Ngôn Tình Vả Mặt Thanh Mai Trúc Mã, Tìm Luôn Được Cả Người Thương Thật Lòng

Vả Mặt Thanh Mai Trúc Mã, Tìm Luôn Được Cả Người Thương Thật Lòng
Chương 200


Nếu không phải vì Tiểu Bảo, e rằng em căn bản sẽ không muốn kết hôn với anh, đúng không?"

Tô Úc Nhiên hít sâu một hơi, nói: "Em cũng đã nói rồi, em không cần cổ phần của anh, là anh cứ ép em nhận! Bây giờ em có thể trả lại hết cho anh.

Còn chuyện của Tiểu Bảo, anh nói đúng đấy, Phó Hàn Châu, em rất thích anh, nhưng nếu không có con, em sẽ không kết hôn với anh.

Đương nhiên, anh đối xử tốt với em như vậy, em không hề quên.

Chỉ là, Tống Cảnh An bây giờ chỉ là say rượu, mới như vậy thôi, em không thể không quan tâm anh ấy được! Sao anh lại đi so đo với một người say rượu?

Lúc anh say rượu, cũng đâu có ai so đo với anh đâu!"

"Lúc anh say rượu, cũng đâu có đi quyến rũ vợ người khác!"

"Sao anh cứ phải nói như vậy?" Tô Úc Nhiên có chút cạn lời.

Luôn cảm thấy nói lý lẽ với anh, căn bản là không thể nói thông.

"Tô Úc Nhiên!" Phó Hàn Châu nghiêm túc nhìn cô, "Nếu không phải vì đêm hôm đó, em say rượu, nói với anh, em và Tống Cảnh An không có gì, anh sẽ không hết lần này tới lần khác nhẫn nhịn anh ta. Nhưng bây giờ, em khiến anh cảm thấy đêm hôm đó em đều đang diễn kịch, em căn bản là đang lừa dối anh!"

"Sao em lại lừa dối anh?" Tô Úc Nhiên sững sờ, "Hơn nữa, em không nhớ mình đã nói những lời như vậy."

Cô vẫn luôn cho rằng chuyện này chưa từng nói với anh.

Không ngờ...

Lúc cô say, cô còn nói những lời như vậy?

Phó Hàn Châu nghe xong, hiểu sai ý cô, "Vậy là anh hiểu lầm em rồi? Vậy, em và Tống Cảnh An thật sự đang qua lại? Hai người là quan hệ đó?"

Thấy anh càng nghĩ càng nhiều, Tô Úc Nhiên vội vàng ngăn lại, "Đương nhiên là không phải! Thôi được rồi, em không đi nữa, được chưa?"

Luôn cảm thấy nếu tiếp tục nói nữa, anh sẽ nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng xấu hơn.

Cô có miệng cũng không nói rõ được nữa!

Tô Úc Nhiên trở lại giường, nhìn Phó Hàn Châu, giọng điệu nịnh nọt: "Bây giờ chúng ta đã kết hôn rồi, không cần thiết vì người khác mà cãi nhau không vui, nếu anh không vui, em sẽ không đi. Em bảo người khác đi xem anh ấy."

Phó Hàn Châu nhìn chằm chằm cô, thấy Tô Úc Nhiên đã nhún nhường, anh nhân cơ hội nói: "Vậy em xóa anh ta đi! Chặn số điện thoại, xóa hết WeChat."

"..." Tô Úc Nhiên nghe đến đây, nhìn anh, nói: "Anh biết chuyện này là không thể nào mà?"

"Tại sao không thể nào?"

"Nếu em xóa rồi thì sau này làm sao liên lạc với anh ấy?"

"Vậy nên em vẫn luyến tiếc anh ta!" Phó Hàn Châu cười khẩy một tiếng, anh vén chăn lên, trực tiếp xuống giường, nói với Tô Úc Nhiên: "Tùy em, muốn xóa hay không thì tùy!"

Lần trước ở nhà họ Tống, anh chính là vì cô không chịu xóa số liên lạc của Tống Cảnh An, nên mới tức giận, còn dẫn Tiểu Bảo bỏ đi!

Không ngờ lúc này anh lại...

Tô Úc Nhiên thấy anh tức giận rời khỏi phòng, cô đi theo anh, "Phó Hàn Châu, anh đừng vô lý như vậy được không? Em đã đồng ý với anh là không đi xem anh ấy rồi, vậy mà anh lại nhất quyết bắt em xóa số liên lạc, lần trước anh cũng vậy..."

Rầm ——

Cô đi theo anh ra đến cửa, Phó Hàn Châu trở về phòng ngủ của mình, trực tiếp đóng sầm cửa lại.

Cô bị lạnh lùng đóng cửa ở bên ngoài, nhìn cánh cửa, Tô Úc Nhiên thở dài.

Cô trở về phòng mình, đóng cửa lại, trước tiên gọi điện cho Tống Cảnh An.

Một lúc sau, bên kia mới bắt máy, nhưng giọng nói truyền đến lại là của Mục Tề, "Alo."

"Xin chào, tôi là Tô Úc Nhiên."

Mục Tề rất khách sáo: "Tô tiểu thư."

"Anh đang ở cùng Tống Cảnh An?"

Mục Tề nói: "Đúng vậy. Nhưng anh ấy lúc này say quá rồi, còn hơi kích động. Vẫn đang uống đấy!"

"Anh ấy không sao chứ?"

"Vẫn ổn." Mục Tề nhìn chằm chằm Tống Cảnh An đang không ngừng tự rót rượu cho mình, trên khuôn mặt bị thương mang theo nụ cười nhàn nhạt: "Say rồi, cứ luôn gọi tên em, hình như anh ấy rất thích em..."

Tô Úc Nhiên nhíu mày, "Anh đừng nói bậy."

"Vậy em có muốn đến đón anh ấy không?"

Tô Úc Nhiên cũng muốn đi, nhưng nghĩ đến Phó Hàn Châu, vẫn là đừng gây thêm phiền phức nữa.

Cô không muốn vì chuyện này, không quan tâm đến cảm nhận của Phó Hàn Châu, mà cãi nhau với anh.

"Tạm thời em không qua được, anh có thể giúp tìm người đưa Tống Cảnh An về nhà được không?"
 
Vả Mặt Thanh Mai Trúc Mã, Tìm Luôn Được Cả Người Thương Thật Lòng
Chương 201


Tống Cảnh An từng nói, anh ta và Mục Tề quan hệ rất tốt, cũng thường xuyên uống rượu cùng nhau.

Nếu nhờ Mục Tề giúp đỡ, chắc anh ta sẽ đồng ý.

Giọng nói của Mục Tề rất dịu dàng, "Vì là Tô tiểu thư nhờ vả, đương nhiên là không thành vấn đề."

"Vậy thì cảm ơn anh!"

"Không cần khách sáo."

Sắp xếp xong mọi thứ, Tô Úc Nhiên mới yên tâm.

Lấy điện thoại, gọi cho Phó Hàn Châu, anh không nghe máy, chắc là vẫn còn đang giận, còn cố tình cúp máy.

Tô Úc Nhiên đành phải nhắn tin cho anh, "Ông xã, em đã gọi điện cho Mục Tề rồi, bảo anh ấy đưa Tống Cảnh An về, em sẽ không qua đó nữa. Đừng giận nữa, được không?"

Nói xong, cô gửi thêm một biểu tượng ôm chân khóc, muốn nịnh nọt anh.

Mối quan hệ của cô và Tống Cảnh An ở đó, lại Phó Hàn Châu lại đặc biệt để tâm đến chuyện này, Tô Úc Nhiên cũng có thể hiểu anh.

Nếu không phải vì thích, anh sẽ không đối xử tốt với cô như vậy.

Anh bằng lòng hạ mình, cô cũng không muốn cãi nhau với anh.

Phó Hàn Châu không trả lời.

Tô Úc Nhiên nói: "Vậy em ngủ trước nhé, anh đừng giận nữa được không? Đừng làm ảnh hưởng đến sức khỏe, ngủ ngon."

Nói xong, cô lại gửi thêm một biểu tượng hôn gió.

Phó Hàn Châu vẫn không phản ứng.

Chắc là dỗ không được rồi, Tô Úc Nhiên chỉ có thể đi ngủ.

Định đợi đến ngày mai rồi nói chuyện này tiếp.

...

Nửa đêm, Tô Úc Nhiên ngủ mơ mơ màng màng, cảm thấy giường hơi động đậy.

Cô mở mắt ra, quả nhiên thấy Phó Hàn Châu đã về.

Anh mặc bộ đồ ngủ màu đen, nằm xuống bên cạnh.

Tô Úc Nhiên thấy anh, liền nhích lại gần, ôm lấy anh, Phó Hàn Châu gỡ tay cô ra, Tô Úc Nhiên lại đặt tay về, ôm chặt lấy anh.

Anh bằng lòng qua đây, chứng tỏ vẫn còn cứu vãn được.

Phó Hàn Châu nói: "Tránh xa anh ra."

Rõ ràng là anh tới phòng cô, vậy mà còn nói ra những lời này.

Nhưng Tô Úc Nhiên cũng không vạch trần anh, nói: "Em biết sai rồi, anh đừng giận nữa, hôn một cái nào."

Cô nhích tới hôn lên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh...

Phó Hàn Châu nói: "Em đừng tưởng anh qua đây là tha thứ cho em! Tô Úc Nhiên, anh chỉ là không cam tâm."

Anh thật sự...

Cảm thấy rất tức giận.

Luôn cảm thấy mình đối với người phụ nữ này, gần như đã buông bỏ tất cả giới hạn của mình.

Chuyện anh cho cô cổ phần, tất cả mọi người đều phản đối, đều cảm thấy anh bị điên rồi.

Cho dù anh cho cô thêm bao nhiêu tiền, mua cho cô bao nhiêu đồ, thậm chí mở riêng cho cô một công ty cũng không thành vấn đề, nhưng cổ phần của Phó thị không thể lay chuyển.

Ngay cả mẹ cũng đến hỏi anh.

Vẫn là anh đảm bảo, mình và Tô Úc Nhiên, không có ai hơn ai.

Tô Úc Nhiên là người một nhà.

Mẹ mới không nói gì nữa.

Anh cũng tin rằng mình ở bên cô, anh sẽ không phụ cô.

Nhưng hóa ra...

Không phải mình bỏ ra, thì sẽ nhận được hồi báo tương ứng.

Trong mắt cô chỉ có Tống Cảnh An, thậm chí cô có yêu anh hay không cũng là một vấn đề.

Bây giờ bọn họ đã đăng ký kết hôn, một khi ly hôn, anh sẽ mất một nửa cổ phần.

Cô là nắm chắc, mình không thể rời xa cô, nên mới không kiêng nể gì anh như vậy?

Hừ...

Anh, Phó Hàn Châu, từ bao giờ, cần phải yêu đến mức hèn mọn như vậy?

Tô Úc Nhiên cảm nhận được Phó Hàn Châu đang phồng má tức giận.

Trong phòng không bật đèn, nhưng cô có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của anh, anh quả thật rất tức giận.

Cô nắm lấy tay anh, mười ngón tay đan vào nhau, "Em biết, cuộc điện thoại của Tống Cảnh An khiến anh rất tức giận. Em cũng không ngờ anh ấy lại nói những lời này! Chờ anh ấy tỉnh rượu, em sẽ mắng anh ấy một trận, được không?"

Phó Hàn Châu nói: "Ngay cả WeChat cũng không chịu xóa, em nỡ lòng nào mắng anh ta?"

Nếu là trước đây, cô căn bản không dám làm càn trước mặt mình như vậy, cũng không dám thiên vị một người đàn ông khác như vậy.

Nhưng bây giờ...

Tô Úc Nhiên nghe Phó Hàn Châu nói vậy, liền lấy điện thoại ra: "Bây giờ em sẽ xóa anh ta! Tống Cảnh An thật sự là quá không biết chừng mực, làm ông xã của em tức giận thành ra như vậy."

Chặn số điện thoại, xóa WeChat xong, Tô Úc Nhiên mới đưa cho anh xem, "Bây giờ thì được rồi chứ? Không giận nữa chứ? Được không?"

Phó Hàn Châu không lên tiếng nữa.
 
Vả Mặt Thanh Mai Trúc Mã, Tìm Luôn Được Cả Người Thương Thật Lòng
Chương 202


Tô Úc Nhiên ôm anh, "Thôi mà, sau này em sẽ không chọc anh giận nữa..."

...

Phó Hàn Châu không nói gì nữa, Tô Úc Nhiên ôm anh ngủ.

Lúc ngủ mơ mơ màng màng, hình như nghe thấy anh nói: "Có phải không yêu em nhiều như vậy, mới không để tâm đến mối quan hệ của em với người khác?"

Tô Úc Nhiên nghe thấy vậy, liền ôm anh chặt hơn.

Buổi sáng, khi Tô Úc Nhiên tỉnh dậy, Phó Hàn Châu đã không còn trong phòng.

Cô ngồi dậy, Tần Dực đi tới.

Hiện tại Tần Dực đối với Tiểu Bảo, giống như đứa trẻ tìm được bạn chơi cùng, vô cùng nhiệt tình!

Tô Úc Nhiên cảnh giác nhìn anh ta, "Tần Dực, anh chạy đến tìm Tiểu Bảo chơi, không phải là đang có ý đồ xấu gì chứ?"

"Cái gì?" Tần Dực nghe Tô Úc Nhiên nói, khó hiểu nhìn cô.

Tô Úc Nhiên nói: "Anh có phải là muốn mưu hại Thái tử?"

Nghe cô nói vậy, Tần Dực có chút cạn lời, "Em nghĩ nhiều rồi!"

"Anh tốt nhất đừng làm mấy chuyện thất đức."

"Trong lòng em, anh chính là loại người như vậy?"

Trong lòng Tô Úc Nhiên, Tần Dực quả thực chính là hình tượng như vậy.

Anh ta tương đối coi trọng lợi ích...

Cũng không phải nói anh ta như vậy là sai.

Con người đều ích kỷ!

Chỉ là anh ta lấy lòng Tiểu Bảo như vậy, Tô Úc Nhiên không khỏi cảm thấy lo lắng.

Tần Dực hừ một tiếng, "Nếu anh thật sự là loại người này, vậy em cứ coi như anh đang lấy lòng Thái tử tương lai trước đi!"

Anh ta nhìn Tiểu Bảo, Tiểu Bảo là con trai ruột của Phó Hàn Châu, tập đoàn Phó thị tương lai chắc chắn là của cậu bé.

Tô Úc Nhiên nghĩ như vậy, cũng không ngoài ý muốn.

Dù sao hiện tại, toàn bộ tập đoàn Phó thị, ngoài Phó Hàn Châu ra, người có tiếng nói nhất chính là Tần Dực.

Phó Hàn Châu đối với anh ta coi như là tương đối không hề giấu giếm.

Nếu Phó Hàn Châu không có con, nếu anh ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mình thật sự rất có khả năng kế thừa Phó thị.

Tô Úc Nhiên nói: "Tốt nhất là như vậy."

Tần Dực có chút tổn thương, "Em không thể nghĩ anh theo hướng tốt đẹp hơn một chút sao?"

"Anh là người như thế nào, ấn tượng của em quá sâu sắc rồi."

"Tô Úc Nhiên!" Tần Dực có chút bị tổn thương.

"Gọi chị dâu."

"..."

Tần Dực nói: "Em vẫn nên đi xem anh trai tôi đi! Em lại cãi nhau với anh ấy rồi?"

Nói đến chuyện này, Tô Úc Nhiên nói: "Anh ấy đang ở đâu?"

"Vừa rồi nhìn thấy ở bên ngoài, chào hỏi anh ấy, anh ấy không để ý đến tôi, vẻ mặt lạnh lùng, vừa nhìn là biết do em chọc giận rồi."

"Nói như anh..." Tô Úc Nhiên nói: "Anh ấy nói với anh là tôi chọc giận sao?"

"Chỉ có em, mới có thể khiến tâm trạng anh ấy d.a.o động lớn như vậy." Tần Dực nói: "Anh tôi bình thường tâm trạng rất ổn định."

"Thôi đi! Anh ấy còn ổn định tâm trạng?" Phó Hàn Châu không ở đây, Tô Úc Nhiên cũng nhịn không được phun tào một câu.

"Hai người tại sao cãi nhau?"

Tô Úc Nhiên thấy Tần Dực quan tâm như vậy, cũng không giấu diếm, "Không phải là chuyện của Tống Cảnh An sao! Anh ấy cứ cho rằng tôi với Tống Cảnh An có gì đó, tóm lại là nhìn Tống Cảnh An không vừa mắt."

"Tôi cũng nhìn Tống Cảnh An không vừa mắt."

Tống Cảnh An và Tô Úc Nhiên quan hệ rất tốt.

Chính là loại cảm giác như người một nhà.

Còn mình, vĩnh viễn không thể nào thân thiết với cô ấy đến mức độ đó.

Cho nên rất nhiều lúc, anh ta chỉ có thể âm thầm hâm mộ, lại không biết nên nói gì.

Tô Úc Nhiên cười khẩy nói: "Còn đến lượt anh xen vào! Anh thật là mặt dày."

Tần Dực: "..."

Tô Úc Nhiên đứng dậy, đi ra ngoài cửa, nhìn thấy Phó Hàn Châu đang ngồi ở đó, đang tắm nắng mùa thu.

Thu Sinh cũng ở đó.

Anh ngẩng đầu lên, Tô Úc Nhiên lập tức cười, giơ tay lên chào anh, Phó Hàn Châu lại lạnh lùng dời ánh mắt đi.

Tô Úc Nhiên bị làm lơ.

Nhưng cô cũng không tức giận.

Hiện tại cô kết hôn với Phó Hàn Châu, nguyên nhân chủ yếu là vì cùng nhau nuôi con, thêm nữa anh ta quả thực cũng hào phóng.

Tô Úc Nhiên hoàn toàn xem mình đang đi làm.

Nghĩ như vậy, nhìn thấy anh ta nổi giận, cô cũng không tức giận nữa.

Ai có thể không cho sếp sắc mặt chứ?

Cô trở về nhà, chơi với Tiểu Bảo một lúc, rồi tự mình về phòng xem phim.

Bởi vì cãi nhau với Phó Hàn Châu, Tô Úc Nhiên cũng không dẫn Tiểu Bảo ra ngoài.

Tần Dực liền ở nhà đi loanh quanh với Tiểu Bảo.
 
Vả Mặt Thanh Mai Trúc Mã, Tìm Luôn Được Cả Người Thương Thật Lòng
Chương 203


Đồ vật bên ngoài có, trong nhà đều có, có rất nhiều chỗ có thể chơi.

Buổi chiều tối, Tô Úc Nhiên mới từ trong phòng đi ra, ăn cơm ở dưới lầu.

Phó Hàn Châu cả ngày hôm nay đều không để ý đến cô.

Buổi trưa ngay cả ăn cơm anh ta cũng không có mặt.

Lúc này thấy anh ta ngồi trong phòng ăn, Tô Úc Nhiên đi tới, đứng sau lưng anh ta, "Biết trở về ăn cơm rồi?"

Tần Dực cũng ở bên cạnh, nhìn thấy dáng vẻ to gan của Tô Úc Nhiên, cô hoàn toàn không xem mình ra gì, trước mặt anh ta liền thể hiện ân ái với Phó Hàn Châu, xem mình như không khí vậy!

Phó Hàn Châu không để ý đến Tô Úc Nhiên, Tô Úc Nhiên nói: "Ông xã, hôn một cái..."

Phó Hàn Châu lạnh lùng nói với Tô Úc Nhiên: "Đừng làm loạn."

Tiểu Bảo ngồi bên cạnh, "Mẹ, hôn hôn!"

Tô Úc Nhiên hôn Tiểu Bảo, trong lòng ấm áp.

So với Phó Hàn Châu, con trai quả thực là một cậu bé ấm áp.

Từ khi có con, cô phát hiện ra con cái thật sự rất tốt...

Bởi vì, cậu bé sẽ không giống như Phó Hàn Châu, lúc không vui liền cho sắc mặt.

Bất kể mình lúc nào, làm cái gì, trong lòng con trai, đều vĩnh viễn là người giỏi nhất.

Cậu bé sẽ không khiến mình xấu hổ, cũng sẽ không không cho mình mặt mũi.

Cảm giác chính là bởi vì có thêm Tiểu Bảo, Tô Úc Nhiên cảm thấy, mình mới có thêm nội tâm mạnh mẽ, không còn tự ti nữa.

Bởi vì cô có thể cảm nhận sâu sắc, mình được yêu thương.

Mà không giống như trước kia, chỉ có bà nội yêu thương mình, khi Phó Hàn Châu cũng nói thích, nhưng lại đối xử không tốt với mình, cô sẽ rất đau lòng.

Hôn xong Tiểu Bảo, Tô Úc Nhiên ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm.

Cô hỏi Tiểu Bảo hôm nay chơi gì với Tần Dực, hai mẹ con trò chuyện rôm rả.

Tiểu Bảo bây giờ có giáo viên dạy kèm, thêm vào mỗi ngày cũng đang lớn, năng lực biểu đạt càng ngày càng tốt.

Trò chuyện với cậu bé rất thú vị, đôi khi nghe cậu bé đột nhiên thốt ra một thành ngữ, cô có thể vui mừng cả buổi.

...

Tần Dực nói: "Tiểu Bảo thật sự rất thông minh! Tuy cậu bé còn nhỏ như vậy, nhưng cái gì cũng hiểu."

Tô Úc Nhiên nói: "Đúng vậy, con trai tôi rất thông minh! Dù sao cũng di truyền gen của Phó gia."

Câu này hoàn toàn chính là nịnh nọt Phó Hàn Châu.

Nhưng Phó Hàn Châu nghe cô nói vậy, cũng không nói chuyện với cô.

Tô Úc Nhiên liếc anh ta một cái, vừa vặn chạm phải ánh mắt anh, cô mỉm cười.

Tần Dực thấy cô thật sự đáng thương, nhịn không được nói giúp Tô Úc Nhiên vài câu, "Anh, chị dâu đều dỗ dành anh như vậy rồi, anh cứ nể mặt chị ấy một chút đi!"

Phó Hàn Châu liếc Tần Dực một cái, "Liên quan gì đến cậu?"

Tần Dực chỉ đành ngậm miệng.

Ăn cơm xong, Tiểu Bảo vẫn còn muốn chơi với Tần Dực, Tô Úc Nhiên liền về phòng, chuẩn bị tiếp tục xem phim.

Hiện tại cô cảm thấy sâu sắc, mình có một phòng riêng, là chuyện rất hạnh phúc.

Vừa mới nằm xuống, điện thoại lại vang lên, Tô Úc Nhiên nghe máy, "Alo."

"Nhiên Nhiên, Cảnh An xảy ra chuyện rồi!"

Tối qua vì dỗ dành Phó Hàn Châu, Tô Úc Nhiên đã xóa WeChat của Tống Cảnh An, tạm thời cũng chưa thêm lại.

Không ngờ lại là Quách Tương gọi điện thoại cho mình.

Tô Úc Nhiên nói: "Chị Tương, Cảnh An làm sao vậy?"

"Em tới đây một chuyến đi! Chị nói trực tiếp với em."

Giọng nói của Quách Tương rất ngưng trọng, nghe không giống như đang nói đùa, Tô Úc Nhiên hỏi cô địa chỉ, đáp một tiếng, thay quần áo.

Dưới lầu, Tần Dực và Phó Hàn Châu, còn có Tiểu Bảo đều ở phòng khách.

Phó Hàn Châu ngồi trên ghế sô pha, nhìn con trai mình chơi rất vui vẻ với Tần Dực, cũng không tham gia.

Dì Tề nhìn thấy Tô Úc Nhiên, "Phu nhân, cô muốn ra ngoài?"

"Ừm." Tô Úc Nhiên liếc nhìn Phó Hàn Châu, nói: "Bên Tống Cảnh An có chút chuyện, tôi ra ngoài một lát."

Phó Hàn Châu nhìn cô, muốn nói gì đó, Tô Úc Nhiên đã đi ra khỏi cửa.

Ra đến ngoài cửa, Tô Úc Nhiên lái xe của mình, trực tiếp đi ra ngoài.

Cũng không chờ Phó Hàn Châu đồng ý.

Tối qua Tống Cảnh An uống say, Phó Hàn Châu không cho mình đi, cô có thể hiểu được.

Nhưng hiện tại Quách Tương gọi điện thoại cho mình, nếu cô không đi, vậy thật không phải là người.

Rất nhanh, Tô Úc Nhiên đã đến quán bar Lạc Nhật, quán bar Lạc Nhật hôm nay không mở cửa.
 
Vả Mặt Thanh Mai Trúc Mã, Tìm Luôn Được Cả Người Thương Thật Lòng
Chương 204


Tô Úc Nhiên đi vào, nhìn thấy Mục Tề và Quách Tương đều ở đó.

Quách Tương mặc áo thun ngắn tay màu xám đậm bó sát, cùng quần jean đen, một đôi giày cao gót quai mảnh, tóc thẳng dài đến eo, cô chỉ vào Mục Tề, "Người xảy ra chuyện ở chỗ cậu, Mục Tề, chuyện này cậu không thoát khỏi liên quan!"

Mục Tề nói: "Xin lỗi."

"Xin lỗi có ích gì? Hả?" Quách Tương xưa nay luôn ôn hòa và thiện lương tức giận nhìn anh ta.

Tô Úc Nhiên nhìn thấy dáng vẻ này của cô, càng lo lắng hơn, "Chị Tương."

Nghe thấy giọng Tô Úc Nhiên, Quách Tương liếc nhìn cô, nói: "Nhiên Nhiên, em đến vừa lúc."

"Tống Cảnh An xảy ra chuyện gì vậy?"

"Anh ấy bị bắt rồi!"

"Cái gì?" Tô Úc Nhiên vẻ mặt ngơ ngác, "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

Tống Cảnh An tâm trạng ổn định, lúc trước anh ấy xảy ra xung đột với Phó Hàn Châu, Phó Hàn Châu đ.â.m vào xe anh ấy, anh ấy cũng không đánh trả gì.

Bây giờ, lại bị bắt?

Mục Tề giải thích: "Xin lỗi, đều là lỗi của tôi. Tối qua Cảnh An uống say, trong quán lại bận, tôi không thể rời đi, liền tìm một cô gái trong quán chăm sóc anh ấy, đưa anh ấy về, kết quả... không biết hai người về nhà xảy ra chuyện gì, hôm nay cô gái liền báo cảnh sát, nói Tống Cảnh An cưỡng h.i.ế.p cô ấy."

"Cậu đang nói đùa?" Tô Úc Nhiên không chắc chắn nhìn Mục Tề.

Tống Cảnh An cưỡng h.i.ế.p người khác?

Nghe được tin này, Tô Úc Nhiên cảm giác đầu óc đều ong ong.

Quách Tương nhìn Mục Tề, tiếp tục mắng Mục Tề, "Bạn bè nhiều năm như vậy, cậu biết rõ anh ấy uống say, lại dám giao anh ấy cho người khác, Mục Tề à Mục Tề, quán bar này của cậu đừng mở nữa."

Mọi người bình thường muốn uống vài ly, đều thích đến đây tụ tập.

Chính là bởi vì rất quen thuộc với anh ta, có anh ta ở đây, mọi người đều rất yên tâm, cũng không lo lắng sẽ xảy ra chuyện, nào ngờ, lại gặp phải chuyện này.

Mục Tề áy náy nói: "Xin lỗi."

Trên mặt anh ta còn mang theo vết thương do bị đánh lúc trước, thoạt nhìn có chút buồn cười, nhưng trong ánh mắt là sự tự trách sâu sắc.

Tô Úc Nhiên hỏi: "Vậy bây giờ Tống Cảnh An thế nào rồi?"

Quách Tương nói: "Chị đã gọi luật sư, bảo anh ấy đi thăm Tống Cảnh An rồi."

Cô vốn định tự mình đi, nhưng, cô vốn là minh tinh, nếu bị người ta chụp được, sẽ ảnh hưởng rất lớn, cho nên không đi.

Quách Tương nói với Tô Úc Nhiên: "Nhiên Nhiên, em ngồi đợi một lát."

Tô Úc Nhiên nghe Quách Tương nói, gật đầu, ngồi xuống, trong lòng lại buồn bực không thôi.

Nếu tối qua cô trực tiếp đến đón Tống Cảnh An đi, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện này.

Cô ngẩng đầu, liếc nhìn Mục Tề...

Đều tại mình, quá tin tưởng người khác.

Cho dù là bạn bè, cũng không phải quan hệ quá thân thiết, Mục Tề sơ suất, cũng là chuyện bình thường. Nhưng mình rõ ràng có thể tránh được.

Mục Tề nhìn Tô Úc Nhiên, nói: "Xin lỗi Tô tiểu thư, đều là lỗi của tôi, tôi nên tự mình chăm sóc Tống Cảnh An."

Tô Úc Nhiên nói: "Không liên quan đến anh."

Bây giờ chỉ có thể xem luật sư trở về nói thế nào.

Tô Úc Nhiên ngồi trên ghế sô pha, cảm thấy trong lòng thấp thỏm.

Hơn một tiếng sau, luật sư tới.

Đối phương là luật sư nổi tiếng ở Giang thị, luật sư của Quách Tương vẫn luôn là anh ta, sẽ giúp cô xử lý các loại công việc.

Thấy anh ta đi vào, Quách Tương đi tới, "Ôn Hàn, Cảnh An thế nào rồi?"

Ôn Hàn vẻ mặt ngưng trọng, "Gặp anh ấy rồi, chuyện tối qua anh ấy hoàn toàn không nhớ rõ, nhưng camera giám sát của khách sạn đã quay được cảnh họ cùng nhau vào khách sạn. Còn nữa... cô gái nói Tống Cảnh An vì muốn cưỡng ép cô ấy, còn tát cô ấy một cái, tình huống cụ thể hiện tại vẫn đang điều tra."

"Vậy cô gái đó thì sao? Anh gặp rồi chứ?"

"Gặp rồi, cô ấy kiên trì nói là Cảnh An cưỡng h.i.ế.p cô ấy, tuy không thành công, nhưng đã tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với cô ấy."

Mục Tề hỏi: "Bây giờ có thể nghĩ cách cứu Cảnh An ra không?"

Ôn Hàn lắc đầu, "Không được, nói là phía sau có người ra tay, nhất định phải cho Tống Cảnh An ngồi tù."

Tô Úc Nhiên nghe vậy, nhíu mày, nghe lên hoàn toàn giống như một cái bẫy, nếu không cũng không đến mức có người ra tay, chào hỏi xong rồi cũng không cho họ cứu người.

"Sao lại như vậy?" Mục Tề nói: "Cảnh An là người rất tốt, hẳn là sẽ không đắc tội với ai."
 
Vả Mặt Thanh Mai Trúc Mã, Tìm Luôn Được Cả Người Thương Thật Lòng
Chương 205


Quách Tương nói: "Chị gọi điện thoại cho ba chị, bảo ông ấy xử lý..."

"Đừng." Ôn Hàn nhìn Quách Tương, "Anh biết em quan tâm anh ấy, nhưng chuyện này tốt nhất đừng kéo bí thư Quách vào. Nói không chừng chính là một cái bẫy nhằm vào ba em thì sao?"

Mục Tề nói: "Tôi gọi điện thoại hỏi thăm xem."

Anh ta nói xong, cầm điện thoại lên, đi sang một bên, gọi điện thoại.

Quách Tương ngồi xuống, cả người rất lo lắng.

Tô Úc Nhiên nhìn cô, "Chị Tương."

Quách Tương nhìn Tô Úc Nhiên, nói: "Nhiên Nhiên, chuyện này đừng nói với ba mẹ Cảnh An. Nếu bọn họ biết, chắc chắn sẽ rất lo lắng cho anh ấy."

"Ừm."

Tô Úc Nhiên đương nhiên biết.

Cô và ba mẹ Tống Cảnh An quan hệ cũng không tệ, đều quen biết, nếu bọn họ biết Tống Cảnh An xảy ra chuyện như vậy, không biết sẽ lo lắng đến mức nào.

Anh ta vốn dĩ tiền đồ rộng mở...

... mới vừa được điều đến Giang thị.

Nếu chuyện này để lại tiền án, công việc của anh ta sẽ bị ảnh hưởng. Anh ta rõ ràng là một trong những học trò xuất sắc của bố mẹ, cũng là một ngôi sao đang lên trong số các kỹ sư vệ tinh.

Nếu vì chuyện này mà bị kết tội...

Tô Úc Nhiên không dám tưởng tượng, anh ta sẽ ra sao.

Rất nhanh, Mục Kỳ trở về, "Em đã gọi điện thoại xong rồi."

Lời nói của anh ta thu hút sự chú ý của Tô Úc Nhiên, cô ấy hỏi: "Tình hình thế nào?"

Mục Kỳ lắc đầu, "Xin lỗi, em đã hỏi một người bạn của bố, anh ấy cũng nói về chuyện này, anh ấy không giúp được gì."

"Ngay cả em cũng không giúp được sao?" Quách Tương nhìn Mục Kỳ, nhà họ Mục cũng không phải dạng vừa, các mối quan hệ của bố Mục Kỳ rất rộng, nếu ngay cả anh ta cũng không giúp được...

Vậy thì người nhắm vào Tống Cảnh An, địa vị rõ ràng là rất cao.

Quách Tương thực sự không hiểu, "Ai muốn hãm hại Tống Cảnh An? Anh ta đã đắc tội với ai?"

Mục Kỳ nói: "Không biết chuyện của Cảnh An, có lẽ chuyện này chỉ là một cái bẫy."

Nói xong, anh ta nhìn về phía Tô Úc Nhiên, nói: "Tô tiểu thư, hay là cô thử tìm bố mẹ cô nghĩ cách xem sao, Cảnh An dù gì cũng có quan hệ với nhà cô, họ sẽ không bỏ mặc đâu."

Tô Úc Nhiên nói: "Tôi gọi điện hỏi thử xem."

Cô ấy cầm điện thoại, đi sang một bên, gọi cho mẹ, không liên lạc được.

Lại đổi sang gọi cho bố, cũng không liên lạc được.

Mỗi lần họ đi làm nhiệm vụ, thường xuyên biến mất, cô ấy căn bản không liên lạc được.

Bây giờ Tống Cảnh An xảy ra chuyện như vậy, nếu không liên lạc được với bố mẹ...

Phó Hàn Châu!

Trong đầu Tô Úc Nhiên đột nhiên hiện lên người này, cô ấy cầm điện thoại, gọi cho Phó Hàn Châu, điện thoại rất nhanh đã được kết nối, "Alo."

Giọng nói của anh rất lạnh nhạt.

"Là em." Tô Úc Nhiên hít sâu một hơi, đè nén sự bực bội trong lòng.

Phó Hàn Châu khẽ hừ một tiếng, "Không phải đi gặp Tống Cảnh An rồi sao?"

Tối qua mới trước mặt anh xóa số Tống Cảnh An, hôm nay lại trực tiếp phớt lờ sự tồn tại của anh, chạy đi gặp Tống Cảnh An.

Có lẽ cả đời này cô ấy sẽ dây dưa với người đàn ông này.

Tô Úc Nhiên biết anh có chút không vui, nhưng bây giờ không phải lúc để tranh cãi chuyện này, cô ấy mở miệng nói: "Tống Cảnh An xảy ra chút chuyện, anh ấy hiện tại đang bị bắt, Phó Hàn Châu, anh có thể giúp nghĩ cách không?"

"Anh nghĩ cách gì?" Lời Tô Úc Nhiên vừa dứt, Phó Hàn Châu lập tức đáp lại, anh dường như không hề ngạc nhiên về chuyện này, ngược lại còn nhân cơ hội công kích Tống Cảnh An, "Loại người như anh ta, bị bắt cũng là bình thường thôi! Em lại rất quan tâm đến chuyện của anh ta."

"Sao anh có thể nói như vậy?" Tô Úc Nhiên có chút tức giận, "Dù sao anh ấy cũng là người nhà của em. Phó Hàn Châu, trước đây các anh cũng là bạn, mọi người đều quen biết."

"Người nhà? Anh ta tính là người nhà gì?" Phó Hàn Châu cười lạnh một tiếng, "Những lời anh ta nói với em tối qua, là dáng vẻ của người nhà sao?"

Tô Úc Nhiên biết anh vẫn còn để ý chuyện tối qua, nếu không ban ngày cũng sẽ không lạnh nhạt với cô ấy, "Chuyện này chúng ta có thể nói sau được không? Bây giờ anh có thể giúp nghĩ cách không?"

Cô ấy biết, bố mẹ không liên lạc được, bây giờ tìm Phó Hàn Châu, hy vọng là lớn nhất.
 
Vả Mặt Thanh Mai Trúc Mã, Tìm Luôn Được Cả Người Thương Thật Lòng
Chương 206


Phó Hàn Châu nghe cô ấy nói vậy, lại chỉ lạnh lùng từ chối, "Không thể."

Tô Úc Nhiên không giận anh, khẩn cầu nói: "Xin anh..."

Tống Cảnh An đã ở bên cạnh cô ấy những năm này, bọn họ sớm đã như anh em ruột thịt.

Tối qua anh ấy nói những lời đó, quả thật không nên, Tô Úc Nhiên cũng định lần sau gặp lại sẽ dạy dỗ anh ấy thật tốt.

Nhưng bây giờ anh ấy gặp vấn đề như vậy, gặp phải chuyện như vậy...

Cô ấy làm sao có thể không quan tâm?

Tô Úc Nhiên vừa dứt lời, Phó Hàn Châu đã cúp điện thoại.

Cô ấy nhìn điện thoại, cảm giác hoang mang dâng lên, giống như trước đây vì bà nội, bị anh ta uy h.i.ế.p chèn ép vậy.

Phó Hàn Châu cúp điện thoại, gọi Thu Sinh đến, "Tống Cảnh An xảy ra chuyện gì?"

Thu Sinh nói: "Tôi đi điều tra một chút."

Không lâu sau, cậu ta đã quay lại, nói với Phó Hàn Châu: "Anh ta bị bắt rồi, tối qua anh ta uống rượu, nghe nói là cưỡng h.i.ế.p một cô gái."

Phó Hàn Châu nhìn Thu Sinh, "Cậu chắc chắn?"

Thu Sinh nói: "Nói như vậy, tôi cũng thấy rất bất ngờ, anh ta nhìn cũng không giống loại người như vậy. Uống rượu cũng không đến mức làm ra chuyện này chứ?"

"Tối qua anh ta không phải ở quán bar của Mục Kỳ uống rượu sao?"

"Cô gái đó chính là người của quán bar Mục Kỳ! Là cô gái tiếp rượu ở đó. Chuyện này có cần can thiệp không? Dù sao Tống Cảnh An cũng là con nuôi nhà họ Tống."

"Cậu cũng nói rồi, anh ta là con nuôi nhà họ Tống, cần gì tôi phải quản?"

Hơn nữa, còn có quan hệ của nhà họ Quách...

Bây giờ anh ta coi như là con rể tương lai của nhà họ Quách.

Có Quách Tương ở đó, muốn cứu anh ta ra, chẳng phải rất dễ dàng sao.

Anh ta ngược lại rất vui khi thấy chuyện này, muốn xem Tống Cảnh An chịu chút trừng phạt.

Thu Sinh nhìn ra được quan hệ giữa Phó Hàn Châu và Tô Úc Nhiên không tốt, đối với Tống Cảnh An rất có ý kiến, không muốn quản chuyện của Tống Cảnh An, cũng có thể hiểu được, liền không nói gì nữa.

Tô Úc Nhiên tối đó không về nhà, ngày hôm sau, cô ấy cùng Mục Kỳ, còn có Ôn Hàn, cùng đi gặp cô gái đó.

Cô gái mặc váy trắng, không trang điểm, trông khá xinh xắn.

Mục Kỳ nhìn cô ấy, nói: "Muốn bao nhiêu tiền?"

Cô gái nghe thấy lời Mục Kỳ, ngẩng đầu lên, "Mục tổng."

Mục Kỳ là ông chủ của quán bar Hoàng Hôn, còn cô ấy là nhân viên của quán bar Hoàng Hôn.

Tối qua Quách Tương mắng anh ta cả đêm, bây giờ Mục Kỳ cũng chỉ muốn giải quyết ổn thỏa chuyện này, cứu Tống Cảnh An ra.

Cô gái cúi đầu, nắm chặt váy, "Tôi không phải vì tiền, tôi chỉ muốn đòi lại công bằng cho mình."

"Cô đòi công bằng gì?" Mục Kỳ hừ một tiếng, "Cô chính là ra ngoài bán! Bản thân làm gì không rõ sao?"

Mục Kỳ nói chuyện rất thẳng thắn.

Cô gái nghe anh ta nói vậy, cúi đầu, bắt đầu rơi nước mắt.

Mục Kỳ nói: "Sở Dao Dao, cô biết tính tôi rồi đấy, đừng chọc tôi! Nếu cô muốn tống tiền, cầm tiền rồi cút đi, đừng làm loạn nữa!"

"Tôi không có." Cô gái nghe thấy lời Mục Kỳ, cảm xúc rất kích động, lúc ngẩng đầu lên, hốc mắt đã đỏ hoe, "Mục tổng, tôi chỉ muốn đòi lại công bằng. Tôi ra ngoài tiếp rượu không sai, nhưng tôi chưa bao giờ bán thân. Chẳng lẽ tôi làm nghề này, thì đáng bị cưỡng h.i.ế.p sao? Cho dù anh có uy h.i.ế.p tôi, tôi cũng sẽ không đồng ý. Chuyện này, tôi tuyệt đối không hòa giải."

Mục Kỳ nói: "Đó là bạn tôi, cô làm vậy, khiến tôi trở thành người thế nào? Anh ta cũng đâu có thực sự ngủ với cô!"

"Không thành công, không có nghĩa là anh ta chưa từng làm, anh ta còn đánh tôi. Nếu không phải anh ta say rượu, tôi đã... Chuyện này không liên quan đến anh, tôi không trách anh. Nhưng người đàn ông đó, chuyện anh ta làm, tôi tuyệt đối không tha thứ! Tôi về trước đây." Sở Dao Dao nói xong, đứng dậy, đi ra ngoài.

Mục Kỳ ngồi trên ghế, cau mày.

Anh ta nhìn Tô Úc Nhiên, nói: "Tôi đoán người đứng sau cô ta, quyền thế rất lớn, cô ta không dám đắc tội. Cô gái này trước đây tôi từng gặp, cô ta rất nhát gan, bây giờ lại nhất quyết hãm hại Tống Cảnh An! Cũng không biết là ai sai khiến. Tô tiểu thư, thực sự xin lỗi, tôi lại một lần nữa xin lỗi cô."

Tô Úc Nhiên vốn định cùng Ôn Hàn đi gặp Tống Cảnh An, nhưng vì đơn vị có việc, cô ấy bị lãnh đạo gọi đi.

Tô Úc Nhiên chỉ đành từ bỏ.
 
Vả Mặt Thanh Mai Trúc Mã, Tìm Luôn Được Cả Người Thương Thật Lòng
Chương 207


Buổi chiều, cô ấy trở về nhà họ Phó...

Cả đêm không ngủ, bây giờ trông cô ấy có chút tiều tụy.

Tô Úc Nhiên bước vào cửa, thấy Phó Hàn Châu đang dỗ dành con, anh ta đang bế Tiểu Bảo, Tiểu Bảo nhìn thấy Tô Úc Nhiên, lập tức từ trên người Phó Hàn Châu xuống, "Mẹ ơi."

Cậu bé đi đến trước mặt Tô Úc Nhiên, thân thiết nói: "Mẹ, cuối cùng mẹ cũng về rồi! Bố vừa mới nói, mẹ tối nay không về nữa đấy!"

Tô Úc Nhiên nói: "Tiểu Bảo, lên lầu trước đi, mẹ có chút chuyện muốn nói với bố."

Tiểu Bảo nghe thấy lời Tô Úc Nhiên, gật đầu, "Vâng ạ."

Bảo mẫu đến đón Tiểu Bảo lên lầu.

Phó Hàn Châu ngồi trên ghế sofa, sắc mặt lại lạnh xuống, "Muốn nói gì?"

Đối với người phụ nữ cả đêm không về này, anh ta không có chút sắc mặt tốt nào.

Tô Úc Nhiên nhìn Phó Hàn Châu, hỏi: "Chuyện của Tống Cảnh An, có liên quan đến anh không?"

Phó Hàn Châu ngẩng đầu nhìn cô ấy, thấy cô ấy vẻ mặt tiều tụy, "Em cả đêm không về, vì chuyện của một người đàn ông khác chạy cả đêm, vừa về đã hỏi anh những chuyện này?"

"Phó Hàn Châu, em chỉ hỏi anh, chuyện của Tống Cảnh An, có liên quan đến anh không?"

"Em cảm thấy là anh đang hãm hại anh ta?"

"Ngoại trừ anh, em không nghĩ ra ai khác, anh ta không kết thù với ai."

Hơn nữa...

Mục Kỳ và Quách Tương đều không cứu được người, cô ấy chỉ có thể nghĩ đến Phó Hàn Châu.

Mặc dù Tô Úc Nhiên cũng không muốn nghĩ như vậy, nhưng cô ấy thực sự không nghĩ ra khả năng nào khác.

Tối qua, cô ấy và Phó Hàn Châu vừa mới cãi nhau, nửa đêm Tống Cảnh An đã xảy ra chuyện.

Mọi thứ, đều quá trùng hợp!

Thấy cô ấy nhìn chằm chằm mình, ánh mắt mang theo hận ý, dường như đã kết tội anh ta, Phó Hàn Châu cười lạnh một tiếng, "Đúng vậy, là anh! Là anh muốn hãm hại anh ta! Anh hận không thể để anh ta ở trong đó vài năm. Bây giờ anh ta chính là đáng đời!"

Đối với chuyện của Tống Cảnh An, anh ta không hề tỏ ra đồng cảm.

Chỉ cảm thấy đáng đời!

Cũng là vì sợ Tô Úc Nhiên tức giận, anh ta mới luôn nhẫn nhịn, không gây phiền phức cho Tống Cảnh An, không ngờ, Tống Cảnh An càng ngày càng được nước lấn tới.

Cũng thôi vậy, trong lòng Tô Úc Nhiên, dù anh ta có nhường nhịn thế nào, cũng là người xấu!

Tô Úc Nhiên thấy anh ta thực sự thừa nhận, không dám tin nói: "Phó Hàn Châu, sao anh có thể độc ác như vậy?"

"Đây không phải là câu trả lời em muốn sao?"

"Anh sẽ gặp báo ứng!" Tô Úc Nhiên bây giờ rất tức giận.

Rõ ràng cô ấy đã dỗ dành anh ta như vậy!

Anh ta vậy mà còn ra tay tàn độc như thế.

Phó Hàn Châu thản nhiên nói: "Hay là đi nói với giáo sư Lâm, bảo bà ấy đừng đưa thuốc cho anh, nhìn anh chết?"

"Em thực sự hối hận khi kết hôn với anh!" Tô Úc Nhiên nói: "Nếu không kết hôn với anh, anh sẽ không có tư cách can thiệp vào chuyện của em và người khác."

Phó Hàn Châu nghe thấy lời cô ấy, cảm thấy nực cười, "Ồ, hóa ra trong lòng em, Tống Cảnh An quan trọng hơn anh nhiều như vậy? Vì anh ta, nên hối hận khi kết hôn với anh?"

"Anh thực sự rất vô lý!"

"Trong lòng em có người đàn ông khác, đương nhiên không thấy anh có lý. Phó Hàn Châu không hiểu tại sao mình phải nói những lời này với cô ấy, có lẽ là vì quá tức giận!

Thực sự không chịu được việc cô ấy quan tâm người khác như vậy.

Tô Úc Nhiên nói: "Anh có biết, làm như vậy anh sẽ hủy hoại cả đời anh ta không?"

"Vậy thì sao?" Phó Hàn Châu nói: "Nếu mất việc, anh ta hẳn là rất vui lòng được em nuôi dưỡng nhỉ! Dù sao em cũng đâu phải nuôi không nổi."

Chát!

Tô Úc Nhiên tức giận, trực tiếp tát anh ta một cái.

Phó Hàn Châu đứng im không nhúc nhích, im lặng, chỉ là ánh mắt nhìn cô ấy rất đáng sợ.

Phó Yến vừa từ ngoài bước vào, đúng lúc chứng kiến cảnh này, không ngờ Tô Úc Nhiên, vậy mà dám trực tiếp tát vào mặt chú mình?

Đây là cảnh tượng đáng sợ gì vậy?

Phó Yến đi tới, "Chú, thím, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng động tay động chân..."

Tô Úc Nhiên nhìn Phó Hàn Châu, hốc mắt đỏ hoe, cô ấy nhìn anh ta, rồi đi lên lầu.

Phó Yến thấy cô ấy đi rồi, nhìn về phía Phó Hàn Châu, "Chú, chú không sao chứ?"

Phó Hàn Châu phẩy tay, hất hết đồ trên bàn trà xuống đất...
 
Vả Mặt Thanh Mai Trúc Mã, Tìm Luôn Được Cả Người Thương Thật Lòng
Chương 208


Tô Úc Nhiên lên đến phòng, Tiểu Bảo đi vào, "Mẹ ơi."

Cô ấy đứng bên cạnh, lấy sách từ trên giá xuống, lại đặt về chỗ cũ, cũng không biết mình muốn làm gì.

Tiểu Bảo đi tới, nhìn cô ấy, "Mẹ ơi, ôm con."

Tô Úc Nhiên nhìn con trai, cúi đầu xuống, nhìn bộ dạng đáng thương của cậu bé, đưa tay ôm lấy cậu.

Tô Úc Nhiên ngồi xổm xuống, nhìn đứa trẻ đang muốn dỗ dành mình trước mắt, nói: "Tiểu Bảo ngoan."

Tiểu Bảo nhìn Tô Úc Nhiên, dường như cảm nhận được sự buồn bực của cô ấy, tiến đến, hôn lên mặt cô ấy một cái.

Hốc mắt Tô Úc Nhiên lập tức đỏ hoe.

Con trai quá ấm áp!

Cậu bé quả thực giống như thiên thần nhỏ đáng yêu nhất.

Cô ấy buông Tiểu Bảo ra, nói: "Qua đóng cửa lại."

Tiểu Bảo nghe thấy lời cô ấy, đi tới, đóng cửa lại.

Tô Úc Nhiên ngồi xuống ghế, gọi điện cho bà Lý, nói với bà ấy chuyện của Tống Cảnh An.

Bây giờ bố mẹ không liên lạc được, cô ấy chỉ có thể tìm bà Lý hỏi thăm tình hình.

Nghe nói Tống Cảnh An vậy mà lại xảy ra chuyện như vậy, bà Lý cũng rất lo lắng, giúp liên hệ với bạn bè của mình để nghĩ cách.

Sau đó Tô Úc Nhiên lại gọi điện cho Ôn Hàn.

...

Xong xuôi mọi việc, cô ấy nằm xuống, muốn ngủ một giấc.

Tối qua hoàn toàn không ngủ, ban ngày cô ấy lại đi làm cả ngày, bây giờ mệt muốn c.h.ế.t rồi.

Tiểu Bảo thấy cô ấy ngủ, ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ về chăn cho cô ấy.

Tô Úc Nhiên nhìn con trai mình, dịu dàng v**t v* khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, rồi bế cậu lên, ôm vào lòng cùng ngủ.

......

Giấc ngủ này không kéo dài quá lâu.

Cô chỉ ngủ chưa đầy ba tiếng đồng hồ đã tỉnh dậy.

Trong lòng chất chứa chuyện này, thật sự không ngủ được nữa.

Tiểu Bảo đã ra ngoài rồi.

Thời gian ăn tối đã qua.

Tô Úc Nhiên thay quần áo, bước ra ngoài, đến phòng Tiểu Bảo, tắm rửa cho cậu bé, dỗ dành cậu ngủ xong mới đi xuống lầu.

Phó Hàn Châu nhìn cô: "Em muốn ra ngoài?"

Cô vừa mới về nhà lúc chiều tối, ở nhà được vài tiếng đã muốn đi.

Tô Úc Nhiên liếc nhìn anh, ánh mắt mang theo sự lạnh lùng sâu sắc, rồi trực tiếp bước ra ngoài.

Cô không muốn cãi nhau với anh nữa.

Nhưng bây giờ...

Những gì anh đã làm với Tống Cảnh An, thật sự khiến cô thất vọng tột độ.

Rời khỏi nhà họ Phó, Tô Úc Nhiên trở về thị trấn, bà Lý đã mời bạn của bà đến, người này trước khi nghỉ hưu là giáo sư luật học, rất am hiểu những chuyện này.

Tô Úc Nhiên đã hỏi chi tiết về tình hình của Tống Cảnh An, đồng thời nghe một số cách đối phó.

Cô ngủ lại một đêm ở quê, đến hơn 5 giờ sáng mới lái xe trở về thành phố.

Tan sở, cuối cùng cô cũng có cơ hội đến gặp Tống Cảnh An, cùng với Ôn Hàn.

Anh ấy trông cũng rất tiều tụy, không ai trong chuyện này có thể ngủ ngon được cả.

Anh ấy nhìn thấy Tô Úc Nhiên, ánh mắt đầy mệt mỏi: "Nhiên Nhiên."

Tô Úc Nhiên nhìn anh ấy, nói: "Không liên lạc được với bố mẹ, em đã tìm bà Lý, bà ấy cũng không liên lạc được."

"Họ có phải gặp chuyện gì rồi không?" Tống Cảnh An có chút lo lắng.

Tô Úc Nhiên nói: "Em cũng nghĩ vậy. Nhưng trước mắt phải nghĩ cách đưa anh ra ngoài đã!"

"Anh không làm!" Tống Cảnh An như sợ cô hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Em biết anh mà, bình thường anh không bao giờ làm bậy."

"Em biết."

"Cảm ơn em đã tin tưởng anh!" Tống Cảnh An nói: "Hôm đó anh uống rất nhiều, hoàn toàn không nhớ gì cả, nhưng anh biết, trong tình huống đó, anh càng không thể làm gì cô ta..."

Những lời còn lại, Tống Cảnh An không nói tiếp, anh cúi đầu, có chút áy náy: "Anh đã làm phiền em rồi."

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, anh gọi điện cho Tô Úc Nhiên, mới phát hiện mình đã bị chặn.

Tô Úc Nhiên nhìn anh, nói: "Không trách anh."

Nếu thật sự là Phó Hàn Châu ra tay...

Họ muốn thoát khỏi tình huống này sẽ rất khó, nhưng Tô Úc Nhiên vẫn không muốn từ bỏ.

Tống Cảnh An nhìn cô, nói: "Sau này... anh có phải là hoàn toàn hết hy vọng rồi không?"

Nghe đến đây, Tô Úc Nhiên nói: "Sẽ không đâu."

Ra khỏi phòng giam của Tống Cảnh An, cô ngồi trong xe, Tô Úc Nhiên nhìn con đường phía trước, cảm thấy có chút áp lực.

Mặc dù Tống Cảnh An đã cố gắng hết sức để khiến bản thân trông không quá thảm hại.

Nhưng vẫn có thể thấy chuyện này đã giáng cho anh ấy một đòn nặng nề.
 
Vả Mặt Thanh Mai Trúc Mã, Tìm Luôn Được Cả Người Thương Thật Lòng
Chương 209


Quách Tương gọi điện bảo cô đến ăn cơm, Tô Úc Nhiên lái xe đến đó.

Tâm trạng của Quách Tương cũng không tốt lắm.

Tống Cảnh An như vậy, cô ấy cũng không ngủ được.

Cô ấy cầm đũa, gắp thức ăn, vì bình thường cô ấy vẫn luôn giữ dáng nên ăn rất ít.

Lúc này Tô Úc Nhiên cũng không có khẩu vị.

Cô cúi đầu, bắt đầu ăn, hai ngày nay cô chẳng ăn uống gì cả.

Mục Kỳ ngồi bên cạnh, nhìn Tô Úc Nhiên, nói: "Chuyện này, em đã nói với Phó gia chưa?"

Tô Úc Nhiên nhìn Mục Kỳ, nói: "Nói rồi."

"Vốn dĩ làm phiền anh ấy là không nên, nhưng nếu anh ấy ra mặt thì..."

"Anh ấy bận lắm, không có thời gian lo chuyện này."

Nghe vậy, Mục Kỳ kinh ngạc nhìn Tô Úc Nhiên: "Sao lại thế? Chuyện này chỉ cần anh ấy lên tiếng một câu là được rồi. Hay là... anh ấy không thích Tống Cảnh An? Vẫn còn ghen với Cảnh An à?"

Quách Tương nói: "Trước đây họ rõ ràng là bạn tốt, không biết sao lại trở nên như vậy."

Mục Kỳ nói: "Cảnh An và Tống tiểu thư qua lại quá gần gũi, Phó gia vẫn luôn để ý chuyện này."

Quách Tương ngẩng đầu, nhìn Mục Kỳ: "Cậu nói xem, chuyện này có phải do anh ấy làm không?"

Mục Kỳ nói: "Chắc không đâu! Phó gia không phải loại người đó."

"Nhưng ngoài anh ấy ra, tôi không nghĩ ra Cảnh An còn đắc tội với ai nữa."

Không thích Tống Cảnh An, lại dám ra tay với anh ấy...

Thật sự không có mấy người.

Nghe họ nói chuyện, Tô Úc Nhiên không lên tiếng, vì không biết nói gì, cô thậm chí không dám nói, là vì chuyện của cô và Phó Hàn Châu mà liên lụy đến Tống Cảnh An.

Cô cúi đầu, im lặng ăn cơm.

Ăn xong, cô chào tạm biệt Quách Tương, rồi đến nhà họ Phó một chuyến.

Vừa bước vào cửa đã thấy Tiểu Bảo, Tiểu Bảo mừng rỡ nói: "Mẹ đến rồi!"

Sau đó, Phó Hàn Châu bước ra từ phòng ăn phụ.

Anh như đã biết cô sẽ đến đây vậy.

Tô Úc Nhiên không ngờ anh lại đến đây.

Tìm anh là không còn cách nào khác, nên bây giờ cô muốn đến tìm ông nội...

Phó Hàn Châu ghét Tống Cảnh An.

Nhưng những người khác trong nhà không ghét Tống Cảnh An như vậy.

Dù sao cũng là nể mặt bố mẹ...

Tô Úc Nhiên bước vào cửa, Phó Hàn Châu chặn cô lại, nói: "Ông nội mấy hôm nay sức khoẻ không tốt, em đừng lấy chuyện của Tống Cảnh An ra làm phiền ông."

Tô Úc Nhiên ngẩng đầu, nhìn người đàn ông này: "Sợ em đến mách ông nội, nên đến đây chặn em trước?"

Anh nhìn ánh mắt lạnh lùng của cô, mím chặt môi: "Em hận anh đến vậy sao?"

Tô Úc Nhiên không trả lời câu hỏi của anh, chỉ nhìn Tiểu Bảo, bế cậu bé lên.

Đúng lúc này, bà Phó bước ra: "Nhiên Nhiên đến rồi!"

Tô Úc Nhiên nói: "Mẹ."

Bà Phó nói: "Hàn Châu nói con muốn đến, ăn cơm chưa, mẹ đã để phần cho con rồi."

"Con ăn ở ngoài rồi ạ."

"Qua đây ngồi đi!" Bà Phó ngồi xuống.

Tô Úc Nhiên bế Tiểu Bảo đi tới, ngồi xuống ghế sofa.

Bà Phó nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô: "Không ngủ được à? Vì chuyện của Cảnh An?"

Tô Úc Nhiên nghẹn ngào: "Vâng."

Điều khiến cô thất vọng hơn là, chuyện này là do Phó Hàn Châu làm.

Giọng bà Phó ôn hòa: "Vừa rồi mẹ còn đang nói chuyện này với Hàn Châu, chúng ta đều tin Cảnh An không phải loại người đó, chắc chắn là bị người ta hãm hại, chỉ là... không biết ai lại to gan như vậy, dám động đến cả cậu ấy."

Tô Úc Nhiên liếc nhìn Phó Hàn Châu đang ngồi xuống bên cạnh, anh nói với mẹ mình rằng không biết ai đã làm chuyện này?

Không ngờ anh ta còn biết diễn kịch.

Bà Phó rót cho Tô Úc Nhiên một cốc nước, đưa cho cô: "Nhiên Nhiên, đừng lo lắng, chỉ cần cậu ấy trong sạch, cậu ấy nhất định sẽ không sao đâu, yên tâm đi!"

Tô Úc Nhiên nói: "Có lời của mẹ, con yên tâm rồi. Bố mẹ con bây giờ không biết làm sao, liên lạc không được, nếu Cảnh An xảy ra chuyện, họ biết được, nhất định sẽ rất lo lắng."

Bà Phó nói: "Chuyện của mẹ con, mẹ cũng không rõ lắm. Nhưng bố của Hàn Châu đang xử lý chuyện này, cuối cùng nhất định sẽ ổn thôi."

Nghe lời bà Phó, Tô Úc Nhiên có chút sững sờ...

Chuyện gì mà cần bố của Phó Hàn Châu đích thân xử lý?

Bà Phó nhìn Tiểu Bảo, đưa tay véo má cậu bé: "Tiểu Bảo của chúng ta thật đáng yêu! Nào, đến bà nội bế nào, để mẹ con nghỉ ngơi một chút."

Tiểu Bảo nghe thấy bảo Tô Úc Nhiên nghỉ ngơi, mới chịu rời khỏi người cô.
 
Back
Top Bottom