomas biết kết quả nghiên cứu. Nhưng Thomas bị thương nặng, tay không cử động được.

Bị thương? Nghĩ đến đây, Khúc Mịch liền hỏi: "Có ai đi cùng Thomas đến bệnh viện không?"

Hôm xảy ra vụ nổi mọi thứ quá hỗn loạn, người bị thương nhẹ có thể tự đến bệnh viện, người bị thương nặng thì được nhân viên y tế dùng cáng đưa đi. Việc Thomas đi bệnh viện thế nào quả thật không có ai chú ý.

"Lập tức điều tra xem Thomas ở bệnh viện nào, tình hình ra sao?" Thấy không có ai biết tình hình của hắn, Khúc Mịch vội nói.

James đi điều tra, kết quả có ngay. Sau một hồi tìm kiếm, bọn họ không tìm thấy hồ sơ bệnh án của Thomas ở bất cứ bệnh án nào. Nhưng Thomas lại nói tay hắn bị gãy xương, cần nghỉ ngơi từ ba đến bốn tháng mới hồi phục.

Nếu bị thương nặng như vậy, hắn không thể tự điều trị ở nhà. Vậy chỉ có một khả năng, đó là hắn không bị thương, tất cả chỉ là lời nói dối của hắn!

Có được kết luận này, James vô cùng kinh ngạc. Cảnh sát lập tức đến nơi ở của Thomas nhưng lại không tìm được hắn, nhà cửa lộn xộn, thiếu mấy món đồ đắt tiền, điều này cho thấy hắn đã bỏ trốn!
 
Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê
Chương 399: Bom



Feier vượt ngục, trở thành kẻ bị tình nghi trong vụ đánh bom. Có người nhìn thấy Feier ở trong thành phố, cảnh sát lập tức dồn toàn lực đuổi bắt. Thương Dĩ Nhu phát hiện manh mối quan trọng trong đống đổ nát, nghi ngờ có người giáo sư Wells, còn gây ra vụ nổ.

Khúc Mịch nghi ngờ hung thủ là Thomas hoặc Louis. Nhất là Louis, anh ta có mặt trong vụ đánh bom nhưng nhờ đi vệ sinh mà không bị thương gì. James lập tức bắt giữ Louis, qua thẩm vấn và điều tra chỗ ở của anh ta, về cơ bản có thể loại trừ. Chỉ còn lại Thomas bị thương nặng, hắn bị gãy tay thì liệu có phải là kẻ gây ra vụ nổ hay không?

Cảnh sát đến nhà Thomas, tất cả dấu hiệu đều cho thấy hắn đã bỏ trốn. Có vẻ như hắn biết cảnh sát đưa Louis đi, đoán được cảnh sát cũng sẽ nghi ngờ tới mình nên mới hốt hoảng chạy trốn. Điều này cũng chứng minh hắn chính là kẻ đứng sau vụ việc.

James lập tức phát lệnh truy nã, đối tượng lần này là Thomas. Thì ra hung thủ vụ đánh bom là hắn, không liên quan đến Feier. Kết quả như vậy khiến Thương Dĩ Nhu bớt áy náy với giáo sư Wells một chút. Nếu vụ án không phải do Feier làm, thế thì tại sao hắn lại muốn ra tay với Thương Dĩ Nhu? Tai họa này không xử lý, Khúc Mịch không có cách nào yên tâm được.

Nhưng hiện giờ giáo sư Wells đột nhiên qua đời, Thomas lại đang bỏ trốn, nghiên cứu cần có người đứng ra xử lý, Thương Dĩ Nhu không thể bỏ đi ngay lúc này.

Cũng may có Khúc Mịch ở cạnh, còn có cảnh sát bảo vệ 24/24, sự an toàn của Thương Dĩ Nhu có thể được đảm bảo. Cả hai nhận được thông báo thành phố đã bị phong tỏa, Thomas không thể chạy xa. Thomas cũng là học trò của giáo sư Wells, hắn lại làm ra chuyện đáng sợ như vậy, đúng là lòng người khó lường!

Mấy hôm nay Thương Dĩ Nhu đều ở phòng thí nghiệm sắp xếp lại tài liệu. Cô bận rộn đến đêm khuya, đứng dậy xuống bếp định làm ly cà phê. Nghe có tiếng động, cô theo phản xạ nói: "Đã bảo anh đi ngủ trước, sao anh lại..." Nói được một nửa, cảm thấy có điều bất thường, cô lập tức nhíu mày.

Không đúng, không phải Khúc Mịch! Thấy trên bệ bếp có con dao gọt trái cây, cô vội cầm lấy.

"Không được nhúc nhích, trên người tôi có thuốc nổ, cùng lắm thì chúng ta cùng chết!"

Là tiếng của Thomas, hắn từ phía sau bóp cổ Thương Dĩ Nhu.

Nghe hắn nói trên người có bom, Thương Dĩ Nhu càng chắc chắn kẻ đánh bom phòng thí nghiệm là hắn.

"Thomas, sao anh lại làm vậy?" Thương Dĩ Nhu chất vấn.

"Tại sao ư? Đều do ông già kia ép tôi!"

Thomas thấy bên ngoài khắp nơi đều là cảnh sát, các ngã tư đều có chốt kiểm tra nên không trốn nữa. Chỉ cần ra nước ngoài, dùng nghiên cứu khoa học trong tay trao đổi, hắn chắc chắn có thể giữ được tính mạng, đổi lấy tự do.

Một tay hắn bóp cổ Thương Dĩ Nhu, tay còn lại cầm thiết bị điều khiển từ xa. Thương Dĩ Nhu tựa lưng vào người Thomas, cảm giác trước bụng hắn có vật lạ, chắc là bom.

Tim Thương Dĩ Nhu đập thình thịch, con người một khi có vướng bận sẽ rất sợ cái chết. Nếu đổi lại là thời điểm trước khi quen Khúc Mịch, cô sẽ nghĩ cái chết là cách giải thoát. Nhưng bây giờ, cô rất quý tính mạng của chính mình.

"Thật ra giáo sư Wells chỉ hơi cổ hũ, nhưng trong học thuật ông ấy là người thầy đáng được kính trọng." Thương Dĩ Nhu không muốn khiến Thomas kích động, càng không muốn mắng chửi giáo sư Wells để lấy lòng Thomas.

Tuy có hành động điên cuồng nhưng Thomas vẫn là thành phần tri thức, hắn cũng khinh thường kiểu hạ thấp người khác để lấy lòng. Trong lòng hắn Thương Dĩ Nhu vẫn là cô gái Trung Quốc đáng được tôn trọng, nếu không phải không còn đường lui, hắn cũng không tới tìm cô.

"Nói với chồng cô đừng hành động thiếu suy nghĩ!"

Cửa phòng bếp không khóa, đứng trong này có thể thấy cửa phòng ngủ hơi nhúc nhích.

Thomas biết Khúc Mịch lợi hại nên luôn chú ý mọi thứ ngoài phòng bếp. Vừa phát hiện cửa phòng ngủ nhúc nhích, hắn liền đề cao cảnh giác, càng giữ chặt tay Thương Dĩ Nhu.

Thương Dĩ Nhu không thở nổi nhưng không dám giãy giụa, sợ kích động hắn.

Cửa phòng ngủ mở, Khúc Mịch đứng ngay trước cửa. Anh quan sát tình hình trong bếp, không bước lên nữa.

"Giáo sư Khúc, tôi không muốn làm ai bị thương cả." Có lẽ do Thương Dĩ Nhu không chống cự và sự bình tĩnh của Khúc Mịch, cảm xúc của hắn dịu lại. Hắn thả lỏng tay đang giữ Thương Dĩ Nhu, mắt nhìn chằm chằm Khúc Mịch.

"Anh muốn gì?" Khúc Mịch hỏi.

"Giáo sư Khúc đúng là thẳng thắn. Tôi muốn máy bay trực thăng, nửa tiếng sau phải đáp trên sân thượng tòa chung cư này."

"Cảm ơn anh đã đề cao tôi, nhưng tôi không có năng lực như vậy. Nơi này không phải Trung Quốc, tôi chỉ là một giảng viên đại học bình thường thôi."

"Thế thì anh gọi điện cho cảnh sát trưởng James, cứ nói tôi định cho nổ hai nơi, một là ở đây, hai là khu vực sầm uất nhất thành phố. Nếu không làm theo yêu cầu của tôi, tôi sẽ cho trăm người cùng chết!" Thomas đương nhiên có chuẩn bị trước khi đến, hắn biết quá rõ tình yêu Khúc Mịch dành cho Thương Dĩ Nhu.

Khúc Mịch vội gọi điện cho James, truyền đạt yêu cầu của hắn, không biết James trả lời thế nào, người ở đầu bên kia nhanh chóng cúp máy.

Thomas cảnh cáo Khúc Mịch: "Nếu là anh tôi sẽ không ra vẻ, chỉ cần đầu ngón tay của tôi nhúc nhích một cái là thảm kịch sẽ lập tức xảy ra! Không chỉ vợ anh, sẽ có rất nhiều người vô tội bên ngoài cùng chết. Anh mau mở cửa, mang ghế dựa lên sân thượng đi!"

Khúc Mịch làm theo, trong nhà không có dây thừng nên anh lấy khăn lụa của Thương Dĩ Nhu thay vào.

Khúc Mịch cầm ghế dựa đi trước, Thomas khống chế Thương Dĩ Nhu theo sau. Ba người không đi thang máy mà dùng cầu thang bộ. Một lúc sau, bọn họ đã đến sân thượng. Thomas bảo Khúc Mịch đứng yên ở xa không được nhúc nhích, sau đó hắn trói Thương Dĩ Nhu vào ghế rồi tháo bom trên người xuống, buộc vào eo cô.

Khúc Mịch ngoan ngoãn nghe lời nhưng ánh mắt không giấu được sự lo lắng. Anh luôn tính toán khoảng cách, tốc độ và xác suất thỏa khỏi nguy hiểm của Thương Dĩ Nhu, tuyệt đối không thể mạo hiểm. Cược thắng còn được, nếu thua, Thương Dĩ Nhu sẽ mất mạng. Anh không thể mạo hiểm, nhất định phải đảm bảo chiến thắng 100%.

Ba người ở trên sân thượng một lúc thì có tiếng xe cảnh sát từ xa đến gần, vài phút sau đó, có tiếng bước chân chạy lên trên, cảnh sát James dẫn một đội cảnh sát tới.

"Anh đừng kích động, tôi đã báo cáo yêu cầu của anh lên cấp trên, bọn họ sẽ nhanh chóng trả lời." Thấy Thương Dĩ Nhu bị gắn bom, James cũng không dám khiến Thomas tức giận.

"Hắn nói có cài bom ở khu sầm uất trong thành phố sẽ khiến hơn trăm người tử vong." Khúc Mịch lên tiếng, "Nhưng tôi lại thấy hắn đúng là thích nói dối, giờ này tìm đâu ra chỗ nào có hơn trăm người chứ? Mấy anh chỉ cần tập trung vào bom trên người Dĩ Nhu là được."

"Mấy anh không tin? Chỉ cần tôi bấm cái nút này, ở đây và cái nơi sầm uất kia sẽ nổ tung. Bom ở đó mạnh gấp 10 lần nơi này, chắc chắn sẽ có rất người chết!" Thomas giận dữ hét to.

Khúc Mịch vội nói: "Tôi biết rồi, anh nói đúng, anh đừng kích động, tôi sẽ xuống dưới để không chọc giận anh. Có điều anh phải giữ bình tĩnh, trực thăng sắp đến rồi."

Nói xong anh xoay người đưa lưng về phía Thomas, khoa tay múa chân với James rồi đi xuống.

Tuy hoàn toàn không hiểu ý anh nhưng James biết anh đang muốn mình cố gắng kéo dài thời gian, bảo đảm an toàn của Thương Dĩ Nhu.

Khúc Mịch xuống lầu, lái xe đến đoạn đường ồn ào náo nhiệt nhất thành phố. Ở đây có mấy trung tâm thương mại nổi tiếng kinh doanh đến 0 giờ. Bây giờ đã 0 giờ 20 phút, trung tâm thương mại đã đóng cửa, còn chỗ nào có khách chứ? Đừng nói là hơn trăm người.

Nhưng từ thái độ của Thomas, hắn không hề nói dối. Khúc Mịch đứng ở ngã tư đường nhìn xung quanh. Thời gian cứ trôi qua từng giây, anh buộc bản thân phải bình tĩnh lại.

Rốt cuộc Thomas cài bom ở đâu chứ? Khúc Mịch suy nghĩ mãi, đột nhiên anh bị thu hút bởi màn hình lớn trước trung tâm thương mại.

Trên đó đang là lịch chiếu phim buổi tối, trong đó có một bộ phim đang được mọi người đánh giá cao.

Anh vội gọi điện cho cảnh sát phòng chống bạo động và chuyên gia gỡ bom. Bọn họ tới ngay, trước đó James cũng đã mở lời.

"Giáo sư Khúc, anh chắc chắn bom được cài trong rạp chiếu phim sao?" Chuyên gia gỡ bom hỏi.

Khúc Mịch gật đầu: "Giờ này chỉ có rạp chiếu phim có hơn trăm người. Tôi đoán Thomas đã đặt bom ở một trong bốn nơi đang chiếu phim. Trong vòng 20 phút các anh bắt buộc phải gỡ được bom."

Trên người Thương Dĩ Nhu còn có một trái bom, đó mới là con dao đang treo lơ lửng trong tim Khúc Mịch.

Đội phòng chống bạo động và chuyên gia gỡ bom vào rạp chiếu phim bằng lối chuyên dụng, tạm dừng tất cả bộ phim đang chiếu, sơ tán đám đông. Bộ phim đang chiếu đến đoạn cao trào, mọi người đang xem hăng say, đột nhiên tắt phim, ai nấy đều kêu ca đòi trả tiền.

Nhân viên bảo mọi người giữ cuống vé và vé đặt trên mạng, ngày mai có thể đến lấy lại tiền hoặc miễn phí xem một bộ phim khác. Nhưng mọi người đều rất bất mãn, yêu cầu rạp chiếu phim có lời giải thích hợp lý. Hết cách, nhân viên chỉ đành nói sự thật là trong rạp đang có bom, lúc này mọi người mới giải tán như ong vỡ tổ.
 
Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê
Chương 400: Vu oan



Khúc Mịch đoán Thomas đã gài bom ở rạp chiếu phim, bởi vậy nhờ đội phòng chống bạo động và chuyên gia gỡ bom cẩn thận tìm kiếm trong bốn rạp chiếu phim lớn. Bọn họ có thiết bị dò bom, chỉ cần ở trong khoảng cách 50m là có thể phát hiện có bom, ngoài ra còn có thể xác định đúng vị trí trong bán kính 5m.

Quả nhiên họ tìm thấy bom ở rạp chiếu phim số 2. Bom được gài dưới hàng ghế giữa, không quá phức tạp, chuyên gia gỡ bom dễ dàng xử lý chúng, đồng thời cũng nhờ vậy mà đoán bom trên người của Thương Dĩ Nhu cũng là loại dễ gỡ, chỉ cần lấy được điều khiển từ xa trong tay Thomas, việc gỡ bom không thành vấn đề.

Giải quyết xong bom ở đây, mọi người vội vàng chạy về sân thượng chung cư. Thomas lúc này khá nôn nóng, hắn liên tục xem đồng hồ, hỏi James trực thăng đã đến chưa.

"Anh sốt ruột cũng vô ích thôi. Hiện giờ rất nhiều mạng người đang nằm trong tay anh, chúng tôi không dám lấy tính mạng của người dân ra đùa giỡn. Trực thăng đang được quân đội điều động đến, anh kiên nhẫn chờ thêm đi." Cảnh sát James giải thích.

Thương Dĩ Nhu bình tĩnh ngồi đấy, cô hỏi Thomas: "Sao anh lại giết giáo sư Wells, còn dùng bom hại những người vô tội?"

"Tôi đâu muốn giết người, nhưng ông ta quá ngoan cố. Ông ta thanh cao, muốn cống hiến thành quả nghiên cứu của mình miễn phí cho y học, nhưng ông ta không nghĩ rằng thành quả nghiên cứu này thuộc về mọi người. Chúng ta đều bỏ ra công sức, đương nhiên có quyền nêu ý kiến. Ông ta không thiếu tiền nên có thể tỏ ra vĩ đại, nhưng tôi thì khác, tôi cần tiền nộp học phí, cần tiền đóng tiền nhà, còn cần tiền mua xe mua bảo hiểm. Tôi từng mở lời bảo ông ta bán thành quả nghiên cứu cho một bệnh viện lớn nhưng ông ta lại mắng tôi, còn nói tôi mê tiền, không đáng làm nhà nghiên cứu. Cái ông già đó không muốn kiếm tiền thì thôi còn chặn đường kiếm tiền của người khác. Tôi biết không thể nói chuyện bình thường với ông ta được nên mới nghĩ cách khác. Trùng hợp cái tên Feier kia vượt ngục, mọi người đều sẽ đoán hắn muốn giết co nên nghĩ cách giết người vu oan. Môn hóa của tôi không thua ai, chỉ cần có tài liệu, chế tạo bom không thành vấn đề. Tôi phải cho phòng thí nghiệm nổ tung, sau đó lấy tài liệu đem đi bán. Tôi đặt bom trong phòng thí nghiệm nhưng không ngờ ông già kia đột nhiên xuất hiện. Ông ta thấy tôi lục tung văn phòng nên biết ý đồ của tôi, định báo cảnh sát, còn muốn gọi người tới. Tôi vội bịt miệng ông ta rồi trói ông ta vào ghế, thật sự không ngờ dây thừng tôi chuẩn bị để đề phòng bất trắc lại có tác dụng. Tìm được tài liệu mình cần, tôi lập tức trốn khỏi văn phòng, còn khóa cửa lại. Không biết Louis chạy đi đâu, vừa hay là cơ hội tốt. Tôi biết phạm vi bom nổ nên trốn ở phạm vi an toàn rồi mới bấm nút điều khiển từ xa. Nhìn tòa nhà sụp, tôi biết kế hoạch của mình thành công rồi. Có điều tôi vẫn sợ mình bị nghi ngờ nên tự dùng gạch đập vào cánh tay, tuy không nặng như gãy xương nhưng trông cũng rất rùng mình. Tôi nói mình không thể cử động, có thể là do gãy xương, cô với bọn họ đều tin. Mọi việc vô cùng thuận lợi, nhưng không ngờ cảnh sát lại thẩm vấn Louis. Tôi biết cảnh sát đã bắt đầu nghi ngờ vụ nổ không phải do Feier làm, nếu cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì tôi cũng bị nghi ngờ. Vậy nên tôi vội bỏ trốn, tiếc là đã muộn."

Việc đã đến nước này, che giấu hành vi phạm tội của mình chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Thomas khai ra hết quá trình phạm tội của mình. Điều duy nhất hắn hối hận là không bỏ trốn ngay, hắn đã quá coi thường cảnh sát, không, nói đúng nên là hắn đã coi thường Khúc Mịch.

Bây giờ hắn hối hận đã không kịp.

"Anh tưởng mình chạy được à?" Thương Dĩ Nhu hỏi, "Tôi khuyên anh nên ngoan ngoãn chịu trói đi, đến khi lên tòa thẩm phán sẽ cân nhắc hình phạt phù hợp với anh."

"Cô đừng nói nữa, kiên nhẫn của tôi có giới hạn. Chồng cô sao còn chưa quay lại? Có phải anh ta muốn giở trò gì không? Mau bảo anh ta lên đây!"

Nãy giờ không thấy Khúc Mịch, Thomas không khỏi bất an.

Hắn vừa dứt lời, Khúc Mịch mở cửa sân thượng đi đến.

"Sao hả? Anh tìm tôi có việc gì sao?" Khúc Mịch khẽ cười, nhưng nụ cười này lại khiến Thomas thấy rùng mình.

Hắn căng thẳng: "Anh cười gì?"

"Tôi cười vì anh lại dùng cách ngu ngốc như vậy để bỏ trốn." Khúc Mịch lắc đầu khinh thường, "Anh không hề gài quả bom nào cả, anh chỉ muốn gạt chúng tôi thôi."

"Không phải, tôi không nói dối! Anh muốn làm gì, tại sao lại muốn chọc giận tôi? Anh có tin tôi bấm cái nút này khiến mọi người ở đây đều chôn cùng tôi không?" Thomas hét lớn.

Mỗi một phút chờ đợi trên sân thượng này đều là sự giày vò với Thomas, bây giờ lại bị Khúc Mịch chế giễu, hắn bắt đầu kích động, tay cầm điều khiển từ xa cũng run rẩy.

"Tôi chỉ quan tâm an toàn của vợ tôi. Chỉ cần cô ấy không sao, tôi bảo đảm anh sẽ sống sót rời khỏi đây." Khúc Mịch đột nhiên trở nên nghiêm túc, "Chắc anh biết địa vị của vợ tôi trong lòng tôi thế nào, cũng biết tôi có chút năng lực. Khi nãy tôi đã gọi điện nhờ giúp đỡ, chỉ cần vợ tôi không sao, lập tức sẽ có trực thăng bay tới, hơn nữa còn bảo đảm để anh an toàn rời khỏi đây."

Nghe vậy, Thomas mới thả lỏng.

"Có điều... Tôi cần phải biết anh không gạt tôi. Tôi cần chứng minh số bom đó là thật. Nếu thả anh đi nhưng bom chỉ là đồ chơi, tôi chẳng phải sẽ trở thành trò cười sao? Hơn nữa tôi cũng không thể giải thích với mọi người."

"Anh muốn chứng minh? Dễ thôi, tôi sẽ cho trái bom còn lại nổ tung, anh ở đây có thể nghe được tiếng nổ. Có điều đó là hơn trăm mạng người, anh không quan tâm sao?" Thomas cảm thấy có vấn đề nhưng lại không nói được chỗ nào không đúng.

Khúc Mịch cười hỏi lại: "Việc bọn họ sống hay chết liên quan gì tới tôi?"

"Được! Vậy tôi sẽ cho anh xem bom có phải thật không!"

"Khoan đã!" Thomas còn chưa kịp bấm nút, Khúc Mịch bỗng lớn tiếng, "Anh có chắc mình đang điều khiển trái bom khác không? Không được bấm sai, tôi không muốn vợ mình bị thương. Anh phải bấm cho đúng, nếu mà bấm sai, anh cũng phải chôn cùng!"

Nghe Khúc Mịch nhắc nhở, Thomas cẩn thận hơn. Hắn cúi đầu nhìn điều khiển từ xa, khi chắc chắn mới bấm nút.

Tiếng nổ trong dự kiến không có, Thomas hết sức kinh ngạc. Chẳng lẽ có vấn đề? Đúng lúc này có người ở sau đánh vào gáy hắn, hắn trực tiếp ngã xuống, điều khiển từ xa rơi ra bị một người khác bắt lấy.

Khúc Mịch lập tức chạy tới tháo hết bom trên người Thương Dĩ Nhu xuống.

Thương Dĩ Nhu luôn tỏ ra bình tĩnh, nhưng khi Khúc Mịch cởi trói cho cô, cô lại thấy mình chẳng còn sức lực.

Hai người ôm nhau. Nhìn Thomas ngất nằm dưới đất, Khúc Mịch đi qua đạp hắn hai cái, với sức lực này khả năng gãy xương là rất lớn.

"Em sao rồi? Có sợ không?" Biết rõ cô không sao nhưng Khúc Mịch vẫn không yên tâm, muốn nghe chính cô nói.

Thương Dĩ Nhu nức nở gật đầu.

Khúc Mịch mặc kệ những người khác, bế Thương Dĩ Nhu lên xuống nhà.

"Em tắm đi, anh đi pha cà phê." Khúc Mịch bảo Thương Dĩ Nhu cứ thả lỏng, đừng suy nghĩ gì cả.

Thương Dĩ Nhu ngoan ngoãn gật đầu. Cô ngồi trong bồn tắm, nước mắt lại trào ra. Khi nãy bị trói trên sân thượng, nhìn Khúc Mịch xoay người bỏ đi, tuy biết anh đang nghĩ cách cứu mình như cô vẫn rất khó chịu. Cô sợ lần từ biệt này là mãi mãi, sợ bản thân thật sự sẽ bị nổ tung.

Thương Dĩ Nhu tin Khúc Mịch sẽ không vứt bỏ mình, anh chắc chắn sẽ nghĩ cách. Khoảnh khắc cận kề cái chết, trong đầu cô nhớ lại rất nhiều chuyện từ ngay mới quen biết anh. Cô vốn cảm thấy mình là người không biết cách yêu, nhưng giây phút đó, cô biết người mình không thể vứt bỏ là Khúc Mịch. Cô muốn bầu bạn bên anh, cùng anh vui buồn, nắm tay nhau đi hết cuộc đời này. Cô không muốn để Khúc Mịch ở lại một mình, sợ anh sẽ cô đơn, sẽ buồn, càng sợ anh quên cô mà yêu người khác.

Có lẽ đây chính là tình yêu. Nó bao dung nhưng ích kỷ, muốn cho đi nhưng cũng hy vọng được báo đáp.

Cô không biết Khúc Mịch nghĩ thế nào, nhưng cô cảm thấy mình đã hiểu được rõ chữ yêu. Cô có thể không cần tất cả, nhưng không thể không có Khúc Mịch. Đồng thời cô cũng rất biết ơn trời cao đã cho cô gặp Khúc Mịch ngay thời điểm tuyệt vọng nhất.

Vụ án của giáo sư Wells đã kết thúc, cô ở lại đây cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Thương Dĩ Nhu muốn về nước, điều chỉnh lại cuộc sống của mình. Nếu đã chắc chắn Khúc Mịch là tri kỷ của mình, cô quyết định sẽ sinh một em bé giống cô hoặc giống Khúc Mịch. Mới nghĩ thôi, cô đã hạnh phúc nở nụ cười.
 
Back
Top Bottom