Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Va Phải Tiên Tôn Phu Quân

Va Phải Tiên Tôn Phu Quân
Chương 20: Chương 20



Ta ngã bệnh suốt hai tháng. Dù có là thái y lợi hại đến đâu cũng đều bó tay. Mạnh Hành Chi giận dữ quát mắng bọn họ vô dụng, vừa đau xót vừa tiếc thương mà lau đi mồ hôi lạnh túa ra trên trán ta vì ác mộng quấn thân.

"Hai cố nhân lần lượt rời đi... phu nhân chắc hẳn kinh hãi quá độ, chịu không ít tổn thương."

Hết lần này đến lần khác đổi thái y, ai cũng nói ta mắc tâm bệnh. Cơn giận của Mạnh Hành Chi ngày một lớn hơn. Bệnh tình của ta không thể giấu được nữa, cuối cùng cũng truyền đến tai hoàng đế.

Sau khi vào đông, bệ hạ bắt đầu ho ra máu. Ta mang trong bụng đích trưởng tôn của Hoàng thất. Để khỏi khiến thánh thượng bận lòng, ta gắng gượng chống đỡ thân thể, nuốt xuống từng bát thuốc dưỡng thai, nhẫn nhịn cơn buồn nôn mà không nôn ra.

Từ huyện Bình Viễn cách tám trăm dặm, từng chuyến từng chuyến quả thọ nguyên được đưa về cung. Nhánh cây bị bứt đến sắp trụi cả rồi. May mà nửa tháng sau, thái y cuối cùng cũng luyện thành viên đan dược đầu tiên.

Ta khẽ thở phào một hơi.

Nghe tin bệ hạ bệnh nặng, dị tộc biên cương gần đây có dấu hiệu rục rịch. Giờ bệ hạ đã khoẻ hẳn, bọn chúng hẳn cũng không dám xâm phạm nữa. Ngoài việc dưỡng thai trong Đông cung, ta thường xuyên đến Càn Thanh cung trò chuyện với bệ hạ.

Giờ đây rên đời này, ngoài đứa bé trong bụng ta, cũng chỉ còn phò mã và bệ hạ là những người thân thiết nhất với ta mà thôi.

Bệ hạ thích đùa.

Ngài luôn nói, dù thế nào cũng phải gắng gượng đến khi tôn nhi chào đời. Khi tân hoàng đăng cơ, thiên hạ rung chuyển không thôi. Nỗi đau năm ấy của ta, tuyệt đối không thể để nó xảy ra với tôn nhi của ngài.

Năm nay Trường An lạnh đến lạ.

Tuyết lớn ngoài sân, từng cơn gió lùa vào khe cửa sổ. Bệ hạ phê tấu chương, ta khoác thêm một chiếc áo khoác cho ngài.

"Bệ hạ phúc trạch vạn niên."

27.

Ta phái Vân Xuân đích thân đến Bình Viễn một chuyến.

Bên trong cỗ xe ngựa hoa lệ chất đầy đủ thứ, ngoài vài xấp vải bông thượng hạng được tuyển chọn kỹ lưỡng và mấy tấm chăn bông dày nặng, còn có cả y phục giữ ấm cho phụ thân. Nghĩ ngợi một hồi, ta lại cho thêm mấy hộp lò sưởi tay và chậu than ấm đặc chế trong cung.

Tình yêu luôn đi kèm với cảm giác thiếu sót.

Tựa vào khung cửa sổ, ta khẽ vuốt v3 bụng mình đã nhô cao, ngắm trăng mà nhớ đến người thân.

Phụ thân, chẳng mấy chốc nữa thôi, chúng ta sẽ gặp lại.

Tuyết trắng bao phủ mái ngói xanh đỏ, trong vườn mai, không ít cành cây bị tuyết đè cong oằn, miễn cưỡng chống đỡ những cánh hoa, như thể đang chật vật sinh tồn.

May thay, bệ hạ đã vượt qua mùa đông giá rét.

Trời tuyết đường trơn, ta mang thai lớn nên không tiện ra ngoài.

Mỗi ngày, lúc Mạnh Hành Chi xử lý triều chính, ta cũng ngồi bên cạnh, hỏi hắn gần đây trên triều có chuyện gì xảy ra, trong tay còn có những ai có thể dùng được. Hắn cũng chẳng trách ta xen vào chính sự, cứ trò chuyện như vậy, dần dà cũng nghe thử ý kiến của ta.

Từng đợt mưa xuân làm tuyết tan, dân chúng quây quần bên bếp lửa, tay nâng chén trà nóng hổi.

Xuân sang vạn vật hòa ca.

Tháng Tư, ta sinh hạ Trừng Hoằng.

Chỉ mong con trí tuệ sâu rộng, thấu hiểu thế sự, tấm lòng khoáng đạt.

Đến tiệc mừng tròn tháng của Trừng Hoằng, sắc mặt bệ hạ hồng hào, ôm lấy đứa trẻ nựng nịu suốt hồi lâu. Khi màn đêm buông xuống, lớp ngói lưu ly trong Tử Cấm Thành phủ lên một tầng ánh trăng nhàn nhạt.

Giờ Tý, bệ hạ ra đi trong an tĩnh.

Ngoài cửa cung, bá quan phủ phục quỳ bái, tiếng khóc bi ai vang vọng khắp trời. Bệ hạ là một minh quân. Khi còn tại vị, quốc khố dư dả, thương nhân được tự do giao thương, đối đãi trung thần bằng thành tín, chấn nhiếp bốn phương bằng uy nghi.

Khoác trên mình tang phục, ta nhắm mắt để mặc giọt lệ lặng lẽ lăn xuống.

"Hoàng cữu, đi đường bình an."*

Quốc gia không thể một ngày không có quân vương.

Thái tử tài đức vẹn toàn, ôm chí thiên hạ, không chút tranh luận mà kế thừa hoàng vị.

Đổi niên hiệu thành Cảnh Thụy.

Hoàng cữu mẫu tấn phong làm Thái hậu, dời đến Từ Ninh cung.

Người cho giải tán một nửa cung nhân, miễn trừ lễ vấn an hằng ngày, ăn chay niệm Phật.

Chỉ là không rõ vì sao…

Từ sau khi tiên đế băng hà, thân thể Mạnh Hành Chi ngày một sa sút. Dần dà, hắn bắt đầu lười thượng triều. Triều thần có không ít lời dị nghị, liên tục dâng sớ khuyên can. Từng theo tiên đế và bệ hạ nghị sự nhiều năm, triều chính biến hóa, ta cũng hiểu được ít nhiều.

Một mặt ta chăm sóc bệ hạ, mặt khác cũng an ủi mấy vị lão thần.

Tháng Bảy, phía Bắc dấy lên binh loạn.

Triều đình nghị luận sôi nổi, mong bệ hạ sớm đưa ra quyết đoán.

Mạnh Hành Chi khẽ kéo tay áo ta: "Uyển Trân, đỡ trẫm dậy."

Ta nhẹ nhàng đặt lại tay hắn vào trong chăn.

"Bệ hạ, Thái y nói rồi, giờ người mắt mờ đột ngột, tai thường vọng tới âm thanh lạ, thỉnh thoảng lại ho ra máu, thực sự không thể quá mức lao lực."

"Trẫm... trẫm rốt cuộc làm sao vậy? Cớ gì lại trở nên yếu ớt thế này?"

Mạnh Hành Chi kích động chống người ngồi dậy, lại ho khan từng cơn. Tiếng rung động trong lồ ng ngực vang lên như thể phổi sắp bị ho ra ngoài.

Ta khẽ ngoáy tai, quả thật khiến người ta lo lắng.

Mấy vị lão thần thân tín lo ngại long thể của bệ hạ, đã mời không ít thái y đến chẩn trị, vậy mà chẳng ai có cách nào. Giờ đây, cách tấm bình phong, những đại thần tuổi ngoài năm mươi tận mắt trông thấy cung nữ mang ra chiếc khăn tay thấm đẫm máu tươi, không khỏi liên tục thở dài.

Ta mời họ đến thiên điện.

Tây Bắc vốn là nơi binh gia tranh đoạt. Khi Khang vương còn tại thế, chiến sự phương Bắc liên miên, trật tự xã hội rối ren quanh năm, việc canh tác của bách tính chịu tổn hại nghiêm trọng.

Nay lương thực khan hiếm, dân sinh điêu đứng, số lượng lớn dân chúng đổ về phương Nam.

"Tể tướng, các vị các lão, chư vị không cần lo lắng. Bản cung quyết định tự mình giám sát, thành lập một cơ quan chuyên trách cứu trợ, thống nhất quản lý việc cứu nạn ở Tây Bắc. Hiện tại bệ hạ bệnh nặng, để tránh sai lầm từng xảy ra khi cứu tế Giang Nam trước kia, lần này lương thực, dược phẩm, y phục chuyển đến Tây Bắc đều do các vị đích thân giám sát."
 
Va Phải Tiên Tôn Phu Quân
Chương 21: Chương 21



Ta khẽ thở dài, có phần cảm thương: "Bệ hạ, xét cho cùng cũng là vì quá mức lao tâm lao lực khi xử lý quốc sự, bệnh tật tích tụ đã lâu. Lại gặp lúc tiên đế băng hà, ngày đêm đau buồn mới thành ra thế này. Hoàng thượng vừa lên ngôi chưa bao lâu, đã lâm trọng bệnh như vậy. Để tránh triều cục chao đảo, mong chư vị tạm thời giữ kín chuyện này."

Những vị lão thần này đều là bề tôi trung thành tận tụy. Họ không chỉ có thanh danh trong triều, mà còn nắm quyền hành thực sự.

Tiên đế và Mạnh Hành Chi xưa nay đều đánh giá cao bọn họ. Bởi trong mắt họ, trong lòng họ, chỉ có giang sơn và lê dân bách tính.

Ta nhìn họ bằng ánh mắt chân thành.

"Bệ hạ và tiên đế từng nói với bản cung, nếu một ngày nào đó giang sơn rung chuyển, người mà bọn họ thực sự có thể tín nhiệm, chỉ có năm vị đây."

Mấy vị đại thần chắp tay hành lễ, lui xuống: "Thần nhất định không phụ sự ủy thác của hoàng hậu."

Ta lấy danh nghĩa hoàng đế ban bố chiếu chỉ cứu nạn. Giảm miễn thuế má, lao dịch cho vùng thiên tai, giảm bớt gánh nặng cho dân chúng, thúc đẩy phục hồi sau thảm họa. Chính sách nhân nghĩa này nhanh chóng truyền khắp triều đình và dân gian, nhận được sự cảm kích tận đáy lòng của bách tính.

Những người hầu trong Càn Thanh cung trông thấy ta ngày đêm túc trực bên bệ hạ, không rời nửa bước. Ai nấy đều âm thầm tán thán sự hiền đức và thâm tình của hoàng hậu.

28.

Khi Trừng Hoằng tròn hai tuổi, số ngày Mạnh Hành Chi tỉnh táo càng lúc càng ít. Ta cầm thánh chỉ của Hoàng đế, tiếp quản một phần triều chính.

Trong triều, mấy vị lão thần gắng gượng chống đỡ. Ngoài việc thường xuyên tới thăm bệ hạ, họ cũng cùng ta bàn bạc chuyện triều chính. Dù nửa đêm có chuyện cấp bách, ta vẫn có thể thắp đèn xử lý.

Đã làm Hoàng đế, nào có chuyện lười biếng? Nếu ba ngày hai bữa đã chểnh mảng, vậy thì đừng làm nữa.

Hôm nay, sau khi xử lý xong nạn lũ lụt, Vân Xuân vào báo, nói bệ hạ lại gọi ta. Trong Càn Thanh cung, ta cho lui hết tất cả hạ nhân, tự tay bón thuốc cho hắn.

"Uyển Trân..." Hắn nắm lấy tay ta: "Không uống nữa, trẫm không uống nữa..."

"Trẫm chỉ cảm thấy thọ mệnh sắp đến. Hiện giờ, trẫm chỉ còn vướng bận nàng và Trừng nhi."

Ta khuấy chén thuốc, không lên tiếng.

Hắn gắng gượng ngồi dậy, hỏi ta: "Lúc tiên đế bệnh nặng, trẫm nhớ nàng từng phái người đi Bình Viễn chở từng chuyến quả thọ nguyên về. Nay trẫm cũng bệnh nặng, sao không thấy nàng đi tìm?"

"Bệ hạ quên rồi sao? Khi đó cây cối bị vặt trụi cả cành nhánh. Cây non mới trồng phải mất bốn, năm năm nữa mới kết quả."

Hắn ho khan vài tiếng. Ta đặt chén thuốc xuống, kéo chăn đắp lại cho hắn.

"Trẫm nghe nói trong núi sâu ở Bình Viễn sản sinh kỳ trân dị quả. Cùng được xếp ngang hàng với quả thọ nguyên, còn có một loại cỏ độc, gọi là cỏ Đoạn Trường."

Tay ta khựng lại: "Bệ hạ hôm nay nói đã đủ nhiều, hẳn là mệt rồi, nên sớm nghỉ ngơi đi."

Ta đứng dậy hành lễ, chuẩn bị lui ra. Mạnh Hành Chi nhìn bóng lưng ta, từng câu từng chữ cất lên.

"Thái y kín miệng như bưng, nửa lời cũng không chịu hé. Trẫm bèn phái người tìm danh y giang hồ. Nghe nói, cỏ Đoạn Trường là một loại thảo dược cực kỳ âm độc, độc tính tiềm tàng sâu kín. Nếu mỗi ngày có người khéo léo hòa lẫn một chút vào đồ ăn, gần như không thể phát hiện, càng khó kiểm nghiệm. Ngày qua tháng lại, cơ thể kẻ trúng độc sẽ dần bị hủy hoại. Ban đầu chỉ là thỉnh thoảng nói năng khó khăn, dần dần thính lực suy giảm, cuối cùng thị lực cũng trở nên mơ hồ, đến khi ngũ tạng bị hủy hoại mà tuyệt mệnh mới thôi. Gần đây trẫm càng lúc càng cảm thấy triệu chứng trên người mình giống hệt kẻ trúng độc cỏ Đoạn Trường. Lời nói không trôi chảy, thính giác suy yếu. Đêm đến, lục phủ ngũ tạng đau đớn như bị xé toạc."

"Thần thiếp chưa từng nghe qua vật này."

Bệ hạ ho càng dữ dội: "Uyển Trân, nàng tinh thông y lý. Trẫm sắp chết, ngay cả một lời thú nhận thẳng thắn nàng cũng không chịu cho trẫm sao?"

Ta không quay đầu, chẳng nhìn thấy đôi mắt hắn đã ngập đầy nước mắt.

"Năm Tuyên Thái thứ mười sáu, ngoài thành có một toán giặc cỏ tràn vào kinh đô. Đại Lý Tự Khanh Mạnh Hành Chi hiến kế lên bệ hạ: Giặc cỏ vào thành, chẳng qua vì hai thứ, tiền tài và mỹ nhân. Hãy để mỹ nhân mặc lụa là châu báu, dụ dỗ chúng trong góc khuất. Đến lúc đó, sắp xếp cung tiễn thủ mai phục trên mái nhà hai bên. Hai ngàn giặc cỏ bị tiêu diệt năm trăm tên, số còn lại sợ hãi bỏ chạy, quay về sào huyệt, từ đó không dám xâm phạm nữa. Mười mỹ nhân, sáu người bị làm nhục, hai người tàn phế suốt đời, một người chết tại chỗ. Người còn lại đã mất tích."

"Bệ hạ, người mất tích ấy, chính là mẫu thân ta."

"Mẫu thân nàng, chẳng phải là cô mẫu của trẫm sao? Bà ấy bị Đơn Niệm Lê hại chết mà!" Mạnh Hành Chi không tài nào hiểu được.

Ta xoay người lại, nuốt nghẹn ngào xuống: "Bệ hạ, ta nói đến mẫu thân, là nữ tỳ Uông Thuần, người từng ôm ta trốn khỏi sơn tặc, ẩn náu mười tám năm ở Bình Viễn."

Năm đó, Hoàng đế đồng ý với kế sách của hắn.

Mạnh Hành Chi chọn mỹ nhân từ đám cung nữ trong cung. Quận chúa nghe tin, vội sai người bảo mẫu thân ta mang y phục đến phủ công chúa. Hắn vừa trông thấy mẫu thân ta thì lập tức chọn ngay. Mẫu thân ta xinh đẹp nên cùng một vị mỹ nhân khác đi dụ dỗ thủ lĩnh giặc cỏ.

Nhưng hắn bố trí sai lầm. Hôm đó, góc khuất nơi mẫu thân ta và vị mỹ nhân kia đứng, hoàn toàn không có cung tiễn thủ!

Mỹ nhân kia chết ngay tại chỗ.

Lũ giặc cỏ phát hiện mắc mưu, mẫu thân ta bỏ chạy, chúng tức giận định cướp đi cây trâm vàng trong tay bà. Trâm vàng và trâm phượng vốn là một đôi.

Là công chúa ban cho ta.

Bà nắm chặt không buông, bị bọn chúng giận dữ vung đao chém lên mặt, để lại những vết sẹo ngang dọc, vậy mà vẫn quyết không chịu buông tay.

Sau khi xua đuổi giặc cỏ, bà bị hủy dung, không thể tiếp tục hầu hạ trong cung. Bà nhận ra chuyện này có thể do ai đó cố ý nhằm vào ta, liên quan đến thân thế của ta. Bà bỏ trốn hai năm, lang bạt khắp kinh thành để tránh sự truy lùng của Đơn Niệm Lê. Sợ tai vạ liên lụy đến người thân, thậm chí không dám quay về Bình Viễn.
 
Va Phải Tiên Tôn Phu Quân
Chương 22: Chương 22 (Hoàn)



Mãi đến năm Tuyên Thái thứ mười tám, khi đó nạn đói hoành hành ngoài ngoại ô...

Bà viết thư, dùng trâm vàng làm tín vật, dặn dò ta tuyệt đối không được làm pháp y, càng không được đến Trường An. Trước khi mẫu thân ta lâm chung, người vẫn chưa quên bảo toàn cho ta.

Nhiều ngày không kiếm được lương thực, người bị đói đến chết bên bờ sông. Ngay cả khi đã qua đời, tay vẫn nắm chặt cây trâm vàng công chúa ban tặng.

Mẫu thân kỳ vọng, người khám nghiệm thi thể của bà sẽ là một pháp y chính trực. Nguyên nhân cái chết của công chúa, có thể dựa vào vị ấy mà sớm ngày phơi bày ra trước thiên hạ.

Ngón tay Mạnh Hành Chi khẽ run.

"Nàng đến Trường An, vốn là để tìm mẫu thân..."

Những câu chữ trong bức thư năm xưa của Cố Lương, câu nào câu nấy đều không phải sự thật.

Ta lẽ ra nên sớm nhận ra.

Thím Tần gọi bà vào kinh vốn chẳng phải vì muốn tốt cho mẫu thân ta. Tương tự như vậy, Mạnh Hành Chi cũng không phải một vị quan tốt. Hắn biết rõ ta chưa xuất giá, biết rõ danh tiếng của nữ tử quan trọng hơn tất thảy.

Vậy mà chỉ vì chúng ta từng ở riêng vài canh giờ, hắn đã tin chắc mình đã hủy hoại trinh tiết của ta. Không thèm để ý đến xung quanh có người hay không, hết lần này đến lần khác ngang nhiên thất lễ, nắm lấy tay ta, thậm chí trong xe ngựa còn muốn hôn ta.

Đêm khuya Đơn Niệm Lê ôm hắn, hắn giả bộ chính nhân quân tử, đẩy nàng ra. Nhưng hắn lại luôn quan tâm, che chở cho nàng, không ngừng đem đến hy vọng cho nàng.

Phu quân, ngươi giả dối đến mức khiến người ta ghê tởm.

"Phải, ngay từ lúc cầu tiên đế ban hôn, ta đã quyết tâm báo thù."

Mạnh Hành Chi tức giận đến mức huyết khí công tâm, nhổ ra một ngụm máu tươi. Máu bắn lên giường, văng vào chậu nước, loang lổ khắp sàn nhà.

"Giờ nàng nói với trẫm chuyện này, không sợ trẫm ban chết hay sao?"

Ta chậm rãi bước đến, quỳ xuống bên giường, ghé sát vào tai hắn:

"Bệ hạ, e là ngài đã không còn sức nữa rồi."

Một tuần trước, Thái y đã nói với ta, bệ hạ khó lòng sống quá ba ngày. Ta làm bộ làm tịch kê mấy thang thuốc bổ, kéo dài mạng hắn đến hôm nay. Dù thần tiên có đến, cũng chẳng tra được gì từ bã thuốc kia.

Vân Xuân mang bộ tang phục tới cho ta.

Ta lần lượt mặc vào áo lụa thô, áo khoác dài, quấn khăn trùm đầu.

Mạnh Hành Chi khẽ xoay ánh mắt, nhìn lên trần cung điện, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống khóe mi.

"Uyển Trân, bao nhiêu năm nay, tình ý nàng dành cho trẫm… đều là giả sao?"

Ta ngửa đầu, ép nước mắt chảy ngược vào trong.

"Giữa chốn Tử Cấm Thành này, thật hay giả, có ai có thể phân được rõ ràng?"

Cuối cùng, ta buộc chặt khăn trùm đầu.

Bàn tay trên giường chậm rãi buông xuống.

Cả hoàng cung vang vọng tiếng khóc bi thương không dứt.

Cảnh Thụy năm thứ hai, hoàng đế băng hà.

29.

Ta tỉnh dậy trong bộ đồ tang, đôi mắt vẫn còn sưng đỏ. Vân Xuân nói rằng ta quá đau buồn, chưa kịp bước ra khỏi điện đã khóc đến ngất lịm.

Mấy vị lão thần quỳ xuống, cầu xin ta chủ trì đại cục.

Hôm sau, Trừng Hoằng mới chỉ ba tuổi khoác lên long bào, ngồi lên ngôi vị Hoàng đế.

Ai gia buông rèm nhiếp chính.

Các lão thần tận tâm tận lực phò tá tân đế. Huống hồ, từ khi tiên đế lâm bệnh, lời nói và hành động của ta đều được triều thần nhìn thấy rõ ràng.

Nhất thời, không một ai dị nghị.

Hai đời quân vương trước đều cần chính yêu dân, chăm lo triều chính, khiến cho thiên hạ thái bình, quốc gia trị an. Nay, khi quyền trượng truyền đến tay Trừng Hoằng, giang sơn vẫn còn yên ổn.

Năm Hành Đức thứ hai, núi sông hùng vĩ, sông suối róc rách chảy.

(Khắp thành thị, phố phường ngang dọc, cửa hàng san sát, tiếng người huyên náo.)

Ta đón phụ thân vào kinh phụng dưỡng. Mời thợ mộc đến làm cho người một chiếc xe lăn tinh xảo nhất.

Vào mùa thu, sau khi Trừng Hoằng hạ triều, ta nghe các lão thần bẩm báo xong việc triều chính, lập tức dắt con đến phủ công chúa thăm ngoại tổ.

Hôm nay là sinh thần của mẫu hậu.

Phụ vương và cha Trần đang đánh cờ trong hoa viên. Ta đến trước linh vị, dâng lên ba nén hương. Trừng Hoằng nhào vào lòng phụ vương, nũng nịu đòi ngoại tổ dạy võ.

Phụ vương nhặt một cành trúc, đưa cho con, còn mình cũng cầm một cây, trịnh trọng dạy đứa bé từng chiêu từng thức.

Ta đẩy xe lăn của cha Trần đi dạo quanh Ngự Hoa Viên.

Mùa thu dần đậm sắc, trong vườn hương quế thoang thoảng, dịu dàng mà say đắm lòng người.

Ta bất giác dừng chân.

Lúc sinh thời, mẫu thân yêu nhất là hoa quế.

Khi đôi chân của cha Trần còn lành lặn, người đã trồng đầy cây quế quanh nhà. Đáng tiếc, chưa kịp chờ đến ngày hoa nở, mẫu thân đã đến Trường An.

Ta đẩy ông đến dưới tán cây: "Vì lễ chế hoàng gia mà Trừng Hoằng không thể gọi người là ngoại tổ, người có phiền lòng không?"

Người khẽ cười, vỗ vỗ tay ta, lắc đầu đầy cảm khái. Tựa hồ chìm vào trong hồi ức.

"Giá mà A Thuần vẫn còn sống thì tốt biết mấy."

Người ngẩng đầu nhìn cây quế, cảm xúc chân thật dâng tràn trong đáy mắt:

"Được bên nhau mười sáu năm, là phúc phận của ta."

Sống mũi ta cay cay.

"Không biết dưới kia, mẫu thân có nhớ con và người không?"

Khoảnh khắc ấy, hương thơm lan tỏa, cánh hoa quế nhẹ nhàng thả mình rơi xuống.

(TOÀN VĂN HOÀN)
 
Back
Top Bottom